yunjae btgdjy rnd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5:

Đại Yến tiệc đã tan từ lâu …

Nhưng những âm mưu, mâu thuẫn, câu hỏi … vẫn cứ đặt ra trong trái tim mỗi người..

Và sẽ ra sao nếu cứ để những mâu thuẫn tự nó lý giải?

Bộ não của những con người nắm giữ quyền lực đặt ra để nắm giữ điều đó!

Hoàng cung Sun quốc…

Ngự thư phòng…

Trong ánh nến bập bùng là hai mỹ nam nhân vô cùng tuấn tú đang chau mày suy ngẫm…

“Phụ vương! Người có nghĩ chuyện đó có thể xảy ra không?”_ Rella vương tử bật lên câu hỏi với người duy nhất còn lại cũng là chủ nhân của nơi này.

“Hoàng hậu Kim Tae Hee là biểu tỷ của mẫu phi con. Nhưng chuyện … YoungWoong… giống hệt mẫu phi con thì ta không thể tin được!”

“Chullie àh? Phải chăng đây là quả báo cho sự hận thù của chúng ta?”_ Con người nắm giữ quyền sinh sát trong thiên hạ – Kim Young Min – Kim Vương của Sun quốc đang giữ chặt hai bàn tay trên đầu và gục mặt xuống bàn.

PHỊCH…

Thả mình xuống chíêc ghế bên cạnh phụ thân, người được gọi là Chullie khẽ nhìn những ngọn lửa bập bùng trên giá nến mà mấp máy làn môi:

“Phụ vương! Nếu tất cả là âm mưu của người đàn bà đó thì sao?”

“Ý con là gì?”_Kim Vương ngẩng đầu lên nhìn đứa con mới sắp 19 tuổi nhưng đã chịu đựng hết cú shock này đến cú shock khác trong đời của mình.

“Phụ vương nghĩ với quyền lực của Kim Tae Hee – hoàng hậu, lại là con gái duy nhất của Thừa tướng Kim Jae Suk thì bà ta sẽ mặc cho chúng ta trả thù trên đứa con trai của bà ta sao? Chúng ta đã quá ngu ngốc trong trò lừa này!”

“Chúng ta đã sai lầm khi đặt hận thù lên một đứa trẻ, lại là đứa trẻ có một nữa quan hệ huyết thống với chúng ta”

“Nhưng bà ta biết cách để đưa thù hận của chúng ta tới đỉnh điểm để đủ sức làm những chuyện điên rồ hơn thế! Năm đó cả mẫu phi và bà ta đều mang long thai, nhưng đến phút cuối cùng mẫu phi lại qua đời vì khó sinh và đứa bé trong bụng cũng chết vào ngày bà ta sinh ra Kim Jaejoong – đứa con của bóng tối.

“Chúng ta đã đem hận không thể trút lên bà ta mà đổ lên em trai và con trai mình. Chỉ là… con không thể ngờ… bà ta lại có thể sắp đặt mọi chuyện đến mức này. Chúng ta thương tổn một người không có tội lỗi trong khi bà ta vui hưởng với đứa con trai thực sự…”

“Con đã quá hận người đàn bà đang tâm giết chết biểu muội của mình chỉ vì ham mê quyền lực và tranh đoạt ngôi vị. Bà ta còn năm lần bảy lượt hạ độc dược với đứa trẻ chưa đầy hai tuổi khi ấy sống không bằng chết cho đến tận bây giờ!”

“Phụ vương àh! Con ân hận! Ân hận rồi! Nhưng liệu ăn năn có thể làm cho cuộc sống của Jaejoong bớt đau đớn hơn không? Chính con đã dồn thân đệ của mình vào nơi tăm tối nhất của tăm tối! AHH…” _Người nam nhân ôm lấy mái tóc đỏ vò mạnh và la lên trong đau đớn.

“Chullie! Con bình tĩnh đi! Con không được kích động! Nếu kích đông quá con sẽ chết đó, con biết mà? Bình tĩnh lại đi con!” _Ôm lấy đứa con trai vì độc duợc của chính Di nương (Dì) mình hãm hại mà trong suốt 17 năm qua luôn phải chịu đựng những cơn đau của cả thể xác lẫn tinh thần, Kim vương – người nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn cũng phải bật rơi những giọt lệ trên gò má cao.

Tại sao cả hai đứa con với Kim Hee Sun – nữ nhân mà ông yêu thương bằng cả trái tim lại đều phải sống trong nỗi bất hạnh suốt 17 năm đằng đẳng?

Là do ông không đủ năng lực, do ông quá nhẫn tâm… hay do số phận trêu đùa ông như một con rối gỗ?

Rốt cuộc thì Đế vương là gì? Đế vương có thể làm gì?

Ngay cả nữ nhân ông yêu nhất, những đứa con cùng với người ấy …

Tất cả… tất cả…ông đã không đủ sức để che chở, để bảo vệ…

Nhìn đứa con với Ngọc Thần Phi trong lòng mình đã ngất đi vì những sự hành hạ của độc tính năm nào, Kim vương căm giận thốt lên:

“Nếu đã như thế, ta sẽ là Đế vương đủ tàn bạo để bảo vệ được người ta yêu thương!”

…………

Trong khi đó…

Tuyết Sương Cung…

Nhìn xung quanh bọn cung nữ, giám quan rồi chú tâm vào vị công công đang cúi đầu trước mình, Tứ vương phi Moon quốc cũng là YoungWoong tam vương tử của Sun quốc đang vô cùng cảm thấy kỳ quái khi đứng ở nơi này.

“Đây là đâu vậy?”_Cuối cùng cũng không thể chịu đựng được mà cậu phải bật lên câu hỏi.

“Thưa YoungWoong vương tử! Đây là tẩm cung mới của Người, từ nay về sau, bất cứ khi nào Người trở về Sun quốc thì đây là ngôi nhà của Người tại Sun quốc này. Đây là chỉ dụ của Kim Vương. Nô tài không làm phiền Vương tử và Huyết Vương nữa! Nô tài xin cáo lui!”

Sau khi đã cho mọi kẻ hầu lui, lắc lắc đầu nhìn cái phong thư lớn có đính Huyết huy hình mặt trăng do Jung Yunho đưa cho, Jaejoong mở nó ra và đập vào mắt cậu là những gì không thể tin được…

Nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt thanh tú…

Có ai ngờ cuôc đời của bao người đễ dàng bị thao túng và đổi thay chỉ bởi một con người khác?

Kim Jaejoong đã từng rất hận! Hận lắm những con người chưa từng cho cậu dù chỉ một chút tình thương!

Nhưng giờ đây…

Kim Jaejoong…còn căm hận hơn! Nhưng là căm hận kẻ thực sự dồn cậu đến con đường vốn dĩ chỉ có thể gọi là ngõ cụt…

Kim Tae Hee – mẫu hậu của cậu…

Một vòng tay khẽ luồn qua eo cậu, ghì sát tấm lưng và mái tóc cậu vào khuôn ngực ai kia…

Xoay dương mặt đang rơi nước mắt của Tứ vương phi lại đối diện mặt mình, Huyết Vương hôn nhẹ lên làn môi lạnh, lên mí mắt và trên những giọt nước đang không ngừng rơi kia…

“Nín đi nào! Sao vẫn khóc thế hả?”_ Trong tẩm cung mang tên của màu trắng tinh khiết vang lên giọng gắt khẽ. Có ai ngờ Jung Yunho – Vampire hùng mạnh nhất lại sợ những giọt nước vô tri rơi từ khoé mắt ai?

“Hức… hức… hức hức… ưh…ưh…”

Nhìn gương mặt đang phụng phịu cố dằn những giọt lệ đang rơi lại của Tinh phi, Jung Yunho không nhịn được mà bật cười nhẹ, rồi đặt đôi môi đang nhếch lên đó ấn vào làn môi đang chu chu ra đỏ mọng đầy khiêu khích kia…

Ưh…Ưh…Ưhm…

Đưa đầu lưỡi luồn sâu vào mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ của mỹ nam nhân trong lòng. Bàn tay đầy uy quyền trước các đại thần cũng đang vô cùng uy quyền tr6en từng khoảng da trằng ngần sâu trong hai lớp vải áo.

Cảm nhận rõ sự vướng víu, vị Huyết Vương nhanh chóng cởi bỏ mọi rào cản của cả hai, bồng vị quý phi đem vào chiếc giường lớn sâu bên trong tẩm cung trong khi vẫn cướp lấy không khí trong khoang miệng xinh xắn mị hoặc kia…

Đè cả cơ thể lên tấm thân bé nhỏ bên dưới, Jung Yunho tiếp tục di chuyển làn môi xuống cổ, xương quai xanh và để lại muôn vàn dấu đỏ chi chit trong khi hai bàn tay không ngừng xoa, nắn, dau hai đầu nhũ hồng làm vị nương nương không ngại ngần thốt ra những âm thanh đầy dâm mị:

“Ah…argh…ưrgh…ưrgh…”

Chiếc lưỡi ucả vị hoàng đế không ngừng lại nơi xương quai xanh mà tiếp tục tấn công hai nụ hoa hồng, để hai bàn tay di chuyển xuống vuốt ve phần thân dưới…

Trong khi đang lien tiếp khuấy động ngón tay trong cai1 lỗ nhỏ của cậu thì Jung Yunho cũng rất tỉ mỉ chăm sóc nơi đang nhức nhôi của cậu bằng chính miệng mình làm cậu phải oằn người trong tiếng rên rĩ…

“Ah…Ah…argh…argh…”

Những âm thanh ma mị với chất giọng trong trẻo nhưng lại đầy mê hoặc làm đôi mắt của vị Huyết vương như chìm trong dục vọng và them khát.

AHHHHHHHHHHHH…

Ra ngay trong miệng của phu quân, Tinh phi lả đi trong khi vẫn run rẩy sau khi đạt được cơn khoái trào.

Nhếch mép trong khi một ngón tay quẹt nhẹ dòng chất lỏng đục đục màu trắng đang chảy dài xuống cổ, Yunho đè môi mình xuống làn môi anh đào của thê tử để người bên dưới cảm nhận được cả vị tanh nồng của thứ chất long phu quân vừa nuốt vào.

Cái lỗ nhỏ xinh xắn của cậu đang cuốn lấy khất khao của Huyết Vương, ngài muốn thâm nhập vào trong đó thật nhanh và thật nhiều…

“Ưh…uh…ưh…”

Khuôn mặt Tinh phi cau lại khi cảm nhận sự va chạm nhưng tiếng la không thể thoát ra mà chỉ biến thành những âm tiết vô nghĩa do bị cái lưỡi dài ma mãnh của Huyết Vương nuốt lấy…

Cái đó của hắn nhanh chóng được cái hang nhỏ của cậu bao bọc lấy. Không chờ đợi được nữa, hắn bắt đầu đẩy, đầy và đẩy một cách nhanh và cuồng bạo hơn. Hắn không muốn dừng, không thể dừng mà cứ tiếp tục ra vào sâu hơn bên trong cậu…

Một dòng chất lỏng màu đỏ bắt đầu rĩ ra nơi cả hai dính lấy nhau nhưng không ai trong hai người có vẻ quan tâm đến nó…

Cậu đang đê mê với cảm giác được hắn yêu thương…

Còn hắn đang khoái lạc với những gì cậu đem tới… khác hẳn những kẻ hắn đã cùng chăn gối…

Tuyết Sương Cung vừa được sắc ban cho YoungWoong vương tử đêm hôm đó không ngừng vang lên những tiếng rên rĩ:

“Ưh…ah…argh…argh…ưrgh…”

“Nhanh nữa… Sâu nữa… Mạnh, mạnh lên…”

“Ah! Ta muốn nữa! Thêm lần nữa!”

……………………

Nhưng cũng lúc đó…

Tại Phượng Nghi Cung…

RẦM!

HỪ! Ta cứ tưởng mọi chuyện năm xưa đã êm xuôi hết rồi! Vậy mà thằng nhóc đó lại trở về đây, hơn nữa lại còn giống hệt mẫu thân của nó nữa!”

“Lần này ta sẽ trừ khử nó luôn không để lai tai họa nữa!”

“Tổng quản Lee! Ngươi hãy tìm cho ta loại độc dược chết đau đớn nhất, tìm phương thức mà không thể truy rat a và giết tên Kim Jaejoong đó cho ta!”

“Thưa hoàng hậu nương nương! Người chớ manh động!”

“Hiện tại chỉ có Rella vương tử là có nguy hiểm cho Người. Kim Vương thì trừ khi có bằng chứng xác thực mới dám động vào thế lực của Hoàng hậu. Nếu Người cứ nhất mực giết Tam Vương tử thì hậu quả rất khó lường!”

“Ý ngươi là…?”

“Người nên nhớ hiện giờ kẻ đó là Tứ vương phi của Moon quốc. Giả như tên Huyết vương có không yêu thương kẻ đó thì nó vẫn là phi của hắn ta. Chẳng lý nào hắn bỏ qua cho hoàng hậu cả?”

“Vậy ta để yên cho bọn chúng đoàn tụ mà quay lại xâu xé ta sao?”

“Nương nương! Vậy thì Người đừng cho họ đoàn tụ là được!”

“Ý ngươi…”

“Không thể giết người này thì ta hãy giết kẻ còn lại. Chẳng phải hắn cũng là cái gai trong mắt Người sao?”

“Nhưng chẳng phải chúng ta đã hạ độc bao nhiêu lần mà hắn vẫn bình thường đó sao?”

“Nô tài đã điều tra rõ. Theo như nô tài mua chuộc một cung nữ trong Phong Diệp Cung cho biết Rella vương tử thực ra ngay lần đầu chúng ta hạ độc hắn vào 17 năm trước thì đứa trẻ 2 tuổi năm đó đã suốt đời mang trong mình loại cổ độc kích tâm đó, chỉ là hắn che dấu quá giỏi mà thôi.”

“Hừ!” _ Hoàng hậu khẽ nhếch môi một cách tàn nhẫn, liếc nhìn tên Tổng quản nội cung luôn hầu cận và nghĩ mưu tính kế giúp mình : Lee Soo Man_ “Vậy lần này chúng ta sẽ cho tên vương tử có mái tóc màu phong diệp đó biết thế nào mới là màu của phong diệp thực sự!”

HAHAHAHA…

Những âm mưu đã được hé lộ…Những đau khổ cũng đã tìm ra nguyên nhân…

Thế nhưng…liệu đau khổ có thôi không đau khổ và âm mưu có thôi tiếp tục?

Số phận dường như vẫn còn nhiều trò vui để chơi đùa cùng những sinh vật…vô tri…

END CHAP 5

CHAP 6:

Đâu chỉ riêng mình ta mang nỗi đau dài đằng đẵng?

Ta chưa từng được yêu thương nên cũng không biết được cái cảm giác mất đi!

Có lẽ đó là điều đau đớn nhưng chưa chắc đã là bất hạnh?

Người đó có được để rồi dần mất đi, không phải còn đáng sợ hãi hơn sao?

Suốt 17 năm qua ta sống trong sự im lặng và tối tăm…

Còn người đó, phải chịu sự dày vò và đấu tranh với chính cuộc sống của mình.

Liệu có ai dám khẳng định ta đáng thương hơn người đó?

Trong hậu cung tràn đầy tội ác này, liệu có phải ta hạnh phúc hơn?

Người đó phải sống mà chết dần từng ngày, ôm trái tim khóc than cũng có ai giúp đỡ?

Bên cạnh người đó vẫn còn một người yêu thương, nhưng liệu yêu thương có thể bù đắp nổi tổn thương?

Đứa trẻ 5 tuổi hay đứa trẻ 2 tuổi. Ai đau hơn ai? Chẳng phải đều là những đứa trẻ thôi sao?

Ta không cao thượng cũng chẳng nhân từ,thậm chí ta sẽ rất tàn nhẫn,

Chỉ là… ta đã đủ đau để biết… có kẻ cũng đau như ta…

……………………………………….

“AHH… AHH… MÁU! MÁU! CỨU VỚI! NGƯỜI ĐÂU!…”

Trong buổi sớm bình minh yên ả thả mình, thì ở đâu đó trong hoàng cung rộng lớn của vương quốc mang tên mặt trời, một trái tim đã lên tiếng thứ tha, lệ đã tuôn, một âm mưu đã được tiến hành, máu đã rơi…

Thoang thoảng trong tiếng gió khe khẽ là lời thì thầm của ai đó không thể thốt ra nơi đầu môi…

Trái tim ta ích kỷ, làm tổn thương chính người ta yêu thương,

Nhưng ta biết phải làm gì, khi đau đớn này chẳng gì vơi bớt?

Tình thương ư? Ta từng và đang có. Tình yêu ư? Ta cũng đang nắm giữ trên nỗi đau ai kia…

Nhưng sao trái tim ta không hề hối hận, chỉ là… hàng đêm vẫn còn âm ĩ đau…

Ta tự cho rằng… đã quyết định thì đừng nói đến lỗi lầm sai trái,

Ta huyễn hoặc nơi con tim… trong tình yêu vốn người cũng như ta, sẽ ích kỷ đến cùng?

Nhưng sao có tất cả, mà dường như ta chẳng được gì?

Biết làm sao khi tổn thương này, đã thương tổn cùng một dòng máu?

Có lẽ… đây là kết cục ta phải nhận khi đã … bắt đầu một đau thương?

Ta không bất hạnh, chỉ là…ta vẫn đau… cho đến cuối cùng…

Liệu có quá trễ cho những gì muốn nói nhưng chưa thể hay không?…

Phong Diệp Cung…

RẦM!

“CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA? CÁC NGƯƠI CHỈ CÓ THỂ NÓI CÁC NGƯƠI KHÔNG BIẾT? CUNG NỮ THÌ KHÔNG BIẾT HẦU HẠ, NGỰ Y THÌ KHÔNG BIẾT CHỮA BỆNH THÔI SAO HẢ?”_ Người ngồi trên chiếc ghế lớn mà chủ nhân

Người cung nữ phát hiện mọi chuyện và cung là người hầu thân cận nhất của Đai vương tử là Kirimi quỳ sụp xuống trước mặt người nam nhân tóc vàng ánh kim vừa khóc vừa kể…

Sáng nay, như mọi hôm, Kirimi là người sẽ mang nước vào cho Rella vương tử rữa mặt. Nhưng lúc đến nơi thì cô chỉ thấy toàn những… máu…

Đại vương tử Sun quốc đang ngã cả người trên giường với một màu đỏ của phong diệp khắp nơi xung quanh…

Cảnh tượng lúc đó thật kinh hoàng!

Mái tóc màu đỏ được thừa hưởng từ Tiên hoàng của vương tử kết hợp với máu thấm trên drap giường màu trắng tinh, máu trên nền sàn làm từ bạch thạch, máu trên khóe môi của làn da trắng hồng, cả trên chiếc áo choàng tử sắc nhạt cũng chỉ toàn là máu…

Có lẽ Người đã cố gọi cho bất kỳ ai đó trong tẩm cung nhưng không được mà chỉ có thể im lìm nằm đó trong sắc màu chết chóc của không gian tĩnh lặng mà thôi……. Nếu như Kirimi không đem nước đến thì thật không biết Người còn tiếp tục trong tư thế đó đến bao giờ?

Thực ra thì tình trạng hiện tại của Người cũng chẳng khả quan hơn trước là mấy. Người đã hồi tỉnh sau khi Ngự y được triệu kiến, nhưng hiện tại thì lại đang không ngừng nôn ra rất nhiều máu, cả cơ thể vô lực cứ muốn nói điều gì đó nhưng hoàn toàn không thể. Đại Thần y của Thái y quán đã đến rất lâu nhưng cũng chỉ để bẩm báo cho Kim Vương thông tin tệ nhất với tính mạng của Phong Diệp Cung chủ…

“Rella vương tử bị trúng phải một loại độc xuất xứ từ phương Bắc có tên là Huyết Tứ Nhất Nhật, đây là một loại cổ độc mà ai bị phục trúng thì cứ bốn canh giờ sẽ thổ huyết một lần, và trong nữa canh giờ thì có thể giảm nhưng không thể ngừng. Hơn nữa, đúng như tên gọi, người bị ám độc này thì chỉ có thể thoi thóp trong vòng một ngày nếu không nhanh chóng tìm ra thuốc giải. Nhưng nếu tìm quá trễ thì hậu quả cũng vẫn khôn lường vì tình trạng sức khỏe của người mang độc sẽ theo máu mà mất dần và để lại những di chứng vô cùng đáng tiếc.Đây là một loại độc vô cùng tàn nhẫn vì sẽ hành hạ nạn nhân cho đến phút cuối cùng, cũng chính là cảm giác máu bị rút dần, cơ thể đau đớn mà vô lực không thể tìm đến cái chết để an ổn. Chỉ là y học của chúng thần cần phải hơn một ngày mới bào chế ra thuốc giải được, e rằng đến lúc đó thì vương tử …”

Ngoài cửa Phong Diệp Cung là hàng loạt tiếng huyên náo vọng lại trong khi hoàng đế – kẻ ngự trị hoàng cung này một chút cũng không để tâm đến.

“Tại sao chứ? Người đàn bà đó tại sao lại ác độc đến mức này? Chullie đã làm gì nên tội? Jaejoong đã làm gì bà ta? Tại sao bà ta lại hận hai đứa trẻ còn chưa thực sự trưởng thành thế kia?”

“Kim Tae Hee! Ngươi đã làm ta không thể nào để ngươi yên ổn được nữa rồi! Đừng tưởng chỉ mình ngươi là biết sử dụng đến hai từ “thủ đoạn”!”

Những thanh âm nhu hòa vang lên phá tan nỗi đau dày vò và cơn cuồng nộ của Kim Vương:

“Người định sẽ làm gì để bảo vệ những nhi tử của người đây?”

Kim Vương đang vô cùng kinh ngạc mà ngước nhìn nhân vật vừa xuất hiện… “Huyết Vương?…”

“Ta thật không hiểu nổi nhân loại các người cai quản hậu cung kiểu gì mà bao nhiêu âm mưu thủ đoạn đều đến hồi xong xuôi hết rồi thì ngài mới biết đến?”

“Sao các người không nghĩ ra cách xử lý sớm hơn? Để bây giờ cơ sự ra thành hậu quả hết rồi thì các người mới biết được?”

“…Ngài?…”

“Kim Vương đang ngạc nhiên tại sao ta biết hết mọi chuyện phải không?”

“Ngài nghĩ ta là ai? Phải chăng Ngài đã quên vì sao YoungWoong Tam vương tử của Sun quốc lại trở thành Đệ Tứ Thần Tinh quý phi của Moon quốc rồi sao?”

“Vậy là Ngài đã biết rõ chuyện Chullie sẽ bị hạ độc từ trước rồi?”

“Đúng!”

“VẬY SAO NGÀI KHÔNG NÓI CHO TA RÕ SỚM HƠN? DÙ GÌ NÓ CŨNG LÀ HYUNG CỦA JAEJOONG CƠ MÀ?”

“Ngài có tư cách không?”

“Đó là cái giá phải trả cho những đau khổ của Jae trong suốt 17 năm qua vẫn là quá hời!”

“Sao lúc trước Ngài chưa từng nghĩ qua dù Jaejoong là con của Ngọc phi hay Kim hoàng hậu, thậm chí là phù thủy bóng đêm thì cũng đều là con của Ngài?”

“Ta…”

“Đừng nói với ta Ngài đã hối hận! Nếu không biết được sự thực về Jae, Rella vương tử và Ngọc Thần Phi, thử tự hỏi Ngài có chấp nhận Jajeoong?”

“Ta chỉ muốn nói cho Ngài rõ từ bây giờ Kim Jaejoong không phải là YoungWoong tam vương tử Sun quốc, không phải là con trai Kim hoang hậu gì hết! Kim Jaejoong là Ái phi của Moon Huyết Vương Jung Yunho này! Ta không cho phép bất ký kẻ nào dù có mang cùng huyết thống với Jaejoong dám làm hại tới dù chỉ là một sợi tóc mảnh của em ấy! Ngày mai chúng ta sẽ trở về Moon cung.”

“Còn đây là thứ Jae nhờ ta chuyển dùm cho Rella đại vương tử.”_ Yunho nhẹ nhàng đặt một cái gói nho nhỏ bằng giấy màu đỏ đặc trưng của Moon quốc lên chiếc bàn duy nhất còn lại trong căn phòng rối quay lưng bước ra khỏi Phong Diệp Cung…

“Ưhm …”_Một nụ hôn dịu dàng ngay khi rời khỏi căn phòng cũng ngập tràn huyết sắc của Huyễn Huyết Điện và tuyết sắc của Thần Tinh Các – Phong Diệp Cung… “Đa tạ Yunnie nhiều lắm!”

“Ta là vì ta!”_ Yunho khẽ nheo mắt, hấp háy nói tiếp_ “Nhưng Jae có thể đa tạ bằng cách khác không?”

“Yunnie thật là…”

…………………

Ta không thể nào xin đệ tha thứ, vì có những chuyện vốn…không thể thứ tha,

Ta cũng không thể nào tìm ra phương cách bù đắp được cho đệ

Vì nếu có thì ta đã chẳng luôn đau đớn thế này…

Và nếu có thì liệu vết thương có không còn sẹo?

Ta chỉ có thể đem tính mạng chẳng chút giá trị này, mà trung thành nghe theo sự sai bảo của đệ…

Đâu đó trong một không gian u ám của đau đớn thể xác và cả con tim vốn không thể chịu nổi kích động, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi…khẽ khàng trong làn nước là những lời thì thầm trong sắc trời cuối đông ảm đạm có lẽ bởi do lòng người…

Sáng hôm sau đó, hoàng cung Sun quốc có tin mừng là Rella vương tử đã thoát khỏi bạo bệnh.

Và cũng sáng sớm đó, đâu đó trong hậu cung rộng lớn là những âm thanh căm giận khi mong ước đã lên kế hoạch bị một bàn tay không ngờ đến phá rối…

Một buổi sáng mùa đông thật đep theo đoàn người ngựa trong ánh bình minh đưa hai con người có ảnh hưởng đến toàn bộ “số phận” đến nơi vương quốc nằm ở trung tâm của số phận…

Để lai hai đôi mắt nâu buồn xa xăm cho những gì sẽ xảy ra cho cương quốc mang tên mặt trời này… và …cho cả chính họ…

Liệu hạnh phúc có dễ dàng có được đến thế khi ta ngừng tranh đấu?

Và liệu tranh đấu có ngừng lại không khi ta không còn tiếp tục?

Câu trả lời là do chính trái tim “đầy đáng sợ” của một “Nhân loại” và một “Vampire”…

Liệu sự kết hợp này đây có đem đến một kết cục “đáng sợ” cho số phân chăng?

…Có lẽ thời gian chính là đáp án cho…tất cả…

END CHAP 6

CHAP 7:

“Ngươi nói muốn giúp ta nắm giữ các vương quốc Vampire khác?”

“Phải!”

“Ngươi nghĩ mình có khả năng đó sao?”_Nhếch mép.

“Ta có.”_ Làm mặt lạnh.

“Chứng minh đi!”_ Cười gian tà.

“Như thế nào?”

“Uhm… cởi hết quần áo ra…”

“Có liên quan sao?”_Nhíu nhíu mày.

“Sao không? Ta bảo ngươi chứng minh cho ta thấy có nên cho ngươi bên cạnh hay không cơ mà?”

Hạ tấm đai lưng xuống, cậu khẽ gỡ nhẹ những lớp bạch y thêu hình những cánh hoa tuyết tử bên ngoài xuống mặt thảm…

Đang tiếp tục với chiếc áo bên trong thì một mảng màu đen lướt qua cậu thẳng đến phía người còn lại…

Không suy nghĩ gì, trong khi bàn tay còn lại giữ chặt lớp áo đã mở một nữa, cậu nhanh chóng vươn bàn tay phải đang rảnh về phía bóng đen kia…

Những ánh sáng bạc lóe lên xung quanh thân thể cậu. Nơi những ngón tay xoay vòng tạo nên một khối tinh cầu lấp lánh. Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc nhưng Jung vương hoàn toàn có thể thấy rõ từng chuyển động của bàn tay, từng tia sáng…mà không thể hiểu nó như thế nào lại tạo thành còn nhanh hơn cả một cái nháy mắt của mình?

Một luồng sáng màu trắng bạc lấp lánh từ lòng bàn tay cậu phát ra lao thẳng đến kẻ lạ xâm nhập…

AH…

Bước từng bước điềm tĩnh tới kẻ vận hắc y vừa ngã xuống, cậu chạm nhẹ vào cánh tay gã, cất tiếng nói trong như suối của mình, cậu hỏi kẻ lạ mặt:

“Ngươi là ai?”_Đôi mắt đẹp khẽ cười trong khi làn môi không hề có một chút tiếu ý làm kẻ đối diện phải mê mẩn.

Hoàng đế Jung Yunho hiện tại đang rất khó chịu, vô cùng khó chịu khi bàn tay kia chạm vào cánh tay tên thích khách, khóe mắt kia dịu dàng nhìn kẻ xa lạ…

“Cậu là vương phi của ta, sao lại tùy tiện chạm vào kẻ khác như thế cơ chứ”

“Ôi ta ghét quá. Nhưng…sao ta lai ghét cơ chứ?”

“Người nam nhân đó chỉ là một món ngon thôi, có nhất thiết phải khó chịu không?”

“Không! Dù nói gì đó vẫn là thê tử của ta! Ta không thích kẻ khác chạm vào là điều đương nhiên thôi?”

Đang mãi chìm đắm trong những suy nghĩ kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong đầu nên Jung vương hoàn toàn không nhận ra rằng cậu đã hòi xong xuôi tên thích khách và đang nhìn ngài bằng một ánh mắt kỳ quái làm sao.

“Moon Vương? Huyết Vương? Jung Vương?”_ Quơ quơ tay trước mặt người đang thờ thẫn, Jaejoong gọi tất cả các cách xưng hô của người đó nhưng đáp lại vẫn là im lặng.

Cậu giận mà chẳng biết sao lại giận. Bất chợt, ánh mắt của cậu loé lên những tia đen tối…

“Yunnie àh?”_ Cậu nũng nịu dụi dụi vào lòng ai đó. Mái tóc dài cùng với làn da hở do chiếc áo đã bị mở giữa chừng nhanh chóng cọ xát vào vòm ngực của Yunho, khiến ai đó phải thoát khỏi trạng thái mơ màng kia.

“Gì vậy Jae?”

“Yunnie không định làm gì với cái tên mặc áo đen của phủ Tả thừa tướng hay sao chứ?” _ Ngồi vào lòng Yunho, Jaejoong khẽ thủ thỉ cái tin chấn động.

“Cái gì? Phủ Tả thừa tướng?” _ Huyết Vương jung Yunho bất ngờ bật dậy nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ngồi xuống và ôm gọn Tinh phi vào lòng.

Trầm ngâm một lúc, Vampire Vương cuối cùng cũng lên tiếng:

“Thế Jae định xử lý sao đây?”

“Sao Jae lai xử lý?” _Cậu ngước đôi mắt long lanh nhìn phu quân đang ôm ấp mình.

“Chẳng phải đây là tẩm cung của Jae sao? Tên này đến đây không phải là muốn ra tay với em sao? Chuyện của Thần Tinh Các giao chi Jae không phảilà đúng rồi sao? Có người mới bảo ta chứng minh cơ mà?” _ Cái áo đỏ lắc lắc lư cái áo trắng nhỏ bé trong lòng.

“Jae tưởng Yunnie bảo Jae chứng minh rồi? jae đang làm dở dang nè!”_ Jaejoong mỉm cười chớp chớp mắt nhìn người trước mặt trong khi hai bàn tay hư hỏng đang vòng quanh cổ ai kia tạo nên một tư thế vô cùng khiêu gợi.

Ưhm…Ưhm…

Không gian Thần Tinh Các chắc hẳn sẽ vô cùng nồng nàn nếu không có tiếng loan báo ở bên ngoài:

“Nhất Vũ Phi, Nhị Nhã Phi, Tam Hạ Phi đến!”

Ưhm… ưhmm…

“…ưhmmm… Yunnie àh…ưh… Tam Quý Phi đến kìa, Jae phải ra đón chứ!… ưh…

…ưhmm… Yunnie…”

“Hừ! Sao bọn họ có thể thuỳ tiện đến đây thế hả?”

“Họ là phi tử của Yunnie trước khi Jae đến đây, với lại… Jae là cống phẩm, khác họ mà, nên…ưh…ưhmmm” _ Câu nói chưa kịp thoát ra đầu môi của Jaejoong đã bị Huyết Vương nuốt lấy tất cả…

Ah~ ~ ~ ~

Ưh~ ~ ~ ~

Những âm thanh rên rĩ luồn qua khe cửa mà tiến ra nơi chính phòng của Thần Tinh Các làm tất cả các cung nữ có mặt đều phải cúi cái đầu đỏ lựng măt mũi. Còn các vị Quý phi thì tím tái mặt mày.

Xộc xệch lao thẳng ra tẩm phòng, Jaejoong quên mất có người ở chính các…

“Heebon mau lên! Giúp ta với! Ta muốn nôn!”_ Jaejoong vừa nói vừa bụm miệng lại. Giờ phút này thì cậu chẳng còn để ý đến ai nổi nữa, đến cả cái áo khoác mỏng mảnh đang mặc có đủ che đi hết các đường nét trên cơ thể hay không cậu còn không thèm để ý.

Oẹ … oẹ…

“Nương nương! Người làm sao vậy? Cả tuần nay, sau khi từ Sun quốc về là Người cứ thế này làm nô tỳ lo quá!” _ Heebon vừa đưa tay vuốt lưng cho cậu vừa hỏi han.

Ưh…ưh…

Jaejoong vẫn đang thở không ra hơi thì nghe thấy tiếng quát tháo phía sau:

“To gan! Dám cả gan cư xử như thế trước Tam Quý Phi! Ngươi muốn bị chém đầu àh?” _ Ra là một cung nữ của Thu Nhã Các lên tiếng bất bình cho cách tiếp đón chủ nhân của nàng ta tại Thần Tinh Các.

“Ai to gan tới mức có thể chém đầu phi tử của ta ngay khi có mặt ta ở nơi này đến thế?” _ Một giọng nói trầm đục vì giận dữ vang lên. Không nói thì cũng biết người bị phá rối khi có kẻ xen ngang lúc mình đang hứng thú thì sẽ thế nào, chứ chưa nói đến việc nhìn thấy Ái phi không khỏe mà còn bị kẻ hầu trong cung quát tháo.

“Thần thiếp [Nô tỳ / Nô tài] tham kiến Huyết Vương!”

“Hừ! Ta hỏi kẻ nào to gan dám ăn nói như thế hả?” _Người mặc hoàng bào huyết sắc chau mày ngồi xuống chiếc ghế lớn có màu duy nhất khác hẳn những chiếc ghế còn lại trong gian chính phòng, rồi cất chất giọng doạ người ra hỏi những kẻ đang quỳ và đang nghiêng mình thi lễ kia.

“Chúng thần nào dám! Mong Vương thứ lổi cho! Hyory chỉ là giận thay thần thiếp khi không đươc tiếp đón tử tế thôi, mong Vương bỏ qua!” _Thu Nhã Quý phi nghiêng mình tạ lỗi với Huyết Vương, nhưng nhận được là:

“Người đâu! Đem cung nữ Hyory ra chém đầu cho ta!”

“Yunnie àh! Đừng như vậy mà! Do Jae không cư xử đúng lễ nghi thôi. Yunnie bỏ qua cho cung nữ đó đi!…ưhm…ưhm…”_ Mọi ánh mắt đổ dồn về phía kẻ cất lên tiếng nói trong vắt đang vừa lau mặt vừa nói kia, nhưng có một nụ cười hài lòng từ phía người mặc áo choàng sắc đỏ – một nụ cười mà trong số những năm sống trong cung, cả ba vị quý phi và các hạ nhân đều chưa từng thấy ở Vampire Vương của họ.

“Park Heebon! Ngươi còn không gọi Ngự Y tới khám cho Nương nương?”

“Nô tỳ tuân lệnh!”_ Heebon nãy giờ vẫn lo lắng không thôi, muốn đi mà không dám vì còn bao vị chủ tử của Cung,Các ở ngay đây thì lấy làm vui mừng lắm nên nhận chỉ dụ cúi đầu đi ngay.

Đứng dậy đỡ lấy Tinh phi, Huyết Vương dịu dàng hỏi: “Jae mệt ở đâu mà nào giờ không nói cho ta biết?”

“Không biết nữa. Jae hay mệt, choáng váng, sáng ra còn rất hay nôn nữa. Jae nghĩ chắc là tiêu hoá không tốt chút thôi, Yunnie đừng lo!”­ Sau khi đã yên vị trên đùi của vị Moon Huyết Vương vì không còn sức lực mà vùng vẫy, Jaejoong khẽ khàng đáp trong sự nghi hoặc của những trang phục sức lộng lẫy kia…

Sao mà giống mang thai thế không biết! Nhưng mà nó là nam nhân, không thể nào đâu!”

“Vampire vốn còn rất khó thụ thai, cả gia tộc có khi lâu lắm mới có một đứa trẻ sơ sinh, còn hầu như là không có. Tên nam nhân đó không thể nào một lúc lại nhận được nhiều thứ kỳ lạ đến thế? Đó chỉ là một nhân loại tầm thường mà thôi! Dù đẹp cũng chóng tàn, yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu! Bình tâm nào!”

“Nếu thật như thế thì thật tốt cho vương tộc cả ngàn năm nay chưa có tiếng khóc trẻ thơ. Nếu thật là thế thì ta sẽ cố hết sức bảo vệ đứa trẻ hoàng gia này!”

Liệu những suy nghĩ kia có đúng chăng? Hay những điều ấy chỉ là nỗi lo sợ của việc Tước vị Hoàng hậu sẽ bay khỏi tầm tay nên muốn tìm mọi cách để an ủi bản thân?

Điều này chắc chỉ có thể nhờ đến Nhất Đại thần y của Thái y quán mà thôi…

END CHAP 7

CHAP 8:

“Nhất Đại Thần y Han Kyung xin tiếp kiến!”

“Truyền vào!”

“Các vị Quý phi thì về lại Viện tử đi! Ta không muốn các phi làm phiền Han ngự y xem bệnh cho Tinh phi!”

“Tâu vâng!”

Ừhm… àh…

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tinh phi bị bệnh gì mà ngài cứ ậm àh thế hả?” _ Heebon bực mình nói với họ Han kia.

“Muội vẫn cứ nóng nảy như lúc ta không có ở đây.”

“Bẩm Vương!”

“Nói đi! Khanh thấy bệnh tình của Tứ Vương phi thế nào?”

“Thưa Người”_Han ngự y hít một hơi rồi nói tiếp_ “Tứ vương phi… đang mang long thai ạh!”

“Kyung! Ngươi đừng có đem chuyện trọng đại như thế ra mà đùa giỡn chứ? Jaejoong là nam nhi mà?”

“Trên thực tế thì có một số gia tộc có khả năng kỳ diệu này. Trong số đó thì Hwa tộc ở Sun quốc là một. Và theo như thần biết thì người cuối cùng của Hwa tộc là Kim Heechul, Rella vương tử của Kim vương Sun quốc. Thần cũng thấy hơi kỳ lạ nhưng thần chắc chắn không xem nhầm cho Nương nương!”_ Han Kyung cúi đầu ôn tồn nói ra những gì mình biết được cho vị quân vương đang thiếu tin tưởng vào y thuật của mình.

“Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở trong tẩm cung của ta?” _ Jaejoong lúc nãy mệt quá đã phải thiếp đi, đến giờ mới tỉnh dậy thì thấy có người lạ đang ở bên giường mình.

“Jae àh. Đây là Han ngự y của Thái y quán, đến để xem bệnh cho Jae đó!” _ Yunho đi đến bên Jaejoong và nắm lấy bàn tay nhỏ.

“Bệnh gì chứ? Jae không có bệnh gì hết áh! Yunnie đưa người này ra ngoài đi! Jae chỉ tiêu hóa không tốt chút thôi! Yunnie đưa đi đi!” _ Khuôn mặt xinh đẹp hốt hoảng nhìn Moon vương và người xa lạ.

“Jae đã biết sao lại giấu ta chứ?”

“Biết gì? Jae không biết gì hết!”

“Jae! Đừng tưởng ta không biết em có học qua y lý! Người đã học qua không lý nào không phát hiện ra chính mình đang mang thai chứ?”

“Rốt cuộc em không tin ta đến mức giấu diếm mọi chuyện như thế sao?”

Huyết vương buồn bã nhìn gương mặt hoảng sợ kia.

“Vậy là Yunnie biết rồi?”

“Phải!”

“Và Người sẽ đuổi ta khỏi hoàng cung?”_ Đôi mắt đen tròn bắt đầu ngấn nước.

“Ý Jae là gì?”

“Chẳng phải Vampire rất tôn sùng “huyết thống thuần chủng” sao? Jae chỉ là một “nhân loại” tầm thường. Yunnie sẽ không chấp nhận đứa bé phải không?”_ Những giọt nước rơi ngày một nhiều trên gò má xanh xao.

“Người chưa từng nói yêu Jae. Đứa bé này có được nhận tình yêu từ phụ vương của nó hay không? Hay cũng như Jae? Nó sẽ phải sống khổ sở chỉ vì mẫu phi nó có than phận hèn kém, địa vị trong lòng phụ thân nó cũng chỉ là một món ăn, một trò chơi thôi phải không?”

“XEM BỆNH GÌ CHỨ? NHÂN LÚC TA THIẾP ĐI MÀ HÃM HẠI CON CỦA TA ĐÚNG KHÔNG?”

“TA CHỈ TIÊU HÓA KHÔNG TỐT CHÚT THÔI! KHÔNG MANG LONG THAI GÌ CẢ! Để mẫu tử chúng ta yên! TRÁNH RA!”

“Nương nương! Người bình tĩnh đi! Xúc động mạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, mong Người bình tâm lại! Không ai làm hại Người được cả!” _Han Kyung và Park Heebon nhanh chóng giữ lấy nam nhân mỏng manh đang run lên từng cơn.

“Ưh…ah… Hức…hức… Ta đau quá!”_ Jaejoong ôm lấy bụng mà rên lên đau đớn.

“Giữ lấy Quý phi! Ta sẽ cho Người ngủ bằng dược liệu an thần, muội ôm Quý phi cho chặt không thì xảy ra chuyện nghiêm trọng đó!” _Han Kyung dặn dò Heebon rồi làm Jaejoong ngủ yên.

“Sao Nương nương lại kích động quá vậy Heebon?”

“Chắc tại bát canh độc ba hôm trước. Muội cứ nghĩ là Người không biết. Nhưng để ý nhìn lại mới thấy Người không dám ăn uống thứ gì cả, có ăn cũng để ý rất kỹ. Chắc Người sợ tiểu chủ tử gặp chuyện, lại không biết Vương có thực lòng không, Vương có chấp nhận nhi tử bé nhỏ này không nên dạo này rất hay buồn thẫn thờ lắm.”_ Heebon vừa kéo tấm chăn lên đắp cho Tinh phi vừa đáp một cách thật buồn.

Đợi cho Han ngự y bước ra chính các thì Heebon mới để những giọt lệ xót thương cho chủ tử số khổ của mình:

“Nương nương ah! Sao số phận với Người nhiều gian truân quá? Liệu tính mạng này có bảo vệ nổi Người khỏi những vị quý phi khác và bọn tần, nhân thèm khát vị trí bên cạnh Vương không?”

Trong thâm tâm người cung nữ bé nhỏ biết rõ dù luật lệ của Vampire quốc không cho phép có ý định sát hại thai nhi, vì trẻ sơ sinh ở Vampire quốc rất hiếm, đặc biệt là Vương tộc. Nhưng tranh giành hậu cung thì có ai từ bỏ thủ đoạn gì? Vốn dĩ bọn người tham lam đó đâu như chủ tử chỉ biết yêu Vương và yêu hài nhi bé nhỏ của mình như Người? Bọn họ thà tranh đoạt chứ không để ai có được thứ mình không có! Long thai chính là một điều cả phi, tần, nhân đều muốn có. Đó là điều nắm giữ Phượng ấn trong mọi triều đại Moon Vương. Nhưng Tinh phi này thì chỉ cầu mong tình yêu của Vương mà thôi. Liệu Vương có yêu Người đủ để bảo vệ tiểu chủ tử an toàn ra đời không?

……………………………….

Chính các…

“Vương! Người chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra tình cảm thực sự của mình sao?”

“Ta… ta không biết…”

“Vậy Người nghĩ gì khi nghe thấy Tứ Vương phi nói ra những lời nói đau khổ đó trong cơn xúc động?”

“Ta chỉ… cảm thấy rất đau, rất đau ở đây…”_ Huyết Vương khẽ đưa tay nắm chặt lồng ngực của mình rồi khẽ khàng nói tiếp_ “Ta không muốn em ấy chạm vào bất kỳ ai, ai chạm vào em ấy, không muốn em ấy cảm thấy bản thân hèn kém khi bên cạnh ta, không muốn em ấy phải đau dù là ở đâu, …, lại càng không muốn em ấy không còn bên ta…Ngươi nói cho ta biết như thế có phải là “yêu” không? Từ trước đến nay ta chưa có nhiều cảm xúc đến thế trong một lúc, cái lúc em ấy hoảng hốt mà bảo ta sẽ bỏ rơi em ấy và con của chúng ta. Từ trước đến giờ ta luôn cố suy nghĩ rằng Jaejoong chỉ là một món ăn. Nhưng làm gì có món ăn nào lại khiến ta không muốn chà đạp và cũng không cho phép ai chà đạp đến thế? Kyung! Rốt cuộc là ta có yêu em ấy hay không đây?”

“Chắc Người đã tự khẳng định được bản thân rồi? Thần chỉ có thể nói cho Người biết một điều. Người nghĩ vì sao một Thượng Thư Bộ Hình lại muốn làm một thầy thuốc vô danh trong hoàng cung để có thể đi lại tự do giữa các nước mà không phạm vào quan quy? Đó là bởi thần đã phải nếm trải hơn nhiều cái một lần của Người việc phải dần mất đi hơi thở của người bản thân yêu thương vô cùng.”

“Người đó vốn mang bệnh từ bé. Thần và người đó gặp nhau trong một lần tình cờ cứu trợ dân nghèo ở biên cảnh. Một con người mang nhiều nỗi đau, sự ích kỷ và cả lòng nhân ái. Chính vì thế luôn cảm thấy bị giằng co với trái tim vốn bệnh tật. Có một lần, người đó đã suýt chết trong tay thần. Chỉ một chút nữa thôi là người đó mãi mãi xa thần. Cảm giác của thần lúc đó là khi người đó ngừng hơi thở yếu ớt kia, thần sẽ đào một cái huyệt thật rộng chôn cất người đó và sẽ nằm bên cạnh ru người đó ngủ giấc ngàn thu cho đến cuối cùng. Người có nghĩ điều gì đó tương tự giống như thần không? Nếu Người nghĩ như thế về một người thì Người đã thực sự yêu một người đến mức không thể sống thiếu người đó rồi, cảm giác lúc đó có lẽ là bản thân đã bị giết chết bằng cách độc ác nhất. Thần mong Người không phải nếm trải cảm giác thần đã có hơn một lần đó.Nhưng chắc Người cũng biết mình vừa chính thức nếm trải?”

Liệu hạnh phúc có đến khi ta nhận ra tình yêu đang bên cạnh mình?

Hay đó sẽ là nỗi đau khi mất đi mãi mãi một điều quý giá trong cuộc đời?

…Một điều quý giá không gì có thể …đánh đổi

END CHAP 8

HAP 9 :

Trong ánh đuốc sáng rực ở phòng giam thuộc lãnh cung tối tăm nhất nơi hậu cung Moon quốc, có một thân ảnh đang bị treo lên nơi xà ngang, mái tóc dài loả xoả được nhuộm một chút huyết sắc màu đỏ thẩm, trong khi khắp thân thể là những vết thương do bị tra khảo.

Ngồi trên chiếc ghế lớn với những họa tiết chìm, trước mặt kẻ bị dụng hình là một nam nhân, người đó đang vận trên người trang phục của vương tộc Moon quốc, mái tóc bạch kim ánh lên sự nổi bật bởi những ngọn đuốc bập bùng được cố định sát tường. Vẻ đẹp của người đó thật vô cùng kinh diểm dù mái tóc không cài những cây tram ngọc quý giá hay đồ trang sức lấp lánh. Những kẻ hạ nhân lần đầu tiên nhìn thấy con người này đều thầm than:

“Ra đây là Thần Tinh Quý phi, người một bước từ Tứ vương phi đã trở thành Thiên Hậu Nương Nương chỉ sau nữa năm nhập cung đây sao? Chẳng trách sao Vương lai hết mực sủng ai y?”

Phải! Người đang ngồi đó với vẻ mặt lạnh lung hoà vào than ảnh tựa như tuyết sương, tạo nên một luồng khí lạnh toả ra khắp không gian ngột ngạt, nhưng lại hết sức tự nhiên. Người đó chính là Đương kim hoàng hậu của Moon quốc – Thiên Hậu Kim Jaejoong. Nơi đây cũng chính là “Lãnh cung ngục” – nơi giam giữ, tiến hành tra khảo những tội phạm mang dòng máu và tước vị vương tộc.

Hoàng cung rộng lớn này hiện ai cũng biết kẻ bị ném vào nơi này đó chính là Nhị vương phi – chủ nhân của Thu Nhã Các – thiên kim duy nhất của phủ Tả thừa tướng – kẻ to gan, lớn mật dám phạm phải trọng tội không thể dung thứ của tất cả các Vampire quốc : sắp đặt âm mưu, tiến hành ám sát nhi tử chưa tượng hình của Moon Huyết Vương.

Người vừa hôm trước còn nắm giữ bao nhiêu quyền lực, địa vị trong chốn hậu cung này, nay đã là một cái xác sống, bị truy hình đến than tàn ma dại. Và chẳng ai có thể ngờ, vị nam nhân đã từng đứng đầu Thần Tinh Các kia – con người được khắp tần, nhân, giám quan, cung nữ trong hoàng cung ngợi khen tấm lòng nhân đức kia – cũng chính là vương phi duy nhât trong hơn một ngàn năm nay của Vương tộc Jung mang long thai – người đã không ngại ngần xung quân mấy trăm mạng phủ Tả thừa tướng, không một cái nhíu mày khi tra tấn những kẻ chủ mưu và trực tiếp tiến hành hạ độc dược nhằm giết chết y và cái thai trong bụng.

Không ai có thể ngờ, nhưng cũng không ai có thể không cảm thong cho vị Tân hậu của Moon quốc. Làm sao có thể tha thứ cho kẻ hãm hại bản than và cả đứa trẻ vô tội chưa tượng hình chứ? Đây là Nhã phi và Tả thừa tướng không chịu yên phận, tự làm tự chịu mà thôi.

Đứng bên cạnh nam nhân bạch y phụng bào kia là Tổng quản nữ quan tân nhiệm Park Heebon – cung nữ xinh đẹp hầu cận ngay từ lúc Thiên Hậu mới tiến cung đến Thần Tinh Các, người con gái dịu dàng, xinh đẹp, luôn mỉm cười dịu dàng với mọi người, hiện đang mím chặt môi, ánh mắt thể hiện sự căm thù đến tột độ chiếu thẳng đến cái thân xác tàn tạ kia.

Hai canh giờ đã trôi qua…

“Heebon, ta muốn về!”_Giọng nói trong vắt nhưng ẩn chứa sự đáng sợ vô cùng cất lên thật nhẹ nhàng trong ánh lửa bập bùng.

“Vâng, thưa Nương nương!”_Heebon cung kính cúi đầu trước người nam nhân. Đợi cho Thiên Hậu bước ra khỏi cánh cửa thứ nhất của Lãnh cung ngục thì nàng quay qua đám lính canh:

“Các ngươi canh gác cho kỹ! Nếu có sơ sót gì thì đừng trách sao mạng khổ, biết chứ?”_Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đủ làm cho bọn lính phải run rẩy. Nói gì thì nói nàng cũng là tiểu muội của Đại tướng quân Park Yoochun – Park thân vương, kẻ nào dám cư xử bất kính với nàng thì không biết chứ trái mệnh thì chẳng phải là một lúc phạm đến ba người không nên phạm là Thiên Hậu và Park thân vương hay sao?

Quay người bước đi, nhanh chân để theo kịp Chủ tử của mình, nàng để lại sau lưng kẻ được chính Huyết Vương ban chiếu “tuỳ nghi hành xử” cho Thiên Hậu.

“Nương nương! Người đi nhanh quá! Nô tỳ đuổi không kịp đâu!”_Heebon giở giọng điệu trẻ con để chọc cho chủ tử vui lên một chút.

Người mỉm cười nhẹ, dịu dàng nói: “Ta không sao hết!”

Đứng lặng bên bờ hồ Ngự Hoa Viên, có một tà áo trắng khẽ mỉm cười nghĩ về chuyện đã xảy ra bảy ngày trước…

…………………………………..……………….…………….Flas s back………………………………………..……………………

Trong không gian thoang thoảng mùi hương hoa tuyết tử không đủ để cố át đi mùi thuốc sắc khá nồng, trên chiếc giường lớn trải drap trắng là một con người mang mái tóc bạch kim với làn da khá xanh xao đang nhắm mắt trong giấc ngủ không yên bình…

Mồ hôi lạnh ướt thấm qua cả lớp vải áo mỏng mảnh dù có một người nam nhân vận hoàng bào huyết sắc vẫn đang không ngừng thấm khăn ướt lau đi những giọt nước có thể gây hại chi sức khỏe vốn không tốt của mái tóc bạch kim.

Dường như cảm nhận được hơi ấm từ nơi long bàn tay với những ngón thon dài của một ai đó đang đan lấy những ngón tay của bản thân, Jaejoong khẽ cựa mình…

“Ưhm…Yunnie?”_Bàn tay còn lại không bị nắm giữ vươn ra vuốt lấy gương mặt nam tính của người kia, môi mấp máy thật nhẹ và …nước mắt dịu dàng lăn ướt nơi gó má cao vì những đêm không ngon giấc:

“Thật là Yunnie mà phải không? Jae không mơ phải không?”

Nắm bàn tay nhỏ nhắn nhưng ngón tay dài thanh mảnh và làn da trắng tựa tuyết kia, đặt lên gò má của mình, Huyết Vương lo lắng chăm chú nhìn vị ái phi vừa bị hạ độc dược mà lâm vào hôn mê, trong mắt không kịp ẩn dấu nét buồn vô tận:

“Jae àh? Jae có biết Jae đã làm ta sợ lắm hay không? Jae có biết rằng Jae là người đầu tiên trong suốt một ngàn năm qua có thể đem đến cho ta nhiều cung bậc cảm xúc đến thế hay không? Từ trước đến nay, chưa ai mang cho ta nỗi sợ hãi, ám ảnh, đau đớn và nhiều nhất là “hạnh phúc” như Jae cả! Em khiến ta cười, ta giận, và bây giờ đây thì em làm trái tim ta biết đến nhói lòng là như thế nào.”

“Nếu Jung Yunho mà không có Kim Jaejoong thì chỉ có thể là một Moon Huyết Vương lạnh lung và không biết yêu thương. Jae hãy cho ta bảo vệ em trọn cuộc đời này!”

Ánh mắt của Vampire Vương đáng sợ nhất của tất cả các Vampire quốc, ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn kẻ khác sống không bằng chết dưới tay mình, ánh mắt đó cũng đang nhìn thân thể nhỏ bé trên giường đang rơi nước mắt vì tình yêu với bản thân.Nhưng cái nhỉn này đầy ấm áp và cũng đầy u buồn, u buồn vì đã nhận ra điều này thật trễ, làm cho người đó phải đau lòng khổ sở suốt bao ngày qua.

“Ta yêu em, Jae àh! Jung Yunho yêu Kim Jaejoong!”

“Hãy hứa với ta, em sẽ an toàn khỏe mạnh sống trọn đời bên ta!”

Có một đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào vị Vampire trước mặt, rồi độy nhiên nhoài người dậy, Jaejoong ôm chầm lấy Yunho trong tiếng khóc hoà lẫn nụ cười:

“Kim Jaejoong cũng yêu Jung Yunho nhiều lắm!”

“Ừhm.”_ Nở nụ cười nhẹ, Huyết Vương ôm lấy Ái phi:

“Huyết Vương Jung Yunho cũng yêu Thiên Hậu Kim Jaejoong nhiều lắm!”

………………………………………………………..End flass back…………………………………………………………….

Quay trở lại hai ngày trước của thời điểm hiện tại…

Cũng Ngự Hoa Viên trong chốn hoàng cung Moon quốc, nhưng nơi đây được gọi là Tuyết Tử Điện – là nơi cư ngụ của Tân hậu Moon quốc Thiên Hậu Kim Jaejoong vừa được sắc phong năm ngày trước đó…

“Nương nương! Người định xử lý bọn thích khách của Tả thừa tướng phái đến như thế nào ạh?”_Một người cung nữ trong phục trang khá là khác lạ hơn so với các cung nữ khác trong hậu cung khẽ lên tiếng trong căn phòng vắng người.

Àh không, còn một người nữa, là một nam nhân vận y trang màu trắng, đang nửa nằm nửa ngồi hướng ra ngoài Ngự Hoa Viên phía Tây Viện của Huyễn Huyết Điện, trên chiếc giường nhỏ với drap là lông thú màu trắng.

“Chúng ta sẽ phải xử bọn chúng! Nhưng phải đem cả Tả thừa tướng đi cùng Nhị vương phi Tiffany Hwang. Ta không muốn có lần thứ hai để bọn chúng hại chết hài nhi của mình nữa!”_Vị nam nhân đó không ai khác chính là Thiên Hậu Nương Nương tân nhiệm.

“Vâng, thưa Người! Vậy còn việc tiếp đón sứ thần Sand quốc tại Ýên tiệc vào năm ngày tới thì sao ạh?”

“Ta tin tường ở vị Thái tử của Sang quốc là người muốn sống trong hoà bình, nhưng Nhất phi và Đương kim đế vương của Sand quốc làm ta lo ngại.”

“Hãy tăng thêm ảnh vệ đề phòng có sự cố trong Đại Yến tiếp đón sứ thần Sand quốc. Ta muốn muội cử thêm người dò thám động tĩnh hoàng cung Sand quốc và Vampire vương đó một cách tỉ mỉ nhất!”

Hiện tại…

“Jae àh? Sao lại đứng ở bờ hồ vào đêm hôm thế này? Trở về Tuyết Tử Điện thôi!”_Một giọng nói trầm và ấm áp vang lên phía sau khi người vận bạch y cảm nhận rõ hơi ấm được bao phủ bởi một cái ôm nhẹ nhưng nồng nàn tình yêu, trước khi đưa tay ra hiệu cho cung nữ Heebon im lặng.

“Yunnie! Yunnie!”_Thay cho vẻ mặt trẩm ổn, lặng lẽ bình thường, Thiên Hậu ôm chặt lấy người Huyết Vương và nhanh chóng đặt trên môi ai kia một nụ hôn trong những tiếng goi ngọt ngào.

Heebon nhìn cảnh tượng Huyết Vương nhấc bổng cả người vị mẫu nghi xinh đẹp lên, mỉm cười và cùng các chủ nhân hướng Tuyết Tử Điện trở về.

Không cần biết “hận” là gì, “thù” là gì, căn bản trong ta không tồn tại điều đó, ta tin chỉ cần Người yêu ta, ta sẽ có can đảm để trở nên “đáng sợ”! Bởi lẽ ta không thù hận nhưng ta cũng không thể để kẻ khác vì thù hận mà làm ta đau đớn!

END CHAP 9

CHAP 10:

Đại Yến tiệc tiếp đón sứ giả Sand quốc đang hồi vô cùng sôi nổi. Thực ra mọi người cơ bản là ai cũng muốn biết mặt người chủ trì buổi yên tiệc hôm nay.

Thông tin mà bọn họ cóp nhặt được từ bọn ám vệ cài đặt trong hoàng cung Moon quốc chỉ là vài mẫu thông tin nho nhỏ.

Bọn họ biết Thiên Hậu Nương nương vừa được sắc phong là người có dung mạo rất đặc biệt, và theo như tin mật báo thì người nam nhân này chỉ trong vòng hơn nữa năm đã nắm giữ Hậu vị, hiện tại lại là người duy nhất trong hơn một ngàn năm qua đang mang long thai của Moon Huyết Vương. Ai ai trong đoàn sứ giả cũng đều nghĩ con người nhân loại này chắc hẳn là đầy mưu mô, thủ đoạn, và chắc chắn là hết sức nham hiểm mới có thể dễ dàng ném cả một gia tộc Vampire quý tộc vào tù tội, tra hình, lưu đày như thế.

Dòng suy tưởng của mỗi người cứ như thế mà sẽ tiếp tục nếu như không có tiếng hô vang của vị tiểu giám quan:

“THIÊN HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐẾN!”

Ngay khi một tà áo bạch sắc nhẹ nhàng lướt vào Đại yến tiệc mà ngự tại Phương kỹ thì tất cả mọi âm sắc dường như bất động mà chỉ biết nhìn ngắm thân ảnh như phiêu như lãng đó.

Nam nhân trên nơi cao nhất của Yến điện khẽ nhíu mày, giọng nói trong veo như nước cất lên như làm cho mọi người càng them chấn động:

“Chẳng lẽ trong mắt các vị sứ giả và cả triều thần, ta không đáng để cúi chào cho đúng lễ nghi?”

Đến lúc này thì mọi người mới kịp định thần lại mà lật đật cúi sụp xuống:

“THIÊN HẬU NƯƠNG NƯƠNG THIÊN TUẾ, THIÊN THIÊN TUÊ!”

“Thái tử Sand quốc Bae Young June thỉnh an Thiên Hậu nương nương!”

“Miễn lễ!”

“Mời Thái tử ngồi!”

Thực sự dù đã gặp qua người ngồi trên cao kia một lần ở Thần Tinh Các và một lần ở Đại lễ sắc phong Hoàng hậu, nhưng Nhất Phi và Tam Phi lúc này vẫn thấy cực kỳ chấn động. Cả hai đều chỉ nhìn thấy một nam nhân ốm yếu với mái tóc bạch kim ở Chính Các Thần Tinh hôm đó và người nam nhân được che khăn choàng cùng hoàng phục màu đỏ thẫm trong Đại lễ. Hôm nay, ngồi trước mặt họ lại là một nam nhân vô cùng sắc sảo, vẻ đẹp đó thực sự bọn họ chưa từng thấy qua.

“TA TUYÊN BỐ ĐẠI YẾN TIỆC ĐÓN TIẾP SỨ GIẢ SAND QUỐC BẮT ĐẦU!”_Thiên Hậu hô to một chút làm âm vực càng cao, trong khi vẫn ngồi yên tại chỗ.

Suốt buổi tiệc, không một cử chỉ nào của Thiên Hậu không làm bọn triều thần và sứ giả không để tâm.

Biết rõ mọi ánh mắt đang hướng về mình, người ngồi trên Phượng toạ khẽ xoa xoa cái bụng hơi tròn tròn vì cái thai hơn ba tháng của mình. Cậu muốn bọn họ nhận thức cho rõ địa vị hiện giờ của cậu, và nhắc nhở những kẻ có ý định tái hiện kết cục của Thu Nhã Quý phi và Tả Thừa Tướng gia tộc.

VÚT!

Một ngọn phi tiêu xé gió lao thẳng về phía cậu đang ngồi. Mắt Jaejoong loé lên, bàn tay trong thoáng chốc ném ra một quả cầu nhỏ màu ánh bạc. Quả cầu chạm vào mũi phi tiêu, nhanh chóng gói gọn mũi tiêu, nhẹ nhàng lãng đãng trở lại nơi Phương kỹ uy nghi.

Mọi việc diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ khiến cả Đại Yến tiệc đều im phăng phắc vì kinh ngạc và nghi hoặc.

Phất tay một cái, tinh cầu vỡ ra làm chiếc phi tiêu kêu lên “keng” một tiếng chạm đất. Trên đầu phi tiêu rõ ràng khắc một chữ “SAND”.

Đẩy vật trên mặt đất về giữa đại sãnh bằng một cái phẩy tay nữa, Jaejoong cau mày hỏi:

“Ta cần một lời giải thích!”

Cả Đại điện dường như không còn cả tiếng thở. Bọn họ không ngừng liếc nhìn nhau. Bọn họ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu, cả loại pháp thuật mà họ chưa từng thấy. Vốn “ánh sáng bạc chẳng phải là phép thuật của “Tinh” hay sao?. Nhưng họ kinh ngạc nhất vẫn là có kẻ dám có ý định ám sát Thiên Hậu ngay ở Đại Yến Điện của hoàng cung Moon quốc? M à trên ám khí lại còn dám để lại gia huy Sand Vương tộc sao? Đúng là bao sự lạ đổ dồn làm tất cả không biết nên triệt để nuốt xuống cái nào trước?

“Thiên Hậu nương nương! Chúng ta nhất quyết không có hành vi xấu xa đê tiện đó! Đây chắc chắn là kẻ gian hãm hai, nhằm cắt đứt giao hảo của hai vương quốc Moon – Sand. Mong Người suy xét!”_Thái tử Sand quốc Bae Young June khẽ cúi đầu trước Jaejoong, nhưng đôi mắt ánh lên sự cương nghị muốn khẳng định lời nói của bản thân đủ sức thuyết phục.

Jaejoong sao lại không đủ thông minh để nhận ra điều đó chứ? Chỉ là cậu đang có thứ ép Sand quốc phải dè chừng vì Moon đã có ý nghi ngờ bọn họ.

Đôi mắt đen tròn của cậu thờ ơ đảo :

“Ta lại nghĩ đây là cách thông minh nhất để khiến cho không ai nghĩ phải nghi ngờ các ngươi! Làm gì có ai nghĩ có kẻ ngu ngốc tự nhận mình làm điều xấu? Nhưng chẳng phải kẻ đáng nghi nhất là kẻ ít ai nghi ngờ nhất đó sao?”

Lời cậu vừa nói ra, ngay lập tức khiến cả Đại Yến Điện như bừng tỉnh mà để mắt tới đoàn sứ giả Sand quốc.

“Chúng ta cần gì phải đi giết Thiên Hậu chứ?”_Một tên thuộc hạ thân cận Thái tử Bae Young June to tiếng khi bị những ánh nhìn của triều quan soi xét khắp lượt.

Jaejoong khẽ cười cười nhìn tên cận vệ, rồi hướng nơi các Quý phi đang ngồi: “Điều đó hẳn có giá trị ở nhiều mặt, phải không Nhất Vũ Phi Bae Seul Gi?”

Cả hoàng triều dường như bị chấn động tinh thần khi những lời nói của Thiên Hậu phát ra. Có người nghi ngờ Nhất Vũ Phi với hyung trưởng câu kết hại Thiên Hậu, có người lai nghĩ Thiên Hậu đang muốn hạ dần các vị quý phi và cung phi có địa vị, nhằm củng cố quyền lực của bản thân.

Ngay tại lúc mọi việc đang lộn xộn thì đột nhiên bạch y phụng bào ở trên cao kia ôm lấy bụng mình, cúi gập người trong khi mồ hôi lạnh cứ từng giọt từng giọt thấm ướt cả tấm áo choàng.

“NƯƠNG NƯƠNG! NGƯỜI BỊ SAO VẬY? NƯƠNG NƯƠNG?”

“TRUYỀN NGỰ Y! MAU! ĐƯA NƯƠNG NƯƠNG VỀ TUYẾT TỬ ĐIỆN!”

Heebon hoảng hốt ra lệnh cho bọn giám quan, cung nữ và cấm vệ quân bên ngoài Đại Điện.

Buổi yết kiến của Đoàn sứ giả Sand quốc cũng vì thế mà bị hoãn lại vì Huyết Vương luôn nhất nhất ở bên cạnh Thiên Hậu trong suốt thời gian Nương nương không khoẻ.

Cây phi tiêu ngày hôm đó ở Đại Điện đã trở thành đề tài buôn chuyện trong khắp hoàng cung Moon quốc rông lớn. Không những thế, còn làm cho Nhất Vũ Phi một bước bị Huyết Vương lạnh nhạt, trở nên thất sủng trong phút chốc.

Cũng từ đó, Thiên Hậu thực sự là người nắm giữ quyền cai quản hậu cung một cách quang minh chính đại, khiến cho không kẻ nào to gan dám làm điều xắng bậy hay thể hiện ý coi thường.

Nhưng có lẽ đã chẳng ai biết…

Sau cánh cửa của Biệt Điện cao quý…

“Jae? Sao em cứ phải làm Ta lo lắng như thế hả?” _Dù biết chắc chắn rằng người đang ngồi trên giường kia làm tất cả chỉ vì đứa con bé bỏng của cả hai, nhưng Jung Yunho thực sự chịu không nổi việc nghe tin người nằm đó có bề gì. Biết hết, nhưng Moon Huyết Vương vẫn không nguôi nỗi lo sợ mơ hồ trong lòng mình.

Con người xinh đẹp khoác tấm bạch y bào mỏng manh trên cơ thể, nhẹ nhàng từ trên chiếc giường lớn trong Tuyết tử Điện, bước đến bên kẻ vận huyết y:

“Yunnie àh? Jae biết! Jae cũng không muốn đâu. Nhưng Jae phải làm! Jae không muốn rời xa Yunnie đâu, muốn ở bên Yunnie và con.”

Những lời nói mang theo nũng nịu của trẻ con, của tình nhân, nhưng ẩn sâu trong từng cái ngọt ngào là nỗi lo âu. Hoàng cung cấm địa, có bao giờ yên ổn?

Sáng sớm nay, họ có thể lợi dụng mũi tiêu kia để đảo ngược tình thế.

Nhưng liệu đến hoàng hôn, họ có còn trọn vẹn bên nhau?

Mũi phi tiêu đó vốn không phải là kế hoạch đặt ra từ đầu của Thiên Hậu nương nương. Vậy ai trong hậu cung này có thể và dám làm được điều đó?

Một biến động lớn như vậy?

Xem qua dường như chỉ là một trò chơi theo kiểu “Ta muốn xem ngươi có chống cự nổi hay không?” như thế!

Rồi những ngày tháng về sau có còn đáng sợ hơn không?

Liệu một Huyết Vương đã cao ngạo khinh thường Kim Vương nơi Sun quốc, có đủ khả năng thực hiện lời hứa hẹn do chính mình đặt ra?

Thời gian…

Vẫn chỉ có thời gian là có câu trả lời mà thôi, phải không?

END CHAP 10

CHAP 11:

Đêm đen vốn luôn là thứ đáng sợ, đối với bất luận một trái tim nào, đang chất chứa những u tối và âm mưu, thủ đoạn, nhưng dường như nó cũng chính là đồng minh cho những trái tim yếu đuối.

Những vì sao xinh đẹp lặng lẽ lấp lánh trên bầu trời đen thăm thẳm, như đôi mắt của một con người, và phản chiếu hoàn toàn với bạch sắc ánh kim của mái tóc kỳ lạ kia. Khẽ chớp mắt, những giọt nước dịu dàng lăn dài trượt từ khóe mi, rồi đến gò má của một nhân ảnh trong bầu trời của những vì tinh tú nhỏ nhoi, nhưng đầy quyền năng và sức mạnh.

Không một ai có thể hiểu được quyền năng của bóng đêm, ngoại trừ chính bóng đêm.

Liệu khi bóng đêm bị vạch trần, thì chính nó có bị ánh sáng rực rỡ bao vây và phá hủy?

Trong ánh tà dương dịu dàng nơi hoàng cung dát vàng lộng lẫy, những con người sẵn sàng đem bất cứ ai – cái gì có hại hay sẽ có hại cho bản thân, hủy diệt, vẫn đang ung dung sống cuộc sống của riêng mình, mà không hề hay biết số phận của tất thảy bọn họ, đều đã bị chính họ thay đổi.

Ở nơi ánh sáng luôn ngự trị và là đấng tối cao sức mạnh, một quốc gia rộng lớn và xinh đẹp với những nhân loại đầy phép thuật và ma thuật, ánh s áng cũng không đủ sức lực để níu kéo thêm những hào quang giả tạo cho một vương tộc.

Sun quốc…

Hoàng cung…

Đại Chính Điện…

Vương quốc được mệnh danh là ánh sang, đang thực hiện việc đưa ánh sáng ra từ trong bóng tối…

“Kim Vương Kim Young Min cho đến cuối cùng vẫn là Kim Vương Kim Young Min?”

HAHAHAHA…

“Ngươi nghĩ là có thể đổ tội hết lên đầu ta, rồi lấp liếm đi hết những sai lầm của bản thân sao?”

Nữ nhân mang hoàng phụng bào màu kim sắc, gương mặt toát lên vẻ kiều mị pha lẫn săc sảo bình thường đã tự khi nào không còn tồn tại. Tiếng cười chế nhạo khinh thường cứ như những chiếc lưỡi rắn, tạo cho tất cả nhân ảnh có mặt tại Đại Chính Điện uy nghiêm vẫn phải thập phần kinh hoàng và sợ hãi.

“NGƯƠI CÒN NGUỴ BIỆN? TỘI CHỨNG ĐÃ RÀNH RÀNH, NGƯƠI CÒN PHẢN KHÁNG?”"_Cũng vận hoàng kim y bào, ngồi trên long ngai là một nam nhân tóc ánh kim với khuôn mặt như khắc từ tượng thần. Người ngồi trên cao có vẻ như không còn đủ kiên nhẫn với chính vị chính thất của bản than mà phải gầm lên trước thái độ của người đang đưa ánh mắt khinh thường tột bậc đứng dưới kia.

“PHẢN KHÁNG?”

HAHAHAHA..

“ĐƯỢC SAO?”

“Kim Young Min! Ngươi có xứng làm một người đứng trên vạn người, người ngồi trên ngai vàng đứng đầu một vương quốc, kẻ nắm giữ một vương tộc quyền uy?”

“Ngươi chỉ là một kẻ ích kỷ cho bản thân mà thôi, không phải sao? Vốn dĩ ngươi cũng giống như ta!”

“Tự cho rằng ngươi có tư cách phán tội cho ta sao?”

“HỒI KIM VƯƠNG! HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG! XIN NGƯỜI HÃY GIỮ ĐÚNG TƯ CÁCH CỦA MỘT BẬC MẪU NGHI VÀ MẪU THÂN CỦA ĐƯƠNG KIM THÁI TỬ!”

“HỒI KIM VƯƠNG! TỘI CHỨNG ĐÃ ĐƯỢC TÌM RA. HOÀNG HẬU THỈNH HÃY CHỊU TÔI ĐỂ KHÔNG LIỆN LỤY ĐẾN THỪA TƯỚNG PHỦ VÀ THÁI TỬ!”

“HỒI KIM VƯƠNG! HOÀNG HẬU PHẠM TỘI KHI QUÂN PHẠM THƯỢNG! KHÔNG THỂ THA THỨ CHO NGƯỜI! PHẢI TRỪNG PHẠT ĐÍCH ĐÁNG !”

“HỒI KIM VƯƠNG! MỘT ĐƯƠNG KIM HOÀNG HẬU LẠI ĐƯỢC ĐĂNG VỊ NGUYÊN DO LÀ ĐI HÃM HẠI CHÍNH PHI CŨNG LÀ BIỂU MUỘI CỦA MÌNH KHÔNG THỂ TIẾP TỤC SỐNG! THỈNH KIM VƯƠNG BAN LỆNH TRU DI!”

Những thanh âm hỗn loạn của triều thần trong Chính Điện cứ lien tục truyền ra, nhưng người được xưng là Kim Vương thì chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối và đau đớn.

“CÂM MIỆNG CÁC NGƯƠI CHO TA!” _Đột nhiên, một tinh cầu bằng lửa kết hợp với gió như chớp nhoáng được phóng ra.

OANH!…

Cả Chính Điện im lặng hướng đến nữ nhân đang bị tra xét ngay tại nơi đây, đang vọng ngôn hét to hướng các đại thần lớn tiếng truy tội mình.

“HỪ! Một lũ không ra gì! Các ngươi nói ta giết kẻ tổn hại đến hoàng nhi của mình thì có gì sai cơ chứ? Chẳng phải đương kim Kim Vương còn đem chính con ruột của bản thân đem nhốt ổ lãnh tháp hay sao? Và lúc đó không phải các đại thần các người đều hô vang ủng hộ ý hắn chăng?”

Cười lạnh một tiếng khi nhìn thấy những kẻ giả nhân giả nghĩa, bọn họ rốt cuộc đều tồi tệ như nhau đó sao? Kẻ ngồi trên cao tại thượng kia vì lý gì có cái quyền đòi xử tội nàng? Nếu kể tội, chẳng phải hắn là kẻ mang tội nặng nhất đó sao?

Liếc đôi mắt bén nhọn về phía bọn quan lai sớm chỉ lo cho sự sống của chính họ, vốn cũng như nàng thôi, Kim Tae Hee – đương kim hoàng hậu Sun quốc – mẫu thân đương kim Thái tử tiếp tục nhắm hướng vị phu quân suốt hơn hai mưoi năm chung sống nhưng cứ như người dưng nước lã, thậm chí đến mức thâm thù hận ý:

“Kim Young Min? Vì cớ gì ta và Hee Sun đều là thanh mai trúc mã với ngươi, nhưng ngươi lại đối ta không bằng một kẻ xa lạ? Vì cớ gì ngươi chỉ yêu thương một mình Heechul, trong khi HyunJoong cũng là nhi tử của ngươi? Vì cớ gì ngươi luôn xem ta như kẻ thù trong khi ta luôn luôn hết lòng yêu ngươi?”

“Chỉ vì như vậy mà ngươi nhẫn tâm giết chết biểu muội duy nhất của mình để tranh đoạt hậu vị? Vì như vậy mà ngươi giả trang mang long thai, rồi đem chính nhi tử của biểu muội giả làm con mình, rồi dùng thâm kế để chính phụ thân đứa trẻ đưa phải đưa nó đến lãnh tháp khi mới năm tuổi, hết lần này đến lần khác hạ độc dược nhằm hãm hại Heechul đau đớn đến chết? Đó là tình yêu ngươi dành cho ta?”_Những câu hỏi dồn dập của người thê tử chung sống hơn hai mươi năm dường như cũng chính là giọt nước làm tràn cái ly kiên nhẫn của Kim Vương.

“Nếu không phải ngươi một chút cũng không quan tâm đến ta và Hyunnie thì làm sao lại không biết ta mang long thai là giả? Thâm kế? Nhẫn tâm? Thử hỏi nếu không phải phụ thân của nó nhẫn tâm thì làm sao một cái hậu nhỏ nhoi lai có thể đem một vương tử vứt vào tháp hoang? Nếu YoungWoong là nhi tử của ta, ngươi chắc sẽ không đem chuỵên này bàn lại?”

“Hahahaha… Có trách thì phải trách số tam vương tử không có được người phụ thân tốt mà thôi!”

“NGƯƠI…”_Kim Vương trừng mắt nhìn hoàng hậu Kim Tae Hee, thét lớn ra lệnh:

“NGƯỜI ĐÂU! DÙNG HÌNH!”

AHHHHHHHHHH…

“Ngươi nghĩ một chút hình cụ này là có thể khiến ngươi hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm mà đổ hết lên đầu ta nhận sao? Nếu ta mang thân trọng tội, vậy tội của Thiên tử đương kim thì là gì?”_Nữ nhân vận hoàng kim phụng y dù cho thét lên đau đớn vì những vết thương của hình tra, vẫn thản nhiên nở một nụ cười đầy mê hoặc, nói lên những lời kìm nén.

“Tae Hee! Rốt cuộc chất* nữ không hể ân hận chút nào khi đang tay giết chết chính biểu muội và hãm hại hai chất nhi của mình sao?”_Thanh âm trầm thấp, lặng lẽ nhìn nữ nhi duy nhất của hyung trưởng duy nhất, trong giờ phút này vẫn không một chút hối hận vì đã khiến ông mất đi nhi nữ duy nhất.

“Won thúc?”_Hoàng hậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Đại Thần Quan Kim JaeWon đang đứng ngay Dại Chính Điện đặt cho mình một câu hỏi, khẽ cúi đầu. _ “Ta biết ta có lỗi với thúc, với HeeSun.”_Ngước đôi mắt vốn lạnh băng từ khi bị áp giải đến thượng triều, hoàng hậu Kim Tae Hee khẽ thì thào: “Nhưng ta sẽ không hối hận! Ta vốn không thực hiện đựơc nếu không có tên hoàng đế vô tâm đó!”

Kim JaeWon trầm ngâm nhìn vị hoàng hậu đáng căm hận xen lẫn đáng thương, Tae Hee và HeeSun, cả hai trong lòng ông đều là nhi nữ ruột thịt. Nước mắt cho nỗi đau bị khơi dậy, vị Đại Thần Quan luôn túc trực ở Thần Cung.

“Vậy… Jaejoong vì sao khi sinh ra có tóc màu đen, trong khi rời khỏi lãnh tháp thì lại có tóc màu bạch kim?”_Bỏ qua hết những từ ngữ có thể, Kim JaeWon từ trước đến nay vẫn luôn cảm thương cho đứa trẻ ngoại tôn sớm bị vứt bỏ, không có tình thương, chỉ là lực bất tòng tâm, Kim Vương vốn không nghe lời ông.

“Tóc của YoungWoong lúc nhỏ là do ta sử dụng “hoán phép” của Han tộc mẫu thân chỉ dạy. Nhưng “hoán phép” chỉ có tác dụng trong một năm, nếu không trực tiếp chạm vào thì không thể hoán đổi màu tóc, vốn dĩ màu tóc của đứa trẻ là bạch kim của “Tinh” chứ không phải vì bị nhốt trong lãnh tháp mà hoá bạch sắc như các triều thần nghị luận ngày tiến cung Moon quốc. Là ta đưa ra tin đồn đó để giải toả nghi ngờ. Chẳng ngờ ngày đăng vị Thái tử của Hyunnie, nó lại trở về, vốn dĩ ta đã muốn tha cho nó.”

“Muốn tha”? _ Kim JaeWon rùng mình nhìn chuyên chú Kim Tae Hee_ “Rốt cuộc ngươi đã làm gì Jaejoong hả?”

“Hà! Ta chỉ bỏ một ít “Băng Dạ” cho vào trà cho hắn uống. Yên tâm! Độc dược này chỉ khi kết hợp với “Hoả Nhật” vốn tương sinh tương khắc thì mới phát độc, lúc phát độc thì người bình thường chỉ là thỉnh thoảng choáng váng và nôn ra máu chút đỉnh, bất quá người có thai thì sẽ thường xuyên chóng mặt hơn và dễ bị chết cùng cái thai hơn mà thôi. Dù gì hắn lúc đó cũng là Tứ Vương Phi Moon quốc nên ta chỉ doạ hắn chút thôi, phòng luôn trường hơp Hwa tộc nhân mang hoàng thai cùng Vampire Vương Moon quốc.”_Một nụ cười ác độc hiện lên khóe môi người nữ nhân đứng thứ hai trong tứ đại mỹ nhân Sun quốc.

“Ngươi?… Tại sao cho đến cùng vẫn là muốn hại chết Jaejoong chứ?”_Cái tin Tứ Vương Phi mang long thai và được sắc phong Thiên Hậu Nương Nương chỉ vừa làm JaeWon yên lòng tối hôm qua chút ít, ông đã cảm tạ ông trời và số phận cho đứa trẻ Kim gia bất hạnh. Vậy mà giờ đây?

PHỊCH!

Hai thanh âm truyền từ hai hướng chính sảnh Đại Chính Điện và… ngay bên cạnh Long ngai – chỗ ngồi của Rella vương tử.

“ĐẠI THẦN QUAN KIM JAEWON?!” / “NHẠC PHỤ!”

“RELLA VƯƠNG TỬ?!” / “CHULLIE!”

Những cánh cửa dát vàng lộng lẫy, những vương vị và quyền lực phân tranh, những xâm lược và âm mưu thôn tính, tất cả đang dần dần được hình thành và… biến hoá.

Những nỗi đau và sự nuối tiếc, những oán hận đã và sẽ được hình thành, những âm mưu và toan tính, tất cả đã, đang, và sẽ đưa những kẻ luôn tự tôn ở chính bản thân mình những kết cục xứng đáng nhất.

Liệu có thể không? Hai chữ ” Vô hận”?

Liệu có thể không? Hai chữ “Hạnh phúc”?

Có lẽ là có thể, nhưng… có thể… mãi mãi là không thể…

END CHAP 11

CHAP 12:

Ở nơi ánh dương chỉ là một thứ trò chơi nhàn tản, và bong đêm là biểu tượng của sức mạnh huyền bí…

Nơi chốn tôn nghiêm nhưng cũng đầy phân tranh và ân oán…

Trong không gian ồn ào của tiếng người đi kẻ lại lập rập của bọn cung nữ, giám quan, người ra kẻ vào với những chậu nước, với những khay đựng những mảnh vải thấm máu. Những tiếng ồn ào nơi hoa viên đầy rực rỡ những bông hoa tuyết tử nở quanh năm, dù nó là loài hoa của mùa đông.

Văng vẳng trong thanh âm ồn ã là tiếng rên rĩ khe khẽ nhưng dai dẳng vì đau đớn…

Ah… Ah…Đau… Ah

Những tiếng kê đơn, bắt mạch, thảo luận dược uống hay y lý cũng râm ran trong tẩm phòng Tuyết Tử Điện. Nhưng nổi lên đó là giọng nói trầm nhưng có phần run rẩy:

“Jae… Jae àh? Em không sao đâu! Không sao đâu! Đừng làm ta sợ!”_Thân ảnh vận hoàng bào huyết sắc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nhưng cũng lạnh toát như băng tuyết.

Người nam nhân chìm trong y phục bạch sắc nơi phượng sang vẫn luôn run rẩy. Nơi vạt áo trắng tinh là những dạt màu đỏ thẫm của tiên huyết. Dường như sự đau đớn đã làm cho con người lặng lẽ ở đó không còn đủ sức để trấn an cho bản than và người đang lo lắng cho mình như vẫn thường khi. Gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười dịu dàng trước mắt Huyết Vương nay im lìm trong màu trắng chết choc băng giá, khiến con tim ai đó quặn lên từng cơn đau không có giải dược.

Một nam nhân vận lam y quý tộc, có phong thái ung dung, nhưng đôi chân mày vẫn luôn nhíu lại thể hiện sự lo lắng hơn mức bình thường:

“Huyết Vương!”

“Rốt cuộc lại là chuyện gì nữa vậy Kyung? Jae bị sao vậy? Ngươi nói cho ta biết mau!”_ Đôi môi run rẩy phát ra tiếng nói khan khan bất an khi nhìn rõ người mình yêu thương nằm trong một thân phục nhuốm máu.

“Bẩm Người, Thiên Hậu bị trúng phải loại độc Hoả Nhật do Nhã quý phi trước đây ám toán. Vốn dĩ chất độc đã được trục xuất, nhưng vẫn còn một ít đã thấm hẳn vào máu, không thể giải trừ hết được.”

“Nhưng chất độc đó không thể chỉ vì còn một chút mà tự phát tác đến mức này được! Ngươi cũng từng nói như thế cơ mà?”

“Đó là vì lúc đó thần đã không phát hiện ra việc cổ độc Băng Dạ ,vốn thất truyền từ lâu của Han tộc Sand quốc, tồn tại trong cơ thể của Nương Nương, đã kết hợp với Hoả Nhật còn sót lại.”

“Băng Dạ?” “Han tộc Sand quốc?”

“Đây là loại độc dược cổ, loại cổ độc chỉ có thể phát hiện khi bị phát tác. Nó không màu, không thể dung ngân châm đề phát hiện, nhưng có mùi thoang thoảng của hoa Dạ Lan. Nếu trong phòng có mùi hương này thì rất khó phát hiện ra. Băng Dạ lại chỉ làm cơ thể người bị ám toán suy nhược dần dần mà không ai truy ra, nhưng khi kết hợp với Hoả Nhật thì sẽ khiến người đó xuất huyết dần dần cho đến chết, đặc biệt nguy hiểm với người đang mang thai. Nếu biết được thời gian chính xác Nương Nương bị hạ hai loại độc thì sẽ xác định được loại giải dược chính xác hơn.”_ Vị Nhất Đại Thần Y cúi mình trả lời cho câu hỏi dở dang của vị quân vương Vampire quốc.

“Cách đây một tháng. Hoàng cung Sun quốc.”_ Huyết Vương nghiến chặt hàm răng, thốt lênb Một bàn tay xiết lấy một bàn tay nhỏ. Một bàn tay nắm thành đấm, đặt nơi cạnh giường.

“Thật may vì lần này Tổng quản nữ quan Park đã kịp phát hiện tình trạng của Thiên Hậu Nương Nương, nên tính mạng của Nương Nương và tiểu Điện hạ đã được bảo toàn. Nhưng nếu khọng cấp thiết cho Nương Nương uống giải dưỡc trong vòng ba ngày thì lúc sau có tìm được cũng vô vọng. Mong Vương phái người đi tìm nguyên liệu, thần cần gấp để điều chế dược ngay.”_ Han Kyung biết rõ Moon Huyết Vương hoàn toàn có thể san bằng Sun quốc nếu như Thiên Hậu Kim Jaejoong và tiểu Điện hạ có bề gì.Nhưng việc cấp bách hiện giờ là giải dược để cứu lấy tính mạng của hai người quý báu của Huyết Vương.

“Park Thân Vương, Park Đại tướng quân!”_ Vẫn không rời mắt khỏi vị ái hậu của mình, Huyết Vương ra lệnh phân phó

“Vâng, thưa Vương!”_ Park Yoochun, biểu đệ của Huyết Vương, và là Đại tướng quân của Moon quốc, một người Moon Vương hết lòng tin tưởng,vẩn đang đứng im lặng một bên, nay cúi đầu đáp lời.

“Khanh đem theo nhân mã tìm kiếm theo như căn dặn của Han thần y. Cần bao nhiêu, lấy bấy nhiêu. Nhưng nhất thiết phài tìm được trong thời gian nhanh nhất!”_ Đôi mắt Huyết Vương uy nghiêm quét nhìn người đang nhận mệnh. Đôi mắt đó như nói rõ: “Đừng làm ta thất vọng!”

“Thần lĩnh chỉ!”_ Nói xong, Park tướng quân xoay người ra khỏi Tuyết Tử Điện, hướng phía binh doanh triệu gọi binh sĩ ưu tú nhất để hoàn thành mệnh lệnh không thể thất bại lần này. Anh hiểu, nếu Thiên Hậu và đứa bé có chuyện thì Moon Huyết Vương chắc chắn sẽ điên loạn như cái ngày gần 919 năm trước…

………………………………..…….Park Yoochun ‘s POV…………………….………………………………

Đỏ…

Toàn một màu đỏ thẫm…

Màu của máu…

Những thân thể bị đâm xuyên bởi cọc nhọn và xé nát như những tảng thịt hỏng…

Trong góc tối của căn phòng trắng nhuốm đỏ…

Hai thân thể bé nhỏ đang co ro trong đau đớn và sợ hãi…

Đứa bé mang hoàng ấn huy Vampire Jung vương tộc, đứa bé trông chỉ chừng khoảng tầm năm sáu tuổi nhân loại, đang ôm lấy cơ thể với vết thương tứa máu thẫm. Trong khi một đứa trẻ có ấn huy Park quý tộc đang nằm dưới chân một người thiếu nữ cách đó không xa, trong một vũng máu.

Những cái xác lạnh lẽo không toàn vẹn kia là toàn bộ hoàng nhân Vương tộc Jung. Trong đó còn có Park – Shim ­­-­ Han Tam Đại quý tộc nhân cũng cùng chung số phận.

Một trận càn quét, một cuộc chính biến của chính những người thân của nó đã cướp đi tuổi thơ của một vị Vương tử nhỏ được yêu thương, và khiến bốn đứa trẻ khác trở thành những đứa trẻ không thân thích.

Người hoàng tỷ mà nó yêu thương nhất lại đang tâm giết hại chính phụ vương và mẫu hậu của cả hai, chỉ một chút nữa thôi, người thân tỷ ruột thịt đó cũng đã nghiền nát nó. Vì Vương vị.

Trong phút chốc mà đứa trẻ mất đi tất cả ngay trước mắt của chính mình, nổi bi thương đã làm cho trái tim nó lạnh lẽo như một khối đá, và đầy căm thù như một hoả diệm vực. Năng lực Vampire vốn chỉ phát huy khi một Vampire nhân tròn sinh thần 200 tuổi đã bị một đứa trẻ chưa lớn kịp cho bùng phát.

…………………………………..……..End Park Yoochun ‘s POV ……………………………………….

Cách xa nơi hoàng cung Moon quốc hơn nữa ngày đi đường không…

Sun quốc…

Phong Diệp Cung…

Trong căn phòng im ắng sau một hồi dài náo động vì Rella Đại Vương tử bị hôn mê đưa về, hiện nơi đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng vốn có, các cung nữ hầu hạ đã rút hết ra bên ngoài để Vương tử được nghĩ ngơi.

Mái tóc phong diệp khẽ lay theo làn gió đến từ ngoài cửa sổ đem tới, làn mi cong khẽ nhấp nháy. Đôi mắt đen sâu thẳm đến kỳ lạ chẩm chậm hé mở, quay đầu nhìn về một phương trời nào đó phía Đông của khung cửa sổ.

Ánh mắt xinh đẹp sâu lắng bỗng nhíu lại, nghiêng về phía viên thạch anh đỏ phía trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Viên thạch anh vốn là chuỗi dây đeo ở cổ của Rella vuơng tử, được cung nữ gỡ ra khi chăm sóc cho người lúc hôn mê. Đó cũng là viên thạch anh đính ước của Kim Heechul với người mình yêu thương. Nó đang toả ánh sáng dìu dịu ra xung quanh.

Bàn tay trắng muốt vươn ra khỏi tay áo rộng thùng thình, phất nhẹ về phía mình. Viên thạch anh nương theo gió, lả lướt nhẹ chạm vào lòng bàn tay.

Viên thạch anh bừng lên màu đỏ đẹp đến kỳ lạ của phong diệp khi một nụ hôn nhẹ đáp lên nó.

Tiếng nói nhẹ nhưng ngọt ngào vang lên từ đôi môi hồng trong sự tĩnh lặng của Phong Diệp cung:

“Hannie!”

“Chullie!”_ Từ nơi ánh thạch anh đỏ nhẹ xoay chuyển, một giọng nói trầm vang lên.

Thì ra đây là “Ngôn Linh Thạch Ngọc”, loại thạch anh đỏ này có lẽ chính là được đẽo gọt từ đá phép thuật “Ngôn Linh” một ngàn năm. Nó có khả năng thông truyền ngôn ngữ trong vòng bán kính một ngàn dặm giữa hai viên đá “song sinh” hoặc “song uyên”. Đây là viên thạch ngọc quý mà không phải chỉ dùng ngân lượng là mua được .

“Joongie gặp chuyện phải không Hannie?”_ Chất giọng nhẹ bẫng làm nột tâm người nghe chỉ thêm dậy sóng sợ hãi.

“Vậy là Chul biết rồi sao?”_Nỗi bất an hiện rõ mồn một qua tiếng nói, nhưng cả hai đều im lặng với sự sợ hãi đang hình thành.

“Có cách gì để loại bỏ loại độc tố tương khắc đó ra khỏi cơ thể thằng bé hay không?”_Heechul lo lắng nói nhanh.

“Chun đang tìm các nguyên liệu điều chế giải dược rồi. Nhưng…”

“Nhưng…?”_Sự ngập ngừng trong giọng nói của người yêu thương thực sự làm Heechul kinh hãi, anh vốn luôn là người quyết đoán cơ mà.

“Độc phải trị bằng độc. Chất độc khắc chế được hai loai Băng Dạ và Hoả Nhật chỉ có … Kích Tâm…”_Dù biết bản thân có thể sẽ hối hận, Han Kyung vẫn phải đưa ra sự chấp nhận.

“Chờ Chul. Chul sẽ đến đó sớm thôi.”

“Ta sẽ chờ. Bảo trọng.”­­_ Trong sự im lặng, có ai đó để rơi những giọt nước lăn đi trên gò má.

“Ừhm.”

Một quyết định đã được hình thành…

Giông bão liệu có thể thực sự qua đi?

Hay chỉ là những cơn sóng, trước bão tố mênh mông?

Mặt trời và Trăng Đêm…

Hận và Yêu?

Những điều đáng sợ liệu có còn tiếp diễn?

Máu liệu có tiếp tục đổ?

END CHAP 12

CHAP 13:

Trong ánh sáng bập bùng nhẹ nhàng chiếu khắp xung quanh từ những ngọn đèn pháp thuật, nơi căn phòng tráng lệ nhưng vô cùng tao nhã bởi sắc trắng thánh thiện của tuyết sương phiêu lãng, một bàn táy nhợt nhạt đang khẽ vuốt ve gò má nhợt nhạt của một người khác.

Những giọt lệ từng giọt từng giọt lăn dài từ nơi khóe mắt xinh đẹp, đôi môi hồng thì thào trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ:

“Joongie bé nhỏ, đệ vẫn xinh đẹp như lúc còn bé nhỉ? Nhưng bây giờ càng ngày đệ càng giống mẫu thân của chúng ta đấy, đệ biết không?”

“Ta đã không ngờ người đàn bà đó lại sử dụng phép “hoán đổi”.”_ Đôi mắt đẹp vẫn đang lặng lẽ cho những hạt nước rơi trong một lúc bỗng chau lại.

Mái tóc dài màu phong diệp như thêm chói sáng bởi ánh lửa phản chiếu, nhưng chủ nhân của nó tưởng chừng như trong phút chốc là hoàn toàn có thể tan biến vĩnh viễn vào hư không:

“Ta biết đệ đã tha thứ cho ta, đệ vốn rất thánh thiện mà? Nhưng đệ có biết ta chưa bao giờ tha thứ cho bản thân hay không? Chắc đệ đã phải cô đơn lắm trong toà tháp lạnh lẽo đó, nhưng Joongie àh, nếu được lựa chọn lần nữa ta cũng vẫn làm như vậy mà thôi. Nơi đó dẫu có tối tăm và lạnh lẽo, nhưng ta biết đệ vẫn còn an toàn.”

“Ta thật ích kỷ, phải không Joongie? Hoàng cung Sun quốc thực sự đã thấm máu của bao người, ta không muốn đệ cũng ở trong số ấy chút nào. Dù đệ có cùng một mẫu với ta hay không thì đệ cũng mãi là đệ đệ của Kim Heechul này. Ta biết Jung Yunho sẽ yêu thương đệ thật long, chỉ là cả hai đều thật ngốc nên đến tận bây giờ mới thực nhận ra thôi.”_Khẽ cười, người nam nhân tự nhận là Kim Heechul, Rella đại vương tử Sun quốc, vuốt nhẹ làn da xanh xao của nam nhân áo trắng đang nằm im lìm trên phượng sàng Tuyết Tử Điện.

Rút nhẹ từ trong ngực áo một vật nhỏ, bàn tay xinh đẹp nhanh chóng gỡ bỏ cái vỏ được điêu khắc tinh xảo và khảm ngọc của thanh đoản kiếm. Nở một nụ cười, người nam nhân nắm chặt chuôi kiếm, rạch một đường thật sâu vào cổ tay của bản thân.

Máu chảy ra thật nhiều…

Kề sát cái nơi đang tứa ra những dòng chảy màu đỏ tươi ấy vào nơi làn môi từng đỏ như anh đào mà giờ đây chỉ mang một màu nhợt nhạt chết chóc, Heechul thì thầm thật nhỏ như chỉ để nói với bản thân:

“Ta nguyện dùng tính mạng mình để trả lại cho đệ những gì ta thiếu đệ, có lẽ chưa đủ, nhưng ta chắc chỉ làm được đến thế thôi Joongie àh.”

Máu vẫn chảy, làn da một ai đó bắt đầu chuyển sắc hồng, và kẻ còn lại thì trở nên nhợt nhạt hơn với bạch sắc băng lãnh.

Trong khi ý thức dần dần nhạt nhoà, đôi môi nhạt màu khẽ lẩm nhẩm:

“Hannie, Kim Heechul mãi yêu Người, vĩnh viễn!”

Trong khi đó…

Ở một nơi cách đó khng xa…

Ngự hoa viên Huyễn Huyết Điện…

Hai thân ảnh một đỏ, một lam, một ngơ ngẩn nhìn về hư vô, một cúi đầu thoáng nét bi thương đang lặng im nơi một đình các.

“Kyung hyung… Ta thực tạ lỗi với hyung.”_Thân ảnh khoác hoàng bào huyết sắc với mái tóc nâu đỏ, khẽ chuyển mình nhìn về phía thân ảnh vận lam y.

“Huyết Vương? Người?”_Lam y quý tộc thoáng kinh ngạc, rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt dịu lại, thâm trầm_ “Người biết sao?”

“Nếu không biết, hyung nghĩ ta sẽ rời xa Jaejoong ngay lúc này sao chứ? Dù Jaejoong đã uống giải dược điều chế từ dược liệu Yoochun mang về, nhưng từng đó thứ vốn không thể giải hết Băng Dạ trong cơ thể kia.”

“Ta biết đó là người mà Kyung hyung đã nói với ta, là người hyung yêu thương. Nhưng ta cũng chỉ có mình Jaejoong, mặc kệ tất cả, ta sẽ chỉ vì Jaejoong. Ta đành có lỗi với hyung.”

Đôi mắt lam y bỗng ngước lên về phía chân trời xa xăm, nơi Tuyết Tử điện được xây dựng thành:

“Thần biết. Thần cũng sẽ như Người nếu như người đó chấp nhận. Nhưng thần biết điều đó là không thể. Có những thứ, những điều dù ta không thể vẫn phải chấp nhận. Người không sai, cũng không cần tạ lỗi với thần.”

Han Kyung nhẹ nhàng xoay người: “Thần sẽ đi cùng người đó đến cuối cùng của cuối cùng.”

Cánh tay vị thần y bị kéo lại, bờ vai run rẩy đang cố kiềm chế được vị Huyết Vương nổi tiếng lạnh lùng ôm chặt:

“Chúng ta trở về Tuyết Tử Điện thôi!”

Hoàng cung Moon quốc…

Tẩm cung Thiên Hậu Nương Nương…

“Ai cho phép hyung chết dễ dàng như thế chứ?”_Chất giọng thều thào, yếu ớt vang lên trong không gian yên ắng.

“Sao có thể?”_ Sự kinh ngạc không kiềm chế nổi làm đôi mắt ai kia tròn xoe.

“Đừng mừng vội! Hiện sức khỏe của đệ không tốt nên chỉ giúp hyung không chết được thôi, còn lại hung hãy hỏi Han thần y.”_ Nam nhân tóc bạch kim khẽ cười một nụ cười dịu dàng.

“JAE?” / “CHULLIE?”_ Đứng ở ngưỡng cửa là hai nam nhân với đôi mắt ánh lên niềm vui sướng khôn tả được. Có lẽ đó là “hạnh phúc” chăng?

“Em tỉnh rồi? Thật là em? Ta không nằm mơ chứ?”_ Ôm chặt thân thể nhỏ bé kia vào trọn lồng ngực mình, Huyết Vương dịu dàng xoa xoa mái tóc màu bạc ánh kim kia.

Ở một góc của căn phòng…

“Chullie?”

“Ừhm”

“Chullie?”

“Ưhm”

“Chullie àh?”_ Han Kyung thâm trầm, lặng lẽ trong thoáng chốc đã không còn, người đang dụi dụi vào bờ vai của nam nhân có mái tóc màu phong diệp kia, đơn thuần chỉ là một người đang yêu và hạnh phúc vì người yêu vẫn còn bên mình.

Kim Heechul cũng chỉ biết vừa cười vừa khóc như mưa. Vốn dĩ cho rẳng mình sẽ chết, vốn dĩ biết bản thân sẽ vĩnh viễn không còn bên cạnh người yêu thương, nay lại xuất hiện kỳ tích, cớ sao không vui cho được?

“Kyung hyung! Mau đến đây! Mau đến đây!”_ Tiếng thét của Moon Huyết Vương đã làm hai người chợt tỉnh. Xoay người thật nhanh, cả hai con người yêu nhau nhưng khó khăn lắm mới lại nhìn thấy nhau đó lao về phía tiếng gọi thất thanh.

Thiên Hậu Kim Jaejoong đã ngất lịm trong tay của Huyết Vương Jung Yunho.

Han Kyung nhanh chóng nắm lấy cổ tay người đang nằm im và xem mạch tượng của cậu. Thở nhẹ ra một làn hơi mỏng, Han thần y nhẹ cúi đầu:

“Bẩm Vương! Thiên Hậu Nương nương chỉ là quá mệt nên chìm vào giấc ngủ, hãy để Người ngủ một giấc thật tốt. Cả phượng thể và long thai đều ổn định cả rồi, xin Vương cứ yên tâm.”

Nghe được lời nói của Nhất Đại Thần Y của Moon quốc nói ra câu ấy, Huyết Vương Jung Yunho cuối cùng cũng cảm thấy an lòng một chút, nhẹ phất tay cho phép thân ảnh lam y lui ra khỏi Tuyết Tử Điện, chăm sóc cho người trong lòng mình:

“Khanh có thể lui ra! Có việc ta lại truyền, còn không hãy lo chăm sóc cho người kia.”

“Đa tạ Huyết Vương! Thần sẽ kê đơn bổ dược cho cơ thể Thiên Hậu và tiểu Điện hạ cho Park tổng quản.”

Ôm thân thể tử sắc đang có vẻ nhợt nhạt vào lồng ngực, Han Kyung đưa Heechul lên mã xa tiến thẳng Han phủ.

Ngồi trân chiếc mã xa trang bị đầy đủ tiện nghi và khá lộng lẫy, Han Kyung khẽ hôn nhẹ lên làn môi hồng sau khi đã khẳng định sức khỏe của Heechul đã ổn.

“Ừhm… Chullie àh?…Ừhm…”

Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng khổ sở của ngưởi thương Heechul cũng không nỡ : “Hannie muốn biết tại sao Chullie vẫn có thể sống được sau khi quyết định làm chuyện đó phải không?”

Sau cái gật đầu nhẹ của lam y, tử sắc bào tiếp tục nói:

“Là nhờ có Joongie cả.”

“Chul không ngờ thằng bé không chỉ mang khả năng “Tinh” của Đệ Nhất pháp sư mà còn mang theo cả năng lực vốn tưởng thất truyền của Hwa tộc – một trong Tứ đại danh tộc, khả năng tiếp nhận “ Thệ Huyết”.”

“Vậy…?”

“ “Thệ Huyết” là khả năng biến đổi cái chết lấy sự trung thành vĩnh cữu bằng một lời thề. Chỉ cần kẻ đem mạng sống trao đổi thề sẽ giao tặng mạng sống của mình bằng tâm linh, lúc đó người có khả năng tiếp nhận “Thệ Huyết” sẽ có thể kéo dài mạng sống của kẻ đó…”_Heechul hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Han Kyung, ngập ngừng…

“…cho đến khi người đó chết có phải không?”

“Hannie biết?”

“ Vì lần trước để cứu Chullie, ta cũng đã sữ dụng nó một lần.”_Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng dường như đâm một nhát dao vào trái tim của một người.

“Hannie?”_Đôi mắt ngập tràn trong làn nước mang vị mặn đắng. Heechul làmsao có thể ngờ được? Vậy mà người đang ngồi trước mặt cậu lại có thể luôn ở bên mà cổ vũ cậu đi làm điều mình muốn sao? Cậu biết rõ kẻ đi “trao” Thệ Huyết thì sẽ chỉ có thể sống sót sau khi người “tiếp nhận” một canh giờ, không những thế, đó lại còn là một canh giờ cuối cùng trong đời chất chứa đau đớn. Vậy mà anh mặc kệ tất cả mà chấp nhận chết cùng cậu sao?

“Đừng khóc! Chullie còn sống đây thì ta cũng còn sống mà? Ngoan! Nín nào!”_Vẫn giọng nói dịu dàng như nước, vẫn cái mỉm cười ngọt ngào ấy trên làn môi của kẻ vận lam y quý tộc Moon quốc.

Heechul nhoài người ra khỏi vòng tay ấm áp kia, đôi môi cậu quấn lấy môi anh, cậu yêu anh quá. Kyung cũng đáp trả lại những nụ hôn cuồng nhiệt của cậu bằng những nụ hôn dịu dàng, rồi ngày càng trở nên cuồng dại hơn, gấp gáp hơn.

Cả hai dường như quên mất mình vẫn đang ngồi trên mã xa Han gia, cứ thế mà dìu nhau đi vào đam mê này đến đam mê khác, đến khi chiếc xe dừng hẳn tại cửa chính của tấm bảng khắc chữ màu huyết dụ “Han Nhất Tộc Phủ” ,và tiếng gọi thật lớn của thiếp thân cận vệ Choi SiWon báo, thì cả hai mới cố rời nhau ra để thở hổn hển.

Khi cánh cửa gỗ đóng lại phía sau lưng mình, Han Kyung lập tức đặt Heechul lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng rộng.

Cuồng nhiệt xé tan hết tất cả những lớp y phục cho đến khi đến cả nội y của người nằm bên dưới cũng không còn gì, Han Kyung để lại vô vàn những dấu vết màu đỏ li ty trượt từ dưới cằm, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng, đùi non và cả lên nơi đó của thân thể mềm mại trắng nõn bên dưới.

Ưhm ~ ~

Những tiếng rên nhẹ khẽ bật ra khỏi đôi môi hồng xinh dường như càng thêm kích động kẻ vận lam y. Hắn nhanh chóng khiến những lớp ngoại y lẫn nội y của bản thân rời khỏi cơ thề và yên vị bên mớ vải rách nát mà mới trước đó là y phục của Đệ nhất vương tử Sun quốc.

Cả hai nụ hoa nhỏ trước ngực cậu bị hắn nắn, mút, rồi cắn, day đến đau tê.

Hắn đánh một vòng trên bụng cậu, lướt qua nơi đang phồng lên vì bị kích thích nãy giờ của cậu, mút mát…

Lần đầu tiên nếm mùi vị tình ái, Heechul như đang lơ lửng phiêu phiêu ở nơi nào, khoái cảm từ đâu ùa về, rồi như sóng dữ muốn phun trào khỏi cơ thể cậu.

Ahhhhhhhhhhh…

Hắn nuốt trọn tất cả rồi đè nghiến làn môi mỏng của cậu mà hôn lấy hôn để. Cậu cảm giác quay cuồng nhưng phía dưới chợt nhói lên một chút,một chút… và thật đau.

Heechul khóc thét lên, cố đẩy hắn ra thật xa, nhưng những ngón tay vô lực mà chủ nhân của nó cũng vô lực ngã xuống drap giường đã bị nhàu nát.

Han Kyung hôn lên môi cậu, thủ thỉ vô vàn những lời ngọt ngào trấn an nhưng không ngừng thúc thật mạnh vào sâu bên trong cơ thể mỏng manh:

“Xin lỗi Chullie! Ta yêu em! Ta muốn em! Nhiều hơn nữa!”

Nước mắt vẫn nhạt nhoà trên đôi mi mỹ lệ nhưng cậu đang cố rướn người về phía trước để đón nhận nhiều hơn thế. Cậu yêu người này, có thể chết vì người này, và cậu tin người này cũng vậy.

Hắn phun đầy những dòng chảy nóng ấm vào trong cái hang nhỏ đã bắt đầu đỏ đỏ của cậu, cơ thể nhỏ bé run rẩy kịch liệt sau cơn hoan ái.

Trời buông nắng…

Ánh trăng mờ ảo trôi…

Chính phòng Tây Viện vẫn khe khẽ vang lên tiếng rên rĩ ngọt ngào và thỉnh thoảng là tiếng hét chói tai…

Dường như đến khi bình minh lên thì những âm thanh kia mới thực sự chìm vào im lìm…

END CHAP 13

Một tay kéo tấm rèm cửa mã xa,một tay ôm lấy thân hình đã mềm nhũn của Heechul, Han Kyung kéo cơ thể xinh đẹp ôm vào lòng sau khi bước xuống, rồi đi thẳng vào trong Tây Viện của Han phủ.

Bỏ mặc mọi ánh mắt kinh ngạc len lén nhìn lên của bọn hạ nhân và mấy lời xì xầm kiểu như:

“Người nam nhân tóc đỏ trong lòng chủ nhân là ai vậy? Đẹp quá!”

“Vớ vẩn! Nhìn thế mà không biết sao? Có kẻ nào được bước đến Tây Viện mà không bị trừng phạt chưa? Thế mà nay chủ nhân ôm người kia đến ngay Chính phòng của mình ở Tây Viện như thế, thì đủ biết rồi còn gì?”

CHAP 14:

Trăng tàn…

Ánh dương đến…

Trong chính phòng ở Tây viện của Han Nhất Tộc Phủ – cấm địa của tất cả hạ nhân lẫn khách quan của Han phủ – nơi ở của Han thân vương, truyền nhân duy nhất còn lại của Han tộc – Tam Đại Thế Tộc của Moon quốc…

Trên chiếc giường nằm ở giữa căn phòng rộng lớn, một suối tóc đỏ thẫm màu phong diệp đang thả trôi bên trên vòm ngực của chủ nhân toà thủ phủ to lớn này.

Hôn nhẹ lên làn môi hồng của Heechul, Hankyung cố gắng rút phần cơ thể bên trong cậu ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể, để không làm người đang say ngủ phải thức giấc. Sau cơn cuồng nhiệt ngày hôm qua, cơ thể vốn yếu ớt cộng với việc đây là lần đầu tận hưởng men ái tình, người nam nhân xinh đẹp này thực sự không còn khí lực để có thể tỉnh giấc sau chỉ hơn hai canh giờ được. Han Kyung biết bản thân quá mất kiềm chế, nhưng anh quá yêu người sở hữu mái tóc màu lửa và gió một cách đặc biệt này.

Cố sức yên tĩnh nhất mặc vào trang phục sắc lam của Han gia quý tộc, Kyung nở nụ cười khó thấy trước mặt Song Hye Kyo – Tổng quản Han gia, nhẹ nhàng phân phó:

“Hye Kyo đợi phu nhân tỉnh lại thì bảo với phu nhân ta tiến cung xem bệnh cho Thiên Hậu Nương Nương, đến gần trưa chắc mới về được. Nhớ bảo phu nhân yên tâm, Nương Nương sẽ không sao, ta chỉ chẩn lại sức khỏe hiện tại của Nương Nương và long thai.” _ Vừa nói, vị thân vương vốn nổi tiếng điềm tĩnh đến lãnh đạm vô cùng của Jung triều vừa khẽ lướt đôi mắt dịu dàng nhìn về thân ảnh ẩn ẩn sau trướng màn lam sắc quen thuộc kia.

Song Hye Kyo dẫu trong lòng tự đặt câu hỏi từ đâu mà trong phòng của chủ nhân lại xuất hiện một vị “phu nhân”, nhưng nàng là một nữ nhân thông minh, trên hết là một tổng quản thạo việc và hết lòng vì chủ nhân, chỉ cần thấy ánh nhìn của thân vương nàng đã biết người nằm trên giường kia là tâm can bảo bối của Người, chính vì thế cũng tuân mệnh mà không hỏi nhiều:

“Vâng.” _Khẽ cúi đầu, Hye Kyo cho biết bản thân sẽ chiếu cố “phu nhân” trong thời gian thân vương không có ở trong phủ.

——————————

Hoàng cung Moon quốc…

“Tuyết Tử Điện”…

“Ưhm…”

“Jae-ah? Ngủ ngon không?” _ Trên chiếc phượng sàng màu bạch ngọc là hai thân hình đang ôm rịt lấy nhau, chủ sở hữu mái tóc màu nâu đỏ đang ghé sát đôi môi vào vành tai nhỏ của mái tóc màu bạch kim

Khẽ nhếch lên khóe miệng màu anh đào, Jaejoong nở một nụ cười ngọt ngào với phu quân của mình:

“Ừhm… Jae ngủ ngon lắm! Tiểu hài tử cũng ngủ rất ngoan!”

Vươn đôi bàn tay to lớn xoa nhè nhẹ lên cái bụng khá lớn của Thiên Hậu Nương Nương, vị Huyết Vương cười khẽ thành tiếng:

“Tiểu Jaejoong giống mẫu hậu nên ngoan ngoãn là phải rồi?”

“Haha… Vậy là tiểu YunYun giống phụ vương nên sẽ hư lắm hả Yunnie?” _ Đôi môi đỏ mọng cất lên những tiếng cười trong trẻo vang khắp cả Tuyết Tử Điện.

“Hửm?” _ Huyết Vương ngơ ngác chưa hiểu rõ những lời nói từ cái miệng nhỏ nhắn của phi tử đáng yêu nhất của mình.

“Thì là…”

Ngay khi Jaejoong cất tiếng định trả lời thì bên ngoài Điện có tiếng hô của Tổng quản nữ quan Park Heebon:

“NHẤT ĐẠI THẦN Y HAN KYUNG CẦU KIẾN!”

“TRUYỀN!” _ Huyết Vương cuối cùng cũng thoả khỏi trạng thái đang ngơ ngẩn vì câu nói của Thiên Hậu, mà cất tiếng trả lời cho âm thanh kia.

“ Vi thần tham kiến Huyết Vương! Tham kiến Thiên Hậu Nương Nương!” _ Người vừa đến vận trang phục quý tộc Moon quốc màu lam sắc, cúi đầu tiếp kiến sau tấm mành trúc của tẩm phòng Tuyết Tử Điện.

Huyết Vương Jung Yunho rời khỏi chiếc giường nơi có cơ thể xinh đẹp của Thiên Hậu, khoác tấm hoàng bào màu huyết dụ trước khi bước ra khỏi tấm mành đến phía Han thân vương:

“Bình thân! Hyung không cần đa lễ như vậy!”

“Tạ Huyết Vương, Thiên Hậu Nương Nương!”

“Sao Hannie-hyung lại đến hoàng cung sớm như vậy? Hyung bỏ bê Chullie-hyung của Jaejoong một mình một bóng ở Tây Viện như thế thì hyung ấy sẽ buồn lắm đó?” _ Khẽ mỉm cười, vị Thiên Hậu đang nằm trên phượng sàng đang cố trêu đùa khuôn mặt đang nóng dần lên theo từng lời của mình kia.

“Thần đến để chẩn lại mạch cho Nương Nương ạh.” _ Nhất đại thần y kiêm thân vương của Han Nhất tộc cúi đầu thật thấp trong khi có một khối màu đỏ nổi dần lên trên màu trắng của làn da và màu bạch kim.

“Hahaha…” _ Tiếng cười khúc khích của cậu khiến cho vị Huyết Vương phải thay biểu ca gỡ rối:

“Jae-ah, em đừng trêu ghẹo Kyung-hyung nữa.”

Jaejoong cuối cùng cũng ngừng cười, thay vào đó là một gương mặt vô cùng nghiêm túc:

“Được rồi! Ta không muốn nói nhiều! Han Kyung tiếp chỉ!”

“Thần Han Kyung nhận mệnh!”

“Ta – Thiên Hậu của Moon quốc, ban hôn cho ngươi – Han Kyung – truyền nhân cuối cùng của Han Nhất tộc, và Kim Heechul – truyền nhân cuối cùng của Hwa tộc. Cuộc hôn nhân này là vĩnh viễn, ta không cho phép bất cứ sự phản bội nào xảy ra, với bất kỳ lý do gì!”

“Thiên Hậu Nương Nương, Người…?” _ Kinh ngạc bởi những gì mình nghe thấy, lam y nhân ngơ ngác nhìn lên phía người đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường sau tấm mành trúc.

Khẽ nhíu mày, Jaejoong trầm giọng xuống khi không nghe thấy câu trả lời vừa ý:

“Ngươi không chấp nhận? Không muốn chăm sóc Chullie-hyung cả đời?”

“Không! Không! Thần Han Kyung xin tuân chỉ! Thần sẽ chăm lo cho Chullie suốt cả đời mình. đến chết mới thôi!” _ Vị thân vương, cũng là đệ nhất y sư của Moon quốc, đang vô cùng vô cùng kinh hỉ không thôi trước thánh chỉ ngự hôn vừa được ban. Dù trong lòng vẫn luôn khẳng định Kim Heechul là thê tử duy nhất của bản thân, nhưng Han Kyung chưa bao giờ dám nghĩ vị thân đệ nơi kia lại là người kết nối cho hạnh phúc này, thứ hạnh phúc mà có lẽ đã đánh đổi bằng chính cuộc sống của người đó.

———————————

Han Phủ…

“Ưhm… ưhm…”

Rên khẽ khi cái cựa mình vì màu nắng chiếu qua tấm mành lụa lam sắc làm cho đôi mắt đen khó chịu, nam nhân sở hữu mái tóc màu phong diệp chớp động làn mi cong trước khi thực sự tỉnh giấc.

Heechul cảm nhận rõ cái đau truyền đến từ phần hông và tại nơi tư mật đó ngay khi thực thanh tỉnh. Cái đau thốn đầy khó chịu kia dường như chỉ càng làm cho đôi má của làn da trắng phải đỏ lựng lên thêm khi nhớ lại đầy đủ những gì đã xảy ra đêm hôm qua.

Vậy là cậu đã cho người đó hết tất cả những gì mình có rồi sao? Suốt hơn 19 năm nay cậu luôn nghĩ rằng sẽ trao lần đầu tiên cho người cậu yêu nhất, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy thẹn hết sức. Cố nhấc tấm thân đầy những dấu hôn đỏ hồng nổi bật trên màu tuyết trắng của làn da mình, Heechul bước từng bước khó nhọc xuống giường.

AH…

Tiếng la dù nhỏ nhưng cũng đủ nổi bật tại nơi yên tĩnh nhất của Han phủ này, ngay lập tức truyền đến đôi tai của người đứng đợi ngoài cửa phòng. Song Hye Kyo nhanh chóng tiến vào trong phòng và bắt gặp cảnh tượng một người nam nhân đang ngã trên nền phòng. Người đó khẽ ngước mặt lên khi nghe thấy tiếng động, mái tóc đỏ dài như làn sóng phủ trọn cơ thể không kịp che đậy lấy một mảnh vải, đôi mắt đen huyền ngơ ngác bất ngờ nhìn chăm chú lấy nàng làm nàng cảm thấy trái tim như rơi ra ngoài. Người đó như chợt nhận ra bản thân đang trong tình trạng nào nên nhanh chóng kéo lấy góc chăn quấn lấy cơ thể mình, cũng may hành động này giúp nàng lấy lại bình tĩnh để biết bản thân mình đã thất lễ trước “phu nhân” như thế nào.

“Phu nhân” khẽ ho nhẹ rồi hỏi nàng:

“Ưhm… Hannie, ah, Han thân vương đi đâu rồi sao ta không thấy?”

Lấy lại bình tĩnh, Song Hye Kyo cúi đầu nhẹ:

“Bẩm phu nhân, chủ nhân sang nay phải tiến cung để chẩn bệnh cho Thiên Hậu Nương Nương, Người nói đến trưa Người mới về phủ được, phu nhân có gì căn dặn cứ bảo nô tỳ là được.”

Heechul vốn dĩ đang kinh ngạc vì hai từ “phu nhân” từ miệng của người “nô tỳ” kia, nhưng nghe đến việc Han Kyung tiến cung chẩn bệnh cho Jaejoong là cậu quên hết điểm nhỏ đó, cậu trở nên hốt hoảng:

“Joongie, àh không, Thiên Hậu Nương Nương xảy ra chuyện gì mà phải chẩn bệnh? Có phải hay không là Nương Nương và long thai có bề gì?”

Nhìn biểu hiện hoảng sợ của “phu nhân”, Song quản gia nhanh chóng nhắc lại đúng lời của Thân Vương đã dặn kỹ càng:

“Phu nhân yên tâm, Nương Nương sẽ không sao, chủ nhân có nói chỉ chẩn lại sức khỏe hiện tại của Nương Nương và long thai.”

“Thật chứ?”

“Vâng, phu nhân cứ yên tâm.”

“Ừhm, vậy là tốt rồi!” _ Thở phào ra những lo lắng, bất an chất chứa trong lòng, Heechul mới nở nụ cười mỉm quen thuộc, cất tiếng: “Ah, xin lỗi, ngươi tên gì, làm việc gì ở trong phủ? Ta mất bình tĩnh một chút, ngươi đừng để tâm.”

“Thưa phu nhân, nô tỳ tên là Song Hye Kyo, là đại quản gia của Han phủ.”

“Ah? Thì ra là Song quản gia? Thất lễ rồi!” _ Đôi má của một người bất chợt đỏ lên khi nói ra những lời này, nhất là khi nghĩ đến bản thân đã như thế nào trước mặt một nữ nhân, lại là đại tổng quản của Han phủ. Nhưng cậu chợt nhớ vị Song quản gia này đã gọi cậu là “phu nhân”?

“Sao ngươi lại gọi ta là “phu nhân”?” _ Đôi mắt đen tròn xoe kinh ngạc.

“Không gọi là “phu nhân” thì gọi là gì bây giờ? Chẳng lẽ lại gọi Chullie là “nhị lão gia”? Chắc chắn là không thể gọi là “ nữ chủ nhân” được rồi?” _ Vốn dĩ Hye Kyo đang không biết giải thích như thế nào thì đã có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào cắt đứt suy nghĩ của nàng và cả của người vừa đặt câu hỏi.

END CHAP 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro