Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Ngọn lửa đỏ hồng bật ra từ chiếc bật lửa trong suốt, tôi châm lửa lên đầu điếu thuốc bên khóe môi. Từ khi 20 tuổi, trong quá trình lột xác từ thiếu niên thành người đàn ông trưởng thành, tôi đã học được rất nhiều thứ. Uống rượu đạt đến trình độ tửu lượng khó ai sánh nổi, còn lấy hút thuốc để giải tỏa căng thẳng. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên khi Yunho thấy tôi hút thuốc trong bóng tối, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đầu mẩu thuốc hồng rực rồi nói:

"JaeJoong, giọng hát vô cùng quan trọng đối với một ca sĩ, những thứ như thế này càng dùng ít càng tốt".

Nói xong Yunho xoay người rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại cười:

"Nếu thấy áp lực quá lớn thì cứ hút cũng không sao, hơn nữa.....nhìn dáng vẻ cậu hút thuốc rất đẹp!"

Trước giờ chưa có ai nhận xét dáng vẻ hút thuốc của tôi đâu nhé, tôi nhìn theo bóng lưng của hắn rồi bật cười, sau đó vùi mẩu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn.

Thế nhưng giờ phút này miệng tôi lại nồng nặc mùi khói thuốc, khóe môi còn ngậm điếu thuốc cháy dở, bàn tay lướt trên phím đàn tạo nên từng nhịp âm thanh ngắt quãng, sau đó tôi cầm bút, bắt đầu viết tiếp lên chỗ trống còn lại của tờ giấy.

Lần đầu tiên một mình hoàn thành lời bài hát, dùng kí ức về quãng tình cảm trước đây mà viết lên. Lúc trước khi bắt tay vào sáng tác ca khúc này tôi cũng chỉ muốn một mình mình hoàn thành nó. Mọi ca từ tôi chỉ dùng một đêm để viết. Cả một đêm tĩnh lặng giống như tất thảy âm thanh đều biến mất, tôi không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì, cả người đắm chìm trong làn khói trắng mờ ảo, mông lung giữa những kí ức ngọt ngào, đau khổ, quyến luyến. Dù có cố tỏ ra không quan tâm đi nữa thì cảm giác đầu đầu nhức này lại quá chân thật, hô hấp có chút khó khăn.

Bàn tay trắng mịn nắm chặt cây bút ẩm ướt mồ hôi, tôi buông cán bút xuống, sắc trời đã bắt đầu tờ mờ sáng. Nhìn đống tàn thuốc bừa bộn trên bàn cùng mấy tờ nhạc phổ vung vãi, tôi thở dài một hơi. Mọi người trong nhà chắc hẳn vẫn còn ngủ, ngẫm nghĩ, có lẽ tôi nên xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng thôi. Vừa mở cửa phòng ra, tôi bỗng giật mình đến ngây người.

Yunho đang ngủ ngay trước cửa phòng tôi, hắn ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào tường, miệng hơi hé mở ngủ không yên ổn cho lắm. Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác vui vẻ nói không rõ thành lời. Ngồi xổm xuống, ghé lại nhìn gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, mắt hơi cay cay, xem ra cả đêm không ngủ khiến tôi mệt chết đi được, tay nâng lên xoa mặt người nào đó, đầu ngón tay lành lạnh đánh thức hắn dậy.

"Yun à....về phòng ngủ đi!"

Yunho hình như vẫn còn hơi bối rối trước tình cảnh hiện tại, vò đầu nói:

"Cậu.....cậu viết xong rồi?"

Tôi gật đầu, hắn nhìn tôi cười rồi vươn tay ra:

"JaeJoong à, cả đêm qua cậu cũng không ngủ đúng không? Cùng nhau ngủ đi!"

Vào lúc này tôi không muốn cùng Yunho xác nhận điều gì cả, chúng tôi chỉ muốn cảm nhận sự quan tâm lẫn nhau mà thôi, tùy ý cho ham muốn chiếm giữ, tôi để mặc tay mình được nắm trong bàn tay ấm áp của hắn. Hôm đó tôi ngủ thực sự say, trong lòng ê ẩm cả đêm cuối cùng cũng được người nào đó xoa dịu.

...

Viết bài hát này, xét về công việc thì nó chính là ca khúc solo của tôi sắp tới, còn về tư, tôi muốn lưu lại trong trí nhớ người nào đó một chút cảm xúc khó quên, vì nó thể hiện tâm trạng đau buồn của tôi mà. Sâu trong lòng mình tôi biết tôi không hận hắn. Cảm ơn hắn đã cho tôi biết cảm giác đau đớn là thế nào, cho tôi biết một Kim JaeJoong luôn vui vẻ cũng sẽ biết tới bi thương, nhưng rất nhanh vết thương đó sẽ lành.

Khoảng thời gian chuẩn bị trước concert, mỗi ngày trừ lúc cùng cả nhóm luyện giọng và tập nhảy, mỗi thành viên cũng sẽ chuẩn bị riêng phần solo của mình. Tôi cũng không ngoại lệ, cho nên đêm nào trong kí túc xá cũng có thể nghe thấy những giai điệu quen thuộc từ giọng ngân của tôi. Chiều nào Yunho cũng tới phòng tập luyện phần solo của hắn, nhưng về đêm, khi tôi luyện hát phần của mình, hắn sẽ lặng lẽ đi tới, im lặng ngồi ngắm tôi. Tôi với Yunho chung một phòng làm việc, khi đó tôi cũng hỏi sao hắn không đi ngủ, hắn chỉ cười nói:

"JaeJoong à, tớ đảm bảo không phiền nhiễu gì tới việc luyện tập của cậu đâu, cậu cứ tiếp tục đi, tớ chỉ muốn nghe giai điệu quen thuộc kia thôi!"

Phòng làm việc này khá nhỏ, hai người ở cùng nhau cho dù có hát ballad buồn cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Mỗi khi tôi sắp sa vào cảm xúc bi thương đều không thể tự kiềm chế được quay đầu lại nhìn vào ánh mắt không chút gợn sóng của hắn. Đánh đàn tới mức đầu ngón tay buốt lạnh, Yunho sẽ đi tới nắm lấy tay tôi, tỏa hơi ấm bao bọc lấy nó cho đến khi nó không còn lạnh nữa mới dừng lại.

Chỉ còn một ngày nữa sẽ tới concert chính thức, một mình tôi ngồi trong phòng làm việc ngẩn người nhìn tờ nhạc phổ, ngay bên cạnh là Yunho đang dựa vào bàn ngủ. Tôi buông nhạc phổ xuống, kéo tai nghe từ tai hắn ra lại phát hiện không hề có âm thanh nào phát tới, mà thứ hắn chăm chú nhìn từ đầu tới cuối chỉ có tờ lịch trình dày đặc.

Yunho ngủ không quá yên ổn, lúc tôi kéo tai nghe ra lại nghe thấy hắn nhỏ giọng nói trong cơn mộng mị.

Hắn nói.

"JaeJoong à, tớ sẽ ở bên cậu......."

"Đừng khóc........"

Tôi không thích khóc, thế nhưng giờ phút này nước mắt đã lấp đầy hốc mắt. Lúc trước tập diễn xuất, diễn đi diễn lại hàng chục lần tôi cũng không nặn ra nổi một giọt nước, nhưng lúc này mới chỉ nghe thấy Yunho nói một câu thôi đã làm cho tôi không ngừng rơi lệ.

Hôm sau, tôi đi tìm anh quản lý, anh ấy cũng giật mình khi tôi chủ động tìm gặp.

"Cái gì?! Cậu muốn đổi ca khúc solo?"

Tôi gật đầu vô cùng chắc chắn.

"Vì sao? Mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi, hơn nữa không phải cậu đã luyện từ lâu rồi sao JaeJoong?"

Tôi cảm giác vô cùng có lỗi cúi đầu.

"Xin lỗi hyung, cho phép em tùy hứng một lần đi?! Hyung xin công ty lấy từ kho dự trữ một bài ballad được không, tuy rằng còn rất ít thời gian nhưng em đảm bảo sẽ luyện thật tốt".

Anh quản lý vẫn không thể hiểu nổi hành động của tôi.

"Em đã nói qua với Yunho chưa?"

"Còn chưa nói......."

Quản lý bất đắc dĩ thời dài.

"Nếu cậu ta biết cậu tùy hứng thế này nhất định sẽ phải nhọc lòng lo lắng, được rồi, tôi sẽ nói chuyện với tổ công tác, tối nay sẽ cho cậu câu trả lời".

Yunho sẽ không để ý, tôi biết, hắn sẽ đồng ý thôi.

...

Yunho là leader nên luôn phải đại diện tới họp với cấp trên, thế nên luôn về trễ hơn bọn tôi. Buổi tối tôi pha cà phê ngồi chờ Yunho về, bỗng nhiên tôi muốn biết phản ứng của hắn khi tôi đòi đổi ca khúc, tôi không biết hắn có thể cười hay không, cũng không biết hắn có hay không bình tĩnh chấp nhận. Yunho đẩy cửa bước vào, dẫn thwo một đợt gió lạnh từ ngoài thổi tới, tôi cười nhìn hắn, nhìn hắn đưa ra một bản nhạc phổ trước mặt.

Ngạc nhiên, vẫn là bản nhạc cũ quen thuộc.

"JaeJoong!"

Hắn gọi tên tôi, bình tĩnh nhìn gương mặt kinh ngạc của tôi nói:

"Đừng đổi bài nữa, đã luyện lâu như thế rồi thì tiếp tục hát bài này đi!"

Sau đó hắn xoa đầu tôi.

"Cứ thoải mái mang hết tình cảm chân thật ra mà hát nó..."

"Hát nó nhé JaeJoong!"

~~~~~


Chương 4

Buổi concert hôm đó, trước khi tới phần solo của tôi, các thành viên đều chạy tới vỗ vai cổ vũ tôi, tôi nhìn chằm chằm Yunho, hắn cười sáng lạn hô lớn cố lên. Bước lên sân khấu, tiếng hoan hô rầm trời của fan truyền đến, tích tắc, tay tôi siết chặt lấy mic. Ngọn đèn xung quanh tắt tối đen, chỉ còn lại một tia sáng chiếu thẳng tới, hòa cùng với giai điệu trầm buồn.

Xuyên thấu qua đầu mic, thanh âm du dương của tôi cất lên, lung linh mà huyền ảo, âm sắc trong trẻo, giống như chậm rãi kể về câu chuyện xưa nào đó khiến người ta buồn thương. Từng khoảng khắc ùa về tạc sâu trong trí nhớ, những mảng kí ức như một bộ phim nhựa tua đi tua lại trong đầu, có hình ảnh tôi đang cười vui vẻ, có hình ảnh hắn lạnh lùng, có hình ảnh bi thương của tôi....có bóng dáng quen thuộc của hắn.

Tôi hoàn toàn nhập sâu vào đau thương.

Bài hát chấm dứt, nhạc đệm kết thúc nghe rất êm tai, fan bên dưới giống như cảm xúc vỡ hòa, tiếng cổ vũ ầm trời. Tôi chậm chạp hồi thần, ánh đèn cuối cùng trên sân khấu dần tối lại, chuẩn bị cho màn biểu diễn tiếp theo sẽ sáng lên. Nghiêng người nhìn thoáng qua hậu trường, mọi người đều vẫn bận rộn vội vã qua lại, nhưng rất nhanh tôi đã nhìn thấy hình bóng cao ngất quen thuộc của ai đó bên mé phải sân khấu.

Chỉ cần liếc mắt một cái thôi tôi cũng biết, bóng dáng quen thuộc kia là Jung Yunho.

Hắn bình tĩnh đứng đó nhìn tôi, cứ thế chăm chú nhìn.

Tiếp tục cất tiếng ca, nhưng tôi lại không thể hình dung ra nổi bóng dáng cô gái trong bài hát, trong đầu lúc này chỉ ngập tràn hình bóng một người, tầm mắt cũng chỉ luôn hướng tới một người, người ấy bên tôi đằng đẵng đêm này qua đêm khác, dạy tôi vũ đạo, cùng tôi trải qua đau thương, lại cho tôi cảm giác vui sướng ấm áp. Đúng vậy, trong lòng tôi luôn chỉ có một mình hắn thôi, dù là tươi cười ấm áp, sáng khoái vui vẻ hay yên lặng bi thương___ vẫn luôn chỉ có mình Jung Yunho.

Sau khi rời về cánh gà, mấy đứa em đều chạy lại chúc mừng tôi, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu vài đoạn VCR (VCR = Video Cassette Recording) để chúng tôi có thời gian thay trang phục biểu diễn, các thành viên trong nhóm nhảy đang kiểm tra lại phần vũ đạo nhưng tôi không nhìn thấy hắn. Đi vào phòng trong vài bước, stylist đang đánh lại phấn cho hắn, hắn rất hợp tác ngồi ngoan nhắm mắt lại, tôi mỉm cười hỏi:

"Tớ hát tốt không?"

Yunho mở mắt cười gật đầu:

"Ừ, nghe rất hay!"

"Có muốn nghe lại lần nữa không?"

Hắn không nói gì, phía trong hậu trường có chút tối, chị stylish lại vội vã chạy qua dặm phấn cho Junsu, Yoochun và Changmin, còn tôi với Yunho thì trốn trong góc khuất sau sân khấu để đám người bận rộn ngoài kia không thấy được. Hắn thân mật ôm tôi nói:

"JaeJoong của chúng ta tuyệt nhất......"

Tôi còn chưa kịp cảm nhận cái ôm ấm áp đó hắn đã dắt tay tôi kéo đi:

"Đi thôi, lên sân khấu nào".

Tôi nghĩ hắn nhất định sẽ nói tiếp gì đó với tôi, nhưng không, một chữ hắn cũng không nói.

.

.

.

Buổi concert kết thúc thành công. Tiệc mừng không quá xa xỉ nhưng mọi người vẫn vui vẻ làm loạn đến tận 3h sáng mới lết về kí túc xá. Tôi uống rất nhiều rượu, vẫn còn lâng lâng cảm giác hưng phấn khi đứng trên sân khấu. Nằm bệt trong phòng ngủ một lúc tôi bỗng đột nhiên tỉnh dậy, trong người khô nóng khó chịu, cảm thấy khát nên đi ra phòng khách tìm nước.

Ban công có người. Bầu trời đêm lung linh ánh sao.

Lùi lại nhìn kĩ một chút, là Yoochun và Yunho sao?

Yunho đang hút thuốc. Tôi nép mình phía sau tấm rèm ban công, hắn và Yoochun chắc không thể nhìn thấy tôi được đâu nhỉ. Yunho lúc này hệt như một con báo lười biếng, hắn im lặng dựa vào thành ban công, nheo mắt lại, điếu thuốc trên tay tỏa ra làn khói lượn lờ trong màn sương đêm, thật huyền ảo mà cũng thật đẹp. Yoochun cầm chai bia ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào lan can.

"Yunho hyung..... Vì sao không cho JaeJoong hyung hát bài khác?"

Yunho chậm rãi phả ra làn khói trắng mỏng manh, tôi rất ít khi thấy hắn hút thuốc, đôi khi thậm chí tôi còn quên rằng hắn biết hút. Hắn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu thấy bất cứ thứ nào nên ít dùng hắn nhất định sẽ kiềm chế không đụng tới. Nhưng giờ phút này, khi mà làn khói thuốc độc hại lởn vởn xung quanh, tôi vẫn cảm thấy hắn vô cùng tỉnh táo.

"Cậu ấy hát rất êm tai!"

Yoochun nhíu mày.

"Anh biết ý em không phải như thế.......Nếu bài hát kia khiến JaeJoong hyung đau đớn, anh cũng thấy khó chịu thì vì sao còn kiên trì bắt anh ấy hát?" Yoochun ngửa cổ uống bia.

"Dùng bài hát đó nhớ lại quãng thời gian từng khiến bản thân kiệt quệ có được không?" Ánh mắt Yunho nhìn về xa xăm.

"Yoochun, anh có một câu chuyện xưa muốn kể cho em nghe này. Có một con sư tử vật lộn giữa rừng sâu vì trúng mũi tên độc của thợ săn, nó cố gắng nhổ mũi tên ra, rồi tự mình liếm miệng vết thương, sau đó miệng vết thương dần dần khép lại. Nó nghĩ vết thương đã khỏi hắn, nhưng cứ mỗi lần nghe thấy tiếng của người thợ săn nọ hay nhìn thấy vết thương tương tự trên thân thể những con vật khác nó vẫn cảm thấy đau đớn. Vì sao ư? Bởi vì dù miệng vết thương đã khép lại nhưng trong tâm trí nó vẫn còn nhớ bản thân bị thương ra sao, đau đớn tới mức nào".

Yoochun nhắm mắt lại, có vẻ như hiểu, mà cũng giống như không hiểu nổi ý nghĩa sâu xa của câu chuyện, nhưng Yoochun vẫn không nói gì, tiếp tục nghe Yunho nói.

"Kim JaeJoong chính là một người như thế. Vết thương bất kể có sâu tới mức nào cậu ấy cũng chậm rãi làm lành. Thế nhưng ngay đến bản thân cậu ấy cũng không biết, vì quá coi trọng tình cảm mà tổn thương càng sâu, cho dù mặt ngoài đã khép lại vô cùng hoàn hảo nhưng chỉ cần lơ đãng chạm đến miệng vết thương sẽ vẫn cảm thấy đau".

Yunho dập tắt tàn thuốc, nhìn Yoochun ảm đạm cười.

"Anh biết cậu ấy thực sự đau".

Hai tay siết chặt vào lan can, thanh âm của Yunho nhỏ dần, yết ớt xa xăm.

"Mỗi khoảnh khắc nghe JaeJoong hát, anh cảm giác như nhìn thấy miệng vết thương của cậu ấy rỉ máu, nhưng hôm nay, khi ngọn đèn trên sân khấu dần tắt, anh lại nghĩ rằng, cậu ấy sẽ tự bôi thuốc cho vết thương đó, cho dù lưu lại sẹo, cậu ấy cũng không còn đau đớn nữa".

Yoochun bật cười nói: "Hyung thật sự nghĩ như thế? Ước chừng cũng sắp 14 tháng 3 rồi đấy".

Yunho cũng cười rộ lên: "Nếu dồn ép cậu ấy quá anh còn đường sống sao? Nhớ giúp anh chuẩn bị mọi thứ cho tốt đấy!"

Yoochun đứng lên, Yunho cũng quay người lại, hai người nhìn nhau cười, sau đó giật mình ngạc nhiên...

...Vì họ nhìn thấy tôi thẫn thờ đang đứng đó.

Tôi không khóc đâu, là nước mắt tự ý rơi thôi, Yoochun nhìn thoáng qua Yunho rồi xoay người đi vào nhà.

Tôi không làm gì hết, chỉ là bổ nhào tới ôm chặt lấy Jung Yunho mà thôi.

Jung Yunho cũng không làm gì cả, thậm chí một lời cũng không nói, hắn chỉ từng chút từng chút một nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Tôi mệt mỏi rồi, muốn ngủ, quên hết mọi thứ, không muốn quan tâm.

Kim JaeJoong vào một đêm nào đó đã hoàn toàn vứt bỏ rất nhiều thứ.

Nhưng tôi không cảm thấy mình lỗ vốn.

Bởi vì vào ngày 14 của tháng tới, trong cuộc đời tôi chính thức chấp nhận một người đàn ông hoàn hảo tên là Jung Yunho.

(Mây: ở đây hơi lằng nhằng nên mình giải thích một chút. Truyện lâu lâu mới ra nên mọi người có lẽ quên, tạo cảm giác đứt quãng. Giải thích thế này, JaeJoong vẫn ngồi trong phòng bên chiếc đồng hồ gỗ hồi tưởng quá khứ thôi. Đoạn soạn nhạc, quá trình luyện tập trước concert, rồi cả buổi concert đều là những kí ức JJ nhớ lại, và toàn bộ là khoảng thời gian trước khi YH tỏ tình với JJ J Thỉnh thoảng xen giữa quá khứ là những đoạn JJ ngẩn người của hiện tại đó. Có lẽ sau khi mình edit hết câu chuyện mọi người đọc kĩ lại sẽ thấy mạch truyện hay hơn nhiều ^^ )



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro