chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện tình ái của thần tiên lão thần vốn không bao giờ quản, nhưng nay nếu chuyện này quả thực nghiêm trọng như vậy, lão thần nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không để giữa Kim thần và Hoả thần tồn tại bất kỳ sợi tơ hồng nào…”

Ngay sau khi tuyên bố một câu chắc nịch như vậy, Nguyệt Lão đại tiên nhanh chóng bay về Nguyệt Cung. Lão tiên nhân biết rõ một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, thời gian trên đây và dưới kia chênh lệch nhau quá nhiều, vậy nên ngài mà chậm chân một chút thì dưới đó e rằng Hoả thần và Kim thần đã thành đôi mất rồi.

Đẩy vội cánh cửa Nguyệt Cung, lão tiên khẩn trương bước đến căn phòng chứa hình nộm của các cặp tình nhân. Tất cả những đôi tình nhân ở tam giới đều được đặt ở đó. Đây là công việc của Nguyệt Lão, cứ mỗi khi có một sinh linh xuất hiện trên sổ sinh tử, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện để có thể có một nhân tình gắn bó suốt đời thì lão tiên sẽ tạo ra một hình nộm nhỏ tương ứng với sinh linh ấy. Sau đó thì buộc vào tay hình nộm một sợi tơ hồng mỏng, đến khi nào nửa còn lại của sinh linh đấy xuất hiện, sợi tơ hồng từ tay hình nộm tương ứng sẽ hoà làm một với sợi tơ từ tay hình nộm tình nhân để kéo hai hình nộm đến đứng cạnh nhau. Như vậy là xong một đôi tình nhân của nhân gian.

Băng qua những hình nộm được xếp ngay ngắn trên vô vàn cái kệ gỗ, Nguyệt Lão gấp rút đi đến nơi chứa đựng những cặp tình nhân của tiên giới, đương nhiên cũng chẳng ít ỏi gì. Kim thần và Hoả thần được sinh ra từ ngàn năm trước, vậy nên có lẽ tơ hồng trên tay hai hình nộm tương ứng đã hoà vào nhau được một thời gian rồi. Lúc này trên tay Nguyệt Lão đã sớm cầm một cái kéo thần. Phải cắt, nhất định phải cắt…

_ A a… đây rồi! – Sau một hồi đứng tìm, cuối cùng Nguyệt Lão cũng tìm được hai hình nộm một trắng một đỏ đang đứng cạnh nhau, hiển nhiên là ở giữa có chung một sợi tơ hồng.

_ Kim thần Hoả thần, xem ra kiếp này hai người không thể thành đôi rồi…

Lão tiên run run đưa cái kéo vào giữa sợi tơ hồng mỏng manh đang nối hai hình nộm Kim-Hoả với nhau, sau đó dùng sức một cái…

Tạch ~

Xoẹt…

Sợi tơ hồng đứt lìa…

Phẩy tay đem cái kéo biến mất, Nguyệt Lão thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi vươn tay, mỗi tay cầm lấy một hình nộm đem đi. Đây là nơi chỉ chứa đựng các cặp tình nhân thôi, nếu tơ hồng giữa hai vị thần kia đã bị cắt đứt thì còn để hình nộm họ lại làm gì?!

Vậy là Nguyệt Lão lặng lẽ đem hai hình nộm đi tiêu huỷ, thế nhưng chân còn chưa bước ra khỏi phòng, bên dưới đã thấy hai tay như bị kéo vào nhau. Lão tiên giật mình cúi đầu nhìn…

_ Ối, cái này… cái này…

Lão tiên kinh hoàng nhìn vào sợi tơ đỏ từ bên hình nộm Hoả thần quấn vào tay hình nộm trắng, rồi lại trợn mắt nhìn sợi tơ trắng từ bên hình nộm Kim thần quấn vào tay hình nộm đỏ. Hai sợi liền a! Cái này đúng là làm phản mà!!!

Lại một lần nữa biến ra kéo thần, Nguyệt Lão đặt hai hình nộm xuống kệ gỗ, xắn tay áo, dùng sức cắt…

Cắt, cắt, cắt…

Một chút cũng không thay đổi.

Kéo thần cho dù có nghiến xuống thế nào thì hai sợi tơ trắng đỏ kia vẫn kiên quyết không đứt, thế nhưng Nguyệt Lão còn chưa kịp tức giận thì mắt đã thấy một hiện tượng quỷ dị khác…

Đó là… cư nhiên có một sợi tơ vàng bỗng dưng xuất hiện giữa hai hình nộm, từ từ vươn hai đầu ra, mỗi đầu quấn vào một tay hình nộm, sau đó thì màu vàng sáng chói lên, ba sợi tơ trắng vàng đỏ hoà vào nhau, cuối cùng lại tạo nên một sợi tơ hồng…

Nguyệt Lão sửng sốt đến chết lặng, sau đấy thì đưa ngón tay ra bấm bấm. Bấm một hồi, cuối cùng vẫn phải mang bộ mặt khó hiểu vô cùng bay thẳng đến điện Diêm Tiêu thưa chuyện với Ngọc Hoàng.

Kim thần và Hoả thần, không những có duyên kiếp, chính là ở giữa còn có một mối rằng buộc bí hiểm đến không tưởng…

CHAP 19

Từ chỗ thấy được thấp thoáng sợi ánh sáng kia, đi thêm một chút nữa đã lạc vào một nơi phải nói là rực sáng đến chói loá.

Nguyên nhân là vì đối với tiểu yêu tinh kia, việc có thể tạo ra và điều khiển những sợi ánh sáng mỏng manh rực rỡ khiến nó phấn khích vô cùng. Phấn khích đến độ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi thông báo cho kha khá yêu quái tình trạng hiện tại của Kim thần xong, tiểu yêu này đã cầm quạt ánh sáng vung lên vung xuống không dưới trăm lần. Mà mỗi lần quạt thần vung lên là có thể tạo ra bao nhiêu sợi ánh sáng, tiểu yêu kia tuy giờ đang trong thân xác người lớn nhưng rốt cuộc vẫn là một nhóc con nghịch ngợm ngây ngô. Vì bị mê hoặc bởi sự thú vị của quạt thần trong tay mà không hề nhận ra, những sợi ánh sáng đang được nó giăng ra khắp nơi chính là thứ giúp cho nhóm người Hoả thần đến túm cổ nó một cách nhanh nhất. Tiếc thay, bất cứ tiểu hài tử nào khi cầm được một món đồ chơi thú vị trên tay thì đâu còn tâm trí để ý đến chuyện gì nữa.

Bởi thế mà lúc Hoả thần cùng mấy người kia tiến đến, tiểu yêu tinh vẫn vô tư bay nhảy giữa những sợi ánh sáng.

_ Humh??!!!

Đôi mày bé xíu nhíu lại như muốn dính vào nhau, tiểu Kim thần nhìn cảnh vật trước mặt mà không nhịn được phát ra một âm thanh tức giận. Sợi ánh sáng của ngài, tại sao tên tiểu yêu kia lại dám tạo ra một cách bừa bãi như thế. Nó có biết rằng trên thế gian này còn có rất nhiều nơi không có ánh sáng để sinh sống không? Nó có biết rằng ánh sáng là một thứ quý như thế nào không? Nhóc con vắt mũi chưa sạch, dám sử dụng ánh sáng phí hoài như vậy!!! Tiểu Kim thần phẫn nộ quay ra túm cổ áo Hoả thần, ý bảo “Xử nó cho ta!!”

_ Được!

Hoả thần không chắc mình có hiểu đúng nghĩa mà đôi mắt đen lay láy kia đang cố truyền đạt không. Chỉ biết rằng khi nhìn thấy hài tử trong tay bặm môi giương mắt nhìn mình, ngài đã không do dự mà gật đầu một phát.

_ Junsu, Changmin, chúng ta đi! – Yunho nhún người nhảy lên, tức thì cả thân ảnh đã chìm vào trong vùng ánh sáng phía trước.

Xoẹt ~

_

 Không được, Hỏa thần… khoan đã… – Junsu vốn cũng định ôm Changmin đuổi theo, thế nhưng thứ ánh sáng được phát ra từ vô vàn sợi tơ kia khiến y không thể nào mở mắt ra nổi.

_ Umhh… – Đến ngay cả Changmin cũng không chịu nổi ánh sáng chói lọi đó mà nhắm tịt mắt vào.

Graooo ~

Bạch Hổ vốn có thể thích ứng với ánh sáng này mà đi theo hai vị thần kia, thế nhưng linh thú lại quyết định ở lại bảo vệ Thạch Lệ, vậy là nó quay đầu chở Junsu cùng Changmin ra xa chỗ đấy một chút, đến khi họ có thể mở mắt nhìn được mới dừng lại.

Kheeee ~~

Một lát sau đã thấy Đại Xà trong bộ dạng khổng lồ híp mắt lao ra, chắc hẳn vì nó ở trong đấy cũng bị nhức mắt đến không chịu nổi mới phải đầu hàng như thế. Thôi thì ra đây bảo vệ tiểu chủ nhân vậy.

Chính vì lẽ đó, hiện giờ chỉ có Kim thần và Hoả thần cùng nhau ở trong vùng ánh sáng kia…

Vụt vụt vụt ~~~

_ Jaejoong, có xác định được tên tiểu yêu đó đang ở đâu không???

Yunho vừa ôm chặt Jaejoong trong tay vừa phóng người lao đi vun vút. Ban đầu lúc ở ngoài kia còn có thể xác định thấy mùi yêu khí toát ra từ trên người con yêu đó, thế nhưng từ lúc vào đây dường như chỗ nào cũng có mùi ánh sáng, điều ấy làm cho ngài chẳng thể xác định ra yêu quái ở đâu nữa. Nơi Hoả thần đang ôm Kim thần rượt tìm tiểu yêu kia là một khoảng đất khá rộng, hơn nữa cây cối hoa cỏ lại vô cùng tươi tốt xinh đẹp, mà sợi ánh sáng từ trên trời rải xuống lại như giúp cho cảnh sắc nơi đây thêm rực rỡ. Có thể cũng vì lẽ đó mà tiểu yêu tinh mới tìm đến chỗ này để chơi đùa với những sợi ánh sáng chăng.

_ Jaejoong…

Vài sợi ánh sáng ngáng ngang đường vô tình quệt vào mắt khiến tầm nhìn của Hoả thần mờ đi trong chốc lát. Rất may vì tiểu yêu tinh kia chưa hoàn toàn lãnh hội được sức mạnh của Kim thần, thế nên nó mới chỉ có thể tạo ra những sợi tơ sáng chói nhưng vô hại, nếu không thì khi Hoả thần lỡ đụng vào không chỉ có đôi mắt bị mờ đi chút ít thế thôi đâu.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm mắt bị nhoè đi như vậy, Hoả thần Yunho lại cảm thấy đôi tay mình nặng dần. Cái này có gì đó không đúng lắm… ngài lắc đầu mạnh rồi mở mắt ra nhìn…

_ Yunho…

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi môi đỏ mọng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đang mở ra mấp máy tên mình. Hoả thần căng mắt nhìn, đôi tay muốn trĩu xuống, nặng quá…

_ Bỏ ta xuống…

Khuôn mặt phía đối diện có chút đỏ hồng cúi xuống, tóc đen xoã ra tung bay trong gió hoà với tà áo mỏng màu trắng tinh khiết lướt nhẹ qua hai má Hoả thần. Điều đó làm cho ngài như một thằng ngốc mà hì hục chạy tiếp, trong khi mắt lại không hề tập trung nhìn đường.

Soạt ~

_ A!

Cho dù có là thần đi chăng nữa thì khi chạy cũng phải nhìn đường, đáng tiếc là Yunho lại vô tình quên mất điều này. Hậu quả là rất nhanh sau đấy Hoả thần đã vấp phải vật cản vô duyên nào đó mà ngã sấp người xuống, thế nhưng dường như mặt đất không hề cứng cáp hay thô rắn gì, ngược lại nó rất mềm và… thơm…

_ Đồ chết tiệt nhà ngươi, đã bảo bỏ người ta xuống rồi cơ mà!!! Ra mau!!!

Kim thần vừa bị cụng đầu đau điếng vừa bị tên kia đè lên người nặng đến ngộp thở, liền ngay lập tức mở miệng quát mắng.

_ Ngươi… ngươi sao lại… – Mà Yunho lại chẳng hề để ý đến việc mình đang đè lên người Jaejoong, chỉ chăm chăm hỏi vấn đề khiến ngài ngơ ngác nãy giờ.

_ Sao lại cái gì? Ngươi thông minh lắm cơ mà, chẳng nhẽ không hiểu được sao?? – Jaejoong cau có đưa tay đẩy đẩy cơ thể rắn chắc trên người mình ra. Đang bị đau nên tâm tình hơi khó chịu một chút, hơn nữa về cơ bản thì manh áo mỏng manh bản thân đang mặc khiến Jaejoong không tự tin lắm khi cứ đụng chạm với kẻ kia thế này.

_ Là vì những sợi ánh sáng giăng ra khắp nơi đây sao? – Yunho hô to, đúng rồi, tiểu yêu kia dùng sức mạnh lấy được từ Kim thần để tạo ra sợi ánh sáng. Mà nãy giờ ngài bồng Jaejoong vào đây khiến kẻ đó hấp thu lại được kha khá sức mạnh, bởi vậy Jaejoong mới có thể trở về hình dáng cũ như vậy.

_ Đúng thế, vậy giờ ngươi có thể nâng người dậy được chưa? – Jaejoong gần như gắt lên.

_ À à… – Yunho ngay lập tức nhận ra tình cảnh tế nhị của cả hai, ngài nhanh chóng cựa mình ngồi dậy.

_ Ối! Khoan khoan…

Ai dè chỉ vừa kịp chống tay đang chuẩn bị nâng người dậy đã thấy người dưới thân la lên oai oái. Jaejoong cắn răng túm Yunho ý bảo khoan hãy ngồi dậy, có vẻ như lưng ngài đang gặp chút vấn đề. Cũng đúng, người thường ngã một quả dập lưng xuống đất như vậy chắc hẳn đã gãy xương rồi, ngài chỉ cảm thấy đau không nhúc nhích nổi đã là may.

_ Không sao chứ? – Hoả thần nhíu mày hỏi, hình như chuyện này phần lớn lỗi thuộc về ngài thì phải?!

_ Aaa… để yên như vậy là tốt rồi… – Jaejoong khẽ nhắm mắt rên rỉ, chút ít sức mạnh khôi phục lại chỉ đủ dùng để trở về hình dáng trưởng thành, vậy nên hiện giờ Kim thần vẫn đang trong trạng thái vô cùng yếu ớt, chắc cũng chỉ mạnh hơn lúc ở lốt tiểu hài tử một ít thôi.

_ … Jaejoong… – Yunho có chút mờ mịt nhìn người dưới thân mình.

_ …

Mà lúc này Jaejoong cũng như vừa nhận ra tình cảnh rất không tự nhiên đang diễn ra, vậy nên ngài mở mắt nhìn kẻ phía trên, muốn mở miệng nói cái gì đó với hắn. Tiếc rằng giờ phút này miệng lưỡi lại cứng đơ, chỉ có thể để đôi môi mở hờ ra mà chẳng nói được câu gì.

_

 Ta…

Hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, cơ thể vốn quen với sức nóng của lửa hiện tại bỗng dưng cảm thấy nóng thật là nóng. Trái tim như bị hình ảnh trước mắt mê hoặc đến đập nhanh không tưởng, đôi mắt dán chặt vào đó, mãi không muốn dời đi.

Là khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ đến từng đường nét, là đôi mắt đen ướt át ngơ ngác mở to, là cánh môi đỏ mọng khép hờ mời gọi, là suối tóc đen trải dài mềm mại, là làn da trắng mịn nổi bật trên nền cỏ xanh mượt…

Là tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa như tiếng chuông, là cử chỉ dịu dàng như dòng suối tươi mát, là tính cách thẳng thắn mà cũng thực mạnh mẽ, là những cảm xúc kỳ lạ khi chạm tay vào, là cái cách mà kẻ đó dần dần hạ gục ngài…

_ Jaejoong ah, ta… ta đang có cảm giác lạ lắm… – Hoả thần khó khăn lên tiếng, tâm tư nhiễu loạn vô cùng, trái tim lúc đập nhanh lúc đập chậm, thậm chí có lúc muốn ngừng đập luôn.

_ … Cảm giác gì…? – Chính bản thân Kim thần cũng bị ánh mắt kia thiêu đốt đến run rẩy.

_ Giống như là… yêu thương…

_ … Yêu… th…

Phụt phụt phụt phụt phụttttttttttttttttt…

Bầu không khí lãng mạn khó khăn lắm mới có được tự dưng bị phá hoại không thương tiếc bởi một chuỗi tiếng động hết sức kỳ cục. Mà Hoả thần còn chưa kịp bùng lửa giận dữ đã lại nghe thấy “xoẹt” một tiếng, sau đó thì không thấy Kim thần đâu, thay vào đó là một “cục” gì đấy tròn tròn mềm mềm ở ngay… bụng ngài.

_ Hú hồn… – Lúc này trên không trung đang có một thiếu niên xinh đẹp vừa cầm quạt thần thu hết sợi ánh sáng vào vừa liên tục xuýt xoa – … nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà phát hiện kịp thời…

Cũng may trong khi bay nhảy giữa những sợi ánh sáng này, tiểu yêu tinh đã phát hiện ra có hai thân hình đang nằm đè lên nhau. Ban đầu nó chỉ nghĩ chắc đấy là đôi yêu quái nào đó thấy cảnh đẹp quá mà nhảy vào “tức cảnh sinh tình” thôi, nhưng ngay sau đấy lại thấy có cái gì không đúng lắm. Tên nằm trên kia phát ra ánh sáng đỏ rực như vậy, không phải chính là Hoả thần bữa trước mới đụng mặt đó sao???!! Còn người nằm dưới đó… ôi ôi, lại không phải chính là Kim thần xinh đẹp ah!!!! Vậy là tiểu yêu tinh nhanh chóng hiểu ra lý do khiến Kim thần có thể khôi phục hình dáng trước kia chính là những sợi ánh sáng bị nó giăng ra một cách bừa bãi khắp nơi này. Thế là bằng tốc độ nhanh nhất của mình, tiểu yêu đã dùng quạt thần thu hồi lại toàn bộ sợi ánh sáng, và đúng như nó nghĩ, thời điểm ánh sáng mất đi cũng là lúc Kim thần bị biến lại bộ dạng tiểu hài tử.

Nói vậy cũng có nghĩa là… cái “cục” tròn tròn mềm mềm ở dưới bụng Yunho hiện giờ…

Chính là tiểu Kim thần…

_ Oa oa oa… – Nhục nhã quá, ngu ngốc quá, sao lúc lấy lại hình dáng trưởng thành không đi tìm thằng nhóc kia luôn đi, còn nằm đây yêu yêu thương thương cái khỉ gì??? Kim thần bị đè dưới bụng Hoả thần ấm ức bật khóc nức nở.

_ Jaejoong… Jaejoong… – Yunho vội nâng người dậy bế tiểu Kim lên. Thảm rồi, lại bị biến thành trẻ con… còn chưa có nói xong nữa…

_ Phụ thân, mẫu thân!!! – Sợi ánh sáng bị thu hồi đồng nghĩa với việc Changmin và Junsu không còn e dè bị chói mắt nữa. Hai người cùng linh thú ngay lập tức chạy đến.

_ Ai da, tình huống nguy hiểm… – Tiểu yêu tinh kia thấy vậy vội xoay người bỏ chạy.

_ Đứng lại! – Ngay lập tức Yunho một tay bế Jaejoong một tay cầm đao phóng người đuổi theo.

_ Hoả thần…

ẦM ẦM ẦM…

Junsu ôm Changmin nhảy lên Bạch Hổ, toan đuổi theo trợ giúp Yunho thì, đúng lúc này mặt đất lại rung chuyển dữ dội, tiếp đó là một luồng yêu khí mạnh như vũ bão tràn qua. Cảm thấy có một thứ vô cùng to lớn đang lướt đến, Junsu nhất thời đưa tay lên che mắt, đến lúc bỏ ra đã thấy có sự xuất hiện của một yêu quái mới. Một yêu quái bậc cao, chắc chắn là rất mạnh.

_ Giao Long ca… – Tiểu yêu tinh thuận đường chạy lập tức nhảy ra núp sau người yêu quái nọ.

_ Vậy ra đây chính là những kẻ đến cướp bảo bối của ngọn núi này sao?

Quái thú bốn chân khổng lồ to gần như gấp đôi Đại Xà đứng đó không ngừng gầm gừ, đôi mắt đỏ rực sáng quắc chăm chăm nhìn vào những đối thủ trước mặt. Cơ thể to lớn được bao phủ bởi một lớp vảy cứng rắn thô ráp, bộ móng vuốt sáng loá sắc nhọn nhìn qua tưởng nặng nề chậm chạp nhưng thực ra lại vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn. Cứ coi tốc độ mà ban nãy nó vừa dùng để chạy đến xem, có thể nói đây là một quái thú cực kỳ đáng sợ. Thế nhưng đấy lại không phải là thứ nguy hiểm nhất đang có mặt tại đây, nguy hiểm nhất, chính là nam nhân ngạo nghễ đang đứng trên đầu con quái thú kia, kẻ mà tiểu yêu tinh nọ vừa gọi tên, Giao Long.

_ Chính là bọn chúng a! – Tiểu yêu tinh lớn tiếng khai báo – Cơ mà ta đã giúp ngươi giải quyết một vị thần rồi, giờ chỉ còn vị Hoả thần khó xơi kia thôi, nhường ngươi giải quyết đấy!

_ Tốt! – Gương mặt điển trai hiện ra một nụ cười khoái chí, kẻ đó thích thú nhìn nhìn đánh giá vị thần rực lửa nãy giờ vẫn đứng bất động bên dưới – Nhiệm vụ của ngươi đến đây là xong rồi, đi chỗ khác chơi đi!

_

 Được, tạm biệt… hahaha… – Tiểu yêu kia như trêu ngươi mà quay ra vẫy tay với Hoả thần, sau đó thì nhanh chóng xoay người vừa cười khanh khách vừa bay mất.

_ Đứng lại cho ta… – Yunho hét lớn, theo phản xạ nhảy lên phóng theo cái bóng đang ngày càng mờ dần đằng xa.

Vụt…

RẦM RẦM RẦMMMMM…

Chỉ trong tích tắc, một đường chém lia xuống ngay trước đường chạy của Hoả thần. Đất đá bị xới bật tung lên khiến Yunho không còn cách nào khác là phải lùi lại, đôi mắt trừng lên nhìn yêu quái Giao Long kia vác trên vai chiếc rìu to lớn nhảy xuống khỏi quái thú và đứng đối diện với mình.

_

 Hoả thần, nếu muốn đuổi theo tên đó, trước tiên phải hạ được ta đã… – Đôi mắt sắc lạnh không hề tỏ ra kém cạnh với đôi mắt rực lửa đầy sát khí của Yunho.

Phừng ~

Vút ………………..

Không hề muốn nhiều lời thêm nữa, Yunho ngay lập tức phát lửa ra khắp cơ thể để tăng thêm sức mạnh. Sau đó siết chặt Jaejoong trong cánh tay mình, nhảy lên trực tiếp dùng Hoả Mã Đao so tài với cái búa khổng lồ kia.

Mà lúc bấy giờ Junsu, Changmin cùng hai linh thú lại phải đối mặt với quái thú đáng sợ nọ. Vốn là lúc tiểu yêu tinh định chạy trốn, Changmin đã giục Junsu đi bắt nó lại. Bởi vì chiếu theo tình hình này mà nói thì chỉ còn cách bắt tiểu yêu lại giúp mẫu thân khôi phục hình dáng và sức mạnh thôi, chứ một mình phụ thân vừa đấu với Giao Long vừa bảo vệ mẫu thân thì e là ngài không đủ sức. Vậy nên Junsu và Changmin định đuổi theo, thế nhưng ngay lập tức đã bị quái thú kia rống lên chắn đường. Hai linh thú Bạch Hổ Đại Xà nhanh chóng tiến lên gầm gừ đe doạ, nhưng mà con quái thú đó chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nó không do dự mà dùng bộ vuốt nguy hiểm của mình tấn công Bạch Hổ và Đại Xà.

Xét theo kích thước và sức mạnh mà nói, có lẽ Bạch Hổ cùng Đại Xà không phải là đối thủ của quái thú, thế nên Junsu do dự không biết có nên tiếp tục đuổi theo tiểu yêu tinh giúp Kim thần trở lại hình dáng cũ hay là đến giúp hai linh thú một tay. Changmin lúc đó cũng đang rất gấp gáp lo lắng, suy nghĩ một chút, sau đó thì bặm môi quyết định, đoạn nhóc con nhảy ra khỏi vòng tay Junsu, rất nhanh thọc tay vào túi áo y, rồi lại khẩn trương quay đầu gọi hai linh thú mau chóng trở lại. Khi Junsu còn đang thắc mắc với hành động của Changmin thì đã thấy nhóc con ném một cái gì đó trăng trắng lên.

“A, chuột bạch của ta!!!” Junsu chỉ kịp kêu lên như vậy đã thấy Changmin đưa tay niệm chú, một tia phép màu vàng chiếu thẳng vào người chuột bạch, sau đó thì hào quang màu vàng nhanh chóng biến mất, để lộ ra cơ thể quen thuộc màu bạc.

_ Yoochun huynh! Quái thú này giao cho huynh đối phó!!! – Changmin hét lên như vậy, sau đấy thì nhanh chóng kéo tay Junsu cùng nhảy lên Bạch Hổ, thẳng tiến phóng theo đường chạy của tiểu yêu tinh nọ.

_ Được rồi Changmin… – Hàn tinh vừa lầm bầm vừa giơ gậy lên chuẩn bị chiến đấu – … rồi sau khi chuyện này kết thúc, chắc đệ cũng có điều muốn nói với ta chứ…

Rõ ràng là tên nhóc kia có thể biến hắn trở thành người, bất cứ lúc nào…

END CHAP 19

CHAP 20

Vụt vụt vụt…

Những tiếng xé gió vang lên liên tục báo hiệu một cuộc rượt đuổi đang diễn ra gấp gáp đến chóng mặt. Kẻ bị đuổi theo là một thiếu niên y phục đen, tay cầm chiếc quạt ánh sáng không ngừng vung lên mở đường chạy cho mình. Phía sau là một vị thần và một đứa trẻ đang ngồi trên linh thú khổng lồ đuổi theo sát nút.

_ Đại Xà, nhanh lên chút nữa!!! – Vị thần đó chính là Thổ thần Junsu. Sau khi nhận thấy Đại Xà trườn nhanh hơn Bạch Hổ chạy, Junsu đã ngay lập tức ôm đứa trẻ trong lòng nhảy sang ngồi trên lưng Đại Xà. Tuy rằng ngồi vậy dễ ngã, nhưng tốc độ tăng lên rất nhiều.

_ Bạch Hổ, mau lên trước chắn đường!! – Đứa trẻ ở trong lòng Thổ Thần chính là Thạch Lệ Changmin. Hiện giờ vì Bạch Hổ không phải chở thêm người nên di chuyển khá linh hoạt, nhóc con muốn linh thú này chạy lên đằng trước vượt qua tên tiểu yêu kia, không cần bắt lại, chỉ cần khép chặt vòng vây dồn tiểu yêu vào là được.

_ Hừ!!! – Mắt thấy linh thú màu trắng đang chạy song song với mình, tiểu yêu khinh thường hỉ mũi một cái. Đoạn quạt ánh sáng vung lên, ngay tức khắc những sợi ánh sáng trong suốt chắc chắn từ đâu xuất hiện quấn chặt vào bốn chân Bạch Hổ.

Graaooo…

_ Tiểu Oa Nhi!!! – Changmin nổi giận đến đỏ hồng cả hai má – Ngươi đứng lại đó cho ta!!

_ Thạch Lệ đại nhân! – Tiểu yêu nhếch mép quay ra – Theo ta được biết thì ngươi không được phép can thiệp vào việc chúng ta xử lý những kẻ đến lấy Huyết Thạch cơ mà, tại sao lần này lại quá nhiệt tình như vậy??

_ Không đến lượt ngươi quản! – Changmin vừa gắt lên vừa đưa tay ra khẽ nhéo vào bụng người ngồi sau một cái. Junsu ban đầu có hơi bất ngờ, sau đó thì cũng nén đau mà hiểu ý, bàn tay kín đáo giơ ra đằng sau dùng phép.

_ Thạch đại nhân, ngươi thật vô lý! Cho dù ngươi có mạnh thế nào cũng không được phép kháng luật như vậy! – Tiểu yêu tinh tức giận trừng mắt nhìn, cơ bản không hề để ý đến sự biến hoá của những cái cây gần đó.

_ Hahaha, ta chính là luật! Junsu, hành động!!!!

Ngay khi tiểu yêu tinh còn đang choáng váng vì sự vô lý hết sức của Changmin, những cành cây gầy gò khẳng khiu từ mọi phía đã bắt đầu bao quanh lấy nó. Junsu vừa thi triển phép thuật vừa thúc Đại Xà trườn nhanh hơn nữa, phải nhân lúc tiểu yêu kia đang bị ngáng đường mà tiếp cận, như vậy mới có thể bắt nó lại được.

_ Tránh hết ra!!! – May mà tay cầm quạt vẫn chưa bị khống chế, Tiểu Oa Nhi vừa vùng vẫy giữa đám cành cây khô khốc vừa lia quạt ánh sáng lên.

Phựt phựt, crắccc…

_ A, Changmin, quạt ánh sáng quá lợi hại! – Phải nói là sức mạnh của Kim thần quá lợi hại, vậy nên ngay cả khi Tiểu Oa Tinh chỉ sở hữu gần nửa sức mạnh ấy, nó cũng có thể dễ dàng gây khó khăn cho Junsu và Changmin. Những cành cây liên tục gãy vụn bởi lưỡi dao ánh sáng làm Thổ thần lo lắng.

_ Hừ… – Changmin đưa tay quẹt mũi, hít một hơi quyết tâm rồi quay đầu nói với Junsu – Ngươi, ném ta về phía ấy!

_ Hả? – Ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay mũm mĩm đang chỉ, Junsu ngẩn người không hiểu – Ném ngài vào tên tiểu yêu đó?

_ Đúng, cảnh tưởng tiếp theo… nếu không muốn nhìn có thể che mắt lại… – Khoé miệng Changmin hơi nhếch nhếch lên, Junsu chợt thấy lạnh gáy, đứa trẻ này rốt cuộc là thần tiên hay yêu tinh, mà nếu là yêu tinh thì không rõ đã đắc đạo được mấy ngàn năm rồi.

Thấy Junsu vẫn còn ngơ ngác khó hiểu, Changmin bặm môi giục. Sau đó thì tự đặt mình vào trong hai tay của Junsu, tư thế sẵn sàng.

_ Được! – Dù sao phép thuật của y cũng chống đỡ không nổi với những đòn ánh sáng đó, nếu không làm thêm cái gì nữa tên tiểu yêu kia sẽ chạy thoát mất. Mà giờ tình hình đang căng thẳng như thế, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Véo ~~~

_ Bạch Hổ, bảo hộ Changmin!!! – Junsu vừa vung tay ném Changmin về phía tiểu yêu vừa hô to tên Bạch Hổ. Linh thú thấy vậy lập tức vùng lên khỏi những sợi ánh sáng đang quấn quanh nó mà lao về phía Changmin.

_ A… – Một bên là linh thú hung dữ, một bên là hài tử béo tròn, Tiểu Oa Nhi hết quay sang trái rồi lại sang phải. Chỉ có thể ngăn cản một bên, nó sẽ chọn ngăn cản bên nào đây? Đương nhiên sẽ là bên nguy hiểm hơn, tiểu yêu tinh ngay lập tức xoay người sang phía Changmin, vung quạt.

Graooo…

Chuzzzz…

Có hai điều mà Tiểu Oa Nhi không ngờ tới.

Thứ nhất, nhẽ ra khi ấy nó không nên nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai bên hai luồng tiên khí phóng đến như thế, ngàn lần không được phép do dự mà phải quyết định quay sang đỡ đòn của tên tiểu tử kia ngay, sau đó mới xoay người vừa né vừa tấn công lại linh thú. Nhưng vì một chút do dự, tiểu yêu không những không tấn công được Changmin, thậm chí còn bị linh thú túm áo bắt được.

Thứ hai, nếu nó biết trước đòn tấn công của tên tiểu tử kia bỉ ổi như thế nào, nó đã quay sang đối phó với linh thú trước. Ừ thì đòn tấn công đó bỉ ổi, nhưng mà lại chẳng hề nguy hiểm gì, hay ít nhất là chẳng hề nguy hiểm khi nó không quay ra để môi mình chạm vào môi thằng nhóc đó.

Và kết quả là…

Chuzzz…

_ Á!

Junsu vốn đưa tay lên che mặt một phần vì đã được Changmin cảnh báo trước nên vô thức làm theo, một phần vì thấy Changmin lao vào vòng nguy hiểm nên yếu bóng vía không dám nhìn. Ai dè, trước mắt không có cảnh đáng sợ nào hết. Junsu qua khe hở của các ngón tay đã nhìn thấy, cục bông tròn tròn màu vàng kia đang chổng mông chu môi mà cưỡng hôn tiểu yêu tinh nọ.

Phụt phụt…

Xoẹtttttt ~~~~

Một vầng sáng chói lọi bất ngờ phát ra sau tiếng “xoẹt” đó, đồng thời không biết từ đâu xuất hiện ra đám khói dày đặc khiến Junsu không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra. Mà đến khi y nhìn thấy rồi, lại bị cảnh tượng đó doạ cho sững sờ.

Thiếu niên tuấn tú với vầng sáng màu vàng nhạt bao quanh nguời từ từ bước ra, tay phe phẩy quạt thần hướng về phía Junsu mỉm cười. Nụ cười tươi tắn sáng lạn như ánh mặt trời đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu, mà đôi mắt sáng sắc bén trên gương mặt đẹp trai đó có thể đánh gục bất cứ ai nhìn vào. Junsu ngơ ngẩn nhìn mỹ thiếu niên trước mặt mà không để ý, Bạch Hổ cũng đang từ từ đi về phía y, còn có một tiểu hài tử áo đen bụ bẫm đang bị nó ngoạm áo xách theo nữa chứ.

_ Ai… – Mỹ thiếu niên khẽ thở dài, đưa tay quạt quạt mạnh hơn – Junsu ah Junsu, ngươi còn nhìn nữa thì Yoochun huynh sẽ giận ta mất!

_ Hả? – Chất giọng nửa mềm mại nửa mạnh mẽ thoát ra từ đôi môi dày xinh đẹp, Junsu thoáng giật mình khi nghe xong lời nói của mỹ thiếu niên – … Ngươi… Thạch Lệ Changmin!!!!

_ Ngốc! – Changmin cầm quạt gõ nhẹ vào đầu Junsu – Thế ngươi nghĩ là ai?

_ Oa, ngươi… – Junsu không thể tin nổi, đảo mắt nhìn Changmin mấy lượt.

_ Rất đẹp phải không? – Changmin cũng xoay xoay người tự ngắm nghía bản thân – Ta sớm biết mình lớn lên sẽ rất đẹp mà, cái này đều là do di truyền cả, hắc hắc…

Cười được hai tiếng, mặt của Changmin bỗng nhiên lại xìu xuống.

_ Nhưng mà ở trong hình hài người lớn thế này thật khó chịu, chân tay dài ngoằng, rấy khó hoạt động… – Đoạn thằng nhóc đi đến chỗ Bạch Hổ, nhìn nhìn tiểu hài tử áo đen đang ngơ ngác mút tay một chút, khoé miệng khẽ nhếch lên, sau đấy thì một bàn tay đưa ra. “Xoẹt” ~ tiểu tử kia biến mất, thay vào đó là một viên ngọc đen huyền đẹp vô cùng.

_ Từ giờ ngươi sẽ ở đây… – Changmin biến ra một sợi dây lồng vào viên ngọc rồi nhanh chóng đem nó đeo vào cổ.

_ A… – Từ đầu đến cuối Junsu chỉ biết nghệch mặt ra nhìn, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kêu cảm thán mà không hiểu là cảm thán cái gì.

_ Junsu, chúng ta đi thôi… – Mỹ thiếu niên sau khi giục Thổ thần thì vội leo lên Bạch Hổ ngồi. Ngoài mặt nhìn thật bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng lại luôn sốt sắng không yên.

Phụ thân của ta, mẫu thân của ta…

Hai người vẫn ổn chứ?!…

Không ổn chút nào!!!

Tiểu Kim thần nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy Hoả thần, khuôn mặt trắng nõn tròn xoe vì khóc quá nhiều mà đỏ hồng lên như một trái đào. Vì cái gì không buông ta ra, đối thủ mạnh như vậy mà ngươi chỉ chiến đấu bằng một tay, hơn nữa còn lo bảo vệ ta nữa. Ngươi là đồ ngốc, tên thần ngu ngốc nhất mà ta từng biết!!!

Kang…

Lại một đòn đánh mạnh như búa bổ nữa từ Giao Long, chiếc rìu khổng lồ mang theo lực đạo khủng khiếp hướng thẳng vào Hoả Mã Đao nã xuống. Hoả thần Yunho vừa khó khăn đỡ những đòn chí mạng đó, vừa cồn cào hi vọng Hàn tinh có thể mau chóng hạ gục con quái thú kia.

Vì sao ư? Vì khi ấy ngài mới có thể đưa Jaejoong cho hắn trông coi mà dốc toàn lực đối phó với đối thủ. Yunho không thể đặt Jaejoong xuống được, nơi này đâu đâu cũng có yêu quái, nhỡ lúc ngài không chú ý yêu quái xông ra tấn công Jaejoong thì sao. Kẻ đó bây giờ đã không thể tự bảo vệ mình thì ngài sẽ bảo vệ kẻ đó.

Jaejoong có bất cứ tổn thương nào… cũng làm cho trái tim ngài khó chịu…

_ Hừ, ngươi si tình nó vừa vừa thôi!!! – Hàn tinh đang bận đánh nhau với quái thú cũng nhịn không được phải kêu lên. Xem kìa, rõ ràng bị Giao Long làm khó dễ như thế mà vẫn quyết ôm chặt lấy tiểu Kim thần, buông ra một chút thì chết ai chứ?!

_ Lo chuyện của ngươi đi… Hự…

_ Hư hư hư… – Jaejoong vươn đôi tay nhỏ bé tròn tròn bám chặt vào áo Yunho, cảm nhận rõ sự khổ sở của kẻ đó khi phải đỡ đòn hiểm từ Giao Long.

_ Ai da, tiểu thần tiên trông thật đáng yêu… – Hiện giờ Giao Long và Hoả thần đang trong tư thế mặt đối mặt, binh khí đối binh khí, áp vào nhau rất gần. Vậy nên Giao Long có thể dễ dàng nhìn thấy cục bông nhỏ đang cuộn tròn trong lòng Hoả thần, gã khẽ nhếch miệng đánh giá.

_ Biến đi! – Yunho tai nghe thấy thế, mắt lại thấy Giao Long cố tình đưa tay vuốt nhẹ vào má tiểu Kim, ngay lập tức đã nổi giận đến bốc hoả. Ngài vùng mạnh lên, thuận tiện còn đưa chân đá Giao Long một cước.

_ Hừ!!!

Vụt…

Giao Long cau mày khi dính phải cước của Yunho, sau đó vội lùi ra xa, bàn tay vung lên, không phải bàn tay đang cầm vũ khí như mọi khi mà là bàn tay còn lại, chứng tỏ đòn gã sắp tung ra là về chưởng lực.

Ào ào ào…

_ Vòi rồng sao??? – Những xoáy nước khổng lồ theo phép thuật của Giao Long không ngừng uốn éo áp sát Hoả thần. Yoochun thấy vậy thì bất ngờ hô to lên, hắn quên mất, Giao Long vốn là yêu quái nước, vậy nên để hắn đối phó mới đúng, Yoochun là yêu quái băng mà.

_ Yoochun!!! – Dường như Yunho cũng nhận ra điều đó, ngài vội liếc nhanh sang phía Yoochun. Băng và nước là hai thứ mà Hoả thần nên tránh đụng độ.

_ Được… – Sau khi tung ra một băng chưởng nhằm giữ chân quái thú, Yoochun không chút chậm trễ xoay người đổi chỗ, vừa kịp lúc đỡ được một đòn tấn công từ vòi rồng cho Yunho.

Crắccc…

Gậy bạc đâm thẳng vào vòi rồng, thật nhanh đã hoá băng chúng lại. Yoochun thoả mãn đối Giao Long vênh mặt.

_ Hàn tinh… – Thế trận bất ngờ thay đổi khiến Giao Long không kịp thích ứng, nhưng sau đó gã đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hạ gục Hàn tinh cũng tốt, ở khu vực gần đỉnh núi này gã và Hàn tinh là hai yêu quái mạnh nhất, cũng đã đến lúc so tài giữa hai người rồi.

Kang…

Xoẹt…

Trong khi cuộc chiến giữa băng và thuỷ đã bắt đầu trở nên quyết liệt thì bên này, trận chiến giữa Hoả thần và con mãnh thú khổng lồ của Giao Long cũng gay cấn không kém. Hàn tinh sở dĩ nhanh chóng đồng ý đổi đối thủ với Hoả thần như vậy chính là vì hắn thấy đối thủ của mình quá khó nhằn. Con quái thú to lớn này có bộ vảy cực kỳ đồ sộ vững chắc, những băng chưởng Yoochun tung ra nãy giờ dường như chỉ có thể làm mát cho nó mà thôi. Hắn cảm thấy thực sự mất kiên nhẫn, vậy nên mới dễ dàng đổi chỗ cho Yunho như vậy.

Phừng…

Lửa từ thanh đao đỏ rực theo nhát chém mạnh mẽ mà bổ vào thân mãnh thú, tuy nhiên đòn tấn công đó chẳng hề làm khó được bộ vảy của nó. Nếu Hoả thần muốn phá được lớp giáp đó, ngài cần có lực, mà nếu ngài cần có lực, ngài phải buông hài tử trong tay ra.

_ Ư ư…

Quá dễ dàng để nhận ra điều đó, tiểu Kim thần hiểu rõ ràng rằng, chỉ cần Hoả thần buông mình ra, việc dồn lực vào một nhát đao phá vỡ bộ giáp kia là hoàn toàn có thể. Nhưng ngặt nỗi là Yunho lại sống chết không chịu buông tay, Jaejoong trong lòng vừa cảm động vừa tức giận. Nếu không thể hạ gục được đối thủ thì cả hai sẽ cùng chết, còn ở đấy mà ôm ấp bảo vệ cái gì??? Tên hoả này mọi khi vốn thông minh như vậy sao bây giờ lại ngớ ngẩn đến thế!!!

_ Pặp… – Trong lòng âm thầm quyết tâm, tiểu Kim thần quay đầu ra, ngoạm một cái rõ đau vào tay Hoả thần.

_ Á, Jaejoong… ngươi làm cái gì… không được!!! – Yunho mải đối phó với quái thú, thấy bàn tay đột nhiên nhói đau thì bất giác buông lỏng, ai dè tiểu Kim thần nhân cơ hội đó đã vùng ra khỏi vòng tay của ngài, nhắm mắt lao xuống.

_ Ưmhh… – Jaejoong đưa hai tay lên che mặt, bởi vì vốn đang chiến đấu trên không nên lao đầu xuống thế này đồng nghĩa với việc lúc hạ cánh sẽ đau lắm. Tiểu Kim thần trong lòng thầm cầu nguyện, mình sau cú ngã này sẽ không có nội thương hay ngoại thương gì hết.

_ Jaejoong… – Vòng tay mạnh mẽ của ai đó đột nhiên bao quanh… cảm giác ấm áp quen thuộc thật nhanh đã quay trở lại…

_ Trời ạ, đôi phu phụ ngu ngốc các ngươi!!!!! – Bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng rống bất lực của Hàn tinh, sau đó cả một khoảng đen tối đã ập đến.

.

.

.

Tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên ngay bên tai, không gian ẩm thấp tràn đầy mùi hôi thối ghê rợn, một chút ánh sáng le lói chợt có lại chợt biến mất.

Tiểu Kim mở mắt, mông lung suy nghĩ…

Có phải, đã bị nuốt rồi không?!

Con quái thú đó…

END CHAP 20

Yêu? Đó là cái gì? Chỉ là thứ cảm xúc vớ vẩn của nhân gian, thần tiên đắc đạo như ta làm sao có thể vướng vào được. Ta sau này sẽ không rơi vào thứ rắc rối ấy, một mình an nhàn thanh thản sống là tốt lắm rồi.

Cũng đúng, vì Kim thần vốn rất lạnh mà.

Yêu? Đó là cái gì? Chỉ là thứ cảm xúc vớ vẩn của nhân gian, thần tiên đắc đạo như ta làm sao có thể vướng vào được. Ta sau này sẽ không yêu ai hết, sống một mình thoải mái tự do vẫn sướng hơn, vì cớ gì phải vác thêm một rắc rối vào người?

Cũng đúng, Hoả thần sẽ chẳng thể vì ai mà trao cả trái tim.

Thế…

Khi hai vị thần một mực hắt hủi chữ “yêu” đó gặp nhau, liệu có thể tạo nên cái gì hay ho không nhỉ?

Câu trả lời là…

.

.

.

Hồi sau sẽ rõ…

CHAP 21

Bóng tối bao trùm chẳng được bao lâu, một vầng sáng đỏ rực đã bùng lên, trong cái không gian tối tăm ẩm thấp ấy, ánh mắt tiểu Kim dễ dàng bị thu hút bởi nam nhân đang phát sáng ngay phía đối diện.

_ Ngươi thật ngu ngốc!

Namnhân khẽ mắng, nhưng mà Jaejoong lại chẳng có phản ứng gì. Không hiểu sao giây phút này, gương mặt điển trai ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh lửa lập loè đó lại thu hút ngài đến thế. Đôi bàn tay nhỏ xíu giơ lên, nhè vào hai má Hoả thần mà áp vào.

 

Để ta xem… gương mặt này… tại sao theo thời gian, lại càng ngày càng ám ảnh, càng ngày càng mê hoặc ta đến thế…?!

 

 

_ Jaejoong…

Hoả thần bị đôi mắt to đen bên dưới nhìn xoáy vào tâm can, trái tim bỗng chốc trở nên mềm nhũn. Trong lòng cảm thấy thật cồn cào, những tâm tư sâu kín khó hiểu thời gian gần đây như muốn thoát hết ra ngoài. Ngài đã biết, cảm giác đó gọi là gì, chỉ là… thật khó tin, ngài có thể có thứ tình cảm ấy với Kim thần…

Graaoooo…

Con quái thú gầm lên điên cuồng, nó vốn định nuốt chửng Hoả thần cùng hài tử trong tay vào bụng, thế nhưng vị thần kia phản ứng quá nhạy, rất nhanh đã có thể phát lửa ra khắp cơ thể để tự vệ. Cái nóng của lửa mà Hoả thần phát ra không đến độ khiến quái thú bốc cháy, thế nhưng cũng đủ để nó do dự không biết có nên cố nuốt hòn lửa kia vào không. Nhẽ ra con quái thú phải dùng những chiếc răng to lớn sắc nhọn của nó để nghiền nát Hoả thần trước, sau đó mới nuốt xuống, nhưng tình huống bây giờ tựa như đang ngậm một cục thịt cực nóng trong miệng, chỉ có thể đảo qua đảo lại mà vô phương cắn nuốt.

Graooo!!!

_ Hừ… – Giao Long nghe thú cưng của mình kêu gào bất lực như vậy thì vô cùng sốt ruột, gã một bên đối phó với Hàn tinh, một bên không ngừng nghĩ cách.

Roẹt…

_ Nước sao đấu nổi băng chứ?! Ngươi mau chịu thua đi!!! – Hàn tinh Yoochun đắc ý hoá băng đám vòi rồng tiếp theo mà Giao Long vừa tung ra. Những khối nước bị hoá băng thi nhau rơi xuống mặt đất rồi nhanh chóng vỡ vụn ta từng mảnh, Giao Long nhìn cảnh tượng đó, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.

_ Băng và nước, cái nào mạnh hơn còn chưa biết đâu!! Xem đây!!!!!!!!

Vụt…

Ào ào ào…

Lại một vòi rồng khổng lồ nữa được tung lên, Yoochun lập tức dùng gậy bạc nhằm vào đó mà phóng chưởng. Bởi vì vòi rồng lần này lớn hơn những lần trước rất nhiều nên Yoochun cũng đặc biệt sử dụng nhiều hàn khí hơn, khiến vòi nước khổng lồ đó nhanh chóng đông lại trở thành một khối băng cứng cáp và lạnh lẽo vô cùng.

_ YAAAAAAAAAAA…

Chiếc rìu đáng sợ của Giao Long giơ lên cao chuẩn bị ra đòn, Yoochun thấy vậy thì vội giơ gậy ra đỡ, thế nhưng Giao Long lại không hề có ý tấn công Yoochun, chiếc rìu của gã nâng lên thật cao, để rồi lúc hạ xuống lại chỉ nhằm đúng vào khối băng rắn chắc kia.

Choang…

Những mảnh băng vỡ tung toé khắp nơi, ngay khi Yoochun còn chưa hiểu được ý đồ của yêu quái thì đã thấy gã giơ chân đá vào một khối băng vỡ dài và nhọn, khiến nó bay chệch hướng lao ra phía sau. Mà đúng lúc đó con quái thú kia lại mở rộng mồm, thật chuẩn xác hứng lấy mảnh nhọn đang lao cực nhanh đó vào miệng mình. Khi ấy Yoochun mới biết, thì ra đối tượng của đòn tấn công vừa rồi không phải là hắn, mà chính là Hoả thần Yunho, kẻ đang ở trong miệng con quái thú.

Một sự kết hợp thật hoàn hảo.

Cho dù đang đối đầu với nhau nhưng Hàn tinh không thể không thầm thán phục đòn tấn công ăn ý vừa rồi. Và kết quả? Đương nhiên khỏi nói cũng biết, cái tên Hoả thần khi ấy vẫn đang loay hoay ôm ôm ấp ấp người thương của mình, làm sao chống đỡ kịp đòn tấn công bất ngờ và thâm hiểm đó. Yoochun khẽ nghiến răng, rốt cuộc thì Junsu và Changmin bao giờ mới quay trở lại? Gã sắp phải một mình đối đầu với hai chủ tớ kia đây này!

_ A…

Phản xạ của Hoả thần cho dù có nhạy bén đến đâu cũng chỉ có thể phát hiện ra nguy hiểm đến tận khi vật thể đó lao vun vút về phía mình, phản ứng có nhanh nhẹn thế nào cũng chỉ kịp đẩy tiểu Kim mình đang ôm trong lòng tránh ra xa. Sau đó thì nhói một cái, một mũi băng sắc lạnh găm thẳng vào lưng Hoả thần, cái đau đớn kết hợp với sự buốt giá của băng nhanh chóng khiến vầng lửa bao quanh cơ thể ngài tắt dần. Cơ thể Yunho ngã xuống, chấp chới chực rơi xuống cuống họng đen ngòm của con quái thú kia.

_ Oa oa oa… – Jaejoong ngay giây phút bị Yunho đẩy ra đã vô cùng hốt hoảng, giờ lại thấy kẻ đó nằm rạp xuống bởi mũi băng nọ thì tâm can đau đớn vô cùng. Jaejoong vội bò đến chỗ Yunho, dang hai tay ra bám thật chặt vào kẻ đó, nếu ngươi rơi xuống, ta cũng sẽ rơi theo ngươi…

Con quái thú ung dung ngửa cổ lên trời, hòn lửa nóng rực bên trong đã nguội đi hẳn, giờ là lúc nó thưởng thức món ăn thơm ngon trong miệng mình…

_ Không được!!! – Yoochun thấy vậy vội vàng vung gậy lên, muốn ngăn chặn quái thú ăn thịt hai vị thần.

Kang…

_ Ha ha ha… giờ có làm gì cũng vô ích! – Giao Long ngay lập tức chắn ngang đường chạy của Yoochun, sảng khoái cười to khi nghĩ rằng Kim thần và Hoả thần lần này chết chắc. Một kẻ trong lốt hài tử yêu đuối, một kẻ lại bị trọng thương, làm sao có thể thoát khỏi kiếp nạn này đây?

Xoẹtttttttt…

Phụt…

GRẦMMMM…

Tiếng gầm thảm thiết của quái thú vang lên ngay sau khi một tia sáng màu xanh dương lia qua cổ nó. Khi Giao Long xoay người lại nhìn đã thấy thú cưng của mình đổ rạp xuống, cái đầu khổng lồ đứt lìa ra lăn long lóc đến mấy vòng.

_ Khôngggggggggggggg!! – Giao Long đau đớn rống lên một tiếng, gã vội vàng nhảy xuống bên cạnh xác quái thú.

_ Junsu??

Là chưởng lực của nương tử hắn, Yoochun kinh ngạc nhìn về phía phát ra tia sáng màu xanh dương đó. Không thể nào, công lực của Junsu chưa bao giờ mạnh đến độ có thể dễ dàng cắt đầu một con quái thú với bộ giáp chắc khủng khiếp như thế!

_ Yoochun!! – Junsu hạ cánh tay vừa làm phép xuống, sau đó thì vội bay ra chỗ Yoochun, lúc này Yoochun mới nhìn thấy, hoá ra đằng sau lưng Junsu còn một kẻ nữa, hiện giờ cũng đang thu tay về, kẻ này…

_ Mẫu thân, phụ thân???

Mỹ thiếu niên áo vàng sau khi thu hồi lại phép thuật liền vội vàng phóng người hướng về phần đầu của quái thú. Thiếu niên nhanh nhẹn tách rộng bộ răng khổng lồ đó ra, đau lòng nhìn phụ mẫu của mình đang vô cùng thê thảm bên trong cái miệng đáng sợ đó.

_ Đó là… – Cho dù có ngờ ngợ đôi phần, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hàn tinh Yoochun thấy được bộ dáng trưởng thành của Thạch Lệ, vậy nên hắn không tránh khỏi có chút ngỡ ngàng.

_ Changmin đó… – Junsu khẽ thì thầm – … là nhờ tiểu yêu tinh kia…

_ Là thằng nhóc ấy hả? – Yoochun khẽ nheo mày, chợt nhớ lại ban nãy dường như hắn đã thấy Changmin đứng ở sau lưng Junsu hạ tay xuống. Hắn biết mà, chưởng lực vừa rồi có thể mạnh đến vậy hoàn toàn là nhờ đứa trẻ đó giúp sức.

_ Nhưng… vậy còn tiểu yêu kia đâu? – Nếu không đem nó về, sao có thể biến Kim thần trở về hình dạng ban đầu?

_ Changmin đã biến tiểu yêu đó thành một viên ngọc bích rồi đeo vào cổ… – Junsu vừa nói vừa khua tay minh hoạ, sau đó mặt hơi nghệt ra một chút – …còn dùng cách nào để biến Kim thần trở lại hình dáng cũ thì ta cũng không rõ…

_ Ngốc!

Yoochun khẽ búng vào mũi Junsu một cái rồi tiếp tục đưa mắt quan sát, vừa kịp lúc thu được hình ảnh Giao Long đang cầm rìu lao tới tấn công.

_ CẨN THẬN!! – Yoochun vội hô to.

_ A… – Lúc bấy giờ Changmin mới chỉ lôi được mẫu thân ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giao Long với đôi mắt căm phẫn đang hướng về phía mình bổ rìu xuống, ngay lập tức chu mỏ ra, nhắm thẳng vào đôi môi hồng hồng của mẫu thân mà hôn.

Chuzzz…

Xoẹt!

_ THIẾT KIM SA!

Kang!

Vừa kịp lúc Changmin đặt vào tay Kim thần chiếc quạt ánh sáng, cũng vừa kịp lúc nụ hôn của Changmin giúp Kim thần giải thoát khỏi sự phù phép của tiểu yêu tinh nọ. Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc, chưởng lực sáng chói quen thuộc được tung ra nhanh chóng đẩy lùi đòn tấn công của Giao Long.

Bịch ~

Thời điểm Kim thần lấy lại hình dáng trưởng thành ban đầu cũng là lúc Changmin trở về với bộ dạng tiểu hài tử bụ bẫm tròn tròn như trước. Tiếng “bịch” gọn gàng kia chính là tiếng Changmin tiếp đất khi mẫu thân vội vã xoay người tiếp chiêu với yêu quái mà không có thời gian đặt nó xuống. Changmin vừa nhăn mặt vì ngã đau vừa lồm cồm bò dậy đi tìm phụ thân, nhưng mà quay đầu lại đã thấy phụ thân tự thoát khỏi cái miệng khổng lồ kia rồi.

_ Hoả thần, người có sao không?? – Lúc này Junsu và Yoochun cũng đã chạy đến nơi. Thấy trên ngực Yunho có dính máu và sắc đỏ quanh người ngài vẫn còn rất nhợt nhạt, Junsu liền sốt sắng hỏi.

_ Không sao… – Bất tỉnh trong chốc lát như vậy đã là sỉ nhục cho ngài lắm rồi. Đường đường là một Hoả thần mà lại bị một con yêu nước đánh cho bị thương như thế, ngài nhất định phải rửa nhục…

Vụt ~

Chỉ cần một cái nhún chân, Hoả thần Yunho đã nhanh chóng bay đến chỗ Kim thần và yêu quái đang kịch liệt giao chiến. Hơi liếc mắt nhìn cái bóng trắng đó linh hoạt di chuyển, Yunho chợt thấy trong lòng có chút khẩn trương. Dù sao, từ đó đến giờ cũng có khá nhiều chuyện xảy ra, đã… không còn có thể đối xử với nhau như trước được rồi.

_ Còn đứng ngây ra đó!! Vô dụng!!!!

Jaejoong gắt lên khi thấy Yunho cứ đứng lầm lì lén nhìn mình mà không hề có ý trợ giúp ngài đánh yêu quái. Ngài biết kẻ đó đang có rất nhiều điều muốn nói với mình, và biết giữa mình và kẻ đó đang có rất nhiều chuyện cần làm sáng tỏ, thế nhưng bây giờ là lúc nào chứ? Muốn làm gì thì làm, phải giải quyết con yêu quái này trước đã!

_ Cái gì? Ai vô dụng??!! – Chỉ hai từ “vô dụng” đó đã có tác động rất lớn đến ý thức của Yunho, Hoả thần ngay lập tức vung đao, bất chấp sự đau đớn nơi vết thương trước ngực mà hùng hổ lao vào.

Kang kang kang…

Lâu rồi mới thấy phụ mẫu cùng chung tay đánh một con yêu thế kia, Changmin đứng dưới mơ màng quan sát. Một trắng một đỏ bay qua lượn lại, sự kết hợp hoàn hảo giữa nhu và cương, tà áo mềm mại vương vấn quấn quýt, sắc màu hoà lẫn ánh lên trong nắng… Chấm đỏ và chấm trắng ấy, còn có sự kết hợp nào đẹp hơn được nữa a ~

Changmin chống cằm ngồi xem, phụ thân của ta, mẫu thân của ta…

_ Có lẽ ta nên giúp họ một tay… – Câu nói của Yoochun đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng, đồng thời cũng lôi tuột Changmin từ trong cõi mộng mơ ra.

_ Sao sao… – Changmin gấp gáp nói, cảnh đang đẹp như thế, tự nhiên thêm cái chấm bạc của huynh vào thì còn gì là tiên cảnh nữa!!!

_ Chúng ta cần nhanh chóng kết thúc trận đấu… – Yoochun khẽ bẻ các khớp tay, đoạn đi đến gần nâng cằm Changmin lên, nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc – … vì có nhiều chuyện cần giải quyết sau vụ này lắm, Thạch đại nhân àh…

_ Aiii… – Changmin nhìn theo thân ảnh xám bạc của Yoochun, thoắt cái đã bay lên tham chiến cùng phụ mẫu của mình.

_ Ta cũng sẽ lên đấy… – Junsu đứng bên đột nhiên lại nói vậy.

_ Hử?! – Changmin giật mình nhìn lên – … Ngươi cũng muốn lên giúp sao?!

_ Đúng vậy! – Junsu khẽ mím môi quyết định, y quay người ra lệnh cho hai linh thú bao quanh bảo vệ Changmin.

_ Ờ… – Vậy là sẽ thêm một chấm xanh dương nữa, cũng tốt, đủ màu sắc.

_ Ta cũng nóng lòng muốn biết, tại sao Yoochun lại có thể biến thành người bất cứ lúc nào…

Câu nói cuối cùng của Junsu trước khi y tung người lên cao làm Changmin điếng người. Thôi xong, đến cả Junsu cũng ngộ ra điều đó, kiểu này thì sau khi trận đấu kết thúc, hai phu thê nhà đó sẽ xử đẹp nhóc cho xem.

_ Ô ô ô… Bạch Hổ àh, Đại Xà àh, các ngươi tư vấn cho ta mấy lý do được không? – Tiểu hài tử áo vàng xinh xắn vừa ngồi dựa vào hai linh thú vừa líu lo không ngừng, mà mắt thì vẫn chăm chú nhìn vào trận chiến phía trên.

Làm sao đây nhỉ? Nếu nói với Yoochun huynh và Junsu rằng mình vì muốn có xúc tác cho phụ mẫu tiến triển mà lôi theo phu thê nhà huynh đi, liệu họ có chấp nhận không? Còn phụ mẫu nữa, nếu họ nghe thấy cái lý do trời đánh ấy, liệu Min có bị ăn cái tét mông nào không?

Thôi thì… chắc cũng đã đến lúc nói lời chia tay với phu thê nhà kia rồi…

END CHAP 21

CHAP 22

Nếu là trước kia có lẽ Kim thần hay Hoả thần đều dư sức một mình hạ gục Giao Long. Tuy nhiên tình trạng bây giờ lại khác xa lúc trước rất nhiều, hiện tại họ đã đi lên đến gần đỉnh núi, sức mạnh có thể nói là đã giảm đi quá nửa, vậy nên chữ “dư  sức” kia e là không dùng được nữa. Mà Giao Long lúc này lại vì nỗi đau mất thú cưng mà quyết tâm trả thù trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chính vì vậy, nãy giờ hai vị thần một trắng một đỏ kia cho dù đã rất nôn nóng dốc sức nhưng vẫn không thể hạ gục được con yêu.

_ Hàn băng!!! – Chưởng lực mang theo hơi lạnh từ đâu lao đến chặn đứng vòi rồng mà Giao Long vừa xuất ra.

_ Ngươi lên đây làm gì?? – Kim thần quắc mắt nhìn kẻ vừa xông vào trận chiến, nhẽ ra hắn nên ở dưới đấy trông chừng nhóc con kia chứ?!

_ Đương nhiên là giúp các ngươi… – Yoochun nắm chắc gậy bạc trong tay, vừa hướng về phía Giao Long tung chưởng vừa trả lời.

_ Xuống trông chừng Changmin mau!!! – Hoả thần tung một quả cầu lửa áp đảo xoáy nước của Giao Long, thuận tiện quay ra thét vào mặt Yoochun. Ngài không yếu đến nỗi cần tận hai người giúp sức thế này.

_ A… – Rõ ràng là lên đây giúp mà còn bị mắng, Yoochun có chút khó hiểu nhìn đôi phu phụ đang không ngừng di chuyển trước mặt. Mặc kệ, dù thế nào cũng phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.

_ Hừ… ba đánh một sao? – Giao Long nhếch mép khinh thường nhìn ba đối thủ trước mặt mình, đôi mắt tràn đầy sát khí khẽ liếc qua xác quái thú, sau đó thì cháy rực lên lửa hận, không hề nao núng lia rìu tấn công Yoochun, đồng thời từ cánh tay còn lại xuất ra một lúc ba vòi rồng khổng lồ đối phó với hai người còn lại.

Vụt…

Ào ào…

Jaejoong vừa tránh vòi rồng vừa thầm khâm phục con yêu này thông minh. Trong ba bọn họ chỉ có Yoochun là có khả năng ngay lập tức vô hiệu hoá đòn nước của gã, vậy nên Giao Long đã chọn Yoochun làm đối thủ so sức mạnh. Còn ngài và Yunho mỗi lần hoá giải vòi rồng là một lần khó khăn, vậy nên Giao Long đã dùng chưởng lực để đối phó với hai người.

_ Ngươi ra chỗ Yoochun đi… – Đánh mắt thấy Yunho chật vật trong việc né xoáy nước từ vòi rồng, Jaejoong vội bay qua giúp.

_ Hừm… – Hoả thần cũng tự biết bản thân nếu dính phải xoáy nước này thì sẽ thê thảm ra sao, vậy nên cũng nhanh chóng phóng qua chỗ Yoochun.

_ Á… – Mà Kim thần vì nhất thời sơ suất nên phá được một vòi rồng lại bị một cái khác hút vào, cả cơ thể trong phút chốc ngập trong làn nước lạnh băng tràn đầy yêu khí cực mạnh.

_ Jaejoong! – Vốn dĩ đã nâng đao chuẩn bị tặng cho Giao Long một đòn, vậy mà chỉ vì tiếng kêu đó của Kim thần, Hoả thần đã vội vã quay người lại, không chút chậm trễ lao vào xoáy nước.

_ Này này…

Yoochun vốn không giỏi trong việc đánh nhau tay đôi thế này, lúc bị Giao Long gây sức ép đã vô cùng khổ sở, nhìn thấy Hoả thần lao về phía mình thì như nhìn thấy cứu tinh. Cơ mà trong bụng còn chưa kịp mở cờ ăn mừng đã thấy tên kia quay ngoắt lại xông thẳng vào vòi rồng. Lửa mà dám đâm đầu vào nước như vậy sao?? Yoochun thầm than trời, cái này có phải gọi là “ngu vì tình” không nhỉ??? Kim thần thế nào mà chả tự thoát ra được chứ…

Kang…

Gậy bạc mỏng manh của Yoochun không phải là đối thủ của chiếc rìu khổng lồ Giao Long đang cầm. Mà sức lực của kẻ suốt ngày dưới lốt chuột bạch nằm phơi bụng trong túi nương tử lại càng không thể so với sức lực của kẻ đêm ngày hấp thụ tiên khí Huyết Thạch. Vì lẽ đó, đòn tiếp theo đây sẽ thẳng tiến đáp xuống vai Yoochun, chính thức biến hắn trở thành kẻ đầu tiên bị đá khỏi trận chiến này.

Roẹt…

Phụt phụt phụt…

Những chiếc lá cứng cáp và sắc nhọn nhanh như chớp lia qua mặt và tay Giao Long, khiến gã không còn cách nào khác là phải thu lại vũ khí đang sắp hạ được Yoochun mà quay ra đỡ.

Kang kang!!

_ Nương tử!!! – Vẫn là nương tử thương ta nhất, Yoochun mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu tiên xanh dương dịu nhẹ trước mặt.

_ Tướng công! Cẩn thận chút… – Junsu nghiêm mặt liếc Yoochun, sau đó thì trong tư thế sẵn sàng chiến đấu đối mặt với Giao Long.

_ Ngu ngốc!!!! – Lúc này ở khu vực chiến sự bên kia, Hoả thần Yunho lại đang bị Kim thần Jaejoong mắng té tát – Ai khiến ngươi cứu?!

Mặc kệ sự thật là tên đó đã không ngại nguy hiểm lao vào ôm lấy mình nhảy ra, Jaejoong chỉ vừa nhìn ánh đỏ quanh người Yunho bị vơi đi trông thấy là đã sôi hết cả lòng lên rồi. Ngày trước kẻ đó vốn thông minh nhanh nhạy lắm cơ mà?? Vì cái gì mà càng ngày càng trở nên ngốc nghếch như vậy???

_ Ta… – Yunho vốn định giải thích “vì lo cho ngươi”, nhưng mà thấy Jaejoong quay lưng về phía mình, hậm hực trút giận vào cái vòi rồng thứ ba thì ngay lập tức nghẹn lời, chỉ biết lao vào phụ giúp mà không nói thêm được câu nào.

Liên tiếp chứng kiến những cảnh tượng đẹp mắt và tình cảm thế, bảo sao Thạch Lệ Changmin ngồi phía dưới lại cười sướng đến không đóng nổi miệng như vậy. Nhóc con vừa đưa tay quẹt nước mắt vừa vuốt ve Bạch Hổ và Đại Xà, miệng không ngừng nhận xét về hành động của phụ thân và thái độ của mẫu thân, rõ quá rồi, rõ quá rồi đấy, hắc hắc…

Ào ào ào…

Vòi rồng thứ ba bị phá giải, Kim thần và Hoả thần ngay tức khắc quay trở về đối phó với Giao Long, thành ra lúc này Giao Long không chỉ có ba, mà là bốn đối thủ liền.

_ Thiết Kim Sa! – Kim thần mở đầu bằng loạt chưởng ánh sáng của mình.

_ Hoả Dã Cầu!! – Tiếp đó là Hoả thần, những quả cầu lửa liên tiếp được tung ra.

_ Hàn… – Hàn tinh cũng nhanh chóng đưa băng chưởng của mình vào tiếp sức, góp phần khiến cho Giao Long khốn đốn khi bị ba loại chưởng lực khác nhau cùng tấn công.

Phụt phụt…

Thổ thần Junsu không có chưởng lực, tuy nhiên lại có thể sử dụng sức mạnh của cây cối, Junsu không chút chậm trễ giúp sức bằng những sợi dây chắc chắn của mình, phóng ra để trói buộc yêu quái.

_ Grừuuu… – Giao Long bị Junsu dùng phép buộc chặt đến không cử động nổi, sau đó lại lãnh phải những đòn tấn công cực mạnh từ phía ba người kia, đôi mắt gã bắt đầu đỏ rực, chiếc rìu trên tay rơi xuống, cả cơ thể gồng lên một cách quái dị.

_ A… nó biến hình… – Dây trói của Junsu vì con yêu đang thay đổi kích cỡ mà bị đứt tung.

Graooooo…

Y phục trên người Giao Long rách toang từng mảnh để lộ cơ thể đang kéo dài ra, rất nhanh chóng những cái vảy vàng óng được xếp đều nhau che chắn cho cơ thể gã. Móng vuốt và răng nanh mọc dài ra, thậm chí từ ria mép còn có thêm hai cái râu. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Giao Long đã hoàn toàn hoá thành một con rồng khổng lồ hung dữ và đáng sợ.

PHỤTTTTT…

Không để cho đối thủ kịp thích ứng với bộ dạng mới của mình, Giao Long ngay lập tức há rộng mồm phun nước, cái mồm đầy răng sắc nhọn đó đưa đến đâu nước bắn tung toé đến đó. Chỉ có Hoả thần và Hàn tinh là nhanh chân tránh được, còn lại Kim thần và Thổ thần ngay tức khắc đã bị ướt như chuột lột, thậm chí còn vì lực đẩy quá mạnh tạt vào người mà văng ra xa.

_ Jaejoong!!

_ Junsu!!!

Tiếc rằng hai đức lang quân không biết tranh thủ cơ hội vì đã tránh được đòn của yêu quái mà phản công, lại hấp tấp bay theo hướng mà hai nương tử rơi xuống, chỉ để làm một việc hết sức nhàm chán: xem người ta có bị sao không?

_ Ta không sao… – Junsu cảm động vịn vào người Yoochun đứng lên, xốc lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

_ Vô dụng, ra đây làm gì?!!! – Trong khi đó Yunho không được may mắn như vậy, chẳng hiểu vì lý do gì mà chỉ cần nhìn mặt ngài Jaejoong đã cau có lên rồi, rốt cuộc thì đang khó chịu gì chứ?!

_ Ngươi gắt cái gì?!! – Cái này gọi là con giun xéo lắm cũng quằn, chẳng qua Hoả thần vì trong lòng có chút lăn tăn với người ta nên nhịn suốt, giờ không nhịn nổi nữa thì bắt đầu phản kháng lại – Có khó chịu gì thì cứ nói ra đi!!

_ Ngươi còn dám nói… – Mặt Kim thần bỗng dưng đỏ lên một cách bất bình thường.

_ Ta…

_ COI CHỪNG!!!!

Changmin từ phía xa quan sát đột nhiên hét toáng lên. Ngay sau đó cả bốn người nhận ra là có một bóng đen đang đổ về phía mình, hiển nhiên đó là Giao Long, kẻ đang há rộng mồm hòng một phát nuốt trọn đối thủ. May mắn là lần này tất cả đều dễ dàng tránh được, không những thế, Jaejoong còn nhanh nhẹn nhảy lên đầu của con rồng khổng lồ kia, vung tay đem quạt thần chém mạnh lên đó.

GRAOOOOOOOOOOO…

Quạt ánh sáng nhìn mỏng manh đơn giản nhưng không hề yếu chút nào, mỗi một đòn Jaejoong hạ xuống đều như một nhát búa bổ vào đầu Giao Long, gã đau đớn lồng lộn lên, gắng sức hất kẻ đang làm loạn phía trên đỉnh đầu mình xuống.

_ Cố lên Kim thần!!! – Junsu vừa bay vòng quanh Giao Long vừa hô to cổ vũ, tiện tay cũng bắn ra vài sợi dây khống chế chân nó lại.

_ Dùng Thiết Kim Sa luôn đi… cẩn thận…

Thật khó khăn để lên trên ấy trợ giúp Jaejoong khi Giao Long vì đau đớn hoảng loạn mà cả cơ thể xoay chuyển điên cuồng, hết đâm chỗ nọ lại va vào chỗ kia. Yunho đứng cạnh sốt ruột muốn lên đối phó cùng nhưng lại vô pháp tiếp cận. Cuối cùng chỉ biết bay vòng vòng xung quanh phòng trường hợp Jaejoong bị rớt ra còn có thể đỡ kịp thời.

Trong khi đó, Jaejoong lại rất vất vả khi vừa phải tấn công vừa giữ cho cơ thể không rơi xuống. Cái đầu Giao Long không ngừng nâng lên hạ xuống quay trái quay phải khiến cho tiên nhân choáng váng, tay đưa ra túm bừa lấy một điểm giúp trụ vững, ai ngờ nghe thấy “bựt” một tiếng, mắt mở to ra đã nhìn thấy cái râu rồng đang nằm gọn trong tay mình.

_ AAAAAAA…

Không phải tiếng kêu của Giao Long, mà chính là Jaejoong cùng Junsu đang thét lên. Junsu là bởi vì Giao Long bất ngờ vùng mình lao nhanh đi khiến đám dây y đang điều khiển kéo lê cả y theo, còn Jaejoong là vì sự lồng lộn điên cuồng của con rồng này đã trở nên gấp đôi lúc trước.

_ Junsu… – Hàn tinh Yoochun vốn định lặng lẽ dùng gậy bạc đâm thẳng một phát kết liễu Giao Long, ai dè đúng lúc đấy gã lại nổi điên lên như thế, mắt thấy Junsu bị kéo lê đi, đương nhiên Yoochun không thể không chạy ra cứu.

_ Trời ơi, loạn hết cả rồi!!! – Changmin nãy giờ đứng một bên xem, thấy sự việc đang dần diễn ra theo chiều hướng nguy hiểm liền ngay lập tức cưỡi Bạch Hổ phi ra, xắn tay áo chuẩn bị trợ giúp.

ẦM ẦM ẦMMMMMMMMMM…

_ JAEJOONG!!!!!

_ KIM THẦN!!!

_ KHÔNGGGGG…

Giao Long vì quá đau đớn và phẫn nộ nên đã quyết sống mái với kẻ phía trên đầu mình, con rồng khổng lồ đó trong phút chốc đã tự cắm đầu xuống đất, lập tức tạo nên một trận trời long đất lở, đồng thời cũng khiến cả cơ thể mình cũng như đối thủ vùi sâu vào trong lớp đất đá cùng cây cối dày đặc chất đống lên nhau…

_ JAEJOONG! – Lớp bụi mờ mịt vì chấn động mạnh ban nãy còn chưa kịp tan hết đã thấy một đốm đỏ lao nhanh về phía đống đổ nát, vừa gào tên một ai đó vừa khẩn trương tìm kiếm.

_ Kim thần… – May mắn là khi ấy Yoochun kịp lúc bắt được Junsu, nếu không thì giờ chỉ sợ y cũng phải ở dưới đống đổ nát đó rồi. Junsu và Yoochun vội vàng chạy đến bên cạnh cái xác to lớn bất động của Giao Long, cùng Hoả thần đào bới tìm kiếm.

_ Ngươi ở đâu, Jaejoong?!! – Đất đá được xới tung lên một cách điên cuồng, hiện giờ thậm chí còn không biết vị trí chính xác nữa, Yunho tự nguyền rủa chính mình lúc đó không thể giống như Yoochun, kịp thời cứu được kẻ đó.

Xoẹt xoẹt…

Đám cây cối đổ rạp xung quanh đều được Junsu dùng phép làm tản ra hết, vậy nên việc tìm kiếm Jaejoong trong đống đổ nát này đã có thể nói là dễ dàng hơn một chút.

_ Mẫu thân… mẫu thân của ta… – Changmin sợ đến rơi nước mắt, nhóc con từ trên lưng Bạch Hổ vội vàng nhảy xuống, cũng xông vào cùng đào bới với phụ thân.

_ Ư…

Tiếng rên rất nhỏ từ dưới lớp đất phát ra, thế nhưng vì lúc đó tai ai cũng đang căng ra hết cỡ, rất dễ dàng đã có thể nghe thấy được. Ngay lập tức cả đám bu quanh chỗ đó đào loạn lên.

_ Jaejoong!!! – Vạt áo màu trắng tinh khiết lúc này không chỉ bị nhiễm bẩn từ đất cát, còn có những giọt máu đỏ tươi vấy lên nữa rồi.

_ OA OA… MẪU THÂN AH… – Changmin sau khi nhìn cơ thể yếu ớt của Jaejoong nằm gọn trong vòng tay Yunho thì đã gào toáng lên, nước mắt tuôn xuống như mưa.

_ Ngươi… ngươi… – Tim đập khẩn trương một cách đáng sợ, Yunho bỗng chốc cảm thấy tay mình có chút run rẩy, lay lay kẻ đó, giờ phút này chỉ toàn tâm toàn ý mong đôi mắt kia hãy mở ra. Ngươi là thần mà phải không? Sẽ chẳng có vấn đề gì phải không???

_ Mẫu thân à, nhìn Min Min này, nhìn con này…

Changmin vừa gào khóc vừa nắm chặt lấy tay của Jaejoong. Trong lòng bỗng nhiên giật nảy lên một cái, tiên khí hoàn hảo, nội lực hoàn hảo, có bị tổn thương gì quá nặng đâu?! Nghi hoặc nhìn nhìn một chút, có chút trầy da tróc vảy, nhưng mà không đáng lo lắm… cái này…

_ Có lẽ không vấn đề gì đâu, Kim thần vốn rất mạnh mà…

Yoochun khẽ lên tiếng, không phải hắn không lo lắng cho Kim thần, chỉ là so với hai người kia thì không bằng thôi. Mà cái không bằng ấy lại thể hiện ở chỗ Yoochun đủ tỉnh táo để hiểu được rằng, Kim thần vốn rất mạnh, rất thông minh, làm sao không biết tự tạo cho mình một kết giới bảo vệ lúc đó? Cho dù cú va chạm mà Giao Long tạo ra rất kinh khủng, nhưng chắc chắn không đến nỗi thảm thương giống như những gì Hoả thần và Thạch Lệ đang kêu gào chứ?!

_ Chắc ngài ấy chỉ bị bất…

_ OA OA OA OA… không thể nào, mẫu thân đừng làm Min Min sợ chứ, người hãy mở mắt ra đi mà… – Sau đúng hai giây nhíu mi suy nghĩ, Changmin ngay lập tức bổ nhào trên người Jaejoong, vừa kêu la om sòm vừa sờ sờ nắn nắn, thậm chí còn khẩn trương cắt cả lời của Junsu.

_ Min Min… – Junsu vốn định ngồi xuống phân tích cho nhóc con nghe rằng sự việc không hẳn nghiêm trọng như vậy, thế nhưng Yoochun lại ngăn y lại, hắn khẽ lắc đầu, tốt nhất là đừng nên xen vào, đứng yên đó mà xem kịch hay đi.

_ Phụ thân ơi… mẫu thân làm sao thế này… – Changmin nước mắt đầm đìa ngước nhìn Yunho, sau đó còn cầm tay ngài đặt lên cơ thể Jaejoong – … cứng đơ mất rồi…

_ Không thể nào… – Người ta nói, những kẻ thông minh đến đâu, một khi đã dính vào chuyện tình cảm thì tuyệt đối có thời điểm sẽ trở nên vô cùng ngốc nghếch. Mà Hoả thần Yunho vì trót dính vào chuyện tình cảm với Kim thần, vậy nên lúc này cứ như một tên ngốc, không thể phát hiện ra điều đơn giản mà ai cũng có thể nhìn ra.

_ Mẫu thân… – Bàn tay mịn màng Changmin đang nắm lấy bỗng trượt xuống, buông thõng… – Khônggggggg!!!!!!

_ Jaejoong!!!! – Changmin còn chưa kịp vồ vào người Jaejoong than khóc thì cả người ngài đã bị Yunho ôm chặt, Hoả thần Yunho giờ phút này một chút oai phong cũng không còn, chỉ giống như một kẻ si tình vì quá thương tâm mà trở nên hoảng loạn.

_ Ngươi tỉnh lại cho ta… vô dụng, ngươi là thần tiên cơ mà… tỉnh lại…

_ Jaejoong… Jaejoong… tỉnh lại, ta còn chưa kịp nói với ngươi…

_ Ngươi mau tỉnh cho ta, không cho phép ngươi như thế, mở mắt ra ngay!!!

_ Tâm tư của ta, tình cảm của ta… ta còn chưa nói cơ mà…

_ Jaejo…

_ Nói cái gì?!

Ngay tại lúc Yunho đang lay lay người ta rất mãnh liệt, người ta bỗng dưng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt ngài, khó hiểu đưa ra câu hỏi…

Trong khi ấy, có ai đó lại đang che miệng cười thầm…

 

Hắc hắc hắc, cuối cùng thì cái gì đến cũng phải đến rồi…

 

 

 

 

END CHAP 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae