[ YUNJAE ]CHẾT TRÊN NÚI TIỀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : Hikari, gọi em là Mew

Pair : YunJae

Ratting : NC 17

Thể loại : Yaoi, pink, happy end

Au

viết Yaoi vì Au thích Yaoi, đối với Au Yaoi không đơn thuần chỉ là làm "

chuyện đó" mà Yaoi còn là cách thể hiện, và cảm nhận tình yêu giữa hai 

người một cách đơn thuần và bộc trực nhất.

Au cũng chẳng ý kiến 

gì với những bạn không thích Yaoi, đơn giản là mỗi người một sở thích, 

bạn có quyền tự do của bạn nhưng làm ơn tôn trọng người khác.

Summary

: Nếu cho bạn chọn; chết trên núi tiền và chết bên người bạn yêu bạn 

chọn cái nào???? Au đã đi hỏi nhiều người câu này nhưng chưa thấy ai trả

lời giống nhau cả.

Au không chọn cái nào cả vì au còn muốn sống và muốn những người Au yêu cũng được sống hạnh phúc.

Trong fic này, au thich vai của bạn Lee Soo Man nhất ka ka ka

Được sự cho phép của Mew

Vào truyện nhé.

Alô

.

.

.

_Vâng! Chúng tôi sẽ cố gắng.

.

.

.

_Mong các anh hết sức giúp đỡ.

.

.

.

_Vâng! Cảm ơn các anh.

Tắt chiếc điện thoại, cậu quay sang phía vị TGĐ của mình, chậm rãi nói.

_Thưa TGĐ, bây h có 1 tin tốt, 1 tin vừa tốt vừa xấu và 1 tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước.

Anh khẽ nhếch mày nhìn cậu, ngạc nhiên vì trong hoàn cảnh thế này, cậu lại có thể thản nhiên nói một câu như vậy.

_Ko phải lúc đùa đâu trợ lí Kim, cậu có gì thứ cứ nói đi. – Anh phẩy tay ra hiệu cho cậu.

_Tôi ko có đùa đâu TGĐ àh! Vậy thì tôi sẽ nói tuần tự từng tin một vậy. – cậu liếm môi rồi hít một hơi thật dài để lên tin thần.

_Tin tố là: tòa nhà của chúng ta sập do bị khủng bố đặt bom nên khoản tiền bảo hiểm chúng ta nhận đc sẽ lên tới 300 tỷ USD

_Kỹ

thuật xây hầm bảo mất chứa tiền của cty chúng ta là tiên tiến hiện đại 

nhất nên hiện tại nơi chúng ta đang ở sẽ ko có bất cứ ảnh hưởng gì từ vụ

nổ bom đó là mặt tốt. còn mặt xấu là tất cả các cửa an toàn đều đã 

khóa, chúng ta lại còn bị vùi dưới hàng tấn đất đá. Không khí ở đây chỉ 

còn đủ để thở trong 4h tới.

_Còn tin cực xấu là… - cậu 

ngồi xuống chiếc ghế dài, khẽ thở ra rồi nói nhanh… - đội cứu hộ phải 

mất ít nhất 3 ngày nữa mới đào tới chỗ này.

Anh sững người rồi cũng thẫn thở buông người xuống ngồi bên cạnh cậu.

_Vậy là chúng ta sắp chết sao??? – anh nói như đang trong cơn mơ.

Cả

hai im lặng ngồi hồi lâu bên cạnh nhau, cái viễn cảnh họ chỉ còn 4 ngày

để sống thật kinh khủng, cả anh và cậu đều còn rất trẻ và đang thành 

đạt, họ còn chưa có cả người yêu, sao lại có thể chết như vậy chứ!!!

Bỗng

nhiên cậu bật cười khanh khách, cười lớn đến nỗi ngã lăn ra cả sàn nhà.

Anh quay sang, trợn tròn mắt nhìn cậu, cái con người khó hiểu này….

Sau

một hồi lăn lộn vì trận cười, cậu ngồi bệt trên sàn nhà đưa tay quẹt 

nước mắt do cười quá nhiểu, giải thích với anh bằng giọng nói vẫn còn 

run run.

_Tôi đã từng mơ mình sẽ đc chết trên núi tiền, 

ko ngờ có ngày nó linh nghiệm thật, chỉ tiếc đó vẫn chưa phải tiền do tự

mình làm ra.

Anh cũng bật cười theo vì câu nói của cậu. 

Không khí có chút giãn ra, bớt căng thẳng nhưng rồi lại chùng xuống 

nhanh chóng. Có lẽ là núi vàng, núi bạc thì suy cho cùng chết cũng là 

chết thôi.

Cả hai ngồi tựa lưng vào nhau, đưa mắt nhìn bâng quơ xung quanh, gắm nhấm những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

_Jaejoong ah! – Anh đột nhiên gọi tên cậu, hơi thở rung rung cảm nhận rõ từ phía lưng.

_Vâng, TGĐ. – Cậu nhẹ nhàng đáp trả.

_Ko! Gọi tôi là Yunho đi! - Anh cựa mình, quay mặt về phía cậu.

_Gì vậy Yunho! – Cậu mỉm cười, cũng quay lại nhìn anh chờ đợi.

_Cậu đã từng mơ đc chết trên núi tiền, vậy cậu có biết tôi đã luôn mơ về điểu gì không??? 

– anh nhìn cậu, ánh mắt nheo nheo tinh nghịch

Cậu xoa xoa cằm vờ suy nghĩ rồi trả lời với giọng hơi đùa cợt.

_Tôi ko biết, nhưng tôi đoán có lẽ anh mơ đc chết trên đỉnh thế giới chăng???

_Sao cậu biết hay vậy. – Anh nhướng mày nhìn cậu vờ ngạc nhiên.

_Chuyện

này dễ mà… - cậu ngồi thẳng dậy, nghênh mặt ra chiểu tự hào nói… - anh 

là người có tài và có chí cầu tiến cao nhất mà tôi từng biết, chỉ vài 

năm nữa thôi, tôi đoán anh sẽ là doanh nhân thành đạt nhất châu Á chứ ko

riêng gì Hàn Quốc đâu.

Anh gật gù rồi cười cười mà nói

_Cảm ơn lời khen của cậu nhưng cậu đoán sai rồi Jaejoong àh.

Cậu hơi lùi ra xa nhìn anh vẻ như ko thèm tin.

Anh ôm lấy gương mặt cậu bằng cả 2 tay, kéo sát lại gần mình, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn đen láy

_Tôi chỉ mơ rằng tôi sẽ đc chết bên người tôi yêu mà thôi…và… - anh dừng lại, mỉm cười ấm áp.

Cậu mở to mắt, nín thở nhìn anh, chờ đợi lời nói tiếp theo.

_...... bây h tôi đã đc toại nguyện rồi.

Cậu thảng thốt, lắp bắp.

_Yun…Yunho

Anh

xoay người cậu lại, kéo vào long mình, áp đầu cậu lên ngực anh để cậu 

nghe thật rõ những nhịp tim chân thật mà bấy lâu nay anh giấu kín.

_Anh

yêu em Jaejoong ah. Yêu từ lần đầu anh nhìn thấy em ở trường đại học 

kia. Bóng hình em, chưa một giây phút nào rời khỏi trái tim anh.

Cậu sững người ra rồi nghẹn ngào xúc động.

_Yunho

ah! – Cậu vòng tay ôm lấy lưng anh, vùi mình thật sâu vào khuôn ngực 

anh săn chắc. hơi ấm này cậu cũng đã muốn cảm nhận từ lâu.

Anh

mỉm cười hạnh phúc, vùi mặt vào mái tóc nâu mềm, hít hà hương vani ngọt

dịu. phản ứng như 1 chú mèo con nũng nịu, cậu đã chấp nhận anh rồi đúng

ko???

Bất chợt cậu chui ra khỏi vòng tay anh, quỳ cao lên trên ghế, đưa tay xem đồng hồ rồi hốt hoảng nói

_3

tiếng rưỡi, chỉ còn 3 tiếng rưỡi nữa thôi Yunho ah! Chúng ta chỉ vừa 

mới nhận ra mình yêu nhau vậy mà chỉ còn từng ấy thời gian thôi. Mọi thứ

sắp kêt thúc rồi.

Anh dịu dàng nắm lấy đôi tay cậu kéo xuống, xoa xoa nhẹ nhàng lên tấm lưng thanh mảnh.

_Ưh

thật ngắn ngủi. anh thấy hối tiếc vì mình đã ko thổ lộ với em sớm hơn 

để bây giờ chỉ còn có 3 tiếng rưỡi bên nhau. Anh muốn hôn em… - anh hôn 

nhẹ lên môi cậu- … và ôm em…- anh vòng tay ôm lấy cậu -…nhiều nhiều hơn 

nữa

Cậu mỉm cười dịu dàng rồi vòng tay câu lấy cổ anh, áp môi mình vào môi anh, thì thầm.

_Vậy cứ ôm và hôn đi, nhiều như anh muốn vậy.

_Ko

chỉ có ôm và hôn đâu Jae ah, anh còn muốn cả con người em cơ… Anh nói 

khẽ bằng chất giọng trầm đục trước khi trượt lưỡi vào giữa 2 môi cậu 

đồng thời xô ngã cả 2 xuống chiếc ghế sofa dài.

Nụ hôn 

vội vã và cuồng loạn, cả 2 quấn lấy nhau như trong cơn vũ bão, môi ngập 

trong môi, 2 chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong vũ điệu tình ái nồng nàn. 

Tiếng mút lưỡi nóng bỏng vang dội giữa những khung tường khép kín.

Hai

đôi tay cũng hối hat, gấp gáp ko kém, cả 2 lần lượt cởi bỏ từng phần y 

phục của nhau một cách nhanh chóng. Vẫn quay cuồng giữa những nụ hôn và 

sự va chạm.

Chiếc quần lót bé xinh của cậu cuối cùng cũng

tuột ra khỏi đôi chân trắng trẻo. anh đột nhiên khựng lại, dứt hẳn khỏi

nhịp điệu nóng vội nãy giờ

.

_Yunho àh! – cậu khẽ gọi tên anh, nóng bừng cả người trước anh mắt say đắm của anh đang dò xét từng cm da thịt cậu.

Anh cuối xuống hôn lên môi cậu thỏ thẻ ngọt ngào.

_Anh luôn biết em đẹp nhưng ko thể tưởng tượng ra ra rằng em hoàn mỹ đến nhường này. Jaejoong ah! Anh yêu em…yêu em.

Anh lại nhấn chìm cậu vào 1 nụ hôn sâu nồng nàn, lần này chậm rãi hơn, dịu dàng hơn nhưng cũng mãnh liệt hơn.

Nụ

hôn thật lâu như để cả hai cảm nhận về nhau tất cả. anh chỉ nỡ tời ra 

khỏi đôi môi ngọt ngào kia khi cảm nhận cậu lả đi vì thiếu dưỡng khí.

_Jaejoong ah!...Jaejoong ah!.... – mỗi tiếng gọi thiết tha là một nụ hôn lên mắt cậu, lên tai cậu, lên má cậu.

Cậu chỉ nhắm mắt tận hưởng, ngẩng cao đầu để anh nhấn sâu thêm những sự tiếp xúc.

Anh chậm rãi thường thức từng phân cơ thế cậu, cảm nhận thật kỹ để ghi nhớ một lần và mãi mãi.

Đôi môi anh vẽ lên trên làn da trắng ngần những cánh đào đỏ ửng đánh dấu cậu mãi mãi là của anh.

_Yun…Yun

ah! – cậu rên lên 1 cách thiếu kiềm chế khi đôi môi anh chờn vờn nơi 

đầu nhũ, chiếc lưỡi nóng bỏng ko ngừng đùa nghịch với nó trong khi đôi 

tay ấm áp của anh trượt xuống đùa nghịch trên vùng bụng phẳng lỳ.

Anh hôn dọc theo những thớ cơ bụng, khẽ reo lên thích thú khi bắt gặp chiếc khuyên bạc hình mặt trăng nơi rốn cậu.

_Em đeo cả thứ này nữa sao??? – anh vùi mặt vào bụng cậu, dùng lưỡi trêu ghẹo chiếc khuyên khiến cậu phải rên lên vì nhột.

_Ưhm…đừng…đừng…mà…

Anh mặc kệ sự van xin, tiếp tục trêu đùa nó, tay nhẹ nhàng vuốt ve phần đùi trong nhạy cảm của cậu.

_Anh ko muốn em bảo anh dừng lại đâu Jaejoong ah! Anh muốn em phải van xin anh tiếp tục kia. – anh mỉm cười ranh mãnh nhìn cậu.

Cậu

chưa kịp mừng rỡ vì anh tha cho chiếc khuyên rốn thì một lần nữa cậu 

phải rung mình, rên rĩ thật lớn khi trọn vẹn thành viên của cậu đc bao 

bọc bởi khoang miệng ấm nóng của anh mà ko một lời báo trước.

Cậu

ko thể thốt thành lời mà chỉ có thể rên lên những âm thanh vô nghĩa, 

toàn thân nóng bừng, phấn khích vì khoái cảm mà anh mang lại. tay cậu vò

rối mái tóc nâu đang lặn hụp lên xuống giữa 2 chân mình.

“Nhóc con” của cậu cương cứng và đang khao khát đc phun trào mãnh liệt, nhưng anh dừng lại.

Cậu cố ngóc đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh đầy tinh quái.

_Xin

anh tiếp tục đi Jae…nếu ko…nếu ko anh sẽ dừng lại đấy… - anh thè chiếc 

lưỡi dài, đánh một vòng trên đỉnh “nhóc con” như trêu ghẹo cậu rồi toét 

miệng cười.

Cậu lườm anh muốn rách mắt nhưng rồi cũng chịu thua.

_Tiếp tục đi! Yun ah! Em van anh, nhanh lên….

_Uhm! Uhm! – ngay lập tức cậu rên lên thỏa mãn vì yêu cầu đc anh đáp ứng.

Chẳng mấy chốc cậu ra ngay trong miệng anh.

_Uhm…ngọt lắm! – anh nuốt trọn vẹn thứ dung dịch của cậu nhưng vẫn đưa lưỡi liếm mép ra vẻ còn thèm thuồng.

Cậu nhăn mặt, bĩu bờ môi xinh xinh ra mà nói.

_Xạo…bẩn vậy mà.

Anh chồm lên cắn vào cái môi quyến rũ đang bĩu ra kia.

_Ko có bẩn, ngọt ngào lắm, vì nó là của em mà.

Tay anh lần xuống dưới xoa nắn cặp mông căng tròn rồi chờn vờn những ngón tay trước cái lô bé xinh của cậu.

Jaejoong khẽ chùn người lại vì cảm giác lo sợ, nhưng lời nói dịu dàng, gợi tình của anh thủ thỉ bên tai làm cậu dịu lại.

_Jae ah! Anh muốn em…là của anh nhé…anh sẽ thật nhẹ nhàng mà.

Cậu bẽn lẽn gật đầu.

Một ngón tay, cậu cong người vì cơn đau lạ lẫm như chia đôi thể xác cậu. tay cậu bấu chặt lưng anh.

_Thả lỏng đi em…đừng sợ.

Ngón tay thứ 2, cậu thở đứt quãng vì đau nhưng nhớ lời anh, cố thả lỏng hết mức có thể.

Ngón

tay thứ 3, anh đưa vào nhưng chần chừ ko di chuyển, anh sợ cậu đau. Sau

một hồi khi đã quen với sự xâm nhập, cậu gật đầu ra hiệu cho anh di 

chuyển.

_Em…em muốn anh… - cậu đẩy cánh tay anh ra, ngập ngừng yêu cầu sự xâm nhập

Anh mỉm cười dịu dàng hôn nhẹ lên trán cậu nói nhỏ.

_Anh sẽ nhẹ nhàng mà, anh ko muốn em đau đâu

Anh nhấc 2 chân cậu lên đặt trên vai mình rồi thân trọng tiến vào.

_Cái

lỗ của cậu thật nhỏ và chật, phải mất một lúc anh mới đưa được trọn vẹn

thành viên to lớn của mình vào trong nhưng vẫn chưa dám di chuyển.

Chỉ khi nhận thấy hơi thở cậu ổn định và cặp mày thanh tú ko còn chau lại với nhau anh mới đưa đẩy những nhịp đầu tiên.

Cậu

hơi oằn mình lại vì cơn đau dằn xé nhưng rồi nhanh chóng thích nghi rồi

ko ngừng rên rĩ vì những khoái cảm sâu kín đang dâng trào từ tận cùng 

thân thể cậu.

_Uhm…nhanh…ah…nhanh nữa…lên…Yun ah!

Lời van xin gợi cảm như cú thúc vào hông con ngựa bất kham, những nhịp đẩy của anh mỗi lúc một nhanh, sâu và dứt khoát

Cú đẩy cuối mãnh liệt, anh nhấn chìm mình vào sâu trong cậu, trào tuôn những dòng cảm xúc.

Cậu

cũng ra ngay trên bụng anh, hai dòng dung dịch trắng đục chảy dài rồi 

hòa vào nhau làm một như thân thể họ, như nhịp thở và nhịp tim của họ.

Ôm

cơ thể mảnh mai đã hơi lả đi vào long mình. Anh để cậu tựa đầu vào ngực

anh thiêm thiếp ngủ nhưng cậu ko ngủ, cậu còn phải thức để cùng anh 

trải qua những giờ phút sau cuối này, để kéo thật dài tình yêu của họ. 

cậu đặt tay anh lên ngực mình, ngay vị trí trái tim để anh cảm nhận 

được, con tim cậu mãi luôn đập vì anh.

_Em yêu anh. – cậu thì thầm chỉ đủ để cả 2 cùng chia sẻ.

_Aisshhh!

Anh trở nên tham lam mất rồi Jae ơi! – anh vòng cả 2 tay ôm cậu, tựa 

cằm lên mái tóc nâu mềm, môi bĩu ra hờn dồi…. – trước đây anh chỉ mơ đc 

chết bên người anh yêu thôi, bây giờ anh lại muốn đc sống cùng em thật 

lâu, thật lâu, để yêu em, để có em….- anh dụi cằm vào đỉnh đầu cậu.

Cậu bật cười khúc khích vì cử chỉ dễ thương có phần hư hỏng ấy, phát vào tay anh 1 cái rồi nhẹ giọng.

_Anh

thật là…với em bây giờ đã là đủ, em đựơc anh yêu, được là người của 

anh, được chết bên anh, thậm chí còn chết ngay trên đống tiền, thế là 

đủ, chỉ cần có anh, thế là đủ.

_Jae dễ thương quá! – anh hạnh

phúc vì những lời thổ lộ của cậu, cúi xuống cắn lên cái vành tai nhỏ 

nhắn khiến cậu phải la lên oai oái.

Chợt…..

_Yun ah! Anh có nghe thấy gì không???? Tiếng máy khoan đấy, ở vách tường ngay phía sau chúng ta đây này. – cậu reo lên khe khẽ.

Anh lúc đầu không tin, tưởng cậu trêu chọc mình nên mặc kệ tiếp tục hôn lên tai, lên má, lên mắt cậu.

Cậu vội đẩy anh ra nghiêm túc nói.

_Anh nghe thử đi.

Anh dừng lại, vẫn chưa tin nhưng sợ cậu giận nên cũng thử lắng nghe.

Đúng là có tiếng máy khoan, mỗi lúc một to và đang tiến dần về phía họ.

Cả 2 ôm lấy nhau hồi hộp chờ đợi.

_Cạch…rầm…rầm…rầm

Một

đầu mũi khoan to nhô ra khỏi bức tường dày rồi dừng lại. mũi khoan được

rút ra để lại trên tường 1 lỗ hổng to như quả bóng tennis

Anh và cậu vội chạy đến bên chiếc lỗ, đúng lúc đó…

_Lee Soo Man ah! Ông có chắc đây là hầm ngầm chứa tiền của công ty ông ko????

Lee Soo Man, chẳng phải là gã giám đốc bộ phận nhân sự hám quyền, hám lợi luôn bắt chẹt nhân viên mới đấy sao???

_Đừng

có hỏi tào lao nữa, công sức nửa năm tao rình mò mới ăn trộm được bản 

thiết kê, công với gần 1 năm xác định vị trí rồi đào bới từ tòa nhà bỏ 

hoang bên cạnh sang đến đây đấy, sao lại có thể ko đúng nữa kia chứ. Bớt

nói đi, đập vỡ bức tường này rồi chui vào ôm tiền ra đây cho tao. Với 

đống đất đá trên đó thì còn lâu bọn chúng mới mò xuống đây được

.

_Ông ác thật đấy! đánh sập cả tòa nhà của người ta để ăn trộm tiền thế này.

“Bốp” – Im đi.

Cuộc đối thoại làm cậu ngạc nhiên đến sững sờ còn anh thì im lặng, bình tĩnh ko nói gì cả.

Anh dìu cậu trở lại ghế sofa, gom đống quần áo cẩn thận phủ lên người cậu, rồi mặc vào cho mình chiếc quần dài.

Xong anh lặng lẽ vơ lấy 1 gói dài đựng tiền xu ở gần đấy, tiến tới bên cạnh mảng tường vỡ đứng chống nạnh.

Cậu

vội mặc lại quần áo cho mình, liếc mắt qua thân thể nâu đồng vạm vỡ rắn

chắc của anh, khẽ nuốt nước bọt thương thay cho số phận những kẻ sắp 

chui qua cái lỗ bé tý kia. Ông bà đã dạy, tham thì thâm mà.

_Hi! Baby. – anh nói với giọng bỡn cợt, cúi xuống nhìn thằng vào mặt cái kẻ vừa mới ló đầu ra khỏi bức tường vỡ.

Hắn chưa kịp ú ớ điều gì thì bị anh cầm cả túi tiền xu nặng trịch nện thằng vào đầu (chết vì tiền theo đúng nghĩa đen)

Kẻ

còn lại đi sau, có lẽ là Lee Soo Man, thấy đồng bọn bị đánh thì hoảng 

hốt quay lưng bò ra nhưng bị anh chui vào túm lấy áo giật ngược ra 

ngoài.

Hắn sợ hãi, rên rĩ gì đó nhưng rồi cũng ngất lịm sau cú quật vai điệu nghệ của anh.

Quay lại nhìn cậu đang đứng đó mà há hốc mồm, anh mỉm cười nhẹ nhàng.

_Ra

khỏi đây thôi em, giâc mơ của cả 2 ta có lẽ phải bị trì hoãn rồi. đợi 

vài chục năm nữa đi, anh sẽ cho em chết trên đống tiền của anh và bên 

cạnh anh. Còn tối nay em sẽ phải “chết” trên giường với anh đấy……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro