YunJae] Duyên...mệnh [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[YunJae] Duyên...mệnh

*Title : Duyên…mệnh

*Author : boowj, wingj, wj, wing... (là một)

*Disclaimer : Yun thuộc về Jae, Jae thuộc về Yun, Su thuộc về Chun, Chun thuộc về Su... tóm lại chẳng ai thuộc về wj cả...hix

*Paring : YunJae.

*Rating : R

*Warning : có sử dụng một số từ ngữ nhạy cảm.

*Category : romance, sad.

*Length : 2 chap – complete.

_____________~o0o__ Duyên__o0o~______________

Ngày mưa…

Tất cả mọi người đều ở yên trong nhà…

Còn ta…

Ta lại ra ngoài để những giọt nước nhỏ quật vào người…

Thói quen rồi…

Từng giọt… từng giọt…

Giúp ta… giúp ta gột rửa thân thể này đi…

Có phải chỉ riêng mình ta đứng dưới mưa thế này…

Hay tất cả những kỹ nam giống ta… đều luôn hứng mưa rửa tội như vậy… ?!

“Này ngươi, tại sao lại đứng giữa trời mưa vậy, ướt hết rồi…”

Ánh mắt người nhìn ta… nồng nàn và ấm áp. Chưa ai nhìn ta như vậy…

Ngày mưa…

Hai người cùng đứng dưới ô…

Trái tim cùng nhịp đập…

Tâm trí hướng về nhau…

Đấy gọi là duyên…

“Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại…”

Ta không mong ngày gặp lại, để làm gì? Để người biết thân phận ta ư? Ta không muốn. Ánh mắt ấy, khi biết ta là một kỹ nam…

Liệu còn được như vậy?!

Ta muốn gặp người… nhưng ta không thể.

Ta muốn được ở cạnh người… nhưng ta không xứng.

Hình ảnh trong mưa ấy, ta đã khắc thật sâu trong lòng… 

Vậy là đủ rồi, đủ dùng cho quãng đời còn lại của ta…

“Ta đã bảo mà, chúng ta thật có duyên”

Tại sao? Tại sao vẫn nhìn ta bằng ánh mắt ấy? Người biết ta là gì rồi mà… Đừng cười với ta như vậy, ta không xứng…

Người ân cần quan tâm tới ta bao nhiêu, ta lạnh nhạt hờ hững với người bấy nhiêu. Người nói thật nhiều cười thật nhiều, ta nói thật ít cười thật ít. Người mua ta trọn ba ngày ba đêm, số bạc bỏ ra không ít, vậy mà đến một cái nắm tay cũng không có. Chỉ đơn giản là ở bên và cùng người đàm đạo.

“Jaejoong, ngươi hãy cười đi. Ta muốn xem”

Ta không thể.

Nếu ta cười, đó sẽ là thứ giả tạo mà mọi vị khách đều có thể thấy…

Người khác họ, người xứng đáng được nhận một nụ cười thuần khiết thực sự…

Ta không thể… bởi vậy ta đã không cười…

“Jaejoong…”

Ngày chia tay, ta hèn nhát không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Giọng người nghẹn lại, nắm thật chặt tay ta lưu luyến không buông. Sắc mặt ta chẳng thay đổi, trái ngược hẳn với người. Ta lạnh lùng lắm sao? Ta vô tình lắm sao? 

Phải…

Bởi đó là những thứ giúp ta sống được đến ngày hôm nay… khi dấn thân vào cái nghề này…

Hình ảnh trong mưa… giây phút được ở cạnh người… giọng nói, nụ cười của người… tất cả, ta đã khắc sâu vào trong lòng, quá đủ rồi…

Thế là quá đủ rồi…

“Jaejoong, trẫm nhớ ngươi…”

Ta không hiểu? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Bẵng đi một thời gian, một đám quân binh đến Hương lầu của ta, họ nói cái gì thánh chỉ, cái gì hoàng đế, ta nghe không hiểu. Chỉ biết rằng sau đó tất cả đều bu lấy ta, không ngừng xoa xuýt, không ngừng chúc tụng. 

Ta cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, cho đến khi hoàng thành sừng sững hiện ra trước mắt ta…

Cho đến khi những cung nữ, thái giám xúm vào hầu hạ ta…

Cho đến khi được đưa đến một căn phòng rộng lớn rõ vị đế vương…

Cho đến khi nhìn thấy người…

Ánh mắt người vẫn vậy, nồng nàn và ấm áp. Người lao đến ôm chầm lấy ta, ôm thật chặt. Còn ta, mắt không rời khỏi long bào người đang mặc. Người là hoàng đế.

“Jaejoong, trẫm yêu ngươi, trẫm đã yêu ngươi ngay từ lần đầu gặp mặt, hãy thuộc về trẫm… Jaejoong …”

Xiêm y rớt xuống đất, bàn tay người mơn trớn da thịt ta. Hơi thở của người làm ta say. Nụ hôn của người làm ta đê mê. Người vuốt ve âu yếm ta thật nhẹ nhàng. Cơ thể ta từ từ thuộc về người…

Ta đau…

Phải, ta đau trong khoái cảm…

Thân thể ta ô uế ra sao… lẽ nào người không hiểu…

Nó không xứng với người biết bao… lẽ nào người không biết…

Ta khóc… ta vùng vẫy…

Người vội ôm lấy ta, cuống quýt dỗ dành, biểu hiện ngốc nghếch như trẻ thơ. 

“Trẫm xin lỗi ngươi, không làm nữa, chúng ta không làm nữa…”

Người vuốt nhẹ lưng cho ta, ôm ấp vỗ về ta cả đêm. Hôn nhẹ lên môi lên trán mỗi khi ta nấc lên. Dịu dàng… đắm say… ta phải làm sao đây… ta nghĩ ta không vô tình nổi nữa rồi…

Họ sùng bái ta…

Họ ghen tị ta…

Ta biết…

Bởi ta đang là kẻ được hoàng đế cưng chiều bậc nhất…

Trừ buổi sáng phải thiết triều ra, thời gian còn lại người đếu dính chặt lấy ta. Thậm chí ta còn là kẻ duy nhất được ở trong tẩm cung của hoàng đế cùng người. Người dẫn ta đi dạo khắp nơi, chỉ cho ta mọi điều thú vị chốn hoàng cung. Người vẫn như lúc ở Hương lầu, nói cười luôn mồm. Còn ta, ta cũng muốn mở lòng mình, ta cũng muốn cười muốn nói đáp lại người… nhưng có lẽ những điều ta muốn đều không dễ thực hiện.

Ta cần thời gian…

Và ta biết, người sẵn sàng chờ ta…

“Jaejoong xem này, đây là những bông hoa tươi đẹp nhất Jung quốc, nó được đem về đây để… A!!!”

Người giật lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn con mèo trước mặt. Ta đứng cạnh ngây ngốc không hiểu. Một tì nữ từ xa chạy đến ôm chặt con mèo rồi run rẩy quỳ xuống xin tha. Đám quân đi lính hộ vệ gần đó đã nhanh chóng tuốt gươm giương về phía nàng. Họ đang mắng nàng sao lại sơ suất để súc vật kia làm kinh hãi thánh thượng. Nàng khóc, tay ôm chặt con mèo, dập đầu liên tục xin tha. Người vội xua tay giải quyết, người tì nữ được thả, đám hộ binh cũng lui về phía sau hết, lúc này người mới quay sang ta, đưa tay gãi gãi đầu vẻ ngượng ngùng giải thích…

“Ờ… trẫm lúc nhỏ từng bị mèo cào nên giờ cứ thấy mèo lại sợ… Jaejoong… đừng chê cười trẫm nha”

Người bảo đừng cười…

Nhưng ta lại chẳng thể ngăn mình cười…

Ta không cười vì người sợ mèo, ta cười vì vẻ đáng yêu của người…

Ta cứ vậy che miệng cười ha ha, không hề biết người đang trợn mắt đứng nhìn. Ta chợt nhận ra mình như thế thật vô lễ, vội chỉnh lại dáng điệu điềm đạm thường ngày, ta phải chăng đã làm người phật lòng rồi?!

“Jaejoong cười rồi, cuối cùng ngươi cũng cười rồi, đẹp quá… Jaejoong cười đẹp quá…”

Người ôm chầm lấy ta, chẳng hề để ý đến những ánh mắt hay lời xì xào xung quanh. Người reo lên như một đứa trẻ, ôm lấy ta mà xoay. Ta lúc ấy vẫn còn đang sốc vì nụ cười quá đỗi tự nhiên của mình.

Ta cứ tưởng ta sẽ không còn biết cười kiểu đó nữa…

Nhưng nhờ người… đều là nhờ người…

Ta lấy lại rồi… ta tìm lại rồi… ta có thể rồi…

Ta vòng tay ôm cổ người, đôi môi khẽ mấp máy…

“Yunho, ta yêu người…”

Đêm ấy, ta thuộc về người. Thân thể ta không thể thuộc về người một cách trọn vẹn, nhưng trái tim ta lại trọn vẹn thuộc về người. Ta tự nhủ rằng đây mới là lần đầu của ta…

Lần đầu của ta, cùng người ta yêu…

Hai cơ thể như hoà làm một. Ta đắm chìm hoàn toàn vào tình yêu mãnh liệt của người. Từng nhịp đẩy mạnh mẽ, sự khoái cảm át đi cái đau rát, mồ hôi quyện cùng nước mắt, âm thanh ma mị làm tê dại lòng người. Người ở trên ta, liên tục chuyển động, đôi môi không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ…

“Ta yêu em”

“Ta yêu em”

“Ta yêu em”

“Ta yêu em”

“Ta yêu em”

Ta ngây thơ nghĩ rằng, ta có tình yêu của người, từ nay ta có thể sống một cuộc sống yên bình không ưu sầu nữa. Rồi đây quãng thời gian còn lại của ta sẽ chỉ có vị ngọt của hạnh phúc mà thôi.

Nhưng vị ngọt ta nếm chưa đủ, vị đắng lại đến…

Ta đã thật ngốc nghếch khi mơ tưởng đến hạnh phúc…

Khi người ta yêu là hoàng đế, còn ta là một kỹ nam…

_____________~o0o__ Duyên__o0o~______________

Ngày mưa…

Tất cả mọi người đều ở yên trong nhà…

Duy chỉ có một người…

Thân hình nhỏ bé đó… sao ta lại khát khao được ôm vào lòng đến thế…

Ta đến gần che ô cho em. Em người ướt sũng nước, dùng đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn ta. Đôi mắt ấy, trong vắt nhưng thật u sầu, đẹp nhưng ẩn chứa biết bao thê lương. Ta biết, giây phút ấy, trái tim ta như ngừng đập, vì đôi mắt em…

“Ta không sao”

Giọng nói yếu ớt quá nhỏ so với tiếng mưa rơi, nhưng sao ta lại nghe rõ ràng đến thế, trái tim ta lại ngừng đập lần nữa, vì giọng nói em…

Ngày mưa…

Hai người cùng đứng dưới ô…

Trái tim cùng nhịp đập…

Tâm trí hướng về nhau…

Đấy gọi là duyên…

“Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại…”

Ta muốn được gặp lại em, muốn nghe giọng nói của em, nhưng sao em lại hờ hững đến thế, em không trả lời, chỉ lẳng lặng quay đi… Ta bật cười, lần đầu tiên hoàng đế ta bị đối xử như vậy.

Ta lại nhìn thấy em, em vận trong bộ đồ đỏ kiêu sa, đang đứng trước cửa Hương lầu tiễn khách. Em là một kỹ nam. Ta bàng hoàng… chợt hiểu vì sao đôi mắt em lại u buồn đến thế… Ta tự đấm vào ngực mình, trái tim này, nó lại một lần nữa ngừng đập vì em đây… Ta đau…

“Ta đã bảo mà, chúng ta thật có duyên”

Em nhìn ta hoang mang, em nghĩ ta sẽ khinh bỉ em ư? Làm sao ta như thế được. Ta thậm chí còn đang si mê em mà.

Em quá lạnh lùng, ta không quan tâm. Em quá vô tình, ta cũng mặc kệ. Ta mua em trọn ba ngày, chỉ để ngắm nhìn và trò chuyện. Tạo vật xinh đẹp thuần khiết này, sao ta nỡ động vào đây. Ta cười nói thật nhiều, bên em ta thấy thoải mái vô cùng. Nhưng em lại chỉ đáp lại ta một cách lạnh nhạt, em còn chẳng cười lần nào. Sao lại vậy chứ? Em không muốn ở bên ta sao? 

“Jaejoong, ngươi hãy cười đi. Ta muốn xem”

Ta chắc chắn rằng nụ cười của em sẽ rất đẹp. Ngày ấy khi em ra tiễn khách, em đã cười với người khách đó. Nụ cười buồn, nhưng thật đẹp. Ta tin rằng nếu cười với ta, nụ cười ấy sẽ không buồn nữa, mà chỉ có đẹp thôi…

Nhưng sao em mãi chẳng cười… em ghét ta đến vậy sao?

“Jaejoong…”

Ngày chia tay, giọng nói ta nghẹn lại, nắm thật chặt tay em lưu luyến không buông. Vậy mà em thậm chí còn không nhìn vào mắt ta, em chẳng hề tiếc nuối, đau đớn làm sao…

Chuyến vi hành kết thúc, ta trở về hoàng cung. Ta vùi đầu vào đống chính sự chất đầy chờ giải quyết. Ta đã quyết định chôn chặt hình ảnh con người vô tình kia trong lòng. Ta là hoàng đế, có hàng ngàn giai nhân đang mong chờ được ta để mắt, vậy ta vì cớ gì mà vướng bận với em. 

Hơn nữa… lại là một kỹ nam… 

Em đâu xứng với ta…

“Jaejoong, trẫm nhớ ngươi…”

Ta sai rồi. Ta nghĩ rằng ta có thể quên được em, ta đã sai rồi. Hình bóng ấy cứ lởn vởn trong tâm trí ta mãi không thôi. 

Ký ức của ba ngày ngắn ngủi bên em, cả những rung động của chiều mưa hôm ấy. Mỗi lần cầm bút phê tấu chương nó lại hiện về, mỗi lần nhắm mắt ngủ nó lại hiện về, kể cả lúc ăn, lúc tắm, lúc nói chuyện cùng người khác…

Đâu đâu cũng là đôi mắt đó, giọng nói đó, khuôn mặt lạnh lùng vô tình đó…

Ta đau đớn nhận ra, ta đã quá si mê con người này…

Không… không còn là si mê… 

Mà là… yêu… ta đã yêu em mất rồi… 

Không cần biết em có thân phận ra sao, chỉ cần ta yêu em là đủ, ta không quan tâm… những thứ khác ta không quan tâm… ta cần em…

“Jaejoong, trẫm yêu ngươi, trẫm đã yêu ngươi ngay từ lần đầu gặp mặt, hãy thuộc về trẫm… Jaejoong …”

Em xuất hiện trước mặt ta, đôi mắt mở to sững sờ. Ta lao vào ôm lấy em, thân hình nhỏ bé này, ta siết thật chặt. Ta sẽ không rời xa em nữa, cho dù em có đối xử với ta thế nào ta cũng sẽ giữ em lại. Ta yêu em mà, ta tin rằng có một ngày nào đó em cũng sẽ yêu ta.

Ta bồng em đến giường, cởi bỏ xiêm y em. Ta hôn em, âu yếm em, vuốt ve em… ta ngây ngất khi chạm vào làn da em…bùng nổ khi vào trong em… 

Ta yêu em, muốn em thuộc về mình, như thế có gì là sai?

Vậy… tại sao em lại khóc? Tại sao em từ chối ta?

“Trẫm xin lỗi ngươi, không làm nữa, chúng ta không làm nữa…”

Dục vọng trong phút chốc biến bay đi mất, ta cuống cuồng dỗ dành em. Ta dùng bàn tay thô kệch lau vội những giọt pha lê trong vắt từ mắt em. Hôn lên môi, lên trán an ủi mỗi khi em nấc lên. Ta xót quá, ta sẽ không bắt ép em nữa, ta sẽ chờ cho đến khi em tình nguyện…

Đã có lúc ta tuyệt vọng đến cùng cực. Tại sao em mãi vô tình như vậy? Là ta đã đối xử chưa đủ tốt, hay em thực sự không thể yêu ta…

Ta mặc kệ, vẫn dính chặt lấy em, cười nói luôn mồm, dẫn em đi dạo khắp hoàng cung. 

Hi vọng trong lòng, cứ tắt đi rồi lại nhen lên… chẳng bao giờ biến mất…

“Jaejoong xem này, đây là những bông hoa tươi đẹp nhất Jung quốc, nó được đem về đây để… A!!!”

A… thật là xấu hổ. Đã để em thấy được vẻ đẹp hoảng hốt của mình rồi. Đường đường là một nam nhân, lại là thiên tử, cớ gì sợ một con mèo chứ. Chỉ tại tai nạn hồi bé cứ ám ảnh mãi không thôi… Ta nhìn em ngại ngùng, đưa tay gãi gãi đầu giải thích…

“Ờ… trẫm lúc nhỏ từng bị mèo cào nên giờ cứ thấy mèo lại sợ… Jaejoong… đừng chê cười trẫm nha”

Ta bảo em đừng cười… nhưng em lại lấy tay che miệng cười…

Ta trợn mắt kinh ngạc. Em đang cười, nụ cười thuần khiết đẹp vô cùng, nụ cười mà ta đã nghĩ chỉ có trong mơ mới gặp được. Ta không thể tin nổi. Ôi, trái tim ta, nó lại ngừng đập nữa rồi, vì nụ cười của em…

“Jaejoong cười rồi, cuối cùng ngươi cũng cười rồi, đẹp quá… Jaejoong cười đẹp quá…”

Ta quên cả xấu hổ mà ôm lấy em xoay tròn, ta quá vui sướng. Ta đã reo lên một cách ngốc nghếch thế nào, ta chẳng để ý. Ta đã làm sụp đổ hình tượng thánh thượng uy phong thế nào, ta cũng chằng quan tâm. Đầu óc ta đã mụ mị cả đi rồi. 

Vì Jaejoong, Jaejoong của ta…

“Yunho, ta yêu người”

Giây phút tất cả như vỡ oà…

Cảm giác cả cơ thể như muốn nổ tung…

Em yêu ta… em yêu ta… em yêu ta…

Đêm ấy, ta có được người ta yêu. Ma mị và điên cuồng. Dường như cả thế gian này chỉ còn mình ta và em, vùng vẫy trong biển tình rực lửa…

Ta hôn em mãnh liệt, âu yếm em cuồng say, vuốt ve em mạnh bạo, dần dần hoà tan cơ thể xinh đẹp này vào làm một với ta. Đôi môi ta vô thức lặp đi lặp lại ba chữ… Và em cũng vô thức đáp lại ta…

“Ta yêu người”

“Ta yêu người”

“Ta yêu người”

“Ta yêu người”

“Ta yêu người”

Ta ngây thơ nghĩ rằng, ta là hoàng đế, ta muốn yêu ai ta sẽ được yêu người đó, ta muốn ai ở cạnh ta suốt đời, người đó ắt sẽ chẳng thể rời xa ta. Nhưng ta đã nhầm…

Ta đã thật ngốc nghếch khi nghĩ rằng một khi có được tình yêu của em, cuộc đời ta sẽ chỉ còn hạnh phúc…

Điều đó thật sự xa vời…

Khi người ta yêu là kỹ nam… còn ta là một hoàng đế…

Ngày mưa…

Hai người cùng đứng dưới ô…

Trái tim cùng nhịp đập…

Tâm trí hướng về nhau…

Đấy gọi là duyên…

_____________~o0o__ Mệnh__o0o~______________

Trên đường đời…

Hai người gặp nhau, yêu nhau…

Nhưng lại chẳng thể trọn vẹn thuộc về nhau…

Chẳng thể trọn vẹn ở bên nhau…

Đấy gọi là mệnh…

“Jaejoong, trẫm phải làm sao bây giờ, trẫm yêu ngươi… trẫm chỉ có thể yêu ngươi mà thôi…”

Người nói gì ta không hiểu. Người đang gặp chuyện gì khó xử sao? Tại sao không nói ra cho ta biết? Người đang đau khổ… và không cho ta cùng ngươi chia sẻ nỗi đau ấy.

Lần này người làm mà chẳng có chút nhẹ nhàng… người giày vò cơ thể ta bằng những nụ hôn cường bạo…người xâm chiếm ta điên cuồng như thể đây là lần cuối cùng… 

Ta vẫn đau, vẫn khoái cảm, nhưng lại cảm thấy mơ hồ lo lắng…

Ta bị thất sủng.

Bọn chúng đang đồn ầm lên như vậy. Ta chỉ cười khẩy. Người không sủng ái ta, người yêu ta, yêu ta thực lòng. Không sủng ái làm sao có thất sủng chứ?! 

Người có nỗi khổ riêng, ta tin là thế…

Bởi vậy người mới chuyển ta đến sống tại một tẩm cung khác…

Mới lâu rồi không ghé qua chỗ ta…

Mới lập phi hết người này đến người khác…

Mới đêm nào cũng cùng người khác… bỏ mặc ta đứng cửa chờ mong…

Người yêu ta… ta tin người…

Người có nỗi khổ riêng… ta tin người…

Ta sẽ chờ…

“Jaejoong… Jaejoong… Jaejoong… Jaejoong…”

Cánh cửa phòng bật mở. Người lao vào ngấu nghiến ta như con thú đói mồi, miệng không ngừng gọi tên ta. Ta biết mà, người yêu ta, người vẫn còn yêu ta… 

Không đúng, phải là… người vẫn luôn yêu ta… chưa bao gìơ thay lòng.

“Jaejoong, cho dù cả thế gian chống lại ta, ta vẫn sẽ bảo vệ em đến cùng…”

Đã sủng ái nam nhân, lại là một nam nhân dơ bẩn. Triều đình trên dưới đều chỉ trích người. Tam vương gia tạo phản, có lẽ hắn đã đợi cơ hội này từ lâu. Bởi giờ người không còn được ủng hộ như trước nữa…

Ngày tiễn người ra chiến trường, ta chẳng nói một câu nào, để nước mắt nói hộ những tâm tư phiền muộn trong lòng. Người vẫn nhìn ta âu yếm, lau nước mắt cho ta, ôm hôn ta dịu dàng.

“Chờ ta, ta sẽ thắng trận trở về…”

Câu nói cuối cùng trước khi người lên ngựa và phóng đi mất hút. Không quay đầu nhìn lại, ta hiểu, bởi làm vậy chỉ càng lưu luyến hơn thôi.

Bọn chúng khinh bỉ ta, nói xấu ta. Lần lượt từ Thục phi đến Lan phi, dường như ngày nào cũng có phi tần đến tẩm cung ta làm loạn. Bọn chúng muốn ta bỏ cuộc. Ta đâu phải nữ nhân yếu đuối, ta không bỏ cuộc.

Mặc cho bọn chúng kêu ta mặt dày hay đồ không liêm sỉ… ta vẫn không bỏ cuộc…

Trong mắt ta, họ chỉ là những nữ nhân vì không có được tình yêu của người mà ghen tị… tất cả đều là kẻ bại dưới tay ta, vì cớ gì mà ta phải khuất phục?!

Ta không từ bỏ…

“Xin ngươi, hãy buông tha cho hoàng nhi… nó là hoàng đế, ngươi thực sự không xứng với nó… Kim phi…”

Buông tha?!

Ta yêu người mà, ta đâu trói buộc gì người…

Tình yêu của ta là sai trái sao?!

Ta chỉ muốn yêu và được yêu… tại sao điều đó lại khó đến vậy?!

Thái hậu đã đến tận nơi cầu xin ta. Bà đã nói rất nhiều, cái gì mà không xứng, cái gì mà nếu thực sự yêu Yunho thì hãy từ bỏ đi, rằng nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù Yunho có thắng trận trở về thì vẫn còn nhiều kẻ bất mãn, ngôi vị hoàng đế của người sẽ sớm bị lật đổ… 

Người sẽ thân bại danh liệt…

Trở thành vị hoàng đế tồi tệ nhất…

Vì đã trót say mê một kỹ nam…

Là vì ta…

“Vậy… Thái hậu muốn ta làm gì…”

Ta được quyền chọn…

Dải lụa trắng… một con dao… hay rượu độc…

Ban cho ta cái chết, và nói thực xin lỗi ta, mong rằng kiếp sau ta sẽ tìm được hạnh phúc đích thực…

Nhưng ta không cần kiếp sau, ta chỉ muốn ở kiếp này thôi… ta chỉ muốn hạnh phúc bên người…

Không cần hoàng đế, không cần Kim phi, không cần hoàng cung, không cần châu báu… chỉ cần người, ta chỉ muốn sống cùng người ta yêu thôi mà…

“Hãy nghĩ cho Yunho…”

Thái hậu đứng yên sốt ruột giục ta. Ta cầm chén rượu độc mà không khỏi lưỡng lự. 

Nếu ta không chết, người sẽ tiếp tục bị chỉ trích. Số mệnh của người là làm hoàng đế, người tuyệt đối không thể cho ta cuộc sống như một thường dân. Người còn có trách nhiệm mà cái ngôi vị ấy đem lại, người là một hoàng đế tốt... có thể đem lại cuộc sống thái bình cho bách tính… ta biết…

Vì hạnh phúc của trăm người… hi sinh một người có đáng không...

Chén rược nâng lên đến môi rồi lại hạ xuống.

Đáng… nhưng ta không muốn…

Ta còn phải chờ người thắng trận trở về, nếu ta chết, người sẽ ra sao? Tại sao ta phải hi sinh cho trăm người mà ta không biết mặt, trong khi đó lại đem lại đau khổ cho người ta yêu?

Phải, người sẽ rất đau khổ khi ta chết… ta không muốn người đau khổ…

“Người đâu, mau giúp Kim phi uống rượu…”

Không!

Ta không muốn!

Ta sẽ sống cùng người, sẽ sát cánh bên người cùng chịu sức ép từ mọi bề… ta muốn sống…

Hai tên hộ vệ, mỗi tên giữ một tay ta, một tên giữ cổ và bóp miệng ta trong khi tên còn lại đưa rượu vào cho ta uống.

Ta vùng vẫy… nhưng không được… 

Thứ chất lỏng chết người từ từ chảy xuống cổ họng ta, ngấm dần vào từng thớ thịt, từng chút từng chút một làm cho hơi thở ta yếu đi…

Mắt ta nhoè lệ… sống mũi cay xè…

Không hiểu sao hình ảnh ngày mưa hôm đó lại ùa về…

“Này ngươi, tại sao lại đứng giữa trời mưa vậy, ướt hết rồi…”

“Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại…”

Giọng nói ấm áp ấy…

“Ta đã bảo mà, chúng ta thật có duyên”

Gương mặt điển trai ấy…

“Jaejoong, ngươi hãy cười đi. Ta muốn xem”

Ánh mắt đắm say ấy…

“Jaejoong…”

Tất cả đang hiện về… rõ mồn một…

“Jaejoong, trẫm nhớ ngươi…”

Ta mệt quá. Buồn ngủ nữa.

“Jaejoong, trẫm yêu ngươi, trẫm đã yêu ngươi ngay từ lần đầu gặp mặt, hãy thuộc về trẫm… Jaejoong …”

Người biết không… ta cũng yêu người, ngay từ lần đầu gặp mặt…

.................................

………………….

…………

….

.

.

.

“Yunho… Yunho… em sẽ đợi người…”

.

.

.

_____________~o0o__ Mệnh__o0o~______________

Trên đường đời…

Hai người gặp nhau, yêu nhau…

Nhưng lại chẳng thể trọn vẹn thuộc về nhau…

Chẳng thể trọn vẹn ở bên nhau…

Đấy gọi là mệnh…

“Jaejoong, trẫm phải làm sao bây giờ, trẫm yêu ngươi… trẫm chỉ có thể yêu ngươi mà thôi…”

Mẫu hậu đã biết chuyện ta đem về một kỹ nam, người gọi ta đến và yêu cầu từ bỏ em. Ta không chịu, đương nhiên. Ta yêu em đến thế, làm sao từ bỏ được đây. Mẫu hậu gây sức ép lên ta, từ khuyên nhủ đến quát mắng. 

Ta không bỏ.

Mẫu hậu nói rất nhiều, nói xấu em, sỉ nhục em… Ta không hiểu, người là mẹ ta, người phải ủng hộ tình yêu của ta mới đúng, tại sao mẫu hậu lại là người phản đối gay gắt nhất. Ta thật đau đớn và khó xử…

Ta chọn cách xử lý mà ta cho là đúng…

Để mọi người nghĩ em bị thất sủng… chuyển em đến một tẩm cung riêng… không đến với em một thời gian dài… làm vậy chắc không còn ai ganh tị ghen ghét em nữa… trước mắt, em sẽ được an toàn…

Ta đã lập phi thật nhiều, theo ý muốn của mẫu hậu, chẳng phải chỉ cần có hài tử nối dõi thôi sao? Ta ép mình ở bên người khác chỉ để tạo người nối dõi thôi. Ta không yêu họ, không một ai có thể làm ta động lòng.

Hai tháng… sức chịu đựng của ta chỉ có từng ấy…

Hai tháng không gặp em, không ôm em, không nghe em nói… nếu phải chịu đựng thêm nữa chắc trái tim ta sẽ nổ tung ra mất…

Ta đến gặp mẫu hậu, nói thẳng với người rằng ta yêu em và sẽ không bao giờ từ bỏ em. Mẫu hậu nổi trận lôi đình, lần đầu tiên đánh ta, nhưng ta mặc kệ. Ta là hoàng đế cơ mà, ta không phải nghe theo sự sắp đặt của ai hết. Ta đã nói thế, và sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió trước khi đi đến tẩm cung của em.

“Jaejoong… Jaejoong… Jaejoong… Jaejoong…”

Ta lao vào ngấu nghiến em như con thú hoang đói mồi. Ta nhớ em, thực sự rất nhớ em. 

Cơ thể này, đôi mắt này, đôi môi này… tất cả là của ta, suốt đời thuộc về ta, mãi mãi không buông…

“Jaejoong, cho dù cả thế gian chống lại ta, ta vẫn sẽ bảo vệ em đến cùng…”

Ta thắc mắc tự hỏi họ đã yêu bao gìơ chưa. 

Trong tình yêu, có sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân sao? Có sự khác nhau giữa một kỹ nam và một hoàng đế sao?

Đương nhiên là không…

Vậy tại sao lại phản đối tình yêu của ta và em. Nực cười, là hoàng đế mà ngay cả yêu cũng không được, vậy cái ngôi vị này ta cần làm gì? Thậm chí ta còn chẳng bằng tên hộ vệ canh cửa ngoài kia, muốn yêu ai thì yêu, muốn lấy ai thì lấy.

Họ phản đối, ta gạt đi…

Họ biểu tình, ta hăm doạ…

Họ chỉ trích, ta trừng phạt…

Ta làm tất cả bảo vệ tình yêu của ta, ta chẳng có gì sai cả…

Tam đệ tạo phản. Đây chính là cái gọi là tình huynh đệ trong hoàng tộc. Chỉ cần đợi một sơ hở nhỏ là có thể tạo phản ngay. 

Ta chấp nhận chiến đấu.

Ngày tiễn ta ra chiến trường, em chỉ khóc. Ta đã ôm em thật dịu dàng, ta sẽ làm tất cả để được ở bên em. Rồi họ sẽ chấp nhận chúng ta thôi, Jaejoong à. 

Chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, cả hai ta…

“Chờ ta, ta sẽ thắng trận trở về…”

Câu nói cuối cùng của ta trước khi phóng ngựa đi mất hút. Ta đã không quay lại nhìn em đến một lần, làm vậy chỉ càng lưu luyến thêm mà thôi.

Nếu biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế… ta đã quay lại nhìn em một lần…

Không, ta sẽ mang em theo luôn… mang em bên mình thì sẽ không còn ai hại em được nữa…

Ta hối hận vì đã để em ở lại…

Một mình chống chọi với sóng gió…

Ta thắng trận một cách oanh liệt. Chiến sĩ vui một thì ta vui mười, ta sắp được gặp lại em rồi. Sáu tháng trời ở trên chiến trường khốc liệt, ta đã cố gắng hết sức mình. Ta không hiểu sao hai tháng sau em không trả lời thư ta, phải chăng em giận vì ta đã đi quá lâu? Đúng rồi, ta chưa bao giờ xa em lâu thế, đến ta cũng tự giận mình vì đã vô dụng để chúng ta xa cách lâu như vậy. Bởi vậy ta đã cố gắng, và xem kết quả mà ta đạt được xem, ta thắng trận, danh tiếng được củng cố thật nhiều. Rồi đây những kẻ muốn phản đối ta và em sẽ không còn dám làm càn nữa. 

Jaejoong, chúng ta có thể sống hạnh phúc rồi…

“Jaejoong, trẫm thắng trận rồi, trẫm trở về rồi, em ở đâu?”

“Jaejoong, mau ra đây… trẫm đã về rồi…”

“Jaejoong… em ở đâu…”

“Kim phi đã được Thái hậu ban cho cái chết.”

Câu nói vốn dĩ nhẹ nhàng nhưng sao ta nghe như sét đánh ngang tai. Đầu óc ta quay cuồng…

Ta lục tung cả hoàng cung lên, cố tìm bóng hình em… ta không tin.

Mẫu hậu… người không làm thế đâu, người là mẹ ta cơ mà… người không giết người ta yêu thương nhất đâu…

Ta không tin… ngay cả khi nhìn thấy ngôi mộ ấy, ta vẫn không tin…

Cung điện của Thái hậu, là nơi cuối cùng ta tìm đến…

“Chính ta đã ban cho Kim phi cái chết, quyến rũ thiên tử, điên đảo triều chính, tội đó thực đáng chết…”

Ta cười trong nước mắt.

Quyến rũ thiên tử… điên đảo triều chính… tội đó thực đáng chết… Vậy ta chẳng phải cũng đáng chết sao? Ta cũng là tòng phạm cùng em đây. Thậm chí chính ta còn lôi kéo em phạm tội cơ. Tại sao không ban cái chết cho ta…

Hoá ra đây là kết quả cho tình yêu của ta sao?...

Ta đã hại chết người ta yêu rồi…

Ta không thể tự tử vì ta còn trách nhiệm của một hoàng đế.

Ta không thể trả thù vì người đó là mẫu thân của ta.

Gìơ ta chưa thể đi theo em… nhưng sẽ sớm thôi, em sẽ đợi ta, phải không Jaejoong…?!

Trên đường đời…

Hai người gặp nhau, yêu nhau…

Nhưng lại chẳng thể trọn vẹn thuộc về nhau…

Chẳng thể trọn vẹn ở bên nhau…

Đấy gọi là mệnh…

Ba năm sau.

Ta không nhớ mình đã sống ra sao trong ba năm ấy. Sống chỉ vì trách nhiệm, làm việc như một cái máy. Ta đã trở thành một hoàng đế tốt theo đúng ý của họ. Ta lao vào tất cả các công việc triều chính, không ngừng nghỉ một giây phút nào.

Bởi nếu dừng lại, dù chỉ một giây thôi… ta sẽ lại khóc…

Ta không được phép yếu đuối, vì ta là hoàng đế. Ngay cả ban đêm ta cũng không cho mình ngừng tay. Ta chỉ chợp mắt khi đã quá mệt mỏi, khi mà ta thậm chí còn chẳng đủ sức để mơ thấy cái gì.

Bởi nếu có thể mơ… ta sẽ lại mơ thấy em…

Ta không được phép nhớ nhung, vì ta là hoàng đế. Sức khoẻ của ta yếu đi một cách trầm trọng, ta cũng mặc kệ. Mẫu hậu xót xa tẩm bổ khuyên nhủ ta, ta đều gạt đi. Đây chính là cách ta tự trừng phạt mình, vì đã không bảo vệ được em.

Rồi ngày này cũng đến …

Ngày ta nằm trên giường bệnh. Hơi thở ngày càng nhẹ, sắc mặt ngày càng nhợt…

Họ lo lắng, ta vui mừng…

Họ khóc, ta cười…

Họ không muốn ta chết, còn ta chỉ muốn được chết…

Em đã đợi ta quá lâu rồi, ta phải đến với em thôi.

“Yunho, đừng bỏ mẫu hậu…”

Có nhiều người khóc lóc bên tai ta, nhưng ta chẳng hề để tâm. Ta thấy em rồi.

“Yunho… mau nhìn mẫu hậu đi… đừng bỏ cuộc, đừng…”

Em thật đẹp trong bộ xiêm y màu trắng. Em nhìn ta mỉm cười, nụ cười đã bao lâu ta không được thấy. Ta hạnh phúc quá…

“Yunho, mẫu hậu sai rồi… mẫu hậu không nghĩ con lại đau khổ đến vậy…”

Em giơ tay về phía ta, bàn tay mịn màng trắng trẻo đang chờ ta nắm lấy. Ta biết mà, em đã luôn đợi ta…

“Mẫu hậu cứ nghĩ con chỉ nhất thời bồng bột… đâu ngờ con thực sự yêu người ấy…”

Ta bước đến bên em. Người ta yêu, ta lại được ở cạnh em rồi.

“Mẫu hậu cũng chỉ vì con… Yunho… đáng ra mẫu hậu không nên làm vậy… mẫu hậu hối hận lắm rồi…”

Tay nắm tay thật chặt. Ta cùng em đi về phía ánh sáng… em bảo rằng đó là nơi chỉ có tình yêu và hạnh phúc…

Ta tin em…

“HOÀNG ĐẾ ĐÃ BĂNG HÀ”

Ta và em sẽ mãi mãi không lìa xa… mãi mãi không chia cắt… đời đời kiếp kiếp yêu nhau… đời đời kiếp kiếp bên nhau…

Em gật đầu đồng ý, nụ cười tuyệt đẹp nở rộ trên môi…

“Jaejoong, ta yêu em”

“Yunho, em yêu người”

_____________~o0o__ Hoàn__o0o~_________

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro