Chương 6: Sợi tơ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn... Bạn có sao không?

Dàn đèn giao thông rơi từ khá cao và rớt trúng đầu bạn. Theo lẽ thường thì bạn chết chắc.

Nhưng thể hiện tại bạn đang mơ. Và vì trong mơ nên bạn không sao cả. Vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, như xác nhận lại rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Thứ rơi trúng đầu bạn là loại đèn gắn ở các giao lộ. Ánh sáng đỏ và xanh lá xếp dọc trên xuống, có nghĩa là "Dừng lại" và "Đi tiếp" ...một thứ khá thường gặp.

Đúng lúc dàn đèn đè lên bạn , lạ lùng thay nó cong lên và giãn nở...hiện tại thì nó đã phủ gần hết người bạn. Như một trang phục trùm kín toàn thân.

Hai chân bạn thò ra bên dưới. Trông bạn như một sinh vật lạnh lùng, một bộ đèn giao thông đi loạng choạng bằng hai chân.

Không rõ làm thế nào, nhưng bạn lại thấy tức cười trước khả năng loé đèn từ xanh sang đỏ của mình, và cứ đùa nghịch và nói ra điều rất vui vẻ, hệt như một đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi mới.

Không thể thấy được gì với bộ dạng này, nhưng trong khi vẫn cứ chớp tắt tín hiệu "Đi tới" và "Dừng lại", bạn chẳng hề ngần ngại mà đi xa khỏi tử khi kia. Một bộ dạng chỉ thể hiện được"Không" và "Có", như một đứa trẻ mới sinh ngây dại.

Với bộ đèn giao thông che kín khắp người, bạn cứ bước tới trước bằng từng bước ngắn. Cố đến mấy cũng chẳng thấy gì cả, kết quả là bạn bước sang lối rẽ mà khi nãy mình đã bỏ qua. Bước chân của bạn trở nên dạn dĩ.... bởi lẽ kẻ không thấy được gì phía trước thì cũng đâu biết đến sợ hãi.

Nhưng đó lại là điều nguy hiểm.

Ở dưới chân, ngay trước mặt bạn, là một miệng hố rộng toác.

Không ổn rồi. Nếu đi tiếp, bạn sẽ ngã xuống dưới hố mất. Nhưng vì chẳng hề thấy gì hết, bạn không thể cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa cũng đâu có ai bên cạnh bạn để cảnh báo.

Chưa hết, ngay dưới những bước chân tập tễnh của bạn, một thứ trông như con rắn màu đỏ đang trườn qua. Vật ấy vừa từ miệng hố chui ra, nửa giống nhánh cây nửa giống sợi tơ, dần quấn lấy chân bạn bằng cách di chuyển lạ lùng, khiến bạn mất thăng bằng mà ngã chúi xuống.

Cứ như thế...bạn ngã vào hố.

Ngã xuống dưới. Ngã xuống dưới sâu hơn. Ngã xuống sâu hơn nữa...

Nhưng rồi đột ngột bạn chạm đến đáy.

May mắn thay, có vẻ cái hố không quá sâu. Cùng lắm chỉ bằng độ cao của dàn xà ngang ở công viên thôi. Nhưng chừng đó cũng đủ làm nứt một mảnh trên bộ đèn giao thông, và vết nứt cứ từ từ lớn dần. Gương mặt kinh ngạc của bạn ở bên trong dần lộ ra.

Bộ đèn đường như đã hấp thụ hầu hết chấn động, thế nên bạn không bị sao cả. Chẳng hề cảm thấy một chút đau đớn, bạn lập tức đứng dậy.

Vừa nhìn những mảnh vỡ của đèn giao thông, bạn vừa lấy hai tay phủi đi đống bụi quanh váy. Giờ đây tầm nhìn đã hồi phục, bạn có thể thấy những mảnh đèn vỡ đang tan biến, tựa như những mảnh vụn của kí ức.

Thế rồi bạn ngẩng đầu lên...và không khỏi kinh ngạc.

Một gương mặt khổng lồ đang nhìn bạn từ trên cao. Theo một mặt nào đó, trông nó như con bạch tuộc, với hình dạng nhớp nháp gợi nhắc đến loài thủy sinh. Thứ đã quấn vào chân bạn khi nãy là một sợi tơ pha giữa màu đỏ máu và đỏ gấc. Chúng đến từ con quái vật màu máu khổng lồ kia.

Và với vô số sợi tơ đỏ dập dềnh trên không trung, sinh vật ấy đang dõi mắt nhìn theo bạn một cách dung tục.

Cặp đùi lộ ra sau chiếc váy chưa xếp gọn, bộ ngực hơi nhô lên...Cảm nhận được ánh mắt của nó đang chăm chú nhìn vào mình, bạn liền lấy tay che đi cơ thể. Thế nhưng những sợi tơ xung quanh lại rung lên đầy ham muốn.

Một cánh tay màu đỏ to tướng bắt đầu vươn đến chỗ bạn . Từ từ, chậm rãi, như muốn cướp của linh hồn bạn. Ghê sợ trước sự hiện diện ấy, bạn lắc đầu rồi vùng chạy đi. Nhưng, tựa như đào thoát trong vô vọng, những sợi tơ bắt đầu trườn đến trước mắt bạn.

Dù có hơi do dự , bạn đành nắm lấy đầu các sợi tơ. Và sau khi vặn xoắn một cách khó chịu, chúng bắt đầu vươn lên. Không còn thứ gì kiểm soát, chúng mặc nhiên hành động một cách khiếm nhã. Dù rõ ràng chẳng thể ưa nổi, bạn cố nén cảm giác khó chịu khôn cùng mà bám vào chúng.

Khi bạn leo lên, ngực, đùi, cổ...đều bị những sợi tơ đỏ thèm thuồng cuốn lấy.

Đã loáng thoáng thấy miệng hố ở trên đỉnh , và những sợi tơ có vẻ đang được quấn vào thứ gì đó ở bên trên. Miệng hố thật nhỏ , mong manh như là tia hy vọng, cánh cửa để thoát khỏi khung cảnh địa ngục này . Nghĩ như vậy để tự nhủ lòng , và cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, bạn tiếp tục bám vào sợi tơ mà đi lên.

Như một tội nhân bám víu lấy tơ nhện giữa chốn luyện ngục.

Nhưng...tội lỗi mà bạn phạm phải là gì chứ?

Hình bóng cố vươn tới ánh sáng của bạn gợi nhắc đến chính sự dũng cảm, đến một kẻ muốn sống sót, một kẻ mưu cầu hạnh phúc. Nó là bằng chứng với các bậc thần linh rằng bạn vẫn chưa bỏ cuộc.

Thở dốc, và chỉ bằng hai cánh tay thiếu nữ mảnh khảnh leo suốt quãng đường , rốt cuộc bạn cũng lên tới nơi. Chui đầu ra khỏi hố, bạn nắm chặt miệng hố bằng cả hai tay rồi kéo toàn thân lên trên.

Bạn phải đặt tay trên ngực một lúc sau đó , giống như người vừa ăn phải thứ gì đó khó chịu và thấy buồn nôn. Và rồi , lại một lần nữa, bạn nhận ra khung cảnh quanh mình  thay đổi.

Khi nghĩ đến biển cây thay đường cao tốc , chúng còn giống với những gì mà bạn thấy ở đời thật. Nhưng nơi này thì khác hẳn. Trông như bạn đã bước sang chiều không gian khác và đến một nơi rất kỳ lạ.

Khung cảnh giống như một tờ giấy trắng bị trẻ con vẽ nguệch ngoạc lên, thành một không gian sinh ra từ bản năng thuần túy. Mảnh trắng trải ra khắp nơi, đây đó có vài đường thẳng mỏnh manh tạo ra các hình thù kỳ lạ vừa dị thường.

Một trong số chúng mang hình dáng giống như đầu của một người đàn ông.

Nơi chỉ vừa mới đây còn có những sợi tơ cuộn tròn giờ đã trở thành một bề mặt phẳng phiu... Còn cái đầu lại đang nhìn bạn đầy kích động. Với cặp mắt ứa máu. Trời đang mưa, nên tựa như bỗng nhiên tìm ra lý do, bạn vội cầm chiếc ô lên và che lấy bản thân. Bạn cố che hết toàn bộ cơ thể , giống như ít nhất muốn bảo vệ mình khỏi ánh nhìn chằm chằm kia.

Vừa tránh cái đầu đang nhìn theo , bạn vừa đi quanh nó...và tìm thấy một lối vào , bạn bèn cẩn trọng bước đến. Bạn không muốn ở lại nơi này thêm một chút nào nữa. Đi quanh cái đầu khiến bạn cảm giác khó chịu, nhưng đâu còn lối vào hay đường thoát nào khác. Bạn không được phép lựa chọn.

Siết chặt nắm tay quanh chiếc ô, bạn đi sâu vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro