Chương 47: Qua đây!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Qua đây!

Buổi fan meeting mà các fan mong chờ cuối cùng cũng diễn ra. Tất nhiên là họ rất vui khi được nhìn thấy người mình thần tượng bằng xương bằng thịt đang đứng trên đất nước của mình, cố gắng nói thứ tiếng của quê hương mình và biểu diễn những tiết mục được chuẩn bị rất kĩ lưỡng để làm hài lòng mình... Thế nhưng, điều làm họ thất vọng nhất, là bốn người họ lại không được đứng cùng nhau trên sân khấu. Khi ba người Ngụy Châu, Phong Tùng cùng Trần Ổn xuất hiện thì Cảnh Du vắng mặt, khi Cảnh Du xuất hiện thì bộ ba ấy lại ở trong cánh gà. 

Nói về thanh niên Hoàng Cảnh Du một chút, đã hơn một tuần rồi, cậu chưa gặp được bảo bối của mình, kể cả khi tổng duyệt chương trình. Không cần nói cũng biết cậu buồn đến thế nào. Suốt cả khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ Ngụy Châu, cậu đều phải mở kho hình ảnh trong điện thoại ra mà ngắm. Có thể không sống động bằng những lúc gọi face time cùng nhau, thế nhưng đó là điều thứ hai cậu có thể làm ngoài việc cố gắng liên lạc với cậu ấy. Không chỉ thế, hễ lúc nào rảnh rỗi là Cảnh Du lại lấy bài hát "Vượt đại dương để gặp em" ra mà luyện tập. Cậu muốn bản thân phải thể hiện thật tốt bài hát này, bởi vì cậu biết chắc chắc bảo bảo sẽ nghe được tấm chân thành của cậu.

------------------------------------------

Ngụy Châu và Cảnh Du trong buổi fan meeting đều có phòng riêng, điều này làm cả hai cảm thấy cô đơn và buồn bã. Khi Ngụy Châu ở ngoài sân khấu, Cảnh Du liền đăng nhập weibo, tranh thủ tìm kiếm những fancam ghi lại hình ảnh của người kia mà xem cho vơi đi nỗi nhớ nhung. Khi xem được fancam lúc MC hỏi bảo bối về mẫu người lý tưởng, nghe các fan ở dưới khán đài hô tên mình và nụ cười xòa của cậu, tim Cảnh Du liền trở nên ấm áp lạ thường. Dù rằng nụ cười ấy không chứng minh điều gì cả, thế nhưng cậu không từ chối trong khi cả hai đang trong giai đoạn căng thẳng này đã đủ làm cho Cảnh Du chìm ngập trong tia nắng của hạnh phúc. Nhìn người mình thương yêu cô đơn đứng với Tùng Tùng và Ổn Ổn, cậu hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài đứng cùng như fan meeting lần trước. Nhưng mà, cả hai đều đang bị phong sát rất dữ dội, cậu không thể vì một phút yếu lòng mà làm hại đến Ngụy Châu được. Thế là lại ngoan ngoãn ngồi trong phòng tìm kiếm fancam của bảo bối mà lưu về máy.

Khi Cảnh Du ra ngoài cũng là lúc Ngụy Châu bước vào phía sau sân khấu. Nếu như hai người kia vào phòng nghỉ thì Ngụy Châu lại nán lại ở cánh gà, yên lặng nghe Cảnh Du hát. Dù đã cố tự bảo với bản thân rằng Cảnh Du dành tặng bài hát này cho các fan, thế nhưng thâm tâm cậu vẫn ích kỉ, tự nghĩ rằng kẻ ngốc ấy đang hát về tình cảm của hai người. Cậu có chút mủi lòng khi thấy hắn khóc, thế nhưng vì bản thân là người bị tổn thương, cậu cho mình tư cách được lờ đi và tiến vào phòng nghỉ.

Trong lúc kẻ ngốc ấy vẫn còn ở ngoài, Ngụy Châu đăng nhập Weibo và thấy được fancam Cảnh Du hát một đoạn trong bài "Tôi muốn hạnh phúc". Sau khi nghe xong, rào chắn trong trái tim cậu liền sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ chỉ cần Cảnh Du chủ động giải thích và xin lỗi cậu một câu thôi, cậu sẽ rộng lòng mà tạm tha thứ cho hắn.

---------------------------------------

Fan meeting sắp đến hồi kết thúc, Ngụy Châu liền bất ngờ nhận được tin cả bốn người sẽ cùng nhau hội tụ trên sân khấu. Khi Tùng Tùng đẩy cậu qua phía của Cảnh Du và chỉ hai giây đứng cùng nhau, chưa kịp nói với nhau điều gì cậu đã bị nhân viên "mời" về chỗ cũ. Ngụy Châu liền nhận ra rằng, tình cảm của hai người con trai bình thường đã khó, hai cậu là người nổi tiếng lại càng khó hơn. Vì vậy, cậu cảm thấy hành động bỏ đi và không thèm liên lạc cả tuần liền với Cảnh Du của mình có hơi quá đáng. Nhưng lúc đó giận dữ đã choáng đầy cả tâm trí, cậu chẳng thể nào mà suy nghĩ thấu đáo như bây giờ được. Là "người yêu đương thời", lẽ ra cậu phải biết cảm thông cho cậu ta. Lẽ ra cậu nên kiên nhẫn ở lại để nghe cậu ta giải thích. Bạn nam của cậu tuy to xác nhưng lại rất ngốc và dễ bị tổn thương...

Con cá tội nghiệp của cậu, dày vò hắn lâu như vậy chắc cũng đủ rồi!

Ngay lúc này, Ngụy Châu không hề hay biết rằng, khoé môi cậu hiện ra một nụ cười đầy dịu dàng...

----------------------------------------

Tiệc tùng đến tận khuya, Cảnh Du mệt mỏi trở về phòng. Tắm nước lạnh để bản thân tỉnh táo đôi chút. Tuy mệt mỏi nhưng trước khi đi ngủ, cậu vẫn không quên gọi cho Ngụy Châu. 

Cứ tưởng lại phải chờ đợi trong vô vọng. Thế nhưng lần này, phía bên kia nghe máy rất nhanh.

"Uy" - Giọng nói vẫn còn mang chút hờn dỗi.

"Bảo bối..." - Cảnh Du cảm thấy dường như cậu lại say rồi.

"Ừ?"

"Nghe tôi giải thích... được không? Chuyện không phải như cậu thấy đâu!" - Hơi thở của Cảnh Du trở nên dồn dập, cậu hồi hộp chờ đợi cậu trả lời từ phía bên kia.

"Qua đây! Phòng 127 tầng 7." - Dứt lời liền tắt máy.

Vừa buông điện thoại, Ngụy Châu đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp...

Không thể kìm nén nụ cười, cậu thong thả đi đến vặn tay nắm cửa.

Tiếng thở dốc cùng sự nóng vội trên khuôn mặt của người cả tuần không gặp dần hiện ra. Chưa kịp nói gì,cậu đã thấy mình ở trong vòng ôm của người đó.

"Bảo bối... thật sự... rất nhớ cậu." - Vừa nói, người kia vừa siết chặt vòng tay thêm một chút. 

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro