yunjae say chap 28-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Put Chap 28

Jaejoong đã trở lại công ty làm việc bình thường vào sáng hôm sau. Khỏi phải nói, người vui mừng khôn tả đến độ nước mắt đầm vạt áo nhất chính là trưởng phòng kinh doanh của chúng ta, tất nhiên là từ khi trợ lý Kim chưa kịp bước chân vào phòng làm việc thì đã bị Tahashi kéo ra một góc để "hành sự". Ấy ấy, "hành sự" cái gì thì trong chốc lát nữa thôi là chúng ta sẽ biết.

Còn cái sự vụ trợ lý Kim trở về trong bình an thì cả công ty này không còn lấy làm đề tài nóng nữa rồi. Gì thì gì chứ đến giờ ai ai cũng phải công nhận là nhìn bộ mặt ngớ ngẩn của Jaejoong thì kẻ sát nhân tàn bạo nhất cũng phải xót xa mà không dám ra tay, sợ thiên hạ oán trách mình là dạng cầm thú, bỉ ổi. Thế nên giờ cái "tập đoàn rảnh rỗi hóng hớt chuyện thiên hạ" này đang tập trung cho sự vụ khác đáng quan tâm hơn, đó là vụ cô cấp dưỡng luôn luôn tặng thêm cho suất của bác bảo vệ 1 quả trứng ốp, gần một tháng nay mà ngày nào cũng như ngày nào. Chuyện này đang gây lên làn sóng bức xúc trong cộng đồng con dân AR, một quả trứng nhỏ nhặt thì là 5 đống, thế nhưng 5 mà nhân với 365 thì cũng là hơn 1 triệu won, một năm mà cô cấp dưỡng đã làm thất thoát của kim ngạch nền nông nghiệp nhà nước những hơn 1 triệu won thì là điều không thể chấp nhận được... thôi nói chung là sự việc đang vô cùng nóng hổi tại đó...

Trở lại với phòng kinh doanh của chúng ta, đúng như dự đoán, Jang Bokchun không hề lôi Jaejoong ra mà tổng sỉ vả và than thân như mấy bận trước nữa, lý do là mấy ngày nay cái tên ác bá này đã vô tư lự quẳng hết mớ công việc của Jaejoong, thỉnh thoảng có lẫn thêm chút công việc của chính cậu ta cho vị trưởng phòng ngây thơ nai tơ Tahashi kia làm, rảnh rang sảng khoái như vậy thảo nào nhìn béo múp, cuối tháng liệu mà san lương cho người ta nha~ . Chị Han thì hớn hở chết đi được, đon đả đón Jaejoong từ cửa đón vào, hồ hồ hởi hởi, tay bắt mặt mừng.

- Jaejoong à... thời tiết bên Nhật có lạnh lắm không?

- Lạnh nhưng không có hanh bằng Hàn Quốc ta chị ạ...

- Vậy có mặc ấm không mà chị nghe giọng em hơi khan...

- Giọng em từ trước đến nay khi bất an thì luôn luôn thế...

- Ăn uống ra sao mà trông em gầy mọp đi nè....

- Từ khi em sang đó nghe chừng kinh tế nông nghiệp bên Nhật khởi sắc lắm chị ạ, bánh rán em để trong cặp chị cứ lục lấy ra mà ăn.

Đúng đúng, chỉ chờ có vậy, chị Han vô tình quay người mất dạng luôn. Hiện nay thì Jaejoong đã học được một số kinh nghiệm đắt giá, đó chính là : để đối phó với "bánh rán bà bà" họ Han này thì phải áp dụng kiểu nói "râu ông nọ cắm cằm bà kia", đầu với đuôi không ăn khớp với nhau gì cả, không khéo kiểu nói này sắp trở thành mốt cũng nên.

Oh...no no...không có quên đâu, đừng có sỉ vả người ta nữa mà!!!

Chẳng là cái vụ "hành sự" của Tahashi với trợ lý Kim được nhắc đến ở đầu chap ấy mà, nhiều người có vẻ đang đau đáu muốn biết lắm. Không hiểu vì sao hiện nay một số bộ phận giới trẻ lại đem cái từ "hành sự" ra để ám chỉ những vụ việc ... rating 18+ như thế , gây ra một sự hiểu lầm không đáng có cho cả câu truyện trong sáng của chúng ta. Mọi việc tỏ rõ thì như thế này...

Jang Bokchun, hôm nay vẫn hí hửng ôm đống tài liệu cao ngất ngưởng đến, trơ trơ tráo tráo với bộ mặt dày ra mà nói với Tahashi một câu rất quen thuộc.

- Ăn mảnh.

Tahashi tép tép miệng mồm, dửng dưng ngẩng lên với một bộ mặt trơ tráo không kém, cơ hồ 3 giây sau thì thốt ra 4 chữ vàng bằng tiếng Hàn Quốc chuẩn đến từng milimet.

- Nạp nhanh thải lâu.

Omo!! Thật là khiếm nhã quá! Nhưng một con người đã bị ép tới đường cùng rồi thi còn quan tâm gì tới vụ giữ phép này nữa. Phải đấu tranh vì sự sống còn thôi. Chẳng thế mà Tahashi đã tóm gọn Jaejoong để hỏi bằng được cách phát âm cái cụm từ không mấy lịch sự đó bằng tiếng Hàn. Khỏi phải nói thì cũng biết Bokchun đang há hốc miệng mồm như thế nào rồi, cái bí mật này của hắn đã được đường hoàng thốt ra từ miệng của cấp trên, nếu nó mà còn bị lộ ra ngoài và lan truyền tứ phương nữa thì còn gì là mặt mũi nam tử hán nữa cơ chứ?? ( Xin nói là lộ từ đời rồi ạ). Thật là tình thế ngàn cân treo sợ tóc, phải thừa cơ rút êm thôi , không nên dài dông mà làm gì, hóa ra Bokchun nhà ta cũng là kẻ biết thời biết thế, cười nịnh một cái miệng ngoác ra tận mang tai rồi ôm tài liệu chạy mất.

Có thể kết luận một điều như sau... từ tiếng Hàn thiêng liêng đầu tiên mà Tahashi học được... chính là ...vâng! Là "nạp nhanh thải lâu" đấy ạ... Hiện tại thì hắn chẳng biết nên cười hay nên khóc...

.....................................

Ngàn cân treo sợi tóc.

Có vẻ hôm nay thì thành ngữ này không chỉ được dùng có một lần.

Bởi hiện tại thì trợ lý Kim đang lâm vào tình trạng tương tự đây ạ.

Rất là kì lạ nhé, rõ ràng đã để tờ hợp đồng quan trọng đó trong cặp táp từ lúc còn bên Nhật, khi về Hàn rồi thì Jaejoong vẫn chưa mở cặp lấy một lần, nhưng giờ thì........ Không thấy tờ hợp đồng đâu cả!! Thế là thế nào??!!

Tìm khắp mọi ngóc ngách trong cặp mà vẫn không thấy tăm hơi tờ hợp đồng, Jaejoong xanh lè mặt mũi. Công sức của cậu....công sức của sếp Jung....công sức của toàn AR!!! Đâu mất tiêu rồi!!!!!

Thấy Jaejoong có vẻ gấp gáp như vậy thì anh em đồng nghiệp không thể không lo, đều gác lại công việc mà tụ tập lại tìm cách giải quyết. Bokchun bao giờ cũng là người lên tiếng trước.

- Chắc chắn là trên máy bay đã có kẻ đánh cắp bản hợp đồng, kẻ làm vụ này có thể là bên Munic chăng?

- Không thể nào! - Chị Han miệng lùng bùng bánh nói chêm vào -cặp táp được để ở khoang hành lý cơ mà.

- Thì hắn đột nhập vào khoang hành lý!

- Nhưng khoang hành lý được bảo vệ nghiêm ngặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập, ruồi còn khó lọt qua chứ đừng nói đến người. - Chị Han tiếp tục phản bác.

- Vậy thì... - Mắt Bokchun lóe sáng lên, nghe đâu ông nội của cụ tổ bà bác bên ngoại của cậu ta từng làm thám tử, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà lại ,cậu ta hớn hở - Chắc bọn này thuê Super man, chui vào từ tuốc bin của máy bay để xử lý đám bảo vệ đột nhập vào khoang hành lý thực hiện sự ác rồi...

Khóe miệng chị Han khẽ giật giật, nói thật là bây giờ chị luôn sẵn sàng viết đơn xin nghỉ bệnh cho Bokchun, chỉ chờ đương sự lên tiếng đồng ý mà thôi. Tahashi thấy tình hình không mấy khả quan thì mới lên tiếng.

- Jaejoong à..cậu thử nhớ lại xem từ thời điểm sắp lên máy bay lẫn xuống máy bay rồi, cậu có lơ đễnh mà để người ta chạm vào cặp mình không? Nghe nói giờ nhiều thủ đoạn ăn cắp xuất quỷ nhập thần lắm.

Trợ lý Kim từ nãy đến giờ á khẩu, chưa nói được một câu nào. Không phải vì cậu đang bị shock, cũng không phải vì cậu đang theo lời Tahashi mà ngồi ngẫm lại, mà là vì....đang chứng kiến một cảnh tượng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu ngay trước mắt. Nửa ngày trời bị đơ thì cũng thốt được một câu.

- Chị...Chị...Han....chị lấy cái gì.. gói bánh rán vậy?

- Huh? Thấy có đống giấy lộn nhàu nhĩ trong cặp em mà không đựng trong tệp nào cả nên chị.....Omo.......na....ha ha ha......

Pựt !!!!

Sợi tóc đứt phựt, ngàn cân đè xuống...

Có người suýt thổ huyết tại nơi đây...

........................................

- Jaejoong! Cậu mang bản hợp đồng đó vào phòng tôi ngay nhé!

Sếp Jung bận rộn đi ngang qua phòng kinh doanh, không quên bỏ ra vài ba giây để căn dặn cậu trợ lý, rồi lại rảo bước đường hoàng đi vào phòng làm việc.

Hiện tại thì có 3 cái đầu đang đầm đìa mồ hôi, một cái đầu thì chết lâm sàng. Nửa ngày trời sau chị Han mới giả lả lên tiếng.

- Joongie à... noona cho em mượn cái đệm lót mông này, miễn phí luôn đấy, ngồi nhiêu lâu tùy ý nha~

Cái đệm rách rưới này thì giải quyết được điều gì? Nghĩ vậy mà Jaejoong đây cũng lót xuống rồi ngồi thật, hiếm khi có cơ hội miễn phí của chị Han cái gì nên dù tình thế có đang "chỉ mành treo chuông" thì cũng phải tận dụng chứ, trợ lý Kim luôn biết tính sâu xa như vậy...

..............................

Phòng làm việc của giám đốc....

Đúng là...Không còn cú pháp nào tả nổi khuôn mặt của sếp Jung lúc này... Thật là nhìn cái thành quả sau bao nhiêu ngày gian khổ đang nhàu nhĩ bẩn thỉu, lại có dính nhơn nhớt cái gì vàng khè trông đến khiếp y hệt một mớ giấy vệ sinh vừa được xài xong thì quả thật sếp chỉ muốn băm nát thây xác của cái kẻ gây ra vụ này. Cơ mà cái kẻ ( sếp tưởng là) đã gây ra vụ này lại là kẻ không thể băm nát được, thế nên bây giờ sếp Jung đang...cứ phải gọi là bức xúc này bức xúc kia chồng chất lên nhau như đà điểu đẻ trứng.

Bị cáo họ Kim thì khỏi phải nói rồi... sợ đến không dám cả chớp mắt mặc cho đồng tử sắp nổ tung cả ra. Nhìn mắt cậu trợ lý đỏ hoe mà sếp Jung tưởng cậu đang sắp khóc, lòng lại dậy lên nỗi xót xa, đúng là có nhận ra lỗi của mình rồi...thôi thì "đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại", sếp chỉ thở dài...

- Ừm...dù có ăn uống kiểu gì...thì cũng đừng có làm rơi rớt lung tung như thế này chứ? Lớn rồi mà còn...

- Đâu có , là do gói bánh rán đấy , mà bánh để lâu nên đường mật nhão nhoét cả ra...khiếp lắm ạ.. - Tỉnh bơ ngắt lời, đồng thời trán sếp Jung nổi thêm vài cái gân xanh nữa, kìm lắm mới không đập bàn chan chát, quả thực, một bên là cấp dưới, một bên là người yêu nên rất chi là khó xử, tên bị cáo bạch tuộc kia không những chẳng thèm hiểu cho nỗi khổ của sếp mà vẫn vô tư gây thêm rắc rối, bảo sếp phải xử trí ra sao đây?

- Jaejoong...em..phải biết là...chỉ một tuần nữa tôi thì em sẽ được xét tư cách làm nhân viên chính thức rồi, giờ mà phạm một cái lỗi bé bằng hạt cát là tình thế đã vô cùng bât lợi. Bây giờ thì càng phải lưu ý hơn chứ?

Jaejoong há hốc mồm miệng. Chẳng phải vì lời sếp vừa nói, mà là vì trợ lý Kim vừa nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng cậu đã vô tình lãng quên suốt thời gian qua. Lấy tay quệt mồ hôi trán, trợ lý Kim nở một nụ cười méo xẹo...

- Sếp..sếp à...tôi sẽ lưu ý...tôi ...tôi đi ra ngoài làm việc tiếp nhé....?

Sếp Jung định nói thêm cái gì đó nhưng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu. Nhìn dáng Jaejoong dặt dẹo đi ra cửa thì cuối cùng cũng không kiềm nổi mình mà gọi giật lại.

- Jaejoong này!

- Huh?! - Trợ lý Kim giật nảy cả mình, quay ngoắt lại lấm lét nhìn ông sếp , nhưng lập tức khẽ thở phào khi thấy chân mày của sếp vẫn giãn ra. Sếp Jung nhìn cậu một lát từ đầu đến chân rồi mỉm cười vẻ bất lực.

- Trưa nay ... em ăn cơm với anh nhé?

- Oh.....- Tưởng gì, gật đầu cái rụp - Vâng!

.........................................

Quên ? Quên? Sao lại quên được cái vấn đề chết chóc thế này cơ chứ? Mấy ngày qua mải lặn ngụp trong biển tim hồng mà vô tâm vô tính quên sạch mọi sự trên đời rồi sao??? AAA!! Kim Jaejoong đã trở thành con người thế này từ khi nào? ( có thể là khi sinh ra =.='')

Jaejoong vã đầm mồ hôi, cuống quýt lôi tuột Tahashi ra một góc để "hành sự" . Ầy ầy, yêu cầu bà con không đả bất kì thứ gì về phía này, nếu đả dép thì nhớ đả cả đôi ~ .

- Trưởng phòng à... bây giờ liệu có thể rút hồ sơ xin sang Nhật không ạ?

Vâng, vấn đề đấy ạ, trợ lý Kim đã hỏi Tahashi như vậy, hắn có vẻ rất mừng rỡ.

- Ô! Nếu phòng nhân sự chưa chuyển hồ sơ lên trên thì được! Bộ cậu tính sang năm mới đi cùng tôi luôn đúng không?

- Ủa? Thế trưởng phòng tính sang năm về Nhật hả? -Tròn mắt.

- Vậy là không phải tính đi cùng tôi sao? - Xụ mặt.

- Không! Là vì tôi thấy khô mực của Nhật thực ra thì chẳng cay nên không ngon bằng khô mực Hàn.

- ".........................."

- À.... Mới cả.... - Đảo mắt, đỏ mặt....

.....................................

Khuôn mặt của Tahashi vẫn không hề đổi sắc thái, vẫn cứ... trơ trơ như vậy sau khi Jaejoong kể hết mọi sự vừa xảy ra bên Nhật. Hiện giờ thật khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì, nửa ngày trời mới chốt một câu hết sức bình thản.

- Vậy cậu và Yunho thành cặp rồi chứ gì?

Tahashi không biết tính sao mà tự nhiên như không lôi hẳn tên cúng cơm của sếp lớn mình ra mà gọi. Jaejoong còn đang mải ngượng ngập, gãi gãi gáy và trả lời.

- Ừm...không hẳn...

- Thế cậu trả lời ra làm sao?

- Oh...- Lại đảo mắt, mày cau lại đến xoắn cả vào nhau - Tôi..chưa trả lời....

- Huh? Kì vậy? Cậu chẳng mê tít giám đốc còn gì? - Giọng điệu nếu không nghe nhầm thì hình như có chút châm biếm.

- Nhưng...nhưng mà...tôi thấy... tôi cứ cảm thấy... - Tự nhiên chính bản thân Jaejoong cũng không ngờ mình lại có thể tâm sự những chuyện cực kì tế nhị này với một người quen mới hơn một tháng, dù đúng là rất hợp nhau nhưng cái việc chuyện gì cũng đi tò tò kể với người ta như thế này quả là...mà hình như Tahashi cũng có chút không thoải mái... Vậy tốt nhất là nên cố vớt lại chút ý tứ... - Ưm...Chốc nữa tôi sẽ thử lên phòng nhân sự để xin lại hồ sơ vậy...

- Ừ, chúc cậu may mắn! -Gật đầu cái rụp cho dù kiểu nói có phần miễn cưỡng. Không phải là Jaejoong không nhận ra điều đó, nhưng dù nhận ra rồi thì cũng chẳng hiểu nổi, thế nên chỉ cúi chào rồi rút lui, bước chân hướng thẳng đến phòng nhân sự.

.........................................

- Xin lỗi, nhưng hồ sơ đã chuyển thẳng lên trên từ hôm qua rồi.

Cô nhân viên trực bàn đăng kí sang Nhật đáp , mắt vẫn dán chặt vào màn hình vi tính mà chơi Mario, quả là dạo này không còn kẻ hâm nào xin sang Nhật nữa nên đầu óc thanh thản hẳn, chỉ việc ngồi cày game thôi nên hậu quả là bụng lại thêm mấy ngấn, xem chừng đang chán nản lắm.

Kim Jaejoong thì đang chết lâm sàng, quả thực cuộc đời của trợ lý Kim đã bao phen chết đi sống lại rồi, nhưng xem ra giờ này khó mà sống nổi quá. Có trách mình đã suy nghĩ hạn hẹp mà nhất thời nông nổi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cái câu "bát nước đổ đi thì không vớt lại được"...xem chừng...phen này nguy thật rồi.....

Sang Nhật.....

Ít nhất cũng phải 1 năm đấy....

end chap

Chap 29

Thực đơn bữa trưa hôm nay gồm : trứng cuộn, thịt bằm viên và canh đỗ tương... dù chưa hẳn là món khoái khẩu nhưng cũng đủ làm thỏa mãn nhu cầu ẩm thực tinh tế của trợ lý Kim rồi, đã bảo người ta thỉnh thoảng cũng thanh cao như bông cúc mùa thu mà lại...

Ấy thế mà... từ nãy đến giờ Kim Jaejoong của chúng ta mới chỉ mút mút đầu đũa.

Không phải là cơm không ngon, bởi, từ trước đến giờ, ngoài lá xoan và *3 chấm* ra thì cái gì đưa vào miệng trợ lý Kim cũng được coi là ngon hết. Cơ mà bữa nay còn đang ngồi tại phòng làm việc của sếp Jung và ăn cơm cùng sếp , nếu bữa này mà xem là không ngon thì con người ngồi đây chẳng phải là bạch tuộc Jaejoong rồi...

Sếp Jung còn thấy lạ hơn, chưa bao giờ anh thấy Jaejoong nhìn hộp cơm quá 3 giây cả, vậy mà từ nãy đến giờ cứ đăm đăm như đang dung chiêu "thực nhãn", hay là cậu cảm thấy ngượng ngùng khi ăn cơm với anh? Qủa thật là lâu rồi chưa được ăn cơm văn phòng cùng với nhau, với cả cũng có một số chuyện vừa "xảy ra" giữa hai người nên cậu ngượng ngùng cũng là phải. Thế nhưng...ngượng thì ngượng .....mà đến khi sếp Jung thử nhón trộm một miếng trứng cuộn của Jaejoong thì đương sự vẫn ngồi im cam chịu!! Nếu là thường ngày thì trợ lý Kim đã tru tréo lên như cha hắt hủi, mẹ ghẻ lạnh rồi... không lẽ có chuyện cực kì to tát xảy ra??

Cảm thấy ánh mắt sếp Jung đang nhìn mình như thiêu như đốt, mồ hôi của trợ lý Kim cứ thế mà tuôn không bến đỗ, tuôn xối xả xuống thẳng khay cơm trưa, đủ để chan thành canh đến nơi rồi.

Omo.... Lo cái gì chứ?! Đã nói ra với sếp đâu mà lo...mặc dù trước sau gì sếp cũng phải biết...nhưng được phút nào sếp chưa biết thì cậu đây còn sống sót được phút đó... AAA!! Nhưng mà cứ cảm thấy như sếp Jung đang hỏi cung bằng mắt vậy! Chẳng lẽ đây là cảm giác của kẻ vừa làm chuyện xấu nên sợ bị phát giác sao?..nôm na...đó gọi là..."có tật giật mình"

- Jaejoong...

- Á Á Á!!!!! - Giật nảy lên tận trần nhà. Sếp Jung cũng bị giật mình nhưng tất nhiên không hề tỏ ta trên mặt rồi, sếp vẫn rất đẹp trai phong độ.

- Sao em không ăn đi, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

"Có chuyện gì sao? Có chuyện gì sao?...." Cụm câu hỏi này thật là giết người quá đấy. Trợ lý Kim cố gắng giấu giếm đi sự lạ thường của mình bằng những hành động còn là thường hơn nữa, cầm khay cơm lên mà và lấy và để, miệng lùng bùng nhai nhưng vẫn hi hi cười nịnh được.

- Có..có chuyện gì đâu...tôi ăn này sếp....ngon quá!!!

Sếp Jung tép tép miệng. Thực là có chuyện gì rồi, dù ăn có khí thế như vậy nhưng hạt cơm lại rơi lả tả xuống đất, xưa nay Jaejoong nổi tiếng ăn ngon và ăn sạch với khẩu hiệu "dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần", dù biển cạn núi dời cũng nhất quyết không để sót một hạt cơm, nhưng nay phân nửa số cơm đang nằm gọn xuống đất và phân nửa còn lại vẫn tiếp tục rơi như thế này thì....có chuyện to rồi đấy...

Nhưng, sếp Jung lại có vẻ không muốn ép Jaejoong nói ra. Bảo thế này thì không có ý khinh thường đâu, nhưng cái 'chuyện to"của đồng chí Kim thì lúc nào mà chẳng vì những cái nhỏ nhặt, không vì chuyện quên mua bánh rán cho chị Han thì cũng là bị Bokchun sỉ vả, hay Bonie bị xoắn ruột, hay đi giày cộc lệch, hay chưa kéo khóa quần...v..v.. nói chung là...không có gì để nói.

Cái đáng nói là biểu hiện của Jaejoong từ nãy đến giờ dễ thương quá mức, y hệt một đứa trẻ vừa đi nghịch dại về đang muốn lấp liếm với cha mẹ ( bạn Kim này "nghịch" cực kỳ dại cơ), thế nên sếp Jung của chúng ta không kiềm nổi nữa mà "hành sự" luôn!!

- Jaejoong này...

- Huh? - Vẫn cắm mặt vào ăn, chẳng ngẩng lên lấy một cái, xin nói là bây giờ trợ lý Kim mới thấy cơm ngon nên đang ăn một cách nghiêm túc rồi. - Sếp cứ nói đi, tôi nghe...

- À...chúng ta.... ừm...

Nhóp nhép~ nhóp nhép~ ực!

- Sếp à, đàn ông con trai muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ sợ tôi hoảng quá mà phun cơm ra ngoài? - vẻ mặt rất chi li, gắp miếng trứng bỏ vào mồm.

- Chúng ta... hẹn hò đi !!

Phụt!!!

Trứng đi đường trứng.

Hôm nay giờ ăn trưa ở phòng sếp chẳng khác nào giờ ăn của nhà trẻ cả, "ngọc ngà châu báu" cứ rơi vãi xối xả xuống sàn.

Tuy nhiên chẳng có ai hơi đâu để ý đến cái đó nữa. Trợ lý Kim trợn tròn mắt nhìn ông sếp của mình như sinh vật lạ, trong đầu chợt nghĩ tới những hoạt cảnh hẹn họ quen thuộc của các đôi trai gái trong những phim truyền hình sướt mướt. Chàng đến đón nàng với một bó hoa hồng đỏ thắm to vĩ đại, đổi lại, nàng trao cho chàng một nụ hôn gió hình đôi môi cực kỳ quyến rũ, rồi họ lên một chiếc xe limous dài 5 khoang, đến một nhà hàng bên bờ biển sang trọng, ly cốc dao dĩa chạm nhau leng keng, sau đó thì nắm tay đi dạo trên bờ biển, chàng nàng chơi trò đuổi bắt tình củm thắm nồng, nàng chạy trước yểu điệu như ánh trắng non đầu tháng, miệng không ngớt thúc giục :" Hỡi người tình, lại đây mà bắt em đi !~~", chàng xé tan màn nước, hùng dũng , khát khao để chạy theo gót ngọc của người yêu. Ôm được người đẹp trong tay là cả hai ngã xuống tấm nệm cát êm mềm, chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, hai cặp mắt nhìn nhau như muốn uống say men tình...Rồi sau đó, môi chạm môi, dây áo nàng rủ xuống bờ vai ngọc, tay chàng nhẹ nhàng kéo lên cho người yêu đồng thời nở một nụ cười đầy hàm ý :" Anh đã dựng sẵn một cái lều ở bên kia~~~" ... và rồi nàng .... Trời ạ!!! Kim Jaejoong đây đang nghĩ cái chuyện bậy bạ ngớ ngẩn gì thế này!!!!

Lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, trợ lý Kim mới nuốt nước miếng cái "ực!", nửa ngày trời mới lắp bắp được một câu.

- He...hẹn....hẹn hò....sếp bảo hẹn hò á?

Sếp Jung vội phân bua.

- Thì...dù mới chỉ ở ngưỡng "cơ hội", nhưng chúng ta cũng nên hẹn hò một lần để có thể hiểu nhau hơn...ý anh là... một buổi hẹn hò bình thường nhất ấy...

Xem kìa, kia có phải là vị giám đốc nổi danh đĩnh đạc, phong thái tự tin khiến bao nhiêu đối thủ phải kiêng nể không nhỉ? Giờ thì trước mặt Jaejoong chỉ là một người đàn ông đang đỏ mặt ngượng ngùng, bộ dạng rất là đáng yêu. Chưa bao giờ nhìn sếp Jung giống như vậy nên bỗng nhiên trong Jaejoong cũng nổi lên chút ngại ngùng theo.

- Ơ...vậy...thì lúc ...nào?

Vừa nghe Jaejoong hỏi thì sếp Jung như bắt được vàng, có vẻ như chờ giây phút này đã lâu rồi, liền nói ngay.

- Ngày mai! Mai được không? Ngày kia phải đi có việc và tuần sau thì rất bận rồi nên mai là tốt nhất!

- Oh...được...vậy thì được...

Nhìn sếp Jung cười thế kia thì "ai đó' làm sao còn tâm trí mà ngẫm nghĩ vẩn vơ nữa chứ. Sếp bây giờ trông vui vẻ dễ thương chết đi được, nghĩ thế nào cũng không tưởng được lúc khuôn mặt đó trở nên tức giân lôi đình.

A...tự nhiên mình mẩy Jaejoong lại nổi đầy gai ốc, lại nhớ tới cái chuyện kia. Nếu mà sếp biết cậu đã nộp hồ sơ xin đi Nhật thì không biết sẽ ra sao...đảm bảo nhẹ nhất là tóm cổ lắc lấy lắc để y như Bokchun ý. Trước sau gì sếp cũng biết, hay nhân cơ hội sếp đang vui thì khai một mẻ luôn, biết đâu vẫn còn đường sống mà lại tìm ra cách giải quyết! Dũng cảm lên! Chẳng phải trợ lý Kim vừa bảo là đàn ông con trai muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đúng không?

Hít và thở ra nửa ngày trời mới dám mở miệng...

- Sếp...sếp à...

- Huh?

Liếm môi, chớp mắt, cuối cùng thì xụ mặt xuống tận rún.

- Sếp trả tôi miếng trứng vừa nãy sếp nhón đi...

- "......................................."

*

* *

Nói một cách đơn giản, con người ta có rất nhiều cách để gây mối nhân duyên với nhau, có thể là chỉ đi phớt qua nhưng vô tình một người đánh rơi vật gì đó và người còn lại nhặt được ( tất nhiên nếu người còn lại không có máu đạo chích), hay là tình cờ gặp nhau ở nhiều nơi, có chung một sở thích hiếm có vv...vv..

Và trường hợp ở đây là ... nhân duyên trong thang máy...

Tan sở, như mọi ngày, Tahashi cố gắng làm nốt cho xong công việc rồi mới dọn dẹp tài liệu, xách cặp ra về. Tất nhiên, hắn mang danh tiếng là người luôn về muộn nhất cả phòng kinh doanh. Nhưng hôm nay hắn cũng không ngờ rằng, cũng có một kẻ về muộn y như hắn.

Tới thang máy vừa kịp lúc cửa thang máy khép lại, với "cánh tay dài" đáng tự hào của mình, Tahashi thừa sức chặn lại. Cửa thang máy mở ra, thực là khi nhìn vào thang máy thì chân mày Tahashi như xoắn cả vào nhau vậy. Đứng như trời trồng một hồi ,mắt đảo qua đảo lại một hồi thì hắn mới lật đật bước vào, cất giọng không âm điệu lên chào.

- Giám đốc hôm nay về muộn thế sao?

Yunho chỉ lạnh lùng gật đầu rồi lại nhìn sang hướng khác, hôm nay anh đã cố làm vén sang cả việc của ngày mai để có thể xin nghỉ phép cùng Jaejoong đi hẹn hò, không ngờ cũng có một người làm việc đến tận giờ này giống anh. Nhưng không giống ở chỗ là lý do làm cố của hắn ta lại không phải vì mấy chuyện chơi bời, vì vậy tự dưng bản thân Yunho thấy mình có chút thua kém. Mà từ trước đến giờ, Yunho cũng có ác cảm sẵn với Tahashi, dù muốn phủ nhận nhưng vẫn phải khẳng định đó là vì Jaejoong cả. Anh làm sao mà quên đươc cái kẻ đã nắm lấy bàn tay Jaejoong và kéo cậu rời xa khỏi anh, làm sao quên được những lúc bắt gặp Jaejoong và hắn cười nói và ăn trưa với nhau, quên làm sao được việc hắn đã uống say với Jaejoong và cõng cậu về nhà hắn ngủ, ghen, vốn có sẵn trong bản chất của mỗi con người, kể cả người xưa nay đĩnh đạc nhất. Cho nên lúc này, Yunho cũng chẳng muốn giấu giếm cái sự khó chịu với Tahashi nữa.

- Mai tôi và trợ lý Kim sẽ cũng xin nghỉ làm, phiền trưởng phòng Tahashi lưu tâm nhiều hơn đến tình hình nhân viên phòng kinh doanh một lần nữa vậy.

Đúng. Cái này gọi là một chút nhỏ nhen của con người, nhưng đó cũng là kiểu tự vệ của riêng sếp Jung. Sếp chưa cần tường minh xem Tahashi có ý đồ gì với Jaejoong không, nhưng sếp vẫn muốn "đánh dấu" quyền hạn một chút đã, nôm na hiểu rằng... đó như một lời cảnh báo...

Còn Tahashi... Hắn vốn cũng là một con người rất vô tư, nói thật ra là trước đó hắn còn rất ngưỡng mộ giám đốc Jung Yunho khi nghe về con người này nữa cơ. Thế nhưng, cái sự ngưỡng mộ lại chính là cảm giác dễ bị tác động để biến chuyển sang một cảm giác trái ngược nhất.

Bắt nguồn từ lúc Tahashi nhìn thấy Jaejoong và giám đốc Jung trong thang máy, lúc đó hắn chỉ có chút tò mò và suy nghĩ rằng có thể những con người thành công trong sự nghiệp lại luôn có nhiều vấn đề trong cuộc sống tình cảm chăng? Tuyệt nhiên chỉ có thế. Rồi đến khi nghe Jaejoong kể về chuyện của cậu ta với giám đốc Jung, nói thật là hắn cũng chẳng bất ngờ lắm do trước đó đã đoán lơ mơ được chút xíu, bỗng lại cảm thấy thú vị khi một con người tưởng như rất cầu toàn như giám đốc Jung lại có thể mắc những sai lầm trong đời sống sinh hoạt như vậy. Sai sót, ai cũng có thể sai sót, tất nhiên là cả giám đốc Jung cũng không ngoại lệ rồi, nhưng cái điều này lại làm cho hình tượng của giám đốc Jung trong Tahashi có chút rạn nứt. Rồi khi tình cờ gặp Yunho trong thang máy, thấy thái độ của Jaejoong rất khác lạ , tự dưng trong lòng Tahashi lại dậy lên một ý thức... chống đối. Đúng, hắn muốn chống đối lại với Jung Yunho, muốn nhìn những biểu cảm khác của Yunho ngoài sự đĩnh đạc thường trực.

Dần dần, Tahashi nhận ra là cảm giác trước đây với Yunho không hoàn toàn là sự ngưỡng mộ, nói đúng hơn, Jung Yunho chỉ là một hình tượng lãnh đạo mà Tahashi luôn muốn hướng đến, rồi hắn đã phát hiện ra cái hình tượng đó cũng có những vết nứt rất tầm thường... từ ngưỡng mộ...không hiểu vì sao lại trở thành muốn tranh chấp. Đến khi Jaejoong nói giám đốc Jung đã tỏ tình với cậu ta, rồi cậu ta muốn rút lại hồ sơ xin sang Nhật, bỗng dưng Tahashi đã cảm thấy mình vừa thua trước một nước. Trong lòng khó chịu khôn cùng. Và vừa rồi... giám đốc Jung đáng kính đã chìa ra cái kíp nổ để cảnh báo Tahashi, việc này càng làm hắn thấy bực tức hơn bao giờ hết ,một vị sếp đĩnh đạc, tự tin như vậy mà cũng phải giở cái trò này ra ư? Được! Bản thân Tahashi đây cũng muốn châm ngòi cho cái kíp ấy rồi đấy.

Tahashi cười nhạt, cái điệu cười này chỉ xuất hiện trên môi hắn khi gặp giám đốc Jung mà thôi.

- Vậy giám đốc Jung hãy tận dụng ngày nghỉ đó để nhận được câu trả lời xứng đáng nhất từ trợ lý Kim.

Mặt Yunho đanh lại. Vậy là Tahashi đã biết chuyện giữa anh và Jaejoong, hẳn chỉ có thể là do Jaejoong tâm sự với hắn, thân tới mức như thế sao? Được, biết cũng tốt, như vậy hắn đã thấy được khoảng cách giữa anh và Jaejoong gần hơn gấp bội giữa hắn và cậu,rõ ràng là anh đã thắng một nước dù chưa chắc Tahashi có ý gì với Jaejoong không, như vậy thì Yunho cũng thấy thoải mái hơn chút xíu . Nhưng đáng lưu tâm ở chỗ... Tahashi lại dám nói ra cái câu tế nhị kia thì chắc hắn muốn châm ngòi cho kíp nổ của anh rồi, vậy thì chắc là hắn cũng đã có chút gì với Jaejoong. Cái cảm giác có sự thách thức này sao lại làm con người ta phấn khích đến thế.

- Cảm ơn trưởng phòng đã quan tâm, tôi cũng sẽ sớm có được kết quả...

Tahashi quan sát khuôn mặt đắc thắng của Yunho phản chiếu trên tường thang máy và không nói gì nữa. Bởi hắn biết, cái "kết quả" đó mười mươi là tốt đẹp với Yunho vì đúng là Jaejoong rất yêu anh cơ mà, có phản pháo lại thì về sau cũng chỉ bị đem ra làm trò cười, vậy tốt nhất là nên dừng tại đây.

Khoảng không im lặng sớm bị chấm dứt bởi tiếng "ting!" quen thuộc, hai kẻ này bỗng chốc biến thành hai đứa con nít, ganh nhau cả việc đi trước đi sau, nhất nhất không muốn phải nhìn lưng kẻ còn lại. Thế là sau tiếng thở hắt thì hai kẻ lập tức lao ra khỏi thang máy gần như cùng một lúc, mỗi tên một hướng, tên nào cũng ôm cái cục ấm ức trong lòng...

..........................................

- Á! Gặp nhau lúc 10 giờ sao sếp?

< Ừm... đừng bảo với anh là em không dậy nổi nhé! >

- Dậy! Dậy được mà! Sếp cứ yên tâm~!

< Vậy cái tiếng ầm ĩ trong điện thoại là gì thế hả? Có tắt game mà đi ngủ ngay không? Thế mà dám chắc sẽ dậy được sao? >

- Game đâu mà game , tôi đang nghe nhạc tiền chiến mà lại!! - Hốt hoảng tắt phụt máy PS. Thực là, cậu đây vì hồi hộp quá nên không ngủ được, phải chơi game chứ sao, sếp thiệt là...thính như con...gì ý, đã cho volume nhỏ nhất rồi mà vẫn nghe ra.

< Được rồi, đi ngủ đi đấy! Lớn đùng mà vẫn để phải nhắc cái chuyện này! >

- Tôi biết rồi, bye sếp!

<......................................>

- "..................................."

< Còn làm gì mà chưa cúp máy???? >

- Sếp cúp trước đi!!

< Không! Anh không có thói quen đấy! Em cúp trước đi! >

- Nhưng mà....!! - Toan vặc lại vì tự dưng Jaejoong thấy cái trò "em trước anh trước" này chẳng khác nào đám học sinh choai choai mới lớn vậy, gai ốc ở đâu nổi đầy mình. Thực là ngày trước có bạn gái, lúc nào cậu đây chẳng rình rình để rụp máy trước cả khi người yêu kịp nói tạm biệt, chuyện, không thế thì cô này còn lai rai thêm vài chục phút nữa, game lại đang hồi gay cấn nên lúc nào cũng phải chủ động kết thúc trước. Thế mà...lúc này Kim Jaejoong lại ngập ngừng như còn cái gì đó muốn nói nhưng nghĩ mãi chẳng ra đó là cái gì, có lẽ đúng là chẳng có cái gì thật.... mà sao vẫn cứ không muốn cúp máy!!! Phải chăng đây mới gọi là .. lưu luyến tơ hồng... Á Á!! Nghe sến chết đi được!!

- Vậy...tôi gác máy đây.- Hít vào thở ra, nuốt bọt khan cái "ực!" - Sếp... sếp....sếp ngủ ngon nha!!!!!

Omona!!! Cuối cùng cũng nói ra được rồi!!! Cái câu "chúc ngủ ngon' đấy, thực là chưa bao giờ bạn Kim này nói với ai khác trừ umma của mình cả, thấy nó cứ kì kì với sến súa kiểu gì ấy. Nhưng Jaejoong lại muốn nói với sếp Jung câu này từ lúc tạm biệt nhau ở khuôn viên cơ, vậy là cũng nói ra được rồi. Nhẹ cả lòng!!!

Hình như có nghe tiếng thở hắt của sếp Jung, không , đúng hơn thì đó là tiếng sếp cười, chắc là nghe câu đó buồn cười lắm.

< Jaejoong à... Em cũng ngủ ngon nhé...>

Điêu đứng. Thật. Đã có kẻ điêu đứng. Không lẽ do do tần sóng điện thoại nên giọng sếp nghe trầm trầm quyến rũ lạ thường, thực là như hút cạn cả hồn của người nghe mà.

Khi định thần lại thì Jaejoong đã thấy điện thoại đã gác từ thủa nào. Ô...gác từ khi nào thế?

Ai mà quan tâm chứ, đang có kẻ ngoác miệng cười ra tận mang tai đây nè, không muốn cười ngu thế đâu...nhưng mà không kìm nổi.

Trời ơi sao con người ta cứ tự phủ nhận những cảm xúc chân thực của mình thế nhỉ. Vui thì cứ nhận là vui. Hạnh phúc thì cứ nhận là hạnh phúc. Muốn cười thì cứ cười tẹt đi xem nào!

A~~~ Thật là hạnh phúc quá đi!!

Thế là có một con bạch tuộc ôm gối hết lăn qua rồi lăn lại trên giường, miệng mồm nở nụ cười ngu không ngừng.

Cho đến khi chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.

Không hiểu trong đầu cậu chàng nghĩ gì mà nhận cuộc gọi rồi nói luôn.

- A! Lần này là tại sếp đấy nhé! Tôi đang chuẩn bị ngủ được thì lại gọi!!!

<.................................>

- "..............................."

< Joongie hả? Tớ, Bonggun nè! >

- Omo! Bongie hả? Có chuyện gì sao? - Ngồi bật cả dậy vì bất ngờ. Hình như nghe tiếng Bongun cười nhạt hay là tiếng gió?

< Ra quán tobokki gần ga đi... tớ muốn uống với cậu một chút...>

.....................................

Tiết trời Seoul về đêm là lạnh nhất trong ngày, với người bản địa... chỉ có hai thứ làm ấm được cơ thể trong tiết trời thế này mà thôi. Một là canh gân bò hầm và hai là rượu Sochu.

Rót rượu vào ly cho Jaejoong, Bonggun cười giả lả.

- Hình như hơn tháng rồi chúng mình chưa uống với nhau, tụi ma men kia chúng nó nhớ cậu lắm đó.

- Aishh... Tại tớ bị hỏng điện thoại do để rơi vào bồn tắm nên mới thay cả sim luôn, trong đám đó ngoài cậu ra thì chẳng ai biết số mới của tớ đâu, mà cũng đừng cho tụi nó nhé!

- Quyết tâm diệt trừ 'hậu họa" à?

- Không....chỉ là... tớ không thích nhậu nhẹt nữa...

Lại im lặng, hai thằng cùng cụng ly rồi uống cạn chén của mình, đúng là lâu rồi không uống rượu, nhất là Sochu, thức uống truyền thống này chẳng hề nồng hay thơm như bia hoặc mấy thứ rượu ngoại...nhưng đặc biệt khi trôi vào cổ họng thì rất ấm chứ không mát lạnh đến rùng mình.

Jaejoong cảm thấy hình như Bonggun có tâm sự gì đó, mấy tuần nay không gặp nhau mà trông thằng bạn thân đã gầy rụp, cằm lún phún râu nhìn già khiếp, ngoài chuyện cơm áo gạo tiền ra thì chỉ còn một chuyện khác khiến Bonggun suy sụp đến như vậy mà thôi.

- Cậu và cái ông giám đốc đó như thế nào rồi..?

- À.... Cũng... có chút biến chuyển...

- Tốt hay xấu thế?

- Thì....mai là buổi hẹn hò đầu tiên của tớ với anh ấy....

- Thật à? Thế giải quyết được cái vụ say xỉn đó rồi à??

- Bonggie này... Michil lại làm gì sao?

Jaejoong cắt lời. Nụ cười trên miệng Bonggun tắt phụt. Đúng như dự đoán, việc làm Bonggun lạc quan này phải suy sụp chính là vợ cậu ta. Bonggun lại rót thêm chén nữa rồi ngửa cổ uống cạn , xem chừng không muốn nói cũng phải kể ra thôi chứ huống gì mục đích gọi Jaejoong ra đây là để tâm sự chuyện này.

- Michil... cô ấy lại giấu tớ đi phá thai...

- Gì cơ?!!

Sở dĩ có từ "lại" ở đây tức là vụ này cũng đã xảy ra tầm 1 , 2 lần rồi. Lần đầu xảy ra Bonggun đã khóc nức nở nhưng vẫn chịu đựng, lần hai thì tức giận quá mà ra tay đánh vợ khiến suýt chút nữa thì lôi nhau ra tòa ly dị, bản thân Bonggun vẫn cam chịu thêm 1 lần. Rồi... đây là lần thứ 3. Vợ của Bonggun, thật không thể hiểu nổi, cô ta không muốn có con... thế nhưng vẫn để mang thai rồi lại đi phá, Bonggun ngăn cản thì dùng đủ mọi cách để phá chui, làm chồng mình bao phen sống lên chết xuống. Trên đời này vẫn còn có những kẻ ích kỉ và nhẫn tâm đến vậy sao?

- Tớ không hiểu nổi...cưới nhau đã gần 2 năm thì... có con với nhau là điều sai trái gì cơ chứ? Tớ càng không hiểu hơn là sao cô ấy lại có thể tàn nhẫn giết đi sinh mạng bé nhỏ hết lần này đến lần khác mà vẫn sống yên ổn được...Jaejoong à... Có khi... tớ sẽ ly dị...

Nói câu cuối mà giọng Bonggun như sắp khóc vậy, tim Jaejoong cũng như thắt lại, Bonggun vốn yêu vợ hơn cả bản thân, học xong cao trung thì mặc cho sự ngăn cản của bố mẹ, sẵn sàng từ bỏ cả gia sản kếch sù để lấy Michil làm vợ. Dù sống trong thiếu thốn ở thời gian đầu nhưng Bonggun vẫn cố gắng chịu khó ăn nên làm ra từ quán fastfood, chiều chuộng vợ hết lòng mà không than một lời nào. Một tình yêu lớn lao sâu sắc như vậy mà cũng có ngày bị rạn vỡ bởi hai từ :con cái hay sao?

- Bonggun à...điều cậu cần làm bây giờ là phải nói chuyện nghiêm túc với bà xã cậu...đừng quyết định vội làm gì mà sau này phải hối hận.

- Cậu không hiểu đâu, tớ đã phải chịu đựng rất nhiều... chịu đến mức không thể chịu nổi nữa... Cậu chưa lập gia đình nên không biết...chứ... tình cảm của những người đàn ông chúng ta sau khi kết hôn rất dễ nguội lạnh... và mối liên kết duy nhất giúp duy trì tình cảm đó luôn ấm áp đó là... con cái...là con cái đấy cậu ạ...

Vốn biết Bonggun muốn có con...nhưng không ngờ mong muốn đó lại là một khát khao mới đúng.

Chuyện con cái...thực sự rất nghiêm trọng như thế sao?

Bất giác Jaejoong rùng mình liên tục...cảm giác nôn nao như say nắng...liền nốc cạn ly rượu trên tay rồi thở dài ...

Hóa ra tình cảm là một thứ rất mong manh như vậy... nuôi dưỡng, bồi đắp, chăm sóc, bảo vệ đến thế nào cũng không đủ, hết vấn đề này đến vấn đề khác liên tục sinh ra...khiến một con người vốn vô cùng lạc quan như Bonggun đây mà còn bị dồn đến đường cùng...

Vậy thì...những người khác liệu có can đảm đi hết con đường gian nan đó không?

end chap

Chap 30

EXTRA : Hẹn hò ~ hẹn hò ~ hẹn hò ~

Hồi học cao trung, mấy thằng trong nhóm của Jaejoong hay chụm đầu vào buôn chuyện ling tinh. Mấy chuyện về con gái thì thường cậu chàng không để ý bao giờ, bởi nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy con gái khác con trai ở chỗ mặc được váy thôi. Chỉ có duy nhất một lần Jaejoong góp chuyện vào một vấn đề , đó là : hẹn hò. Và cậu chàng đã hỏi một câu mà đến tận giờ ngẫm đi ngẫm lại cũng phải cảm ơn bản thân mình vì đã hỏi câu đó.

Câu ấy là : Điều cấm kỵ khi hẹn hò buổi đầu tiên là gì?

Một đứa đã trả lời : đến trễ.

Đúng. Là đến trễ.

Khi ánh ban mai lọt được đến phòng ngủ của Jaejoong thì cậu chàng này mới vươn vai, ngáp dài, với lấy cái máy điện thoại rồi mắt nhắm mắt mở nhìn vào.

10 giờ 15 phút.

Ngồi đần ra một lúc rồi dở khóc dở cười.

Muộn 15 phút rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Sếp! Sếp à!! Xin lỗi sếp , tôi sắp tới rồi nè, sếp chịu khó chờ một chút nhé!!

< Được rồi, không sao. Đừng có vội, đi từ từ thôi biết chưa?>

Từ từ...

Đúng, phải từ từ....

Nhưng đã đi được đâu mà từ với chả từ, còn đang không biết mặc cái áo nào đây này!! Khổ quá hôm qua uống ngà ngà rồi về nhà là lăn ra bí tỉ, quên không đặt chuông ( mà đặt hay không cũng thế thôi). Bây giờ tính sao đây?

Buổi hẹn hò đầu tiên của nhau thì nhất thiết không thể xuề xòa được.

Lục tung cả tủ quần áo ra, bỗng Jaejoong thấy cái áo cổ chữ V màu đen khi mua ở Nhật, cậu chàng rất thích cái áo này, nhưng hình như sếp không thấy thoải mái với nó lắm... Nó rất đẹp cơ mà...

Thôi được, đằng nào cũng khoác thêm áo khoác ở ngoài, bởi cậu chàng tự cảm thấy bản thân mình rất sexy khi mặc cái áo màu đen này chứ bộ... Tội gì không tạo một hình tượng quyến rũ khi đi chơi với sếp.

Nghĩ đến đây thì toàn thân tự nhiên lại nổi gai ốc, dạo này nếu không nhầm thì trợ lý Kim thấy mình ít nhiều có những suy nghĩ rất ... méo mó... Hay nói đúng hơn...nó cứ dần dần nữ tính hóa thế nào ấy. Omo !! Thiệt là bậy bạ quá, làm sao một nam tử hán như cậu đây lại nữ tính hóa được chứ!! Ok!! Jaejoong quyết định sẽ đi ... cạo râu ( dù không có râu) để lấy lại vẻ trượng phu của mình.

*

* *

Xúi quẩy, xin bắc thang lên hỏi ông trời rằng Jaejoong đây có phải là dạng uống miếng nước cũng bị dắt kẽ răng không vậy?

Khi mà quần áo đã chỉnh tề, vuốt gel nhìn mê ly, xịt nước hoa thơm phức...soi gương nửa ngày cũng thấy không thể chê vào đâu được. Thế mà.... Thế mà... đang đâu lại có cái vệt xước dài 1 phân ngay dưới cằm trông mất hết cả "mỹ quan đô thị" !!! Tất cả là vì cái "vẻ trượng phu" ấy đấy !!

Số là cậu đây dù đã trải qua cả một quy trình dậy thì vô cùng bình thường như bao đứa con trai khác, nhưng mà... có cái điều bất bình thường là ... chưa bao giờ có nổi một sợi ria chứ đừng nói đến râu ở đây. Với chị em phụ nữ thì việc có ria là kinh khủng nhất trần đời, nhưng với cánh đàn ông con trai thì... râu ria chính là mấu chốt để đánh dấu sự trưởng thành đấy!! ( nghi ngờ~~ nghi ngờ~~). Chẳng phải vì thế mà suốt 3 năm cao trung Jaejoong của chúng ta luôn bị lũ con trai trêu ghẹo là Jaejin hoặc nhục hơn là ..." mông heo" ( do mặt nhẵn quá). Do đó, nghiễm nhiên là cái dao cạo râu trong phòng tắm của đương sự cốt chỉ là để chưng bày chứ chưa có lần nào được sử dụng cả. Cho nên lần này, lóng nga lóng ngóng mãi mà không biết phải làm sao... trí não cố vắt ra một chút hình ảnh nhớ lại khi appa cạo râu hồi xưa nhưng lại khiếp hãi bởi trước giờ appa toàn cạo râu bằng ..dao dọc giấy cả.

Cuối cùng thì cố quá thành quá cố, bạn Kim nghiễm nhiên tự thưởng cho mình một vệt chí mạng dưới cái cằm nhẵn nhụi của mình. Chậc! Dù rất đau thương nhưng cũng phải công nhận, có cái vệt ấy thì cậu chàng cũng tăng khí thế trượng phu đáng kể đấy ~

.......................................

Lạ một điều.

Dù đã hơn phân nửa tháng mười hai nhưng tự dưng hôm nay thời tiết ấm áp lạ thường, đoán thế nào cũng chỉ ở ngưỡng 7 độ C thôi. Ngẫm qua ngẫm lại, chắc là do hôm nay trợ lý Kim cạo râu đấy.

Nhưng đúng là thời tiết lý tưởng để đi hẹn hò !!!

Hôm nay sếp cũng rất lạ nhé, dặn là chỉ được đi xe buýt đến chỗ hẹn tại ngã tư ở trước trung tâm ONIC, trên xe buýt mà trợ lý Kim khấp khởi không yên, không biết rồi sẽ được sếp dắt đi đâu đây....

......................................

- Sếp!! Sếp ở chỗ nào vậy?

< Anh đứng ở khu phía đông đấy..>

- Phía đông là hướng có mặt trời đúng không sếp? Á!! Mà mặt trời bị mây che khuất rồi còn đâu !!

< ................................... >

- Sếp.....sếp cứ bình tĩnh nha... tôi tới liền..tới liền...ha ha.. ... Gyaaaaa !!!

Trợ lý Kim đang cười giả lả thì tự nhiên có bàn tay ai vỗ độp vào vai làm giật nảy lên 9 tầng mây. Hốt hoảng quay ngoắt lại thì thấy đó là vị sếp ... vô ..vô ...vô cùng đẹp trai của mình !!

Sếp Jung cất điện thoại vào túi áo, nở nụ cười rất chi là sát thủ với Jaejoong.

- Em đó! Đến đã muộn rồi còn hành anh, chẳng phải em đứng ở khu đông từ nãy đến giờ còn gì. A! Cằm em làm sao thế này??

Trợ lý Kim không thể thốt lên lời, để mặc cho sếp Jung nâng cằm mình lên hết soi mói rồi lại xuýt xoa. Chẳng phải vì ngạc nhiên vì sự xuất hiện của sếp, cũng chẳng phải ngỡ ngàng vì hóa ra mình đứng ở khu đông từ nãy đến giờ ... mà là vì... Sếp quá đẹp trai !!!!!

Nghe buồn cười nhỉ? Nhưng chỉ có thể nói toẹt ra luôn như thế chứ để tả bây giờ thì có mà khối người ngất xỉu.

Vì ở hiền gặp lành nên hôm nay trời ấm, sếp Jung của chúng ta quẳng hết những thứ vest vủng vào một xó để bây giờ sếp giết người hàng loạt chỉ với một chiếc áo punk cổ V màu trắng khi mua ở Nhật và khoác ngoài thêm một cái áo mũ màu đen không kéo khóa, do vậy nên khuôn ngực săn chắc của sếp đã làm gia tăng tỉ lệ tai nạn xe cộ tại Seoul ở quý 4 năm 2010. Nói thế này thì thật đáng cắt lưỡi nhưng mà ... phải công nhận là sếp càng mặc ít đồ thì càng đẹp, đẹp mê hồn !!!

Còn về trợ lý Kim của chúng ta, vì từ trước đến nay bạn ấy chưa từng nhìn sếp của mình mặc bộ đồ gì khác ngoài vest, sơ mi hay áo thể dục, cho nên hiện giờ... dáng vẻ style mới mẻ này đang làm Jaejoong shock lên shock xuống, nửa ngày trời mới lắp bắp được một câu...

- Cái..cái áo đó...???

- Huh? À...Cái này anh mua ở Nhật lúc trước, vì nghĩ nó cùng kiểu với cái áo màu đen của em, có lẽ coi được là áo đôi đúng không?

Áo đôi?

Jaejoong thở hắt ra rồi chẳng biết nghĩ gì mà kéo roẹt cái khóa áo khoác của sếp Jung lên trước con mắt sững sờ của sếp.

- Hôm nay tuy ấm hơn mọi ngày nhưng cũng là mùa đông đó! Sếp đừng phong phanh như vậy !!

Đúng. Đây có lẽ là cái cảm giác trước đây của sếp Jung khi mà trợ lý Kim đã mặc chiếc áo này ở trung tâm mua sắm bên Nhật. Đẹp thì cực đẹp, nhưng lạ là chỉ muốn một mình mình được ngắm thôi. Thấy bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ thèm thuồng của đám con gái hướng về phía sếp mà lòng thấy bực bội, cứ như khi bị nhón mất miếng chả mực sốt cà trong bữa trưa vậy.

Cậu đó Jaejoong, hai má đỏ bừng bừng như vậy mà nghĩ là sếp Jung không đọc được suy nghĩ của cậu hả? Thực là đáng yêu đến nỗi sếp muốn "động thủ" ngay được, nhưng tất nhiên sếp rất giỏi kiềm chế nên chỉ nựng hai cái 'bánh bao mới hấp" kia ( là má đó nhá !! nghĩ linh tinh!! ), lắc lắc mấy cái rồi cười thành tiếng.

- Đi thôi !

- Đi đâu ? - Tròn mắt. Tý thì quên mất việc chính này đấy.

- Chẳng phải anh bảo hẹn hò bình thường nhất sao? Chúng ta đi xem phim nhé !

..................................

Một buổi hẹn hò bình thường nhất mà sếp Jung đã tham khảo qua trên các diễn đàn của cộng đồng mạng là : xem phim, ăn uống, và cuối cùng là ... "đi đâu thì đi" ( hiểu chết liền). Tất nhiên , để tăng thêm tính chất "bình thường" thì sếp đã quyết định hai người sẽ đi xe buýt.

Xe buýt. Một thứ phương tiện bình dân, nhưng lại là nơi gắn với nhiều kỉ niệm 'tơ hồng" nhất đối với các đôi trai gái. Với Jaejoong thì khác, theo khái niệm của riêng trợ lý Kim đây, qua 10 năm kinh nghiệm đi xe buýt từ khi lên cấp hai cho đến hết đại học, xe buýt chỉ như kho chứa đồ của một doanh nghiệp kinh doanh cực kỳ năng suất, mới xuất khẩu đi số hàng này thì đã nhận thêm lượng hàng khác, chẳng thế mà lúc nào kho cũng trong tình trạng quá tải. Phụ nữ , người già và trẻ em thì không nói đến, chứ với trai tráng như Jaejoong, hầu như lần nào cũng phải đứng bằng... một chân cả. Nhưng những người lần đầu trải nghiệm đi xe buýt hay lâu rồi mới được đi lại xe buýt như sếp Jung đây thì cũng không đến nỗi nào, hơi phiền một cái là luôn phải để hai tay trong tình trạng giơ cao lên, kẻo vô ý đụng chạm đến mông má chị nào thì rất phiền, hồi học cao trung sếp cũng đã "nếm" sơ qua nên biết lắm.

Và hiện tại, cũng nhờ xe buýt mà những cặp đôi mới có thể thừa cơ sơ múi, tình củm thắm nồng, xem ra vì thế mới có một người đang rất phấn khởi. Số là xe đang rõ đông, đông bao nhiêu thì tỉ lệ "đụng chạm" giữa người với người càng tăng lên bấy nhiêu. Chẳng thế mà sếp Jung cứ phải gọi là...cười thầm trong bụng mỗi khi trợ lý Kim bị đẩy áp sát vào mình. Dù đang quay lưng vào sếp nhưng Jaejoong cũng ngại, mỗi lần bị đẩy vào người sếp Jung thì lại tiến ra, rồi lại bị đẩy, rồi tiến ra, bị đẩy, tiến ra ... y như quả bóng bàn. Cuối cùng sếp Jung không chịu nổi nữa, vòng luôn một tay qua eo trợ lý Kim mà kéo sát vào người mình .

- Sếp... sếp...????? - Ú ớ, mặt đỏ như trái cà chua.

- Đứng yên đi!

Thế là không dám ý kiến gì nữa. Má của sếp tựa vào thái dương trợ lý Kim, hơi thở nóng hổi của sếp phả liên hồi vào cổ khiến cậu rùng mình liên tục, gai ốc nổi đầy người, quả thật, những kẻ ngốc thường rất nhạy cảm.Cứ như vậy, Jaejoong lọt thỏm trong vòng tay ông sếp mà chẳng hề có ai để ý cho đến khi xe tới bến. Một kẻ thỏa mãn, một kẻ ngượng ngùng mới xuống xe. Thế mới bảo xe buýt là nơi rất lý tưởng để sơ múi mà, cái này phải gọi là ... nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất !!! ( warn : đừng bạn nào học theo nhá !!)

..........................................

Rạp chiếu phim.

Lại theo khái niệm của Jaejoong thì đây là nơi để thỏa mãn mọi thứ của con người.

Này nhé! Ai muốn vui thì coi phim hài, ai muốn có chút giật gân thì coi phim hành động, ai muốn được bạn gái ôm thì coi phim ma, mà ai muốn giải quyết vấn đề tâm, sinh lý thì đi coi phim ... 18+ , lại được uống coca, ăn bỏng ngô, ngồi phòng rộng điều hòa mát rượi, thế nên nhà nhà, người người mới đổ sô đi đến rạp chiếu phim chứ lị.

Mà từ trước đến nay, có một cái thiệt là trợ lý Kim chưa bao giờ đươc chọn phim cho mình. Khi đi xem cùng lũ bạn thì chúng nó chỉ nhăm nhe mua vé phim M, từ đầu chí cuối chỉ toàn là phân đoạn "hành sự" ( hành sự thật đấy!!), xem mà chẳng dám ăn uống gì nữa, coi xong là kéo nhau vào phòng vệ sinh, ghê chết đi được !! Còn khi đi với bạn gái thì toàn phải xem những bộ phim tâm lý tình cảm lâm ly bi đát, sến đến nhũn não, cậu đây ngủ đến trương cả thây mới chịu hết phim cho.

Vì vậy, bận nay khi mà sếp Jung bảo :

- Em xem phim gì, chọn đi !

Thế là cậu chàng xem chừng hớn hở lắm. Chọn luôn một bộ phim kinh dị bởi từ trước đến nay chưa từng coi loại này ở rạp bao giờ, con ma trong rạp chắc phải to gấp mấy mươi lần con ma trong màn hình TV ấy chứ, nghĩ mà phấn khởi lắm !

.................................

Này... phải nói thế nào nhỉ?

Nếu các nhà sản xuất phim kinh dị chỉ có thể trông cậy vào những người như sếp Jung và Jaejoong làm khán giả thì sớm muộn cũng có nước chết đói nhăn răng !!

Bởi , trong khi cả gian phòng liên tục rộn lên những tiếng la hét vì giật mình và sợ hãi, thậm chí dãy ghế trên có người run quá mà văng bỏng ngô xuống dãy dưới như phun mưa, thì lại có hai kẻ từ đầu chí cuối ... chẳng thèm chớp mắt lấy một cái . Trợ lý Kim sau một hồi cũng mất kiên nhẫn thì chuyển sang lấy việc hứng bỏng ngô của dãy trên văng xuống làm thú vui giết thời gian, còn sêp Jung thì lặng lẽ ngồi ngắm cậu trợ lý của mình, chốc chốc lại nở nụ cười khó hiểu. Thật, chắc chắn là tôi tớ nhà này đã miễn dịch với hai từ "kinh dị' rồi. Với sếp Jung, khoan hãy nói đến bản lĩnh của anh thì riêng việc nếm trải rất nhiều những sự đời ngang trái, gặp rất nhiều con người có lối suy nghĩ kì dị, thấy được vô vàn các âm mưu, chụp giật, tranh giành, các thủ đoạn tàn nhẫn trong giới thương nhân, cũng đã đủ để nâng cấp độ của hai từ 'kinh dị' trong từ điển của mình lên tầm cao mới, cái thứ phim phi khoa học kia làm sao sánh tới được. Còn với trợ lý Kim... đơn giản thì "kinh dị" đối với cậu ta hiện giờ chỉ có hai thứ : một là Kimushida, hai là bị cướp miếng ăn. Chấm hết. Không còn thứ gì hơn..

Cho nên khi bộ phim kết thúc thì tôi tớ nhà này... một kẻ ăn bỏng no nê, một kẻ nhìn trộm no mắt. Công nhận là cũng lời phết đấy !

........................................

OK! Còn nhớ công đoạn thứ hai trong "một buổi hẹn hò bình thường" trên cộng đồng mạng là gì chứ?

Đó cũng chính là giai đoạn mà trợ lý Kim khoái nhất đấy !

Ăn uống !

Và nghiễm nhiên Jaejoong lại được lựa chọn.

Còn nhớ cách đây không lâu, cả nhà hàng thịt nướng gần ga đã phải điêu đứng khi có hai thực khách đẹp tựa trong tranh đến tham vãn ẩm thực, và lần này, các chị em phụ nữ lại tiếp tục lăn la liệt, đổ ầm ầm thêm một lần nữa khi mà lại có hai mỹ nam nhân vãng lai đến đây...

Thôi khỏi phải tả vì giờ có tả thì đến khi quán đóng cửa cũng chưa tả hết.

Sếp Jung quả thực đã lâu rồi mới đi ăn thịt nướng, kể từ cái hôm tiệc tiễn trưởng phòng Kang anh chưa đặt chân đến thêm lần nào. Thực sự thì anh cũng không thích món này lắm, bởi khi ăn xong rất dễ bị ám mùi của thịt, nhưng mà không sao, nhìn cái bối cảnh "trù phú" phía trước mắt thì có ám cả năm anh cũng chịu.

Thực là cảnh trợ lý Kim ăn đúng là phải được xếp vào Top những khoảnh khắc đáng nhớ nhất lịch sử nhân loại. Này nhé, khi đưa miếng thịt lên vỉ nướng thì cái mặt thật hớn hở, đuôi mắt nheo nheo lại quan sát từng bước biến đổi từ sống sang chín của thớ thịt đó, lúc quấn thịt làm lá diếp thì cái lưỡi hồng hồng le ra, quẫy quẫy như một con cá tinh nghịch, rồi đưa cuộn rau cuốn đó lên, hai má hồng hây hây, mắt tít cả vào, mỏ chu ra hết cỡ...

- Sếp nói " A" đi nào....

"A" ?

Lúc này sếp Jung mới sực tỉnh thì thấy Jaejoong đã đưa miếng rau cuốn đó đến sát miệng của mình. Omo...! Hóa ra là cậu cuốn cho anh à? Kim Jaejoong chia sẻ thức ăn cho người khác sao ? À... mà ngạc nhiên cái gì chứ, hồi trước ở Nhật cũng ăn đậu phộng cùng nhau đấy thôi...

Nhưng mà.... Thế này thì...hơi ngại nhỉ?

- Sếp chê tôi cuộn xấu hả? - Nhăn nhó. Được cho ăn mà còn chê ...~~

- Không! Được rồi mà.... A...

Vậy là sếp Jung há miệng to thật to và bị Jaejoong tống luôn cuộn rau rõ bự vào. Cậu chàng tỏ ra hài lòng lắm mút tay chùn chụt rồi cũng nhồm nhoàm nhai. Sếp cậu quá ư là dễ thương cơ !!!

- Jaejoong này...

- Yep ?!

- Về sau em sẽ là người vợ tốt đấy...

Phụt !!!!!!

Rau dưa lẫn lộn.

Mắt mở trừng trừng.

- Sếp....sếp... vừa bảo cái...cái gì ???

Sếp Jung cũng không ngạc nhiên khi thấy thái độ của cậu, tự dưng sếp lại buột miệng ra cái câu trời đánh đó. Tất nhiên là một nam tử hán bình thường không thể chấp nhận việc bị coi là phụ nữ chứ chưa nói đến là người vợ, nhưng thú nhận là nói được ra câu vừa rồi thì sếp thất nhẹ nhõm bao nhiêu.

- À....anh đang hỏi em...ăn xong thì em muốn đi đâu?

Im lặng hoàn toàn.

Kể cả sếp.

Đúng, hỏi ra cái câu này bản thân sếp cũng thấy chí lý. Bởi, điều thứ 3 trong danh sách những công đoạn của một buổi hẹn hò bình thường là ... "đi đâu thì đi" !! Vậy là đi đâu ? Thật là đánh đố người ta mà...

Còn trợ lý Kim thì toát hết cả mồ hôi, tự dưng khi sếp hỏi vậy thì trong đầu lại nghĩ tới bối cảnh "chàng nàng đuổi bắt trên bãi biển .... Rồi ngã xuống cát, rồi môi chạm môi, rồi dây áo...." Bỗng chốc rùng mình liên tục , nuốt bọt khan cái "ực!"

- Thế ... trước kia hẹn hò với bạn gái...em thường đi đâu sau khi xem phim và ăn xong?

Biết hỏi thế này thì không hay lắm, nhưng thực là sếp bí quán nên mới phải hỏi thôi. Trợ lý Kim đảo mắt một hồi, rồi trả lời.

- Về nhà tôi chơi PS...

À... ra vậy... thảo nào cô nàng kia mới không chịu nổi...Chẳng hiểu sao nghe chuyện tình cũ của Jaejoong sếp lại chẳng hề thấy ghen gì cả, chắc là vì nó hời hợt và lãng xẹt quá. Hồi ấy Jaejoong đến nhà anh khóc bù lu bù loa vì bị bỏ là do cô kia trước khi đi đã đập nát máy PS của cậu chàng, viễn cảnh hung dữ của cô nàng khiến Jaejoong bị ám ảnh, nhìn cô gái trẻ nào cũng thấy đau lòng và hoảng sợ...cho nên mới muốn sếp chuyển họ đi... Nói chung là... không có gì để nói...

- Vậy còn sếp thì sao?

- A...anh à?

Ô...hỏi sếp câu đó xong lòng trợ lý Kim mới thấy khó chịu... Sếp hào hoa phong nhã thế kia chắc buổi hẹn nào mà chẳng ...hoa hồng rực rỡ, xe limous , nhà hàng bên biển, đi dạo trên cát, đuổi bắt ,ngã, dây áo ,lều ....v..v.. cơ chứ. Nhưng không ngờ thì sếp Jung lại trả lời tỉnh bơ.

- Anh chưa hẹn hò bao giờ.

- Điêu ngoa!!!

Omo...chẳng còn chút kính ngữ nào đâu đấy. Nhưng đúng là khó tin thật.

- Tin hay không tùy em thôi...nhưng từ trung học thì anh chỉ có học và học, học làm sao để luôn được đứng đầu lớp, lên đại học thì anh sang Úc , không chơi nổi với đám con gái bên đó, rồi sau đấy thì về làm cho AR, lại hùng hục làm việc để lên được chức giám đốc này... thời gian làm việc còn chẳng hết thì lấy đâu ra ba cái chuyện hẹn hò ?

Jaejoong ngơ ra... mắt trợn trừng trừng...nửa ngày trời sau mới lắp bắp được một câu.

- Nhưng...nhưng mà...cái vấn đề... thì.....phải....

Nói đến đây thì sếp Jung hơi đỏ mặt, chỉ gãi gãi gáy mà cười trừ...

- Tất nhiên là vẫn.... nhưng đó chỉ là "qua đường" thôi, là để...giải quyết nhu cầu sinh lý thôi chứ anh không hề có chút ấn tượng nào cả...!!

Lại im lặng. Jaejoong không có giận, đó là điều tất yếu mà. Nhưng...bỗng nhiên cậu nhận ra ...từ trước đến nay bản thân chẳng hề biết gì về sếp Jung cả. Thật, ngoài tên sếp là Jung Yunho, hơn cậu 6 tuổi , thích ăn đậu phộng và có một căn nhà màu trắng ra thì chẳng biết gì hết trong khi đối phương thì hiểu vô cùng rõ về mình. Thực là nhiều lúc muốn mở miệng ra hỏi, nhưng lại thấy ngài ngại, phải chăng sếp chủ động kể thì có phải tốt hơn không. Sếp bảo muốn tìm hiểu nhau mà lại chẳng cho cậu biết gì về sếp hết.

Thấy Jaejoong có vẻ suy tư, sếp Jung lo cậu lại suy nghĩ về cái chuyện "qua đường" của sếp. Vậy là phải vội vã đỡ thêm lời.

- À... ở gần ONIC anh thấy có một khu giải trí ngoài trời cũng hay lắm, hay chúng ta đến đó nhé.

A...sếp lại nói trúng thêm một điểm yếu nữa của cậu đây đấy. Ăn bao giờ cũng kèm theo chơi đúng không?

Vậy là cái chủ đề "tâm sinh lý" đã miễn cưỡng kết thúc tại đây khi mà tư tưởng của cái con bạch tuộc kia đã tràn ngập hình ảnh náo nhiệt của khu giải trí ngoài trời. Công đoạn thứ ba của "những công đoạn cho một buổi hẹn bình thường" đã được tìm ra mặc dù ý nghĩa của nó sai lệch với sự thật 100% .

......................................

Lần cuối cùng trợ lý Kim đến trung tâm giải trí là cách đây 12 năm, đi cùng với umma. Lần đó là sinh nhật Jaejoong nên hai mẹ con làm một chuyến từ Gwangju lên Seoul chỉ để vào khu vui chơi như thế này. Hồi đó không có hiện đại như bây giờ nhưng trong nhận thức của một đứa trẻ thì như vậy là hoành tráng lắm, chắc một phần cũng là do được đi cùng với umma của mình. Tuy bây giờ không phải đi cùng umma, nhưng cũng là một người mà trợ lý Kim hết mực yêu thương, cho nên .... Bữa này cũng hoành tráng chẳng kém rồi !!

Vì vậy... con bạch tuộc này , cứ phải gọi là khua khoắng tứ tung !!

- Sếp à.... Tôi ném mãi mà chẳng trúng, sếp ném thử xem !!

Tại một quầy chơi ném banh trúng thưởng, trợ lý Kim của chúng ta đã yêu cầu ông sếp của mình như vậy. Sếp Jung nhìn quả bóng một hồi rồi cũng gật đầu, hồi cao trung anh có tham gia đội bóng chày của trường, nhưng mà làm catcher. Jaejoong thì cứ thủ thỉ ...

- Sếp cứ ném sao cho được giải 3 là ok rồi ....sếp nhé !

3 là 3 thế nào, một người đàn ông ở trước mặt người mình yêu thì phải luôn đứng nhất. Vậy là ....

Choang !!!

- Chúc mừng anh đã đạt được giải nhất, một con thú bông hình Sweet Sinby !!

Trong khi sếp Jung đang vô cùng tự hào khi trao lại phần thưởng cho Jaejoong thì cậu chàng im im một lát...sau đó thì cười méo xẹo....

- Sếp à...sao không nghe tôi bảo ... giải 3 là mứt mà, ngon chết được, chứ thứ này nào có ăn được đâu ...

- ".............................."

Sau đó thì trợ lý Kim đã giải sầu bằng cách lôi sếp Jung đi hết trò này đến trò kia, từ đu quay con giống đến đi tàu tốc độ, không trò nào cậu chàng bỏ sót. Sếp Jung bị xoay như chong chóng đến độ thở không ra hơi. Hình như bạch tuộc họ Kim đã mất giây thần kinh cảm giác hay sao ấy mà khi đi tàu tốc độ xong, trong khi người người, nhà nhà đổ sô đi toilet thì bạn ấy xuất một câu tỉnh bơ :" Đi nhà ma nha sếp !"

Đúng. Trên đời này thì còn gì đáng sợ hơn Kim Jaejoong chứ.

Thế là khi mà đạt đến giới hạn của sức chịu đựng, sếp Jung đành xài đến độc chiêu cuối cùng. Rủ Jaejoong ăn kem. Tất nhiên, hiệu quả ngay tức thì .

3 viên kem mát lạnh được chồng lên cái ốc quế là mắt ai kia sáng rỡ như đèn pha.

- Mời sếp ăn kem !

Dứt câu thì một viên kem đã không cánh mà bay trước con mắt sửng sốt của sếp Jung. Lạnh đến thấu xương nhưng phải công nhận là sảng khoái.

- Này, nhà em ăn kem kiểu gì thế hả ! Mở miệng ra, mở ra nhanh lên !

Mở ra làm gì chứ? Sếp tính móc kem ra à ? Thế thì không xong với cậu đây đâu nhé !

Nghĩ vậy thôi nhưng vẫn ngoan ngoãn mở ra, viên kem trắng vẫn lùng bùng trong cái khoang miệng nhỏ xinh ấy. Sếp Jung nâng cằm Jaejoong lên mà thổi phù phù vào miệng cậu, khí lạnh lan vào cuống họng nhưng sao mặt ai kia vẫn nóng bừng. Dường như chẳng còn người bán kem đang hóa đá, khách mua kem đang há hốc mồm trên đời này nữa...chỉ hiện diện nơi đây hai con người đang có hành động kì quặc giữa thanh thiên bạch nhật mà thôi. Kem trong miệng đã bị thổi đến tan chảy, một giọt còn tràn ra cả khóe miệng, vậy mà chẳng hiểu sao sếp Jung vẫn cứ chu môi phù phù. Jaejoong, dù đang bất động nhưng tính xót của ( cụ thể là thức ăn ) cũng phải trỗi dậy, liền ngậm miệng lại, nuốt cái "ực!", dường như nuốt luôn cả bầu không khí nóng bỏng đó.

Tuy nhiên, chỉ đến khi có tiếng ngã "uỵch", rồi tiếng trẻ con khóc ré lên thì mắt mới dời mắt, tay mới dời cằm mà quay ra nhìn.

Đứa bé gái lồm cồm bò dậy, nhưng hình như nhận ra có vết xước ở chân nên mới bật khóc, chắc là lạc mẹ. Nghe tiếng khóc thật xót ruột và đáng thương nên sếp Jung liền bế bé lên và đưa cho bé que kem của mình.

- Ngoan nào, nói chú nghe, mẹ của bé đâu ?

Vẫn khóc. Khóc đến độ mặt đỏ cả lên. Jaejoong cũng không biết xử lý ra sao, đành đưa cho bé con thú Sweet Sinby vừa được thưởng của mình, vậy là nín liền. Trẻ con thời này ... cũng thương mại hóa ít nhiều đấy nhỉ ?

- Sochil à, mẹ đã bảo là phải nắm tay mẹ cơ mà ....!!!

Một thím trung niên và một bé gái nữa hối hả chạy đến. Chắc là mẹ của bé này rồi. Bà ta cúi đầu cảm ơn rối rít và định trả lại con thú nhưng tất nhiên là Jaejoong đã từ chối. Vậy là ba mẹ con nhà nọ lại nắm tay nhau tình thương mến thương quay đi, nhìn thế nào cũng thấy thật ấm cúng. Quay sang sếp Jung đang đứng lặng nhìn theo dáng họ,đôi mắt dường như ánh lên những tia sáng, khuôn mặt tươi vui của sếp khi bế đứa bé trên tay trong giây phút làm Jaejoong bỗng chạnh lòng. Tự dưng như cảm nhận được có ai nhìn mình, sếp cũng quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Jaejoong, lần này cậu không giật mình và cố giấu hành động nhìn trộm mà lại nhìn vào mắt anh sâu hơn, cố tìm chút gì đó phản biện lại suy nghĩ vừa rồi của mình... nhưng chưa thấy...

- Jaejoong à ... - Sếp khẽ gọi.

- Huh?

- Chúng ta .... Nắm tay nhau được không ?

- Huh? Sếp ... không ngại bị người quen bắt gặp sao? - Tròn mắt .

- Sao anh lại phải ngại ? Chỉ là nắm tay người mình yêu thôi mà .

Câu nói chân thành đó như một làn gió ấm nóng thổi qua miền cảm xúc của Jaejoong, cậu chỉ mỉm cười giơ bàn tay cho anh nắm. Tay anh và tay cậu đan chặt vào nhau, chặt như cái hôm thuyết trình bên Nhật. Mặc cho có người xầm xì, mặc cho những ánh mắt tò mò khác lạ, hai người họ vẫn sánh bước bên nhau, ngoại cảnh chỉ làm ý thức thêm nâng niu những cảm xúc lúc này, thêm nâng niu những ngón tay đan.

....................................

- Anh muốn chơi cái này !! - Sếp chỉ tay .

- Á! Cao quá !

Cái đó được gọi là "bánh xe khổng lồ", nghe thì hoành tráng thế thôi nhưng mà nhẹ nhàng lắm, chỉ là lên thật cao, thật cao, cao đến nỗi có thể nhìn toàn cảnh của Seoul.

Trong một không gian hẹp mà chỉ có hai người, nếu lúc trước thì thường thôi , nhưng giờ lại có chút ngượng ngùng. Trợ lý Kim chỉ còn biết hóng hớt ra ngoài mà nhìn phong cảnh, thực là toàn mấy chấm li ti, có gì để mà ngắm. Nhưng lại không dám quay ra nhìn sếp, cũng chẳng biết sếp đang làm gì, có khi cũng đang đếm nóc nhà giống cậu.

- Jaejoong, quay đây anh bảo này !

"Ực!'

Nuốt bọt khan.

Được rồi, công nhận là từ nãy đến giờ cậu cũng cảm thấy ánh nhìn của sếp ở sau lưng mình, tim cậu cứ phải nói là nhảy nhót loạn xạ lên, có xu hướng bắn ra ngoài đến nơi rồi. Dẫu biết là trong các buổi hẹn hò, thế nào cũng phải có cái màn này ... mà cũng không phải là không muốn ( nói nhỏ là quá muốn ấy chứ ) ... nhưng .... Chẳng hiểu sao ...lại ngập ngừng như vậy...

- Sếp... sếp cứ bảo tự nhiên ... tôi nghe.

- Không, em quay ra đây đã !

A... cái gì đến cũng phải đến mà ... Vậy là trợ lý Kim từ từ quay ra. Nhưng cái cậu nhìn thấy không phải là vẻ quyến rũ của sếp Jung, hay đôi mắt âu yếm sếp nhìn cậu, mà là ... mặt trời ...

Mặt trời buổi hoàng hôn...

Đẹp đến không nói lên lời.

Đó là một đốm sáng tròn đỏ rực đang dần khuất ở lơ lửng gần chân trời, nhưng lại tỏa ra thư ánh sáng cam dịu nhẹ , lưu luyến bao trùm lấy không gian trước khi phải nhường chỗ cho màn đêm

Nếu bây giờ... có hỏi rằng thứ gì còn đẹp hơn vầng thái dương ấy, Kim Jaejoong đây ngay lập tức sẽ trả lời ... là Jung Yunho.

Anh đang nhìn mặt trời nên không biết rằng có kẻ đang ngắm trộm mình một cách trơ tráo. Jaejoong ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ,đã có lần cậu cho rằng anh nhìn nghiêng trông rất giống tượng, nhưng không, nhầm rồi, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông tràn đầy sức sống, sinh động, và gợi cảm... từ đường lồi lõm của cầu mắt, sống mũi cao đến đôi môi trái tim đều được phản chiếu bằng một thứ ánh vàng kì ảo, nó vẽ lên nó những viền thái dương đẹp đến mê hồn...

Trong giây phút, Jaejoong cảm thấy ... chính anh mới giống một buổi hoàng hôn đầy quyến rũ ...

Yunho lại bắt gặp ánh mắt của Jaejoong đang nhìn mình một lần nữa. Cũng như vừa nãy, lần này cậu cũng không lảng tránh cái nhìn của anh, cậu lọt thỏm trong hồ nước sâu thẳm của mắt anh và biết được tiếp theo anh sẽ làm gì.

Cái gì đến rồi sẽ phải đến, vì thế hãy cứ để nó đến làm sao cho tự nhiên nhất, chẳng phải bản thân cũng rất muốn vậy sao... cho nên, hãy làm điều đó trở thành một dấu ấn thật đẹp...

Bàn tay Yunho vuốt lên bên má nóng bừng như bánh hấp của Jaejoong, từ từ kéo cậu lại gần. Jaejoong cảm thấy hơi thở của anh phả lên sống mũi mình khi anh hôn lên trán, rồi trượt xuống mũi... rồi xuống đôi môi ...

Anh hôn cậu...và lại là một nụ hôn nhẹ nhàng ...

- Jaejoong à ... đừng cắn răng chặt như vậy ...

Yunho nhắc nhở khi môi anh vẫn chưa dời môi cậu. Chẳng hiểu sao Jaejoong lại khúc khích cười nhưng cậu đã thả lỏng hơn, đủ để cảm nhận rõ ràng sự ướt át khi anh mút mát bờ môi dưới của cậu rồi cắn nhẹ lên đó, cảm nhận được thứ ấm nóng nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng xinh xắn và đem lại cảm giác đê mê. Jaejoong cũng rất tự nhiên mà đáp trả lại anh, cậu nghiêng đầu để lưỡi anh vào sâu hơn, cuốn lấy cái lưỡi cậu mà nút chặt.

Nhưng khi tiếng "tách" vui tai do anh tạo ra vang lên thì bỗng nhiên Jaejoong rùng mình liên tục. Một cảm giác bức bối nào đó tràn về dường như lấn át cả sự đam mê. Hình như cậu không thích anh làm như thế.

Jaejoong dứt ra khỏi môi Yunho và nghiêng mặt sang một bên, nhưng anh lập tức quay mặt cậu lại và tiếp tục "giải khát" cho đôi môi của mình. Cảm thấy cậu đang trốn tránh nên anh áp sát Jaejoong vào cửa kính, rất xin lỗi nhưng anh chưa thể dừng lại, bao cảm giác dồn nén lại bấy lâu nay đang ồ ạt dồn về không bến đỗ, nói thẳng ra, Yunho đang ham muốn tột cùng.

- Ah....

Môi Jaejoong vừa buột ra một tiếng rên khi Yunho liếm lên vùng da nhạy cảm trên cổ cậu, khiến Jaejoong không ngừng run bần bật, các mạch máu như căng ra hết cỡ, rất khó chịu....dù ham muốn....nhưng rất khó chịu...

- Jaejoong ...- Yunho thầm thì khi vẫn đang hôn cổ cậu - Em ... hãy nói đi ... một lần thôi ....

- Ưm ... nói ...cái gì ?

- Nói yêu anh.... Em hãy nói yêu anh đi...nói đi em ..... - Yunho dường như bị kích thích, hôn Jaejoong mạnh bao hơn.

Nhưng...anh không biết rằng ... đôi mắt Jaejoong đang tối thẫm.

Không biết cậu nghĩ gì, Jaejoong bỗng ngồi bật dậy trước sự ngỡ ngàng của Yunho. Cậu quay mặt ra cửa kính và hướng lưng vào anh như tự kỉ.

Yunho không biết mình đã nói gì sai, nhưng nhìn cái lưng của cậu khiến anh sợ lắm. Thứ anh thấy đáng sợ nhất trên đời luôn là tấm lưng của Jaejoong, cứ như thể nó sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh trong chốc lát vậy. Anh liền vội vã ôm lấy cậu từ phía sau.

- Chưa cần nói ... chưa cần nói lúc này cũng được ... Xin lỗi em vì đã yêu cầu vô lý ...

Sống mũi Jaejoong cay xè, cậu cũng ôm lấy vòng tay của Yunho và ngả đầu ra phía sau dựa vào vai anh.

Hai còn người lại lặng ngắm chút lụi tàn còn lại của hoàng hôn, trong lòng mỗi người một thứ cảm xúc...

Vô lý ? Ai mới là người vô lý ?

Chap 31

Lại một ngày bình thường như bao ngày khác đã đến.

Tuy nhiên, cái bất bình thường là ở chỗ ... hôm nay trợ lý Kim đến công ty, không có lừ đừ lết đến thang máy, không có lừ đừ nhấn nút gọi, cũng không có lừ đừ bước vào nữa ...

Trông chàng ta rất là hăng hái à nha ! Quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, cặp táp xúng xính, tươi xinh như hoa, bước đến đâu là nắng trải dài đến đó dù cho mái nhà AR không có bị thủng. Ầy .... Thấy một đồng nghiệp thường ngày trông hệt như ma đói mà hôm nay đã rất khởi sắc mà cảm giác đầu tiên của con dân AR không phải là mừng ta vui người, mà lại là ... nhấp nhổm bất an ... Gì chứ ! Ngẫm đi ngẫm lại thì lúc nào trợ lý Kim trông vui vẻ thì chẳng có gì hay ho xảy ra cả, nói thì bảo ác miệng nhưng nhiều người cứ thầm mong cậu ta hãy "ma đói" như thường ngày để nó sóng êm biển lặng giùm

cho xong.

Mọi sự âu cũng là vì tối hôm qua cả. Hầy ! Sau khi ở khu vui chơi về thì sếp đưa Jaejoong đi ăn sushi ở một quán kiểu Nhật rất là ngon. Tuy quán này ở Hàn nhưng cứ cho sushi vào miệng là ở đâu cũng như nhau. Nếu trợ lý Kim đây mà sinh sớm gặp thời hơn một chút thì đã thay thế Mandela đứng lên chống lại nạn phân biệt chủng tộc rồi . Quay lại chủ đề, sau khi ăn xong thì sếp đưa Jaejoong về nhà, trời ơi cả ngày toàn ăn mới chơi nên giờ chỉ thiếu mỗi một nước là ngủ thôi, vì thế bang chủ bang "vô lo vô nghĩ" là cậu đây rất hớn hở, xe vừa mới đỗ là đã phăm phăm toan mở cửa để bắn về nhà. Nhưng chưa kịp động thủ thì đã bị tay sếp Jung kéo lại, làm đầu cậu xém bập vào mặt sếp. Sếp đã hỏi Jaejoong như thế này ...

< Muốn về đến như vậy sao ? >

Ngó thấy mặt sếp bí xị thì Jaejoong cũng có chút khó hiểu, mặt ngơ ra.

< Ý ! Ăn chơi xong rồi thì về còn ngủ chứ sao sếp ? 9 giờ chứ sớm sủa gì đâu ? >

Lập tức mây giông từ đâu kéo về. Hình như có tiếng sếp nuốt bọt khan, dạo đây sếp lại ăn trộm bản quyền tật này của cậu.

< Ừm ... thế chẳng lẽ .. em không đinh mời anh lên nhà uống chút nước hả ? >

Jaejoong xém chút đã há miệng ra cười ha hả khi thấy những ngón tay của sếp đang vặn vào nhau trên volang, nhưng khổ nỗi cậu chàng này vốn đầu óc chẳng chịu tinh nhanh lúc cần thiết gì cả, chỉ trố mắt rồi xoa xoa bụng mình .

< Ầy không phải chúng ta vừa uống rượu sữa dừa lúc ăn sushi rồi ư ? Tôi còn căng mòng bụng nè ! Chắc sếp chấm tương đậm quá hả ? Vậy lên nhà tôi uống miếng nước đi ! >

Sếp Jung toát hết mồ hôi hột, cụt luôn mọi nguồn cảm hứng. Thiết nghĩ giờ có lên nhà trợ lý Kim lúc này có khi cũng chỉ ... uống nước hoặc chán đời hơn là bị bắt chơi PS cùng. Vậy nên rút cuộc thì đành thở dài.

< Thôi vậy, em lên nhà đi, ngủ ngon nhé ! >

Thấy sếp Jung vẻ ủ rũ, mặt nhìn nghiêng nên cái môi bĩu ra nhìn hài tợn, cơ mà dễ thương quá không chịu nổi, Jaejoong chẳng kiềm được, chồm người sang mưu toan hôn cho cái lên má. Ai ngờ lúc ấy chẳng biết do sếp tinh nhanh đoán được hay vô ý quay ra, đúng lúc cái mỏ nhọn bạch tuộc tấn công, vậy là hai môi chạm nhau đánh "chóc!" một cái, khiến một người sững sờ, một người đỏ bừng mặt mũi.

< O...Omo ..na ~ Tôi...tôi chỉ định .... Vào má ...thôi ...>

Trợ lý Kim chưa kịp dứt câu thì hai má đã bị bàn tay sếp ôm lấy, kéo lại để sau đó là một nụ hôn nồng nàn tưởng không bao giờ dứt. Jaejoong ngượng ngịu vụng về đáp lại cái lưỡi quyến rũ ướt át của sếp, trời ơi lưỡi sếp chuyên nghiệp vây chẳng biết có nên tin câu "chưa hẹn hò bao giờ" không., chứ nó đang đưa trợ lý Kim của chúng ta lên tận thiên đàng đấy ạ ! Thấy cả Thánh Peter đang đóng khố kìa !

< Ừm ... Jaejoong à ... anh yêu em nhiều ... thật là nhiều lắm ....>

Mút lên môi dưới đỏ mọng của Jaejoong vài lần, sếp Jung thủ thỉ những lời thật ngọt ngào. Thật là đáng phê bình những người biên soạn từ điển, khi mà tất cả những định nghĩa về tổ hợp từ chỉ cảm xúc của con người khi yêu chẳng thể nào nói hết được cảm xúc mãnh liệt của anh hiện giờ, tốn tiền nhân dân đóng thuế để nuôi cơm họ ! ( oan uổng quá !!)

Còn Jaejoong ... nhìn lên trên mây đi, sẽ thấy ngay trợ lý Kim đang bay bổng nơi đó đấy. Mãi đến tận khi đã về đến ổ rồi mà cậu chàng vẫn chưa ngậm được miệng mồm đang nở nụ cười ngu hết sức .

Thật là bản thân Jaejoong đây suốt hơn hai chục năm nay chưa có tài sản độc quyền gì đáng để tự hào trừ cái máy PS 4 cổng đời mới nhất, nhưng nay thì khác rồi... chẳng phải cậu đây đang nắm giữ một báu vật độc nhất vô nhị mà không ai trên thế gian này có được dù là tỉ phú hay sao ? Đoán đi, xem nó là cái gì ? O hô hô ~

Chính vì đã nghiệm ra được điều đó mà từ tối qua đến giờ trợ lý Kim của chúng ta mới phơi phới như thế này. Từ khi vào phòng kinh doanh là nở nụ cười như tỏa nắng, khiến cho an hem phòng kinh doanh cứ ngẩn ngơ mà nhìn... chói ... chói mắt quá !!!

Cuối cùng thì người bị thiệt hại nhất do đơn xin nghỉ của Jaejoong ngày hôm qua rút cuộc cũng phải lên tiếng, vốn đã có tính nhỏ mọn, nay nhìn bị cáo họ Kim cứ hớn hở thế này hỏi sao Bokchun không tức được. Thế là cậu ta xông ra, nắm lấy cổ Jaejoong mà lắc lấy lắc để.

- Đồ trời đánh !! Hôm qua cậu nhởn nhơ đi chơi phè phỡn, để tôi phải nai lưng ra làm cả đống công việc tồn đọng đây này ! Nhìn xem lưng tôi còng chưa? Còng chưa?

Đúng vậy. giờ mật mã "ăn mảnh" đã bị vô hiệu hóa, nghĩ tức mình nên phải trút giận một chút lên cái kẻ có liên quan vừa trực vừa gián tiếp này.

- Thôi đi Bokchun, Jaejoong nghỉ ắt hẳn phải có việc gấp ở nhà, cậu đừng có nhỏ mọn thế chứ ! - Chị Han phẩy tay. Cái chị này ngoài tật tham ăn nhưng được cái thấu tình đạt lý, cậu đây ngưỡng mộ lắm .

- Chị Han ! Hôm nay Jaejoong cũng không mang bánh cho chị này ! - Bokchun réo lên khi lục cặp của Jaejoong, tính lôi kéo đồng minh đây mà, trò này trẻ con quá.

- Gì kia ?! Jaejoong ! Em ngày càng mải chơi mà bạc tình bạc nghĩa đấy nhé !!! Bokchun em lắc mỏi tay chưa ? Để chị lắc phụ cho !!

Quên mất, cả cái phòng này tuyền trẻ con cả.

Vậy là sau một hồi bị "pha cocktail" , trợ lý Kim đã trở về với bộ dạng cũ . Hớt ha hớt hải quay về bàn làm việc, thậm chí còn bị Bokchun trơ tráo ném cho chồng tài liệu của cậu ta , ầy ... đúng là ... "sau ngày sáng thì trời lại giông", Kim Jaejoong chỉ còn biết cười trong nước mắt.. Nhưng ... từ sáng đến giờ, hình như thấy thiêu thiếu cái gì đó ...

- Cậu hôm nay đến sớm nhỉ ?

Đây rồi. Thiếu một người nói tiếng Nhật. Jaejoong hớn hở quay lại nhìn Tahashi, trông hắn lúc nào cũng bơ phờ y như cậu vậy, vì thế họ mới làm tri kỉ của nhau, cặp đôi dật dờ ! Nhưng sao hôm nay nhìn Tahashi có cái gì đó khang khác... Có thể là do hắn vừa cắt tóc chăng ?

- Trưởng phòng đi đâu về vậy ?

Tahashi nhìn cậu một lát từ đầu tới chân rồi lặng lặng kéo ghế sang ngồi bên cạnh, giọng hắn có vẻ trầm hơn mọi ngày.

- Tôi vừa ở phòng nhân sự về ... vừa hỏi cho cậu xem có cách nào thoái thác hồ sơ sang Nhật không ...

Ực !

Nuốt bọt khan. Đúng là hám vui quá nên quên mất cái vụ này ... nhắc đến lại sởn cả gai ốc. Nhưng đương sự cũng còn quên, thế mà Tahashi lại nhớ được, thậm chí còn có ý định giúp đỡ khiến Jaejoong không khỏi cảm động, sống mũi cay cay ...

- Vậy .... Họ nói sao hả trưởng phòng ?

- Tôi hỏi chính trưởng phòng bên đó luôn, anh ta nói là hiện thì hồ sơ đã lên phòng chủ tịch rồi, nếu thoái thác bây giờ là rất khó. Mới lại cậu còn là nhân viên chưa chính thức, hành động xin rút hiện giờ còn gây bất lợi cho việc xét duyệt của cậu nữa. Họa chăng thì ...

Nói đến đây, tự dưng mắt hắn liếc về hướng cánh cửa đen xì ở phía xa . Jaejoong toát mồ hôi hột. Sao hôm nay Tahashi kì quá, có khi nào hắn ăn nói lấp lửng như thế này đâu.

- Trừ khi ... đích thân sếp lớn đứng ra thoái thác cho cậu...

.....................................

- MO ???????

Thấy dáng điệu trợn mắt há mồm thế này là hắn biết ngay cái kim trong bọc vẫn chưa lộ ra rồi. Tahashi thở dài.

- Vậy ... cậu vẫn chưa nói với giám đốc hả ?

- Sao tôi dám nói cơ chứ ? Sếp ấy giết chết tôi mất.

" Anh ta mê cậu như điên thế thì giết làm sao được, nói thì có khi lại tìm ra hướng giải quyết" Thầm nghĩ, nhưng Tahashi lại không có nói ra. Đơn giản vì hắn chẳng muốn nhắc đến vị sếp lớn kia nữa, chỉ cần biết là Jaejoong chưa nói, thế là đủ, hắn cũng chỉ gợi ý cho cậu cái ý kia xem sao thôi, giải quyết thế nào thì không phải chuyện hắn quan tâm. Có trời mới biết là hắn đang suy tính cái gì. Thôi vòng vo mãi, cuối cùng thì Tahashi mới vào vấn đề chính, tới giờ hắn mởi nở một nụ cười tỏa nắng với Jaejoong, vỗ vai nhau đồm độp.

- Thôi, việc đâu khắc có đó ! Chuyện tôi muốn nói với cậu là chuyện này cơ ... Tối nay rảnh không ?

" Tối nay rảnh không?" Câu này giữa hai người khác giới thì y như lời hẹn hò, còn với hai tên đàn ông thì ... o hô hô, kiểu như " ê! Nhậu nhé !" không hơn không kém. Thế là gật đầu cái rụp. Như chỉ chờ có thế, Tahashi cười toe toét.

- Vậy hôm nay tới nhà tôi ăn sinh nhật với tôi đi !

- MO ????? - Qủa là một ngày trợn đau cả mắt. -Sinh nhật trưởng phòng á ?

Thực là là tận 3 hôm nữa mới là sinh nhật Tahashi, nhưng đã nói cái vẫn của hắn là "cực kì đen xì" rồi, bận nào cũng rơi trúng vào thứ 6 ngày 13 cả, thế nên mọi năm hắn luôn tổ chức sinh nhật trước 3 ngày. Ấy thế mà có bao giờ được trọn vẹn từ A đến Z đâu, có năm đốt nến cháy nhà, có năm ngộ độc thức ăn, rồi có năm không dám tổ chức ở nhà nữa mà ra nhà hàng, ngờ đâu tai nạn xe cộ nằm viện đến hôm 13 mới được về... nói chung là thiệt hại liên miên, năm nào năm ấy luôn rất nhộn nhịp, vui cửa vui nhà đáo để ! Nhưng năm nay thì lại đặc biệt hơn những năm khác, đó chính là lần đầu tiên hắn đón một cái sinh nhật nơi đất khách quê người, thường thường Tahashi chỉ quen tổ chức party với người thân, giờ thì cả bạn bè cũng hiếm hoi rồi, nhìn quanh ngó lại thì hắn cũng chỉ thấy Jaejoong là thân thiết nhất thôi, vậy nên hắn mới cười toe như bây giờ.

Hầy... phải nói hôm nay là ngày Tahashi liên tục làm Jaejoong xúc động. Mới đầu là xúc động vì tâm ý của hắn... và giờ thì xúc động vì sự đồng cảm giữa hai tri kỉ. Gì chứ cậu đây đã từng nếm qua những cái sinh nhật một mình khi còn đang làm sinh viên rồi. Hồi đó không ở kí túc xá mà thuê trọ ở ngoài, độc thân một mình nên đốt nến sinh nhật, ngồi ngâm với con vẹt của gã hàng xóm. Khổ nỗi đúng là chủ nào tớ nấy, lão hàng xóm thường ngày hay tuôn lời vàng ngọc thì con kia cũng chẳng kém cạnh là bao, từ đầu chí cuối nó chỉ "đồ ngu" , "đồ hâm" "ABC" với "XYZ", tuy gân xanh nổi đầy trán nhưng ít ra vẫn còn có kẻ để chửi nhau, khá vui nhộn. Vậy mà giờ Tahashi... đã xa nhà thì chớ, lại chỉ có mỗi một con chó đến sủa cũng chẳng ra hồn, chắc là phải tủi thân tợn. Nghĩ vậy mà sống mũi cậu chàng lại cay cay , nắm lấy bàn tay của Tahashi đang đặt trên vai mình mà nói.

- Trưởng phòng à ... thề danh dự là tôi sẽ đến !!

- Ầy... Jaejoong à ... - Tròng mắt dưng dưng...

Đằng xa ... Jang Bokchun và chị Han đang trố mắt xem cải lương miễn phí, tuy chẳng hiểu nhưng không hẹn mà cùng ném cho hai kẻ kia những cái nhìn rất khinh bỉ.

................................................�� �..

Tan sở...

Sau khi đã ngoi lên được khỏi mớ tài liệu cao ngập đầu tồn đọng từ ngày hôm qua, cộng thêm với mớ của Bokchun, Jaejoong mới dặt dà dặt dẹo, cặp táp cắp nách, lừ đừ ra về.

Đứng chờ thang máy mà trong đầu ngẫm nghĩ xem nên mua quà gì cho Tahashi. Dù chơi thân với hắn hơn một tháng, thân tới mức khi nào hắn đói là phát hiện ra liền, thế nhưng lại chẳng hề biết là Tahashi thích những cái gì. Cái tên trưởng phòng này ... đúng là dạng trung tính, dễ ăn dễ nuôi hệt như cậu ( và con heo) ,trừ món cay , lá xoan và *3 chấm* ra thì đúng là cái gì cho vào miệng hắn cũng nhai với nuốt hết. Dạng phim gì cũng xem được, thể thao môn nào cũng để mắt, ngoài làm việc rất năng suất ở công ty ra thì hình như về nhà rồi thì hắn chỉ quanh quẩn với Obama cho tới lúc ngủ ... trời ạ ! Cuộc sống sinh hoạt của hắn phẳng như tờ giấy như thế thảo nào mãi invisible trong mắt mọi người. Ít ra Jaejoong còn có sở thích để mà biết đường tặng quà, chứ ngẫm cả ngày về Tahashi thì chắc là ... tặng lá xoan với *3 chấm* khéo hắn cũng cười toe quá !!

Mãi cho đến khi tiếng "ting" quen thuộc cất lên thì trợ lý Kim mới tạm dừng mọi suy nghĩ. Cửa thang máy mở ra cũng lúc với đôi mắt cậu lại phải trợn thêm một lần nữa.

- Ô ...

Vừa mới hé miệng ra định nói thì Jaejoong đã bị kéo tuột vào thang máy với một tốc độ ánh sáng. Cho đến khi định thần lại thì cậu chàng đã thấy mình bị nhốt trong nhà ngục chật hẹp và ấm áp bởi thân hình cao lớn của sếp rồi. Sếp Jung áp chặt hai cánh tay lên tường thang máy để Jaejoong đang há hốc miệng mồm, loay ha loay hoay ở giữa mà chẳng có lối nào thoát ra. Đến khi bạch tuộc ỉu xìu vì bất lực thì sếp mới nhếch miệng cười ranh mãnh.

- Cuối cùng thì bạch tuộc mới mắc lưới nhé ! Chờ lâu quá !

- Huh ? Vậy sếp canh tôi trong này hả ? Có gì muốn "chỉ bảo" sao không kêu vào phòng cho tiện

- Không ... phải để em chuyên tâm vào làm hết công việc chứ, tồn đọng nhiều quá sẽ bị đánh giá không tốt... - Vừa nói vừa vùi mặt vào cái cổ thanh mảnh đang ra sức rụt lại vì nhột. Hơi thở nóng hổi của sếp lại làm Jaejoong rùng mình liên tục.

- Ầy ... sếp mất công đợi thế này do có chuyện gì sao ? - Tránh tránh né né, thiệt là nhột quá mà

- Ừ.... Chỉ muốn gần em một chút, anh phải đi công tác gấp bây giờ , tối mai mới về được... - Ghì sát người vào tường, bắt đầu công đoạn sơ múi, nhưng lưỡi mới kịp le ra thì đã bị Jaejoong kéo đầu bắt ngẩng lên rồi.

- Sao không kêu tôi đi cùng ? Đừng nói là sếp tìm được em trợ lý mới nào nhé !

Cái mũi chun chun thế kia là đang khó chịu rồi. Sếp Jung nhăn mày khổ sở. Trời ơi đúng là khổ quá mà, từ sáng đến giờ phải họp ở phòng chủ tịch, chẳng nhìn được nhau lấy một cái, mãi mới tìm cách chuồn trước để ra phòng bảo vệ, yêu cầu họ tắt camera ở buồng thang máy đi vì lý do phải sửa chữa. Dù chẳng biết Jaejoong làm việc lúc nào mới xong nhưng không nỡ làm gián đoạn công việc của cậu, bởi còn liên quan đến việc xét duyệt, sếp chỉ biết Jaejoong luôn có thói quen đi buồng thang máy ngoài cùng thôi. Vậy là mặc cho điện thoại lỡ gần chục cuộc của chủ tịch ,mặc cho thời gian phải đi công tác gấp rút, sếp Jung nhà ta vẫn cắm rễ ở đây để chờ trực người yêu, mấy phút không nhìn thấy đã muốn điên lên được chứ đừng bảo cả một ngày ... Cuối cùng thì kết luận , "công tư phân minh" trong từ điển của sếp đã bị biên tập thành "công tư phân đôi"...

Thế mà con bạch tuộc kia có chịu hợp tác đâu, lại còn gạn hỏi với cái giọng châm biếm kia nữa, thật làm muốn làm sếp thổ huyết mà chết đây mà .

- Em thật là .... Giờ là giai đoạn nước rút rồi, em phải thể hiện thật tốt và hoàn thiện mọi công việc ở công ty, quy chế xét duyệt quan trọng nhất là hiệu quả làm ở công ty chứ không phải đi công tác cùng anh đâu ... còn trợ lý mới á ... em nghĩ xem có ai dám làm vị trí đó ngoài em chứ ? - Phân bua , phân bua .

- À ... - Gật gù . Gật gù. Thật là chí lý quá. Sếp tính toán chi li thật, dám chắc dù mai này xui rủi có thật nghiệp thì sếp cũng làm giàu bằng mấy trò cá độ đua ngựa hay bóng đá, không lo chết đói đâu.

Mặt mày vẻ hài lòng như vậy thì chắc là hiểu ra rồi, hiểu rồi thì ngoan ngoãn nghe chưa ? Thế là sếp chẳng bỏ phí một phút giây nào, kẹp chặt cứng con bạch tuộc đang ngơ ngác rồi vật ra mà 'hành sự". Công nhận càng ngày trình độ máu sơ múi của sếp tăng cao như giá cổ phiếu AR, lúc nào nhìn thấy trợ lý Kim cũng phải múi mít tí chút, dẫu biết người ta khi yêu thì luôn luôn muốn đụng chạm với đối phương, nhưng để đến nỗi bây giờ từ "hành sự" trong fic này đã đau thương bị rating 18+ thì đúng là ... rất tình hình đấy ...

Đương lúc tình củm thắm nồng, môi lưỡi quấn quýt thì sếp Jung mới thì thầm trong nụ hôn ...

- Jaejoong à ... trước khi anh đi ... anh muốn nghe em đổi cách xưng hô có được không ?

- Huh ??????

Cắn nhẹ lên cái bánh bao mới hấp, sếp Jung âu yếm cười ...

- Thì ... lúc chỉ có hai người ... gọi "anh" xưng "em" thay vì gọi "sếp", xưng "tôi" ấy

Ra là về chuyện này ... Sếp nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Jaejoong và chờ đợi. Thực là trước tới giờ sếp có hơi khó chịu với cách xưng hô khập khiễng của cậu, nhưng vẫn không bảo cậu đổi vì muốn Jaejoong thế nào cho thoải mái nhất là được. Nhưng nay vì cái chuyện "3 chữ vàng" kia thì sếp lại nghĩ rằng ... Jaejoong chưa nói được lời yêu là vì chưa có lối xưng hô cho thuận miệng.

Còn đương sự ... thì lại đang há hốc miệng mồm. Cũng không phải là quá bất ngờ gì cho cam vì từ trước tới nay cũng đôi ba lần nghĩ tới cái chuyện này. Nhưng ai mà chẳng có nỗi khổ tâm. Sếp xem, sếp lớn tuổi hơn nên xưng anh nhem nhẻm chẳng phải ngại miệng gì, vì đó là lối xưng hô thuận giới khi yêu cơ mà, còn cậu thì ... trời ạ, đời nào có nghĩ khi yêu mà mình phải 1 "em" 2 "em" đâu, chẳng khác gì đám con gái õng ẹo cả, ghê chết đi được !!

Nhìn Jaejoong như gà mắc tóc, mặt đỏ tía tai, ấp a ấp úng mãi sếp cũng thấy xót. Thôi thì sếp cũng hiểu cái điều mà cậu đang cảm thấy, vậy nên chỉ thở dài tiếc cho cái "cơ hội" mãi mà chỉ dậm chân ở ngưỡng "cơ hội".

- Được rồi mà ... không sao đâu. Anh đi tối mai mới về, em ở lại đây nhớ chăm chỉ làm việc nhé !

Nói rồi sếp quay ra bấm nút cho thang máy hoạt động đi xuống. Tự dưng lại thấy vạt áo của mình bị tay ai kia giật giật, ngẩng lên nhìn thì sững sờ bởi khuôn mặt tuyệt đẹp đang bừng bừng bởi hai trái đào Trung Quốc. Trợ lý Kim tía tai mặt mũi, chân mày cau lại tưởng xoắn cả vào nhau, nửa ngày trời mãi mới mấp máy nổi mấy từ ngắt quãng rất khó khăn ...

- A .... Anh ...đi ... về sớm nha ...

Quệt mồ hôi, lồng ngực thoát khí ồ ạt, cuối cùng cũng bập bẹ nói ra được dù chưa có xưng là "em", nhưng xem chừng ai kia đang đơ như phỗng rồi.

Sếp Jung ngơ ra nhìn đối phương chằm chằm, đôi mắt như vừa lóe lên tia sáng, sau đó thì chậm rãi đưa tay ra bấm nút "Stop" trên bảng điều khiển.

*Trong lúc đó* - Thưa chủ tịch ... chúng ta vừa bị lỡ chuyến bay rồi ạ ... - Anh tài xế khúm núm, khúm núm.

- Jung Yunho ....hừm .. hừm .... - Gân xanh lổn nhổn, mây bão kéo đến

end chap 31

Chap 32.

Hầy ...

Có ngao du sơn thủy mới thấy được hết vẻ đẹp của tổ quốc ta. Trên cao lam vân bềnh bồng, dưới thấp lam thủy gợn sóng, bốn bề bao la bởi màu xanh trù phú của biển cả và chân trời hùng vĩ lúc xế chiều ... còn gì đẹp hơn cảnh tình lãng mạn này chứ ...

- Oẹ ~~~~ Oẹ ~~~~~!!!!!

Mọi cảm hứng vấn cảnh đều bị cắt cụt bởi âm thanh sống động kia, sếp Jung hạ ống nhòm xuống, hướng ánh mắt về phía boong tàu, cất giọng điềm đạm .

- Chủ tịch Lee à ... lâu lắm mới có dịp đi tàu biển ngắm cảnh, ngài đừng có cúi đầu mãi thế, ngẩng lên mới thấy được hết vẻ đẹp quê ta chứ ạ !

Anh thư kí khúm núm đưa cho vị chủ tịch to béo cái khăn mùi xoa trắng, vị này nhận lấy vẻ đĩnh đạc nhưng tròng mắt thì liên tục bắn tia lửa điện về phía con người đang nằm dài trên ghế kia.

- Cũng nhờ ân đức của giám đốc Jung cả ...lâu lắm tôi mới có dịp đi công tác bằng tàu. Mời giám đốc cứ tự nhiên vấn cảnh, mặc cho cái bệnh ... say sóng của tôi ... Ý !!! Oẹ !!~~ Oẹ~ !

- "......................................" - Quay ra hướng khác, tỉnh bơ - Ấy ! Cá đuống kìa !!

................................................�� �..

- Chậc ! Không nhớ rõ lắm .... Số nhà 703 hay 704 nhỉ ?

Jaejoong lò dò mãi ở hành lang mà thắc mắc số nhà của Tahashi. Trời ạ ! Cái khu chung cư này toàn là do người ngoại quốc thuê nên cũng không đề biển tên trên cửa nhà, khiến cho việc tìm kiếm cứ gọi là "mò kim đáy bể". Vốn đang định tạo bất ngờ cho Tahashi nên cũng không gọi điện, hỏi thăm người khác thì càng không thể bởi người trong công ty khéo còn chẳng biết đến hắn chứ đừng nói là hàng xóm.

Loay hoay một hồi, chị Han ngồi thụp xuống đất vẻ lười biếng .

- Omona !! Chị mỏi quá đi mất, tính dự sinh nhật trưởng phòng để khỏi phải đưa mẹ chồng đi mát xa, biết thế này thà đưa bà già đó đi thì giờ cũng được tẩm quất rồi !!

- Ầy ...!! Chị đừng kêu nữa mà để em sốt ruột !! - Jang Bokchun gắt gỏng - Thì em cũng tính chuồn lẹ để khỏi phải hầu sòng mạt chược ở nhà, ai ngờ ... biết thế không đi thì giờ khéo cũng làm một chân trong đó có phải sướng không! Hầy ~

- "......................................."

Jaejoong chẳng còn biết làm gì hơn ngoài ném cho hai còn người kia cái nhìn 10 phần thì 100 phần là khinh bỉ. Đời nào cái lý đi sinh nhật người khác không phải để mừng mà là toàn những lý do cá nhân không thể chấp nhận nổi như thế chứ. Biết thế thì cậu đây cũng chẳng thèm rủ hai người này tới làm chi , chỉ vì lúc đó thiết nghĩ càng đông thì Tahashi càng bớt cô đơn, nhưng giờ thì muôn phần hối hận .... Xin chừa !! Xin chừa !!

Đang tính rút điện thoại ra xài chiêu cuối cùng là hỏi chủ hộ thì tự dưng Jaejoong thấy có con gì đó đang lững thững chạy lại. Dáng con này nhìn quen quen, tới khi nó đến gần thì cậu chàng mới nhìn ra, liền reo lên.

- A!! Obama !!

- Cái gì .... ? Trưởng phòng mời cả tổng thống Mỹ tới hả ? - Bokchun nhăn nhó.

- Không !! Ý tôi là con chó cưng của trưởng phòng kia . - Chỉ chỉ.

- ".............................................�� �

- "..............................................� ��

Cơ hồ 3 giây sau chị Han giãy nảy cả lên.

- Omo !! Khiếp quá đi mất !! Nó đang tha một con chuột kìa !

- Nó mà là chó à ??Có mà vừa giống mèo vừa giống lợn ấy ! - Bokchun hỉ mũi phì phì.

Jaejoong lại cười méo xẹo bất lực. Ừ thì .... Không có ý phỉ báng giống nòi đâu, nhưng đúng là Obama chẳng hiểu ra cái ... thể thống gì, độc nhất vô nhị. Dáng nó vừa nhỏ thó, vừa còm nhom, bụng ỏng, má hóp, mắt lồi, đuôi quắn tít, nếu như hôm đầu không vì kéo đuôi nó để nó kêu ẳng ẳng thì chính Jaejoong cũng chẳng đoán nổi nó là con gì. Nhưng giờ không phải lúc để bàn về hình dáng của một con chó, mới lại xem chừng trông nó đang không mấy vui vẻ , nên dừng vấn đề ngay tại đây.

- Chúng ta hãy đi theo nó là tìm được nhà của trưởng phòng thôi.

Jaejoong vừa mới dứt câu thì đã có tiếng sáo ở đâu vang vọng cả dãy hành lang. Con Obama lập tức bới bới đất ở một chậu cây cảnh, thả con chuột vào đấy, lấp lấp đất rồi hí hửng chạy đi.

- Theo nó ! - Bokchun hô lên.

Lập tức cả 3 chạy bạt mang, nghe chừng y hệt phim hình sự Hồng Kông. Cuối cùng thì cũng dừng lại trước cửa của nhà 703. Obama ẳng ẳng vài tiếng là mấy giây sau đã có người mở cửa. Sau đó là khuôn mặt sững sờ của Tahashi.

- Surprise !!! - Cả ba đồng thanh, ai cũng nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn hớn ha hớn hở.Mặt Tahashi đỏ ửng, xem chừng đang xúc động lắm.

- Mọi ... mọi người ... đến cả đây sao ? Mời vào.

Thế là lục tục kéo nhau vào trong, cả căn nhà rộng rãi vắng lặng đã bị thay thế bởi tiếng cười nói ồn ào, tiếng càu nhàu, tiếng chúc tụng và cả cảm ơn. Trưởng phòng Tahashi chuẩn bị kĩ càng ra phết, bia bọt kẹo bánh cũng đủ cả. Chẳng hiểu sao cái công đoạn tìm kiếm nhà cửa rất lâu la mà công đoạn vào tiệc thì lại nhanh như tên bắn, tất cả các công đoạn :chúc mừng sinh nhật, hát , thổi nến, ước ... đều diễn ra trong thời gian kỉ lục là 5 phút. Thường thôi ~ nhìn xem có ai đang ngồi đây ? Jang Bokchun - thần thời gian chứ còn ai nữa. Chỉ khổ mỗi Kim Jaejoong, cái miệng sắp rớt ra đến nơi do phải phiên dịch nhiều quá, mà hai con người kia thì mồm mép tép nhảy, mỗi lần định đưa miếng bánh vào miệng là lại phải nhổ ra để phiên dịch, xem chừng "nghiệp lớn" bị gián đoạn nên đang tức lắm. Cuối cùng chàng ta đành cứu nguy cho sự nghiệp của mình.

- Trưởng phòng à ... mở quà ra coi đi !! - Chỉ chỉ.

Đúng rồi, nhắc đến quà cáp thì ai mà không thích chứ~ Nhất là đối với Tahashi. Từ trước đến nay năm nào cũng như năm nào, quà do gia đình hắn tặng cũng rất hữu dụng ... nhưng mà có điều ... thực dụng quá. Này nhé, ông hắn luôn tặng một cái áo thun , diện đi ngắm hoa anh đào thì có mà ngây ngất , bà hắn thì tặng áo sơ mi cộc tay, đi làm công sở mùa nóng rất là thoải mái, appa hắn mọi năm lúc nào cũng tặng áo dạ nhung thời trang, mặc rồi thì nhìn chẳng khác nào tài tử, cuối cùng thì mẹ hắn luôn tự tay đan cho cục cưng của mình một cái áo len cổ lọ ấm áp như vòng tay người thân ... quả là một gia đình tính toán chi li đến từng milimet, một ngày mà xuân hạ thu đông cứ phải gọi là đủ cả. Tahashi cũng xúc động lắm chứ ... nhưng tần suất là năm nào cũng như năm nào thì có mà ... nói chung là không còn gì để nói ...

Vì thế khi cầm gói quà của Jaejoong trên tay mà hắn không khỏi bùi ngùi xúc động, lật qua lật lại cái hộp màu tím đến mấy lần mới hí hửng bóc ra trước con mắt tò mò của Bokchun và chị Han. Lột xột loạt xoạt đến mấy lớp thì mới lấy ra một cái ... nhìn hình dáng kì lạ đến không tả nổi ... có thể là giống cái gọt bút chì được phóng to, màu sắc rất vui nhộn khiến cho màu sắc trên bản mặt của 3 người kia cũng "vui nhộn" theo.

- Cái ... cái .. . này là ... - Tahashi lắp bắp

Jaejoong miệng đang lùng bùng bánh một cách thỏa mãn nhưng vẫn phải ngẩng lên nhìn, đáp tỉnh lụi.

- Cái này tôi vừa mua ở chợ đêm đó, nghe quảng cáo là "đồ chơi tình yêu" dành cho các đấng mày râu, thấy hay hay nên mua tặng trưởng phòng. Nhưng mà chẳng hiểu nó chơi thế nào nữa, tôi mò cả ngày cũng không ra !!

Tỉ lệ bánh được nhồi vào miệng Jaejoong rất thuận với tỉ lệ mồ hôi trên mặt 3 người kia. Cuối cùng Tahashi đành cười giả lả cảm ơn rồi chuyển sang quà của Bokchun để đánh trống lảng. Hắn từ tốn mở cái túi màu ghi ra và lại tiếp tục lắp bắp.

- Trời ... cái ... cái này là ...

Bokchun xoa xoa hai tay rồi hí hửng giải thích, Jaejoong liền phiên dịch.

- Đây là một số các "kinh nghiệm" bếp lửa, xoong nồi của cậu ta sưu tầm suốt mấy năm nay, hàng lạ hàng độc, mong trưởng phòng tiếp thu kinh nghiệm để kiếm được "hàng" như ý. Ầy ... mà đó là cái gì vậy ? -Tò mò ngó vào. Đỏ mặt. Xúc bánh bỏ vào mồm lia lịa

Chị Han hí hửng.

- Ầy ... chị thì trên đường tới đây chẳng kịp ghé vào tiệm nào cả, nhưng sáng nay lúc giặt đồ cho ông xã thì kiếm được mấy tấm vé này, không biết là vé phim hay kịch, nhưng cứ tặng tạm cho trưởng phòng vậy.

Tahashi quệt mồ hôi trán, xởi lởi đón lấy món quà ( mong rằng ) bình thường nhất, đưa cho Jaejoong dịch hộ thì trợ lý Kim liền ... mồ hôi mẹ mồ hôi con vã ra như tắm.

- Trung ... tâm ... dịch vụ ... "Vườn địa đàng" ... ????

3 gã trai lại im thin thít, chắc có chết cũng chẳng dám hé răng nói cho chị Han biết tấm vé này sẽ cho chồng chị qua cánh cửa nào.

Tahashi vốn cũng không mong bám víu gì tới cái vận đen xì của hắn, nhưng cũng không thể ngờ được cái vận đó còn kéo sang tận Hàn mà dày vò hắn bởi những món quà ... chẳng biết vô tình hay hữu ý mà món nào cũng ám chỉ đến ... Rút cuộc thì cũng chỉ trông mong với đứa con thân yêu của hắn mà thôi.

- Obama ~ Lại đây tặng quà cho cha nào ! - Tahashi sáo, vỗ vỗ hai tay gọi con chó của mình. 3 người còn lại thì trố mắt, chẳng biết là con chó đó thì có cái gì để tặng ngoài đám lông đã khiêm tốn mà vẫn rụng lả tả với mấy con chuột nhắt chết ngóm chứ ? Thế là câu trả lời đã có ngay lập tức. Con Obama sủa ăng ẳng vài tiếng rồi nhảy phóc lên lòng Tahashi, sau đó thì ... thè cái lưỡi dài ra mà liếm lia lịa lên bản mặt đẹp trai của hắn trước 3 đôi mắt trợn trừng trừng.

- Trưởng ... trưởng phòng à ... nó... nó vừa mới đớp.... - Bokchun lắp bắp nhưng đã bị chị Han lén đá cho cái vào bắp chân, đồng thời nói qua kẽ răng.

- Đừng có nói ra ... bao nhiêu bánh kẹo chị ói hết bây giờ .....

Kết thúc màn tặng quà là tiếng cười giòn hạnh phúc của Tahashi trong khi những đồng nghiệp của hắn thì câm như hến. Nói chung là truyền thống quà cáp ngày sinh nhật của Tahashi vẫn chẳng thay đổi. Hữu dụng , và cũng thật ... thực dụng ...

................................................�� �

Sau đó là những màn văn nghệ tự biên tự diễn. Jaejoong, với ấn tượng vốn có của mình nên đã được mọi người đề cử mở màn. Ok. Hát luôn 5 bài. Sau đó thì rũ ra như cọng cỏ. Tahashi chẳng biết hát bài gì, bị hạ bệ là kẻ khô khan nhất phòng kinh doanh, trước đó vị trí này thuộc về Jang Bokchun, nhưng cuối cùng trưởng phòng đáng kính cũng góp vui với quốc ca Nhật Bản. Chị Han chỉ biết hát ru con, cho qua khẩn cấp ! Cuối cùng là Jang Bokchun thì lập tức cậu ta bị gô cổ, bịp miệng và nhét xuống gầm bàn khi chỉ vừa giới thiệu tên bài hát là "Mười mùa hoa" ( !! ). Sau khi đã hát hò chán chê thì cả nhóm lại xôm tụ chơi Fukawarai* do Tahashi bày cho, cười to đến nỗi hàng xóm của hắn phải sang gõ cửa. Cho đến lúc gần 12 giờ đêm thì căn nhà rộng rãi mới ngớt hẳn tiếng cười.

Bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn cả.

- Chị về đây , Bokchun thì cứ cho ngủ ở nhà trưởng phòng cũng được nhé !

Chị Han cắp một cái bụng căng mòng kẹo bánh rồi ngúng ngoẩy chào tạm biệt. Trước khi về còn đá cho con ma men họ Jang đang lăn lóc dưới sàn vài cái cho thỏa thích.

Còn lại hai người tỉnh, một kẻ say và một con chó lăng xăng chạy khắp phòng. Jaejoong vấn vấn ngón tay vào đống kem béo ngậy trên khay bánh rồi cho vài miệng mút chùn chụt, chẳng để ý đến vấn đề thời gian lắm, cậu còn muốn uống nữa cơ.

- Ngẫm lại thì thấy quyết định rủ thêm chị Han và Bokchun của tôi thật sáng suốt, sinh nhật của trưởng phòng nhộn quá ấy nhỉ ?

Nhấp một ngụm bia, Tahashi cười trong họng..

- Nhưng thực ra ... tôi chỉ muốn đón sinh nhật với mình cậu thôi ....

Đây mới là Tahashi. Rất thẳng thắn. Nhưng thẳng thắn với một con người như Jaejoong bây giờ thì thật chẳng ăn thua.

Nhưng Jaejoong cũng không phải dạng đần độn vô tâm mà không thấy được sự kì lạ của Tahashi suốt ngày hôm nay... à không, là kể từ khi cậu với sếp Jung từ bên Nhật về. Chẳng biết là do bây giờ cậu đang hơi ngà ngà do nốc bia hay tại đúng là đôi mắt hắn có gì đó thật khó tả. Tahashi có đôi mắt hổ phách rất đẹp , nhưng buồn, vì vậy khi hắn có tâm trạng thì đôi mắt đó hợp tác rất tốt với tâm trạng của hắn ... một vẻ đẹp buồn, nỗi buồn hình như cũng đang lan sang cả cậu. Jaejoong tự dưng thở dài ... sao mà cậu lại muốn hắn hỏi mình cái gì thế ... bất kì cái gì cũng được. Chỉ cần hỏi thôi.

- Cậu đã có câu trả lời cho giám đốc Jung chưa ?

Đã bảo Tahashi là tri kỉ của Jaejoong mà lại, cậu muốn gì chẳng lẽ hắn không biết sao ? Tuy rằng đúng là câu hỏi này có hơi riêng tư quá, nhưng giờ Jaejoong thiết nghĩ ... ít ra Tahashi cũng là một con người đáng tin cậy để giải tỏa. Vậy là cậu chu môi.

- Chưa ...

Hình như cảm thấy rằng Tahashi vừa thở hắt ra, hắn đưa cho Jaejoong lon bia vừa bật nắp rồi vẫn nói bằng cái giọng điềm đạm.

- Lý do là gì thế ? Lần trước tôi có hỏi mà cậu chưa trả lời...

- "...................................."

- Tôi không đáng tin hả ?

- Không phải ! Ý tôi đâu phải thế !!

- Vậy nói xem !

Jaejoong cau mày lại vẻ suy nghĩ gì ghê lắm, cậu nốc một ngụm bia vào miệng rồi cất giọng khe khẽ .

- Trưởng phòng à ... tôi ... tôi cứ thấy ... có nhiều vấn đề quá ....

Tahashi vẫn im lặng. Jaejoong quay sang nhìn hắn, tự hỏi rằng sao bỗng dưng mỗi khi ngồi uống với hắn thì cậu lại có thể minh mẫn để nhìn ra cả hàng tá vấn đề đến thế. Hay là ... chỉ khi ở xa sếp Jung thì Jaejoong mới thông suốt mọi vấn đề ? Có phải vậy không ? Jaejoong lắc lắc đầu vài cái để cơn chóng mặt vừa rồi qua đi, hình như sắp "đổ" rồi thì phải, lâu không uống chất có cồn nên tửu lượng kém quá.

- Cái ... cái vấn đề thực tiễn trước mắt ... là cái tình yêu trái với luân thường đạo lý của chúng tôi ...

- Úi giời ... tưởng gì ! - Tahashi bĩu môi. - Xã hội ngày nay đâu còn khắt khe như trước nữa đâu, thậm chí ngày nay có ối cô con gái hâm mộ kiểu tình yêu đồng giới nam này đấy chứ !

- Không ... tôi đâu có ngại gì bị người ta chỉ trỏ đâu... nhưng nghĩ xa hơn mà xem. Hai bên gia đình này ... rồi còn địa vị của sếp Jung nữa. Tôi thì không sao, nhưng nếu mọi người biết sếp yêu con trai thì làm thế nào ? Mọi hình tượng sếp cố công xây dựng sẽ bị sụp đổ... rồi bàn tán ... rồi chỉ trỏ ...

Thở dài nuồn nuột. Nuốt một ngụm bia rồi nói tiếp.

- Còn nữa ... nếu yêu tôi thì nghĩa là sếp sẽ không thể có con ... ý tôi là ... có giọt máu đích thực kết hợp giữa cả hai chúng tôi ấy ... Chúng tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân được ... gia đình sếp ấy sẽ ra sao ... sếp cũng gần 30 mươi rồi ... nhiều khi thấy sếp mỉm cười lúc nhìn tụi trẻ con là tôi đau lắm ... Sếp là một người hoàn hảo, những thứ xứng đáng với sếp thì phải đạt mức từ hoàn hảo trở lên ... chứ ... mà ... tôi ...

Lời này lời nọ cứ đá vào nhau, cuối cùng thì chẳng ra được câu nào hết ...

- Còn .... Vấn đề theo sau ... là ... tế nhị lắm ! Xin lỗi trưởng phòng nhé !

- Ừm... cứ nói đi .- Gật đầu.

- Tôi ... mỗi lần hai chúng tôi đụng chạm với nhau ... tôi vẫn thấy ...sợ lắm ...Dù có thể chẳng phải đâu... nhưng tâm trí tôi cứ dằn vặt rằng những cái âu yếm đó ... nó ... tôi không biết nói thế nào cả ...nó không thật ...

Nhìn những ngón tay gầy của Jaejoong đang vặn vẹo với lon bia một cách khổ sở, Tahashi đã có ý định muốn hỏi thẳng là cậu sợ cái gì. Nhưng lại thôi. Bởi , tự nhiên hắn cũng hiểu ra cái cậu sợ là cái gì ... không chỉ thế, Tahashi còn nhìn được ra hết mọi vấn đề đang tồn tại bên trong mối quan hệ của hai con người này, nhìn thấu hết luôn ! Lạ chưa? Vì thế mới sinh là câu "trong tối ngoài tỏ". Nhưng không hiểu là do hắn không thích xen vào chuyện người khác hay vì lí do gì nữa mà Tahashi chẳng hề có ý định nói cho Jaejoong biết những điều hắn nghiệm ra. Đơn giản vì , hắn không thích.

Vậy là Tahashi chỉ ngồi lặng nhìn tên tri kỉ của mình đang đỏ rần mặt mũi, dường như mọi bức xúc dồn nén bởi những suy nghĩ từ trước đến nay chưa hề nói ra làm cho tuyến lệ vốn chẳng đáng có của trai tráng bắt đầu hoạt động. Thêm một lần nữa hắn lại được thấy những giọt trong veo tràn ra từ khóe mi tuyệt đẹp kia.

- Suy nghĩ , suy diễn thực tế quá thật khổ phải không trưởng phòng ? Nhưng mà ... cảm giác khi muốn nói lời yêu với người ấy ... nhưng cứ mắc nghẹn trong lòng ... thật là kinh khủng lắm ...như khi thật đau mà chẳng thể hét , thanh quản muốn vỡ tung cả ra...

Theo sau câu nói ngắt quãng ấy là một chuỗi tiếng nấc tràn ngập cả gian phòng rộng lớn, dai dẳng, tưởng như chẳng thể ngừng cho đến khi thêm một con ma men nữa ngã gục ngay trên ghế sofa.

Tahashi vẫn khui thêm một lon bia rồi đưa lên miệng , vừa uống vừa lặng ngắm khuôn mặt Jaejoong khi say ngủ. Đã có lần hắn cũng nhìn thấy khuôn mặt cậu ngủ tại nhà hắn rồi ... nhưng cảm giác lúc đó thì không như bây giờ. Nói thế nào đây ... lúc đó thì chỉ thấy mặt cậu ngủ thật hay ho, cái miệng cứ nhóp nhép như đang nhai một miếng bánh ngọt lịm, nhưng hiện tại, nhìn Jaejoong ngủ mà Tahashi có rất nhiều suy nghĩ.

Bản thân hắn không ngờ được rằng một Jaejoong thường ngày ngô nghê đến mức ngớ ngẩn lại có những suy nghĩ xa xôi và thực tế như vậy, tât cả những suy nghĩ, lo lắng đó hầu hết là dành cho giám đốc Jung, tuy nhiên, hắn biết cái vấn đề mà cậu đang mắc phải thì hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến những điều Jaejoong vừa bộc bạch. Cái vấn đề đó, thực ra chỉ là ở bản thân Jaejoong mà thôi.

Suy nghĩ tiếp theo của Tahashi là về chính hắn. Bản thân hắn cũng đang mắc vào một vấn đề nan giải, và cái vấn đề đó có liên quan trực tiếp đến con bạch tuộc đang rũ rượi ở kia. Cơ bản là Tahashi vốn chưa bao giờ nghĩ nhiều cho người khác như vậy, hắn không phải là kẻ dửng dưng, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ xen vào chuyện không phải của mình. Thế mà giờ hắn lại đi ngẫm chuyện của Jaejoong, bao đồng chuyện của Jaejoong, suy tính chuyện của Jaejoong và còn có những cảm thán về chuyện của Jaejoong nữa. Tahashi là một người thẳng thắn, hắn thích thì sẽ nói là thích, không thì sẽ bảo là không , hắn cũng chẳng bao giờ miễn cưỡng phủ nhận những cảm xúc của mình. Thế nên, nói một cách ngắn gọn nhất, Tahashi phát hiện ra rằng mình đang thích Jaejoong.

Sở dĩ hắn dùng từ thích vì ... nó đúng chỉ là thích. Từ "thích" giữa một đôi trai gái thì rất vấn đề nhưng với hai người con trai thì ... lại chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là ... anh hợp tôi thì tôi thích anh. Nhưng cảm giác "thích" lại là cảm giác dễ dàng phát triển sang một giai đoạn mới nhất. Đến khi thấy Jaejoong có nguy cơ bị nẫng mất thì Tahashi mới nhận ra điều này. . Mới đầu Tahashi thiết nghĩ là do tính háo thắng hơn thua với giám đốc Jung, cũng đúng . Nhưng sau đó ngẫm ra thì không phải hoàn toàn là như vậy. Dạo gần Jaejoong không còn ăn cơm trưa với hắn, tần suất vào phòng giám đốc là rất nhiều, lắm lúc muốn đơm chuyện với cậu mà lại bị bàn tay giám đốc cắt đôi, lần đầu tiên trong đời một con người hời hợt như Tahashi cảm thấy ... tức ! ( tên này không muốn nghĩ ra từ "ghen" )

Chiếc Hapic trắng của Jaejoong trên bàn bỗng rung lên liên hồi. Tiếng "È è" đó không những chẳng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn mà còn làm hắn suy nghĩ nhiều hơn. Nhìn Jaejoong vẫn đau đáu trong giấc ngủ, hắn không gọi cậu dậy. Đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình báo số, bàn tay đang cầm lon bóp mạnh khiến chút bia cũng phải trào ra.

Cuộc gọi lỡ.

Buồng phổi bỏng rát của Tahashi thoát khí ồ ạt. Hình như hắn đã say rồi nên vừa nãy mới tính làm chuyện thị phi.

Nhưng chẳng bao lâu, chiếc Haptic tiếp tục phát ra âm thanh "è è" liên hồi như trêu ngươi hắn. Đôi mắt Tahashi tối thẫm khi nhìn vào màn hình báo số, chưa bao giờ hắn thấy lung lạc như vậy.

Chuyện sẽ chẳng là vấn đề nếu Jaejoong cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của mình, hắn không thích làm kẻ phá rối. Thế nhưng ... những nỗi dằn vặt mà Jaejoong vừa để đã vô tình thúc giục trong bản năng của hắn điều gì đó. Bỗng nhiên hắn lập nên một câu quan hệ từ "nếu hắn là Jung Yunho, thì hắn sẽ ..." ; "Nếu Jung Yunho không cho Jaejoong cảm giác an toàn, thì hắn sẽ ...". Tahashi mới chỉ nhìn thấy tình yêu của Jaejoong với giám đốc Jung, nhưng hắn chưa nhìn thấy tình yêu của giám đốc dành cho Jaejoong, hắn tự hỏi là liệu tình cảm của giám đốc Jung có xứng với tình cảm của Jaejoong không ?

Tahashi không dám chắc rằng mình đối với Jaejoong là sâu nặng, nhưng chắc chắn hắn sẽ không như Jung Yunho, chẳng hiểu chút gì cho cảm giác của người yêu mình cả. Đây không phải lần duy nhất anh ta không nghĩ cho Jaejoong ... giám đốc Jung không xứng !

Có trách thì cứ trách người gọi liên lạc vào ban đêm lúc chủ nhân số máy này đã ngủ say.

Có trách thì hãy trách dòng Haptic này quá dễ sử dụng.

Có trách thì cứ trách bia rượu ... dễ làm con người ta vẩn đục tâm trí ...

Chứ đừng trách hắn làm gì...

...............................................

< Jaejoong à, anh vừa xong việc nên mới gọi được cho em. Là nhớ anh nên giờ mới chưa ngủ được hả ? >

.........................................

< Jaejoong ? >

............................................

< A lo ? >

Đầu dây bên này phát ra âm thanh như tiếng gió thổi ....

- Gíam đốc Jung à ... Jaejoong ngủ rồi, phiền anh hãy gọi lại vào sáng mai nhé ...!

................................................

Mitzuse Tahashi. Một con người xưa nay trí công vô tư, sự thoáng đãng trong tính cách của hắn có thể nói là chứa đủ cả toàn bộ nước sông Chikuma ... thế nhưng ... hiện tại bản thân hắn cũng không hiểu nổi mình đang làm điều gì ...

end chap

your story text here...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro