chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏi thế gian tình ái là chi ?

Mà đôi lứa thề nguyền sống chết…

Nam Bắc phân chia hai đàng

Mưa dầm nắng dãi quan san

Cánh chim bạt gió muôn ngàn khổ đau

Chung quy một kiếp tình sầu

Khi vui gang tấc

Ngàn sầu biệt ly

Biết cùng ai, biết nói gì

Chỉ trông mây núi người đi không về…

(Mô ngư nhi – Nguyên Hiếu Vấn)

CHAP 10

UỲNH!!!!!!!!!!!

Crắcccccc………………………

Một lưỡi dao ánh sáng mỏng và sắc từ dưới nước phóng lên ngay lập tức phá tan lớp băng trên mặt hồ. Jaejoong từ dưới nước ngoi lên, hai tay vẫn cố ôm chặt lấy kẻ đang bất động kia, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Tuyệt thật! Cuối cùng cũng thoát ra được…

Phụt ~~~~

Dùng chút tàn lực còn lại tung người lên bờ, vì sức đã không còn mấy mà còn phải ôm theo một cục nợ không hề nhẹ, vậy nên vừa tiếp đất chân tiên nhân đã nhũn ra, cả thân hình mềm mại không tự chủ được mà ngã xuống, đương nhiên cả Yunho đang nằm trong tay cũng đổ theo. Cuối cùng chẳng hiểu xoay sở thế nào mà thành ra Jaejoong đang nằm đè lên người Yunho.

~ Hừ…

Mặc kệ tư thế hiện giờ đang có chút không trong sáng, Jaejoong nằm thở dốc, cả người mềm như cọng cỏ. Mấy canh giờ ngâm mình dưới nước lạnh khiến cả người Kim thần cóng lại, tay chân gần như là mất hết cảm giác. Hơn nữa lúc đó luôn phải duy trì một trạng thái không những khiến đôi môi mình không thoải mái còn khiến tâm trạng cũng lộn tung hết lên. Tuy đúng là không thể hiểu sự đời bằng nhóc con Changmin, nhưng với kinh nghiệm những năm phiêu dạt khắp nơi ở trần gian, Jaejoong cũng biết chút chút về cái sự tình “môi chạm môi”. Nam nhân cùng nữ nhân môi chạm môi, có nghĩa họ không là phu thê thì cũng là người yêu. Nam nhân cùng nam nhân chạm môi, cũng có thấy qua, đương nhiên là vì họ yêu nhau nên mới làm thế. Thực ra cũng có nhiều trường hợp môi chạm môi là vì truyền khí, ví dụ như người này bị ngất, người kia hô hấp gì gì ấy chẳng hạn… Suy nghĩ một hồi Jaejoong rút ra kết luận tự trấn an mình, ngài và hắn môi chạm môi chỉ để truyền khí, tuyệt đối không có loại tình cảm nào khác!! Còn việc tâm vì cớ gì mà chấn động dữ vậy… chắc có lẽ vì đây là lần đầu đôi môi ngài tiếp xúc với một đôi môi khác thôi!!! (thiệt là trong sáng =”=)

~ Yunho, ngươi vẫn chưa tỉnh sao?!

Cảm thấy thân nhiệt người bên dưới đã ấm lên bảy tám phần, Jaejoong ngẩng đầu lên hỏi. Rốt cuộc chỉ thấy vẫn là hai mắt đang nhắm nghiền, khuôn mặt có chút cứng ngắc, đôi môi chưa hết màu nhợt nhạt. Hắn chưa tỉnh!!!

~ Này… ~ Jaejoong đưa tay vỗ vỗ vào mặt Yunho ~ …không biết lúc trước là kẻ nào làu bàu kêu ta vô dụng, giờ thì…

Khuôn mặt bỗng chấn động một chút, tự dưng nhớ lại chuyện cũ, lúc ngài bị nhốt trong tảng băng kia, thân thể không cử động được nhưng ý thức vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Vậy nên lúc đó hắn nhìn ngài thế nào, ngài đều nhớ rõ. Giờ ngẫm lại, có lẽ ấy là lúc thân nhiệt Jaejoong tăng lên mạnh nhất, cũng vì vậy cùng với hoả của Yunho mới làm tan được khối băng đó.

Nhớ đến ánh mắt ấy, cơ thể lại cảm thấy một phen tê dại…

Sau đó ngài tâm trí mơ mơ hồ hồ làm gì không rõ, chỉ mang máng thấy khuôn mặt anh tuấn kia từ từ được phóng to ra. Rồi không hiểu mình đã làm cái gì để cả người lâng lâng giống như lúc đang đi dạo trên mây, toàn thân bủn rủn với một loại cảm giác ngọt ngào kỳ lạ xuất phát từ đầu môi lan ra khắp cơ thể…

Đến lúc tâm tĩnh lại, mở mắt ra đã thấy kẻ nằm dưới đang trợn mắt nhìn mình. Jaejoong khi ấy mới nhận ra ngài nãy giờ đã làm một hành động… khó có thể khiến người khác không trợn mắt được.

Jaejoong đã, đang, và vẫn ngậm môi dưới của Yunho.

Phịch~~~

Yunho sau khi định thần lại ngay lập tức đảo người nằm đè lên Jaejoong, khuôn mặt biểu tình không hẳn là tức giận, có lẽ sứng sốt chiếm nhiều hơn.

~ Ngươi.vừa.làm.gì?

~ … ~ Jaejoong nhíu mày không trả lời, ước gì ngài có thể biết mình vừa làm gì.

~ Ngươi ngậm môi ta?! ~ Giọng nói Yunho vốn đã trầm giờ càng trầm hơn, nghe thật không đoán được tâm trạng.

~ …

“Nói bậy, ai ngậm môi ngươi!!!”  Nghĩ thì nghĩ thế, nói thì cũng muốn nói thế, nhưng cuối cùng chẳng có từ nào được phát ra, vẫn là Jaejoong tròn mắt nhìn kẻ bên trên, vẻ mặt ngây thơ lúng túng biểu hiện rõ ý tứ “ta không biết”.

Lúc trước ngắm nhìn kẻ này qua một lớp băng đã thấy bản thân không kiềm được những suy nghĩ không hay rồi, hiện giờ lại trực tiếp coi ở khoảng cách gần như vậy, Yunho nhìn chằm chằm vào người dưới thân mình, bất giác nuốt nước bọt.

Cứ như vậy mặt đối mặt, rồi đến cuối cùng chính Yunho cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, vô tình sa chân vào con đường tà đạo ban nãy Jaejoong đã đi. Ngài từ từ cúi đầu, mắt dán chặt vào đôi môi anh đào đỏ mọng kia…

Bang!!!!

Nguyên cả cái quạt ánh sáng của Jaejoong không nương tình mà quất thẳng vào một bên má, Yunho sa sẩm mặt mày nhất thời tránh người qua một bên. Jaejoong ngay lập tức nhổm người dậy, không thèm nhìn lại mà tung người bay mất, đương nhiên có để lại một câu thể hiện rõ sự bức xúc.

~ Thật hồ đồ!!!!

Yunho ngồi ngây ra trong chốc lát, sau đó thì mặt đỏ au lên, lửa từ quanh người phụt ra mạnh mẽ, vừa nghiến răng vừa uất hận nói.

~ Quá đáng!! Ngươi làm thì được!!!!!!!

………………………………

………………..

……..

.

.

.

~ YOOCHUN!!!! ~ Junsu bật dậy hét lên hoảng hốt, mắt dán chặt vào hình bóng phía xa kia. Vội vã lao nhanh về phía hắn, trong lòng tràn lên một cảm giác đau lòng. Máu!! Y thấy có vết máu! Là chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra vậy?!

~ Nươ…ng… tử… ~ Yoochun loạng choạng lê tới, hắn vốn lần theo mùi của Thạch Lệ để tìm đến, hoàn toàn không nghĩ rằng lại gặp được nương tử ở đây… Hoá ra Changmin đã tìm được ra nương tử cho hắn rồi.

~ Yoochun huynh! ~ Changmin theo hướng nhìn của Junsu cũng quay ra nhìn thấy Hàn tinh bây giờ đang trong tình trạng khá thê thảm. Sắc mặt tái nhợt, môi còn vương lại vài tia máu, chắc chắn đã dính phải chưởng lực của phụ mẫu rồi. Changmin vội leo lên Bạch Hổ rồi phóng lại chỗ Yoochun.

~ BẠCH HỔ!! LÙI LẠI!!!

Tiếng ra lệnh của Jaejoong từ xa vang lên, ngay lập tức Bạch Hổ dừng bước và chạy giật lùi lại. Changmin trong phút chốc đã nhận ra mục đích mẫu thân nhưng lại không kịp ngăn cản…

~ THIẾT KIM SA!!!

~ KHÔNGGGGGG!!!!! ~ Junsu kinh hoàng nhìn lưỡi dao ánh sáng đang lao vào người Yoochun, lệ dâng lên làm nhoè hai mắt nhưng vẫn cố chạy đến.

Xoẹt ~~~

~ Phụttttt ~~~~

Chưởng lực chết người được phóng thẳng vào cơ thể khiến Hàn tinh không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Lần trước là Hoả Dã Cầu của Hoả thần, lần này là Thiết Kim Sa của Kim Thần. Dính phải hai chưởng lực mạnh trong một thời gian ngắn như vậy, Yoochun cảm thấy đất trời chao đảo, đôi chân mềm nhũn ra, hắn gục xuống ngay trước khi Junsu chạm tới.

~ Yoochun!! ~ Junsu vội quỳ xuống đỡ lấy hắn ~ Ngươi sao vậy??! Này, nhìn ta đi…

~ Nương… tử a… cuối cùng… cũng tìm… được… đệ… ~ Nằm trong vòng tay người mình yêu, Hàn tinh mỉm cười hạnh phúc, bàn tay run rẩy đưa lên đặt vào má Junsu. Nương tử khóc vì hắn, thế là nương tử cũng có chút tình cảm với hắn chứ có phải không đâu. Cả người đau nhức, duy chỉ có trái tim là thực ấm áp vui vẻ.

~ Ngươi… huhuhu ~~~

Lúc này Jaejoong mới hạ người xuống. Khi nãy từ xa trông thấy Hàn tinh tiến tới chỗ Changmin, ngài cứ nghĩ rằng nó định cướp Changmin đi nên mới vội vội vàng vàng xuất chưởng. Bây giờ đến gần mới phát hiện ra ngoài Changmin còn có một tiểu tiên khác đang ôm Hàn tinh khóc lóc, và hơn nữa vẻ mặt Changmin lúc này cũng rất thương tâm nữa.

~ Tiểu tử… ~ Jaejoong đi đến bên Changmin ~ … là chuyện gì vậy?!

~ Ai… là thế này…

Changmin thở dài ai oán rồi nói một cách vắn tắt nhất sự việc thảm khốc đang diễn ra. Nhẽ ra việc diệt trừ yêu quái ở đây là hoàn toàn đúng đắn, nhưng sao sau khi nghe xong câu chuyện nhóc con này kể Jaejoong lại thấy mình vừa làm một việc rất tàn nhẫn vậy. Đặc biệt là lúc này nhìn thấy Junsu vẫn đang ôm lấy Yoochun khóc lóc, Jaejoong cảm thấy thực bi ai a ~~~

~ Hử… cái gì thế này…?! ~ Yunho vừa đáp xuống cũng ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt thu hút, tạm thời quên luôn mục đích chính là chất vấn chuyện ban nãy với kẻ nào đó, ngài nhìn Changmin khó hiểu.

~ A… chuyện là thế này phụ thân ah…

Changmin lại bắt đầu lấy hơi kể. Trong lòng có chút thắc mắc không hiểu sao khi mẫu thân vừa thấy phụ thân lại vội đi vòng qua nhóc để nhóc đứng giữa hai người như vậy. Có lẽ ban nãy đã xảy ra một việc gì đó rất hay ho khiến cho mẫu thân trở nên… có vẻ là ngại ngùng với phụ thân thì phải. Ấy… nhưng bây giờ chuyện Yoochun huynh mới là chuyện quan trọng cần giải quyết, chuyện phụ mẫu đành nói đến sau vậy.

~ Đệ đừng khóc… chuyện này với ta… không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi…

Yoochun đau lòng nhìn nương tử mình nước mắt nước mũi hoà làm một. Lúc trước hắn đã nói với Junsu việc mình là một trong những yêu quái canh giữ Thạch Lệ rồi, nhưng có lẽ đệ ấy chẳng nhớ đến chuyện đó đâu. Nương tử chẳng phải luôn hờ hững với tất cả mọi hành động của Yoochun sao?!

~ Ngươi nói cái gì?! Ta không cho ngươi chết… ngươi lấy ta xong nỡ bỏ ta lại như vậy sao?! ~ Junsu đưa tay lên quẹt nước mắt rồi tiếp tục gào lên. Rõ ràng người đang bị thương nằm đây là Yoochun nhưng sao y cảm thấy giống như chính mình đã lãnh lưỡi dao ánh sáng đó vậy?!!

~ Đó… không phải… đúng ý đệ sao?! Đệ… có thể trở về… dưới núi sống… từ nay… sẽ không có ai đến làm phiền đệ nữa… dù sao… chúng ta cũng mới là… phu thê… trên danh nghĩa thôi…

Yoochun nở nụ cười gượng gạo, là hắn tự nói yêu, tự quyết định bắt người ta lấy mình. Hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần có thời gian thì Junsu sẽ yêu hắn, nhưng ngay giây phút biết tin nương tử của mình đã chạy trốn, Yoochun cảm thấy tình yêu này thực sự quá ngu ngốc. Hắn đã định sau khi đoạt lại Thạch Lệ và tìm được nương tử sẽ làm mọi chuyện dứt điểm luôn. Bây giờ lại bại trận dưới tay Kim thần và Hoả thần, nhưng ít nhất cũng có cơ hội dứt điểm mọi thứ với Junsu, thế là đủ rồi.

~ Ngươi nói gì!!! Ngươi định phủ nhận tất cả sao?? Ngươi ép ta thành hôn rồi từ bỏ ta… ngươi xuất hiện trước mặt ta rồi chấp nhận sẽ biến mất… ngươi… ngươi làm ta yêu ngươi rồi quyết định buông xuôi là sao??? ~ Junsu kích động hét lên khi cảm thấy hơi thở của Yoochun ngày càng yếu đi.

~ Cái gì… đệ… yêu ta sao?! ~ Yoochun kinh ngạc nhìn người trước mặt ~ Nhưng… đệ luôn…

~ Tướng công… ta xin lỗi… là ta sai… vì ta mãi không thể chấp nhận nổi việc mình yêu một yêu quái… nên ta đã chạy trốn… huhuhu ta yêu ngươi mà… đừng bỏ ta…

Một tiên một yêu dây dưa cùng một chỗ đã không thể chấp nhận nổi, vốn dĩ lúc bị bắt về thành hôn Junsu cũng không đến nỗi nổi điên lên. Chỉ vì sau đó y phát hiện ra trái tim mình không biết từ bao giờ đã trao cho tên yêu quái phiền phức Park Yoochun kia mất rồi, khi ấy mới thấy hoảng hồn. Hắn là yêu quái còn Junsu là thần tiên, hai người có thân phận khác biệt như vậy làm sao có thể bên nhau được!!!

~ Junsu… đệ yêu ta… thật sao… đệ… khụ khụ… ~ Từ ngực trào lên một trận đau nhức, Yoochun gập người ho ra máu, chứng tỏ vết thương đã rất nặng.

~ Thôi nào… ~ Changmin từ trên lưng Bạch Hổ nhảy xuống, ngồi xuống chỗ Yoochun, đoạn nhóc con giơ hai tay đặt vào ngực Yoochun, ánh vàng bắt đầu phát ra ~ … nể tình huynh rất hay đem đồ ăn đến cho ta, ta cho huynh được chọn…

~ Chọn?! ~ Tất cả đều nhìn Changmin với ánh mắt khó hiểu.

~ Huynh muốn trở thành chuột bạch hay người hoá băng để đệ biến nào! ~ Changmin chậm rãi nói mà không để ý rằng hai từ “chuột bạch” và “người hoá băng” giống như hai mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Junsu.

~ Không được!!! ~ Junsu vội đẩy tay Changmin ra khỏi người Yoochun ~ Thạch đại nhân, ta xin ngươi, đừng cướp đi sự sống của Yoochun có được không???!!!

~ Chuyện này… ~ Nhóc con nhíu mày suy nghĩ, đây đã là luật rồi, nếu không biến Yoochun huynh thành nguyên dạng thì thật không công bằng cho những yêu quái canh giữ Thạch Lệ khác a ~

~ Junsu… ~ Yoochun thều thào nói ~ … đệ đừng làm khó Changmin nữa… ta có thể trở thành chuột bạch… mãi mãi bên đệ mà…

~ KHÔNG!!! Huhuhu ~~~ Ta không cần chuột bạch, ta cần ngươi, ta cần Park Yoochun nhà ngươi cơ!!! ~ Junsu nhào hẳn vào lòng Yoochun mà kêu khóc. Nếu biết trước sẽ như thế này y đã chẳng thiết gì cái danh phận tiên yêu nữa, tại sao phải đến lúc sắp mất Yoochun y mới nhận thức được mình yêu kẻ này đến thế!!!

~ …

~ …

Cảnh tượng uyên ương bị chia rẽ có thể khiến cho bất cứ ai chứng kiến không rơi lệ thì cũng xao lòng. Jaejoong và Yunho vốn là những vị thần có tâm, nay nhìn thấy cảnh trên đương nhiên không khỏi động lòng. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, Hàn tinh vốn là yêu quái canh giữ Thạch Lệ, nếu tha nhỡ hắn lại đến làm khó hai người thì sao? Lần giao chiến vừa rồi thực sự đã gây nên những hậu quả khá lớn (trên cả mặt sức khoẻ lẫn tinh thần), vậy nên việc tha cho Hàn tinh là không thể. Cơ mà nhìn tiểu tiên kia đau lòng như vậy quả thật Jaejoong cùng Yunho cũng không biết nên xử trí ra sao. Thôi thì đành chờ vào quyết định của tiểu tử kia vậy.

~ Thổ thần, ta bảo ngươi cái nè, nếu Yoochun huynh biến thành chuột bạch thì ngươi có thể luôn đem huynh ấy bên mình, rồi có thể bắt nạt huynh ấy bất cứ lúc nào ngươi muốn… ~ Cho dù Junsu có liên tục kêu “Ta không cần”, Changmin vẫn cố nói mềm, hi vọng có thể làm Junsu thôi không nháo lên nữa rồi đến đâu thì đến ~ Còn nếu cho huynh ấy hoá thành băng thì ngươi vẫn có thể nhìn thấy huynh ấy trong dạng người, chỉ là huynh ấy sẽ không nhận thức được gì nữa thôi…

~ Hài tử à… ~ Jaejoong khẽ khều vai Changmin và chỉ vào kẻ vẫn đang gào khóc kia ~ … ta thấy ngươi càng nói Thổ thần càng khóc dữ hơn đó…

~ Nhóc con, ngươi mau mau giải quyết chuyện này đi!! ~ Yunho sốt ruột giục.

~ Ai da ~~~~ dây vào mấy chuyện tình ái này thật là đau đầu a ~~~~ Changmin bất lực ngồi ôm đầu.

~ Kim thần, Hoả thần… ~ Junsu lê đầu gối đến quỳ trước mặt Jaejoong và Yunho ~ … ta có thể đảm bảo Yoochun sẽ không ngăn cản việc đi lấy Huyết Thạch của các ngươi nữa, chỉ cần các ngươi tha cho hắn, đừng bắt hắn biến về nguyên dạng mà…

~ A… Thổ thần, ngươi… ~ Jaejoong đang rất cảm động trước sự cầu xin của Junsu. Đoạn ngài quay ra nhìn Yunho ý hỏi có nên hay không tha cho Hàn tinh.

~ Changmin, chẳng nhẽ không còn cách nào khác để giải quyết chuỵên này sao?! ~ Yunho lên tiếng hỏi, sự khóc lóc cần xin của Junsu đúng là cũng làm ngài cảm động, nhưng cái chính là ánh mắt tha thiết hi vọng của kẻ nào đó nhìn Yunho làm ngài không thể không lên tiếng.

~ Umh… thực ra… cách thì không thiếu… chỉ là phụ thân với mẫu thân có thể chấp nhận được hay không thôi?!

~ Cách gì?! ~ Ngay lập tức ba tiên nhân đồng thanh hỏi, Yoochun đang nằm yên ngóng quyết định cuối cùng cũng ngóc đầu lên nhìn Changmin chờ đợi.

~ Ấy là…

END CHAP 10

Jaejoong cuối cùng cũng nghiệm ra rằng, một khi Changmin đã cảnh báo trước cái gì, thì phải tuyệt đối suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó trên mọi phương diện. Nếu như lúc đó ngài có thể nghĩ được hành động gật đầu đồng ý của mình sẽ dẫn đến việc đáng xấu hổ này thì không bao giờ ngài đồng ý…

Yunho cay đắng nhận ra rằng, chỉ vì một phút yếu lòng không đáng có mà giờ ngài phải đứng đây chứng kiến cảnh tượng này, và thậm chí điều khiến Hoả thần cay đắng hơn là… ngài thích cảnh đó…

Tất nhiên đó là chuyện sẽ xảy ra trong một thời gian nữa…

Còn giờ…

CHAP 11

.

.

.

Thành thực mà nói, cách giải quyết của Changmin là rất nhẹ nhàng và đơn giản. Chỉ là Jaejoong và Yunho phải chấp nhận việc có thêm người đồng hành trong chuyến đi này thôi. Bởi vì sau khi lên đến đỉnh núi một trong hai vị thần này sẽ là chủ nhân của Huyết Thạch, khi đó pháp lực vô biên muốn biến một con chuột bạch trở lại dáng người là dễ như trở bàn tay. Tuy rằng Jaejoong cũng đưa ra ý kiến chi bằng để Junsu và Yoochun ở lại chờ dưới chân núi, khi nào một trong hai người được lên làm Ngọc Đế rồi sẽ quay lại giải phép cho Yoochun, nhưng ngay lập tức ý kiến đó bị Changmin gạt phắt đi. Nhóc con líu lô lí sự rằng nếu như đi cùng phụ thân với mẫu thân, do tiên khí của hai người rất mạnh nên cứ mỗi tháng một lần Yoochun có thể trở lại dáng người để vỗ về an ủi nương tử Junsu, còn không thì cứ mãi trong lốt chuột bạch cho đến khi được hoá giải.

Khỏi nói cũng biết Junsu chọn cách nào. Tiểu tiên với khuôn mặt ngây thơ cùng ánh xanh dương dịu nhẹ bao quanh người ấy đã dùng đôi mắt ươn ướt của mình để cầu xin Jaejoong. Vốn là một vị thần có trái tim nhân hậu, Jaejoong chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý. Sau đó đến lượt tiên nhân với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dùng đôi mắt đen tròn lấp lánh quay ra tìm sự chấp thuận từ phía người còn lại. Yunho rõ ràng đã tự nhủ trong đầu là việc này không thể dễ dàng quyết định như vậy được, thế mà vừa bắt gặp ánh mắt ai kia lại ngay lập tức gật đầu, miệng cũng vô thức mà phát ra hai tiếng chết người : “Đồng ý”

.

.

.

Vù ~ vù ~ vù ~~~

Từng đợt gió lạnh thấu xương cứ thế vô tâm thổi đến mà không để ý rằng chúng đang làm cho một nhóc con đáng yêu co ro người lại, răng đánh vào nhau lập cập…

~ Phụ… th…ân ơi… b…ế… ~ Từ trong lòng Jaejoong, Changmin vươn tay về phía Yunho đòi bế. Mặc kệ phụ thân muốn bế nó bằng cách nào, bây giờ đang lạnh chết đi được, chỉ cần có thể nằm trong lửa ấm của phụ thân là mãn nguyện rồi.

~ Ta tưởng ngươi không thích được ta bế cơ mà… ~ Đã đi với nhau được một thời gian nên Yunho có vẻ cũng chẳng quá khó chịu về sự nhõng nhẽo bất thường của Changmin. Thậm chí lúc này ngài còn đang cảm thấy tiểu hài tử trước mặt thật là đáng yêu.

~ Hic… hic… nhưng mà lạnh lắm… bế… bế… ~ Changmin mồm méo xệch nhìn Yunho, khoé mắt đã bắt đầu đong đầy lệ trong suốt.

~ Hứ… ~ Yunho cười khẩy một phát rồi lại tiếp tục đi, giờ ngài mới phát hiện ra có một hài tử bên mình cũng không hẳn nhàm chán. Tuy là phiền phức thật đấy, nhưng đôi khi lại thấy nó hay hay, có lẽ tư tưởng không lấy nương tử – không sinh hài nhi của Hoả thần đã bắt đầu bị lung lay rồi đây.

~ Thật là…

Jaejoong nheo mắt nhìn Yunho không bằng lòng, sau đó nhìn vào cục bông vàng đang giọt ngắn giọt dài trong lòng mình mà thấy thương. Đoạn ngài đi về phía Yunho, nhẹ nhàng nhấc bổng Changmin lên rồi đặt vào lưng kẻ đó. Như bắt được thịt, Changmin ngay lập tức vòng tay ôm chặt cổ Yunho, cả hai chân ngẵn cũn cũng cố quắp quắp vào như sợ bị phụ thân gỡ ra. Đáng tiếc là chả cần Yunho phải ra tay, do chân ngắn tay mềm chả thể ôm bám vào khúc gỗ kia lâu, Changmin từ từ trượt xuống, hai chân cố trèo trèo cơ mà… bất lực…

~ Hic hic hic…

Jaejoong phì cười trước cái dáng vẻ đáng yêu của Changmin, tiên nhân xinh đẹp dùng đôi tay thon của mình để đỡ nhóc con và cố định cho cục bông ấy yên vị trên lưng Yunho. Vì lẽ đó mà ngài cũng chẳng thể bỏ tay ra được, cho dù chỉ là chạm qua Changmin, nhưng dù sao cũng thấy rất…

~ Hà… phụ thân ấm quá…

Changmin nằm lim dim trên lưng phụ thân, phía đằng sau có đôi tay mịn màng của mẫu thân níu giữ. Nở một nụ cười chúm chím trên môi, nhóc con bắt đầu suy nghĩ. Cho dù không biết giữa phụ thân và mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất Min cũng thấy được sự ngại ngùng giữa hai người. À, thực ra thì vẻ ngượng nghịu của mẫu thân được thể hiện rõ hơn, dường như lúc đó mẫu thân đã làm cái gì đáng xấu hổ lắm ấy. Thế nên từ đó đến giờ Min chưa thấy mẫu thân nhìn thẳng vào mặt phụ thân bao giờ, chẳng bù cho lúc trước, cứ nhằm thẳng vào mặt nhau mà to tiếng. Việc để Junsu và Yoochun đi cùng có thể sẽ làm chuyến đi này trở nên lâu hơn, nhưng điều đó là cần thiết. Bởi vì Changmin cảm thấy khá ngán ngẩm với sự đổi màu như rùa bò của Thạch Thạch nên đã nghĩ đến xúc tác gì đó cho viên đá đó có thể nhanh nhanh đổi màu. Vừa hay có sự xuất hiện của Yoochun và nương tử huynh ấy.

Nói thật là Changmin thừa sức vừa chữa lành vết thương vừa giữ lại dạng người cho Chun huynh, ngay cả việc phá luật để Yoochun tiếp tục làm yêu quái cũng chẳng vấn đề gì. Changmin là ai chứ, là bảo bối của ngọn núi này đấy, nhóc đã làm cái gì là đúng cái đấy, cấm có kẻ nào dám ho he kiến nghị. Tuy nhiên vấn đề ở đây là cần chất xúc tác cơ mà, và chất xúc tác cho một đôi yêu nhau còn gì tốt hơn là một đôi yêu nhau khác. Chính bởi lẽ đó mà phu thê nhà kia mới bị lôi đi theo cùng, nhưng cũng có sao đâu, coi như là đi củng cố tình cảm đi. Gì chứ Changmin thấy tình cảm của Junsu với Yoochun cũng tồn tại nhiều vấn đề lắm. Biết đâu từ chuyến đi bất đắc dĩ này lại có thể trở nên vững chắc và sâu đậm hơn…

Oái! Nhắc mới nhớ, nãy giờ cứ để mặc Thổ thần Junsu phía sau kìa!!!

~ Junsu… Junsu, mau lại đây!! ~ Changmin quay người ra vẫy vẫy Junsu, người mà từ nãy đến giờ đang vô cùng tủi thân khi nhìn thấy cảnh phu thê hài tử hạnh phúc trước mắt.

~ Umh… ~ Junsu rụt rè nhìn, lúng túng không biết có nên đến phá cảnh êm đềm của gia đình người ta không?!

~ Ngươi không thấy lạnh à?! ~ Jaejoong kéo Junsu đến gần mình rồi hỏi.

~ A… không… ~ Tiểu tiên xinh đẹp lắc đầu ~ … ở với Yoochun một thời gian rồi nên…

~ Trời tự dưng lạnh như vậy… không phải là do con chuột trong tay ngươi làm đấy chứ?! ~ Yunho đột nhiên quay ra hỏi.

~ Không phải, không phải!!! Yoochun bây giờ đâu còn yêu phép gì nữa!!! Không phải do huynh ấy làm đâu… ~ Junsu một tay khua rối rít, một tay giấu giấu con chuột trắng muốt đang cầm về phía sau lưng.

~ Thì ta chỉ nói thế thôi… ~ Yunho nhăn mặt ~ …ngươi làm gì mà cứ như là ta sắp ăn thịt con chuột đó đến nơi vậy?!

~ Umh…

Junsu cúi đầu không nói gì, Hoả thần mặt lúc nào cũng khó đăm đăm ấy, bảo sao không sợ cho được. Lúc trước khi Changmin đưa ra cách bảo Junsu và Yoochun (trong lốt chuột) phải đi cùng hai vị thần này lấy Huyết Thạch, Junsu đã gật đầu đồng ý ngay tức khắc. Căn bản bởi lúc đó chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu được Yoochun thôi. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy việc này thật đáng sợ a ~ Đi lấy bảo vật của trời đất, âm mưu lật đổ Ngọc Đế, hai tội này nặng lắm, và giờ thì Junsu đã trở thành tòng phạm của Kim thần và Hoả thần rồi…

Thôi thì… vì tướng công…

Nhóc con rắc rối nằm trên lưng Yunho vừa ấm vừa êm nên đã thiu thiu ngủ. Thứ gây ồn duy nhất đã tạm thời ngừng hoạt động, vậy nên lúc này bao trùm lên cả nhóm là một không khí cực kỳ im lặng. Yunho im lặng vì ngài đang cố kiềm chế ước muốn được lẳng con heo con đang ngủ trên lưng mình xuống cho bõ ghét. Jaejoong im lặng vì đang mải suy nghĩ vẩn vơ về một cảm xúc không tên nào đó. Junsu im lặng vì vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, không biết nên mở miệng bắt chuyện với hai người kia thế nào. Yoochun và hai linh thú im lặng vì… haish ~ muốn nói cũng đâu có nói được đâu…

Vù vù ~~ vù vù ~~

Gió lạnh cứ thế thổi ngày càng lớn. Hiển nhiên không phải do Hàn tinh Yoochun làm, có thể đây là tác phẩm của một yêu quái nào đó, cũng có thể là do ngọn núi không bình thường này vốn có sự thay đổi thời tiết kinh dị như vậy. Mới ban sáng còn nắng ấm êm dịu đến chiều đã có gió lạnh vù vù ngay rồi. Tuy nhiên chút khó khăn nhỏ đó không thể làm chậm bước hai vị thần nọ, họ vẫn cứ phăm phăm đi tiếp như chẳng hề có trở ngại gì. Có chăng chỉ là Changmin không thể chịu nổi gió mạnh như vậy, nhóc bám dính lấy Yunho suốt, thậm chí đang sưởi ấm trên lưng phụ thân rồi vẫn cứ sụt sịt than lạnh như thường.

Kì cục… đá mà cũng sợ gió sao?! (=_____=)

~ Yêu quái!

Đi suốt hai ngày liền, ngoại trừ những yêu quái lặt vặt dùng để đánh đấm cho đỡ ngứa tay ngứa chân thì chẳng thấy có con yêu nào đủ mạnh để làm khó các tiên nhân. Đến tận bây giờ mới thấy Jaejoong khựng lại nhíu mày, mắt đảo qua đảo lại tìm nơi đang phát ra nguồn yêu khí cực mạnh gần đó.

~ Có yêu quái sao?! ~ Junsu nghe vậy liền sốt sắng hỏi lại, đã từng nghe nói những yêu quái chịu trách nhiệm trông giữ Huyết Thạch và Thạch Lệ rất mạnh, Junsu từ trước đến nay chỉ toàn chạm mặt với những con yêu lèo bèo (trừ Yoochun) nên hiện đang rất trông chờ được thấy một yêu quái mạnh chính hiệu!!!

~ Ta có thấy gì đâu?! ~ Kì lạ thay Yunho lại không thể cảm nhận thấy yêu khí, nhưng nếu hỏi có gì đó khác thường không thì đúng là có thật. Không hiểu sao… bỗng nhiên có mùi hương gì đó rất thơm quanh đây…

~ Các ngươi không thấy gì sao, mùi yêu khí nồng như vậy?!? ~ Jaejoong vừa hỏi vừa nhìn Yunho và Junsu khó hiểu, tại sao chỉ có mình ngài ngửi thấy yêu khí vậy. Thổ thần Junsu có thể chưa đủ mạnh để phát hiện ra yêu khí, nhưng một vị thần lâu năm như Yunho nhẽ ra phải nhận ra cái gì chứ?

~ A… phụ thân, cho Min Min xuống!! ~ Changmin đảo mắt suy nghĩ một hồi, sau đó như vừa nghĩ ra cái gì liền đòi xuống khỏi lưng phụ thân.

~ Changmin, con có cảm thấy có yêu quái không? ~ Jaejoong vừa đỡ Changmin xuống vừa hỏi.

~ Umh… Min Min cũng không rõ…

Hài tử nói dối mẫu thân là hài tử hư, cơ mà nếu có lý do chính đáng thì nói dối chút xíu cũng đâu có sao?! Changmin đương nhiên biết có yêu quái đang theo dõi bọn họ, thậm chí còn đoán ngay được đó là yêu quái nào. Chính bởi vậy nên nhóc con mới đòi tách khỏi phụ thân, vì… theo như nó thấy, ở gần phụ thân trong thời điểm này là không khôn ngoan.

À không, nói chính xác hơn là… ở gần cả phụ thân lẫn mẫu thân trong thời điểm này là không khôn ngoan…

Vậy là Changmin cũng quẫy quẫy ra khỏi vòng tay Jaejoong để nhảy xuống đi về phía Junsu.

Vù ~ Ào ào ào ~~~~~~

Jaejoong còn chưa kịp thắc mắc về hành động của Changmin thì gió bỗng nổi mạnh lên. Một làn khói trắng không rõ xuất hiện từ đâu trong chốc lát bao trùm lên cả khoảng không gian. Làn khói đó dày đến nỗi có thể che tầm nhìn của tất cả, nó khiến họ không thể nhìn rõ nhau. Yunho cho dù đã cố căng mắt với theo Jaejoong, Changmin và Junsu nhưng rốt cuộc cái ngài chạm vào được chỉ là những đốm màu mờ ảo. Và cuối cùng thì sau khi dùng phép để xua tan khói, Yunho mới nhận ra lúc này ngài chỉ còn một mình.

Tất cả những người còn lại đều biến mất…

~ Hừm…

Nắm chặt thanh đao trong tay, Yunho thận trọng đi từng bước từng bước một. Quả đúng là đã có yêu quái xuất hiện, nhưng tại sao đến tận bây giờ ngài vẫn không thể cảm thấy chút yêu khí nào. Hậm hực với cái suy nghĩ mình thua kẻ đó, Yunho không hề để ý thấy một bóng người đang tiến dần về phía mình…

Mùi hương… lại là mùi hương ban nãy…

Khi đó chỉ là thoang thoảng thoáng qua, hiện giờ lại ngày càng đậm. Bước chân Hoả thần chậm dần chậm dần rồi dừng hẳn, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại. Cả người bất động để hương thơm mê mị kia tự do luồn vào khoang mũi, đem vào người tiên nhân cảm giác lâng lâng khác lạ.

~ Đại tiên…

Giọng nói nhẹ nhàng thanh trong tựa chuông ngân từ phía sau vang lên, Yunho giật mình quay lại nhìn. Một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần bước đến gần, không chút ngại ngần mà vươn đôi tay trắng ngọc ôm vòng qua người ngài. Khuôn mặt với những đường nét câu mị mê hồn đối diện với khuôn mặt ngài, đôi môi đỏ mọng quyến rũ chết người từ từ hé mở.

~ Ngài có muốn đến thăm vườn hoa của Hồ nhi không…?!

~ Vườn hoa?!

Yunho cứ để mặc người đó ôm và dựa vào người mình, hương thơm khi nãy hoá ra từ người mỹ nhân này phát ra. Cũng chẳng hiểu mùi thơm đó có gì đặc biệt mà Yunho cứ muốn ngửi mãi không thôi, và càng ngửi thì trong lòng lại càng cảm thấy mơ hồ mụ mị, không thể nghĩ được chuyện gì khác. Nghe thấy câu hỏi của mỹ nhân trước mặt thì hỏi lại một cách ngây ngô như gã ngốc, thật không giống với Hoả thần nóng nảy mọi khi chút nào.

Khèeeee…

Đại Xà quấn bên tay trái Yunho đột nhiên hung dữ xông vào mỹ nhân đó, nhưng tiếc rằng chưa kịp động vào đã bị một cái đuôi trắng muốt từ phía sau quật mạnh khiến nó bị đánh bật ra khỏi tay chủ nhân. Yunho lúc này đang trong trạng thái ảo mộng nên không biết rằng linh thú cưng của mình đã bị một yêu hồ tách ra khỏi người.

Yêu hồ?!

Phải, mỹ nhân trước mặt Yunho lúc này chính là một yêu hồ ngàn năm, cũng là một trong những yêu quái chịu trách nhiệm trông coi và bảo vệ Thạch Lệ. Chắc chắn cả Yunho lần Jaejoong đều tưởng rằng yêu quái trông giữ Thạch Lệ phải là những kẻ to lớn mạnh mẽ, hoàn toàn không nghĩ ra sẽ có một mỹ nhân chân yếu tay mềm đến ngăn cản con đường lấy Huyết Thạch của họ.

~ Hoả thần muốn đi cùng Hồ nhi chứ?! ~ Mỹ nhân mở to đôi mắt to tròn nhìn Yunho cầu khẩn, trong khi đó phía sau lưng Yunho nó lại dùng đuôi mình để ngăn sự quấy phá của Đại Xà.

~ …được… ~ Yunho nhíu mày một chút rồi gật đầu đồng ý, đoạn tiên nhân cũng vô thức mà vòng tay ôm mỹ nhân vào lòng.

Vù vù ~ ào ~~~

Khói trắng một lần nữa lại nổi lên, và lần này chỉ cần một làn khói mỏng là có thể che khuất tầm nhìn của Đại Xà. Trong mắt linh thú, thân ảnh đỏ rực dần dần nhoè đi, sát bên cạnh là một hồ ly với những cái đuôi bông trắng muốt thủng thẳng ngoe nguẩy…

~ Changmin!! Yunho!!! Junsu!!!! Các ngươi đâu cả rồi???!!

Jaejoong vừa đi vừa gọi to tên của mọi người. Ngài đã để lạc mất họ sau cơn gió mạnh vừa rồi, khi khói tan ra Jaejoong chỉ còn thấy có một mình Bạch Hổ đứng bên cạnh. Đoán được ngay chuyện này là do con yêu khi nãy làm ra, tiên nhân vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm. Lần này không biết nhóc Thạch Lệ sẽ bị bắt đi đâu đây, lại còn hai kẻ kia nữa chứ, Yunho chắc có thể tự lo cho mình, ngài chỉ thấy lo cho Changmin và Junsu thôi. Tội nghiệp tiểu tiên Junsu, không đâu tự dưng lại bị lôi vào cuộc chiến này…

Soạt ~

Khèeeeee…

~ A… Đại Xà!!!

Từ trong bụi rậm, Đại Xà lao ra cuốn chặt vào chân Jaejoong. Thật may là nó có thể nhận ra mùi của Bạch Hổ nên mới nhanh chóng tìm ra chỗ đứng của Kim thần như vậy. Khó hiểu nhìn linh thú của kẻ đó đang quấn lấy mình, Jaejoong nhíu mày một chút rồi bắt đầu suy nghĩ. Đại Xà lúc nào cũng dính chặt vào Yunho, cũng giống như Bạch Hổ luôn sát theo ngài vậy. Thế nên nếu làn khói khi nãy có làm tách cả bọn ra thì Yunho và linh thú của hắn chắc chắn vẫn phải ở cùng một chỗ. Vậy vì cớ gì mà giờ chỉ còn mỗi Đại Xà ở đây, hơn nữa coi cái cách nó vừa dùng đuôi quặp chân ngài vừa sốt sắng trườn đi kìa, làm như có việc gì gấp gáp lắm vậy?!

Không lẽ… kẻ đó đang gặp chuyện gì sao?!

Nghĩ vậy Jaejoong liền đi theo hướng trườn của Đại Xà, đừng tưởng vì ngài lo lắng cho Yunho mới vội vàng như vậy. Chỉ là Kim thần đây đang rất tò mò không biết tên Hoả kia có thể gặp chuyện gì để đến nỗi mà linh thú bị đánh tách cả ra thế này thôi…

Đại Xà dẫn Jaejoong đi được một đoạn thì ngúc ngắc không dẫn tiếp được nữa, có vẻ nó đã mất dấu với chủ nhân mình tại đây. Tuy vậy Jaejoong đã cảm nhận được mùi yêu khí còn vương lại trên không khí, nhờ vậy mà tiên nhân cùng hai linh thú vẫn có thể đi tiếp.

Dừng chân tại một nơi được bao phủ cơ man là khói trắng, mùi yêu khí đến đây cũng biến mất, Jaejoong đoán rằng bên trong lớp khói này chính là nơi trú ngụ của yêu tinh. Đứng phẩy quạt nghĩ ngợi một chút, ngài lệnh cho hai linh thú ở ngoài đây canh chừng, nếu thấy có con yêu nào chạy ra phải khống chế ngay, mà nếu nó chống cự dữ quá thì cứ cắn chết cũng được. Dặn dò xong rồi tiên nhân quay người, tay nắm chặt quặt thần và bắt đầu thận trọng tiến vào…

..

Khó chịu…

Bức bối…

Dường như làn khói đang cố sức ngăn cản vị khách không mời này bước vào, nó ra sức bao quanh và đè nén người tiên nhân. Tuy nhiên điều đó lại càng làm Jaejoong trở nên ngoan cố hơn, ngài vừa dùng quạt thần phẩy quanh xua tan đám khói đó vừa lao nhanh vào.

Phụp ~

Sau một hồi bị đè nén vật vã, cuối cùng Jaejoong cũng thoát ra khỏi đám khói kì quặc kia. Đang chuẩn bị sẵn tinh thần giao chiến với yêu quái, đến lúc ngẩng đầu lên lại thấy sững người trước khung cảnh trước mắt.

Những bông hoa tươi đẹp sặc sỡ sắc màu được căng trải ra khắp nơi. Không biết có phải vừa từ trong đám khỏi trắng xoá không màu ra không mà Jaejoong lại cảm thấy màu sắc tại nơi này tươi đẹp đến thế. Một vườn hoa được chăm sóc cẩn thận đang trong kì nở rộ, từng bông từng bông bung xoè tràn trề nhựa sống. Khung cảnh đã đẹp lại càng tuyệt mĩ hơn khi điểm xuyết thêm những cánh bướm trắng hồng dập dìu bay lượn. Hương thơm ngạt ngào của trăm loại hoa quyện vào nhau tạo nên một mùi hương độc nhất, thật khiến cho tâm hồn thư thái. Cho dù có là nam nhân thì đứng giữa một vườn hoa tuyệt diệu thế này, Jaejoong cũng không khỏi cảm thấy thích thú. Ấy thế mà ngay khi tiên nhân định chạm vào một đoá hoa để tận hưởng thêm nữa cái ngọt ngào của vườn hoa này thì, một âm thanh khó hiểu từ đâu đó vang lên…

~ Ahh… đau… xin ngài nhẹ tay… aaaa…

~ Huhu đau quá… đại tiên ah… nhẹ một chút… á á…

~ Aaaa… hức hức… ta hết chịu nổi rồi…

Jaejoong nheo mắt đi về phía có âm thanh đó, trong lòng cảm thấy mơ hồ bất an. Thanh âm nỉ non rên rỉ của một người con gái từ phía đằng xa kia làm Jaejoong chợt nhớ đến một chuyện rất không hay mà ngày trước ngài đã lỡ nhìn thấy. Ờ thì ánh sáng mà, ngao du khắp thiên hạ không chừa một chỗ nào, đến cả thanh lâu cũng lỡ sa chân vào một lần, sau đó lại trót dại nhìn phải cảnh- ai- cũng- biết- là- cảnh- gì- đó khiến Kim thần mất ngủ đến mấy ngày. Chuyện đó tuy đã xảy ra khá lâu rồi nhưng vì âm thanh mờ ám kia mà bất ngờ ùa về trong tâm trí Jaejoong. Thực chất ngay từ khi thấy khu vườn này tiên nhân đã quên béng mất nhiệm vụ đi bắt yêu quái, đến nay nghe phải âm thanh kia thì tâm trí lại càng thêm mơ hồ, chân nhẹ nhàng bước đến hoàn toàn chỉ vì tò mò…

~ ỒN ÀO QUÁ!!! NGƯƠI KÊU CÁI GÌ?! KHÔNG PHẢI ĐÃ NÓI CÁI GÌ CŨNG CÓ THỂ CHO TA SAO???

~ Aaaa… nhưng… cái này… á … đau…

Jaejoong suýt ngã ngửa khi nhận ra giọng nói của tên Hoả thần trời đánh kia phát ra cùng chỗ với tiếng rên rỉ của thiếu nữ nọ. Hình ảnh không trong sáng ngày trước hiện lên rõ mồn một trong đầu ngài…

Một nam một nữ…

Quấn quấn quýt quýt…

Rên rên rỉ rỉ…

~ A… ngươi… ngươi… ~ Vội vàng chạy nhanh đến chỗ đó, tức thì Jaejoong cảm thấy đất trời chao đảo sau khi não bộ bắt kịp những hình ảnh mà mắt đưa tới.

~ Ủa Jaejoong?! Sao ngươi cũng ở đây???? **ngơ ngác**

~ …THIẾT KIM SA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! **bùng nổ**

END CHAP 11

Thiên Hồ : hồ ly tinh ngàn năm, một trong những yêu quái trông giữ Thạch Lệ, sở hữu một sắc đẹp ma mị tuyệt trần có thể mê hoặc bất cứ nam nhân nào. Trên người có mê hương khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng thực chất đó là dược để các nam nhân rơi vào ảo mộng… (vườn hoa của Thiên Hồ thực chất là động hồ ly…)

CHAP 12

~ A… ngươi… ngươi… ~ Vội vàng chạy nhanh đến chỗ đó, tức thì Jaejoong cảm thấy đất trời chao đảo sau khi não bộ bắt kịp những hình ảnh mà mắt đưa tới.

Tên Hoả thần trời đánh ấy đang ngồi đè lên mỹ nhân, một tay đặt vào mông nàng, tay còn lại thô bạo xé vạt áo nàng vạch lên. Mỹ nhân bị đặt nằm úp nhưng vẫn cố quay lại ngăn cản hắn, hai mắt ướt nước và miệng ngọc thì không ngừng rên rỉ xin tha. Y phục nàng đã bị xé ra gần hết, nửa phần trên để lộ ra bờ vai trắng muốt, nửa phần dưới đôi chân thon mịn màng cũng chẳng còn gì che đậy. Jaejoong trong phút chốc thấy trong người nổi lên một trận cuồng phong, không do dự mà cầm quạt thần phóng chưởng về phía Yunho. Tên đại đại háo sắc kia!!!!! Hôm nay ta nhất định cho ngươi chết không toàn thây!!!!!!!!!!!!!!

~ Ủa Jaejoong ?! Sao ngươi cũng ở đây???? ~ Yunho phát hiện ra một luồng sát khí cực mạnh đang toả ra phía sau mình nên quay lại nhìn, miệng vừa hỏi xong mắt đã thấy Jaejoong vung quạt lên.

~ …THIẾT KIM SA!!!!!!

~ Oái, ngươi làm gì vậy?!

Yunho giật mình ôm mỹ nhân vào lòng rồi nhảy lên tránh. Khuôn mặt ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Yunho nhíu mày nhìn Jaejoong, hoàn toàn không để ý rằng hình ảnh mình đang ôm ấp mỹ nhân chính là nguyên nhân cho tất cả mọi việc.

~ …két…tt…ttt…  ~ Lần đầu tiên Jaejoong có thể nghe rõ chính tiếng nghiến răng của mình. Đúng là một kẻ tồi tệ, chết đến nơi rồi mà còn cố phong lưu ~ Buông nàng ta ra!!!!!

Jaejoong lần này lao vào tung một cú đấm trời giáng vào mặt Yunho. Không biết là vì ngài ra tay quá nhanh hay vì Yunho còn đang bận để ý đến mỹ nhân trong tay mình mà “bốp” một cái, Hoả thần oai phong lần đầu tiên trong đời bị người khác đấm thẳng vào mặt.

~ NGƯƠI BỊ TRÚNG TÀ À??? ~ Yunho ngay lập tức buông Thiên Hồ ra rồi ôm mặt, hai mắt nhìn Jaejoong đầy uất hận.

~ NGƯƠI MỚI LÀ KẺ BỊ TRÚNG TÀ!!!! ~ Jaejoong không hề biết lỗi tiếp tục xông lên. Trong lòng lại thấy bừng bừng lửa hận khi vô tình liếc mắt thấy cảnh Thiên Hồ đang ngồi kéo kéo vạt áo và lấy tay gạt nước mắt ~ NGƯƠI VỪA LÀM GÌ??

~ Ta đã làm gì?!

Yunho một lần nữa giương khuôn mặt ngốc nghếch của mình về phía Jaejoong. Ngài thấy Jaejoong hôm nay lạ lắm, à không, từ lần ngậm môi ngài xong Jaejoong đã trở nên rất kỳ lạ rồi. Yunho có hỏi qua Changmin về cái thái độ kỳ quặc đó, nhưng câu trả lời ngài nhận được lại là cái nguýt dài cùng lời nói bóng gió của nhóc con hỗn láo “Phụ thân đã làm gì thì phải tự hiểu chứ…”. Ngài đã làm gì kẻ đó sao?! Lúc đó có kịp hành động gì đâu…

~ Ngươi thật tệ!! THẬT TỆ THẬT TỆ… !!!!!

Jaejoong vừa vung quạt chém tới tấp vào Yunho vừa nghiến răng nghiến lợi quát lên. Bình thường Kim thần thuộc kiểu người điềm đạm lạnh lùng, rất ít khi nổi giận, nhưng chính những người như vậy lúc tức lên mới thật đáng sợ. Chỉ khổ cho Hoả thần, bị đánh đến tối tăm mặt mũi mà vẫn không biết vì lý do gì. Yunho chỉ biết là Jaejoong lại đang hiểu lầm chuyện gì đó, giống như vụ bỏng chân ấy, nhưng tại sao không nói rõ ra?! Cứ mập mờ vậy làm sao Yunho hiểu được????

Thiên Hồ dáng vẻ đáng thương nửa ngồi nửa nằm trên đất, con yêu bề ngoài thì làm ra vẻ sụt sịt bi ai, nhưng thực chất lại đang kín đáo liếc nhìn Jaejoong. Vị thần này đang trúng mê hương của nó, có lẽ vì ban nãy đã hít phải không ít hương thơm từ những bông hoa kia. Nhưng kì lạ là biểu hiện trúng tà của Kim thần hoàn toàn khác với những gì Thiên Hồ tưởng tượng. Nam nhân bình thường nếu bị rơi vào mùi hương đó sẽ chỉ nhìn thấy và si mê mình nó thôi. Còn Jaejoong, tại sao bị trúng hương rồi mà chỉ chằm chằm nhìn vào người trước mặt vậy??!!

Lý do đơn giản, Jaejoong không phải một nam nhân bình thường.

Ánh sáng vốn vô cảm lạnh lùng, thực chất ban đầu Jaejoong không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hương trong vườn hoa này. Nam nhân trưởng thành không nhiều thì ít đều từng nghĩ đến chuyện thân mật cùng nữ nhân, bởi vậy mới không thể thoát khỏi mê hương quyến rũ của Thiên Hồ. Nhưng Kim thần đây cả một đời trong sáng, chuyện ân ái nam nữ chỉ để trong lòng đúng ba ngày rồi quên luôn. Tuy nhiên vì khi nãy bắt gặp được tình huống nhạy cảm giữa Hoả thần và Thiên Hồ nên tâm nhất thời dao động. Những ý nghĩ không trong sáng bao trùm khắp tâm tư tiên nhân khiến mê hương kia được thể mà len vào. Thế nhưng, theo lý mà nói bất cứ nam nhân nào bắt gặp cảnh nam nữ như vậy sẽ trở nên tức giận vì ghen tị với nam nhân kia, cơ mà sao Thiên Hồ lại chẳng cảm thấy điều đó từ Jaejoong vậy? Ngài bề ngoài thì đang tức gịân Hoả thần, đánh thì cũng là đang đánh Hoả thần, kia mà một chút ghen tị với Hoả thần về việc Hoả thần được đụng chạm mỹ nhân cũng không có. Chỉ có tức giận, phẫn nộ, ai oán… tủi thân…??!!!

 

“Không thể nào…???!!!”

Thiên Hồ trợn mắt nhìn vị thần phát ra ánh sáng trắng trước mặt mình. Ai da, hoá ra Kim thần không phải đang ghen tị với Hoả thần mà chính là ghen với Thiên Hồ sao?!

Nếu thế thì chuyện này… phải giải quyết sao bây giờ??

Mỹ nhân hồ ly nhất thời cảm thấy lúng túng nên đưa tay lên ôm mặt đầy vẻ thiểu não, ai ngờ hình ảnh ấy lại càng khiến cho Jaejoong bực tức hơn. Tên Yunho kia, có phải ngươi đã ăn sạch sẽ người ta rồi phải không????

~ JAEJOONG!!! NGƯƠI RỐT CUỘC ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY???

Cuối cùng thì sức chịu đựng của Yunho cũng đi hết giới hạn của nó. Nãy giờ Jaejoong đánh ngài chỉ một mực tránh né và hỏi lý do chứ chưa vội đánh lại. Bây giờ cảm thấy Jaejoong nhất định là đang trúng bùa mê của con hồ ly kia rồi nên hiện giờ không thể phân biệt được phải trái gì nữa, đến việc một yêu quái ở ngay gần mà cũng không nhận ra. Yunho nghĩ vậy liền vung đao đánh lại Jaejoong.

Kang kang kang ~

Lại một trận chiến kinh thiên động địa nữa xảy ra giữa Kim thần và Hoả thần, có vẻ như sẽ cực kỳ gay cấn, tuy rằng lý do của trận chiến này có đôi chút… kỳ quặc… (đánh ghen ~~~)

~ Hai vị đại tiên, xin đừng đánh nhau… ~ Thiên Hồ sau một hồi suy nghĩ liền nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào mang đầy vẻ nhẫn nhịn tủi nhục ~ …dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi…

Phừng!!!

Yunho còn chưa kịp tức giận vì sự trơ tráo của yêu hồ đã cảm thấy một luồng khí nóng bỏng rát phát ra từ phía Jaejoong. Ôi ôi không phải chứ, sao ánh sáng trắng của Jaejoong lại chuyển hết thành màu đỏ thế này???!!

~ Ta tuy đã phải chịu không ít đau đớn… ~ Thiên Hồ đưa vạt áo chấm nước mắt ~ … thế nhưng có thể nằm trong vòng tay âu yếm của Hoả thần, một chút cũng không oán hận…

~ NGƯƠI NÓI CÁI GÌ?? ~ Yunho trợn mắt nhìn con hồ ly tinh đang ngồi dưới đất sụt sịt đầy vẻ bi thương đó. Vòng tay âu yếm thì đúng, đau đớn cũng đúng, nhưng hai cái đó đâu có xảy ra cùng một lúc, hơn nữa dùng cái bộ dạng đó mà kể lại như vậy… sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đó!!!!

~ Dẫu sao cũng đã trải qua những giây phút tựa phu thê… ~ Thiên Hồ chớp chớp mắt nhìn Yunho và Jaejoong ~ … chỉ mong Hoả thần từ nay về sau dành một góc trong trái tim cho ta là được rồi…

~ CÒN DÁM NÓI BẬY… !!!!!!!!!

Yunho điên tiết gào lên. Phu thê cái gì chứ, đã kịp xảy ra chuyện gì đâu??? Ban đầu đúng là Yunho đã trúng phải mê hương của Thiên Hồ thật, bởi ngài là Hoả thần mà, chuyện đó ngài cũng chứng kiến không ít. Ấy là tại không phải trong lúc động phòng hoa chúc đôi uyên ương nào cũng nhớ phải thổi tắt nến trước khi làm đại sự. Thế nên Hoả thần trong khi đi ngao du khắp nơi xem lửa của mình được nhân gian sử dụng như thế nào đã không ít lần bắt gặp tình cảnh đó. Mấy lần đầu thấy ngại nên gặp một cái là đi liền, lâu dần thấy cũng không có gì xấu nên cứ ngồi tại đó mà xem luôn. Thân là nam nhân mà không hiểu mấy chuyện đó thì thật kỳ, hơn nữa đã là nam nhân mà chưa từng nghĩ đến việc thân mật cùng nữ nhân còn kỳ quặc hơn nữa (gián tiếp nói xấu bạn Kim =.=). Bởi vậy nên việc Hoả thần bị trúng mê hương của Thiên Hồ nhanh như vậy cũng là điều dễ hiểu.

……………………………..

…………………..

………..

Lúc đó sau khi tách khỏi Đại Xà và bị dẫn đến vườn hoa này, Yunho quả thật vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Ngài thừa nhận mỹ nhân trong vòng tay mình lúc này quả thật rất đẹp. Thế nhưng vẻ đẹp này, nó quá kiêu sa và mê mị, nó khác hẳn với vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện của một ai đó mà Yunho đã từng gặp. Điều đó làm lòng Yunho hơi trùng xuống, người đó là ai? Người còn đẹp hơn cả mỹ nhân này là ai? Tại sao ngài không thể nhớ nổi người đó??!

~ Đại tiên ah… hãy ôm Hồ nhi đi… ~ Mỹ nhân ngả hẳn người vào lòng Yunho, đôi tay thon bắt đầu di chuyển quanh thắt lưng tiên nhân làm loạn.

Yunho mơ mơ màng màng vòng tay ôm mỹ nhân, tuy vậy trong lòng lại không ngừng tự chất vấn. Ngài cũng đã từng ôm một ai đấy, thân thể mềm mại thơm thơm của kẻ đó hoàn toàn khác với thân thể mà ngài đang ôm. Cảm giác khi ôm cũng thật không giống nhau…

~ Hoả thần… Yunho… hôn Hồ nhi… ~ Mỹ nhân khép đôi mắt diễm lệ lại, chủ động hướng đôi môi chu sa về phía Yunho, và ngài cũng tự động cúi người xuống đáp lại.

Hai bờ môi khẽ chạm vào nhau, từ từ cảm nhận hương vị của nhau…

~ KHÔNG ĐÚNG!!! ~ Yunho đột nhiên đẩy Thiên Hồ ra, cả cơ thể khẽ rùng mình một cái, hình ảnh nào đó trong quá khứ phút chốc tràn về…

Bên cạnh dòng sông băng…

Thân hình nhỏ bé không ngừng phát ánh sáng trắng…

Môi ngậm môi…

Cảm giác tê dại…

Khoái cảm kỳ lạ…

Kẻ đó…

Kim thần… Kim Jaejoong…

~ Yunho, sao vậy?! ~ Thiên Hồ hốt hoảng lao tới dán chặt vào người Yunho ~ Ngài không thích Hồ nhi sao?!

~ …  ~ Yunho nheo mắt nhìn mỹ nhân trước mặt, vẻ si mê từng có nay đã giảm đi gần hết. Thậm chí vẻ mặt của ngài lúc này còn như đang toan tính điều gì đó…

~ Hồ nhi sẽ thoả mãn ngài mà, Hồ nhi sẽ cho ngài tất cả… ~ Thiên Hồ một lần nữa đưa môi mình hướng về phía môi của Yunho.

~ …Cho ta tất cả?! ~ Yunho dùng tay túm vai mỹ nhân lại và hỏi.

~ Chỉ cần là thứ Hồ nhi có, Hồ nhi nhất định sẽ cho… ~ Mỹ nhân e lệ gật đầu rồi từ từ cởi lớp áo mỏng bên ngoài của mình tuột xuống. Nhận thấy vẻ mặt của Yunho vẫn đang nhìn mình chăm chăm, Thiên Hồ lại đưa tay cởi lớp áo thứ hai xuống.

~ Được, là ngươi nói đấy!!! ~ Yunho nghĩ nghĩ một chút rồi kéo mạnh Thiên Hồ vào lòng, không chút do dự mà đưa hai tay vòng ra phía sau bắt đầu lần mò sờ soạng.

~ A… ~ Thiên Hồ đỏ mặt dụi mặt vào ngực Yunho, quả nhiên là thần lửa, rất nhiệt tình a ~~~ mới bắt đầu đã tìm ngay chỗ tế nhị rồi…

~ Đuôi ngươi đâu?! ~ Yunho sờ một chút không thấy cái mình cần liền đẩy mỹ nhân trong lòng ra rồi nhíu mày hỏi.

~ Hả ?! ~ Đương nhiên Thiên Hồ không thể tiêu hoá nổi câu hỏi này.

~ Hồ ly tinh thì phải có rất nhiều đuôi chứ!!! Ngươi giấu chúng đi đâu rồi ??!!

~ Đại tiên, ngài nói gì vậy?! Ta… ~ Thiên Hồ sửng sốt nhìn tiên nhân trước mặt, làm sao ngài có thể hoá giải được sự mê hoặc của nó?!? Không thể nào!!!

~ Niệm tình ngươi là nữ nhi nên ta sẽ không xuống tay, chỉ cần không dây vào chuyện Huyết Thạch nữa và để mấy cái đuôi của ngươi lại đây, ta sẽ thả ngươi đi!!!

Yunho mặt nghiêm túc nói. Ngài từ lúc nhớ ra cái tên Kim Jaejoong là đã không còn bị ảnh hưởng bởi mê hương của Thiên Hồ nữa rồi. Con yêu trước mặt xinh đẹp thì thật xinh đẹp, quyến rũ cũng thật quyến rũ, nhưng mà nhìn đâu cũng không thể bằng Jaejoong được. Ban đầu bị mê hương bủa lấy làm mụ mị cả đầu óc nên cứ nghĩ Thiên Hồ này là mỹ nhân tuyệt sắc nhất ngài từng gặp, thế nhưng đến lúc nhớ ra kẻ kia rồi lại cảm thấy vẻ đẹp này so với tên đó còn thua kém vài ba phần. Vậy nên việc mê hương mất tác dụng với Yunho cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Và với tài phép của mình thì thật không khó để Yunho nhận ra mỹ nhân trước mắt là một yêu hồ ngàn năm. Vừa hay dạo gần đây thời tiết giở chứng khiến nhóc con kia lạnh đến run người, nếu có thể đem đuôi hồ ly về cho Changmin quấn cổ thì thật tốt. Đang lúc nghĩ vậy lại thấy Thiên Hồ gợi ý là “Chỉ cần là thứ Hồ nhi có, Hồ nhi nhất định sẽ cho…”, thế thì ngại gì mà không xin thêm hai ba cái đuôi nữa để không chỉ Changmin mà cả Jaejoong và tiểu tiên kia cũng có phần nhỉ?

~ Ta… ta… ~ Thiên Hồ mặt mày cứng ngắc vừa lắp bắp vừa lùi lại mấy bước, chưa bao giờ có người có thể tự hoá giải được bùa mê của nó, vậy nên gìơ đây nó đang rất lúng túng không biết làm thế nào.

~ SAO?! ~ Yunho thấy dáng vẻ lúng túng của Thiên Hồ thì bắt đầu bực mình ~ CÒN KHÔNG MAU HIỆN ĐUÔI RA!!! TA CHỈ LẤY BA CÁI THÔI!!

~ A… nhưng… ~ Yêu hồ bị doạ cho giật bắn mình, nước mắt giọt ngắn giọt dài chảy ra. Nó có tất cả chín đuôi nhưng mỗi đuôi là một sinh mạng của nó, bây giờ Hoả thần xin ba đuôi khác nào bảo nó chết đi sống lại ba lần. Làm sao nó chấp thuận cho được.

Vụt ~

~ MUỐN CHẠY HẢ?! ĐỨNG LẠI! ~ Yunho thấy Thiên Hồ quay đầu bỏ chạy liền nhanh chân lao tới túm nó lại và đè vật xuống đất

~ A, đại tiên… tha cho ta… ~ Thiên Hồ nằm dưới đất không ngừng khóc lóc, nếu biết trước Hoả thần bạo lực thế này thì nó đã nghĩ cách khác để ra tay rồi, lần này thật là thê thảm a ~~~

~ ĐUÔI ĐÂU?? MỌC RA NGAY CHO TA!!!!

Yunho vô tư xé váy Thiên Hồ vạch lên tìm kiếm. Tình cảnh lúc này thực sự giống với dâm tặc cường bạo nữ nhi yếu đuối, thế nhưng Yunho bây giờ vốn chẳng còn chút cảm tình gì với mỹ nhân nữa nên chuyện động chạm này hoàn toàn không còn cảm giác. Mặc kệ trông bộ dạng mình có giống dâm tặc hay không, trong lòng Yunho chỉ chăm chăm một ý nghĩ duy nhất là vặt mấy cái đuôi hồ ly về, cảnh cáo con yêu vài câu rồi thả nó đi, sau đó đem chiến lợi phẩm đi tìm những người còn lại.

~ Aaaa…

Phụt phụt……………………………

Cuối cùng thì sau một hồi giằng co, Thiên Hồ vì không chịu nổi sự nhột nhạt ở mông mình đã chịu thua mà lòi hết cả chín đuôi ra. Yunho thấy vậy ngay lập tức túm lấy một cái đuôi ra sức giật. Tuy nhiên, Thiên Hồ mặc dù đã lòi đuôi ra nhưng sống chết vẫn cố dùng phép giữ cái đuôi lại (bản năng sống =.=), bởi vậy mà Yunho giật thế nào cũng không ra, vô tình tạo nên một trận giằng co dây dưa trong cái tư thế hết sức “…”

~ Aaa… đau… xin ngài nhẹ tay… aaa…

Nhẹ thế quái nào được!! Yunho càng cố sức bặm môi dùng nhiều lực hơn, nhẹ tay thì làm sao lấy nổi đuôi ngươi cơ chứ!!!

~ Huhuhu… đau quá… đại tiên ah… xin ngài nhẹ tay một chút…

Không quan tâm tiếp tục giật giật, làm sao lại chắc thế này nhỉ?! Yunho bắt đầu suy nghĩ đến phương án có nên dùng lửa đốt phần gốc đi không?!

~ Aaaa… hức hức… ta hết chịu nổi rồi…

~ ỒN ÀO QUÁ!! NGƯƠI KÊU CÁI GÌ??? KHÔNG PHẢI ĐÃ BẢO CÁI GÌ CŨNG CÓ THỂ CHO TA SAO??? ~ Yunho điên tiết gào lên.

~ Aa… nhưng cái này… á… đau… ~ Thiên Hồ khổ sở nhăn mặt, lúc đó nó đâu có ý nói muốn cho cái này.

~ … ~ Đột nhiên Yunho cảm thấy một mùi hương dịu nhẹ ấm áp nổi bật lên giữa những hương thơm ngào ngạt trong khắp khu vườn này, nếu ngài nhớ không nhầm thì kẻ đó cũng có mùi hương như vậy…

Phụt phụt phụt ~~~

Nhân cơ hội Yunho buông lỏng tay, Thiên Hồ ngay lập tức thu đuôi về. Yunho còn chưa kịp lên tiếng đe doạ yêu hồ thì đã nghe thấy một giọng nói thanh trong xen lẫn sửng sốt vang lên.

~ A… ngươi… ngươi…

…………

……………….

……………………………

Mọi chuyện là như vậy.

Yunho hoàn toàn trong sạch.

Chỉ tiếc là Thiên Hồ lại vừa nghĩ ra cách có thể để cả hai bất hoà.

~ Hoả thần Yunho… những lời yêu thương người nói với Hồ nhi lúc đó, Hồ nhi sẽ không bao giờ quên…

~ ĐỒ HỒ LY TINH NÀY!!! ~ Yunho nổi giận vác đao lao về phía Thiên Hồ ~ AI NÓI LỜI YÊU THƯƠNG VỚI NGƯƠI…

~ …

Yunho vung đao lên định bụng chém xuống một nhát chẻ đôi yêu nữ xảo quyệt kia, thế nhưng thoáng thấy thân ảnh trắng kia xoay người bỏ đi thì ngài vội buông đao xuống đuổi theo.

~ Jaejoong!! ~ Yunho chạy tới túm tay Jaejoong lại.

~ Buông ra! ~ Jaejoong trừng mắt nhìn Yunho.

~ Ngươi đừng tin lời yêu quái nói, ta không làm gì hết! ~ Không hiểu sao Yunho rất khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của Jaejoong lúc này, trong lòng cồn cào ý nghĩ được giải thích hết mọi chuyện với kẻ này.

~ Ai cần ngươi giải thích… ~ Tiên nhân áo trắng hất tay tiên nhân áo đỏ ra rồi lạnh lùng bước đi.

~ TA KHÔNG LÀM MỜ ÁM CẢ??? ~ Yunho vẻ mặt hầm hầm ngang nhiên chắn đường Jaejoong lần nữa.

~ KHÔNG NGHE… TRÁNH ĐƯỜNG!!!

END CHAP 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae