YunJae Nc17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ nó là đĩ, vì chơi khách mới đẻ ra nó. Từ khi nó vừa biết nhận thức, những người xung quanh nó đã nói nó sinh ra là để làm đĩ. Một thằng đĩ con với khuôn mặt xinh đẹp.

* * *

Nó trốn xuống bàn, nín thở để ko bị phát hiện. tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần nó, tim nó đk dịp lại càng đập nhanh hơn.

Nó thấy thân mình nhẹ bỗng

- thằng đĩ con, thì ra mày trốn ở đây à

Ông ta nhấc bổng nó chỉ bằng một tay, thô bạo kéo nó lên chiếc ghế bành mà sắp tới đây, sẽ là chỗ ông ta vui vẻ. Đôi mắt dâm dục của ông ta quét một đường trên người nó, mạnh tay xé toạc chiếc áo nó mặc, làn da trắng của nó phô bày trước mắt lão, đôi mắt lại thêm đục ngầu, thêm dục vọng.

Ông ta kéo quần, giải thoát cho cái của quý đã cứng ngắc của lão, dựng đứng và đầy gân guốc. nó kinh hãi hét lên. Lão ta lao vào nó, chiếc ghế cũ kĩ ko chịu nổi sự va đập này, vang lên những âm thanh cót két kì dị.

- bọn mày đang làm việc chó chết zì vậy?

Giọng nói chua loét vang lên, ngay khi vừa bước vào nhà, đập vào mắt bà ta là một cảnh hết sức dâm đãng. Lão ta đang cố nhét thằng nhỏ của lão vào miệng nó….

- thằng chó, mày nghĩ mày đang làm việc gì vậy?

Mụ ta thô bạo kéo nó ra, tát mạnh vào mặt nó. Nó ko khóc, nó đã quen với những cái đánh đập của mụ rồi.

- thằng đĩ, mới tí tuổi đầu mà đã biết dụ dỗ đàn ông rồi đấy. Mày muốn làm đĩ sớm thế ư? Được rồi, mày muốn thỳ tao sẽ cho mày làm.

Mụ ta lại đánh nó mạnh hơn. Mụ ghét nó, vì nó mà mụ đã mất biết bao nhiêu khách hàng khi họ một mực đòi ngủ với nó. Mụ ghét nó, căm thù nó vì…… nó là con của mụ, đứa con ruột do chính mụ sinh ra.

* * *

- tao là đĩ, mày là con tao, con của đĩ, mày cũng là đĩ đấy thằng khốn. biết điều thì đi tiếp khách đi.

Nó, đứa trẻ từ lúc sinh ra đã wen thuộc với cảnh người ta làm tình. Năm 14 tuổi, nó vì chịu ko nổi những cái đánh đập ko thương tiếc của mẹ nó, buông xuôi mà đi làm đĩ

* * *

Đôi mắt nó thao láo nhìn cái thân dưới bẩn thỉu của lão già đang chỉa thẳng vào mặc mình, nó đã wen nhìn những cái này rồi. lão ta cầm lấy nó, lắc lắc nhìn rất dâm đãng. Lão nhìn nó với con mắt thèm thuồng, dịch vị dơ bẩn của lão chảy dài bên mép. Lão ta là người đầu tiên nó tiếp.

Ko nâng niu

Ko chăm sóc

Ko chuẩn bị

Lão vào nó bằng một nhịp. cái đau xé nát da thịt nó, tựa hồ cơ thể bị tách ra làm hai, đau đớn ko gì tả xiết. mặc nó la hét, lão càng hứng chí mà đưa đẩy, cái miệng nhỏ bên dưới ko ngừng thít chặt lấy lão, khoái cảm của lão dâng lên điên cuồng. còn nó? Khoái cảm ư? Chỉ có khi làm tình với người mình yêu thỳ mới có khoải cảm. nó chỉ cảm thấy dơ bẩn, thân thể nó thật dơ bẩn.

Lão ta thở ra một tiếng, trút dòng tinh nóng ẩm kia vào bên trong nó, lão rút mạnh cái dương vật đã mềm ra khỏi người nó, tinh dịch và máu theo đó mà chảy ra, trông bẩn thỉu cực kì.

Năm 14 tuổi, lần đầu nó tiếp khách

* * * *

Nó là thằng đĩ đáng giá nhất trong cái bar này, vì sao ư? Vì nó đẹp, nó rất đẹp. đôi mắt nó luôn mở to khi nhìn mọi vật, đuôi mắt lại xếch lên kiêu hãnh. Da nó trắng bóc, trắng hơn cả những đứa ngày nào cũng tô dày son phấn. nó, ko phấn son, ko cả những bộ đồ đầy vẻ khiêu khích nhưng lại là thằng đĩ nổi tiếng nhất, số lượng người muốn ngủ với nó thật ko thể nào đếm nổi. nhưng, nó chỉ tiếp khách khi nào nó thích và khi nó hết tiền, có khi một tháng một lần hoặc một tuần một lần. nó chả bao h có thời gian tiếp khách nhất định.

Giá cả cho một đêm vui vẻ với nó ko phải ai cũng có thể đáp ứng, 15tr sau khi làm tình và ko bao giờ nó ở lại hết đêm, cho dù có trả thêm bao nhiêu đi chăng nữa. có thể coi nó là một thằng điếm hạng sang, nó xứng đáng được gọi như vậy vì giá cả của nó đâu phải là thấp!

* * *

- tôi thích cậu, làm người yêu tôi nhé

Nó nhìn hắn, cười khẩy. lại thêm một người bị cái vẻ ngoài ngây thơ của nó đánh lừa. Đôi mắt nó trong sáng đến nỗi, nhìn vào, nó chỉ là một thiếu niên xinh đẹp bình thường, đâu ai ngờ nó làm đĩ, cái nghề mạt hạng nhất, bẩn thĩu nhất cái xã hội này. Dù nó đã tiếp khách ko bik bao nhiu lần, nhưng trông nó vẫn hết sức ngây thơ, nó ko có cái vẻ lẳng lơ, gợi tình như những người cùng nghề với nó. Cái dáng vẻ này lại làm cho nó thêm hút khách. Khuôn mặt ấy, thật chả xứng với một thằng đĩ.

- tôi làm đĩ, và nếu anh cần thì 15tr 1 lần. anh có đủ ko?

Đuôi mắt nó khinh miệt nhìn người đối diện, nó cười lớn khi thấy người ấy cúi gằm mặt bối rối. thích nó ư? Hay chỉ muốn có được nó, được làm tình với nó, được đặt nó bên dưới thân mình mà thô bạo xâm chiếm, nó khinh vào cái sự yêu thích của bọn này, một lũ giả dối.

Nó quay đầu bước đi, ko kịp thấy nụ cười trên môi người phía sau nó.

* * *

Nó lướt wa người đàn bà nằm trên ghế mà ko thèm liếc mắt, ko cần nhìn cũng bik mụ ta vừa tiếp khách, mùi tinh dịch tanh tưởi chiếm hết ko khí.

- mới có người mua mày, giá cả cao nên tao bán. Mày chỉ việc tiếp một mình người đấy thôi. Dọn đồ đi, người ta muốn mày có mặt trong vòng 1 tiếng nữa, nhanh lên đấy.

Nó hơi sững người lại, thế là nó bị bán. Mạt hạng, rẻ rúm, hệt như một con chó khi cần thì để lại, khi ko cần thì bán đi. Mà nó nào phải là chó, nó là đĩ cơ mà! Nó bỏ lên phòng dọn quần áo, mụ ta nói là 1 tiếng nữa thì phải. nhưng mà như thế này cũng tốt, chí ít nó cũng ko cần phải tiếp mấy lão già gớm ghiếc kia, lại càng ko phải gặp mặt mụ ta, người nó ghét nhất trên đời. loáng thoáng sau lưng nó lại là những tiếng rên rỉ. mụ ta lại có thêm khách hàng mới.

* * *

Nó kéo chiếc valise đầy ụ quần áo xuống nhà. Mụ ta đang còn nằm đó. Với tay lấy bao thuốc, mụ chẳng buồn đứng dậy mà vẫn nằm trên ghế, đôi chân ko hề khép lại. tinh dịch từ chỗ ấy nhỏ ra, dính dầy vào miệng da ghế đã bong tróc từ lâu, tạo thành một cảnh tượng hết sức kinh tởm. Mụ ko màng chuyện đó, vẫn rít thuốc ko ngừng mặc dù nó đang đứng trước mặt mụ. Nó quen rồi cơ mà! Son từ đôi môi đỏ choét của mụ dính đầy đầu lọc thuốc, mụ thở ra từ mũi và miệng dòng khói đục ngầu, hôi hám.

Nó nhếch mép, mụ ta sẵn sàng làm tình với bất kì người nào, bất kì giá nào.

Cuồng dâm!

Còn nó? Nó có như vậy ko? Nó cũng giống bà ta, cũng là điếm, nó chả có quyền gì nhục mạ bà ta cả, nhưng nó biết, nó còn có giá hơn mụ. vì sao ư?chắc vì người ta vẫn trả nhiều tiền hơn cho nó, vì thế mà nó có quyền khinh rẻ mụ ta chăng?

Mụ ta hất đầu vào tờ giấy trên bàn, nói như ra lệnh:

- tới địa chỉ ghi trên tờ giấy, nhanh lên! Trễ giờ rồi.

Nó lấy tờ giấy mụ ta chỉ, đó là một tờ giấy bạc bọc thuốc lá, trên đó loằng ngoằng một dòng chữ viết bằng chì kẻ mắt.

129/26 ……..

Khu biệt thự ở trung tâm thành phố ư? Tên mua nó dường như ko phải tay vừa.

* * *

Nó bấm chuông sau một hồi chần chừ trước cổng căn nhà. Nó sợ, hơn cả những trận đòn, cả những lần tiếp khách. Nó sợ, sợ người ta sẽ lại hành hạ nó, chán rồi lại đem bán đi hoặc vứt bỏ. nhưng rồi nó chợt nghĩ : thỳ sao chứ? Nó còn cái gì để mà mất nữa đâu?nó khao khát được chết. nghe buồn cười nhỉ? Nhưng nó nghĩ, khi nó chết rồi, nó sẽ được tự do, sẽ thoát khỏi cái cuộc sống hiện tại. Chúa sẽ là người quyết định nó sẽ đi về nơi nào, thiên đường? Hay địa ngục. nhưng cho dù Người có ko cho nó lên thiên đường đi chăng nữa, thỳ địa ngục vẫn tốt hơn cuộc sống hiện tại của nó, một cuộc sống còn tệ hơn cả địa ngục. 

Một người đàn ông phúc hậu bước ra. Dường như đã được dặn trước, ông ta mở cửa cho nó vào.

Nó ko quen vs ánh mắt ông ta dành cho nó. Cũng đúng thôi, vì lần đầu tiên có người nhìn nó như thế, ko phải ánh mắt ghen tị, căm hờn hay đầy dục vọng mà là ánh dù có một chút giận dữ nhưng đầy thương cảm, và…… ấm áp lạ thường. có lẽ nó ko wen nhận được sự yêu thương từ người khác.

Ông lão dẫn nó lên một phòng trên lầu. quá rộng so vs tưởng tượng của nó. Phòng được sơn màu trắng toát tang tóc, nhưng rèm cửa lại là màu đỏ. Nệm màu trắng nhưng gối lại màu đỏ. Chiếc tủ âm tường màu trắng với tay nắm màu đỏ. Một sự đối lập kì dị giữa hai màu cực kì tương phản với nhau, nó làm cho người ta có cảm giác bất an, sợ hãi. Nhưng nó? Nó thích sự đối lập này. Đỏ và trắng.

- cậu đi tắm rửa thay đồ đi , đừng mặc quần áo cậu mang theo. Có đồ phù hợp với cậu trong tủ đấy.

- vì sao tôi ko đk mặc quần áo của tôi chứ? Nó thắc mắc với điều kiện vô lý của ông.

-vì cậu chủ có dặn tôi như thế, cậu ấy muốn cậu vứt bỏ hết những thứ cũ kia đi. Cậu ấy chỉ dặn nói như thế khi cậu hỏi.

Vứt bỏ những thứ cũ của nó thỳ có thể thay đổi được quá khứ của nó ư? Nực cười. nó nghĩ thế nhưng cũng đưa valise đồ cho ông lão. Nó nên nghe lời của  “ cậu chủ” nếu muốn sống yên ổn ở ngôi nhà này.

* * *

Nó nhảy vào bồn tắm, lần đầu tiên nó được tắm bồn, cảm giác thật lạ. nước ấm chạm vào da thịt nó, cảm giác nhột nhạt rất khó diễn tả. nó thả mình vào bồn, nó suy nghĩ

Vứt bỏ quá khứ?

Thế nào là vứt bỏ quá khứ? Chuyển đi nơi khác hay mặc một bồ quần áo khác là có thể xóa đi những đau thương mà nó phải chịu ư? Cái quá khứ sống cùng vs nó hằng ngày trong suốt 18 năm qua, cái quá khứ ko hề tốt đẹp đã ngấm sau vào từng thớ thịt nó, làm cho nó phải cảm thấy bỡ ngỡ khi đk ngừi khác quan tâm. Phải! lạ lắm, cảm giác được yêu thương lạ lắm. cái cảm giác mà trong 18 năm được sống trên đời này nó chưa bao giờ được cảm nhận. À ko, có chứ, nó cũng được yêu thương cơ mà, nhưng sự yêu thương đó chỉ dành cho cơ thể nó, cái cách nó rên rỉ, cái cách nó làm tình.Sự yêu thích ấy nó ko cần, bẩn lắm!

Hình như có tiếng gõ cửa thỳ phải, nhưng nó đang bận suy nghĩ cơ mà. Tiếng gõ ngày càng lớn, thành tiếng đập cửa mất rồi, nó muốn nói vs người đó là nó ko sao, nhưng nước lấp đầy miệng nó, nó ko nói đk. Nó hít vào phổi toàn là nước, sao kì vầy nè, sao nó cảm thấy ngạt thở chết đk, sao thế này. Mắt nó khép dần lại, cánh của cũng bật ra…. Nó chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt hốt hoảng, rất quen thuộc….. rất quen.

Hắn bế nó xuống sàn nhà, cởi áo ra kê lên đầu nó. Để hai tay chồng lên nhau trước ngực nó, ra sức ấn mà ấn vào. cơ thể nhỏ bé của nó cứ hết nẩy lên rồi lại xuống, nước từ buồng phổi vì thế mà cũng theo cuống họng nó mà thoát ra ngoài.

* * *

Cổ họng nó chợt bỏng rát, nó gầm gừ vài tiếng rồi mở mắt. ánh sáng làm mắt nó nhắm tịt lại. nó lại thử mở mắt ra lần nữa, lần này rất chậm rãi.

Lại là khuôn mặt lúc nãy. Nhưng lần này lại hết sức mệt mỏi, mắt nhắm nghiền, có vẻ người ấy đang ngủ. cổ họng lại ngứa ngáy, nó bật ra tiếng ho khan trong vô thức. hắn choàng tỉnh dậy, bắt gặp đôi mắt to của nó nhìn hắn.

Thỳ ra mắt hắn rất nhỏ….

Mũi hắn cao quá….

Miệng sao mà dày thế, lại bị nứt nữa chứ.

Da gì mà khô thế…..

Nó  đưa tay về phía hắn, phẩy nhẹ một cái. Hắn đực người ra, nhưng rồi cũng tiến lại gần nó. Đôi mắt hắn cố mở to hết cỡ để nghe điều nó sắp nói, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng của nó. Nó ko nói zì.

Nó hé miệng, đưa lưỡi liếm một đường trên môi hắn, khoảng cách khá gần nên nó làm việc này ko khó. Hắn lại mở tròn mắt nhìn nó, bất ngờ vì vc nó vừa làm, đôi môi cảm nhận sự ướt át rất rõ rệt, hắn tin điều này là thật.

- tôi…. Khụ…. Môi anh….khụ….khụ….khô nên…tôi…

- aaa, ko sao, ko sao. Cậu đừng để ý, ko sao đâu. hắn bối rối xua tay, trông ngố hết sức.

- anh là người….khụ…

- đúng, tôi là người lần trước tỏ tình với cậu. và tôi cũng là người đã mua cậu.

- thỳ ra …khụ… anh..giàu.. khụ

- cậu đừng nên nói nhiều, đợi khỏe hẳn đã.

Hắn kê gối lên cao hơn cho nó, đắp lại cái chăn đã đôi phần xộc xệch. Vuốt mái tóc nó, hệt như người mẹ đang làm những cử chỉ yêu thương cho con mình. Thật lạ là nó ko cảm thấy xa lạ với những hành động này. Nó đã được hắn làm rất nhiều lần…. trong giấc ngủ của nó.

-..nước…

 Hắn vội vàng rót lấy một ly nước từ bình nước bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ nó dậy, lại nhẹ nhàng đỡ ly nước cho nó uống. ly nước vơi đi một nửa, nó đẩy ra.

Nó ho khan, cố lấy một chút ko khí. Hắn giúp nó sửa lại tướng ngồi sao cho thoải mái nhất. lưng dựa vào giường, đk kê bên dưới là cả chồng gối.

- vậy ra…. Anh là người mua tôi? Nó cười khẩy, có lẽ hắn ta cần nhiều hơn là tình một đêm.

- uhm. Anh yêu em, và ko thể nào chấp nhận đk vc em phải làm tình với hết người này đến người khác, anh sẽ giúp em thay đổi.

- thay đổi? tôi ư? Đk sao

Hắn ko nói zì hay đúng hơn là hắn ko mún nói nữa. bỏ mặc nó trong phòng mà đi ra ngoài. Hắn đã nói là làm đk. Một là cùng nó hồi sinh…… còn nếu ko, sẽ cùng nó chết.

* * *

Nó  mở mắt, hình như đã ngủ rất lâu rồi thỳ phải. bát cháo còn hơi ấm nằm trên bàn.

Cậu ăn đi, rồi uống thuốc, phải nhanh chóng khỏe lại đấy.

Gấp lại mảnh giấy nhỏ. Lòng nó ngập tràn ấm áp, hắn quan tâm nó là thật, lo cho nó cũng là thật….. yêu nó cũng là thật?

Ko thể nào, nó lại mơ mộng nữa r'. nó là điếm, có ai lại đi yêu một thằng điếm cơ chứ.

 “ lấy vợ làm đĩ chứ đừng lấy đĩ làm vợ”

Đấy, người xưa cũng đã nói như thế rồi cơ mà.

Nó ăn hết bát cháo, nó phải ăn để mà sống, để mà xem hắn giúp nó rũ bỏ quá khứ thế nào. Nó thật sự tò mò đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro