Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín

Chua chua chát chát, nhưng không kiềm được, vẫn muốn uống thêm lần nữa

Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nẫy mầm

Tôi tên là Choi Yuju

Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ e khó lòng kể hết trong một chốc một lát, sợ mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ chỉ chọn vài trọng điểm để nói

Cái gọi là "cuộc đời tôi" thật ra cũng chẳng dài, tính đến nay mới có 14 năm, 327 ngày, 8 giờ, 5 giây mà thôi

Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không cưỡng được mà hét lên ngưỡng mộ

Về phần tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của giáo viên nhìn chung đều quanh đi quẩn lại những từ như: cá tính, bốc đồng, bướng bỉnh, khó bảo, thích quản chuyện người khác, vân vân và vân vân... Giáo viên nào tốt một chút sẽ nói tôi hoạt bát, hướng ngoại, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha

Nhưng thế thì có gì khác chứ? Chẳng qua chỉ đổi cách nói cho dễ nghe hơn thôi, vẫn khiến tôi bị tổn thương

Cái gì? Bạn không tin ư?! Để tôi giải thích cho mà nghe nhé?

Hoạt bát, hướng ngoại: nghĩa là tôi rất nghịch, nghịch vô cùng, nghịch đến mức bị phạt đánh

Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha: nói cách khác, chính là gây chuyện thị phi, nghịch ngợm, phá phách

Tôi hận nhất là năm lớp 5, cô giáo chủ nhiệm còn ghi trong sổ liên lạc của tôi là: ngu muội dốt nát, thiếu tôn trọng bật bề trên, hung hăn càng quấy, không biết hối cải, mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt hơn, tránh gây hại cho nếp sống đẹp của xã hội, sự khởi sắc hay tuột dốc của nền kinh tế cũng liên quan đến tôi, hơn nữa, ngay cả việc Khổng Minh tiên sinh "xuất sư vị tiệp thân tiên tử", sự thành bại, thịnh suy của Hàn Quốc trong nghìn năm qua cũng là lỗi của tôi, chỉ thiếc nước bắt tôi mổ bụng tự sát để tạ tội với thế giới

Tôi chẳng qua chỉ đặt biệt danh "diệt tuyệt sư thái" sau lưng cô gái quá lúa lỡ thì đó, ngoài ra còn cá cược với bạn bè trong lớp về màu sắc nội y của cô, mọi người thử nói xem, như thế xó được coi là phạm tội chết ngàn lần không?

Mẹ phạt tôi quỳ cũng chẳng sao, muốn tôi ngày mai xin lỗi Hayoung... à, cô giáo Kim thì tôi cũng đồng ý, viết bản kiểm điểm bày tỏ sự ăn năn hối hận lại cáng là chuyện nhỏ, đảm bảo sẽ rất chân thành và đặc sắc gẩng bằng "thư ly biệt vợ" nhưng... điều tôi không thể chấp nhận nhất là mẹ lại không cho phép tôi ăn tối, đã thế còn cố ý nấu món thịt kho tàu mà tôi thích nhất nữa chứ

Đây đúng là hình phạt vô nhân đạo nhất trên đời này!

Có điều, vẫn còn may, anh trai luôn bảo vệ tôi bất cứ lúc nào

Hồi nhỏ, nhiều lần bị phạt, tôi thường hờn tủi hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con không phải do mẹ sinh ra đúng không?"

"Đúng rồi đấy! Con được móc lên từ cống rãnh hôi thối" Thật quá đáng! Sao mẹ trả lời dứt khoát như vậy? Lại còn làm vẻ mặt "Cả đời con, lúc này là thông minh nhất đấy!" Nữa chứ

Trái ngược với tôi, anh trai là người tài đức vẹn toàn, rất đáng ngưỡng mộ. Mà quả thật tôi cũng sùng bái anh vô cùng

Khi ấy, điều kiện kinh tế nhà tôi không tốt lắm, gia đình làm nghề nông, cha mẹ hằng ngày đầu tắt mặt tối, không thể chăm sóc tôi chu đáo, tôi chẳng khác nào do một tay anh trai nuôi lớn. Đối với tôi, anh trai không chỉ là anh trai mà còn là người hiểu tôi nhất trên thế gian này. Không giống những người khác luôn phê phán, chỉ trích tôi, anh đối xử với tôi hoàn toàn khác, bao dung mọi hành vi của tôi. Mỗi lần tôi gây chuyện, giữa vô vàn cặp mắt chau lại nhìn tôi, luôn có một khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự bao dung, thấu hiểu, âm thầm ủng hộ tôi

Ngay từ khi còn rất bé, tôi đã biết anh trai là người vô cùng quan trọng đối với tôi anh vừa là thần hộ mệnh vừa là nơi tránh nạn của tôi, mỗi lần xảy ra chuyện gì, người đầu tiên chạy đến bên tôi bao giờ cũng là anh, mỗi khi gây họa, tôi cũng tìm đến anh trước nhất. Từ rất lâu rồi, tôi đã nhận thức được rằng mình có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có anh trai

Có lần, cực kì buồn chán vì không có viêch gì làm, tôi ngồi xổm một bên xem đám bạn hàng xóm chơi trò "cô dâu", "chú rể", sau khi về nhà thì luôn miệng kêu gào đòi được gả cho anh trai. Trong những năm tháng trẻ thơ vô tri, hồ đồ đó, tôi cũng không hiểu từ gả đó nghĩa là gì, nhưng Jimin - anh bạn hàng xóm hơn tôi hai tuổi đã nói với tôi một cách rất người lớn rằng, "gả" coa nghĩa là sống bên người mình thích nhất, mãi mãi không lìa xa

Người mà mình thích nhất? Đó chẳng phải là anh trai ư?

Cho nên tôi đã hỏi anh trai có muốn được "gả" cho tôi không

Anh trai nói không được

"Tại sao?"

"Bời vì anh là con trai, không thể "gả" cho em được"

"Vậy, gả em cho anh là được chứ gì"

"Vẫn không được"

"Tại sao?" Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh trai thật lắm chuyện, bèn ra sức trừng mắt với anh

Anh khẽ cười, xoa xoa đầu tôi: "Bởi vì chúng ta là anh em"

Anh em? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bởi vì là anh em nên tôi không thể được gả cho người anh trai mà mình thích nhất sao?"

Năm đó, tôi ba tuổi rưỡi, lần đầu tiên ghét hai chữ "Anh em"

Một hôm, nửa đêm tỉnh giấc, không thấy anh trai đâu, tôi hốt hoảng xuống giường đi tìm. Lần theo ánh đèn yếu ớt, tôi nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng cha mẹ, vẻ mặt đờ đẫn, sững sờ

"Anh..."

"Suỵt!" Anh trai đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho tôi yên lặng

Tôi gật đầu nghe lời, đi về phía anh, không gây ra một tiếng động nào, loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ nói chuyện trong phòng

Mùa đông năm đó rất lạnh, anh trai thấy tôi khopng đi giày liền bế tôi lên, đưa về phòng

Tôi rất tò mò, hỏi anh: "Anh nghe trộm..."

"Anh không nghe trộm, anh dậy uống trà, vô tình nghe được thôi" Anh đặt tôi lên giường, quỳ xuống phủi bụi bẩn trên chân tôi. Đôi chân bé nhỏ của tôi không an phận, cứ đung đưa, đung đưa

"Yuju, đừng động đậy!" Anh lật chăn lên, túm lấy chiếc tất mà tôi đã đá ra, đi vào chân cho tôi

"Hì hì... anh trai, anh trai..." tôi nũng nịu nhào tới ôm cổ, hôn lên mặt anh, để lại một vết nước bọt dinh dính

Từ trước đến nay anh không bao giờ chê bẩn, chỉ cười cười ấn tôi vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh

"Yuju, việc tối nay không được nói cho ai biết nhé!"

"Chuyện anh nghe trộm á?"

"Anh không nghe trộm, mà là vô tình nghe được"

"Không nghe trộm... mà là vô tình?"

"Đúng, cho nên Yuju đừng nói"

Tôi nhoẻn miệng cười, ra chiều đã hiểu, gật đầu lia lịa

"Không được nói anh nghe trộm... Anh không nghe trộm!"

"Vô tình?"

"Đúng, vô tình"

"Vô tình nghe trộm"

"..." anh thở dài. "Yuju à, em nhất định đến chết cũng phải giữ chữ "nghe trộm" sao?"

Tôi không nói với anh, thật ra tôi cũng nghe thấy rồi

Giống như anh trai - vô tình nghe trộm

Không biết vì sao tôi lại ghi nhớ mấy từ quan trọng đó, mà tôi thậm chí chẳng biết cái từ quan trọng đó

Nó cứ lởn vởn trong đầu, ngày ngày quấy rầy tôi

Thế là tôi liền hỏi anh trai "Cô nhi là gì hả anh?"

Anh đang tắm cho tôi liền dừng lại, lạ lùng hỏi: "Em nghe được từ đâu vậy?"

"Tối hôm đó. Anh nghe trộm..."

"Chẳng phải anh đã bảo em không được nhắc đến chuyện đấy nữa rồi cơ mà?"

"Vậy cô nhi là gì?"

"Cô nhi là..." Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn từ ngữ. "Những đứa trẻ không có cha, không có mẹ, cũng không có người thân..."

"Mẹ nói em là cô nhi,em không có người thân ư?"

Cho nên cha không phải của tôi, mẹ cũng không phải của tôi, đến anh trai cũng không phải của tôi, tôi... là cô nhi?!

Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng

Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòng

Dần dần hiểu chuyện, rốt cuộc tôi đã biết cô nhi thực chất là như thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm đó, song tôi cũng chẳng có cảm giác gì nhiều, vì chưa kịp buồn phiền thì đã có quá nhiều cảm giác len lỏi trong trái tim rồi, đầy đến nỗi không còn chỗ để chứa cái khác

Rốt cuộc có đúng là được từ cống rãnh hôi thối hay không, tôi chẳng muốn chứng minh, bởi vì cho dù không có thứ gì, tôi vẫn có 1 người thức sự yêu thương tôi hết mực, không bao giờ cô đơn

Anh trai, thực sự không chỉ là anh trai

Năm lớp 4, cô bạn thân nhất của tôi khen anh đẹp trai, toàn mượn cớ đến nhà tôi chơi, thế là trước khi kết thúc học kì đó, tôi đã cắt đứt quan hệ với nó, chính thức tuyệt giao, đồng thời hiểu ra một đạo lý ngàn năm không đổi, đó là: tình bạn giữa nữ giới tương đối mong manh

Năm lớp 7, hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh trai, tôi yêu cầu anh không được đẻna trường đón tôi nữa, tôi sẽ tự về nhà. Anh cứ tưởng tôi không thích dựa dẫm vào anh vì muốn là ra vẻ "người nhớn"

Đùa chứ! Sao tôi có thể để anh trai khôi ngô, tuấn tú của mình hằng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt cưỡng bức được?

Anh trai là của tôi, của riêng mình tôi thôi!

Ham muốn chiếm hữu anh trai của tôi khá cao, điều này tôi chưa từng phủ nhận

Dần dần tôi bắt đầu hiểu ra, đằng sau ham muốn chiếm hữu mãnh liệt này là gì. Đó chính là tình cảm của một thiếu nữ 14 tuổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro