Yulsic More Everyday chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 14

Jessica's POV

Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm khi bắt đầu thấy lạnh. Chiếc chăn bị tụt xuống ngang eo và nhìn xuống thì tôi mới chợt nhận ra mình chỉ mặc áo dây. Dường như cái áo này là của Yuri, và cả quần cũng vậy. Sao tôi không nhớ được là mình đã thay bộ này nhỉ? Tôi cũng không thể nhớ chuyện gi đã xảy ra sau khi rời nhà hàng, chỉ trừ những cảnh chắp nối nhỏ nhặt nhưng mập mờ. Loáng thoáng hình như Yuri đã cố mở cửa, và tôi nghe được tiếng súng cùng với tiếng hét của Yuri "Cậu đang làm cái gì thế hả?". Ôi chúa ơi, chẳng lẽ Yuri bị trúng đạn? Tôi ngó quanh tìm kiếm hình bóng ai kia bình thường vẫn nằm bên cạnh mình, nhưng cậu ấy không có ở đó.

Tôi thực sự hoảng loạn khi không biết cậu ấy đang ở đâu. Có phải tôi bị đập đầu và mất trí nhớ khi chúng tôi bị bắt cóc, ám sát hay gì đó không? Cầu cho Yuri không ở trong bệnh viện khi tôi được an toàn ở dorm thế này. Có thể tôi nghĩ hơi quá. Ý tôi là, tôi cũng nhớ rõ mình bị rượt bởi con quái vật dưa leo xanh lè khổng lồ, mà tôi nghi tính xác thực có thể xảy ra của việc đó. Có thể Yuri chỉ ở trong phòng tắm thôi. Tôi nằm đó trong bóng tối, kiên nhẫn chờ Yuri trở lại. Sau một khoảng thời gian dễ chừng như vô tận, tôi quyết định rời giường đi tìm cậu ấy.

Phòng khách và nhà bếp đều không có ai. Mặc dù không sáng đèn, nhưng tôi vẫn kiểm tra thử phòng tắm. Không có người. Yuri có thể ở đâu kia chứ? Chắc chắn không thể ở bệnh viện đâu phải không?

Như một người điên, tôi bắt đầu lục lọi từng phòng bắt đầu từ phòng của tôi. Cậu ấy không ở đó. Không thèm gõ cửa, tôi mở tung cánh cửa bên cạnh----phòng của Tiffany. Ngoài Seohyun và Taeyeon đang ngủ thì không còn ai nữa. Chờ một lát, Taeyeon sao? Nếu cậu ấy ở đây thì Tiffany đâu rồi? Giờ tôi càng chắc chắn hơn giả thuyết Yuri bị trúng đạn ở đầu và Tiffany phải đưa cậu ấy đi bệnh viện.

Tôi hoảng loạn tới cùng cực và hầu như đã bật khóc. Níu kéo hy vọng cuối cùng, tôi mở cửa phòng Taeyeon. Người đầu tiên tôi trông thấy là Yuri, cảm giác nhẹ nhõm lập tức trào dâng trong lồng ngực. Tôi chạy tới và ôm chầm cậu ấy "Ơn chúa cậu không sao." Tôi thì thầm qua tiếng khóc nức nở.

Thế rồi, cảnh tượng trước mắt càng làm tôi muốn khóc nhiều hơn. Cậu ấy đang nắm tay Yoona.

"Yuri ah......" Tôi lay nhẹ nhàng.

"Mmmm Sica?"

"Dậy đi, về phòng chúng ta ngủ đi." Tôi tách bàn tay cậu ấy khỏi Yoona, tiện thể đẩy đầu con nhóc ra khỏi vai cậu ấy.

Yuri quay đầu sang phía tôi, lầm bầm gì đó, khiến tôi phải áp sát tai lại để nghe ".....Cậu.....ưm....ngủ đây." Tôi ngó cái giường bé tẹo của Yoona và cố tìm lý do tại sao Yuri muốn mình ngủ lại.

"Yul, tớ không ngủ đây được. Chật lắm."

"....Fany....thay....quần."

Tôi đã quá mệt mỏi và giận dữ với cảnh cậu ấy bên cạnh Yoona, giờ còn phải giải mã những gì cậu ta nói nữa. Bức bối cùng cực, tôi khẽ lên giọng nhưng không tới mức đánh thức những người khác.

"Yuri! Cậu đang định nói cái gì vậy?" - Không phản ứng. Tôi đánh cái chát vào tay cậu ấy, không thèm quan tâm cái người đáng ghét đó có bị tỉnh hay không.

Tôi ngồi bên cạnh giường, tủi thân ngút trời mà không biết phải làm sao. Cuối cùng đành đứng dậy, nhưng thay vì về lại phòng Yuri, tôi đi tới cái giường Tiffany đang ngủ.

"Fany, tối nay tớ ngủ với cậu." Tôi thì thầm vào tai cô nàng.

Tiffany gãi gãi tai, lẩm bẩm "Ừ, sao cũng được."

Tôi trèo lên giường, hậm hực kéo chăn che đi bờ vai trần của mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi nhìn qua Sooyoung nơi Yuri đang ngủ, lòng ấm ức tự hỏi tại sao cậu ấy không ngủ ở phòng mình......với tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro