Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thang tiên sinh, chúng tôi thật xin lỗi đã khiến anh gặp phải chuyện này, chúng tôi đã sa thải đầu bếp cùng các nhân viên liên quan.”

Giám đốc nhà hàng nhận được điện thoại của trợ lý Thang Đông Trì lập tức chạy đến bệnh viện: “Đây là một ít tiền thuốc men cùng bồi thường, hi vọng anh có thể tha thứ, tôi lấy danh nghĩa nhà hàng chúng tôi cam đoan tuyệt đối tình huống như vậy sẽ không phát sinh một lần nữa.”

“Còn có lần nữa?” Thang Đông Trì nhìn nhìn giám đốc nhà hàng, lại liếc chi phiếu trong tay hắn một cái, quay đầu nhìn Tiêu Kính Nam:

“Em muốn tha thứ hắn hay không?”

Máu trong miệng đã ngừng lại, tuy rằng lúc ấy rất đau, nhưng Tiêu Kính Nam cũng quả thật cảm thấy Thang Đông Trì muốn dẫn cậu đến bệnh viện khám có chút khoa trương, vì vậy gật đầu.

Huống hồ bị vỏ sò làm rách miệng, chuyện này nói ra cũng có chút mất mặt, khi giám đốc nhà hàng nhìn chăm chú cậu ngược lại khiến cậu bịt miệng không nâng nổi đầu.

Thang Đông Trì nhận chi phiếu, kéo Tiêu Kính Nam đứng lên. “Đi thôi, trở về.”

Vì vậy Tiêu Kính Nam dị thường nghe lời đứng lên, đi theo sau Thang Đông Trì qua hành lang bệnh viện.

Cậu dường như cảm thấy các y tá xung quanh đều khe khẽ nói chuyện cười nhạo cậu, càng bước nhanh hơn.

“Đi bên này.” Thang Đông Trì nhìn thấy cậu muốn đi ra ngoài, vội vàng vươn tay giữ chặt cánh tay cậu, “Trước xử lý cái này đã.”

Vừa nói vừa giơ giơ cái chi phiếu có giá trị không nhỏ.

Giám đốc nhà hàng nhìn hai người đi xa, buông lỏng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

Hầm giữ xe bệnh viện rất lạnh, huống hồ hiện tại đã là mùa đông.

Thời điểm ra ngoài bởi vì rất lo lắng nên chỉ mặc áo sơ mi cùng áo khoác, Tiêu Kính Nam lạnh đến răng nanh cũng run, hơn nữa trong miệng lại thản nhiên có mùi máu tươi, loại cảm giác này thật sự tồi tệ.

Thang Đông Trì đột nhiên dừng bước lại, xoay người lấy khăn lông dê trên cổ mình xuống, vòng vài vòng quanh cổ Tiêu Kính Nam, tuỳ ý đánh giá xung quanh một chút, kéo tay cậu bỏ vào trong túi áo măng tô của mình.

“Đưa đều đưa rồi còn hỏi tôi.”

Tiêu Kính Nam chẳng hề để ý trả lời, nhưng đối với bên trong túi áo ấm áp dễ chịu, vẫn là rất vừa lòng.

Vừa rồi, Thang Đông Trì đưa chi phiếu bồi thường tiền thuốc men cho gia đình một đứa bé đang chờ phẫu thuật.

“A… Không sao, em nếu muốn tôi lại cho em, haha.”

Thang Đông Trì nắm thật chặt tay Tiêu Kính Nam, quay đầu cười cười với cậu.

“Mới không cần.” Tiêu Kính Nam bĩu môi, làm bộ đánh giá kết cấu nhà xe.

“Miệng bị thương như vậy còn nhanh mồm nhanh miệng, xem ra quả thật không có vấn đề gì.” Thang Đông Trì đến gần xe, chờ lái xe xuống xe mở cửa cho hắn.

“Vốn là không có vấn đề gì.” Tiêu Kính Nam muốn bước vào xe trước, khom lưng xuống động tác lại đình trệ, “Cái kia… Tay.”

“Tay xảy ra chuyện gì?” Thang Đông Trì hỏi.

“… Buông tay ra, như vậy không lên xe được.” Tiêu Kính Nam nói xong phát hiện mặt mình mạc danh kỳ diệu nóng lên.

Thang Đông Trì thấy mục đích đạt được cũng thực vừa lòng buông tay cậu ra, chờ cậu lên xe xong cũng lên theo.

Tiêu Kính Nam chống hai tay hai bên dời dời thân thể, trên tay lại nóng lên, phía sau một bả vai nhanh chóng dán lại, hai người một chút liền sát vào một chỗ.

“…” Không biết là quá gần gũi sao.

Tiêu Kính Nam đảo mắt liếc Thang Đông Trì bên kia nhìn nhìn, phát hiện Thang Đông Trì nhìn lại cậu, lập tức ho khan một tiếng dời tầm mắt sang chỗ khác, vừa hừ hừ không biết điệu nhạc gì, vừa lại xê dịch vào trong xe.

“Sao cứ nhích tới nhích lui giống con khỉ vậy?”

Thang Đông Trì nhích lại gần một bên Tiêu Kính Nam, thuận tay đóng cửa xe, động tác liền mạch lưu loát.

“Này…”

“Được rồi, cứ như vậy, đừng động đậy.” Thang Đông Trì một tay nắm chặt tay Tiêu Kính Nam, bá đạo bỏ vào trong túi áo. “Lái xe.”

Tiêu Kính Nam nghiêng đầu trừng gương mặt gần trong gang tấc, muốn mở miệng, xe đột nhiên quẹo qua.

“A… Kháo.” Cả người liền theo quán tính ngã lên người Thang Đông Trì.

“Em lúc nãy đi vào không để ý bãi đỗ xe này là hình xoắn ốc sao?” Thang Đông Trì mỉm cười, rõ ràng buông tay ra, ngược lại ôm lấy thắt lưng gấu nhỏ ngốc, nghiêng người qua nói nhỏ vào tai cậu: “Vẫn là nói em cố ý dựa vào… Hả?”

“Cái gì mà cố ý! Cút đi.”

Tiêu Kính Nam một tay chống bên đùi Thang Đông Trì, cánh tay kia thì kéo áo hắn.

Xe chạy về phía trước, giống như hạ chậm tốc độ, nhưng mỗi lần người khác muốn ngồi thẳng lên sẽ đột ngột tăng tốc đi về phía trước.

Trên thực tế người lái xe kia… Là cố ý đúng không!

Một đường náo nhiệt nhạy đến trước cửa nhà Tiêu Kính Nam rồi dừng lại.

“Nghỉ ngơi cho tốt, công việc còn lại cứ để tôi xử lý là được.”

“A… Đã làm phiền anh….” Tiêu Kính Nam nói xong đột nhiên phát hiện mình trả lời thật thất vọng, hơn nữa, “Nhưng có phải anh nên buông tay ra rồi không?”

… Nếu không như vậy làm sao xuống xe.

“Được, em không quên cái gì chứ?” Thang Đông Trì không chịu buông tay, còn nắm thật chặt.

“Quên gì…” Tiêu Kính Nam hơi hơi nhăn mi, vẻ mặt khó hiểu cùng khẩn trương nhìn Thang Đông Trì.

“Goodbye kiss.”

“…”

“Muốn hay không?” Thang Đông Trì cười.

“… Không cần.”

“Rốt cuộc muốn hay không?”

Tiêu Kính Nam theo bản năng nhìn vị trí lái xe nhìn, lúng túng nói, “Không cần.”

Thang Đông Trì hiểu, vươn tay vỗ vỗ bả vai lái xe. “Anh xuống xe trước, mười phút sau lại lên lại.”

Lái xe lập tức gật đầu mở cửa xuống xe, thực thức thời lui vài bước, đứng cách xe rất xa.

“Này, tôi không phải có ý này… Ưm…”

Cơ hồ là lập tức bị đặt lên một góc xe, Thang Đông Trì một tay ôm bờ vai của cậu, một tay ôm thắt lưng cậu.

“A… Đừng…”

Đừng liếm vết thương trên miệng… Vừa mới cầm máu không bao lâu, vừa ngứa vừa rát, quái dị cùng kích thích nói không nên lời.

Hơn nữa… Hôn kịch liệt mười phút, thắt lưng đều mềm nhũn như vậy làm sao xuống xe a!

Khốn kiếp. Tên này căn bản là cố ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro