chap 3 => chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Đêm khuya, trong nhà tắm vẫn ào ào tiếng dội nước.

Hiện tại đây là chỗ tốt nhất ở ngục giam, bất kể là nhà ăn hay buồng tắm, đều mở cửa hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cho dù ở nơi này trước mặt đều là người sắp chết, thế nhưng không ai đối xử với bọn họ hà khắc, chỉ cần bọn họ có nhu cầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến.

Phòng ăn và buồng tắm đều ở tầng bốn, nhưng buổi tối nếu muốn đến đây nhất định phải vào trước khi cửa chính của các tầng bị khóa, dĩ nhiên đêm nay cậu đã định bụng sẽ không đi về nữa, cũng là bởi vì chỗ này, trước giờ buổi tối căn bản không có nhiều người tắm rửa hay có nhã hứng mà ăn bữa khuya, nhất là, chỉ còn nước lạnh với cơm thừa rượu cặn.

"Fuck! Sao mà nước lạnh thế không biết!" JaeJoong ở dưới vòi hoa sen run lẩy bẩy, miệng buột ra tiếng chửi thề mấy ngày nay học được từ đám phạm nhân.

Tuy rằng chính cậu có thể chịu được mấy món ăn buồn nôn đó, nhưng cơ thể mình không tránh được xuất hiện phản ứng khó chịu muốn tống chúng ra, cho nên mặc dù sau vô số lần đánh răng cẩn thận, mùi mỡ béo ngậy vẫn khó có thể rời đi, vì thế trước khi cửa bị khóa JaeJoong liền chạy vào nhà tắm.

JaeJoong chăm chú kỳ cọ thân thể cậu, gần đây mỗi ngày đều rối bù bẩn thỉu, bản thân đã sớm không chịu nổi nữa, không bằng nhân tiện đêm nay thỏa sức tắm rửa sạch sẽ, ngày mai hóa trang lần nữa cũng được.

Không biết là tai nghe huyền ảo thế nào, cảm giác bên trong nhà tắm ở một chỗ khác cũng có tiếng nước, nhưng lại kèm theo một loại âm thanh đặc biệt khác thường. JaeJoong đóng nước ở vòi hoa sen, tập trung tư tưởng nghe ngóng, khẳng định đúng là có tiếng động. Dùng khăn tắm vòng qua che vị trí quan trọng, JaeJoong hướng về phía nguồn của tiếng động mà đi tới.

Cảnh tượng hiện ra từ từ rõ ràng, ở vòi hoa sen phía cuối quả thực là có tiếng nước chảy, một người đàn ông vẫn mặc quần nhưng phần thân trên để trần, đang quay lưng về phía mình, áp ở trên tường.

Thân hình đàn ông cao lớn, còn hơn một trăm tám mươi xentimet khoảng bốn, năm phân, vóc dáng tam giác ngược đẹp đẽ, làn da nâu đỏ, mặc dù khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn thấy rõ nét cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh.

JaeJoong không kìm được mà khen ngợi, đó thật sự là một cơ thể đáng kiêu ngạo.

Hai tay người đàn ông hình như đang đỡ thứ gì đó, mạnh mẽ đẩy người về phía trước, JaeJoong trong chớp mắt suy đoán, đôi mắt lập tức rộng mở, hướng về chỗ bên cạnh chuyển dịch hai bước, lại nhìn kỹ phía trước, không ngờ ở đó, bên bức tường còn có một người toàn thân trần truồng.

Ngay lập tức bên trong dạ dày của JaeJoong cuộn lên, máu nóng dâng trào, mặc dù trước khi vào đây cục trưởng có nói bóng gió, trong ngục giam thường xuyên phát sinh loại quan hệ trái ngược luân thường đạo lý này, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn rất chấn động.

JaeJoong tuy rằng chưa hề nói qua chuyện yêu đương, nhưng do tuổi trẻ thất thường, dù sao vẫn là xuất phát từ tính tò mò nên nhìn qua hai bộ phận tình dục ấy một lát, thấy những chuyển động nhục dục, mơ hồ nghĩ đến thân thể của một nữ ngôi sao nào đó mà muốn tự mình giải quyết, nhưng những thứ này không chứng minh được điều gì, chỉ có thể chứng tỏ JaeJoong là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi.

Trước đây, JaeJoong chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua việc đàn ông cùng đàn ông trong lúc đó sẽ như thế nào, ngay cả trong suy đoán cậu cũng chỉ dừng lại ở những cái vuốt ve ôm ấp, bởi vậy cảnh tượng tự nhiên trước mắt cực độ kích thích giác quan của JaeJoong.

Sau khi kinh ngạc bàng hoàng, lý trí chậm rãi quay về não bộ, nhớ đến lời khuyên chân thành nghiêm khắc của trưởng ngục giam "Chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ nó", chậm rãi xoay người đi.

"Nhìn thấy rồi?"

Một âm thanh trầm tĩnh vang lên, chuyển động của JaeJoong ngừng lại, nhạy bén đề phòng!

JaeJoong quay người, người đàn ông nửa thân để trần chỉnh sửa chiếc quần, nhanh chóng di chuyển đến đối diện JaeJoong.

Một người đàn ông quyến rũ ma mị.

Trong đầu JaeJoong chỉ hiện lên những từ này.

Đôi mắt diều hâu dài mảnh khiêu khích, làm cho kẻ khác có cảm giác căng thẳng áp bức. Bờ môi mỏng vểnh lên, bọt nước nhỏ giọt tại khóe miệng, khiến hắn có vẻ vừa nguy hiểm vừa lôi cuốn. Tóc ngắn từ gốc đến ngọn thẳng đứng, mặc dù xối nước lên đầu cũng không chịu cong xuống.

Nếu là kẻ địch của hắn, có lẽ hẳn là cũng không may mắn gì.

JaeJoong cũng đủ thông minh, nhưng mà hiện tại vẫn không ý thức xác thực mình đang cần lo lắng điều gì.

"Ha ha! Hóa ra em vốn như thế này sao..." Cánh tay phải của người đàn ông khẽ đưa lên, đỡ lấy cằm của hắn.

JaeJoong bất chợt ruột như lửa đốt, liếc mắt nhìn hình ảnh trước mắt mình, không hiểu sao nghĩ đến câu nói kia của DaeBung, "Vàng thì sẽ luôn phát quang thôi"...

DaeBung(1), đại bàng, điểu nhân, thật sự là thành ra linh nghiệm xấu mất rồi.

JaeJoong không trả lời, vẫn không hề sợ hãi mà đối mặt với người đàn ông đó, chỉ là cậu chắc chắn không ngờ hiện tại kẻ đó có bao nhiêu kích thích, chỉ là hai bắp chân thon dài mảnh mai kia cũng đủ khiến kẻ đó miên man bất định, huống hồ chiếc khăn mỏng ở phía dưới giống như ôm hờ giấu giếm bề mặt của nam vật bên trong.

"Chỉ biết em cố ý cải trang thành bộ dạng kia lừa gạt người, còn tưởng rằng em làm ra vẻ bí ẩn, không nghĩ đến em quả là một người đẹp..."

Lời nói cười cợt lại lần nữa từ trong miệng phun ra, JaeJoong có phần ngạc nhiên vì người đàn ông kia nhìn ra cậu cố tình cải trang thành xấu xí, lại có phần khen ngợi tài quan sát của hắn, mỉm cười bình tĩnh, mở miệng nói, "Hôm nay quấy rối cao hứng của anh, là tôi sai, các anh cứ tiếp tục, tôi tắm rửa xong rồi." Nói xong quay người muốn đi.

Bất luận là cái gì ngoài ý muốn ngăn cản, bước chân của JaeJoong cũng không vì thế mà tăng nhanh.

Đôi mắt diều hâu nhìn thẳng vào hình dáng đang dần biến mất trước mặt, để lộ nụ cười thích thú sâu xa, không hề quay đầu lại để nhìn người vừa té ngã đang ngồi bệt dưới đất, thốt ra, "Bé cưng, em phải vào lãnh cung rồi..."

JaeJoong ngủ ở nhà ăn một đêm, bốn giờ sáng lúc cửa chính mở cậu lập tức xông xa ngoài, trong phòng vẫn không thấy hai người nọ, JaeJoong cũng không nhàn rỗi mà suy đoán gì, thầm nghĩ phải nhanh chạy về để hóa trang, tránh bị người khác thấy.

Trở về phòng vừa mới đóng cửa lại, DaeBung liền ngồi dậy, hơi ngạc nhiên khi thấy JaeJoong toàn thân gọn gàng sạch sẽ, không kìm nổi mà khen một câu, "JaeJoong à, cậu thật sự rất đẹp..."

Một người đàn ông chỉ trong vài giờ bị hai người cùng giới khen mình đẹp không phải là một chuyện sung sướng, JaeJoong miệng ấm ức thốt ra, "Em cái này gọi là đẹp trai! Cái gì mà đẹp?!"

DaeBung miệng tấm tắc, phớt lờ lời cãi của JaeJoong, "Này... Không biết ở nơi này vẻ ngoài của cậu là phúc hay là họa đây..."

JaeJoong hung hăng liếc mắt vì sự quái gở của DaeBung, từ dưới đáy giường móc ra một cái hộp nhỏ, đứng lên bôi quét hỗn hoạn vào mặt.

Trước khi vào đây cục trưởng kín đáo đưa cho chính cậu, không biết là làm từ chất gì, dù sao thì bôi lên, khuôn mặt ngay tức khắc biến thành đen xạm, nhẵn nhụi mịn màng, tựa như vốn dĩ màu da đã như thế rồi, hơn nữa vị cục trưởng kia còn học theo giọng nữ ỏn à ỏn ẻn trên quảng cáo, liên tục lải nhà lải nhải nói, "Tuyệt đối không tổn thương da dẻ nha!" Bây giờ ngẫm lại toàn thân JaeJoong lại nổi da gà.

"JaeJoong, anh vẫn tò mò, rốt cục cậu làm sao mà đưa được thứ kia vào?" DaeBung ngẩng đầu nhìn JaeJoong đang bận rộn bôi vẽ.

"Anh quan tâm làm gì, dù sao đem vào được là được rồi!" JaeJoong tức giận trả lời, chung quy thì không thể khai ra đây là cục trưởng kiên quyết bí mật đưa cho cậu dùng để hủy hoại nhan sắc!

DaeBung cho rằng JaeJoong còn đang bực bội chuyện mình nói cậu ta đẹp, cũng không hỏi lại thêm nữa.

End chap 3

4.

Im lặng một lát, DaeBung đột nhiên cất tiếng hỏi, "Được rồi, tối qua ở trong nhà tắm cậu có thấy người nào hay không?"

JaeJoong chợt ngừng tay, nghiêm mặt một lát rồi lại tự nhiên mà bôi tiếp, tỉnh bơ nói, "Không có ai, làm sao vậy?"

DaeBung không chú ý tới hành động nhỏ nhặt của JaeJoong, ngoảnh lại lắc đầu, "Không có gì, anh sợ cậu gặp phải phiền phức."

"Phiền phức? Chẳng hạn như?"

DaeBung có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cứ nói ra, "JaeJoong à, cậu biết anh cả của tầng hai là ai không?"

"Có nghe nói qua, hình như tên là Yun gì đó, nhưng mà em chưa từng thấy."

"Jung YunHo."

"A..." JaeJoong không có suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục bắt tay vào làm việc.

"Thằng đó rất giỏi chơi đùa người khác..." DaeBung u ám dày đặc nói.

"Chơi đùa người khác?" JaeJoong thả tay xuống, chờ DaeBung nói nốt.

"Chơi đùa đàn ông."

Cảnh tượng của một vài giờ trước lần thứ hai hiện lên trong đầu JaeJoong.

DaeBung tiếp tục giải thích, "Jung YunHo có rất nhiều ngục sủng, nhưng cơ bản đều là chơi đùa vài ngày, dài nhất cũng không hơn nửa tháng, hắn chơi qua những ngục sủng đó đều ném cho đám thuộc hạ cấp dưới, cho dù người khác sẵn lòng hưởng dụng thế nào hắn cũng không thèm quan hệ, có rất nhiều người bị chơi đùa như thế mà chết..."

JaeJoong cau mày, "Chẳng lẽ không có người phản kháng sao?"

"Đương nhiên không ai phản kháng, không ai dám, phản kháng so với chết còn thảm hại hơn."

"Thế nên im lìm không lên tiếng?! Đám người đều là đàn ông, lẽ nào nói bị người chơi đùa là để người chơi đùa sao!"

"Jung YunHo ở tầng hai, đúng là giống như thần sống." DaeBung hạ thấp âm thanh, "Hắn không giống Park YooChun, Park YooChun đối xử cay nghiệt, còn có JeAk hống hách kiêu ngạo, tầng ba rất nhiều anh em cũng không ưa gì bọn họ, nhưng thế lực của Park gia bọn họ vô cùng rộng lớn, mọi người đều cũng là giận mà không dám nói. Nhưng mà Jung YunHo không giống thế, hắn đối với anh em rất quan tâm chu đáo, thậm chí còn có khả năng chăm sóc thỏa đáng các thành viên trong gia đình của đám anh em, cho nên mọi người ở tầng hai đối với hắn đều vui lòng phục tùng."

"Đã như vậy, vì sao hắn có thể đối xử với những ngục sủng ấy ác nghiệt như vậy, dùng qua rồi ném cho người khác, hắn không phải rất coi trọng đám anh em sao?"

"Sai! Trong lòng Jung YunHo, anh em và ngục sủng tuyệt đối không có cùng khái niệm, phần lớn các ngục sủng đã từng mạo phạm hắn hoặc anh em của hắn, hắn dùng ngục sủng chỉ như một công cụ tình dục, không mảy may có tình cảm."

JaeJoong có chút không hiểu, "Lúc làm chuyện đó, không, không cần tình cảm sao?"

Câu hỏi vừa mới thoát khỏi miệng, JaeJoong hối hận muốn cho mình hai cái tát, quả nhiên, nhận được sự xem thường như mong chờ -

"JaeJoong à, cậu không phải là gái trinh còn ngây thơ chưa trải việc đời đấy chứ?"

Trong lòng JaeJoong vui mừng vì trên mặt đã bôi quét toàn là màu đen, còn hơn để cho DaeBung thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình, xấu hổ mà khụ khụ hai tiếng.

DaeBung nhịn cười, nghiêm túc hướng về phía JaeJoong truyền thụ kiến thức, "Đồng môn Kim JaeJoong, xin cậu nhớ kỹ, đối với đàn ông mà nói, tình dục và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

JaeJoong cắt ngang lời DaeBung, cầm lấy lược làm rối tóc mình, xem ra phải kiến nghị với cục trưởng, đội đặc công cần tổ chức một khóa học giáo dục giới tính.

DaeBung lướt nhìn JaeJoong đang nín lặng, "JaeJoong, còn nhớ rõ buổi tối đầu tiên anh nói với cậu gì không?"

"Vâng?"

"Thật sự có một ngày như thế, thì phải chịu đựng..." DaeBung buông tiếng thở dài khe khẽ không thể nghe thấy, "Cậu trưởng thành thế rồi, phải luôn luôn chuẩn bị..."

JaeJoong không nói gì, âm thầm dự tính nếu có tình cảnh như thế thật, đảm bảo chính cậu đem hắn chặt thành tám hay chín khúc.

"Này! Tối hôm qua thật sự cậu không chạm mặt người nào sao?"

JaeJoong có chút bực mình, "Thật không có, anh rốt cuộc muốn nói gì?"

"Anh nghe nói bình thường Jung YunHo cùng ngục sủng của hắn ở trong nhà tắm làm loạn, anh sợ cậu đụng mặt bọn họ..."

Cái gì? Người đó, quả nhiên chính là Jung YunHo sao?

DaeBung nói tiếp, "Trước đây tầng ba có một anh em từng gặp phải một lần, sau đó người ấy bị Jung YunHo chặn lại, rồi hai con mắt hoàn toàn bị mù."

Tâm trí JaeJoong kinh hãi, "Park YooChun và Jung YunHo quan hệ tốt mà? Thế nào lại để cho người ấy như thế?"

"Hai người bọn họ trước nay nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa không phải là người quan trọng, Park YooChun cũng mặc kệ không nói gì."

JaeJoong gật đầu, không nói nữa.

Mấy ngày tiếp theo sự hiện diện của JaeJoong càng ít dần, thậm chí nhà ăn cũng không dám vào, mỗi lần đều nhờ DaeBung đem cơm mang về. Sự tồn tại của cậu vốn dĩ không có gì đáng quan tâm, hơn nữa tận lực trốn tránh không gặp người khác, tất cả mọi người cũng nhanh chóng quên lãng.

Chỉ có điều lẩn trốn như vậy không phải là biện pháp, chưa có cơ hội để tiếp xúc với Park YooChun, như vậy sẽ không thể có thời cơ để biết được sổ sách cất giữa ở đâu, xem ra tránh né như thế căn bản là lãng phí thời gian.

JaeJoong đang nằm trên giường say sưa suy nghĩ, bỗng có tiếng hô trong hành lang khiến cậu chú ý, "Nhanh đi xem đi! Nhà ăn bên kia bắt đầu đánh nhau! Đi xem thôi!"

Buồn chán!

Đám phạm nhân mỗi khi có chuyện này đều vô cùng hăng hái, sớm muộn gì cũng có một ngày đến lượt chúng bị đánh!

JaeJoong trong lòng âm thầm khinh bỉ, trở mình một chút, quyết định suy nghĩ nhiệm vụ của bản thân.

"Ju DaeBung đánh người! Ju DaeBung đánh nhau với người ở tầng hai! Mọi người nhanh tới xem đi!"

DaeBung? JaeJoong bỗng nhiên ngồi dậy, mình không nghe sai chứ? Là DaeBung sao?

Sau khi cân nhắc, JaeJoong quyết định nên đi đến xem, tuy rằng xưa nay cậu vẫn luôn tin chắc, hễ là phạm nhân đều là kẻ xấu chết chưa hết tội, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với DaeBung, thấy anh ta đối xử với mình chân thành lại quan tâm, liền thay đổi rất nhiều quan niệm về phạm nhân, biết đâu có một số người không cố ý hoặc không thể chịu đựng nổi cũng không biết chắc...

Nói về thực chất, không muốn DaeBung xảy ra chuyện gì, coi như là sợ sau này không có ai lấy cơm cho mình nữa! Vì vậy JaeJoong vội vội vàng vàng đi giày chạy khỏi phòng.

Lúc JaeJoong chạy đến, chỉ thấy xung quanh là một vòng người đông nghịt, không biết ở giữa đang xảy ra chuyện gì.

"Thiếu gia Park đây là muốn thằng này ra mặt sao?" Giọng điệu trầm tĩnh lại hơi châm biếm, JaeJoong ngay lập tức nhận thức đó là Jung YunHo, ngực cứ thắt lại.

"A, Yun hyung nói đùa rồi, loại vô danh tiểu tốt này đâu đáng để chúng ta đánh, nhưng mà... nói thế nào đi nữa, nó cũng là người của tầng ba, nếu như bây giờ bị đám anh em các anh đánh chết, vậy em ngoài mặt cũng không nén giận được đâu..."

Người vừa nói đúng là Park YooChun, hắn nói như mây nhạt gió thoảng, nghe không biết rốt cục là có thái độ gì.

"Nhưng mà người của cậu đối với người của anh nói động tay liền động tay, nói động chân liền động chân, nếu như để nó đi như thế, anh ngoài mặt cũng không nén giận được đâu..."

Jung YunHo ngữ khí giống như nhạo báng khiến người khác bực mình, hai người đang nói chuyện thì JaeJoong đã lách đến trước mặt, rõ ràng nắm được tình hình bên trong.

Một dáng người quen thuộc quỳ rạp trên mặt đất, quần áo rách nát tả tơi, trên mặt đất có một bãi máu loang lổ, người tựa hồ như đã mất đi ý thức, nếu không phải ngực còn phập phồng yếu ớt, thật khiến người ta nghĩ nhầm là một người đã chết rồi.

Trong phút chốc, JaeJoong thực sự rất muốn xông qua, nhưng lý trí ngăn cản bàn chân cậu, cậu không phải sợ, mà cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ trước tiên phải lo giữ mình.

Nghĩ như thế JaeJoong liền vòng vo rời bỏ, muốn từ trong đám người lẻn đi.

"Thả nó cũng không phải không được, thế nhưng anh muốn một người ở tầng của cậu."

End chap 4

5.

Giống như có thứ gì đó cướp mất hô hấp của JaeJoong, dự cảm chẳng lành hiện lên trong óc, JaeJoong cố gắng tăng nhanh hơn động tác của đôi chân.

"A? Người nào?" Giọng nói lạnh lùng của Park YooChun vang lên.

"Người kia."

JaeJoong đột nhiên cảm thấy vô số ánh mắt bắn về phía mình, người xung quanh tự động lùi về hai bên, làm cho JaeJoong không có nơi nào để ẩn trốn.

Nhưng dù sao có lẽ do cậu tiếp thu huấn luyện quá chuyên nghiệp, trong lúc quay đầu biến thành bộ dạng kém thông minh lơ ngơ nói, "Tôi, tôi sao?" Khó có thể tin mà lấy tay chỉ vào chính mình.

Khóe môi Jung YunHo hiện ra một nụ cười bí ẩn, quả nhiên đúng là một người thú vị.

"Cậu ta?" Park YooChun dường như cũng hơi khó hiểu.

"Đúng, chính là cậu ta." Jung YunHo gật đầu khẳng định.

Một người không quan trọng đổi lại tránh cho mình một trận đánh nhau vô ích, rất có lời, Park YooChun không hề nghĩ ngợi liền đáp, "Lấy đi." Lời thốt ra nhanh hơn gió thoảng như e sợ YunHo sẽ thay đổi ý kiến.

Vài người mau lẹ kéo cánh tay JaeJoong, phớt lờ tiếng kêu la vô tội của cậu, liền túm lấy mà đem cậu chuẩn bị đi ra.

Sau khi bị vứt vào phòng giam của Jung YunHo, JaeJoong thật sự cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần. Là một trong những thành viên ưu tú nhất của đội đặc công, cậu không hề sợ hãi bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng không biết tại sao, cái người tên Jung YunHo này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã có loại cảm giác mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt.

Bây giờ JaeJoong nhìn căn phòng giam xa lạ, phía sau lưng một cơn rùng mình.

So với các phòng giam khác, nơi này giống như buồng ngủ của người bình thường, có một chiếc giường đôi rộng rãi nhìn ra bàn viết, thậm chí còn có ánh đèn sáng rực, nếu không phải trên tường không có cửa sổ, JaeJoong chắc chắn nghĩ mình đang vào nhà ở của người nào đó.

Rốt cuộc Jung YunHo đó có lai lịch như thế nào, JaeJoong lặng lẽ quan sát tất cả mọi vật xung quanh, trong lòng tràn ngập nghi vấn.

Cho dù nói như thế nào đi nữa, nghĩ biện pháp trốn trở về mới là điều quan trọng nhất, nếu thật sự mắc kẹt ở tầng hai này, toàn bộ công sức chuẩn bị trước kia coi như bỏ đi, bản thân cậu làm sao mà tìm ra những sổ sách gốc ấy!

Giữa lúc JaeJoong hết sức nghĩ cách đối phó cũng là lúc cửa phòng mở ra "két" một tiếng, người đàn ông đẹp mắt giống như săn hổ báo đi đến, đóng cửa lại. JaeJoong lúc này mới chú ý, phòng ngục này có hai chiếc cửa, cửa bên ngoài là chiếc vốn có, mặt trên còn có một cánh cửa sổ tiện cho việc theo dõi, chiếc cửa còn lại được lắp đặt ở phía sau nó, cửa gỗ màu nâu đỏ, thật giống với cửa phòng ngủ ở nhà của JaeJoong, dĩ nhiên, cánh cửa này không có cửa sổ.

Cửa phòng chốt lại, ở đây nhiễm nhiên trở thành một căn phòng bí mật, độ nguy hiểm trong chốc lát tăng cao.

Vẻ mặt JaeJoong cảnh giác nhìn chằm chằm Jung YunHo, dự tính lời mở đầu nói cái gì cho phải.

Nhìn sơ qua vẻ mặt căng thẳng của JaeJoong, Jung YunHo cười khe khẽ, nhẹ nhàng đi về phía sau, ngồi xuống bàn viết, lắc lư hai cái chân treo lơ lửng trong không trung, nghiêng đầu mỉm cười nhìn JaeJoong, giống như em bé đột nhiên phát hiện ra việc gì đó thú vị.

Uhm? Đầu JaeJoong trống rỗng, Jung YunHo bỗng nhiên đổi khác khiến JaeJoong khó xử.

"Em đang sợ?" Chiếc miệng khéo léo vẫn là nói ra những lời châm chọc.

Trong lòng JaeJoong khó chịu, nhưng một chút không chịu đựng sẽ làm rối loạn mưu kế lớn, vì vậy giả bộ nhát gan sợ phiền phức uất ức nói, "Không, không biết Yun hyung tìm tôi đến có chuyện gì?" Con mắt quét nhanh qua Jung YunHo, lại lướt xuống nền đất, cuối cùng dứt khoát cúi đầu khép chặt hai mắt.

"A?" Jung YunHo cảm thấy buồn cười, híp đôi mắt bé xíu, "Buổi tối hôm đó thái độ của em quả là rất đúng mực đấy! Làm sao bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh?"

"Tôi, tôi..." Bản thân mình lúc đó nào đâu biết rằng hắn chính là Jung YunHo, hơn nữa hắn lại là một kẻ thích cùng đàn ông biến thái, nếu biết trước như vậy, trốn tránh e sợ còn không kịp, làm thế nào có thể chủ động đến chạm mặt chứ!

"Em sao vậy hả người đẹp?" Jung YunHo nâng cằm JaeJoong lên, nhưng thấy phía sau vẻ mặt dơ bẩn, cậu không hề vui vẻ mà nhíu nhíu mày.

Gương mặt này còn có thể được tôn vinh gọi là "Người đẹp", ngay cả JaeJoong tự nghĩ cũng buồn cười, vừa không dấu tích đem cằm dịch ra, vừa lùi về phía sau nửa bước, không dự liệu mà cúi đầu.

"Tắc tắc... Khuôn mặt đẹp này làm sao mà luôn bôi trát cho thành hình dạng thế kia!" Có phần trách móc mà chà sát trên khuôn mặt của JaeJoong.

Ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào làn da thì, JaeJoong giống như bị điện giật chợt né tránh.

"A? Không quen sao?" Jung YunHo mạnh mẽ di chuyển khuôn mặt JaeJoong, dường như khiêu khích nhìn cậu.

Sau khi bị đùa giỡn rốt cục cũng khơi mào lửa giận của JaeJoong, cậu đứng thẳng người lên, trợn tròn mắt đối diện Jung YunHo, "Có chuyện thì nói mau, có cái rắm gì nhanh phóng ra đi, tìm tôi qua đây tóm lại là có chuyện gì?! Nếu oán giận vì buổi tối hôm đó vậy nhanh trả thù đi, muốn khoét mắt hay muốn cắt tay cắt chân thì làm nhanh một chút! Nói cho mà biết trả thù rồi tôi còn muốn trở về, không có thời gian cùng anh ở nơi này dây dưa!"

Trong phòng ngục nhỏ hẹp tràn ngập âm thanh tức giận của JaeJoong, một trận quát nạt xong, ngay cả hơi thở của JaeJoong cũng không hề loạn lạc.

"Ha ha, giọng điệu không nhỏ, thái độ rất kiêu ngạo nha!" Bàn tay không an phận của YunHo lần thứ hai vươn ra, sờ sờ đầu JaeJoong, tựa như bậc đàn anh đang sờ đầu người em nhỏ đầy thương yêu.

Bản thân mình đã giận giữ mà lại bị cư xử không nghiêm túc khiến JaeJoong càng thêm phần bất mãn, giơ tay hung hăng gạt tay của YunHo đi.

Dáng vẻ tươi cười của Jung YunHo ngừng lại, trên khuôn mặt điển trai hiện lên sự hờn giận hiếm thấy, nhưng mà ngay tức khắc thay thế bằng một điệu cười châm biếm, "Vậy một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết thế này làm sao lúc đó bị người đối đãi như chó, dùng cơm thừa đáng nôn ọe của kẻ khác lấp kín miệng, ngay cả cổ họng cũng không cất tiếng?"

JaeJoong cứng đờ, lẽ nào từ khi có việc đó, Jung YunHo cũng đã chú ý tới mình rồi ư?

YunHo như là đã đọc hiểu ý nghĩ của JaeJoong, mở miệng nói, "Đừng hiểu lầm, tuy rằng anh đúng là đã từng đứng giữa vạn khóm hoa, nhưng không có kinh nghiệm nhìn ra em là người đẹp đâu, lúc đó chỉ là tò mò vì sao em cố tình làm xấu mình mà thôi."

JaeJoong lo nghĩ, trả lời, "Chẳng qua là tôi không thích người khác nói tôi đẹp, những nhục nhã khác đều không hề gì, đại trượng phu biết co biết duỗi."

"Chính xác là rất đẹp."

"Anh!" JaeJoong chán nản, con mắt lại trợn tròn lên một chút.

Jung YunHo buồn cười, "Thế này nhìn lại càng hấp dẫn."

JaeJoong cười nhạt, "Hừ... Vậy cho dù tôi nhìn có đen như mặt của Bao Công(2) anh cũng có thể nghĩ đẹp, xem ra anh đúng thật là chưa hề thấy qua người đẹp!" Fuck! Tại sao để chế nhạo hắn còn làm liên lụy mắng chửi chính mình!?

"Tư tưởng triết học nói cho anh biết, phải xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất. Nhà điêu khắc vĩ đại Rodin(3) cũng từng nói rằng, trong cuộc sống không hề thiếu cái đẹp, mà là thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp. Park YooChun là do thiếu cặp mắt như vậy, nên mới chắp tay đem một người tuyệt đẹp như em cho anh!" YunHo mặt dày trả lời.

Hừ! Anh làm như kiểu ai cũng biến thái như anh không bằng, đứng trước người cùng giới cũng có thể hưng phấn! Con mắt JaeJoong khẽ đảo, tặng cho Jung YunHo một ánh mắt rõ ràng chân chính.

"Nói đi! Đem tôi đến đây rốt cuộc muốn gì?!" JaeJoong toàn tâm muốn vứt cái của nợ kia càng sớm càng tốt.

"Ha ha!" Jung YunHo cười nhẹ, "Bây giờ câu hỏi hay mới xuất hiện, không ngờ có người vào phòng anh một lúc lại hỏi anh muốn gì..." Jung YunHo từ trên bàn viết nhảy xuống, bước dài về phía trước từng bước một, môi vô giới hạn kề gần da đầu JaeJoong, khe khẽ ấp úng ra một câu nói, "Em nghĩ anh muốn?"

Trên da đầu truyền đến một cảm xúc tê dại, trong lòng JaeJoong chán ghét, nhưng không hề lui bước, chỉ là hơi nghiêng đầu quay đi, "Không biết."

"Giả ngu đối với em mà nói không có cái gì tốt đâu, bé cưng..."

JaeJoong rùng mình, hai chữ "Bé cưng" cứng rắn nện vào đỉnh đầu JaeJoong.

Ngục sủng? Kể từ khi vào đây JaeJoong dồn tâm trí suy nghĩ nên đã quên mất một cái thuật ngữ chân thật khẩn thiết ở hiện tại.

Rõ ràng là sắp gần vào những ngày mùa hè tháng tư, nhưng vì sao cảm thấy lạnh như thế?

End chap 5

Chú thích (2) Bao Công: tên thật là Bao Chửng (999-1062), tự Hy Nhân. Ngoài ra, ông còn được gọi là Bao Thanh Thiên, Bao Thị Chế, Bao Hắc Tử, Bao Học Sĩ hay Bao Long Đồ. Ông nổi tiếng là một vị quan "thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, không khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình" dưới thời hoàng đế Tống Nhân Tông (1022-1063). Đặc biệt, ông có khuôn mặt đen như than.

Chú thích (3) Auguste Rodin: (12/ 11/1840 - 17/11/1917) là một họa sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc. Ông là điêu khắc gia hàng đầu của Pháp thời bấy giờ và nay tên tuổi của ông được phổ biến khắp trong và ngoài giới nghệ thuật.

6.

Rất lâu sau, lần thứ hai JaeJoong rốt cục cũng mở được đôi môi cứng ngắc, nhưng chỉ thốt ra một câu "Đừng nói đùa..." Nói xong quay người muốn chạy.

Trong nháy mắt phía sau có một loại áp lực mạnh mẽ đè ép, JaeJoong rất nhanh quay người lại, nhưng dưới bàn chân không ổn định, phát hiện chính mình đã bị người ta giam lại ngay tại bức tường trong lúc đó, không thể động đậy.

Tốc độ quá nhanh nhạy! Mắt JaeJoong nhìn lên, chuẩn ngay vào đôi mắt Jung YunHo gần trong gang tấc.

Jung YunHo cố tình hơi hé miệng, thổi hơi thở nam tính vào mặt JaeJoong. Đôi mắt diều hâu khí phách sắc sảo đâm thẳng vào đáy mắt JaeJoong, tựa hồ như muốn đem ánh mắt hung bạo nhất nhất đánh tan mắt cậu.

JaeJoong không hề hoảng loạn mà trả lời bằng cách trừng mắt, ý muốn trong lòng tuyệt đối không thay đổi...

Đối với người như Jung YunHo mà nói, nói lý lẽ chắc chắn là không thể làm thông suốt được, điều này giống như khuyên giải động vật ăn thịt vứt bỏ con mồi chỉ ăn cỏ xanh, chỉ sợ trong trong lúc sơ ý chính mình đã bị ăn sạch bách. Nếu như tìm trưởng ngục giam giúp đỡ, mặc dù có thể thoát thân thành công, nhưng dễ để lộ thân phận, như vậy chẳng những kiếm củi ba năm đốt một giờ, còn uổng công vô ích mà trở về, hơn nữa sau này nếu cho nội ứng hành động sẽ vô cùng bất tiện. Đã không thể khuyên giải lại không thể dựa vào người khác, vậy chỉ có thể đối diện đánh nhau với hắn mà thôi...

Nhưng mà trước khi vào tù chẳng bao giờ nghĩ tới phải cùng Jung YunHo đánh lộn, căn bản là chưa từng biết qua thân phận hoàn cảnh của hắn, ngay cả nguyên nhân ngồi tù của hắn cũng không rõ ràng, càng không thể hiểu rõ thân thủ của hắn như thế nào, thế nhưng ban nãy nhìn vào tốc độ hắn kìm hãm mình ở lại, cộng với vóc dáng cường tráng của hắn, Jung YunHo, hắn tuyệt đối không phải là người lương thiện, không biết mình cùng hắn một đấu một thì giành được bao nhiêu phần thắng đây...

Nhưng mà đánh thắng hắn thì phải làm thế nào, như thế chỉ làm cho mình sơ hở bộc lộ khản năng, thêm nữa lại khiến cho người ngoài cảnh giác, điều tra sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Huống hồ, dù cho mình đánh thắng Jung YunHo, hắn vẫn còn có rất nhiều anh em bên ngoài, ngộ nhỡ tại nơi chết tiệt này mình bị người thần không biết quỷ không hay đánh chết, vậy chẳng phải còn oan ức hơn Đậu Nga(4) sao!

"Đội viên ưu tú Han JaeJoon của đội đặc công SWAT, biệt hiệu là "Cáo bay" trong một lần hoạt động nội ứng bị hơn mười người đánh chết, hy sinh vì nhiệm vụ, đáng tiếc là, trước khi chết vẫn chưa thu thập được thông tin tình báo có giá trị"...

Chỉ là tưởng tượng ra cái tin tức kia cũng làm JaeJoong đau đầu muốn chết!

Rốt cục nên làm gì bây giờ?!

Hai người giằng co một lúc, nhiệt độ không khí hạ tới không độ, JaeJoong bị tình hình trước mắt dằn vặt đến đầu óc muốn nứt rạn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi li ti.

"Không nghĩ ra cách nào tốt sao?"

Cái gì? JaeJoong kinh hãi, chẳng lẽ hắn đã học thuật đọc tâm tưởng ư?!

Jung YunHo cười nhạt, "Anh thấy tâm trạng của em có vẻ bất định, chắc chắn là trong đầu suy nghĩ dằn vặt không ít, thế nào? Rốt cục đã nghĩ ra cách nào để đối phó với anh chưa? Thật sự anh vẫn kiên trì chờ đấy!"

JaeJoong cảm thấy bản thân mình lần nữa lại bị Jung YunHo áp chế, hắn tuyệt đối không chỉ thấy người cùng giới sẽ biến thái hưng phấn, chính xác ra, hắn là một người hết sức có khả năng quan sát ý nghĩ tỉ mỉ, sâu sắc không lường được, không những thấy người cùng giới khỏa thân sẽ hưng phấn, mà ngay cả thấy khuôn mặt của người cùng giới đều có thể cương cao chỉ số thông minh biến thái.

Sở dĩ nói như thế là bởi vì trong một vài phút giằng co, JaeJoong thật sự cảm nhận được hạ thân bên dưới của mình từ từ bị vật cứng đè ép.

Sau khi ý thức được điều này, JaeJoong nở nụ cười, cúi đầu ngắm nhìn đũng quần không hiểu sao lại khởi động của Jung YunHo, tiếp tục nghĩ đến hắn trước kia lên mặt nạt người, cậu bướng bỉnh tìm cách xông ra.

Tâm động không bằng hành động, JaeJoong nhanh nhẹn đẩy đầu gối lên, hướng tới chỗ nam tính yếu ớt nhất của Jung YunHo mà gắng sức chèn ép, ngay lập tức người trước mắt thấp xuống nửa tấc, Jung YunHo ngẩng đầu nhìn JaeJoong, không hề nghĩ lương thực mình vừa giành được trở nên uổng phí bị trận hồng thủy cuốn đi, vẻ mặt khó tin mình đã thất bại, đoán chừng chưa từng có người nào dám đối xử như vậy với hắn.

JaeJoong cười nhạt, bỏ lại Jung YunHo đang đứng ở trạng thái cuộc đời thảm hại nhất mà nghênh ngang ra đi.

Thấy cánh cửa khép lại, Jung YunHo mặt mày đau đớn trở nên bình tĩnh, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, "Bé cưng, anh muốn khiến em thỏa thích phía dưới thân thể anh, cực khoái."

Ở hành lang gấp khúc, JaeJoong thoải mái tự do không mục đích đi về phía trước, giống như tâm trạng của đứa trẻ sau khi trả thù xong, nhưng con đường phía trước lại mờ mịt không biết thế nào. Chính mình không thể bị Jung YunHo buông tha ngay như thế, điều đó JaeJoong vô cùng hiểu rõ. Phương hướng điều tra dường như ngày càng xa, sổ sách rốt cục là ở đâu? Tóm lại làm sao mới có thể tiếp cận Park YooChun?

JaeJoong cảm thấy phía trước một mảnh u tối, trước khi vào tù đã đấu cờ cùng cục trưởng, ra lời thề son sắt cam đoan, "Chờ tôi đem tin tức tốt, thắng lợi trở về nha!" Nhưng gần qua một tháng rồi, không những không tiếp cận được Park YooChun, mà còn cuốn thân mình vào trong chuyện rắc rối khác! Trong lòng JaeJoong chưa bao giờ có ý nghĩ chán nản... Bỗng nhiên nhớ đến kỷ niệm đẹp với JunSu và ChangMin, nhớ về mấy tháng trước cùng JunSu và ChangMin đón lễ mừng năm mới thật ấm áp, người một nhà ngồi bên nồi lẩu nóng hổi, nhìn ra ngoài cửa sổ pháo hoa bắn lên rực rỡ...

Mà... Rốt cuộc là giống như chuyện tốt nhiều năm trước...

JaeJoong tên thật là Han JaeJoon, "Kim JaeJoong" chỉ là tên giả cậu dùng cho nhiệm vụ lần này.

Từ nhỏ JaeJoong lớn lên tại cô nhi viện, không biết cha mẹ đẻ là ai, cũng chưa từng có người đến tìm cậu. Tuy rằng ông trời không cho cậu một gia đình đầy đủ trọn vẹn, thế nhưng cậu không bao giờ oán trời trách đất, vẫn kiên cường mà nỗ lực sinh sống. Ở cô nhi viện, cậu là đứa trẻ được mọi người yêu mến nhất, không chỉ có viện trưởng và các cô thích cậu, mà ngay cả các bạn nhỏ cùng lớn lên cũng đều kính phục tin tưởng cậu.

Trong rất nhiều đám bạn bè đó, JaeJoong, Kim JunSu và Shim ChangMin có mối quan hệ tốt nhất, JunSu nhỏ hơn JaeJoong một tuổi, ChangMin nhỏ hơn JunSu một tuổi, bởi vì ba người tuổi tác gần giống nhau lại đều là bé trai, tự nhiên dễ dàng chơi đùa được với nhau.

Năm ấy chín tuổi, trường võ thuật học đến cô nhi viện tuyển sinh, ba người cùng nhau ghi danh, thế nhưng cơ thể của JunSu vốn sinh ra đã ốm yếu, không được gọi đi, chỉ có JaeJoong và ChangMin nhập học. Trường võ thuật học huấn luyện rất khổ cực, không đến nửa năm sau, ChangMin cũng không chịu nổi mà đi về, vì vậy chỉ còn lại một mình JaeJoong. Tuy rằng ba người không thể giống như trước đây mỗi ngày bên nhau như hình với bóng, nhưng hàng tháng JaeJoong đều quay về cô nhi viện thăm hai đứa, tình cảm chẳng những không hề mờ nhạt, trái lại càng ngày càng thắm thiết, thân như người một nhà.

Lúc trúng cử vào đội đặc công, đội phân chia cho JaeJoong một căn hộ, khi đó JunSu và ChangMin đều học cao trung, trường học lại gần chỗ ấy, vì vậy JaeJoong để hai người bọn họ chuyển đến. Sau đó, ba người họ chính thức trở thành một gia đình thật sự, căn phòng nhỏ chỉ vẻn vẹn có năm mươi mét vuông là nhà của họ, mặc dù hiện tại JunSu và ChangMin đã đến nơi khác học đại học, nhưng cùng nhau về nhà làm lễ mừng năm mới vẫn là thông tục bọn họ âm thầm gìn giữ.

Nhiệm vụ lần này là công việc chính của JaeJoong, hết sức nguy hiểm lại vô cùng bí mật, cục trưởng yêu cầu tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, cho nên không thể nói với JunSu và ChangMin. Vì thế JaeJoong buộc phải nói với bọn họ là đội cảnh sát sắp đặt phải đi nước ngoài bí mật tập huấn, ở đó không thể liên lạc với bên ngoài, cứ như vậy giấm diếm được hai người em trai.

Mặc dù trong lòng JaeJoong không muốn lừa dối người nhà, nhưng mà chỉ có như thế mới có thể bảo vệ an toàn cho hai đứa, vì vậy cũng yên dạ yên lòng.

End chap 6

Chú thích (4) Đậu Nga: "Nỗi oan của nàng Đậu Nga", vốn là tạp kịch (tạp kịch là một hình thức biểu diễn hài kịch thời Tống của Trung Quốc, sau được biến chuyển), do Quan Hán Khanh sáng tác (Quan Hán Khanh là nhà viết kịch thời Nguyên, Trung Quốc), cũng là một trong bốn bi kịch lớn. Nó thông qua chuyện Đậu Nga hàm oan mà chết, khắc họa phản ánh sâu sắc xã hội hiện thực đương thời.

Vở Tạp Kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga - một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn "Trời" và "Đất" đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: "Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!" Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán ba năm liền. Lúc đó là tháng sáu, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán ba năm liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro