yunjae ngoc a nghe ro nhe i love you p4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26

_ Jaejoong ..... Jaejoong ah!- Yunho rung giọng khi máu trong miệng cậu nhỏ ra ngày càng nhiều- Choi Dong Wook- anh nghiến răng- TAO GIẾT MÀY!

Yunho xoay người đánh văng cây gậy bóng chày trong tay Se7en, anh bổ nhào vào người Se7en, đôi bên giằng co với nhau

"BỐP!"

_MÀY LÀ ĐỒ HÈN HẠ!- Yunho hét lên khi tay anh đánh mạnh vào má phải của Se7en

"BỐP!"

_MÀY LÀ THỨ CẶN BÃ, SAO MÀY DÁM CƯỚP JAEJOONG CỦA TAO- Se7en hét lên khi tay anh đấm và bụng Yunho

"BỐP!"

_MÀY......MÀY KHÔNG YÊU JAEJOONG! NẾU MÀY YÊU, MÀY SẼ KHÔNG THỂ LÀM CẬU ẤY RA NÔNG NỔI NÀY

"BỐP!"

_TAO YÊU JAEJOONG, JAEJOONG CŨNG YÊU TAO, MÀY CHỈ LÀ NGƯỜI THỨ BA, MÀY LÀ ĐỒ ĂN CƯỚP

"BỐP!"

_JAEJOONG KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT

"BỐP!"

_MÀY BIẾT GÌ MÀ NÓI?HẢ?

Cả hai ôm nhau lăn lóc trên mặt sàn đổ nát, Jaejoong vẫn gụt bên giương, dường như cậu còn tỉnh nhưng cậu không nói nổi, cậu đau quá, đau hết cả người, máu từ miệng cứ chảy dài, cậu bị thổ huyết rồi, vì cú đánh vào lưng mà cậu đỡ cho Yunho, đau quá, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi để không phải đau như thế này

Yunho đánh vào Se7en trong khi anh vẫn cố nhìn Jaejoong, càng nhìn, anh càng điên tiết lên, chỉ muốn giết chết Se7en cho hả dạ, còn Se7en, mỗi khi anh nhớ lại cảnh tượng Jaejoong hét lên và lao ra đỡ đòn cho Yunho, anh lại muốn nghiền nát cậu ra, tại sao chứ? Tại sao? Mới một tháng thôi, cậu lại thay lòng đến như thế sao? Như vậy gọi là tình yêu sao? Đồ phản bội, và kẻ phản bội nhất định phải chết

Se7en buông Yunho ra động ngột và lao đến Jaejoong, tay anh tìm tới cổ của cậu và trước khi anh kịp làm điều gì thì Yunho đã lao tới và kéo anh ra xa

_mày muốn làm gì cậu ấy? mày phải bước qua xác tao- Yunho nghiến răng

_ha ha, để xem, để xem tao bóp nát đầu mày như bóp nát đầu một con kiến- Se7en nghiến răng

_để xem

Yunho dùng hết sức của mình kéo Se7en ra phòng khách, anh muốn kéo tên điên này ra khỏi Jaejoong càng xa càng tốt, và phải tìm cách hạ gụt Se7en một cách nhanh chóng, Jaejoong mất máu quá nhiều và cậu không thể ở đây mãi được, nhất định phải đi bệnh viện ngay, nhưng Se7en quá khỏe và anh không thể hạ anh ta nhanh chóng được

"bốp!"

Yunho dùng hết sức của mình đánh ngay ót của Se7en, thế đòn này anh đã học được từ ông Jung, đánh vào là ngất ngay, bây giờ, anh mới thầm cám ơn cú đánh của ông lúc nãy, nếu không như vậy, chắc chắn anh sẽ không thể nào hạ Se7en được

Yunho vội chạy vào phòng và gọi điện cho cảnh sát, sau đó anh chạy đến bên Jaejoong

_ Jaejoong ah! Là anh đây! Em sao rồi- Yunho nói giọng rung rung khi nhìn thấy miệng Jaejoong toàn là máu- đừng bỏ anh, anh sẽ đưa em đi bệnh viện

Anh bế cậu lên theo kiểu công chúa và chạy ngay xuống lầu

_khỉ thật, sao lại hư chứ?

Yunho nghiến răng khi thang máy không còn hoạt động nữa, vậy mà cũng nói là chung cư cao cấp, anh vội chạy theo lối thoát hiểm

_ Jaejoong ah! Ráng lên em ah!- Yunho nhìn cậu nhưng cậu chỉ có thể mỉm cười

Xuống đến nhà cũng là lúc đôi chân anh không thể đứng vững được nữa, nó đã chạy một đoạn quá sức của mình nhưng Yunho không thể nào gụt ngã được, dù có chết, anh cũng phải đưa Jaejoong đến bệnh viện

_sao lại không có chiếc taxi nào chịu chở vậy nè

Yunho cảm thấy vô cùng bực bội khi không một chiếc taxi nào dám chở một người với quần áo bê bết máu như thế, cũng phải thôi, họ sợ có người chết trên xe, sẽ xui lắm lắm. Yunho đành phải đổi tư thế, cõng Jaejoong trên lưng để có thể đi được nhanh hơn

_ Jaejoong! Cố gắn lên nhé, sắp đến bệnh viện rồi em ah- anh vừa nói vừa khóc khi máu trong miệng cậu thấm ướt vai anh

_ anh Yunho ah!- cậu mỉm cười

_huh?- Yunho cười gượng trong khi đôi chân anh vẫn chạy nhanh về phía bệnh viện

_cám ....ơn anh.....nhiều ....lắm

_sao lại cám ơn anh?

_vì......em đã có......khoảng thời....gian....thật.....vui......vui lắm- cậu mỉm cười

_còn, sau này chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ mà, chắc chắn- Yunho hít một hơi dào để ngăn dòng nước mắt đang chựt trào

_em......lúc trước,....em ghét anh......vì anh....hay chọc em........- cậu cười- rồi.....nhát em.....khiến em mất trí.....nữa, nhưng......bây giờ......em không ghét anh.....nữa.....vì....anh đã......biết....lỗi rồi

_đừng nói nữa Jaejoong ah! Siết cổ anh lại nào, không em sẽ ngã mất- Yunho nâng cậu lên cao hơn một chút rồi tiếp tục chạy

_em phải nói, ....không thôi.....em sợ......không còn......cơ.....hội......để nói- Jaejoong khóc-.......cám ơn anh...lắm, nhờ có anh, em.....mới biết.....đến.....tình yêu......và tự...do, an toàn.........bình yên......mặt trời mọc........mọi thứ.......cám ơn......

_được rồi mà Jaejoong, được rồi mà.....- Yunho mím môi lại

_em....thật sự....rất hạnh phúc.....mãn nguyện......Dong Wook chưa bao giờ.......cho.....em cảm.....giác đó.......cám ơn......

_uh! Được rồi! sắp tới rồi Jaejoong ah! Nói tiếp đi em, nói chuyện đi, nói gì cũng được

_em....mệt lắm......em buồn ngủ.......tối rồi....em phải.....ngủ.....mai.....nói tiếp....ha

_không- Yunho cố gắn cười với cậu- tự dưng anh muốn nghe em nói chuyện quá, em nói đi, nói cái gì cũng được

_nhưng em .....hết chuyện nói....rồi.....

_ah! Vậy anh hỏi em nhé, mai em sẽ làm gì?

_mai?

_ừ, mai em làm gì?

_em thức dậy.......rồi đi câu cá.......đổi gạo.........nấu cơm........rồi ăn cơm........rồi lại đi .....cậu cá......

_có anh không?

_có.....ah.....em quên......một điều.....

_điều gì?

_em....yêu anh....lắm......

_huh?

_tuy là.....thời gian....bên anh...rất ngắn.....nhưng mà......em....cảm nhận được......rất nhiều.......rất nhiều......tình yêu của.....anh

_anh biết! anh biết.....

Yunho vui mừng khi bệnh viện đang trước mắt mình

_sắp đến rồi Jaejoong ah! Nói chuyện với anh đi, nói đi

_em...mệt lắm.....em ngủ đây.....mai.....nhớ gọi em....dậy nhé......

_đừng ngủ....đừng ngủ Jaejoong ah!- Yunho lắc mạnh cậu

_huh?

_đừng ngủ, đừng ngủ, nói chuyện với anh đi, nói gì cũng được

_thôi,.....mai nói.....tối rồi

Nhắm mắt

Buông xui

Mặc nước mắt

Mặc van xin

Chỉ muốn ngủ

Yên bình

Bên người mình yêu

Chỉ muốn ngủ thôi

Tối rồi

Yunho cố gắn chạy nhanh hơn, đôi chân không cho phép anh nghỉ ngơi được nữa rồi, Jaejoong của anh đang muốn ngủ, anh không thể để cho cậu ngủ được, một lần thôi, anh xin lỗi vì đã phá rối giấc ngủ của cậu, nhưng....nhất định anh phải gọi cậu tỉnh lại.....cố lên Jaejoong ah!

Yunho chạy nhanh vào bệnh viện, cậu được đặt lên băng ca và đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, Yunho đứng bên ngoài, anh mệt lả người nhưng anh không thể ngã quỵ được, anh không thể ngã quỵ được, nhất định không được

Nhưng.......

Cơ thể anh đang phản đối.....

Nó cần được nghỉ ngơi.......

Và......

"rầm!"

_ANH ƠI! ANH SAO VẬY? CẤP CỨU MAU CẤP CỨU!"

..............

Trong khi đó, ông Jung ngồi tỏng phòng và suy nghĩ về những điều mà Yunho đã nói, từ trước đến nay, anh quậy phá là vì muốn được ông chú ý sao? Ông lo cho anh cơm ngày ba bữa, có địa vị, có danh vọng, muốn gì cũng có, anh không thích sao? Anh không cần sao? Cái anh cần là gì?......

_đang nghĩ gì thế?- ông Kim đi lại và đặt sợi dây lên bàn

_huh? Ông thả nó

_ừ, tôi thả đó, sao ông lại lấy cái cách trói heo mà trói nó hả?- ông Kim nghiêm mặt nhìn ông

_cách đó do ông dạy mà- ông mỉm cười

_ông không giận tôi sao?

_ông thừa biết rằng tôi chẳng bao giờ có thể giận ông được mà

_biết vậy thì tốt, sao ông cứ mãi cố chấp như thế chứ?- ông Kim nhíu mày- ông muốn hai đứa đau khổ sao?

_nhưng còn Hanuel? Toi không muốn con bé đau khổ

_cái đó tôi sẽ khuyên nó

_ông ah! Cái mà con cần là gì thế? Thằng Yunho bảo rằng nó quậy phá là vì nó muốn tôi chú ý đến nó

_nhung lụa không làm ấm người đâu ông ah! Cái mà con cần chính là sự quan tâm của chúng ta, giống như tôi vậy, nghèo nhưng con cái chưa bao giờ thiếu vắng tình yeu thương, còn ông, ông chỉ cho vật chất, còn tinh thần thì chưa đủ, cần phải thêm ông ah!

Ông Jung gật gù, chợt điện thoại vang lên

_alo..........CÁI GÌ?

Ông Jung vội vã đi ra ngoài

_chuyện gì?

_ thằng Yunho và Jaejoong vào phòng cấp cứu rồi, tới đó mau

End chap 26 Chap 27

_Nhanh lên nào, nhanh lên - ông Jung đánh vào vai ông Kim

_Từ từ nào, ông làm tôi rối quá, sao lái xe được - ông Kim nhíu mày

Nghe ông Kim cằn nhằn như thế ông Jung cũng hơi xìu nhưng ông lo quá, lần đầu tiên Yunho nhập viện, anh xưa nay nổi tiếng là đứa bướng bỉnh, phá phách, chỉ có anh đánh người ta nhập viện chứ có đời nào người ta đánh anh đến nỗi nhập viện và vào phòng cấp cứu cơ chứ, lần này nhất định là rất nặng, rất nặng...

Ông Jung lao như điên vào phòng, lúc này Yunho đã được đưa ra và đang nằm ở phòng hồi sức

_Cậu Jung chỉ bị ngất do mất quá nhiều sức thôi, không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần truyền nước biển và nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại ngay - cô y tá nhìn ông Jung và ông Kim

_Trời ơi là trời! Sao lại ra nông nổi này hả con? - ông Jung nắm lấy tay anh - Thằng nào đánh mày ra nông nổi này? Nói bố nghe, bố bắn bỏ nó! - ông nói lớn

_Im đi, ở đây là bệnh viện - ông Kim nói nhỏ - Cô ơi, Kim Jaejoong ra chưa ạ? - ông gọi với theo cô y tá

_Ah! Bệnh nhân vẫn còn nằm trong phong cấp cứu

Ông Kim sốt ruột đi qua đi lại bên ngoài phòng, ông lo lắng cho đứa con ngốc nghếch của mình rất nhiều, từ nhỏ cậu đã thiệt thòi hơn người khác rồi, lớn lên lại không được sung sướng như người ta, bây giờ lại thêm cái này nữa......làm sao cậu chịu nổi cơ chứ?

Ông Jung cũng lo lắng không kém gì ông Kim, tuy là không thích Jaejoong như Hanuel nhưng ông cũng luôn xem Jaejoong như con trai mình, qua việc này, ông đã thấy Yunho yêu Jaejoong đến như thế nào và Jaejoong cũng như vậy, có lẽ ông nên suy nghĩ lại về vấn đề không cho hai người đến với nhau

Hai giờ đồng hồ trôi qua nhưng Jaejoong vẫn chưa ra, điều này khiến ông Kim vô cùng lo lắng, ông đã điện cho Hanuel nhưng vẫn chưa thấy cô vào, điều này lại làm cho ông lo lắng hơn, không biết cô có bị tai nạn gì không

4h sau

_Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Kim Jaejoong?

_Là tôi bác sĩ, tôi là ba nó, có gì sao bác sĩ? - ông Kim lo lắng hỏi

_Ah! Cậu Kim đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn rất yếu, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng hồi sức, phiền ông đi theo tôi, tôi sẽ trình bày về tình trạng của cậu Kim

Ông Kim gật đầu và đi theo bác sĩ sau khi nhìn thấy Jaejoong được đưa ra ngoài phòng cấp cứu

..............

Phòng bác sĩ

_Bác sĩ ah! Con tôi có làm sao không? - ông Kim lo lắng hỏi

_Ah! Tình trạng của cậu Kim rất yếu, cậu ấy đã trải qua hai lần phẫu thuật não, và tôi chính là người đã phẫu thuật lần hai cho cậu ấy - vị bác sĩ gát gọng kính lên nhìn gương mặt lo lắng của ông - vết mổ có vẻ đã lành nhưng bên trong vẫn chưa thể xác định và qua quá trình cấp cứu cho cậu Kim, tôi phát hiện cậu ấy đã xuất hiện những biến chứng mà chúng tôi đã dự đoán trước đó

_Biến chứng?

_Vâng, dây thần kinh thị giác của cậu Kim bị teo nhỏ, do đó, cậu ấy sẽ xuất hiện những triệu chứng của mù màu, loạn thị và cả cận thị, ba triệu chứng này đồng loạt xuất hiện nên cậu Kim sẽ không thể mang kính được

_Vậy....nó......không lẽ nó phải chịu như thế suốt đời sao?

_Cái này thì không đâu, chúng tôi sẽ cho cậu ấy uống thuốc để làm giãn ống dây thần kinh, tuy nhiên loại thuốc này phải uống liên tục, không được bỏ, đến khi nào cậu ấy có thể nhìn thấy rõ thì phải ngưng ngay

_Vậy....bao lâu? Phải uống bao lâu?

_Có thể là năm năm, mười năm hoặc hơn, tuy nhiên nó cũng sẽ tự khỏe nếu tâm trạng của bệnh nhân luôn trong trạng thái vui vẻ, thư giãn, tình trạng như thế chỉ cần hai hoặc ba năm là khỏe, vì đây là vấn đề về não bộ nên nó phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng của bệnh nhân

_Vâng

_Vấn đề thứ hai tôi muốn nói với ông là những vết thương bên ngoài của cậu Kim, cậu ấy bị xuất huyết nặng do bị chấn động mạnh vào phổi và những vết thương trên mặt, cổ và cơ thể đều ra máu nhiều

_Trời ơi! Con tôi - ông Kim không kềm được nước mắt khi nghe bác sĩ nói như vậy

_Xin ông bình tĩnh, tuy vậy, nhưng cậu Kim vẫn cố gắng, ý chí sống còn của cậu ấy rất cao, đó là một động lực lớn, sẽ sớm khỏi thôi, ông cứ yên tâm - vị bác sĩ nắm tay ông

_Vâng! Cám ơn bác sĩ - ông Kim mỉm cười yếu ớt

..............

Nói về Hanuel, sau khi nghe điện thoại của ông Kim, cô vẫn không thoát khỏi tình trạng đờ đẫn của mình, bây giờ, cô chẳng còn gì cả, mọi việc đã đi quá xa, mất rồi, cô mất Yunho rồi, mãi mãi không thể có được trái tim của anh, dù cố gắng cách nào cũng không được, cô tự hỏi, trên đời này đúng là có hai chữ duyên phận sao? Đúng là một người sẽ tìm được phân nửa của mình sao? Và chẳng lẽ Jaejoong mới là phần nửa còn lại của Yunho? Không phải cô, mãi mãi không phải cô.

Khoác áo một cách chậm rãi, cô có thể không đến bệnh viện mà, đến làm gì? Đến để xem người đàn ông mà mình yêu thương phải vào phòng cấp cứu vì một người khác ư? Vì em trai cô ư? Và cô phải đi thăm họ ư? Nhìn xem Yunho đã bị thương như thế nào sao? Không muốn! không muốn đi

Hanuel bước đi một cách vô định trên đường, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, bây giờ cô đi đâu đây? Đi đâu mới không phải khóc, không phải đau lòng đây? Cô yêu Yunho lắm, yêu đến nỗi có thể chết vì anh, nhưng anh không đáp lại, lời anh nói chỉ là câu xin lỗi và anh đã vì một người khác mà không màng đến bản thân mình, hay quá nhỉ, đúng là một vở kịch hay, vở kịch hay nhất mà cô từng xem, người yêu của cô lại yêu em trai cô và đồng ý chết vì người ấy, hay.....hay quá!

"Cạch"

Dù không muốn, nhưng bây giờ cô đang ở đây đối diện với anh, nhìn anh ngủ trông yên bình quá, không đau đớn, không mệt mỏi, chỉ có sự thanh thản, trông anh ngủ như một đứa trẻ, cô muốn điều này từ khi nhìn thấy anh, muốn anh là người mình nhìn thấy đầu tiên sau khi thức dậy và là người cuối cùng trước khi cô chìm vào giấc ngủ, muốn được che chở bởi anh, yêu thương bởi anh, muốn được anh lo lắng.....

_ Jaejoong ah!

Môi anh mấp máy, không phải tên cô, là tên Jaejoong, không phải cô

_Đừng chết Jaejoong ah!

Gương mặt anh lo lắng, đôi mắt anh ươn ướt, anh lo cho cậu ấy ngay cả trong giấc ngủ, anh yêu cậu ấy ngay khi anh không biết rằng bản thân anh đang nằm trên giường bệnh sao?

_ Jaejoong ah!

Sao không phải là tên cô? Chỉ một lần thôi, được không, gọi tên cô, được không? Một lần thôi, để biết rằng cô vẫn còn hiện hữu, sao anh không gọi?

_ Jaejoong ah! Đừng bỏ anh

Anh van xin Jaejoong đừng bỏ anh, trong khi anh lại bỏ cô mà đi, tình yêu........thật là một trò chơi khó, chẳng khi nào thắng được nó cả

_ Jaejoong ah!

Hanuel gạt nước mắt và bước ra ngoài, cô đi nhanh, nhanh đến nỗi không kịp nghe câu nói "Hanuel ah! Anh xin lỗi!"

...............

"Cạch"

_Ba! - cô gọi ông

_ Hanuel ah! Con đến rồi sao?- ông nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe - Thằng bé tới giờ vẫn chưa tỉnh, ba nói với nó nhiều chuyện lắm, mà nó vẫn chưa tỉnh

_Ba ra ngoài đi, để con trông em cho, ba mệt rồi, về nhà nghỉ một lúc, để con trông thay cho - cô nhìn ông, không cười

_Ừ, để ba qua xem Yunho thế nào rồi về, chừng nào Jaejoong tỉnh, con điện cho ba

_Dạ

Nhìn dáng gầy gầy của ba mình, Hanuel cảm thấy thương ông nhiều lắm, ông yêu thương hai chị em cô hết mực, ông vừa là người cha, vừa là người mẹ, cô vẫn nhớ, lúc mẹ bỏ đi, Jaejoong vẫn chưa dứt sữa, thằng bé chẳng chịu ăn gì ngoài bú sữa mẹ mặc dù lúc đó, cậu đã được ba tuổi rồi, ông Kim phải đi vắt sữa bò ở tận thôn trên về cho cậu uống, rồi mỗi khi tết đến, cô muốn có áo đẹp, muốn có giày mới, ông luôn lo cho hai chị em đầy đủ, nhà tuy không giàu có nhưng chưa bao giờ ông để cho hai chị em túng thiếu cả, ông không muốn hai thiên thần của ông chịu khổ, cô biết mẹ cô đã bỏ ba cô mà đi theo người đàn ông khác, phong độ hơn, giàu có hơn, bà ta không phải là người, bà ta không xứng đáng làm mẹ của cô và Jaejoong, ông đã nói với Jaejoong rằng mẹ đã mất vì sinh khó, chuyện này chỉ có ba và cô biết thôi, ông muốn Jaejoong sống một cách vui vẻ và ông cũng cảm thấy vui vẻ, cho đến một hôm, cô nhìn thấy ông ngồi khóc bên sông, mẹ cô.....bà ấy mất rồi, mất vì bệnh ung thư, ngày ông nhận được thư của bà cũng chính là ngày bà ra đi mãi mãi, bà viết rằng bà vẫn yêu ông lắm, bà vẫn thương hai con, yêu thương sao? Như thế thì sao lại bỏ đi chứ? Yêu thương là thế sao?

Hanuel ngồi xuống nhìn Jaejoong đang ngủ say với dây nhợ chằng chịt trên người, lần này Jaejoong bị nặng quá, cậu không thể thở bình thường mà phải thở bằng ống dưỡng khí, thương lắm, tuy cậu đã giành mất Yunho của cô, nhưng cậu là em cô, tình chị em?

_ Jaejoong ah! Chị đến thăm em đây? - Hanuel nắm lấy tay cậu - Chị đã gọi điện đến đồn cảnh sát, Se7en bị bắt rồi, nhưng anh ta sẽ không phải ra toà, không phải ở tù - cô mỉm cười nhìn cậu - Em biết vì sao không? Bác sĩ của Se7en đã nói rằng anh ta bị rối loạn tâm lý đã hơn một năm nay rồi, do áp lực công việc quá cao và......sợ mất em, anh ta không nói cho ai biết ngoại trừ bác sĩ tâm lý, ông ấy nói, bệnh của Se7en ngày càng nặng và anh không chịu uống thuốc đều đặn, tòa không thể khởi tố anh ta được, nhưng anh ta sẽ chịu sự quản thúc của bệnh viện, đến khi nào thật sự khỏe lại

Hanuel mỉm cười và vuốt nhẹ mái tóc cậu

_Tóc em mềm thật, da em lại trắng và thơm, ngày xưa....chị vẫn hay ghen tỵ với em lắm, chị luôn tự hỏi chúng ta có phải là chị em không nhỉ, sao khác nhau quá, em sinh ra là đã trắng trẻo, dễ thương, da lại thơm nức mùi sữa, còn chị, da cứ ngăm ngăm đen, em thấy không, đến bây giờ, chị vẫn không trắng được như em, dù chị đã dùng kem nhiều lắm đấy, da chị cũng không thể thơm bằng em nữa, đến nỗi bùn non hôi như vậy, nhưng nó vẫn không át được mùi thơm của em, em biết chị ganh tị như thế nào không? Chị ghen tỵ lắm đấy - cô bật khóc- và đôi lúc, chị ước rằng em mãi mãi biến mất trên cõi đời này đi, sẽ không ai khiến chị phải ganh tị nữa, chị ác lắm phải không Jaejoong?

Nhìn thấy Jaejoong như thế, cô cảm thấy như một phần cơ thể của mình đang dần chết, em cô đang nằm đây, bình yên quá, giống như Yunho vậy, nhưng chỉ khác là cậu không gọi tên anh thôi, cậu không nói được mà

_ Jaejoong ah! Tại sao em lại có thể là chủ trái tim của Yunho vậy? Chị không hiểu, chị thua em ở điểm nào, dù cố gắng cách mấy, chị vẫn không thể có được anh ấy, chị đã dùng sáu năm trời để cảm động trái tim Yunho, nhưng bây giờ chị mới biết, anh ấy nói yêu chị, muốn kết hôn với chị chỉ là muốn bù đắp cho chị thôi, anh ấy không yêu chị, dù chị đã bên cạnh anh ấy sáu năm trời, chị......chị không cam tâm Jaejoong ah!

Hanuel bật khóc nức nở bên cạnh Jaejoong, bên ngoài, ông Kim và ông Jung cũng sụt sịt, Hanuel.....

_Về thôi ông ah! Về thôi, hãy để Hanuel chăm sóc cho Jaejoong, cho hai chị em nó nói hết những gì còn vướng trong lòng ra, sẽ hiểu nhau hơn - ông Jung nắm tay ông Kim bước ra

_Ừ.....về thôi

..................

Sau một lúc khóc trong bàn tay Jaejoong, Hanuel ngẩn người lên nhìn cậu

_ Jaejoong ah! Chị không cam tâm em ah! Chị không cam tâm......chị yêu Yunho......và chị....không thể nhìn thấy anh vui vẻ với anh khác ngoài chị cả......chị không chịu nổi em ah!

"Pựt"

Nước mắt rơi từ đôi mắt nhắm nghiền khi Hanuel bước ra

Ống dưỡng khí đã rơi, nằm chỏng chơ trên mặt đất

Chị xin lỗi Jaejoong ah!

"CẤP CỨU! CẤP CỨU! MỜI BÁC SĨ HAN KAESUK, BỆNH NHÂN PHÒNG 142 ĐÃ TẮT THỞ"

Chị xin lỗi

"XIN NHẮC LẠI! MỜI BÁC SĨ HAN KAESUK ĐẾN PHÒNG 142 GẤP!"

Chị........ Jaejoong ah!

Hanuel vội vã chạy vào thang máy, cô hối hận rồi, sao cô lại muốn giết em mình chứ? Thang máy chật kín người và cô không thể vào được, cô vội chạy lên cầu thang bộ, trong lòng không ngừng cầu xin cậu đừng ra đi, cô biết lỗi rồi, cô đã để tình cảm lấn át lý trí, cô không được làm như vậy, không thể được

_Chuẩn bị! Đem máy trợ tim đến đây

Jaejoong ah! Chị biết lỗi rồi! Làm ơn đừng bỏ chị

_Bôi gel, tần suất 150

Xin hãy ở lại bên ba và chị, chị không cố ý Jaejoong ah!

_Lần một!

"HUỴCH"

"teeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"

Chị đã để con quỷ trong chị điều khiển, chị không cố ý, đừng bỏ chị Jaejoong ah!

_Lần hai, tăng lên 200

"HUỴCH!"

"teeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"

Chị không cố ý Jaejoong ah! Chị biết lỗi rồi! Làm ơn hãy ở lại, ba cần em, Yunho cần em, chị lần em

_Lần ba, lên 250

"HUỴCH!"

"teeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"

Hãy tỉnh lại, hãy để cho chị chuộc lại tội lỗi của mình Jaejoong ah!

"teeeeeeeeeeeeeeeeeeee"

_Lên 300

_Thưa bác sĩ, lên cao quá sẽ làm vỡ xương sườn của bệnh nhân - y tá vội nói

_Nhưng chúng ta phải thử, không thể để cậu ấy chết được, phải cố hết sức

_Vâng

"HUỴCH!"

_JAEJOONG AH! NHẤT ĐỊNH EM PHẢI TỈNH LẠI, BA CẦN EM, YUNHO CẦN EM, CHỊ CẦN EM JAEJOONG AH!

Hanuel vừa khóc vừa gào lên bên ngoài, cô hối hận quá, sao cô lại làm như thế chứ? Jaejoong là em cô, là em ruột thịt của cô, sao cô lại vì một người đàn ông mà giết chết em mình chứ? Sao cô lại có thể làm như vậy được, cô điên rồi, thật sự điên rồi, cô không xứng đáng làm chị Jaejoong, không xứng đáng, làm sao một người chị lại giết chết em mình trong khi nó vẫn còn chống chọi với tử thần chứ? Cô điên rồi, điên thật rồi, Jaejoong mà có bề gì, cô cũng sẽ đi theo cậu để chuộc tội của mình

_Lên 350

_Bác sĩ! Không được! Lên 300, xương sường của bệnh nhân đã có dấu hiệu bị nứt rồi - cô y tá đặt tay lên người Jaejoong

_Lần cuối, nhất định phải sống

"HUỴCH!"

_CHỊ CẦN EM JAEJOONG AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"tit tit tit tit tit"

_Phù.......may quá - bác sĩ và y tá mỉm cười khi máy đo điện tim của cậu đã có dấu hiệu

_Cám ơn em Jaejoong! Cám ơn em vì đã không bỏ lại mọi người! Cám ơn em - Hanuel mỉm cười ở bên ngoài - Chị xin lỗi Jaejoong ah! Chị xin lỗi!

.............

_ Jaejoong ah!

Yunho giật mình mở mắt, anh vừa trải qua một giấc mơ kinh khủng, Jaejoong đang bỏ anh, anh không thể làm được gì mà chỉ biết đứng đó nhìn cậu, anh không đi đến bên cậu được, Jaejoong của anh, anh không đến được

Cố gắng ngồi dậy nhưng đôi chân mỏi nhừ của anh không cho phép, nó cần được nghỉ ngơi sau một ngày chạy bộ mỏi nhừ, nhưng anh lại muốn biết tình hình của Jaejoong, anh sẽ chết mất nếu không biết cậu ấy như thế nào

_Y tá! Y tá!- Yunho gọi to

_Vâng?

_Làm ơn đưa tôi đến thăm bệnh nhân Kim Jaejoong! - anh nhìn cô

_Nhưng anh còn rất yếu - cô lưỡng lự

_Làm ơn! Tôi sẽ chết mất nếu không được tận mắt nhìn thấy cậu ấy

Nhìn thấy vẻ thành khẩn của anh, cô y tá cũng không nỡ từ chối nên cô đã giúp anh ngồi vào xe lăn và đẩy đến phòng cậu

_ Jaejoong ah!- Yunho vui mừng khi Jaejoong đang nằm trước mặt anh - Cám ơn em đã không sao - anh nắm tay cậu- Cám ơn cô - anh mỉm cười với cô y tá trước khi cô ra ngoài

Nắm lấy bàn tay của cậu, anh áp vào má mình, thật may mắn khi tử thần không mang cậu đi, như vậy, giấc mơ của anh không phải là sự thật, anh vui mừng lắm, vui lắm

_Anh Yunho?

Yunho quay lại khi nghe tiếng của Hanuel

_ Hanuel ah!

_Anh khỏe rồi ah?- cô đặt thau nước xuống bàn- Em đi pha nước để lau mặt cho Jaejoong

_Ah! Em....

_Em đã làm một điều hết sức dại dột anh ah - cô mỉm cười nhìn anh - chỉ vừa mới đây thôi, Jaejoong đã suýt chết vì em.....

_Em....

_Em rút ống dưỡng khí

_Em?- Yunho nổi giận- Sao em lại làm thế? Cậu ấy là em của em!

_Em biết, lúc đó, em điên thật rồi, cũng may là Jaejoong vẫn còn sống, em đã rất hối hận, chỉ vì một phút nông nổi mà em đã suýt giết chết em mình, em rất hối hận anh ah......em sẽ không ngăn cản anh và Jaejoong nữa đâu, em đã nhận ra một điều, không nên tranh giành những gì vốn không thuộc về mình - cô mỉm cười

_Em đã nhận ra?

_Em đã nhận ra điều đó, và......em chúc phúc cho hai người

_Cám ơn em......Hanuel ah, cám ơn em- anh mỉm cười nhìn cô

End chap 27 CHAP 28

_Em xin lỗi, đến bây giờ em mới nhận ra lỗi lầm của mình- cô cúi đầu- Có quá muộn không anh?

_Chưa bao giờ là quá muộn nếu em nhận ra lỗi của mình và sửa đổi nó cả.- anh mỉm cười nhìn cô- Lúc anh nghe em nói em đã rút ống thở của Jaejoong, anh đã muốn lao đến giết chết em ngay, nhưng anh biết, Jaejoong không thích như thế- anh nhìn cậu- Jaejoong lúc nào cũng yêu thương em cả Hanuel ah!

_Em biết!- cô bật khóc- Em biết Jaejoong luôn yêu thương em, như thế em càng hận bản thân hơn, vì chỉ một chút nữa thôi, em đã giết chết Jaejoong rồi

_Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa- anh mỉm cười nhìn cô

_Anh tha thứ cho em?

_Anh......anh không được như Jaejoong- anh cúi đầu- nhất thời anh........

_Em biết!- cô cười- nNhìn bàn tay anh, em biết......

Yunho mỉm cười nhìn tay phải của mình, nó đang bấu chặt vào thành xe, đầu ngón tay đến trắng bệch ra nhưng anh vẫn còn bấu lấy, anh đang tức giận, đúng, lúc anh nghe Hanuel nói rằng cô ấy đã rút ống thở của Jaejoong, anh chỉ muốn lao lại mà giết cô nếu đôi chân anh không phản kháng lại, nó không còn sức để đứng lên nữa rồi, sao lại đối xử với em mình như vậy chứ? Sao lại giết chính em mình cơ chứ? Cũng may là cô còn chút nhân tính, nếu không, chắc chắn anh sẽ giết cô, giết cô để trả thù cho Jaejoong. Tha thứ ư? Anh không như Jaejoong, anh không thể vị tha như cậu ấy được, chuyện của Se7en anh định sẽ làm tới cùng, không thể cho Se7en như thế với Jaejoong mãi được, anh nhất định sẽ cho anh ta ngồi tù, nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã suýt mất Jaejoong mãi mãi, nếu như thế, anh sẽ điên mất, chắc chắn anh sẽ điên mất.

Hanuel xin phép ra ngoài để Yunho có thể yên tĩnh cùng Jaejoong, cô mỉm cười khi nhìn thấy hai người họ như vậy, đã đến lúc cô thú tội rồi, có lẽ như thế,cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn

................

_ Jaejoong ah! Anh đến rồi đây!- Yunho mỉm cười áp tay cậu vào má mình- Xin lỗi vì anh đã không đến sớm hơn, đã không thể cứu em được.....anh xin lỗi- anh vuốt má cậu- Em nhất định phải mau chóng khỏe lại nhé, Hanuel chúc chúng ta hạnh phúc đấy!

Yunho mỉm cười vuốt gương mặt đang ngủ của cậu

_Em biết không, anh luôn mơ rằng chúng ta sẽ có một gia đình thật hạnh phúc, sống trong ngôi nhà nhỏ, anh đi làm, em ở nhà nội trợ, chúng ta sẽ xin con nuôi, sẽ chọn một bé gái giống em và một bé trai giống anh, rồi gia đình bốn người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc- anh mỉm cười- rồi chúng ta sẽ cãi nhau về một số chuyện lặt vặt nào đó, nhưng em yên tâm, anh sẽ là người năn nỉ em trước nhé- anh hôn lên tay cậu- Vì thế, nhất định em phải sớm tỉnh lại, nhìn anh, cười với anh, được không?

................

_Ba ah! Con xin lỗi vì mọi chuyện- Hanuel vừa khóc vừa nói- Con không xứng đáng làm chị Jaejoong, con là một đứa hèn hạ ba ah

"Bốp!"

_Sao con lại trở nên như thế chứ?- ông Kim giận dữ quát sau khi tát Hanuel- Ba chưa bao giờ đánh con cái, nhưng ba thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, sao vậy Hanuel? Chẳng lẽ tình yêu khiến con trở nên như thế sao?- ông tím mặt

_Con....con không biết nói gì hơn là lời xin lỗi, ba hãy đánh con đi, như thế con sẽ dễ chịu hơn

_Con....- ông Kim vung tay định đánh tiếp thì ông Jung đã cản lại

_Thôi đi, nó biết lỗi rồi, hãy cho nó một cơ hội

_Ông bênh nó?

_Nó là con dâu hụt của tôi mà, dù gì, nó cũng đã hối lỗi, hãy cho nó một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình, nhé!

Ông Kim hậm hực để tay xuống, ông đang rất giận, xém một tý thôi, thì nhà ông sẽ trở nên nhứ thế nào đây? Chị giết em? Mới nghĩ như thế thôi, ông Kim đã không thể nào nén nổi cơn giận, ông rất ghét những người trong gia đình cấu xé lẫn nhau, đó không phải là một gia đình, và ông luôn dạy các con mình phải yêu thương và giúp đỡ nhau, thế đấy, thế mà Hanuel lại không xem lời dạy của ông ra gì, cô suýt nữa là giết em trai mình, đó là hành động của loài cầm thú, không phải con người, nếu cô không hối lỗi kịp thời thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

_Sao con lại thiếu suy nghĩ như thế chứ? Con là một người đã thành đạt, con phải hiểu những đạo lý làm người chứ?

_Thôi mà- ông Jung xen vào

_BÂY GIỜ TÔI LÀ BA NÓ HAY ÔNG LÀ BA NÓ ĐÂY? TRÁNH RA CHO TÔI DẠY CON TÔI- ông Kim quát lên khi ông Jung cứ mãi xen vào

_Thôi....thì thôi, dữ, mấy chục năm trời vẫn còn dữ- ông Jung lầm bầm

_ỪA, TÔI DỮ ĐÓ, NÊN MỚI BỊ ÔNG BỎ, VỪA Ý CHƯA?

_TÔI CÓ NÓI THẾ BAO GIỜ? SAO GIÀ MÀ THÍNH QUÁ VẬY?

_TÔI GIÀ CHỨ TÔI KHÔNG CÓ ĐIẾC, TRÁNH RA!

Ông Kim đẩy ông Jung qua một bên và nhìn lại Hanuel, cô đang quỳ mà khóc trước mặt ông

_Ba có thể tha thứ cho con vì con là con ba, nhưng con phải tự biết sửa lỗi, để lương tâm con có thể tha thứ cho chính con

_Vâng, con cám ơn ba

...............

Sau khi Jaejoong thoát khỏi tử thần đến giờ đã hơn một tuần, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại, ngày nào Yunho cũng sang thăm cậu, kể cho cậu nghe chuyện đã xảy ra mỗi ngày, anh kể cho cậu nghe về Se7en, anh ta đã được đưa vào bệnh viện để chữa bệnh, bây giờ anh mới biết được Se7en có bệnh này đã hơn một năm rồi, nhưng vì yêu cậu, không muốn cho cậu lo lắng, anh ta đã không uống thuốc và không nghe lời khuyên của bác sĩ, để bây giờ bệnh trở nên trầm trọng và không thể kiểm soát được bản thân, tuy nhiên, khi đến thăm, anh ta vẫn bảo rằng anh ta nhớ cậu, yêu cậu lắm, tình yêu có thể khiến con người ta đắm chìm trong hạnh phúc nhưng cũng khiến họ có thể mất hết lý trí, yêu trong sỡ hữu, đó không phải là tình yêu, vì nó không mang lại hạnh phúc cho người mình yêu, tình yêu xuất phát từ trái tim, từ nụ cười và qua ánh mắt, không phải là sự sở hữu.

Hanuel cũng đến thăm cậu mỗi ngày sau khi lớp dạy vẽ kết thúc, cô bóp tay bóp chân cho cậu, kể chuyện trong lớp cho cậu nghe, mọi người quây quần bên cậu và họ cầu nguyện cho cậu tỉnh lại, nhưng Jaejoong vẫn nằm đó, bình thản

_ Jaejoong ah! Đã 15 ngày em nằm đây rồi đấy!- anh nhìn cậu- Em không muốn gặp anh sao? Em giận anh chuyện gì ah? Sao em lại không tỉnh chứ?

Anh áp tay cậu vào tim mình

_Nghe "nó" nói chuyện không? Nó đang khóc vì em đấy, vì em giận nó rồi, tỉnh lại được không?

Yunho cười buồn, anh nhớ cậu quá, nhớ đôi mắt, nụ cười của cậu quá, sao cậu mãi không tỉnh lại, với vết thương như thế, sao cậu vẫn còn nằm đây chứ? Nó không quá nặng để cậu hôn mê mãi như thế này, bác sĩ nói cậu cần thời gian để tự hồi phục, nhưng đã lâu rồi, có phải cậu giận anh không? Cậu đang giận anh phải không? Nhưng nếu giận thì cũng phải tỉnh lại để nói cho anh biết chứ? Sao lại im lặng như thế?

"Soạt!"

Yunho giật mình khi tay cậu ngọ ngoậy lên ngực anh

_ Jaejoong ah! Em tỉnh lại phải không? Em tỉnh rồi phải không?- Yunho vui mừng nói khi tay với bấm vào nút cấp cứu

"Soạt"

_Anh biết mà, anh biết em sẽ không ngủ lâu đâu, cám ơn em, cám ơn em lắm- anh vui mừng hôn lên trán cậu

Bác sĩ cũng chạy lại ngay lập tức để kiểm tra cho cậu, họ vui mừng khi Jaejoong đã từ từ mở mắt nhìn ngắm xung quanh, và sau 15 ngày, cậu đã mỉm cười với anh, cậu tỉnh rồi

_ Yunho ah!

Yunho vui mừng chạy lại ôm chầm lấy Jaejoong khi cậu gọi tên anh

Cười

Đã đến lúc nước mắt ngừng rơi rồi

Đã đến lúc tình yêu được trọn vẹn

Đến lúc nụ cười nở mãi trên môi

_Anh nhớ em

_Em yêu anh

......................

Jaejoong được đưa về nhà sau hai ngày, cậu ngồi trên xe lăn và được Yunho đẩy về, phổi của cậu đã khỏe lại được năm phần, tuy thở vẫn còn khá khó khăn, nhưng cậu muốn tự mình hít thở khí trời hơn là suốt ngày mang theo máy dưỡng khí, cậu cũng đã biết về tình trạng bệnh của mình, nhưng cậu không sợ, có Yunho bên cạnh, cậu không sợ gì cả, cậu đã không còn nhìn mọi vật bằng mắt từ lâu rồi, bây giờ cậu nhìn và cảm nhận nó bằng trái tim, dù mắt cậu có như thế năm năm hay mười năm cậu cũng không sợ, Yunho sẽ là đôi mắt cho cậu, hơn nữa, cậu không mù, cậu chỉ nhìn không rõ thôi mà, sao lại khóc chứ? Rồi năm năm sau, mười năm sau, cậu sẽ lại nhìn mọi thứ rõ ràng thôi, phải không?

............

Anh đã quỳ xuống xin bố chấp nhận anh và Jaejoong đến với nhau, tuy hơi ngượng vì đã nói những lời nặng với Jaejoong nhưng ông chấp nhận hai người quen nhau, còn việc cưới xin, ông cho rằng.......còn sớm lắm

...............

Hanuel đã cầu xin sự tha thứ từ Jaejoong, cậu cười, đã đến lúc xóa bỏ mọi hiềm khích rồi, mọi việc, hãy để lương tâm mình phán xét

..........

Cậu cũng đã đem cơm đến thăm Dong Wook, anh ăn món cậu nấu một cách ngon lành, anh nói, anh nhớ cậu lắm, và anh xin lỗi đã khiến cậu đau đớn như vậy, anh đang được chữa trị và anh sẽ cố gắng trở về như một Dong Wook của cậu, một Se7en điềm đạm của khán giả, anh sẽ cố gắng, nhưng....có một việc anh không thể nào cố gắng được, đó chính là ngừng yêu cậu, anh không thể......anh không thể thôi nhớ cậu, anh không thể thôi yêu cậu, anh không thể.......chấp nhận Jaejoong đã thực sự xa anh

................

_ Jaejoong ah!- anh luồn tay qua eo cậu

_Huh?

_Chúng ta yêu nhau bao lâu rồi?

_Chi vậy?

_Vì.........tặng em nè- anh đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ

_Cái này là cái gì?

_Mở ra rồi biết.....

Jaejoong hồi hộp mở ra, cậu nghĩ anh sẽ cầu hôn cậu, nhưng......

_Thích không?- anh siết nhẹ vòng tay

_..................

_Anh biết em thích lắm mà

_................

_Sao không trả lời anh?- anh chu mỏ

_ Yunho ah!

Jaejoong bất ngờ xoay ra sau ôm chầm lấy anh- Cám ơn anh, cám ơn anh Yunho ah!

_Bất cứ chuyện gì em muốn Jaejoong ah! Anh luôn thực hiện, vì em.....nhưng trước hết em nhất định phải uống thuốc đầy đủ cho mắt mau khỏe lại, được chứ?

_Uh! cám ơn anh- cậu cười hạnh phúc

.............

Jaejoong chạy vào phòng và mở hộp đó ra để xem kỹ hơn, là huy hiệu, huy hiệu của Gangster, nhóm nhảy đình đám nhất Hàn Quốc, nhảy là ước mơ của cậu, cứ ngỡ rằng cậu sẽ không thể nào bước lên sân khấu nhưng anh đã làm điều đó, cậu đang là thành viên của họ, nhất định cậu sẽ cố gắng

Nhưng.....

Cái gì cộm cộm sau huy hiệu

Mở ra

_ Yunho ah!

Jaejoong vội chạy đến phòng anh

_ Yunho ah!- cậu gọi lớn

_Lấy anh nhé

Không biết Yunho đã chờ đợi tự khi nào, ngay khi anh mở cửa, anh đã nói như thế với cậu khiến cậu mỉm cười hạnh phúc mà ôm chầm lấy anh

_Làm vợ anh nhé!

_Ưm.....

_Anh yêu em- anh hôn lên tóc cậu

_Em cũng yêu anh

Ngày kết hôn

Yunho đang đứng trên lễ đường chờ cậu, hôm nay Jaejoong của anh thật đẹp, không son phấn, không trang sức, nhưng cậu rực rỡ như ánh nắng ban mai, đẹp! đẹp quá! Thiên thần, anh đang kết hôn cùng với thiên thần sao?

Jaejoong mỉm cười nhìn anh, cảm giác hôm nay khác quá, háo hức, nhưng lại bối rối, cậu vui lắm, cậu sắp sửa thuộc về người đàn ông đang đứng trước mặt cậu, mãi mãi

_Con có hạnh phúc không?- ông Kim mỉm cười

_Có ạ!

_Hãy nghe theo trái tim mình nhé

_Con yêu Yunho

Tiếng vỗ tay vang lên khi ông trao tay Jaejoong cho Yunho

_Khóc gì?- ông Kim đánh vào chân ông Jung

_Con tôi lấy vợ, tôi khóc cũng không được sao?

_Tôi mới là người phải khóc chứ, con tôi đi lấy chồng mà!- ông Kim nhăn mặt- Ông không quan tâm cái sĩ diện gì đó của ông sao?

_Kệ tôi, nói nữa, tôi bắn bỏ ông- ông Jung lườm

_Bắn đi, giỏi thì bắn đi- ông Kim nhướng mày

_Bằng bằng- ông Jung lườm

Jaejoong phì cười khi nhìn hai người bố của mình như thế, nhưng cậu không thấy Hanuel, hình như cô không có mặt trong đám cưới của cậu

_Em nhìn gì vậy?

_Em không thấy chị hai

_ Hanuel sẽ chúc phúc cho chúng ta

_Ưm

"Jung Yunho! Con có đồng ý lấy người bên cạnh con- Kim Jaejoong làm vợ và hứa sẽ yêu thương cậu ấy ngay cả khi giàu sang hay bần hàn, hạnh phúc hay đau khổ không?"

_Con đồng ý- anh nắm chắc tay Jaejoong

"Kim Jaejoong Con có đồng ý lấy người bên cạnh con- Jung Yunho làm chồng và hứa sẽ yêu thương anh ta ngay cả khi giàu sang hay bần hàn, hạnh phúc hay đau khổ không?"

_Con đồng ý

"Những người có mặt ở đây, phản đối hoặc sẽ im lặng mãi mãi và chúc phúc cho đôi bạn trẻ này!"

Cả thánh đường im lặng

"Dưới sự chứng giám của chúa, ta tuyên bố, các con chính thức là...."

TÔI PHẢN ĐỐI!

Tiếng hét vang lên khiến mọi người vội quay về phía cửa

_ Hanuel?- Yunho nghiến răng

_ Hanuel? con đang làm cái quái gì vậy?- ông Kim chạy lại cầm tay Hanuel nhưng cô không quan tâm, cô đi lại đối diện Yunho và Jaejoong

_Chị hai- Jaejoong ngỡ ngàng

_Cô dám?- anh nghiến răng

_Tôi phản đối- Hanuel vừa thở vừa nói- TÔI PHẢN ĐỐI HAI NGƯỜI XA NHAU- cô la to và mỉm cười nhìn họ

Cả lễ đường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, Yunho và Jaejoong thật sự bất ngờ về cô, Hanuel mỉm cười và ôm lấy Jaejoong thì thầm- Hạnh phúc nhé!

Hai người trao nhẫn cưới và bắt đầu ra xe, họ sẽ đến đảo GUAM để hưởng tuần trăng mật, nhìn theo bóng chiếc xe, Hanuel cảm thấy rất thanh thản, vài tiếng nữa thôi, cô cũng đi, cô sẽ đi sang Anh để nâng cao kỹ năng vẽ của mình và cũng để suy nghĩ về nhiều điều, hôm qua, cô đã thức suốt đêm để suy nghĩ, về những chuyện mình đã làm, thì ra, một phần trong con người cô luôn muốn cô thay đổi theo chiều hướng tốt, nó chiến đấu với con quỷ dữ của sự ghen tuông, đôi lúc con quỷ ấy lấn át nó, nhưng chỉ một lúc sau, con quỷ ấy lại bị đè bẹp, bởi vì, tình yêu gia đình là cao quý nhất, cái cô muốn là một gia đình mỹ mãn, tuy trái tim vẫn nhói lên khi nhìn thấy Yunho bên cạnh Jaejoong và cười với cậu, không phải với cô, nhưng cô tin, một ngày nào đó, cô cũng sẽ tìm được một nửa còn lại của mình

HẠNH PHÚC NHÉ, JAEJOONG CỦA CHỊ, CHỊ LUÔN CHÚC PHÚC CHO EM VÀ YUNHO! CHỊ YÊU EM!

_Dạ!

_Huh? Anh nói gì mà em dạ?- Yunho ngạc nhiên lúc cậu chợt lên tiếng khi hai người đang ở trên máy bay

_Em đang nghe chị hai chúc phúc cho chúng ta- cậu mỉm cười

_Ngốc!- anh ký nhẹ lên đầu cậu

_Nếu em ngốc thật thì sao?- cậu ngã đầu lên vai anh

_Nếu thì em phải nhớ câu này

_Câu gì?

_Ngốc ah! Nghe rõ nè, ANH. YÊU. EM

End fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro