Chương 21: Bảo bối, cậu là nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Bảo bối, cậu là nhất!

Cảnh Du mau chóng thay đồ tươm tất rồi chạy ù vào bàn ăn, hào hứng muốn thưởng thức bữa cơm do Ngụy Châu đặc biệt chuẩn bị.

Gắp vào miệng một miếng trứng xào cà chua, thật ngon a~. Rất vừa miệng cậu, trứng cũng thật xốp, thật mềm, thật thích. Lại ăn thêm một miếng cá hấp. Mùi vị này càng làm cậu thấy ngạc nhiên hơn. Cá hấp mềm như tan ra trong miệng, không bị tanh mà rất thơm, rất ngọt. Cảnh Du sau khi nếm được mùi vị của hai món ăn mình yêu thích, trong đầu liền hạ một quyết tâm. Sau này, vợ cậu nhất định phải là người biết nấu hai món ăn này, nhất định phải nấu ra mùi vị như Ngụy Châu nấu vậy.

Nhưng mà, chẳng phải Ngụy Châu bảo rằng cậu ấy không biết nấu ăn sao? Sao lại có thể nấu ngon hơn cậu được thế này???

- Này, trước đây cậu nói với tôi cậu không biết nấu ăn mà, cậu gạt tôi đúng không? Hay những món này là cậu mua từ trước? - Cảnh Du nghi ngờ.

- Mua cái đầu cậu. Tôi nói cho cậu biết, tôi đây không phải không biết nấu ăn, tôi chỉ là không muốn nấu thôi biết chưa? Người đa tài như tôi đây, cái gì cũng biết làm. - Ngụy Châu vênh mặt.

- Vậy từ nay về sau cậu nấu ăn nhé??? - Cảnh Du vừa đưa ra đề nghị vừa tưởng tượng ra trước mắt viễn cảnh tươi đẹp.

- Cậu mơ đi, tôi đây không rảnh. Nhưng mà, nếu muốn tôi nấu ăn, cậu phải nghe lời tôi. Đồng ý không? - Ngụy Châu mặc cả. Cậu đang cố gắng giành thế thượng phong. Không thể nào để tên kia ức hiếp cậu mãi được.

- Được thôi được thôi! - Cảnh Du mau chóng chấp nhận lời đề nghị này. Được ăn ngon thì có thiệt một chút không phải cũng đáng sao! Sau đó liền cười tít mắt, giơ ngón cái, bồi thêm cho Ngụy Châu vài lời nịnh hót,.

- Bảo bối a~, cậu là nhất!!!

Bữa cơm hôm nay thật ấm áp...............

Sau bữa cơm, Cảnh Du vinh quang nhận trách nhiệm rửa chén, còn Ngụy Châu thì thần thần bí bí len lén xuống hầm xe xách món quà mà mẹ cậu chuẩn bị lên cho Cảnh Du. Đây là quà mẹ cậu đặc biệt làm cho người bạn cùng phòng này của cậu. Cậu cũng không quên mang theo đàn lên phòng, chuẩn bị cho Cảnh Du mở mang tầm mắt về một tài năng nữa của mình. Hôm nay, cậu phải làm cho Cảnh Du chết tâm, triệt để tôn cậu lên làm thần tượng.

Cảnh Du rửa chén xong, chạy ù ra ngoài định xem TV cùng với Ngụy Châu thì phát hiện trên bàn có một túi to khác lạ. Cái này lúc đầu về nhà không thấy, liền hỏi Ngụy Châu.

- Này, cái này của ai đấy? - Tay cậu chỉ về hướng chiếc túi trên bàn.

Ngụy Châu lười biếng, hờ hững đứng lên vươn vai đáp lại.

- Quà mẹ tôi tặng riêng cho cậu đấy.

Đột nhiên, cơ thể cậu bị bao lấy bởi một vòng tay lớn.

- Bảo bối, cậu thật tốt, mẹ cậu cũng thật tốt, cả nhà cậu đều tốt.

Cảnh Du vui mừng như đứa trẻ ôm thật chặt lấy Ngụy Châu, thiếu điều muốn cắp Ngụy Châu lên xoay xoay vài vòng như mấy cảnh trong phim ngôn tình. Cậu cảm thấy Ngụy Châu thật sự rất quan tâm đến cậu nhưng bề ngoài lại giả vờ lạnh lùng, lãnh cảm.

Tâm Ngụy Châu nẩy lên một cái, cậu cảm thấy thật ngượng ngùng. Hai thằng đàn ông ai lại đi ôm nhau như con gái thế này được. Nhưng mà, cảm giác này cũng có chút khiến cậu thoải mái. Con người này, thật giống như một đứa trẻ.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ mai triển khai kế hoạch 1 ngày 1 chương nhé!

Bình thường tui viết 1 chương trung bình khoảng 650 chữ. Có hơi ngắn không nhỉ? Lên 1000 chữ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro