yunjae Love. Time. And Miracles [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Love. Time. And Miracles.

Author: kan_kun

Paring: JaeHo.

Rating: PG13.

Catelogy: Non-Au, shounen- ai, sad, humor (and happy ending).

Disclaim: DBSK không thuộc về tôi hay bất kì ai, họ thuộc về chính họ.

Status: 5 parts, completed.

Note: Tình yêu… bản thân nó đã là một phép màu.

***

Đã được sự đồng ý của tác giả.

http://i638.photobucket.com/albums/uu108/akluvka310389/1-13-201110-15-33PM.png?t=1294931899

Reposter's Note: Fic có sự nhầm lẫn về tên nhân vật TaeYeon của SNSD nhưng để tôn trọng bản quyền của tác giả, tôi xin giữ nguyên mọi chi tiết.

(((((YunHo, những ngày gần đây tôi phát điên vì anh. Nhưng không thể ghét anh, không cách nào trách anh, nên tôi lại càng phát điên hơn nữa. Và đây là cái giá mà tôi muốn anh trả.)))))

<><><><><><><>

Thời gian là chuyến tàu một chiều

Không thể quay đầu

Cũng không thể sửa chữa

Mọi sai lầm đã trôi qua

Chỉ còn trả giá bằng sự ăn năn

<><><><><><><>

「 Love. Time. And Miracles 」

Bản tin cuối ngày:

“Hôm nay, ngày ** tháng ** năm 2008, trên đại lộ XXX đã xảy ra 1 vụ tai nạn giao thông làm bị thương 2 người. Một người là YYY, tội phạm giết người đang trên đường tẩu thoát khỏi sự truy bắt của sở cảnh sát Seoul. Và một người là thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng Châu Á DBSK, ca sĩ Kim Jaejoong. Theo nguồn tin mới nhất từ bệnh viện Seoul, anh Kim Jaejoong, tên thật là Han Jejung, sinh ngày 26/1/1986, nhập viện với tình trạng nguy kịch và hiện tại vẫn đang trong phòng cấp cứu. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có thông tin gì thêm về tình hình sức khỏe của anh…”

Âm thanh từ chiếc TV ở góc phố bị tiếng mưa át dần rồi mất hẳn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Nước mưa làm nhòe đi dòng chữ in trên những tờ báo mới ra.

Gió thổi… đan cái lạnh vào trong hơi thở.

Mưa.

Thời gian chậm chạp trôi qua, một đoàn người đứng trước cổng bệnh viện Seoul trong cơn mưa như trút.

Có ai đó nghe thấy tiếng khóc.

Có kẻ lại nghe thấy lời cầu nguyện từ trong đám đông.

Một số khác yếu đuối hơn cảm thấy nước mắt nóng hổi lăn trên mặt mình.

Tất cả đứng dựa vào nhau trong cái lạnh cắt da, run rẩy vì giá buốt và lo sợ.

Mưa vẫn rơi.

Những ngón tay lặng lẽ đan vào nhau.

Những đôi môi tái nhợt mấp máy trong tiếng nấc.

“Xin chúa hãy phù hộ cho thiên thần của Cassiopiea”

~oOo~

Part 1

“Mùa hè năm 2008_ Tình yêu của tôi.”

Jaejoong chống cằm nhìn ra bên ngoài trong khi chiếc xe chở cả nhóm vẫn lăn bánh đều đặn. Khung cảnh trong xe vẫn như mọi khi. Junsu và Yoochun đang bàn tán sôi nổi về những tin nhắn đáng yêu của cassiers tối qua. Changmin trầm lắng hơn với gương mặt chăm chú bên màn hình laptop. Người quản lí của DBSK ngồi yên vị ở ghế trước và đang cẩn thận xem lại lịch trình của nhóm hôm nay. Chốc chốc gương mặt của anh ta lại hơi nhăn nhó vì giọng cười đặc trưng của Junsu và tiếng dậm chân như muốn đạp lủng xe của Yoochun sau lưng mình.

“Xuống xe thôi mọi người”

Giọng nói trầm ấm của leader Yunho vang lên, chấm dứt những thú vui cá nhân trong xe.

Sau vài phút, cả nhóm có mặt ở hậu trường để chuẩn bị buổi quay CF Samsung “Haptic”.

Junsu và Yoochun vẫn mải mê nói chuyện, bất chấp ánh mắt khó chịu của quản lí và những người xung quanh. Luôn là vậy, hai người họ đã dính vào nhau thì không còn biết đến thời gian. Junsu nói, Yoochun nghe. Yoochun nói, Junsu nghe. Yoochun và Junsu cùng nói. Nhưng chắc chắn chẳng bao giờ cả hai người chịu im lặng để nghe ai nói cả.

Khi vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Jaejoong trông thấy quản lí kéo YooSu vào một góc và la mắng tưng bừng. Hai anh chàng tội nghiệp chỉ biết cúi gầm mặt ngoan ngoãn và hứa sẽ không tái phạm. Nhưng không khí im lặng chỉ tồn tại chưa đến 5 giây, trước khi Junsu và Yoochun tiếp tục bàn tán về nhóm nhạc nữ sẽ đóng chung với DBSK trong CF lần này, SNSD.

Junsu liên tục múa tay múa chân ca ngợi ai đó trong nhóm, trong khi Yoochun không ngừng lắc đầu và luôn mồm khẳng định Junsu của anh rõ ràng đáng yêu hơn.

Junsu đỏ mặt quay đi. Yoochun lợi dụng ôm chầm lấy cậu.

Hạnh phúc…

Jaejoong bất giác thở dài khi quản lí lôi xềnh xệch YooSu và nhấn hai người xuống hái chiếc ghế cách xa nhau. Anh còn cảnh cáo nếu thêm một tiếng ồn nào nữa thì đêm nay hai người sẽ không được ngủ chung phòng. Junsu rươm rướm nước mắt năn nỉ. Còn Yoochun không ngừng quạt lấy quạt để, mong quản lí hạ nhiệt. Khung cảnh cứ tiếp tục nhộn nhạo như thế cho đến khi quản lí quyết định đầu hàng và bất lực bỏ ra ngoài, mặc kệ hai người họ muốn làm gì thì làm.

“Jaejoongshi, cậu có thể ngước lên 1 chút được không?”

Người phụ trách trang điểm nhắc nhở khi Jaejoong tỏ ra thiếu tập trung. Câu nói khiến Jaejoong nhanh chóng rời mắt khỏi YooSu và quay về công việc của mình.

Lớp phấn từ từ được thoa nhẹ lên làn da trắng hồng. Trong khoảnh khắc, đôi mắt đen láy của cậu ánh lên một tia nhìn buồn bã.

Cậu đang ghen với họ ư?

<><><><><><><><><>

“Yunho oppa!”

Một cô gái mỉm cười và chạy đến bên Yunho như một con mèo con đáng yêu. Trưởng nhóm TaeYoung của SNSD hôm nay cũng có mặt ở hậu trường. Dù cô không trực tiếp tham gia quảng cáo nhưng vẫn đến để ủng hộ các thành viên khác trong nhóm.

“Tiffany sướng thật, được đóng chung với oppa…”

Taeyoung nũng nịu bên cạnh Yunho trong khi anh đáp lại cô bằng những cử chỉ vô cùng trìu mến. Trong thoáng chốc, trái tim Jaejoong như ngừng đập khi Yunho vuốt ve mái tóc của cô.

“Đẹp đôi quá!”

Vài người nhân viên gần đấy lên tiếng trêu chọc.

Mặt Taeyoung đỏ bừng vì thẹn. Yunho chỉ nhìn cô, bật cười.

Ở một góc khác, Changmin đóng laptop và đi thẳng vào nhà vệ sinh. Không hiểu sao cái cảnh thân mật này làm cậu cực kì ngứa mắt.

“Yunho làm thế mà không sợ Jaejoong ghen à?”

Một lời đùa cợt khác vang lên khi Jaejoong đang cúi gầm buồn bã. Câu nói khiến Yunho đột nhiên im lặng. Anh quay sang Jaejoong, đôi mắt ánh lên tia nhìn khó hiểu.

“Thôi nào, đừng chọc họ nữa. Ai chẳng biết YunJae là couple tuyệt nhất Kpop. Không điều gì có thể chia cắt cặp đôi hoàn hảo này được đâu. Sẵn đây cả hai chụp một ảnh couple nhá. Cũng khá lâu rồi YunJae thiếu mấy tấm hình tình cảm đấy… Hahaha, tôi là fan YunJae nên muốn chộp vài kiểu bổ sung vào bộ sưu tập “YunJae is real” của mình…”_ Một anh chàng tinh nghịch giơ cao máy ảnh.

Ngay sau lời đề nghị, Yunho cười gượng và tiến lại gần Jaejoong. Không biết cậu có nhận ra thái độ miễn cưỡng của anh hay không mà vẫn mỉm cười hạnh phúc. Đôi tay mảnh khảnh quàng lên vai anh như cố tìm hơi ấm. Anh chẳng nói gì, chỉ hờ hững nắm lấy tay cậu và nhìn vào ống kính.

Click !!!

Yunho lập tức bỏ tay cậu ra khi đã chụp xong.

Lạnh lùng quá. Jaejoong tưởng chừng mình có thể bật khóc ngay lúc ấy, nhưng cậu không khóc được, đôi mắt đen vẫn mở to chứng kiến sự vô tình đến tàn nhẫn của anh.

Cầm bức ảnh hai người trên tay, Jaejoong cảm thấy bên trong rạn vỡ.

“Yunho à, cậu sẽ mãi yêu mình chứ?”

“Chắc chắn rồi. Jung Yunho sẽ mãi yêu mình Kim Jaejoong thôi”

“Mùa hè năm 2008_ Tình yêu của tôi”

Đó chính xác là những gì Jaejoong đã ghi đằng sau bức ảnh.

Đơn giản chỉ là để nhớ.

Dù “tình yêu của Jaejoong” không còn hạnh phúc khi bên cạnh cậu. Dù những kí ức này chỉ khiến trái tim mệt mỏi thêm đau nhói. Nhưng Jaejoong vẫn muốn ghi nhớ tất cả khoảnh khắc của hai người. Từ lúc mới yêu nồng nàn nhất… cho đến những phút giây nhạt phai tàn nhẫn nhất.

Mùa hè năm 2008_ Tình yêu của tôi.

Mãi yêu anh…

~oOo~

_TBC_ akluvka 01-15-2011, 12:28 PM Part 2

A Painful Sonata.

---------------------FlashBack-----------------------

“Jaejoong à, đừng chạy nữa. Nguy hiểm lắm!”_ Một chàng trai có mái tóc chĩa tinh nghịch la lớn khi thấy người yêu mình đang chạy tới nơi vách núi.

“Sao thế Yunho? Hết đuổi theo mình nổi rồi à? Mệt rồi huh?” _ Jaejoong sau cùng cũng dừng lại và quay về phía anh, cười rạng rỡ.

“Không”_ Yunho chạy đến và ôm chầm lấy cậu_ “Dễ gì mà Yunnie cho Joongie thoát chứ? Nhưng… Sao hôm nay lại đến nơi này? Vách núi vừa cao lại có gió to. Dễ bị tai nạn lắm.”

Jaejoong lắc đầu nũng nịu trong khi hai bỏ vào trong túi áo khoác của Yunho _ “Mình muốn ra đây. Mình muốn cậu nói yêu mình ở đây”

Yunho mở to mắt. Dù anh biết người yêu của mình hay thích những điều khác thường nhưng bộc lộ tình cảm ở nơi nguy hiểm thế này thì quả là vô cùng kì quặc.

“Đi mà Yunho. Cậu nói đi. Cậu hứa là sẽ làm mọi thứ mình thích mà”_ Jaejoong tiếp tục mè nheo khi hai tay vẫn liên tục cựa quậy ở trong túi Yunho.

“Được rồi, được rồi” _Yunho mỉm cười và ôm lấy Jaejoong lần nữa. Anh dịu dàng nắm lấy tay Jaejoong, đan vào những ngón tay vào nhau và hôn nhẹ lên chúng.

“Anh yêu em, Jaejoong à.”

Gió thổi.

Đan những hồi ức đẹp vào dòng thời gian..

Jaejoong hạnh phúc hôn lên môi anh trong khi cơn gió cuốn bay những giọt nước trên gương mặt cậu.

Hạnh phúc.

Giá như có thể giữ mãi giây phút này. Giá như không còn có ngày mai để ngày hôm nay là trường cửu.

Nhưng thời gian vẫn cứ trôi… Nó vô tình thay đổi nhiều thứ và lấy đi nhiều thứ.

Ngày mai…

Những giọt nước mắt hạnh phúc sẽ thay bằng nước mắt bi ai.

-------------------End Flashback-----------------

Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ?

Kể cả tình yêu?

~oOo~

----------------------Changmin’s POV--------------------

Người quản lí đến nhà chúng tôi sau giờ ăn tối. Vẻ mặt nghiêm túc của anh ta cho thấy cuộc viếng thăm chẳng đơn thuần mang tính trò chuyện thân mật.

Tôi đóng laptop và đi đến gần anh, chuẩn bị tinh thần để nghe về cái kế hoạch lăng xê mà anh đã nói loáng thoáng vài ngày trước đó.

“Các cậu cũng đã biết rất rõ về SNSD…”

Anh ta bắt đầu nói. Không biết những người khác nghĩ thế nào, riêng tôi có lính tính chẳng tốt lành gì về chuyện này. Những vụ lăng xê thường dính quá nhiều đến tình cảm và nó sẽ gây ra những rắc rối không nhỏ trong nhóm chúng tôi.

“Họ là những ngôi sao mới và cần sự giúp đỡ của các cậu. Vì vậy tôi mong các cậu sẽ… quan tâm đến họ hơn một chút”

Tôi ngả người ra sau và hoàn toàn đoán được anh ta sẽ nói gì tiếp theo. Anh ta đến đây để phân công cho từng người trong nhóm. Yoochun hyung và Junsu huyng có vẻ khá hờ hững với chuyện này. Họ vẫn thế, vẫn luôn trẻ con và không thích suy nghĩ nhiều. Họ chỉ muốn yên bình để tiếp tục những mẩu chuyện riêng của mình.

Tôi nhận ra Yunho hyung là người duy nhất tỏ ra hứng thú. Hyung ấy không ngừng hỏi han về kế hoạch lăng xê và bàn luận sôi nổi với người quản lí.

Tôi cười nhạt.

Vẫn biết là leader của DBSK là một người đầy trách nhiệm và rất năng nổ, nhưng sự nhiệt tình quá mức của hyung ấy khi nhắc đến TaeYoung làm tôi khó chịu. Hyung ấy nghĩ gì mà liên tục nói về Taeyoung khi Jaejoong hyung đang ngồi đây chứ?

Càng lúc tôi càng không hiểu được Yunho hyung. Càng lúc tôi càng thấy hyung ấy xa lạ đến đáng sợ.

Vì tôi quá đa nghi chăng?

Hay vì hyung ấy đã thật sự thay đổi?

Jaejoong hyung không chào ai mà lặng lẽ lên phòng. Tôi nhìn sang Yunho hyung và ngạc nhiên khi thấy hyung ấy vẫn tiếp tục bàn luận như không có chuyện gì xảy ra.

Yunho hyung, anh đang làm cái quái gì thế? Không phải anh là người yêu của Jaejoong hyung sao? Trước đây hai người vẫn quấn lấy nhau rất hạnh phúc kia mà? Anh sao vậy Yunho? Anh đã ăn trúng cái gì mà trở nên lạnh nhạt như thế hả?

Tôi quăng mạnh chiếc gối trên tay xuống ghế và bước lên phòng. Bỏ mặc lại hai kẻ vô tâm và hai ông anh vô tư. Những con người này, cuối cùng thì có ai có chút nhạy cảm để nhận ra Jaejoong hyung ấy đang sắp khóc không chứ?

---------------------End Changmin’s POV-------------------

Changmin đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong phòng ngủ của mình và Jaejoong.

Jaejoong đang nằm yên trên giường và quay mặt vào tường. Nhìn bờ vai khẽ run rẩy ấy, Changmin biết rằng Jaejoong đang khóc.

“Jaejoong hyung” _ Changmin ngồi xuống bên cạnh Jaejoong và chạm vào thân thể không ngừng run lên dưới lớp chăn dày. Changmin mím môi khi tiếng nấc mỗi lúc một to. Vì sao phải khổ sở như vầy? Tại sao hyung của cậu lại phải tự hành hạ bản thân mình như thế?

“Hyung à…” _ Changmin dịu dàng vòng tay qua người Jaejoong và ôm lấy cậu. Cảm giác dễ chịu khi hai thân thể chạm vào nhau khiến Changmin vô thức nhắm nghiền mắt lại. Jaejoong hyung của cậu đang khóc và cậu không biết làm gì hơn ngoài vỗ về vết thương đang rỉ máu bên trong Jaejoong.

Cậu yêu Jaejoong. Nhưng nó không không giống tình yêu Jaejoong dành cho Yunho. Cậu yêu Jaejoong bằng cả trái tim của một đứa em trai dành cho người anh dịu dàng của mình.

Changmin vẫn ôm chặt lấy Jaejoong cho đến khi những tiếng nấc nhỏ dần và mất hẳn. Jaejoong đã ngủ. Khóc quá nhiều đã khiến cậu mệt lả và ngủ thiếp đi.

Changmin nới lỏng tay ra và hôn nhẹ lên trán Jaejoong thay một lời chúc ngủ ngon rồi trở về giường của mình.

Changmin với tay tắt đèn và chìm vào giấc ngủ… Không hề chú ý rằng mình vẫn chưa đóng cửa phòng.

Bên ngoài phòng ngủ của Jaejoong và Changmin, có một người đã đứng ở đấy rất lâu.

Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ?

Kể cả tình yêu?

~oOo~

----------------Jaejoong’s POV----------------

Hôm nay, DBSK có vài giờ tự do giải lao và tôi quyết định đi dạo một mình cho khuây khỏa.

Đêm qua, tôi đã khóc cho đến khi kiệt sức… Nhưng cuối cùng cũng nhận ra rằng: đau buồn mãi cũng không phải cách.

Tôi muốn bản thân có thể vui vẻ hơn một chút.

Vui vẻ hơn để có thể tiếp tục sống. Vui vẻ hơn để có thể tiếp tục yêu anh, tình yêu của tôi.

Tôi dừng lại trước một shop quần áo khá bắt mắt. Quả là không thể kìm nổi bản thân mình lại, cứ mỗi lần nhìn thấy shop mới mở là tôi lại muốn bay vào mà gom hết về nhà. Dù nhiều khi, tôi phải bỏ đi một nửa số quần áo vì tôi đã có một bộ y hệt.

Tôi mỉm cười thật tươi với cô nhân viên bán hàng khi mới bước vào cửa. Thật lòng tôi làm vậy… chỉ vì muốn cô ta giảm bớt giá cho những món đồ hiệu tôi mua. Nhưng chân thành mà nói, chưa một lần nào tôi thành công trong việc lấy lòng các quý cô đáng kính này. Xã hội bây giờ toàn sản sinh ra những cô gái bán hàng xinh đẹp nhưng rất nhẫn tâm.

Sau một tiếng, tôi thu gom hết gần nửa cái tiệm rồi vất vả lết ra ngoài. Tôi rất thích mua sắm. Và những khi buồn, tôi càng ghiền mua sắm hơn nữa. Nhiều người bảo đấy là cách xả stress, với tôi thì chỉ đơn giản là một thú vui. Khi nhét đầy mình bằng những món đồ mới mua, tôi cảm thấy bên trong bớt trống trải hơn nhiều.

Tôi dừng lại khá lâu trước ngả ba để chỉnh lại cách cầm túi xách sao cho bớt mỏi nhất. Aish… Tay tôi đang tê đi vì mớ quần áo và tầm mắt bị hạn chế vì núi đồ mới vác ra từ một tiệm trang sức style ban nãy. Thiệt là… Mua thì dễ mà lôi về thì khó quá.

Sau một hồi vất vả chỉnh đi chỉnh lại, cuối cùng tôi đã chọn được một tư thế ưng ý. Và với tư thế hơi quái dị này, ít nhất tôi có thể bước thêm khoảng vài trăm mét nữa. Tôi băng qua đường với vẻ mặt tự hào về thành công của mình. Sau nhiều năm nghiện mua sắm, tôi đã trở thành một tay lão luyện trong chuyện khiêng vác.

Bất chợt, tôi dừng lại khi trông thấy một bóng người rất quen. Tôi bước thêm vài bước để có thể nhìn thấy người ấy rõ hơn trong đám đông.

Không lẫn vào đâu được. Đấy chính là Yunho. Anh đang vui vẻ đi giữa dòng người phía bên kia đường, khá gần tôi.

Trong lòng chợt xuất hiện lẫn hân hoan và thắc mắc.

Không phải anh ấy bảo là hôm nay sẽ đi gặp vài người quen cũ à? Sao lại rảnh rỗi mà đi lang thang ở đây chứ?

Mặc kệ. Tôi phải chạy nhanh đến chỗ anh ấy mới được.

Tôi vừa dợm bước đi thì bỗng nhiên dừng lại.

Cảm giác tê buốt chạy dọc đôi chân khiến tôi tưởng như chân mình đang hóa đá.

Tôi đang thấy gì thế kia?

Yunho của tôi…

Và Taeyoung…

Bàn chân định nhấc lên bây giờ buông thỏng xuống.

Những gói hàng trên tay cũng rơi cả xuống đất. Tôi thấy đầu mình choáng váng… Những cảnh vật xung quanh nhạt nhòa dần…

Nước mắt rơi.

“Anh yêu em, Jaejoong à”

Tôi đứng đấy thẩn thờ như người điên. Không nhận ra mình vẫn ở trên vạch sơn dành cho người đi bộ. Đèn xanh. Những chiếc xe phía sau nhấn còi ỉnh ỏi.

Tôi tự bịt tai mình lại.

Ồn quá.

Nhức đầu quá.

Đau quá.

Làm ơn im hết đi.

“Anh yêu em, Jaejoong”

Im…

Im tất cả đi……

--------------------End Jaejoong’s POV-----------------

Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ?

Kể cả tình yêu?

Gần mười hai giờ đêm.

Jaejoong ngồi yên trên ghế sofa và chờ đợi. Cậu muốn chờ Yunho của cậu về. Cậu muốn gặp anh và hỏi cho ra lẽ. Chuyện của cậu và anh. Chuyện của anh và TaeYoung. Jaejoong muốn mọi thứ rõ ràng trong ngày hôm nay. Suốt thời gian qua, cậu đã phải dồn nén quá nhiều rồi.

Có tiếng mở cửa, cuối cùng thì Yunho của cậu cũng đã về. Anh bước vào nhà, vừa đi vừa huýt sáo. Bộ dạng này của anh, thật sự Jaejoong rất ghét bộ dạng này của anh.

“Yunho à”

Jaejoong lên tiếng gọi khi anh làm lơ và bước qua cậu. Yunho quay người lại phía sau. Anh nhìn cậu bằng vẻ mặt chán nản.

“Gì nữa đây? Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ”

Jaejoong mím môi. Từ lúc nào anh đã trở nên lạnh lùng như vậy?

“Cậu… vừa đi đâu về thế?”

“Đi chơi”_ Yunho trả lời gọn lỏn.

“Cậu… đi với ai?”

“Cậu đang tra khảo tôi đấy à?”

“Không…mình chỉ”

“Tôi đi gặp vài tên bạn đồng hương và nhậu nhẹt một chút. Không có gì đâu”

“Vậy… sao…?”

“Aishh, Cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tôi mệt rồi.”

Yunho tỏ ra khó chịu rồi bước thẳng lên lầu.

Jaejoong nhìn theo, không nhận ra đôi mắt của mình đã ngấn nước.

“Jaejoong à, anh rất yêu em”

Jaejoong quỵ xuống sàn nhà và ôm mặt khóc.

Anh đã nói dối.

Và như thế là quá đủ.

Còn gì để nói, còn gì để hỏi… khi trong lòng anh đã không còn có cậu?

Yunho …

Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Jaejoong dùng tay ôm lấy cơ thể mình để ngăn những tiếng nấc đang lớn dần lên.

Tình yêu?

Không lẽ lại là thứ mỏng manh và ngắn ngủi như thế?

Bao nhiêu năm yêu nhau… Thật sự không còn ý nghĩa gì với anh ư?

Em sai rồi… Sai thật rồi phải không anh?

Em ngây thơ nghĩ rằng chỉ yêu thôi là đủ

Rằng tình yêu của em đủ sức giữ chặt trái tim anh…

Em đã ngủ vùi trong kí ức quá lâu

Mà quên mất anh đang dần thay đổi

Em sai rồi… Sai thật rồi anh ạ…

Tình yêu nhỏ bé của em không còn đủ sức giữ chân anh nữa rồi …

Nó chỉ biết oằn mình đau khổ khi nhìn thấy anh mỗi lúc một xa…

Em yếu đuối, em bất lực…

Nhưng trái tim em vẫn khao khát yêu anh.

Em phải làm sao đây khi anh không còn cần em nữa?

Em phải làm sao đây,… hả anh?

~oOo~

Thời gian vẫn cứ trôi không ngừng nghỉ.

Vun đắp tình yêu rồi giết chết tình yêu.

Liệu có hay không một tình yêu trường cửu?

Liệu có hay không hai trái tim mãi mãi thuộc về nhau?

Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã.

Cả nhóm nhận điện thoại của người quản lí và được báo không được phép ra ngoài. Tất cả đưa mắt nhìn nhau. Thắc mắc.

Chuông cửa reng, quản lí của DBSK đến tìm họ với gương mặt tức giận.

“Cậu có gì muốn giải thích với tôi không Jung Yunho?”_ Anh ta nói khi vừa bước vào nhà.

Tất cả hướng mắt về phía anh, im lặng.

“Cậu nói đi. Cuối cùng cậu nghĩ gì mà làm vậy?”

Anh ta nhấn mạnh thêm lần nữa rồi quăng một bì thư dày cộm lên bàn, gương mặt nhăn nhúm cả lại, cố kìm chế không nói ra những lời quá đáng.

Thật ra thì đã có chuyện gì?

Yoochun chầm chậm cầm bìa thư lên và mở ra trước mặt mọi người. Trong thoáng chốc, vẻ ngơ ngác biến mất và thay bằng sự sửng sốt.

“Gì vậy Chunnie?”_ Junsu không hiểu chuyện nên vội vàng đi đến và giật phong thư từ phía Yoochun.

Rơi.

Những tấm ảnh Yunho và TaeYoung đang hôn nhau rơi trên sàn nhà lạnh ngắt.

“Tôi khuyên cậu quan tâm đến họ, chứ không bảo cậu… quan hệ lộ liễu thế này. Cậu có nghĩ nếu công chúng biết được thì sẽ ra sao không? Cậu có nghĩ cho tương lai của DBSK không Jung Yunho?”

Không gian như đông cứng lại. Không ai nói được với ai một lời nào mà chỉ dám đưa mắt nhìn Jaejoong đầy lo lắng. Changmin không kìm được mà lao đến và nắm lấy cổ áo anh.

Cãi vã.

Đổ bể.

Rơi.

Nước mắt của cậu rơi xuống đôi tay đang run rẩy cầm những bức hình vung vãi.

Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ?

Kể cả tình yêu?

Jaejoong ngồi phịch xuống ghế. Nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt vô hồn.

Junsu vô thức khóc nấc lên khi lay mãi mà Jaejoong không trả lời.

Yoochun vò đầu và đứng vào một góc phòng, thầm tự trách mình trước đây sao quá vô tâm.

Rơi.

Cơn mưa bất chợt bao phủ lên thành phố.

Tình yêu?

Thật ra là viên kim cương vĩnh hằng hay chỉ là khối pha lê dễ vỡ.

“Anh yêu em, Jaejoong”

“Bỏ tay ra! Cậu có quyền gì mà dạy đời tôi hả Changmin? Đừng tưởng tôi không biết cậu và Jaejoong đã làm gì khi không có tôi bên cạnh.”

Rơi.

Khối pha lê rơi xuống rồi vỡ nát trong nước mắt, máu của con tim.

Kí ức ngày xưa trở thành nỗi đau uất nghẹn. Chỉ muốn quên hết đi nhưng sao vẫn nhớ. Tình yêu của anh, sự dịu dàng của anh, những nụ hôn ngọt ngào đã có… Tất cả… sụp đổ hết rồi ư?

“Anh là thằng khốn!”

Mưa.

Càng lúc càng nặng hạt.

Chiếc xe lao đi trong màn đêm u tối. Đại lộ thênh thang và trống trãi. Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau.

Mưa. Ánh chớp xé toạt màn đêm, hằn lên tâm hồn những vết nứt dài và đau nhói. Muốn quên nhưng sao vẫn nhớ. Muốn hận nhưng sao vẫn cứ yêu. Trái tim có lẽ mù quáng mất rồi. Sẽ mãi yêu anh cho đến khi ngừng đập.

Mưa. Tiếng còi inh ỏi bất thường mỗi lúc một gần. Ánh đèn pha lao đến từ một chiếc xe ngược chiều với cậu. Đầu óc mơ màng như người trong cơn say. Khi cậu nhận ra thì đã không còn kịp nữa.

Yunho …

Âm thanh khô khốc vang lên. Jaejoong cảm thấy thân thể mình như bị xé toạc… rồi từ từ mất đi cảm giác. Đầu óc trống rỗng, cậu trôi lơ lững về một nơi vô định.

Mưa…

Tai nạn trên đại lộ XXX.

~oOo~

_TBC_ JiJi_cat 01-15-2011, 10:05 PM JUNG YUNHO!!!!!!!!!! ANH ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!! TẠI SAO ANH CÓ THỂ ĐỐI XỬ VỚI JAE NHƯ THẾ HẢ!!!!!!!!!!!!!

au ui e ủng hộ au

au cho lão gấu ấy hối hận suốt đời luôn đi, tốt nhất là cho Jae quên lun con gấu đó đi

e ủng hộ JaeMin cp

p/s: nhớ đừng cho Jae "chết" nhá

k là e chém au đó, cho quên con gấu đần đó là dc rùi, tốt nhất là đừng cho Jae nhớ lại, cho quên con gấu lun đi akluvka 01-15-2011, 10:35 PM Note: Mình không phải Au mà chỉ là người re-post Fic, những dòng Note màu xanh là của mình, người mong YunHo phải "trả giá" cũng là mình, không phải của Au. Do đó mong các bạn đừng nhầm lẫn. Thanks!

******

Part 3

Tạm biệt em!

Điểm tin:

“Thời báo Seoul sáng nay vừa đăng tin về vụ tai nạn giao thông thảm khốc vào lúc 22h trên đại lộ XXX. Bài báo cung cấp những thông tin xác thực về nguyên do gây ra tai nạn và lí lịch của hai nạn nhân. Theo nguồn tin từ sở cảnh sát Seoul, tên YYY, thủ phạm của gây ra vụ tai nạn và cũng là kẻ sát nhân hàng loạt đang bị cảnh sát truy nã, đã tử vong sau khi nhập viện được 2 giờ đồng hồ. Còn anh Kim Jaejoong, nạn nhân bị xe của tên YYY va vào trên đường tẩu thoát, cũng đã mất sau 5 giờ trong phòng cấp cứu. Nguyên nhân gây tử vong là do phổi bị tổn thương và chảy máu quá nhiều, gây tình trạng hôn mê sâu, không tự hô hấp được và dẫn đến não thiếu oxy, gây tử vong. Nạn nhân Kim Jaejoong đã mất vào lúc 3h, rạng sáng ngày hôm nay…”

Ngừng đập rồi, trái tim của em

Im lặng rồi, những tiếng khóc âm thầm trong bóng tối.

Không còn đau khổ hay buồn bã nữa…

Không còn oán hận thời gian đã thay đổi người em yêu.

Không còn gì ngoài gương mặt bình yên chìm trong giấc ngủ.

Ngủ ngoan đi thiên thần bé bỏng.

Ngày mai sẽ không còn nước mắt của em đâu.

Chỉ còn nước mắt ân hận của tôi lặng lẽ rơi trong tuyệt vọng.

Chỉ còn tôi cùng sự ăn năn muộn màng và ngu ngốc.

Thời gian…

Sẽ là địa ngục khi không còn em bên cạnh.

Sẽ là cái án xứng đáng nhất cho tâm hồn tội lỗi của tôi.

Ngủ ngoan nhé, thiên thần bé bỏng.

Ngày mai sẽ không còn là nước mắt của em đâu…

<><><><><><><><>

Đám tang của Jaejoong được diễn ra ở nhà riêng và có rất đông người đến dự. Tất cả xếp thành hàng bên linh cửu cậu, lần lượt cúi chào thay cho lời từ biệt cuối cùng.

Cassiopeia đã đến từ rất sớm, nhưng do số lượng quá lớn nên không thể vào trong. Họ chỉ đứng yên lặng bên ngoài dưới cơn mưa rả rích, một tay run rẩy cầm dù, một tay quệt đi những dòng nước mắt tiếc thương.

Bạn bè đồng nghiệp của Jaejoong cũng đến và quây quần chia buồn cùng gia đình cậu. Giới báo chí tất nhiên không bỏ qua cơ hội mà vây kín lấy người thân của Jaejoong, liên tục đặt ra những câu hỏi thực tế đến lạnh lùng… Nhiều phóng viên đã bị Yoochun giật micro và đẩy ra khỏi lễ tang.

Buổi lễ đưa tiễn được cử hành trang trọng và kéo dài suốt ngày hôm ấy. Phải đến nửa đêm, dòng người viếng mới vãn đi.

Sau đám tang, một mình Yoochun phải lo liệu tất cả mọi việc vì những người khác đã không còn đủ tỉnh táo.

Junsu đã khóc rất nhiều tới mức mắt sưng mọng và thâm quầng. Điều này làm Yoochun lo lắng. Suốt ngày hôm nay, Junsu đã ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần. Tuy bây giờ cậu đã ngủ, nhưng khi hết thuốc an thần, cậu sẽ lại tiếp tục kêu khóc như kẻ điên.

Nhưng… cho dù như thế, Junsu vẫn còn bình tĩnh hơn Changmin rất nhiều.

Ít nhất thì Junsu của anh cũng có thể khóc để bộc lộ đau đớn trong lòng. Còn Changmin thì cứ ngồi yên như tượng đá. Không nói một lời nào, cũng không hề rơi lệ. Cậu chỉ ngồi co mình trong bóng tối, tay ôm chặt tấm ảnh của Jaejoong.

“Changmin à…”_ Anh dịu dàng đến gần và đặt tay lên vai cậu _“Em có muốn ăn chút gì không?”

“Không”_ Changmin lắc đầu ương bướng sau một hồi im lặng _ “Em sẽ chờ Jaejoong hyung về nấu cho em ăn”_Cậu nói rồi lại thu mình vào góc tường, tay mân mê khung hình và lẩm bẩm trách Jaejoong về trễ.

Yoochun cố kìm nén để không bật khóc ngay trước mặt Changmin, cũng như anh đã cố giấu đi nỗi đau để lo lắng cho kẻ khác. Yoochun vốn không phải là người mạnh mẽ, anh cũng đã khóc rất nhiều vào đêm Jaejoong mất, cũng đã phát điên lên khi nhìn vào thân thể bất động của Jaejoong. Nhưng Yoochun biết mình không thể mãi đắm chìm trong cảm xúc ích kỉ của bản thân mà không nhìn vào sự thật. Jaejoong sẽ ra sao khi nhìn thấy những người yêu thương phải đau khổ tột cùng vì cậu? Cậu sẽ như thế nào khi thấy cảnh những người đang sống còn đau khổ hơn cả chết? Không, Yoochun muốn Jaejoong, người bạn thân nhất của mình, được ra đi thanh thản. Anh muốn thay cậu chăm sóc cho họ, làm dịu đi nỗi đau của họ. Mặc dù trái tim anh cũng đang tan nát bên trong.

Yoochun ngồi cạnh Changmin và đưa mắt nhìn không gian xung quanh. Ngôi nhà này sau lễ tang chẳng khác nào một nấm mồ, chỉ toàn mùi của thê lương và mất mát. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Changmin trong khi vẫn chăm chú nhìn Junsu say ngủ trên chiếc ghế sofa đối diện. Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh đến ghê người.

Cách đó không xa, có một người cũng đang dằn vặt trong kí ức.

~oOo~

I now know

What my eyes could not see

You are the only one that is for me

Many nights those tears flew

Being myself without anyone

Anyone to care about the thoughts

Looking at the sky and knowing

Many mistakes I had

Many mistakes I have had

-----Gary R.Hess----

------------------Yunho’s Pov----------------

“Con người là một loài vật tham lam. Để thỏa mãn mình, đôi khi, họ sẵn sàng làm tổn thương kẻ khác. ”

Tham lam?

Phản bội?

Những từ ấy có đủ để miêu tả anh không? Những từ ấy có đủ cay độc để nói về những tội lỗi anh đã gây ra cho em không?

Jaejoong…

Anh là một thằng tồi Jaejoong à. Một gã tồi tệ đã khiến trái tim em vỡ vụn và cũng khiến cuộc đời anh trở thành cơn ác mộng. Anh đạp đổ tất cả, phá nát tất cả bằng sự mù quáng của bản thân. Anh đã đắm chìm trong tình cảm mới mẻ bên cạnh người con gái khác quá lâu mà hoàn toàn quên mất em, quên mất tình yêu anh đã từng gìn giữ.

Anh sai lầm, anh ngu xuẩn và bây giờ anh ăn năn trong những giọt nước mắt muộn màng và bất lực.

Jaejoong à, tại sao chứ?

Tại sao em không giết chết kẻ khốn nạn này đi? Tại sai không ném anh xuống địa ngục cùng những lời căm hận tàn ác nhất? Tại sao không bóp vụn trái tim nhơ nhuốc này bằng bàn tay dịu dàng của em?

Tại sao em lại chọn cách ra đi? Tại sao em lại bỏ mặc anh? Tại sao để lại một mình anh trên cõi đời vô nghĩa này?

Tại sao…?

Không còn em… Không có em… Anh còn lại gì cơ chứ?

Anh sẽ là ai đây khi không còn em bên cạnh? Sẽ là gì đây khi mất em?

Jaejoong… Em biết không… Hình phạt của em… Thật sự tàn nhẫn lắm.

------------------------End Yunho’s POV---------------------

Mưa không ngớt trên con phố đã vắng người. Một kẻ vô thức bước đi với đôi bàn chân mỏi nhừ và tâm hồn tan nát.

Chẳng còn gì ngoài bóng tối. Chẳng còn gì ngoài màn đêm vô vọng. Sự ra đi của người anh yêu cũng tước đoạt đi tất cả nơi anh.

Tình yêu.

Sự thứ tha.

Hạnh phúc.

Và cả nỗi đau.

Chẳng còn lại gì trong trái tim anh. Chẳng còn lại gì ngoài đôi mắt vô hồn và ráo hoảnh.

Mưa, càng lúc càng nặng hạt.

Mưa, chỉ khiến anh nhớ thêm về đêm hôm ấy. Đêm mà anh đã nói ra những điều ngu ngốc, đã nhỏ giọt nước cuối cùng làm tràn li, và đẩy tình yêu của anh vào sự im lặng vĩnh hằng.

Khóc.

Nước mắt lăn dài hòa vào làn nước trên gương mặt.

Khóc.

Muộn màng và vô nghĩa.

Khóc.

“Anh phải làm sao hở em? Anh biết tìm em ở đâu để nói một lời xin lỗi?”

Khóc.

Trước khi đôi chân bước xuống lòng đường.

Khóc.

Trước khi một tiếng còi xe vang lên, kéo dài rồi ngưng bặt.

Khóc.

Nước mắt rơi vào trong không trung… Tan lẫn vào máu tươi nóng hổi trên nền đất.

Khóc.

“Liệu anh có được đến bên em?”

Rain in my heart the unstoppable tears

Tonight

All that you left for me 'til the end is like a fragile lost thing

In this world without you, I tremble in the darkness

---Rainy day---

~oOo~

Ca phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ.

Những y bác sĩ vây quanh cơ thể lạnh ngắt và không ngừng chảy máu.

Sẽ chết ư?

Đấy là điều anh mong đợi.

Nhưng cũng là điều số phận không cho phép.

Anh vẫn sống.

Dù tâm hồn đã chết từ rất lâu nhưng thân xác kia vẫn sống.

Thật nghiệt ngã.

Kẻ muốn sống thì lại chết đi. Còn kẻ khao khát được trốn chạy khỏi cuộc đời thì lại sống.

“Anh ta vẫn sống”_ Những bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, thở phào báo tin.

Junsu khóc nấc lên vui sướng, cậu không thể tưởng tượng được nếu cả anh cũng ra đi thì mọi chuyện sẽ như thế nào. Cái chết của Jaejoong đối với cậu đã là quá đủ…

Yoochun vỗ về Junsu trong vòng tay ấm áp của mình, rồi cúi đầu cảm ơn bác sĩ. Đôi mắt chợt ánh lên vẻ xót xa khi nhớ đến Jaejoong.

Khác với họ, Changmin không nói một lời nào. Cậu lặng thinh nép mình vào góc tường, đôi mắt nâu đã đông cứng như ngây dại.

“Anh ta vẫn sống”. Câu nói cứ ngỡ như một tin mừng lại khiến trái tim Changmin quặn thắt.

Tại sao…?

Tại sao đêm hôm ấy… họ đã không nói thế? Tại sao họ chỉ lắc đầu và đưa xác Jaejoong đi? Tại sao Yunho có quyền được sống còn Jaejoong của cậu thì không thể?

“Jae…hyu…ung…” Changmin ôm lấy mặt mình rồi quỵ xuống sàn nhà. Những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu lăn trên gò má cậu.

Cuối cùng Changmin cũng có thể khóc. Nhưng những giọt nước mắt kia không đơn thuần chỉ thể hiện nỗi đớn đau… Ẩn sâu trong đôi mắt của Changmin, còn là chứa đựng sự căm hận vô cùng dành cho kẻ đã ban phát vết thương cho cậu.

Jung Yunho… Kể từ lúc nào cậu đã thấy ghê tởm cái tên ấy đến vậy?

Jung Yunho… Kể từ lúc nào đã là cái tên khiến cuộc đời cậu là nỗi đau dai dẳng?

Giá như anh chết đi. Giá như đêm ấy kẻ bị nghiền nát trong cơn mưa là anh chứ không phải Jaejoong của cậu. Giá như kẻ phản bội như anh chưa bao giờ tồn tại. Giá như Chúa công bằng hơn và lấy đi linh hồn dơ bẩn của anh thay cho linh hồn của Jaejoong.

Jung Yunho… Shim Changmin sẽ hận anh đến hơi thở cuối cùng.

Jung Yunho… Sẽ không còn nơi nào có anh mà có Shim Changmin ở đấy.

“Tôi không đủ can đảm để giết anh. Nhưng cũng không đủ vị tha để tha thứ cho anh. Vậy tốt nhất, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa”

Đêm hôm ấy, Changmin đã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện… Rời khỏi Seoul…

Không ai biết cậu đi đâu và cũng không ai có tin tức về cậu nhiều năm sau đó.

Không còn Choikang Changmin. Không còn DBSK.

Không còn lại gì ngoài nỗi đau và nỗi ân hận không ngừng giằng xé linh hồn.

Hồi kết…?

Thời gian là chuyến tàu một chiều

Không thể quay đầu

Cũng không thể sửa chữa

Mọi sai lầm đã trôi qua

Chỉ còn trả giá bằng sự ăn năn

Có lẽ…

~oOo~

_TBC_ nguyetha 01-16-2011, 11:36 AM yun ak! tình yêu k phải trò chơi để có thể vừa yêu vừa đùa giỡn,

nưỡc mắt hôm nay là nụ cười của hôm qua. những giọt nước mắt muộn màng k xóa đc lỗi lầm trg quá khứ, nên đừng chết nhé! hãy sống tiếp với niềm vui anh đã chọn k có Jea, k gia đình,

trừng phạt k bao giờ đủ cả, kể cả đó có là cài chết.

Hãy sống để thấy trái tim mình nhỏ máu.

Trên thiên đường hãy sống hạnh phúc nhé Jae......đừng nhớ đến ......... _Mint_ 01-16-2011, 11:55 AM Lời đâu tiên cảm ơn tác giả viết nên fic và người post đã chia sẻ cùng mọi người.Theo cảm nhận của mình, fic khá nhẹ nhàng. Từ văn phong cho đến nội dung, không có những tình tiết cao trào đỉnh điểm thót tim nhưng lại có những chi tiết bóp nghẹn tim người đọc. Những câu văn ngắn mang suy nghĩ nhân vật kết hợp trong lời fic khá hài hòa. Có lẽ tình yêu của họ không được đề cập nhiều cũng như diễn biến tình tự thế nào nhưng cũng có thể cảm nhận được sự âm thầm chịu đựng của Jae, sự hy sinh cho tình yêu của Jae. Anh lúc nào cũng thế, thà để bản thân mình đau đớn chứ không muốn người khác tổn thương, anh yêu thương họ như thế rồi ai sẽ nghĩ và cảm thông cho anh đây.Bởi vì sự âm thầm đó mà chính anh càng đẩy xa Yunho hơn và tự tìm cho mình một lối thoát, đến một nơi không còn ai có thể tổn thương anh nữa. Thời gian trôi qua, những thứ qua đi mất mát rồi mới biết níu kéo,mới biết trân trọng liệu anh có biết đã là muộn màng không Yunho.Cuộc sống này vốn rất công bằng nên anh không thể được giải thoát nhẹ nhàng như thế khỏi những nỗi đau anh mang lại cho Jae được. Anh phải sống để hối hận từng ngày, để trả giá cho lỗi lầm anh gây ra. Đồng tình với Minnie, không thể giết anh nhưng cũng ko thể vị tha...

P/S: Lần đầu cm fic,có gì sai sót mong au và ng' post bỏ qua nhé...

_Yuki.:.Mint_ Nguyễn Thùy Dương 01-16-2011, 03:31 PM Chỉ 1 câu thôi...

Jung Yunho!!! Anh là thằng tồi!!! Có phước mà không biết hưởng!!!!

Óc anh bị ai ăn mất rồi àh, ghen với ai không ghen lại ghen với Changmin. Chỉ số IQ 140 của anh để chưng thôi àh, không biết suy nghĩ hả????

Nói cho anh biết!! Anh muốn chết hả?

.

.

.

Đừng có mơ mộng, anh phải sống để mà chịu đựng cho tôi. Chịu đựng những gì anh đã gây ra cho Jae

Tôi không đủ can đảm để giết anh. Nhưng cũng không đủ vị tha để tha thứ cho anh. Vậy tốt nhất, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa

Câu này của Changmin chuẩn không cần chỉnh, nhưng mà gặp tôi á. Tôi thề sẽ có món Gấu 7 món ngay bây giờ đấy!!!

Thấy YooSu trong này khá hời hợt, chỉ thấy có Changmin mới lo cho Jaejoong mà thôi. Mà như thế mới làm tăng thêm sự ngu si của con Gấu.

Anh ngu lắm Jung Yunho à!!

Ngu!!

Ngu!!

Ngu!!

Ngu!!

Cmt nhảm điên khùng quá akluvka 01-16-2011, 06:24 PM @Nguyễn Thùy Dương: Cmt của bạn làm tớ chết cười mất =)) =)) =)) =)) =)), cơ mà giống ý tớ lắm ý =))

*Note: Mọi cmt sẽ được chuyển đến tay Author ^^ ~

*********************

Part 4

Trái tim anh đang khóc…

Muộn màng quá phải không em…

Nhưng anh không thể nào dừng lại…

Trái tim anh vẫn khóc…

Cho đến khi cạn khô…

Cho đến khi kiệt sức và lặng im…

Đông…

Anh chạy theo bóng hình em giữa không gian màu trắng.

Tuyết phủ kín khắp nơi.

Tuyết khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa và khiến gương mặt em trở nên xa xôi quá đỗi.

Jaejoong à, đừng chạy nữa.

Xin em…

Làm ơn đừng rời khỏi anh…

Làm ơn đừng bỏ mặc anh như em đã làm ba năm trước…

Anh xin em… Jaejoong à…

Làm ơn đừng hành hạ anh thêm nữa.

Ba năm qua, anh sống vật vờ như kẻ điên. Không thiết sống nhưng cũng không thể chết.

Ba năm qua, anh kiếm tìm bóng hình em trong tuyệt vọng. Thèm khát gặp lại em, dù chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Anh nhớ em…

Jaejoong

Anh nhớ em da diết…

Nỗi nhớ điên cuồng như đang giết dần anh.

Giết chết cái thể xác khô cằn và tâm hồn rách nát.

Jaejoong à…

Xin em…

Jaejoong à…

… Snow tears…

[Năm 2011, Bệnh viên tâm thần]

“Anh Jung Yunho, tới giờ uống thuốc rồi”_ Một cô y tá dịu dàng chạm vào vai anh, đánh thức Yunho ra khỏi giấc mơ khi đang thức.

“Anh chịu khó uống thuốc trong bệnh viện lần cuối đi. Ngày mai người nhà sẽ đưa anh về”

“… v… về…?”_ Anh ngước lên nhìn cô, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.

“Bác sĩ nói thần kinh anh đã khá ổn định. Cái anh cần bây giờ là sự ấm cúng của gia đình. Ngày mai anh sẽ được xuất viện để tiếp tục điều trị tại nhà”_ Cô tươi cười mớm thuốc cho anh.

Yunho mở to đôi mắt nâu còn đượm nét buồn bã vì ngạc nhiên.

Sau ba năm, cuối cùng họ cũng cho anh cơ hội về nhà,… cho anh cơ hội thoát khỏi buồng giam màu trắng này.

“Anh nhớ em, Joongie…”

~oOo~

Ba năm… Quãng thời gian không hẳn dài nhưng cũng đủ để khiến nhiều điều thay đổi…

Từ khi Yunho vào bệnh viện tâm thần, DBSK cũng chính thức tan rã. Changmin đã hoàn toàn biến mất. Yoochun từ bỏ sự nghiệp ca hát và vào làm trong một công ty tư nhân. Junsu do không thể dứt khỏi niềm đam mê âm nhạc nên vẫn trụ lại ở SM Town và trở thành ca sĩ solo. Không còn DBSK, mỗi người một cuộc sống riêng. Ba năm trôi qua, thành phố Seoul hoa lệ cũng dần quên đi danh tiếng của những vị thần phương Đông ngày trước. Tất cả đã chìm vào quá khứ như một hoài niệm ngọt ngào lẫn đắng cay.

“Yunho à, con ăn chút cháo nhé”_ Người phụ nữ phúc hậu nhìn anh với đôi mắt buồn bã. Nhưng dường như không thể nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, anh vẫn đăm chiêu dõi mắt nhìn qua ô cửa kính như hồi còn ở trong bệnh viện.

Tuyết. Trắng xóa cả không gian.

Người phụ nữ đáng thương thở dài và bước ra khỏi căn phòng. Sự đau buồn trong lòng bà dần già đã trờ thành một thói quen. Kể từ ngày đầu tiên về lại nhà mình, Yunho vẫn cứ ngồi yên như vậy trước cửa kính và im lặng. Không nói một lời nào, cũng như không thể hiện chút cảm xúc nào… Anh chỉ ngồi ở đấy, lặng lẽ như tượng gỗ.

Đông…

Bông tuyết bay trong gió lạnh…

Mơ màng gợi nhớ những kí ức đã qua…

Kí ức?

Nỗi đau duy nhất còn lại trong tim…

Nỗi đau không muốn dứt bỏ, cũng không sao dứt bỏ…

--------------Flashback----------------

“Jaejoongie à!”_Bóng dáng một chàng trai đuổi theo người yêu trên con đường ngập tuyết. Tuyết phủ dày đến tận đầu gối của anh, khiến những bước chân trở nên khó khăn và lạnh buốt.

“Cậu làm ơn về nhà đi. Trời lạnh thế này mà chạy ra ngoài thì bệnh mất”_ Anh chạy theo cậu rất lâu, lâu đến nỗi gương mặt tê đi vì gió lạnh, đôi bàn tay trong chiếc găng tay bằng len cũng bắt đầu run rẩy.

“Không”_ Jaejoong dừng lại nhìn anh, lắc đầu ương bướng_ “Tuyết đẹp thế này mà ở nhà thì uổng lắm. Mình không thích.”_ Nói rồi cậu bước gần bên anh hơn, chạm vào đôi má đã đỏ ửng lên vì lạnh_ “Và mình còn muốn cùng làm người tuyết với cậu nữa, Yunnie …”

Cậu mỉm cười nũng nịu, đôi mắt dài nhắm tít lại đáng yêu. Yunho bật cười nắm lấy tay Jaejoong và kéo cậu vào lòng, nhắm mắt cảm nhận làn hơi ấm dễ chịu lan tỏa giữa không gian lạnh lẽo _“Được rồi, mình sẽ chiều theo tất cả những gì Joongie của mình muốn. Nhưng không được ở ngoài quá lâu đâu. Mình không thích Joongie của mình cảm lạnh.”

“Vâng ạ”_ Jaejoong cười tinh nghịch và hôn nhẹ lên chóp mũi của Yunho.

Nụ hôn bất ngờ ấy khiến anh bất giác thu mình lại. Hành động ấy của Yunho làm cậu phì cười, Jaejoong quàng tay qua cổ anh, và dịu dàng tặng anh một nụ hôn sâu.

Môi chạm môi. Không gian như thu nhỏ. Thời gian như ngừng trôi.

.

Trong tình yêu, thời gian chỉ là một khái niệm mơ hồ và gần như không tồn tại.

Nhưng trái đất vẫn quay và thời gian vẫn trôi…

Liệu quy luật ấy có đảo ngược vì một tình yêu mãnh liệt…

Thời gian… Rõ ràng và cụ thể… nhưng cũng là ẩn số muôn đời không sao lí giải…

-----------------End Flashback------------------

~oOo~

You’re the one I had in mind

You’re the one I prayed to find

You’re my dream come true

You’re the one I belong too

You’re the one I believe in

You’re the one I believe in

“Yunnie à, người ta bảo thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ, kể cả tình yêu, thật vơ vẩn phải không? Mình không tin điều đó… Mình chỉ tin vào trái tim của mình, tin vào tình yêu của cậu. Chúng ta sẽ mãi yêu nhau cho đến chết, Yunnie nhá”

You’re the one I believe in

You’re the one I believe in

Nước mắt lặng lẽ rơi…

Kí ức ùa về khiến vết thương không thể nào lành càng thêm đau nhói…

Sự tin tưởng của em…

Tình yêu của em…

Sự ngây thơ và trong sáng nơi em…

Tất cả đã bị chính đôi tay người em tin phá vỡ…

When the trust dies, my life is nothing…

Anh yêu em…

Anh yêu em…

Anh chỉ nhận ra mình yêu em đến nhường nào khi em không còn nữa…

Ngu ngốc và muộn màng… Anh không còn biết làm gì khác ngoài nhìn em nằm bất động trước mắt anh…

Khóc nấc lên trong tuyệt vọng, anh nhận ra mình yêu đuối đến nhường nào khi không còn em bên cạnh…

Jaejoong à, anh thật sự không thể nào tiếp tục…

Nỗi đau theo thời gian không hề vơi đi mà cứ thế lớn dần…

Anh mệt mỏi lắm rồi…

Anh không thể sống trong sự dằn vặt này thêm một ngày nào nữa…

Anh muốn được giải thoát…

Anh muốn được gặp em…

Lovin’ you tsunagatta kimi no te ga

Lovin’ you hanareteyuku

Lovin’ you boku no te wa nuku morimo

Lovin’ you oboeteru no ni

Hộp nhạc nơi góc phòng ngân lên những âm thanh cuối cùng rồi ngưng bặt…

Không gian chìm vào im lặng…

Căn phòng đắm mình trong bóng tối não nề…

Một người đã ra đi để lại khoảng trống thắt lòng phía sau lưng…

Đêm…

Bóng người khuất dần trong màn tuyết…

Để lại những dấu chân nhanh chóng bị xóa nhòa…

Đêm…

Trái tim chẳng còn gì ngoài nước mắt…

Nỗi đau đông thành bông tuyết tung bay…

Anh đặt chân đến vách núi năm xưa. Nơi tình yêu đã mất của anh từng nũng nịu đòi anh nói rằng anh yêu cậu. Nơi kí ức trở thành thác lũ ùa về, khiến trái tim tan nát càng thêm chảy máu… Cạn khô mất rồi… Đã đến lúc trái tim kia cần được nghỉ ngơi…

Lấy từ trong túi áo của mình một tấm hình đã cũ, anh nhoẻn cười khi nước mắt vẫn lăn…Tấm hình của cậu và anh…Tấm hình cậu đã nắn nót ghi lên phía sau dòng chữ đỏ…

“Mùa hè năm 2008_ Tình yêu của tôi”

Đấy là kí ức của tình yêu từng bị anh quên lãng… Kí ức của sai lầm chỉ còn biết trả giá bằng sự ăn năn…

Tuyết rơi…

Nước mắt ướt nhòe tấm hình trên đôi tay run rẩy…

Tuyết rơi…

Đôi mắt ngấn lệ nhắm nghiền, cả thân thể đứng yên nơi vách núi…

Gió mạnh…

Tuyết rơi…

Cơn gió lạnh lùng cuốn đi dòng nước mắt…

Thổi bay nỗi đau vào không trung…

Những bông tuyết tinh khiết vương trên gương mặt bình thản như đang say ngủ…

Gió thổi…

Anh nghiêng mình về phía vách núi cao…

Rơi…

Những bông tuyết tuyệt đẹp rơi trên mái tóc…

Rơi…

Thân thể rơi trong không trung…

Rơi…

Vòng xoáy thời gian cuốn con người về nơi vô định…

Rơi…

Hỗn độn và Ngổn ngang…

Hiện thực và quá khứ như mất hẳn vách ngăn vốn có …

Hình ảnh ngày xưa lại tràn về đầy tâm trí…

Rơi…

Đôi cánh thiên thần ẩn hiện trong màn tuyết…

Anh ngỡ ngàng trông thấy nụ cười quen thuộc của em…

Rơi…

Chuyến tàu thời gian liệu có quay đầu?

Có cho anh cơ hội sửa chữa những điều lầm lỗi?

Rơi…

Rơi…

Jaejoong à…

Thời gian nơi đáy vực…

Cuộc đời luôn ẩn chứa những phép màu…

~oOo~

_TBC_

:mvanxin:*cúi đầu* Xin lỗi vì đã không thể một lèo post hết Fic, đêm nay về nhất định sẽ post nốt. *cúi đầu*:mvanxin: Taotau 01-16-2011, 07:10 PM Chào Akluvka! ss là Táo tàu.

Ngoại truyện tí, ss cực mết fic Xoáy của em, một kết thúc buồn khó phai trong tâm trí của người đọc, tuy biết vậy mới là hợp tình hợp lí nhưng vẫn đau, dù sao thì Min vẫn sống và biết mình đã được yêu như thế nào, vậy là đủ, lúc nào có hứng em làm thêm phần 2 về YooSu nha.

Về fic thì .............. Buồn quá.

Ngay từ khi mở đầu fic đã là cảnh Cass đang khóc và cầu nguyện dưới mưa, rồi ngày người ấy ra đi cũng là một ngày mưa tầm tã, là ông trời đang cùng than khóc với Cass phải không.

Ss không thích thế này, Jae làm thế thì nhẫn tâm quá, tình yêu có trắc trở đâu có nghĩa là hết, còn Minnie, còn Yoosu, còn gia đình Jae và còn Cass sẽ ra sao nếu Jae biến mất?

Susu tuy ngây thơ nhưng yếu đuối, Yoochun đa cảm, Minnie chỉ là cố làm ra vẻ mạnh mẽ để che dấu bản thân nhưng tất cả đều yêu Jae và sẵn sàng làm chỗ dựa cho Jae cơ mà.:mtreoco:

Còn về Yun, Yun.......... ya.......... ss là fan Yunjae đó ghét nhất kiểu này. Đến chết vì tức đi thôi, tại sao tình yêu khó khăn lắm mới có được lại hời hợt như vậy.

Đáng chết :Lchem:

Dù chết còn nhẹ nhàng hơn sống với sự hối hận, nỗi nhớ, day dứt, gặm nhấm bản thân từng phút từng giờ.

Bao trùm toàn fic là nỗi đau, không gào thét, dữ dội như cuồng phong mà dai dẳng.... Dai dẳng mãi..... Làm hao mòn tất cả.

Dạo này toàn tin tức khó nuốt rồi, giờ lại là món này khó nuốt quá đi, không muốn nhớ nhưng không thể quên.

Cảm ơn Akluvka vì đã post fic, cảm ơn au vì đã viết fic. Aish............................. JiJi_cat 01-16-2011, 08:29 PM chào Akluvka xl vì k đọc kỹ nhầm lẫn b với au nha

theo m thấy để Jae chết như vậy thực sự là k công bằng

khi mà ng gây ra lỗi lầm là Yunho, nhưng Jae thậm chí còn chưa nhận dc lời xl mà phải chết như vậy là k công bằng

Jung Yunho quả thực là 1 thằng ngu!!!!!!!!! Có phúc mà k biết hưởng!!!!!!! Muốn trèo cao để rồi té đau!!!!!!

và cái chỉ số IQ cao ngất ngưỡng của anh ta dùng để làm gì, khi mà anh ta k chịu động não mà suy nghĩ

anh ta cũng có mắt mà, phải biết nhìn chứ

anh ta luôn dc coi là ng duy nhất trong nhóm có thể đọc dc suy nghĩ của Jae thông qua đôi mắt mà, chẳng lẽ anh ta k đọc dc sự buồn bã và thất vọng trong mắt Jae

mà hết ng ghen hay sao mà ghen với Changmin cơ chứ

anh ta đần cũng đần vừa vừa phải phải thôi chứ

cái hình phạt dành cho Yunho quả thực là...

m không muốn anh ta chết, m muốn Jung Yunho phải sống

sống trong sự ăn năn và hối hận, trong dày vò, đau đớn và tuyệt vọng

sống để mà biết m đã đánh mất những gì, để mà biết dc rằng thứ mà m đã đánh mất quan trọng như thế nào và thứ đó sẽ k bao h có thể lấy lại dc

nên m hi vọng au đừng cho anh ta chết

Tôi không đủ can đảm để giết anh. Nhưng cũng không đủ vị tha để tha thứ cho anh. Vậy tốt nhất, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa

và cái câu này chính xác đến từng miromet

p/s: thank b đã post fic, và b nhớ chuyển lời đến au dùm m nhé akluvka 01-16-2011, 09:07 PM Part 5 (Final part)

No Rain, No Rainbow

Thời gian là chuyến tàu một chiều?

Không thể quay đầu?

Cũng không thể sửa chữa?

Mọi sai lầm đã trôi qua…

Chỉ còn trả giá bằng sự ăn năn?

Thân thể rơi mãi trong không gian màu trắng.

Không đích đến, không điểm dừng.

Anh cứ thế rơi mãi trong vòng xoáy hỗn độn của kí ức…

Hình ảnh cậu ẩn hiện trong ánh nhìn đã nhòa đi vì nước mắt.

Jaejoong của anh, tình yêu của anh, ánh sáng tuyệt đẹp anh đã từng vụt mất…

Nụ cười của cậu khiến trái tim ngỡ như đã chết của anh bừng lên niềm hạnh phúc…

Nụ cười rực rỡ như ánh sáng… Nụ cười tuyệt đẹp anh đã theo đuổi suốt cuộc đời…

Thiên thần của anh nắm lấy tay anh…

Thật dịu dàng…

Nâng đỡ thân thể rã rời bằng đôi cánh thủy tinh trong suốt…

Vết thương dần được hàn gắn…

Nỗi đau dần được xóa nhòa…

Nhắm nghiền mắt…

Anh cùng cậu tan vào dòng chảy của thời gian…

Thời gian nơi đáy vực…

Cuộc đời luôn ẩn chứa những phép màu…

<><><><><><><><><><>

「Love is a miracle!」

“Yunho …”

“Yunho …”

“Yunho…”

Trong mơ hồ, Yunho nghe thấy tiếng ai đang gọi mình.

Giọng nói thân thuộc quá.

Giọng nói khiến trái tim anh thắt lại vì hạnh phúc lẫn đớn đau…

Yunho cố gắng mở mắt. Từ từ thích nghi với không gian trắng xóa xung quanh. Vẫn là màu trắng. Màu trắng tinh khiết nhưng cũng thật đau lòng.

“Yunho à”

Tiếng nói ấy càng lúc càng rõ ràng hơn. Anh có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng của người đối diện.

Gương mặt mờ ảo này…

Cảm giác này…

Yunho gồng người lên để đưa tay chạm vào người ấy… Nhưng anh không thể… Đau quá… Bụng anh đau nhói từng cơn không sao chịu được

“Yunho à, cậu tỉnh lại rồi phải không?”

Nước mắt của anh bắt đầu chảy giàn giụa. Không thể lẫn vào đâu được. Giọng nói ấy chính là của cậu. Anh cố mở to đôi mắt để nhìn thấy cậu rõ hơn… Nhưng Jaejoong của anh vẫn xa vời như ảo ảnh.

Cậu dịu dàng đặt tay lên gương mặt anh. Vài phút trôi qua, đôi mắt anh dần dần làm quen với ánh sáng xung quanh và nhìn thấy cậu.

Đúng là cậu. Đúng là Kim Jaejoong. Anh không tin được sau chừng ấy năm, cuối cùng anh đã gặp lại cậu, tình yêu của anh.

“Được rồi, đừng gồng mình lên như thế. Mình đây, mình ở ngay đây”

Phải, cậu đang ở đây. Ngay cạnh anh. Hơi ấm của cậu, mùi hương của cậu, nụ cười của cậu. Tất cả đều ở ngay đây. Tất cả đều gần gũi và chân thực. Jaejoong của anh đang ngồi trước mặt anh.

“J…J…”

Anh cố mấp máy môi nhưng không nói được điều gì. Cả thân thể anh mỏi nhừ và hoàn toàn kiệt sức. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là mở to đôi mắt nâu long lanh mà nhìn chằm chằm gương mặt cậu. Nhìn thật rõ, thật kĩ, thật lâu… Nhìn gương mặt kẻ đã khiến anh nhớ nhung chừng ấy năm dài đằng đẵng…

Cuối cùng… Tình yêu trong anh vỡ òa thành nước mắt… Yunho bắt đầu khóc như đứa trẻ… Thân mình yếu ớt không ngừng run rẩy từng hồi… Những giọt nước lăn dài như nỗi đau dồn nén quá lâu…

Yunho bật khóc. Jaejoong bối rối ôm chầm lấy anh dỗ dành. Vòng tay ấm áp ôm ấp trái tim tan nát của anh… Sưởi ấm và hàn gắn…

“Yunnie à… Sao thế?”

Anh không trả lời cậu mà tiếp tục khóc. Tự dưng lại thèm được khóc trong lòng cậu. Thèm được cảm nhận hơi ấm thân quen dịu dàng của cậu. Thèm được biến thành đứa trẻ để cậu thương yêu.

Thời gian như ngừng trôi.

Sau tất cả, cuối cùng anh cũng tìm thấy thiên đường của chính mình.

<><><><><><><><><><>

[ Một giờ sau ]

“Cậu thật là… Không dưng vừa tỉnh dậy lại khóc ầm lên như thế.”

Jaejoong khẽ lắc đầu trong khi ngồi gọt táo bên cạnh anh. Gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lại vì lo lắng. Dù biết là anh vừa mới hồi tỉnh sau khi ngất đi đột ngột do chứng đau dạ dày trong phòng tập. Nhưng hành động quái lạ của anh một giờ trước vẫn khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.

“Bác sĩ nói cậu chỉ bị viêm dạ dày thôi. Nhưng theo mình, cậu cũng cần kiểm tra về thần kinh nữa. Lúc nãy cậu làm mình lo chết đi được.”

Jaejoong càu nhàu rồi đặt trái táo đã gọt xong lên chiếc dĩa đặt sẵn trên bàn và quay sang nhìn Yunho. Anh lúc này vẫn đang chăm chú nhìn cậu như bị thôi miên.

“Yunho, cậu có nghe mình nói gì không đấy?”

Jaejoong tiến lại gần, lay anh khỏi trạng thái mơ màng nhưng đột ngột cậu bị bàn tay Yunho kéo vào lòng và ôm chầm lấy.

“Ya Jung Yunho, cậu làm gì thế hả?”

Anh không nói gì mà tiếp tục ôm chặt lấy cậu. Vùi đầu vào mái tóc của Jaejoong, Yunho có thể cảm nhận rõ ràng mùi hương nhẹ nhàng của cậu. Mùi hương này, đã bao năm trong mơ anh vẫn nhớ.

“Yunho, buông mình ra. Lỡ ai vào thì sao?”

“…”

“Yunho…”

“…”

Nói mãi mà Yunho vẫn chỉ im lặng. Jaejoong không biết làm gì hơn ngoài ở yên trong vòng tay ấm áp của anh.

Cậu từ từ nhắm mắt rồi hoàn toàn thả lỏng. Dù sao phải thừa nhận … khi gần anh thế này, cảm giác thật bình yên.

<><><><><><><><><><>

“Ya Jung Yunho, Kim Jaejoong. Hai cậu có cần thể hiện tình cảm thắm thiết như thế trong bệnh viện không hả?”

Yoochun hét ầm lên khi vừa mới đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh của Yunho. Cái miệng oang oang của anh ngay lập tức khiến Junsu và Changmin quay sang liếc nhìn anh hằn học.

“Yunho hyung à, huyng tỉnh lại rồi sao? Bọn em có mua chút đồ ăn cho hyung nà”_ Junsu mỉm cười đáng yêu và bước lại gần YunJae, đặt những gói đồ ăn lên bàn một cách ngay ngắn_ “Em chắc là sau khi tỉnh dậy hyung đói lắm. Một chút soup sẽ tốt cho dạ dày của hyung lúc này”

Yunho nới tay khỏi Jaejoong và nhìn ba kẻ vừa mới bước vào. Đôi mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên ghê gớm. Không thể tin được là tất cả họ đều có ở đây. Junsu, Yoochun, Changmin… Cả ba người vẫn được trước anh như khi DBSK chưa tan rã.

Vậy là thế nào? Không phải anh đang ở trên thiên đường với Jaejoong của anh sao? Làm sao thiên đường của anh lại có cả ba tên bạn thân đang đứng chỏng chơ trước mặt anh như thế?

“Làm gì mà nghệt mặt ra vậy Yunho?”_ Yoochun huơ huơ tay trước mặt Yunho khi thấy anh cứ nhìn cả ba không chớp mắt. Phải công nhận là thái độ của anh nãy giờ làm họ vô cùng lo lắng.

Yunho nắm chặt lấy tay Yoochun để biết chắc đấy chính là tên bạn thân của mình. Anh cầm chặt đến nỗi Yoochun phải hét lên vì bàn tay đang bị anh bóp vụn.

“Sao… ba người… lại có mặt ở đây?”_Yunho cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nhưng hình như câu nói này của anh không được mọi người mong đợi là bao.

“Ế, cái tên này, nói năng kiểu gì thế hả? Bọn này không ở đây thì ở đâu chứ? Không lẽ việc leader thân yêu bị đau dạ dày đến mức ngất trên sàn tập sau đó bị khiêng vào bệnh viện không đáng để bọn này xách đồ đi thăm à?”_ Yoochun xua xua tay trước câu nói của anh như xua một con ruồi…

“Tôi… ngất trên sàn tập?”_Yunho há hốc mồm, đi từ cú shock này đến cú shock khác.

“Trời, Jung Yunho, cuối cùng thì cậu từ đâu rớt xuống thế?”

“Làm… sao… có thể…”_ Yunho lắp bắp, gương mặt hoàn toàn biến sắc…

Changmin thấy thế bèn đến gần và đặt tay lên trán anh. Cậu nhóc sau khi sờ đầu anh, kiểm tra mạch của anh và bắt anh lè lưỡi ra cho xem… thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán…

“Cơ thể bình thường, chỉ có đầu óc có vấn đề thôi. Hình như hyung ấy nằm nhầm khoa rồi. Ngày mai chuyển sang khoa thần kinh đi”_ Changmin phán.

“Aishh… Jung Yunho, cậu làm ơn tỉnh dậy đi. Vài ngày nữa là tổ chức Dream concert 2007 rồi, cậu cứ như thế thì làm sao chúng ta tập dợt được chứ?”_ Yoochun thở dài…

Yunho mở to mắt. Câu nói của Yoochun chẳng khác nào một tiếng sét xé toang những mơ hồ trong lòng anh lúc này. Yunho lập tức vồ lấy tay Yoochun lần nữa và lắc mạnh.

“Cậu vừa nói gì? Dream concert 2007 là sao? Năm nay… năm nay…”

“Yunho, bình tĩnh, cậu làm gì mà kích động thế hả?”

“Năm nay… Nói cho mình biết… Năm nay là năm bao nhiêu?”

“Huh?”

“Nói đi Yoochun! Năm nay là năm bao nhiêu rồi?”

“Cậu bị gì vậy Yunho? Năm nay là năm 2007 chứ bao nhiêu nữa”

Yunho lùi lại phía sau vài bước. Anh không dám tim những gì vừa nghe thấy.

Năm 2007? Làm sao có thể? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Yunho quay sang nhìn Jae, người đang nhìn anh với đôi mắt kinh ngạc lẫn lo lắng. Mái tóc đen tuyệt đẹp bó sát gương mặt lấm tấm mồ hôi.

Phải rồi, màu tóc này… Màu tóc này thật sự không phải màu tóc lúc Jaejoong từ giã anh? Cả gương mặt của Jaejoong nữa… Gương mặt vẫn còn in đậm vẻ vô tư chứ không ủ dột như trong kí ức của anh…

AAA, thật ra đã có chuyện gì?

Anh choáng váng đến mức mất đà và ngả ra sàn nhà. Jaejoong lập tức chạy lại đỡ anh dậy, gương mặt cậu lộ rõ sự hoang mang trước hành động quái lạ của Yunho.

“Yunho à, cậu không sao chứ?”

Yunho không thể nào hiểu được. Rõ ràng lúc ấy, lúc anh nhảy xuống vách núi, đã là năm 2011. Làm sao thời gian có thể hoàn toàn thay đổi…? Làm sao anh có thể ở đây, ở 4 năm về trước?

“Yunho à, có cần mình gọi bác sĩ không?”

Yunho im lặng ngước nhìn Jaejoong. Thiên thần của anh nhìn lại anh với đôi mắt đã bắt đầu ướt nước. Jaejoong của anh, có thật là cậu đang ở đây bên anh không? Có phải là anh đang mơ không?

Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì làm ơn đừng khiến anh tỉnh giấc…

<><><><><><><><><><>

“Không phải mơ đâu. Cậu đang ở đây với tụi mình thật mà”_ Jaejoong vừa mớm cháo cho anh vừa khẳng định lại sự thật ấy lần thứ một trăm trong ngày.

Yunho gật đầu ra vẻ an tâm nhưng thật lòng vẫn vô cùng lo lắng. Anh sợ tất cả chỉ là giấc mộng tuyệt đẹp do một kẻ đang rất gần cái chết như anh tưởng tượng ra. Anh sợ mọi thứ lúc này có thể tan biến bất cứ lúc nào trước mắt anh. Sợ Jaejoong của anh sẽ không bao giờ còn bên anh nữa…

Jaejoong cho anh ăn xong thì đứng dậy định đi ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi cậu dợm bước đi, cậu lập tức bị bàn tay anh níu lại.

“Sao thế Yunho, mình chỉ ra ngoài một chút thôi. Mình…”

Không để cậu nói hết câu, Yunho đã kéo Jaejoong vào lòng và ôm ghì lấy cậu. Jaejoong chỉ biết thở dài trong tay anh … Cậu cũng chẳng nhớ hôm nay anh đã ôm mình bao nhiêu lần nữa.

“Yunho à, mình đi một lát rồi sẽ về ngay mà”

Dù Jaejoong có nói thế nào thì vẫn không có tiếng trả lời. Yunho vẫn ôm cậu thật chặt như lo sợ chỉ cần buông tay ra là Jaejoong sẽ tan biến mất.

“Đã một lần anh để mất em. Đã một lần anh buông tay ra và hối hận suốt cuộc đời. Jaejoong à, anh hứa sẽ không bao giờ buông em ra. Anh hứa sẽ chẳng bao giờ buông tình yêu của anh ra nữa”

Yunho dịu dàng thỏ thẻ vào tai cậu. Đây là câu nói dài nhất của anh trong ngày hôm nay. Cũng là câu nói khiến mặt mũi Jaejoong đỏ bừng lên không tự chủ…

Cậu đang rất hạnh phúc. Dù câu nói của anh có nhiều phần cậu không thể hiểu nhưng Jaejoong vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần ở bên anh như thế này, chỉ cần được anh ôm ghì trong vòng tay thế này, chỉ cần được anh nói những lời yêu thương ngọt ngào thế này… thì Kim Jaejoong sẽ sẵn sàng được chết trong tay anh mà không hề hối tiếc…

<><><><><><><><><><>

[ Hai ngày sau ]

Yunho đã qua hai đợt kiểm tra và bác sĩ khẳng định là sức khỏe của anh hoàn toàn bình thường. Việc duy nhất anh cần làm lúc này là một chế độ ăn uống và nghỉ ngơi hợp lí.

Ba hôm nữa, Yunho được khuyên quay trở lại bệnh viện tái khám để đảm bảo dạ dày của anh đã hoàn toàn ổn định…

Jaejoong phụ giúp Yunho thu dọn đồ đạc, trong khi anh đang ngồi im lặng trên giường, tay cầm tờ lịch để bàn và ánh mắt đăm chiêu. Tính đến lúc này, Yunho đã đấy gần 1 tiếng đồng hồ và không ngừng lẩm bẩm những thứ Jaejoong không sao hiểu được.

Jaejoong nhìn anh, thở dài… Có lẽ công việc lãnh đạo DBSK đã gây quá nhiều sức ép với Yunho. Lần này, sau khi ra viện, Jaejoong tự nhủ là sẽ chăm sóc anh chu đáo hơn trước.

“Yunho à, cậu nên thay đồ nhanh đi. Mười phút nữa quản lí sẽ đến đón tụi mình đấy”

Câu nói của Jaejoong nhắc nhở anh quay về hiện thực. Yunho tiếc nuối bỏ tờ lịch sang một bên và bước xuống giường. Anh cầm quần áo đã được Jaejoong xếp sẵn trên giường và bình thản đứng thay tại chỗ.

“AAA~~ Jung Yunho, cậu làm gì thế hả?”_ Jaejoong hét lên và tự bịt mắt mình lại, gương mặt cậu bấy giờ đã chuyển sang đỏ bừng như cà chua.

“Thay đồ”_ Yunho trả lời hồn nhiên trong khi từ từ cởi hàng cúc áo.

“Cậu… cậu…” _ Jaejoong bối rối quay lưng và chạy đi đóng cửa phòng lại. Sau ít giây, cậu cảm thấy hành động của mình thật ngốc nghếch. Sao cậu không chạy ra khỏi phòng mà lại đóng cửa và tự nhốt mình ở trong chứ?

Thêm vài giây nữa để suy nghĩ, Jaejoong quyết định mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng trước khi cậu kịp cử động, Yunho đã ôm lấy Jaejoong từ phía sau.

“Joongie… em chạy đi đâu thế?”_ Yunho nói bằng chất giọng ngọt ngào khác thường làm tim Jaejoong như muốn tuột xuống đến tận dạ dày. Tay chân cậu đang nhừ ra và đang run rẩy như một con thỏ con.

Yunho xiết chặt lấy eo Jaejoong và đặt cằm lên vai cậu. Cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh phả vào cổ mình, Jaejoong tưởng chừng như cậu không thở được.

“Joongie à, anh nhớ hương vị của em đến chết đi được”_ Câu nói nói của anh làm nhịp tim của Jaejoong đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu nắm chặt lấy nấm đấm cửa tìm cách thoát thân nhưng đồng thời Yunho cũng nắm lấy tay cậu không cho cậu cử động.

“Chúa ơi, làm ơn cho con ra ngoài”_ Jaejoong thét lên trong suy nghĩ trước khi bị Yunho nhấc bổng lên và nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên giường.

Jaejoong vốn không phải là người yếu đuối. Với sức lực của mình, cậu hoàn toàn có khả năng ném Yunho ra ngoài cửa sổ bệnh viện. Nhưng ngược lại cậu lại là một người có thần kinh không được vững, đặc biệt trước mặt Yunho. Ánh mắt của Yunho lúc này đã khiến toàn thân Jaejoong mềm nhũn và hoàn toàn không nảy ra được một ý định phản kháng nhỏ nhoi nào.

“Joongiee ~…” _ Yunho kéo dài tên cậu một cách đáng sợ trong khi từ tốn đặt tay lên ngực cậu. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Jaejoong. Cơ thể cậu cứ thế nóng lên không ngừng. Cậu không biết làm gì ngoài nhắm chặt mắt và khổ sở chờ đợi. Phải thú nhận là dù yêu Yunho đến nhường nào, cậu vẫn thấy ớn lạnh khi nghĩ đến chuyện gần gũi anh hơn một nụ hôn.

Nhưng mọi chuyện xảy ra không giống như Jaejoong tưởng tượng. Yunho chỉ hôn nhẹ lên trán cậu rồi mỉm cười quay đi. Trong tận đáy lòng, anh biết Jaejoong của anh chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì xa hơn thế. Vì vậy, dù yêu Jaejoong vô cùng, anh vẫn luôn giữ một chuẩn mực rõ ràng cho hành động của mình.

Jaejoong nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn không thấy chuyện gì xảy ra nên từ từ hé mắt xem xét.

Và những gì Jaejoong nhìn thấy khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Yunho đã thay đồ ngay ngắn đứng trước mặt cậu.

Chỉ có điều dáng vẻ anh không giống như ban nãy. Yunho bây giờ đang cầm vật gì đó trên tay và gương mặt đang thật sự sững sốt…

“Gì vậy Yunho?”

Jaejoong xuống giường và bước lại gần Yunho để nhìn thấy rõ hơn thứ anh đang cầm chặt lấy.

Đó là một tấm hình đã cũ… nhưng không hề có một nếp nhăn. Có vẻ như nó đã được giữ gìn vô cùng cẩn thận. Jaejoong nhìn kĩ hơn tấm ảnh và nhận ra đấy là anh và cậu. Cả hai đang ôm nhau và mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó lại khiến Jaejoong cảm thấy vô cùng khó chịu… Hai nụ cười ấy thật xa lạ … Một vô tình, một lại rất cô đơn… Theo trí nhớ của Jaejoong, cả hai người chưa từng chụp bức ảnh nào như thế?

“Yunho à… Tấm hình này…”

Jaejoong chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ôm chầm lấy.

Cậu mở to mắt ngạc nhiên trong khi anh vùi đầu vào tóc cậu và không ngừng run rẩy.

Tất cả không phải là một giấc mơ. Tất cả đều có thật. Hoàn toàn có thật.

Nước mắt chảy ra ra từ đôi mắt nhắm nghiền của anh.

“Mùa hè năm 2008_ Tình yêu của tôi”

Đó chính là bức ảnh anh đã mang theo khi nhảy xuống vách núi. Cũng là tấm hình đã rớt ra từ túi áo khi anh thu xếp quần áo của mình.

Yunho không biết điều gì đã và đang xảy ra. Anh cũng không biết mình đã đến đây bằng cách nào và làm sao anh lại có cơ hội nhìn thấy Jaejoong của mình lần nữa.

Anh chỉ biết khóc nấc lên trong vòng tay của Jaejoong. Chỉ biết vùi đầu vào mùi hương tóc Jaejoong để cảm nhận niềm hạnh phúc của hiện tại và làm dịu đi nỗi đau trong quá khứ.

Quá khứ?

Nhưng không phải anh đang ở quá khứ hay sao?

“Thời gian là chuyến tàu một chiều…

Không thể quay đầu cũng không thể sửa chữa…

Mọi sai lầm đã trôi qua…

Chỉ còn trả giá bằng sự ăn năn…”

Nhưng ở một góc khuất nào đó của trái đất này…

Nơi đáy vực sâu thăm thẳm không lối thoát…

Vẫn còn một chiếc vé hiếm hoi cho chuyến tàu quay ngược thời gian…

Thời gian…

Suy cho cùng cũng là khái niệm do lí trí tạo ra…

Và đôi khi, khái niệm ấy bị tình yêu phá vỡ…

Thời gian…

Cụ thể và rõ ràng…

Nhưng cũng là một ẩn số muôn đời không sao lí giải…

~oOo~

[ Hai tháng sau ]

“Jaejoong à, đừng chạy nữa. Nguy hiểm lắm!”_ Một chàng trai có mái tóc chĩa tinh nghịch la lớn khi thấy người yêu mình đang chạy tới nơi vách núi.

“Sao thế Yunho? Hết đuổi theo mình nổi rồi à? Mệt rồi huh?” _ Jaejoong sau cùng cũng dừng lại và quay về phía anh, cười rạng rỡ.

“Không”_ Yunho chạy đến và ôm chầm lấy cậu_ “Dễ gì mà Yunnie cho Joongie thoát chứ?”_ Anh nói rồi vùi đầu vào mái tóc của Jaejoong, cảm nhận hương thơm thuần khiết và thân thuộc.

“Vách núi này tuyệt quá phải không Yunho”_Cậu mỉm cười luồn tay vào tóc anh trong khi anh vẫn mải mê ôm chầm lấy cậu.

“Ừm…”_ Yunho trả lời nhỏ nhẻ vào tai Jaejoong. Tay anh từ từ vòng qua eo cậu để giữa chặt hơn con người trước mặt mình. Cậu đang ở ngay đây, bên cạnh anh. Jaejoong của anh hoàn toàn có thật chứ không phải là ảo ảnh nhạt nhòa trong những giấc mơ màu trắng._ “Với anh, bất kì nơi nào có em đều là thiêng đường cả, Jaejoong”_ Yunho hôn nhẹ lên vành tai đã hồng lên vì gió lạnh của Jaejoong. Nụ hôn nhẹ nhàng như gió. Xoa dịu những mất mát và lấp đầy chúng bằng tình yêu.

Jaejoong bất giác đỏ mặt vì câu nói của anh. Cậu thu mình lại vào trong lòng anh như một con mèo con nũng nịu. Bên cạnh Yunho, Jaejoong lúc nào cũng có cảm giác như một đứa trẻ thèm khát sự quan tâm của anh.

“Jaeoong à…”

“Huh?”

“Em có muốn anh nói yêu em ở đây không?”

“Ở đây?”

“Em quên rồi sao? Em kéo anh đến nơi này để yêu cầu anh làm điều ấy mà”

“Ơ… Làm sao… anh biết?”

Yêu em… Anh sẽ yêu cho đến khi không còn tồn tại…

Yêu em… Anh ôm chặt bóng hình em trong trái tim mình…

Yêu em… Sẽ khiến nụ cười trên môi em trở thành bất tử…

Yêu em… Nắm chặt tay em… Và sẽ không bao giờ buông ra nữa…

Yêu em… Yêu em…

Mãi yêu em…

“Anh yêu em”

Lovin’ you… your hand I was holding

Lovin’ you… is getting farther

Lovin’ you… only you

Lovin’ you… I wanted

Lovin’ you… that smiling face

Lovin’ you… I saw a dream

Lovin’ you… Only night but in the gentle breeze

Lovin’ you… it was glowing

Lovin’ you… I saw a dream

“Em cũng yêu anh, Yunho à…”

Gió thổi.

Đan những hồi ức đẹp vào dòng thời gian..

Jaejoong hạnh phúc hôn lên môi anh trong khi cơn gió cuốn bay những giọt nước trên gương mặt cậu.

Hạnh phúc.

Giá như có thể giữ mãi giây phút này. Giá như không còn có ngày mai để ngày hôm nay là trường cửu.

Nhưng thời gian vẫn cứ trôi… Nó vô tình thay đổi nhiều thứ và lấy đi nhiều thứ.

Duy chỉ một điều vẫn mãi luôn tồn tại…

Đó là Tình Yêu.

<><><> The End <><><>

Extra

NGs Scenes.

(Just 4 fun ><)

Part1: Cảnh Yunho và Jaejoong chụp ảnh.

[ Ngay sau lời đề nghị, Yunho cười nhạt và tiến lại gần Jaejoong. Không biết cậu có nhận ra thái độ miễn cưỡng của anh hay không mà vẫn mỉm cười hạnh phúc. Đôi tay mảnh khảnh quàng lên vai anh như cố tìm hơi ấm. Anh chẳng nói gì, chỉ hờ hững nắm lấy tay cậu và nhìn vào ống kính. ]

CẮT! CẮT! _ Đạo diễn (há há, mình chứ ai) đứng lên la làng _ YUNHOOO~… Anh nghĩ anh đang làm gì vậy hả??? Tôi bảo anh đặt tay mình lên tay Jae kia mà. Nhưng tay của anh đang để ĐÂU óóóóóó???

Yunho: Tôi xin lỗi *Bỏ tay ra khỏi butt của Jae*… Tôi xin lỗi…

(N/A: Butt huh? *blush*)

Part 2: Cảnh Min ôm Jae.

[ “Hyung à…” _ Changmin dịu dàng vòng tay qua người Jaejoong và ôm lấy cậu. Cảm giác dễ chịu khi hai thân thể chạm vào nhau khiến Changmin vô thức nhắm nghiền mắt lại. Jaejoong hyung của cậu đang khóc và cậu không biết làm gì hơn ngoài vỗ về vết thương đang rỉ máu bên trong Jaejoong. ]

CẮT! CẮT NGAY CHO TÔI!_ Đạo diễn nhảy ra khỏi ghế và đi đến bên giường của Jae _ JUNG YUNHOOO~… *Lôi cổ Yunho từ gầm giường ra ngoài*… Tôi đã nhắc anh bao nhiêu lần là không được phá cảnh quay của tôi rồi mà??? Làm sao Min có thể ôm Jae khi anh cứ thì thầm bên dưới “Đừng ôm cục cưng của tôi. Đừng ôm cục cưng của tôi” chứ hả???

Yunho: Tôi xin lỗi *Cúi đầu thật thấp* Tôi xin lỗi…

Jaejoong: Đạo diễn Kan à, cậu ấy chỉ muốn…

Đạo diễn: Cấm bênh nhau. Hai vợ chồng mí người làm tôi quay 1 cảnh đến 8 lần rồi ó !!!

Jaejoong: *Nấc*

.

.

.

Đạo diễn : AAA~~~ oppa à, oppa đừng khóc. Oppa mà khóc thì em chết mất… Em sẽ không mắng Yunho oppa nữa, được chứ?

(N/A: Giọt nước mắt của trai đẹp quả là có sức nặng ngàn cân =.=’ )

Part 2: Jae vào shop thời trang.

[Tôi mỉm cười thật tươi với cô nhân viên bán hàng khi mới bước vào cửa. Thật lòng tôi làm vậy… chỉ vì muốn cô ta giảm bớt giá cho những món đồ hiệu tôi mua. Nhưng chân thành mà nói, chưa một lần nào tôi thành công trong việc lấy lòng các quý cô đáng kính này. Xã hội bây giờ toàn sản sinh ra những cô gái bán hàng xinh đẹp nhưng rất nhẫn tâm.]

[NHƯNG… NGs là…]

Nhân viên bán hàng: AAAA~~~ JAEJOONG OPPAAA~~~ Oppa muốn mua gì? À không, oppa muốn gì? Chỉ cần oppa nói thì em tặng oppa ngay. Cái áo này nhá. Hay cái quần jean này. Hay cái mũ màu xanh bên kia…

Jaejoong: Tôi…

Đạo diễn : *Vui mừng chạy tới* HỚ HỚ HỚ… Cảm ơn cô nhớ… Hớ hớ… Tôi thích cái áo màu hồng treo bên phải cửa ra vào đấy…

Nhân viên bán hàng: *Đổi giọng* 50 $.

Đạo diễn : Ủa, không phải cô tặng tôi à??

Nhân viên bán hàng: Tặng??? Ở trong phòng thay đồ có cái gương đó. Vào đấy mà soi lại đi.

.

.

.

.

.

Đạo diễn:

…………………………………………� �…………………………………………� ��………………………………………… …………………………………

(N/A: Xã hội này chỉ coi trọng sắc đẹp)

Part 2: Jaejoong nhìn thấy những bức hình Yunho và TaeYoung hôn nhau.

[ Jaejoong ngồi phịch xuống ghế. Nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt vô hồn.

Junsu vô thức khóc nấc lên khi lay mãi mà Jaejoong không trả lời.

Yoochun vò đầu và đứng vào một góc phòng, thầm tự trách mình trước đây sao quá vô tâm]

CẮT CẮT !!! _ Đạo diễn hét lên và chạy đến chỗ Jae _ Jaejoong! Tôi chỉ bảo cậu run rẩy cầm những tấm hình thôi. Tôi có nói cậu XÉ TAN TÀNH chúng ra đâu hả???

Jaejoong: *Cúi gầm mặt* Tôi… hức… xin lỗi… chỉ… tại… mấy… tấm… hình… hức… nhìn… thấy ghét… quá… hức… *Khóc lớn*

Đạo diễn : ………………………… *Im lặng* …………………………………………� �…………………………………………� ��………………………………………… …………… *Lủi thủi phụ Jae xé hình*

(N/A: Tình cảnh đó có là ảnh của mình, mình cũng phải xé… T^T)

Part 5: YunJae trong bệnh viện.

*Khuyến khích mọi người nên bật “So hot” lên*

[ “Joongie à, anh hương vị của em đến chết đi được”_ Câu nói nói của anh làm nhịp tim của Jaejoong đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu nắm chặt lấy nấm đấm cửa tìm cách thoát thân nhưng đồng thời Yunho cũng nắm lấy tay cậu không cho cậu cử động.

“Chúa ơi, làm ơn cho con ra ngoài”_ Jaejoong thét lên trong suy nghĩ trước khi bị Yunho nhấc bổng lên và nhẹ nhàng để cậu nằm trên giường. ]

AAA~~~ CẮT ! CẮTTTTTT~~~_ Đạo diễn tức giận quăng kịch bản xuống đất_ Jung Yunho, tôi bảo anh hôn trán thì chỉ được hôn trán thôi. Cái thằng cha 35 kia, khôn hồn thì bỏ tay ra khỏi Jae oppa của tôi ngay !!!

Yunho: Nhưng… *Đỏ mặt lí nhí*… Jae đâu phản kháng…

Đạo diễn: Phải đấy oppa. *Quay sang Jae iu dấu* Sao oppa không đá tên 35 này 1 phát chớ? Có phải hắn dùng thủ đoạn uy hiếp, dọa nạt oppa không?

Jaejoong: *Cúi gầm* Tại… Tại… cái mặt dễ thương thế … Làm sao nỡ… chống cự được…???

Đạo diễn: …………………………………………� �…………………………………………� ��………………………………………… …………………………………………� �…………………………………………� ��……………………… *Lấy điện thoại ra*………………………… Alo, Bệnh viện phải không, cho 1 xe cấp cứu đến trường quay XX ngay nhá! Cái gì???… Không phải JaeHo nhập viện mà chỉ có mình tôi thôi? Nà, có nghe tôi nói không? Bảo tôi chờ vài tiếng nữa là sao hả??? JaeHo cũng là người, tôi cũng là người mà sao phân biệt quá vậy??? Nà nà… *Lăn ra xỉu*

~The End~

(CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐỌC HẾT FIC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro