Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 4


Nhìn di ảnh của con gái thứ, chủ tịch Kwon Il Woo thầm thở dài phiền não, giọng nói trầm thấp mang theo trách hận nhiều hơn là thương xót với đứa trẻ bạc mệnh này: "Sống trong nhung lụa từ nhỏ, đã nhận đủ đặc ân rồi lại chẳng làm tròn trách nhiệm của mình, đứa con này không xứng đáng với kỳ vọng của ta và gia tộc, một cái chết thật nhục nhã."

"Ba, Yuri cũng đã không còn rồi, xin ba đừng như thế."-lần đầu tiên Yul lên tiếng phản bác lại lời nói của ba mình, cô cũng rất sốc trước việc ông đối với cái chết của Yuri lại thất vọng và nhục nhã hơn là đau lòng, lẽ nào những đứa con sinh ra trong gia đình này chỉ là người kế thừa và là công cụ để duy trì cái đế chế quyền lực của gia tộc thôi sao? Cô cũng đã quá mệt mỏi để trở thành kẻ mạnh nhất

trong chính cái gia thế đồ sộ này.

"Kwon Yul, con là kỳ vọng lớn nhất cũng là duy nhất còn lại của ta, nhưng không có nghĩa con có thể không xem ta ra gì nữa, còn dám phản bác ta sao?"

"Con không có ý đó, dù vậy thì người cũng đã mất, có như thế nào Yuri cũng là em gái con và con gái của ba..."

CHÁT

"Dừng cuộc nói chuyện vô bổ này lại đi, chiều nay vẫn còn cuộc họp cổ đông sau cái chết của đứa con vô dụng này, đến chết đi vẫn gây không ít phiền phức, ta không cần những đứa vô tích sự như nó. Con cũng không được trở nên yếu đuối giống nó, ta không cho phép!"-Kwon Il Woo chỉnh lại cổ áo vest của mình sau khi vừa giáng một bạt tay vào má Yul.

Đây là lần thứ hai ông đánh cô, nguyên nhân cũng vì sự cố chấp không nghe lời. Cái tát đầu tiên là khi cô lên 5, lúc đó Yul muốn nuôi một con chó con nhưng ba cô không cho, Yul nhất quyết cãi lại và nhận một cái tát giống như thế này. Có khác chăng, hiện tại cái tát của ông không còn uy lực như xưa, hay vì cô đã trưởng thành, có khả năng chịu được mới còn đứng vững trước mặt ông, không phải té ngã khó coi như đứa trẻ năm ấy.

Khi chiếc xe của chủ tịch Kwon đã lăn bánh rời đi, Kwon Yul vẫn đứng trước mộ em gái cô một lúc lâu, khóe môi rướm máu khẽ cong lên nụ cười chua chát: "Chị có gì đáng để em ganh tỵ chứ, em thật dại dột Kwon Yuri à..."

.

.

.

Những tia sét vang trời xé toạt màn đêm cô tịch, cơn mưa như trút nước xuống mặt đường vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại, Yul loạng choạng bước vào nhà với cơn say mềm sau khi vừa tiếp các cổ đông, đầu cô đang rất đau, chỉ muốn nhanh chóng đi đến phòng để nằm xuống. Đột nhiên phía sau lưng cô có một bóng đen lướt qua, Yul chỉ kịp xoay người lại đã bị con dao nhỏ cắm thẳng vào ngực.

"Jessica..."

Jessica dùng hết sức cố đâm mạnh vào ngực Yul nhưng cô không ngờ rằng chỗ cô đâm trúng lại ngay ví tiền của cô ấy, nó đã cứu Yul một mạng. Dù thế nào cô cũng hạ quyết tâm giết chết con người này, cô sẽ không vì thế bỏ cuộc...

Nhìn con dao sáng bóng lóe lên trước mắt, Yul choàng tỉnh khỏi cơn say đưa tay nắm chặt cổ tay người cố hành hung mình, bóp chặt khiến con dao rơi xuống đất.

"A..."

Yul đẩy mạnh Jessica làm cô ấy ngã ập xuống ghế sô pha phía dưới, cô dùng chân đá văng con dao ra xa, tức giận gằng giọng: "Cô muốn giết tôi xong rồi ngồi tù hay là định tự sát hả? Sao các người ai cũng chỉ biết hành động dại dột, sống khó khăn đến vậy sao?"

"Phải, bây giờ chỉ cần hít thở thôi tôi cũng thấy khó khăn, nó rất đau khổ, cô thì làm sao có thể hiểu được cảm giác này."-Jessica tức tưởi khóc thét lên, ánh mắt đỏ lựng tràn ngập sự căm hận trừng trừng nhìn lên Yul: "Mỗi lần nhìn thấy cô tôi chỉ muốn giết chết cô thôi, càng căm ghét hơn khi cô lại có khuôn mặt giống hệt Yuri, cô không xứng đáng có được khuôn mặt hoàn hảo đó."

Yul bỏ ngoài tai lời trách mắng của Jessica, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thản nhiên rót cho mình một ly nước để sẵn trên bàn uống cạn sạch, tuy rằng con dao không thể đâm bị thương cô nhưng nó vẫn khiến cô có chút khó thở và nhói vì lực quá mạnh, cô đang lờ đi cơn đau này.

"Em có nghĩ Yuri không muốn gặp chúng ta nên mới chọn cách ra đi, em làm như thế là trái với ý nguyện của Yuri rồi."

"Cô..."

Những ngón tay suông dài chầm chậm đưa lên lau đi dòng lệ vẫn rơi mãi không ngừng của Jessica: "Em muốn đến lúc chết Yuri vẫn sẽ đau lòng sao? Đây là cách em thể hiện tình cảm của mình với người em yêu sao? Hãy sống thật khỏe mạnh và tốt lên...ưm..."-Yul chau mày nghiến răng nhịn đau khi Jessica nắm lấy bàn tay cô ra sức cắn mạnh lên, đến khi buông ra nó đã hằn nguyên dấu răng chảy máu.

Jessica hơi bất ngờ khi Yul ngồi im không hề phản kháng lại, cho dù thế đi chăng nữa cô cũng không hề cảm động trước những chuyện cô ấy đã làm với mình.

Yul đưa ánh mắt vô cảm nhìn bàn tay đang chảy máu của mình không buồn băng bó lại, giọng nói da diết nỗi buồn không tên chậm rãi thốt lên: "Hay là tôi cũng nên chết đi vậy? Em ấy ít ra còn có ai đó yêu thương mình như em, còn tôi nhìn lại chẳng có lấy một người quan tâm và thấu hiểu đúng nghĩa."

Jessica tức giận túm lấy cổ áo Yul siết chặt: "Chính vì sự ích kỷ và ganh đua của cô nên mới hại chết Yuri, suốt cuộc đời này cô đừng mong có được sự yêu thương của ai đó dành cho mình, tôi nguyền rủa cô."

"Đủ rồi!"

Yul như quả bom đang phát nổ, cô khó chịu gạt mạnh tay Jessica khỏi người mình quát to. Cô không làm gì sai để phải chịu mọi chỉ trích như vậy, lời nói của Jessica đã đi quá giới hạn chịu đựng của Yul, trong lúc này cơn say phần nào đã chọc tức khiến Yul phát điên lên: "Người mà em tôn sùng yêu thương, em chẳng biết cái gì hết. Tôi đã nhân nhượng đủ nhiều rồi, em nên biết thân biết phận sống tốt những ngày tháng tiếp theo của mình đi!"

Jessica ấm ức bị Yul đẩy ngã nằm trên ghế sô pha dài, bàn tay cô ấy đang ghì chặt vai cô làm Jessica không thể ngồi dậy được, ánh mắt hung tợn ấy nhắm thẳng vào mình bất giác khiến cho Jessica hốt hoảng: "Cô...buông tôi ra!"

"Em sợ cái gì, không phải em nói đã từng cùng tôi rất nhiều lần sao? Hả?"

"Khốn kiếp, bỏ tay cô ra...giờ tôi không còn gì để mất nữa, tôi không để bị cô uy hiếp nữa đâu..."-Jessica liều mạng phản kháng khi Yul lỡ lời hỏi một câu chạm vào vết thương trong lòng cô, nỗi đau vẫn chưa hề nguôi ngoai nay lại bị khơi gợi lên, cô khẽ rùng mình quyết liệt đánh mạnh vào ngực Yul.

Không nghĩ người bên dưới kích động như vậy khi bản thân không hề làm gì quá đáng, Yul thoáng bối rối giữ chặt hai tay Jessica đặt lên đầu cô ấy, hành động này càng khiến cho nỗi sợ hãi của Jessica dâng cao lên, nước mắt cứ thế thi nhau rơi đầy trên khuôn mặt ửng đỏ.

"Hức hức...đồ tồi...mau bỏ tay cô ra..."

Yul thở dài buông lỏng tay ra, ngày hôm nay với cô đã đủ phiền phức, cô đứng dậy xoay người định đi về phòng, không nghĩ đến Jessica giận dữ cầm lấy gạt tàn bằng thủy tinh đặt gần đó đập mạnh vào gáy cô.

Jessica mở to mắt hốt hoảng nhìn Yul ngã xuống sàn nhà đang nhìn lên mình, máu từ thái dương đang chảy dài xuống khuôn mặt xanh xao ấy, đáng lẽ ra cô phải rất hả hê khi làm bị thương kẻ đã phá nát cuộc đời mình, thế nhưng vì sao khi nhìn vào đôi mắt u sầu đó, cô lại cảm thấy tội lỗi như vậy.

Những ngón tay run run cằm chặt gạt tàn còn dính máu, Jessica vung tay cao lên nhắm vào đầu Yul, ý định muốn kết thúc mọi thứ, cô ghét phải nhìn thấy ánh mắt bi ai đó, cô không muốn nhìn vào đó nữa.

"Kwon Yul, cô đi chết đi!"

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro