Yulsic Missed threeshot part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MISSED

*Rating: T

*Pairings: Yulsic

*Category: Romance, pained

*Disclaimer: Của ai thì người đó sở hữu…

*Note: 

1. Nếu bạn đã đọc fic này thì xin chấp nhận số phận mà author đã định đoạt cho nhân vật cũng như những tình tiết của câu chuyện. 

2. Chống chỉ định những ai mau nước mắt

*Prologue:

"Còn con, Jessica Jung, con có đồng ý lấy Kwon Yuri làm chồng không?"

"Yuri ah, bây giờ con có thể hôn cô dâu."

"Chào mừng cậu, Jessica"

.........

"Tôi cần xác định lại tư tưởng cho cậu hiểu."

"Đừng..."

"Tớ chờ cậu, công chúa."

12 giờ...

.........

"Em yêu anh. Thực sự, rất yêu anh."

"Cậu..."

"Tôi đã dành suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai chúng ta..."

"Nếu đã như vậy, tại sao không chấm dứt ngay từ đầu...?"

..........

Ngày... tháng... năm...

"Lờ mình đi..."

"Mình chờ cậu, nhất định là vậy..."

Ghét...

"... hình như chưa đủ?"

...........

365... 299... 38...

"Đến đây làm gì?"

"Tôi không đủ sức chơi đùa với cô nữa đâu."

"Xin lỗi..."

...........

Part I: Hôn nhân: Hạnh phúc và đau khổ:

1.Đám cưới:

Giáo đường được trang hoàng khung cảnh trang trọng để chuẩn bị cử hành lễ cưới. Gió thổi hiu hiu trong nắng sớm lay động bầu không khí háo hức của đám trẻ, cứ thấp thỏm ngó nhìn đợi cô dâu chú rể. 

Vị linh mục già chầm chậm bước đến trước mặt đôi uyên ương trẻ, mỉm cười hiền hậu. Giọng trầm ấm vang lên khắp nhà thờ.

-Kwon Yuri, con có đồng ý lấy cô Jessica Jung làm vợ, sẳn sàng chăm sóc cô ấy lúc hạnh phúc cũng như đau khổ, lúc bệnh tật cũng như khỏe mạnh, luôn luôn bên nhau để đi đến suốt cuộc đời còn lại không?

-Con đồng ý.

Cậu cười rạng rỡ. Từng từ trôi qua cổ họng đầy mãn nguyện. Cha xứ quay sang cô dâu xinh đẹp, có chút choáng ngợp vì vẻ bề ngoài quá sức lộng lẫy của cô gái trẻ, hỏi điều tương tự. 

-Còn con, Jessica Jung, con có đồng ý lấy Kwon Yuri làm chồng không?

Một thoáng im lặng vụt qua.

-Con đồng ý.

Cô gái ngước mặt lên, nét thờ ơ lãnh đạm hiện sâu trong đáy mắt. Tuy vậy, chẳng ai đủ khôn khéo nhận ra có chút gì hơi lưỡng lự trong câu trả lời đó. 

-Ta tuyên bố, hai con đã là vợ chồng. Cầu xin Đức Chúa luôn dõi theo và bảo vệ cho đôi uyên ương này._Ông giang hai cánh tay rộng ra, mỉm cười nhìn chú rể_Yuri ah, bây giờ con có thể hôn cô dâu.

Cậu vẻ lên môi một nụ cười hoàn hảo, chầm chậm đưa tay vén lớp vải voan che đi một phần gương mặt vợ mình. Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, nụ cười của cậu có phần héo úa. Cô không cười, dù chỉ là cái nhếch môi. Tất cả, chỉ dừng lại ở vẻ lạnh lùng chối bỏ. Tuy vậy, cậu vẫn nghiêng đầu qua bên phải, áp gần đến mặt cô dâu nhưng không chạm vào nó. Cứ cho rằng, đó là một nụ hôn. 

-Chào mừng cậu, Jessica. 

……

Đám đông vẫn không ngừng hò reo và vỗ tay khi đôi vợ chồng mới cưới bước lên chiếc Ferrari mui trần bóng loáng. Cậu rồ ga, cúi chào một lần nữa mới phóng xe đi. Khoảng thời gian còn lại, cậu lẩm bẩm một vài câu hát quen thuộc trong miệng. Nàng công chúa bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào.

……

---oOo---

2.Trăng mật:

Đảo Jeju là một địa danh nổi tiếng cho các chuyến công tác, du lịch và… tuần trăng mật. 

Gió hiu hiu thổi từng cơn nhẹ dịu. Sóng yên ả vỗ về bờ cát vàng óng. Một buổi hoàng hôn bình yên. Phía bên này bờ, trên mái hiên hướng ra phía biển của một ngôi nhà ngay cạnh mỏm đá gồ ghề, một người con gái đang bình thản uống từng ngụm nhỏ nước cam sóng sánh và hưởng thụ phong cảnh trước mắt mình. Khung cảnh thật thơ mộng. Cô gái lại một lần nữa nhấp ngụm nước và lắng nghe gì đó. Tiếng cựa mình.

-Cậu dậy rồi à?

Yuri quay lại nhìn cô gái tóc vàng đang từ từ ngồi dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng, mỉm cười. Jessica quét đôi mắt lạnh lùng qua cửa sau hướng ra biển, thoáng dừng lại một chút ở cậu, rồi lại ráo hoảnh.

-Sao tôi lại ở đây?

-Cậu ngủ hết chuyến bay, mình cũng không nỡ đánh thức nên bế cậu vào luôn. Đây là khu nhà mình mới mua.

Cậu mỉm cười đáp lại lời nói có phần trách móc của cô, đứng dậy bước vào trong, nhìn một lượt bức tường sơn hồng phấn. Phòng ngủ khá rộng, bao gồm một chiếc giường lớn và một phòng vệ sinh.

-Cậu thích không?

Cậu hỏi, giương mắt chờ đợi công chúa trả lời. Nhưng cô chỉ bình thản bước xuống giường, mất hút sau cánh cửa toilet. Một cảm giác hẫng lên trong lòng cậu. 

Tại sao vậy?

……

Cô nhìn nó, cô gái nhỏ trong gương. Đôi mắt nâu lạnh lùng. Mái tóc vàng óng ánh. Má hồng, môi đỏ trên làn da trắng. Bất giác, khẽ đưa tay chạm vào gương, cảm nhận hơi lạnh thoáng run người. Đó là cô, Jessica Jung, kẻ mấy tiếng trước vừa nói dõng dạc “Con đồng ý” với vị linh mục già trong lễ cưới cùng Kwon Yuri. 

Lễ cưới với chiếc sarê trắng tinh khôi, khăn voan che nửa mặt.

Lễ cưới với bánh cưới 5 tầng và rượu champagne thơm mùi dâu.

Lễ cưới của bậc cha mẹ hài lòng vì con cái cuối cùng cũng tìm được chốn bình yên.

Cô thực sự ghét, căm ghét, hận vô cùng cái gọi là “lễ cưới” đó. Nó làm cô cảm thấy ngột ngạt, ép buộc và… uất hận vô cùng. Trong tâm tưởng, cô nghĩ rằng mình sẽ đến nhà thờ cùng với người con trai đó, trong một sự cho phép từ hai bên, một đám cưới bình dị, giản đơn nhưng hạnh phúc. Chứ đâu phải thứ xa hoa phù du lãng xẹt này?

-Mình… đã sai lầm phải không?

[color="#800080"]Flash back:

-Oppa… Em muốn hỏi anh một chuyện.

-Em nói đi.

Anh rời mắt khỏi tờ tạp chí, nhìn lên đợi chờ. Cô bình thường rất ít nói, nhưng khi đã nghiêm túc như vậy, hẳn là có chuyện nghiêm trọng. Vì vậy, anh sẽ lắng nghe, thật kĩ.

-Em… sẽ lấy chồng.

Cô ngập ngừng, nhắm mắt cố nuốt trôi cái nhói lên ở bụng. Khóe mắt, tuy đã chuẩn bị từ trước, bây giờ lại phản chủ, ngấn nước. Anh ngẩn người đôi chút, rồi cất giọng thật trầm.

-Ai vậy?

-Kwon Yuri.

-Em… yêu người đó chứ?

Anh hỏi lại, bàn tay nắm chặt lại trong túi quần. Âm giọng có chút nâng tông nhưng không phá vỡ vỏ bọc trầm tĩnh. Anh chỉ hỏi, như một lẽ đương nhiên.

-Không. 

Cô trả lời, ngước lên nhìn anh. Sự quả quyết trong ánh mắt nâu tối sầm giận dữ âm ỉ, đôi chút cam chịu. Giọt nước lăn dài trên má, nức nở. Cô không kìm nén được, thật sự là không kìm nén được. 

-Em hoàn toàn không yêu người đó. Em yêu anh, thực sự rất yêu anh. Nhưng mà…

-Nhưng sao?

-Nhà em mang ơn rất nặng gia đình Yuri. Và… mẹ em nói rằng, cách trả ơn duy nhất là cuộc hôn nhân này.

-Và em đồng ý sao?

Đột ngột lớn giọng. Trong chập choạng mơ hồ, anh nào còn chú ý đến cảnh vật xung quanh. Thứ duy nhất rõ ràng lúc bấy giờ là khuôn mặt đáng yêu đỏ *** vì quá sức, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả những lọn tóc mai bết vào hai bên má. Anh biết, cô đã phải cố gắng lắm mới nói ra được nhưng lời như vậy.

Cô yêu anh.

Tất nhiên, anh cũng rất yêu cô.

Nhưng… tình yêu đó bây giờ là gì đây?

-Em… không còn cách nào khác.

-Vậy anh đoán đây là một lời chia tay, có phải không?

Anh nói nhẹ nhàng, khẽ vuốt gương mặt trắng mịn gần mình. Giọng nói uất nghẹn lại trong cổ họng. Anh đau. Cảm giác cứ nhói lên trong bao tử cồn cào khó chịu. Bóng anh nhẹ nhàng đứng dậy, dợm bước.

-Không sao. Anh hiểu mà.

Và… cất gót quay đi. Bàn tay nhỏ bé bất chợt vòng qua eo, níu chặt. Sự nắm giữ tưởng chừng yếu ớt lại mạnh hơn bất cứ động lực nào. Cô ôm anh, thật chặt. Áp mặt vào tấm lưng rộng đầy chở che đó, cô khóc, để nước mắt rơi tự do trên gương mặt hoàn mĩ. Giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng, bây giờ run run mất kiểm soát.

-Đừng…

-…

-Hãy chờ em, được chứ?

Bàn tay ánh bất giác đưa lên, áp vào làn da mịn, khẽ siết nhẹ. Cảm giác đôi khi đánh mất cô làm anh mất kiểm soát. 

-Bằng cách nào? Chúng ta chạy trốn sao?

-Hãy cứ đợi em. Em chắc… mình sẽ mãi là của anh, một mình anh thôi.

End flash back.

……

Bước ra khỏi phòng tắm, cô bước đến ngồi vào chiếc sofa dài. Một suy nghĩ lướt qua, tự trách mình ấu trĩ, Jessica tựa hẳn đầu và ghế, hai bàn tay trắng xanh đan nhẹ vào nhau. Những mong ước mơ hồ từ lúc nào đã bị thời gian trôi qua làm cho biến dạng. 

-Cậu làm gì trong đó mà lâu vậy?

Yuri bước tới ngồi cạnh cô, nở nụ cười hoàn hảo. Cô nhích ra một chút, không trả lời. Cậu thấy vậy cũng không làm gì hơn, hỏi lại.

-Cậu… không khỏe à?

-Đừng có xưng hô thân mật như vậy.

Cô lạnh lùng trả lời. Cử chỉ từ người ngồi cạnh, càng làm cô căm ghét cái thực tại rỗng tuếch này. Người này là ai mà lại làm mẹ cô ca tụng đến vậy? Người này là ai mà làm đám cưới với cô? Người này… là ai mà dám… phá vỡ hạnh phúc của cô chứ?

-Vậy… đi chơi nhé?

Cậu lại cười, nhưng yếu ớt hơn lúc nãy rất nhiều. Nụ cười có chút gì đó như sự tổn thương… Một chút thôi.

[Sou hajimete omoeta kara kono te wo hanasanai you ni 

Zutto daisetsu ni toki wo mitsumeyou] 

Chiếc Haptic Anycall rung lên từng hồi trong túi quần short, cậu lung túng nhìn vào màn hình cảm ứng. Xong, lưỡng lự bao nhiêu cũng đành miễn cưỡng nhấc máy.

-Con chào ba mẹ.

[Con đến chưa?]

-Con nhận phòng được 3 tiếng rồi ạ.

[Vui không? Khu nhà đó ba mẹ chọn đại thôi, không biết có vừa ý con không…]

-Không ạ. Đẹp lắm. Cám ơn mẹ.

[Đang làm gì vậy?]

-Con đang… chuẩn bị đi ăn tối ạ.

[Với Jessica à? Con bé có khỏe không? Mẹ nghe nói hình như nó không hợp với máy bay cho lắm.]

-Cậu ấy khỏe lắm, cứ cười suốt…

[Uhm… Vậy thì…]

Rụp!

Tút_Tút__Tút____.

Cô giật mạnh chiếc điện thoại và thảy sang một bên cáu bẳn. Gương mặt, lần đầu tiên có cảm xúc bây giờ nhìn Yuri đầy ác cả và khó chịu. Cậu bàng hoàng, không hiểu chút nào hết.

-Tôi cần xác định lại tư tưởng cho cô hiểu.

-Mình…

-Giữa chúng ta, chẳng-có-gì-hết. Tôi không yêu cô, thậm chí, còn có chút thành kiến. Cuộc hôn nhân này là ép buộc. Nói thẳng ra, tôi căm ghét nó tới xương tủy. Nếu cô cứ làm như vậy, tôi sẽ càng khó chịu thêm. Con người tôi, khi khó chịu thì không ai chịu nổi đâu, hiểu chứ?

-…

-Vì vậy…_Cô nói, ngón tay đưa lên tháo hẳn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út ra, đặt lên bàn_Hãy nói khi cô muốn li hôn… _Và bỏ ra ngoài ban công hít thở không khí. 

Cậu ngồi đó.

Trái tim… vỡ tan.

---oOo---

3.Tôi yêu cô ấy, từ rất lâu rồi!

Họ sống chung trong một căn hồ ở ngoại ô Seoul. Tất nhiên, vẫn ít nói chuyện, ít nhìn nhau (riêng Jessica thôi),… Chẳng ai tin được, họ là vợ chồng.

Yuri’s POV:

Ba tuần trôi qua…

Tôi ngồi trầm ngâm bên tách espresso nóng bốc khói nghi ngút. Ngoài trời mưa to, từng hạt nước cứ thế băn lên cửa kính, ướt nhòe. Cô ấy đang ngủ, rất yên bình. Hình ảnh đó làm tôi chợt nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau. Jessica chắc chẳng có lí do gì để nhớ, nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi, hơn ai hết, nhớ rất rõ.

Em…

Thuở ban đầu ấy, em mới chỉ là một cô bé 10 tuổi. Em theo mẹ sang nhà tôi và đi vào vườn táo. Em mặc chiếc váy trắng bồng bềnh, cài lên tóc chiếc vương miện tinh nghịch như cô công chúa nhỏ. Em sở hữu nụ cười thánh thiện tựa thiên sứ. 

Nếu có thể đánh cắp trái tim, có lẽ em chính là kẻ trộm tinh vi nhất.

Vườn táo nhà tôi cũng lớn. Và nếu là người lần đầu bước vào, ắt hẳn sẽ rất ễ lạc. Em mắc phải lỗi tương tự. Hôm ấy, tôi… chỉ đủ can đảm bước đến, nói thật nhẹ nhàng, rằng : “Đi theo tôi.”, giải thoát cho em. Tôi không chờ đợi một lời cảm ơn nữa, mà nhanh chóng mất hút.

Chúng tôi không còn gặp nhau.

Hay đúng hơn, là em không hề gặp tôi.

Nhưng tôi thì… 

Nếu bạn hỏi, tôi thề rằng có thể kể răm rắp hoạt động, bước ngoặt của cuộc đời em. Tôi nhớ, không bỏ lỡ chút nào. Tôi luôn dõi theo em.

Và lúc này đây, tôi vẫn đang nhìn em. Mái tóc vàng ấy, đôi mắt khép chặt ấy, gương mặt ấy, làm tôi bị mê hoặc. Đôi môi đỏ mọng kia hé mở khiêu khích. Tôi liều mình, nhón chân bước đến gần. Khoảng cách làm em đẹp tựa nữ thần. Một vẻ đẹp tinh khiết, lạnh lùng và… cuốn hút. Bất giác giơ tay lên định chạm vào…

Thiết nghĩ, cho dù em không ngó ngàng đến mình, tôi đành để vậy.

Chỉ cần em ở đây.

Chỉ cần em hãy ở đây.

Thì tôi sẽ an bình.

-Đừng chạm vào tôi.

Giọng nói lãnh đạm cất lên trong trẻo. Mắt em nhắm nghiền, nhưng môi nghiến lại. Thân hình dưới tấm chăn cũng lùi lại, dứt khoác.

-Đừng bao giờ để tôi bắt gặp một lần nữa.

Này…

Em ghét tôi đến vậy sao?

End POV.

---oOo---

4.18th April

5 PM

-Mình chờ cậu.

Yuri húng hoắng nói nhanh và cúp máy. Ngồi trước chiếc bánh sinh nhật chocolate, cậu nghịch ngợm phết thêm chút kem lên tạo thành hình trái tim màu hồng xếp đối nhau. Cắm thêm vài cây nến, thêm mọt chút dâu tây. 

Chắc Jessica cũng sắp về đến nhà.

Cậu đi một vòng căn nhà được trang hoàng bằng bong bóng, gật gù hài lòng.

……

Cặp tình nhân đi cạnh nhau. Bàn tay chàng trai đan chặt vào ngón tay cô gái, siết nhẹ. Họ đi cạnh nhau, như hai vợ chồng cực kì hạnh phúc. Cô gái mỉm cười vui vẻ khi chàng trai đôi khi lại làm nhiều cứ chỉ cực kì đáng yêu.

Jessica, đang rất hạnh phúc.

Cô hoàn toàn lơ đi lời nhắn đầy vui vẻ lúc nãy của cậu.

Cuộc sống của cô, lúc này chỉ tồn tại mỗi một mình anh. Chỉ anh mà thôi.

-Chúc mừng sinh nhật, công chúa.

Anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô, tràn đầy tình yêu trong đó. Cô muốn hét lên với cả thế giới rằng cô yêu anh. Thế giới của cô là nơi có anh, với tình yêu này. Thế giới đó, hoàn toàn không có chỗ cho cuộc hôn nhân ép buộc kia.

……

9 PM:

-Sao giờ vẫn chưa về nhỉ?

Cậu đi qua đi lại trong phòng khách, hết xoa đầu lại bứt trán khó chịu. Cô tại sao bây giờ còn chưa về nhà?

Có phải… đã gặp chuyện gì không?

Cậu nhanh chóng phá tan cái ý nghĩ xui xẻo, vội điện thoại lên gọi.

[Thuê bao quý khách vừa gọi…]

……

-Pháo hoa kìa!

Cô hét lên thích thú. Đôi mắt hướng theo từng tia ánh sáng lóe lên bên kia sông Hàn. Anh nhìn theo, càng ngày càng siết chặt đôi tay nhỏ bé. Anh thì thầm vào tai cô.

-Anh còn phải chờ đến bao giờ?

-Một thời gian nữa, anh à.

Cô nói nhỏ, siết nhẹ bàn tay thô ráp của anh. Bất giác, cô nghĩ đến hình ảnh cậu lụi cụi trong căn nhà lạnh lẽo đó.

Cô không ghét cậu. Bây giờ, cô có thể xác nhận được như vậy. Yuri là người tốt, thật sự rất tốt. Cậu hay cười, nhưng cũng không phải hạng nhiều chuyện. Cậu chỉ lên tiếng trong bữa ăn cho không khí bớt ngột ngạt. Cậu biết giữ khoảng cách theo yêu cầu của cô, và cậu tôn trọng nó. Đôi mắt của cậu, đôi khi làm cô ám ảnh khi bất giác tỉnh giấc và thấy nó đang say đắm nhìn mình. Nhưng ánh nhìn đó… là sự yêu thương giấu diếm. Nó biết nó nơi xuất phát, và chỉ nên dừng lại ở nơi xuất phát. 

Cậu khá hoàn hảo. Chỉ là, cô thành kiến vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc đó.

Chợt nghĩ như vậy, nhưng cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm cô bừng tỉnh. Anh vươn tay sang ôm eo cô, mỉm cười.

-Em lạnh à?

……

12 PM:

Jessica uể oải bước vào nhà, thả đôi guốc lên kệ. Nhìn vào phòng khách, cô thực sự choáng váng.

Căn phòng ngập tràn bóng bay đủ màu sắc. Trên mỗi chiếc bóng là một lời chúc được ghi cặm cụi.

“Chúc cậu ngày càng xinh đẹp.”

“I love you.”

“Luôn khỏe mạnh nhá!”

“Cười nhiều lên nào!”

Và, hình ảnh cậu gục đầu bên chiếc bánh sinh nhật, làm cô cảm thấy chút tội lỗi.

Cậu đã chờ, rất lâu.

“Chẳng lẽ cô ta biết sinh nhật mình? Cô ta làm vậy để làm gì”

Cô đưa tay vỗ vào má vài cái, lấy lại bình tĩnh. Rồi mới chợt nhận ra điện thoại đang rung lên trong giỏ sách, vội lấy ra nghe.

-Oppa?

[Em vui chứ?]

-Vâng. Em rất vui.

[Chúc mừng sinh nhật, một lần nữa.]

-Em yêu anh. Thật sự, rất yêu anh. Chờ em nhé?

End part I.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro