yunjae hoangde

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

Đêm hôm nay thật sự là một đêm khó ngủ của tiểu hoàng tử Kim Jaejoong. Chẳng hiểu sao rõ ràng phụ hoàng bảo là thái tử đã khỏe trở lại nhưng cả đêm ngài cứ than lạnh suốt. Đắp bao nhiêu chăn vẫn cứ lạnh trong khi trán ngài không có nóng.

Chắc là chưa khỏi hẳn- tiểu hoàng tử đã tự nghĩ như vậy.

Và vì thương huyng mình đang rét run cầm cập, một mình chống chọi với cái lạnh, cậu đã lấy thân mình làm gối ôm cho ngài. Như vậy là cậu đã tốt với ngài lắm rồi đó tại vì từ lúc 6 tuổi, cậu đã dọn ra nằm riêng tuy là vẫn cùng phòng. Dù sao lớn rồi, không thể nằm chung mãi được.

Có vẻ như cách làm của cậu rất có hiệu quả thì phải bởi ngay khi được ôm cậu thì thái tử không còn kêu lạnh nữa. Điều này cũng khiến cậu không khỏi băn khoăn, không biết mấy đêm không có cậu ở đây, thái tử làm cách nào mà ngủ được? Chẳng lẽ ngài lại mất ngủ sao? Như thế thì không được rồi, cậu nhất định sẽ ở bên ngài cho đến khi ngài hoàn toàn khỏi bệnh

Nhưng Jaejoong đâu biết rằng có một kẻ đang vừa ôm cứng lấy cậu vừa tủm tỉm cười trong giấc ngủ. Đúng là sách của Heechul thúc thúc có khác, cấm có sai. Muốn phi tử chiều thì phải giả vờ ốm. Từ giờ, ngài sẽ chăm chỉ nghiên cứu mấy quyển sách ấy hơn chứ mấy quyển mà ngài đã đọc trước kia chẳng quyển nào đúng cả.

Còn tiểu hoàng tử Kim Jaejoong thì không hiểu tại sao đêm đó cậu lại toàn mơ thấy dê. Dê được thả đầy đồng. Lúc đầu là dê con sau là dê mẹ rồi dê bố và cuối cùng là dê cụ. Mà con dê nào cũng to, cũng bự cả, chúng cứ vây quanh cậu hát líu lo và còn dụi dụi vào người cậu nữa. Có khi nào cậu thèm thịt dê quá nên mới như vậy không nhỉ? Có lẽ ngày mai cậu phải nói phụ hoàng sai người làm thịt dê cho cậu ăn mới được.

Mà phòng của cậu đúng là dạo này lắm muỗi thật. Bằng chứng là sáng nào tỉnh dậy cũng thấy muỗi đốt cho đầy người, nốt nào cũng to cả, hình thù cũng giống nhau nhưng chẳng thấy ngứa. Mà chẳng hiểu sao chỉ có mình cậu bị đốt thôi còn hoàng thái tử nằm cạnh thì chẳng bị đốt bao giờ cả. Chắc là tại cậu trắng trẻo, xinh xắn, hồng hào hơn hoàng huyng nên muỗi mới thích đốt cậu hơn chăng? Hay tại cậu có thói quen ngủ rất say nên mới bị như thế? Nhưng mà như thế thì không được rồi, phải gọi người đến diệt muỗi thôi chứ nếu không, ngày nào người cậu cũng đầy nốt đỏ như thế này thì xấu lắm.

Nhưng lạ lắm, cho dù có diệt thế nào thì cậu vẫn cứ bị đốt. Chỉ đến khi nào thái tử khỏi hẳn bệnh, cậu không còn nằm với ngài nữa thì mới thôi dù có đôi lúc vẫn xuất hiện vài nốt nhưng mà thế là ít rồi.

Dạo này, thái tử cũng chăm học ghê cơ. Trong khi các huyng đệ tỉ muội khác sau giờ học vẫn thường tranh luận với nhau về những câu chuyện cổ tích vừa mới đọc được về các công chúa hoàng tử, ông tiên bà tiên thì ngài lại bảo là không có hứng. Ngài vẫn thường trở về phòng rồi đọc cái quyển gì đó và ghi ghi chép chép ra một quyển tập nhỏ. Thỉnh thoảng ngài còn gật gù ra chiều tâm đắc lắm. Chắc là ngài bận học binh pháp nên bây giờ cũng không có nhiều thời gian chơi với cậu như trước. May mà có Yoochun, Junsu, Kibum, Changmin vào cung cùng học rồi chơi với cậu nên cậu cũng đỡ buồn.

.

.

.

- Jae huyng, Susu bảo là không cho đệ nắm tay đệ ấy nữa tại đệ nắm lâu lắm, đệ ấy không thích. Giờ đệ ấy chỉ nắm tay Changmin với Kibum thôi. Đệ không được nắm nữa. Đệ thích Susu cơ, đệ thích nắm tay đệ ấy cơ- tiểu vương gia Park Yoochun mếu máo với Jaejoong khi tiểu đệ Kim Junsu không cho chơi cùng.

- Cái này thì huyng không biết đâu. Đó là tại đệ đấy chứ. Ai bảo đệ cứ quấy rầy Susu suốt. Đệ ấy làm thế là phải rồi- tiểu hoàng tử Kim Jaejoong tỏ vẻ rất đồng cảm với Junsu, dù sao cậu cũng bị thái tử làm vậy suốt rồi nên có thể phần nào hiểu được cảm giác của Su.

- Không ai thích chơi với đệ cả. Nếu vậy thì đệ không thèm chơi với mọi người nữa, đệ vào chơi với Yunho huyng đây- tiểu vương gia Park Yoochun giận dỗi chạy vào Suju cung.

Lúc tiểu vương gia đến, hoàng thái tử vẫn đang miệt mài nghiên cứu sách vở.

Đúng là hoàng huyng có khác, khí chất hơn người, thảo nào mà hoàng thúc thúc lại chọn huyng ấy là thái tử - Yoochun thầm thán phục huyng của mình. Nó tò mò bước lại rồi hỏi:

- Hoàng huyng, huyng đang nghiên cứu gì vậy?

- Chunnie, đệ làm gì ở đây vậy, Joongie đâu?

- Huyng ấy đang chơi với Susu, Minnie và Bummie ở ngoài kia. Susu không muốn cho đệ chơi cùng. Đệ mới chỉ nắm tay đệ ấy lâu lâu một chút thế mà đệ ấy đã ghét đệ rồi. Tại đệ thích Susu chứ bộ, đệ có bao giờ đòi nắm tay Minnie hay Bummie đâu.- Yoochun mặt mày ỉu xìu nhìn ngài trông đến là tội nghiệp.

- Đấy là tại đệ chưa có kinh nghiệm thôi. Ngày trước huyng cũng như đệ nên mới bị Joongie ghét, giờ thì huyng hiểu ra rồi. Đệ nhìn xem huyng còn viết hẳn nhưng điều mà mình đã trải nghiệm cũng như tìm hiểu được ra quyển tập này đây.

Yoochun cầm quyển tập lên xem.

Trang đây tiên là tựa đề: CHINH PHỤC HOÀNG PHI.

Trang thứ hai là danh sách các hoàng phi và trong đo chỉ có một cái tên: JOONGIE YÊU DẤU. ( đáng ra ngài đã kẹp bức tranh ngài vẽ Joongie đang tắm ở đây nhưng vì đưa cho Yoochun đọc nên ngài đã cất đi).

Trang ba là bí quyết để lấy lòng các phi tử.

Trang bốn là bí quyết để được gần gũi các phi tử. Trong đó nói rõ nếu bị cấm 'hành động' trực tiếp thì có thể làm gián tiếp hoặc là lén làm sao cho đối phương không biết. Phải tấn công từ từ không được nóng vội.

Trang năm là làm thế nào để được phi tử quan tâm và chiều chuộng. Trong đó có chiêu giả ốm mà hoàng thái tử đã thực hành mấy hôm trước.

Trang sáu là những điều cấm không nên làm.

Trang bảy là CHUYỆN 'CHĂN GỐI'-BÍ QUYẾT RƯỚC VỢ NHANH VỀ NHÀ, trang này thì vẫn còn bỏ trống.

- Hoàng huyng, sao đến chuyện 'chăn gối' huyng lại không viết tiếp? Mà chuyện 'chăn gối' là gì hả huyng?

- Cái này huyng cũng chỉ mới đọc sách và đang nghiên cứu chưa có thực hành với Joongie nên cũng chưa hiểu rõ lắm. Giờ huyng phải xem xét kĩ các bước làm đã rồi tính sau.

- Muốn biết chuyện 'chăn gối' thì phải thử với Jae huyng à? Vậy sao huyng còn không mau làm đi.

- Không được, huyng còn chưa có cơ hội. Nhưng đệ yên tâm huyng nhất định sẽ thực hành sớm thôi để còn rước phi tử về chứ.

- Oa, huyng của đệ giỏi quá! Suy nghĩ cũng sâu xa nữa. Đã biết nghĩ đến chuyện lấy vợ rồi. Sau này có lẽ đệ sẽ học tập huyng nhiều rồi. Đệ cũng muốn lấy Susu làm vợ sớm sớm mà.

- Nếu đệ muốn thì cứ lấy về xem đi, huyng cho đệ đấy còn huyng sẽ viết ra bản khác.

- Cảm ơn hoàng huyng. Đệ nhất định sẽ học tập huyng để sớm lấy được vợ. Susu à, đệ chờ huyng nhé.

Trong lúc đó

- Jae huyng sao đệ cứ thấy lạnh lạnh sống lưng làm sao ấy

- Ta cũng thế, có phải là sắp có chuyện gì không hay xảy ra không nhỉ?

.

.

.

Đêm hôm đó, tiểu hoàng tử Kim Jaejoong lại mơ về dê. Không biết ai thả mà nhiều thế? Dê lần này to hơn hẳn lần trước, con nào con nấy béo núc na núc ních. Chúng nó không chỉ dụi dụi vào người cậu mà còn tấn công cậu nữa.

Ôi, ác mộng ác mộng! Có khi nào vì mấy hôm nay cậu toàn ăn thịt dê nên chúng mới hiện về dọa cậu trong giấc ngủ thế không nhỉ? Nếu như thế thì cậu sợ lắm rồi, cậu sẽ không bao giờ ăn thịt dê nữa.

- Phụ hoàng, Joongie muốn đổi món!

End chap 2.

Chap 3

Người ta vẫn thường nói khi ngưỡng mộ một ai đó thì thường hết lời ca tụng. Và vì vậy, tiểu vương gia Park Yoochun cũng không phải là một ngoại lệ nhất là khi tiểu vương gia đã phục lăn hoàng huynh của mình.

Người ta cũng thường nói, tiếng lành thì thường đồn xa. Nhưng cũng chẳng biết là đồn đại thế nào và đồn đại cái gì mà triều đình năm đó sặc mùi dê.đến nỗi triều đình không thể nhập dê vào cung để ăn nữa. Hậu quả là, những người nông dân chăn dê năm đó không bán được hàng phải chuyển sang nghề khác. Theo thống kê của lại bộ thượng thư Lee Teuk thì năm đó ngành nông nghiệp của nước Dong Bang đã bị thiệt hại không nhỏ mà lí do là vì dê thừa quá nhiều. Cũng may hoàng thượng đã triệu tập nhất chính vương Kim Heechul về bàn bạc và đã có những biện pháp khắc phục nên người dân cũng mau chóng ổn định được cuộc sống. Nhưng được cái sau chuyện đó, triều đình dường như gần gũi với nhau hơn. Các vương tôn công tử đều trở nên thân thiện, gắn bó hơn. Họ vẫn thường truyền tụng cho nhau một câu thơ của một nhà thơ nào đó

"Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?

Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn"

(xin lỗi ai là fan của nhà thơ CHế Lan Viên nhé)

Mà nhắc mới nhớ sao mãi mà nhất chính vương vẫn chưa nhận được quyển sách mà người đã đặt mua lần trước nhỉ? Có khi nào là đã thất lạc ở đâu đó rồi không? Nếu như thế thì không ổn. Người không muốn ai đọc được quyển sách đó rồi lại đánh giá không hay về nhân phẩm cũng như tư cách của người. Thực sự thì rất ít người có thể thưởng thức được nó. Mong rằng không có gì trục trặc và nó sẽ được chuyển đến cho người trong thời gian tới.

.

.

.

---------------- -------------------- ------------------- -------------- ------------ -------- -------

- Đệ ghét huynh lắm, sao huynh bắt đệ tập nhiều thế? Đệ đau hết cả người đây này, bắt đền huynh đấy.- tiểu hoàng tử Kim Jaejoong dường như vẫn còn ấm ức sau ngày luyện võ đầu tiên của mình. Cũng đúng thôi khi mà Kibum luôn dịu dàng chỉ bảo Changmin, Yoochun thì nhẹ nhàng giúp Junsu những đường kiếm cơ bản đâu tiên còn hoàng huynh của cậu thì sao?

- Đệ phải ráng tập lên, động tác phải dứt khoát vào. Đúng rồi, cứ thế, đúng... đệ giỏi lắm

- Hoàng huynh, huynh cho đệ nghỉ một chút đi, nãy giờ tập đệ đau người quá.

- Không được, đệ nhìn ta đây này, ta đã tập thành thạo rồi còn đệ còn chưa cầm kiếm được cơ mà, phải tập tiếp!

Báo hại cho cậu bây giờ cảm thấy cả người mỏi nhừ, không thể cứ động được nữa. Nếu hoàng huynh của cậu không ép cậu tập nhiều quá thì nhất định cậu sẽ không mệt như thế này.

- Kìa Joongie, huynh là chỉ muốn tốt cho đệ thôi mà. Phải vận động nhiều mới tốt cho sức khỏe, mà đệ cũng có thể tiến bộ nhanh nữa. Nhất định sau này đệ sẽ có võ công cao cường cho mà xem.

- Nhưng đệ đau người lắm.

- Vậy để ta đấm bóp cho đệ nha!

- Thật chứ? Cảm ơn huynh.

- Vậy để ta giúp đệ cởi bớt áo choàng ra để ta dễ dàng xoa bóp nhé.

.

.

.

- Đệ thấy dễ chịu không Joongie, ta đã rất nhẹ nhàng đấy!

- Ừm, dễ chịu lắm. Huynh đừng có xoa mỗi mông đệ thế. Huynh cứ tiến lên đi. Đúng rồi, chỗ đó, đệ mỏi chỗ đó.

- Ừm, ta biết rồi. Mà đệ lật người lên đi. Ta đấm bóp lưng cho đệ xong rồi.

- Ừm, đúng là dễ chịu thật. Nhưng huynh chuyển chỗ đi, xuống phần dưới dưới ấy.

- Vậy ta chuyển tay xuống dưới nhé

Hoàng thái tử xoa dần dần xuống dưới. Ngài xoa đều bụng cậu rồi tay lần mò xuống dưới.

- Huynh, phần đó không cần xoa bóp đâu! Đệ không có mỏi cho đó. Huynh chuyển xuống dưới nữa đi.

Hoàng thái tử ngoan ngoãn nghe lời, ngài xoa đều hai chân, mang lại một cảm giác thoải mái cho tiểu hoàng tử.

- Joongie vậy từ nay ngày nào ta cũng xoa bóp cho đệ nhé!

- Ừm, vậy thì còn gì bằng. Đệ cảm ơn huynh.

Đúng là hoàng huynh tốt với mình thật, thế mà trước đây mình lại ghét huynh ấy, thật là đáng trách- tiểu hoàng tử đã nghĩ thầm trong bụng như vậy.

- Mà Joongie này, tuần sau là đến sinh nhật tròn 13 tuổi của huynh rồi đấy!

- Ồ, ngày 6 tháng 2 đến nhanh vậy sao? Vậy năm nay huynh muốn đệ tặng huynh cái gì?

- Đệ sẽ thực hiện mọi điều ta muốn chứ?

- Ừm, sinh nhật huynh mà. Chỉ cần huynh thích, đệ sẵn sàng đáp ứng mọi thứ.

- Đệ hứa nhé.

Tiểu hoàng tử gật đầu chắc nịch.

Hoàng thái tử thấy vậy thì mặt mày rạng rỡ ôm chầm lấy cậu rồi hôn một cái rõ kêu lên má. Ngài còn nhìn cậu cười típ cả mắt nữa. Chẳng lẽ ngài lại mừng đến thế ư? Sao tự dưng cậu thấy ngài giống như là người đã thả dê trong những giấc mơ của cậu quá!

.

.

.

Sáng hôm nay cũng như những sáng khác, hoàng thái tử lại thức dậy trong tâm trạng vui vẻ. Ngài bắt đầu những công việc thường nhật như vệ sinh thân thể, thay quần áo mới... Ngài luôn muốn xuất hiện trước mặt Joongie của ngài trong tình trạng bảnh bao nhất.

Mà không hiểu sao ngài cứ thấy có gì đó khác lạ trong người. Dạo gần đây, ngài đã cảm thấy như thế rồi. Quần áo thì dường như ngắn hẳn đi. Nhưng vấn đề này thì không sao bởi ngài vốn dĩ đã tuấn tú sẵn nên mặc gì mà chẳng đẹp cho dù là hơi ngắn một chút.

Vấn đề là ở chỗ khi ngài nhìn thấy Joongie của ngài. Trong mắt ngài, đột nhiên cậu trở nên xinh xắn và đáng yêu lạ lùng dù thật ra cậu chẳng có gì là khác so với trước kia. Xung quanh cậu dường như còn có cả ánh hào quang tỏa lấp lánh khiến ngài không thể làm chủ nhịp đập trái tim mình khi ở gần bên cậu. Ngài có cảm tưởng cậu như là người được nữ thần tình yêu phái xuống để giành riêng cho ngài vậy.

- Hoàng huynh, huynh dậy rồi à? Sao sớm thế?- tiểu hoàng tử trong bộ dạng còn ngái ngủ đột nhiên xuất hiện trước mặt ngài.

Ôi trời hãy nhìn tiểu hoàng tử của ngài lúc này xem. Đôi môi đỏ hồng này, đôi mắt long lanh nước này, hai má hồng hồng này. Ánh hào quanh xung quanh cậu lại một lần nữa hiện lên chói lóa trong mắt ngài. Ngài có cảm giác như cậu là cây kẹo phát sáng mà ngài vẫn thường thích ăn vậy. Cậu còn tiến tới đứng sát trước mặt ngài nữa chứ? Ngài có mơ không đây?

- Hoàng huynh, huynh sao vậy? có chuyện gì à?- nhìn thấy hoàng thái tử đang đứng trơ như tượng nhìn mình, tiểu hoàng tử bèn tiến lại gần và lấy tay huơ huơ trước mặt ngài.

- Hoàng đệ, trên mí mắt đệ có dính gì kìa. Đệ nhắm mắt lại đi để ta thổi cho nó bay đi.

- Thôi không cần đâu huynh, để đệ lấy khăn lau là được rồi.

- Không được, làm như thế có thể sẽ bị xước mắt đấy! đệ cứ đứng yên để ta thổi cho.

Đợi cho tiểu hoàng tử nhắm mắt lại, hoàng thái tử mới từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt bầu bĩnh của cậu. Ngài từ từ cúi mặt xuống. Đến khi khuôn mặt cả hai sắp chạm vào nhau thì:

- Khởi bẩm thái tử điện hạ nô tài có việc xin cầu khiến- tiếng tiểu Quế Tử vang lên cắt đứt phút giây lãng mạn mà hoàng thái tử đã cất công tự dựng nên từ nãy đến giờ. Ngài bực tức buông tiểu hoàng tử (lúc này đã mở to mắt nhìn tên tiểu tử kia) ra rồi quát:

- Có chuyện gì mà mới sáng đã làm phiền ta rồi!

- Dạ bẩm, hoàng hậu nương nương sai nô tài đến truyền thái tử điện hạ và hoàng tử sang SM cung gặp người có chuyện ạ.

- Mẫu hậu bảo ta sang đó gặp người sớm vậy sao? Thôi được rồi, cho ngươi lui. Ta và hoàng tử chuẩn bị một lát rồi sang ngay.

- Vâng, nô tài xin cáo lui!

.

.

.

- Hoàng nhi xin thỉnh an sức khỏe mẫu hậu!

- Hai con đứng lên đi.- hoàng hậu nhìn hai đứa con của mình rồi mỉm cười đôn hậu. Người khẽ nắm lấy tay tiểu hoàng tử rồi ân cần hỏi- Joongie, mẫu hậu nghe nói dạo này con ăn uống không được tốt nên phụ hoàng phải sai người đích thân nấu ăn riêng cho con có đúng không?

- Dạ, dạo nay con ăn ngon miệng rồi ạ.

- Vậy là mẫu hậu yên tâm rồi.

- Ôi trời, mẫu hậu, người cũng bị muỗi đốt ạ?- đột nhiên tiểu hoàng tử tròn xoe mắt chỉ chỉ vào những dấu đỏ đỏ lấp ló sau cổ áo của người.

- Ý con là những cái dấu này hả?

Tiểu hoàng tử gật đầu cái rụp khiến hoàng hậu nương nương bật cười. Người khẽ ôm cậu vào lòng rồi mỉm cười nói:

- Cái này không phải là muỗi đốt đâu, là do tối qua hoàng thượng 'yêu' ta nên mới như vậy.

- Thế được phụ hoàng yêu là như vậy hả mẫu hậu. Sao lại như thế được ạ?

- Thì người là hoàng thượng mà! Thế Joongie cũng có những cái dấu đỏ đỏ như vậy trên người à?

- Vâng. Dạo nay hầu như ngày nào con cũng có, không tin thì mẫu hậu xem đi này- vừa nói cậu vừa xắn tay áo lên để lộ những vết đỏ còn rất mới- mẫu hậu có phải vì phụ hoàng cũng yêu con nên con mới có chúng không?

- Ồ, cái này thì...- hoàng hậu nương nương khẽ liếc sang hoàng thái tử.- là do con bị một con muỗi khổng lồ, đầu đen nó đốt đây mà.

Thật ra hoàng hậu không còn lấy làm lạ với chuyện này bởi hoàng thái tử chẳng phải là bản sao của hoàng thượng sao?

- À mà ta gọi các con đến đây là vì có chuyện muốn nói. Hôm qua Lee sư phụ đã nói chuyện với phụ hoàng các con. Lee sư phụ muốn các con đến chùa Avex luyện võ. Ở đó không gian thoáng đãng, rộng rãi lại yên tĩnh rất thích hợp cho các con luyện tập. Ngày xưa phụ hoàng các con cũng đã từng đến đấy đó. Vì vậy, các con hãy về chuẩn bị sớm, ngày mai Lee sư phụ sẽ đến đón các con đi.

- Mẫu hậu, mai là đi luôn sao?

- Ừm, cả Chunnie, Bummie, Susu, Minnie cũng đi nữa. Mà các con đến đấy có nhiều chỗ chơi lắm đấy, chứ không tù túng như trong cung đâu.

- Ôi, thế thì vui quá! Mẫu hậu, chúng con về chuẩn bị đây.

- Khoan đã, Yunnie, con có thể nói chuyện với mẫu hậu một lúc được không?

.

.

.

Hai canh giờ sau, hoàng thái tử từ Sm cung trở về trong tâm trạng vui vẻ. Chẳng biết hoàng hậu nương nương đã nói gì với ngài. Chỉ biết rằng ngài đột nhiên trở nên phong độ hơn ngày thường. Ngài vẫn miệt mài ghi chép vào quyển tập nhỏ trên môi lại nở một nụ cười mãn nguyện. Hình như ngày sinh nhật của ngài đang đến gần thì phải...

----------- ----------- --------------- ----------- ----------- ----------- ------------- ---------------

- Ôi ngôi chùa này đẹp thật đấy!- tiểu thiếu gia Kim Junsu khẽ reo lên khi đặt chân đến ngôi chùa.

- Ừ, đây vốn dĩ là ngôi chùa giành riêng cho triều đình mà. Susu, mình vào trong đi, còn nhận phòng nữa- tiểu vương gia Park Yoochun nhanh chóng kẻo tiểu đệ Junsu vào trong.

- À, mà sao không thấy hoàng huynh đâu nhỉ?- tiểu hoàng tử Kim Jaejoong khẽ thắc mắc.

- Lúc nãy, sư phụ gọi hoàng huynh vào có chuyện cần gặp rồi! Chắc lúc nữa huynh ấy sẽ đến sau.

- Ôi, Jae huynh, phòng huynh được gần sân bóng này, thích thế!

- Susu, đệ thích phòng này à? Vậy ta đổi phòng cho đệ đấy. Ta thích phòng đệ hơn, gần vườn hoa rất thoáng mát.

- Cảm ơn huynh, vậy chúng ta đổi phòng nhé!

Khi đã dọn phòng xong xuôi thì trời cũng đã tối. Cả bọn lục tục kéo đi ăn tối rồi lên giường ngủ sớm.

.

.

.

Đêm hôm đó. Trời không có trăng, tối đen như mực.

' Cạch' tiếng mở cửa căn phòng ở bên cạnh sân bóng vang lên. Và sau đó là một bóng đen đi vào.

' Hừ, sao không thắp nến lên chứ? Để phòng tối thế này sao? May mà các phòng thiết kế giống nhau nên ta mới biết đường đi đấy'

Thì ra bóng đen chính là hoàng thái tử. Ngài lại đến 'thăm' Joongie của ngài trước khi ngủ như một thói quen khi còn ở hoàng cung. Thật ra, ngài thường giành một phần thời gian nghỉ ngơi của mình để nghiên cứu sách và trăn trở về việc có phi tử sau này nên vẫn thường ngủ muộn hơn các huynh đệ khác.

Nhẹ nhàng lần mò đến gần chiếc giường, ngài khẽ nhoài người lên ngắm khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của cậu trong bóng tối.

Bỗng cậu choàng mạnh tay, ôm chặt lấy ngài rồi kéo xuống giường.

Trời, sao cậu mạnh bạo vậy? cậu đang thức hay là đang hành động trong giấc mơ? Mà sao cậu có cái gì đó khang khác thì phải?

Không được, ngài là hoàng thái tử, phải lấy lại thế thượng phong! Nghĩ vậy, ngài nhẹ nhàng xoay người cậu lại và nằm đè lên trên để dễ 'hành sự' nhưng cậu cũng không vừa, kéo bật ngài trở lại xuống giường.

Sao hôm nay cậu khỏe thế nhỉ? Bình thường cậu ngủ rất say mà?

----- ---------- ------------------- --------------- ----------------- ------------ --------

Trong khi đó, ở một khu rừng cách đó không xa:

- Jae huynh sao mãi mà vẫn chưa tìm thấy đường về vậy?

- Tại đệ đòi trốn đi chơi nên bây giờ chúng ta mới bị lạc như thế này. May mà huynh mang theo đuốc nên mới có cái để thắp nhìn đường.

- Huhu, chỉ tại đệ ham chơi thôi. Giờ đệ sợ lắm rồi!

- Đệ đừng khóc, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được đường về thôi. Ta thấy hình như chúng ta đã đi qua đây rồi thì phải.

- Đúng rồi, Jae huynh, huynh nhìn kìa, ngôi chùa chúng ta ở đằng kia rồi!

- Ôi may quá, chúng ta về đến nhà rồi. Susu ơi, mình nhanh chóng vào trong kia thôi.

End chap 3

Chap 4

- Susu à, phòng đệ tối quá! Đệ thắp nến lên đi!

- Vâng, Jae huynh, huynh chờ đệ một chút!

Khoan đã, Susu?

Jae?

Và lúc mà căn phòng được thắp nến cũng là lúc có một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên:

- Yun huynh, Chun huynh, hai huynh đang làm gì ở phòng đệ vậy?

1s

2s

3s

Chớp chớp 4 mắt nhìn nhau

- AAAAAAAAAAAAA, hoàng huynh, huynh đang làm cái gì ở đây vậy hả?- tiểu vương gia nhanh chóng ngồi bật dậy rồi hét lên.

Trời ơi, hãy thử nhìn tình cảnh của tiểu vương gia hiện giờ xem thì sẽ biết vì sao tiểu vương gia lại hét lên như vậy. Vâng, tiểu vương gia đang ôm chặt cứng hoàng huynh của mình. Sẽ chẳng có gì nếu vương gia không tưởng đó là Susu của mình và còn tính...ừm... chuyện này cũng khó nói lắm nhưng mà may là tiểu vương gia còn chưa kịp làm gì. Nhưng như thế là kế hoạch phá sản rồi. Trời ơi, lần đầu tiên, lần đầu tiên có cơ hội để được thực hiện ý định bấy lâu nay thế mà tất cả đã tan tành mây khói rồi. Còn hoàng huynh nữa, huynh ấy vào đây để làm gì?

Haizzz, tiểu vương gia à, cái này người ta gọi là hai tư tưởng lớn đụng độ nhau đấy!

- Chunnie, sao... sao lại là đệ?

- Cái đó đệ phải hỏi huynh mới đúng. Huynh đã có Jae huynh rồi. Hồi còn ở hoàng cung, tối nào huynh chẳng lợi dụng ôm hôn huynh ấy khi ngủ. Thế giờ huynh còn định chuyển sang Susu của đệ à? Huynh có biết là khó khăn lắm đệ mới có cơ hội được ôm Susu ngủ không? Tại sao bây giờ lại thành ra là huynh thế này!

Ôm hôn mình khi ngủ?

Lén vào phòng để ôm mình?

- Khoan đã, đây không phải là phòng của Joongie sao?

- Không, đây là phòng của Susu! Và huynh đã vào đây, ôm đệ từ nãy đến giờ

1s

2s

3s

- Ôi khônggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg.

Haizzzzzzzzz, hoàng thái tử à, cái này người ta gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy!

- Hai người đã hét đủ chưa vậy?- tiểu hoàng tử nhẹ nhàng hỏi.

- Joongie à?- không hiểu sao hoàng thái tử cứ cảm thấy sống lưng mình lành lạnh trước chất giọng ngọt ngào trong trẻo của tiểu hoàng tử.

- Hoàng huynh, vậy huynh ra ngoài được chưa? Đệ và Susu còn phải đi ngủ nữa! Hay là huynh còn phải ôm hôn đệ thì mới ngủ được?

- À, không, ta sẽ đi ngay, đi ngay bây giờ. Chunnie, chúng ta về phòng thôi để Joongie và Susu còn phải đi ngủ nữa.

Hoàng thái tử lấm lét nhìn Joongie của ngài nhưng cái mà ngài nhận được lại là một cái nhìn đầy nguy hiểm. Ngài với tiểu vương gia đau khổ, dắt díu nhau đi về phòng.

- Susu à, đệ nghe đây, từ bây giờ chúng ta phải chốt chặt cửa chính trước khi ngủ nghe chưa?

- Vâng, huynh yên tâm. Đệ hiểu rồi!

Sáng hôm sau, tại lớp học:

- Joongie à, đừng giận ta nữa, ta biết lỗi rồi mà! Ta hứa lần sau sẽ không làm như vậy nữa!

- Hừ, hứa, huynh hứa bao lần rồi, lần này đệ sẽ không tha thứ cho huynh nữa đâu!

- Susu à, ta xin lỗi mà, đệ đừng phớt lờ ta nữa mà!

- Không, đệ không thích huynh nữa, đệ không chơi với huynh nữa!

Ở một góc lớp nơi mà tiểu vương gia Kim Kibum và tiểu thiếu gia Shim Changmin đang ngồi:

- Ồ, không biết là Yun huynh và Chun huynh đã làm cái gì mà lại khiến Jae huynh và Susu giận suốt thế nhỉ? May mà Minnie không giận ta nhỉ?

- Vì Bummie không giống Yun huynh và Chun huynh mà sao Minnie lại giận được!

- Minnie, hôm nay ta mang xâu kẹo hồ lô đệ thích đến đây này.

- Ôi, Bummie cho Minnie à, yêu Bummie nhất!

- Nếu yêu ta thì phải làm như thế nào?

- Lại phải popo lên má à?

- Không, xâu kẹo lần này to hơn những lần khác. Minnie, phải popo lên môi cơ!

- Popo lên môi thì sẽ được kẹo à?- tiểu thiếu gia Shim Changmin khẽ cau mày nghĩ ngợi- thôi được Minnie sẽ popo Bummie vậy.

Tiểu thiếu gia Changmin popo một cái chóc lên môi của tiểu vương gia Kim Kibum rồi hớn hở nhận lấy kẹo.

Còn tiểu vương gia Kibum thì hướng ánh mắt đắc ý về phía hai huynh của mình vẫn đang ngồi nhìn nhau khóc thầm ở đằng kia. Cũng đúng thôi khi mà Kim vương gia vẫn được popo Minnie thoải mái thì hoàng thái tử và Park vương gia thậm chí còn không được chơi với người trong mộng của mình. Cái này có thể gọi là gừng càng non càng cay không nhỉ?

Tối hôm đó, một buổi tối trăng sáng vầ điều quan trọng là... không có ai bị lạc.

Cửa ba căn phòng bật mở và có ba bóng đen bước vào. Chỉ có điểm khác biệt là bóng đen vào căn phòng gần nhà bếp thì đường hoàng đi vào bằng cửa chính còn hai bóng còn lại thì phải chật vật leo vào bằng cửa sổ.

Một đêm yên bình lại trôi qua.

Sáng hôm nay, chim ca líu lo báo hiệu một ngày đẹp trời đang đến. Hoàng thái tử, Park vương gia và Kim vương gia khoác vai nhau huýt sáo trong tâm trạng vui vẻ.

Còn ba người còn lại thì hình như đang gặp chút rắc rối thì phải:

- Jae huynh à, sao người đệ sáng nay toàn cái nốt gì đỏ đỏ ấy.

- Đệ cũng vậy, huynh nhìn đây này!

- Ồ, thế hai đệ vẫn không biết sao?- tiểu hoàng tử ra vẻ hiểu biết nói- cái này là bị một con muỗi khổng lồ, đầu đen nó đốt đấy!

--------- ------------ ------------- ------------ --------------- ------------- ----------- ----------- ---

Cuối cùng thì cái ngày mà hoàng thái tử mong đợi nhất cũng đã đến. Nếu mọi người còn chưa biết hôm nay là ngày gì thì cứ thử nhìn cái không khí náo nhiệt ở ngôi chùa Avex này vào chiều nay mà xem. Người người tấp nập. Bàn tiệc cũng được bày ra khắp nơi. Các vương tôn công tử cũng từ khắp mọi miền tổ quốc kéo về đây tụ hội. Và điều quan trọng là đích thân hoàng thượng và hoàng hậu cũng đến đây dự tiệc nữa.

Tiệc gì mà linh đình vậy? Thật ra hôm nay là ngày 6 tháng hai và lẽ đương nhiên là ngày hoàng thái tử cất tiếng khóc chào đời.

- Hoàng huynh, chúc mừng sinh nhật huynh nhé!

- Ừm cảm ơn đệ!

- Hoàng huynh, muội chúc huynh mừng huynh thêm một tuổi mới!

- Ừm, cảm ơn muội nhiều lắm!

- Xem ra sinh nhật của hoàng nhi hôm nay náo nhiệt nhỉ?

- Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người đến rồi à?

- Sinh nhật hoàng nhi tất nhiên ta phải đến rồi. Tiểu Quế Tử, ngươi nghe đây, hôm nay việc tổ chức tiệc ta giao cho ngươi. Nhớ là mọi việc đều phải theo ý muốn của hoàng thái tử, ngươi hiểu chứ?

- Vâng, nô tài tuân chỉ.

Mọi người đến càng ngày càng đông. Các tiểu thư, công chúa, quận chúa được dịp trưng diện y phục đẹp mắt, quí phái vẫn đứng vây quanh hoàng thái tử, cười đùa vui vẻ. Không hiểu sao thấy hoàng thái tử vui vẻ như vậy bên các tiểu thư kia, tiểu hoàng tử lại thấy buồn buồn trong lòng. Cậu thơ thẩn đi dạo một mình quanh vườn hoa gần đó.

- Jaejoong, sao đệ không vào trong kia trò chuyện với mọi người?

- Dong Wook huynh, huynh cũng đến đây à? Đệ thấy hơi mệt nên muốn ra ngoài này đi dạo một lúc.

- Đệ ở đây... vẫn khỏe chứ? Điều kiện có tốt như trong cung không?

- Đệ vẫn khỏe, cảm ơn huynh!

- Thật ra lúc đệ rời khỏi cung, ta cảm thấy rất buồn, ta...

- Dong Wook huynh, Joongie, hai người đang làm gì ngoài này vậy?

- Hoàng đệ đấy à? Đã lâu không gặp nhau nên ta muốn hỏi thăm tình hình của Jaejoong một lát.

- Ồ, huynh không cần bận tâm về Jaejoong đâu. Đệ ngày này mà chẳng ở bên cạnh đệ ấy. Hầu như lúc nào đệ và đệ ấy cũng ở bên nhau, tình cảm vô cùng thân thiết gắn bó, có đúng không Joongie?- Hoàng thái tử khẽ ôm tiểu hoàng tử vào lòng rồi nói tiếp- mọi người đang tìm huynh đấy, huynh vào trong đi, đệ và Joongie còn phải lo chuẩn bị cho bữa tiệc nữa.

- Ừm, vậy huynh vào trước nhé!

Đợi cho Dong Wook đi khuất, hoàng thái tử mới buông tiểu hoàng tử ra.

- Huynh làm gì mà ôm đệ chặt vậy? Mà sao huynh không ở trong kia mà trò chuyện tâm tình với mấy tỷ muội còn ra đây làm gì nữa.- tiểu hoàng tử khẽ chu chu môi hờn dỗi.

- Sao? Đệ không thích à?- hoàng thái tử bật cười trước điệu bộ dễ thương của cậu- thật ra, ở trong đó chán chết! Với lại ta ra đây tìm đệ là vì muốn nhận quà của đệ mà!

- Nhưng huynh chưa nói cho đệ biết huynh thích quà gì mà nên đệ... đệ chỉ biết mua tặng miếng ngọc bội này tặng huynh thôi. Hi vọng là huynh sẽ thích!

Hoàng thái tử cầm món quà lên rồi ngắm nghía. Đúng là miếng ngọc bội này rất đẹp (Joongie của ngài rất biết cách chọn đồ mà) nhưng lại không phải là món quà ngài mong muốn.

- Joongie à, miếng ngọc này ta rất thích, nhưng ta còn thích đệ tặng ta một thứ nữa!

- Là gì vậy?

- À, cái này... ta muốn...

- Bẩm hoàng thái tử, cái vòng hoa chúc mừng sinh nhật ngài của Han thái phó thì đặt ở đâu ạ?- tên Tiểu Quế tử không biết từ đâu lù lù xuất hiện phá hỏng phút giây quan trọng của hoàng thái tử.

- Thì ngươi cứ đặt ở giữa dãy bàn tiệc là được rồi. Việc nhỏ như vậy mà cũng hỏi ta là sao?

- Thế còn dãy bàn tiệc ở bên ngoài, người muốn nô tài xếp dọc hay xếp ngang?

- Xếp thế nào cũng được, tùy ngươi.

- Vâng, nô tài xin cáo lui- Tiểu Quế tử dợm bước đi nhưng rồi lại quay lại hỏi tiếp- hoàng thái tử người có muốn nô tài mang rượu ra để cho các bậc tiền bối uống trước không ạ?

- Tiểu Quế Tử chuyện gì ngươi quyết được thì ngươi quyết đi! Nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi vào trong kia lo chuẩn bị đi!

Thật là bực mình với tên tiểu tử này, sao cứ nhè những lúc quan trọng mà phá đám chứ làm ngài phải mất hứng! Phải tìm chỗ khác nói chuyện mới được nếu không tên tiểu tử này lại đến phá hỏng không gian riêng của ngài và cậu mất.

Nhẹ nhàng nắm tay tiểu hoàng tử ra ngọn đồi sau chùa. Nơi đây không gian rất yên tĩnh và quan trọng là chỉ có ngài và cậu thôi. Khẽ nâng khuôn mặt cậu lên, ngài nhìn sâu vào mắt cậu rồi dịu dàng nói:

- Joongie à, thật ra ta... ừm... ta muốn đệ tặng ta...

- Hoàng thái tử, số trái cây chuyển đến bị thiếu dứa, người có muốn nô tài sai người đi mua bổ sung không ạ?- tên trời đánh Tiểu Quế Tử bỗng nhiên lại xuất hiện chen ngang cuộc nói chuyện của ngài.

- TIểu Quế TỬ, ngươi còn định làm phiền ta đến bao giờ?- Hoàng thái tử dường như không còn giữ được bình tĩnh nữa, ngài quát lên- chuyện đó ngươi không biết phải giải quyết thế nào hả? Nếu không có dứa thì lấy quả khác mà thay vào!

- Vâng, nô tài hiểu rồi. Nô tài sẽ không làm phiền người nữa. Nô tài xin cáo lui.

Hừ, nói là không làm phiền nữa nhưng dù sao tên tiểu tử này cũng đã biết ta đang ở đây. Nhỡ có chuyện gì đó nữa lại đến đây tìm ta thì hỏng hết, tốt nhất là phải tìm chỗ khác.

Hoàng thái tử lại nhẹ nhàng nắm tay tiểu hoàng tử ra hồ nước gần đó. Ngài dắt tay cậu lên một con thuyền rồi tự tay chèo ra giữa hồ. Bây giờ cũng đã chập choạng tối. Ông mặt trời lười biếng rúc mình sau sau rặng núi xa xa, chỉ còn để lại một chút ánh nắng leo lắt.

Hoàng thái tử lại xoay mặt của tiểu hoàng tử đối diện với mặt mình. Ngài nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu mà tim dường như hẫng một nhịp. Không gian lãng mạn còn người thì hữu tình, còn có khung cảnh nào đẹp hơn chăng? Có lẽ sẽ chẳng có ai nhẫn tâm làm hỏng khung cảnh tuyệt diệu này đâu nhỉ?

Thế mà có đấy. Bởi vì lúc này đây, tên tiểu tử trời đánh Tiểu Quế TỬ đang hùng hục chèo thuyền ra giữa hồ. Nó vừa thở vừa lau mồ hôi rồi hỏi:

- Hoàng thái tử, người muốn treo bức tranh của ngài ở giữa, bên phải hay bên trái ạ?

Người ta vẫn thường nói giọt nước làm tràn ly. Và trong hoàn cảnh này là hoàn toàn đúng đắn.

Tại sao? Tại sao chứ? Tên tiểu tử đó luôn biết cách phá ngài thế ư? Ngài đã đưa cậu ra đến tận đây rồi mà sao còn tìm ra được mà đến làm phiền là sao? Ngài thật sự, thật sự bắt đầu nổi giận rồi đấy!

- Tiểu Quế Tử, ngươi còn định làm phiền ta đến bao giờ đây? Chuyện cỏn con đấy mà ngươi cũng phải hỏi ta sao? Nghe đây, nếu ngươi còn hỏi ta những chuyện như vậy thì ngay ngày mai thôi, ta sẽ cho ngươi ra khỏi cung!

- Vâng, nô tài hiểu rồi! nô tài xin lui ạ!

Lần này, hoàng thái tử dẫn tiểu hoàng tử ra sân tập võ. Lúc này ở đây hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người. Ngài để cậu dựa nhẹ vào ngực mình rồi thầm thì vào tai cậu:

- Thật ra, đây là món quà mà ta chờ đợi từ lâu lắm rồi, đệ có thể...

- E...hèm... hoàng thái tử, nô tài xin hỏi một chuyện, chỉ một chuyện nữa thôi, có được không ạ?

Trời ạ, lại là tên Tiểu Quế Tử đó. Người ta thường nói là quá tam ba bận nhưng bây giờ đã là lần thứ 4 rồi. Có phải là tên tiểu tử đó đang cố tình chọc tức ngài không nữa!

- Tiểu QUế Tử ngươi nghe đây! Ta không muốn nghe ngươi nói bất cứ cái gì nữa. Vì vậy nếu không muốn ta đuổi ra khỏi cung ngay ngày mai thì từ bây giờ đừng có đến tìm ta hỏi bất cứ chuyện gì nữa, người hiểu không?- hoàng thái tử giận dữ quay lưng bước đi. Trước khi đi, ngài vội nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi phía sau. Lần này ngài quyết định rồi, ngài sẽ nói chuyện với cậu trong phòng của mình. Ngài sẽ khóa cửa lại và tên tiểu tử kia sẽ không làm phiền ngài được nữa!

Kéo cậu vào trong phòng rồi. Ngài cẩn thận nhìn trước ngó sau, chốt cửa lại cẩn thận. Lần này để xem tên tiểu tử kia làm sao mà chui vào đây được?

Bóng người ở bên cạnh hoàng thái tử thấy ngài nhìn trước ngó sau thì cũng bắt chước làm theo. Đến khi không thấy gì thì bóng người đó tò mò hỏi:

- Hoàng thái tử, người đang làm gì vậy?

Hoàng thái tử???- Ngài từ từ quay sang cái người mà từ nãy đến giờ ngài vẫn cho là tiểu hoàng tử.

- AAAAAAAAAAAAAA, Tiểu Quế Tử, sao lại là ngươi? Trời ơi đến bao giờ ta mới nhận được quà đây?

End chap 4

Chap 5

- Tiểu QUế Tử có phải ngươi định chọc tức ta đến chết không??? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là không được làm phiền ta nữa! THế nhưng ngươi đã không nghe lời mà năm lần bảy lượt phá ta, có phải kiếp trước ta đã có thù oán gì với nhà ngươi không hả?- Hoàng thái tử ánh mắt sắc lạnh nhìn tên tiểu tử vẫn còn đang quì ở dưới chân ngài. Bảo sao ngài không tức được cơ chứ sau những chuyện mà nó đã gây ra. Tên tiểu tử này ngay từ đầu ngài đã không ưa rồi. Không hiểu sao mẫu hậu lại có thể hết lời khen ngợi và tín nhiệm nó đến thế.

- Nhưng thái tử à, nô tài...nô tài chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc thật linh đình cho người thôi, nô tài, nô tài không biết là đã làm hỏng nhã hứng của người. Xin hoàng thái tử hãy tha lỗi cho nô tài.

- ...

- Nô tài biết hoàng thái tử là người khoan dung độ lượng, tấm lòng rộng mở bao la, không ai có thể sánh kịp.

- ...

- Nô tài còn biết người luôn biết nghĩ cho bọn nô tài như chúng thần vì vậy nô tài tin người sẽ tha cho nô tài lần này. Nô tài hứa lần sau sẽ không có chuyện này tái diễn lần nữa đâu!

- Thôi được, xem như ngươi biết cách ăn nói, mà tội của ngươi cũng không to lắm- Thái tử khẽ gật gù. Dù không ưa nói nhưng không thể phủ nhận là nó rất biết cách làm ngài nguôi giận. Cũng vì thế mà ngài chấp nhận giữ lại tên tiểu tử này bên cạnh mình đến tận ngài hôm nay- nhưng ta vẫn không thể tin tưởng ngươi được. Vì vậy, bây giờ ta phạt ngươi ở lại dọn đống sách vở ta chưa kịp cất lúc sáng vào đúng thứ tự trong kệ sách cho ta. Làm sai cái nào thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

Nói rồi, thái tử Yunho đi ra ngoài và khóa cửa lại để một mình TIểu Quế Tử xoay xở với đống sách bừa bộn trong đó. Lúc sáng nhỡ tay làm đổ cả kệ sách, đang không biết xử lí thế nào bây giờ có tên tiểu tử kia sắp giùm rồi. Như vậy vừa đỡ mất công dọn lại sách lại vừa đỡ bị làm phiền. Cũng đúng thôi làm sao mà nó có thể tự mở cửa mà ra ngoài được chứ? Lần này ngài có thể tự do bên Joongie của ngài để nhận quà rồi!

Nhưng hình như ông trời luôn không biết cách chiều ý ngài thì phải. Vì Joongie của ngài không còn đứng chờ ngài ở sân luyện võ nữa mà đã theo các huynh đệ tỉ muội khác vào bàn tiệc và còn đang trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Ta còn chưa nhận được quà mà Joongie, sao đệ bỏ đi sớm thế?- thái tử Yunho đau lòng nghĩ. Ngài đi lại chỗ Jaejoong, định kéo cậu ra nói chuyện riêng. Nhưng xem ra các huynh đệ khác đang chơi rất vui vẻ với Jaejoong và họ nhất định không cho cậu đi. Jaejoong đành cười hiền với ngài, hứa sẽ tặng quà sau. Dù sao bây giờ mọi người cũng đến đông đủ cả rồi, tiệc sinh nhật cũng nên bắt đầu thôi!

Hoàng thái tử đành thất thểu đi ra dự tiệc sinh nhật của mình. Ngài còn làm gì được nữa đây? Tất cả cũng chỉ tại tên Tiểu Quế Tử! Hừ, nghĩ đến bản mặt của nó mà lại bực mình. Có phải ngài đã mắc lừa mà phạt nó nhẹ quá không nhỉ? NẾu không thì tại sao cục tức trong lòng ngài không hề giảm đi một chút nào vậy?

- Yunnie, con sao vậy? có gì không ổn à? Như thế thì không được đâu. Lát nữa sẽ có rất nhiều người đến dự vì vậy con phải vui vẻ lên, biết chưa?

- Vâng, con biết rồi, phụ hoàng cứ yên tâm.

- À, mà nghe Joongie nói con kéo Quế Tử đi đâu đó để nói chuyện riêng. Thế tên nô tài đó không làm gì phật ý con đấy chứ?

- Dạ, cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. Con chỉ muốn dặn dò một số chuyện thôi mà.

Dù sao sinh nhật ngài không thể để một tên thái giám phá hỏng được. Dù lúc này Joongie của ngài đang cười đùa vui vẻ với Susu, Minnie, Bummie, Chunnie rồi cả Dong Wook huynh, Jihoon huynh..., dù lúc này Joongie của ngài không để ý đến ngài, dù đúng là ngài đang rất đau lòng. Nhưng vì đại cục ngài sẽ nhẫn nhịn, quà ngài đòi sau cũng chưa muộn!

- Thần David Beckham, sứ giả Anh Quốc xin khấu kiến hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương. Chúc hai người vạn thọ vô cương, sống lâu trăm tuổi!

- Ồ, sứ giả của Anh Quốc xa xôi cùng với phu nhân cũng đến đây tham dự tiệc sao? Thật là quí hóa, quí hóa quá!

- Lần này sang quí quốc, thần có mang một số lễ vật, trước là để mừng sinh nhật hoàng thái tử, sau là thần thừa lệnh quốc vương đến kết tình thâm giao với quí quốc.

- Nhã ý của quốc vương nước khanh thật đáng trân trọng. Trẫm rất vui lòng nếu được kết giao tình bằng hữu với Anh Quốc.

- Vâng, xin đa tạ hoàng thượng. Vậy xin người hãy nhận số lễ vật mà thần đã mang sang đây. Ngoài ngọc ngà châu báu thần còn xin tặng cho quí quốc một số lễ vật khác, mong rằng bệ hạ sẽ thích.

- Ồ, những thứ này thật kì lạ, bản thân trẫm chưa thấy bao giờ. Nếu được, khanh có vui lòng giải thích những cái này cho trẫm không?

- THần rất sẵn lòng.

Đúng là hôm nay sự viếng thăm của sứ giả Anh Quốc đã mang đến nhiều sự mới lạ cũng như thích thú cho tất cả mọi người. Dường như ai cũng được mở mang tầm mắt với những món đồ lạ như là ống nhòm, súng, máy ảnh...

Dưới sự hướng dẫn của vị sứ giả mọi người cũng tập quen dần với những thứ mới lạ này, và tò mò khám phá những bí ẩn trong đó. Đúng là sứ giả phương Tây có khác, toàn mang tới đây những thứ mà chưa ai được tận mắt thấy.

Chỉ có một người là không hứng thú thôi. Bởi đơn giản lúc này trời đã khuya lắm rồi, sắp hết ngày sinh nhật mà thái tử Yunho vẫn chưa nhận được món quà mong muốn. Đã thế, đến khi tiệc tàn lại còn phải ngồi tiếp chuyện tên sứ giả từ phương tây tới nữa chứ. Thân là thái tử, ngài đành tỏ ra hiếu khách nếu không thì sẽ rất mất mặt. Được cái, ngài vốn dĩ thông minh hơn người nên có vẻ tên sứ giả đó tỏ ra rất khâm phục tầm hiểu biết và vốn kiến thức sâu rộng của ngài.Thậm chí lại còn khen ngài nức nở nữa chứ!

Nhưng đến khi trò chuyện xong thì trời cũng đã khuya, rất nhiều người đã lên phòng đi ngủ rồi. Hoàng hậu sai người dọn dẹp bàn ăn đồng thời mang số bánh tráng miệng mà sứ giả Beckham mang đến còn thừa sang phòng người. Có gì ngày mai sẽ phân phát cho bọn cung nữ cũng như thái giám thưởng thức. Dù gì bọn chúng cũng vất vả cả ngày rồi cũng nên thưởng cho một chút. Rồi sau đó người cũng cùng với hoàng thượng vào phòng đi nghỉ, dù sao trời cũng tối rồi mà.

Về phần thái tử, ngài lặng lẽ sang phòng của Jaejoong. Phòng cậu vẫn sáng đèn chứng tỏ cậu còn chưa ngủ. Còn đang mừng thầm thì ngay lập tức ngài đứng sững lại khi thấy cảnh tượng hiện giờ của phòng cậu. KHông chỉ có Jaejoong ở trong đó mà còn có 2 người khác ở đó nữa.

- Hoàng huynh à, chùa không đủ phòng nên sư phụ bảo Haehae và Taeminnie đến ở ghép phòng với đệ. Phòng Chunnie cũng có Huynnie đấy!

Thật ra phòng rộng thế này, ở ghép cũng không sao nhưng vấn đề khiến ngài không vui là ở chỗ khác cơ!

- Joongie à, còn quà của ta thì sao?

- Bây giờ đệ sẽ tặng huynh luôn đây!

- Không thể tặng ở đây được, đệ theo ta sang phòng ta đi!!!!!

Nói rồi, thái tử kéo Jaejoong sang phòng mình.

- Hoàng huynh à, tặng luôn trong phòng đệ không được sao, đệ buồn ngủ lắm rồi!!!

- Đệ sang phòng ta ngủ cũng được, tối nay, ta ngủ với đệ!

Mở cánh cửa đã khóa kĩ của phòng mình ra, định bụng sẽ ngồi trò chuyện với cậu ở chiếc ghế lớn giữa phòng. Nhưng ngay lập tức ý định đó của ngài đã bị phá hỏng bởi vì lúc này đây đang có một người đang say giấc nồng ở trên cái ghế đó. Cái bản mặt này, ngài thề cả đời cũng không thể nào mà quên được.

- Tiểu Quế Tử, ngươi...ngươi đang làm gì ở đây vậy?

- Thái tử, người về rồi sao?- Tiểu Quế Tử nghe thấy tiếng quát thì giật mình trở dậy, nó khẽ trở mình rồi cất giọng ngái ngủ- nô tài đã dọn xong sách cho người, đang định về phòng ngủ thì người lại khóa cửa mất rồi. Vì vậy, nô tài đành phải ngủ ở lại đây.

- Vậy bây giờ ngươi về phòng mình được rồi đấy!

- Thái tử à, nô tài thật sự rất mệt rồi. Người cho nô tài ngủ nhờ ở đây luôn được không. Nô tài chỉ nằm ở đây thôi và nhất định sẽ không làm phiền đến người đâu, nô tài xin hứa!

- Ngươi...

- Thôi mà hoàng huynh, dù sao chùa cũng đang thiếu phòng, TIểu Quế Tử đã chạy đi chạy lại cả ngày hôm nay rồi, huynh để cho cậu ấy ngủ lại đây đi. Tiểu QUế Tử, ngươi cứ nằm nghỉ ở đây đi, ta và thái tử sẽ nằm nghỉ ở trên giường.

- Xin đa tạ thái tử và hoàng tử. Nô tài chúc hai người ngủ ngon- vừa dứt lời Tiểu Quế Tử đã lăn đùng ra ngủ tiếp. Thái tử biết cho dù bây giờ ngài có nói gì thì xem ra cũng chỉ là vô ích mà thôi.

- Thôi nào hoàng huynh, tối nay đệ sẽ ngủ cùng với huynh mà, chẳng lẽ huynh không thích sao?

- Không phải thế, ta...ta còn muốn nhận quà... muốn thực hành ' tập thể dục' như trong sách cùng đệ một lần cho biết mà!- hoàng thái tử đau khổ quay sang nhìn Jaejoong. Thế nhưng đáp lại ngài, Jaejoong chỉ nằm xuống giường kéo chăn lại đắp rồi khẽ thì thầm:

- À, huynh muốn tập thể dục cùng đệ chứ gì! Ngày mai dậy sớm, rồi hai chúng ta sẽ cùng tập sau. Giờ thì ngủ đi, đệ mệt lắm rồi.

Vừa nói xong, Jaejoong cũng lăn đùng ra ngủ. Sao mà giống tên Tiểu Quế Tử kia thế không biết! mà nhắc mới nhớ nhờ công lao của nó mà bao dự định của ngài ngày hôm nay đều tan tành mây khói. Và cũng nhờ nó mà hôm nay trở thành ngày sinh nhật đáng nhớ nhất của ngài.

Nhưng dù sao ngài cũng chẳng thể làm gì được nữa khi mà cái bản mặt đáng nguyền rủa của tên tiểu tử kia đang còn ở đây. Thôi thì đành chờ dịp khác vậy, chứ còn biết làm sao!

Hoàng thái tử ôm Jaejoong vào trong lòng, khẽ hôn lên trán rồi cũng từ từ chìm vào trong giấc ngủ!

Cách đó không xa

- Ôi, cái ống nhòm này hay thật, hoàng thượng nhìn xem thần thiếp đứng đây mà còn nhìn sang được tận phòng của Yunnie. Nhìn chúng nó ngủ yên bình bên nhau thật là đẹp đôi quá.

- Còn nàng, chẳng phải là rất cao tay sao? Dùng Tiểu Quế Tử để chia cách Yunnie và Joongie nhân ngày sinh nhật hôm nay.

- Thì thần thiếp làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho chúng nó thôi. Thiếp còn lạ gì nữa chứ. Yunnie giống hệt người. Lúc đầu sẽ là vườn hoa, sau sẽ dẫn lên ngọn đồi sau chùa, sau đó là hồ nước và cuối cùng là sân tập võ. Thiếp nhớ đúng chứ?

- Ừm, tất nhiên là đúng rồi.

- May mà lúc đó hoàng thái hậu cũng sai người đến phá nên thần thiếp mới không phải rơi vào tay người quá sớm. Bây giờ, nhìn Joongie ngây thơ như vậy, thiếp lại thấy hình ảnh của mình ngày xưa nên tất nhiên là phải tìm cách ngăn chặn rồi.

- Ừ, nhưng dù sao tình cảm của chúng nó cũng rất tốt, giống như chúng ta vậy, ta thật sự không nỡ chia cách.

- Nhưng chúng ta làm vậy là vì tương lai của Yunnie cũng như của nước Dong Bang. Với lại chúng chỉ xa cách nhau vài năm thôi mà. Đợi khi Yunnie hoàn toàn trưởng thành, lúc đó chúng ta sẽ cho nó đường hoàng rước Jaejoong về làm thái tử phi.

- Ừm, nàng nói cũng đúng. Ta sẽ tìm cách lựa lời khuyên bảo Yunnie. Còn bây giờ, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi nào!

- Hoàng thượng xấu xa, đây là chùa đấy. HÔm qua người làm chưa đủ hay sao mà hôm nay lại còn muốn nữa.

- Vì ta muốn có 25 con mà.

- Người thôi đi, thiếp không muốn có thêm đứa nào nữa đâu.

- Muộn rồi, ái phi à! Đêm nay nhất định nàng sẽ không thoát khỏi tay ta đâu!

.

.

.

Cùng lúc đó, ở trước cánh cửa phòng của hoàng thượng và hoàng hậu, có một cậu bé vẫn đang vừa hí hửng cầm bánh trên tay vừa trầm trồ:

- OA, hoàng thượng và hoàng hậu đang popo nhau, giống mình và Bumie quá! Sau này mình cũng làm sẽ giống như hai người để Bummie cho mình thật nhiều kẹo. Mà sao số bánh tráng miệng này lại đầy kiến thế nhỉ, không ai biết đường bảo quản sao? Mà thôi không sao, chắc ăn vẫn ngon. Cứ mang về rồi mai ta chén!

.

.

.

Hôm nay, một buổi tối kì diệu. Cảnh vật cũng thật nên thơ và trữ tình. Ở trên cao ông mặt trăng vẫn đang mỉm cười dát ánh bạc xuống dòng sông hiền dịu đang uốn mình xung quanh những hàng dương liễu cao vút. CÒn ở trên mỏm đá, Joongie của ngài đang từ từ trút y phục và nhẹ nhàng bước xuống làn nước. Làn da trắng mịn cùng hai đầu nhũ hồng tươi dưới ánh trăng dường như càng lung linh và huyền ảo hơn.

Dòng sông mở rộng vòng tay của mình, đón Joongie của ngài vào trong lòng. Từng làn sóng nhẹ nhàng vỗ về trên cặp đùi thon rồi cặp mông tròn trĩnh và cuối cùng là trên thân thể tuyệt mĩ.

Lặng lẽ ngắm nhìn cậu ở trên bờ từ nãy đến giờ, hoàng thái tử thật sự không còn đủ kiên nhẫn nữa. Ngài cũng từ từ trút y phục, và dần tiến đến bên cậu.

- Hoàng huynh, huynh đang làm gì ở đây vậy? lại định nhìn trộm đệ tắm đấy à?- Jaejoong khẽ lấy tay che đi một phần thân thể của mình trước cái nhìn đầy khao khát của hoàng thái tử.

- Không ta không muốn nhìn trộm đệ tắm mà ta muốn làm chuyện khác kia!

Nói rồi, hoàng thái tử khẽ nhấc bổng Jaejoong lên bờ mặc cho cậu có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa. Đặt cậu nằm xuống, ngài khẽ ngắm thân thể cậu, cái mà ngài đã khao khát từ lâu. Rồi ngài từ từ cúi xuống rồi hôn lên đôi môi hồng chúm chím của cậu.

Lúc đầu, Joongie còn chống cự nhưng rồi dần cậu cũng thả lỏng người ra cho ngài thỏa sức chơi đùa với vòm miệng cậu. Tuy cũng hơi ngạc nhiên là tại sao Jaejoong lại nhanh chóng chấp nhận ngài như thế nhưng rồi cái cảm giác đê mê mà Joongie mang lại cho ngài nhanh chóng khiến ngài quên đi.

Ngài từ từ cúi xuống mút nhẹ lên cổ cậu rồi dùng cái lưỡi tinh quái của mình quét khắp thân thể cậu. Jaejoong khẽ rên lên khiến cho ngài càng cảm thấy hưng phấn.

Bàn tay ma quái bắt đầu hoạt động, vuốt ve khắp cơ thể Jaejoong để đôi môi rảnh rang có thể tự do đến với đôi môi hồng đang chờ đợi ngài ở trên kia. Hôn nhẹ lên môi rồi lên má cậu, ngài nhìn sâu vào đôi mắt long lanh, gợi tình của Jaejoong. Bỗng, cậu choàng tay lên vai ngài, đôi mắt nhìn ngài không ngừng hấp háy:

- Nữa, nữa đi huynh, đừng để đệ chờ lâu quá!

Ôi trời, Jaejoong đang chủ động với ngài đấy ư? Thật không thể tin được. Dường như càng lúc cậu càng biết quyến rũ ngài hơn thì phải! Hãy cứ thử nhìn đôi môi gợi cảm kia mà xem, rõ ràng nó đang chu chu ra mời gọi ngài đấy!

Nhanh chóng cúi xuống, ngài cướp lấy môi cậu. Chẳng mấy chốc, làn môi mềm đã mang lại cho ngài một cảm giác đê mê khó tả, cứ như là thuốc phiện vậy. Có lẽ là ngài đã nghiện mất rồi, mà có lẽ là còn nghiện nặng nữa kia. Bởi ngay lúc này đây, ngài vẫn đang ra sức ngấu nghiến lấy cậu theo tiếng gọi của sự khoái cảm. Nhưng không biết có phải vì ngài đã hôn cậu lâu quá không mà môi cậu dường như khô dần lại. Làn môi ấy không còn mềm mại nữa mà dường như đang trở nên nứt nẻ.

Khẽ buông cậu ra, ngài lại dịu dàng nhìn vào mắt cậu nhưng hình như có gì đó không đúng.

Mắt cậu vốn to lắm mà sao tự dưng lại trở nên bé tí hin như thế này.

- Sao mắt đệ lại bé như vậy?

- Vì mắt đệ vốn bé mà huynh!

Da cậu vốn trắng chứ đâu có đen như vậy đâu.

- Thế sao da đệ lại đen?

- Đệ sinh ra vốn đã như thế rồi

Đôi môi của cậu nhìn như trái anh đào hồng hào chứ đâu có nứt nẻ như thế này. Mà hơn nữa khuôn mặt cậu nhìn nhăn nhở cứ giống giống ai đó...

- Sao nhìn đệ giống tên Tiểu Quế Tử vậy?

- Thì đệ vốn là TIểu Quế Tử mà!

- Đệ...đệ- hoàng thái tử banh mắt ra nhìn lại cái con người mà ngài đã âu yếm từ nãy đến giờ rồi chợt nhận ra đó chính là tên tiểu thái giám trời đánh đã luôn ám lấy ngài trong thời gian qua.

Trời ơi ác mộng, ác mộng. Nụ hôn của ngài, sự âu yếm của ngài, sao lại giành cho một tên thái giám như thế. Ôi, khôngggggggggggg, ngài không tin!!!!!!!!

- Khônggggggggggggggg!

- Hoàng thái tử, hoàng thái tử người làm sao vậy, tỉnh dậy đi hoàng thái tử!

Hình như có ai đó đang gọi ngài thì phải. Chắc là có người đang đến cứu ngài khỏi cơn ác mộng này. Phải tỉnh dậy thôi, tỉnh dậy thôi!

Yunho từ từ mở mắt. Rồi ngài nhanh chóng nhận ra đây chính là căn phòng quen thuộc của mình. Cái giường êm này, cái tủ sách trước mặt này và cả cái trần nhà cũng quen thuộc nữa. Phù, may quá, chỉ là ác mộng! Tên TIểu QUế Tử kia cũng thật là, ám ngài cả vào trong giấc ngủ. Hừ, đúng là xúi quẩy. Tại sao Joongie của ngài thì xinh xắn thế mà tên tiểu tử đó lại có thể xấu xí như thế.

À, mà nhắc mới nhớ, tối qua ngài được đường đường chính chính ngủ với Joongie của ngài. Không biết cậu đã dậy chưa nữa. Khẽ xoay người sang phía bên kia chiếc giường, ngài tính dùng nụ cười dịu dàng của mình để thức cậu dậy

Nhưng đập vào mắt ngài không phải là khuôn mặt xinh đẹp của ai kia mà lại chính là người khác.

- Hoàng thái tử, người tỉnh rồi. Lúc nãy, hình như người gặp ác mộng làm nô tài sợ quá!

- Tiểu Quế Tử, sao ngươi lại ở đây? Joongie đâu rồi?- Yunho khẽ giật mình. Trong mơ đã gặp đến khi thức dậy lại còn phải nhìn thấy cái bản mặt đó nữa. Đừng có nói là nó ngắm ngài ngủ từ nãy đến giờ nên ngài mới phải mơ thấy ác mộng như thế.

- Dạ bẩm, tiểu hoàng tử đã dậy sớm nói là muốn về phòng chuẩn bị một vài thứ rồi sẽ sang đây ngay. Nô tài ở đây chờ để thức ngài dậy.

- Thế ngươi còn ở đây làm gì? Ta đã dậy rồi còn gì. Còn không mau cút đi cho ta!

- Vâng, nô tài xin lui.

Đúng là đại xui xẻo. Nhớ lại giấc mơ lúc nãy thật khiến ngài rùng mình. Không ngờ tên tiểu tử đó lại còn định ám ngài trong giấc ngủ nữa.

- Hoàng huynh, huynh dậy chưa? Đệ sang rồi đây này!

Đấy, đấy, giọng nói Joongie vốn rất trong trẻo chứ có khàn khàn như tên tiểu tử thối kia đâu!

- Joongie, đệ chờ ta một tí, để ta thay y phục đã. Mà đệ sang đây làm gì vây?

- Ừm, đệ sang đây rủ huynh đi tập thể dục. Hôm qua chẳng phải huynh nói là muốn tập cùng đệ sao? Bây giờ chúng ta đi tập thôi!

- Joongie à, ta...

- Còn chần chừ gì nữa! Đi thôi huynh!

Trời ơi, Joongie ta nào có muốn tập thể dục thế này đâu. Ta là ta muốn thứ khác kia chứ tập thể dục thế này là thứ mà ta ghét nhất đấy. Ta muốn đệ, đệ như giấc mơ của ta kia! À mà không giấc mơ đó cũng đã bị Tiểu Quế Tử phá hỏng mất. TIểu QUế Tử, ta hận ngươi!!!!!

---- ----------- -------------- - - ------------------ --------------- - ----------

- Phụ hoàng, người cho gọi con?

- Yunnie đấy à? Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con!

- Là chuyện gì vậy thưa phụ hoàng?

- À, hôm qua, ta đã bàn bạc với mẫu hậu của con rồi. Ta muốn, Yunnie, chuyện này có vẻ hơi đường đột nhưng ta muốn con theo sứ giả Beckham sang Anh quốc học hỏi. Con biết đấy, ở phương tây hiện nay rất phát triển nhất là Anh quốc. VÌ vậy nếu con sang đấy học tập thì nhất định sẽ giúp ích cho đất nước sau này rất nhiều. Con hiểu ý ta chứ?

- Phụ hoàng, chuyện này con chưa hề nghĩ tới. Con chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình sẽ xa phụ hoàng, mẫu hậu và các huynh đệ. Chuyện này quá nhanh đối với con, con không muốn!

- Ta biết nên bây giờ ta mới hỏi ý kiến của con. Có thể nhất thời con sẽ không chịu đựng được nhưng con hãy nghe phụ hoàng. Đất nước ta dân chúng thái bình yên ấm nhưng để có thể lớn mạnh thì rất khó. Dân ta thật sự cần những người tài năng, có thể giúp đất nước đi lên. Vì vậy, Yunnie, coi như nể tình phụ hoàng đã nuôi nấng con bấy lâu, hãy đi du học đi, được không con?

- Con...

- Ta biết con không nỡ xa Joongie nhưng con yên tâm, ta sẽ cất giữ thằng bé rất kĩ, sẽ chẳng có ai mang Joongie của con đi được đâu. Đợi đến khi con trở về ta sẽ tác thành cho hai đứa.

- ...

- Có lẽ con không biết chứ, ở phương tây người ta rất rành chuyện thê tử đấy! Sang bên đó cũng là một cách để con mở mang đầu óc.

- Phụ hoàng, con...

- Thôi được rồi. Ta biết rồi. Ta sẽ tôn trọng ý kiến của con. Nhưng hãy vì ta một lần được không con?

- Phụ hoàng, người để con suy nghĩ đã!

--- ------- ---------- ----------- ----------- --------- --------- ---------- --------- ---------- -------- --

Chiều hôm đó, Minnie không đến luyện võ khiến cho mọi người lo lắng. Đến khi mọi người đến thăm thì Minnie đang đang ôm bụng mặt mày tái mét ở trên giường. Theo như lời Minnie kể thì cậu ăn bánh xong bỗng dưng thấy đau bụng và buồn nôn. Cả chiều nay cũng không hết. Yoochun thấy vậy thì phán một câu xanh rờn triệu chứng này rất giống mẹ Chun mấy ngày hôm nay. Vương phi đang mang thai bé Yoohwan và ngày nào cũng đau bụng và nôn mửa hết. Báo hại Minnie khóc toáng cả lên cả Susu cũng khóc nữa. CHẳng là Su cũng tranh ăn mấy miếng bánh của Minnie và cũng đã đau bụng, buồn nôn cả chiều ngày hôm nay.

Cả hai cứ thế khóc toáng lên, dỗ mãi không chịu nín, đến khi thái y đến khám mới thôi. Mà Yoochun cũng thật là, đó là triệu chứng của phụ nữ mang thai còn Minnie và Susu thì ăn phải thức ăn không được bảo quản tốt nên mới thế. Vậy mà Chun cũng đem so sánh hai chuyện đó với nhau cho được. Mà kể cũng lạ không hiểu Minnie và Susu ăn gì mà lại bị đau bụng như thế. Gặng hỏi mãi hóa ra là hôm qua Minnie sang phòng của hoàng hậu lấy trộm bánh ăn. Nghe nói sáng nay hoàng hậu đã cho người đổ số bánh đi hình như là bị kiến bò nhiều quá nên hỏng hết rồi thì phải. Thế mà Minnie không biết nên vẫn ăn. Lại còn bị Susu tranh mấy cái nữa. Có lẽ vì vậy mà bây giờ mới đau bụng như thế này.

Cả bọn bật cười khi biết lí do mà Minnie và Susu bị đau bụng. Chắc có thái tử ở đây ngài cũng buồn cười lắm. Mà nhắc mới nhớ không hiểu hoàng thượng gặp thái tử có chuyện gì mà lâu thế. Mong là sẽ không có gì quan trọng.

- Hoàng tử, hoàng hậu nương nương sai nô tài đến triệu người sang phòng nương nương, nương nương có chuyện cần gặp ạ!

- Mẫu hậu muốn gặp ta à? Được ta sẽ sang ngay!

.

.

.

- Hoàng huynh à, huynh đang làm gì vậy? Sao lại ngồi một mình ở đây?

- Joongie đấy à? Ta đang suy nghĩ một số chuyện nên muốn yên tĩnh một lúc!

- Huynh đang suy nghĩ về chuyện có nên sang phương tây để đi học không đúng không?

- Đệ... đệ biết rồi sao?

- Mẫu hậu nói cho đệ biết rồi! Huynh, nghe lời phụ hoàng đi, hãy sang Anh quốc học hỏi để sau này còn về trị vì đất nước thay phụ hoàng nữa. Đệ biết huynh từ nhỏ đã hiểu lí lẽ nên chắc chắn rất hiểu ý tứ của phụ hoàng mà, đúng không?

- Nhưng ta... ta thật sự không muốn xa đệ một chút nào, Joongie à!

- Đệ sẽ không đi đâu cả, sẽ ở lại đây và chờ đến khi nào huynh trở về. Hãy tin đệ, có được không?

- Joongie, đệ đừng nói nữa...

Bỗng thái tử thấy có gì đó mềm mại đặt lên môi của ngài. Là Jaejoong, cậu đang đặt môi mình lên môi ngài, cả hai cứ như thế một lúc lâu rồi cậu khẽ buông ngài ra. Lau vội hàng nước mắt, cậu nhoẻn miệng cười.

- Đệ sẽ luôn nhớ đến huynh, sẽ không lúc nào quên huynh đâu! Cả Chunnie, Susu, Minnie và Bummie cũng vậy.

- Joongie à, ta cũng vậy. Ý ta muốn nói là ta thật sự rất thích đệ. Vì vậy, đệ sẽ chờ ta nhé! Chờ cho đến khi ta trở về, ta sẽ về nhanh thôi!- thái tử khẽ siết chặt cậu trong vòng tay. QUả thật nghĩ đến chuyện phải xa cậu, ngài lại thấy rất đau lòng. Bởi tình cảm với cậu đối với ngài từ lâu đã không còn là tình huynh đệ bình thường nữa. Cậu có hiểu được nỗi lòng của ngài không?

- Đệ hứa! Đệ nhất định sẽ chờ huynh!- Jaejoong nấc lên trong vòng tay Yunho. Hơi ấm của cậu bao bọc lấy thân thể ngài. Ngài sẽ mãi lưu giữ khoảnh khắc này trong tâm trí... sẽ không bao giờ quên.

.

.

.

Mấy ngày sau, thái tử lên đường. Cả hoàng cung đã đến để tiễn, ai ai cũng bịn rịn không muốn xa ngài. Hoàng hậu lặng lẽ khóc rồi ôm ngài vào lòng còn các huynh đệ khác ai cũng khóc toáng cả lên. CŨng phải thôi đây là lần đầu tiên ngài xa mọi người lâu đến thế cơ mà. Khẽ kìm nước mắt vào trong lòng, thái tử nhẹ nhàng nở nụ cười trấn an mọi người rồi quay lưng bước đi. Còn ở lại đây chắc ngài sẽ không chịu nổi mất.

Đến khi xe ngựa đi khuất rồi, ngài vẫn còn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy theo.

- Hoàng huynh, huynh mau về nhé, đệ nhất định sẽ chờ huynh trở về!

- Joongie, đệ yên tâm, ta hứa sẽ về sớm với đệ! Đệ chờ ta nhé!

Joongie, ta thật sự rất thích đệ, vì vậy hãy sống thật vui vẻ, khỏe mạnh và chờ ta về nhé!

.

.

.

5 năm sau:

- Ái phi, đã năm năm trôi qua rồi.

- Ừm, mấy năm nay, thiếp thật sự rất nhớ Yunnie, chưa bao giờ thiếp xa con lâu đến vậy. Thiếp rất muốn biết con của chúng ta thay đổi như thế nào rồi.

- Cả hoàng cung đều đang mong Yunnie trở về mà. Ta tin con chúng ta sẽ không bao giờ phụ lòng mong mỏi của chúng ta đâu!

- Khởi bẩm hoàng thượng, có thư từ Anh quốc gửi về ạ!- một tên thái giám hớt hải chạy vào trên tay vẫn còn cầm một bức thư. Hoàng thượng nhận lấy bức thư để đọc mà tay khẽ run run.

- Hoàng thượng thư gì vậy? Có phải là của Yunnie không?

- Ái phi à- gương mặt của hoàng thượng thoáng xúc động- tuần sau, Yunnie...Yunnie sẽ quay trở về!

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#muamuaha