yunjae Hoàng tử ếch [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.rating. K | Actor fic | AU | Fluff | Fairy tale | Happy End. |

.pairing. đã từ rất lâu rồi, tôi chỉ mơ về họ. Yunho của Jaejoong. Jaejoong của dịu dàng.

.warning. vì yêu mùa hạ, yêu cửa sổ gỗ nâu của một mùa mưa không dứt, nên có khi fic nhạt.

Chỉ là những đoạn ngắn vô nghĩa.

Truyện cổ tích, dành cho con nít. Và yêu từ cái nhìn đầu tiên.

.a/n. cho Tử Tử. cho Công chúa. cho tiểu Ồm Ộp.

.summary. tóc rối. ô đỏ. áo xanh.

.một rạp xiếc du hành qua những vùng sỏi đá.

.một trái tim đêm ngày mơ thấy nụ cười xinh.

Xanh, đỏ, trắng, vàng

Áo, ô, hoa, nắng

Lướt theo sáng nắng

Lượm về chiều mưa…

Jaejoong của Yunho mắt trong, là thành viên nhỏ nhất của đoàn xiếc. Người ta gọi vui là ‘sơn đông mãi võ”.

Yunho yêu, vì đôi mắt luôn như khóc. Mà không, tất cả, là mái tóc nâu mỏng manh bám sát gương mặt, là làn môi nhạt như mộng mơ, là giọng nói nho nhỏ êm đềm như thu cuối, Yunho yêu, tất cả đều yêu.

Ngay cả khi bàn chân cậu ấy đung đưa trên sân khấu cho một màn đu dây, ngay cả thân thể mảnh dẻ quấn theo vũ đạo nhào lộn, cả nụ cười rực rỡ trong màn xiếc thú hay thậm chí, ngay cả khi ngồi xa xa khỏi tiếng hò hét-bên ngoài rạp xiếc, khi cuộc vui vẫn còn diễn ra bên trong.

Jaejoong của Yunho là một bí mật. Bí mật kì bí nhất Yunho từng biết. Cả đôi mắt trong veo, cả làn da trắng tái, cả khe hỡ giữa những ngón tay dịu dàng.

Jaejoong của Yunho, là một bí mật Yunho luôn khao khát được khám phá.

Jaejoong của Yunho, là một diễn viên xiếc có đôi mắt trong.

***

Yunho yêu năm mười lăm tuổi, người anh yêu, một cậu bé biết hát.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, Yunho đã nghĩ về ô cửa sổ gỗ nâu buổi trưa trời. Jaejoong mỏng manh trong chiếc áo xanh ướt đẫm góc vai, thỉnh thoảng nhích người gọn vào phía dưới cổng nhà Yunho tránh mưa. Và khi nhìn thấy anh lần đầu tiên thấp thoáng sau chiếc ô đỏ che nghiêng bước ra từ cửa nhà, đôi mắt Jaejoong lắng đọng nước.

Vậy là lần đầu tiên nhìn thấy Yunho, Jaejoong đã khóc. Mái tóc nâu ướt bám sát vào làn da cổ mộng mị, giọng cậu nho nhỏ, trong như nắng mùa hạ.

“Em là người của đoàn xiếc?” Yunho dịu dàng hỏi, đẩy ô về phía Jaejoong.

Cậu con trai nhỏ run khẽ, đôi mắt lay động.

“Trú mưa à? Tôi đưa em về nhé?”

Chiếc ô nhỏ nghiêng nghiêng không sao che đủ hai người. Một tay Yunho che ô, một tay giữ áo kéo Jaejoong lại gần. Vai trái Yunho đẫm nước, vai phải Jaejoong khẽ run.

Những con đường mùa mưa ướt đẫm, xạm bạc cả một góc trời. Bước chân Jaejoong nhẹ, êm đềm chạm xuống mặt đường trơn. Yunho theo Jaejoong, cả trong mộng mị, từng chút một siết chặt cán ô đỏ. Giọt nắng nhỏ vội tan trong nước mưa trong.

“Nào, đây rồi, Mắt Trong…” Yunho dừng lại ở cuối con đường, khúc rẽ thứ ba, Jaejoong bắt đầu khe khẽ hát.

Giọng hát Jaejoong nho nhỏ, êm đềm như trăng mùa cũ. Ánh sáng lan tỏa khắp không gian, mưa thinh lặng rơi. Từng giọt, từng giọt một, áo xanh Jaejoong ướt đẫm.

Ô đỏ Yunho mang về, vai trái bắt đầu khô.

***

Yunho yêu năm mười lăm tuổi, người anh yêu, một cậu bé nhỏ hơn tuổi mười lăm.

Jaejoong của Yunho biết hát, một bài đồng dao.

Yunho tìm thấy Jaejoong ở mé bên rạp xiếc, chốn thing lặng không người. Jaejoong của Yunho hát nho nhỏ, mắt vẫn trong, mái tóc nâu óng lên dưới ánh trăng bạc. Nghe Yunho gọi, Mắt Trong, cậu ấy quay lại, ánh sáng xao động trong đôi mắt tròn, rồi chợt tan.

“A… Tóc Rối…” Jaejoong gọi, chỉ tay xuống vị trí bên cạnh. “Không xem xiếc?”

“Vì ở đó quá đông, chỉ tình cờ dạo ngang đây thôi.”

Yunho của Jaejoong tóc rối, yêu Jaejoong, bằng tình yêu lượm về.

Jaejoong là bí mật kì bí nhất Yunho từng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, dưới ánh sáng chập choạng che bởi áo lam, ô đỏ vội ướt, Jaejoong của Yunho đã là tình yêu Yunho không bao giờ sẵn sàng từ bỏ. Yunho yêu, vì đôi mắt như mùa thu vỡ vụn.

Jaejoong của Yunho hay hát, một bài đồng dao Yunho chỉ nhớ nhạc mà không nhớ lời. Lần đầu tiên gặp, dưới cơn mưa cuối cùng của mùa hạ trơn tru, Jaejoong đã hát, hay dưới một đêm trăng rạng sau này, cậu ấy cũng cất giọng vang vang.

Xanh, đỏ, trắng, vàng

Áo, ô, hoa, nắng

Lướt theo sáng nắng

Lượm về chiều mưa…

Jaejoong của Yunho có giọng hát trong veo, đôi mắt trong veo và bàn tay ướt nước. Bàn tay thằng bé mười lăm sẵn sàng nắm lấy mỗi khi Jaejoong cần. Yunho có một đôi nhẫn cỏ, một chiếc đơn thằng bé nhỏ hơn mười lăm yêu thích. Lần gặp trong đêm, đằng sau âm thanh ồn ào của màn biểu diễn, Yunho đã đeo cho Jaejoong một chiếc.

Chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn cỏ. Năm mười ba, Yunho làm cùng mẹ trên giường bệnh. Năm mười lăm, Yunho chính thức sở hữu cặp nhẫn đáng giá bằng mẫu tử tình thân.

Lại quên, Yunho mồ côi cha từ nhỏ. Tài sản còn lại khi mẹ ra đi là một cặp nhẫn cỏ, một căn nhà, một chiếc ô đỏ.

Điều này, Jaejoong của Yunho không biết. Khi được đeo nhẫn, đôi mắt trong xao động, miệng cậu ấy vẫn khe khẽ hát. Xanh, đỏ, trắng, vàng, lượn theo một sáng nằm mơ.

Cũng như đứa trẻ ngoan nhận quà, Jaejoong hiền lành, cúi đầu “Cảm ơn Tóc Rối, anh cho thiệt ah?”

Jaejoong của Yunho chân thật. Bên ngoài vũ đạo nhào lộn chuyên nghiệp là một đứa trẻ vụng về, Yunho yêu, vì luôn vấp ngã, luôn hát và cười ngẩn ngơ.

Jaejoong của Yunho thích đọc, chỉ truyện do Yunho viết. Yunho của Jaejoong hay viết, những câu chuyện luôn có cậu bé hát hay.

Hôm Jaejoong gặp nơi cửa sổ gỗ nâu bám bụi, nắng nhợt nhạt mơn man cả đôi mắt buồn, Yunho vẫn còn cặm cụi viết. Jaejoong leo lên cửa sổ, ngồi đung chân, từng nhịp từng nhịp nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ. Yunho bảo, sao không về đoàn luyện tập, Jaejoong của Yunho chỉ muốn ở với Yunho mà thôi.

“Viết gì đấy Tóc Rối?”

“Truyện cổ tích.”

“Có hoàng tử không?”

“Dĩ nhiên có. Có đến hai hoàng tử.”

“Thế là chắc chắn có công chúa rồi.”

“Không.”

“Không có công chúa à?”

“Không.”

“Không có công chúa thì lấy ai yêu hoàng tử?”

“Ừ ha?”

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến à?”

“Nghĩ đến cái gì?”

“Thì hoàng tử phải yêu công chúa.”

“Chưa…”

“Thế thì bắt đầu nghĩ đi.”

Jaejoong kết thúc, nhảy khỏi ô cửa sổ, leo lên giường nằm đùa giỡn với chiếc ra xanh. Yunho bảo, này Mắt Trong, tí dậy phải dẹp đấy, chợt thấy chiếc nhẫn Jaejoong đeo đã chuyển sang màu úa vàng. Yunho bảo, này Mắt Trong, khi ngủ tháo nhẫn ra nha. Jaejoong cãi lại, người ta ai cũng đeo suốt thôi mà.

Vài hôm sau, nhẫn hư mất. Jaejoong lại hát.

Cỏ xanh, cỏ vàng

Cả làn cỏ úa

Tưởng già cỏ dai

Ai dè cỏ chết…

Yunho của Jaejoong bật cười, “Mắt Trong khùng.”

“Tóc Rối ngốc. Đã viết xong chuyện cổ tích chưa?”

“Rồi.”

“Thế hoàng tử yêu ai?”

“Công chúa ếch.”

“Er… bắt chước … er…”

“Thế làm sao?”

“Mà thế phải có đến hai cô công chúa ếch. Có hai hoàng tử lận.”

“Không, không ếch nữa.”

“Sao lại không?”

“Vì có hoàng tử ếch rồi.”

“Thế làm sao?”

“Er…”

Jaejoong của Yunho mắt trong, Yunho yêu, vì nụ cười rạng rỡ. Vừa nói, Jaejoong vừa nhoài người khỏi giường, ôm lấy cổ Yunho. Tim Yunho đập những nhịp không đều.

Jaejoong của Yunho lại cười, mắt trong tinh nghịch, nhẹ nhàng thở vào viền tai khiến Yunho bối rối. Đẩy Jaejoong ra, Yunho nghe cậu ấy cười. Tiếng cười giòn tan như nắng vỡ.

Yunho của Jaejoong là một thằng ngốc. Jaejoong của Yunho là kẻ tức thời.

Jaejoong của Yunho là bí mật kì bí nhất Yunho từng biết. Yunho hỏi, sao lại có thể có người như Jaejoong, nhưng cậu ấy khẽ cười, đó không phải điều kì lạ, đó cũng không phải bí mật gì.

Yunho không tin, đó chắc chắn là bí mật Jaejoong muốn giấu.

Jaejoong của Yunho có một bí mật, ít ra, Yunho tin như vậy.

“Neh… Mắt Trong… xong rồi...”

“Sao? Xong sao?”

“Hoàng tử… xong rồi…”

“Một hay hai?”

“Cả hai.”

“Hai hoàng tử đều xong rồi à?” Jaejoong bật khỏi giường, chạy đến bên bàn Yunho ngồi. Quàng tay qua cổ anh, cậu ấy bắt đầu chăm chăm từng chữ một. Tim Yunho hẫng nhịp, từng nhịp một, từng nhịp một, chậm lại rồi biến mất.

Jaejoong gần Yunho, hơi thở nhẹ, miệng lại hát, xanh, đỏ, trắng, vàng, mơ một ngày nắng lên.

“Er… Yunho!!!!!!”

“Sao?”

“Hai hoàng tử chết đúp neh?”

“Ừ, chết.”

“Sao chết?”

“Vì không có công chúa để yêu hoàng tử. Haha.”

“Chết thì đâu phải cổ tích.”

“Vậy giờ sao?”

“Er…”

“Er…?”

“Hai hoàng tử yêu nhau.”

“Hai hoàng tử yêu nhau?”

“Ừ.”

“Có được không?”

“Được.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn.”

Jaejoong của Yunho gật cái rụp khẳng định, môi dãn cười hồn nhiên.

“Thế cũng đâu phải cổ tích đâu.”

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, có một chàng hoàng tử nhỏ với lời nguyền lớn.

Hoàng hậu, mẹ chàng đã phạm điều cấm kị, vô lễ với một vị thần, nên hoàng tử nhỏ vừa sinh ra đã tồn tại dưới hình dạng con ếch. Bà hoàng hậu đã khóc hết nước mắt cho đứa con nhỏ chưa kịp nhìn thấy mặt trời dưới hình dạng người.

Nhưng đức vua, cha chàng, lại cảm thấy ếch là hiện thân của cái xấu xa và tàn độc, liền nhân lúc hoàng hậu say ngủ, cho người đuổi chàng đi.

Hoàng tử nhỏ lầm lũi trong cơn mưa, cô đơn quạnh quẽ.

Lời nguyền năm xưa của vị thần cảm thấy mình bị xúc phạm: Chỉ khi nào có một người hôn hoàng tử dưới hình dạng ếch, chàng mới có cơ hội trở lại làm người.

Và chàng hoàng tử nhỏ, tự đặt cho mình tên Y, đi tìm tình yêu lớn.

***

Lại quên, Jaejoong của Yunho là thành viên nhỏ nhất trong đoàn xiếc.

Xiếc không phải ảo thuật, nó kết hợp cả kĩ năng và sự kì bí. Người làm ảo thuật luôn biến mình thành kẻ kì bí, người làm xiếc thể hiện kĩ năng. Nhưng quanh người làm ảo thuật là bí hiểm, còn kĩ năng của người làm xiếc là bí mật.

Hôm Jaejoong diễn, lộn quanh và phun lửa, tim Yunho chuệnh choạng không ổn định.

Jaejoong trên sân khấu khác hẳn Jaejoong ngoài đời. Jaejoong ngoài đời trong veo, Jaejoong trên sân khấu bí ẩn. Nhưng Yunho biết Jaejoong trên sân khấu, không hiểu Jaejoong ngoài đời. Nên Yunho gọi cậu ấy là bí mật anh cần khám phá.

Hôm Yunho hôn Jaejoong, bí mật đó càng khó nắm bắt. Yunho yêu, một thứ tưởng như có thể chạm vào.

Yunho muốn đi theo Jaejoong, đến cùng trời cuối đất. Không cần bất cứ thứ gì, chỉ mang theo một chiếc ô đỏ.

Hôm gặp trưởng đoàn, Yunho nói, em muốn theo đoàn xiếc.

Ngày hôm đó, hoàng tử Y dậy sớm hơn mọi hôm bởi một tiếng hát cất lên gần đấy.

Giọng hát khe khẽ, trong veo, một bản đồng dao cũ.

Chàng tò mò chui ra khỏi hang, nhảy từng bước lần theo tiếng hát. Và ở đó, bên bờ suối trong, chàng thấy cậu ấy, một chàng hoàng tử khác. Hoàng tử nhỏ áo xanh đang nghịch nước, để kẻ hầu người hạ bối bối cầm ô đỏ che lung tung.

Hoàng tử Y, bây giờ là hoàng tử lớn, gọi cậu ấy, hoàng tử nhỏ, là hoàng tử J.

Dù tim ếch không giống tim người, nhưng khi nhìn thấy hoàng tử nhỏ, hoàng tử lớn chợt nhận ra: A, đây có thể là người đồng nhịp đập với trái tim mình. Đây là tình yêu lớn mình đang tìm kiếm. Vậy là, chàng bạo dạn nhảy ra trước mặt hoàng tử nhỏ làm quen.

Đám tùy tùng của hoàng tử nhỏ, cũng giống cha hoàng tử lớn, đánh đuổi chàng trong tiếng la hét đáng sợ.

Nhưng hoàng tử nhỏ, tình yêu của chàng ngăn họ lại, đưa bàn tay dịu dàng nắm lấy chàng để vào lòng mình, và dịu dàng hát.

Ếch xanh, ếch đỏ

Ếch nhỏ, ếch ngoan

Ồm ộp kêu vang

Ếch yêu hoàng tử.

Rồi hoàng tử nhỏ cười, tinh nghịch hỏi: Này, vì thích ta mà ngươi đến đây phải không?

Xin chào, ta là J, còn ngươi là gì?

A, xin lỗi xin lỗi, ta gọi ngươi là Y neh?

***

Yunho của Jaejoong là thành viên nhỏ nhất của đoàn xiếc. Người ta gọi đùa là ‘sơn đông mãi võ’.

Hôm quyết định bỏ nhà đi theo tình yêu lớn, Yunho không hề nói Jaejoong của mình biết. Mãi đến sáng hôm sau, tỉnh dậy trên chiếc xe tải to chạy đến hàng trăm cây số, xa chốn cũ, anh mới nhận ra Jaejoong đã không cánh mà bay.

Jaejoong mắt trong, môi nhạt, làn da xanh tái, giọng hát nhỏ nhẹ đã thôi cất đều đều bên tai Yunho. Yunho gọi, Jaejoong không trả lời.

Đoàn xiếc đi từ vùng này đến vùng khác, bụi đường quen, những con người mộng mơ thích hát đồng ca cũ. Yunho luyện tập tính theo từng giây phút, từ kĩ năng nhào lộn đến sự tinh tế bên trong những trò kinh rợn. Ở đó, Yunho biết, cũng như các ca kĩ ngày xưa thạo đủ các động tác như khi rót trà phải nghiêng người bao độ, để lộ bao nhiêu khoảng da tay, người làm xiếc luôn có kĩ năng thu hút ánh nhìn của khán giả đến cao độ. Đó cũng là bí mật ngành nghề.

Nhưng Jaejoong của Yunho lại là bí mật dịu dàng, không ở kĩ năng, không ở sự tinh tế, mà là trong trẻo, là chân thật.

Hôm lưu diễn ở một vùng quê lạ, Yunho bạo dạn hỏi, này trưởng đoàn, Jaejoong đâu rồi. Người ta bảo, Jaejoong đã đi mất rồi. Ngay cái đêm Yunho gia nhập đoàn xiếc, Jaejoong cùng chiếc áo xanh hay mặc đã hoàn toàn biến mất không dấu tích. Người ta thắc mắc, đứa trẻ phiêu bạt với đoàn xiếc có thể dừng lại ở đâu ngoài những buổi biểu diễn, nhưng không ai có thể ở lại tìm kiếm.

Yunho giận, Jaejoong của Yunho là người thất thường. Yunho giận, Jaejoong của Yunho ra đi không lời từ biệt. Ngay cả khi Yunho của Jaejoong sẵn sàng hi sinh mọi thứ của cuộc đời mình.

Rồi một ngày, Yunho nhận ra, Jaejoong của anh sẽ không bao giờ trở lại.

Đoàn trưởng nói với đoàn phó, trong lều mật, tình cờ Yunho đi tìm chiếc ô đỏ mà nghe được.

Jaejoong của Yunho xin đoàn trưởng để được ở lại vùng đất đó, ngay ngày đầu tiên đến, vùng đất của Yunho. Nhưng đoàn trưởng không chịu, vì thiếu người. Mãi đến khi Yunho xin vào đoàn, đoàn trưởng phê chuẩn, Jaejoong được ở lại, trong bí mật.

Và Yunho rời đi không một tình yêu lớn. Chợt nghĩ, họ chưa là gì của nhau.

Những con đường bụi mờ, những làng mạc cũ, những vùng đất nghèo chỉ toàn sỏi đá. Chiếc xe lớn đưa Yunho từ nơi này sang nơi khác, xa khỏi thị trấn nghèo, đến những vùng đất trơ trụi hay những thành phố phồn hoa. Yunho đeo chiếc nhẫn cỏ còn lại, ngày ngày viết, đêm đêm mơ, cốt làm sao không trách móc được cậu bé có đôi mắt trong đam mê yên bình.

Lần diễn đầu tiên, Yunho được đứng trên sân khấu lớn, một nhà hát. Ở đó, mới nhận ra Jaejoong thật sự kì bí.

Kể cả động tác uốn dẻo hay những màn nhào lộn, Jaejoong luôn cười, mắt luôn trong. Jaejoong của Yunho lúc nào cũng đẹp, mọi tư thế, mọi thái độ, mọi hành động, mọi màn biểu diễn và mọi ước mơ.

Jaejoong của Yunho luôn là dịu dàng nhất trái tim yêu Yunho biết, ngay cả khi cậu ấy để Yunho cô đơn một mình. Ngay cả khi, nếu yêu đương khi đó là dối lừa. Yunho yêu, vì Jaejoong lần đầu nhìn thấy Yunho đã khóc.

Nhưng Yunho giận. Jaejoong của Yunho dối lừa.

Đó là bí mật lớn nhất Jaejoong che dấu.

Hoàng tử ếch ngày ngày đêm đêm theo hoàng tử nhỏ. Hoàng tử nhỏ có đôi mắt trong hay hát.

Mỗi buổi sáng sương, hoàng tử nhỏ ôm chàng trong lòng, vùi sát vào chiếc áo xanh thơm mùi hương liệu, tay che ô dạo dọc vườn hoa. Để đến một ngày, đang khi chơi đùa, hoàng tử lớn nhận thấy một đồng cỏ thân dài, lại cặm cụi thân ếch quấn quấn đan đan mãi cũng không xong một chiếc nhẫn cỏ. Đành cầu cứu thần tiên, chàng xin, giảm một nửa tuổi thọ. Thần tiên đồng ý.

Hoàng tử ếch đeo cho hoàng tử nhỏ, hoàng tử nhỏ lại khe khẽ hát. Dịu dàng cười nói, ta yêu Y của ta nhất.

Hoàng tử lớn khi đó lại nghĩ, đây chính là tình yêu lớn của mình.

Nhưng rồi một ngày, khi hoàng tử nhỏ ngủ say, người ta mang hoàng tử ếch đi mất.

Chàng bị trả về hang cũ, đương khi mưa, người ta che cho chàng bằng chiếc ô đỏ hoàng tử J hay dùng.

Thân là ếch, hoàng tử lớn ngơ ngác, biết đường nào tìm đến hoàng cung?

Người ta bảo, hoàng tử nhỏ chán hoàng tử lớn rồi.

***

Năm Yunho mười tám, đoàn xiếc nổi danh khắp thành phố thủ đô.

Buổi biểu diễn ở khu trung tâm thương mại, Yunho gặp Junsu của Yoochun, Yoochun của dịu dàng.

Từ trên sân khấu, giữa tiếng hò hét reo vang, ngay khi thời đại của những kĩ năng và bí hiểm còn huy hoàng, Yunho thấy, Junsu và Yoochun của nhau đang đàn hát ở một quãng xa. Yoochun đàn, Junsu hát. Xa khỏi tiếng ồn ào phố chợ.

Giọng hát Junsu vang lên trong không trung, liền bị tiếng vỗ tay hò reo nuốt chửng, tiếng đàn Yoochun như khe khẽ thì thào trong đêm. Nhưng họ đàn, họ hát.

Yunho nhớ, ngày xưa, Jaejoong của Yunho cũng hát như vậy.

Thời gian đôi khi không xóa mờ thứ gì, còn lại đó sau những tháng năm là nỗi đau ngày một trải dài. Thời điểm đó, mỗi sáng tỉnh dậy, Yunho thường trách móc Jaejoong của sự tàn nhẫn, giọng hát của đê mê và bí mật của dối trá.

Yunho gọi, Jaejoong của Yunho chẳng bao giờ trả lời.

Năm mười tám, tình yêu ngủ quên, Yunho chợt nhận ra tóc mình đã thôi rối.

Có khi cậu bé ngày xưa yêu mắt cũng đã thôi trong.

Hoàng tử Y, hoàng tử ếch, hoàng tử lớn, trước đây luôn tin hoàng tử nhỏ là định mệnh đời mình.

Nhưng, sao lại thế này?

Chàng nghĩ, cho đi hết, cả nhẫn cỏ bằng tình yêu cả cuộc đời mình. Cuối cùng chỉ nhận thấy sự dối trá.

Vậy là, hoàng tử ếch đến hoàng cung. Đột nhập phòng hoàng tử nhỏ đang say ngủ, cắp về một chiếc áo xanh.

Chàng không trách móc, không cần gì, chỉ cần một kỉ vật yêu đương. Một chiếc áo xanh.

Nhốt mình trong hang. Và yêu hoàng tử nhỏ đến trọn đời.

***

Năm Yunho gặp Changmin, tuổi hai mươi đã làm mắt đục.

Mắt Yunho của Jaejoong vốn không trong, nhưng tự dưng lại đục.

Ngày gặp, Changmin là cậu bé mắt trong, và sáng. Thấy Changmin, Yunho như nhận thấy tình yêu đời mình sống lại. Tình yêu, với Jaejoong. Một buổi sáng đường trơn, cũng mùa hạ mưa rơi ướt áo, Yunho chợt nhận ra mình yêu Jaejoong vô cùng tận. Như hoàng tử lớn yêu hoàng tử nhỏ, ôm trọn tim yêu sống trong hang đến vạn đời.

Changmin thích xiếc, xem xiếc như khám phá bí mật. Ngày ngày tháng tháng đến đoàn xiếc chơi, Changmin bỗng dưng thân với Yunho vô độ. Khi thì mang cho miếng bánh, chiếc ô xanh, khi thì đến kể chuyện.

Dần dần, Yunho quen với Changmin như thói quen thường ngày. Như phản xạ.

“Anh xem gì đấy?”

“Truyện cổ tích.”

“Thế nào?”

“Hoàng tử ếch.”

“Nó làm sao?”

“Kết thúc rồi.”

Hoàng tử lớn chờ hoàng tử nhỏ. Đến trọn đời.

Hôm Yunho cho Changmin mượn cuốn sách viết tay chuyện hoàng tử, Changmin đã khục khặc cười và nhạo báng đến mấy ngày liền. Đó không phải là câu chuyện dành cho tuổi hai mươi, Changmin đã nói.

“Anh không viết nó ở tuổi hai mươi.”

“Bao nhiêu?”

“Mười lăm.”

“Cũng quá lớn để mơ mộng.”

“Không phải cho anh.”

“Cho ai?”

“Một cậu bé.”

“Bao nhiêu?”

“Mười ba.”

“Nó thấy thế nào?”

“Cậu ấy lớn hơn em.”

“Nhưng thời điểm đó?”

“Chưa đọc.”

Hoàng tử J, hoàng tử nhỏ, hoàng tử mắt trong…

Vĩnh viễn cả đời không biết…

***

Ngày gặp Changmin, Yunho nghĩ, những cậu bé mắt trong có thiên khiếu với trò nhào lộn.

Vậy là, một mùa mưa chừng ấy năm sau, Changmin trên chiếc xe tải đi theo đòan xiếc, lại đến những vùng bụi mịt mờ. Yunho ở lại chốn phồn hoa.

Changmin là thành viên nhỏ nhất đoàn xiếc. Người ta gọi vui là ‘sơn đông mãi võ’.

Yunho tuổi hai mươi, là nhân viên bán hàng cho một chuỗi công ti tại thành phố thủ đô. Ngày ở lại, chợt nhận ra cuộc đời có quá nhiều thứ bất ngờ không thể đoán biết trước.

***

Jaejoong của Yunho mắt trong, Yunho yêu, vì đôi mắt hay như khóc.

Ngày đầu tiên gặp lại, ngần ấy năm, những tưởng đôi mắt đã mờ, nay lại trong veo lạ lẫm.

Jaejoong của Yunho ở thủ đô học đại học, năm đầu tiên, con nuôi của một gia đình khá giả. Giây phút tái ngộ Jaejoong không cười, không hát, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn nước mùa thu.

Nắm tay Yunho, Jaejoong của Yunho dẫn anh đi về miền đất cũ, Yunho không muốn nhưng vẫn cứ theo.

Xe khách chật chội, bàn tay Jaejoong ướt nước, Yunho siết một lần rồi hai lần, chợt nhận ra chưa bao giờ quen buông lõng. Jaejoong là bí mật kì bí Yunho khao khát một thời trẻ thơ, ngày gặp lại, tất cả những gì còn đó trào lên. Mạnh mẽ nhưng êm ả. Yêu Jaejoong ngần ấy năm, đủ để Yunho viết nên một câu truyện cổ tích không trọn.

Yunho bảo Jaejoong là bí mật lớn nhất đời mình. Yunho yêu bằng tình yêu cuộc sống và con người.

Ngày Jaejoong biến mất, Yunho như người say ngủ chỉ gắng tìm giấc mơ. Tháng ngày một mình, Yunho viết lên tấm bạt căng lều mình những lời yêu thương tha thiết, chỉ là Jaejoong không bao giờ biết được những điều đó. Vì Yunho cũng chẳng bao giờ nói tiếng yêu thương.

Hôm gặp lại, ngồi trên chiếc xe chạy dài trong bụi, làn nước mùa hạ phấp phới bên ngoài cửa kính, Yunho lại nghe Jaejoong hát bản đồng dao cũ. Lần này anh hát theo. Người thuộc rạp xiếc hay hát bài ca đó, đến mức như lẽ sống đời mình.

“Mắt Trong…” Yunho gọi, lẩn thẩn nhìn bụi đường tung.

“Tóc Rối neh…?” Jaejoong của Yunho trả lời, môi mím chặt ngơ ngẩn. “Anh đã đi đâu…?”

“Em đã làm gì?”

“Em ở lại đó, nhưng anh đi mất.”

Yunho nghĩ, Jaejoong của Yunho chân thật.

Anh theo em, nhưng em biến mất. Câu nói này, Yunho chẳng thể nói ra.

Chỉ cười như ngày xưa bên nhau, họ đã hát.

***

Hoàng tử nhỏ chết vào một ngày mưa mùa hạ.

Không có áo xanh, món quà hộ mệnh của thánh thần, hoàng tử nhỏ bệnh, rồi chết.

Tay còn đeo nhẫn cỏ.

Hoàng tử ếch ôm áo ngồi trong hang, đêm ngày lẩn thẩn nghĩ mình đã tha thứ cho hoàng tử nhỏ phản bội.

Chỉ giữ lại một kỉ vật để yêu.

Không biết mình đã giết chết tình yêu đó.

Và chờ hoàng tử nhỏ.

Đến trọn đời.

Vì yêu.

***

Căn nhà Yunho ở, Jaejoong còn giữ lại, một cánh cửa sổ gỗ nâu cọt kẹt.

Ngày trở về, nắm tay nhau băng qua ngọn đồi trống và những dòng sông lặng lờ, Jaejoong của Yunho kể về cuộc sống chập chờn bên nỗi nhớ. Yunho của Jaejoong nói, đó là vạn ngày mơ cho những dấu yêu.

Ngày trở về, Jaejoong muốn cả hai viết nên cổ tích, tại đó, nơi cánh cửa sổ sáng lên mỗi ngày nắng chiếu. Yunho lại muốn mang kiếp cầm ca, ngày ngày, nơi phố chợ, như cặp đôi ngày xưa Yunho nhìn thấy, Jaejoong sẽ hát, Yunho gõ nhịp.

***

“Neh, Tóc rối... chuyện cổ tích xong chưa?”

“Xong lâu rồi.”

“Thế nào?”

“Hoàng tử yêu nhau.”

“Rồi sao?”

“Yêu thế chứ sao?”

“Chỉ thế?”

“Chỉ thế.”

“Ừ…”

“Này, Tóc Rối, kể anh nghe giấc mơ đêm qua nha…”

“Sao? Hay không?”

“Hay mới được kể à? Mơ thì hay ho gì?”

“Không, kể đi.”

“Cứ như đã trải qua, một câu chuyện cổ tích…”

“Sao?”

“Ngày xưa, có một hoàng tử bị nguyền rủa thành ếch…”

Và Jaejoong của Yunho kể, hoàng tử ếch yêu hoàng tử nhỏ, rất yêu. Vì yêu mà sẵn sàng tha thứ cho sự phản bội, chỉ lấy đi một chiếc áo xanh hoàng tử nhỏ luôn mặc để tưởng nhớ, không hay biết rằng chính chiếc áo đó là vật hộ thân níu giữ mạng sống hoàng tử nhỏ trên cõi đời này. Vô tình, chàng vì yêu mà giết chết tình yêu của mình.

Nhưng mà sau đó, ngày ngày tháng tháng ôm đau thương trong hang, hoàng tử ếch cũng không hay biết việc mình đã làm, chỉ nghĩ rằng mình đã tha thứ cho hoàng tử nhỏ.

Chàng ôm tình yêu đến trọn đời, và chết trong đơn côi. Vì yêu.

Jaejoong của Yunho kể, kết thúc bằng một tráng pháo tay tự thưởng cho mình. Quay sang Yunho đang ngồi trên cửa sổ, cậu lại khe khẽ hát, bài ca năm nào còn vang vọng đâu đây.

Xanh, đỏ, trắng, vàng

Áo, ô, hoa, nắng

Lướt theo sáng nắng

Lượm về chiều mưa…

Yunho hát theo Jaejoong, cuối mỗi đoạn, ngần ngừ một lúc khi Jaejoong của anh bối rối. Như cậu bé mắt trong năm nào dịu dàng dựa vào trai trái Yunho khô nước, chiều hạ, mưa lại bắt đầu rơi.

“Rồi… đưa truyện anh viết đây…”

“Mất rồi.”

“Gớm. Xạo. Còn bày đặt làm ra vẻ bí mật. Đưa đây.”

“Không. Mất thật rồi.”

“Nó thế nào?”

“Ừm… bí mật.”

Nó chỉ là bí mật.

Và chẳng phải là bí mật nào.

“Er… làm cao… er…”

Và Yunho hôn, Jaejoong của Yunho ngỡ ngàng mắt lại thêm trong trẻo. Đưa tay vò tóc Yunho thêm rối.

Ngày trở lại, bên nhau, họ kể chuyện đời. Câu chuyện về một rạp xiếc du hành qua những vùng sỏi đá, một trái tim đêm ngày mơ thấy nụ cười xinh. Về việc vì yêu thương mà đánh mất cơ hội. Về sự tha thứ dễ dàng cho lầm lỗi ngốc nghếch ngây ngô của mình.

Ngày trở lại, họ bắt đầu yêu.

Đan tay nhau, mùa hạ ngang ô cửa gỗ nâu bám bụi.

Lại một cơn mưa.

Hoàng tử ếch.

Thành phố. 5 giờ 15.

Chiều 07.05.2010

.

Yunho của Jaejoong.

Jaejoong của dịu dàng.

Thế dịu dàng của ai? Của Yoon Ho à? Hề, không nhầm đó chứ? Chắc là tôi dở hơi rồi! Nhưng ngay từ đầu mà đã khẳng định như thế này thì thật là thú vị! Ý tôi là, cái từ “của” thể hiện sự sở hữu rõ ràng, cho nên, thành ra, thích! Mãi là Yoon Ho của Jae Joong, mãi là Jae Joong của Yoon Ho, mãi là của nhau.

Truyện cổ tích, dành cho con nít.

Chậc, vậy hóa ra tôi là con nít à? Đùa thôi, tôi 18 rồi, và tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mình đọc truyện cổ tích là lần khi nào ấy chứ! Nhưng mà kệ, là gì thì cũng kệ, vẫn là fic, nên vẫn cứ đọc.

Nói thật, quyết định comt cho fic cơ bản là vì bốn câu này đây:

Xanh, đỏ, trắng, vàng

Áo, ô, hoa, nắng

Lướt theo sáng nắng

Lượm về chiều mưa…

Mặc dù bốn câu là như thế, nhưng tôi chỉ toàn đọc khác đi thôi! Tôi luôn đọc ra thế này:

Áo xanh, ô đỏ

Hoa trắng, nắng vàng

Lướt theo ánh nắng

Lượm về chiều mưa

Cảm thấy hay, đơn giản nhưng mà hay. Là đồng dao nhỉ!

Jaejoong của Yunho mắt trong, là thành viên nhỏ nhất của đoàn xiếc.

Jaejoong của Yunho, là một bí mật Yunho luôn khao khát được khám phá.

Jaejoong của Yunho, là một diễn viên xiếc có đôi mắt trong.

Suốt cả fic toàn gặp cái câu sở hữu, nhưng có đôi lúc lại nhầm. Ừ thì biết là Jae Joong của Yoon Ho, Yoon Ho của Jae Joong đấy, nhưng vẫn cứ nhầm. Chậc, tôi dở hơi thật! Nhưng cái cách nói như vậy rất dễ thương! Luôn là Jae Joong của Yoon Ho, rồi sau đó mới giới thiệu về Jae Joong. Yoon Ho thì cũng tương tự như vậy.

Yunho yêu năm mười lăm tuổi, người anh yêu, một cậu bé biết hát.

Yunho yêu năm mười lăm tuổi, người anh yêu, một cậu bé nhỏ hơn tuổi mười lăm.

Một cậu bé biết hát, và cậu bé ấy hay trú mưa dưới cổng nhà Yoon Ho. Êm đềm quá phải không? Cơn mưa dịu dàng, gặp nhau vì cơn mưa đấy. Một cậu bé nhỏ tuổi hơn Yoon Ho, cậu bé ấy, chỉ mới có mười ba thôi! Một cậu bé ở trong đoàn xiếc. Yêu quá, chính vì nó quá nhẹ nhàng, nên yêu. Vì yêu, nên thích. Và vì thích nên mơ.

Yunho của Jaejoong tóc rối, yêu Jaejoong, bằng tình yêu lượm về.

Jaejoong của Yunho mắt trong, Yunho yêu, vì nụ cười rạng rỡ.

Yunho của Jaejoong là một thằng ngốc.

Jaejoong của Yunho là kẻ tức thời.

Yoon Ho gọi Jae Joong là Mắt trong

Jae Joong gọi Yoon Ho là Tóc rối

Dễ thương thật! Au dùng từ rất đúng đấy Au ạ! Mắt trong và Tóc rối! Mắt Jae Joong đúng là trong thật, và cũng rất đẹp nữa! Đôi mắt hút hồn ấy, đôi mắt màu xám tro, là xám tro chứ không phải màu đen, cho nên tôi rất yêu đôi mắt đó! Còn Yoon Ho, uhm, ngoài đời, tóc Yoon Ho thay đổi nhiều và hầu như lúc nào cũng gọn gàng (là hầu như thôi) cho nên ít khi được thấy tóc Yoon Ho rồi. Uhm, tóc rối, thú vị thật!

Mắt trong có nụ cười rạng rỡ và biết hát.

Tóc rối thì lại ngốc ngốc và đáng yêu.

Jaejoong là bí mật kì bí nhất Yunho từng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, dưới ánh sáng chập choạng che bởi áo lam, ô đỏ vội ướt, Jaejoong của Yunho đã là tình yêu Yunho không bao giờ sẵn sàng từ bỏ. Yunho yêu, vì đôi mắt như mùa thu vỡ vụn.

Tình yêu không bao giờ sẵn sàng từ bỏ. Không bao giờ từ bỏ. Tôi không nghĩ đây là tình yêu sét đánh, vì nó êm đềm và nhẹ nhàng quá! Nhưng mà, hình như là mối tình đầu thì phải! Nếu là mối tình đầu thì càng đẹp hơn bao giờ hết! Uhm, (lại) nhưng, nếu là mối tình đầu thì như người đời thường nói, sẽ rất dễ tan vỡ phải không? Mà thế nào là mùa thu vỡ vụn nhỉ? Tôi là đứa nông cạn, chẳng thể hiểu nỗi. Nhưng nếu đã vỡ vụn, thì có tan đi không? Chắc là không nhỉ! Vỡ vụn, rồi để nguyên đấy. Những mảnh không nguyên vẹn, không bao giờ còn có thể ghép lại được, không bao giờ. Mùa thu vỡ vụn, tôi sẽ nhớ điều này!

Truyện cổ tích của Yoon Ho có đến hai hoàng tử nhưng lại không có nàng công chúa nào! Yêu, yêu quá đi thôi! Yêu cái truyện cổ tích trong đây, yêu cái fic vốn dĩ là một câu chuyện cổ tích êm đềm. Nhưng truyện cổ tích của Yoon Ho thì đương nhiên là phải khác so với truyện cổ tích của vốn có chứ! Có hai hoàng tử nè, có cái kết thật là ba chấm nè. Để rồi Jae Joong phải sửa lại, là hai hoàng tử yêu nhau! Nếu mà tất cả đều chết hết thì không còn là cổ tích, nhưng nếu hai hoàng tử yêu nhau thì cũng không phải là cổ tích, nhỉ! Nhưng mà, nói thật, đâu cần cổ tích! Đời là thật và thú vị hơn cổ tích nhiều! Đâu cứ phải là công chúa và hoàng tử, đâu cứ phải là yêu nhau và hạnh phúc suốt đời. Ấy chỉ là cổ tích giành cho trẻ con 3 tuổi thôi! Còn với tôi, tôi thích “cổ tích” của Au. Nó, giống như là cổ tích giành cho người 18 tuổi như tôi vậy!

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, có một chàng hoàng tử nhỏ với lời nguyền lớn.

Và chàng hoàng tử nhỏ, tự đặt cho mình tên Y, đi tìm tình yêu lớn.

Thì ra, ở đây, có tới hai câu chuyện cổ tích nhỉ! Một câu chuyện cổ tích về Hoàng tử nhỏ tên Y đi tìm tình yêu lớn, tất cả đều nằm trong một thế giới không có thật, nó mãi là chuyện cổ tích. Và một câu chuyện cổ tích về Yoon Ho và Jae Joong, rất khác! Câu chuyện thứ hai là ở ngoài đời thật.

Hôm Yunho hôn Jaejoong, bí mật đó càng khó nắm bắt.

Yunho yêu, một thứ tưởng như có thể chạm vào.

*Uhm, tôi đã từng nói ở bên fic Thiên lý chi ngoại rồi.*

Tình yêu thì không thể chạm vào!

Tình yêu thì chỉ có thể cảm nhận mà thôi!

Không phải chạm, mà là cảm nhận! Không phải cảm nhận bằng mắt, mà là bằng trái tim và cả tâm hồn của mình. Ấy là điều kì diệu mà không phải ai cũng hiểu được.

Khi hôn, tình yêu càng khó nắm bắt. Ừ, có lẽ vậy… Dù sao thì tôi chưa yêu bao giờ cho nên chưa thể biết! Chưa bao giờ yêu, chưa bao giờ hôn, chưa bao giờ hiểu.

Rồi một ngày, Yunho nhận ra, Jaejoong của anh sẽ không bao giờ trở lại.

Uhm, hành trình đi tìm hạnh phúc, nhưng giữa chừng lại dở dang. Cảm thấy có chút gì đó tiếc, là một chút thôi, nhưng cũng là tiếc! Khi Yoon Ho của Jae Joong dịu dàng vào đoàn xiếc thì Jae Joong của Yoon Ho lại bỏ đi. Vậy là dang dở rồi! Tôi đã nói gì nhỉ? Mối tình đầu luôn đẹp nhưng cũng rất dễ tan vỡ mà! Không bao giờ trở lại, có thật thế không? Là Yoon Ho nhận ra như thế, nhưng cũng chỉ là từ phía Yoon Ho mà thôi! Jae Joong thì sao? Vẫn chưa biết mà! Cho nên vẫn đợi.

Nhưng Yunho giận. Jaejoong của Yunho dối lừa.

Đó là bí mật lớn nhất Jaejoong che dấu.

Dối lừa. Thật khó giải thích. Khi con người ta không có được câu trả lời thì sẽ rất khó chiu. Và khi đã bị bỏ rơi như thế, rất dễ dàng cảm thấy bị dối lừa. Vì quá giận mà không chịu tìm hiểu rõ ràng. Và vì quá giận nên cũng không thể biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Bí mật, Yoon Ho bảo đó là bí mật lớn nhất mà Jae Joong che dấu. Bí mật…

Yunho gọi, Jaejoong của Yunho chẳng bao giờ trả lời.

Năm mười tám, tình yêu ngủ quên, Yunho chợt nhận ra tóc mình đã thôi rối.

Có khi cậu bé ngày xưa yêu mắt cũng đã thôi trong.

Đã dừng lại đôi chút khi đọc đến vì đã chợt suy nghĩ. Hình như là càng lớn, con người ta càng thay đổi nhỉ! Càng lớn, càng có nhiều chuyện phải quan tâm, phải lo lắng. Cho nên, hình như là, con người ta càng lớn thì càng trở nên khô cứng thì phải? Hay là do tôi khô cứng đây? Có lẽ là do tôi, khô cứng. Càng lớn, con người ta càng tất bật lo toan, và cũng vô hình họ dần quên đi những điều của ngày xưa bé.

Như tôi đây, chiều hôm qua đã tự cho phép bản thân lười biếng, nên đã ra ngồi ngoài hiên và ngắm mây trời, cái việc mà hồi bé hay làm. Trời lộng gió, nắng nhạt và mây xanh. Mấy con diều được trẻ con trong xóm thả lên trời. Thấy mấy cánh diều, tự dưng lòng trùng xuống. Tự hỏi: Đã bao lâu rồi mình không làm như thế? Ý tôi là, thả diều ấy! Hồi bé rất hay đi chơi những trò như thế, nhưng lâu rồi không làm, mà hình như là cũng không nhớ nữa rồi! Giờ thì, lo toan với hai kì thi (mà sự thật là tính đến giờ phút này đã xong một kì thi rồi), tự dưng thấy mình khô cứng đi hẳn. Chỉ có điều, chẳng thể nào thay đổi được!

Cái ngày xưa bé ấy, ai cũng đã từng có mà, phải không? Nhưng rồi thời gian qua đi, và những kí ức êm đềm một thời ấy cũng dần trôi vào quên lãng. Có thể là những điều đó chưa mất, mà không, sự thật là không bao giờ mất. Chỉ có điều, nó giống như một căn phòng trong số rất nhiều căn phòng trong tim ta. Thời gian trôi qua, và ta quên mất việc ghé qua căn phòng đó. Để rồi, bụi bám đầy nơi đó. Một lúc nào đó, vô tình đánh rơi thứ gì đó, và vào căn phòng đó để tìm. Ta mới bất chợt nhận ra là nơi đây đã lâu rồi ta không vào.

Thành ra, Yoon Ho trong đây cũng vậy. Mười tám, đã mười tám rồi chứ không phải là mười lăm nữa! Mười tám thì phải khác mười lăm chứ! Mười tám, tóc đã thôi rối, tức là đã thôi trẻ con. Mười tám, yêu cũng khác. Và có lẽ, đã thôi yêu mắt thôi trong. Đọc đến đây, có chút gì đó xót, là chút thôi! Nếu mắt đã thôi trong, thì nét hồn nhiên của ngày xưa cũng mất rồi! Đời người mắt vốn trong, nhưng trải nghiệm nhiều, tất mắt sẽ thôi trong (chứ không dám nói là đục, nghe ghê chết đi được).

Ngày gặp, Changmin là cậu bé mắt trong, và sáng.

Chang Min ngoài đời, theo ý kiến chủ quan thì mắt trong nhất trong cả 5 người. Ấy là tôi thấy thế. Đương nhiên, theo tôi thì, Jae Joong ngoài đời là có đôi mắt đẹp nhất. Nhưng mắt long lanh và sinh động nhất thì phải nói đến Chang Min. Nhưng mà, mắt trong không có nghĩa là quá ngây thơ, hồn nhiên hay là không biết gì. Chang Min mắt trong nhưng trong đôi mắt ấy chất chứa nhiều thứ lắm! Chang Min không phải lúc nào cũng là gắn với thức ăn, không phải lúc nào cũng quậy phá như chúng ta vẫn nghĩ. Chang Min còn có một khía cạnh khác, rất riêng! Đó là một điều gì đó, đọng lại ở ngay đôi mắt ấy thôi! Tôi luôn có cảm giác như thế nhưng có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể hiểu được đó là điều gì. Muôn đời, tôi chẳng bao giờ có thể hiểu được 5 con người ấy. Mà không, đến biết còn chưa biết chứ nói gì đến hiểu.

“Mắt Trong…” Yunho gọi, lẩn thẩn nhìn bụi đường tung.

“Tóc Rối neh…?” Jaejoong của Yunho trả lời, môi mím chặt ngơ ngẩn. “Anh đã đi đâu…?”

“Em đã làm gì?”

“Em ở lại đó, nhưng anh đi mất.”

Đọc đến đây mới vỡ lẽ. Ra là thế.

Một người muốn đi theo một người

Một người thì lại quyết định ở lại vì một người

Để rồi cuối cùng, họ xa nhau

Đúng là bí mật. Chỉ vì muốn giữ bí mật, chỉ vì muốn làm người kia ngạc nhiên mà cuối cùng họ xa nhau. Họ đâu có biết rằng chính vì cái bí mật không đáng là bí mật ấy đã vô tình kéo họ ra xa nhau suốt chừng đó thời gian. Bí mật, có rất nhiều bí mật phải không? Nhưng có những bí mật là vô tình được tạo ra mà thôi, vô tình. Nhưng nó lại gây nên rất nhiều chuyện mà muôn đời ta không bao giờ có thể tưởng tượng được!

Hoàng tử lớn chờ hoàng tử nhỏ. Đến trọn đời.

Chàng ôm tình yêu đến trọn đời, và chết trong đơn côi. Vì yêu.

Cái câu truyện cổ tích về Hoàng tử lớn và Hoàng tử nhỏ, kết sao mà buồn quá! Cho nên, thành ra, lại không phải là cổ tích nữa rồi! Nhưng mà thôi, đâu cần cổ tích! Nếu cổ tích đã buồn, thì ta nên viết lại trong đời thực một cổ tích khác có cái kết có hậu hơn nhỉ! Vì như đã nói, có đến hai câu chuyện cổ tích lận mà. Một cổ tích không có thật, của Hoàng tử lớn và Hoàng tử nhỏ. Một cổ tích là có thật, của Yoon Ho và Jae Joong. Nếu cổ tích của Hoàng tử lớn và Hoàng tử nhỏ như thế, thì cổ tích của Yoon Ho và Jae Joong có thể thay đổi, có thể tốt hơn, rất nhiều!

Yunho nghĩ, Jaejoong của Yunho chân thật.

Anh theo em, nhưng em biến mất. Câu nói này, Yunho chẳng thể nói ra.

Chỉ cười như ngày xưa bên nhau, họ đã hát.

Cần gì phải giải thích, cần gì phải nhiều lời. Chỉ cần nhìn nhau và cười, như ngày xưa là đủ. Vậy ra, Jae Joong của Yoon Ho không hề dối lừa mà ngược lại, Jae Joong của Yoon Ho rất chân thật! Và Jae Joong của Yoon Ho mãi là Mắt trong của ngày xưa, của cái thời mười ba hay trú mưa dưới cổng nhà Yoon Ho, của cái thời hay hát bài đồng dao đơn giản ấy. Yoon Ho của Jae Joong, có thể tóc đã từng thôi rối, nhưng sâu thật sâu bên trong con người ấy, có lẽ, vẫn mãi là Tóc rối của ngày xưa, của cái thời che ô đưa Jae Joong về đoàn xiếc, của cái thời ngồi bên cửa sổ viết truyện cổ tích có cái kết không có hậu để rồi Jae Joong buộc phải sửa lại, của cái thời ngốc nghếch và vụng về với nụ hôn đầu tiên như thế.

Mãi như lần đầu tiên…

Và Yunho hôn, Jaejoong của Yunho ngỡ ngàng mắt lại thêm trong trẻo. Đưa tay vò tóc Yunho thêm rối.

Đọc đến đây, khẽ cười. Hạnh phúc quá! Mắt đã trong lại rồi nè. Tóc cũng rối lại nữa! Ừ nhỉ, đơn giản thế mà ta không biết! Nếu mắt đục thì gạn cho nó trong lại, nếu tóc hết rối thì vò là nó sẽ rối lại thôi! Ai bảo là ngày xưa không thể lấy lại? Căn phòng nhỏ bé trong tim, nếu chịu khó lau chùi và dọn dẹp thì bụi sẽ không bám nữa đâu! Nụ hôn lần này, có thể nắm bắt được không? Có thể chạm được không? Không! Muôn đời không! Nhưng lần này, đã cảm nhận được. Rõ ràng là khác với nụ hôn trước rất nhiều!

Ngày trở lại, bên nhau, họ kể chuyện đời. Câu chuyện về một rạp xiếc du hành qua những vùng sỏi đá, một trái tim đêm ngày mơ thấy nụ cười xinh. Về việc vì yêu thương mà đánh mất cơ hội. Về sự tha thứ dễ dàng cho lầm lỗi ngốc nghếch ngây ngô của mình.

Ấy, là một câu chuyện mới với một cái kết mới. Uhm, cho dù có là hai người và một chuyện tình, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy như là hai. Nếu mối tình đầu đẹp và dở dang, coi như là chia lìa thì chuyện tình thứ hai khác hơn rất nhiều. Ừ thì vẫn là hai người đấy, nhưng ai bảo là không thể có một bắt đầu mới chứ? Một sự khởi đầu mới cũng là một câu chuyện tình mới, nhỉ! Nếu mối tình đầu là của ngày xưa là của những gì nguyên vẹn nhưng ngây ngô; thì mối tình thứ hai là của hiện tại, của những những gì không hẳn là nguyên vẹn, nhưng lại chín chắn hơn rất nhiều! Không dễ để nó trôi tự do đến nỗi trôi hẳn đi như ngày xưa, nhưng cũng không giữ nó quá chặt.

Ngày trở lại, họ bắt đầu yêu.

Đan tay nhau, mùa hạ ngang ô cửa gỗ nâu bám bụi.

Lại một cơn mưa.

Họ lại bắt đầu yêu đấy! Một khởi đầu mới tốt đẹp hơn đấy! Cùng trở về chốn cũ, nơi mà họ đã gặp nhau, để bắt đầu một điều mới. Ở lại nơi cũ, sống với những điều mới. Ở lại nơi mãi không phai nhòa, sống với những điều không thể quên. Ấy, là hạnh phúc bất tận. Lại một cơn mưa, và lại một mùa nữa trôi qua nhé. Nhưng lần này, ở bên nhau và nắm chặt tay, không buông ra nữa!

***

Đây đúng là một câu chuyện cổ tích Au ạ! Đẹp lắm! Nó nhẹ, nhưng không chìm hẳn mà cũng không nổi hẳn, chỉ vừa đủ để đọng lại. Nhưng tôi thích thế! Đâu cần cổ tích cứ phải là như cái kết cũ khi mà đời vốn đã thú vị và đẹp hơn rất nhiều rồi! Cổ tích là một thứ gì đó mà tôi mãi không nắm bắt được, có lẽ cũng không hiểu được. Nhưng tôi nghĩ là tôi thích nó, cho dù, có thể là tôi không hiểu nó cho lắm. ^_^

Hoàng tử ếch, có hai hoàng tử ếch

Tình yêu, vâng, đúng là có một cuộc tình

Vậy là đủ!

Cảm ơn Au vì đã viết fic này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro