yuanzhoulu | tình bằng có cái trống cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng động cơ xe máy vọng lại từ cuối con dốc, cũ kĩ và bền bỉ. Ông lão năm nay 65 tuổi rồi, tóc cũng không còn xanh, ngồi trên chiếc xe mỉm cười lấy sữa đặt trước cổng nhà nọ rồi bấm chuông. Người ta gọi ông là ông Châu, người giao sữa ở tiểu khu này.

Mỗi buổi sáng ông đều dậy từ rất sớm, bon bon trên con chiến mã đi lấy sữa về giao cho từng nhà. Ở gần tiểu khu có một nhà máy sản xuất sữa, người dân ở đây đều đặt sữa theo tháng, có hộ đặt theo quý nên công việc giao sữa đều đặn mỗi ngày được gửi gắm ông Châu. Ông già cả, không có con cái, không có vợ, chỉ một mình nên xung phong nhận việc này. Thù lao kiếm được không nhiều, cộng với lương hưu và lương chế độ là vừa đủ trang trải cuộc sống. Mọi người ai cũng quý mến ông Châu, chăm chỉ tỉ mỉ cần mẫn lại vô cùng thân thiện.

Nhà số 314 đi du lịch không ở nhà nên phần sữa được chủ nhà tặng cho ông, nhưng ông lại rất ít khi uống sữa. Ông Châu đem cho trường mẫu giáo trong tiểu khu, các cô giáo đều ngại ngùng không dám nhận.

"Các cô cầm lấy cho các cháu, tôi già cả rồi, uống sữa làm gì nữa"

"Ông uống thêm sữa cho chắc khỏe xương, mấy đứa nhỏ mỗi ngày đều được bổ sung đầy đủ canxi rồi ạ"

Ông Châu xuống xe, ôm cả thùng sữa đi thẳng vào trong sân.

"Các cháu đầy đủ thì còn có các cô, chứ tôi gần đất xa trời rồi không cần bổ sung canxi gì đâu"

Hai bên lưỡng lự mãi, ông Châu đành cầm về hai hộp thì các cô giáo mới dám nhận sữa. Khởi động chiếc xe máy của mình trở về nhà, nhà ông nằm xa tít gần cuối đường, phần đất chỗ ông ở giáp với đồng ruộng của mấy hộ sống gần đó. Sau này ông dự định sẽ bán lại cho họ với giá rẻ để họ canh tác tiếp, tiền thì sẽ để lo chi phí tang lễ, còn dư sẽ quyên góp. Căn nhà cũng không quá lớn, chủ yếu là ở một mình nên thấy rộng rãi.

Trên đường trở về ông Châu thấy một ông lão trạc tuổi mình, lấm lét nhìn ngó khắp nhà này nhà nọ trong tiểu khu. Nếu là người trẻ hơn chắc chắn ông đoán là ăn trộm, nhưng người này già, còn kéo một chiếc vali khá to. Bản thân già rồi thì không nên tò mò, nhưng có vẻ là người này cần ông giúp.

"Ông tìm ai ở khu này à?"

Ông lão kia cất giọng trầm ấm trả lời ông.

"Tôi tới để mua nhà, mà gọi điện thoại lại không nghe máy, địa chỉ này hơi khó tìm"

Ông Châu gật gù, sau đó trả lời hào sảng.

"Tôi giúp ông tìm, tôi là thổ địa khu này đấy"

Tiếng cười của ông xua tan đi bầu không khí gượng gạo giữa hai người lạ, hoặc là cũng vì họ trạc tuổi nhau lại đều lớn tuổi nên không có gì có thể khiến họ mất tự nhiên cả.

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn ông"

Đáng lẽ ông Châu có thể mời người ta lên xe để mình chở đi, nhưng thùng giao sữa vẫn còn ở sau xe ông, ông lão kia lại kéo vali to nên ông Châu đành để người ta đi bộ, còn mình thì dắt xe máy đi bên cạnh. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất vui. Ông lão này là người phương Bắc, tìm về phương Nam ấm này mua một ngôi nhà để ở những năm tháng cuối đời, cũng không có gia đình người thân gì cả.

"Tôi là Châu Kha Vũ, ở đây mọi người trong khu đều gọi tôi là ông Châu"

"À vâng rất cảm ơn ông Châu đã giúp đỡ tôi, tôi vừa đi vừa tìm chắc đến tối mất"

Ông lão trạc tuổi mình mà da vẫn rất đẹp, cười lên nhìn vô cùng phúc hậu, ông Châu chợt nổi một chút ghen tị sao cùng già mà da ông lão kia lại đẹp như thế được chứ.

"Ông còn chưa cho tôi biết tên ông"

"Tôi là Trương Gia Nguyên, 64, Nhâm Ngọ"

"Ông 64 mà Nhâm Ngọ à? Quý Mùi chứ? Tôi 65 Nhâm Ngọ đây"

"Tôi... tôi sinh đầu năm"

"À" - Ông Châu cười một tiếng như hiểu ra - "Ra vậy, chúng ta bằng tuổi hay hơn tuổi bây giờ"

"Tùy ông quyết định"

"Sau này là hàng xóm rồi, nhà tôi ở cuối đường, qua con dốc thứ hai đoạn trên kia là tới, hôm nào mời ông tới chơi"

Nhờ sự giúp đỡ của ông Châu, ông Trương tìm được địa chỉ người bán nhà nhanh hơn nhiều. Dắt chiếc xe máy vào, ông Châu mới biết hóa ra họ bán nhà vì cô con gái lấy chồng trong thành phố đón lên ở cùng. Có con cái cũng thích thật, về già cũng có người chăm lo, cũng có người bầu bạn. Nghĩ một lúc, ông ở ngoài sân xem mấy cây cảnh, dù gì cũng đang rảnh rỗi. Nhà này còn có một cửa hàng nhỏ ở phía trước, sau này ông Trương có buôn bán gì ông cũng có thể tiện đường giúp giao đồ đi. Nghĩ đến tương lai có thể giúp được ông Trương làm gì đó, tâm tình ông Châu tốt hẳn lên. Giúp người thì giúp cho trót, ông Châu chờ đến khi họ bàn giao xong hợp đồng mới hỏi chỗ ở của ông Trương.

"Họ chắc mai mới chuyển đi, vậy tối nay ông ở đâu?"

"Ở gần đây có nhà nghỉ nào không?"

"Nhà tôi nè"

Dáng vẻ một ông lão 65 tuổi đôi mắt chớp chớp nói như vậy thấy không đúng cho lắm, ông Châu thu hồi biểu cảm, đè giọng xuống nói trầm đục, nhà tôi nè. Ông Trương chỉ thấy vô cùng buồn cười, người này 65 tuổi rồi mà sao vẫn trẻ con như vậy.

"Vậy nếu ông không phiền..."

"Phiền, rất phiền, tôi không cho ông ở ké đâu"

Ông Châu nét mặt đắc thắng trêu chọc ông Trương, người ngoài còn tưởng họ mười chín đôi mươi hoặc đã quen nhau từ lâu lắm chứ không phải mới quen.

"Cái lão này..."

Ông Trương cũng không kém cạnh, mắng một câu.

"Hồi nãy ông còn mời tôi hôm nào tới nhà ông chơi"

Ông Châu phủi phủi cái tay vừa xem mấy cây cảnh ở trước sân vào quần áo, nhìn ông Trương một lát rồi ra điều kiện.

"Ông có thích uống sữa không?"

***

Ra đến cổng, ông Châu mới nhớ ra thùng giao sữa vẫn còn ở trên xe, vội vàng báo ông Trương chờ một chút. Ông về nhà cất thùng giao sữa, sau đó lái xe tới đón người bạn già mới quen và cái vali to, tiện đường còn ghé qua chợ mua ít đồ về nấu cơm. Hôm nay nhà có khách, phải ăn sang một tí.

Ăn sang, nhưng không biết nấu.

Ông Trương vào bếp nửa tiếng là đã có cỗ bàn đầy đủ, làm ông Châu vô cùng xúc động, lâu lắm rồi không được ăn một bữa thịnh soạn như vậy. Tối hôm ấy cũng là ông Trương vào bếp, ông Châu rửa bát. Ăn xong hai người ra đầu ngõ hóng gió, gió thổi từ đồng vào mát rượi. Sau đó hai người đi dạo quanh tiểu khu, vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện.

Trước đây ông Trương là thầy giáo dạy âm nhạc ở một nhạc viện, xin nghỉ hưu sớm. Không có người thân nào, họ hàng cũng đều định cư ở nước ngoài, những năm tháng tuổi già muốn tới phương Nam này sống, khí hậu tốt mà ở đây có vẻ rất yên bình. Điểm này ông Châu đồng ý, nhất là ở tiểu khu này, ông đã sống ở đây từ rất lâu chưa từng nghe một chút cãi vã nào hay có biến động gì. Ông Châu giới thiệu về tiểu khu, đi qua đến đâu là giới thiệu đến đó, sau đó giới thiệu về công việc mình làm mỗi ngày.

"Thế nên là, ông có thích uống sữa không?"

"Nếu không uống tôi có thể dùng để làm cái khác không?"

"Làm cái gì?"

"Kem sữa chua"

"Trời đất ơi ông còn biết làm cả kem sữa chua cơ? Mở nhà hàng đi, tôi đầu tư vốn, cổ đông lớn nhất, được không?"

Ông Trương nhìn vẻ suy tính của ông Châu mà không giấu được nụ cười.

"Mở nhà hàng gì chứ, làm cho ông ăn thôi"

Ông Châu vẫn còn đang đuổi theo suy nghĩ về vốn đầu tư, không để ý kĩ lời ông Trương nói. Ông Trương cũng cúi đầu không dám nhìn ông Châu, không hiểu sao già rồi, nhưng mặt lại nhanh ấm lên thế.

Sáng hôm sau, ông Châu dậy sớm đi giao sữa để chìa khóa cho ông Trương kèm lời nhắn "Ông cứ khóa cửa sang nhà mới chừng nào về tới là tôi lấy, tiện thể giúp ông dọn dẹp mua sắm đồ tân gia luôn". Tờ giấy nhắn được ông Trương gấp lại cẩn thận rồi cất đi.

Tiệc tân gia cũng không tổ chức quá lớn, mời mấy hàng xóm sang, chủ yếu là người quen ông Châu muốn giới thiệu cho ông Trương để sau này sống ở đây có vấn đề gì có thể tìm họ. Tối hôm ấy khách khứa về hết, dọn dẹp cũng xong, ông Châu mới nhìn ông Trương ngồi trong góc tủm tỉm cười.

"Có chuyện gì mà vui thế?"

"Không kể cho ông nghe"

"Coi tôi là người ngoài đấy à?"

"Thì ông là người ngoài còn gì"

Ông Châu hậm hực vào trong nhà uống nước, dỗi ra mặt.

"Được rồi, là người trong, là người trong là được chứ gì"

"Người trong là cái gì?"

Ông Châu chút nữa thì phun hết nước ra, may mà nuốt xuống kịp rồi ngồi cười ha hả. Thành công đánh lạc hướng ông Châu, ông Trương vào lấy kem sữa chua mình làm ra mời ông bạn già ăn thử. Tấm tắc khen ngon, nhưng mà lạnh quá, sắp rụng hết răng rồi. Ông Trương cười bảo, rụng hết đi tôi mua cho ông bộ răng giả đắt nhất cái hành tinh này.

Người già nói chuyện này không hiểu sao cứ giống mấy đứa nhỏ.

Hoặc là vì, ở cạnh ông nên tôi mới có thể tự coi mình là đứa nhỏ như vậy.

Hôm nay có người hỏi ông Trương là bạn lâu năm của ông Châu phải không, sao việc nhà ông mà ông Châu đi mời khách khứa như chủ nhà luôn vậy. Ông Trương không phủ nhận, chỉ bảo một câu, cái lão ấy việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng chắc cả tiểu khu này biết rồi. Bây giờ ông Trương nghĩ lại, thật ra việc nhà cũng đâu có nhác, lo toan rất chu toàn, làm giúp ông bao nhiêu việc chỉ đổi lại được một bữa ông nấu cơm cho ăn.

***

Ông Trương nghe lời ông Châu, mở cửa hàng bán kem, bán thì ít mà cho thì nhiều. Kem mà ông Trương làm vô cùng ngon, đám nhóc đi học về ngày nào cũng tới mua, nổi tiếng cả tiểu khu. Hơn nữa, ông Trương đặc biệt tốt, mua hai chỉ tính tiền một. Có hôm đám nhóc có một bạn không có tiền mua, ông Trương đều cho, còn bảo lần tới nếu không có tiền cũng không sao, ông không ghi nợ gì cả. Ông Châu từ xa nhìn thấy, cảm thấy trái tim mình cũng ấm áp hơn rất nhiều, mặc dù trời mùa hè nóng như đổ lửa.

Mỗi ngày ông Châu đều đi giao sữa, sau đó về tới cửa hàng của ông Trương lấy kem mang đi giao cho cửa hàng ở tiểu khu khác. Kem của ông Trương được mọi người vô cùng yêu thích, ở nơi khác cũng đặt hàng về. Ông Châu nhớ đến hồi trước từng nghĩ sẽ giúp ông Trương giao hàng nếu mở cửa hàng, không ngờ lại thành sự thật. Tuy vậy cả hai người đều có một nỗi lòng khó nói với nhau. Ông Trương thấy trời nắng mà ông bạn già vẫn phải chở kem đi giao giúp mình thì rất không nỡ. Ông Châu thấy ông bạn già của mình mỗi ngày đều vất vả làm cho đủ số lượng kem cũng rất không đành lòng. Chuyện này đến mãi về sau gần hết mùa hè hai người mới nói cho nhau nghe. Cuối cùng đi tới quyết định, sắp sang mùa đông rồi, không cần làm kem nữa, mùa hè năm sau cũng sẽ làm ít đi. Đến mùa hè năm sau, ông Trương không làm kem, ông Trương chuyển sang muối dưa cà bị ông Châu trêu là mỗi năm một loại chắc năm sau chuyển qua buôn hoa quả. Ấy vậy mà ông Trương chuyển qua buôn hoa quả thật. Hoa quả là cả hai ông cùng trồng cùng chăm, cùng thu hoạch, vừa an toàn sạch sẽ lại bổ dưỡng. Hàng xóm mua ủng hộ rất nhiều, mẹ bỉm sữa lại càng mua nhiều vì vô cùng tốt. Bẵng qua mấy năm, sạp hoa quả của ông Trương tạo thành thương hiệu. Tuy vậy cung không đủ cầu, mà làm vườn vất vả, tuổi hai ông đã cao nên hai ông quyết định chuyển qua trồng thuốc. Vườn thuốc không cần chăm quá kĩ, chủ yếu đều là những loại cây chữa đau đầu mất ngủ và một số bệnh của người già. Tại vì năm nay sức khỏe của ông Trương không ổn lắm.

Ông Châu quyết định bán đứt căn nhà cũ, về ở chung một nhà tiện chăm sóc cho nhau luôn, không cần biết ông Trương có đồng ý hay không. Người trong tiểu khu cũng ủng hộ quyết định này, hai người thân nhau như vậy nên sớm về chung chăm sóc nhau mới phải, thân già lủi thủi một mình mỗi người một nơi như thế rất bất tiện. Nhưng họ không nhìn ra, giữa hai ông lão này có một loại tình cảm còn hơn cả tri kỉ tâm giao.

Hai người tự hiểu tấm lòng nhau cũng từ khoảng một năm trước, lúc ông Châu đi thi Thách Thức Danh Hài mà bị loại ngay từ vòng đầu, còn chẳng được lên tivi. Ông Châu cũng không vì chuyện đó mà bực tức, chỉ thấy khó hiểu.

"Nhưng mà ông có kể sai không?"

"Làm sao mà kể sai được, tôi đã kể chuyện cười này cả nghìn lần cho ông nghe rồi. Này nhé, có một cái bánh bao, đang đi đường mà tự nhiên nó đói quá, thế là nó tự ăn mình luôn"

Ông Trương không thể không mỉm cười nhìn ông lão ngốc kia.

"Đấy, tôi kể cho ông một nghìn lần rồi, kể thêm lần thứ một nghìn không trăm linh một này ông vẫn cười, thế mà tôi kể họ lại không cười"

"Họ là ai thế?"

"Cái chương trình này, là kể chuyện cười nếu ban giám khảo cười là được vào vòng trong, mà một phút tôi kể năm lần họ đều không cười"

Ông Trương không nhịn được, nằm ra cái phản để trước sân mà cười.

"Đấy lần nào tôi kể ông cũng cười, khó hiểu thật, thế mà họ lại không cười"

Ông Châu cầm chén trà uống, rót cho ông Trương một chén, còn bảo cười ít thôi già rồi chức năng nội tạng không tốt như lúc còn trẻ.

Ông Trương bình tĩnh lại, uống xong chén trà mới từ tốn nói.

"Tôi cười vì ông là người kể, chứ bản chất câu chuyện đó không hề buồn cười"

Ông Châu chợt dừng tay rót trà, đưa mắt sang nhìn người đối diện.

Ông Trương biết mình nói lỡ lời, bèn xua xua tay muốn giải thích thì ông Châu đưa tay mình lên nắm lấy tay ông.

"Thật may mắn vì ông luôn cười mỗi lần nghe tôi kể chuyện"

***

Hai năm sau đó, cuộc sống của hai ông lão vẫn vô cùng yên bình, người giao sữa, người luân chuyển từ bán kem, bán thức ăn sẵn, bán cà dưa muối, sang bán hoa quả, bán rau xanh sạch, bán thuốc, vừa bán vừa cho. Tình cảm cũng sắt son, là tôi muốn cùng ông trải qua những năm tháng này, cho dù chỉ có chúng ta biết.

Năm mới cùng nhau gói bánh, cùng nhau lì xì đám nhóc sống trong tiểu khu. Đi chúc Tết từng nhà, rồi ngắm pháo hoa, chúc nhau bình an.

Tết Đoan Ngọ cùng nhau làm bánh mang tặng cho từng nhà trong tiểu khu. Mang cho những người vô gia cư ở khu phố trên, tặng cho nhân viên nhà máy sữa.

Tết Thiếu Nhi cùng nhau gói quà tặng cho các cháu ở trường mẫu giáo, trường tiểu học, trường trung cấp, thậm chí cả sinh viên đại học. Với các ông, các cháu đều là những mầm non hết.

Lễ Vu Lan cùng nhau đi thăm mộ cha mẹ, cùng nhau đi làm từ thiện ở các trung tâm, cùng nhau đi lễ chùa.

Tết Trung Thu ở nhà ngồi xem chương trình trên ti vi, bánh trung thu cũng có thể tự làm. Ngồi cùng nhau trên cái phản ngoài sân, vừa thưởng trà vừa thưởng nguyệt.

Giáng sinh đến Nhà thờ, đi xem biểu diễn âm nhạc, đến chỗ cây thông lớn nhất thành phố chụp ảnh. Là tấm ảnh chụp chung sau đó được đóng khung treo ở nơi đẹp nhất trong nhà.

"Năm qua thiếu một lễ rồi"

Ông Châu sờ lên má của ông Trương, nhéo một cái, vẫn là vô cùng ganh tị, già rồi mà da vẫn đàn hồi tốt lắm.

"Lễ gì?"

Cốc trà nóng tỏa khói nghi ngút trước mặt ông Trương, không biết là khói trà làm má ông ấm lên hay là tay bạn đời làm má ông ấm lên nữa.

"Lễ Tình nhân"

"Ông đừng có theo lớp trẻ bây giờ hoa hồng rồi socola nhé, già rồi không thích đồ ngọt đâu"

Ông Trương bổ quả thanh long, mùa này chỉ có thanh long đỏ, ông mua được của một hộ trong tiểu khu. Ông Châu thích nhất là thanh long nên năm nào ông Trương cũng đặt mua thanh long từ sớm.

Ông Châu chạy vào trong phòng, lấy ra một chiếc guitar mới. Ông biết ông Trương trước là thầy giáo của nhạc viện, nhưng từ lúc về đây sống chưa từng thấy ông Trương chơi đàn. Hẳn là có lý do, nhưng ông Trương không chủ động kể, ông Châu cũng không hỏi.

"Quà nè"

"Ôi ông lão ơi, ông dùng nhiều tiền thế để mua cái này cho tôi ư?"

"Tôi muốn thấy ông chơi đàn"

Ông Châu không muốn nói là "nghe", vì ắt hẳn là thầy giáo thì tài năng thực lực của ông Trương không thể bàn cãi, khẳng định là chơi đàn rất hay. Ông chỉ là muốn thấy dáng vẻ ông lão nhà mình lúc chơi đàn thôi.

"Đã rất lâu rồi không chơi đàn rồi"

Ông Trương đi rửa tay, lau khô rồi mới cầm vào chiếc guitar. Không cần nhìn cũng biết là loại đắt tiền nhất cửa hàng, tính ông Châu lúc nào chẳng vậy. Không phải là tiếc tiền, chỉ là ông Trương bị ông lão nhà mình làm cho cảm động rồi.

"Đàn bài Người Tình Mùa Đông nhé" - Ông Châu chỉnh lại giọng của mình thật trầm - "Sau đây là nhạc phẩm Người Tình Mùa Đông thể hiện bởi ông lão Châu Kha Vũ năm Nhâm Ngọ với phần đệm đàn của ông lão Trương Gia Nguyên nửa Nhâm Ngọ nửa Quý Mùi, mời quý vị cùng thưởng thức"

***

Đêm đông lạnh, ông Châu kéo chăn lên đắp thật kín cho ông Trương như sợ chỉ cần hở ra một chút thôi là ông Trương sẽ đóng băng mất. Ông Trương nằm bên cạnh ông Châu, mỉm cười, người nhà mình lúc nào cũng vô cùng chu đáo.

Ông Châu nắm lấy tay ông Trương đặt lên trước ngực mình.

"Mai tôi với ông đi chụp ảnh"

"Chụp ảnh gì? Ảnh thờ à?"

"Không, ảnh cưới"

"Gớm, tình bằng có cái trống cơm, già rồi cưới xin con trẻ nó cười cho"

"Không, tôi muốn chụp"

"Ừ thì chụp"

***

Sáng hôm sau, một tuần nữa là tới năm mới, nhưng năm mới này ông Châu đón một mình.

Ông Trương đã đi rồi.

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, như vừa mới đi ngủ, như vừa mới tối hôm qua còn chúc ông Châu ngủ thật ngon.

~~~~~

*chú thích:
"Tình bằng có cái trống cơm" là xuất phát từ bài dân ca quan họ Trống Cơm, ở đây mình dùng cách ngắt khác để lồng trong fic.
Như trong bài hát sẽ là: Tình bằng / có cái trống cơm - "tình bằng" ở đây là từ dân ca.
Mình ngắt nhịp lại thành: Tình / bằng có / cái trống cơm - chỉ mối tình nhỏ bé chỉ bằng cái trống cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro