yunjae Delo Chap 46 II --> 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 46

Part II

SM High School, ngày x tháng xx năm xxx…

Cuối cùng thì ngày này cũng tới, Đại hội tài năng SM sau một thời gian dài rầm rộ quảng bá và chuẩn bị, hôm nay chính thức được khai màn. Học viên trong trường được nghỉ hẳn một ngày để có thể hoàn toàn hoà mình vào bầu không khí sôi động của đại hội hai năm mới tổ chức một lần này.

Sân khấu hoành tráng, dàn loa đài hiện đại, khán đài chật ních người. Tất cả đều đang háo hức đón chờ màn biểu diễn mà những học viên xuất sắc nhất SM sắp đem lại.

x giờ xx phút xx giây…

Phừng ~

Cả sân khấu đột nhiên bừng  sáng, tiếng nhạc ầm ầm vang lên, như để thông báo, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

.

.

.

_ KHÔNG CHỊU ĐÂU! ! ! – Trong khi ngoài sân khấu nữ MC có chất giọng oanh vàng  đang thao thao giới thiệu chào mừng gì gì đó thì ở bên trong cánh gà, một giọng oanh vàng khác cũng đang thống thiết cất lên.

_ Jaejoong! Đã đến lúc này rồi, chuyện gì đến cũng phải đến – Yunho biểu tình nghiêm túc, mặt mày nghiêm trọng nói – Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tớ sẽ làm thật nhẹ nhàng!

_ Đừng mà Yunho – Jaejoong mắt rưng rưng tội nghiệp, hai tay bắt chéo trước ngực, cả người co rúm lại, tha thiết cầu xin – Đừng làm thế với tớ, nếu không cậu nhất định sẽ hối hận ! ! !

_ Tớ sẽ không hối hận… – Yunho tà tà cười, vừa xáp lại gần vừa túm hai tay Jaejoong áp lên tường, híp mắt nguy hiểm một phát, sau đó nhanh nhẹn lột áo Jaejoong xuống.

_ AAA… CỨU MẠNGGGGGG! ! !

_ …

_ …

Leeteuk và Kangin im lặng nhìn nhau, đau đầu day day trán khi nghe tiếng  ré thảm thiết hơn heo bị chọc tiết của Jaejoong phát ra từ bên trong phòng, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết Yunho đang khổ sở thế nào khi phải chịu trách nhiệm mặc váy công chúa cho Jaejoong.

Chuyện là vầy, Jaejoong chắc chắn biết con gái thì phải mặc váy, nhưng có lẽ lúc phân vai tình huống đang lộn xộn quá nên không kịp để ý đến vấn đề đó. Mà có khi là Jae chủ quan nghĩ vì dàn diễn viên toàn nam nên dù nhân vật có là nữ thì trang phục cũng không đến mức thế này.

Chỉ đến khi thấy Sungmin bên nhóm kịch kia mặt nặng như chì mặc bộ trang phục diêm dúa loẹt quẹt đi qua trước mắt, Jaejoong sau khi ôm bụng cười đã mới giật mình suy ngẫm. Lại đúng lúc đấy Leeteuk cầm bộ váy công chúa chỗ bồng chỗ xoè, cười hiền đưa cho Jae. Thế là cậu hét toáng lên, sống chết không chịu mặc. Cuối cùng phải khiến Yunho vô tội vạ lây, bị Leeteuk xách cổ ném vào trong phòng cùng Jaejoong rồi khoá trái lại. Cho chọn hai phương án, một là ép Jaejoong mặc bằng được bộ trang phục kia vào, hai là Yunho sẽ nhận được độc dược “made by Leeteuk” với chế độ ưu đãi – cho một tặng một.

Mà Yunho với độc dược dụ abcxyz gì đó của Leeteuk đã tởn đến già, lập tức chọn cách trở mặt với Jaejoong, không chút do dự lột quần áo của con quỷ đáng thương nào đó ra, quyết tâm tròng bộ váy thùng thình vào người Jae cho bằng được.

Và sau một khoảng một thời gian nho nhỏ gào thét vật lộn, cánh cửa từ từ mở ra. Yunho thoả mãn cười toe với Kangin và Leeteuk, trong khi Jaejoong mặt dài như

cái bơm phụng phịu dậm chân ra ngoài. Và bởi vì trên đầu Jaejoong có hai cái sừng tuy dễ thương nhưng cũng rất đáng sợ, đặc biệt là sau vụ ăn ớt rồi phóng điện tập thể kia, nên Leeteuk đã chu đáo chuẩn bị thêm hai cái nơ nhỏ chấm bi khá là cá tính. Cũng không biết bằng cách nào mà Yunho gắn được hai cái nơ đó lên sừng của Jae, thế nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của Jaejoong, quả thực so với công chúa còn động lòng người hơn! ! !

Tốt quá, vậy là xong được một tên!

Leeteuk rút khăn ra lau mồ hôi, tiếp tục đi đến chỗ của những người còn lại. Vì trường hợp của Jaejoong là đặc biệt nguy hiểm nên Teuk phải thân chinh ra giải quyết, còn những người còn lại đều do Kibum, học trò cưng của Teuk lo hết.

Trang phục vốn thu hút sự chú ý không nhỏ của khán giả, thế nên Leeteuk đã cực kì vất vả mới chọn ra được những trang phục độc đáo và bắt mắt nhất. Tuy nhiên không phải ai cũng biết thưởng thức nghệ thuật, dường như ngoài Yunho và Kibum ra, mấy tên còn lại ai cũng bất mãn với trang phục của mình. Mặc kệ, Teuk đã sớm đoán được tình hình sẽ như thế nên đúng hôm diễn mới mang đồ đến cho mấy đứa kia thử, giờ diễn sắp đến rồi, đố đứa nào dám bỏ trốn nữa!

Không biết trang phục Leeteuk chuẩn bị “độc đáo và bắt mắt” thế nào, chỉ biết là sau khi nhìn hết lượt đống đồ đó, Donghae đã vừa ôm bụng cười vừa nghĩ: Hoá ra bộ rồng lửa to sụ và nóng nực của mình không phải là mớ vải tệ nhất!!!

Phía bên Heechul cũng không yên bình hơn là mấy. Heechul so với Leeteuk chỉ có quái hơn chứ không có quái bằng, mà vở kịch của nhóm này có mấy bộ trang phục khá là đặc biệt và…khó nói (y-ế-m =]]). Tuy nhiên dưới sự đe doạ của ác ma Kim Heechul, dàn diễn viên đã không còn cách nào khác là phải ngậm ngùi mặc vào…

Nói tóm lại sóng gió mang tên “trang phục” bên trong cánh gà dù đã nhanh chóng được dập tắt, tuy nhiên vẫn không khỏi khiến người ta phải rùng mình.

Nó như dấu hiệu báo trước cho một đại hội kỳ quặc và đầy biến động…

Khiến cho những người từng chứng kiến mỗi khi nghĩ lại…

Đều không khỏi cảm thấy sởn da gà, rợn tóc gáy…

(Hết chap 46)

CHAP 47

Mở đầu đại hội là một tiết mục nhảy được dàn dựng rất công phu và hoành tráng. Kế tiếp là một bài hát sôi động vừa nghe đã làm người ta muốn nhún nhảy theo. Tiếp nữa là một bản ballad ngọt ngào sâu lắng, sau đó là đến xxx rồi xxx, tóm lại, vì cái hay nhất lúc nào cũng để sau cùng nên hai vở kịch oan nghiệt kia gần cuối mới được biểu diễn.

_ Ê Junsu, hình như Yoochun đang định hát tặng ai đó bài gì kìa! – Yunho vừa thấy Junsu từ phòng thay đồ bước ra đã gọi lại, vén tấm màn dày ngăn cách giữa sân khấu với phần bên trong lên, chỉ chỉ.

_Sao cơ? – Ban nãy vừa hát vừa nhảy nên có hơi mệt, mới ngồi nghỉ một chút đã thấy đến tiết mục của Yoochun rồi. Junsu thò đầu ra dòm, chăm chú lắng nghe.

Có vẻ như lời nói đầu đã kết thúc, tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên, chất giọng trầm ấm của Yoochun cũng bắt đầu ngân nga~

Anh muốn trở thành chiếc giường trong căn phòng nhỏ của em, dù chỉ một ngày…

Anh muốn là người đưa em vào giấc ngủ, với tất cả tình yêu, sự dịu dàng và hơi ấm từ đôi tay anh…

Vì em anh có thể chiến thắng tất cả khó khăn và làm bất cứ điều gì…

Ngay cả khi đối diện với những bóng đen trong cơn ác mộng của em…

Anh muốn trở thành cuốn nhật ký nhỏ bé của em…

Em sẽ viết lên đó mọi bí mật, dù sâu kín nhất…

Và nó cũng khắc trọn lên trái tim anh, em có biết không?

Trái tim anh là thế đấy…

Chỉ có em là người duy nhất thấu hiểu mà thôi…

Dù cho anh có nhìn ai, có ở nơi đâu…

Duy nhất trong mắt anh chỉ có bóng hình em thôi…

Anh muốn trở thành người yêu của em, dù chỉ một ngày…”

Junsu lặng người nghe người ấy hát, bài hát quen thuộc, bài hát mà Yoochun đã từng hát cho cậu nghe, thế nhưng Junsu lại gạt đi và bảo rằng…

“Bài hát này nên dành cho Jaejoong…

Và người hát nên là Yunho…”

Thảo nào lúc trước Yoochun sống chết cũng không cho Su biết cậu ta sẽ biểu diễn tiết mục gì, thì ra là vì Chun vẫn nhớ đến việc đó. Giờ thì Chun lại hát tặng cho Su, và cậu cũng có thể hoàn toàn vui vẻ nhận nó rồi.

Bởi vì người hát… là Yoochun mà…

Giai điệu đơn giản mà dễ dàng thấm vào tim, ngôn từ cũng thật đẹp. Junsu không giấu nổi hạnh phúc, thỏa mãn nở một nụ cười thật tươi.

“Đỉa thành tinh, tớ thật không lầm khi đã chọn cậu…”

.

.

.

Trong khi Junsu ở trong cánh gà và Yoochun ở ngoài sân khấu không ngừng liếc mắt bắn tim hồng cho nhau thì bên này, cặp đôi mới xuất hiện, Ryeowook và Yesung lại đang tỏ ra vô cùng không có triển vọng. Có vẻ như ấn tượng về một bạn nhỏ đã từng “suýt ngồi bẹp rùa Khoai Lang Nhỏ” của mình trong tiềm thức của Yesung là quá lớn, và cũng có vẻ như Ryeowook quá nhút nhát để có thể chủ động tấn công, vậy nên quan hệ của đôi này qua bao lâu như vậy vẫn dậm chân tại chỗ, không tiến cũng chẳng lùi. Thậm chí là sau buối đại hội, mức quan hệ của cả hai sẽ chính thức… lùi xuống đến mức đáng báo động!!! Khiến cho Delo Jaejoong không thể làm ngơ được nữa mà phải ra tay…

Tất nhiên, đó là chuyện của ít phút nữa.

Còn giờ…

_ Vâng, rất cám ơn phần biểu diễn tuyệt vời của năm bạn gái dễ thương lớp G – Nữ MC tươi cười hướng về phía khán giả, hào hứng giới thiệu phần tiếp theo – Và sau đây sẽ là một trong những tiết mục được mong chờ nhất ngày hôm nay, xin các bạn hãy dành một tràng pháo tay cổ vũ cho vở kịch “TẤM CÁM” của các hotboy lớp B – S – J !!!!!!!!

RÀOOOOO!!!

Từ dưới khàn đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, thậm chí còn có tiếng huýt sáo cao vút, sự cổ vũ đủ để thấy tiết mục này được trông đợi và hưởng ứng nhiệt liệt thế nào.

Sân khấu tắt hết đèn, nhạc dạo được bật lên, từ từ dẫn dắt khán giả vào trong không gian của vở kịch…

Một ánh đèn bất chợt bừng sáng, chiếu vào góc sân khấu, nơi có một người dáng vẻ tội nghiệp đang cúi đầu lau sàn.

“Ngày xửa ngày xưa…” Cùng lúc đó, một giọng đọc trầm trầm truyền cảm chậm rãi vang lên, đó chính là Yoochun đang cầm mic ngồi sau cánh gà làm nhiệm vụ dẫn truyện.

Đại khái, trên sân khấu đang diễn cảnh Tấm Han làm việc cực nhọc…

_ LAU SẠCH VÀO! CHỖ NÀY CÒN BẨN NGUYÊN ĐÂY NÀY!!! – Trong lúc khán giả đang bị bộ dạng nhếch nhác tủi thân của Tấm Han làm cho cảm động thì một tiếng quát chanh chua đột nhiên vang lên, vừa nghe thấy đã khiến người ta rùng mình sợ hãi.

_ Vâng vâng… thưa dì… – Tấm Han rối rít chạy đến chỗ tiếng kêu phát ra, lúc này lại một cái đèn nữa bật sáng, chiếu vào người dì ghẻ Chul, hiện giờ đang chống nạnh, vẻ mặt cảm ghét nhìn Tấm Han.

_ Thật đáng sợ… – Khán giả phía dưới bắt đầu xầm xì, vô cùng cảm thông cho cái người đang bị chì chiết bên trên sân khấu.

_ Hừ… – Dì ghẻ Chul chậm rãi lượn mấy vòng trên sân khấu, sau cùng đặt mông ngồi xuống một cái ghế đã được đặt sẵn trên đó, sẵng giọng kêu – Wook ah~~~~

_ Dạaaaa~~~~

Thời điểm tiếng “dạ” ngọt xớt phát ra cũng là lúc cả sân khấu bừng sáng, một tấm xốp dày không biết từ bao giờ đã được nhét lên trên sân khấu làm phông nền. Cám Wook ngoan ngoãn đi vào, cúi đầu đứng cạnh dì ghẻ Chul.

_ Han, qua đây! – Heechul liếc mắt nhìn người vẫn đang lau nhà, gọi một tiếng, sau đó vắt chân bắt đầu lời thoại của mình – Tự dưng ta thèm ăn tôm tép quá àh, hai đứa ra đồng bắt tôm tép về đây cho ta~

Vừa dứt lời đã có hai cái giỏ nhỏ xíu từ trong cánh gà lăn lăn ra. Cám Wook và Tấm Han lập tức cúi người bắt lấy.

_ Đứa nào bắt được nhiều hơn sẽ có thưởng… – “Bịch” một phát, một cái túi đỏ tượng trưng phần thưởng từ phía trên rơi xuống đúng giữa bàn, Heechul mỉm cười hài lòng, thầm khen mấy đứa làm công tác hậu cần nhanh nhẹn được việc.

Đèn trên sân khấu mờ dần, chỉ tập trung chiếu vào Tấm và Cám đang bước đi, khéo léo đủ để khán giả tập trung nhìn hai nhân vật đó mà không thấy được mấy người từ trong cánh gà đang phóng ra vác lấy bàn ghế trên sân khấu rồi chạy ù té vào. (này gọi là nghệ thuật chuyển cảnh)

Tèng téng teng~

Tiếng nhạc buồn buồn rất hợp với vẻ mặt cam chịu kiên nhẫn của Tấm Han, ngồi xuống thò tay mò mò làm động tác như đang bắt tôm bắt tép, thi thoảng còn lấy tay lau trán diễn tả cái sự khổ sở của mình. Trong khi đó Cám Wook ở bên lại không làm gì cả, đứng nhìn loanh quanh một hồi, sau cùng làm như giật mình chỉ vào đầu Tấm Han.

_ Ô, đầu bẩn quá àh, mau gội sạch đi nếu không dì Chul không cho mi vào nhà đâu! – Nói xong liền giơ chân đạp nhẹ Hankyung một cái, mà bạn Han cũng rất phối hợp, lập tức ngã ra sàn, lầm lũi cúi đầu cam chịu.

_ Hố hố hố… – Heechul ở bên trong cánh gà nhìn vẻ mặt ai đó thảm thương như thế thì vô cùng vui vẻ, đắc ý vỗ vai Leeteuk đang đứng kế bên – Diễn viên triển vọng mới khai quật đó, đóng đạt không?

_ Thật hợp thật hợp…

Leeteuk tâm phục khẩu phục gật đầu lia lịa, không ngờ cậu học sinh mới đến kia lại diễn đạt vai bị ức hiếp thế, mà Ryeowook vốn hiền lành không biết được Heechul dạy dỗ ra sao mà giờ cũng có thể bày ra bộ mặt đanh đá vậy. Nghĩ đến đấy lại thấy não cả lòng, không biết lát nữa bên mình có làm nên cơm cháo gì không đây…

Tiếp tục nói về vở kịch, lúc này Cám Wook đã nhanh nhẹn cầm cái giỏ của Tấm Han trút hết vào giỏ mình, hành động của nhân vật cùng lời dẫn trên sân khấu vô cùng ăn khớp, khiến cho khán giả hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện.

Tấm Han sau khi biết công sức của mình bị trắng trợn cướp hết, lập tức đau lòng ôm giỏ gào rống lên, thảm thiết không để đâu cho hết.

Xìiii~~~

Một làn khói trắng từ đâu phun ra, tạo một không gian vô cùng mờ ảo trên sân khấu. Trong khi khán giả đang tò mò không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì một giọng nói bất chợt vang lên.

_ Vì sao con khóc? – Khói dần tan ra, một ông Bụt mắt to môi hồng râu tóc bạc phơ lù lù xuất hiện, cười hiền từ với Tấm Han.

Cuộc đối thoại vì cái này vì cái kia bên ngoài sân khấu hiển nhiên không thú vị bằng phản ứng của những bạn trẻ đang ở bên trong cánh gà. Mấy người nhìn Sungmin mặc áo vàng chóe đội tóc giả râu giả bạc phơ đứng trên sân khấu thì không ngừng ôm nhau cười, đặc biệt là Kyuhyun, thấy người yêu gặp nạn không những không thương xót còn cười đến không thở nổi. Aiii, cái này cũng không thể trách Kyu vô tình được, ai bảo khuôn mặt non choẹt của Sungmin khi vào vai ông Bụt lại buồn cười quá đáng thế cơ~ lại còn cố nén giọng cho nó trở nên trầm trầm ồm ồm nữa chứ. Aigoo~ bụng… đau bụng quá… xoắn ruột rồi!!!

Vở kịch cứ thế diễn ra dưới sự trầm trồ đầy cảm xúc của khán giả phía bên ngoài, cùng những trận cười chảy nước mắt khi thấy bạn “gặp nạn” của mấy tên vô lương tâm phía bên trong. Phải nói là diễn rất đạt, rất hấp dẫn, rất suôn sẻ, cho đến phân cảnh này…

Đó là cảnh Tấm Han trẻo lên cây hái quả, sau đó bị dì ghẻ độc ác chặt cây khiến Tấm ngã chết.

Tất nhiên cái cây cũng là một nhân vật, vì sự xuất hiện của nó trên sân khấu với hai hành động: đứng và đổ, là rất quan trọng, và nhiệm vụ quan trọng này đã được Heechul giao cho Siwon. Won chỉ cần khoác lớp vỏ cây màu nâu xù xì cành lá đủ cả lên người, sau đó đứng yên để Hankyung “trèo” lên, rồi đợi đến lúc Heechul dùng rìu bông đập vào người thì ngả người về phía sau, nơi có trải sẵn một cái đệm.

Kế hoạch thì thế, nhưng tai hại là ở chỗ lúc tập không phải mặc bộ trang phục này, vì thế đến sát lúc lên diễn, Siwon mới tròng bộ trang phục vào và phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ : Ô, trong đây không có lỗ mắt!!! Ờ thì gọi đây là vấn đề nhỏ bởi vì làm cây thì chỉ toàn đứng yên, cần mắt làm gì? Nhưng không hiểu sao Siwon lại cứ thấy nao nao trong lòng, như kiểu vấn đề nhỏ này sẽ gây ra hậu quả cực lớn ấy. Và thế là trong lúc đang ngẩn người suy nghĩ như vậy, cả người đã bị đám bạn hò nhau đẩy ra, xoay xoay, quay quay, cuối cùng thì… mình đang đứng ở bên trái hay bên phải, mép trên hay mép dưới sân khấu nhỉ? Siwon trong cơn choáng váng ngơ ngác tự hỏi, và quan trọng là, lát nữa sau khi bị “chặt đổ” thì sẽ ngã về phía nào có đệm đây???????

Còn đang cẩn thận suy nghĩ thế đã thấy có người ôm mình trèo lên, vậy là Hankyung bắt đầu diễn rồi. Mấy giây sau đó lại thấy có cái gì đập nhẹ vào bụng mình, chắc chắn là Chul tình yêu đang dùng rìu “chặt” rồi. Biết ngã về bên nào đây, trái phải trên dưới??? Đang rối vậy lại có tiếng Hankyung khẽ giục “Đổ đi chứ, đổ mau lên!”Siwon đầu quay mòng mòng, thậm chí còn không thể xác định được trái phải trên dưới là cái hướng nào, cuối cùng nhắm mắt buông xuôi, tung người ngã bừa về một phía.

Rầmmmmm…

.

.

.

Tạm thời chưa nói đến chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, một vụ tai nạn nặng nhẹ thế nào, điều cần lưu ý trước tiên chính là: Nạn nhân!

Nạn nhân 1 : Siwon, điều này là hiển nhiên, không cần giải thích nhiều.

Nạn nhân 2 : Hankyung, tất nhiên rồi, Han chính là người gần Siwon nhất!

Nạn nhân 3 : Heechul, cái này cũng quá dễ hiểu, không nói thêm.

Nạn nhân 4 : Ryeowook, lý do là vì đang háo hức đứng đó coi má chặt cây hại Tấm để được thế chỗ vào làm vợ vua.

Nạn nhân 5 : Yesung, nạn nhân oan ức nhất.

Lý do, đáng nhẽ phân cảnh Tấm bị hại này nhà vua hoàn toàn không cần xuất hiện, thế nhưng một ngày nọ Yoochun bỗng dưng có chủ ý rằng, phân cảnh Tấm bị hại sân khấu nên chia làm hai, một bên là cảnh chính, một bên là cảnh nhà vua đứng đọc tấu chương. Sau đó đến lúc Tấm ngã xuống, nhà vua sẽ như có linh cảm mà đưa tay ôm ngực, tựa như có thể cảm nhận được người thương ở nơi xa đang gặp nạn mà đau đớn khôn nguôi. Chủ ý này rất hay mà sáng tạo, Heechul lập tức đồng ý đưa vào vở kịch. Và thế là trong lúc Yesung đang đứng ôm ngực đau lòng, thảm kịch thương tâm đã đổ xuống khiến cậu trở thành nạn nhân thứ năm.

Đã điểm danh xong nạn nhân, tiếp theo đến lượt nguyên do dẫn đến vụ việc. Rất đơn giản, Siwon không ngã vào tấm đệm, cũng không ngã vào hai mặt có thể cho là an toàn còn lại, mà lại ngã vào nơi có tấm phông nền bằng xốp dày cộp to ụ.

Kết quả, tấm xốp dù có dày đến đâu thì cũng chỉ là xốp, bị Siwon trong lúc hoảng loạn đâm đầu vào đã lập tức vỡ một đường rồi từ từ đổ xuống.

Cơ mà đó vẫn chưa phải là thảm kịch, thảm kịch chính là ở đoạn phía sau. Khi mà mấy nạn nhân kể trên ai cũng phát hiện ra tai họa rồi, trừ Siwon đã trực tiếp ngất xỉu sau khi tông xong, thì Hankyung và Heechul rất nhanh trí ôm đầu ngồi sụp xuống. Trong khi đó Ryeowook lại hốt hoảng lao ra muốn đỡ cho Yesung, miệng còn kêu toáng lên “Cẩn thận!!!”

Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ, Ryeowook lao ra ôm cứng như vậy khiến Yesung không thể ngồi xuống được. Mà với thảm cảnh như lúc bấy giờ, ngồi xuống là biện pháp duy nhất, vì khi tấm phông kia đổ rất có thể sẽ vướng đông vướng tây mà không hoàn toàn ụp xuống đất. Ryeowook vốn có lòng tốt muốn đẩy Yesung ra, nhưng lực đẩy không đủ để Yesung kịp thời lui về phía bên trong sân khấu, chỉ đủ để cậu lùi ra phía sau mấy bước. Ngồi không được, chạy không xong, cuối cùng Yesung chỉ còn cách vô cùng đau đớn nhắm mắt buông xuôi để mặc tấm phông kia đổ ụp xuống đầu mình, trong những giây phút tỉnh táo cuối cùng còn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mình và cái cậu Ryeowook này có thù oán gì với nhau không vậy???

Kết quả, tấm xốp dù có là xốp thì nó cũng là xốp dày, đủ sức làm Siwon ngất xỉu thì tại sao với Yesung lại không?

Kết quả rõ ràng hơn, Siwon và Yesung lên phòng y tế, Ryeowook gào khóc như mưa, khán giả khiếp sợ nhìn nhau, vở kịch kết thúc…

Hạ màn~~~

(HẾT CHAP 47)

CHAP 48

Part I

Sau sự cố vừa rồi, đại hội bị gián đoạn khoảng nửa tiếng. Nguyên nhân là để khán giả có thời gian lấy lại bình tĩnh, cũng để cho ban tổ chức có thời gian khắc phục lại cái sân khấu thê thảm trên kia.

Rút kinh nghiệm đau thương từ nhóm bạn, Leeteuk  nhân thời gian được nghỉ này đã kiểm tra mấy lượt trang phục của dàn diễn viên trong nhóm kịch. Leeteuk còn đặc biệt lưu ý đến Donghae, người trong trang phục rồng lửa, mặc dù bộ rồng này có mắt, nhưng cũng cồng kềnh khó di chuyển như bộ “cây” của Siwon vậy, hơn nữa vai diễn của Donghae cũng có cảnh “chết”.

Leeteuk sốt sắng lo ngại, nhìn nhìn vào tấm xốp mới đang được khẩn cấp chèn vô sân khấu kia, không khỏi đánh rùng mình một cái. Bị xốp dày như vậy từ trên rơi bổ xuống đầu chỉ sợ sẽ bị ngốc đi không ít, tuy rằng lúc Donghae ngã xuống Teuk không đứng trên sân khấu, nhưng mà lại có Yunho. Con gấu đó đã ngốc rồi, nếu lại bị thêm nữa… haish~~~ người khổ chính là Jaejoong. Mà Jaejoong khổ sở Teuk cũng không vui cho được, cho nên việc này nhất định không thể xảy ra. Leeteuk nắm chặt tay quyết tâm rồi lại tất tả đi kiểm tra mọi thứ một lần nữa cho chắc ăn. Tuy nhiên cái câu “người tính không bằng trời tính” cũng không phải tự nhiên mà có, nó chính là được sinh ra từ những tình huống sắp phát sinh sắp tới đây.

Mà cái này so với hai từ “thảm kịch”, chỉ sợ còn khủng bố hơn…

.

.

.

Cuối cùng buổi đại hội cũng tiếp tục, nhằm giúp khán giả bình tâm hơn nữa để có thể ngồi yên đón chờ những “bất ngờ” phía sau, ban tổ chức đã sắp xếp hai tiết mục hát ballad liên tiếp làm dịu lòng mọi người. Sau đó còn tung ra một màn biểu diễn vô cùng nóng bỏng khiến tâm tình người xem phấn khởi hơn rất nhiều. Và rồi cái gì đến cũng phải đến.

Vở kịch “Công chúa ngủ trong rừng “ của nhóm Leeteuk chính thức khai màn.

Màn được vén lên, hoàng thượng Changmin cùng hoàng hậu Kibum mặt mày rạng rỡ bồng công chúa bé bỏng mới sinh, đứng hưởng thụ những lời chúc phúc của mọi người. Trên sân khấu lúc này ngoài Changmin và Kibum ra thì còn có rất nhiều nhân vật phụ đóng vai quần thần chúc phúc cho công chúa mới ra đời. Khán giả hiện tại đều biết trên sân khấu đang diễn phân cảnh đầu tiên của vở kịch.

Trong lúc tiếng nhạc nền tươi vui đang rộn rã vang lên, nhân vật ai nấy đều hào hứng nhìn ngắm và khen ngợi con búp bê vài được quấn chặt trong tấm chăn bông trên tay Kibum, thì đèn sân khấu đột nhiên thay đổi. Chớp vàng chớp xanh, liên tục đổi màu, cuối cùng dừng lại ở màu đỏ sậm đáng sợ, cả sân khấu bị bao trùm bởi một không khí rợn người.

_ Khà khà khà…

Nhân vật tiếp theo đã xuất hiện, phù thuỷ Leeteuk ca người trùm kín vải đen cưỡi chổi chạy ra, trước con mắt khiếp sợ của mọi người chỉ thẳng vào công chúa trên tay Kibum.

_ Các ngươi dám không mời ta đến dự bữa tiệc lớn thế này, khinh thường ta sao?! Ha ha ha, con gái của các ngươi sẽ phải chịu tội thay!!!

Và sau đó là lời nguyền nổi tiếng mà bất cứ ai đã từng đọc “Công chúa ngủ trong rừng” đều biết: “Trước sinh nhật mười tám tuổi, công chúa sẽ bị một con quay đâm vào tay mà chết!”

Leeteuk diễn rất đạt ánh mắt sắc lạnh độc ác cùng giọng đọc lời nguyền như cầu hồn của mình, mà Kibum cũng biểu cảm rất tốt vẻ mặt của một hoàng hậu đau khổ khi con bị nguyền rủa. Bên cạnh đó Changmin cũng không hề kém cạnh, khuôn mặt buồn rấu cùng hành động ôm Kibum vào lòng vỗ về an ủi đóng như thật!!!

Không khí trầm xuống như thế, khán giả bên ngoài thì không nói làm gì, nhưng ngay cả mọi người bên trong hội trường cũng đứng hết hai bên góc sân khấu mà im lặng xem. Im lặng một phần vì bận ngắm dáng vẻ cực kì đẹp trai của Chang Min khi mặc bộ đồ hoàng thượng cùng dáng vẻ nhu mì xinh xắn của Kibum khi mặc váy hoàng hậu đứng bồng “con”, một phần cũng vì bị ảnh hưởng bởi không khí thê lương trên sân khấu. Ấy thế mà khi bà tiên Eunhyuk xuất hiện, quả thật có muốn im lặng cũng không nổi nữa.

Không chỉ có đôi cánh hồng phấn óng ánh ở sau lưng, trên tay còn cầm một chiếc đũa có gắn sao vàng, trang phục loẹt quẹt bảy màu, thêm vào đó là một gương mặt cố làm ra vẻ phúc hậu, hiền từ cho hợp với vai diễn của mình.

Donghae là người đầu tiên không chịu nổi, mặc kệ bản thân đang mặc bộ đồ rồng lửa to sụ vẫn ngã lăn xuống đất mà cười. Tiếp theo đến Yunho, Kangin,….thực sự Leeteuk chọn khỉ Eunhyuk vào vai bà tiên này là hoàn toàn thích hợp.

Jaejoong đứng gần đó mặc dù rất muốn cười, cơ mà lại bị sự lo lắng làm cho không cười nổi. Jae…Jae sắp phải lên diễn rồi, đứng trước thật nhiều người, nói cười trước mặt họ, bị họ nhìn chằm chặp vào từng cử động. Sao…sao mọi người thì đang cười vui vẻ còn Jae lại muốn khóc quá à!

_ Jae, mau lên đi đến lượt cậu diễn rồi… – Đúng lúc này Yunho lại quay đầu giục một câu, khiến cho Jaejoong càng thêm cuống cuồng.

_ Diễn rồi, diễn rồi… – Jaejoong lẩm bẩm hai câu, thả lỏng người, nhắm tịt mắt, hít một hơi thật sâu, rồi chờ đến lúc lời dẫn chuyện bên ngoài sân khấu kết thúc, mới từ từ bước chân ra ngoài.

_ Woahhhhhhh…….

Công chúa xinh đẹp đáng yêu như búp bê, mắt to, môi đỏ, má hồng, da trắng nõn, khiến cho rất nhiều học viên phía dưới khán đài trở nên ngơ ngẩn. Trong lòng tự hỏi người đẹp này là ai, từ nơi nào đến, vì sao từ trước đến giờ chưa thấy xuất hiện ở trường bao giờ.

Thì đấy, Jaejoong tuy thường xuyên đến trường đú đởn với Yunho, nhưng vì đại đa số thời gian đều chỉ ở trong lớp Ho, mà nếu có ra ngoài lượn lờ thì cũng toàn bay, người khác làm sao mà thấy được cậu. Có cái hôm xuất hiện trước nhiều người nhất là hôm thi ăn ớt thì lại làm cho toàn bộ học viên ở đó giật tung người, hiện giờ vẫn còn khá nhiều nạn nhân đang xinh nghỉ học nằm nhà tĩnh dưỡng. Tóm lại những khán giả có mặt ngày hôm nay đều bị vẻ ngoài của Jaejoong mê hoặc, mà không biết rằng hoa đẹp thì luôn có gai. Và chỉ trong chốc lát nữa thôi, họ sẽ vô cùng vinh dự mà được “cái gai” đó chích cho một phát nhớ đến già.

Tất nhiên, hiện giờ mọi việc vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ…..

Hoàng tử Yunho trong một lần dạo chơi trong rừng, vô tình nhìn thấy công chúa Jaejoong đang đứng vui đùa ở đó. Tức thì sấm chớp đùng đùng, đèn vàng trên sân khấu nháy liên tục, tiếng nhạc vô cùng khẩn trương gấp gáp, cuối cùng kết thúc đến “đùng” một phát, hoàng tử đã gặp phải tình yêu sét đánh của đời mình, mà công chúa đứng phía đối diện cũng đang trong tình trạng tương tự.

Bên ngoài khán giả liên tục trầm trồ vì vẻ mặt diễn cảm rất tốt của hai diễn viên, bên trong cánh gà mọi người lại không ngừng khen ngợi đội phụ trách đèn sân khấu cùng âm thanh làm việc thật hiệu quả.

Trên sân khấu lúc này đang diễn đến cảnh đôi tình nhân mới chớm nở tình cảm nhảy với nhau…

_ Jaejoong, có run không? – Yunho khẽ thầm thì.

_ Run… – Jaejoong chớp mắt gật đầu, khi cơ thể đang khẽ lướt theo điệu nhạc, trong đầu đột nhiên loé lên một hình ảnh.

Công viên nhân tạo, nhà gương, cùng khiêu vũ… Hai người cùng nhau nhảy lúc đó, dường như là Kibum cùng Changmin, thế nhưng khi ấy Jae lại nghĩ rằng, giá như mình cùng Yunho cũng có thể đứng trong đó cầm tay nhau nhảy. Nhưng… tại sao lại là Yunho? Tại sao lại muốn nhảy cùng Yunho? Jae không lí giải nổi, có phải chỉ cần lấp đầy cảm giác trống rỗng mỗi khi ở gần Yunho là Jae có thể trả lời được câu hỏi đó? Rốt cuộc thì, thứ cần lấp đầy là cái gì? Rốt cuộc thì, trái tim Jae…đã đánh mất thứ gì?

.

.

.

_ Jaejoong, cậu đang nghĩ gì thế, sắp phải chuyển cảnh rồi!

Tiếng thì thào nho nhỏ của Yunho lập tức khiến Jaejoong giật mình thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu. Nhìn nhìn khuôn mặt được phóng to đến cực đại của con gấu ngốc trước mặt, tự nhiên Jae lại hơi ngẩn người. Đang định tiếp tục thả hồn đi về nơi xa lắm, bên eo bỗng dưng bị nhéo một cái đau đến suýt khóc. Jaejoong trừng mắt lườm, đổi lại là khuôn mặt vô tội cùng đôi môi liên tục mấp máy của Yunho “Chuyển cảnh, chuyển cảnh!”

Cũng may mà Jaejoong kịp thời hiểu được, nhanh chóng đẩy Yunho ra diễn tiếp. Công chúa và hoàng tử tuy mới gặp nhưng tình cảm lại phát triển rất nhanh, sau khi cùng nhảy vũ điệu tình yêu tràn trề cảm xúc thì trời cũng đã tối muộn, hai người buộc lòng phải chia tay nhau. Đến khi Jaejoong và Yunho lưu luyến buông tay nhau ra, mỗi người chạy về một bên cánh gà thì phân cảnh ngọt ngào này kết thúc, sân khấu tối om. Lúc đèn sáng trở lại thì trên đó đã được bày sẵn một bộ bàn ghế, và nhân vật bà tiên Eunhyuk một lần nữa xuất hiện, vẫn mang cái bộ dáng loè loẹt kia mà ngồi ung dung húp trà.

Trong khi bên ngoài Jaejoong đã lại ra sân khấu và diễn cùng khỉ Eun thì bên trong Yunho vừa đi vào đã ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển. Ban nãy khi cùng nhảy với Jae, khuôn mặt hai người ở khoảng cách rất gần, mà Ho với Jae không những nắm tay thật chặt, còn dựa sát sàn sạt vào nhau. Lúc ấy không hiểu sao tim Ho đập rất mạnh, thực sự Jae áp tai chỉ cần và ngực Ho sẽ lập tức nghe được mấy tiếng “thùm thụp” rõ to ở nơi đấy. Giống như có một thứ tình cảm nào đó trỗi dậy, khi hai người lướt trên sân khấu dưới nền nhạc tha thiết yêu thương, Yunho đột nhiên có một loại ảo giác rằng mình và Jaejoong đang yêu nhau. Thế nhưng chỉ mới nghĩ vậy thôi trái tim đã nhói đau, như có áp lực thật mạnh ép vào nó, ngăn cản Ho không được phép nghĩ thêm về việc đó nữa. Có lẽ chỉ cần thắng được áp lực vô hình đó, Ho sẽ không còn phải thắc mắc về những cảm xúc kỳ lạ mà đôi lúc khi tiếp xúc với Jae cậu phải có được chăng?

_ Hey gấu ngốc, cậu với Jaejoong đúng là bồ nhau có khác, diễn đúng như thật! – Đúng lúc đang lâm vào trạng thái bế tắc không thể nghĩ thêm được nữa thì đột nhiên bên vai bị vỗ đánh bộp một cái. Ngẩng đầu lên, hoá ra là Donghae vừa dùng bộ móng rồng lửa đỏ vàng to sụ giúp mình quay trở về hiện thực.

_ Hử, bồ?! – Yunho giật mình để ý đến từ mà Donghae dùng để chỉ mối quan hệ giữa mình và Jaejoong – Bồ bịch??!!

_ Đúng thế – Donghae gật đầu, nhe nhởn cười nói tiếp – Hai người coi sân khấu là nơi thể hiện tình cảm luôn còn gì, nhảy nhót tình tứ thấy sợ!

Còn đang định bĩu môi biểu đạt sự ghen tị thì đầu đã bị ai đó dúi mạnh xuống. Yunho và Donghae cùng ngó ra nhìn, liền thấy Leeteuk đang trợn mắt hung dữ nhìn Hae, mà lúc này Teuk lại vẫn đang mặc bộ quần áo đen ngòm của phù thuỷ ban nãy, muốn có bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiên khủng bố…

_ Gì thế, người ta đang trò chuyện vui vẻ… – Donghae vì bị bất ngờ dúi đầu suýt chút nữa ngã sấp xuống đất nên có chút giận dỗi, không biết sống chết chống nạnh trừng lại Leeteuk.

_ Hae ah~ em có muốn Eunhyuk sau này không có chuối để ăn không hả?

Leeteuk khẽ cười, chỉ nhẹ nhàng buông một câu. Mà câu nói tưởng chừng như chẳng ăn nhập với tình huống lúc này lại chính là đòn chí mạng khiến Donghae lập tức cụp đuôi chạy đi thật xa, không dám đứng lằng nhằng với Teuk thêm nữa. Gì chứ Leeteuk đã nói được là làm được, cho dù Donghae không hiểu rằng vì sao tên phù thuỷ độc ác này có thể làm cho Eun không có chuối để ăn nữa, nhưng chỉ cần có chuyện gì đe doạ đến sự bình yên của Eun, Hae phải tránh dây vào ngay lập tức.

_ Cậu vẫn còn phải diễn nhiều lắm đấy, lo tập trung vào vở kịch đi, đừng nghĩ sang chuyện khác!!! – Sau khi dẹp được tên mồm miệng bép xép kia đi chỗ khác, Leeteuk lại quay ra nói với Yunho.

Nếu Ho và Jae có thể nhớ lại tình cảm trước đây và yêu nhau trở lại, Teuk sẽ rất mừng. Nhưng nếu cả hai không thể nhớ và chỉ hoàn toàn là bạn thân, Teuk sẽ còn vui hơn nữa, bởi vì như thế sau này hai đứa sẽ không phải trải qua những rắc rối khi tuổi thọ của Delo Jaejoong đến hạn kết thúc. Ủa, Leeteuk đã từng nói Jaejoong có tuổi thọ giống con người sao? Chưa từng đúng không? Thì là vậy đó…

Nhưng dẫu sao đấy cũng là chuyện của tương lai, hiện tại cần nhất chính là làm sao cho vở kịch này được diễn ra suôn sẻ đây.

_ Á! – Công chúa vì tò mò đã chạm vào con quay vào đúng sinh nhật 18 tuổi của mình, sau đấy thì lời nguyền ứng nghiệm, công chúa từ nay rơi vào giấc ngủ ngàn thu, và chỉ thức dậy khi nhận được một nụ hôn tình yêu thực sự.

Jaejoong ôm tay ngã xuống, lập tức nền nhạc thê lương nổi lên, bà tiên Eunhyuk cùng hoàng thượng và hoàng hậu nén nước mắt đứng nhìn, đám quân lính lặng lẽ nâng Jae đặt vào chiếc quan tài thuỷ tinh tinh xảo. Sân khấu tối dần, cả khán đài một mảnh yên lặng, chỉ có giọng kể ấm áp của người dẫn truyện trầm trầm vang lên.

“Bao giờ, tình yêu đích thực của công chúa mới đến đây?”

_ Này, có phải cái đèn màu vàng trên kia bị hỏng không nhỉ? – Vở kịch hiện giờ đang diễn ra rất tốt, không có một chút dấu hiệu nguy hiểm nào cả, tuy nhiên đúng vào lúc này Kangin lại phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ.

_ Sao cơ?! – Leeteuk giật nảy mình nhìn theo hướng mà Kangin đang chỉ, cái đèn màu vàng đó đúng là có vấn đề, nãy giờ chuyển cảnh nhiều vậy mà cứ tắt ngóm, dường như đã bị cháy bóng thì phải – Chết thật, sao lại hỏng vào lúc này cơ chứ?!!!

_ Đâu đâu? Cái gì hỏng? – Vừa vặn lúc ấy hội trưởng hội học sinh – cũng là người chịu trách nhiệm tổ chức đại hội năm nay – Shindong đi ngang qua. Vốn dĩ Shindong đã vô cùng đau đầu vì vở kịch không thành ban  nãy của nhóm Heechul rồi, giờ lại nghe thấy nhóm bên này cũng phát sinh ra vấn đề phải dùng từ “hỏng” để nói đến, Shindong lập tức giật mình chen miệng vào.

_ Ah, đúng lúc quá, cậu mau xem kìa… – Vừa thấy cái mặt Shindong thò vào Leeteuk đã túm ngay lấy, vội vội vàng vàng chỉ cho xem cái đèn đang đình công trên cao – Đèn đóm kiểu gì mà tắt ngúm thế kia, Shindong, đứa nào phụ trách khoản này thế, làm ảnh hưởng đến cả vở kịch của người ta…

_ Hỏng có một cái sao ảnh hưởng được… – Shindong liếc nhìn vẻ mặt hầm hầm của Leeteuk, không dám nói là mình vì tiết kiệm nên đã lấy đèn cũ chứ không mua đèn mới về dùng. Gì chứ, thời buổi kinh tế khó khăn thế này, ai không biết tiết kiệm chính là một công dân không tốt, hơn nữa dù là đèn cũ dùng vẫn còn tốt chán…

Bòmmm…

Hai từ “tốt chán” mới lướt qua đầu, phía trên cao lại có thêm một cái bóng đèn bị chập điện, rồi thì “bòm” một tiếng, chính thức cháy đen…

_ S.h.i.n.d.o.n.g…!!! – Mặt Leeteuk lúc này thậm chí còn đen hơn cả bóng đèn cháy, khắp người toát ra sát khí kinh khủng đến nỗi Kangin đứng cạnh không dám ho he một tiếng, chỉ biết đẩy đẩy tay Shindong vài cái, ý bảo cậu ta mau mau làm gì trước khi Leeteuk bùng nổ.

_ Em sửa… em đi sửa… – Shindong rút khăn chấm mồ hôi, tất tả chạy đi tìm cách giải quyết…

Lúc Shindong trở lại với mấy cái bóng đèn mới toe trong tay, trên sân khấu hiện giờ đã tới cảnh chiến đấu vô cùng quyết liệt giữa hoàng tử Yunho và rồng lửa Donghae.

Donghae mặc bộ đồ bông to sụ màu đỏ vàng, tuy đóng vai con rồng hung dữ nhưng trông không đáng sợ tẹo nào, ngược lại còn vô cùng dễ thương. Vì đang diễn cảnh chiến đấu với Yunho nên “con rồng” phải di chuyển liên tục trên sân khấu, và tại bộ đồ cồng kềnh này nên trông Hae chạy mà chẳng khác lăn là mấy. Còn Yunho thì lại rất oai phong với bộ áo giáp đúng chất anh hùng cùng một thanh gươm sáng loá. Hai người cứ thế vờn nhau trên sân khấu, tuy rằng con rồng thì không được dữ tợn cho lắm và hoàng tử thì nhìn hơi ngố một chút, thế nhưng cảnh đánh nhau này vẫn gay cấn và cuốn hút như thường.

Tuy nhiên ít ai biết rằng, có một cảnh tượng còn hấp dẫn hơn trận chiến giữa người và rồng ở đó nhiều. Bởi vì khi ấy đèn liên tục chớp giật để tạo thêm phần kịch tính cho những gì đang diễn ra trên sân khấu, nên khán giả khó lòng phát hiện ra phía trên cao kia, có một bóng đen tròn tròn đang bò lên cố gắng tiếp cận với mấy cái đèn. Vâng, đó chính là hội trưởng hội học sinh Shindong, người đã vô cùng anh dũng và quả cảm xung phong nhận nhiệm vụ trèo lên thay đèn trước khi phù thuỷ Leeteuk nổi cơn cuồng phong. Mà nói cho oai vậy thôi, chứ tinh thần xung phong thật ra chỉ chiếm 1/10 trong cái lý do Dong phải lồm cồm bò lên đây, phần còn lại là vì bị đùn đẩy, bị khủng bố, bị đe doạ, và vì người không chịu mua đèn mới lại chính là cậu nữa. Tuy rằng nơi phải trèo lên không cao lắm, nhưng mà bọn sau cánh gà toàn lũ chết nhát, không thằng nào chịu lên, cuối cùng để cho cậu, một người vô cùng không thích hợp cho các hoạt động thể thao hay những hành động tương tự như thế, phải vừa run run leo lên vừa thò tay thay đèn.

Nhưng trong khi Shindong đang vất vả làm một việc nguy hiểm và đầy rủi ro như thế, bên dưới lại không có một tên nào thèm lo lắng để ý đến cậu. Khán giả không biết thì không nói làm gì, nhưng mấy đứa đang đứng sau cánh gà, tụi bây làm sao mà phải nhìn chằm chằm lên sân khấu rồi bày ra cái vẻ mặt mong chờ háo hức như thế hả?!!! Shindong từ từ cúi đầu xuống nhìn, a~ hiểu hiểu, bởi vì lúc này bên dưới sân khấu đang chuẩn bị diễn ra cảnh… NỤ HÔN TÌNH YÊU ĐÁNH THỨC CÔNG CHÚA!!!!!!!

Đương nhiên cảnh hot đến nổ mắt sắp diễn ra dưới đây hấp dẫn hơn cảnh khổ sở của Shindong rất nhiều rồi. Cơ mà dường như trong cái rủi lại có cái may, trèo lên đây rất sợ, thế nhưng Shindong lại có được góc nhìn phải nói là cực kỳ lý tưởng để chứng kiến cái kiss lịch sự này. Được nhìn chính diện vào gương mặt lúc nhắm mắt của Jaejoong này, được nhìn với khoảng cách gần ơi là gần khi cái mỏ của Yunho đang chu ra này, được…

_ OA OA OA OA OA OA… – Khán giả bên dưới hai tay ôm má, mồm mở ra hét hết công suất khi phân cảnh hấp dẫn kia đang diễn ra. Hoàng tử đẹp trai cúi đầu xuống, mồm chu lại, dài ra… công chúa vốn dĩ đang bất tỉnh không hiểu sao cũng hơi hơi nâng đầu, mồm chu lại, nhinh nhích lên…

_ AAAAAAAAAAAAAAA… – Và một tiếng hét khác to gấp mấy lần tiếng hét nêu trên cũng đồng thời vang lên trong giờ phút thiêng liêng này.

Chỉ có điều…

Hình như tiếng kêu này nghe hơi thảm thiết thì phải???

(HẾT CHAP 48)

 CHAP 49

Ánh đèn lung linh mờ ảo làm nổi bật làn da trắng mịn cùng đôi môi đỏ mọng của Jaejoong. Đôi mắt nhắm tịt, hai hàng mi cong khẽ run run, môi không tự chủ nhinh nhích lên từng chút một. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, không hiểu sao, Yunho có cảm giác thật quen thuộc. Giống như cậu đã từng chạm vào đôi môi này, từng cảm thụ sự mềm mại thơm ngọt của nó. Phút chốc, thế giới xung quanh như ngừng chuyển động, mọi tiếng ồn đều biến mất, nơi đây chỉ có cậu cùng Jaejoong, chuẩn bị hôn môi…

_ AAAAAAAAA…

Tiếng ai đó kêu lên nghe thật thảm thiết, nhưng hiện giờ Yunho chẳng thể để ý đến điều gì. Hàng lông mi Jaejoong khẽ rung mạnh, có lẽ vì bị tiếng hét đó ảnh hưởng, muốn mở mắt ra xem. Cơ mà như thế thì nụ hôn này đâu thể tiếp tục được nữa, nếu Jaejoong mở mắt, hai người nhìn vào mặt nhau sẽ ngại ngùng biết bao.

Bởi vậy, Yunho cố lơ đi những tiếng gào rú ồn ào xung quanh, vô cùng tập trung và thận trọng áp gần đến môi Jaejoong.

Và thế là…

Choẹt~~~

.

.

.

Hình ảnh cuối cùng Yunho nhìn thấy ngày hôm ấy là đôi mắt trợn to mang đầy vẻ đau đớn của Jaejoong. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Yunho ngày hôm ấy là đôi môi Jaejoong thật mềm thật thơm, và… cậu đau quá…

.

.

.

_ Trời ơiiiiiii!!!!!!!!

Leeteuk ôm đầu, cảm thấy khoảnh khắc nhìn thấy Shindong trượt tay lao thẳng vào Yunho chính là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất đời mình. Yunho đang chuẩn bị hôn Jaejoong, Shindong từ trên cao đâm thẳng xuống lưng thằng bé. Khoan nói đến việc Ho sẽ trọng thương thế nào, cái cần quan tâm chính là Jaejoong ở phía dưới, chắc chắn sẽ không tránh khỏi “bầm dập”. Mà khi tiếng “choẹt” đầy tình sắc vang lên, Leeteuk đã biết giây phút mình cùng nhóm Heechul hội ngộ trong phòng y tế không còn xa nữa. Nhắm mắt buông xuôi, không dám nhìn cảnh hai cái sừng nho nhỏ vì chủ nhân bị đau mà bắn điện loạn xạ. Jae là do Teuk tạo nên, vì vậy Teuk rất rõ điện mà Jae phóng trong trường hợp bị ép đến phọt ra như này có sức công phá mạnh đến độ nào…

Mà khán giả dưới sân khấu ngày ấy, khi chưa bị điện giật đến ngất hết cả đám, còn kịp thời xuýt xoa trước cảnh tượng lãng mạn trên sân khấu, thậm chí còn có người nhanh tay chụp lại. Trong ảnh, hai nhân vật chính hạnh phúc nhắm mắt (sự thật, một người nhắm vì đau mà xỉu, một người nhắm vì đang dùng sức phóng điện), hai đôi môi chạm vào nhau, khung cảnh xung quanh rực sáng đến chói lọi, giống như nụ hôn của họ đã làm thế giới trở nên tươi đẹp hơn. Cho đến khi khán giả bắt đầu thắc mắc làm sao đèn sân khấu có thể chói và mang đến cảm giác tê tê như thế, thì tất cả đều đã muộn rồi…

Suy nghĩ cuối cùng của toàn bộ người có mặt trong đại hội ngày hôm ấy: ồ, hóa ra cái thứ ánh sáng vàng vàng chói chói ấy không phải là đèn sân khấu…

Vở kịch kết thúc trong nước mắt, đại hội chấm dứt trong đau khổ. Phòng y tế quá tải…

Hạ màn~~~

~***~***~***~***~***~***~***~***~***~

Yesung dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù dòm dòm miếng táo được xắt một cách nham nhở trước mặt. Đảo mắt một chút, lại thấy bạn nhỏ kia đang mang vẻ mặt mong chờ thành khẩn nhìn mình, cảm thấy nếu cứ tiếp tục không nhận tấm lòng của người ta thế thì thật quá nhẫn tâm, vậy nên Yesung vươn tay ra…

_ Phùuuu~~~ – Ryeowook thở phào một hơi khi thấy Yesung tiếp nhận táo mình gọt, bắt đầu hồi hộp nhìn Yesung chuẩn bị ăn nó.

Ngay khi Yesung sắp đưa táo lên cắn, từ giường bên lại vang lên một tiếng nói.

_ Yo, táo ở đâu ngon thế, Yesung cho tớ một miếng! – Là Siwon đang nằm tĩnh dưỡng gần đó ngóc đầu lên gọi.

_ …Ừ! – Yesung không hiểu tại sao Siwon có thể dùng từ “ngon” để chỉ miếng táo được gọt chỗ còn vỏ chỗ mất hết thịt thế này, tuy nhiên cậu cũng chẳng muốn để ý nhiều đến việc đó, lập tức đưa qua cho Siwon.

_ Hic… – Ryeowook nhìn tấm lòng của mình bị Yesung trao cho người khác, không khỏi mím môi đau lòng. Tuy nhiên Wook rất nhanh lấy lại tinh thần, hấp tấp cầm dao lên gọt một miếng khác, rất ra dáng chăm sóc người bệnh.

_ Thực ra tớ cũng không muốn ăn táo, cậu không cần phải…

_ Ặc, khụ khụ khụ!!!

Yesung vốn muốn ngăn Ryeowook tiếp tục hành hạ phần còn lại của quả táo, ai ngờ từ phía Siwon bỗng dưng phát ra một chuỗi âm thanh khổ sở, khiến cả cậu và Ryeowook đều không nén nổi tò mò nghiêng đầu nhìn.

Siwon một tay ôm cổ, một tay vỗ ngực, không ngừng ho sặc sụa, mặt đỏ tía tai, hai mắt gườm gườm ươn ướt, biểu tình vô cùng quằn quại, miếng táo cắn dở lăn lăn trên giường…

_ … – Yesung khẽ nuốt nước miếng, sống lưng đột nhiên lạnh toát. Dù biết rằng ăn táo mà bị sặc là lỗi của Siwon, thế nhưng vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Cậu Ryeowook này, sao giống như khắc tinh của mình vậy? Lúc nào cũng đem đến tai họa…

_ Yesung, táo… – Lại một miếng táo giơ lên, tuy lần này đã được cắt gọt thật cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi hình dạng xấu xí.

_ Xin lỗi… tớ, tớ mệt rồi! – Yesung vội vàng nhích mông cách xa Ryeowook, nằm xuống chùm chăn kín mít, in thin thít giả vờ như mình đã ngủ.

Miếng táo giơ lên không có ai tiếp nhận, khiến cho người cầm nó cảm thấy vừa xấu hổ vừa đau lòng.

Ryeowook ngồi rũ người bên giường Yesung một lúc, sau đó thì lặng lẽ thu dọn, đi ra ngoài.

>>>>>>>//////////<<<<<<<<

Ai đó hiện giờ rất giống một con thỏ cụp tai, chân di đi di lại trên sàn nhà, hai tay vặn vẹo, đôi mắt chớp chớp không ngừng, mỗi một hành động đều tỏ vẻ ăn năn hối lỗi cực kỳ.

_ Hừ! – Mà mấy người trong phòng bệnh không hề bị đánh gục bởi hình ảnh thỏ con đáng yêu đó, giận dỗi quay mặt đi.

_ Jae… Jae xin lỗi vì đã phóng điện vào mọi người…

Nói gì thì nói, Đại hội lần này vinh dự đạt được vị trí đầu tiên trong top “Những sự kiện đáng quên nhất trong năm” của trường, phần lớn là do Jaejoong. Tuy rằng người trượt tay ngã xuống là Shindong, người ép môi Jae đau ứa nước mắt là Yunho, thế nhưng điện lại là do Jae phóng ra. Khiến cho toàn bộ người có mặt trong đại hội hôm ấy bị giật đến ngất xỉu chính là tội tày trời khó có thể tha thứ, cho nên Jae đứng nhận tội nãy giờ mà chẳng có ai nguôi giận nè~~~

_ Jae àh, không sao đâu… – Một giọng nói yếu ớt vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng nói đó.

Ấy là Yunho, có thể nói là người bị thương nặng nhất trong cả đám. Bị Shindong từ trên cao rơi xuống trúng người, tốt nhất là không nên bàn tiếp xem cái lưng của Ho hiện đang ở tình trạng nào, chỉ cần biết là lúc này Yunho rất đáng thương. Không những thế, lúc Jaejoong phóng điện, cậu còn trực tiếp tiếp xúc với “nguồn”, mức độ bị giật mạnh đến đâu chắc cũng không cần nói thêm nữa. Tuy nhiên, Yunho lại chính là người duy nhất nhìn Jaejoong, mỉm cười nói “không sao đâu”.

_ Thật là cao cả!

_ Sao cậu ta lại có sức chịu đựng tốt thế nhỉ?

_ Tớ đã sớm biết hai tên này có gian tình rồi mà…

_ Đến nước này còn bênh nhau được!

Trong khi mọi người xầm xì bàn tán, Jaejoong chỉ đứng như trời trồng nhìn Yunho. Cảm xúc trong lòng lúc này thật sự, thật sự rất… khó nói.

Khi mà mọi người đều ghét Jae, chỉ có Ho vẫn có thể mỉm cười với cậu.

Khi mà không ai chịu tha thứ cho Jae, chỉ có Ho vẫn có thể nói không sao đâu.

Giống như lúc trước Jae đã từng nói, cậu chỉ có thể phóng điện vào một người duy nhất mà không cảm thấy ăn năn hay hối hận gì. Đó là Yunho, người rất rất đặc biệt với Jae. Cũng không rõ nó đặc biệt đến mức nào, chỉ biết rằng lúc này đây, trái tim Jae đang đập thật mạnh, cậu cảm thấy khó thở. Trong lòng không biết từ đâu trào ra những cảm xúc vô cùng mãnh liệt, khiến Jaejoong đột nhiên muốn lao vào ôm Yunho.

Ý nghĩ muốn ôm vừa hiện ra, cũng chẳng thèm suy nghĩ xem tại sao mình lại muốn vậy, Jaejoong đã vội chạy đến ôm chầm lấy Yunho đang ngồi trên giường bệnh.

_ A… – Yunho ngại ngùng nhìn Jaejoong ôm chặt thắt lưng mình, cười cười nói – Cậu không cần cảm thấy ân hận, tớ cũng bị giật quen rồi mà…

Ngốc ngốc ngốc!!! Jaejoong không ngừng mắng thầm, cậu nói cứ như thể tớ là ác quỷ chuyên bắt nạt người lương thiện cậu không bằng, để đến lúc bị đau thế này vẫn có thể tỉnh bơ cười đùa. Tự dưng cảm thấy, người này, chính là người cả đời mình không thể tách ra được…

_ Haishh~~~ – Leeteuk ngồi trên giường bệnh cách đấy không xa, thở dài sầu não một hơi, sau đó quay sang giật áo Kangin – Nè, bắt đầu từ mai chúng ta cùng chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ cho Delo nhé!

Bởi vì cứ với cái tình trạng này, Yunho và Jaejoong sẽ sớm yêu nhau thêm một lần nữa thôi…

===========::::::::::::::::::::::::::::::::::::::============

Jaejoong vừa bay bay vừa hí hửng ôm cặp lồng cháo trong tay. Đây là cháo để tẩm bổ cho Yunho nè, ban nãy Ho đã làm Jae cảm động lắm, bởi vậy Jae tự nhận thấy mình nên làm cái gì đó đáp lại. Phóng về nhà nấu cháo, rồi lại hớt hả bay đến đây ngay, ôm cặp lồng cháo âm ấm mà cười đến ngơ ngẩn. Yunho… Yunho… người đặc biệt nhất của Jae…

_ Ủa? – Ngay khi Jaejoong đang có những ý nghĩ hết sức kỳ quặc như vậy, một hình ảnh đột nhiên lọt vào tầm mắt khiến cậu phải khựng lại.

Trước cửa một phòng bệnh, có người nào đó đang đứng lén nhìn vào trong. Ngó nghiêng một lúc, cuối cùng Jaejoong cũng nhận ra đấy chính là bạn Ryeowook học lớp B. Nhưng bạn ấy làm cái gì mà phải thập thò ngoài cửa thế kia? Jaejoong tò mò bay lại gần, vì lúc này chân Jae không chạm đất nên không ai nhìn thấy cậu cả, Ryeowook cũng không ngoại lệ. Theo hướng nhìn của Ryeowook, Jaejoong dòm vào trong phòng, thấy được bạn Yesung lớp B đang ngồi đọc báo trên giường bệnh. Một người lén nhìn một người khác, lại dùng vẻ mặt rất tâm trạng để nhìn, như vậy chứng tỏ điều gì? Jaejoong nghiêng đầu chăm chú theo dõi ánh mắt của Ryeowook, hai cái sừng bắt đầu ngứa ngáy.

_ Này…!!! – Như vừa quyết định xong một việc gì đấy, Jaejoong thả người xuống đất, vỗ vai Ryeowook khẽ gọi.

_ A! – Ryeowook giật mình kêu lên, sau đó lại vội vàng đưa tay bịt miệng. Khi xác định người bên trong không có động tĩnh gì, Wook mới dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt – Bạn…Jaejoong?!

Nhân vật nổi tiếng thế này có ai là không biết chứ? Jaejoong là một sinh vật vô cùng thần kỳ do Leeteuk tạo ra, đã gây nên không biết bao nhiêu kỉ niệm khó quên cho các học viên trong trường, Ryeowook dĩ nhiên biết cậu.

_ Này, tớ nhìn thấy rồi đấy… – Jaejoong ra vẻ thần bí mà thì thầm – Cậu… thích bạn Yesung phải không?

_ Hả?! Không không, đâu có… – Có mấy ai bị hỏi thẳng thế này mà thừa nhận luôn được đâu. Ryeowook chẳng hiểu vì sao Jaejoong đột nhiên hỏi vấn đề này, mà cũng không rõ tại sao cậu ấy có thể nhìn ra tình cảm của mình, cho nên vô cùng hoang mang và bối rối, chỉ biết rối rít xua tay phủ nhận.

_ Không phải giấu… – Jaejoong lại càng cười gian – Tớ đã thấy ánh mắt cậu nhìn Yesung rồi, chứa đầy sự yêu thương!

_ A… – Ryeowook giật mình chột dạ, chẳng lẽ ánh mắt của cậu lại lộ liễu thế sao? – Thật không?

_ Thật! *khẳng định chắc nịch*

_ Umh, thì là vậy đó… – Dù sao đấy cũng là sự thật, chẳng có lý do gì để tiếp tục phủ nhận cả – Nhưng dường như Yesung rất ghét tớ, tớ sẽ sớm phải bỏ cuộc thôi.

_ Làm sao cậu biết Yesung ghét cậu? – Cứ thấy một tình yêu nào đó trắc trở không thành là máu trong người lại sôi sục lên, Jaejoong hết sức nhiệt tình hỏi han Ryeowook.

_ Thì lúc diễn kịch… vì bị tớ giữ lại nên tấm xốp kia mới rơi vào đầu Yesung, từ đấy đến giờ cậu ấy rất có ác cảm với tớ… – Nhắc tới lại thấy buồn muốn phát khóc, chỉ vì một phút hấp tấp mà sự lo lắng của cậu đã bị người ta hiểu lầm hết cả, mình càng muốn kết thân bao nhiêu, người ta lại càng né bấy nhiêu. Thật là đau khổ mà!

_ Haish…

Khởi đầu có vẻ trắc trở đây, nhưng không sao, dù gì thì Yesung cũng mới chỉ có ác cảm với Ryeowook thôi, chưa đến nỗi ghét cay ghét đắng, vẫn cứu vãn được. Nhiều cặp có khởi đầu gian nan hơn thế này nhiều mà cuối cùng vẫn bắn tim yêu thương với nhau suốt ngày đấy thôi. Ví dụ như cậu Min và Kibum đó, lúc mới bắt đầu chả vì thức ăn mà suýt xảy ra án mạng còn gì, thế mà sau đó lại thành đôi, ngày ngày bày ra hàng loạt hành động sến chuối khiến người khác nổi da gà. Cho nên, tình trạng của Ryeowook với Yesung bây giờ là hoàn toàn bình thường, vẫn còn nhiều hi vọng lắm!

_ Thôi được rồi, thế cậu có chắc là mình thích người ta không? *khoanh tay hỏi*

_ Chắc… chắc chứ!! *xấu hổ trả lời*

_ Thật sự?!

_ …Thật sự!!

_ Vậy thì, hãy nghe cho rõ đây… – Jaejoong gật đầu hài lòng với biểu hiện quyết tâm của Ryeowook, trịnh trọng đặt tay lên vai cậu, từ từ ghé sát vào tai Wook thì thầm…

Demon Love Kim Jaejoong, sẽ đem tình yêu đến cho cậu…

(HẾT CHAP 49)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro