Chương 60: Người bí ẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Người bí ẩn.

Kế hoạch đến thăm gia đình của Ngụy Châu đã được Cảnh Du dồn rất nhiều tâm sức vào đó. Theo như tư duy của Cảnh Du, thì lần đầu tiên gặp mặt luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Chính vì thế, phải làm sao cho lần gặp mặt này vừa tự nhiên, thoải mái, vừa để lại ấn tượng đẹp trong lòng nhị vị phụ huynh là điều làm cho cậu phải lao tâm khổ trí mấy ngày nay.

"Này, bố mẹ cậu thích gì thế?"

"Bố mẹ tôi không kén chọn, mua thứ gì cũng được, có quà gặp mặt là quý rồi." 

Ngụy Châu hờ hững đáp lại câu hỏi đầy nhiệt tình của Cảnh Du. Hờ hững cũng phải thôi, cậu chưa nổi cáu đã là may mắn cho hắn ta lắm rồi ấy. Không biết đào đâu ra một người có trí nhớ cá vàng như vậy. Từ đêm hôm đó đến nay cũng đã gần một tuần rồi, ấy vậy mà ngày nào khi cả hai leo lên giường đi ngủ là cậu ấy lại giở điệp khúc "Bố mẹ cậu thích gì?", ban đầu Ngụy Châu còn hào hứng nói ra một vài thứ đồ bổ cho người trung niên và mấy món bố mẹ mình thích, một hai hôm nữa thì cũng miễn cưỡng trả lời qua loa, cho đến bây giờ, cậu không còn tí tâm trạng nào để bàn về vấn đề này nữa.

Ghi vào giấy cũng ghi cả rồi, đến ngày thì đi mua là ổn, ấy vậy mà không hiểu sao cậu ấy ngày nào cũng hỏi đi hỏi lại một vấn đề. Khi bị cậu phàn nàn, Cảnh Du lại bắt đầu giở trò xoay qua "kẹp" cậu vào lòng, rồi trầm ổn bảo rằng: "Là vì tôi để tâm, cho nên mới sốt sắng như vậy."

Nói cậu dại trai cũng được. Nhưng mà, mỗi khi nghe cậu ta nói ra mấy lời này, tim cậu không khỏi cảm thấy ấm áp.

Rốt cục cũng đến ngày Ngụy Châu chịu không nổi nữa, bèn nói ra với Cảnh Du. 

Thế là mấy ngày nay, Cảnh Du không còn ngày nào cũng hỏi Ngụy Châu câu "Bố mẹ cậu thích gì?" nữa, mà thay vào đó là câu "Mua cái này được không? Hay là mua cái này nhé?". Mặc dù vẫn cảm thấy khó chịu, thế nhưng nếu câu hỏi lúc trước phải mở miệng trả lời, thì lần này, cậu chỉ cần gật gù đồng ý, hoặc lắc đầu mấy cái thể hiện ý không cần mà thôi.

Nhẹ nhàng hơn hẳn.

Tuy vậy, vì quá ư mệt mỏi với sự nhiệt tình thái quá của Cảnh Du, nên đa phần cậu ta hỏi gì, cậu đều gật đầu cả.

Tại sao ư? Bởi vì nếu cậu lắc đầu, cậu ta sẽ hỏi thật cặn kẽ: "Vì sao lại không đồng ý? Đồ tốt như vậy bố mẹ cậu không thích sao?" Hay là "Có khi nào cậu nghĩ tôi không đủ tiền mua đồ tốt cho bố mẹ cậu không?" Rồi lại cố gắng thuyết phục "vợ khó tính" của mình rằng: " Thứ đắt tiền mới tốt chứ! Ra mắt lần đầu tiên thì phải có chút thành ý, tôi không giỏi nói chuyện lắm, thế nên phải làm gì đó lấy lòng bố mẹ cậu chứ"... vân vân và mây mây. 

Có nhiều khi Cảnh Du vừa mở miệng kêu "Bảo bối..." thì đã nhận được cái gật đầu của Ngụy Châu rồi.

Cứ gần ngày đến thăm bố mẹ của Ngụy Châu một ngày, trong nhà của cả hai lại có nhiều thêm một món đồ làm quà cho hai vị phụ huynh.

...

Dạo gần đây, Cảnh Du luôn thần thần bí bí làm điều gì đó mà không nói cho cậu biết. Cậu ấy không còn ngày nào cũng lên mạng tìm kiếm mấy món quà cho bố mẹ Ngụy Châu nữa, cũng không còn suốt ngày mở miệng hỏi cậu "mua cái này có ổn không hay mua cái kia thì tốt hơn không?"... mà thay vào đó là suốt ngày ghi ghi chép chép. Điều đặc biệt nữa là Cảnh Du chỉ ghi chép mỗi khi Ngụy Châu đi tắm. Cuốn sổ ấy được Cảnh Du giấu rất kĩ, lúc nào cũng bỏ vào túi mang theo bên người mỗi khi ra khỏi nhà. 

Người ta nói rằng "nghệ thuật của việc quản lí bạn trai không phải ở việc cố gắng kết thân với bạn thân của người yêu bạn, mà là khiến cho bạn thân của người yêu bạn trở thành bạn của bạn". Học được điều này, Ngụy Châu đã áp dụng rất tốt, thành quả đạt được là cậu đã thành công "nhờ vả" Lưu Tranh ca ca trở thành "điệp viên" của mình. Bởi vì thấy hành động của Cảnh Du thật sự rất bất thường, thế nên cậu đã ngỏ ý với Tranh ca.

Với bản tính tò mò sẵn có, Lưu Tranh cũng sẵn sàng hợp tác với Ngụy Châu.

Sau mấy ngày theo dõi sát sao, Lưu Tranh đã phát hiện và nói với Ngụy Châu bí mật mà mấy ngày nay Cảnh Du giấu diếm.

"Một bí mật động trời!" - Lưu Tranh đã "giật tít" như vậy khi gọi điện thông báo cho Ngụy Châu.

"Rốt cục là có chuyện gì thế ạ?" - Ngụy Châu cũng sốt sắng không kém.

"Chuyện là dạo gần đây, cứ vào giờ nghỉ trưa, cậu ấy khi ăn cơm xong là lại bí mật đi đâu đó. Không cho anh đi theo, anh hỏi cũng không nói mà úp úp mở mở là một người quen gọi điện. Có một lần, có một cuộc điện thoại gọi đến. Dù là trong lúc đang di chuyển, thế nhưng cậu ta không những không tắt máy mà còn nhận luôn cuộc điện thoại rồi nói rằng mình đang bận một chút, chốc nữa sẽ gọi lại. Anh cứ nghĩ rằng đó là em, thế nhưng mà..." - Nói đến đây, Lưu Tranh có chút ngập ngừng.

"Anh cứ nói tiếp đi ạ." - Ngụy Châu nóng lòng thúc giục.

Đầu dây bên kia yên lặng một chút, dường như đang cố gắng sắp xếp lại câu chữ sao cho lời nói ra khiến người nghe dễ hiểu nhất, mà lại đỡ mất lòng nhất.

"Ngụy Châu, anh nói cái này, em không được buồn Cảnh Du, nhé? Bởi vì không phải những gì anh nhìn thấy không phải là tất cả."

Ngụy Châu cảm thấy có gì đó không ổn, thật sự là không muốn nghe nữa. Cảnh Du trước đây chưa từng giấu cậu chuyện gì, cũng không làm những thứ cậu không thích hay làm cậu buồn. Chính vì thế, lẽ ra lần này cậu cũng nên tin vào cậu ta mới phải. Có lẽ cậu ấy lựa chọn không nói với cậu là cho cậu một bất ngờ chăng?...

Mặc dù lý trí của cậu nói như vậy, thế nhưng sự tò mò của Ngụy châu lại "khuyên" cậu đi theo một hướng khác. Nhờ thì cũng đã nhờ rồi, giờ chỉ cần đồng ý một cái nữa thôi là sẽ biết được điều mà mấy ngày nay Cảnh Du đã bí mật làm phía sau lưng cậu là gì. Dù thông tin ấy Tranh ca đã nói rằng không chắc chắn lắm, nhưng nếu lỡ như nó đúng thì phải làm sao???

Và rồi trong cuộc chiến tâm lý dữ dội diễn ra trong tích tắc ấy, trí tò mò của anh bạn trẻ Ngụy Châu đã giành được chiến thắng oanh liệt.

"Anh cứ nói đi ạ!" - Ngụy Châu cố gắng bình tĩnh nói với người ở đầu dây bên kia.

Lưu Tranh gật gù, rồi mấp máy miệng nói cho Ngụy Châu biết thông tin mà mình đã thu thập được.

Lúc nghe xong, Ngụy Châu lại ước rằng, giá như từ đầu mình không nghe thấy nó.

Không gì có thể thỏa mãn trí tò mò của con người, Ngụy Châu đã từng nghe ai đó nói như vậy. Đây quả thật là chân lí của chân lý đấy!

Bởi vì sao ư? Bởi vì trí tò mò của cậu, ngay sau khi nghe được tin tức mà Lưu Tranh tiết lộ, lại càng bùng phát dữ dội.

Ngụy Châu nhớ rất rõ ràng những lời ban nãy Lưu Tranh đã nói với mình.

"Bởi vì anh đi rất gần với Cảnh Du, thế nên khi cậu ấy nhận được điện thoại, anh có thấy hình ảnh đại diện mà cậu ấy để khi người ấy gọi điện thoại tới. Đó là bức ảnh của cậu ấy và một người con gái."

"Không phải là người trong giới mà bọn anh đã gặp qua!" - Lưu Tranh chắc nịch. Điều này càng khiến cho Ngụy Châu thêm phần hoang mang.

Người con gái này, có thể là ai chứ?

Về phần cuốn sổ ghi chép của Cảnh Du, Ngụy Châu cũng nhờ được Lưu Tranh theo dõi. Thế nhưng anh ấy bảo cuốn sổ đó chẳng có gì bất thường cả, trong đó toàn ghi những món đồ đắt tiền dùng để làm quà như: tổ yến, đông trùng hạ thảo, nhân sâm, nhung hươu... và địa chỉ nơi bán. 

Quái! Nếu như chỉ có như vậy, thì lẽ ra cậu ấy phải đem cuốn sổ ấy ngày ngày treo trước mặt cậu hỏi xem "như thế này đã được chưa?" hay "còn cần mua thêm gì nữa không?" chứ!

Đằng này...

Không được, cậu phải tự mình ra tay thôi.

Cũng không được, tuy là người yêu của nhau, thế nhưng cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện cá nhân của cậu ấy như vậy được.

Nhưng mà, nếu hỏi thẳng mặt cậu ấy, vậy thì mất giá quá...

Đầu Ngụy Châu lúc này như muốn nổ tung.

Sau một buổi chiều làm việc thiếu tập trung do mất quá nhiều chất xám vào việc suy nghĩ, Ngụy Châu cuối cùng cũng nghĩ ra cách làm sao để có thể can thiệp vào chuyện này một cách hợp pháp và bí mật nhất.

Tranh thủ giờ nghỉ ngơi, Ngụy Châu đã download về điện thoại game đua xe với dung lượng lớn và điên cuồng điều khiển. Dụng ý của cậu là muốn cho điện thoại của mình hết pin nhanh nhất có thể trước khi về đến nhà.

...

"Này, cậu đi tắm rồi cho tôi mượn điện thoại đăng nhập weibo một chút, điện thoại tôi sạc pin trên bàn rồi." 

Đây là cảnh tượng thường thấy hằng ngày của hai người bọn họ. Điện thoại người này hết pin thì sẽ mượn tạm điện thoại của người kia tiếp tục việc nghịch ngợm. Tuy vậy, Cảnh Du dùng rất nhiều điện thoại, thế nên số lần cậu mượn của Ngụy Châu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cảnh Du nhanh chóng lấy hai chiếc điện thoại của mình ra bày ở trước mặt Ngụy Châu.

"Hôm nay lại quên mang pin dự phòng sao?" - Cảnh Du tùy tiện hỏi một câu như vậy.

Ngụy Châu không đáp lại, bởi vì cậu biết rằng, hắn chỉ hỏi cho có lệ vậy thôi.

Lần lượt nhấn từng số ngày sinh nhật của mình vào dãy mật khẩu trong điện thoại của Cảnh Du, thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng của bản thân hiện ra phần nào khiến cậu vui vẻ.

Thế nhưng cậu còn nhiệm vụ phải thực hiện.

Sau khi dùng điện thoại của Cảnh Du đăng nhập vào weibo, Ngụy Châu liền thoát ra, rồi bấm vào danh sách cuộc gọi.

Để xem nào, danh sách cuộc gọi đến và gọi đi cũng không nhiều lắm. Nhiều nhất vẫn là cậu, sau đó là Tranh ca, rồi...

"Quân sư đại nhân."

Ngụy Châu lẩm nhẩm tên người này, tại sao lại không ghi họ tên mà lại ghi biệt danh như vậy chứ?

Tò mò ấn thêm một cái để xem chi tiết cuộc gọi. Sau khi thấy được hình đại diện của người này trong điện thoại của Cảnh du, khuôn mặt Ngụy Châu bỗng cứng đờ.

Người con gái trong ảnh, không ai khác, chính là "vị đại thẩm trẻ" nhà cậu.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro