[YulSic] On Rainy Days - Au:Terry Gerious

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Rầm"

" Tít tít...tít tít...tít tít...eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee.......................................

....."

Đó là những âm thanh mà tôi ớn lạnh nhất trong đời mình...

Nhớ tối hôm đó, Yoona hẹn tôi ra con đường quen thuộc, con đường mà chúng tội đã quen nhau, trước chiếc băng ghế đá mà chúng tôi vẫn thường ngồi mà âu yếm những lời mật ngọt

_ Tớ đang chờ đây, Yul à - Yoona quác mắt

_ Nhưng... rõ ràng là cậu có lỗi mà - Tôi dịu giọng xuống

_ Cậu vẫn cứ bướng bỉnh à

_ Tớ... - Tôi thoáng buồn

_ Vậy thì chúng ta kết thúc đi

_ Yoona... cậu

_ Tớ không còn gì để nói thêm nữa, tớ đi đây, chúng ta chấm dứt rồi

Yoona quay lưng lại từ từ bước đi, trời bỗng đỗ mưa.

" Rào rào rào....."

_ Yoona à...

Cậu ấy đứng lại, vẫn chông chờ ở tôi tiếng xin lỗi và mong tôi chạy tới giữ tay cô ấy lại, nhưng tôi...

_ Nếu như cậu đã muốn vậy thì ... - Tôi đau lòng nói

Yoona đi và khuất bóng trong làn mưa. Từ xa, tôi thấy một ánh sáng màu trắng đang tiến tới.

_ Yoona, cẩn thận.

" Rầm..."

Yoona đã nằm la liệt giữa vũng máu đỏ tươi hòa vào nước mưa

" Rào rào rào..."

Cơn mưa vẫn rơi vô tình. Tôi từ từ bước tới với đôi chân nặng nề đến bên người cô ấy.

_ Yoona...à - Tôi bật khóc và khuỵa gối xuống bên Na

_ Yul...tớ...tớ....vẫn yêu cậu.....nhiều lắm..................................

Nói xong, cô ấy bất tỉnh.

_ Yoon à.... đừng giỡn nữa... tỉnh dậy đi...đừng giỡn nữa mà...huhuhu - Tôi ôm ngang cổ nàng và khóc lớn hơn nữa...

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn xuyên qua chiêc màng mỏng màu xanh, tôi có thể thấy rõ được tình trạng của người yêu tôi.

" Tít tít....tít tít ... tít tít ... eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"

Và tôi cũng đã hiểu được số phận của em...

Cơn mưa đã mang cô ấy đến với tôi. Nhưng cũng chính trong cơn mưa của ngày xưa, tôi đã đánh mất cô ấy. Tôi ước gì có thể gạt bỏ được lòng kiêu hãnh để níu giữ cô ấy lại thì đâu có chuyện gì xảy ra cho ngày hôm nay. Bây giờ, mỗi lần cơn mưa tới, hình bóng của nàng lại trở về với tôi. Và khi cơn mưa đi, hình bóng của nàng lại nhạt nhòa tròng làn sương trắng. Nhưng giờ đây, cơn mưa đã mang em tới cho tôi, em đã lấp đầy khoảng trống trong tim tôi mà khi xưa đã dành cho Yoon. Em là giọt mưa, đã làm cho trái tim cằn cỗi của tôi lại đâm hoa nảy lộc.

" Rào rào rào rào...."

Cơn mưa vẫn lặng lẽ rơi. Chiều hôm nay, như bao buổi chiều khác, tôi đang trên băng ghế đá, nơi mà đã chứng kiến Yoona nói lời cuối cùng với tôi. Trời vẫn mưa từ trưa tới giờ, dòng người qua lại hững hờ với nỗi buồn không đáy của tôi. Tôi vẫn ngồi ây, dưới cơn mưa, chiều nào cũng thế, không một cây dù, nguời tôi uớt sũng. Mỗi cơn gió thổi qua lại làm cho tôi lạnh buốt, nhưng tôi quen rồi, dù tôi có đóng băng đi chăng nữa, thì trái tim của tôi cũng đóng băng trước từ đêm đó rồi...

_ Cậu uớt hết rồi

Một ai đó bước tới sau lưng tôi, lấy cái ô màu xanh lơ giống chiếc ô của Yoona của cô ta che cho tôi. Tôi quay ra sau lưng, đó là một cô gái tóc vàng đang mỉm cuời

_ Tớ có thể ngồi đây được chứ

_ Ừ - Tôi nói một tiếng cho có

Cô gái đó ngồi xuống bên tôi rồi nói:

_ Hình như cậu đang buồn, tớ có thể làm quen và chia với cậu không

Tôi nhìn cô ta, nhưng khuôn mặt của Yoona cứ hiên lên làm tôi khó chịu, tôi ngồi dậy và chạy đi.

_ Nè bạn gì đó ơi, bạn... - Cô gái đó lóng ngóng gọi

Ngày hôm sau, tôi vào trương học, việc đầu tiên khi vừa ngồi xuống là nhìn sang chiếc ghế bên cạnh. Yoona đã từng ngồi đó, bây giờ nó trống rỗng. Tôi lại buồn bã nằm xuống bàn.

" Tùng, tùng, tùng" - Tiếng trống trường vang lên.

Tất cả mọi nguời vội vã vào chỗ ngồi khi nghe thấy tiếng bước chân cô giáo tới

_ Hôm nay, lớp chúng ta có một bạn mới chuyển tới học, bạn ấy đến từ Mỹ, mong các em sẽ hòa đồng với bạn. Vào đi em. – Cô giáo nói

Một cô gái bước vào, tôi ngạc nhiên đó là cô gái hôm qua.

_ Xin chào các bạn, mình tên là Jessica, mong các bạn giúp đỡ.

_ Jessica, em xuống ngồi kế bên Yuri nhé

_ Dạ

_ Ghế của Yoona…………………….. – tôi có phần hơi tức giận

Jessica không có nhiều bạn mấy. Cũng đơn giản là vì cô ta quá lạnh lùng. Trong lớp tôi, họ lập hẳn một hội “Anti Jessica”, khác hẳn Yoona, ai ai cũng yêu quý. Chiều hôm đó, tôi vô tình nghe cuộc trò chuyện của hai con “trùm” trong lớp

_ Ê Sò, cậu biết chuyện gì chữa

_ Chữa, Vụ gì vậy Hyo

_ Còn Sún nó nói nó sẽ rủ nguyện một băng tới “xử” con Jessica đó

_ Ừ, xử nó đi, tớ ghét nó lắm. Thứ chảnh chó bị đánh ráng chịu

_ Đi xem hông

_ Đi, đi chứ sao không đi, vui thì nhảy vô chơi luôn

Tôi cũng không quan tâm gì lắm rồi bỏ đi

_ Ê Yul, cậu thấy sao, đi coi không – Sooyoung gọi

_ Tớ không có hứng thú với những chuyện sàm đế đó

_ Không đi thì thôi, đừng có mách giám thị đó nhá

Tôi đi dọc hành lang, trời bắt đầu mưa. Trên hành lang này, khi xưa, trời mưa, có tôi và Yoona cùng đi, cô ấy thường đưa tay ra ngoài đường để hứng lấy những giọt mưa đang rơi. Na thích trời mưa, mỗi khi mưa, cô ấy reo lên

_ Yuri ơi, mưa rồi kìa…. Mưa mưa mưa, tớ thích mưa

Cô ấy hay đi dạo khi trời mưa lất phất và chắc chắn là sẽ gọi tôi đi cùng. Tuy mỗi lần như thế tôi lại tốn tiền mua thuốc, nhưng dường như chưa có lần nào tôi từ chối…

Nhưng giờ đây, chỉ còn tôi lẻ loi, con đường khi xưa chúng tôi hay đi là một hành lang với những giàn hoa leo quanh. Còn bây giờ. Nó chỉ là một hành lang dài và hẹp chứa đầy sự cô đơn…

_ Áááááááááááááááááááááááááááááááááááááááá

áááááááááá -Một tiếng hét thất thanh lớn khủng khiếp vang lên từ đâu đó phá tan sự yên tĩnh của học viện

Tôi ngoảnh lại và chạy tới chỗ nó phát ra ở mảnh đất trống phía sau trường.

Jessica đang bị nằm giữa hơn chục cô gái khác. Mấy con thì đang đánh đập Jess. Còn mấy đưa còn lại thì cười chế giễu.

Theo bản năng, tôi lao tới vả cản họ, cứu Jessica

_ Nè Yul, mày làm trò gì thế

_ À, chắc nó thích con này rồi,hahaha

_ Tội nghiệp Yoona, mới mất hơn một tuần lễ mà người yêu đã yêu người khác rồi

_ Yoona trên trời chắc nó buồn lắm, cậu ác quá Yul ơi, hehehe - Sooyoung

_ Các người im đi – tôi quát lớn rồi đứng dậy tát vào mặt con Sooyoung một cái

_ Mày, được lắm, túi bay, dô

Cả đám quay lại và đánh tôi túi bụi rồi bỏ đi

_ Lần sau thì đừng dại dột mà đụng vào tụi tao nhá

Tôi nằm bất động một lúc rồi ngồi dậy, tôi bò đi và chợt nhớ lại sự có mặt của Jessica. Tôi tới gọi cô ta.

_ Nè cô kia, cô kia cô kia…

Cô ta tỉnh dậy, cũng không bị xây xát nhiều lắm, nhưng người bị đánh nhiều nhất là tôi…

Sau vài ngày nằm ở nhà và nghỉ học. Tôi trở lại lớp học

_ Yuri, cảm ơn cậu nhiều nhé

_ Không có gì đâu, lần sau hãy cẩn thận với tụi nó

_ Tớ muốn mời cậu qua nhà tớ chơi được không

_ Không cần đâu.

_ Đi đi mà, tớ muốn cảm ơn cậu

_ Ưm, không biết nữa

_ Qua chơi tí xíu thôi rồi về, đi đi mà

_ Thôi được, chỉ một tí thôi nha

Trên con đường sình lầy lội, cô ta đưa tôi tới một căn nhà “nhỏ”. Nói nhỏ thế thôi chứ khi nhìn tôi cứ ngỡ nó là “White House” ở Wasinton D.C

_ Nhà cậu đẹp quá – Tôi tấm tắc khen

_ Cũng thường thôi

Cô ta dịu mắt xuống, khẽ nhìn vào cánh cổng lớn màu đỏ hường. Bước vào trong căn biệt thự đó, Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nó như một cung điện , đã lỡ nói một tí, nhưng lại muốn chôn chân lại chốn này

_ Chà, như một cung điện vậy

_ Ông tớ khi xưa là bộ trưởng gì gì đó đó, ba mẹ thì cũng là quan ông quan bà trong nhà nước. Tuy sống trong một căn nhà lớn thế này, nhưng nỗi cô đơn cũng không nhỏ. Papa với mama suốt ngày đi công tác, sáng Sing, chiều Mỹ, tối lại Nhật. Chán lắm – Cô ta thở một hơi thật dài

Tôi liếc mắt sang nhìn cô ta, mặt Jess thoáng buồn.

_ Lên phòng tớ chơi nhé – Jess bất giác ngước mặt lên.

Tiếng guốc gỗ vang vọng trong không gian rộng lớn, cái cầu thang nó dài lại cao đi nửa đường là tôi hết sức, nhưng Jess không hề tỏ ra một chút mệt mỏi nào, đó là lý do tại sao chân cô ta thon gọn đến thế.

_ Tới chưa vậy – Tôi thở dốc

_ Mới có một nửa à, đi tiếp thôi

_ Trời ơi là trời

_ Nào, để tớ dìu cậu đi

Jess nói xong thì lao tới nắm lấy tay tôi, những ngón tay xinh đẹp của cô ấy chạm vào người tôi như những sợi dây điện, nó giợt tôi một phát điếng người. Thấy tôi có vẻ không bình thường, cô ấy lại bỏ ra rồi vội vàng chạy lên, nhưng cũng không quên ngoái đầu lại nhìn tôi. Tôi lê bước trên những bậc cầu thang trải thảm đỏ. Không biết sao, tôi chỉ vỏn vẹn có 40kg nhưng không thể nào lôi được cái thân xác đó lên....

_ Tới rồi - Jessica nở một nụ cười

_ Ờ - Tôi trả lời cho qua chuyện

Mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, chân tay thì như gãy rụng, nhưng tôi không cảm nhận được nó, có lẽ " Dòng Điện Jessica" đã làm cho não bộ của tôi bị hư rồi.

_ Cậu có vẻ mệt - Cô ấy nhún vai, lén nhìn vào khuôn mặt của tôi.

_ Tớ không sao -Tôi lại dành cho cô ta một câu trả lời vô hồn khác

Phòng của Jessica rộng khủng khiếp. Tôi đã xem bộ phim " Boys over Flower", căn phòng của thiếu gia Shinwa chỉ nhỉnh hơn căn phòng của Jessica một chút về chiều rộng. Nhưng phòng của Jessica đẹp hơn nhiều về cách bài trí. Sơn tường màu hồng nhạt, bốn cửa số ở bốn góc làm cho một, hai, ba,... sáu bức trang treo trên tường nhả nổi bật, tất cả đều lạ lẫm ngoại trừ Mona Lisa.

_ Cậu thích tranh lắm à - Tôi là người đầu tiên phá tan bầu không khí yên tĩnh

_ Không, tố cực kỳ ghét chúng

_ Sao trong phòng cậu treo nhiều tranh thế

_ Bố tớ ép, ông ấy nói rằng con nhà quý tộc trong nhà phải treo nhiều tranh để cho người ta biết mình có sự yêu thích nghệ thuật.

_ Thật tình thì tớ cũng chẳng có hứng thú với tranh ảnh lắm. - Nói vậy thôi chứ tay tôi dang mân mê nhựng bức tranh, cũng dễ hiểu thôi vì đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng

_ Đúng thế. Thật là những thứ lố bịch, một cây bút chì mua ngoài chợ quẹt ngệch ngoạc lên một tờ giấy cũng là ở ngoài chợ rồi tiếp tục lại lấy những thứ nước sặc sỡ màu quệt bậy bạ lên. Rồi đi hét bán hàng trăm triệu Đô La. Thật chẳng hiểu mọi người thích cúng chỗ nào cả.

_ Có lẽ cậu nói đúng. Vậy cậu thích thứ gì hay điều gì nhất. - Tôi tò mò

_ Tớ thích đọc sách

_ Tớ cũng vậy, cậu thích quyển nào nhất

_ Series truyện Twilight, tớ đọc cả bốn phần rồi

_ Tớ đọc quyển New Moon rồi, nhưng chưa đọc các quyển còn lại. Vây cậu có phải thích nhật vật Bella nhất đúng không ?

_ Không, Alice, em của Edward. Tớ ước gì mình có thể đọc vị được tương lai như cô ấy

_ Nếu như mình có thể đọc được tương lai... thì... Yoona - Tôi thoáng buồn

_ Yoona, tớ đã nghe mọi người nói, nhưng không phải là lỗi tại cậu mà

_ Ừ, có lẽ thế - Tôi tiếp tục buồn hơn, nhưng giọt nước mắt lạng lẽ rơi xuống mặc dù tôi không muốn thế, chúng đã phàn bội tôi

_ Đừng buồn nửa mà - Jessica an ủi

Chap II (END)

Tôi ngồi xuống cái giường màu hồng phần của Jess. Cô ấy lại gần cái bàn rồi bấm vào cái nút màu đỏ, nó kêu lên một tiếng, ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy rối rít lên cầu thang. Một người đàn ông đứng tuổ, mặc áo đuôi tôm bước vào phòng, mềm mại như một ngọn gió.

_ Chào cô chủ, Có việc gì không nhỉ ? -Giọng ông ta ồm ồm, hai tay vẫn ở sau lưng

_ Quản gia, ngài có thể bảo cô Lee dọn thức ăn ra đãi khách nhé, chúng tôi sẽ ở đây đợi

_ Vâng thưa cô chủ - ngài quản gia nhanh chóng đi.khỏi

Jessica bước tới, tiếng giày con gót đắt tiền vang vọng trên sàn gỗ làm tôi thấy hồi hộp, đã từ lâu tôi đánh mất cái cảm giác này kể từ cái ngày đau khổ ấy, không phải chỉ có nhiêu đó, tất cả cảm giác của tôi đều đã mất hết, tôi như một bức tượng được tạc và đem ra chợ bày bán. Sica đã ngồi bên cạnh lúc nào mà tôi không hay

_ Cậu vẫn còn nhớ Yoona lắm phải không

_ Có thể - nói vậy thôi chứ tôi vẫn còn nhớ Na lắm

_ Cậu kể cho tớ nghe về Na được không, cô ấy như thế nào, mọi chuyện đã xảy ra ra sao

_ Cũng được. Tớ và Na quen nhau được hai năm, cô ấy là một cô gái rất dễ thương, lại còn tốt bụng nữa. Mỗi buổi chiều, chùng tôi thương đi dạo bên bờ hồ. Sau đó, bọn tớ dẫn nhau tới địa điểm bí mật…

_ Địa điểm bí mật, liệu cậu có thể nói cho tớ biết không – Jess thắc mắc và ngắt ngang lời

_ Được, dù sao Yoona cũng không còn nữa. Đó là một mỏ đồng cũ ở sau hồ nước. Vào mỗi buổi tối, nước hồ dâng cao lên, chiếu ánh sáng xuống hồ thì ánh của quặng đồng hắt lên rất đẹp, nó có màu đỏ cam của đồng, màu vàng của ánh sáng bị tán xạ, màu ngọc bích của những viên đá trong. Nó đẹp như một… à không… Có Yoona nó còn đẹp hơn cả thiên đường. – Tôi cảm thấy có lỗi với Yoona quá, chắc cô ấy sẽ buồn

_ Cậu kể cho tớ nghe một kể niệm được chứ -Sự tò mò đang dâng trào trong từng ánh mắt cà cử chỉ của Jess

_ Được. Hôm đó, khoảng 7h tối. Tớ và Yoona đang… -Tôi bắt đầu hồi tưởng lại:

……………………………………………..

_ Yuri, cuối cùng cậu cũng tới, tớ nhớ cậu quá chứng lun à – Yoona vui mừng khi thấy tớ đến từ phía cửa động

_ Tớ xin lỗi vì đến trễ, và để cậu chờ lâu - Mình tỏ vẻ hối lỗi

_ Không sao đâu, có cậu là tớ vui lắm rồi

_ Ủa, mà làm sao cậu chờ lâu à không bực bội thế

_ Dễ thôi, biết cậu thế nào cũng đến trễ, hồi chiều tớ “chôm” điện thoại của cậu ngồi nhắn tin cho đám bạn

_ Cậu có điện thoại mà

_ Ừ, nhắn chi cho nó tốn tiền, lấy điện thoại của cậu nhắn cho đỡ tốn. À mà tiện thể, trả điện thoại cho cậu nè, hết tiền rồi

_ Trời, mới nạp một đống tiền hồi sáng, chưa gọi được cuộc nào mà cậu nhắn hết tiền rôi

_ Hi hi – Cô ấy cười ngại ngùng

_ Na, cho tớ mượn điện thoại gọi cho mom cái coi

_ Thôi

_ Sao vậy

_ Tốn tiền

_ Ờ. Vậy tớ về nhá, bái bai

_ Thôi thôi, đừng giận mà, đừng giận, tớ dỡn thôi, cho cậu mượn nè -Na chạy tới vịnh tay tớ lại.

Tớ cầm lấy cái điện thoại bấm bấm gì đó rồi trả lại cho Na.

_ Ủa, cậu làm gì vậy

_ Bắn tiền lại vào máy tớ

_ Trời, tớ thua cậu luôn

_ Thui, đừng nói tùm lùm nữa, ngồi xuống đây đi.

Tớ nhanh chóng kéo Yoona ngồi xuống, lúc đó, thủy triều đã lên quá nữa, giày dép của cả hai đã bị ướt hết

……………………………………………………………………��

��

�…………………..

Tôi chưa kịp kể hết thì ngài quản gia lại bước lên

_ Thưa cô chủ, tất cả đã chuẩn bị xong, mời cô và bạn xuống dùng bữa

_ Cảm ơn ngài, chúng tôi sẽ xuống ngay.

_ Vâng… - Ông quản gia lại một lần nữa bỏ đi

_ Nào, chúng ta xuống thôi -Jessica đứng phắt dậy, vội nắm lấy tay tôi kéo đi

_ Từ từ thôi, tớ té mất -Tôi nhẹ nhàng giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp xinh dẹp của Jessica

-Cậu làm tớ sợ đó, Jessica

_Vậy à, tớ xin lỗi nhé, đi thôi -Jess nói lại lần nữa, cô ấy cố tình ké dài haiv chữ “xin lỗi”

Lại một lần nữa, tôi lại phải leo xuống cái cầu thang vùa cao vừa dài ấy, nhưng cũng đỡ hơn.

_ Wow – Tôi không thể dấu được ngạc nhiên khi nhìn thấy bàn ăn

_ Sao thế, chưa từng ăn bữa ăn nào thịnh soạn như thế này à

Tôi cứng họng, chỉ gật nhẹ cái đầu, Sica thoáng cười rồi ngồi xuống một cái ghế

_ Ngồi xuống đi – Cô ấy chỉ tay về phía cái ghế đối diện

Tôi vẫn không nói gì và ngồi xuống. Trước mặt tôi có hơn một chục con dao và cái nĩa, tôi không biết phải dùng cái nào

_ Hình như cô dang có chút vấn đề thì phải -Ngài quản gia bước đến, nhẹ nhàng hỏi

_ Vâng, cháu không biết phải dùng thứ gì để ăn – Tôi rất ngại khi nói ra câu này

_ Uhm… ăn thịt bò thì dùng cái này… ăn thịt gà thì dùng cái kia…………….. – Ngài ấy tận tình chỉ dẫn, tội chỉ biết gật đầu để tỏ vẻ lắng nghe

Cuối cùng, cũng đã lấy được thứ thích hợp để ăn, tôi ăn chậm chạp mặc dù rất thèm, dù sao thì cũng phải giữ sĩ diện chứ. Tôi ngước mặt lênnhìn Jessica, cô ấy không ăn, chỉ chống cằm và ngồi nhìn tôi

_ Sao cậu không ăn đi - Tôi thắc mắc

_ Tớ no rồi, cậu an đi – Cô ấy vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc đó, tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa

……………………………………………………………………��

��

�…………

_ Thôi, tớ về nhé, tạm biệt, cảm ơn vì bữa ăn

Tôi bước ra cánh cửa, Jessica có vẻ không được vui cho lắm.

_ Ầm……. rào……………………….rào………………….

Bỗng nhiên, trời mưa lớn, thông thường, mỗi khi trời mưa, hình bong của Yoona lại trở về với tôi, nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng nhớ gì về Yoona lúc này cả.

_ Nè cô, nếu cô muốn về thì chúng tôi có cây…. – Ông quản gia chưa kịp nói hết thì bị Jessica đẩy vào…

_ Ơ… Hôm qua…..à…. nhà tớ bị ăn trôm trôm hết ô rồi - Jessica nói có vẻ ấp úng lắm

_ Ăn trôm…. Trôm hết ô ư… ăn trôm mà đi trôm ô à – Tôi có vẻ ngạc nhiên

_ Ừ - Cô ấy có vẻ chờ đợi

Tôi cũng không hỏi gì thêm, sau này tôi mới hiểu là cô ấy đã cố tình dấu cái ô đi, và lý do thì tôi cũng đã thừa biết,tại lúc này tôi còn ngốc quá.

_ Ngủ lại với tớ đêm nay nhé – Một lần nữa, Jessica lại dán cái sự hy vọng lên khuôn mặt cô

_ Ờ thỉ... Uhm

_ Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh – Cô ấy nhảy dựng lên

Tôi ngại lắm chứ, nhưng không còn cách nào khác

_ Lên lầu, đi tắm, tớ cho cậu mượn đồ, tớ sẽ nhờ quản gia gọi cho gia đình cậu, tớ lên chuẩn bị phòng – Jessica vội chạy lên cầu thang, miệng ngoác ra cười hết cỡ

_ Cô chủ ơi, để tôi giúp – Ông quản gia vội vã chạy theo

_ Thôi khỏi, tôi có thể tự làm được - Jessica đứng trên lầu hét xuống

……………………………………………………………………��

��

�…………

Tối hôm đó, lạ chỗ, tôi không ngủ được, cứ quay qua quay lại, tôi ngủ trên giường, cô ấy ngủ trên sofa, cô ấy có phòng ngủ riêng dành cho khách, nhưng cô ấy bảo tôi không phải là khách, cô ấy bảo tôi là bạn thân, nên phải ngủ chung phòng. Một lúc sau, tôi cũng chợp mắt được một lát thì một âm thanh gì đó làm tôi bừng thức giấc. Đó là tiếng vòi sen, cánh cửa phòng tắm đang sáng lên, và đó là tiếng nước chảy, mưa vẫn nặng hạt. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra Yoona, tôi nghĩ rằng, có thể, Na đang rất tức giận và muốn chọc tôi đây mà. Tôi tiến lại gần và nhìn vào trong, cánh cửa không đóng. Tôi cứ ngỡ ngàng là một thiên thần đang khỏa than dưới thác tiên, ai ngờ

_ Á – Đó là Jessica, cô ấy không hét lớn, chỉ khẽ giật mình, qua ánh đèn mập mờ của nhà tắm, tôi có thể thấy được sự ngỡ ngàng của cô ấy

_ Tớ xin lỗi – Tôi vội quay mặt đi, má tôi đã đỏ hết

Tôi có thể nghe được nụ cười gió thoáng qua của Sica, và cả tiếng bước chân kèm tiếng bước chân nhèm nhẹp ướt át của cô ấy đang đến gần, tuy tiếng nước chả và nước mưa rất lớn, nhưng tôi có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim của mình. Từ sau lưng, một vòng tay ướt nhẹp choàng qua cổ tôi.

_.................................. – Một sự im lặng bao trùm

_.................................. – Trả lời sự im lặng của màn đêm, tôi cũng đáp trả lại bằng sự im lặng

_ Cậu…… - Bằng những lời nói ấp úng, cô ấy đã phá tan bầu khí yên tĩnh

_ Sao…_ - Tôi cũng ngập ngừng

_ Tớ yêu cậu, cậu biết không, tớ đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên

Tôi bỡ ngỡ, tới bây giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi tính mở miệng ra từ chối và đẩy Jessica ra, nhưng không hiểu sao, trái tim tôi không cho phép .

_ Cậu…yêu tớ - Tôi cần một sự khẳng định

_ YES. Yes, I Do – Đúng là người Mĩ, cô ấy nói tiếng anh rất giỏi, nhưng đó không phải là điều quan trọng

Cô ấy kéo tôi xuống giường, và chuyện gì sau đó thì tôi cũng không dám nói tới. Cũng không quá bỡ ngỡ và choáng váng, vì chuyện đó tôi đã từng “làm” với Yoona.

……………………………………………………………………��

��

�……………………

Sau đêm “Hạnh Phúc” đó, tôi đã vô tình yêu Jessica, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng sâu nặng, tôi yêu nàng nhiều hơn, và nàng cũng yêu ta nhiều khoông kém con số mà ta yêu nàng.

Một năm sau…………………………………………………………………��

��

�…………

_ Thế là tròn một năm tớ và Yoona xa nhau rồi – Tôi buồn bã

_ Cậu nhớ Yoona à – Jessica “nhảy” lên vai tôi

_ Có lẽ. Cậu ghen à

_ Không, chắc là cũng có.

_ Hihi – Tôi thoáng cười, đủ cho Jessica nghe thấy

_ Cậu cười gì

_ Tớ không biết nữa

_ Cậu có vẻ buồn, ba mẹ tớ mới mua cho tớ một chiếc Meccedes đời mới, để tớ chở cậu đi chơi

_ Ok

Trên xe, Jessica nói đủ điều, cô ấy tào lao đủ thứ truyện mà không chịu tập trung vào lái xe

_ Nè, ít nói lại đi, tập trung lái xe kìa

_ Ừ, biết rồi

“Ầm………..Ầm………Rào……rào” – Trời tối đi từ lúc nào và bắt đầu mưa

Tôi có cảm giác bất an làm sao ấy

_ Jessica, chúng ta đang đi đâu vậy

_ Đại lộ Savarina, có vấn đề gì chứ

_ Không

Tôi nằm soải người trên chiếc xe, và chợt giật người dậy khi nhớ ra chuyện gì đấy

_ Cái gì!!!!!!!!!!! Đại lộ Savarina, dừng lại – Tôi hét lớn hết mức có thể để phải làm cho Jessica dừng chiếc xe ngay lập tức

Nhanh chóng, Jess đạp phanh, tiếng bánh xe trượt trên mặt đường một tiếng khô khan

_ Có chuyện gì vậy – Jessica lo lắng.

Và bỗng nhiên, tôi quên mất điều mình vừa nghĩ ra.

_ Không có gì, tớ quên mất rồi, đi tiếp đi

_ Trời, làm người ta hết hồn, tưởng chó chuyện gì không chứ - Jessica phụng phịu, tỏ vẻ bực bội

Tôi tiếp tục nằm xuống và cố nhớ ra có vấn đề gì với đại lộ này. Bỗng nhiên, sét đánh rầm một cái, Jessica giật mình, trật bánh lái, đứt phanh, chiếc xe lao như bay xuống dốc. Trong phút kinh hoàng đó, tôi chợt nhớ ra, Đại lộ Savarina là nơi Yoona đã từ bỏ trần thế xinh dẹp này để tới miền dất âm u của Hades. Và đó cũng là trên đoạn đường này. Có lẽ Yoona muốn trả thù tôi vì phản bội cô ấy

……………………………………………………………………��

��

�……………………

Sau một lúc, tôi tỉnh dậy giữa đống đổ nát, Jessica đang nằm đó, tôi bật khóc vì nghĩ Jessica đã chết. Tôi bước đến, muốn cuối xuống và vuốt lấy làn tóc màu nâu vàng mật của cô ấy, nhưng không được nữa, vì bây giờ, tôi trong suốt – điều đó cũng đồng nghĩ với việc tôi đã chết. Tôi đứng đó, chờ một lúc thì Sica tỉnh dậy, cô ấy lết tới bên cái xác của tôi mà khóc

_ Yuri….Yuri….Yuri ơi………………………………………………………………….

Cô ấy thét thật lớn át cả tiếng mưa rơi. Từ đằng xa, tôi thấy một cô gái xinh đẹp bước tới, đó có thể là một thiên thần tới đây để rước tôi.

_ Yoonaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Tôi thốt lên khi nhận ra đó là ai

_ Cô ấy cuối xuống, cười ngại ngùng, tôi *** lập tức chạy tới và ôm lấy Yoona

_ Tớ nhớ cậu lắm, cậu biết không Yoona

_ Tớ biết chứ, tớ luôn luôn theo dõi cậu

_ Vậy, cậu thấy hết rồi à

_ Ừ

_ Giận tớ chứ

_ Một chút

_ Tha thứ nhé – Tôi muốn nói những câu thật ngắn gọn thôi để có thể cảm nhận được cái cảm giác này

_ Ừ

_ Cảm ơn

_ Chúng ta đi thôi

_ Đi đâu

_ Đi về “ Miền Đất Hứa” của chúng ta

Yoona dẫn tôi về phía đường chân trời đang bắt đầu phát sáng. Nhưng bỗng nhiên, tôi quay người lại nhìn Jesssica

_ Sao thế Yuri …..

_ Tớ…tớ không thể bỏ Jessica lại được…

Nói xong, tôi cắm đầu chạy về phía chiếc xe đang bốc khói mà không dám quay mặt lại nhìn Yoona, chắc là cô ấy đang sốc lắm khi người tôi chọn lại là Jessica…

Một lúc sau tôi, tỉnh lại, Jessica liền cười lớn và ôm trầm lấy tôi

_ Yuri, cậu còn sống, tớ mừng quá

Tôi cũng ôm lấy Jessica. Phía xa xa ở tận chân trời, tôi thấy Yoona đang đứng đó, mỉm một nụ cười thật tươi với những dòng lệ đang chảy dài trên má, rồi nàng quay lưng bước đi và biến mất. Vừa lúc đó, mặt trời vừa lên cao, bình minh rực sáng và cơn mưa vừa tắt…

_ Yuri, tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc, tớ đi đây, vĩnh biệt………………………………………………………………��

��

�……………………..

On Rainy Days

Khi thế giới này trở nên tăm tối

Và mưa rơi thật nhẹ nhàng

Mọi thứ vẫn y như thế

Ngay cả ngày hôm nay, anh chắc chắn rằng

Anh vẫn không thể thoát khỏi nó

Anh vẫn không thể nào ngừng những dòng suy nghĩ về em

Giờ đây

Anh biết đã kết thúc rồi

Anh biết mọi thứ chỉ là khờ dại mà thôi

Giờ đây, anh biết điều đó không phải là sự thật

Anh thật ngu ngốc với bản thân làm sao

Bởi không thể nào giữ em lại vì niềm kiêu hãnh ấy

Vào những ngày mưa, em đã đến và tìm anh

Dằn vặt anh suốt đêm dài

Và khi cơn mưa bắt đầu ngừng rơi, em cũng rời đi

Chầm chậm, từng chút một, em cũng sẽ dừng lại thôi

Chắc hẳn anh đã say, có lẽ anh nên dừng lại

Từ lúc cơn mưa đổ xuống, anh nghĩ rằng anh cũng có thể gục ngã

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh nhớ em, không có nghĩa thế đâu em à

Nó chỉ có nghĩa rằng quãng thời gian chúng ta bên nhau chỉ là thoáng qua

Và khi đó là kiểu ngày mà em ưa thích

Anh sẽ giữ lại những kí ức lạnh buồn về em

Làm việc tha thứ cho tất cả những kí ức đó, và anh sẽ bước đi về phía trước

Thậm chí anh không cần phải chạy trốn làm gì

Giờ đây,

Anh xóa nhòa hình bóng của em

Anh sẽ không còn vương vấn gì về em nữa

Nhưng khi mưa lại bắt đầu rơi

Tất cả những ký ức về em mà anh cố gắng đè nén bao lâu…

Chúng sẽ ùa về, và sẽ tìm kiếm hình bóng em

Vào những ngày mưa, em đã đến và tìm anh

Dằn vặt anh suốt đêm dài

Và khi cơn mưa bắt đầu ngừng rơi, em cũng rời đi

Chầm chậm, từng chút một, em cũng sẽ dừng lại thôi

Giờ đây, không còn con đường nào để anh có thể quay lại

Nhưng khi được nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của em

Anh sẽ vẫn thử nở nụ cười, ngay kể khi anh không còn…

Một chút sức lực nào để có thể giữ em lại

Vào những ngày mưa, em đã đến và tìm anh

Dằn vặt anh suốt đêm dài

Và khi cơn mưa bắt đầu ngừng rơi, em cũng rời đi

Chầm chậm, từng chút một, em cũng sẽ dừng lại thôi

Anh sẽ phải làm gì với những thứ đã đi đến hồi kết thúc ?

Anh chỉ có thể nuối tiếc sau những điều ngu ngốc anh làm

Mưa cứ mãi rơi tí tách và sẽ không lặp lại

Và đến khi mưa có thể tạnh, anh cũng sẽ phải dừng lại thôi

Mưa cứ mãi rơi tí tách và sẽ không lặp lại

Và đến khi mưa có thể tạnh, anh cũng sẽ phải dừng lại thôi

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro