Chương 41: Tự thú sẽ được khoan hồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tự thú sẽ được khoan hồng.

"Nào, mau nói cho chị biết, mức độ thân thiết của hai cậu đến đâu rồi!" Sài Kê Đản hứng thú ngồi xuống ghế đối diện với Ngụy Châu. Đặt cả hai vào thế mặt đối mặt để tra hỏi.

"Chúng em chỉ là bạn." Ngụy Châu lúng túng trả lời.

"Thật chứ?" Giọng Sài Kê Đản chứa đầy nghi ngờ.

"Bạn...thân hơn bình thường một chút..." Ngụy Châu lí nhí, cậu cố gắng điều khiển cơ thể trở nên thoải mái hơn.

Sài Kê Đản biết Ngụy Châu rất kiên cường, nhất định sẽ giấu đến cùng chuyện mà cậu không muốn nói. Tốt thôi, chị đây không hỏi cậu nữa.

Ngụy Châu nhìn lên, thấy "Sếp" mỉm cười nguy hiểm lại sợ sệt cúi xuống. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại.

"Cảnh Du, là chị đây. Ngụy Châu đã nói cho chị biết hết rồi, tại sao hai đứa lại giấu chị chuyện quan trọng như vậy chứ?"

Giọng Sài Kê Đản mang theo chút hờn dỗi, Ngụy Châu đen mặt : "Thôi xong rồi!"

"Chuyện gì cơ ạ?"

Giọng nói đầu bên kia đầy mơ màng, ngờ nghệch như không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Là chuyện cậu và Ngụy Châu đang yêu nhau..."

Đầu dây bên kia nghe xong câu nói này liền im bặt đi một lúc. Sau đó hỏi lại.

"Là cậu ấy nói với chị thật ạ?" Giọng của Cảnh Du mang theo vẻ nghi hoặc

"Đúng vậy, lẽ nào cậu còn muốn giấu chị nữa sao?" Sài Kê Đản tung chiêu bài cuối để lấy niềm tin từ Cảnh Du, cô sợ cậu ấy nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình.

"Không, em không giấu chị, cậu ấy nói với chị về mối quan hệ của chúng em có nghĩa là cậu ấy rất tin tưởng chị. Thế nhưng mà chị đừng nói với ai nhé! Chúng em vẫn chưa đến lúc công khai..."

"Đương nhiên chị sẽ làm vậy, chỉ là chị thấy hơi ngạc nhiên thôi..." Giọng Sài Kê Đản trở nên đầy hưng phấn, cô mỉm cười nhìn về phía người đối diện. Các cậu nghĩ có thể giấu tôi được bao lâu chứ?

"Đúng rồi Boss, chị biết chúng em như vậy rồi, sau này có thể sắp xếp cho Ngụy Châu chút thời gian nghỉ không?" Dù gì Sài tỷ cũng đã biết về mối quan hệ của hai người, Cảnh Du cũng không cần ngại nữa, mặt dày đòi hỏi cho bảo bối của mình chút thời gian nghỉ ngơi. Mèo nhỏ của cậu dạo này đã gầy đi rất nhiều, cậu xót.

"Sao lại không chứ, chị nhất định sẽ làm, nhất định sẽ làm. Vậy nhé! Chị cúp máy đây!"

Tắt máy, quay về phía Ngụy Châu đang ngồi và nở nụ cười mãn nguyện. Quả nhiên "người nhà" của cậu vẫn thật thà hơn cậu nhiều.

"Cậu còn gì để nói nữa không?" Sài Kê Đản hướng về phía Ngụy Châu nhẹ nhàng nói.

Người đối diện hiện tại đang rất bất lực, rõ ràng hắn đã hứa với cậu là giữ bí mật này, vậy mà lại dễ dàng bị lừa nói ra tất cả.

"Em có thể nói gì nữa chứ!" Vẻ mặt Ngụy Châu đầy ủy khuất

"Chị muốn cậu tự thú, tự thú sẽ được khoan hồng. Còn có thêm cả ưu đãi."

Sài Kê Đản tươi cười, không giấy bút nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô lúc này, là một hủ nữ lâu năm, cô vẫn luôn mong muốn có thể tác hợp tình cảm cho đôi nam-nam. Chính vì thế, cô mới viết truyện, dùng con chữ biểu lộ ước muốn của mình. Cô cũng từng chứng kiến bạn của mình - người được cô dùng làm mẫu cho hình tượng của Cố Hải - cùng người yêu đồng giới của cậu ta đã phải vượt qua bao khó khăn chỉ để có thể ở bên nhau. Vậy mà đến cuối vẫn là xa nhau mãi mãi. Yêu người đồng giới thật sự rất khó khăn. Chính vì thế, nếu có khả năng, cô nhất định sẽ ra sức ủng hộ cho cặp đôi đáng yêu này.

"Có ưu đãi sao?" Ngụy Châu nghi ngờ hỏi.

"Không sai. Nếu cậu kể toàn bộ cho chị nghe, có thể chị sẽ sắp xếp cho cậu một ngày nghỉ cùng vé máy bay lặng lẽ đến Thượng Hải thăm Cảnh Du chẳng hạn..." Sài Kê Đản cao hứng đưa ra những ưu đãi hấp dẫn.

Mắt Ngụy Châu sáng lên, đã hơn một tháng rồi cậu không được gặp Cảnh Du, cơ hội tốt như vậy, bỏ qua thật sự rất phí a~.

"Chị không thể hẹn ngày trước sao? Ý em là... nếu như cậu ấy không có ngày nghỉ thì em đến đó cũng đâu có ích gì..."

Sài Kê Đản cười đến vui vẻ. Không có chút nào chần chừ, liền lấy điện thoại liên lạc với Vi Vi để dò hỏi ngày nghỉ gần nhất của Cảnh Du, hai người vẫn thường xuyên tám chuyện với nhau về hai cậu trai trẻ, và cô biết chắc rằng, khi biết được thông tin này, Vi Vi sẽ vui đến phát điên...

--------------------------------------

Hai ngày sau, trên chuyến bay Bắc Kinh - Thượng Hải, có một cậu trai trẻ, mang theo cả nỗi nhớ và sự bất ngờ, đến gặp kẻ ngốc trong trái tim mình.

-------------------------------------

"Bảo bối, đang làm gì đó? Thật sự rất nhớ cậu!" Cảnh Du nhìn vào khuôn mặt đáng yêu hiện lên trong điện thoại. Cậu đang face time cùng Ngụy Châu.

"Tôi đang thay đồ chuẩn bị cho buổi chụp hình, lúc khác nói chuyện nhé!"

Màn hình nhanh chóng trở lại một mảnh đen xì, hệt như mặt Cảnh Du bây giờ vậy. Cậu có cảm giác như mình bị bỏ rơi. Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, định dùng cả ngày để nói chuyện với mèo nhỏ, vậy mà...

Đành vậy, Cảnh Du mở album ảnh trong điện thoại, từng bức ảnh với cùng một khuôn mặt quen thuộc hiện lên, cậu có thể ngồi cả ngày chỉ để nhìn mấy bức ảnh như vậy...

"Ding doong..." Tiếng chuông cửa vang lên trong căn phòng nhỏ, Cảnh Du xoay người chán nản đi ra mở cửa. Hôm nay là ngày nghỉ, đã không được nói chuyện với bảo bối mà còn bị làm phiền nữa. Cậu thầm nghĩ rằng chắc có người nhầm phòng, bởi vì hôm nay cậu không có cuộc hẹn nào cả.

Cảnh Du mở cửa, không thấy ai, liền ló đầu ra ngoài nhìn thử. Ngay lập tức, một thân ảnh nhào về phía cậu, đưa tay bịt mắt cậu, đẩy cậu tựa vào bức tường bên trong phòng, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn mãnh liệt.

Cảnh Du phản ứng rất nhanh, mũi cũng rất thính, ngay lúc người kia nhào vào lòng, cậu đã nhận ra ngay được mùi hương quen thuộc, mùi của bảo bối...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trường bị lấy để dùng cho việc thi chuyển cấp của mấy bé lớp 10. Thía là anh chị 12 như tui được nghỉ... Thích kinh khủng lun ý...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro