ythien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính tà hai ngả duyên thành tội,

Thân đã trao rồi, hạt máu rơi.

Trương Vô Kỵ thấy đó là một người đàn bà, lạ lùng không sao kể xiết, hỏi:

- Bà ... bà là ai?

Người đàn bà đó lưng trúng trọng thủ của phái Nga Mi, đau đến mặt mày tái mét, không nói được. Kỷ Hiểu Phù hỏi:

- Bà là ai? Vì cớ gì mà lại mấy lần đến hại tôi?

Người đàn bà lặng thinh không trả lời. Kỷ Hiểu Phù rút trường kiếm, chỉ vào ngực bà ta. Trương Vô Kỵ nói:

- Để cháu đi xem Hồ tiên sinh coi ông ta ra sao.

Y sợ rằng Hồ Thanh Ngưu đã bị độc thủ của người đàn bà này, nghĩ chắc y thị cũng cùng phe với Kim Hoa ác bà. Y bèn rảo bước đi qua bên ngọa thất của Hồ Thanh Ngưu, đẩy cửa mở toang ra, nghe bình một tiếng, kêu lên:

- Tiên sinh, tiên sinh, ông có sao không?

Y gọi nhưng không nghe tiếng trả lời. Trương Vô Kỵ càng lo, mò trên bàn kiếm được đồ đánh lửa, đốt một ngọn nến lên, trên giường trống trơn, không thấy Hồ Thanh Ngưu đâu cả.

Trương Vô Kỵ e sợ sẽ thấy Hồ Thanh Ngưu đã bị mụ đàn bà kia hạ thủ nằm chết, lúc này nhìn quanh không có ai, lại an tâm, nghĩ thầm: "Nếu địch nhân bắt tiên sinh đi, lúc này chắc chưa bị sát hại". Đang định đuổi theo, bỗng nghe dưới gầm giường có tiếng thở nặng nề, y cúi xuống soi đèn, thấy Hồ Thanh Ngưu chân tay bị trói chặt, nhét dưới đó. Trương Vô Kỵ mừng quá, vội lôi ông ta ra, thấy miệng bị nhét một hạt dẻ lớn, không nói năng gì được.

Trương Vô Kỵ móc hạt dẻ từ trong miệng Hồ Thanh Ngưu ra, tiện tay cởi dây trói chân tay. Hồ Thanh Ngưu vội hỏi:

- Người đàn bà kia đâu?

Trương Vô Kỵ nói:

- Bà ta bị Kỷ cô cô chế ngự rồi, không chạy được đâu. Tiên sinh, ông không bị thương chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ythien