Phiên ngoại: Thà là cậu ấy( Puppyshipping)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ từ lâu, Jounouchi vẫn biết, Yugi từ lâu đã thay đổi. Cậu không thực sự ngu ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường của người bạn thân mình, đột nhiên nghỉ học gần nửa năm. Cậu không vô tâm như mọi người nghĩ. So ra cậu nhạy cảm hơn người bình thường nhiều.

Có lẽ từ lâu, Yugi đã không còn là một người bạn mà cậu biết, chỉ đơn giản là trốn tránh, lẫn tranh đi sự thật ấy. Cho đến tận ngày, cậu chứng kiến được chính bản chất của Yugi. Cậu đã không thể trốn tránh được thêm nữa.

Có lẽ từ lâu, cậu luôn luôn hiểu được cảm giác của mình dành cho kẻ đó. Kẻ vốn tưởng căm ghét tận xương tủy, ai ngờ lại khiến cậu yêu thương đến quên lối về.

Trong cuộc sống, cậu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đơn phương một thằng con trai, chưa từng nghĩ đến mình sẽ là một thằng gay, chưa từng nghĩ đến...

Cậu yêu hắn. Và khi nhận ra cảm xúc của mình, cậu đã không liên lạc nữa với hắn hay tập đoàn Kaiba. Chính là sau khi Yugi thứ hai đi mất.

Và... có lẽ từ lâu, cậu thừa biết, hắn yêu Yugi, không phải cậu.

Cậu nhận ra rõ điều đó nhất là khi Yugi bỗng chuyển đến nhà Kaiba gần ba tháng. Khi đó, cậu, Honda và Anzu muốn thăm Yugi, nhưng Mokuba lại ngăn cản lại. Em ấy nói hiện tại không được. Cậu thầm nghĩ có lẽ vì vết thương 4 tháng trước chưa lành hẳn.

Hai tháng trước, Yugi, có lẽ là bị đâm trong chính phòng ngủ của mình. Chính cậu đã phát hiện. May mắn là cậu ấy không sao. Sau đó, cậu ấy chuyển đến sống cùng Kaiba. Mà ông nội cũng đồng ý điều đó. Sau khi thăm Yugi không thành, bản tính 3 đứa vốn tò mò, ở lại nghe lén Mokuba nói chuyện với ai đó quá điện thoại.

" À vâng, anh hai đang ở bên anh ấy. Chị yên tâm."

" Chị hi vọng là Yugi sẽ qua khỏi." Giọng nói lúc đó, hình như của chị của Malik, Isis thì phải." Người đó, dù gì cũng đã đi rồi kia mà."

" Anh ấy cứ vùi mình vào quá khứ..." Mokuba thở dài, mím môi đầy bất mãn. " Anh hai đã rất quan tâm anh ấy, sau anh ấy không chịu hiểu chứ."

" Tình cảm cũng không hẳn ngày một ngày hai thay đổi." Cô thở dài." Chị cũng hi vọng tình cảm của anh em có thể giúp đỡ được cậu ấy khỏi tình trạng này..."

Cậu không hiểu họ nói về những gì, nhưng cậu hiểu một chuyện, Kaiba yêu cậu ấy, Kaiba yêu Yugi, bạn tốt của cậu. Cảm xúc lúc đó của cậu, không hẳn đau đớn, chỉ là bất lực, tựa như tuyết khi mùa xuân đã gần hết, mà tan dần, tan dần, lạnh buốt cõi lòng. Yugi và Kaiba. Họ xứng đôi? Tất nhiên là có, so với cậu,Kaiba hiểu Yugi, trong mắt cũng chỉ Yugi, lời nói cũng chỉ Yugi. Cậu đơn giản chỉ là một hạt cát nhỏ thổi qua trong mắt hắn.

Cậu biết, Yugi dịu dàng, Yugi tốt bụng. Dù thay đổi, những nét đó bên trong Yugi vẫn còn. Còn cậu, nóng tánh, cọc cằn, thô lỗ, lúc nào cũng kiếm cớ để gây sự, chẳng tốt lành gì. Cậu đối xử với hắn, ba bốn câu lại là" tên khốn", " đồ khốn kiếp Kaiba". So với Yugi, một góc nhân phẩm như vậy cũng không có. Nhưng mà...

Nhưng mà cậu đơn giản chỉ muốn hắn nhìn cậu. Hắn cho cậu cọc cằn? Không sao. Thô lỗ? Không sao. Cẩu ngốc? Được! Chỉ cần, chỉ cần một ngày hắn cam tâm nhìn thấy cậu, như vậy là mừng rồi.

Nhưng cậu biết, hắn sẽ không làm vậy, vì bên trong mắt hắn có người hắn yêu mà thôi.

Sau đó, Yugi tham gia sân thi đấu ngầm. Rồi từ từ cậu ấy bắt đầu đi học lại. Cậu ấy bắt đầu vui vẻ, nhưng cậu lại thấy nó vô cùng giả tạo. Lúc đó, cậu nghĩ mình ghen tị với Yugi mới nhìn thấy điều đó, cảm thấy mình thực sự điên rồi. Có lẽ yêu hắn đến điên thật rồi. Cậu nghĩ vậy đấy.

Rồi mọi chuyện đã bắt đầu kể từ khi cậu đến ngôi đền đó.

Đền Kamizo, buổi chiều, trước khi Yami trở lại.

Buổi chiều hôm ấy, gió thổi hiu hiu lạnh. Anzu lại tham gia câu lạc bộ nhảy gì đó mới thành lập ở trường, Honda thì bận về nhà gấp vì công chuyện. Chỉ có mình cậu là thảnh thơi đi về. Trước đó còn đi cùng Yugi một đoạn, giờ thì tách ra rồi. Ở bên người bạn tốt của mình, sao Jounouchi cứ thấy có chút khó chịu, cậu thở dài.

" Nhóc! Nhấc chân lên." Một giọng lạnh lẽo vang lên khiến cậu giật mình, nhìn qua phải, cậu thấy một thanh niên mặt vest đen tóc dài đang khom người như đang lượm thứ gì đó. Cậu nhìn xuống chân mình, hình như đang đạp tờ tiền. Cậu giật mình nhấc chân ra. Nhìn kĩ lại hình như là một lá bùa.

Cậu nhìn người thanh niên tóc đen áo vest kia đầy nghi hoặc. " Xem ra cậu đang có chuyện phiền muộn... Jounouchi Katsuya?"

" Sao anh biết tên tôi?" Cậu nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta híp mắt chỉ cái cặp tôi đeo. Ơ, cậu để thẻ học sinh bên hông cặp mà... Cậu nhìn anh ta cười trừ haha.

" Muốn lên thử không?" Nói rồi, anh ta ngước nhìn lên. Cậu cũng theo đó ngước lên, về phía ngọn núi, một ngôi đền nhỏ. Hôm nay tôi cũng chẳng muốn về sớm, thử xin quẻ xem sao.

Anh thanh niên kia đi trước, cậu theo sau. Cầu thang bằng đá xanh cứng, cảm giác vắng tanh, như rơi vào giữa vũ trụ vậy. " À mà anh tên là gì vậy?" Cậu hỏi.

" Yuki. Chủ ngôi đền này."

" A~ Yuki, anh ở đây một mình?"

" Ừm. Có vấn đề sao?" Anh ta híp mắt hỏi. Cậu cũng đành cười trừ cho qua." Cậu thực sự có phiền muộn gì à?"

" Phiền muộn a..." Jounouchi dừng lại, anh ta cũng dừng lại, cậu ngước mắt lên trời." Chỉ là sự sắp xếp từ lâu rồi. Nhưng tôi vẫn thấy buồn vì điều đó. Yuki, liệu anh có muốn lắng nghe câu chuyện của tôi?"

" Luôn sẵn sàng."

Jounouchi cho đến sau này vẫn không hiểu tại sao mình có thể dễ dàng nói mọi chuyện của mình cho một người xa lạ. Nhưng mà, cậu tin tưởng người đó. Cậu cũng không rõ lí do nữa.

Đền được trước cổng đền, cổng gỗ cột đỏ, còn khắc rất nhiều họa tiết. Cửa đền mở, thoáng nhìn bên trong rất sạch sẽ, mọc mạc. Có điều, bây giờ không biết là tiết nào rồi, sao hoa đào hồng thắm vẫn nở rộ kia? Gió cuốn cánh hoa thổi nhẹ lướt qua cậu. Lúc ấy tựa như bị lôi cuốn hấp dẫn. Tựa như lạc vào thế giới khác. Lấp lánh, mát rượi.

Bất chợt, Yuki đập vào vai cậu. Cậu dường như hồi tỉnh nhìn lại anh ta, vẫn còn thoáng ngơ ngác.

" Lúc này, sao không kể tôi nghe câu chuyện của cậu, Jounouchi-kun?"

Jounouchi cứ thế kể mọi thứ, về Yugi, về Atemu, về Kaiba và cả về thứ tình cảm quái đảng của chính mình. Kể cho một kẻ xa lạ mà không chút chần chừ. Yuki, anh ta cũng chỉ híp mắt nghe cậu kể, rồi sau đó chỉ nói." Tôi có thể nhận vụ này của cậu, Jounouchi Katsuya."

Cậu thực sự chẳng hiểu cái quái gì cả. Cũng chẳng hiểu mình làm sao có thể ra về được.

Sau đó, những thay đổi bắt đầu.

Một thời gian sau đó, Atemu, hay Yami trở về. Và tất cả hoàn toàn đổi khác khi cậu ấy trở lại. Yugi dần trở nên thay đổi một rõ hơn. Hay đúng hơn, Yugi gần như không thể giữ được sự giả dối trước mặt Yami. Bây giờ thì Jounouchi hiểu rồi. Vậy ra, Kaiba thích Yugi, nhưng Yugi vẫn chỉ thích 1 người, vẫn chỉ thích Yami mà thôi.

Liệu cậu có cơ hội không?

Từ lâu đã hi vọng, nhưng lo sợ. Người đã không thích mình, thôi thì đừng gượng ép. Nhưng...

Sau đó, Yuki, trở thành Yukine-sensei, chủ nhiệm của cậu, Yukine-sensei đã từng nói sẽ giúp cậu. Có lẽ thực sự vì cậu mà đến đi. Chỉ là Yukine-sensei, người có lẽ phí công rồi...

" Ta cũng không nghĩ sẽ giúp ngươi bày tỏ. Dù gì người ở bên hắn kiếp trước cũng không phải ngươi." Yukine-sensei lạnh lùng đánh gãy tâm tư cậu. Kiếp trước của Kaiba, Seth...

Jounouchi trầm mặt rời đi, từ đó, cũng không đối mặt với thấy ấy. Tiếc là, Yukine-sensei vẫn chưa nói hết, kiếp trước dù gì cả Jounouchi và Yugi đều không có tồn tại.

Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Kaiba, buổi sáng.

Cậu liên lạc lại với tập đoàn Kaiba, vì trận đấu mùa đông sắp tới được tổ chức. Cũng chỉ là ở lại đó làm một vài thủ tục nhỏ. Vốn dĩ sẽ rất nhanh chóng, nếu Kaiba có mặt...

" Tên khốn này, khinh người quá đáng!" Kì thực, trong lòng cậu đang lo không biết hắn bị cái quái gì.

" Jounouchi, anh chịu khó đợi chút đi mà. Dù sao cũng được cúp học một buổi." Mokuba mỉm cười đùa nói. Cậu hứ một tiếng như không quan tâm nhưng vẻ mặt rõ ràng rất khoái chí.

Jounouchi nhìn Mokuba ngồi ở ghế sofa đối diện xếp tài liệu biểu môi." Hắn đi đâu vậy?" Cậu hỏi.

" Là vấn đề giữa anh Yugi và Yami. Yugi đẩy danh hiệu Vua trò chơi cho Yami, Yami thì ngược lại. Hai người này tranh cãi chẳng ai nhường ai hết. Thực kì rất phiền phức. Anh hai cũng rất bực mình."

Jounouchi ngồi trên ghế cười trào phúng bất giác nói." Vì người mình mình yêu mà. Phiền gì?"

Xoẹt qua ánh mắt Mokuba có vẻ ngạc nhiên. Jounouchi lại cười." Đừng nghĩ anh đây ngu ngốc." Mặc dù lâu lâu có hơi ngốc thiệt, cậu thầm nghĩ. Lại nói." Ai cha... Nếu muốn theo đuổi cứ nói anh đây, Jounouchi này sẵn sàng giúp cho. Dù gì anh cũng là bạn thân của Yugi."

" Cậu nhiều chuyện quá đấy."

" Chủ tịch Kaiba, cư nhiên lại đứng đó nghe lén ha." Cậu thực sự phát giác ra hắn đứng ngoài cửa từ lâu rồi, nhếch miệng cười đùa. Nhưng tâm thực sự cười không nổi

"... Jounouchi, tốt nhất cậu đừng xen vào chuyện của tôi." Kaiba liếc mắt cảnh cáo. Jounouchi cũng trừng lại không sợ hãi, giỡ giọng giễu cợt trào phúng.

" Nói thế chứ, ông đây nghĩ sao sẽ giúp tên khốn nhà ngươi. Nhưng dù sao góp ý với ngươi, bày tỏ thử đi. Dù sao ngươi ở bên cậu ấy lâu vậy, ít nhất phải có chút tình cảm chứ. Yami trở lại thì có sao?"

" Câm miệng!"

" Ngươi cứ như vậy đứng sau cậu ấy mà hi sinh mọi thứ a? Từ khi nào đầu người nhét đầy trứng thúi vậy? Không não! Dù có thể là Yugi yêu Yami, người không nghĩ mình có thể có một chút có hội sau. Dù sao ngươi mới là người ở bên cậu ấy trong thời điểm khó khăn nhất."

" Ta bảo câm miệng!"

" Ngươi bảo ta im thì im à? Tên thúi, nghĩ ông đây thực sự sẽ giúp ngươi sao? Yugi làm sao có thể thích một tên ngu ngốc như ngươi được. Đền ta còn thấy ngươi khó ưa. Một tên nhát gan như thỏ đế. Giúp người cũng chỉ uổng công sức."

"..." Kaiba nhìn Jounouchi, lạnh lùng cau mày." Ngươi vì cái gì ở đây tức giận? Nói như ngươi hiểu hết đấy. Ngươi thì biết cái gì là yêu? Ngươi lấy tư cách cái gì ở đây giảng đạo ta? Hay... Ngươi bị người yêu phủ nên tới đây trút giận?"

" Ngươi!" Jounouchi tức giận bật dậy.

" Hai anh nhường nhau chút đi mà." Mokuba đứng ra chen ngang giữa. Jounouchi thở mạnh ra một hơi.

" Hứ! Ông đây về!" Jounouchi vác cặp lên vai đứng dậy. Đi ngang qua, đụng mạnh vào vai hắn, bước đi được vài bước rồi dừng lại." Ngươi... chưa bày tỏ mà phải không?"

" ..."

" Kaiba, ta và ngươi cũng đang gặp tình trạng giống nhau đó thôi." Jounouchi ngước mắt lên nhìn trần nhà, mái tóc che lấp đi đôi mắt. Đúng! Tình trạng giống nhau, Kaiba yêu Yugi, Yugi yêu Yami, còn cậu... Haha, là yêu hắn. Ít ra, hắn đỡ hơn cậu nhỉ? Vì vẫn còn một thằng ngố hướng hắn yêu thương đến vô vọng." Ta cũng là không bày tỏ. Những lời lúc nãy... cũng không phải nói mình ngươi. Xin lỗi... Hi vọng ngươi không giận." Nói rồi cậu nhanh chóng rời khỏi. Kaiba chỉ nhìn cậu thoáng có vẻ ngạc nhiên, cậu ta cư nhiên xin lỗi hắn!

Kết thúc lễ hội trường, trường Domino, sân thượng.

Cạch!

" Đã phiền thầy nhiều, Sensei." Kaiba nhếch miệng nói. Rồi tiếng lại gần." Còn cần thêm thứ gì cứ nói tôi."

" Tại sao?"

Không được đáp lại, thấy Kaiba trầm mặt, ánh mắt hắn thoáng qua một góc tối phía sau cánh cửa, nhanh như chỉ là ảo giác, Yukine-sensei nói." Vẫn còn 1 ngày nữa mới kết thúc lễ hội trường, từ giờ đến đó, sẽ có một người bên ngài." Kaiba nhìn qua thắc mắc.

" Ý thầy!?" Hắn nhíu mày ngẩn lên. 'Biến mất rồi.'

Lúc bấy giờ hắn không hề biết, có một người, chạy như chết trôi.

Ngày hôm sau, biệt thự Kaiba, 3 giờ sáng

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Căn phòng độc nhất của Kaiba vô cùng giản dị... Trừ cái đèn pha lê phía trên, cái giường khủng bố trông rất mắt tiền, cái tu độ lấp lánh màu bạc phản ánh ánh đèn pha lê và một dàn máy vi tính hùng hậu mắc tiền thì còn lại vô cùng bình thường. Hắn cũng không phải loại phá gia chi tử. Chỉ là tiền có hơi nhiều, không sài thì không có chỗ cất.

Đây vẫn đang là một câu chuyện buồn nên xin đừng cười!

Pít! Kaiba bắt máy, bên kia một giọng nói. Jounouchi? Jounouchi làm sao biết số điện thoại hắn? Đặc biệt gọi hắn làm cái gì?

" Tôi có chuyện muốn gặp." Cậu ngập ngừng một chút." Về Yugi..." Cậu biết nên không nói thế Kaiba nào chịu đến. Hắn ừm một tiếng rồi cúp máy.

Công viên Domino, điểm gặp mặt.

Jounouchi thở dài bình thản, ngậm điếu thuốc. Từ khi quen Yugi, cậu đã bỏ đi cái thói quen này. Nay chỉ là có chút thèm miệng. Khói thuốc cay nồng dâng lên mũi, đắng chát, chà xát vào khóe mắt.

Khu đất này là một trong những nơi chưa thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Kaiba. Tính ra ở nơi này cậu có thể yên tâm hơn. Đặc biệt nơi này còn có thể nhìn ra biển. Thật hữu tình.

Thoáng chốc, cậu nhìn thấy một chiếc xe hàng hiệu màu đen dừng lại bên ven đường. Kaiba bước xuống không do dự. Jounouchi quay lại nhìn, lưng dựa vào rào an toàn.

" Yo!" Jounouchi giơ một tay chào, khi Kaiba bước xuống xe cũng rời đi. Kaiba mặt lạnh tiếng lại gần Jounouchi.

" Không cần lấy Yugi ra bảo tôi đến đây. Có chuyện gì?"

" Tâm sự chút không được sao?" Jounouchi cười gượng. Lấy từ trong túi mũ một lon cafe đem thảy cho hắn. Hắn chụp lấy không nói gì, nhíu mày nhìn Jounouchi." Tôi bị thất tình rồi."

" Cẩu ngốc, ngươi bảo ta ra đây là nói chuyện này?"

" Ừm." Jounouchi cười nhạt ảm đạm, có chút nên bi thương. Lần đầu tiên hắn thấy con cẩu ngốc này biểu đạt ra cảm xúc như vậy." Bởi vì ngươi vừa thất tình, ta cũng thất tình. Xem như đồng cam cộng khổ đi. Haha..." Hắn thực sự chưa bao giờ thấy mình xuẩn như lúc này." Sắp tới, ta sẽ rời đi."

" Ngươi vì cô ta rời đi?"

" Tch!" Jounouchi cười." Không phải cô, mà là hắn ta." Kaiba ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu cười giễu." Không ngờ ta là gay hả? Dù gì ta cũng giấu khá tốt."

" Sắp tới ta sẽ chuyển trường, Yugi, Yami, Anzu, Honda đều chưa biết chuyện này."

" Vốn dĩ ta đã rời đi từ 1 năm trước. Ông cha già ta bị ngộ độc rượu chết, mẹ đã định đón ta đi, sống cùng mẹ và Shizuka, nhưng vì hắn, ta không nỡ."

" Là lỗi của ta, yêu nhưng không dám nói. Vì thế lúc này, ta muốn một lần chấm dứt... Ta muốn bày tỏ với hắn lần cuối. Kaiba, ngươi biết cách nào giúp ta không? Mà, chắc không ha? Xin lỗi vì đã hỏi ngươi câu đó. Cũng cảm ơn ngươi chịu đến đây gặp ta."

Kaiba trầm mặt không nói. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Chưa bao giờ bị người ta nhờ lí giải về vấn đề tình cảm. Đặc biệt, lại là tên cẩu ngốc này. Trong lúc còn hoang mang ngẩn người, Jounouchi nhân cơ hội đến gần hắn. Cho đến khi hồi tỉnh, Jounouchi đã kề mặt gần. Hắn vừa định tránh sang lại bị cậu giữ lấy sau gáy, bị bao phủ bởi đôi môi ngọt mềm. Có chút đắng? Cafe? Không giống? Thuốc!?

Hắn ngở ngàng. Thầm mắng vạn lần. Cả hai người tách ra, cùng ngã xuống đất, cậu đè lên người hắn. Hắn bất giác chóng mặt. Tay hắn bỗng cảm giác như những giọt nước nóng hổi đổ lên. Hắn thấy cậu khóc." Jounouchi..."

" Kaiba, xin lỗi, là ta ngu ngốc ích kỷ, là một con thỏ đế."

" Là ta thực sự yêu ngươi, tình nguyện yêu ngươi, rất nhiều... rất nhiều..."

" Là ta không tốt. Lúc nào cũng mắng làm tổn thương ngươi. Lúc nào cũng gây phiền phức. Ngươi cho ta là cẩu ngốc cũng được. Nhưng... Nhưng chỉ là, ta thực sự muốn ngươi, nhìn thấy ta một lần."

"Kaiba, ngươi rõ may mắn hơn ta, dù không có Yugi, vẫn có một tên ngốc hướng tới người yêu thương, trong khi ta, không một ai cả. Bản thân ta bị ngươi gọi 'cẩu ngốc' quả không sai."

" Kaiba, ta thà là Yugi cướp ngươi đi mất, dù gì trong mắt ngươi lúc nào cũng có cậu ấy. Điều đó, còn hơn là, ngươi sẽ yêu một kẻ mà ta thậm chí chẳng biết là ai. Rất đau..."

" Kaiba, ngươi an tâm, chỉ là thuốc ngủ. Đủ để người ngủ một ngày. Chỉ cần qua ngày hôm nay. Yuki đã nói thế mà..."

Kaiba cố gắng gượng mở mắt nhìn Jounouchi, vươn tay muốn chạm vào gương mặt cậu nhưng lại không thể. Hắn không ngờ Jounouchi lại là thích hắn, hắn không nhận ra, tên ngốc này vì cái gì lại có thể thích hắn. Gặp nhau liền cãi, oan gia ngõ hẹp. Tuy nhiên... Là hắn chân tâm chỉ nhìn Yugi chưa bao giờ nhìn lại có một người khác hướng hắn yêu thương. Đến mức điên loạn, vì hắn mà kiềm chế, vì hắn mà giấu gì. Xin lỗi... Jounouchi...

Rốt cuộc, hắn không thể cất lời, thuốc ngủ quá mạnh đi. Đến cuối cùng hắn chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm của ai kia dựa vào lòng ngực, nắm áo hắn khóc không ngừng, miệng chỉ lẩm bẩm câu xin lỗi.

Cửa hàng bói toán, 9 a.m, Jounouchi biến mất

Hắn cảm tạ thần linh, loại thuốc kia là hàng dỏm, bằng không hắn không biết khi nào mới tỉnh. Lúc hắn tỉnh đã thấy mình trong phòng. Mokuba nói quản gia đưa hắn về, bảo hắn bị trúng gió. Sau khi tỉnh táo lại, xẹt qua điện thoại hắn.

⟨Yukine⟩→ { Chưa đến hết hôm nay, hắn sẽ không rời khỏi.}

Hắn lập tức bật dậy chạy thẳng đến trường tìm Yukine-sensei. Yukine-sensei một mực không nói cho hắn biết vị trí của Jounouchi. Điều duy nhất hắn biết, cậu chưa rời khỏi thành phố Domino này. Hắn không tin cho người canh giữ hết các bên tàu, xe lửa thì không thể không ra. Hắn tức giận cực độ. Cư nhiên người vốn ở gần đến thế. Yukine-sensei, cư nhiên không nói với hắn ngay từ đầu. Trước khi giao dịch thấy ấy cũng đã nói vì một người yêu quý hắn không đường lối. Hắn chỉ không ngờ, người đó, là Jounouchi. Jounouchi vì yêu hắn. Nhưng hắn không nhận ra. Hắn đây mới thực sự là một tên ngốc.

Hắn tìm cậu nhưng không dám hỏi bất kì ai. Hẳn cậu chưa biết hắn đã tỉnh. Hắn chẳng dám bức dây động rừng.

Bến tàu cao tốc Domino, buổi tối, gần 10.00 a.m

Chuyến đến Hokkaido là lúc mười giờ tối, chuyến duy nhất, và là cuối cùng trong tháng. Ngồi trên hàng ghế chờ đầy sáo rỗng. Bộ quần áo như bình thường, hành lí, va li, cặp xách. Nhưng mà cậu vẫn không cam. Lần này rời đi, chính là không thể trở lại, chính là trốn tránh. Cậu lúc đó hôn hắn như vậy, khi tỉnh lại chắc là giận lắm đi...

Tiếng tàu cao tốc ngay càn gần, giờ khắc này, chung quanh không có mấy người qua lại. Trống vắng, tẻ nhạt. Cậu đứng dậy. Bất chợt lại nghe gọi." Jounouchi!" Không không, là ảo giác." Jounouchi, cậu đứng lại!"

Cậu quay người sang phải, bất giác run rẩy." K... Kaiba..."

Bỗng nhiên cả cơ thể bị bao phủ lấy một hơi ấm áp." Em vẫn ở đây, Jounouchi." Hắn bất giác siết chặt, ôm chặt lấy cậu. Cậu rơi vào mơ mộng một lúc, tiếng cánh cửa tàu mở, cậu bất giác ngơ ngác hồi tỉnh định rời đi nhưng hai vai bị Kaiba kìm chặt." Em còn muốn đi đâu?"

" Tôi... Cậu thả tôi ra." Jounouchi nhìn Kaiba ngập tràn lửa hận mà run người. Bất tri bất giác nhìn về phía tàu cao tốc. Hắn nhìn tấm mắt cậu, cắn chặt răng, lập tức lấy bờ môi của mình áp lên môi đôi phương mà gặm. Jounouchi ngơ ngác nhìn Kaiba, nước mắt tuôn ra như suối, ở trong lòng hắn, được hắn nâng niu, được hắn hôn, cơ nhiên đây không phải mộng sao? Bờ môi bị hắn bao phủ lấy, răng bị cậy ra, vật thể xâm nhập vào trong, cuốn quýt, ma sát với mọi nơi trong khoang miệng nó đi qua. Cảm giác như miếng mồi bị hổ vồ lấy, quá mạnh mẽ, không thể chống cự. Vật thể lạ cư nhiên một lúc xâm nhập một sâu vào, liếm mút vào tận bên trong không buông tha, như không chứa cho cậu một con đường sống.

Họ vẫn duy trì như vậy, cho đến khi tàu cao tốc rời đi. Nhìn Jounouchi trở nên yếu ớt, hắn buông tha, cậu ho sặc sụa. Jounouchi không ngờ Kaiba lại hôn giỏi như thế và...

Má nó, lỡ mất chuyến tàu!

Kaiba cư nhiên tỉnh sớm như vậy. Rõ ràng cậu nhờ Yuki mua một liều rất mạnh. Jounouchi đỏ mặt nhìn Kaiba, có vẻ cuối cùng cũng chịu thả cậu ra. Lấy lại không khí của bản thân, Jounouchi đối mặt nhìn Kaiba, chưa kịp nói liền bị bế đi. " Này!"

" Ngoan. Đừng nháo!"

" B... Bỏ ra!" Đỏ mặt, bị bế thế này, mà tay...tay hắn...CƯ NHIÊN VUỐT ĐÙI CẬU!!!!

" Không nhào. Bằng không đừng trách tôi giáo dục huấn em như lúc nãy."

Nhớ đến lúc này, cậu đỏ mặt nằm im nhưng vẫn nói nhỏ." Tôi tự đi được."

"Chính vì em tự đi được. Thả em xuống để em chạy à?"

" Ta không phải chó!"

" Chính miệng em bảo tôi xem em là cẩu ngốc cũng được. Sao? Nuốt lời đi."

"..." Cái tên này! Vì sao cậu lại yêu hắn kia chứ?

" Ngoãn hơn rồi đó, cún con, hành lí em sẽ có người đem về. Không cần lo. Chúng ta về nhà trước."

Kaiba, đây còn là Kaiba? Kaiba trước giờ là Kaiba giả hay Kaiba bây giờ mới là Kaiba thật. Bản tính Kaiba thật thật không giống Kaiba. Jounouchi rối mịt mù.

" Kaiba, tôi thực sự..." " Tôi yêu em Jounouchi. Em đã nói yêu tôi quá nhiều rồi. Bây giờ để tôi nói lại."

Kể từ sau ngày hôm đó, Jounouchi cũng đúng là có chuyển đi. Nhưng không phải chuyển trường, mà là chuyển nhà. Jounouchi đến sống nhà Kaiba. Cho nên mỗi ngày, Mokuba, Isis, Richard (?), Marik và Malik đều chứng kiến những màn tranh long hổ đấu xối xả. Cho đến khi cuộc chiến kết thúc thì là những nụ hôn cực kỳ mù mắt chó. Nhóm Yugi cư nhiên biết chuyện, Yami, Anzu chúc mừng, Honda trêu ghẹo. Còn Yugi? Khi thấy dấu hiệu chuẩn bị đau mắt chó, trừ Yami, phiền cách xa Yugi 5 mét để không bị đông lạnh chết a.

Đại kết cục, ai cũng đều có được hạnh phúc.

____________________________________________________

Hơn 4000 chữ, hơi dài. Hi vọng góp ý, chương này cũng không có nhiều quá ý tưởng. Hi vọng ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro