Chương 3: chịu thiệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng được tuyển trong cuộc phỏng vấn dù quá trình phỏng vấn có chút kỳ lạ , ( là hoàn toàn không bình thường! = =) nhưng dù gì cũng thoát được nạn thất nghiệp,tôi vô cùng phấn khởi, cũng muôn phần mong chờ vào công việc mói này của mình.

Sau khi được tuyển, tôi đầu tiên là đem tin tức này báo cho umma , vốn tưởng umma biết tin vui,sẽ hứng khởi đi chuận bị đồ ăn thịnh soạn mừng tôi có việc làm, nào ngờ umma lại ăn mừng vỉ từ giờ không phải lo việc bỏ tiền nuôi tôi ăn nữa rồi, quyết định tối hôm nay không làm cơm! Vì thế trời còn chưa tối umma đã chạy sang nhà bằng hữu ăn cơm ké, thuận tiện đi đánh vài ván mạt chượt, để lại tôi cô đơn ở nhà nấu mi gói ăn.

Cứ tưởng umma sẽ quyết chiến với các bạn tốt của mình đến suốt đêm, lại không nghĩ rằng rất sớm như thế đã trở về , chẳng qua vừa mới vào tới cửa đả thở hì hộc , bàn tay to đập lên bàn: "loại người gì thế không biết ! Thật sự là tức chết ta !"

Tôi bị umma rống sợ tới mức hai chân cơ hồ run rầy, vẻ mặt nịnh nọt chân chó chạy lại hỏi: "umma , có chuyện gì vậy? Không phải cùng vài người bạn đi đánh mạt chượt sao? Như thế nào sớm như vậy sẽ trở lại rồi?"

"Hừ thắng thì như nhất trống khua chiêng gõ trống, thua tiền liền phát giận vào người khác, nếu đổi lại là con,con có muốn ngồi đánh mạt chượt cùng bà ta không?" umma vẻ mặt khó coi trầm giọng nói, lập tức ánh mắt hàm chứa chờ đợi nhìn tôi

Thì ra là thế, khó trách umma thở phì phì trở về sớm như vậy! Tôikiên định quyết đoán lắc đầu: "Đương nhiên không muốn ! Ai lại muốn cùng người như vậy chơi mạc chượt cơ chứ!" Nói xong nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng umma, ôn nhu an ủi nói: "umma, đừng nóng giận , vì những người nhân phẩm không tốt mà nổi giận thì thật không đáng!"

Cũng không ngờ,sau khi umma nghe tôi an ủi , biểu tình chẳng những không có dịu đi, ngược lại càng thêm u oán trừng mắt tôi, ngữ khí rất lớn quát "ngay cả con còn không muốn, hỏi sao người khác còn muốn đánh với mẹ nữa !"

Tôi: "... = = "

Nguyên lai người có nhân phẩm kém lại chính là umma ==" ! umma kính yêu ơi, con còn có thế nói cái gì đây?

Vào một buổi sáng đẹp trời, ánh sáng chói rọi, con đường làm việc mà tôi hằng mong đợi đã bắt đầu, mặc lại bộ đồ phỏng vấn lần trước, vừa đình ra khỏi cửa,umma không quên đi lại điềm đạo nói: "làm việc trong công ty phải luôn tỏ thái độ hiền hòa, tạo mối quan tốt cùng đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam, tốt nhất nhanh chóng mang đem bạn trai cho mẹ gặp mặt, đứa con trai lớn nhà Ok còn đang chờ mẹ trả lời kìa!"

Tôi giật mình, nhất thời choáng váng. umma , đứa con trai lớn nhà OK - OK Taecyeon , umma như thế nào còn chưa quên đi ý định này! ? Ai... Xem ra bây giờ tôi cần phải tìm bạn trai thôi ( ban trai hay bạn gái ko bik trc à nha =]]] ), mẹ chắc sẽ không buông tay cái tên cây đại thụ Ok Taecyeon này đâu =.="

Đón xe bus lúc 7:30, ngay giờ cao điểm,trên xe vừa nóng vừa ngột ngạt, vai chạm vai, cơ hồ có thể đem người mập ép thành người gầy , rốt cục đã đến trạm xuống, đầu tóc lúc này có chút rối loạn, thời gian đã không còn sớm, tôi không kịp sửa sang lại chạy vội vào công ty.

Đi vào phòng nhân sự trong công ty, một chú trung niên cỡ 40 -50 tuổi nhìn tôi, hỏi: "Tôi là trưởng phòng ở đầy Lee Soo Man, xin hỏi cô là?"

Tôivội vã mỉm cười: "xin chà trưởng phòng Lee, Tôi là nhân viên vừa được tuyển !"

"à." Ông ta hiểu biết gật đầu, sau đó rất khẳng định nói: "Tôiđã biết, cô là người dọn vệ sinh mới vào hả."

Trên mặt ta nhất thời tối sầm, ánh mắt chú nhìn cháu đây là sao? Chẳng lẽ tơi nhìn giống mấy người dọn vệ sinh lắm sao?

áp chế bất mãn trong lòng, tôi lễ phép nói: "Cháu gọi là Jessica Jung, là thư kí mới của tổng giam đốc."

"cô là thư kí của tổng giám đốc?" trưởng phòng Lee nhất thời kinh ngạc một lần nữa đánh giá tôi, từ đầu nhìn đến chân, rồi lại từ chân nhìn lên đầu, tựa hồ càng xem càng mê mang, cuối cùng buồn bực nói thầm : "Làm sao có thể chứ, mấy thư kí trước đầy của tổng giam đốc đều rất xinh đẹp mà ( đề nghị bác Lee về đo lại kính, ng ta đẹp nghiêng thùng đổ nước thế kia mà =]]] ) !"

Tôi giận, đây là cái gì ý tứ! Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp sao! ? ( = =)

"A! Jung thư kí, cô theo tôi, tôi dẫn cô đi tham quan công ty!"

Hiển nhiên gặp tôisắc mặt không tốt, trưởng phòng Lee vội vàng nói sang chuyện khác, được rồi, tính ra ông ta còn thông minh.

Dẫn tôi đi tham quan công ty, quen thuộc mọi ngõ ngách trong công ty rồi Trưởng phóng Lee lại chỉ dẩn cho tôi trách nhiệm và công việc hằng ngày của một thư kí, cuối cùng mới dẫn tôi tới một cái bàn dài đặt bên ngoài phòng làm việc, tôi ngẩng đầu nhìn tấm bảng nhỏ gắn trên cửa : Phòng Tổng Giám Đốc.

Trưởng phòng Lee câu nệ hỏi, " Cô Jung , đây là bàn làm việc của cô, những điều tôi vừa nói cô điều nhớ kĩ chứ ? "

Tôi vội vàng gật đầu, " Vâng, tôi nhớ hết rồi ! "

Ông ta hài lòng gật nhẹ đậu, " Vậy bắt đầu vào công việc đi, có cái gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. "

Nói xong ông ta xoay người rời đi, Trưởng phòng Lee mới vừa đi khỏi, tôi liền ngồi xuống bàn làm việc của mình, hứng khởi nhìn đồ dùng trong văn phòng của mình,đưa tay sờ sờ vào mặt bàn lạnh lạnh, còn nghe thoáng mùi hương êm dịu của gỗ , nếu nằm xuống ngủ nhất định sẽ rất thoải mái và dễ chịu rất nhiều.

"Gee Gee Gee"...

Tiếng chuông nhạc bỗng vang lên bất ngờ làm tôi giật mình, âm thanh phát ra từ điện thoại, tôi nhanh chóng bắt máy, " Xin chào ! Đây là văn phòng tổng giám đốc, tôi giúp... "

" Vào đây. " TRức tiếp hai chữ ngắn gọn đầy xúc tích truyền ra từ điện thoại, giọng nói thanh nhã rất quen thuộc, đó chính là cấp trên hiện tại của tôi.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa đi vào văn phòng, Kown Yuri đang vùi đầu tài liệu, áo sơ mi để hở nút áo đầu hờ hững, cổ áo hơi mở rộng để lộ ra xuong quai xanh đầy gợi cảm , mí mắt dày cụp xuống che khuất đôi mắt, cả người toát ra khí chất của một trí thức nho nhã, tuy là không muốn thừa nhận, nhưng bộ dạng làm việc chăm chỉ của cô ta rất là mê người .

Tôi hơi căng thẳng tiến lên vài bước, nhỏ nhẹ xin chỉ thị, " Tổng giám đốc, xin hỏi ngài có gì dặn dò ? "

Kown Yuri ký xong tài liệu trong tay mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn tôi, " Jessica, cô biết tiếng Pháp không ? "

Tôi tức thì xấu hổ, nhẹ lắc đầu, " Không biết... "

cô mỉm cười gật đầu, " Không biết thì tốt. "

Tôi, " .... ? "

Cô ta ôn nhã cười nhìn tôi, bỗng hỏi, " Hôm nay cô đã làm xong việc chưa ? "

Câu này càng làm tôi thêm hổ thẹn, " À, còn chưa bắt đầu... tôi lập tức đi làm ngay ! "

Yuri lại lắc đầu, " Không cần. " Nói xong, ấn nút in ra một tờ giấy, đưa qua cho tôi, ngắn gọn dặn dò, " Mấy công việc khác cứ để đó, nhiệm vụ của cô sáng nay là học thuộc lòng đoạn tiếng Pháp này cho tôi, tôi đã giúp cô phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hàn. Sau khi học thuộc lòng, 2 giờ cô đến quán cafe đối diện công ty, lưu loát nói những gì đã học thuộc với người ở bàn số 13 là được rồi. "

Tôi cầm tờ giấy liếc sơ qua, chỉ thấy một đoạn tiếng Pháp lằng nhằng khó đọc, tôi chợt nhớ lại chuyện cũ, hồi đó học cấp 3 lúc mà giáo viên kêu chúng tôi đọc thuộc lòng bài tiếng Anh, tôi cũng phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hàn lừa dối vượt qua kiếm tra đấy !

Đang chuẩn bị gật đầu, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, " Cái kia... tổng giám đốc, lúc nãy trưởng phòng Lee nói sơ qua công việc hằng ngày của tôi, trong đó hình như không có công việc này thì phải... "

" Cái này à... " Kown Yuri chống cằm trầm ngâm nhìn tôi, đáy mắt lóe sáng, " Đây là công việc làm thêm, làm tốt sẽ có thưởng. "

Nghe xong lời này tôi mừng rỡ không thôi, mắt lập tức mở to phát sáng, " Thật hả ? Thưởng cái gì ? "

Cô ta trừng mắt nhìn, đột nhiên hỏi, " Đúng rồi, cô đang dùng điện thoại hiệu gì ? "

Tôi mờ mịt trả lời, " Iphone 4s, có gì không ? "

" À, loại đó cũ lắm rồi. " cô nhướng mày thở dài.

Tôi liền hiểu ý nói hùa theo, " Đúng đúng ! "

Yuri ung dung nhẹ nhàng gật đầu, nói một câu khiến tôi nhiệt huyết sôi trào nhảy cẩng lên, " Vậy thì khen thưởng... quả táo thế hệ thứ 5 :)) ). "

Đấy đấy, cái gì gọi là hào phóng ? Chính là cái này đây ! Không hổ danh là người lãnh đạo tập đoàn lớn, không hổ danh là nhà tư bản giàu sụ ! Tùy tiện ban thưởng cho nhân viên món quà lớn như vậy !

Được phần thưởng hậu hĩnh làm động lực thúc đẩy, vì vậy tôi dành nguyên cả buổi sáng dồn hết tâm trí vùi đầu nai lưng ra mà học, phát huy tinh thần học tập còn hơn cả khi học bài Anh văn năm cấp 3 , rốt cuộc cũng học thuộc cái đống tiếng Pháp dây mơ rễ má đó trước hai giờ, theo lời dặn dò của sếp Kwon, giữa trưa đúng hai giờ tôi sang quán cafe đối diện công ty, lúc thấy người ngồi bàn số 13, hai mắt tôi sáng rỡ, một mỹ nữ người Pháp cực kỳ xinh đẹp đó nha ! Chẳng lẽ đây là khách hàng nước ngoài của công ty sao ?

Tôi nhìn mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh đến sững sờ, thấy cô ta không vui trừng mắt liếc tôi, vội vàng chấn chỉnh tinh thần, lịch sử cười cười với cô ta, kéo ghế ngồi xuống đối diện, sau đó trôi chảy nói mấy lời mà ghi trong giấy ra.

Không ngờ cô ta nghe xong càng trừng mắt lớn hơn, bô bô nói gì đó, bộ dạng rất tức giận, tôi khó hiểu nhìn cô ta, chẳng lẽ là tôi phát âm sai từ nào hả ?

Lúc tôi còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, mỹ nữ người Pháp bất thình lình đẩy ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra quán cafe.

Tôi hoảng hồn, tiêu rồi tiêu rồi, chẳng lẽ tôi đã đắc tội với khách nước ngoài này ? Nếu như vì thế mà bị trừ lương thì còn đỡ, ngày đầu tiên đi làm mà bị đuổi việc thì mẹ nhất định sẽ bóp chết tôi ! Nghĩ tới đây, tôi mau chóng đứng dậy đuổi theo, thì lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, " Xin lỗi cô, cô còn chưa tính tiền. "

Tôi ủ rũ móc tiền ra thanh toán ly cafe của mỹ nữ người Pháp, vậy mà tiêu hết 6000 Won T.T, cafe gì mắc thấy ớn !

Buổi chiều phiền não trở lại công ty, tôi đầu tiên là đến báo cáo mọi việc cho tổng giám đốc, đang định cầu xin tha thứ, lại không ngờ Xếp Kwon chẳng hề trách phạt tôi, ngược lại còn cười đầy bí hiểm, liên tục gật đầu khen tôi làm tốt lắm.

Nhìn biểu lộ của cô tôi như trước được gánh nặng, trong lòng thì âm thầm phỉ báng, đúng thật là quái nhân !

Nhưng dù sao vẫn hoàn thành nhiệm vụ, tôi mặt mày hớn hở nhìn xếp Kown cả người tỏa ánh hào quang.

" Tổng giám đốc, phần thưởng của tôi đâu ? "

" À, đã chuẩn bị xong. " nói được làm được, thong dong gật đầu, cũng ung dung lấy năm túi táo đỏ rực từ gầm bàn ra, ôn hòa mỉm cười và nói, " Ừ, đây là phần thưởng của cô, cầm lấy đi. "

Tôi, " ... "

Cái này đúng thật là hàng thật giá thật năm túi táo ! Lúc sáng cô ta hỏi tôi dùng điện thoại gì, ý muốn tôi hiểu lầm sao ? Thế nhưng tôi có thể nói gì được ? Dù là lúc đó chính cô ta đề ra cái vụ điện thoại di động, nhưng mà không nói rõ là cái đó và phần thưởng của tôi có liên quan gì, là tự bản thân tôi vọng tưởng được thưởng điện thoại thôi !

Vậy là tôi lãng phí vô số tế bào não học cái mớ tiếng Pháp ấy, còn thanh toán 6000 won tiền nước, đúng thật là tên khốn thích bắt nạt bóc lộc nhân viên mà, đồ khốn ! T.T

.

.

.

.

.

.

p?s: khúc cuối đã edit mình lấy từ http://24thang7.info chap này mình chỉ edit khúc đầu thôi. vì mình bị đau tay .

comeback cùng lúc hai truyện luôn mừng gái comeback ^^. oh yeah!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro