Chương 58: Cho hỏi cô là...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58: Cho hỏi cô là...?

Sau khi đã hoàn thành công việc dọn dẹp phòng bếp, Cảnh Du hưng phấn bước ra ngoài phòng khách ý định xem TV cùng Ngụy Châu. Rồi cả hai sẽ cùng nhau vừa ăn trái cây vừa tán dóc một vài thứ, tiếp theo sẽ cùng nhau lên phòng hoan ái một trận mãnh liệt. Tiếp theo nữa, cậu sẽ ôm Ngụy Châu đi vào phòng tắm tẩy rửa và cuối cùng là ôm nhau ngủ một giấc đến sáng.

Thế nhưng mà, không phải chuyện gì cũng diễn ra như con người ta suy tính.

Ngay lúc Cảnh Du mon men lại gần, Ngụy Châu nhìn thấy liền nằm dài ra sofa, giơ chân chiếm luôn cả phần diện tích còn lại. Thấy Cảnh Du sững người, Ngụy Châu uể oải đưa tay che miệng, ngáp một cái thật to.

"Mau lên."

"Gì cơ?" - Cảnh Du ngơ ngác.

"Mau lên phòng." - Ngụy Châu hảo tâm nhắc lại một lần nữa, cả người lười biếng ngồi dậy, nhón tay lấy điều khiển tắt TV rồi nhấc mông khỏi sofa, lù lù tiến về phòng ngủ.

Cảnh Du không biết suy nghĩ gì đó, mắt cũng sáng rỡ, hí hửng đi theo sau lưng Ngụy Châu lên phòng.

Cửa phòng mở ra, Ngụy Châu tiến về phía giường lớn, thả phịch người xuống theo tư thế nằm sấp, hai tay dang rộng sang hai bên.

Mỡ đã dâng lên sẵn, mèo không thể nào đứng nhìn được.

Cảnh Du ngay tức khắc bò lên người Ngụy Châu, vùi mặt vào hõm vai hít hà mùi hương thuộc về người phía dưới.

Hương thơm quen thuộc len lỏi vào khoang mũi, thành công kích lên dục vọng nguyên thủy của Cảnh Du. Hai tay cậu bắt đầu luật động, luồn vào chiếc áo thun rộng của Ngụy Châu, mơn man trên da thịt mát rượi.

"Cậu làm cái trò gì vậy?" - Người phía dưới đột nhiên lên tiếng, không có biểu cảm gì.

"'Yêu cậu."

"Ai bảo cậu?" - Ngụy Châu nén cười

"Không phải cậu đã chuẩn bị sẵn tư thế rồi sao?"

Ngụy Châu không nói gì, uể oải ra hiệu cho Cảnh Du ngồi sang một bên, tựa vào đầu giường, tiếp đó, đưa chân vòng qua hông cậu ta, như một chú rắn nhỏ bò lên người đối phương.

Hai cánh tay giơ lên rồi đặt lại ở trên bả vai người đối diện, Ngụy Châu ghé sát người lại, dâng lên đôi môi đầy mị hoặc, Cảnh Du như bị thôi miên vào bờ môi ấy, không ngại ngần đem môi mình dán vào, cùng bảo bối trong lòng triền miên môi lưỡi.

Một sợi chỉ bạc nối giữa bờ môi có phần sưng đỏ của Ngụy Châu và đôi môi mỏng của Cảnh Du. Ngụy Châu thấy ánh mắt của Cảnh Du nhìn xuống phía dưới. Cậu ngồi ngay trên địa phận nào đó, cảm giác được nơi ấy đã cương lên không ít, đắc ý cười.

Cảnh Du trố mắt nhìn hành động của Ngụy Châu, bảo bối đang tự thoát đi chiếc áo thun ngoài của mình, giống như tiện tay, cậu ta cũng thoát luôn áo ngoài của cậu.

Ngụy Châu hôm nay rất chủ động, nhanh chóng cúi thấp xuống đưa lưỡi gẩy nhẹ điểm nhỏ sẫm màu nhô lên trên khuôn ngực rộng của Cảnh Du, bàn tay vẽ theo từng múi bụng săn chắc rồi dừng ở bên ngực còn lại. Nụ hôn tiến dần từ ngực, lên hõm vai. Dừng lại hít một ngụm mùi hương của đối phương, khóe miệng nhếch lên một cái, rồi lại tiếp tục bò lên trên cần cổ.

Cảnh Du ngẩng mặt lên, hơi thở chứa đầy mùi tình dục nồng đậm, nhiệt tình tận hưởng khoái cảm mà Ngụy Châu mang lại. Nụ hôn của bảo bối cứ mơn man mãi trên da thịt nơi cổ họng khiến cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề.

Vành tai đỏ ửng là nơi tiếp theo được Ngụy Châu nhắm đến công kích. Đưa lưỡi liếm nhẹ và cảm nhận sự run rẩy của thân thể phía dưới mình, cậu thổi một làn hơi mỏng, mang theo chất giọng đầy mị hoặc.

"Chuyện của chúng ta... Dễ dàng bỏ qua vậy sao?"

"Không dễ..." - Cảnh Du như bị thôi miên, vô thức trả lời câu hỏi của cậu.

"Phải phạt."

"Ừ..."

"Cậu..." - Ngụy Châu rời khỏi vành tai, ngồi lại đối diện Cảnh Du, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. - "...Phải phục vụ tôi..."

"...Được!"

Ngụy Châu mỉm cười, hôn lên môi đối phương một lần nữa, rồi nằm phịch xuống giường.

...

"Ưm...đúng, mạnh lên chút... Hazzz."

Ngụy Châu mắt lim dim, cả người như đang lâng lâng, cảm giác này thật sự rất thoải mái.

Cảnh Du đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, cố gắng dùng sức phục vụ "chủ nhân".

"Ừ, là chỗ đó, thật thoải mái..."

"Châu Châu, tôi mệt..." - Cảnh Du nhăn nhó.

"Ai bảo cậu ăn giấm chua bậy bạ. Tôi không nói thì thôi, cậu còn lên mặt bày đặt giận với tôi?"

"Bảo bối... Từ nay không dám nữa..."

"Không dám gì?"

"Không dám ghen nữa..." - Cảnh Du ủy khuất cúi gằm xuống.

"Cậu dám không ghen??" - Ngụy Châu trầm giọng. Chất giọng này khiến Cảnh Du dựng tóc gáy.

"Không, không... Ý tôi không phải vậy..."

"Cho cậu nói lại một lần nữa..."

"Tôi... hmmm... từ nay không làm vậy nữa!" - Cảnh Du nói ra mấy lời này, tự khâm phục bản thân mình quá thông minh.

"Không làm gì?" - Ngụy Châu truy ra tận gốc.

"Không...không làm cậu ghen nữa..."

"Tôi mà thèm ghen sao?" - Ngụy Châu quát. - "Tôi không như cậu."

"Vậy...cậu muốn sao?" - Cảnh Du hết cách.

"Tự cậu làm thì tự cậu biết, sao lại hỏi tôi?"

"Bảo bối..."

Cảnh Du nằm đè lên Ngụy Châu, đưa tay mơn man da thịt trắng ngần của cậu, khẽ cắn nhẹ vành tai cậu...

"Không nghĩ ra lỗi thì tiếp tục làm cho tôi."

"Nhưng tôi muốn cậu..."

"Tiếp tục cho tôi!"

"Tôi vẫn đang tiếp tục mà..."

"Đàng hoàng một chút, đừng làm tôi cáu lên."

Chất giọng trầm lại một lần nữa cất lên. Cảnh Du sợ hãi liền tiếp tục việc đấm bóp của mình.

Lực đạo phía sau lưng nhẹ dần nhẹ dần, rồi cả cơ thể Cảnh Du đổ ập xuống tấm lưng của Ngụy Châu. Tiếng thở đều đều vọng vào trong tai cậu.

Cảnh Du vậy mà ngủ quên rồi.

...

Cẩn thận xoay người hắn đặt xuống giường, Ngụy Châu phải rất khổ sở mới khiến cả cơ thể của Cảnh Du nằm ngay ngắn. Với tay tắt đèn, cậu chui vào chăn, lấy tay của Cảnh Du vòng qua hông mình. Sau đó cũng đưa tay vòng qua hông của đối phương, thủ thỉ:

"Tôi chính là không muốn cậu đụng vào người con gái khác, dù đó là fan đi nữa... Thế nhưng tôi lại không thể cấm cậu, vì tôi cũng hay ôm fan mà..." - Ngụy Châu thở dài. - "Vậy nên, cậu... có thể vì tôi mà hạn chế không???"

Đáp lại cậu là tiếng thở đều của người đang nằm trên giường.

"Im lặng là đồng ý rồi đó!"

Nói ra được điều trong lòng, Ngụy Châu nhẹ nhõm hẳn. Cậu rúc vào vòm ngực của Cảnh Du, ngủ một mạch.

Trong đêm tối, Cảnh Du chầm chậm hé mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng...

--------------------------------------

"Ding doong..."

Cảnh Du cầm chiếc muôi múc canh, người đeo tạp dề chạy ra. Nhìn qua mắt mèo trên cửa, cậu nhìn thấy một người con gái, trông rất quen, nhưng không nhớ rõ là ai.

Không máy ảnh, không thẻ phóng viên, không máy ghi âm... Chắc là không phải phóng viên rồi. Chắc là khách của bảo bối.

Khi cánh cửa mở ra, người phụ nữ nhìn Cảnh Du bằng ánh mắt ngạc nhiên. Một tia tinh ranh chạy xẹt qua não bộ, cô gái đưa mắt nhìn người đối diện mình

"Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của Châu Châu?"

"Cho hỏi cô là...?"

"Tôi là bạn gái của cậu ấy, cậu là ai, làm gì ở trong nhà bạn trai tôi?"

Cảnh Du sững người, trố mắt nhìn người con gái trước mặt.

Một cô gái với làn da trắng, mắt to, làn môi không dày không mỏng, vừa đủ làm cho con người ta xao xuyến. Dáng người nhỏ nhắn cùng làn da trắng kết hợp với chiếc đầm ngắn trông vừa có nét đáng yêu, vừa có nét trưởng thành, xinh đẹp.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt, Cảnh Du cứ đứng nhìn cô gái không nói năng gì. Cái chính là cậu đang cố nhớ ra cô ta là ai.

"Ngụy Châu!"

Cô gái cất giọng mừng rỡ, đẩy Cảnh Du sang một bên, chạy vào nhà ôm chầm lấy người vừa mới thức dậy khiến cậu ngây ngốc.

Phía sau lưng cảm nhận được một bàn tay đang vẽ gì đó. Tập trung một chút, Ngụy Châu liền biết ý nghĩa của hành động này. Cậu nhìn về phía Cảnh Du,bối rối không biết làm gì, đành đứng yên cho cô gái kia ôm lấy mình.

Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai của Cảnh Du. Cậu đau lòng nhìn Ngụy Châu và cô gái ấy ôm nhau. Dù không muốn công nhận nhưng cả hai hòa hợp đến kì lạ. Nét mặt của cả hai hao hao giống nhau, làn da đều trắng khiến người khác phải ganh tị...

Cảnh Du chẳng biết nói gì, cúi người lẳng lặng đi vào bếp...

"Cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy sao???"

Cảnh Du xoay người, nhìn thấy cô gái đang khoác tay Ngụy Châu, hướng về phía mình chờ câu trả lời.

"Đúng vậy..."

Cảnh Du thấp giọng đáp lại, trái tim như có vật nhọn đâm vào, máu tươi chảy ra, đau đớn khiến cậu cảm thấy khó thở. Thế nhưng mà cậu biết làm sao đây? Rõ ràng mình không xinh bằng cô gái kia, không trắng bằng cô gái kia... Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người, một khi chưa được công nhận, người khác bất cứ lúc nào cũng có thể xen vào.

Người ta bảo rằng khi yêu, con người thường hay suy nghĩ lung tung, nhạy cảm với những người muốn chạm vào người mình yêu thương dù là nam hay nữ.

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng hiện rõ trên gương mặt Cảng Du, người phụ nữ mỉm cười.

"Honey, sao anh lại để bạn cùng phòng xoay sở để nấu bữa sáng cho cả hai mà không phụ giúp gì cả vậy?"

Không đợi Ngụy Châu trả lời, cô lại tiếp.

"Có thể nấu luôn cho tôi một phần không?"

"Được."

...

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí gượng gạo. Cảnh Du không muốn ăn bất cứ thứ gì, cứ đờ đẫn, vô thức chọc chọc vào đĩa thức ăn. Hành động này khiến Ngụy Châu vừa cảm thấy ấm áp, vừa có chút đau lòng.

Ngụy Châu trong suốt bữa ăn hết nhìn sang Cảnh Du lại nhìn sang người con gái bên cạnh. Mãi cho đến khi cô đạp vào chân cậu, mắt trừng lên nhìn cậu, cậu mới ngoan ngoãn ngồi yên chuyên tâm vào bữa sáng của mình.

...

"Cậu đi đâu đó?" - Ngụy Châu hỏi khi thấy Cảnh Du có ý định ra khỏi nhà.

"Tôi..."

Cảnh Du nhìn Ngụy Châu và cô gái đang ngồi xem TV rất tình cảm, lòng lại buồn. Cậu không muốn nhìn mà chỉ cúi gằm xuống đất.

"Tôi đi ra ngoài ngoài một chút."

"Ai cho cậu đi?" - Ngụy Châu nhảy ra khỏi ghế, chạy lên chặn trước cửa.

"Tôi đi cho cậu có không gian riêng."

"Ai cần chứ?" - Ngụy Châu nhìn Cảnh Du mà đau lòng.

"Tôi không có lý do gì để ở nhà cả."

Chụt.

Ngụy Châu tóm lấy cổ của Cảnh Du kéo xuống, hôn mạnh lên môi cậu.

"Ai cho cậu đi?"

Ngụy Châu hướng người con gái, cười thật tươi, rồi lại quay sang nhìn cậu.

"Cậu phải ở nhà ra mắt chị tôi."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro