yulhae 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Upside down (part 1)

Title: Upside down

Author: Maiki_Rashu (Đã có sự đồng ý của tác giả)

Translator: JangJin

Pairing: HaeHyuk

Genre: Smut, romance, AU

Rating: NC-17

T/N: Fic có 2 part, bạn tác giả bảo là oneshot nhưng mình thấy nó dàiiiiiiiii~~~ hem chịu được Ta nói, dịch oải vô cùng đi, mỏi mòn mãi mới xong part 1. Về hình minh họa, hiện vẫn chưa kịp edit. Đợi sau khi post hoàn chỉnh sẽ thay hình khác nhoa ^^~ Để hình này lên cho các bạn trẻ dễ hình dung về hình ảnh Eun (theo ý mình) trong fic thôi. Cá nhơn mình thích cái tóc đỏ này ghê gớm xDDDD

UPSIDE DOWN

Ngay từ khi còn nhỏ, Lee Donghae đã luôn sống một cách hết sức đơn giản. Học thật giỏi ở trường, giúp cha mẹ làm việc nhà, tránh xa các rắc rối. Phẳng lặng và bình ổn, nhưng cậu cảm thấy hài lòng với nó. Donghae biết, mình hoàn toàn không phải mẫu người có thể xử lý được các tình huống giật gân, chính vì thế cậu thà sống một cuộc đời nhàm chán hiện giờ, cho dù điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ trở thành chàng trai 20 tuổi nhạt nhẽo nhất từng bước đi trên trái đất.

Lee Donghae, chính là con người như vậy, và cậu hầu như chắc chắn rằng sẽ chẳng có gì thay đổi được sự thật này. Ngay cả khi cậu sẽ phải rời ngôi nhà thân yêu của mình để lên đường nhập học trong vài ngày tới, đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới mẻ, cũng chỉ đến thế mà thôi.

~*~*~

Sau khi đưa mẹ đi tham quan một vòng quanh trường, Donghae buộc phải để bà đi để nhắc nhở bà rằng không thể ở luôn lại đây cùng cậu, sau đó cậu quay về nơi từ giờ trở đi sẽ là nhà mới của mình: ký túc xá. Phòng ký túc không lớn lắm, bao gồm một căn bếp nhỏ, một phòng tắm thậm chí còn nhỏ hơn, một không gian sinh hoạt chỉ có duy nhất chiếc bàn uống cà phê và hai giường ngủ. Cậu sinh viên năm nhất thở dài khi nhớ ra việc sẽ phải chia sẻ căn phòng với các sinh viên khác, và cậu thở dài to hơn vì biết rằng mình không hề giỏi trong khoản kết bạn. Bất kể người kia là người như thế nào, Donghae hầu như chắc chắn rằng việc sống chung sẽ chẳng dễ dàng gì, trừ khi cậu ta cũng là một kẻ tẻ nhạt giống cậu. Nhưng đó là điều rất khó xảy ra và chẳng nên hy vọng vào phép lạ làm gì, chàng trai trẻ của chúng ta đành tự chuẩn bị tinh thần để chia sẻ cuộc sống tương lai của mình.

Gần 10 giờ tối, khi cảm thấy đôi mắt bắt đầu trở nên nhức nhối sau nhiều giờ đọc sách, Donghae miễn cưỡng gập cuốn sách lại. Vươn vai vài cái cho đỡ mỏi, cậu nhìn lướt qua chiếc giường trống bên cạnh, tự hỏi người bạn cùng phòng kia có thể ở đâu vào giờ này. Cậu ta vẫn chưa xuất hiện, và vì một vài lý do, Donghae không thể ngăn những ý nghĩ đáng sợ lướt ngang tâm trí mình.

"Có lẽ cậu ta đã quên mất rằng hôm nay là ngày đến nhận phòng ký túc..." Tự trấn an bản thân như thế, Donghae đứng dậy đi vào bếp làm vài món ăn đơn giản để đáp ứng tiếng kêu réo đòi hỏi của cái dạ dày. Nhưng vài giờ nữa trôi qua, vẫn chẳng có dấu hiệu gì từ người bạn cùng phòng, sự lo lắng trong Donghae càng tăng cao hơn. Cậu lưỡng lự một lát xem có nên báo cho người quản túc về sự mất tích này hay không trước khi quyết định chờ thêm chút nữa. Thời gian chậm chạp trôi đi, quá mệt mỏi với việc đi quanh phòng, Donghae đành bỏ cuộc và bước về phía cửa. Cậu nhanh chóng xỏ giày, nhặt lấy chìa khoá, nhưng ngay khi vừa kịp chạm vào tay nắm, cánh cửa bỗng nhiên hùng dũng bật mở, và trán cậu đương nhiên lãnh đủ. Buông rơi chùm chìa khoá để ôm lấy đầu, cậu rên la như thể sắp chết đến nơi vì thương tích nghiêm trọng.

"Xin lỗi." Một giọng nói khàn khàn vang lên, và Donghae gần như quên bẵng mất cơn đau, vội ngẩng lên tìm kiếm nơi phát ra chất giọng quyến rũ đó. Nhưng niềm hứng thú của cậu lập tức lụi chết khi cậu nhìn thấy người mà cậu đoán là bạn cùng phòng của mình. Mặc dù Donghae vốn không phải loại phán xét người khác dựa trên bề ngoài của họ, thì vẫn có điều gì đó ở người kia khiến cậu không thể chịu được. Cậu thôi không nhìn chằm chằm vào người trước mặt nữa, băn khoăn tự hỏi xem điều gì đã làm cậu khó chịu. Liệu có phải do mái tóc vàng ánh đỏ, cắt hơi quá ngắn nhưng vẫn không làm giảm đi sự hấp dẫn của cậu ta? Hay bởi vì chiếc áo hoodie quá khổ đang trùm xuống che mất phân nửa cơ thể cậu ta, ngăn không cho cậu chiêm ngưỡng phần hông có lẽ là rất quyến rũ? Nhưng may mắn cho cậu, cậu ta mặc một chiếc quần siêu bó, và mắt cậu hoàn toàn được thoải mái nhìn ngắm đôi chân đẹp đẽ kia.

"Đôi chân đẹp?!" Tâm trí Donghae nhắc lại, và cậu suýt thì hét lên vì hoảng sợ. Kết quả, cậu bị sặc và ho dữ dội.

"Cậu ổn chứ?" Cậu trai kia lại hỏi bằng chất giọng chết người đó, khiến Donghae dù đang ho vẫn phải gật đầu lia lịa, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Nhưng ngay khi sắp thành công, đôi mắt cậu bỗng bắt gặp đôi môi của cậu bạn cùng phòng đang cong lên trong một nụ cười thích thú, và thế là trái tim cậu đột nhiên mất tiêu một nhịp.

"Cậu...." Donghae lúng búng nói, hắng giọng loạn xị như thể điều đó sẽ giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ và cảm giác kì quặc này. "Chắc cậu là bạn cùng phòng của tớ? Tớ là Lee Donghae. Rất vui vì gặp cậu."

"Lee Hyukjae." Người kia trả lời đơn giản, hầu như không thèm chú ý tới phong cách chào hỏi cúi-gập-người lịch sự của đối phương. Bỏ qua Donghae, cậu ta bước thẳng tới hai chiếc giường và hỏi, "Cậu chọn giường nào?"

"Huh?"

"Tớ hỏi cậu chọn giường nào?" Hyukjae nhắc lại, nở một nụ cười bừng sáng và một lần nữa, trái tim Donghae lại bị đánh cắp thêm vài nhịp. Cậu lơ đãng chỉ vào chiếc giường phía bên phải phòng, Hyukjae gật đầu và thả người xuống giường đối diện, thở ra một hơi dài mệt mỏi. Donghae đỏ bừng mặt khi tiếng thở ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí cậu.

"Aish! Tối nay mình bị làm sao thế nhỉ?" Cậu thốt lên với chính mình, tự đánh vào đầu mấy cái cho đến khi nhận ra Hyukjae đang nhăn mày nhìn sang. Lật đật xin lỗi, Donghae nhanh chóng chui tọt vào giường, giấu kỹ khuôn mặt xấu hổ xuống dưới lớp chăn. Khổ sở dỗ giấc ngủ, cậu học sinh hoàn hảo chợt nhận ra mình không thể ngừng nghĩ về người bạn cùng phòng. Cậu ước gì đó đã là một người khác. Mặc dù họ hầu như chưa nói chuyện với nhau, nhưng cậu mơ hò cảm thấy chàng trai mang tên Lee Hyukjae này sẽ trở thành nguồn cơn cho mọi rắc rối, và công cuộc chung sống sẽ càng khó khăn hơn.

Điều duy nhất mà cậu chàng tội nghiệp của chúng ta lúc đó chưa hay biết, chính là việc những tiên đoán của cậu đã nhanh chóng thành sự thật.

Sau vài giờ lăn lộn trên giường cố gắng để tâm trí thoát khỏi những hình ảnh của cuộc gặp gỡ kỳ quái ban nãy, Donghae đành bỏ cuộc, tự nhủ rằng đọc sách có lẽ sẽ có tác dụng hơn. Cậu mở chiếc đèn bên cạnh chỗ nằm, nhặt lấy cuốn sách. Thêm vài giờ nữa trôi đi, cuối cùng Donghae cũng bắt đầu thấm mệt, đủ để giúp cậu chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay. Nhưng rồi cậu lại muốn đi vệ sinh, thế nên cậu ra khỏi giường, vội vã đi vào nhà tắm.

Cảm thấy khá hơn sau khi đã "giải phóng bản thân", Donghae quay lại chỗ nằm, nhưng chỉ trong phút chốc, mọi cảm xúc khoan khoái cậu vừa có được đã tan biến vào hư vô khi cậu nhìn thấy Hyukjae nằm trên giường cậu. Dù Donghae không phải là kiểu người hay tạo ra rắc rối - như tất cả chúng ta đều đã biết - càng không phải kiểu người ưa than phiền về thái độ của người khác, song vẫn có một điều cậu không thể chịu đựng được dù đã cố gắng thế nào, đó chính là khi có ai đó sử dụng trái phép đồ đạc của cậu. Điều luật này áp dụng cho tất cả mọi thứ đóng mác Lee Donghae, bao gồm cả chiếc giường kia, bất chấp sự thật rằng thậm chí cậu mới chỉ ngủ trên đó chưa đầy 24 tiếng.

Với tâm trạng sẵn sàng cảnh cáo cậu bạn cùng phòng về quy tắc này, Donghae hùng hổ đi thẳng đến bên giường CỦA MÌNH.

"Lee Hyukjae." Cậu vừa nói bằng giọng lạnh lẽo vừa vỗ nhẹ lên vai người kia với hy vọng cậu ta sẽ thức dậy. Nhưng rốt cuộc hành động đó chỉ có tác dụng duy nhất là khiến cậu nổi điên hơn, vì người kia vẫn thản nhiên ngủ ngon lành.

"Yah! Lee Hyukjae! Nếu cậu muốn ngủ ở giường này thì đáng lẽ cậu phải nói từ trước chứ! Giờ thì dậy đi!" Mất bình tĩnh, Donghae bèn tóm lấy vai đối phương lay mạnh, tuy nhiên người kia dường như chẳng nghe lọt được lấy một từ, và chỉ cần một cử động đơn giản, cậu ta đã thoát được khỏi tay Donghae, đồng thời còn làm cậu mất thăng bằng ngã chúi xuống. Donghae thở mạnh vì kích thích, tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa của người bạn cùng phòng. Cậu thử nhúc nhích người, đưa mặt mình sát lại mặt cậu ta, nhưng rất khó để biết chính xác xem cậu ta ngủ thật hay giả bộ. Donghae lại thở dài.

"Aish~... Yah~ Hyukjae, cậu có nghe thấy tớ nói không...?"

Đáp lại, người kia chỉ lầm bầm điều gì đó mà đối với đôi tai của Donghae, nó gần như là một tiếng rên rỉ hết sức nhạy cảm và cậu lần nữa cảm thấy hai má đỏ bừng. "Yah! Lee Hyukjae~ nếu cậu nghe thấy tớ thì hãy dậy và về giường của..."

Donghae buộc phải dừng câu nói lại giữa chừng vì tay của Hyukjae bỗng chạm lên mặt cậu, và cậu thề là mình hoàn toàn sẵn sàng đập cho kẻ kia một trận nên thân. Nhưng cơn giận trong cậu bỗng biến mất tăm, thay vào đó là sự bối rối và ngượng ngùng khi những ngón tay của người kia chậm rãi trượt dần xuống cổ cậu, gửi một cơn sang chấn dễ chịu chạy dọc theo cột sống Donghae. Cậu cảm thấy những ngón tay ấy luồn vào tóc, vài giây sau, Donghae đã thấy Hyukjae đang hôn mình.

Thực ra, đó chỉ đơn giản là môi chạm môi, trong một khoảng thời gian ngắn, cho đến khi Hyukjae buông Donghae ra, lăn người sang bên cạnh rồi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng thế cũng đã quá đủ để Donghae hồn phi phách tán. Cậu đứng dậy, một cách vô thức đi thẳng vào bếp. Ở đó, không cả mở đèn, cậu ngồi xuống ghế thành công sau khi va vào tủ lạnh đến hai lần, bắt đầu nhìn trống rỗng ra phía trước với một biểu cảm đờ đẫn trên khuôn mặt. Những suy nghĩ lũ lượt chạy qua tâm trí cậu, nhưng điều khiến cậu phiền não nhất chính là tại sao, trong tất cả mọi điều kỳ quái đang diễn ra trên trái đất này, nụ hôn đầu tiên của cậu lại bị cướp mất bởi một gã cậu chỉ vừa mới quen.

Ngả người tựa vào thành ghế, Donghae thở dài cám cảnh trước cái cuộc đời đau khổ này, không hề nhận ra những ngón tay phản chủ đang tự động chạm nhẹ lên môi.

Dù sao, lúc bấy giờ, đối với cậu học sinh hoàn hảo của chúng ta, đó cũng vẫn là nụ hôn đầu tiên.

^.^~

*sáng hôm sau*

Donghae cảm thấy bàn tay ai đó đặt trên vai mình lay nhè nhẹ và cậu từ từ mở mắt ra để bắt gặp một khuôn mặt cậu chưa từng thấy trước đây. Cậu chớp mắt mấy cái, vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ dở dang cho đến khi cuối cùng cũng nhận ra đôi môi đầy đặn vừa "cưỡng hôn" mình đêm trước. Cậu suýt nhảy dựng lên vì hoảng hốt.

"Cậu thực sự kỳ quái đấy." Hyukjae bật cười khúc khích, giọng cậu âm vang khắp căn phòng yên tĩnh. Donghae nhìn chằm chằm vào người đối diện, cảm thấy vô cùng khó ở khi thấy người kia không mặc gì khác ngoài một chiếc quần dài, và điều đó chẳng hề có tác dụng gây khó dễ cho cậu trong việc nhìn chằm chằm vào đường hông mảnh mai của cậu ta. Đó là còn chưa kể đến cái sự thật rằng cậu ta đã nới lỏng cúc quần, để lộ một phần của chiếc boxer khêu gợi.

"Cổ cậu ổn chứ?" Bạn cùng phòng cậu lại hỏi bằng chất giọng sexy đó, và Donghae buộc phải lờ tịt cái thứ nhiệt độ chết tiệt trên mặt mình đi. "Ngủ trên ghế chắc là khó chịu lắm. Cậu nên sang giường tớ ngủ mới phải. Tớ sẽ không giận đâu, cậu biết mà."

"Huh?" Cậu trai tóc đen nhăn mày khó hiểu cho đến khi một cơn đau nhói truyền tới từ cổ nhắc cậu nhớ ra vấn đề người kia đang đề cập. Donghae rụt lại vì đau.

"Đó chính xác là điều tớ đang nói đấy.... Cậu nên tắm một chút đi, nó sẽ giúp cơ bắp của cậu thư giãn." Hyukjae đưa ra lời khuyên cùng với một nụ cười. Cậu ta trông thực sự khác so với cái gã Donghae gặp vài giờ trước, điều đó khiến Donghae không khỏi bối rối tự hỏi liệu đây có phải cùng một người. Làm thế nào mà khuôn mặt lạnh lùng đêm qua lại có thể có những biểu cảm ấm áp dường này? Và giọng nói thân thiện kia là sao? Chưa kể, cớ gì đôi môi mà cách đây không lâu cậu còn ra sức chống lại bỗng có cái vẻ gây nghiện đến mức khiến cậu muốn thưởng thức thêm lần nữa như vậy? Donghae trợn tròn mắt bởi ý nghĩ đó. Cậu lẩm bẩm một vài câu xin lỗi trước khi biến mất vào phòng tắm, trên đường đi vẫn không quên va trúng cái tủ lạnh. Thế rồi, tranh thủ lúc Hyukjae đang nghe điện thoại, Donghae nhanh chóng nhặt lấy đồ đạc của mình và vội vã đi ra cửa. Cậu phải tránh xa căn phòng này và gã kia, càng xa càng tốt.

Ít nhất cho đến khi cậu vượt được qua những cảm giác ngượng ngùng vì cú shock mang tên "nụ hôn đầu tiên bị đánh cắp".

~*~*~

Lúc này, Donghae của chúng ta đang lang thang vơ vẩn trong khuôn viên trường, hoàn toàn không có khái niệm về nơi mình muốn đến, cho đến khi bỗng va phải một ai đó. Cậu nhanh chóng xin lỗi trước khi nhận ra đó là Leeteuk - một ông anh sống cùng khu phố trước đây, cả hai trao đổi một nụ cười thân thiện.

"Có chuyện gì xảy ra với em à? Em đang nhớ cuộc sống ở trường trung học phải không?"

"Huh... À không, em chỉ đang suy nghĩ..."

"Để anh đoán. Em đang băn khoăn xem tại sao mình lại đi đến giảng đường trong khi lớp học còn hai ngày nữa mới bắt đầu, đúng chứ?" Donghae cau mày, lấy điện thoại ra khỏi túi để kiểm tra lịch. Nhận ra hyung mình nói đúng, cậu thở dài, dùng hai tay ôm lấy mặt xấu hổ. Chứng kiến vẻ ngượng ngùng đáng yêu ấy, Eeteuk phá ra cười, thò tay vò rối tung mái tóc cậu nhóc lên.

"Có vẻ như em chưa kịp thích nghi với cuộc sống mới. Nhưng anh biết một cách hay để thay đổi nó đấy."

"Là gì ạ?"

"Kết bạn." Leeteuk trả lời "Và em khá may mắn đấy, vì anh đang trên đường đi gặp mấy đứa bạn đây. Em có muốn đi cùng không?"

"Cái này..."

"Coi nào, đừng có xấu hổ nữa. Nhân tiện, thực ra thì đó không phải bạn anh, chỉ là em trai nó thôi. Và đoán xem? Cậu ta cũng học năm nhất như em đấy."

Không để cho Donghae có thời gian phản đối, Leeteuk đã nắm tay cậu kéo đi. Trên suốt quãng đường, Leeteuk cứ huyên thuyên không ngừng về cậu em trai của bạn mình, chẳng buồn quan tâm đến cái sự thật rằng hầu như chỉ có anh độc thoại, và theo một cách nào đó, Donghae cảm thấy nhẹ nhõm vì đã va phải người anh này.

"Này, ở đây!" Có tiếng ai đó gọi.

"Mình đang ở đâu đây anh?" Donghae hỏi trong khi thích thú nhìn xung quanh. Thế rồi cậu bỗng nhận ra một hình dáng quen thuộc đang ngồi sau bàn cafe, bèn vội vã ngó sang chỗ khác. "Hyung. Chắc anh phải qua đó một mình thôi. Em vừa chợt nhớ ra mình chưa đi tham quan thư viện trường."

"Chính xác là những việc em thường làm ở trường trung học đấy nhỉ. Nhàm chán thế." Leeteuk đáp và túm chặt lấy cánh tay cậu em trai để ngăn nó chạy trốn. Len lỏi giữa các bàn cafe, Leeteuk liên tục chào hỏi mọi người - hầu hết trong số họ trông không có vẻ là sinh viên năm nhất, ngoại trừ cái con người mà Donghae đang vô cùng sẵn sàng để tránh đi, thậm chí là bốc hơi luôn để khỏi phải ra ngồi trước mặt.

"Chào! Xin lỗi đã để cậu đợi." Leeteuk hớn hở kéo tay Donghae lên phía trước "Nào! Để anh giới thiệu hai đứa với nhau nhé. Thằng nhóc đang cười dẻo quẹo kia là Lee..."

"Hyukjae. Em biết." Donghae cắt ngang lời Leeteuk khiến anh tròn mắt ngạc nhiên "Chúng em là bạn cùng phòng."

"Đúng thế." Hyukjae xác nhận, "Và cậu là Lee..."

"Donghae."

"Phải phải. Xin lỗi, tối qua tớ đã uống một chút..."

"Hãy chấp nhận sự thật là cậu chả bao giờ giỏi nhớ tên người khác đi." Leeteuk đùa, và hai người họ cười lớn với nhau.

Sau đó, Hyukjae và Leeteuk dành nhiều giờ cho việc tán gẫu một cách vui vẻ, ngoại trừ cậu trai tóc đen vẫn đang bận bịu với những suy nghĩ hờn dỗi trong đầu. Donghae vừa oán trách số phận quá tàn nhẫn với cậu, vừa bực bội vì không hiểu nổi lý do tại sao mình lại cần phải phản ứng một cách thái quá như vậy trước những điều vừa nghe. Nhưng dù thế nào, cậu không thể ngăn bản thân đừng khó chịu khi biết rằng người bạn cùng phòng của mình đơn giản chỉ là đã say khi cả hai gặp nhau, và có lẽ vì thế mà cậu ta hôn cậu? Cứ thế, Donghae gần như chìm nghỉm vào đám suy tư rối ren ấy, đến nỗi không hề nghe thấy điện thoại Leeteuk đổ chuông. Cho đến khi Leeteuk đứng dậy, xin lỗi vì bây giờ mình phải đi gặp một học sinh mới chuyển trường - nụ cười bừng sáng trên gương mặt anh - thì cậu mới tỉnh ra.

"Người kia ở đâu đến?" Hyukjae lên tiếng bằng giọng đầy hàm ý khiến Donghae phải liếc nhìn sang, băn khoăn về ý nghĩa nằm sau câu hỏi vừa rồi.

"Trung Quốc~! Vậy, các cậu cứ vui vẻ tiếp nhé. Mata ne~"

"Hyung, đấy là tiếng Nhật." Hyukjae sửa lại cùng nụ cười nửa miệng, còn Leeteuk chỉ nhún vai và nhanh chóng rời đi, để lại một bầu không khí yên ắng gượng gạo giữa hai người bạn cùng phòng. Donghae chỉ muốn đuổi theo giết quách ông anh quý hoá kia cho rồi.

"Tớ...tớ cũng phải đi bây giờ." Cậu thốt lên sau một lúc im lặng rồi đứng bật dậy.

"Chờ đã!...Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Donghae miễn cưỡng ngồi lại xuống ghế, cảm thấy trái tim đập như phát rồ trong lồng ngực khi người kia nhìn thẳng vào mắt mình. Cậu nuốt nước bọt. Họng cậu khô rang.

"Chu...chuyện gì?"

"Là về đêm qua... Có vẻ như tớ đã chiếm giường của cậu và tớ muốn xin lỗi vì điều đó."

"Ổn mà." Donghae nói dối trong khi một giọng nói cứ gào thét tán loạn trong đầu cậu những câu hỏi đại loại như "thế còn nụ hôn thì sao? hãy nói về nụ hôn đi!", thay vào đó, Donghae chỉ điềm đạm "Nếu cậu thích ngủ bên phía giường tớ hơn thì tớ sẵn lòng đổi thôi..."

"Không hẳn là vậy, nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt của cậu. Sự thực thì... ừm, cậu biết đấy...tớ, là một kẻ mộng du."

"Một cái gì cơ?"

"Mộng du." Hyukjae nhắc lại, lần đầu tiên suốt từ lúc Donghae gặp cậu ta đến giờ, phô bày ra vẻ mặt xấu hổ hết sức đáng yêu "Tớ biết chuyện này thực là kỳ quái, nhưng tớ không thể làm gì để chữa nó được. Tuy nhiên vì đêm qua tớ đã hoàn toàn quên không cảnh báo cậu về chứng bệnh này của tớ, nên tớ muốn giải thích rõ để cậu khỏi hiểu lầm về những gì đã xảy ra."

"Những gì đã xảy ra?" Donghae nhắc lại, không chắc chắn người kia đang đề cập đến vấn đề gì.

"Ý tớ là việc tớ ngủ tranh giường cậu."

"Ồ...phải..." Cào tay vào mớ tóc sau đầu, Donghae cảm thấy bản thân thật ngu ngốc và bắt đầu chuyển sang băn khoăn xem liệu Hyukjae đã hôn mình vì chứng mộng du hay do say rượu, cho đến khi giọng Hyukjae vang lên kéo cậu về thực tại.

"Nếu cậu muốn chuyển phòng cũng không sao mà."

"Huh? Ồ không. Không, tớ không... Tớ chỉ đang suy nghĩ về...một vài chuyện, như là..." Donghae dừng lại giữa chừng, lưỡng lự xem có nên tiếp tục chủ đề này hay không. Cuối cùng, cậu thốt ra ý nghĩ đầu tiên vừa lướt qua trong tâm trí "Có điều gì tớ nên làm khi cậu...ừm, ở trong trạng thái đó không? Hoặc là điều gì cần tránh chẳng hạn?"

"Chỉ cần đừng đánh thức tớ dậy ngay lúc ấy, ngoài ra không có gì đặc biệt. Tớ cũng không chắc lắm, nhưng người ta bảo như thế sẽ gây nguy hiểm hay gì gì đó... Nhưng đừng lo, không phải đêm nào tớ cũng mộng du đâu, và thường thì tớ cũng không hay làm những điều quá kỳ quái. Tớ nghĩ thế... dù sao thì, tớ không chắc lắm..."

"Ý cậu là cậu không nhớ gì khi thức dậy?"

"Không. Nhưng tốt hơn thì nên như thế." Hyukjae mỉm cười trả lời và Donghae cũng mỉm cười lại, vật lộn để che giấu cảm xúc hỗn loạn của mình. May thay, cậu không cần phải ngồi cười vờ vịt thêm nữa vì điện thoại cậu bỗng đổ chuông. Lợi dụng điều đó, cậu xin lỗi người kia, nói rằng mình có việc rồi hấp tấp rời đi.

Sau đó, lang thang không mục đích, Donghae tiếp tục suy nghĩ về tình huống hiện tại của mình cũng như về tất cả những điều đã xảy ra với cậu trong một khoảng thời gian quá ngắn vừa qua. Cậu cảm thấy thực sự mệt mỏi và lạc lối khi nhận ra giờ đây toàn bộ cuộc sống của cậu đã bị vỡ bét thành nhiều mảnh, và có nguy cơ sẽ chẳng bao giờ còn trở về nguyên lành được như cũ.

"Lee Donghae, dường như đã đến lúc mày phải nói lời tạm biệt với đoạn đời yên ổn tĩnh tại lúc trước rồi..."

Cậu bé tội nghiệp lẩm bẩm khi phát hiện ra mình đã đứng trước căn phòng ký túc từ bao giờ. Sau một tiếng thở dài não nề cuối cùng, cậu mở cửa và bước vào trong.

~*~*~

Khi Donghae mở mắt và nhận ra Hyukjae đang nằm cạnh mình, cậu không thể không mỉm cười vì vẻ dễ thương trên khuôn mặt của người bạn cùng phòng lúc ngủ. Đã vài tháng kể từ khi cậu gặp Hyukjae và phát hiện bạn mình bị mắc chứng mộng du. Không ít lần cậu thức dậy giữa đêm chỉ để tìm thấy người kia đang ăn, hoặc đang đọc sách, hoặc đang hát, hoặc thậm chí là chui vào giường nằm cạnh cậu - giống như bây giờ. Cậu đã không còn bực mình vì bị chiếm dụng đồ đạc một cách bất hợp pháp nữa.

Nhưng Donghae phải vất vả khổ sở hơn thế nhiều để chấp nhận sự thật rằng, cậu, Lee Donghae, đã phải lòng Lee Hyukjae. Cậu đã tốn nhiều ngày, có lẽ là nhiều tuần để tự vấn bản thân xem tại sao điều ấy lại có thể xảy ra, khi mà có quá nhiều lý do để cậu không đâm đầu vào yêu con khỉ ngốc đó. Bắt đầu từ vướng mắc lớn nhất: Lee Hyukjae là một chàng trai, và cậu thì đã luôn đoan chắc rằng mình hoàn toàn bình thường về mặt tâm sinh lý. Ngoài ra, mái tóc đỏ chói lọi cùng nỗi ám ảnh kỳ quái về thời trang của cậu ta cũng là một vấn đề - mẫu người lý tưởng của Donghae không bao gồm những đặc điểm nhận dạng như thế. Nhưng sau một thời gian chiến đấu với bản thân, trong Donghae bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bỏ cuộc. Cuối cùng, cậu chỉ đơn giản là thuận theo chúng.

Tuy nhiên, Donghae đã nhầm khi nghĩ rằng điều duy nhất cậu phải chịu đựng là việc tình yêu đơn phương này sẽ chẳng bao giờ được biết đến hay đáp trả. Về sau này, cậu mới nhận ra, cảm xúc gần với sự đau đớn nhất, chính là khi nhìn thấy Hyukjae cùng với người khác. Thỉnh thoảng, Donghae vẫn nhớ lại ngày hôm ấy, cậu trở về phòng sau giờ học và bắt gặp Hyukjae - đã khoả thân một nửa - trong khi một cô gái lạ mặt nào đó đang hôn dọc xuống rốn cậu. Những tiếng rên rỉ thoát ra từ bờ môi cậu trai tóc đỏ âm vang khắp căn phòng yên tĩnh, khiến Donghae vừa bị kích thích vừa cảm thấy bực bội. Cô gái lạ mặt vẫn tiếp tục lần xuống thấp hơn, thấp hơn, và chỉ dừng lại để mở nút quần người kia. Và khi cô ta ngậm lấy Hyukjae vào miệng, khiến cậu rên rỉ lớn hơn, hàm răng đẹp cắn chặt môi dưới, Donghae gần như mất khả năng kiểm soát bản thân. Cậu cảm nhận rõ ràng sự chật chội trong quần mình, thực lòng mong muốn được biến thành cô gái nọ để thưởng thức hương vị đặc biệt của Hyukjae, hay làm nhiều điều hơn thế nữa. Cậu muốn được là người chịu trách nhiệm về những biểu hiện khao khát trên gương mặt ấy, và trên hết, là người duy nhất có thể khiến cậu ta phải rên rỉ thoả mãn. Khi ý nghĩ ấy chạy qua tâm trí Donghae và cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi môi người bạn cùng phòng, cậu ta bỗng quay lại. Giật mình, cậu đỏ bừng mặt nhìn ra chỗ khác trước khi đóng cửa lại và rời đi.

*đêm hôm đó*

Donghae xoay người lại khi cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp phả vào sau cổ và bàn tay ai đó nhẹ nhàng trượt vào trong áo cậu.

"Hae...dậy đi..." Tiếng thì thầm quyến rũ ấy cuối cùng cũng đánh thức được Donghae. Cậu chậm chạp mở đôi mắt mệt mỏi ra để nhận thấy Hyukjae đang chăm chú nhìn mình đầy cuồng nhiệt. "Hãy vui vẻ một chút nào~"

"Hyukjae, cậu lại đang...."

Nhưng Donghae đã không thể hoàn thành câu nói của mình. Tay Hyukjae đã lần vào trong áo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve làn da dưới đó một cách khêu gợi. Cậu thở dài, gạt tay người kia ra trước khi tìm cách đứng dậy khỏi giường, mặc dù một phần trong Donghae cảm thấy hoàn toàn hài lòng khi bàn tay ấy cố tấn công vào trong quần cậu, cùng lúc đó, cổ cậu cứ bị đôi môi khéo léo của Hyukjae vờn vã mãi. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy hết sức bực bội vì biết tất cả những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Là một người đàn ông có trách nhiệm, Donghae không hề muốn lợi dụng cơ hội này. Thậm chí ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải phớt lờ một phần cực lớn trong cậu đang sẵn sàng để chớp lấy cái nó thực sự khao khát - cái phần vẫn không ngừng lớn lên kể từ ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Vẫn còn bận bịu chiến đấu chống lại bàn tay khiêu khích của người bạn cùng phòng, Donghae chợt nhận ra mình đã leo lên trên người Hyukjae từ bao giờ. Tay cậu đang khoá chặt lấy cổ tay đối phương, ghim chúng xuống giường ngay phía trên đầu cậu ta. Tình huống này thực sự quá nhạy cảm, và Donghae bắt đầu cảm thấy quần mình trở nên chật chội. Mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn khi mắt cậu chạm phải mắt Hyukjae - đang mờ đi vì khao khát. Hay đó chính là hình ảnh phản chiếu nỗi khao khát từ đôi mắt cậu? Donghae không thể tự trả lời câu hỏi đó, và cậu cũng chẳng quan tâm. Cậu chỉ đơn giản là đã đánh mất bản thân trong đôi đồng tử màu nâu kia, khi một giọng nói mềm mại vang lên nhưng chứa đầy uy lực.

"Hae. Hôn tớ đi."

Thế là đủ để Donghae buông xuôi tất cả. Cậu cúi sát lại gần khuôn mặt Hyukjae và chạm vào bờ môi ướt át đang hé mở bên dưới mình. Nhưng rồi cậu bỗng cảm thấy hoảng sợ, không biết nên làm gì tiếp theo. Một sự ngượng ngùng xâm chiếm lấy cậu. Dường như nhận thức được vấn đề, Hyukjae chủ động dùng đầu lưỡi mềm mại của mình liếm nhẹ lên đôi môi Donghae rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ hôn ngọt ngào. Cậu trai tóc đỏ nhấm nháp môi dưới của Donghae, kiên nhẫn đợi đến khi cuối cùng Donghae cũng bắt được nhịp điệu, và lưỡi họ gặp nhau. Cả hai cùng vuột ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, để mặc những chiếc lưỡi tự do đụng chạm, nhảy múa và giành giật quyền chủ động, tham lam khám phá khoang miệng đối phương. Họ đã sẵn sàng để học tất cả, bằng chính trái tim mình.

Nụ hôn kéo dài đến ngạt thở, nhưng chưa hài lòng, Donghae bắt đầu hôn xuống cổ Hyukjae. Cậu thực hiện lại chính xác những gì Hyukjae vừa làm với cậu khi nãy, và cậu biết mình đã làm đúng khi nge thấy một tiếng rên trầm thấp từ đối phương. Chậm rãi, cậu buông cổ tay Hyukjae ra, những ngón tay cậu trượt dọc theo cánh tay người bên dưới và dừng lại ở eo cậu ấy. Vuốt ve Hyukjae qua lớp vải áo, cậu nhanh chóng luồn tay xuống dưới tìm kiếm làn da mềm mại trước khi hoàn toàn lột bỏ chiếc áo vướng víu ấy đi. Nhưng khi vừa quyết định thưởng thức vùng ngực mịn màng đang phô bày trước mắt, hình ảnh của một cảnh quen thuộc bỗng lướt qua tâm trí Donghae. Cậu đột ngột dừng lại, khiến Hyukjae rên rỉ phản đối. Phớt lờ nó, Donghae ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt người bạn cùng phòng.

"Hyukjae... Cậu tỉnh rồi đúng không?"

Một sự im lặng nặng nề theo sau đó, cho đến khi kẻ-mộng-du Hyukjae phá vỡ nó. "Ý cậu là sao?"

"....Đừng bận tâm." Donghae đáp lại trước khi đứng dậy bỏ vào phòng tắm, sập mạnh cửa.

Upside down (part 2)

Author: Maiki_Rashu (Đã có sự đồng ý của tác giả)

Translator: JangJin

Pairing: HaeHyuk

Genre: Smut, romance, AU

Rating: NC-17

Khúc nầy cho thằng con đần của mình dzô làm hình minh hoạ cho đủ bộ :)))

Part 1

"Em còn định giận nó đến bao giờ nữa?" Leeteuk hỏi trong khi đuổi theo Donghae "Ngoài ra, sao em lại là người nổi giận trước vậy?"

"Em không giận cậu ta." Donghae nói dối, không nhìn sang người bên cạnh và đi nhanh hơn.

"Yah~ Lee Donghae, đừng tưởng anh ngốc chứ... Nhìn này, anh biết em có cảm tình với nó, và anh nghĩ anh không nhầm đâu khi nói rằng bây giờ mọi thứ đối với em còn hơn cả là "cảm tình". Nhưng em không thể xử sự với nó như tuần rồi được."

"..."

"Nó đang cảm thấy rất khó xử, em biết đấy. Nó không hiểu đã làm sai điều gì để em phải phớt lờ nó đi như vậy... Thằng bé tội nghiệp còn nghĩ rằng đó là do chứng mộng du của nó."

"Cậu ta hoàn toàn chẳng làm sai cái gì cả." Donghae lầm bầm với chính mình nhưng vẫn không đủ nhỏ và Leeteuk bỗng đập vào sau đầu cậu. "Hyung~?!"

"Thôi cái trò hành động như trẻ con hay đám con gái ưa xấu hổ ấy đi. Và đừng giấu mình sau những lời xin lỗi ngu ngốc nữa. Yêu thì bảo yêu. Ghét thì bảo ghét. Nhưng thế quái nào thì cũng phải nói với nó. Hiểu chưa?"

"Vâng..."

"Tốt. Nhưng anh cảnh cáo cậu, nếu cậu không làm lành với nó ngay ngày mai, anh sẽ tính sổ với cậu đấy. Và nếu anh là cậu, anh sẽ không thích thú gì khi phải đối mặt với việc đó đâu. Còn giờ thì hy vọng cậu sẽ thứ lỗi cho anh, chàng trai Trung Hoa của anh đang đợi."

Sau lời đe dọa đó, Leeteuk quay lưng bỏ đi.

*một lát sau*

Donghae đang cố gắng học, nhưng cậu không thể tập trung vào bất cứ thứ gì được viết trên cuốn sách trước mặt. Suy nghĩ của cậu bị lấp đầy bởi hình ảnh Hyukjae trong khi những lời Leeteuk nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu. Cậu biết anh nói đúng, nhưng thật khó để vượt qua sự nhút nhát đã thành bản chất này và thực hiện bước đầu tiên. Không phải cậu sợ bị từ chối - cậu khá chắn chắn vào khả năng đó nên đã tự chuẩn bị cho bản thân lâu rồi. Tuy nhiên, điều đáng sợ là, nếu cậu KHÔNG bị từ chối thì sao? Điều gì sẽ xảy đến với cuộc sống yên ổn phẳng lặng cố hữu của cậu nếu cậu và Hyukjae bắt đầu hẹn hò? Bất kể đó có phải một mối quan hệ nghiêm túc hay không, cậu cũng có thể dễ dàng thấy được mọi thứ sẽ trở nên rối loạn khủng khiếp.

Điều khiến Donghae bối rối hơn cả, đó chính là vì cậu cũng không biết mình đang mong đợi gì từ Hyukjae hay từ chính mình. Cậu thực sự hoảng sợ khi nhận thấy bản thân sẽ sẵn sàng làm những điều kỳ quặc vượt ngoài tầm kiểm soát nếu ở bên Hyukjae. Ví dụ như đêm hôm đó, cậu đã lợi dụng lúc Hyukjae mộng du để hôn cậu ta. Hay chính xác như việc cậu đang làm bây giờ - bấm số điện thoại của con khỉ ngốc ấy. Trong lúc chờ người kia nhấc máy, cậu trò ngoan của chúng ta lo lắng cắn móng tay, tự hỏi mình nên nói gì, và tại sao mình không nghĩ đến chuyện nên nói gì trước khi quyết định gọi điện. Nhưng khi nghe thấy chất giọng ngọt ngào trầm sâu vang lên ở đầu dây bên kia, Donghae bỗng quên hết mọi sợ hãi. Cậu nói bình thản.

"Tớ nghĩ là tớ yêu cậu."

Một sự im lặng kéo dài sau lời thú nhận kỳ cục ấy và Donghae lại bắt đầu tự nguyền rủa bản thân thậm tệ. Nhưng khi cậu còn đang bận nghĩ xem nên gác máy hay nói điều gì khác thì Hyukjae đã lên tiếng trước.

"Cậu đang ở đâu?"

"Ở...thư viện? Sao.."

"Không được phép rời khỏi đó nghe chưa."

Đó là câu cuối cùng Donghae nghe được trước khi những tiếng beep dài lấp đầy đường dây kết nối. Mất vài giây để Donghae kết nối các sự việc và cậu bắt đầu hoảng loạn. Hyukjae có ý gì khi bảo cậu đừng rời khỏi đây? Sợ hãi trước suy nghĩ rằng cậu ta sẽ đi gọi thêm bạn bè đến để đập cho cậu một trận tơi bời, Donghae vội vã thu xếp đồ đạc lại. Nhưng cậu hầu như không có cơ hội để đứng lên khỏi ghế vì Hyukjae đã xuất hiện trước mặt.

"Cậu nhanh ghê..."

"Tớ nghĩ tớ đã bảo cậu đừng có đi."

"Cậu định đánh tớ hay gì gì đó tương tự thế hở...?"

Hyukjae bật cười thú vị trước khi ngồi xuống ghế bên phải Donghae.

"Cũng còn tùy."

"Tùy gì?"

"Để xem điều cậu nói với tớ vừa nãy là thật hay đùa...Vậy, câu trả lời là gì nào?"

Donghae tròn mắt bởi câu hỏi đột ngột, cảm thấy hai má nóng bừng khi đôi mắt Hyukjae cứ nhìn chằm chằm vào mình một cách mạnh mẽ. Trong khi đó, bàn tay cậu trai tóc đỏ chậm rãi trượt khỏi bàn, nhẹ nhàng vuốt ve đùi đối phương, càng lúc càng tiến gần đến khu vực nhạy cảm. Donghae nuốt nước miếng, bắt đầu gặp khó khăn trong việc tập trung suy nghĩ và cậu không thể ngăn mình đập mạnh tay xuống bàn khi Hyukjae bỗng ép lòng bàn tay lên đũng quần cậu. Những sinh viên ngồi học gần đó trừng mắt nhìn cậu và cậu phải vội vàng cúi đầu xin lỗi. Nhưng người kia thì dường như chẳng buồn bận tâm đến vấn đề rằng họ không chỉ có một mình. Thay vào đó, cậu ta lại cọ xát các ngón tay mạnh hơn dọc theo chỗ phồng trong quần Donghae.

"Hyukjae..." Donghae thở hổn hển, cố gắng để không rên lên "Làm ơn dừnnnng~"

Nhưng cậu buộc phải ngừng câu nói lại giữa chừng khi cảm nhận được đôi môi trên cổ mình. Cậu đổ sụp xuống, tỳ trán lên mặt bàn lạnh giá. Vài người nhìn về phía cậu nghi ngờ, nhưng chàng trai trẻ còn đang quá bận rộn chiến đấu chống lại ngọn lửa đang cháy lên trong cơ thể. Cắn chặt môi dưới, Donghae cảm thấy như sắp phát điên khi bàn tay Hyukjae chậm chạp mở nút quần cậu. Và cậu gần như đã nhìn thấy một bầu trời sao khi những ngón tay ấm áp ấy trườn vào trong boxer, bao bọc lấy cậu. Hơi thở của Donghae tăng lên dữ dội khi người kia bắt đầu di chuyển tay lên xuống, vẫn không quên khiêu khích làn da nơi cổ cậu. Cơ thể cậu căng lên và run rẩy theo từng đụng chạm, tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà người kia mang lại.

Nhưng cậu trai tóc đỏ bỗng đột ngột dừng lại, khiến Donghae phải bật ra một tiếng rên rỉ thất vọng.

"Nói đi." Hyukjae ra lệnh. Donghae nhìn lên, biểu hiện của sự bối rối được viết khắp mặt cậu. Cậu đang được yêu cầu nói cái gì? Đề nghị bạn cùng phòng mình tiếp tục công việc dang dở? Mặc dù thực sự muốn được trải nghiệm những cảm giác ngây ngất khó tả vừa qua một lần nữa, nhưng sự e thẹn cố hữu của cậu làm sao cho phép cậu nói to ra điều ấy. May thay, khi Donghae nhìn sâu hơn vào mắt Hyukjae, cậu cuối cùng cũng nhận ra điều Hyukjae đang mong đợi. Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.

"Làm ơn, nói đi mà..."

"Tớ yêu cậu."

Donghae tự tin nhắc lại, nghiêng người lại gần cho một nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu cảm thấy người kia mỉm cười. Quên bẵng đi tất cả những cặp mắt xung quanh, họ ôm chặt lấy nhau cho nụ hôn được sâu hơn trong khi một bàn tay tự do của Donghae trườn vào dưới lớp áo của Hyukjae, hăm hở vuốt ve làn da mềm mại khiến người kia rên rỉ hài lòng.

"Chạm vào tớ nhiều hơn đi..."

Cậu trai tóc đỏ thì thầm vào tai Donghae trước khi liếm lên dái tai cậu. Câu nói ấy có tác dụng tức thì. Donghae đứng bật dậy, nắm chặt cổ tay Hyukjae kéo đi, không dừng lại cho đến hết hành lang. Quẹo trái, Donghae đưa cả hai đến một góc bị cô lập hơn nhiều của thư viện.

Hyukjae liếc nhìn ra xung quanh, nhưng cậu chẳng còn cơ hội để nhìn hơn nữa vì những ngón tay mềm mại của ai đó đã giữ lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào khuôn mặt người ấy. Ngay khi có được sự chú ý từ người bạn cùng phòng, Donghae bèn chiếm lấy đôi môi cậu. Hyukjae cũng hôn lại, khóa cánh tay quanh cổ Donghae, bàn tay cậu dịu dàng chơi đùa cùng mái tóc. Nhưng cơ thể họ đã không thể chờ thêm được nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng đã nhanh chóng nhuốm vị đê mê, họ hôn nhau như không có ngày mai. Những bàn tay gấp gáp sục sạo thay vì chỉ vuốt ve, cả hai điên cuồng nếm môi nhau nhiều hết mức có thể. Và ngay cả khi Donghae vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng cơ thể cậu dường như quá hoàn hảo trong việc biết cần phải làm gì. Cậu đẩy mạnh hông mình vào Hyukjae, buộc đối phương rên lên phấn khích.

"Nữa đi...Tớ muốn nữa..."

Hyukjae rên rỉ tuyệt vọng. Donghae cười, đẩy người kia ngồi lên mặt chiếc bàn gần nhất trước khi đặt mình vào giữa hai chân cậu ta. Sau đó, cậu tìm đến cổ Hyukjae, dùng lưỡi chơi đùa với làn da nhạy cảm trước khi chuyển thành nhay cắn, để lại những vết đỏ bầm trên đó.

"Thấp hơn."

Hyukjae thầm thì bằng giọng khiêu khích đòi hỏi. Lúc này Donghae đã hoàn thành việc cởi bỏ chiếc áo của người bạn cùng phòng, không thể ngừng thưởng thức hương vị đặc biệt từ làn da ấy. Nhưng khi hôn xuống đến rốn đối phương, Donghae bỗng dừng lại, đột nhiên hoảng sợ, dù cơ thể cậu vẫn biết nên làm gì tiếp theo. Cậu nhìn trừng trừng vào chỗ phồng lên trong quần người kia, cảm thấy quần mình cũng trở nên chật chội.

"Hae?"

"Tớ không biết làm thế nào..."

"Cởi khóa quần tớ ra đi."

Hyukjae cắt ngang với một nụ cười dịu dàng, và Donghae ngoan ngoãn làm theo điều vừa được yêu cầu. Nhìn thấy phần cương cứng của người kia đang hằn rõ lên dưới lớp boxer, Donghae càng bị kích thích hơn. Cậu cắn chặt môi dưới để bình tĩnh lại. Hyukjae cười khẽ khi nhìn thấy phản ứng ấy.

"Giờ thì cởi quần tớ ra, nhưng chỉ quần jeans thôi."

"Tại sao?"

"Cứ làm như tớ bảo đi."

Donghae bĩu môi, không sẵn sàng chờ đợi thêm để được chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể người mình yêu. Nhưng là một cậu trò ngoan, cậu không tìm cách cãi lại.

"Tốt. Giờ thì đưa tay cậu đây."

Donghae chìa tay ra, và Hyukjae nắm lấy đặt lên phần đàn ông của chính mình. Vẫn giữ chặt tay Donghae, Hyukjae bắt đầu di chuyển tay cả hai lên xuống dọc theo chiều dài của mình, kiên nhẫn đợi đến khi "học trò" tìm được nhịp điệu riêng. Như đã nói, Donghae thiếu kinh nghiệm, nhưng những ngón tay của cậu lại biết rất rõ ở đâu và khi nào thì nên đụng chạm nhanh hơn, mạnh hơn, và Hyukjae không thể làm gì khác ngoại trừ việc thể hiện sự hài lòng bằng những tiếng rên rỉ. Nhưng rất nhanh, cậu cảm thấy không đủ.

"Hae~ Tớ muốn cảm nhận cậu ở đây..."

"Ở... ở đó hả? Ý cậu là...?" Hyukjae gật đầu và Donghae đột nhiên thấy cổ họng khô rang. "Nhưng chúng ta chẳng có gì để..."

"Thì cứ dùng ngón tay cậu là được."

"Ngón tay tớ? Ngón...tay tớ ấy hả~?"

"Cậu có muốn tớ liếm chúng không?"

"Huh?"

Hyukjae không thể không mỉm cười trước khuôn mặt xấu hổ của cậu bạn cùng phòng. Không đợi câu trả lời, cậu nắm lấy tay Donghae và liếm lên vài đầu ngón tay bằng vẻ sexy. Điều này gây tác động không kém gì khi nó được thực hiện trên nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đấy, khiến Donghae phải rên rỉ sung sướng, và chỉ lát sau, cậu cảm thấy mất kiên nhẫn hơn bao giờ hết. Cậu đã cứng lắm rồi.

"Chắc là đủ rồi đấy."

Hyukjae buông tay Donghae ra, sau đó tự dang rộng hai chân hơn.

"Đừng cho vào ngay. Cậu phải massage nó trước đã... Cậu nghĩ là cậu đã sẵn sàng chưa?"

Donghae gật đầu, bước đến gần hơn. Cậu chậm rãi luồn tay vào trong boxer đối phương, tìm kiếm cái lỗ nhỏ bé nhạy cảm đó trước khi làm theo những gì được hướng dẫn. Cậu thực hiện vài động tác massage và không khỏi kinh ngạc khi chỉ bằng những đụng chạm đơn giản ấy cũng có thể khiến người kia như phát điên lên.

"Làm đi. Làm ngay đi."

Hyukjae nói trong hơi thở đứt đoạn và Donghae nhanh chóng tuân theo. Cậu luồn một ngón tay vào thăm dò, nhưng lắng nghe tiếng rên của người kia, cậu không thể chờ thêm được nữa, bèn hấp tấp đưa thêm một ngón tay khác vào. Thật ngạc nhiên, cậu ấy ấm áp và chặt chẽ một cách hoàn hảo - Donghae thầm nghĩ, tưởng tượng về cảm giác tuyệt vời nếu được ở bên trong cơ thể này.

"Hae ~ Di chuyển đi..."

Donghae gật đầu, bắt đầu cử động các ngón tay. Ban đầu, cậu thử đưa chúng ra ngoài, nhưng Hyukjae lập tức rên rỉ phản đối nên cậu quay trở lại đâm sâu vào trong theo kiểu cắt kéo. Điều này dường như có hiệu quả hơn hẳn, bởi thay vì đòi hỏi thêm nữa, Hyukjae chỉ đơn giản là cắn chặt môi dưới, bàn tay cậu thọc vào mái tóc Donghae, cuống quýt vò rối chúng.

"Sâu hơn đi~"

"Ở đây...?

"Mmmmm~ Đúng rồi! Chính chỗ đó..." Giọng Hyukjae gần như chuyển thành vật nài khi những ngón tay của Donghae chạm trúng điểm ngọt ngào nhất của cậu "Nnnnn~~"

"Có tuyệt không?"

"Có. Mẹ kiếp, rất tuyệt..."

"Vậy khi tớ làm thế này?"

Vô cùng kinh ngạc, Hyukjae tưởng như cơ thể mình tan chảy trong niềm khoái cảm khi cậu nhận thấy ngón tay Donghae cong lên bên trong mình, và cậu cuống quýt gật đầu. Mỉm cười hài lòng, Donghae tiếp tục di chuyển ngón tay, liên tiếp đâm sâu vào tuyến tiền liệt của đối phương cho đến khi người kia để lộ ra biểu hiện của việc sắp chạm đến đỉnh điểm.

Hyukjae chạm lên khuôn mặt Donghae, kéo cậu xuống cho một nụ hôn đẫm mùi dục vọng. Donghae nuốt lấy tiếng kêu cực cảm cuối cùng của người tình vào vòm miệng ấm nóng khi các thớ cơ nơi cửa vào của người kia đột ngột thắt chặt lại xung quanh ngón tay cậu.

Họ ôm chặt lấy nhau một lúc trong khi chờ tác dụng của cơn cực khoái qua đi. Và Donghae lại trở về vẻ ngượng ngùng quen thuộc khi Hyukjae thì thầm vào tai cậu.

"Tớ cũng yêu cậu."

Sau đó, tựa trán lên vai người yêu, Hyukjae đã không nhìn thấy nụ cười dịu dàng đang nở trên môi Donghae.

"Hae."

"Hmm?"

"Làm thế nào chúng mình về phòng ký túc được bây giờ? Ý tớ là, áo tớ bẩn hết rồi, chưa kể có thể ai đó đã nghe thấy tiếng chúng ta.."

Donghae nhíu mày trước câu hỏi bất ngờ, bèn đùa trả:

"Tớ không biết là cậu lại có vẻ xấu hổ như thế đấy."

"Còn tớ thì chưa bao giờ nghĩ cậu lại thích khiêu khích như thế! Dù tớ đã đoán được sơ sơ vào lần cuối cùng ấy, tớ phải chờ bao nhiêu lâu cậu mới chịu hôn tớ."

"Đó là chuyện khác. Tớ không muốn mạo....- khoan đã, chờ một chút! Tớ tưởng cậu không nhớ gì sau khi mộng du?"

Hyukjae nhìn ra chỗ khác, hai má cậu hơi hồng lên và cậu trả lời bằng giọng nhỏ xíu.

"Khi đó tớ chỉ đang giả vờ thôi."

Donghae nhìn chằm chằm vào người trước mặt trong sự hoài nghi, tự hỏi sao mình có thể yêu một người như thế này. Một người có thể khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng trong một thời khắc rồi lại làm cậu phát điên vào thời khắc tiếp theo. Một người có thể luôn khiến cậu cảm thấy tức giận, buồn bã hay sung sướng cùng một thời điểm. Cậu mỉm cười và Hyukjae cũng mỉm cười lại trước khi quay lại chủ đề cũ.

"Vậy, chúng ta sẽ về phòng bằng cách nào?"

"Cứ chờ đến khi mọi người về hết thôi."

"Nhưng tớ rất muốn về phòng, ngay bây giờ." Hyukjae bĩu môi phàn nàn.

"Tại sao?"

"Cậu thực sự không có ý tưởng gì à?" Hyukjae thì thầm vào tai Donghae trong khi chạm tay vào thành viên vẫn còn cương cứng của người yêu. "Trừ phi cậu không muốn biết cảm giác ở bên trong tớ có gì khác so với khi chỉ dùng tay~"

Donghae nuốt nước bọt khan. Nhưng lần này, thay vì xấu hổ, cậu bèn giúp Hyukjae mặc lại quần áo và nắm tay nhau rời khỏi đó thật nhanh.

END CHAP I

T/N: Ta da, có người hỏi tại sao ta phải dịch NC-17? Quá đơn giản! Bởi vì sau khi đã lăn lộn vật vã với mấy chục ngàn con chữ mà đôi trẻ lại chỉ có hun nhao rồi thôi thì có phải quá phí công dịch giả hiem? Khúc NC-17 giống như cái đích hay phần thưởng để ta vươn tới mà thôi kkk~

Upside down (part 3)

Author: Maiki_Rashu (Đã có sự đồng ý của tác giả)

Translator: JangJin

Pairing: HaeHyuk

Genre: Smut, romance, AU

Rating: NC-17

PART 1 PART 2

Sau nụ hôn nồng nàn, Hyukjae tựa lưng vào cửa, một nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt cậu khi cậu nhìn chăm chú vào người vừa chính thức trở thành người yêu của mình. Donghae cũng nhìn lại với đôi mắt đong đầy yêu thương và cả nỗi khao khát, ngực cậu phập phồng lên xuống trong nỗ lực kiểm soát những hơi thở đang càng lúc càng gấp gáp. Thật dễ dàng để nhận thấy rằng, Donghae đã đoán được điều gì sắp xảy đến và cậu lại bắt đầu hoảng loạn, và vì một vài lý do, phản ứng này khiến Hyukjae càng thêm kích thích. Cậu cắn lấy môi dưới trước khi ghì chặt cổ áo đối phương để kéo người kia lại gần, cảm nhận bàn tay Donghae ngần ngại đậu trên vòng eo mình, và cậu không thể ngăn bản thân cười khúc khích bởi vẻ ngượng ngùng đáng yêu ấy.

"Chuyện...chuyện gì vậy? Tớ đã làm gì không đúng à?"

"Không." Hyuk trả lời cùng một nụ cười rồi nói thêm bằng giọng khẩn khoản. "Chỉ cần hôn tớ thôi."

"Chắc...chắc chắn rồi."

Donghae nghiêng người tới gần hơn, nhưng căn cứ những biểu hiện trên nét mặt cậu, rõ ràng chàng trai trẻ vẫn còn lo lắng lắm. Để giúp đỡ người yêu bé bỏng ưa xấu hổ của mình, Hyukjae bèn chủ động lấp đầy khoảng cách vài inch giữa hai đôi môi. Nhấm nháp môi dưới đối phương, kiên nhẫn chờ đợi người kia thư giãn và giành lại quyền chủ động. Cậu không phải chờ lâu, rất nhanh, Donghae đã tách môi cậu ra, đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu, bắt đầu hành trình thám hiểm. Mỗi lần Donghae hôn, Hyukjae lại cảm thấy nhộn nhạo nơi dạ dày, tựa như có cả một đàn bươm bướm đang vỗ cánh trong đó, như thể cậu đang trải qua nụ hôn đầu tiên, và cậu không khỏi thán phục tài năng trời phú của Donghae trong lĩnh vực này. Luôn là như thế, những cơn run rẩy sẽ tràn xuống cột sống cậu ngay thời điểm lưỡi cả hai gặp nhau, quấn quýt, lướt đi rồi quay lại, quyện chặt lấy tưởng không thể rời, khiến cậu lại càng khao khát được cảm nhận nhiều hơn, chiếm hữu nhiều hơn, và Hyukjae tự hỏi người kia sẽ ra sao khi ở trên giường. Suy nghĩ ấy cứ trở đi trở lại trong tâm trí cậu, nhưng cậu buộc phải buông tay khỏi mái tóc đối phương để lần tìm tay nắm cửa. Sau đó, khi cánh cửa cuối cùng cũng được mở thành công, vẫn duy trì nụ hôn, cả hai bước vào phòng, cố gắng để không bị ngã hay xô đổ thứ gì trong lúc háo hức vuốt ve nhau qua lớp quần áo.

Nhưng như vậy là không đủ cho Hyukjae, cậu lập tức gỡ bỏ áo T-shirt của người yêu một cách mất kiên nhẫn và lao vào khám phá làn da ẩn giấu dưới đó. Bắt đầu bằng những nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ Donghae, môi cậu nhanh chóng trượt xuống phần xương đòn. Rồi những nụ hôn cũng bị thay thế bởi những vệt liếm láp êm ái và những cái nhay cắn nhẹ nhàng, cậu tiến xuống thấp hơn và thấp hơn, hướng sự tập trung đến hai đầu nhũ hồng hào của người yêu. Ở đây, cậu có cơ hội sử dụng lưỡi nhiều hơn, buộc người kia phải rên lên ngượng ngùng. Nhưng đúng lúc đó, Donghae bỗng ngăn cậu lại.

"Sao thế?" Hyukjae hỏi và ngước lên tìm kiếm khuôn mặt người yêu.

"Có...ai đó."

"Huh?" Đến lượt Hyukjae cau mày trước khi cậu quay lại nhìn theo ánh mắt của Donghae và trái tim cậu võng xuống khi nhận ra hình dáng quen thuộc. Cậu đứng dậy đi về phía kẻ vừa mới xuất hiện.

"Seung Jun?"

"Hey Sweetie~" Người kia mỉm cười, không nói không rằng tiến đến gần ôm chầm lấy Hyukjae. Cậu cũng mỉm cười và ôm lại.

"Cậu đang làm gì ở đây? Và làm thế nào mà cậu tìm được chỗ này? Tớ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu đấy. Không phải cậu đang chuẩn bị đi làm à? Với lại..."

"Hỏi từng câu thôi, okay?" Seung Jun bật cười ngắt lời và Hyukjae cảm thấy hai má hơi hồng lên. "Được rồi! Tớ đến đây với các đồng nghiệp để thực hiện một số đề tài. Họ cho tớ nghỉ một ngày trước khi bắt đầu công việc vào ngày mai, tớ đã nghĩ là nên làm một chuyến đến thăm cậu. Về việc tớ tự tiện xông vô phòng thì, cửa phòng mở sẵn khi tớ đến."

"Cậu đã không đóng cửa à?!" Donghae kêu lên, cuối cùng cũng chứng minh được sự có mặt của mình, khiến hai người kia phải quay lại. Hyukjae nở một nụ cười hối lỗi, nhưng trước khi cậu kịp giải thích điều gì thì người tên Seung Jun đã lên tiếng trước.

"Tớ đoán đây là mục tiêu mới của cậu?"

"Cái gì mới của cậu ta cơ?"

"Xin lỗi đã làm gián đoạn nhé. Có lẽ tớ nên để hai người xong việc trước đã..."

Seung Jun hồn nhiên thêm vào, không hề để ý đến câu hỏi của Donghae cũng như luồng ám khí tỏa ra từ cậu. Chỉ có Hyukjae là cảm thấy bối rối hết sức và cậu bèn ra sức nguyền rủa gã bạn quý hóa luôn chỉ biết nói chứ không biết nghĩ của mình. Đáng lẽ ra đây đã phải là một chuyện gì đó rất dễ thương khi cậu thú nhận cùng Donghae, nhưng khi điều đó được thốt ra từ Seung Jun, sẽ chỉ có một kết quả duy nhất: rắc rối lộn tùng phèo. Và Hyukjae đã được chứng minh rằng cậu hoàn toàn đúng khi Seung Jun bỗng đi đến cạnh Donghae và giới thiệu bằng giọng thân mật:

"Nhân tiện, mình là Jang Seung Jun. Bạn thân nhất của Hyukkie, tình đầu và lần đầu của cậu ấy."

"Cái...gì của cậu ta cơ?"

Donghae nhắc lại, trưng ra vẻ mặt không-thể-tin-nổi vào những gì vừa nghe thấy, trong khi sự hoang mang thì đã được viết sáng choang ngay trên đầu cậu. Hyukjae chứng kiến tất cả những biểu hiện ấy và cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong. Trước khi Seung Jun có thể nói hay làm bất kỳ điều gì khác, Hyukjae bèn đứng chen vào giữa hai người và hành động này làm cho Donghae càng có vẻ khó chịu hơn.

"Yah Jang Seung Jun! Sao cậu lại phải nói ra mấy thứ không cần thiết vậy hả!?"

"Gì cơ? Tớ chỉ đang cố giải thích cho cậu ấy về mối quan hệ của chúng ta thôi mà. Đừng xấu hổ chứ." Seung Jun trả lời và thò tay nhéo má cậu bạn khiến nó càng đỏ hơn "Ngoài ra, hai cậu cũng chẳng giống như là đang hẹn hò, đúng không?"

"Thực tế thì chúng tớ ĐANG hẹn hò đó!"

Cậu trai tóc đỏ gằn giọng đáp lại, lập tức khiến Seung Jun phải tròn mắt ngạc nhiên. Trong lúc đó, Donghae chú tâm chơi trò nhìn chằm chằm xuống chân mình. Liếc nhìn sang, trái tim Hyukjae bỗng nhói lên đau đớn khi nhận thấy nét bối rối và ngượng ngùng trên khuôn mặt người yêu. Trong một giây, cậu tha thiết muốn được bước đến ôm ấp trấn an chàng trai nhạy cảm kia, nhưng trước khi cậu kịp làm thế, bạn cùng phòng cậu đã lên tiếng, phá vỡ sự im lặng và buộc cậu dừng lại.

"Tớ nghĩ nên để hai cậu nói chuyện riêng với nhau."

Hyukjae muốn phản đối, nhưng cậu không có cơ hội làm việc đó - cánh tay mạnh mẽ siết quanh eo và đôi môi mềm đậu lên môi cậu đã khiến cậu bỏ cuộc. Ngắn gọn nhưng rõ ràng, Donghae đang truyền đến cậu thông điệp về sự tự tin; sức nóng của bàn tay đặt trên cơ thể cậu đủ để cậu quên bẵng mất người bạn thân. Hyukjae hôn trả, cắn nhẹ lên môi dưới của người yêu, nhưng Donghae đã nhanh chóng tách ra một khoảng cách an toàn và Hyukjae đành nghe theo.

"Gặp cậu sau..." Hyukjae miễn cưỡng gật đầu nhìn bạn trai mình mặc lại áo trước khi rời đi cùng một nụ cười nhỏ. Như thể bị thôi miên bởi sự đụng chạm vừa rồi của Donghae, cậu không thể nghĩ về thứ gì khác ngoài người con trai tóc đen ấy. Dường như sâu bên trong Donghae có chứa chất gây nghiện, khiến cậu luôn cảm thấy muốn được thưởng thức nhiều hơn. Cậu liếm môi, mong tìm kiếm chút hương vị của người kia để lại nhưng đã chẳng còn gì lưu dấu ngoài nỗi khao khát không ngừng lớn dần lên bên trong cậu. Điều đó bất giác khiến cậu thở dài.

.

"Cậu không chỉ hẹn hò chơi bời mà còn thực sự yêu cậu ta?!" Seung Jun kêu lên sau một lúc "Ý tớ là, cậu yêu cậu ta....thật!?"

"Coi nào..."

"Tớ cứ nghĩ rằng tình yêu cậu dành cho tớ là vĩnh cửu cơ đấy... Aish~ Đồ bội bạc này!" Seung Jun bĩu môi, trưng ra một khuôn mặt sầu thảm vờ vĩnh khiến Hyukjae phải bật cười.

Seung Jun bạn cậu đã luôn là người có khả năng đoán được những suy nghĩ trôi nổi trong tâm trí cậu hay những gì mà cậu đang cảm thấy chỉ bằng một cái nhìn. Với hầu hết mọi người như thế thật phiền hà, nhưng với Hyukjae thì không. Cậu thích cái sự thực rằng bất cứ khi nào cậu cảm thấy không muốn chuyện trò giao lưu cùng thế giới, bên cạnh cậu đã có một người sẵn sàng để thấu hiểu mà không cần phải nói lời nào. Hay mỗi lần cậu muốn bỏ trốn bởi giận dữ hoặc buồn bực, Seung Jun đều biết phải tìm cậu ở đâu. Seung Jun quá ân cần đến nỗi Hyukjae, sau nhiều năm làm bạn, đã phải lòng cậu ta. Cậu còn nhớ, năm thứ hai cao trung chính là thời điểm cậu phát hiện ra cảm xúc của mình. Cậu cũng nhớ mình đã hoảng sợ thế nào khi đối diện với sự thật ấy - nảy sinh tình cảm với một người cùng giới. Khi đó cậu vẫn còn quá trẻ và nhiều e sợ, hoàn toàn không sẵn sàng để đánh mất một tình bạn lâu năm, vậy nên cậu đã chưa bao giờ thú nhận tình cảm với Seung Jun mà chỉ nỗ lực quên đi những gì trái tim đang cố lên tiếng.

Nhưng những cố gắng của cậu không hữu hiệu lắm, Seung Jun chẳng mấy khó khăn để khám phá ra. Dù thế, cậu ta vẫn không bao giờ nói ra điều gì khiến bạn mình khó xử, cho đến một ngày cả hai đi uống rượu cùng bạn bè, và Seung Jun bỗng hôn cậu. Đó là cách riêng của Seung Jun để nói cho Hyukjae biết rằng cậu ta đã biết tất cả, và rằng cậu ta không lấy thế làm phiền hà. Sau chuyện đó, quan hệ bạn bè giữa cả hai tiến triển thành một thứ gì đó cao hơn. Nhưng mọi thứ không kéo dài lâu, mối quan hệ mới nhanh chóng khiến cả hai cảm thấy không thoải mái và họ đồng ý với nhau rằng tốt hơn nên quay lại như cũ. May mắn thay, những năm tháng làm bạn trước đó đã giúp họ trở về mối quan hệ bình thường khá dễ dàng, như thể chưa có gì xảy ra. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng Seung Jun vẫn tự cho phép mình trêu chọc những người "bạn trai" của Hyukjae. Donghae là một ví dụ.

Hồi tưởng tới đây, Hyukjae bỗng sực nhớ ra, bèn quay sang gửi cho cậu bạn một cái nhìn u ám.

"Gì chứ? Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"

"Khoảng một tiếng. Nhưng tớ vẫn phải cảm ơn cậu và cái thói ba hoa xích tốc của cậu đấy. Đây chắc hẳn sẽ trở thành mối quan hệ ngắn nhất tớ từng có."

"Thôi nào bé cưng~ Không thể vì tớ lấy mất lần đầu tiên của cậu mà cậu ta sẽ đá cậu chứ."

"Tớ lo lắng về khoản "mối tình đầu" hơn, nếu cậu thực sự muốn biết." Hyukjae đáp , giọng nhuốm vẻ bực bội và lo lắng "Tớ thề rằng nếu cậu ấy bỏ tớ vì lý do này, tớ sẽ khiến cậu không bao giờ còn có khả năng có con được nữa. Hiểu chứ?"

"Wow! Cậu có hơi quá khích không vậy?" Seung Jun kêu lên hài hước, nhưng bắt gặp đôi mắt đầy sát khí của Hyukjae, nụ cười nhanh chóng biến mất, cậu ta vội vàng thêm vào "Được rồi. Nếu có gì xảy ra tớ sẽ chịu trách nhiệm và sửa chữa mọi lỗi lầm. Okay? Vậy... tớ có thể tá túc ở đây đêm nay không?"

.

*tối muộn hôm đó*

Tiếng ngáy của Seung Jun vang vọng khắp căn phòng trống, trong khi đó Hyukjae cứ lăn qua lăn lại trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đã vài giờ kể từ lúc cậu quyết định đi ngủ nhưng giấc ngủ vẫn chưa chịu đến với cậu. Một phần cũng bởi tiếng ngáy ồn ào của gã bạn cậu, nhưng một phần khác, lớn hơn rất nhiều, là bởi sự vắng mặt của Donghae. Sau khi rời khỏi phòng lúc chiều, Donghae vẫn chưa hề quay lại hay gọi cho cậu, và điều này khiến Hyukjae thực sự lo lắng. Ngoài việc tưởng tượng ra vô số chuyện khủng khiếp có thể xảy đến, cậu cũng sợ rằng Donghae đã bị shock trước những lời Seung Jun nói và không muốn nhìn thấy cậu thêm nữa.

Nghĩ đến đây, Hyukjae buông ra một tiếng thở dài. Nhìn sang gã bạn quý hóa đang ngáy pho pho bên giường kia, cậu tự hỏi nếu giết con người này ngay bây giờ thì đó sẽ là tội ác hay một hành động anh hùng. Nhưng khi cậu bắt đầu chuyển sang tính toán cách tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ mà không để lại dấu vết gì thì cánh cửa phòng bỗng lạch cạch nhè nhẹ rồi từ từ mở ra. Hyukjae lập tức nhìn về phía đó, và trái tim cậu lập tức hụt mất một nhịp khi cậu nhận ra vóc dáng quen thuộc của Donghae. Sự hiện diện ấy mang đến một luồng hơi ấm đầy dễ chịu, chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể cậu từ bên trong. Cậu rất muốn đứng dậy để ôm chặt lấy người kia, nhưng đôi chân cậu không nghe lời - nỗi sợ phải đối mặt với một Donghae đang giận dữ đã ngăn cản cậu làm bất cứ điều gì dù chỉ là một hành động nhỏ nhoi đơn giản.

Nằm yên trên giường, Hyukjae đành hài lòng với việc nhìn ngắm người yêu mình từ phía sau, và điều này khiến Donghae suýt chút nữa đã nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi cậu cuối cùng cũng quay lại.

"Tớ tưởng cậu ngủ rồi?"

"Sao? Cậu không muốn nói chuyện với tớ à?"

"Không phải thế... Nhưng đã gần 3 giờ sáng rồi." Donghae trả lời. Sau đó, cậu liếc sang chiếc giường phía bên trái trước khi quay lại nhìn Hyukjae với vẻ khó hiểu.

"Seung Jun muốn ngủ lại đây đêm nay, vì thế tớ sang ngủ với cậu." Hyukjae mau mắn giải thích, rồi vừa vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh cậu vừa nói thêm với chất giọng gợi cảm "Sao cậu không nằm cạnh tớ nhỉ? Tớ không biết cậu vừa mới làm gì suốt từ bấy đến giờ nhưng chắc là cậu đang mệt lắm, đúng không?"

"...."

"Gì thế? Đâu phải chúng ta chưa từng ngủ cùng giường với nhau đâu?"

"Tớ biết. Chỉ là..."

"Aish~ Thôi đừng tìm lý do nữa, lại đây đi!"

Cậu trai tóc đỏ ra lệnh và nắm lấy tay Donghae kéo lại, buộc đối phương phải ngồi xuống giường cùng mình. Khi làm thế, Hyukjae có thể cảm nhận sự gia tăng một cách đột biến của nhịp tim, một phần trong cậu hỗn loạn bởi hàng mớ câu hỏi. Sẽ ra sao nếu cậu ấy muốn rút lại lời tỏ tình trước đó? Sẽ ra sao nếu cậu ấy nói cậu ấy không còn muốn cùng với mình nữa? Sẽ ra sao nếu cậu ấy đã thay đổi ý định? Mọi việc chỉ càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết đối với Hyukjae khi Donghae nằm xuống bên cạnh, hơi ấm từ cơ thể thanh xuân ấy truyền sang cậu, khiến cậu dường như không thể chịu đựng nổi. Dù không phải lần đầu tiên hai người ngủ chung, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên Hyukjae trải qua cảm giác này - bồn chồn đến không ngủ nổi chỉ vì người kia đang nằm cạnh. Ngay lúc này, thứ mà cậu khao khát nhất trên đời chỉ cách cậu chưa đầy vài inch và cậu lại không dám làm gì cả. Chẳng khác nào buộc phải giả vờ không đói trong khi trên thực tế mình sắp chết vì đói đến nơi và thức ăn thì sờ sờ ngay trước mặt. Và như thể cho rằng tra tấn thế là chưa đủ tàn độc, Donghae bỗng cởi áo ngoài ra, để lộ khuôn ngực trần hoàn hảo trước đôi mắt đói khát của người bên cạnh. Hyukjae nuốt nước miếng, tưởng tượng cảnh khuôn ngực ấy đè nén cọ xát trên ngực mình, với đôi cánh tay mạnh mẽ cuốn quanh eo. Và như thế, Hyukjae đáng thương không thể nhìn đi đâu khác được nữa, càng lúc càng bất lực trong việc kiểm soát suy nghĩ cũng như hành động của bản thân. Cuối cùng, đầu hàng số phận, cậu bắt đầu mạo hiểm mò mẫm xuống quần đối phương.

"Hyukjae. Dừng lại đi."

"Tại sao?"

"Tớ không muốn làm chuyện đó...vào lúc này..."

"Hae, tớ rất muốn tin cậu, nhưng cậu đang cương lên rồi. Và tớ không thể bỏ mặc cậu với cái nỗi khó chịu này được."

Hyukjae bướng bỉnh đáp trả trong khi thọc tay vào dưới lớp vải, dùng ngón tay cái miết lên đỉnh "cái đó" của Donghae. Cảm nhận cơn run rẩy từ đối phương, cậu nở một nụ cười chiến thắng, đồng thời cũng bị kích thích dữ dội. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng được thay thế bằng cái cau mày bối rối khi tay cậu bị gạt ra. Hyukjae chưa bao giờ bị từ chối thẳng thừng như thế và cậu cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương khủng khiếp. Hay chính trái tim cậu mới là thứ bị tổn thương? Cậu không thể nói cho rõ ràng được, nhưng chắc chắn đang có gì không ổn với người kia, và cậu buộc phải lên tiếng hỏi dù rất sợ câu trả lời.

"Cậu đang giận tớ hay sao?"

"Không."

"Vậy có lý do gì cho việc cậu đột nhiên không muốn làm chuyện đó trong khi chiều nay cậu đã hoàn toàn sẵn sàng không? Ngay cả khi cái của nợ kia cứ dựng đứng lên trong quần cậu như vậy!?"

"Có hai lý do. Thứ nhất, tớ không muốn làm chuyện đó với cậu khi bạn cậu đang lù lù trong phòng. Dù cậu ta đang ngủ. Thứ hai, tớ mệt. Giờ thì cậu có phiền không nếu chúng ta chỉ đơn giản là ngủ đi thôi?"

Donghae trả lời, nhìn thẳng vào người bên cạnh bằng ánh mắt nghiêm túc, nhưng vì một vài lý do bí ẩn nào đó, ánh mắt ấy bỗng khiến toàn thân Hyukjae rúng động. Đây là một biểu cảm hết sức mới lạ của Donghae, trái ngược với sự nhút nhát thường nhật, và điều này chỉ có tác dụng làm Hyukjae càng trở nên thèm khát hơn. Bây giờ tất cả những gì cậu muốn chỉ là Donghae sẽ chiếm lấy cậu một cách nồng nhiệt nhất, ngay lập tức. Cậu muốn người kia hãy gỡ bỏ hết quần áo trên người cậu, và hôn như thể đó là nụ hôn cuối cùng. Trên hết, cậu muốn được cảm nhận người kia ở sâu bên trong cậu, lấp đầy cậu, biến cậu trở thành của cậu ta. Cơ thể cậu nóng lên, và trái tim cậu đập như mất trí trong lồng ngực, đến nỗi cậu phải cắn chặt môi để bình tĩnh lại trước khi đủ can đảm nói tiếp. Giọng cậu thấp, gần như một tiếng thì thầm tràn ngập đam mê.

"Nhưng tớ thực sự muốn cậu..."

"...."

"Hae?"

"Không phải tối nay. Được chứ?"

Donghae vẫn cương quyết, và để đảm bảo rằng người kia sẽ không phản đối nữa, cậu vươn người đến trao cho Hyukjae một nụ hôn ngắn nhưng nồng nàn, thành công trong việc bắt đối phương phải nghe lời.

Tuy nhiên, như thế vẫn không đủ để xoa dịu ngọn lửa trong Hyukjae. Và sau vài phút xoay trở, cậu đành ra khỏi giường đi vào nhà tắm. Khi Hyukjae quay lại, Donghae vẫn còn thức vì tiếng ngáy của Seung Jun. Cậu trai tóc đỏ nở nụ cười áy náy vì biết rằng bạn mình cần thời gian để ngủ. Cậu nằm xuống bên cạnh, không nói một lời, nhưng chỉ lát sau, việc tắm nước lạnh vừa xong đã hoá ra vô ích. Cơ thể cậu lại bắt đầu nóng bừng lên, dù cậu đã cố không liếc nhìn môi, ngực hay cổ hay bất kỳ thứ gì trên người Donghae nữa. Thay đổi tư thế nằm, Hyukjae thở dài lần thứ n trong đêm trước khi Donghae bỗng cất tiếng hỏi.

"Cậu đã rất yêu cậu ấy đúng không...? Tớ có hỏi Leeteuk hyung nhưng anh ấy chỉ nói rằng hai người rất thân thiết đã quen biết nhau khá lâu..."

"Tớ yêu cậu hơn mà." Hyukjae nói khẽ "Hãy tin tớ."

Họ yên lặng nhìn nhau trong một lúc, và khi khoá ánh mắt trên gương mặt đẹp của Donghae như vậy, Hyukjae cảm thấy tình yêu trong mình bỗng lớn hơn lên. Tuy không thể nói chính xác điều gì đã khiến cậu say mê Donghae đến thế, nhưng cậu biết rằng đó không chỉ bởi vì Donghae cũng có biệt tài nhận ra điều gì đang làm cậu khó chịu, như Seung Jun trước đây, hay vì Donghae có một gương mặt ưa nhìn - dù cậu ấy hầu như không ý thức được sức quyến rũ của bản thân. Càng không phải cái mà mọi người thường gọi là "tiếng sét ái tình", bởi lần đầu tiên gặp nhau, Hyukjae đã quá say để có thể phải lòng bất kỳ ai. Mặt khác, Donghae hoàn toàn không phải mẫu người lý tưởng của cậu, đặc biệt cái nỗi ám ảnh học hành bệnh hoạn và sở thích đọc sách cực kỳ nhàm chán của cậu ta lại càng không bao giờ nằm trong danh sách khiến Hyukjae để mắt.

Nhưng sau một thời gian chung sống, Hyukjae dần dần nhận thấy những điểm đáng yêu của người bạn cùng phòng. Ví dụ như Donghae rất thích hát trong lúc nấu ăn. Hoặc thật dễ để khiến cậu ấy ngạc nhiên hay xấu hổ. Hyukjae mất vài tuần để phát hiện ra rằng, không rõ từ khi nào, đối với cậu, Donghae đã không còn là một bạn cùng phòng đơn thuần. Tâm trạng cậu xáo trộn bất cứ khi nào Donghae xuất hiện. Tim cậu luôn đập nhanh hơn mỗi khi người kia nhìn cậu hoặc nói chuyện với cậu. Và cậu luôn cảm thấy thực sự bình yên mỗi khi cả hai nằm cạnh nhau, khứu giác cậu tràn ngập mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể người bên cạnh. Nhưng, giống như trước đây, dù đã chú ý tới tất cả những dấu hiệu ấy, Hyukjae vẫn buộc phải phớt lờ chúng, cố gắng duy trì mọi thứ như chưa có gì thay đổi: gặp gỡ bạn bè, tỏ ra không quan tâm tới cuộc sống riêng của Donghae, hẹn hò với các cô gái dù mục đích duy nhất chỉ là để giải quyết những nhu cầu về tình dục của một chàng trai mới lớn. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày, khi cậu và cô gái kia đang cùng nhau thì Donghae xuất hiện. Bên cạnh sự ngượng ngùng, Hyukjae còn cảm thấy như thể mình đang phản bội Donghae, và nỗi đau trong tim cậu bỗng trở nên lớn đến độ cậu không thể giả vờ rằng tình cảm của mình chỉ là sự thu hút nhất thời.

Nhìn sâu vào mắt người đối diện, một nụ cười hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt Hyukjae khi cậu nhận ra mình đã may mắn đến thế nào. Donghae cũng yêu cậu. Đôi mắt ấy khiến cậu như lạc lối. Cơ thể tự động dịch lại gần người kia, Hyukjae đưa tay chạm lên khuôn mặt phía trước và kéo Donghae vào một nụ hôn. Trong nỗ lực chia sẻ cảm xúc, bàn tay tự do còn lại của Hyukjae lần tìm tới tay đối phương. Ngay khi vừa tìm được, cậu chậm rãi đan các ngón tay lại với nhau trước khi từ tốn kết thúc nụ hôn. Cả hai trao cho nhau một nụ cười dịu dàng và Hyukjae cảm thấy tim đập mạnh khi Donghae bỗng kéo cậu sát lại gần hơn. Tuy bị bất ngờ bởi sự chủ động hiếm có ấy, Hyukjae vẫn không thể phủ nhận được rằng cậu thực sự bị nghiện cảm giác này. Tựa đầu vào ngực người yêu, Hyukjae cố dỗ giấc ngủ dù cả hai đều biết rằng điều đó là vô ích.

.

.tbc.

.

T/N: Sao nó có thể dài đến thế này chứ!? *òa khóc* xong rồi cứ xoắn qua vặn lại mãi không chịu làm gì sốt ruột chết đi được!!! :(( Bác tài ơi tới luôn đi ú hú T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulhae