Yulsic Tiểu Thư Ah~ Đừng Tắt Đèn Mà!!! Chap1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Shake ss (idol của em đấy các bác:X )

Poster : Rum (em đấy ạ  )

Pairing: Yulsic. 

Category: Action, Humor.

Chap 1: 





Giữa phòng khách của một tòa biệt thự trắng bằng kính sang trọng, một người đàn ông trung niên ngậm điếu xì gà phì phèo khói

thuốc, bàn tay đang lơ lửng dạo quanh cặp đùi thon gọn, trắng trẻo của một cô gái tuổi chừng đôi mươi, mái tóc vàng óng, gương mặt tuyệt đẹp với làn da 

trắng như tuyết đang ngồi trên đùi ông.


- Cưng à, vụ làm ăn lần trước em đã hoàn thành xuất sắc, cưng định sẽ thưởng cho em cái gì đây? 


Chất giọng nũng nịu ngọt như mía lùi của cô nàng tóc vàng xinh đẹp khiến người đàn ông lơ lơ lửng lửng chính tần mây.


-Em muốn gì anh cũng chiều, baby của anh muốn gì nào? 


-Em… 


- Ông chủ, người đã tới! 


Một giọng nói cắt ngang, vẻ phụng phịu của cô gái càng làm cho cái người gọi là “ông chủ” kia muốn rụng tim.


- Baby, em ra ngoài đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau, anh có việc quan trọng ngay bây giờ


-Quan trọng đến mức nào mà dám lơ cả em luôn vậy? 


-Anh nói thật, quan trọng lắm lắm. Có gì anh đền cho em sau nhé.. Thông cảm cho anh đi mà.. cục vàng.. 


-Không cần.



Cô nàng lạnh lùng phán một câu, rồi chu chu miệng, phồng má giận dỗi bỏ ra ngoài, trên đường còn không quên ban tặng cho đám đàn em những cái lườm 

khiến cả đám đóng băng.



- Mời cô ta vào.





----o0o----



Một vài phút sau, đám thuộc hạ dẫn một cô gái trẻ có nước da hơi ngăm, chân dài sát thủ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến căn 

phòng thêm lần nữa rơi vào trạng thái đóng băng.



Vừa nhìn thấy cô gái, người đàn ông đã nở ngay nụ cười, cất giọng


- Cô Kwon đây quả thật rất đúng giờ, giang hồ đồn quả thật không sai


- Quá khen rồi. Thời gian đối với tôi là vàng bạc, ông mời tôi đến đây chắc không chỉ để nói nhiêu đó thôi nhỉ? Thưa ông trùm Kang In?


Cô gái nhếch môi, sắc mặt vẫn không gợn chút cảm xúc.


- Hahaha, đúng như lời đồn, cô Kwon thật thẳng thắng, nếu cô đã nói vậy thì tôi cũng nói thẳng ý định của mình. Cô chắc đã biết tôi là ai chứ? 


- Song Kang In, ông trùm buôn lậu heroin lớn nhất Châu Á, còn là người đứng đầu các băng nhóm Xã hội đen ở Seoul và các nước khu vực lân cận. Ngoài ra, 

còn là Chủ tịch Tập đoàn bất động sản Song thị và là người có thực quyền nhất trong bộ máy quản lí quốc gia. Hiện đang có một bà vợ già đang sống ở Pusan, 

còn đích thân ngài Chủ tịch đây lại đang sống với hai cô vợ bé tại căn biệt thự nguy nga lộng lẫy tựa lầu năm góc này. 



Cô gái giọng đều đều đầy tự tin như thể cô đã nắm trong tay tất cả những thông tin về người đối diện – Kang In – ông trùm trong thế giới ngầm.


Bộp… bộp… bộp… 


KangIn vỗ tay, tóet miệng cười sang sảng.



-Hay thật! Không ngờ cô biết về tôi nhiều như thế. Vậy cô nghĩ sao nếu như tôi ngỏ lời mời cô gia nhập vào tổ chức của chúng tôi? 


- Ông nghĩ tôi sẽ chấp nhận hay từ chối? 


-Cô sẽ từ chối


-Nếu vậy sao còn hỏi? 


-Vì tôi không muốn bỏ lỡ một nhân tài, cô là Kwon Yul, biệt danh Black Pearl là một trong ba con rồng vang danh trong thế giới ngầm, chỉ cần nhắc đến tên 

cũng đủ để kẻ đứng trước mặt phải tè ra quần. Nhóm máu A, cao 1m67, trọng lượng 45kg, đang sống một mình. Biệt tài là chiến đấu, có khả năng phán đoán vị 

trí bom mìn chính xác mà chỉ cần nghe tiếng gió. Một mình có thể chống lại cả trăm người, sử dụng súng ống, dao găm, kiếm Nhật, … như học sinh cầm bút. Cô 

nghĩ tôi sẽ ngồi im để rồi bị hớt tay trên à?


Cô gái – lúc này là Black Pearl –hay Kwon Yul nhếch miệng cười ngạo nghễ.


- Ông cũng tìm hiểu kĩ về tôi lắm đấy. Nhưng rất tiếc, tôi không chấp nhận 


KangIn cười vang, rít một hơi xì gà rồi chống cằm nhìn cô với vẻ thích thú



- Tôi đã nghe vụ cô đánh đàn em của tôi thân tàn ma dại như thế nào rồi, cô nghĩ khi đã bước vào đây sẽ có cơ hội bước trở ra à? 


-Tất nhiên không, khi đã bước vào đây, có nghĩa là tôi đã chuẩn bị tinh thần để có thể sống sót trở về với cái giường ngủ của mình ở nhà. 



- Khá lắm. Vậy, cho tôi xem thử khả năng nhiều người đồn đại của cô là như thế nào nhé



KangIn dụi tắt điếu xì gà, ấn vào nút đỏ trên bàn, từ trên cao, một chiếc lồng sắt to dày thình lình hạ xuống, nhốt cả người cô gái tên Yul vào trong. 



Từ bên ngoài, gần ba mươi tên cầm lăm lăm gậy gộc, kiếm, dao xộc vào vây lấy người bên trong lồng.


-Ra đây là trò chơi mới của ông trùm băng nhóm SongL à? Thú vị đấy, vậy tôi sẽ chơi với ông.


Vừa dứt câu, cô đã hạ thấp người xuống, rút từ trong ống boot một chuôi kiếm rồi lướt ngón tay ngang đáy chuôi, một lưỡi kiếm mỏng tang, sắt bén thòi ra


Chỉ với hai nhát kiếm, chiếc lồng sắt đã bị tách thành hai mảnh. Cô nhếch mép, mang đôi bao tay bằng sợi kim loại vào rồi dùng tay xé toạc lớp lưới sắt tạo 

thành một lỗ hổng đủ rộng để bước ra khỏi lồng.



…Ầm ầm ầm… chiếc ghế KangIn đang ngồi rung mạnh rồi hạ thấp dần xuống dưới cho đến khi mất hút. Trong căn phòng khách sang trọng giờ đây chỉ còn lại 

một cô gái trong bộ quần áo da ôm sexy và ba chục tên sát thủ lăm lăm vũ khí trong tay chực chờ xé nát lớp vải che kín thân hình gợi cảm.



Số phận cô gái sẽ ra sao đây? 


Chờ Chap sau thì bít  




P/S: Chap nì post chào hàng.. kekeke ~~~ 

Giờ thì chửn bị chào đón ss Shake come back đêy ~~~~ 
 

@All: sr các bác vì sự cố "dòng Note", ss Shake đã "dạy dỗ" lại em rồi ạ.. 
em xin lỗi các bác ..  

Idol của em bị trặc tay ồi  trước mắt là em đang nắm trong tay chap 3 nhưng mà có lẽ phải chờ khá lâu cho ss khỏi cái đã, ui, em củng đang nóng lòng 

hóng để biết là Nấm hay Sèo là thủ phạm giết Miss Kwon đây  

Gìơ mời các bác enjoy chap 2 nhaaaa~~~~~ 




===o0o===






Chap 2: 







…Ầm ầm ầm… chiếc ghế KangIn đang ngồi rung mạnh rồi hạ thấp dần xuống dưới cho đến khi mất hút. Trong căn phòng khách sang trọng giờ đây chỉ còn lại 

một cô gái trong bộ quần áo da ôm sexy và ba chục tên sát thủ lăm lăm vũ khí trong tay chực chờ xé nát lớp vải che kín thân hình gợi cảm.




Nhanh như tia chớp, Black Pearl tung người lên cao rồi đáp thẳng xuống trước mặt một tên trong đám, tung một đấm vào mắt khiến hắn chếch choáng, loạng 


choạng ngã ra sau. Tận dụng thời cơ, cô vung thanh kiếm trong tay cắt ngang năm tên gần đó. 


Năm xác người không đầu đổ ập xuống sàn. 


Tiếp đến, trước khi đám kia ùa tới, cô đã biến mất sau tấm màn, đèn vụt tắt, cả phòng khách rơi vào bóng tối tĩnh lặng.



… Hự… 


Vài tiếng động vang lên, là tiếng người ngã xuống. 


…Phụt…. một làn khói bao kín cả căn phòng, Cô nín thở lách người qua song sắt , với tay chụp lấy mặt nạ phòng khí độc treo trên tường, bỗng một chất lỏng 

chạy dọc vai trái, cái đau nhói giúp cô nhận ra mình đã bị đánh lén.


-Chưa có ai dám đánh lén Black Peal này, được, tụi bây chán sống rồi.. 


Nắm chặt bàn tay, cô ném một sợi dây quấn quanh xà nhà rồi đu mình lên cao, tay cầm chắc thanh kiếm chém liên tục vào khoảng tối nơi gần hai mươi tên sát 

thủ đang tụ tập tìm kiếm.


Cứ thế, cô hạ một lúc hơn chục tên, căn phòng giờ chật kín xác chết ngổn ngang trên sàn, trên ghế. 


Vẫn còn lại ba tên, ba tên cầm đầu, có thể là ba tên giỏi nhất trong đám vô dụng này. Và hiện giờ cô đang đối mặt với chúng.






-Hahaha, một chọi ba à? Thế thì chia sao nhỉ? Ông chủ đã nói hạ được cô em thì bọn anh được 300 ngàn USD, 300 mà chia ba thì sao ta? 


Một tên hếch mặt cười ngạo nghễ, nheo mắt nhìn cô.



-Vậy thì cứ chia mỗi đứa 100 đi, giờ thì nhào vô làm thịt nó.. 


Tên thứ hai vừa dứt lời, cả ba đã vây quanh cô. NHếch môi tạo thành nụ cười khinh bỉ, cô nhìn chúng rồi tung cước vào mặt tên đằng trước, thừa thế móc chân 

vào bụng tên phía sau trong khi nhát kiếm đã đâm xuyên qua trán tên còn lại.


- Cẩn thận đấy. Giờ thì cưa đôi, mỗi đứa 150.


Một tên quay sang nhắc nhở để rồi nhận một nhát đâm chí mạng vào cổ họng, máu phun theo nhát kiếm rút ra, hắn đổ ập xuống sàn nhà lạnh cóng.


-Hà hà, giờ thì 300 là của ta


Tên còn lại rùn mình hạ thấp xuống rồi bất ngờ tung ba chiếc phi tiêu tẩm độc vào Black Pearl, quá bất ngờ, cô chỉ kịp xoay người né trước khi chiếc phi tiêu 

bốn cánh sợt ngang vai phải, một cảm giác tê rần, cánh tay phải đã không còn cầm được thanh kiếm.


-Thằng khốn, tiểu nhân.. 


-Hahaha, không tiểu nhân làm sao thắng cô em được? 


Vừa nói hắn vừa tiến lại gần, tay vung thanh kiếm Nhật sáng lóa trong tay, cô khó nhọc lùi từng bước, người tiến, người lùi cho tới khi cô nhận ta mình đã bị ép 

chặt vào bức tường.


- Nào nào, chiến đấu tiếp đi nào, cô em xinh đẹp không định thắng anh ư?


Tên sát thủ nhăn nhăn trán, liếm môi nhìn vào thân hình nóng bỏng của cô gái truớc mắt.


Xoạc… một bên vai áo rách ngang, để lộ bờ vai thon, mềm mại


Mắt hắn như sáng lên khi nhìn chằm chằm vào làn da của cô, cười nhăn nhở


-Vui vẻ với anh một chút trước khi chết sẽ là một điều hạnh phúc cho cô em đấy! 


Không nói không rằng, hắn lao vào vật cô ngã ra sau, bàn tay thô ráp xé toạc chiếc áo da, đôi môi thô dày luớt khắp cơ thể cô không chừa một cm nào. 


Cô khó khăn đẩy con thú hoang kia ra khỏi người nhưng dường như đã bất lực, để mặc hắn ta làm gì thì làm. Hắn nhếch môi đắc thắng nghĩ rằng cô gái lừng 

lẫy cả giới Xã Hội đen giờ đang nằm bên dưới mà không để ý đến chân phải đang co lên cao.



Hự…. Hắn lảo đảo ngã sấp sang bên, mặt đau đớn ôm lấy của quý gượng đứng dậy rồi lao vào cô nhưng vẫn không nhanh bằng đôi chân thon dài đang kẹp 


chặt cổ hắn khiến cả thân người ngã ra sau, vẫn với những ngón đòn nhanh nhạy, đôi chân cô kẹp chặt cổ hắn bẻ ngoặc ra sau trong khi tay cầm con dao găm 


đâm liên tục vào bụng 




Một tiếng “rắc” gãy gọn ,khô khốc vang lên, gương mặt tên sát thủ đã hoàn toàn nằm gọn phía sau lưng, toàn thân mềm nhũng được tứơi cả lớp máu của chính 

hắn.



Black Pearl ôm vai, cố gượng đứng dậy, nhưng khi bước được vài bước, cô đã ngã gục xuống sàn nhà lênh láng máu và la liệt thây người. Ánh đèn chói lòa 


sáng lên, cô nghe những âm thanh lạo xạo, ồn ào, tiếng vỗ tay, tiếng trầm trồ ca ngợi và trước khi mọi thứ chìm trong bóng đêm, cô còn kịp trông thấy gương 


mặt một thiên thần tóc vàng đang tiến về phía mình..












- - - o0o- - - 









-Au... 


Cô he hé mắt khi những âm thanh đón chào một ngày mới chen vào tai. 





Hấp háy mắt vài lần cho quen với ánh sáng chói lòa, toàn thân đau nhức, ê ẩm, vai 

trái không thể nhúc nhích trong khi cánh tay phải hoàn toàn không còn cảm giác, chỉ một cử động nhỏ đã khiến những khớp xương kêu lên răng rắc, bất giác 

cô bật lên tiếng rên khe khẽ.



-Cô tỉnh lại rồi, cô cảm thấy thế nào? 

Một đôi chân ngắn ngắn, một cái quần short trắng cũng ngắn ngắn, một áo thun ba lỗ trắng ngắn ngắn , một bàn tay mềm mại sờ nhẹ lên trán, một giọng nói 

êm dịu rót vào tai rồi kế đó là một gương mặt thiên thần dịu dàng nhìn cô.



-Cô là… 



-Tôi là Jessica, Jessica Jung.



-Cô đã cứu tôi? 



-Phải thì sao mà không phải thì sao? 



Jessica hấp háy mắt ranh mãnh, trao cái nhìn dục vọng vào cô gái da ngăm đang đơ như tượng vì mình trong khi bàn tay hư hỏng đang lần mò phía sau lưng 

"cục than" kia mà ta nói trắng ra là nó đã chễm chệ ngự trị trên vòng 3 đầy tự hào của người thừa kế dòng họ Kwon.


Phút chốc hình ảnh thiên sứ dịu dàng trong mắt cô biến mất, thay vào đó là một cô nàng kênh kiệu, bướng bỉnh, ngang ngạnh và ma mãnh.


-Cô là người của KangIn? Vậy cứu tôi làm gì?


-Chính ông ấy đã để tôi cứu cô, thay vào đó, tôi nghĩ.. cô nên chấp nhận lời đề nghị của KangIn, đều có lợi cho hai chúng ta…và an tâm, tôi sẽ không để cô bị 

thiệt thòi đâu.. cô gái quyến rũ àh~ …


Cô rùng mình vì bàn tay của cô nàng kia đang vuốt nhẹ trên đùi mình, Jessica thì thầm từng lời vào tai cô, phả từng hơi nóng vào cổ. Cô nuốt nước bọt đánh 

ực, tim đập như trống trận. mặt đỏ bừng, tại sao Black Pearl lạnh lùng không sợ trời không sợ đất như cô, lại dễ dàng xao động bởi cô nàng này chứ? 


-Tôi… 



Không từ chối nghĩa là bằng lòng, Jessica nhìn vẻ mặt ngu ngơ, bối rối đến phát tội kia mà phì cười, thêm lần nữa khiến trái tim cô gái da ngăm khẽ rung 


động. 



-Đồ ngốc. 


Lại hơi thở ấm nóng chạm vào tai, cô cảm nhận toàn bộ cơ thể mình nóng hừng hực, chỉ chực chờ lao đến đè nghiến lấy cô nàng tóc vàng nóng bỏng trong bộ 

đồ cực ngắn kia mà ngấu nghiến từng chi tiết trên cơ thể.




Nhưng trước khi cô kịp hành động ngu xuẩn thì cô nàng quyến rũ kia đã bước nhanh ra ngoài, đóng sập cửa lại sau khi một vài tên thuộc hạ cúi chào một cách 

kính cẩn khiến Yul ngạc nhiên nhưng mắt vẫn cứ đăm đăm, ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không trước mặt. Thật không thể nhận ra đâu là Black Pearl lạnh lùng, 

bất cần thường ngày đâu cả!



-Này, cô ấy là ai? 



Cô quay sang nhìn tên thuộc hạ đứng canh cửa, nhướng mày hỏi



-Là Jung tiểu thư- cánh tay đắc lực trong các vụ làm ăn và cũng là người duy nhất “dám nằm trên” boss, quả trứng vàng của ông chủ đấy, đừng có dại mà 


chạm vào. Nếu không thì ba mẹ cô sẽ rất vất vả để tìm đủ mảnh ráp hoàn thành thi thể cho cô!



Những thông tin về cô nàng tóc vàng tên Jessica kia làm cho ai đó bỗng thấy hụt hẫng. 



Yul đã từng nghe về bóng hồng luôn bên cạnh KangIn, người nổi tiếng với sắc đẹp “ gợi cảm cùng thân hình nóng bỏng đến mức tàn nhẫn”, làm biết bao nhiêu 

ông trùm khác say cô nàng như điếu đổ để rồi tất cả các hợp đồng đều nhờ một tay Jessica hoàn tất. Dù cho đối tác là người khó tính như thế nào. 




Trong các vụ làm ăn phi pháp, cũng nhờ vào vẻ ngoài này đã mang lại nhiều vụ làm ăn lớn mang tính chất xuyên lục địa. 



“ Thì ra là cô ta, vậy là cô nàng này thuộc vào “hàng cấm” à? Thế nhưng… sao những hành động của cô ra lại giống như đang quyến rũ mình vậy chứ ? Kwon 

Yul , sao mày lại ngu như thế? Sao lại im lặng mà không từ chối cô ta hả? Mình cảm thấy hình như đã có quyết định sai lầm thì phải “



Lúc lắc đầu ném mớ suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, cô nằm xuống nhắm chặt mắt ngủ tiếp. 




Bên ngoài, Jessica lướt qua từng dãy hành lang, nàng đi đến đâu đám đàn em đều cúi đầu chào. Rút điện thoại trong túi ra, nàng ấn gọi cho KangIn.



-Em đã thuyết phục được cô ta chấp nhận, xem như đã lập đại công. Cưng sẽ thưởng gì nào? 



-[ Đến đây rồi anh sẽ thưởng.. hahaha]



Tắt điện thọai, nàng nở nụ cười tinh ranh lẩm nhẩm



- Xinh đẹp, quyến rũ, bản lĩnh.. cô không thể thoát khỏi tay tôi đâu.. Black Pearl àh~ Những gì Jessica này muốn đều phải được, cứ chờ rồi xem!!! 






---To be continue ---



P.S: Vì ss Shake đang bị tai nạn nên chap này có vẻ hơi ngắn nhỉ? 

sr các bác vì em xuất hiện rồi lặn mất tăm  chả là cái sì tai của ss Shake là thế... ss bận lắm nên hay phải ngâm chap.. giờ thì ss Shake "gác bút" rầu..  

Chắc chỉ còn theo mỗi cái fic này vì lời hứa với em thôi 

Hiện giờ thì em cũng hẻm biết TTGH với mấy fic kia sẽ ra seo nữa  nhưng có một tin "nội bộ" là sẽ có một author mới (là đệ tử Idol em) thay thế .. 

Rất pùn nhưng mong là author này sẽ hok làm mất đi giá trị của những tác phẩm hay đó.. 

Mọi người đọc nhớ comt để em có thêm "chứng cớ" mà ép buộc Idol theo cho tới cùng của fic.. kám ơn nhìu ạ!!!! 



Chap 3: 


Thấm thoát đã ba tháng kể từ khi Black Pearl chính thức gia nhập SongL. Kể từ khi biết Jessica là cô vợ nhỏ được KangIn cưng như trứng, hứng 

như hoa thì viên ngọc trai đen của chúng ta đã dẹp ngay mớ suy nghĩ lung tung, vớ vẩn và luôn cố kiểm soát mình mỗi khi đối mặt với nàng.



Cô và nàng, cơ bản là không thể. Phức tạp thì lại càng không thể.



Nhưng dường như Jessica đã nhận ra điều gì đó khác lạ mỗi khi Yul đối diện với mình, cái mặt khờ khạo, hành động ngớ ngẩn thật không giống Black Pearl mà nàng đã nghe 

đồn. Và nàng biết, con người đen thui, ngốc nghếch kia đã đổ gục vì nàng rồi.



Thế nên mới có chuyện, nàng luôn có những đụng chạm cơ thể không đúng lúc đúng chỗ, những câu nói đầy ẩn ý và luôn luôn trong những tình huống đó Kwon Yul đều đỏ 

rần cả mặt rồi tìm cách lảng ra chỗ khác ngay lập tức khiến nàng bật cười thích thú.



Và hôm nay… một lần nữa nàng chứng minh cái uy lực và nét cám dỗ của mình với cô gái lạnh lùng kia.







Rầm…



Kwon Yul tức giận quăng túi nilong đen lên bàn trước mặt. KangIn ngẩn đầu nhìn cô trong khi Jessica vẫn bình thản vuốt nhẹ vai ông trùm, ánh mắt hờ hững lướt nhanh qua 

vật nằm đó.





-Giải thích đi.



-Về chuyện gì? –Kang in thản nhiên đặt cằm lên vai Jessica, bình thản hỏi.



-Ông định chơi tôi một vố à? Tại sao hơn phân nửa số hàng giao lại là giả?



Nhìn bàn tay thô kệch lả lướt trên những đường cong tuyệt mĩ của cô gái tóc vàng kia mà Yul bắt đầu mất bình tĩnh, cô nắm chặt tay, tránh trường hợp sẽ làm việc gì đó “to 

gan, động trời” như là đấm vào mặt KangIn chẳng hạn.



- Cô đang nói gì vậy? Hàng giả? SongL chưa bao giờ lùm xùm vụ này. Cô đã tra hỏi đám đàn em của cô chưa mà dám quả quyết là do tôi làm?



-Đàn em của tôi có chết cũng không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là làm.



-Cô tin thuộc hạ vậy sao?



-…



-Tôi không truy cứu trách nhiệm của cô vì đã làm hao hụt mất một số lượng hàng lớn thì thôi. Cô to gan thật, dám phăm phăm vào phòng tôi mà không xin phép, đã thế còn 

giở giọng đàn chị ra mà chất vấn Song Kang In này như thế hm?



-Được. Là lỗi của tôi. Xem như tôi đã làm mất lòng tin và xúc phạm đến ông trùm SongL, trục xuất ra khỏi tổ chức là được chứ gì?



Cô nhếch môi, quay lưng bước ra ngoài..



-Chờ đã…



“Cục vàng” của KangIn chợt lên tiếng níu giữ bàn chân chực bước ra khỏi cánh cửa.



-Chỉ là rủi ro không ai muốn, thôi thì bỏ qua chuyện này đi. Tối nay có vụ làm ăn lớn, cô Kwon có thể nhân cơ hội này mà đoái công chuộc tội.



Jessica đứng dậy, tiến ra khỏi bàn làm việc của KangIn, bắt chéo tay nhìn xuống người đang đứng quay lưng về phía nàng, nhỏ giọng.



-…



-Sao? Cô thấy thế nào?



-Không.



Viên ngọc trai đen lạnh lùng từ chối. Tiểu Thư Jung nheo mắt, cười tinh ranh.



-Cô nợ tôi ơn cứu mạng…



-Tối nay mấy giờ



Biết nai đã sập bẫy, con cừu non trong thoáng chốc đã biến thành cáo.



-21h22. Tại X Club.





~~~*****~~~



21h00. Trước Club X






- Đại Tỷ!



Đám vệ sĩ Club cúi đầu khi vừa trông thấy Black Pearl bước xuống từ chiếc motor



-Tiểu thư Jung tới chưa?



-Chưa ạ.



-Chào Tiểu thư!



Yul giật mình quay lại rồi sau đó, đám đệ tử SongL mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên nhìn Black Pearl lừng lẫy một tay bụm mũi tay còn lại cố vén đám đông chạy vào toilet.



Cũng đúng thôi, ngay khi cả đám tò mò muốn giải đáp thắc mắc mà nhìn về hướng đại tỷ đã nhìn thì đồng loạt hơn phân nữa đều đưa tay bịt mũi ngăn chặn thứ chất lỏng 

âm ấm, tanh tanh chảy ra khỏi cơ thể qua đường thở.



Jung Tiểu thư tối nay vô cùng gợi cảm trong cái váy CK đen mà “vải ít, thịt nhiều” trừ nơi cần che thì tất cả những “thứ còn lại” đều lồ lộ ra đấy như trêu ngươi đám đàn ông.



Tiểu Thư vẫn vô tư (hay cố tình ) lả lướt bước qua đám đàn ông đang nhìn nàng với cặp mắt lồi hết cỡ.



-Kwon Yul đâu?



-Thưa… đại tỷ vừa.. vừa… vào



Chưa nghe hết câu, nàng đã vội đẩy tên đàn em ra mà hấp tấp đi vội vào trong Club.





Trong khi Jessica bàn việc làm ăn thì cô gái da ngăm của chúng ta vẫn còn ngồi miết trong toilet không dám chường mặt ra ngoài tránh trường hợp phải đi tiếp máu lần nữa.





- - - - - - - -



23h30.. Cuộc giao dịch hoàn tất, Jessica ra lệnh cho đám đàn em về trước, riêng nàng ở lại căn phòng VIP khi nãy chán nản, mệt mỏi nâng ly rượu lên ngắm nghía.





Nhìn những giọt rượu sóng sánh bên trong chiếc ly thủy tinh thật đẹp và tinh khiết. Nhưng có ai biết rằng, rượu chỉ đẹp khi được nằm trong chiếc li thủy tinh, nếu đổ xuống 

đất, nó cũng như những chất lỏng khác mà thôi.



Giống như cuộc đời nàng, hào nhoáng, rạng ngời như thế, nhưng bên trong, nàng hầu như đã đánh mất chính mình.



Chỉ vì muốn có tiền chữa trị cho đứa em trai, nàng đã nộp đơn vào tập đoàn Song thị, với ngoại hình hoàn hảo và bản tính ngây thơ của một cô gái mới lớn. Nàng đã không 

chút nghi ngờ khi tên Giám đốc tuyển chọn một đứa nhóc mới học năm đầu Đại học như nàng làm Thư kí.




Để rồi, nàng lọt vào mắt xanh của KangIn, Chủ tịch tập đoàn Song thị và hắn đã dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ nàng gia nhập vào tổ chức của hắn vì biết nàng có một cái đầu 

cực kì thông minh và với nhan sắc của nàng ắt hẳn sẽ làm không ít đàn ông gục ngã.



Nàng vẫn vô tư không biết gì, khi đích thân ngài chủ tịch hướng dẫn cho nàng cách uống rượu, phân biệt các loại rượu, các loại bột màu trắng mà với một cô gái mới lớn vẫn 

chưa biết là gì.



Dần dà, nàng đã hoàn toàn thay đổi, nhất là sau cái chết của em trai, nàng như trở thành một con người khác, tinh ranh hơn, lạnh lùng hơn, biết tận dụng những thế mạnh 

của mình nhằm chiếm lấy những gì nàng thích và đặc biệt , lòng thù hận với con người của nàng luôn nằm ở mức cao nhất.





Không thoát khỏi được ám ảnh, trong một đêm mưa, nàng đã tìm đến gia đình tên bác sĩ vô nhân tính xem thường mạng người – mà trong trường hợp này là em trai nàng. 


Và sáng hôm sau, tin tức cả nước đưa tin gia đình một vị bác sĩ gồm 5 người đều đã bị giết chết.





Lúc này, lại nhờ đến tay KangIn, hắn đã dùng tiền bịt miệng tất cả những tên cảnh sát điều tra, và vụ việc nhanh chóng lắng xuống.



Nàng thêm một lần nữa mang ơn hắn, để trả ơn, nàng đã chấp nhận làm bóng hồng bên cạnh KangIn cùng với Park Gyuri.





Thành thật mà nói, KangIn cũng không quá tệ - chí ít là đối với nàng .Nhưng với tất cả mọi người và người vợ bất hạnh của hắn thì Song KangIn đúng là một tên khốn.

Thật khó tin khi nói rằng hắn chưa từng vượt quá mức giới hạn với nàng chỉ vì chìu lòng người đẹp. 




Đôi lần nàng muốn bỏ chạy thật xa, tìm đến một vùng núi hoang sơ, ít người nào đó mà sinh sống rồi tìm một người sẵn sàng bên cạnh chia ngọt sẻ bùi với mình mà an 

phận như những cô gái bình thường khác.



Thế nhưng, tìm đâu ra người chân thật giữa một xã hội đầy dối trá lọc lừa này? Giữa một xã hội luôn chằm chặp nhìn vào vùng ngực nõn nà và vòng eo đáng mơ ước của 

nàng mà muốn tìm một ai đó thật lòng sao? Đùa với nàng à?







Bật cười, nàng nốc cạn ly rượu, cắn chặt môi cảm nhận vị ngọt thanh rồi nhanh chóng chuyển thành đắng chát ở cuống họng. Thật giống cuộc đời của nàng!



Nàng cứ liên tục tống những giọt rượu đắng chát vào miệng, cho tới khi chai rượu đã hòan toàn trống rỗng, nàng bật cười gọi tên phục vụ mang vào một chai khác.



Vẫn tiếp tục uống, nàng uống như đây là ngày cuối cùng vì mai sẽ là tận thế. Bất chợt, một cái tên thoáng qua trong đầu, cái tên khiến nàng chua xót khi nghĩ đến. Kwon 

Yul.





Kwon Yul cũng có thân phận giống nàng, đều là trẻ mồ côi, đều phải một mình vất vả bươn chải kiếm sống để lo cho bản thân, nhưng nàng hạnh phúc hơn khi được an toàn 

trong biệt thự SongL, còn cô phải khó khăn chống chọi với mọi thứ: những ánh mắt khinh thường, ghê sợ của những người chết tiệt luôn cho mình thuộc tầng lớp cao quý mà 

khinh bỉ những người nghèo khổ, khốn cùng. Những kẻ sinh ra trong nhung lụa giàu sang nên đâu biết cái khó, cái khổ của những người kém may mắn hơn.





Có lẽ phải chịu đựng những lời sỉ nhục, thóa mạ, những hành động xa lánh, nghi kị từ nhỏ đã tạo cho Yul một vẻ ngoài bất cần, lạnh lùng và tính cách gan lì, mạnh mẽ như 

thế này đây.



Nhưng tại sao cái con người đen đen, ngốc nghếch, ngớ ngẩn trước mặt nàng lại khiến nàng cảm thấy an toàn và tin tưởng như thế chứ? Chẳng lẽ nàng đã tìm được người có 

thể bảo vệ nàng và yêu thương nàng chân thành rồi sao?



Thoáng chốc, nàng mỉm cười, gục đầu xuống chiếc bàn kính, thiếp đi





- - - - - -







Cô bước nhanh qua từng dãy bàn trong X Club, ánh mắt dáo dác tìm kiếm thứ gì đó.



- Jung tiểu thư ở đâu?



-Phòng 221 thưa cô.



-Thanks.





Cô bước nhanh về hướng phòng 221, gần đến nơi, sự im ắng khiến cô có chút lo lắng, vội rút súng chỉa về phía trước, bước chầm chậm vào trong.



-Giơ tay lên…



Bên trong hoàn toàn không có ai, Yul thở phào, nhét súng vào lại rồi đưa mắt nhìn khắp phòng.





“ Tiểu thư đâu rồi nhỉ? Khi nãy SooYoung đã báo cô ta chưa về mà? Ôi trời, Jessica Jung, cô làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, không thì tôi chết không toàn thây với lão già 

KangIn mất.. “





Mắt lại quét quanh căn phòng VIP thêm lần nữa, rồi bất chợt dừng lại ngay nơi có một người gục đầu ngủ trên bàn.



Tiến lại gần lay lay vai cô gái tóc vàng, Kwon Yul gắt nhè nhẹ.



-Tiểu thư~



-…



-Jung Tiểu thư~



-…



-Tiểu Thư tỉnh lại mau, ông chủ đang tìm cô đấ….



Cô đứng hình, không thể nói tiếp lời nào vì miệng đã bị đôi môi khác bịt kín. Chiếc lưỡi nghịch ngợm lướt nhẹ buộc cô phải hé môi tiếp nhận.



Mùi rượu nồng nặc, cô có thể nếm được hương vị ngòn ngọt, đăng đắng của Rémis 80 trên đầu lưỡi, bàn tay khéo léo luồng lách vào trong áo miết nhẹ lên da, một cảm giác 

nóng hừng hực bao trùm lấy hai cô gái, nụ hôn ngày càng mãnh liệt khi Jessica đã hoàn toàn nằm trên cô, cổ áo bị kéo lệch sang bên, những dấu đỏ xuất dần xuất hiện dày 

đặt, toàn thân cô run lên từng đợt, bên dưới hình như đã ướt nhoẹt… nhưng rồi, cô sực tỉnh khi nhớ người mình đang hôn là ai, vội vàng đẩy mạnh nàng ra trong khi Jessica 

vẫn cố bấu chặt cổ cô kéo sát vào mình.



Cứ thế, một người đẩy một người trì kéo cho tới khi Kwon Yul vớ được cái túi xách trên bàn rồi cứ thế mà tán nhẹ vào gáy khiến Jung tiểu thư của chúng ta dứt khỏi nụ hôn, 

trợn trừng mắt liếc cô một phát tóe lửa rồi khép mắt ngã ra sau bất tỉnh. =.=


-----T0 Be ContiNue----








P/S: Thực sự thì fic này ss Shake xây dựng một cốt truyện rất là lắt léo, ai từng theo các fic của ss thì đều biết là CHƯA có ai từng đoán được ý của ss.. 

Em cũng chả biết trong đầu ss có cái gì mà có những suy nghĩ "cao siêu" như thế nữa .. 

Nhưng không sao, chap 3 sẽ dài hơn và thân thế của các cô gái sẽ được tiết lộ... 

hè hè, không chừng chap 3 sẽ có nhiều bất ngờ đây 

Huhuhuhu~~~ Oa oa oa ~~~~ 

Sorry các bác .. tại tay ss Shake bị nặng hơn chút.. nên phải chờ hơi lâu...  

Em thực sự zất zất là xin sờ lỗi..  





~ ~ ~ ~ ~ 


Chap 4: 











Những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, thắp sáng căn phòng sang trọng, rọi chếch vào dãy kệ rượu xếp dài trong phòng tạo ra một đường cầu 

vồng bảy màu in lên tường.



Nàng thức dậy với cái đầu nhức như búa bổ và đôi môi khô rát. Vỗ vỗ vào đầu xua đi cơn đau, Jessica uể oải bước xuống giường, tuột nhanh dây kéo chiếc 

váy hở hang tối qua ném xuống đất, rồi cứ trong tình trạng “sơ sinh” mà bước vào phòng tắm.




Đứng trước gương, nàng rú lên kinh hãi nhìn vào khóe môi bị rách của mình mà xót xa, ôi đôi môi mà nàng luôn nâng niu, chăm chút.



Hai tay chống vào thành lavabol, nàng nhắm chặt mắt cố nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. 


Cuộc làm ăn hoàn tất, nàng vẫn còn nhớ lúc gọi tên phục vụ mang vào chai rượu khác, rồi nàng uống.. sau đó.. thì gục xuống bàn, rồi…



Rồi đến gì nữa ấy nhỉ?


Aish, sao không nhớ chút gì nữa vậy nè? 


Chợt một tia sáng lóe lên trong cái đầu vốn đã bị nhuộm một màu đen tối của nàng.. 


Nàng đã nhớ ra một cái tên.. 


Một người...






KWON YUL… 






Như nút kích hoạt tất cả những sự việc đã xảy ra tối qua, nàng há hốc mồm kinh ngạc nhưng không bao lâu lại chuyển sang tức tối.


Phải, nàng đang tức. Tiểu thư Jessica hiện đang rất tức giận.. 

Cái tên đen thui lạnh lùng đó dám từ chối nàng à? Kwon Yul, cô nghĩ cô là ai mà dám từ chối Jessica Jung này hửm? 



Biết bao nhiêu gã đàn ông trên thế gian này luôn nhỏ dãi nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng, chỉ cần một cái gật đầu chấp thuận, lập tức cái hàng dài những 

gã mong muốn được chạm vào nàng sẽ dài như tàu hỏa vậy mà cái tên ngốc đó lại thẳng thừng gạt nàng sang bên, hỏi có tức không chứ? Còn gì là danh tiếng 

của Jessica Jung lẫy lừng nữa.



“ Kwon Yul, cô giỏi lắm.. Tôi không buông tha cô dễ dàng như vậy đâu.. Khi Jessica này đã ra tay thì có chạy đằng trời… “


Nàng nhếch môi cười đắc ý, một tia sáng lóe lên sâu trong ánh mắt gian tà.


Jessica Jung đã chính thức “khai tử” Kwon Yul – Viên ngọc trai đen lẫy lừng.


- - - - - - - - 


Những ngày sau đó, Kwon Yul luôn tìm mọi cách tránh chạm mặt Jung tiểu thư nhưng.. mọi sự đều không như ý cô muốn bởi vì cô quên rằng Jessica Jung là 

boss của mình.


Tất nhiên, với lí do Black Pearl là viên ngọc may mắn, có cô đi theo “hộ tống” giống như rồng thêm cánh do đó mọi mối làm ăn đều thuận lợi nên “bà chủ nhỏ” 

SongL đã nằng nặc đòi ông trùm KangIn giao cho Kwon Yul nhiệm vụ bảo vệ Jung Tiểu thư mọi lúc, mọi nơi bất kể giờ nào ngày nào, cô đều phải kè kè bên 

cạnh nàng.


Mọi chuyện tiến triển tốt như những gì đã vạch ra, vì Kwon Yul đang nhận ra một điều: Jessica đang dần dần quyến rũ cô một cách lộ liễu hơn.


-Yul ~ Cô cõng tôi về phòng.

-Nhưng thưa tiểu thư.. phòng cô ở phía trước kia kìa

-Thì sao? Hiện giờ tôi đang mỏi chân không bước thêm được nữa, có cõng hay không? 


Cô thở dài, khom mình xuống chờ đợi.

-Vậy mới ngoan chứ. 


Nàng cười đắc thắng, tót ngay lên lưng cô, hai tay choàng quanh cổ, ôm chặt

Khoảnh khắc được một vòng tay ai đó cuốn chặt quanh cổ đã khiến một trái tim đập thật nhanh, thật mạnh, một rung động thật nhẹ trong tim và một cảm giác 

kì lạ len lỏi vào sâu bên trong.


-Tiểu thư.. ưhm.. có thể nới tay ra chút được không? - Cô đỏ mặt, e dè năn nỉ. 


-Không. Đi về phòng thôi.



Biết không thể nào cãi lại cô nàng bướng bỉnh này, cô đành rụt rè choàng tay ra sau vịn vào đôi chân cô nàng đang yên vị trên lưng. Cô cảm thấy vui, không 

biết vì lí do gì, nhưng đó là một cảm giác yên bình, hạnh phúc khi ai đó khe khẽ áp mặt vào lưng, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào gáy, cô muốn dãy hành 

lang này dài ra.



Cùng cảm giác với cô, có một người cũng đang cảm thấy hạnh phúc, tim cũng đang nhảy nhót khi cảm nhận được sự an toàn, cảm giác được bảo vệ và nàng 

thực sự tin vào cô gái này. Nàng hoàn toàn có thể giao cả cuộc đời mình cho cô ấy. Nàng đang yêu cô sao? 



Không.. Nàng không dám chắc, nhưng mỗi lần gặp mặt, nàng lại muốn sà vào lòng cô mà nũng nịu. Nàng muốn nếm thử hương vị trên đôi môi căng mọng đó, 

muốn đánh dấu chủ quyền lên đôi vai quyến rũ đó.. nhưng.. nàng không chấp nhận sự thật là nàng đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.. nàng không tin.. 

sống trong thế giới ngầm không được để cho cảm xúc lấn áp lí trí.. 



Mục đích của nàng là tiếp cận cô, tìm ra điểm yếu buộc cô phải toàn tâm toàn ý làm việc cho SongL theo lệnh của KangIn. Nhưng giờ, hình như chính nàng 


đang rơi vào vòng xoáy của trò chơi do chính nàng tạo ra. Cách duy nhất nàng có thể làm bây giờ là lơ đi những cảm xúc, những rung động mà trái tim lạnh 

giá của nàng đang cảm nhận. Nàng thật sự không hiểu bản thân, tại sao nàng lại có thể yêu cô một cách nhanh chóng như thế?




“Jessica.. tỉnh lại.. mày chỉ muốn quyến rũ cô ta vì tương lai của cả tổ chức.. chỉ là cảm xúc nhất thời.. giữa cả hai thực chất chả có gì cả.. Phải, không thể nào..”


-Tiểu thư đã đến rồi.


Tiếng Yul làm nàng sực tỉnh, trái với những cử chỉ dịu dàng khi nãy, nàng lạnh lùng ra lệnh 



-Cô về đi. Khi nào cần tôi sẽ gọi.



Cô bất ngờ trước sự thay đổi thái độ một cách đột ngột như thế. Nhưng hơn ai hết, cô biết nàng là cấp trên, là sếp và là người tình của ông trùm băng đảng 

lớn nhất Đại Hàn này. Cô không có tư cách chạm vào nàng, phải, không có tư cách..



Cố lấy lại vẻ bất cần cố hữu, cô cất bước trở về; thái độ lạnh lùng xa cách của Jessica làm tim cô khẽ đau nhói. Chính Yul cũng không biết mình lại rơi vào 

lưới tình một cách chóng vánh như vậy. Dù luôn tự trấn tỉnh rằng mình không có cơ hội với người con gái xinh đẹp như nữ thần kia nhưng sao vẫn không khống 

chế được cơn đau từ con tim bất trị. Bệnh tương tư của cô ngày một nặng rồi đây!!!







Cánh cửa khép lại, nàng ôm ngực tựa vào cánh cửa. Đau, đau quá.. Nhìn cô quay lưng bước đi mà cõi lòng tan nát.. Nàng không biết vì sao mình đau, song, đó 

là cuộc sống. 



Đôi lúc ta đau, nhưng không biết lí do, đôi khi ta buồn nhưng lại không hiểu rõ.. Đau hay buồn cũng cần nguyên nhân sao? 


Nàng không biết, nhưng mỗi khi nhìn hình dáng cô độc của con người đó lê bước qua dãy hành lang vắng vẻ, hay nhiều lần vô tình nhìn trộm những lúc cô ngồi 

suy tư bên ly rượu, lắng lòng trong làn khói thuốc, nàng lại đau đớn quay mặt đi.. 



Một giọt nước rơi từ khóe mi xuống bàn tay đang ôm ngực, nàng quệt thứ nước ướt đẫm cả khuôn mặt mà nhìn chăm chú.


Nước mắt? 


Thứ nước trong veo, ấm nóng này là nước mắt? 


Kể từ ngày đó, ngày đứa em trai mất đi, nàng đã không còn thấy nó xuất hiện, bởi lẽ nàng không đủ can đảm để nếm lại cái vị đắng chát đến nát lòng đấy và 

hoàn cảnh đã tôi luyện trái tim nàng trở nên sắt đá.


“Tình yêu có thể khiến mọi thứ hồi sinh, nhưng cũng có thể hủy diệt tất cả”


Nàng biết chứ, nhưng không sao ngăn được bản thân thôi không khóc nữa. Riêng đêm nay, nàng tự cho bản thân một đặc ân. Rồi mai, khi trời sáng, nàng lại là 

một Jessica Jung lạnh lùng với cả thế giới, nước mắt nàng sẽ không tiếp tục rơi.



Khi con tim đóng lại, nghĩa là nó đang tự bảo vệ chính nó. Nàng cũng sẽ làm thế, đau hết đêm nay, ngày mai mọi thứ sẽ chấm dứt. Với KangIn, nàng chiếm 

một vị trí khá quan trọng, chắc hắn cũng sẽ bỏ qua thất bại lần này của nàng thôi. Và nàng sẽ không còn phải cắn rứt khi đùa giỡn với tình cảm của cô và cả 

chính bản thân nàng nữa… 



Nàng thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, trong cơn mơ, nàng nhìn thấy nàng và cô tay trong tay dạo trên thảm cỏ. Cả hai âu yếm hôn nhau trong hạnh phúc , 

trong chính cơn mơ đó.. nàng cũng biết rằng đó chỉ là mơ… một giấc mộng quá đẹp.. đẹp đến nỗi không bao giờ thành sự thật.




****

…Khuôn viên biệt thư Song Thị…. 21h30… 


Một bóng người dáo dác quan sát xung quanh, sau một hồi dò khắp các khe hở, một cách an tâm, bóng đen nhấn nhấn điện thoại gọi cho ai đó.


- [Hello! Who are you? Can I help you?]


Một giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên với cách phát âm chuẩn như một người Mỹ chính gốc.


- I’m your mom’s friend. I want to see her. Can you help me?


Đáp lại cũng là một giọng phát âm chuẩn không cần chỉnh, giống như đã sống ở nước ngoài rất lâu.




- [Oh.. My Mom has gone out already.. so sorry.. ]



Cô nhóc trong điện thoại đáp với giọng luyến tiếc, nhưng sau đó một giọng nói đặc sệt tiếng Hàn lại cất lên.


- Vậy umma của con đâu? 


- [Ơ.. cô biết tiếng Hàn ạ? Mom con đi hát Solo rồi ạ! ]



Cô nhóc lễ phép trả lời vẫn với giọng nói lảnh lót như tiếng chim hót.


- Hát Solo?


- [Vâng. Là hát trên sân khấu với mái tóc quấn lô và tay cầm cái xô ấy]


Cô nhóc vô tư giải thích mà đâu biết người bên kia đang cắn chặt răng cố nén tiếng cười chực chờ vỡ òa.


- Không đùa với cá sấu con của umma nữa, Yoong của umma vẫn ngoan chứ? 


-[ Ah! Umma.. Yoong nhớ umma nhiều ơi là nhiều.. nhiều như sao trên trời ấy..] 


Cô nhóc tên Yoong reo lên vui mừng, phấn khích hét vang trong điện thoại khiến cô gái phải đưa nó ra xa nhằm bảo vệ an toàn cho cái màng nhĩ đáng thương.


-Umma cũng nhớ Yoong nhiều lắm.. Umma xin lỗi vì không thể bên cạnh chăm sóc cho con… Yoong vẫn nghe lời cô hàng xóm Sunny chứ? 


-[ Umma không cần bận tâm.. Yoong luôn vâng lời umma phải luôn ngoan ngoãn “tuân lệnh” cô Sunny, Tae lùn appa và Nấm ú umma lắm lắm.. ]


Nhóc Yoong nói với vẻ tự hào.


- Giỏi. Umma yêu Yoong nhiều nhiều lắm.. Yoong phải vâng lời mọi người nghe không? Nếu có dịp umma sẽ về thăm Yoong.. à mà con đã ăn gì chưa? 


-[ Yoong vừa mới ăn cháo Dâu – Nấm của Fany umma rồi ạ! ] 


-Gì cơ? Con nói gì? Cháo DÂU- NẤM á? 


Cô gái vô tình hét lên nhưng rồi chợt nhận ra mình đang ở đâu bèn nhanh chóng trấn tỉnh.


-[ Vâng ạ. Tae lùn appa chở Fany umma qua đây rồi lấy lí do rước Huynnie để “chuồn” mất tiu gòi.. Tae Lùn appa nhát như thỏ đế í .. hehe.. ] 


Nhóc cá sấu cười sằng sặc trong điện thoại.


-Thế con.. phải ăn “thứ đó” của Fany à? - thấm thấm mồ hôi trên trán



-[Ưhm… Thật sự là Yoong chưa từng nếm thử món nào “kinh dị “ như thế.. umma biết không.. nhìn tô cháo vừa có màu hồng, vừa pha chút trăng trắng.. mùi vị 

thì tệ còn hơn là… ]



-Cho umma gặp Fany umma. 






-[ Hello.. tớ - Fany nghe đây.. Có chuyện gì hử bạn hiền? ] –Vừa nói vừa cười hề hề


-Yah! Tiffany Hwang.. cậu… -tức không nói nên lời



-[Chuyện giề?]



-Sao cậu dám đầu độc con tớ hảaaaaaa? 



-[Nè nè.. ăn nói cho đàng hoàng nhá.. có ai làm umma như cậu không? Bỏ bê con cái chạy theo phù phiếm, vật chất xa hoa, đú đởn ăn chơi rồi tất cả một tay 

đứa bạn khốn khổ này lo vậy mà còn dám lên giọng trách móc nữa hả? Tin tớ mua vé máy bay bay sang tính sổ với cậu không? ] –sừng sộ




Nhận thấy người bên kia đang có nguy cơ “điên tiết”, người bên này đành xuống giọng.


-Ừh thì tại tớ.. nhưng mà làm ơn.. cậu đừng có đòi nấu ăn nữa.. tên lùn đó bỏ đói cậu sao mà cậu phải xuống bếp chứ? 



-[ Kaka.. tớ mới sáng chế ra món mới.. nên định kéo “thằng cha nó” với “sắp nhỏ” ra thí nghiệm thôi mừ .. ^^ ]



-Nè nè.. cấm tiệt… không được lấy con tớ ra làm chuột bạch thử thuốc.. Mà thôi, tớ phải cúp máy đây.. Chuyện tớ đã có con nếu lọt vào tai của bất kì ai trong 

này thì chỉ có mà chết.. cậu biết ở đây “tai vách mạch rừng” mà .. 


-[Ờh .. thôi.. lo mà hí hửng với ông chồng già Kang In sếp sòng của cô đi.. gánh nặng con cái cứ đặt lên vai đứa bạn bất hạnh như tôi đây này.. Khiếp… số tôi 

khổ… lỗi lầm của bạn bè mà cuối cùng phải è cổ ra gánh.. đồ hư hỏng.. ]



Tút… tút… tút… 


Cô gái cất điện thoại vào túi, quay đầu nhìn dáo dác lần nữa rồi an tâm bước thật nhanh vào trong. 


Nhưng cô gái đâu biết, đằng sau chậu cây to đằng kia.. Bóng một tóc dài khác cau mày trông theo… nhưng sau đó, vầng trán khẽ giãn ra.. rồi một nụ cười 

được tạo thành… 


-Thì ra là thế… 


--- To Be Continue --- 



P/S: haizz... mọi chuyện đang rắc rối rùi đây các bác có đoán đc nội dung chap típ theo hem 

Keke... ai là umma Yoong nhỉ???? Đoán nào... 

Haizzz.... cuối cùng thì cũng có chap 5.. cứ tưởng bị close rồi chứ ...  



Chap 5: 





-Chuẩn bị xong chưa? Đã đâu vào đấy rồi chứ?



Kwon Yul nhét khẩu súng đã nạp đủ đạn vào thắt lưng, quay sang kiểm tra một lượt các Vali đen xếp trên bàn. Đôi mày khẽ nhíu lại.



- Đặt vào mỗi vali hai Handgun B *.


- Yes. Ma'am






Handgun B









... Knock... knock... knock....


-Ai?



-Là tôi.



- Vào đi.



Cửa bật mở, cô bước vào trong, cố tránh ánh mắt của cô gái tóc vàng đang chăm chăm vào mình.



-Ông chủ, mọi thứ đã hoàn tất. Nửa giờ nữa máy bay sẽ cất cánh.



-Tốt lắm.



-Honey ah~ Cưng đâu cần phải ra mặt, để em và Black Pearls đảm nhận được rồi, hay là.. cưng không tin tưởng em?



Nàng nũng nịu nhăn nhăn mũi vòi vĩnh, cô vẫn im lặng, mặt không chút cảm xúc nhưng bên trong cảm thấy vô cùng khó chịu khi thiên sứ tóc vàng hôn chụt vào má KangIn.



-Haha, làm gì có, chỉ là đối tác lần này của chúng ta không phải tay vừa đâu. Oppa chỉ sợ hắn làm gì em thôi, ai không tin chứ em thì làm sao anh không tin được chứ



KangIn bật cười ha hả, bàn tay xấu xí kia lại lơ đãng xuống mép quần short nhưng bị một bàn tay khác ngăn lại



-Thôi nào, có người kia kìa ...



Nàng ngượng ngịu đẩy tay ông trùm SongL ra khỏi đùi trong khi mắt nhìn cô một cách ái ngại bỏ mặc sự phật ý của KangIn , đứng lên đi sang bô sofa ngồi xuống.



Ngay từ khi bước vào phòng, tuy luôn né nhìn thẳng vào mắt Jessica nhưng không có bất kì cử chỉ nào dù nhỏ nhặt nhất của nàng lọt khỏi mắt cô. Nhìn vẻ mặt quê độ của boss vì bị người đẹp cự tuyệt bất giác cô thấy vui vui trong lòng.



-Thưa nếu không còn gì tôi xin phép ra ngoài đốc thúc thuộc hạ.



Cô lạnh lùng cúi chào. Dợm bước đã bị gọi giật.



-Khoan đã. Cô Kwon không muốn biết đối tác lần này của chúng ta là ai hả?



Và không ai khác , người vừa lên tiếng hỏi lại chính là Jessica. Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần cô, đến khi đã đối diện, con người đen thui lầm lì kia vẩn không ngẩn đầu lên nhìn nàng dù chỉ một cái thoáng qua khiến Jung tiểu thư nhà ta ấm ức vì không tin có một ngày hình bóng nàng lại không lọt nổi vào đôi ngươi đen láy của một con người .



-Nếu điều đó cần thiết.



Cô vẫn nghiêm nghị, nhưng cô gái tóc vàng kia đã nhìn thấu nét bối rối vừa thoáng qua trong giọng nói lạnh băng. Mỉm cười,đưa tay nâng cằm cô lên đối diện mình.



-Sẽ cần thiết cho cô và cho CHÚNG TA.



Nàng cố tình nhấn mạnh từ "chúng ta" như muốn ngầm nhắc khéo rằng nàng vẫn nhớ mọi chuyện xảy ra ở X- Club lần trước. Qủa nhiên, cái con người đen thui tội lỗi kia bỗng chốc trở nên lúng túng.



-Ơ.. vâng... vậy thì.. người đó là ai?



-Là KhunSa, trùm ma tuý ở khu Tam Giác Vàng - là tên tội phạm được chính quyền Hoa Kì truy nã trên toàn cầu. Sỡ dĩ lần này boss phải đi vì KhunSa không phải là người dễ chơi, hắn ta có cả một đội quân được trang bị những thứ vũ khí tối tân , hiện đại nhất không kém gì lực lượng an ninh Mỹ. Cuộc trao đổi lần này là một vụ làm ăn lớn, không tránh khỏi việc KhunSa sẽ "lật kèo", chính vì vậy chúng ta cần phải hết sức thận trọng và lên kế hoạch hỗ trợ lẫn nhau.



Yul hít thật sâu cho đầu óc tỉnh táo sau một hồi bị "áp đảo tinh thần" bằng mùi thơm toả ra từ người thiên sứ tóc vàng vừa quay về bục cao kia. Mặt vẫn ngơ ngẩn nhìn theo. Jessica bỗng nhiên quay phắc người lại khiến ai đó giật nảy mình.



- Cô Kwon sẽ trực tiếp chỉ huy ba cánh của chúng ta bao vây bên ngoài. Một khi bên trong có tiếng súng nổ, lập tức siết chặt vòng vây, SooYoung sẽ chỉ huy lực lượng trợ giúp khi khẩn cấp. Nickhun, YongHwa, UEE sẽ giao cho cô chỉ định vị trí. Giờ thì cô có thể ra ngoài..




…Chang Rai's International airport…





-Chúng ta mau về khách sạn. KhunSa nổi tiếng là người xem trọng giờ giấc. Phải đảm bảo rằng kế hoạch không có bất kì sai sót nào.





-Vâng thưa ông chủ.





KangIn bước vào trong xe, theo sau là nàng trợ lí xinh đẹp. Chiếc xe đen bóng vừa chuyển động, cô nhanh chóng leo lên chiếc xe khác.





“Kwon Yul, tỉnh táo lại. Lần này là một mối làm ăn lớn, không được nghĩ đến cô ta nữa. Mày phải biết rằng, Jessica là chủ, còn mày chỉ là thân phận tôi mọi. Với mãi cũng không tới đâu “

… Khách sạn Palace…





Phòng VIP … 205…





-Tất cả đã rõ kế hoạch rồi chứ? Chỉ cần một chút sai sót nhỏ, chúng ta có thể không toàn mạng trở về. Căn bản phải nắm trong tay bốn chữ “Dục – tốc – bất – đạt “. Hiểu chưa?





-VÂNG.





Trong căn phòng sang trọng, một nhóm người đứng xếp hàng ngang ngay ngắn trước mặt ông trùm SongL đồng dạ ran. Và dĩ nhiên, nhóm người đó đều là những tay chân thân cận nhất của KangIn. Vừa vặn trong ấy cũng có một cô gái mà ai cũng biết là ai đấy.





-Các người về phòng chuẩn bị. Mười phút nữa xuất phát.





-DẠ.





Nhóm người lần lượt cúi chào rồi ra khỏi phòng. Riêng Yul từ lúc bước vào cho đến khi rời khỏi không một lần nào dám nhìn về phía Jessica.





________







Phòng 207..





..Knock… knock… knock…







Tiếng gõ cửa cách đều vang lên, Yul nhét vội con dao găm vào thân boot, kéo ống quần Jeans phủ xuống, cô rút súng, thận trọng tiến về cánh cửa





Sống trong thế giới ngầm đã ban tặng cho Yul bản tính đa nghi, sự cân nhắc, biết lường trước mọi tình huống xấu. “Không tin bất kì ai, kể cả bản thân. Dù chết cũng không hé miệng” – đó là quy tắc mà chắc chắn bất kì xã hội đen nào cũng biết.







..Kétttt….







-Tiểu thư!





Cô cúi đầu chào người đứng ngoài.





-Không định mời tôi vào sao?





Jessica nở một nụ cười nửa miệng, đôi mắt nheo nheo đùa cợt.





-Ưhm.. mời tiểu thư vào…





Cô né người sang bên nhường lối. Nàng cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt không tí cảm xúc vẫn đang cúi gằm kia rồi bước vào.





-Không biết ông chủ có gì dạy bảo?





Cô đứng thẳng, cúi đầu chờ lệnh của cô gái tóc vàng đang bắt chéo chân trên sofa, vẫn với nụ cười nửa miệng ma mãnh.





-Không, là tôi nhớ cô nên qua xem thế nào.





Nàng đánh lưỡi cái “tók” rà mắt từ đầu đến chân bộ đồ da bó sát cô đang mặc với vẻ thích thú. Nó giống bộ nàng đang mặc.





-Xin tiểu thư đừng làm mất thời gian nữa.



-Ừh thì không đùa nữa, cô thấy bộ đồ mà hai chúng ta đang mặc giống đồ đôi không?





-…





-Aigoo~ Không đùa với cô được nhỉ? Lúc nào cũng lạnh lùng thế sao?







-Tiểu thư.. nếu không có việc gì thì .. tôi muốn kiểm tra lại mọi thứ trước khi đi.







Nàng tức anh ách vì bị “đuổi cổ” một cách thẳng thừng như thế. Nhưng cố kiềm chế cơn giận mà nở thêm nụ cười gợi tình đến gần đưa tay vuốt nhẹ cổ áo của con người đen thui mà vô cảm kia.





-Tiểu thư… làm.. làm gì vậy?





Cô hoảng hốt né tránh, nhưng không nhanh bằng bàn tay thon thả kia. Nàng bấu chặt cổ áo cô kéo xuống sát mặt, từ tốn phả từng hơi thở nóng vào bản mặt ngu ngơ.





-Đừng có lúc nào cũng lạnh lùng với tôi. Yul không biết là tôi thích Yul à? Thứ tôi thích sẽ không bao giờ lọt khỏi tay tôi đâu. Yul đừng nghĩ chuyện xảy ra ở X-Club tôi không nhớ, tôi nhớ rõ là đằng khác..





Yul lúng túng vùng vẫy cố thoát ra, nhưng lại bị siết chặt hơn.





-ưh…m…





Chưa kịp nói gì, cô đã bất động vì cảm giác mềm mại thoảng vị son bóng Cherry ngự trị trên môi.





Nàng đang hôn cô.





Jessica Jung đang hôn Kwon Yul.







Nàng cắn nhẹ vào môi cô, buộc nó phải hé ra cho chiếc lưỡi tinh nghịch luồng vào tìm kiếm người bạn của nó. Bàn tay nàng siết chặt quanh cổ cô trong khi lưỡi vẫn đang khám phá vòm họng. Bất giác, cô thốt lên tiếng rên.. rồi bắt đầu đáp trả.







Mãnh liệt .







Ngọt ngào.









Vòng tay cô quấn quanh cái eo thon thả, từ từ tiến xuống phía dưới nhưng rồi.. nàng chủ động tác ra.. cảm giác hụt hẫng dâng trào.





Cô sực tỉnh, nhận ra mình đang làm điều sai trái.





-Xin lỗi.. xin lỗi… tôi.. tôi…





-Một nụ hôn chúc may mắn thôi mà. Không có gì phải cuống lên thế đâu. Nhớ bảo trọng đấy…





Vừa khuất sau cánh cửa, vẻ mặt thõa mãn đi kèm cái nhếch môi nửa miệng quen thuộc





“ Tôi đã nói cô không thoát khỏi tay tôi đâu mà…”









________










Làng KhunSa... Chiang Rai, Thailands. (gần biên giới Myanmar)

…..







-Xin chào! Thật vinh hạnh khi được đích thân ngài KangIn sang đây!





-Xin chào! Chúng ta bắt đầu được chứ?





…..







-Đây là số tiền mà chúng tôi đã chuẩn bị!







Jessica đưa tay ra sau nhận vali tiền, mở ra trao cho tay thuộc hạ KhunSa một tên có vẻ mặt dữ dằn, cánh tay trái xăm một con rồng nhe nanh giơ vuốt.







-Còn đây là số hàng của các người.





Cô gái cơ bắp cuồn cuộn phẩy tay ra hiệu cho những tên phía sau trao ba chiếc vali hàng trắng cho đàn em SongL.





- Cuộc giao dịch kết thúc. Mong rằng chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài.





KangIn nhếch mép, bắt tay “ông vua Tam giác vàng”, bước ra khỏi gian nhà lá được xem là sang trọng nhất trong cả doanh trại này.





Bên trong, KhunSa trừng mắt chiếu tia nhìn sắc lạnh về nhóm người bước ra khỏi. Hắn gầm gừ trong cổ họng bằng thứ tiếng Thái khó nghe.





- นำทั้งหมดของเรา! ( Mang tất cả về cho ta)









- - - - - - -







Bước ra giữa doanh trại KhunSa, KangIn quay ra sau thì thầm vào tai Jessica.





-Ra lệnh cho thuộc hạ cẩn thận. Chắc chắn hắn sẽ không để chúng ta thoát khỏi đây đâu.





Jessica gật đầu thấu hiểu. Nhưng sực nhớ ra một điều quan trọng chưa làm. Nàng rút trong túi áo khoác con dao bấm, tiến lại một trong ba vali mở ra, lưỡi dao lóe sáng rạch một đường thẳng trên chiếc túi trắng tinh.





Quệt một ít chất bột trăng trắng cho vào lưỡi nếm. Nàng bật cười, cả đám đàn em nhìn nàng khó hiểu, nàng lại cười to hơn, hiện giờ thì trước mặt nàng là cả đám người ngơ ngác đến phát tội.







-Thế nào hả cưng? –KangIn ôm eo nàng.







Trên cao kia, cô dứt mắt khỏi chiếc ống nhòm tránh nhìn thấy cảnh âu yếm của hai vị boss bên dưới.





- KhunSa đúng là tên gian manh. Là hàng giả.





-Chết tiệt.







Nàng ném con dao vào chiếc vali rồi đập đánh “sầm”. Chiếc lưỡi lờn vờn cạ cạ vào thành miệng.





-Ông chủ, vậy còn số bột mì này thì sao? –Il Woo nâng gọng kính đen, tay dắt sau lưng – nơi khẩu súng nằm im lìm .









-Đi nhanh. Bỏ hết đi, trúng gian kế rồi. Thằng khốn này nhất định có ngày mày biết tay tao. Cứ chờ đó .





Cặp mắt KangIn rực lữa, hắn tức tối bóp chặt nắm đấm nghiến răng kèn kẹt. Bước đi nhanh hơn.





-Chúng phải ra khỏi đây thưa tiểu thư –SooYoung từ sau tiến lại nói nhỏ vào tai nàng.





Như hiểu ý , tất cả rảo bước nhanh thật nhanh trực chỉ cánh cổng bằng gỗ to lớn phía trước.





…Đoàng…





Một tên đàn em SongL ngã gục.





… Đoàng… Đoàng…





Tên thuộc hạ thân tín- DongHae lãnh trọn phát ngay giữa trán. Cả nhóm người vest đen nhốn nháo nhìn khắp doanh trại.





Từ bốn phía, những tên lính Campuchia bao vây lấy tất cả, dẫn đầu chính là tên có hình xăm trên cánh tay trái.





Ngay lập tức từ trong áo vest, những khẩu súng chuyên dụng, bách phát bách trúng chĩa ra từ mọi phía. Bên SongL bắt đầu phản công.





…Đùng….





.. Đoàng.. đoàng….





Đã chuẩn bị từ trước, những đàn em KangIn cho đi theo cùng đều là những tay sát thủ thiện xạ nhất. Chẳng mấy chốc đám lính KhunSa đã chết la liệt khắp nơi.





-Chỉ như thế mà dám ngăn ta sao?





Ông trùm SongL bật cười ha hả. Chợt…










…. Bùm….





Hơn phân nửa sát thủ SongL bị nổ tung thành nhiều mảnh, máu chảy lênh láng, một cái đầu rơi xuống ngay chân Jessica, nàng hét lên hoảng hốt.





Trên kia, cô nghe tiếng nổ phía dưới, chụp ngay ống nhòm nhìn xuống, hoảng hốt khi trông thấy SongL chỉ còn lác đác vài đàn em và hai vị boss.





.. .Bùm….





Lại một phát tiểu liêu làm nổ tung một lán nhà gần đó, may mắn nàng đựơc KangIn kéo tay nấp sau một hồ nước. Giờ thì chỉ mới hai phát đạn SongL đã bị hạ gục hoàn toàn.



SooYoung bất chấp tính mạng hai tay hai súng xả liên tục vào đám người phía trước, hỗ trợ cô là Il Woo cũng đang chật vật nạp đạn. Trong khi cặp mắt không ngừng tìm kiếm hai vị chủ nhân.







- - - - - -







Cũng như Yul, trên cao Hana, JongHuyn ra lệnh tập trung lực lượng bắn trả. Mắt đảo liên tục cố tìm tung tích ông trùm và cô vợ bé.





… Đoàng…. BÙMMMMM….





Tiếng nổ vang lên, bụi đá giày xéo mặt đất, Kwon Yul giật mình liếc sang vị trí ẩn nấp của Hana để rồi nhận ra đám nhầy nhụa máu lẫn thây người không toàn vẹn kia chính là nơi thuộc hạ Hana vừa gật đầu thấu hiểu mệnh lệnh của mình.





-Đứng lên, bỏ súng xuống.







Chưa kịp trấn tỉnh, một vật lành lạnh đã dí vào thái dương. Cô quay phắc đầu nhìn tên đàn em KhunSa và đám tay chân của hắn đang khống chế nhóm cô.





-Bất ngờ nhỉ Kwon Yul?





-Mày… ShinDong… thằng chó…







-Haha, chửi đi, chửi to vào. Chắc mày cũng không ngờ một ngày gặp lại tao ở đây đâu phải không? Thật ra cũng cám ơn mày vì năm đó đã không xuống tay với tao. Chính vì thế mà bây giờ tao mới có thể đứng đây mà dí súng vào đầu mày chứ!







-KHốn kiếp.







-Lão già KangIn này đúng là đồ đầu bò. Lão nghĩ KhunSa ngu như lão sao? Nói cho tụi bây biết, KhunSa đã đoán trước thế nào lão cũng cho một đoàn hùng hậu bao vây doanh trại này. Nên đã ra lệnh cho bọn tao chờ tụi mày ở đây. Giờ thì hết chạy nhé con.







ShinDong bật cười ha hả, thừa lúc hắn thả lỏng tay, cô nhanh như cắt quật lấy cánh tay to cuồn cuộn, đấm thật mạnh vào hốc mắt trái, máu chảy xen lẫn cái đau khiến thị lực hắn mờ dần.





Thuộc hạ SongL cũng lợi dụng thời cơ “chủ soái” mà tung những đòn thóat hiểm. Chẳng bao lâu cả đám đã hạ hết tẩt cả quân lính KhunSa.





-Đi hỗ trợ ông chủ. Ở đây để tôi lo





Cô hét lớn, cả nhóm thoáng chần chừ rồi cũng chạy đi mất.





ShinDong lao tới bóp cổ cô từ phía sau. Yul lừa thế khom người nắm chặt hai chân hắn kéo tới trước khiến cả thân hình to như bò mộng của hắn ngã đập gáy xuống đất. Cô vung chân tặng thêm một cước vào giữa ngực, hắn bất tỉnh.







Vừa quay lưng đi, ShinDong đã bật dậy đập một chỏ vào gáy khiến cô ngã chúi tới trước. Đau đớn ôm gáy gượng dậy, hắn lại bồi thêm cú đá móc quai hàm, dòng máu chảy ra khóe môi, cô cố gắng đứng dậy dù hai gối run run khó vững.





Nhìn thấy kẻ thù đã gần gục ngã, ShinDong rút trong rúi ra một thanh kiếm Nhật sắc bén. Cười ngạo nghễ, hắn lao vào cô như con thú hoang khát mồi.





-Từ nay Kwon Yul sẽ biến mất khỏi cõi đời này.





Dù không còn đứng vững, nhưng cô vẫn kịp xoay người né mũi kiếm đang lao đến. Thừa cơ, hắn chém một nhát ngang bụng . Cô đau nhói ôm bụng cố chạy thật nhanh vào khoảng rừng.





Lập tức đuổi theo, hắn không thể tin là một người bị thương như thế lại có thể chạy nhanh như vậy. Tay cầm kiếm, tai dóng lên nghe ngóng động tĩnh trong khi mắt gườm gườm nhìn láo liên.







… lào xào…





Hắn giật nảy xoay đầu về hướng vừa phát ra tiếng động.





Không có gì.







…Xào xạc…





Quay phắc về hướng ngược lại…





Cũng vẫn không có gì.









…. Phập….







Con dao găm trong boot có dịp phát huy tác dụng khi cắm phập 2/3 vào cổ tên ác ôn. ShinDong ngã xuống không kịp thốt một tiếng đã tắt thở.





Từ trên cây, Yul đu lấy sợi dây nhảy xuống, gỡ lấy áo khoác trên người hắn choàng quanh eo, thắt gút lại. Nếu không máu sẽ chảy ra hết và phần nội tạng bên trong sẽ lộ hết ra ngoài. Uy lực của kiếm Nhật là thế, nhẹ nhàng .. nhưng hiểm ác.





Cô đưa tay ra sau thắt lưng, gỡ lấy khẩu súng vắt ngang. Từ từ bước vào giữa doanh trại vắng lặng không một bóng người, cố nén đau, cô bước lên các xác chết lòng thầm cầu sẽ không có cô gái tóc vàng nào nằm dưới chân.





Từ từ… thận trọng…





-Oẹ….





Dù đã trải qua nhiều cuộc chạm trán như thế này, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được bản thân không nôn mửa khi mùi máu tanh lan tràn khắp không khí, thây người la liệt dưới đất. Sát chân cô là những xác người đứt lìa từng khúc, sọ bể não tràn ra ngoài.. đó là những người mà một tiếng trước đã đứng đối mặt với cô lãnh nhiệm vụ.







Dò dẫm từng bước giữa cái không khí đặc quánh mùi máu kinh khủng này, cô cố mở to mắt tìm ra bóng tóc vàng quen thuộc mặc cho những lọn khói áp vào mắt cay xè.


--- To Be Continue --- 


* Handgun B: loại súng không có ưu điểm về sức mạnh nhưng có tốc độ đạn cao hơn Glock17, rất hữu ích trong những pha đối đầu với Mr.X, và đám đông kẻ thù khi đã quá gần.





P/S: Welcome ss Shake comeback~~~  


Cái nì là ss Shake mail cho em bao nhiêu thì em post bấy nhiu thuj... 

Em thấy nó chưa có cao trào nhỉ?  

Tiểu thư giang hồ đã có chap 26.2.3 rồi ạ!!! 

Nhấp vào đây này :
Tiểu Thư Giang Hồ

Em định chèn vài tấm ảnh mất nửa người vào cho nó sinh động. . nhưng mờ sợ bị uýnh tập thể nên thôi... keke... ss Riri đang ăn khuya hở? Ăn khuya mau ú nhắm nhá 


Chúc mọi người ngủ ngon!!! Goodten!!! (thay vì G9 em bắt chước ss Shake G10 mọi người lun ) 


Chap 6: 










Đằng sau một cái giếng hoang, có bốn người đang sợ hãi nhìn láo liên khắp nơi. Hai trong bốn là một cô gái tóc vàng và một cô tóc tém.











-Tính sao đây ông chủ? Chúng ta không thể ở lại đây mà nếu ra ngoài kia là đưa đầu vào chỗ chết - Il Woo ôm cái chân bị trúng đạn thều thào.











KangIn bặm môi suy nghĩ, Jessica lo lắng nhìn theo.











-Chỉ còn hai băng đạn và một dao găm thưa ông chủ -SooYoung kiểm tra vũ khí rồi mệt mỏi báo. Khuôn mặt cô lấm lem khói thuốc súng, vài vết bầm trên khắp cơ thể khiến cô nhăn mặt mỗi khi cử động.











-Không lẽ chúng ta phải bỏ mạng nơi này sao? -Nàng ai oán mếu















-Không. Ta tin chúng ta sẽ thóat được.



















-Dựa vào đâu?















Bốn người giật nảy mình nhìn về gã da đen, tay cầm hai khẩu súng ___











-Mày là ai?











-Chết đến nơi mà còn dám hỏi à? Nhưng không sao, nếu thích thì tao cho tụi mày biết.. Tao - John Mc - sĩ quan mũ nồi xanh - chuyên gia bắn tỉa. Thật ra tụi mày cũng nên biết ơn tao, tao đã nấp trên kia mà tỉa từng thằng trong cái đội quân khốn nạn KhunSa tất cả chỉ vì nó đã treo giải cho cái xác của mày là 500 ngàn đô.















-Vậy nếu mày thả bọn tao, về đến Hàn quốc tao sẽ chuyển cho mày 1 triệu. Được chứ?















KangIn đưa ra đề nghị, gã John nhíu mày suy nghĩ, bốn người hồi hộp chờ quyết định của gã.











-Không. Tao chưa bao giờ tha cho ai cả. Dù mày có tặng cả gia tài tao cũng không chấp nhận.











-Thằng khốn, vậy mày muốn gì?











-Muốn cái xác của mày.. và một đêm với cô em xinh đẹp này..











Gã liếm môi thèm khát nhìn vào thân thể nàng, Jessica hoảng sợ nép sau SooYoung.











-Khốn nạn. Đừng hòng -KangIn tức tối phun nước bọt vào mặt gã.











-Vậy thì chết đi.











Gã nâng thân súng lên, ngón trỏ áp chặt vào cò..











.... Pang...











Viên đạn soi thủng mắt trái, gã bật ra sau chết tươi.











Không ai khác hơn, người vừa ra tay chính là cô.















-Đến đúng lúc lắm. Black Pearls, chúng ta phải làm gì?















KangIn mất vẻ oai nghi lẫm liệt thường ngày, nhìn cô chờ đợi như một đứa trẻ chờ người lớn phát kẹo.











-Chúng ta mau đi...











...Đoàng... đoàng.. đoàng....























-ที่นี่นี้ (RIGHT HERE!!!)















-รีบขึ้น! รีบขึ้น! (QUICK!!! QUICK!!!)















Hàng trăm tiếng ồn ào, tiếng bước chân rầm rập, tiếng súng xả lên trời vang lên. Cả năm người giật thót níu nhau chạy thật nhanh về hướng đường rừng.















Cả đám người cứ chạy, chạy mãi cho đến khi nhận ra đã đến đường nhựa. Hò reo phấn khích, trông cả nhóm như những đứa trẻ được kem thật không giống tư chất của những người trong thế giới ngầm.















...Bùm.....











Khoảng đất trống phía trước bị xới tung lên, ba sát thủ SongL lao người tới trước che cho hai boss.



-Chạy mau. Bọn chúng sắp đến rồi ... 



Năm con người vụt chạy băng dọc theo con đường cao tốc vắng tanh. Phía sau lưng tiếng súng, tiếng bước chân vang vọng ngày càng gần.



_________





- ... Hộc.. hộc.... nghỉ... nghỉ... chút đã... em.. mệt... thở không.. ra hơi rồi này... 



Nàng chống tay, ôm ngực cố hớp lấy hớp để nguồn không khí thiếu hụt từ nãy đến giờ.



CHiều ý người đẹp, mặc dù đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, KangIn vẫn ra lệnh đứng lại nghỉ mệt.

Yul và SooYoung đi xem xét tình hình xung quanh, Il Woo tay nắm chặt súng còn mắt dáo dác quan sát xung quanh một cách đề phòng.



....





Không lâu sau đó.. hai thần chết SongL trở về



-Có tìm được lối thoát không? -Il Woo hấp tấp hỏi hai cô đồng sự



-Có một lối. -Sooyoung nhăn trán



-Ở đâu? 



-Phía trước. Đường ống thoát nước. 



-Ý cô là.. đường ống cống sao? 



-Uhm.



-Không được. Đường đường là Song Kang In này sao lại có ngày chui vào cái nơi dơ bẩn đó để trốn thoát chứ? 



Ông trùm SongL nhảy đông đổng phản bác. 



-Đường cùng rồi thưa chủ tịch. Nếu chúng ta không nhanh chóng rời khỏi khu vực này thì theo dự đoán của tôi, không đầy nửa giờ nữa sẽ có năm cái xác bị bỏ lại nơi đây 



Black Pearl đúng là mẫu người nói ít nhưng khiến người khác hiểu nhiều, không cần dùng cách nói giảm nói tránh, cô đánh thẳng vào tâm lí sợ chết của tên đàn ông ham sống sợ chết kia. Cuối cùng thì phần thắng thuộc về cô.



- - - - - - - - 



... Trên miệng ống thoát nước... 



-Cô Kwon xuống dò thám trước đi



Kang In ra lệnh, cô lẳng lặng siết chặt chiếc áo quấn ngang người rồi thu mình nhảy xuống dưới. Vừa chạm đất, Yul nhanh tay thộp khẩu súng giắt lưng chĩa tới trước, . Thận trọng dò dẫm từng bước một, ánh mắt sáng quắc lướt ngang mọi ngõ ngách như muốn đe dọa kẻ thù vô hình có ý định xông ra.



-An Toàn.



Cô mấp máy môi ra hiệu.



....Huỵch.... 



SooYoung đáp xuống ngau sau lưng cũng nhanh chóng rút súng phòng vệ.



-Đỡ Miss Jung. 



Cả hai giật mình hướng mắt lên lỗ hổng trên đầu. Jessica e dè nhìn Yul



Đọc được nỗi lo lắng trong đáy mắt của thiên thần tóc vàng, dù đau nhưng cô vẫn cố nhếch môi cười trấn an. 



-Tiểu thư cứ tin chúng tôi.



Khóe mắt ngân ngấn vì sợ hãi, mái tóc vàng óng ả phủ rụp xuống trán, mặt mũi lem nhem trông nàng y hệt con mèo con lạc mẹ.



-Tiểu thư không tin tôi? - cô cau mày



- ...



Thoáng lưỡng lự, cuối cùng nàng cũng gật nhẹ khi nhìn vào ánh mắt cương nghị . Trong thế giới ngầm, không nên tin tưởng bất cứ thứ gì, kể cả chính bản thân mình. Nhưng sao khi nhìn vào mê cung cảm xúc đen láy đó nàng lại có thể tin tưởng đến như vậy.



-Nhanh lên, không khéo chúng ta bị phát hiện - KangIn giục



Nàng hít thở thật sâu, nhắm mắt buông mình vào khoảng không bên dưới



...



.. Và rơi vào vòng tay hứng sẵn - vòng tay ấm áp của con người lạnh lùng đã đánh thức phần con người duy nhất còn sót lại trong nàng: TÌNH YÊU.



Một luồng điện tê rần khắp cơ thể, hai con người bị điện giật đứng hình nhìn nhau chăm chăm.



SooYoung ngơ ngác hết nhìn cô lại quay sang nhìn nàng, mặt mày ngơ ngơ ngáo ngáo phát tội, cái cổ như muốn trẹo theo mỗi lần quay đầu



.... Thịch.... 



Il Woo cũng "hạ cánh an toàn" rồi nhập bọn với SooYoung tạo thành "đội quân ngơ toàn tập"



Hai nhìn hai



Bốn mắt tập trung vào hai con người đứng đực mặt nhìn nhau mà bỏ sót người quan trọng nhất.



Ông trùm Thế giới ngầm : Song Kang In



Thế nên mới có chuyện giữa khung cảnh lãng mạn chỉ còn thiếu mỗi nước mang nến và hoa đến nữa thôi thì bị ngắt ngang bởi một tiếng động "kinh dị"



...Bịch... 



SooYoung, Il Woo giật nảy mình nhìn nhau 



-ối mẹ ơi, mít rụng



-Giữa rừng làm sao có cây mít chứ, vớ vẩn. -Il Woo nạt ngang cô đồng sự



-Mít, mít cái đầu tụi bây. Kêu đỡ ta mà đứng đó đần thối ra làm gì? Còn không mau đến đỡ ta!!!



Hai bạn hoảng hồn chạy đến đỡ "sếp". Thêm tiếng "bịch" nữa vang lên, cả ba người đổ dồn mắt về hướng ấy



0.o



Yul sau một hồi đứng hình sực tỉnh để rồi nhận ra tư thế "tình gian mà lí cũng gian nốt" của mình bèn phát hoảng buông tay làm nàng "rơi tự do" xuống sàn theo cái cách chả nhẹ nhàng tí nào



-Ui!!!



Nàng nhăn mặt đứng dậy xoa xoa butt, tức tối nhìn con người đần độn đen thui mà rủa thầm trong bụng. Người gì đâu cù lần quá sức, khung cảnh lãng mạn vậy mà.. 



...Lập rập.. lập rập... 



Tiếng hàng trăm bước chân dồn dập kéo năm con người trở về thực tại, bỏ chạy thật nhanh dọc theo đường thoát nước, tiếng người nhảy xuống đường ống vang lên đều đặn.



-Cố lên, chúng ta phải nhanh hơn nữa, bọn chúng đang ở ngay sau lưng -SooYoung bất ngờ đứng sựng lại bắn hai phát đạn vào năm tên lính đang đuổi theo.



Đến lúc này thì không còn chủ tớ gì nữa, KangIn nắm chặt tay Jessica lao vào con đường tối đen phúa trước, trong khi ba sát thủ còn lại xả đạn liên tục vào bóng tối phía sau.



-Yul! Chạy đi! Chạy theo bảo vệ boss. -Il Woo nói nhanh, tay vẫn bóp cò 



-Không được, thoát thì cùng thoát. 



Cô giật quả lựu đạn giắt sau lưng quần Soo - thứ vũ khí cuối cùng khi tất cả đã hết cách, rút chốt, nheo mắt ném đi



...UỲNH..



Tiếng nổ đinh tai xé nát màn đêm bởi hàng ngàn mảnh vụn xi măng, thép bay khắp nơi tạo thành một đống xà - bần cản đường đám quân lính KhunSa.



-Chạy! 



Cô hét to, hai đồng sự bỏ chạy thật nhanh theo sau



_______



Chẳng mấy chốc họ đã đuổi kịp hai boss, cả nhóm người cắn răng lội qua đoạn đường ngập nước cống.



- Áh!



Jessica trượt chân, Yul nhanh tay đỡ ngang người nàng, bắt gặp ánh mắt KangIn, cô buông tay trả nàng về cho ông chủ.



" Rốt cuộc thì .. thứ nhói trong tim tôi là gì đây? "



-Không ngờ.. ta lại có ngày nhục nhã thế này. KhunSa, thù này nhất định phải trả, nếu không Song KangIn này chẳng còn mặt mũi gì để xuất hiện trước anh em.



Chủ tịch tập đoàn Song thị bóp tay răn rắc, răng nghiến chặt. Hình như hắn đã bắt đầu nổi giận



-Ông chủ, hình như phía trước là lối thoát -Il Woo mừng rỡ chỉ về đốm sáng cuối con đường lầy lội thứ nước tanh hôi bẩn thỉu.



Không chỉ chàng sát thủ đẹp trai mà tất cả đều mừng rỡ ra mặt, con đường sống đã mở ra. Hơn ai hết, Jessica cũng là người vui nhất, vì nàng đã quá sợ cái mùi kinh khủng ở xung quanh rồi.



-Thưa ông chủ, đã liên lạc được với Tiểu Thư Gyuri, họ sẽ đến ngay thôi.



SooYoung ấn chặt tai nghe nhỏ xíu vào tai, miệng báo cáo liên hồi.



Tất cả những thông tin vừa nghe được như tiếp thêm sức mạnh, chẳng mấy chốc "tàn quân SongL" đã lên đến được mặt đất.



-Ouch!



Yul đau đớn ngã bật gọng, SooYoung vội vàng đỡ cô, nàng cũng vừa lúc quay sang nhìn những giọt máu thấm ướt chiếc vest đen, bất giác lo sợ -nàng sợ lại gặp cảnh chia li.



-Cô bị gì vậy? -nàng lo lắng hỏi dồn



-Hình như cô ấy bị thương không nhẹ đâu -Il Woo xem xét 



-Nhưng còn nguyên nhân? - nàng tiếp tục hỏi, mắt vẫn không rời bàn tay đầy máu đang cố bịt chặt miệng vết chém ngang bụng, tim khẽ nhói, nàng thầm rủa xả bản thân tại sao khi nãy nàng lại không để ý đến tình trạng của cô chứ? 



-Vết chém. Có thể là một thanh kiếm và vài dấu tích cho thấy cô ấy đã phải chống chọi với một tên to khỏe. 



-Giờ tính sao? 



-Mặc kệ cô ta. Không nhanh chóng ra khỏi đây thì khỏi trông chờ gì đến việc nhìn thấy quốc gia một lần nữa - tên trùm máu lạnh, tàn nhẫn ra lệnh



-Nhưng thưa.. cô ấy vì nhiệm vụ nên mới... 



-Vì nhiệm vụ thì có chết cũng phải chấp nhận. Gần chết rồi mang theo chỉ tổ vướng chân 



Hắn gạt phăng ơn nghĩa mà cô đã cứu khi nãy, tráo trở bắt ba người còn lại bỏ đi cùng



.. ĐOÀNG... ĐOÀNG.... 



Tràn âm thanh rúng động mặt đất, chưa kịp bình tỉnh để biết chuyện gì xảy ra, cả năm người đã bị đuổi theo sát nút từ nhóm quân lính súng ống nặng nề đang lao đến.



-Chạy.



Tên trùm nắm tay nàng bỏ chạy trước, nàng cố vùng vẫy nhìn ra sau xem cô như thế nào, may mắn hai sát thủ còn lại vẫn còn tính người, Il Woo đang cõng cô trên lưng mà chạy như bay trong khi SooYoung vất vả bắn trả những luồng đạn dày đặt như mưa rào.



-Hết đường chạy. 



Trước mặt họ, tên tay chân KHunSa có hình xăm trên cánh tay cùng đoàn quân đã chờ sẵn với nụ cười khinh khỉnh nửa miệng.



KangIn thở hắt, hắn biết mình đã hoàn toàn thua cuộc. Chút nữa đây, quân viện trợ sẽ đến mà mang xác của hắn về mai táng. 



-Mày muốn gì? 



-Muốn cái đầu của mày.



-Mày .. dám... 



-Sao không? 



..Đoàng... 



Tên thủ lĩnh bắn một viên đạn soi thủng thân cây sau lưng Kangin, hắn há hốc mồm sợ hãi, chỉ xê xích một vài mm nữa có lẽ hộp sọ của hắn đã là chỗ viên đạn yên vị thay cho cái thân cây to lớn kia. 

Bất giác, hắn rùng mình, cổ họng khô khốc



-Thả tao ra, mày muốn gì cũng được..



-Kể cả.. muốn con nhỏ này? 



Tên xăm mình nuốt nước bọt nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng, Jessica sợ hãi nấp sau lưng hắn



-Không còn thứ khác sao? - hắn cố với tia hy vọng cuối cùng



-Tao thích con nhỏ đó. Mày có thể đi, nhưng nó thì ở lại 



-Không được.



-Vậy thì ngày mai giới xã hội đen Hàn Quốc sẽ xôn xao về cái chết của ông trùm băng đảng SongL.



-Đừng có nói nhiều nữa. Giết tụi nó rồi về lãnh thưởng - một cô ả lên tiếng, ả ta là người đã trực tiếp nhận vali tiền từ tay cô khi nãy.



-Khoan đã.. từ từ... 



-Hết giờ rồi đấy Thacsin.



-Chúng ta có thể bàn bạc lại ... 



-Khốn kiếp Thacsin, bắn nó đi! 



Ả tức tối giục tên ThacSin. 



-Ok.



Tên lính thân cận KhunSa nâng súng ngang tầm mắt, cười hềnh hệch



-Tạm biệt tụi mày!





...Pang... 





Tia máu đỏ phun thấm ướt mặt đất, cả thân hình to lớn đổ ập xuống nền đất ngay cạnh cái xác cụt đầu của phụ nữ. 



Cả đoàn quân KhunSa nhốn nháo, hoảng loạn nhìn hai thủ lĩnh đã hồn lìa khỏi xác một cách hoàn toàn bất ngờ



... BÙMMMMMMMMM..... 



Chỉ trong tík tắc , cả con đường nhựa đã được tưới đầy máu của đoàn quân. Tiếng chân rượt đuổi náo loạn cả đoạn đường rừng vắng vẻ, tiếng súng , tiếng thét, tiếng người kêu gào hòa vào nhau thành một chuỗi âm thanh hỗn tạp khó có thể nhận dạng.





-Xin lỗi oppa vì em đã đến trễ 



Sau cửa kính chiếc xe đen bóng loáng, một cô gái xinh đẹp sắc sảo bước xuống trước mặt KangIn. Cô ta chính là bóng hồng thứ hai luôn bên cạnh hắn - Park Gyuri - con gái ngài bộ trưởng nội vụ Đại Hàn.



-Không. Đúng lúc lắm. Mau hạ lệnh ta, giết chết hết tất cả tàn quân KhunSa, đốt cháy doanh trại và phá hủy toàn bộ mạng lưới kiểm soát của hắn. Phải hủy diệt tất cả! 



Để báo thù vì bị hạ nhục suốt từ nãy đến giờ, phần " con" trong con người tên trùm được dịp bộc phát. Hắn ra lệnh tàn sát tất cả, không chừa một ai



-Vâng. 



Gyuri quay sang nhìn tên trợ lí với ánh nhìn đầy ý nghĩa. Hắn gật đầu rồi bỏ đi trước.





... .Phạch... phạch... phạch... 





Chiếc trực thăng đen đỏ lượn vòng rồi đáp xuống con đường gần đó, sức gió phát ra từ cánh quạt thổi tung cây cối nhỏ gần đó làm chúng bật gốc, bụi cát bay mù mịt



-Chủ tịch mời ngài ! 



Tên trợ lí của Gyuri trở lại với nhóm đàn em xếp hai hàng cung nghinh ông trùm lên chuyên cơ trở về nước.



Phía xa xa, một bàn tay trầy xước đầy máu mò mẫm trên đất rồi chạm vào báng súng nhấc lên..





-Tiểu thư cẩn thận! 



Cô dùng tàn hơi cuối cùng lao ra đỡ lấy viên đạn phóng về phía nàng



-Hự... 



Cô ôm chặt ngực, ngã ra sau, máu chảy từ khóe miệng rơi xuống đất. 



-YUL!!!!!!!



Nàng hét lớn nhào vào ôm chặt thân thể mềm nhũn ướt đẫm máu trong tay.. 



.... Pang... Pang.. .Pang... 



Ba viên đạn đồng loạt soi thẳng vào đầu tên Thacsin, người vừa ra tay là Sooyoung.



-Mau đưa cô ấy lên trực thăng! -nàng nóng nảy ra lệnh, đám đàn em chỉ còn biết quýnh quáng làm theo.





- - - - - - - -



Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện quốc gia Seoul... 



-Tiểu thư, ông chủ gọi!



SooYoung mang điện thoại đến cho nàng, kèm ly sữa nóng. 



Nàng nhận lấy rồi gật đầu, Soo hiểu ý liền cùng đám thuộc hạ bỏ ra xa đứng canh gác.



-Alo!



-[Em về nghỉ ngơi đi chứ, cô ta có là gì đâu mà em phải lo lắng, về xem vết thương của oppa còn tốt hơn này ]



-Chủ tịch cứ nghỉ ngơi, đã có Park Gyuri bên cạnh ngài. Black Pearl cô ta đã cứu em và cô ấy cũng chẳng còn người thân nữa 



-[Nhưng mà... ]



-Thôi nhé, bác sĩ ra rồi



Nàng vội cúp máy, tiến đến vị bác sĩ trung niên vừa tháo khẩu trang bước ra khỏi phòng cấp cứu.



-Cô ấy bị thương khá nặng. Nhưng không sao, chúng tôi đã kịp làm phẫu thuật và băng bó vết thương. Nhưng hiện giờ ngân hàng máu của bệnh viện chúng tôi không có loại máu mà cô ấy cần. Liệu người nhà có... 



-Sao lại không có? Ông giỡn mặt với tôi à? Bệnh viện mấy người làm ăn kiểu gì thế? Máu mà cũng không có thì có gì? 



Nàng như phát điên, nắm chặt vai vị bác sĩ mà lay mạnh.



-Tiểu thư bình tĩnh -SooYoung kéo nàng ra 



-Xin lỗi nhưng nhóm máu của cô ấy quá hiếm. Chúng tôi buộc lòng không thể giúp được.. giờ chỉ còn trông chờ vào người thân... 



-Được. Trong tất cả các người, ai nhóm máu A thì cho máu đi -Nàng quay ra đám đàn em được lệnh KangIn theo sau bảo vệ ra lệnh



-Tôi cũng nhóm máu A -Soo giơ tay



-Vậy còn không mau đi! 



-Khoan đã! Qúy Cô đây e không phù hợp -vị bác sĩ từ tốn



-Sao lại không hợp? Chẳng lẽ SooYoung... cô bị... -Nàng lắp bắp



-Không không.. tôi hoàn toàn là "máu sạch" mà - Soo cuống cuồng giải thích



-Vậy là sao hả bác sĩ? 



-Tiểu thư hiểu nhầm rồi, ý tôi quý cô đây không hợp để cho máu và cả bệnh viện này cũng không có nhóm máu phù hợp với bệnh nhân bởi vì cô Kwon Yul đây thuộc nhóm máu hiếm nhất. Nhóm O-Rh!



-Sao cơ? -nàng há hốc mồm ngạc nhiên, bên cạnh SooYoung cũng tròn mắt kinh ngạc. Rõ ràng theo thông tin đã biết thì cô thuộc nhóm máu A kia mà



-Ông có chắc không? -nàng hỏi lại vị bác sĩ với giọng mơ hồ.. 



-Tôi là bác sĩ, thưa tiểu thư!



-Vậy... thì tôi thuộc nhóm O-Rh đây... 



Nàng sực tỉnh, rồi luống cuống chỉ tay vào mình liên tục.



-Tốt quá, mời tiểu thư theo chúng tôi! 





Jessica sải bước thật nhanh vào phòng xét nghiệm sau khi nhắn lại một câu - duy nhất một câu cho thuộc hạ thân cận SooYoung 



-Cho người điều tra thật kĩ thân phận của Kwon Yul, phải tuyệt đối bí mật, trong chuyện này chắc chắn có gì đó bí ẩn, dặn dò tụi đàn em phải khôn khéo điều tra, hiểu chứ?



_________



Nàng mệt mỏi tỉnh giấc với cái cổ mỏi nhừ, đứng dậy vươn vai rồi tiến lại cửa sổ kéo màn sang bên đón chào những tia nắng sáng long lanh nhảy múa trong phòng.



Hít thở thật thoải mái buổi sáng tươi đẹp, trong lành nhờ hàng cây dày đặt trong khuôn viên bệnh viện. Nàng chợt nhớ đến cảnh tượng của ba năm trước - lúc em trai nàng còn sống, sáng nào nàng cũng được nhìn thấy khung cảnh này - nhưng qua cửa sổ của một căn phòng bệnh rẻ tiền.



Bất giác nàng lại thấy đau nhói khi nhìn con người nằm trên giường bệnh kia. Sao lại cứu nàng chứ? Sao lại bắt nàng phải chịu ơn cô? Sao lại khiến nàng lo lắng đến mức mỗi lần đèn phòng cấp cứu bật sáng là mỗi lần trái tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực? Và cuối cùng, sao lại khiến nàng có cảm giác lạ như thế này?



Đi lại gần giường bệnh, lúc này nàng mới có dịp quan sát cô rõ hơn, thật đúng tư chất một sát thủ, cả khi ngủ cũng vẫn lạnh lùng, nhưng thấp thoáng trong cái lạnh đó lại lấp ló sự cô đơn và lòng kiên nghị. 



Cô thật đẹp, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi thon gọn, đôi môi căng mọng, gương mặt góc cạnh mạnh mẽ, chiếc cằm chẻ nam tính.. tất cả hòa vào nhau tạo nên một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ nhưng lại ẩn hiện nét dịu dàng nữ tính.



Bất giác, tim nàng đập mạnh như khúc hòa tấu của một band nhạc rock.. càng nhìn cô, một cảm xúc dâng trào mãnh liệt, không kiềm chế được, nàng cúi người xuống, vuốt nhẹ tóc sang bên để không chạm vào mặt cô, từ từ hạ thấp xuống, đến khi đôi môi kia đã yên vị trên môi nàng. Một cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, vị ngọt ngào hòa vào hơi ấm từ hai đôi môi khiến nụ hôn tuy đơn phương nhưng cũng khiến nàng có cảm giác như nhận được sự đáp trả của con người đang say giấc kia.



Nàng công chúa sẽ bị đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử 



Nhưng đây không phải truyện cổ tích và nàng cũng chẳng phải hoàng tử, nên nàng công chúa lạnh lùng kia sẽ chẳng bị đánh thức và sẽ chẳng bao giờ biết rằng mình bị hôn lén, nếu như nàng không thức dậy ngay từ lúc cảm giác ấm áp trong bàn tay mình bién mất khi người con gái tóc vàng trở mình đứng dậy kéo rèm cửa..



Chỉ là cô không dám mở mắt ra, cô sợ nếu mình tỉnh lại, nàng sẽ không còn quan tâm đến cô nữa trong khi lí trí luôn nhắc cho cô nhớ nàng là ai và cô là ai? Tôi tớ và chủ - sẽ không có kết thúc hạnh phúc nào cả đâu!! Thế nên, cô cứ cố gắng vờ như mình đang ngủ, chỉ để hưởng trọn vẹn nụ hôn mà cô hằng khát khao, mong ước.



Cả hai cứ mãi hạnh phúc trong cái tình yêu lén lút, vụn trộm đầy thử thách, bỏ qua thân phận, bỏ qua những mối lo toan, bỏ qua sự tồn tại của cả thế giới và bỏ qua cả một con người đứng ngoài nhìn vào với nụ cười nửa miệng và ánh mắt sáng quắc.. 



-Thì ra đúng như mình nghĩ... Trò chơi đến hồi *** cấn rồi đây... 



--- To Be Continue --- 




P/S: hú hú... Drama sắp tơi 1 gồi đây... Cái này chắc đổi thành SicaRi quá ah~~~ 

Có ai đoán được nội dung chap tiếp theo hok nào????  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro