Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu không nhớ gì sao? Hôm nay cậu quên chỗ ngồi và tủ giày của mình luôn đó. Hơn nữa tóc cậu còn bù xù, không buộc lên nữa." Rosé đang uống sữa thì quay qua nói với Jennie

"Hả? không phải chứ! Thật không?" Jennie dù ở hơi bừa bộn nhưng nàng không bao giờ quên việc chăm chút cho bản thân

"Cảm giác như cậu đang mất ký ức vậy" Rosé vừa nói vừa buông hộp sữa ra

"Dạo này tớ có giấc mơ lạ lắm... Như là trở thành người khác á? Hm... Tớ không nhớ lắm." Jennie cố vắt óc để nhớ nhưng hoàn toàn không nhớ gì cả.

"Tớ hiểu rồi! Đó là... Ký ức về kiếp trước của cậu? Hay là theo thuyết đa vũ trụ của Everett trong vô thức cậu đã liên kết với một vũ trụ khác" Lisa vừa nói vừa giơ tờ báo lên cho mọi người xem

"Cậu im đi" Rosé quay qua lườm Lisa

"À! Lisa, không lẽ là cậu viết vào tập tớ?"

"Hả?" lisa khó hiểu hỏi

"À không có gì"

"Nhưng Jennie, hôm qua cậu lạ thật đó. Có phải cậu không khỏe không?" Rosé lo lắng cho nàng

"Lạ thật. Tớ khỏe lắm mà." nàng cũng đang thắc mắc với chính mình

"Có phải áp lực quá không? Cũng sắp tới lúc làm nghi lễ đó rồi mà." rosé hỏi nàng

"Ây đừng nói nữa! Tớ không thể chịu nổi cái thị trấn này nữa. Vừa nhỏ vừa chật. Tớ muốn mau tốt nghiệp để đi lên Seoul!" Nàng la lên với vẻ chán nản

"Cũng phải, đúng là ở đây không có gì nhỉ... Tàu điện thì 2 tiếng mới có 1 chuyến. Cửa hàng tiện lợi mới 9h là đã đóng cửa. Không có tiệm sách, nha sĩ cũng không có. Và quán bán đồ ăn vặt thì cũng chỉ có 2 cái thôi." rosé nghe nàng nói như vậy cũng nói theo
....
Tối đến, Về lại căn nhà của nàng, bà, nini và Jennie đang ngồi bện từng sợi chỉ.

"Cháu cũng muốn làm" nini giận dỗi nói

"Nini vẫn còn nhỏ. Lắng nghe âm thanh của sợi chỉ. Chỉ cần chúng ta luôn quấn thế này, giữa người và sợi chỉ sẽ nảy sinh tình cảm với nhau" Bà lên tiếng giải thích

"Sợi chỉ có biết nói đâu." nini ghen tị nói

"Ý bà là bảo em tập trung tinh thần đấy." Jennie giải thích nói

"Nghề bện dây của chúng ta đã có hơn 1000 năm lịch sử trong thị trấn này rồi. Đây chính là sứ mệnh quan trọng của miếu thờ nhà chúng ta. Vậy mà đứa con rể ngu ngốc đó...không chỉ từ bỏ thần chức của mình, mà nó còn bỏ nhà ra đi. Còn làm chính trị gì đó?!" Bà lên tiếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo