yunjae anh bac xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH BẠC XANH.

Author: OKAMI.

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Gerne: thể loại không-ăn-cắp-nước-mắt-của-ai: psycho. (lol)

Pairing: YunJae (is real)!!!!!

Rating: PG 13

Warning: chống chỉ định: fan Yoochun nhạy cảm. (thật xin lỗi, không rõ tại sao khi viết thì hình ảnh bạn Chennie cute cứ hiện lên với cái vai đó... - may phước em Nami đi vắng...)

Status: short fic.

A/N:

*Lời bài hát được trích từ "Hurt" của X'Tina. Inspired from my own feeling and that song.

*Maybe, the character of this fanfic only get their name. They are not that selfish, rite? Or what?

*Nhân ngày 14.2, thân tặng tất cả những ai đã yêu quý fic của Okami, Kami rất cám ơn mọi người. Chúc tất cả những ai đọc fic này đều sẽ có một tình yêu đẹp, bất kể giới tính, tuổi tác, vật thể...

*Và nhân 14.2, Kami viết một happy ending. Hị hị, fic Kami lúc nào cũng happy ending!

*Tặng anh!

*Tặng cả Bự... dù biết Bự Bự chẳng bao giờ đọc, mà có muốn đọc thì ko đời được, lol, vì ai mà tâm lý Gi phát triển ko bình thường nhỉ??? =))

Summary:

"I'm sorry for blaming you,

For everything I just couldn't do

And I've hurt myself, by hurting you!"

************************

PART 1.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn. Bờ cát trong đêm đen thăm thẳm bị bao lấy bởi mùi vị biển mặn nồng nặc. Từng cơn gió biển đêm thổi thốc vào mặt, rát buốt. Gió mạnh làm rung cả ngôi nhà gỗ xinh tọa lạc ven biển. Bóng đèn vàng leo lét treo trước cửa rung lên bần bật, chập chờn đung đưa ánh sáng mờ ảo soi rọi một khoảng sân cát nhỏ. Màu cát trắng trong đêm đen thẳm sâu tỏa vàng dưới ánh sáng nhỏ nhoi của bóng đèn điện, dài dằng dặc và tĩnh lặng.

Ánh sáng lập lòe in hằn lên nền cát hình ảnh một người thanh niên tóc nâu, rũ xòa che lấp cả gương mặt. Gió thốc mạnh. Jaejoong vẫn quỳ trước khoảng sân cát nhỏ và tay nắm lên từng vốc cát trắng, thẫn thờ, xuyên qua nắm cát, ánh lên một màu trắng bạc sáng lóa. Ai đó đã nói với cậu rằng, thiếu đi niềm tin là mất đi sự sống. Ai đó đã nói với cậu rằng, trả thù sẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa gì cả. Ai đó đã nói với cậu rằng, hắn là một con người nguy hiểm. Vậy mà chẳng ai nói với cậu rằng, đối với cậu, hắn là vật thể sống duy nhất còn tồn tại trên đời.

À, cậu đã nhớ ra "ai đó" rồi. Là hắn. Vì chẳng phải mọi thứ đã quá rõ ràng sao, hắn là vật thể sống duy nhất trên đời này cậu nhận biết được.

Jaejoong bật cười. Là lỗi của hắn hay lỗi của cậu khi trên thế gian này chỉ còn một mình cậu đơn độc với căn nhà gỗ tràn đầy kỷ niệm mà hắn đã đem đến. Là lỗi của hắn khi hắn lừa cậu. Là lỗi của hắn khi đem lòng yêu cậu trước. Là lỗi của hắn, tất cả là lỗi của hắn khi làm cậu nghi ngờ.

Nhưng... là lỗi của cậu khi tự bắt mình không bao giờ được tin tưởng ai thêm lần nữa. Là lỗi của cậu khi đã nghĩ rằng, ngay cả hắn cũng không phải ngoại lệ.

Jaejoong loạng choạng đứng dậy, nhưng có lẽ do quỳ đã quá lâu nên cơ thể không còn hoạt động như mong muốn. Chân cậu tê cứng và hai đầu gối đau nhức, Jaejoong lại vấp té, sợi dây chuyền bạc trên tay rớt xuống nền cát trắng. Lần đầu tiên kể từ khi gặp hắn, cậu bắt đầu suy nghĩ đến chuyện nên tin tưởng một ai đó trở lại. Cậu sẽ tìm thấy một người để đặt trọn niềm tin, như hắn vậy. Và... chỉ có hắn mà thôi.

Jaejoong nhích người về phía trước và kéo tay cái xác đẫm máu đang nằm bất động dưới ánh đèn vàng mập mờ. Cậu lại đứng dậy, bế theo cái xác. Hóa ra hắn không nặng như cậu nghĩ. Jaejoong đeo lên cổ mình sợi dây và mỉm cười khi mân mê nó, bạc trắng, đẹp tuyệt vời.

Jaejoong buông người về phía biển đêm mù mịt. Gió ngày càng thốc mạnh. Hoang vắng. Từng đợt sóng trào lên dữ dội và đen thẳm như muốn nuốt lấy tất cả những ánh sáng còn hiện hữu xung quanh, màu bạc trắng lẫn chìm trong những lọn tóc nâu mềm của cậu. Vô ích thôi, Jaejoong cười khẩy với những con sóng. Làm gì còn ánh sáng nào cho ngươi chiếm hữu? Ánh sáng duy nhất đang ở trên tay ta rồi. Jaejoong chầm chậm bước về phía những cơn sóng dữ. Nước ngập chân.

"Yunho, lúc nào anh cũng tin em, phải không?" - cậu bật thành tiếng những suy nghĩ của mình và mỉm cười - "Đêm tối như vậy, anh vẫn thấy em cười, phải không? Phải không?" - giọng cậu thật nhẹ và khẽ.

Tiếng sóng đập liên hồi. Tiếng gió rít lên từng cơn đáng sợ. Tiếng biển kêu gọi đầy cám dỗ. Biển, lúc nào cũng là nguồn cảm hứng vô tận của cả cậu và hắn.

Dưới sức nước nâng đỡ, cơ thể trên tay của hắn nhẹ đi nhiều. Sóng đập mạnh, xác hắn đột nhiên trôi đi. Jaejoong hốt hoảng nắm chặt lấy tay hắn, thở dốc:

"Đừng đi! Đừng đi!"

Xác hắn trôi nhẹ trở về phía cậu theo sức kéo. Jaejoong bật khóc. Người cậu run lên và ôm chặt lấy xác Yunho vào lòng. Cuối cùng thì Jaejoong cũng khóc. Cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ cứ thế mà nhắm mắt chứ chẳng thể nào khóc được. Vậy mà khi xác Yunho đột nhiên trôi đi. Cậu tưởng rằng cả thế giới đều thật sự quay lưng với cậu.

"Đừng đi! Em cần anh!" - Jaejoong gục mặt vào cơ thể bất động trong tay, nấc lên từng tiếng, mái tóc nâu lòa xòa, bết vào mặt, dính cả sợi dây chuyền bạc trắng.

Biển cuốn cả hai trôi ra xa, Jaejoong vẫn ôm chặt lấy Yunho, nhắm mắt và tự hòa mình vào màu đen thăm thẳm của biển đêm.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn.

Em yêu anh.

**********************************************************

"Em phải đi làm, anh đưa Yoochun đi học thêm được không?" - Jaejoong quay sang nhìn người yêu của mình, hỏi nhẹ.

"Được chứ!" - người yêu của cậu nở một nụ cười tươi sáng và trả lời bằng một giọng sôi nổi - "Em cứ yên tâm đi làm, có bao giờ anh từ chối gì em đâu."

"Cám ơn anh!" - Jaejoong mỉm cười và hối hả bước ra khỏi nhà, không quên ngoái đầu lại - "Nhớ cho nó ăn sáng nhé!"

Cánh cửa vừa đóng lại, người thanh niên ở bên trong lập tức tắt nụ cười, khóa chốt cửa và đanh giọng:

"Yoochun!"

Im lặng. Hắn ta nhếch mép cười, bước từ tốn lên cầu thang, miệng vẫn gọi một cách lả lơi:

"Yoochun à, anh của em đi rồi, anh sẽ đưa em đi học, xuống đây nào!" - hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sát cầu thang.

Căn phòng nhỏ và đơn giản hiện ra trước mắt, một cậu bé khoảng chừng 15, 16 tuổi rúc người trong góc phòng, tay siết chặn tấm chăn đang trùm kín cả đầu, run bần bật.

"Đừng..." - thấy hắn bước vào, cậu bé hoảng sợ run rẩy nói - "Đừng anh ơi... Jaejoong hyung... hyung..."

"Không sao đâu!" - hắn nhoẻn miệng cười đểu giả - "Yoochun biết anh yêu Yoochun hơn mà. Yoochun biết anh quan tâm đến Yoochun hơn mà. Anh cũng biết Yoochun yêu anh, cho nên việc này là bình thường thôi." - hắn giở giọng dụ ngọt hàng ngày ra vỗ về cậu bé mang tên Yoochun.

"Không... không được!" - Yoochun bắt đầu nấc lên, càng cố nép mình vào góc tường, sợ sệt nhìn hắn.

Hắn chẳng thèm quan tâm đến thái độ của cậu bé, cứ thế tiến tới một cách chậm rãi, từ tốn kéo tuột tấm chăn ra khỏi người Yoochun, gương mặt hiện lên vẻ phấn khích đặc biệt. Cậu bé bị cướp lấy thứ mà cậu cho rằng nó bảo vệ mình, sợ hãi đứng bật dậy, dồn hết sức nép bản thân vào góc tường nhỏ hẹp.

Hắn mỉm cười, hắn thích vờn con mồi trước khi làm điều gì đó hơn là cứ thế tới tấp:

"Sao em lại tỏ vẻ như vậy chứ. Chúng ta yêu nhau, có gì là sai trái đâu? Nếu không phải vì em năn nỉ anh hãy ở bên cạnh Jaejoong thì bây giờ người yêu của anh là em rồi." - hắn đi đến chiếc giường trong phòng, lật tấm nệm lên và lôi ra một quyển sổ nhật ký.

Quyển sổ đập vào mắt Yoochun, cậu lập tức đưa tay lên bịt miệng để kiềm tiếng kêu.

Cứ hàng tuần đều đặn vào thứ 3, hắn được nghỉ làm, Jaejoong - người yêu của hắn hiện giờ lại nhờ vả hắn đưa Yoochun đi học. Và cứ hàng tuần, những sự kiện như thế này đều lập đi lập lại một cách nhuần nhuyễn. Kể từ ngày hắn phát hiện ra cuốn nhật ký của Yoochun và đọc được những dòng tâm sự trong đấy, hắn biết mình có một món đồ chơi mới mà chẳng mất tiền mua hay đóng thuế.

Hắn thích nhìn vẻ mặt của cậu em trai nhỏ này trở nên bấn loạn khi hắn từ tốn đọc lên những dòng nhật ký.

"Ngày tháng năm, anh sẽ bỏ qua phần này nhé!" - hắn cười và chậm rãi đọc.

Mình yêu anh ấy. Nhưng mình không phải là Jaejoong hyung. Mình không có quyền... mình không có quyền. Anh ấy dành cho Jaejoong hyung, anh ấy làm Jaejoong hyung cười tươi.

Nhưng... mình vẫn yêu. Không ai cấm mình yêu, phải không? Yêu... mình không rõ... sét đánh chăng... mình không rõ... Chỉ là thật bất công, mình gặp anh ấy trước. Mình gặp anh ấy trước... mình gặp anh ấy trước...

Hắn kéo dài những chữ cuối ra một cách mỉa mai, mặc cho cậu bé nép trong góc tường ôm chặt lấy đầu, người run lên từng đợt. Khóc, cậu bắt đầu nấc to hơn khi hắn mỉm cười, gấp cuốn nhật ký lại và tiến về phía cậu.

Yoochun mặt đỏ gay, cố hết sức di chuyển đến cửa phòng. Hắn biết chẳng cần gì phải vội, từ tốn cởi áo và thắt lưng của mình rồi nheo mắt nhìn Yoochun, nhếch mép:

"Yoochun, lại đây nào!"

Yoochun sợ hãi ngồi thụp xuống, lần nào cũng vậy, cậu chẳng có đủ can đảm để chạy ra đến cửa. Hắn tiến lại gần và thô bạo lôi tuột những thứ quần áo trên người cậu ra. Yoochun chống cự một cách yếu ớt, tay chân cậu quờ quạng, đôi mắt nhòe ướt và thậm chí chẳng dám la to.

Hắn bắt đầu tiến hành việc mà vào thứ 3 hàng tuần, khi Jaejoong đi làm thêm, hắn lại đến nhà mang tiếng đưa Yoochun đi học để thực hiện. Hắn không rõ việc hắn dọa cho Jaejoong xem cuốn nhật ký đó lại ảnh hưởng nhiều đến thằng bé trước mặt hắn như vậy. Xem ra, anh em nhà này thương nhau đến mức độ chỉ một tổn thương nhỏ cho người kia thôi cũng không thể chấp nhận. Lợi thế của hắn là tình cảm giữa hai con người này quá sâu đậm.

Tiếng Yoochun khẽ vang lên một cách nhẫn nhục. Căn nhà không có Jaejoong, mọi thứ đều im ắng.

**************************************

Jaejoong đang tất bật với những người khách khó tính của quán ăn liên tục kêu tên cậu, khi thì đòi một cốc nước, khi thì đòi một khoanh bánh gato... Quán ăn tuy có nhiều phục vụ, nhưng những khách quen chỉ thích gọi mỗi tên cậu mà thôi, vì dù có cực nhọc và bị mắng chửi đến đâu, Jaejoong vẫn nở được một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp.

Từ ngày dẫn Yoochun trốn khỏi viện mồ côi chỉ vì nó tình cờ thấy cậu leo tường, Jaejoong đã biết rằng cuộc đời cậu an bài một số phận không-thể-cô-đơn. Ai đó, một ai đó không rõ, đã gửi cho cậu thiên thần để cậu yêu thương, Park Yoochun. Những ngày ở viện mồ côi cậu đã biết đến thằng nhóc mang tên Park Yoochun, nó bị đánh nhiều đến mức Jaejoong có cảm tưởng như chỉ chốc nữa thôi, thằng nhóc này sẽ gục ngã và tắt thở. Chỉ vì một lỗi lầm duy nhất: tất cả những đứa trẻ trong viện đều đổ lỗi cho nó, Yoochun không biết nói. Nhưng không, Yoochun vẫn sống, thở đều và chỉ mỉm cười với mỗi mình cậu. Nó dạy cho cậu biết cách cười làm sao để người khác thấy được sự ấm áp từ bản thân. Thật ra không phải nó không biết nói, chỉ là đơn giản không muốn nói, nó đem gương mặt lầm lì để hứng lấy đòn roi của những người quản giáo và sự bắt nạt của bè bạn.

Ngày cậu cố sức leo tường để vượt khỏi viện mồ côi tù túng, cậu đã tưởng chừng như rớt hẳn tim ra ngoài khi nghe tiếng ai đó vang lên:

"Dưới đây có lỗ chó, chui dễ hơn mà hyung!"

"Dắt em theo với!"

Nó mở đầu mối quan hệ với cậu bằng hai câu nói ngắn gọn và một ánh mắt van xin. Yoochun từ ngày chui ra khỏi viện mồ côi theo lỗ chó mà nó tìm ra đã trở thành chốn bình yên trong tâm hồn cậu.

Jaejoong đang hạnh phúc. Cậu vừa có người yêu chừng ba tháng, là một người khách ở quán ăn này Yoochun để ý, anh ta rất hay mỉm cười mỗi khi nhìn thấy Yoochun. Anh ta tiếp cận Jaejoong và Yoochun luôn tìm cách ủng hộ cả hai. Jaejoong không hoàn toàn yêu thương hay hứng thú với con người này, chỉ là anh ta làm Yoochun cười nhiều hơn thường lệ. Như vậy đối với Jaejoong là một hạnh phúc lớn lao, là một tình yêu vĩ đại.

Hôm nay là một ngày như thường lệ, Jaejoong trở về nhà mang theo một ít đồ ăn từ chỗ làm và mỉm cười vui vẻ đẩy cửa ra. Nhà vắng lặng. Căn phòng ngủ duy nhất của hai anh em mở toang, Yoochun nằm giữa sàn nhà, người không một mảnh vải. Máu thẫm ướt cả những thứ quần áo vương vãi xung quanh. Mắt hướng thẳng lên trần nhà, đờ đẫn, hơi thở đứt quãng và nhẹ như thể chưa từng tồn tại.

"Chunnie! Chunnie! Em làm sao thế này?" - Jaejoong hốt hoảng quăng cả bịch đồ ăn, chạy đến đỡ cơ thể đầy máu đang nằm bất động trước mắt. Mắt cậu gần như nhòe đi - "Hyung kêu cấp cứu, em..."

Yoochun nhẹ nhàng chấm dứt cơn hoảng loạn của cậu bằng một cái siết tay thật nhẹ, khẽ lắc đầu:

"Đừng hyung...! Hôm nay... chỉ là... em... chống... cự nhiều hơn... một chút..." - từng từ thốt ra khỏi đôi môi xinh xắn của Yoochun bị đứt quãng bởi những tiếng thở dốc yếu ớt và nặng nề.

"Chuyện gì vậy Chunnie?" - mắt cậu ướt đẫm, những giọt nước mắt rơi xuống đầy vị mặn và đau, tay Jaejoong siết chặt lấy thân hình bé nhỏ.

"Hyung... có hạnh phúc không?" - Yoochun khó khăn hỏi.

Jaejoong gật đầu thật mạnh như thể điều đó sẽ làm Yoochun bớt đi nỗi đau thể xác đang dày vò. Yoochun mỉm cười, thiên thần của cậu vừa nhoẻn miệng cười:

"Vậy là được." - giọng nói của Yoochun vang lên, ấm, nhỏ mà dứt khoát - "Em yêu hyung... nhiều hơn tất cả... những thứ trên đời này cộng lại."

"Em nói gì vậy Chunnie... đừng nói như thể đang trăn trối vậy mà... đừng...!" - Jaejoong nhìn Yoochun, ánh mắt van xin và giọng nói nghẹn đầy nước mắt.

"Em... xin lỗi...! Em yêu hyung nhiều lắm...!" - Yoochun khó nhọc nói tiếp.

Em yêu hyung nhiều lắm!

Đó là câu cuối cùng mà Jaejoong được nghe thiên thần của cậu nói. Cơ thể Yoochun lả đi trong vòng tay của cậu, hơi ấm từ người vẫn còn nóng hổi. Máu và da thịt của Yoochun nằm gọn trong vòng tay của cậu, tất cả mọi thứ của Yoochun đều nằm gọn trong vòng tay của cậu. Jaejoong đã không biết mình khóc nhiều đến đâu, cậu đã không biết mình ngất đi lâu đến chừng nào.

Mọi thứ đều nhẹ nhàng ra đi, nhẹ nhàng trượt khỏi vòng tay của cậu. Rời bỏ.

Khi Yoochun ra đi, là lúc mọi thứ đều rời bỏ cậu. Cả tình yêu mà cậu cho rằng vĩ đại nhất.

............................

Jaejoong tỉnh lại trong một bệnh viện nào đó, người túc trực bên cạnh cậu vẫn là anh - người yêu của Jaejoong trong một khoảng thời gian dài. Jaejoong mỉm cười, hóa ra anh không rời bỏ cậu như cậu vẫn nghĩ. Bám lấy tay anh ngồi dậy, Jaejoong tự nhủ rằng đây là con người duy nhất còn ý nghĩa với cậu sót lại trên đời.

Jaejoong nghĩ rằng mình yêu anh ta.

Vào ngày thứ 3 sau hai tuần Jaejoong xuất viện, anh ấy đề nghị cậu đi biển thư giãn và để bớt đau buồn chuyện của Yoochun. Đến giờ này vẫn chẳng ai rõ vì sao Yoochun lại chết. Cậu giao cho người yêu công việc tìm kiếm lý do và tung tích của thủ phạm, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín.

Cậu đồng ý đi biển cùng nhóm bạn của người yêu, mong rằng gió biển sẽ làm cậu thoải mái hơn.

Nhóm của anh ấy quyết định cắm trại ngoài bãi cát để ngắm biển đêm, họ tìm nơi gần một căn nhà gỗ xinh xắn nằm khiêm tốn ở ven bờ với những ánh đèn vàng le lói chiếu ra. Căn nhà gỗ trong ấm cúng hơn tất thảy, Jaejoong nghĩ thế. Cậu mỉm cười khi nghĩ đến việc cậu chung sống hạnh phúc cùng Yoochun trong căn nhà nhỏ bên bờ cát trắng.

Ngày hôm đó, ngày đầu tiên đi cắm trại ở biển là ngày cuối cùng trong đời Jaejoong còn tin tưởng một ai. Ngày hôm đó, cậu biết rõ biển đen đến chừng nào nhưng lại chẳng thể nào đen bằng lòng người độc ác.

Người yêu cậu cùng nhóm bạn đè cậu ra giữa bãi cát mênh mông, không một bóng người. Con người mà cậu tin tưởng, ngưỡng mộ, sùng bái bây giờ biến thành một con thú dữ không lý trí:

"Mày phải bù đắp cho việc em mày làm tao cụt hứng vì đã ra nhiều máu đến vậy. Haizz, dụ được mày đến đây quả là một sự khó khăn, làm chuyện này với gió biển thì thú vị hơn gấp mấy lần trong căn phòng đó, đúng không?"

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn. Gió thổi mạnh, thốc vào cả da thịt rát buốt. Cậu biết ngày hôm đó là ngày đầu tiên cậu hiểu được biển rõ đến chừng nào, nếu đem so với những suy nghĩ chất chứa trong đầu con người đang cố lột hết đồ cậu ra kia.

Và ngày hôm đó, Jaejoong gặp Yunho.

"Mấy người làm gì vậy?" - một giọng nói trầm nhẹ vang lên.

"Cút, không phải chuyện của mày!" - chúng chẳng thèm quan tâm đến người khách lạ.

"Làm việc đồi bại ngay trên bờ biển của tao thì là chuyện của tao rồi!" - rất bình thản, hắn trả lời những con thú hoang đang đè lên người cậu.

"Cứu... làm ơn...!" - Jaejoong lên tiếng, đầy thảm thiết, cậu ngước nhìn người khách lạ đang đứng đàng sau một cách khẩn cầu.

Hắn không nhìn cậu, xoáy sâu đôi mắt của mình vào những tên đang trừng trừng nhìn hắn đầy giận dữ. Hắn nheo mắt, nhếch mép nói:

"Tụi bây là một lũ mèo ăn hoang."

Giọng hắn phát ra thật đều và trầm, đầy ám ảnh. Jaejoong còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì chỉ trong vài giây, tất cả bọn chúng đều cúi rạp người xuống, chống hay tay lên cát và bắt đầu kêu:

"Ngoeo... ngoeo~~~!"

Rồi trong nỗi kinh ngạc của cậu, chúng từ tốn bò về phía đồ ăn chúng đem theo cắm trại và lục lọi. Động tác từ tốn, chậm rãi hệt như những con mèo hoang lục thùng rác cậu hay thấy ở những góc hẻm tối. Jaejoong giật mình bật dậy, chẳng kịp kéo lại áo quần, cậu lập tức lùi ra xa khỏi những con người đó, mắt vẫn mở to kinh hoàng quan sát.

Lưng cậu đụng chân của người khách lạ. Jaejoong giật bắn quay lại nhìn. Một thanh niên cao ráo, gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng rực đang mỉm cười nhìn cậu.

"Không sao chứ? Chúng sẽ lục đến sáng mai đấy!" - hắn cất giọng trấn an Jaejoong, trầm ấm và nhẹ.

Nhưng mặc cho giọng nói của hắn có ấm áp, quyến rũ đến đâu thì sự thật trước mắt vẫn quá kinh hoàng với cậu. Jaejoong nhanh chóng hiểu ra sự việc, cậu hoảng sợ lùi xa ra khỏi người thanh niên mới đến. Con người này sở hữu một quyền năng...

Thuật thôi miên.

Jaejoong cố lết ra xa, người run lên bần bật, mắt trợn tròn sợ hãi nhìn gương mặt thanh tú đang cố mỉm cười thật nhẹ với cậu. Jaejoong lia nhanh mắt về phía bọn người độc ác, chúng thậm chí chẳng có vẻ gì là muốn trở lại làm người cả. Một trong số đó nhanh tay giành lấy thứ gì vừa được lôi ra từ đống giỏ sách, kêu lên vài tiếng kêu của mèo đắc thắng.

Cảm giác không an toàn xâm chiếm lấy Jaejoong, cậu quay phắt người lại nhìn hắn, quan sát một cách sợ sệt. Hắn bình thản bước lại chỗ cậu, chìa tay ra, mỉm cười:

"Trông cậu tệ quá!"

"Tha cho tôi... làm ơn... làm ơn...!" - cậu dồn hết can đảm bật thành tiếng, nghẹn ngào.

Hắn quỳ xuống trước mặt cậu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, kiên nhẫn đưa tay ra, nhẹ giọng:

"Không sao đâu, tôi không hại cậu đâu! Để tôi kéo cậu đứng dậy nhé! Tôi mời cậu ăn một bữa được không?"

Do vẫn quá hoảng sợ và gần như chẳng dám tin vào bất kỳ điều gì nữa, Jaejoong rụt người lại trước bàn tay đang đưa ra một cách chân thành đó, cậu gục mặt vào gối, nấc lên:

"Làm ơn... đừng.. đừng biến tôi thành mèo... làm ơn...!"

Jaejoong ngẩng đầu lên và thấy được con người trước mặt cậu khẽ thở hắt ra, đặt nhẹ tay lên vai cậu, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu và nói nhỏ:

"Không có đâu, tôi giúp cậu cơ mà! Đứng dậy chứ? Gió biển lạnh sẽ cảm đấy! Nắm lấy tay tôi nào!"

Và trong vô thức, Jaejoong rụt rè đưa tay ra chạm lấy bàn tay trước mặt. Bàn tay với những ngón tay dài và to chắc, khỏe mạnh kéo cậu đứng lên trong bụi cát và gió biển thốc mạnh.

"Quần áo xộc xệch thế này... haizz!" - người đó tặc lưỡi, dịu dàng sửa lại quần áo cho cậu thật ngay ngắn - "Vào nhà tôi nhé!"

Jaejoong chẳng biết gì hơn ngoài việc gật đầu.

"Cậu tên gì? Tôi tên Yunho!"

"Jaejoong." - cậu trả lời hắn như một lời cám ơn.

Yunho ôm lấy vai Jaejoong và đỡ cậu đi về phía ngôi nhà gỗ với ánh đèn vàng ấm áp. Vòng tay của Yunho truyền cho Jaejoong hơi ấm đầy tin cậy. Đứng gọn trong vòng tay đó, Jaejoong xua đi ý nghĩ sẽ tin tưởng hắn. Đối với Jaejoong, chẳng còn thứ gì mang tên "tin tưởng" là tồn tại.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn. Là ngày đầu tiên Jaejoong gặp Yunho.

************************************

Sợi dây chuyền bạc xanh.

Jaejoong biết được Yunho là một doanh nhân và căn nhà gỗ cũng bờ biển này thuộc quyền sở hữu của hắn. Yunho đang trong kỳ nghỉ phép và vô tình gặp được cậu, trong một hoàn cảnh đặc biệt như vậy.

Đưa Jaejoong vào nhà, Yunho đắp cho cậu một chiếc chăn bông to rồi đi pha một cốc cacao nóng.

"Uống cacao nóng dễ tỉnh người hơn!" - hắn nói với cậu, bằng chất giọng nhẹ, trầm và ấm.

Đón tách cacao nóng hổi từ tay Yunho, Jaejoong hỏi:

"Bọn chúng... cứ như vậy sao?"

"Không, sáng mai là hết." - hắn bình thản trả lời cậu - "Chuyện gì xảy ra vậy? Kể tôi nghe được không?"

Jaejoong chầm chậm lắc đầu. Kể từ khi biết Yunho không hại mình, Jaejoong đã lấy lại được tin thần, không còn trở nên sợ hãi quá mức nữa.

"Kể tôi nghe đi, biết đâu tôi giúp ích được cậu thì sao?" - hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, cương nghị và chân thành.

Jaejoong biết rằng mình không tin tưởng con người này, Jaejoong biết mình không tin tưởng một ai nữa, nhưng đột nhiên trong vô thức, cậu bắt đầu nói. Jaejoong thấy mình nói mọi thứ về Yoochun, chẳng kịp để ý xem biểu cảm trên gương mặt Yunho đang dần thay đổi một cách kín đáo.

"Theo như cậu kể thì... cậu muốn trả thù à?" - Yunho kết lại câu chuyện của Jaejoong bằng một câu hỏi.

"Phải!" - ánh mắt Jaejoong đột nhiên sáng rực, cậu nghĩ đến cái chết của em trai mình và cảm thấy phẫn nộ.

"Dựa vào cái gì?" - hắn bình thản hỏi tiếp - "Cậu nghĩ cậu đủ khả năng trả thù à?"

Câu hỏi của Yunho làm Jaejoong khựng lại trong giây lát, quả thật, so với cậu thì tên kia là con trai một tổng giám đốc, cậu không có gì địch lại.

"Tôi giúp cậu nhé!" - Yunho tiếp tục nói, dịu dàng - "Cậu biết đấy, tôi có thuật thôi miên, tôi có thể làm cho hắn sống dở chết dở theo ý cậu."

"Cám ơn, tôi không thích mắc nợ ai. Tôi không có tiền trả cho anh..." - Jaejoong lắc đầu.

"Nhìn tôi giống kẻ cần tiền lắm à?" - Yunho phì cười - "Chỉ là trong kỳ nghỉ tôi không có gì làm nên đề nghị vậy thôi."

"Chuyện của tôi, tôi muốn tự tay mình làm." - Jaejoong khẳng định lại lần nữa, cậu biết bản thân cần cảnh giác với mọi thứ.

"Vậy... cậu học thuật thôi miên không? Tôi dạy cho nhé!" - Yunho đề nghị, giọng hắn vẫn thản nhiên như đang bàn chuyện cơm tối vậy.

Jaejoong im lặng, đề nghị này quá hấp dẫn với cậu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đanh lại:

"Điều kiện trao đổi là gì?"

"Cậu biết nấu cơm không?"

"Biết."

"Nấu cơm hàng ngày cho tôi là được. Một ngày 8 bữa." - hắn nhún vai.

"Gì mà đến 8 bữa lận?" - Jaejoong tròn mắt, quên cả việc đang bàn chuyện trọng đại.

"Tôi ăn chia ra làm nhiều bữa, nếu ăn đồ ăn từ bữa trước thì không ngon, cậu ở đây nấu giúp tôi được không? Dù sao cậu cũng không có chỗ nào để đi, tôi chắc chắn rằng sáng hôm sau về lại thành phố thì tên người yêu cũ của cậu sẽ phá nát nhà cậu thôi."

Jaejoong lưỡng lự đôi chút, suy xét thiệt hại rồi gật đầu. Cậu và Yunho là hợp tác trao đổi làm ăn, không phải tình cảm, Jaejoong tự nhủ lấy điều đó để bảo vệ lấy bản thân.

"À, còn một điều kiện nữa. Tôi không thích đối tác của mình mặt mày ủ ê." - Yunho nheo mắt nhìn cậu - "Bây giờ thì do cậu vừa trải qua một cú shock, nhưng sau này khi nói chuyện với tôi yêu cầu cậu cười lên được không?"

"Được." - Jaejoong gật đầu, chẳng buồn nhoẻn miệng cười cho hắn yên tâm về lời hứa suông này.

"Vậy... cậu đeo cái này nhé!" - Yunho bước lại gần cậu, cởi sợi dây chuyền trên cổ mình ra và đeo cho Jaejoong.

"Gì vậy?"

"Thuật thôi miên thật ra ngoài việc luyện tập thì tôi còn được thừa hưởng gen gia truyền, còn người ngoài cần một chút tác động. Giữ sợi dây này cậu mới thôi miên được, cứ tưởng tượng như sợi dây này là một phép thuật cũng được. Đặc biệt đấy chứ, bạc xanh." - hắn nhoẻn miệng cười.

Quả thật sợi dây hắn đeo cho cậu khá đặc biệt, Jaejoong biết rằng đây là bạc nhưng lại chẳng dám khẳng định. Bạc chỉ có thể là màu trắng. Còn sợi dây này ánh lên màu xanh biển trong suốt, lấp lánh trông đẹp tuyệt.

"Bây giờ thì đi ngủ, được chứ?" - Yunho vươn vai, uể oải ngáp - "Cậu không ngại khi ngủ chung giường chứ? Tôi chỉ có một chiếc giường ở đây thôi."

Jaejoong gật gù, leo lên giường nằm sang một góc, tránh đụng chạm với hắn. Chỉ đến khi tiếng Yunho thở đều, Jaejoong mới dám nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhoẻn miệng cười, ngồi dậy và pha cho mình một tách café nóng khi thấy Jaejoong yên tâm ngủ say. Ngày mai hẳn là một ngày bận rộn.

PART 2.

Sợi dây chuyền bạc xanh (tt).

Jaejoong làm đúng những gì hứa với Yunho, cậu ở lại căn nhà gỗ xinh xắn ven biển đó và ngày ngày nấu 8 bữa ăn cho hắn. Khi thì một bữa cơm đầy đủ, khi thì là một vài món ăn nhẹ, và tính đến thời điểm này là một tuần, chưa bữa nào Jaejoong nấu trùng món.

"Cậu quả là thiên tài nấu nướng!" - hắn trầm trồ mỗi khi nhìn thấy món ăn mới -

"Tính đến hôm nay là trọn 1 tuần cậu không làm trùng món nào rồi đấy!"

"Trước đây tôi làm ở quán ăn mà!" - Jaejoong giải thích, mặt lạnh băng.

"Cậu quên lời hứa với tôi à? Cười lên đi chứ!"

"Bây giờ không có tâm trạng!" - Jaejoong trả lời, gọing tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là vẫn rất lạnh lùng.

"Haizz, Jaejoong à, tuy tôi biết cậu bực mình, nhưng cái gì cũng phải từ từ chứ. Thuật thôi miên này, không phải một sớm một chiều là học được đâu. Cậu đã rất khá còn gì." - Yunho dựa người vào ghế, cầm tách café nóng của mình, thở hắt ra nhìn cậu.

Jaejoong quay người lại nhìn Yunho, nheo mắt:

"Khá quá hả? Tôi thôi miên được một con mèo, khá quá hả?"

"Đâu nào, còn cả người bán thịt nữa. Chẳng phải hôm nay cậu mua mấy món này không mất tiền còn gì?" - hắn nhe răng cười.

"Nhưng tôi không thể thôi miên tên kia như người bán thịt được. Kế hoạch đâu chỉ là mua vài thứ không mất tiền?"

"Cứ bình tĩnh thôi!" - hắn nhoẻn một nụ cười ấm áp nhìn Jaejoong.

Jaejoong thở hắt ra. Lúc nào Yunho cũng có cách làm dịu cậu bằng nụ cười đó, nhẹ nhàng và ấm áp, đầy cởi mở. Còn Jaejoong, cậu chưa một lần thật sự mở lòng với Yunho dù cho hắn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Trong thâm tâm Jaejoong, cậu biết con người này đáng tin hơn ai hết với cậu, nhưng từ ngày hôm đó, cậu đã tự hứa lấy với bản thân rằng ngoài Yoochun ra, cậu không bao giờ để ai xen vào tâm trí mình nữa, và Jaejoong không muốn tin ai ngoài Yoochun.

Yunho ngồi ở ghế bành, quan sát biểu cảm của Jaejoong. Cậu ta đang nhíu mày rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười nhẹ. Yunho thở dài, biểu cảm đó chỉ xuất hiện mỗi khi cậu ấy nghĩ về Yoochun.

"Jaejoong này, trả thù xong rồi cậu định làm gì nữa?" - hắn lên tiếng hỏi.

"Đi tìm Yoochun!" - Jaejoong trả lời, không nhìn hắn, khẽ nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Mặt Yunho đanh lại, hắn cau mày, đứng dậy và bỏ ra ngoài.

Jaejoong khép nụ cười của mình lại, thở hắt ra. Cậu biết Yunho có tình ý gì đó với mình, mọi thứ hiện giờ cậu cố gắng không thể để tình cảm nào khác xen vào.

Chunnie, hyung không đủ tư cách được yêu phải không em!

Và trên hết, cậu không cho phép bản thân mình tin vào bất kỳ điều gì. Jaejoong tự nhủ rằng phải làm Yunho quên mình đi trước khi mọi thứ đã trở nên quá muộn.

Những ngày này, Yunho chỉ trở về ngôi nhà gỗ một lần vào ba bữa cuối tuần thôi, hắn đã hết kỳ nghỉ phép. Lần nào về, hắn cũng đem thêm một mớ thứ ở thành phố, từ đồ ăn đến đồ điện tử cho Jaejoong. Yunho sợ rằng Jaejoong sẽ buồn khi ở một mình tại nơi này.

Còn Jaejoong, cậu không buồn. Những ngày Yunho làm việc ở thành phố, cậu cũng đi, đến một khu phố gần đó và tìm một tên nhà giàu, háo sắc để làm quen. Vì không thể tự bắt mình tin lấy những gì Yunho làm, cậu cần một lối thoát. May mắn cho Jaejoong, tên đại gia cậu làm quen được là một kẻ thích đầu óc hơn sắc đẹp. Hắn thích vẻ đẹp trầm luân và suy nghĩ đầy bế tắc của cậu hơn là chiếm hữu lấy thân xác đó. Chỉ cần hàng ngày trong tuần, cậu gặp và nói chuyện cùng hắn là đã đủ để hắn làm bất kỳ điều gì cậu yêu cầu.

Jaejoong không thích thừa nhận bất cứ cảm xúc nào của cậu trỗi lên khi gặp Yunho. Cậu nén nó xuống và tự dằn vặt lấy bản thân một ý nghĩ: mình không xứng đáng được yêu. Yunho như là một ánh mặt trời vậy, cậu không có khả năng với tới, mà Jaejoong cũng chẳng muốn làm vấy bẩn con người đã cưu mang cậu.

Thuật thôi miên cậu học rất khó, rất lâu, những ngày đầu còn dễ dàng, càng về sau Jaejoong càng có cảm tưởng như cậu sẽ chẳng bao giờ thành công. Mọi thứ bị trì trệ lại. Yunho mong muốn cậu có những giây phút thư giãn và thoải mái với hắn nhiều hơn là dạy cậu học. Những câu động viên như: "Cố lên, sắp được rồi!" trở thành "Thôi, đừng cố quá, để từ từ cũng được!".

Giọng hắn mềm ra, dịu dàng hơn cả những lần mới gặp, Yunho lúc nào cũng đem lại cho cậu giây phút ấm áp nhất cuộc đời mỗi lần hắn nhoẻn miệng cười. Dần dần, khi Jaejoong phát hiện rằng mình quen với điều đó - tức được sống một cách thoải mái không lo âu bên cạnh Yunho hơn là việc trả thù cho Yoochun, cậu bắt đầu tự hành hạ bản thân.

Jaejoong cảm thấy mình là con người tội lỗi nhất trên đời. Hằng đêm, khi cậu tắm, đứng nhìn mình trước gương, với một con dao trong tay, cậu lại khẽ nói:

"Chunnie à, hyung xin lỗi, hyung sẽ không sai nữa!"

Rồi cứ thế, hàng ngày, cậu rạch lên bụng mình một đường nhỏ để tự răn đe. Jaejoong không dám rạch lên tay, vì chắc hẳn Yunho sẽ hỏi, hơn nữa Yunho rất tôn trọng cậu, không bao giờ đụng chạm đến cơ thể Jaejoong. Và cứ thế, hàng ngày cậu ở lại nói chuyện với tên đại gia khu phố bên cạnh nhiều hơn, lả lơi nhiều hơn và dần dà đề cập từ từ đến mục đích của mình.

"Chừng nào tôi mới có thể gặp tên đó để bắt đầu thôi miên đây?" - Jaejoong hỏi câu này hàng tuần.

"Chưa được đâu!" - Yunho bình thản lắc đầu - "Với trình độ của cậu hiện giờ, tôi e là..."

"Vậy học mau lên!" - cậu hối thúc.

"Ừm!" - hắn ậm ừ.

Nhưng rồi cũng chẳng "học mau lên" được, công việc của Yunho ngày càng nhiều. Tuy rằng Jaejoong thấy hắn vẫn cố về căn nhà gỗ ba ngày một lần như trước nhưng lúc nào cậu mở cửa ra cũng là một nụ cười ấm áp nhuộm đầy vẻ mệt mỏi. Hắn bảo đã ký được một hợp đồng gì đó không rõ và mọi thứ phải tất bật hơn. Yunho đem cả việc về nhà, những đêm Jaejoong đột nhiên tỉnh dậy vẫn còn thấy hắn cặm cụi làm việc. Những hình ảnh đó hiện ra trước mắt khiến cậu đột nhiên cảm thấy ngại mỗi lần nhắc hắn dạy cho cậu.

Cũng không ít lần Jaejoong thấy Yunho lén ra khỏi nhà và đứng ngoài bờ biển nghe điện thoại, giọng cáu gắt với một ai đó vừa làm trễ nải công việc. Vậy mà cứ vừa bước vào nhà, thấy cậu, hắn lại nhoẻn miệng cười như chẳng có gì xảy ra, luôn miệng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu và chưa một lần cáu gắt. Jaejoong càng cảm thấy mình tội lỗi hơn. Cậu dần dà ít kêu hắn dạy cho mình, cố làm cho hắn thoải mái và sống vui vẻ những ngày cuối tuần, dù đôi khi chính hắn cũng chủ động đề nghị dạy cậu.

Kế hoạch trả thù bị khựng lại, đóng băng âm ỉ trong lòng Jaejoong đầy bức bối. Cậu thấy mình dần quen với với việc nhoẻn miệng cười đáp lại Yunho một cách chân thành. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười đầy ấm áp của Yunho rực lên một cách rạng ngời, những vết thương dao rạch dưới bụng lại nhói đau một cách kỳ lạ.

Ngày hôm đó, khi Jaejoong đi chợ, cậu vô tình gặp được một người. Lẫn trong đám đông chen chúc, Jaejoong nhoẻn miệng cười với người bán hàng và quay người đi, một giọng nói đập vào tai cậu:

"Em đừng buồn, mọi thứ sẽ ổn thôi! Thư giãn đi, chúng ta ra biển để chơi mà, tối nay anh nhất định làm em vui!"

Jaejoong lập tức quay phắt lại. Gương mặt cậu chưa một lần quên đang hiện ra trước mắt, tên khốn ấy lại dụ dỗ một người khác. Jaejoong lỉnh theo đám bạn của hắn và đến trước một bờ biển gần khu nhà của Yunho. Tích tắc, hắn phát hiện. Hắn hơi sững ra một lúc rồi nhìn Jaejoong cười phá lên sằng sặc.

"Wow, còn dám vác mặt đến đây! Cưng chưa sợ à? Hay lại nghĩ sẽ có người cứu nữa?"

Jaejoong nghiến răng, cố nhớ lại tất cả những gì mình được học và lầm bầm:

"Đồ chết tiệt! Mày sẽ phải làm một con... cua!"

Hắn nghe thấy, cười phá lên:

"Mày làm gì thế này? Không phải đang tính thôi miên tao đó chứ?" - hắn cùng đám bạn nhếch mép cười và tiến về phía cậu.

Mắt Jaejoong tập trung xoáy sâu vào hắn và bắt đầu các bước thôi miên.

Tích tắc sau...

Jaejoong bị hắn đè xuống nền cát trong ngỡ ngàng.

Tại sao không có tác dụng? Tại sao? Mình vẫn đeo sợi dây cơ mà!

Bọn chúng cười phá lên thô bỉ ngay giữa ban ngày và sờ soạng khắp người Jaejoong. Còn cậu thì vẫn đang sững sờ trước sự thất bại của mình. Chúng đã lột được áo cậu ra, Jaejoong lúc ấy mới bừng tỉnh trở về hiện tại. Cậu hốt hoảng kêu to:

"Buông ra! Lũ khốn!" - Jaejoong giãy đạp.

"Yunho!" - Jaejoong buột miệng, quả thật ngay ở nơi này, tại thời điểm này, người duy nhất cậu nhớ đến vẫn chỉ là Yunho - "YUNHO!"

"Yunho là thằng nào nữa?" - hắn cười phá lên.

"YUNHO!" - Jaejoong vừa giãy ra khỏi người hắn vừa cố gọi to.

...

"Buông người ra!" - một giọng nói đanh thép quen thuộc vang lên.

Jaejoong ngẩng đầu nhìn. Là tên đại gia cậu vẫn hay trò chuyện, không phải Yunho.

Không phải Yunho!

Có một chút gì đó hụt hẫng trong cậu. Jaejoong hối hả giựt lại áo và chạy về phía tên đại gia ở phố bên cạnh. Hắn dẫn theo gần 10 người đứng sau lưng, cậu biết có hết 5 tên là cận vệ thường xuyên của hắn rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt giang hồ và dữ dằn đó, tên người yêu cũ của Jaejoong không khỏi hoảng sợ. Hắn lầm bầm chửi rủa và chạy biến.

"Có sao không?" - ân nhân cứu mạng cậu hỏi.

"Uhm, không sao, cám ơn! Sao anh biết...?" - Jaejoong không có được cảm giác như khi Yunho cứu cậu ngày đó.

"Tôi tình cờ đi ngang qua thôi. Cậu nợ tôi đấy nhé! Lần sau đến nói chuyện không được lấy tiền!" - hắn đùa cợt nhẹ nhàng.

Cậu phì cười, gật đầu chào hắn và thẫn thờ xác đồ về lại căn nhà gỗ ven biển gần đấy. Cậu mong chờ điều gì chứ? Chẳng phải Yunho đã bảo là cậu không có khả năng thôi miên ngay lúc này ư? Chẳng phải Yunho đang đi làm sao? Cậu trông chờ hắn bay từ thành phố về đây để cứu cậu à?

Không phải. Jaejoong lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ đó. Cậu nên tập trung vào việc nấu ăn thì hơn, có lẽ vậy thì hơn. Nhắc đến nấu ăn, cậu hình như quên mua một thứ. Hôm nay Yunho sẽ về nên bữa ăn không thể xuềnh xoàng được.

Hôm nay Yunho sẽ về, cậu biết điều đó. Nhưng... sớm hơn là cậu nghĩ. Ở một con hẻm khuất góc chợ, Jaejoong cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng không, tên đại gia kia và Yunho rõ ràng là đang nói chuyện. Cậu nhẹ nhàng bước đến gần đó và dỏng tai nghe.

"BỐP!" - Yunho đột nhiên giơ tay lên và tát mạnh vào mặt tên đại gia oai phong lẫm liệt trước nay vẫn trò chuyện hàng ngày với cậu.

"Đồ ngu!" - Yunho gắt lên khiến ngay cả cậu cũng giật bắn - "Bảo vệ kiểu gì vậy hả? Ai cho mày đi ăn? Ai? Thấy chưa? Lơ là một chút là tiêu rồi! Tao mà không về sớm thì chuyện gì đã xảy ra hả? Bất kỳ chuyện gì xảy ra, tao sẽ giết tất cả tụi bây!"

"Đại ca, em xin lỗi! Em xin lỗi!" - tên đại gia, hay trước nay cậu vẫn nghĩ là đại gia, đang quỳ mọp dưới chân Yunho lạy lục hắn tha thứ.

Yunho rút một điếu thuốc ra và hút.

Yunho hút thuốc ư?

"Một chút nữa đại ca phải về nhà... hút thuốc... ám mùi...!" - một tên rụt rè nói, vừa nói vừa nhích ra xa khỏi Yunho một bước.

"À, phải rồi!" - như sực nhớ ra điều đó, Yunho lập tức thảy điếu thuốc xuống đất dụi lửa - "Jaejoong hình như không thích mùi thuốc!" - rồi hắn dùng chính cái mũi giầy vừa dụi thuốc của mình tát nhẹ vào mặt tên thuộc hạ giả-làm-đại-gia đang quỳ trước mặt - "Lần sau vẫn phải tỏ ra bình thường, hạn chế nói về chuyện ban nãy với Jaejoong, rõ chưa!"

"Dạ!" - tên thuộc hạ khúm núm trả lời.

"Đừng để cậu ta biết được thuật thôi miên đó trước nay cậu ấy vẫn chẳng học được gì! Haizz, dù sao con người cả tin như vậy cũng tốt. Jaejoong cứ nghĩ thuật thôi miên chỉ cần học là được. Nếu cậu ta biết là chỉ những người thuộc dòng máu của gia đình tao mới có thôi thì tao sẽ giết tất cả tụi bây! Rõ chưa?"

"Dạ rõ!" - tất cả đều lên tiếng một cách rành mạch.

"Vậy... anh có định giết luôn tôi không?" - Jaejoong bước ra khỏi chỗ nấp, đưa đôi mắt thất thần ra nhìn Yunho.

Trong tích tắc, cả một con hẻm đều im lặng. Tất cả sững sờ hết nhìn Jaejoong rồi đến đại ca của chúng, nín thở quan sát, một số đứa tự động đứng nhích ra xa khỏi Yunho một chút. Yunho ngỡ ngàng nhìn cậu, im lặng.

"Hóa ra trước nay tiền tôi kiếm được cũng do anh trả à?" - Jaejoong vừa nói, vừa lục bóp thảy tất cả tiền xuống đất trước mặt Yunho.

Sao lại đau thế này! Chunnie à, đây là trừng phạt của em vì hyung đã dám tin một người khác nữa, phải không?

"Jaejoong à...!" - Yunho trầm giọng xuống, bước lại gần cậu - "Tôi... không cố ý, chỉ là... tôi lo cho cậu nên mới thế thôi!"

"Tôi là đồ chơi trong tủ kính của anh chắc?" - cậu nhướn mày nhìn hắn.

"Không, cậu là người tôi yêu!" - hắn trả lời, khẳng định chắc nịch.

Không dao động, không được dao động.

Jaejoong cười khẩy, quay sang nhìn tên thuộc hạ vẫn còn đang quỳ phía sau Yunho:

"Tôi bỏ việc, lần sau anh tìm người khác nói chuyện vậy!"

Nói rồi, cậu quay người đi.

"Jaejoong à...!" - Yunho kéo nhẹ tay cậu lại.

"Đừng. Đụng. Vào. Người. Tôi!" - cậu gằn từng tiếng một, đanh mặt nhìn Yunho.

Yunho hơi khựng lại, nhưng rồi hắn cũng buông tay cậu ra, thở dài.

"À, cái này màu gì?" - cậu chỉ vào sợi dây chuyền mình đang đeo, hỏi.

"Màu trắng." - Yunho miễn cưỡng trả lời, mắt nhìn sâu vào mắt cậu.

Jaejoong gật gù:

"Hiện giờ thì tôi vẫn chưa thấy được màu trắng, chắc thuật thôi miên anh gây cho tôi vẫn chưa hết hiệu lực nhỉ! Vậy đợi khi nào tôi thấy được nó màu trắng, tôi trả cho anh."

Rồi cậu bỏ đi.

Jaejoong cứ đi, đi mãi, và khi cậu dừng lại thì trời đã xế chiều. Jaejoong thấy mình đứng trước bờ biển gần căn nhà gỗ với ánh mặt trời dần tắt, để lại trên biển một màu đỏ thẫm nước. Jaejoong ngồi phịch xuống bờ cát trắng và thở dốc. Cậu đột nhiên thấy khó thở. Mọi thứ trở nên quá khó khăn đối với cậu. Rốt cuộc thì cậu giận Yunho ở chỗ nào khi mà hắn ta đã cố hết sức bảo vệ cậu đến vậy?

Jaejoong mỉm cười. Phải, vì nụ cười của hắn đã làm lung lạc ý chí trả thù của cậu. Là nụ cười của hắn lúc nào cũng cố xua đi hình ảnh Yoochun trong đầu cậu. Và... vì hắn đã làm cậu lầm tưởng rằng cậu còn một con đường trả thù khác ngoài hắn.

"Yah, Jaejoong!" - một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau cậu.

Jaejoong giật bắn và đứng lùi lại vài bước khi thấy gương mặt của tên người yêu cũ.

"Đừng sợ, tôi chẳng làm gì cậu đâu, tôi đến đây để thương lượng!" - hắn gãi đầu - "Chuyện ban nãy... cậu có thể đừng nói với Yunho-ssi được không?"

"Yunho-ssi?" - Jaejoong hỏi lại, mở to mắt nhìn hắn - "Anh biết Yunho sao?"

"Thật ra... thú tội với cậu..." - hắn xoa tay - "Từ vụ của Yoochun, cậu biết đấy, tôi đã muốn tránh cậu rồi, xin lỗi, tôi chẳng cố ý giết cậu ấy đâu... Nhưng sau đó hắn đột nhiên tìm làm quen với tôi, đưa tôi một số tiền lớn đến vậy, bảo rằng muốn tiếp cận với cậu, nhưng khó quá... nên... cậu biết đấy, anh hùng cứu mỹ nhân đó mà..., chuyện Yoochun và lần này thì quả là tôi sai, nhưng lần trước thì tôi hoàn toàn không chủ ý đâu."

Jaejoong bật cười.

"Vậy... lần trước không phải do anh sao?"

"Không mà... không!" - hắn xua tay lia lịa - "Nên... cậu giúp tôi nhé, Jaejoong?"

Jaejoong ngồi phịch xuống cát, gập người và phá lên cười sằng sặc.

"Jaejoong...?" - hắn bối rối khi thấy cậu phản ứng như vậy, ngỡ ngàng hỏi lại.

Cậu loạng choạng đứng dậy và phóng tầm nhìn ra biển xa. Hóa ra, đúng là cậu chẳng xứng đáng có được hạnh phúc. Cậu không có quyền yêu.

"Được!" - cậu mỉm cười nhìn hắn và quay người đi, mặc kệ tên kia đứng tại chỗ ngơ ngác.

Loạng choạng bước về căn nhà gỗ, Jaejoong cười điên dại. Cậu không biết có phải thật sự là thế hay không, nhưng cảm giác hiện giờ là Yunho đang phản bội cậu.

Cậu về đến nhà và thấy hắn đang ngồi dựa người vào cánh cửa gỗ, mắt đờ đẫn nhìn xuống bãi cát trắng trong sân. Tiếng mở cổng sân của Jaejoong làm hắn khẽ giật mình. Thấy cậu đứng ngay cổng và hướng đôi mắt vô cảm vào mình, hắn lập tức bật dậy. Yunho khẽ khàng bước về phía cậu một cách bối rối, hắn tránh ánh mắt cậu và nhìn xuống đất, giữ một khoảng cách nhất định.

"Jaejoong..." - Yunho lên tiếng.

Jaejoong vẫn nhìn hắn, im lặng. Sự tĩnh mịch xung quanh khiến hắn lúng túng, chỉ biết im lặng đứng nhìn cậu.

"Tôi... vừa nhận được tin báo, có lẽ kẻ thù của tôi sắp đến nơi này rồi, cậu vào nhà đi, nguy hiểm lắm!" - hắn ấp úng nói.

"Vào nhà anh giết tôi thì không ai biết phải không?" - Jaejoong hỏi lại, lùi ra sau một bước.

"Cậu đừng nghĩ thế có được không?" - hắn khổ sở - "Tôi thật sự..., mà thôi, cậu làm ơn vào nhà đi, tôi hứa không đụng gì đến cậu cả, tôi sẽ ở ngoài này, cậu vào nhà đi!" - nói rồi hắn lùi lại sâu vào trong sân, chừa khoảng trống cho cậu bước vào.

Jaejoong chậm chạp tiến đến giữa sân rồi ngừng lại quay sang nhìn hắn:

"Anh lợi dụng nỗi đau của tôi để khiến tôi tin tưởng anh, vậy bây giờ anh sẽ lợi dụng điều gì để tôi tin anh một lần nữa đây?"

"Tình yêu. Của anh dành cho em, có được không?"

"Cái đó... có tồn tại sao?" - cậu bật cười.

Hắn thở hắt ra, rút trong người một con dao nhỏ và thảy xuống đất trước mặt cậu:

"Giết anh có làm em tin không?"

Cậu không ngần ngại cầm con dao lên và săm soi, khẽ hướng mắt về phía biển xa. Trời tối mất rồi.

"Jaejoong à, muốn giết anh cũng được, vào nhà đi!" - hắn hấp tấp giục cậu khi cảm thấy nguy hiểm kề quanh.

"Không." - cậu dứt khoát.

Yunho sốt ruột và tiến lại gần kéo tay Jaejoong, cậu giằng ra.

"Anh còn chạm vào người tôi, thì tôi sẽ đâm đó. Trò khổ nhục kế của anh không còn tác dụng đâu."

Yunho đột nhiên khựng lại và lắng tai chăm chú nghe, mắt đảo quanh quan sát.

"Jaejoong à...!" - hắn hạ giọng nói thật nhỏ - "Chỉ cần một lần này thôi, anh chỉ cần một lần này thôi, tin anh đi. Vào nhà..."

"Không đời..."

Đột nhiên, hắn giựt tay cậu lại khiến câu nói bị bỏ dở, Yunho choàng tay qua người Jaejoong, ôm chặt cứng.

Cậu ngỡ ngàng, và trước cả khi kịp suy nghĩ, cơ thể cậu phản xạ nhanh đến không ngờ. Con dao nhỏ đâm lút cán qua mép bụng Yunho, ướt đẫm máu. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy người Yunho đột nhiên rung lên. Tiếng súng vang lên đúng ba lần rồi tắt ngúm.

Hắn buông cậu ra, ngã xuống nền cát trắng trong sân, người đẫm máu. Hắn vừa đỡ đạn cho cậu.

"Jae...joong... ch... chạy... đi!" - hắn thở dốc, tay ôm lấy vết thương nơi bụng.

Jaejoong ngỡ ngàng, khuỵu xuống và nhìn trân trối vào con người đang nằm trước mặt. Hơi thở của hắn nhẹ dần rồi tắt hẳn. Ngay cả đến phút cuối cùng hắn còn sống, Jaejoong vẫn chẳng thể nói cử động hoặc nói câu nào. Tất cả mọi việc cậu có thể làm là quỳ tại chỗ và nhìn hắn không chớp mắt.

Trời tối, chỉ còn ánh đèn vàng trong sân leo lét hắt lên khoảng cát trắng.

Jaejoong im lặng thở đều, hình như cậu thấy được rằng sợi dây chuyền bạc xanh cậu đeo đã chuyển sang trắng từ lúc nào không rõ.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn. Bờ cát trong đêm đen thăm thẳm bị bao lấy bởi mùi vị biển mặn nồng nặc. Từng cơn gió biển đêm thổi thốc vào mặt, rát buốt. Gió mạnh làm rung cả ngôi nhà gỗ xinh tọa lạc ven biển. Bóng đèn vàng leo lét treo trước cửa rung lên bần bật, chập chờn đung đưa ánh sáng mờ ảo soi rọi một khoảng sân cát nhỏ. Màu cát trắng trong đêm đen thẳm sâu tỏa vàng dưới ánh sáng nhỏ nhoi của bóng đèn điện, dài dằng dặc và tĩnh lặng.

...

"Đừng đi! Em cần anh!" - Jaejoong gục mặt vào cơ thể bất động trong tay, nấc lên từng tiếng, mái tóc nâu lòa xòa, bết vào mặt, dính cả sợi dây chuyền bạc trắng.

Biển cuốn cả hai trôi ra xa, Jaejoong vẫn ôm chặt lấy Yunho, nhắm mắt và tự hòa mình vào màu đen thăm thẳm của biển đêm.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn.

.......................................

Đưa cơ thể bất động của Jaejoong vào nhà và nhẹ nhàng đặt lên giường, Yunho tự pha cho mình một tách café nóng. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh đó và nhấm nháp từng chút một hương vị café nồng đầy hấp dẫn. Chỉ cần chờ cậu tỉnh dậy, mọi việc sẽ hoàn thành, kế hoạch của hắn sẽ chấm dứt.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn tự cám ơn thuật thôi miên của mình nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nó thật sự vô cùng hữu hiệu. Yunho đứng dậy và tiêm cho Jaejoong một liều thuốc. Hắn ngồi bên cạnh cậu và vuốt nhẹ mái tóc nâu, khẽ mỉm cười:

"Thuốc sẽ giúp em quên dễ hơn, sống thanh thản thôi."

Hắn đã mất một đêm để suy nghĩ được viễn cảnh sẽ thôi miên cho Jaejoong như thế nào, rất nhiều lựa chọn được đưa ra, nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ thấy lựa chọn này là phù hợp nhất. Chẳng thể dùng miệng nói suông mà cậu chịu nghe lời, thứ duy nhất làm cho Jaejoong thừa nhận tình cảm của mình chính là hắn phải chết đi trong mắt cậu. Dù rằng việc cho Jaejoong nghĩ mình đang ôm xác Yunho và trầm mình xuống biển là vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng thì hắn cũng thành công trong việc thôi miên cậu. Hắn đã phải thức mấy đêm liền để tưởng tượng cho chính xác cảnh biển đêm tại nơi này còn gì.

Yunho kéo chăn lên giữ ấm cho cổ cậu và cúi xuống hôn nhẹ lên trán Jaejoong.

"Đừng trách anh vì sao quá nặng tay! Là lỗi của em!" - hắn lại thì thầm vào tai cậu.

Phải, hắn nghĩ thế. Là lỗi của cậu khi quá khó khăn để tin tưởng một ai, nếu ngay từ đầu cậu cứ tin hắn thì mọi chuyện đã chẳng ra nông nỗi. Là lỗi của cậu khi dù không tin hắn, nhưng lại tin việc bản thân có khả năng thôi miên, và cậu chẳng hề nghi ngờ việc những người cậu thôi miên được đều đã bị hắn mua chuộc.

Và cuối cùng, là lỗi của cậu khi quá thương Yoochun, một người em thậm chí còn không chung dòng máu. Nếu ngay từ đầu Jaejoong không phải là người lúc nào cũng chỉ nghĩ về Yoochun, làm mọi thứ vì Yoochun như vậy thì hẳn hắn đã tiếp cận cậu một cách bình thường rồi cùng chung sống hạnh phúc trong một căn nhà với ba người, có cả Yoochun. Nhưng sự thật thì không phải thế, ngay cả khi Jaejoong có người yêu thì việc đó cũng chỉ để vui lòng em trai cậu. Hắn không chịu được việc đó. Và lẽ đương nhiên, với hắn, cái gì là chướng ngại vật thì nên dẹp bỏ. Hắn chỉ cần làm cho Yoochun nghĩ rằng mình say đắm người yêu của anh trai, chỉ cần làm cho Yoochun cảm thấy rằng mình bị cưỡng hiếp, thế là xong. Con người yếu đuối đó sẽ tự chết mà không cần hắn nhúng tay vào.

Nhưng hóa ra, sức mạnh tình thương của Yoochun đối với Jaejoong lớn hơn hắn nghĩ, và vì sự ương bướng của Yoochun, hắn buộc phải biến việc đồi bại kia thành hiện thực bằng cách nhờ vả người yêu của Jaejoong. Thời gian sẽ làm Jaejoong quên đi người em bất hạnh, nhưng hắn lại lầm, Jaejoong không quên, cậu chẳng bao giờ quên. Có lúc tưởng rằng cậu đã nguôi ngoai, nhưng thật sự thì không phải vậy. Những vết thương cậu tự gây ra cho mình làm hắn khó chịu và đau buốt mà hắn lại chẳng dám đụng đến người cậu chứ nói chi ôm cậu vào lòng an ủi.

Những việc vừa xảy ra, ngoại trừ Yunho ra, không ai biết rằng đó chỉ là một ảo tưởng trong sự thôi miên của hắn. Hắn đã tốn công suy nghĩ đến vậy thì việc làm phải đạt kết quả tốt. Yunho đã chuẩn bị sẵn một vài thứ thuốc an thần, nếu sử dụng lâu dài sẽ giúp Jaejoong ổn định tinh thần, đồng thời để cho quá khứ trôi vào dĩ vãng. Thế là được. Cuộc đời còn lại của cậu sẽ hạnh phúc như ý hắn mong muốn, hắn chỉ cần có thế.

Jaejoong khẽ cựa mình và từ từ mở mắt.

"Đây... là đâu?" - cậu uể oải tự nhủ.

"Jaejoong, em đã tỉnh rồi à?" - một giọng nói vang lên khấp khởi bên tai cậu, một gương mặt thanh tú hiện lên đầy lo lắng - "Em làm anh lo muốn chết, tự dưng trời nổi sóng lại đi bơi làm gì không biết!" - giọng nói ấy cứ liên tục trách cứ cậu.

"Jaejoong? Tôi là Jaejoong sao?" - cậu ngồi dậy một cách khó khăn, lướt mắt quan sát quanh phòng.

"Em..." - người thanh niên trước mặt cậu ngồi phịch xuống giường, ngỡ ngàng - "Em... không nhớ anh sao?"

"Anh là ai?"

Người thanh niên đó sững ra và im lặng thật lâu.

"Em... quên cả người yêu mình à?" - rồi người đó lên tiếng, giọng trầm và nhỏ, gương mặt hiện rõ sự tổn thương.

"Tôi... tôi xin lỗi... ta yêu nhau sao?" - cậu cuống quýt.

Người thanh niên thở dài, khẽ cau mày khổ sở rồi đứng dậy, chìa tay ra nắm lấy tay cậu thật dịu dàng:

"Anh là Yunho. Thôi, bỏ đi. Nếu em quên, anh sẽ giúp em nhớ lại, không sao đâu. Đừng lo! Jaejoong, em uống cacao nóng không? Anh pha cho em."

"Cacao nóng? Uhm." - Jaejoong thở hắt ra nhẹ nhõm, hóa ra người yêu của cậu là một người đàn ông rộng lượng và tuyệt vời.

"Uh, thế chứ! Cacao nóng là món em thích nhất mà!" - Yunho cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời.

"Yunho này... chúng ta... yêu nhau được bao lâu rồi?" - cậu ngại ngùng hỏi.

"Năm năm." - Yunho mỉm cười, đưa cho cậu tách cacao nóng - "Em có đói không?"

"Uhm, không đâu. Yunho, anh... có thể ngồi đây một chút không?" - cậu đón lấy tách cacao trên tay Yunho, cúi mặt hỏi.

"Lúc nào anh cũng ở đây mà, Jaejoong!" - Yunho lại mỉm cười, ngồi xuống cạnh giường và vuốt nhẹ tóc cậu.

"Tôi... tôi có gia đình không? Tôi mang họ gì?"

"Cách đây 4 năm thì em là Kim Jaejoong, còn bây giờ thì đã là Jung Jaejoong được 4 năm rồi." - Yunho nhoẻn cười hạnh phúc - "Gia đình à, có chứ. Em có anh."

"Không có anh chị em sao?"

"Không. Em là con một mà."

"Yunho, anh sống với tôi có hạnh phúc không?"

"Sao lại không?" - Yunho hơi mở to mắt ngạc nhiên rồi lại nhoẻn cười - "Em yêu anh như vậy, sao anh lại không hạnh phúc chứ."

"Nhưng... tôi đã quên hết rồi." - cậu cúi mặt nhìn chăm chăm vào tách cacao bốc khói.

"Không sao. Rồi em sẽ nhớ thôi. Vì em yêu anh mà." - Yunho khẽ hôn nhẹ lên má cậu, mỉm cười ấm áp.

"Yunho này, tôi trước đây sống rất hạnh phúc phải không?"

"Đương nhiên rồi, sao em lại hỏi thế?" - Yunho ngạc nhiên.

"Vì tôi có một người yêu tuyệt vời đến như thế này." - cậu mỉm cười, mặt cúi gằm xấu hổ.

"Ừ!" - Yunho khẽ cười và ôm cậu vào lòng - "Cả hai ta đều rất hạnh phúc!"

Trên cổ Jaejoong, lấp lánh một sợi dây chuyền bạc.

Sóng đen, biển đêm và gió cuốn. Tất cả vẫn vậy, nhưng cuối cùng thì những thứ đó chỉ diễn ra ở bên ngoài căn nhà gỗ mà thôi.

THE END.

21h37 - TP.HCM - 2009.03.12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro