yunjae suchun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LÀM MA CƠ. Athour: [email protected] Disclaimer: They belong to each others (hí hí). Gerne: kinh dị lãng mạn hài =)) . Ai cười được thì tốt, ko thì coi như giải trí. Pairing: YunJae, 1 chút Suchun, Kimin. Rating: PG. Status: non-oneshot. A/N: Chưa thấy ai viết fic ma cỏ nhỉ :">. Hay có mà mình ko biết? Thôi thì cứ làm đại 1 fic cho xôm tụ. Mà, fic này, nhất là chap 1, hình như có chút bôi bác Yunho =)), tha lỗi, tha lỗi. Pink nhé mọi người, pink đấy nhé! Okami chuyên viết pink đấy nhé!!!! Ủng hộ và góp ý giùm fic đầu tay về mấy con ma, neh!! Dạo này Okami toàn viết fic tự sướng với giải trí =)). Kaka, một Okami mới, người ta sẽ nhớ đến ta như một người chuyên viết humour (dù có cười hay không) và fic tự sướng. Hí hí. Okami đã cố hết sức viết cho nó nhẹ nhàng, không kinh dị. @ Tứ Thánh Thiên: mấy con quỷ chèn ép người hiền lành kia, fic đây!!!! @ Kuchan: tặng em một pink fic bù vụ đã dụ em đọc cái oneshot kia =)). Iu pé K!!! KupiK muôn năm! KupiK vô đối!!!! Yea yea!!! Tình yêu của ss!! :* @ Dol: pink fic nè Dol à :">, có Kimin nhé! @ Kill: tặng Kill! Tks Kill đã thích Liễu Khúc. @ Shiroi: :"> tặng Shiroi nè!! Chúc Shiroi vui vẻ, có những chuyện xảy ra làm mình không vui, lâu lâu hãy tạm để nó qua một bên và thư thả một chút hén!! @ Nhái, Zhennie: 2 con pé Đểu Động kia, pink fic tặng 2 đứa, đồng thời tặng SN trễ cho con Nhái nhà con Đại Bàng. Nhái, MinJae cho ss nợ :P. Trong này, Min có 2 con thú nuôi là Nhái và Đại Bàng, tha hồ mà ân ái nhé :P =)). @ All: phù, tặng nhiều quá. Sori!! =)) Tình hình là tác giả đang trong tình trạng nợ fic ngập đẩu, không thể tặng riêng từng người đc. Summary: Không, không! Không chịu đâu! Làm ma cơ! ********************************* PART 1: Tôi hỏi mấy người, trên đời này có thứ người gì chèn ép người ta đến mức đó không chứ hả? "Chullie hyung ah ~~!" - tôi đã phải đãi giọng ra kêu kiểu này đây. "Không!" - và phải nhận lời đáp thế đấy. "Hyung ah ~~!" - mặt tôi sắp khóc đến nơi - "Em xin lỗi....! Em thề... thề... thề không làm trò đó nữa!" "Lần sau cậu không làm nữa thì ăn nhằm gì? Hankyung bỏ về rồi!" - mặt Heechul hyung cau lại, nhăn nhó. "Vậy lần sau em làm tiếp hả?" - tôi tròn mắt hỏi. Heechul hyung trợn ngược mắt lên rồi thảy xuống bàn một xấp tài liệu. "Không nói nhiều, cậu đi khảo sát chỗ này!" "Hyung!" - tôi gào lên - "Không chịu đâu! Đường đường là sinh viên xuất sắc khoa báo chí như em lại phải chui về cái xứ khỉ ho cò gáy này khảo sát viết bài về một căn nhà hoang hả!" "Thì tôi lo cho tương lai của cậu!" - hyung ấy lôi ra một cái gương và bắt đầu ngắm nghía mình - "Sợ cậu ngủ quên trên danh hiệu đó, phải đưa cậu đi thực tiễn, gian khổ một chút mới nên người, Yunnie ah ~~!" - hyung ấy kéo dài giọng ra làm tôi rợn gáy. Vậy là xong. Chỉ là trong một phút bốc đồng hứng chí dọa ma "Hankyung của Chullie" mà đời tôi thành ra thế này đây. Người ta sẽ đăng tin: "Một sinh viên xuất sắc đoạt 3 học bổng ngành báo chí đã tử vong tại... "đâu đâu đó" vì lý do không rõ trong một lần bị ép buộc đi thực tập ở nơi này. Xuất hiện nhiều yếu tố tâm linh trong cái chết. Xác nạn nhân cháy đen, xung quanh nạn nhân lửa phừng phừng trong khi ngọn lửa không hề lan rộng. Người ta cho rằng căn nhà hoang này đã bị ma ám, hiện còn đang trong xét xử điều tra. Nguyên nhân dẫn đến cái chết: nghịch lửa ngu." Tôi rùng mình khi tự liên tưởng đến việc người ta sẽ viết bài về tôi theo kiểu đó. Mặt tôi tái đi và tôi thấy mình như bị hạ đường huyết đến nơi rồi. Quờ quạng tay tìm ổ bánh mì mua ban sáng và nhai lấy nhai để, đến khi bình tĩnh lại thì hơi thở mới đỡ gấp gáp hơn. Nghĩ cho kỹ về bài báo tự liên tưởng trong đầu, tôi lại nhẹ nhàng thở phào hơn khi thấy có điểm vô lý giữa khúc đầu: "tử vong vì lý do không rõ" và khúc cuối: "nguyên nhân dẫn đến cái chết". Nhoẻn miệng cười vì cái đầu mình quá thông minh, thật tự hào rằng tôi là sinh viên xuất sắc. Ấy nhưng mà không được, bài báo sau này viết như thế thì không làm tôi nổi bật hơn. Khúc dưới không tính, khúc trên tệ lắm thì cũng phải sơ lược như sau: "Jung Yunho, sinh viên ngành báo chí Hàn Quốc là một sinh viên tài năng. Anh đã giành được 3 học bổng lớn của trường mà không cần thức thâu đêm suốt sáng để rị mọ từng chữ học bài, tất cả đều do sự thông minh bẩm sinh. Nhưng, người ta nói, "thiên tài chỉ có 1% là năng khiếu, còn 99% còn lại là do chăm chỉ học hành", Yunho ssi không là ngoại lệ. Mặc dù tư chất tuyệt vời, nhưng anh không hề kiêu ngạo, vẫn chăm chỉ đi học đều và hòa đồng cùng các bạn. Ngoài ra, theo thông tin cá nhân cho biết, Jung Yunho đã được 12 năm liền học sinh xuất sắc toàn khối, đạt được nhiều thành tựu cá nhân không tiện kể ra. Mọi chi tiết xin liên hệ website cá nhân của anh: http://www.jungyunhossi.edu.com . Khi vào website, phiền các bạn đăng ký làm thành viên cộng với việc đóng quỹ hàng quý để được nằm trong fanclub của anh... Sau đây, xin nói thêm về cái chết của Jung Yunho: ...." Ừ, ít ra thì phải được như thế. Tôi hài lòng với bài báo sau này họ sẽ viết và cứ thế yên tâm, chìm vào giấc ngủ. ............................... Ngày hôm sau, khi đã yên tâm về bài báo người ta sẽ viết cho mình, tôi hí hửng khởi hành đi Chungnam. Chungnam thì không có gì để nói, ai ai cũng biết rồi, chỉ phức tạp ở chỗ chờ giấy phép xin ở tạm căn nhà đó từ địa phương lâu quá. Bây giờ được rồi, tôi chỉ việc nhét giấy vào túi mà bước vào nhà thôi. Một căn nhà hoang, đúng hơn là căn biệt thự hoang. Trông nó cũng không đến nỗi tồi tàn, nhưng xem ra lâu quá không ai ở nên bụi đất bám đầy. Tôi phải tìm hiểu lý do vì sao những người mua biệt thự này đều phải bán tháo đi, không dám ở quá 2 ngày, họ đồn ma cỏ gì đó. Chắc tại bên cạnh nhà là một khu nghĩa trang nhỏ, cây lá xanh tươi, mộ ngay tăm tắp, buổi sáng trông xinh phải biết. Không e dè, tôi hùng hổ vặn chìa và đẩy cửa bước vào trong. Một cơn gió lạ thổi nhẹ qua, bụi thi nhau tới tấp đậu vào mặt tôi. Ho sù sụ. Bên trong nhà cũng bình thường, điện nước đầy đủ. Chỉ mỗi tội cái thứ chi cũng được làm bằng gỗ, mà làm bằng gỗ không chăm sóc gì cả thì nhìn tối om, như nhà ma ấy. Mà... thôi kệ, có chỗ ăn ngủ là tốt rồi, dọn dẹp sơ trước rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đặt hành lý xuống sàn gỗ gần cửa, tôi bắt đầu săm soi qua các ngóc ngách. Sau khi tìm được căn phòng vô cùng quan trọng đối với tôi thì mới yên tâm bước ra ngoài: WC. Thật tình mà nói, hệ tiêu hóa của tôi vô cùng tốt, đạt chức năng chuẩn trên thế giới, ấy nhưng mà hệ bài tiết thì lại có vấn đề trục trặc trầm trọng, cho nên... (thôi, ba chấm là tự hiểu được rồi). "Ủa? Hành lý mình đâu ta?" - tôi buột miệng thắc mắc khi ra ngoài cửa lấy hành lý thì tất cả vali, túi xách của tôi đều biến mất. Trộm? Ở đây có trộm? À, ra thế!! Chúng bây ngon lắm, dám lấy đồ của "Yunho-ssi", ta là ta đã học Hapkido đấy nhá. Đoạt giải khuyến khích toàn quốc đấy nhá, mà cái ngày đó, vì đêm hôm trước ta ăn nhiều quá đến giờ thi lại bị đau bụng (e hèm, như đã nói, hệ bài tiết không nằm trong chuẩn quốc tế) cho nên mới thua thôi. Không thì ta đã hạng II đấy nhá. Tôi thủ thế, căng mắt lên cảnh giác, ngó nghiêng và bước chân chỉ bằng ngón, thật nhẹ. Tiếng động? Không có tiếng động nào. Bóng người? Không có bóng người nào. Dấu hiệu đột nhập? Không có dấu hiệu nào. Vali, túi xách? Có một vali và hai túi xách dưới chân cầu thang. "Chết tiệt!" - tôi thở phào đứng thẳng người dậy khi thấy hành lý mình nằm chễm chệ dưới chân cầu thang. Chắc ban nãy tôi để đó mà không nhớ. Ôi, trí nhớ của nhân tài đôi khi cũng bị mai một đi chút đỉnh. Xách hành lý lên cái cầu thang gỗ ọp ẹp như muốn sập tới nơi, tôi cảm thấy có chút gì kỳ lạ. Sao hành lý mình tự nhiên lại nặng lên thế này? Nặng quá!! Tôi đặt tất cả xuống và nhìn cho kỹ, thì giật mình phát hiện trên hành lý tôi toàn là đất với đá không hiểu ở đâu ra. Ngước mặt lên trần nhà xem xét, không có dấu hiệu sụp đổ gì, cộng thêm việc nãy giờ tôi chẳng hề nghe thấy một tiếng động nào ngoại trừ tiếng bước chân nặng nhọc của mình. "Hey!" - tôi nói lớn - "Có ai ở đây không?" Im lặng, tiếng tôi vang vọng khắp căn nhà gỗ. Các cửa sổ đột nhiên mở ra đóng vào đập liên tục. Những cơn gió thổi vào từng hồi, từng hồi. Vẫn không có ai. Tôi đứng im xem xét tình hình một lúc rồi bỏ mấy cục gạch ra và tiếp tục xách hành lý lên lầu. Phòng ngủ đèn sáng trưng, đẹp như khách sạn 4 sao. Tôi khệ nệ đặt hành lý lên bàn. Đột nhiên... "Rầm!" Cánh cửa phòng đóng sập lại làm tôi giật bắn. Gió? Làm gì có miếng gió nào ở đây? Tôi chỉ vừa mở máy lạnh, bước lại gần cửa và xoay nắm đấm, cửa không mở. Bị khóa ngoài rồi. "Ê!" - tôi lại gào lên - "Thằng nào giỡn ngu vậy? Mở cửa coi! Giỏi thì vào đây đấu tay đôi như hai thằng đàn ông chân chính đi!" Ngay lập tức, lời khiêu chiến của tôi đã khiến cánh cửa tự động xịch mở. Nhưng lại không một bóng người. Căn nhà vắng tanh, nằm cách khá xa trung tâm Chungnam, nếu ai đó có ý đồ xấu với tôi thì thật dễ dàng. Nếu có, thì tôi sẽ viết một bài báo từa tựa như: "Jung Yunho, một sinh viên tài năng ngành báo chí, thông tin cá nhân xin liên hệ: http://www.jungyunhossi.edu.com để biết rõ hơn về người sinh viên xuất sắc đã giành 3 học bổng này, vừa lập một chiến công lớn. Trong thời gian anh thực tập tại căn nhà hoang ở xa Chungnam, một nhóm thanh niên khoảng 7, 8 người trông thấy anh, từ lòng ngưỡng một chuyển sang tà tâm, đã nhốt anh trong phòng ngủ với ý định không trong sáng. Nhưng anh, Yunho-ssi, người mém đoạt giải II Hapkido toàn quốc đã dạy cho nhóm thanh niên này một bài học đích đáng. Sau đó, nhóm thanh niên này đã được Yunho-ssi cho phép làm thành viên trong fanclub của anh nhưng không miễn phí hàng quý." Nhưng thật không may, chả có thằng côn đồ nào tìm tôi để chiêm ngưỡng sắc đẹp cả. Tôi lại khép cửa và soạn đồ trong hành lý ra, hí hửng chạy vào thử bồn tắm mới sau khi cọ rửa sạch sẽ. Ngắm mình trong gương, tôi khẽ thở dài. Nghĩ đến những chàng trai đến tuổi này tập tành ngày đêm mà vẫn không có được thân hình và gương mặt sáng ngời như tôi thì thật đáng thương. Nhìn đi, cơ vừa láng vừa chắc, thế nào cũng có khối người thèm muốn. Nghĩ đến đó, tôi khẽ rùng mình sợ hãi cho an nguy của mình sau này. Phải ăn mặc kín đáo khi ra đường mới được. Ngâm mình trong bồn nước tắm thật thư giãn. Đột nhiên, nước trong bồn nổi bọt. Ủa? Kỳ vậy ta, tôi nhớ rằng mình đã không làm bậy trong bồn cơ mà. Sau khi xem xét chỗ nổi bọt một hồi thì tôi thở phào khi thấy nó không bắt nguồn từ cơ thể mình mà tự nhiên sủi bọt. Tôi với tay lấy lọ nước thơm dùng trong bồn tắm ra và nhìn kỹ hiệu: "À, chai này được!" - gật gù, lần sau tôi sẽ mua tiếp nhãn hiệu này. Đáng ra họ nên quảng cáo mới đúng. Ấy nhưng mà nó lại sủi bọt liên tục không ngớt. Hay nước ở đây bị gì nhỉ? "Huuuuuu........!" - một tiếng gì đó thoang thoảng đột nhiên vang lên sát tai tôi, một hơi lạnh phả nhẹ vào gáy. Không có ai. Đột nhiên, tôi nghe tiếng ai đó trò chuyện, những tiếng nói thoang thoảng và văng vẳng như từ nơi xa xăm nào đó. "Hyung!" - một giọng nói trầm vang lên nhè nhẹ - "Sao thằng này lỳ gớm, nó không sợ." "Chậc, dở quá, coi hyung nè, phải áp sát một chút!" - giọng khác nhẹ hơn, thoảng hơn đáp lại đầy tinh ranh. Rồi đột nhiên, hơi lạnh nào đó lại áp sát người tôi và phà vào ngực. Lạnh ngắt. Tôi ngơ ngác nhìn quanh. "Thấy chưa!" - giọng nói trầm ban nãy lại vang lên nhè nhẹ - "Coi cái mặt nó đần ra kìa, có biết gì đâu!" "Chắc tên này ngu quá không hiểu chuyện!" - giọng nói kia nhẹ nhàng trả lời - "Chơi bài ngửa luôn đi Chunnie!" "Vâng!" Tiếng vừa dứt, lập tức trước mặt tôi xuất hiện hai bóng mờ mờ, ảo ảo tựa như nước trong. Rồi đột nhiên, một bóng bay đến trước mặt tôi và lè lưỡi. Tôi mở to mắt nhìn đầy kinh ngạc. "MA NÈ~~~!" - con ma đó (nó tự nhận) gào lên bằng giọng trầm ban nãy, trông đẹp trai và hơi tròn tròn, chắc chết lúc ăn uống đầy đủ. Tôi vẫn giương mắt nhìn. Con ma đó quay lại đồng loại phía xa xa, còn chưa xuất hiện hết: "Hyung, sao thằng này nó ngu quá!" "Này!" - tôi đanh giọng - "Tôi có 3 học bổng rồi đấy nhá, sinh viên xuất sắc đấy nhá, ngu gì mà ngu!" - rồi trừng mắt nhìn con ma trước mặt. Con ma đó thấy tôi trừng mắt, giật bắn lên và bay thẳng lên trần nhà, lộn mấy vòng rồi chui tọt vào bồn tắm, hòa trong nước và sủi bọt ầm ĩ. "Chunnie!" - con ma còn lại kêu lên tiếng lanh lảnh - "Đừng sợ, có hyung ở đây mà! Nè, nhát phải nhát thế này!" - Dứt lời, con ma còn lại hiện lên rõ hơn và bay thẳng đến chỗ tôi khiến tôi té nhào xuống bồn tắm. Nước văng tung tóe. Lồm cồm bò dậy, tôi vừa vuốt hết nước trên mặt thì con ma trờ sát mặt tới kêu: "Grừ...ừ.....~~~~!" - mặt nhăn lại và trầm giọng xuống, nhưng vẫn trong trong. Lúc này tôi mới nhìn kỹ mặt con ma thứ hai, tuy trắng bệnh và trong suốt nhưng vẫn thấy rõ từng nét trên mặt khuôn mặt đó. Lần đầu tiên tôi phải công nhận có một người đẹp hơn mình. Mắt to tròn, gương hơi xương chút xíu thôi, đôi môi trong suốt đầy gợi cảm và cái mũi nhăn nhăn trông thật đáng yêu. Tôi ngẩn người ra nhìn một lúc rồi lấy hết can đảm nói: "Ma ơi, sao cậu đẹp thế này!" Con ma hơi sững ra một chút, nó không nhăn mũi và kêu "grừ grừ" nữa, lông mày nhướn cao, một bên mép hơi nhếch lên: "Chunnie à!" - con ma nói. "Dạ!" - con ma tên Chunnie từ từ ló đầu ra khỏi bồn tắm, lấy bàn tay chỉ tròn như một cục nước trong đưa lên che mặt rồi bay ra phía sau con ma còn lại. "Nguyên tắc của mình là không dọa mấy thằng đã tâm thần sẵn rồi!" - con ma thở dài và đưa bàn tay cũng tròn như khi đep găng tay giữ ấm ra để nắm lấy tay con ma Chunnie rồi kéo đi. "Ấy khoan!!!" - tôi gào lên - "Ma ơi, nhà... à, ý tôi là mộ cậu chỗ nào vậy?" Con ma dừng lại, đưa tay lên miệng che cười khúc khích: "Ra nghĩa trang rồi biết!" Đôi mắt như ánh lên chút vẻ gian tà bí hiểm, nhưng không sao, đó mới là ma chứ. Tôi thả người lại trong bồn tắm, mơ mộng, hình như con ma vừa nói: "Ra nghĩa trang đi cho dễ xử! Trả thù cho Chunnie ha! Lúc đó biết sợ hay không liền!" Hình như thế, nhưng thôi, mặc kệ. Cần quan tâm làm gì, nhớ lại mặt của con ma ban nãy. Thật đáng yêu hết sức! Đầy vẻ bí ẩn cần khám phá, ma mà! Sao em ma lại vào lúc mình đang tắm nhỉ? Chắc hẳn em ma cũng rất thích tôi rồi! Cơ thể chuẩn và gương mặt sáng láng, đẹp trai thế kia cơ mà. Mình quyến rũ cả ma ư? Thật là tội lỗi! Nhưng... em ma cũng đẹp nữa, thế thì chọn em ma cũng được, lại không cần làm thẻ thành viên lôi thôi. Dựa vào bồn tắm, mắt lim dim mơ màng đến em ma xinh đẹp ban nãy. Một lát nữa thôi, tôi sẽ ra nghĩa trang tìm em ma xinh đẹp. PART 2: Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, tôi lại nhìn mình một lần nữa trước gương để chắc chắn rằng, mình trông thật quyến rũ khi bước ra ngoài. Không biết em ma xinh đẹp chết vào thời kỳ nào, nhưng trông cũng hiện đại đáng yêu. Tôi chọn một bộ áo thun quần jeans trông bụi bụi và khỏe mạnh. Như thế mới dễ cử động và tham quan thế giới của em. Để xem, tôi lựa nước hoa mùi Aqua của Bvlgari, nhè nhẹ, thoang thoảng và quyến rũ. Xong! Nhoẻn một nụ cười đầy thu hút trước gương, chậc, tôi đẹp quá! Đi tìm em thôi. Khóa cửa cẩn thận để tránh bị trộm viếng, tôi đĩnh đạc bước ra khu nghĩa trang sát bên nhà. Cỏ mọc lên xanh mướt, những tấm bia cũng không bị bể hay sứt mẻ gì. Sạch tưng không một chút bụi, chỉ có điều chả có tấm bia nào có tên. Bước vào trong nghĩa trang thì trời đã ngả chiều, sắp tối rồi sẽ nguy hiểm, nhưng không sao, em ma thích tôi cơ mà, em ma sẽ bảo vệ tôi. Nghĩ đến đây lòng phấn khởi quá mức, tôi liền bước nhanh vào giữa nghĩa trang qua những làn mộ trắng. Nhưng làm sao để gặp em nhỉ? Sao em chưa xuất hiện? Ngồi đây chờ vậy! Nghĩ là làm, tôi ngồi xuống một phiến đá trắng vuông vức gần đó. Chắc hẳn em đang nhớ tôi lắm. Trời đã ngả chiều hơn, tôi đành phải lên tiếng: "Em ma ơi!!!!" Em phải gặp tôi ngay, đến tối ở đây mùi đất ẩm sẽ nồng hơn, như vậy em sẽ không còn bị mùi nước hoa đầy quyến rũ của tôi hấp dẫn nữa. Mà tối rồi thì sao em thấy tôi mặc đồ đẹp thế nào đến gặp em. Hay em đi vắng nhỉ? Tôi không biết sao, đành phải kêu lớn: "Chunnie, ra đây biểu!" Loạt soạt đâu đó một cơn gió thổi qua nhè nhẹ. Rồi im bặt. "Chunnie!" - tôi lập lại, giọng đanh hơn. Một lùm cây gần đó lao xao rồi lại im re. Tôi bước đến gần lùm cây đó và dậm mạnh chân: "Ra đây ngay!" Một bóng ma từ từ hiện ra sau mấy tán lá thấp lùm xùm, run rẩy. Con ma Chunnie tay đang nắm chặt lấy mấy tán lá, trong suốt, mặt méo xẹo. "Em ma của ta đâu?" - tôi hỏi. Con ma Chunnie lắc đầu. "Ở đâu?" - tôi gằn giọng, trừng mắt với nó. Con ma Chunnie co rúm người lại, run run chỉ bàn tay trong suốt ra phía sau lưng tôi. Hí hửng quay lại, tôi nói: "Chào em........." Bất chợt, tôi giật bắn, trước mặt tôi không phải em ma xinh đẹp mà là một con ma sói, ý tôi là con sói chết rồi biến thành ma. Nó nhe nanh grừ tôi một lúc rồi phóng thẳng tới. Gió mạnh khiến tôi té nhào ra phía sau, đập lưng lên một phiến đá khác ê ẩm. Xung quanh không biết từ đâu rộ lên những tiếng cười ghê rợn. Từ các bia mộ nổi lên hàng loạt các con ma, chúng nó thi nhau cười chọc quê tôi. Tôi lồm cồm bò dậy, con sói lại lập tức phóng tới, cắn phập vào tay tôi, không đau, nhưng lạnh buốt như thể vừa đưa tay qua một chiếc máy làm đông vậy. "Grừ...ừ....!" - con sói lại grừ giữa không trung đầy phẫn nộ. "Ấy ấy, tao có làm gì mày đâu!!!" - tôi xua tay giảng hòa. Nhưng con sói đời nào thèm nghe, nó lại phóng tới vờn tôi tơi tả. Một lúc sau, khi tôi đã mệt không còn hơi sức nào để thở thì con sói chết toi đó mới dừng lại, trời sụp tối hẳn. Xung quanh bùng lên những tia sáng xanh kỳ bí. Nó không giống lửa ma trơi, nhưng lại sáng rực cả một khu nghĩa trang. "Thôi nào Sói cưng, lại đây!" - giọng ai đó lảnh lót vang lên, chất giọng quen thuộc. Em ma! Tôi lập tức đứng dậy, vuốt tóc cho chỉnh tề, sửa soạn lại quần áo và quay ra tìm em. Em đang đứng, à không, em bay ở một phiến mộ cách tôi không xa, vuốt ve con sói. Con sói ngoan ngoãn nằm im cho em xoa đầu, tuy vậy vẫn nhìn tôi gầm gừ miết. Tôi bước lại gần em một cách đĩnh đạc, nói: "Chào em, anh không làm gì con vật cưng của em hết!" "Có!" - em thong thả trả lời - "Hồi nãy anh ngồi lên mộ của nó làm nó không thở được!" "Ủa?" - tôi ngớ người ra - "Ma cũng cần thở hả?" "Chứ sao! Người có cách thở của người, ma có cách thở của ma!" - em đanh giọng - "Anh coi thường bọn này à?" "Đâu có!" - tôi xua tay phân bua, đánh trống lảng - "Em tên gì?" - tôi dùng nụ cười quyến rũ nhất của mình để hỏi. "Jae Jae hyung!" - giọng con ma Chunnie vang lên trước khi em kịp trả lời. Tôi lập tức quay lại trừng mắt nó. Nó lại run rẩy và phóng vọt đi đâu đó. "Anh kia!" - em đanh giọng - "Anh còn dám bắt nạt Chunnie một lần nữa thì biết tay tôi! Chunnie à, có gì vậy, cứ nói đi!" "Có...!" - con ma Chunnie lại hiện lên ở phía xa xa - "Tiểu ma vương sắp đến rồi!" "À đúng!" - em nhoẻn miệng cười - "Min Min sắp đến!" "Em cười đẹp quá!" - tôi buột miệng, nhìn em say đắm. Em bất chợt lại nhếch mép lên, nhìn tôi ghê sợ, à không, nhìn tôi đầy kinh ngạc, chắc hẳn em đang bối rối. Em lắc đầu rồi bay ra chỗ con ma Chunnie. "Chunnie à! Kiểu này chán quá! Sao con người lại đưa mấy kẻ tâm thần trước khi bị chúng ta dọa đến đây cơ chứ!" - em thở dài. "Jae Jae!" - tôi mỉm cười khi em nói vậy - "Ừ, anh điên mất rồi! Anh điên vì em, vì sắc đẹp và nét dịu dàng của em." "Ôi~~~~~~!" - tất cả con ma xung quanh đều gào lên, rồi lăn đùng xuống mộ của mình. Em và con ma Chunnie bỗng nhìn nhau, rồi ôm nhau chặt cứng, run rẩy: "Thôi, ghê quá! Chờ Min Min vậy!" "Min Min là ai? Em lại có ai ngoài anh sao?" - tôi khẽ cau mày, giận dỗi. Em chưa kịp phản ứng gì, thì đột nhiên một luồng gió mạnh thổi ào đến, làm tôi té chúi nhủi. Ngẩng lên xem, một con đại bàng đang nhẹ nhàng hạ cánh xuống một ngôi mộ gần đó, miệng cắp theo một con nhái rồi thả xuống. Xin lưu ý cho, tất cả đều là vong hồn. "Chào mọi người!" - một giọng khác vang lên, cũng trong trẻo. Từ trong không khí, một thanh niên dáng người cao cao xuất hiện, nhưng đó là con người, không phải ma. Ngay khi người đó vừa hiện ra, con nhái lập tức bay thẳng vào gặm lấy tay áo rồi bấu chặt bốn cái chân trong suốt lên tay cậu ta. "Nhái nhái, ngoan nào!" - cậu thanh niên đó nhẹ nhàng gỡ con nhái ra khỏi tay mình nhưng vô dụng, thở dài rồi nói - "Zhen zhen ơi!" Như hiểu ý, con đại bàng bay đến và vỗ cánh phành phạch ra sức lôi con nhái ra khỏi tay cậu thanh niên. Phải mất thời gian khá lâu, khi con nhái có vẻ đã mỏi... răng thì nó mới chịu buông. Buồn bã, nó quay sang gặm đến chân con đại bàng, và nhây nhây. Lúc này tôi mới rời mắt khỏi 2 con vật lạ lùng và để ý xung quanh, mọi con ma đều trồi ra khỏi mộ, và cúi đầu chào người thanh niên này. "Min Min!" - em ma xinh đẹp của tôi khẽ cười và nhẹ nhàng bay đến - "Hyung chờ em nãy giờ!" "Hôm nay có gì mà hyung vui vậy?" "Eo ôi!" - em nhún vai - "Vui gì, hyung bị dọa một phen chết khiếp." "Gì?" - người thanh niên tên Min Min tròn mắt hỏi - "Ai dọa được hyung tài thế? Dọa làm sao?" "Ghê lắm Min Min!" - con ma Chunnie từ đâu bay lại, khều khều vai Min Min - "Hôm nay có người dọn đến biệt thự nữa, mà bị tâm thần sẵn rồi!" "Vậy thì có gì để sợ? Hay tại lúc nào hyung cũng sợ hết?" - Min Min lên tiếng chọc Chunnie. "Không có đâu mà~~~!" - con ma Chunnie xịu lông mày xuống và xấu hổ bay lòng vòng. "Thế này!" - em phì cười trước thái độ của Chunnie - "Tự nhiên có thằng tâm thần tỏ tình với hyung!!!" "Gì?" - Min Min hét lên - "Thằng nào đần vậy???? Hyung có cái gì mà thích chứ? Vừa dữ vừa quậy, lại còn là ma....." "Này!!!" - Jae Jae trề môi ra, xịu lông mày xuống y như Chunnie ban nãy - "Em giỡn mặt hả?" "Đâu nào!" - Min Min rụt vai, lè lưỡi cười rồi quay sang nhìn tôi từ đầu đến chân - "Đây chắc hẳn là vị tâm thần được đề cập ban nãy! Anh có ý đồ gì với ma Jae Jae nhà tôi thế?" "Cậu là gì của Jae Jae?" - tôi nghiêm giọng hỏi. "Đừng có tự tiện gọi tên người ta!" - em ma kêu lên. "Tôi là người cai quản ở đây!" - Min Min mặc kệ em, nói - "À, thật ra thì thủ lĩnh ở chỗ này là Jae Jae hyung, nhưng tôi chịu trách nhiệm giám sát vài khu nghĩa địa, đây là một trong số đó." "Mà cậu là gì mới được? Quyền lực đâu ra mà lắm thế?" - tôi hỏi, giọng khá bực mình khi biết tên nhóc nhìn mặt non choẹt này lại nhiều quyền lực hơn em ma của tôi. Nhỡ đâu mai mốt tôi lấy em, thì tôi cũng dưới quyền nó sao. "Đại thiếu gia của Diêm Vương đấy!" - con ma Chunnie hí hửng chen vào - "Min Min ở dưới đó quậy quá, Diêm Vương chịu đâu có nổi, đuổi lên đây cho cai quản vài thứ, quậy đỡ chướng mắt đó mà." - con ma Chunnie có vẻ rất thích thú với việc kể tội Min Min. Min Min quay sang trề môi nhìn nó, rồi nói: "Hyung chọc em đi, tí nữa em bắt hyung phải lết thết theo tên này bây giờ." "Ấy....!" - con mà Chunnie nhìn tôi hốt hoảng - "Hyung đùa mà~~!" - rồi nó xịu mặt xuống, phóng vụt lên trời, bay lòng vòng lòng vòng và đáp sau lưng em ma của tôi, dụi mặt vào em. "Thôi, về đề tài cũ!" - Min Min có vẻ hết hứng thú với việc hăm dọa Chunnie, nó hỏi - "Anh có ý đồ gì với con ma nhà tôi?" Tôi nhìn em, e thẹn, nói ra có làm em bối rối không, có ngượng không? Phải nghĩ cho em chứ, tôi là người tinh tế mà. Nhưng, trước sau cũng phải nói, thôi thì nói sớm cho em biết rằng tôi cũng thích em nhiều như em thích tôi vậy. "Ý đồ là sao?" - tôi kênh mặt lên - "Tôi thích em ma." - vừa nói vừa liếc tìm em ma nhưng không thấy đâu. "Em ma?" - Min Min tròn mắt hỏi. "Ừ, em ma Jae Jae xinh đẹp." - tôi tự hào trả lời. Đại thiếu gia của Diêm Vương vừa nghe xong, lập tức gập bụng xuống, đưa tay chộp lấy con nhái bên cạnh và đập liên tục xuống đất. Bị đau, con nhái ma liền ngẩng cổ lên nhìn con đại bàng cầu cứu, vậy là con đại bàng lại bay xuống và quắp con nhái đi. Còn thằng nhóc non choẹt kia vẫn gập bụng và đập tay liên tục xuống đất. Khốn kiếp ở chỗ, nó làm thế để nén cười. "Thôi thôi được rồi...!" - tên nhóc đã hết cười, đứng thẳng dậy và nói - "Vậy... tôi... thấy hai người một đôi cũng được." "CÁI GÌ? ĐƯỢC CÁI GÌ MÀ ĐƯỢC?" - ngay lập tức, em ma của tôi và con ma Chunnie đồng thanh hét lên, bay vù vù quanh thằng nhóc Min Min đầy bức xúc. "Từ từ nghe em nói đi." - Min Min xua xua tay chắn gió để cả hai lặng xuống - "Tên này thích Jae Jae hyung như vậy là được rồi, tí nữa mình sẽ thử lòng thành của hắn, nếu đạt thì tốt, không thì đuổi về. Với lại, hắn sắp chết rồi. Vài ngày nữa chết rồi." "Gì? Sao chết?" - tôi tròn mắt hỏi. "Chả hiểu." - Min Min cau mày - "Tôi thấy hình như anh chết ở đây, chôn ở đây, vì sao chết ta? Tôi không thấy rõ." Tôi sắp chết. Thế giới này sắp mất đi một nhân tài tuyệt thế, mất đi một mỹ nam của toàn xã hội, mất đi một con người đầy năng động của ngành báo chí. Ôi, đời thật bất công với xã hội. Tôi sinh ra chưa kịp giúp đỡ gì thế giới đã phải chết đi để giúp đỡ thế giới bên kia. Ôi, đời! Bất công cho những ai chưa kịp đóng hết phí của quý này, họ sẽ lấy tiền đó làm đám tang cho tôi, mà những ai không đóng phí sẽ không được dự. Thật tội nghiệp cho nhân gian! Còn tôi. Chết đi, tôi sẽ được em nâng niu chìu chuộng. Thật sung sướng! "Sắp nửa đêm rồi!" - một con ma nào đó kêu lên cắt đứt suy nghĩ của tôi. Cả bầy ma quanh đó đang vui vẻ đột nhiên tán loạn. Tất cả lập tức chui tọt vào mộ của mình và gần như biến mất. "Ma mà sợ nửa đêm hả?" - tôi ngạc nhiên hỏi. Em ma xinh đẹp của tôi lo lắng giải thích: "Nửa đêm là lúc những linh hồn ác độc, tội lỗi trỗi lên mạnh nhất. Nếu hồn ma nào đàng hoàng lảng vảng ngoài mộ lúc nửa đêm, sẽ bị chúng bắt và hút lấy trở thành năng lượng cho mình. Đôi khi những hồn ma vô tội sẽ bị dụ dỗ và trở nên ác độc. Min Min ra ngoài vào lúc này là để giữ an ninh cho cộng đồng quanh đây. Khu này người chết nhiều, lại chưa kịp đầu thai hết, nên nguy hiểm lắm. Con người cũng dễ bị bán linh hồn cho chúng hoặc bị hãm hại." "Hèn chi những người sống ở biệt thự không dám sống lâu." - tôi gật gù ra vẻ hiểu biết. "Đâu nào." - em ma che miệng cười khúc khích - "Đó là do tôi dọa đó. Mấy người ở đây làm buổi tối tụi này không mở tiệc được, khó chịu lắm." Tôi phì cười, em thật xinh! "Sao em không vào mộ mình đi, sắp nửa đêm rồi!" - tôi lo lắng hỏi. "Tôi và Chunnie là người bảo vệ ở đây, làm sao mà núp đi được." - em nhún vai. "Gì? Con ma yếu nhớt đó mà bảo vệ được ai?" - tôi ngạc nhiên. "Đừng coi thường, những hồn ma được chỉ định bảo vệ đều là những người đặc biệt, khi còn sống, họ thấy được khoảnh khắc mình chết rất kinh khủng, nên bù lại họ có sức mạnh." "Anh kia!" - đột nhiên Min Min lên tiếng - "Bài kiểm tra dành cho anh để được tiếp cận Jae Jae nhà tôi: ở ngoài này qua đêm nay còn nguyên vẹn." "Dễ mà!" - tôi mỉm cười - "Tôi không phải loại người dễ bị cám dỗ." "Đừng nói sớm quá!" - Min Min che miệng cười. Tôi quay sang em nói: "Tôi tên Yunho, là một nhân tài ở thế giới con người!" - mỉm cười nhìn em - "Cho phép tôi tán tỉnh em chứ?" "Chuông nửa đêm sắp điểm rồi!" - em mỉm cười cũng thật nhẹ - "Tôi sẽ cho phép, nếu như anh không quá sến như vậy." - rồi em cười phá lên và bay về phía Chunnie đang bàn chuyện với Min Min. Chậc, em không phù hợp với kiểu tấn công này rồi. Không sao, đổi chiến lược. Nhưng trước hết phải qua đêm nay đã. Em ma của tôi, Chunnie và Min Min đang tủa ra ba góc của nghĩa trang. Còn một mình tôi trơ trọi. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống phiến đá vuông và chờ đợi bài kiểm tra của mình bắt đầu. Đột nhiên, phía dưới mông bỗng lạnh buốt, tôi giật bắn người và quay xuống nhìn. Con sói ban nãy đang gầm gừ nhìn tôi đầy thù hận, nó bay ra ra khỏi ngôi mộ của mình, phóng đến làm tôi té nhào một lần nữa, rồi ngúng nguẩy từ từ bay ra góc trống còn lại của khu nghĩa địa. Thì ra nó cũng là một thần hộ mệnh. Bây giờ thì ngồi trên mộ nó cũng không sao rồi. Yên tâm, tôi ngồi xuống. Ngay sau đó, ánh sáng xanh huyền bí xung quanh khu nghĩa trang vụt tắt. Chỉ còn lại một màn đêm thăm thẳm và tiếng những cơn gió ào ạt bay qua. Một đêm có lẽ sẽ không yên bình. PART 3: Một mình tôi ngồi trên phiến đá vuông mộ con sói trong màn đêm đen thăm thẳm không chút ánh sáng le lói nào. Đáng ra ban nãy không nên sĩ diện mà mang theo cái áo khoác, nửa đêm chẳng biết ma cỏ kiểu gì mà lạnh run thế này. Bây giờ mà chạy vào nhà lấy cái áo rồi chạy ra thì thật mất mặt, em sẽ cho rằng tôi không đủ can đảm và dũng khí để bảo vệ em. Jae Jae ma của anh, anh hứa bảo vệ em an toàn đầy đủ. Jae Jae ma của anh ơi.... ....... Em đứng ở góc nào ấy nhỉ??? Chết thật, không biết em đứng ở đâu thì bảo vệ thế quái nào được? Lỡ mà mình đỡ đòn giùm cái thằng nhóc mặt non choẹt láo lếu kia thì uổng công. Đỡ hộ cho con sói chết bầm cũng không được. Mà... con ma Chunnie gì gì đó lỡ may gặp nó chỉ vướng tay vướng chân. Em ma ơi~~~~! Đột nhiên, tôi té nhào ra sau. Kinh nghiệm cho biết vừa có con ma nào đó tấn công. Đứng thì bị tấn công nhiều, thôi thì ngồi xuống cho lành chuyện. Tôi đưa tay mò mẫm tìm cái mộ của con sói rồi ngồi lên bình thản. Bây giờ gần như đã là lúc bọn nó thật sự tấn công. Những tiếng gió hú vang vọng, rền rĩ từng hồi giữa đêm khuya vắng tĩnh lặng khiến cho những ai ngồi ngoài đây dễ dàng run lên bần bật vì sợ. Chẳng mấy chốc, bọn vong hồn từ phương khác đến đã phát hiện ra mùi con người trên mảnh đất của chúng, chúng hú lên hoang dại và đầy thích thú. Chúng tập trung lại quanh phiến đá vuông ngôi mộ con sói và lượn lờ qua lại đầy thích thú. Những con ma bắt đầu hiện lên những hình hài. Xung quanh nghĩa trang giờ đây sáng rực lên những ngọn lửa ma trơi đầy bí ẩn và quái dị. Ngọn lửa nửa đỏ nửa trắng cứ vụt cháy rồi vụt tắt liên tục và lơ lửng ngày càng gần tôi. Thỉnh thoảng, chúng cứ trờ sát tới như muốn nuốt gọn tôi vào trong ngọn lửa ấy. Nhờ ánh sáng leo lét ma quái đó, tôi nhìn rõ được hình hài của bọn ma. Không khác gì những hồn ma tôi đã gặp, chỉ có điều, gương mặt chúng hiện lên những nét tàn độc và xảo trá. Một tên cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi đầy thích thú. Rồi đột nhiên, nó áp sát vào tôi, quấn lấy tôi bằng luồng gió lạnh buốt. "Xê ra!" - tôi đanh giọng lại. Con ma đó không phải Chunnie, đương nhiên lời nói của tôi chẳng ăn nhằm gì. "Bọn bây xê ra mau!" - tôi mặc kệ, tiếp tục ra lệnh. Chúng tiếp tục cười phá lên và bu lấy tôi, nhe những hàm răng trong suốt và nhễu nhão vây lấy tôi. "Cái lũ này...!" - tôi quơ tay - "Bực mình quá, nước hoa bay mùi hết bây giờ!" Bọn ma hơi khựng lại một chút rồi lại cười phá lên. Ánh lửa ma trơi ngày càng nhiều khiến cho khu nghĩa địa càng trở nên đáng sợ, nhưng nhờ đó tôi lại thấy rõ hơn những thứ từ phía xa. "Xê ra đi!" - tôi nói. Chúng vẫn lỳ lợm. Bực mình, tôi đứng phắt dậy và gào lên: "TỤI BÂY CÓ CÚT RA CHO TAO TÌM EM MA KHÔNG HẢ??!!!!" Bọn chúng giật bắn và hơi sững lại. Ánh lửa ma trơi giúp tôi thấy được mấy góc của thần hộ mệnh, em đứng ở góc phải. Một tên quay lại nhìn về hướng tôi tìm em ma, em đang nhìn tôi đầy xúc động, chắc hẳn em xót lắm. Không sao đâu Jae Jae, anh ổn mà! Đột nhiên, tên bay trước mặt tôi đáp xuống đất và bắt đầu biến hình thành con người. Rõ ràng hơn bao giờ hết, có da thịt, có cảm xúc trên mặt, và tôi có thể chạm vào. Nó biến thành em ma lúc còn sống. "Jae Jae...!" - tôi ngẩn ra nhìn. "Anh...!" - Jae Jae cất tiếng gọi thật nhẹ và trong - "Đi với em nha anh!" "Đi đâu hả em?" - tôi vẫn trơ mắt nhìn Jae Jae chăm chăm - "Sao em đẹp thế?" "Anh đừng nói vậy, em ngại!" - Jae Jae khẽ cười, cúi gằm mặt dưới ánh lửa lập lòe. Xấu hổ sao mà dễ thương quá! Lửa nơi đây sao bỗng trở nên thật lãng mạn và nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện càng tô thêm vẻ đẹp nhẹ nhàng và e thẹn của Jae Jae. "Anh ơi...!" - Jae Jae gọi tôi - "Sắp sinh nhật em rồi anh...!!!" "Ừ ừ, em muốn gì, anh mua cho!" - tôi mỉm cười, nhìn em say đắm, đưa tay lên vuốt nhẹ mặt em. "Em... em..." - Jae Jae lại ngập ngừng, cúi gằm mặt, gục đầu vào ngực tôi - "Em... em muốn anh à!" "Em muốn anh hả?" - tôi đưa tay lên xoa đầu Jae Jae - "Dễ mà!" "Thiệt hả anh?" - Jae Jae ngẩng mặt lên đầy mong mỏi. "Thì anh bảo là dễ thôi, gì anh không được, chứ cái đó thì dễ lắm!" - tôi khẽ cười - "Ở trên Seoul, trong fanclub của anh họ làm búp bê và hình ảnh của anh nhiều lắm, em muốn bao nhiêu cũng có." Jae Jae hơi khựng lại một chút, rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Hông! Hông chịu đâu! Em muốn anh thật à!" - vừa nói, Jae Jae vừa chỉ nhẹ vào ngực tôi. "Cái đó thì cũng dễ!" - tôi lại cười - "Khi nào anh yêu em thì tự động anh là của em thôi à!" "Chứ... trước nay anh hổng yêu em sao?" - Jae Jae giận dỗi. "Ồ, anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ." - tôi nhìn Jae Jae thật dịu. "Vậy còn chờ gì nữa!" - Jae Jae bực bội dậm chân. "Nhưng anh yêu Jae Jae ma cơ mà!" - tôi chỉ tay về phía em ma của tôi, mặt tỉnh bơ. "Anh này... kỳ quá!" - Jae Jae la lên - "Sao người lại thích một con ma? Em là người mà không thích sao? Em đẹp nè, em dễ thương nè, em lại là người nữa!" "Người...!" - tôi nhe răng - "Người thì sao? Anh cũng là người nè. Em có da thịt, anh cũng có da thịt nè. Cái gì em có mà anh không có đâu? Chưa kể da thịt em mềm xèo, đâu có chắc bằng anh. Em cũng không cao bằng anh, vậy thì có gì khác biệt? Với lại... mấy đứa con gái trong trường thích anh cũng dẹo như em vậy, thế thì vui vẻ gì nữa?" Jae Jae trước mặt tôi trợn mắt lên nhìn trân trối. "Bởi thế, Jae Jae ma mới dễ thương, cần khám phá. Chứ em thì cần gì phải khám phá nữa, tự khám phá mình còn hay hơn." - tôi cười đểu. Jae Jae trước mặt tôi sa sầm lại, mỏng dần đi và bắt đầu trở lại thành con ma ban nãy. Thôi, không sao, cũng xem được em lúc còn sống, tốt rồi. Bọn ma bắt đầu nổi giận, chúng bị tôi trêu đến tức không chịu nổi thế kia thì giận cũng phải. Thật tình, thâm tâm tôi không muốn chọc tức chúng đâu, mém chút nữa là tôi bị Jae Jae người cám dỗ rồi. Nhưng mà tôi vô tình lướt qua thấy em ma của tôi đang chăm chú theo dõi, mà xa xa nhìn em cũng vẫn đẹp và trong suốt thế kia thì tôi cầm lòng sao nổi. Đành phải giả đứng đắn mà lấy điểm với em. Nếu em không ở đó, chắc hẳn tôi đã hôn con ma kia một chục cái để bù lỗ việc em không được ở bên cạnh tôi lúc còn sống. Em thật xui xẻo!! Bọn ma bắt đầu bay đi vun vút, xoáy tất cả cỏ cây đất đá xung quanh tôi lên mù mịt, đồng thời vây chặt lấy tôi lạnh buốt đến tận xương. Cứ thế này thì người tôi sẽ chẳng còn sạch sẽ trước mặt em ma nữa, nhưng tình thế bắt buộc, thôi thì cứ ở dơ một bữa vậy. Đất đá bắt đầu liên tục rớt xuống người tôi ngày một nhiều, bọn ma này hình như muốn chôn sống tôi thì phải. Tôi lấy áo khoác của mình kéo lên và trùm kín đầu, mặt để không bị hít phải đất đá và ngồi thụp xuống. Không lẽ tôi lại chết trước khi em được tỏ tình với tôi sao? Nhỡ như lúc tôi chết rồi, tâm trạng vì em không tỏ tình tôi được quá cao, biến thành như bọn ma này thì sao được chứ? Tôi không rõ nữa. Đất đá nhiều quá, tôi không thở được, nhưng chắc chắn là tôi không chết rồi. Chẳng phải ban nãy tên nhóc Min Min nói vài ngày nữa tôi mới chết sao? Nếu hôm nay tôi chết đi thì có hai khả năng: một là thằng nhóc đó chơi khăm tôi, hai là nó chẳng phải con trai Diêm Vương gì hết, đồ dỏm. Jae Jae ma của anh ơi, sao em lại chơi với đồ dỏm thế kia? Ngộp quá! Tôi bị chôn vùi mất rồi. Ngộp quá! Chắc hẳn tôi chết mất rồi, cơ thể tôi bỗng nhẹ tưng như đang bay lơ lửng trên không vậy. "Mở mắt ra!" - một giọng nói trầm đục vang lên. Tôi từ từ mở mắt ra, quả thật thấy mình đang lơ lửng trên không, ánh sáng xanh ban đầu của nghĩa địa lại hiện lên, bọn ma quỷ kia biến đi đâu mất. Cơ thể tôi từ từ hạ xuống đất. "Sao lại có con người ở đây?" - giọng trầm đục đó khó chịu hỏi. Tôi quay tìm nơi phát ra tiếng nói. Lại một tên "người" khác, chắc hẳn hắn ở "dưới" lên như tên nhóc Min Min vậy. Con ma Chunnie, em ma, Min Min và con sói chết toi đang dần tiến lại tên kia. "Ai vậy?" - tôi hỏi. "Sứ giả của Diêm Vương đấy! Nhiệm vụ trông chừng Đại thiếu gia...!" - con ma Chunnie lại bép xép, bị tên sứ giả mới đến trừng mắt, nó lại rụt đầu xuống và lủi thủi bay ra sau lưng em ma của tôi. "Sao hôm nay anh lại ra đây làm gì?" - Min Min khó chịu. "Ta không đến thì đã có một xác người bị chôn sống rồi." - hắn trả lời, giọng khó chịu. "Xì...!" - Min Min quay đi, lầm bầm - "Đã là xác người thì làm sao mà sống được chứ!" "Đến giờ rồi, Đại thiếu gia về đi!" - hắn lại nói, không thèm đếm xỉa đến tôi. "Gì chứ!" - Min Min gào lên - "Vừa mới đuổi đám kia đi xong, ta chưa chơi đùa được gì hết!" "Nếu Đại thiếu gia can thiệp ngay từ đầu thì mọi chuyện xong sớm rồi. Trò đùa của cậu có thể gây chết người đấy, biết không?" "Mặc kệ!" - Min Min quay sang khoác vai Jae Jae, xem ra người dưới âm phủ có thể đụng chạm hồn ma - "Ta ở đây chơi với Jae Jae hyung, gần sáng sẽ về." "Jae Jae!" - tên Sứ giả quay sang em ma của tôi nói - "Phiền anh giúp tôi nói cho cậu ta một tiếng đi về!" Em ma của tôi lượn qua lượn lại một hồi rồi bay đến trước mặt hắn, cau mày: "Khó nghĩ quá! Để Jae Jae suy nghĩ!" Rồi em ma lại tiếp tục bay vòng vòng, con ma Chunnie hí hửng bay theo một cách thích thú. Bất chợt, em phóng vọt xuống đất, rồi trồi cái đầu lên và nói: "Tôi thích Min Min ở đây chơi!" Tên Sứ giả ngẩng mặt lên trời thở dài thườn thượt: "Tôi không phải là kẻ thích đùa giống Đại thiếu gia đâu Jae Jae!" - hắn nghiêm giọng - "Anh còn làm vậy một lần nữa, trêu ngươi tôi một lần nữa thì tôi không dám chắc mình không làm gì anh đâu!" "NÀY!" - tôi gào lên, chạy đến trước mặt hắn nói - "Ai cho cậu đụng đến Jae Jae của tôi hả? Em ma của tôi muốn làm gì, muốn chọc ai thì cứ để em chọc chứ! Cậu là cái thá gì mà quát nạt em ma thế?" "Sứ giả..." - hắn điềm tĩnh trả lời. "Thì sao?" - tôi không ngần ngại cắt ngang - "Sứ giả hả? Có tài năng gì? Hay chỉ biết trông em bé?..." "Tôi hết là em bé rồi!" - Min Min chen vào - "Chen vào để nói vậy thôi, anh cứ tiếp tục." - nó phẩy phẩy tay ra hiệu cứ tự nhiên sỉ vả. "Được!" - tôi hùng hổ trả lời nó rồi quay sang tên kia - "Có giỏi thì làm tôi chết và hồn tôi ở cạnh em ma đi!" Hắn nhìn tôi một lúc không nói, rồi quay sang hỏi Chunnie: "Thằng tâm thần nào đây?" "À...!" - Chunnie đưa nắm tay tròn vo của nó lên gãi gãi đầu rồi cười trừ, lượn mấy vòng. Thật tức quá! Lũ ma này hơn tôi cái gì mà lại kêu tôi là tâm thần miết như thế? Tôi là con người tài năng thế này... Không kiềm được cơn giận, tôi chạy đến và đấm thẳng vào mặt tên Sứ giả. "Á!" - em ma và Chunnie giật mình la lên. "ÔI MẸ ƠI!" - Min Min trợn mắt lên nhìn rồi té bật ngửa ra sau, đè lên con đại bàng đang giỡn với con nhái. "ẲNG!" - con sói đột nhiên nằm bật ngửa ra và giơ bốn chân lên trời, bất động. Xung quanh im lặng như tờ. Mặt tên Sứ giả đó sa sầm lại, nhìn tôi. Chung quanh hắn đột nhiên gợn lên những cơn lốc xoáy đen nhỏ và buốt. Min Min lập tức ngồi dậy, giải thoát cho hai con vật kia rồi chạy đến chỗ tên Sứ giả, giật tay áo hắn: "Ta đi về!" - mặt Min Min tỏ vẻ lo lắng. Tôi vẫn kênh mặt nhìn tên kia. Gì chứ ma tôi không thể đụng vào nên phải nhịn nhục, còn thứ tôi đã chạm được thế này thì ăn nhằm gì. Hapkido mém hạng II toàn quốc cơ mà! "Về thôi, ta chịu đi về rồi nè!" - Min Min lại giật giật tay áo hắn, còn hắn thì vẫn chăm chăm nhìn tôi, xung quanh, những cơn lốc xoáy đen nhỏ vẫn xuất hiện liên tục. "Yunho!" - em ma của tôi từ đâu rón rén bay lại - "Chạy đi!" - thì thầm vào tai tôi. Giọng em nghe xinh quá! Giọng em tuy lạnh nhưng vẫn trong trẻo và đầy quan tâm. Tôi hiểu rằng em yêu tôi đến chừng nào. Tôi hiểu... "Yunho!" - tiếng em lại vang lên cắt đứt suy nghĩ tôi - "Tôi kêu anh chạy đi, không thì không toàn mạng đâu đó!" "Chạy gì mà chạy!" - tôi nói lớn - "Nam nhi đại trượng phu mém hạng II Hapkido toàn quốc thì không việc gì phải sợ ai. Em yên tâm, anh ở đây, bảo vệ em đến cùng!" "Mém?" - em thắc mắc - "Chứ anh không có hạng gì hả?" - em tròn mắt hỏi tôi. "Bậy nào! Hạng khuyến khích!" - tôi bối rối trả lời - "Tại... đau bụng...!" "Sao đau vậy?" - em lại hỏi ngây thơ. "À... ăn nhiều quá...!" - mặt tôi đỏ lựng. "Hồi nãy có ăn nhiều quá không?" - em tiếp tục hỏi. "Không! Đang đói đây!" - tôi mỉm cười nhìn em. "Vậy chạy đi!" - em gần như van nài tôi. Tôi nhất quyết không đi, nhìn tên Sứ giả. Min Min vẫn giật tay áo hắn, mặt tái mét. Những cơn lốc bắt đầu tụ họp lại và chuẩn bị hướng về phía tôi. "KIM KIBUM!" - Min Min gào lên. Tên Sứ giả - Kibum - giật bắn và ngưng nhìn tôi, quay sang nhìn Min Min. Những cơn lốc cũng biến mất: "Gì vậy Đại thiếu gia?" "Tự nhiên ta buồn nôn quá!" - Min Min tỏ vẻ khổ sở - "Ta thèm ăn cái gì đó quá!" "Về nhà rồi ăn!" - hắn trả lời Min Min bằng giọng trầm đục, cộc lốc, nhưng đầy vẻ quan tâm. "Ừ, ở nhà có đồ ăn, về thôi!" - Min Min cười toe rồi quay sang em ma - "Hyung, em về, mai em lại đến!" "Ừ, về đi em!" - em ma vẫy vẫy bàn tay múp míp của mình. Bất giác, tôi muốn đưa tay lên nắm lấy quá, nhưng biết rõ là không được rồi. Kibum và Min Min biến mất cùng hai con vật chỉ trong nháy mắt. Ngay khi cả hai biến mất, con ma Chunnie mới từ dưới đất lò đầu lên thở hắt ra. Em ma của tôi cũng thở dài thật nhẹ. Con sói kia bật dậy từ từ bay về mộ mình, đi ngang tôi và hất cái đuôi qua tay tôi lạnh buốt. "Anh đúng là tâm thần!" - em ma thở hắt ra - "Thôi về đi. Trưa mai tôi tới tìm anh xử cho xong chuyện này, bây giờ mệt rồi, đi ngủ đây!" "Ma cũng ngủ hả?" - tôi hỏi. "Chứ sao!" - em nhếch mép trả lời. "Vậy vào nhà ngủ chung với anh đi!" - tôi nhe răng nham nhở. "Tôi mà ngủ chung với anh thì anh sẽ chết ngay lập tức vì viêm phổi. Đần độn!" - em ma lắc lắc đầu và bay về phía mộ mình. Tôi khẽ mỉm cười và nói: "Vậy.... đúng 12h trưa mai em không tìm anh, anh sẽ ra đây ngủ chờ em đó!" "Ồn quá!" - em ma xua xua tay. Con sói chạy đến gầm gừ đuổi tôi đi. Mệt cái con này, đi thì đi chứ! Tôi lè lưỡi chọc nó rồi chạy biến vào nhà trước khi nó khùng lên. PART 4: Tối hôm qua quần qua quần lại với mấy con ma khiến tôi đói xỉu. Vừa thức dậy lúc gần trưa đã thấy bụng kêu rột rột, đành phải lết xuống bếp tìm đồ ăn. Bếp. Đồ ăn. Làm gì có!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi quên béng mình đang ở nơi xa lạ, chứ không phải ở nhà, không phải bếp lúc nào cũng có đồ ăn. Bước xuống bếp, nhìn những thứ trong bếp bám bụi một cách trân trối. Mặt tôi như thể chảy hết ra khi nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ đói meo. "Hey!" - bỗng một giọng xinh xinh nào đó vang lên phía sau. Em ma! "Chào..." - đang nói, tôi chợt nhớ ra mình chưa kịp ăn mặc chỉnh tề gì cả, mặc độc một chiếc quần đùi và đầu tóc nhếch nhác. Ngay lập tức, tôi phóng lên lầu và chốt cửa lại, thay đồ và sửa soạn cho đàng hoàng, chỉnh tề. Tôi thật sơ sót quá! Em chắc buồn lắm. Khi tôi đang chải đầu thì bỗng thấy cái đầu em đang lở lửng ở cánh cửa gỗ lò vào từ lúc nào không rõ. "Anh làm gì vậy?" - em tròn mắt nhìn tôi hỏi. "À... ăn mặc đàng hoàng để đón tiếp em!" - tôi cười trừ. "Lần sau có vậy thì nói được rồi, chứ chạy lên đây đóng cửa làm chi khiến tôi tò mò bay theo..." - em ma cười - "Để phải thấy một vài thứ không nên thấy thế này...!" Vậy sao em còn nhìn? Tôi thiệt tình muốn hỏi câu đó lắm, nhưng phải kiềm lại. Tôi là con người tế nhị. Chắc hẳn khi em chết đi không có ai yêu thương, bây giờ lại yêu tôi mãnh liệt đến mức muốn nhìn thấy thân thể tôi như vậy. Nhưng không sao, nếu bị em xâm hại, tôi cũng bằng lòng. "Ban nãy đứng dưới bếp làm gì vậy?" - em thắc mắc. "À... anh đói bụng... mà không có gì ăn." - mặt tôi tỏ vẻ khổ sở. "Thì nấu đi!" - em lượn qua lượn lại rồi đáp lên giường tôi nằm. Em nằm đó tự nguyện chờ tôi... "Này! Anh nhìn gì mà nhìn hoài vậy?" - em gắt lên và bay đến áp sát tôi. Em tấn công tôi... Không được, mọi chuyện phải tiến triển từ từ, tôi phải tôn trọng em, mà em cũng phải tôn trọng bản thân mình. Lắc mạnh đầu, tôi tìm cách đánh trống lảng: "Anh không có gì để nấu cả, em có gì cho anh ăn không?" "Có!" - em nhe răng cười - "Giun đất với trùn chỉ!" "Anh không ăn được....!" - mặt tôi méo xệch, tôi không ăn được món ăn em làm, chắc hẳn em buồn lắm. Em lăn ra cười phá lên rồi lượt tít trên trần nhà nói: "Đi chợ đi! Tôi chỉ đường cho, lâu quá không ra trung tâm thị trấn chơi." "Ra chợ thì thôi đi ăn luôn cho tiện chứ anh không biết nấu ăn." - tôi thật thà nhìn em. "Đem về đây, tôi nấu cho." - em cười, em muốn được nấu ăn cho tôi, hạnh phúc quá. Tôi đồng ý và liền đi theo em ra chợ. Trên đường ra chợ, em hỏi: "Hôm qua sao anh dám đánh Kibum? May mà Min Min lôi được hắn về, không thì anh chết chắc." "Sợ gì? Anh có Hapkido toàn quốc mà!" - tôi mỉm cười, em lo lắng cho tôi kìa - "Với lại, nếu hắn làm hại anh bằng phép thuật hay những thứ con người không có khả năng chống lại thì đâu phải nam tử hán đại trượng phu." "Đánh tay đôi cũng thua à, sức mạnh con người và người âm phủ phải khác nhau chứ!" - em trề môi. "Vậy thì nói chung, nếu hắn đánh anh thì hắn không phải nam tử hán đại trượng phu." - tôi nhe răng cười. "Hôm qua anh gan thật đó!" - em lại nói - "Anh có vẻ thích xoa đầu con ma kia...!" Thôi chết rồi, em ghen! "Đâu có!" - tôi phải nói ngay lập tức - "Anh chỉ muốn xem thử em lúc còn sống thế nào thôi." "Thế nào hả? Không giống hôm qua đâu! Yếu đuối, bệnh tật hơn nhiều. Tôi chết vì bệnh mà. Họ rút ống thở của tôi ngay khi tôi còn hơi lim dim, mơ màng một chút." - em thản nhiên nói - "Mà chẳng qua họ tưởng tôi không sống được nữa thôi, không sao đâu!" "Vậy... em có nhớ gia đình không?" - tôi rụt rè hỏi, cảm thấy đây quả là vấn đề tế nhị. "Lúc mới chết thì suy sụp lắm, nhất là khi thấy ai cũng lên thiên đàng cả mà sao mình cứ lảng vảng quanh đây, nhớ mọi người, bay khắp nơi tìm và gào khóc." - em vừa bay bay nhẹ hẫng bên cạnh tôi vừa kể - "Nhưng mà sau thì hết buồn rồi, thời gian qua thì cái gì cũng nhạt đi, nhất là khi tôi đã chết nữa, gặp được Min Min, quậy phá một thời gian thì thân thiết như thế." Tôi quả thật chẳng biết nói gì để an ủi em ma cả. Mà em cũng không có vẻ gì đau khổ, bây giờ nói ra những lời yếu đuối thì thật nực cười, tôi đành cười toe: "À, đến chợ rồi phải không?" "Ừ đúng rồi, hôm nay làm sushi ha! Vào đi, tôi trả giá làm sao anh cứ nói y vậy." - em hất mặt lên trông như con nít vậy, tôi khẽ cười. Nhưng xem ra đi chợ với em không hề dễ dàng. "Cái gì chứ!" - em gào lên khi thấy bảng giá - "Giá vậy mà cũng bán hả? Trả 2/3 giá cho tôi." "Gì mà bắt chẹt người ta vậy?" - tôi hoảng hốt. "Cứ trả đi!" - em gầm gừ. "Ơ... cô ơi... 3 000 Won thôi nha....!" - tôi rụt rè nhìn bà chủ sạp. "Gì chứ?" - bà ta gào lên to không kém em - "Cậu trả thế thì làm sao tôi buôn bán gì nữa. Không, 10 000 Won là 10 000 Won, tôi không có nói thách đâu." "DẸP!" - em gào lên - "Trả tiếp!" - em dõng dạc ra lệnh. "Chậc, 10 000 Won thì mắc quá cô ơi, 3 000 Won thôi cô, sinh viên nghèo mà cô...!" - tôi bấm bụng năn nỉ. "Thôi, sinh viên nghèo, tôi bán rẻ cho cậu 7 000 Won thì được." - bà ta chép miệng. "Được hả cô?" - tôi hí hửng reo lên. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì em ma xinh đẹp của tôi đã giơ bàn tay lạnh buốt của mình mà bóp lấy cổ tôi: "7 000 Won mà anh dám mua hả? Trả lại cho tôi!" "C.. cô ơi..." - mặt tôi méo xệch - "3 000 Won đi cô..., con sắp hết tiền rồi...!" "Mệt cái cậu này quá! Tôi bán cho cậu 5 000 Won, không hơn không kém, không mua thì đi đi!" - bà ta nổi cáu. Thế là tôi bất kể, móc ra 5 000 Won trả cho bà ta rồi cầm bịch hàng chạy biến. "ANH GIỠN MẶT HẢ?" - em gào lên bên cạnh tôi - "5 000 Won, về đến nhà tôi sẽ giết anh." Tôi không hiểu em không vừa lòng cái gì, tôi đã mua được với một nửa giá rồi còn gì? Những sạp hàng sau, người ta nhìn tôi như thằng điên khi vừa trả giá vừa gào lên vào không trung với ai đó. Còn em thì cứ dọa dẫm rằng nếu tôi không trả đúng giá sẽ cho tôi ăn trùn đất thay xúc xích. Mất hơn tiếng đồng hồ vật lộn với đống giá cả ngút trời ở chợ và việc tranh cãi um sùm với em. Nhưng thế mới biết, giá cả ở chợ trước nay tôi hí hửng mua vì rẻ thì bây giờ thành ra nó mắc khủng khiếp. Trên đường về, tôi không nói nổi một câu, em đưa tôi đi mua một đống đồ mà có thể ăn đến hai tuần, trong khi tôi không rõ mình có sống qua ngày hôm nay hay không nữa. Khệ nệ xách mấy túi đồ đi về cứ rớt lên rớt xuống, còn em ma của tôi thì cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi, rảnh rang và liên tục nói: "Trời! Đàn ông con trai gì mà mấy túi đồ xách không xong!" "Trời! Đàn ông con trai gì mà xách chút xíu đã kêu nặng!" "Đi một quãng thôi, mà làm như đi mấy chục cây số không bằng á!" "Cỡ như anh thế này mà hôm qua dám khiêu chiến với Kibum, thật không biết lượng sức." Khi em nói đến câu mấy trăm gì đó, thì may mắn cho tôi là đã đến nhà. Em ma lượn đến và cười thật tươi: "Vất vả nhỉ! Xong rồi, để đồ đấy đi, tôi làm cho, đừng có mó tay vào cái gì, nhìn mặt anh là tôi thấy ngay hai chữ "vô dụng" hiện lên trên mặt mà." Em ma quả thật vẫn nhất, em lo tôi mệt nên không chịu cho tôi phụ em đây mà. Thôi, đành phải đáp lại tình cảm của em mà ngồi yên vậy. Nói thật chứ, tôi cũng chẳng còn sức mó tay vào bất kỳ cái thứ gì. Ngồi trên bàn ăn và nhìn em làm. Dáng em bay thoăn thoắt, làm gì cũng gọn và dứt khoát, nhất là khi em dùng dao, làm đôi khi tôi có cảm tưởng ngày trước em chết vì xài dao chứ không phải vì bệnh. Em xài dao như sát thủ chuyên nghiệp vậy, mà chưa kể, lâu lâu em mất tập trung, con dao bay loạn xạ. Tôi ngồi sát bên, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn ra như tắm. Nhưng không sao, phải hy sinh vì em ma. Một lúc sau, em thảy lên bàn một đĩa sushi cực kỳ hoành tráng. Em che miệng cười: "Đẹp không? Mà này, ban nãy tôi tưởng làm cho mình ăn, nên quên mất cái thứ gì cũng tẩm ớt hết, nếu anh không ăn được thì chịu vậy." "Không sao không sao!" - tôi nhìn đĩa sushi đầy trìu mến và bắt đầu ăn liên tục. "Ngon không?" - em hỏi. "Ngon!" "Cay không?" "Hơi hơi." - tôi trả lời. "Hơi hơi?" - giọng em có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng mà thôi - "Anh không thấy cay hả?" "Có. Nhưng cay vậy là vừa rồi." - tôi nhe răng cười. Mặt em tự nhiên chảy dài ra, rồi em lượn mấy vòng và nói: "Anh quả là tâm thần, giỡn chán quá!" "Sao thế?" - tôi ngạc nhiên hỏi lại, miệng vẫn nhai sushi của em. "Thôi, không có gì!" - em xua tay rồi bay đến ngồi lên bàn trước mặt tôi hỏi - "À nè, thích tôi thiệt hả?" "Chứ sao?" "Sao thích vậy?" - em lại hỏi, mắt mở to đầy thích thú. "Chắc là... tiếng sét ái tình." - tôi nhe răng cười. "Vậy thì đâu có bền!" - em chun mũi, trông dễ thương tệ. "Có chứ!" - tôi khẽ cười. "Chả có gì để tin là thế hết!" - em khoanh tay, quay mặt đi. "Đâu cần, chỉ cần người được yêu là em, và người chủ động yêu là anh được rồi!" - tôi dọn dẹp đống đĩa dơ vào bồn rửa chén, uống một lon bia mới mua ban nãy. "Thật vô duyên!" - chắc hẳn là do tôi tưởng tượng, chứ em thì không thể nào đỏ mặt được... - "Thôi, về đây!" - em vọt lên trần nhà rồi lượn một vòng và lững thững nhẹ nhàng bay sang đống đĩa dơ - "Chậc, nhớ rửa chén nhé, đừng ở dơ đấy!" Nói rồi em nhẹ nhàng từ từ bay ra cửa. Tôi lập tức với tay sập cửa lại, em giật bắn và quay lại nhìn tôi. Chống hai tay lên cánh cửa gỗ, gần như ôm gọn em trong vòng tay mình, tôi khẽ nói: "Đừng đi!" Lần này thì tôi chắc chắn 100% em đang đỏ mặt. "Chiều rồi, phải về...!" - em lúng túng. "Thì đợi tối một chút rồi về cũng được mà! Nửa đêm mới cần đến thần hộ mệnh cơ mà!" - tôi mỉm cười. Em không nhìn tôi, ngó lơ đi đâu đó rồi lí nhí trả lời: "Nhưng mà vẫn phải về... Min Min sắp đến...!" "Min Min tối mới đến, mà nó đến thì kệ nó!" - tôi áp sát em hơn, em ma như lún gần một nửa vào cánh cửa gỗ. "Không được, về canh Chunnie." "Nó lớn rồi, tự lo được!" "Chunnie tội nghiệp lắm..." - em lại lôi đề tài Chunnie ra nói. "Bữa khác nói về Chunnie đi. Bây giờ anh muốn nghe em nói về em à!" - tôi khẽ cười. Mặt em trở nên gần như trong suốt, em lúng túng nhích người qua lại trong vòng tay tôi để tránh đụng chạm. "Anh hôn em nhé Jae Jae!" - tôi lại hỏi. Mặt em gần như càng trong hơn nữa, em lắc đầu nguầy nguậy. Tôi mặc kệ, kề môi sát với môi em. Mắt em nhắm tịt, hai tay nắm lại, run run, trông càng muốn hôn. Chỉ một chút nữa thôi là môi tôi chạm môi em rồi. Tôi cũng nhắm mắt và bắt đầu... "Hai người làm cái trò gì vậy?" - giọng thằng Min Min lanh lảnh vang lên phía sau tôi làm tôi giật bắn. Nó tự nhiên chạy đến nhìn cho rõ rồi phán: "Trời, bày đặt quá đi! Sao giờ này hyung chưa về?" "Hyung bị hắn...!" - em cúi mặt chỉ chỉ vào tôi. "Thôi thôi! Hyung thích hắn chứ gì?" - nó chu mỏ. "Đâu có!" - em lại lắc đầu nguầy nguậy. "Vậy chứ sao hyung để hắn áp sát vậy?" - Min Min lại tiếp tục hạch họe em ma. "Tại hyung bị chặn...!" - em lí nhí trả lời. "Hyung rõ ràng là thích hắn!" - Min Min thở dài - "Chứ hyung là ma mà, bay qua cái một! Còn anh, đừng có nhảm nhí, hyung ấy là ma, anh không có hôn được đâu mà bày đặt." Em ngẩn ra một lúc rồi nói: "Ờ ha, quên mất!" - rồi em vô tình bay lượn qua tay tôi. "Đi về!" - nó bực tức lôi em ma đi. "Tối anh ra tìm em!" - tôi thở hắt ra rồi nói lớn. Thằng nhóc chết tiệt. "Hôm nay có Kibum đó, anh liệu hồn mà ở trong nhà đi!" - Min Min cướp lời em, tôi không thèm đếm xỉa đến nó, vẫy tay chào em. Em đưa bàn tay tròn tròn, trong trong lên và vẫy vẫy lại rồi bay theo thằng nhóc kia ra ngoài mất. Chỉ một chút nữa thôi là tôi hôn được em... một chút nữa thôi... PART 5: Tôi không rõ thằng nhóc Min Min ấy cố tình hay cố ý... mà lại la lối em ngay sát nhà tôi không kiêng nể, cứ như thể tôi là không khí vậy. "Em biết lắm, biết lắm! Hyung tập trung một chút là hắn chạm vào hyung được rồi!" - Min Min mỉa mai. "Không... không có!" - giọng em ma ngượng nghịu. "Gì mà không có? Tại hyung cầm dao nấu ăn cho hắn, nên hắn mới biết là chạm vào ma được đó. Hyung thật là, tập trung để đụng chạm đồ vật như vậy mất sức lắm, biết không hả?" - giọng nó càng ngày càng gắt hơn, thằng quỷ nhỏ dám gắt với người yêu của tôi à. Bực tức, tôi bỏ lên lầu. Tình yêu của tôi phải hy sinh nhiều, thật vĩ đại quá! Cản trở gia đình đúng là khó khăn. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả, vì tôi yêu em mà em cũng yêu tôi tha thiết đó thôi. Đột nhiên, một bàn tay lạnh buốt nước đặt vào cổ tôi. "Em ma?" - tôi hí hửng quay lại, rồi lập tức xịu mặt xuống - "Không phải em ma!" Đúng vậy, không phải em ma. Một con mà nào đó không rõ, gương mặt dữ dằn rất đáng sợ, miệng đầy răng nanh và cứ nhe ra làm tôi gần chết khiếp. Nó dí sát cái mặt nó vào tôi, đưa bàn tay móng vuốt dài thòong lên cổ tôi. Ồ, nó chạm được tôi đây này, theo như thằng quỷ nhỏ nói thì hẳn là mất sức lắm. Gương mặt nó nhiễu nước ra, thật gớm tởm! "Jaejoong, tránh xa cậu ấy ra!" - con ma lên tiếng. Tôi nghe đến tên em ma, lỗ tai lùng bùng, chẳng kịp nghe mấy chữ sau của nó là gì, hí hửng khoác vai con ma: "À, em ma gửi cậu đến cho tôi à? Nhắn nhủ gì à? Xin lỗi nhé, ban nãy thấy mặt cậu đáng sợ mà tỏ vẻ không thân thiện, xin lỗi nhé. Mẹ tôi hay dặn không được phân biệt đối xử với người khác, hay ma khác gì đó, qua vẻ bề ngoài. Tôi thật có lỗi... sao? Em ma nói gì?" - sau khi nói một tràng xin lỗi chính đáng cho cậu bạn ma xinh xắn - bây giờ đã trở nên xinh xắn hơn với đôi mắt đột nhiên mở to nhìn tôi kinh ngạc - tôi lập tức hỏi về em ma. Con ma lại nhe răng ra gầm gừ, chắc hẳn là biểu cảm xúc động đây mà. Nó quấn quanh người tôi, siết chặt. "Ồ," - tôi đưa tay vuốt nhẹ cơ thể lạnh buốt của nó - "em ma gửi đến tôi một cái ôm à? Vậy thì cậu cũng gửi lại em ma tôi một cái ôm nhé." - nói là làm, tôi ôm chặt lấy con ma trước mặt, rồi đột nhiên nhớ ra, tôi nói tiếp - "Và một nụ hôn nữa, mà cậu chỉ được hôn má thôi đấy!" Nói xong tôi kề môi vào má con ma, hôn nhẹ nhàng, con ma này thật may mắn vì được tôi hôn, haizz, là bạn của em ma cơ mà, tôi phải đối xử tử tế. Nhưng không hiểu sao, khi tôi gần kề đến mặt con ma thì nó đột nhiên trong suốt, tôi không còn chạm được nữa, nó bay vụt ra ngoài tỏ vẻ mặt rất lạ. Gương mặt nó không còn đáng sợ như trước, nó trở về bình thường như mọi con ma đàng hoàng khác, nhìn tôi một lúc lâu rồi lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối và nhún vai bay đi. Chắc nó cũng muốn được hôn lắm mà sợ em ma ghen. Haizzzzzzzzzz! Chiều xuống, tôi liền chạy ra nghĩa trang tìm em ma. Em đang bay lượn và nói chuyện với con ma Chunnie. "Em ma ơi!" - tôi gào lên rồi hí hửng chạy đến. "Nỗi kinh khiếp của ma cỏ chúng ta đến rồi kìa!" - con ma Chunnie che miệng cười khúc khích. "Ma thôi thì ăn nhằm gì!" - em nhếch mép - "Đến quỷ còn sợ nữa là!!" Ồ, hóa ra em đã chấp nhận tôi. Em đã thấy được sức mạnh siêu nhiên của tôi. Ý em rằng tôi có khả năng trấn áp các linh hồn tội lỗi, như vậy là đủ điều kiện sánh bước bên em rồi. Em đã ngầm chấp nhận tôi. Tôi phải đáp trả tình cảm cho em thế nào đây? "Ôi em ma ơi!" - tôi tỏ vẻ quan tâm khi đến nơi - "Em làm sao thế? Gương mặt em có vẻ nhợt nhạt, tái xanh rồi kìa, sao thế?" "Thì ma phải tái xanh chứ sao!" - con ma Chunnie chen vào, cười cười, che miệng khúc khích. Tôi trừng mắt cho nó im đi, nó lượn vài vòng rồi lại bay về phía sau lưng em ma. "Ồ... kia là người gửi tin của em ma phải không?" - tôi ngạc nhiên hỏi khi thấy bạn ma ban nãy bay lòng vòng - "Anh đã tính gửi một nụ hôn cho em, nhưng cậu ấy lại sợ em ghen nên bay mất." Jae Jae của tôi tỏ vẻ rất ngạc nhiên, bay về phía con ma ban nãy hỏi gì đó. Con ma ấy lượn mấy vòng rồi xua tay dữ dội. Tôi thấy Jae Jae cười to rồi em bay về phía tôi, nói: "E hèm... Yunho à... con ma ban nãy là do Min Min gửi đến dọa anh đấy. Đừng sợ, không sao đâu. Chỉ là... ma thì không thể yêu người, nên anh hãy thôi đi. Trừ phi anh biến thành ma thì may ra..." "Thế thì dễ rồi!" - tôi hí hửng - "Nhờ Min Min...!" "Thôi thôi, nó không chịu đâu! Mà anh ban nãy định làm gì..." - Jae Jae e dè chỉ về phía con ma kia. "Làm thế này!" - vừa nói tôi vừa chụp tay em lại và hôn nhẹ lên má, có vẻ như em đang tập trung về câu chuyện lắm, nên em không trong suốt. Con sói gần đó khi thấy tôi hôn em đột nhiên chổng 4 cẳng lên trời, sùi bọt mép. "ANH LÀM GÌ THẾ!" - em gào lên, hẳn là quá sung sướng nên phải to tiếng để chữa thẹn. "Hôn em mà!" - tôi nhoẻn miệng cười. "TRỜI ƠI.......... TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!" - một giọng nữ lảnh lót vang lên chói lọi, không rõ từ đâu. "TRỜI ƠI........... TRỜI ĐẤT ƠI!!!!!" - lại cái giọng nữ ấy ré lên - "MIN MIN, THẰNG NÀO HÔN JAE JAE KÌA... THẰNG NÀO HÔN JAE JAE KÌA!" "Thôi, Kuchan, im đi, thấy rồi, lắm lời quá!" - Min Min không rõ từ đâu xuất hiện, quơ tay vào khoảng không. Hai con vật cưng của nó vẫn đang hì hụi cào cấu nhau. Cảnh tượng con nhái bám lấy thằng Min Min và con Đại bàng đập cánh gỡ nó ra lại diễn tiến. "NGHẸT THỞ....... NG...HẸT.... THỞ!!!" - cái giọng nữ ấy vẫn khí thế gào lên hừng hực. Min Min thả nắm tay ra, lúc này tôi mới nhìn kỹ. Hóa ra là một tinh linh nhỏ, như cô tiên Thumbelina của Peter Pan vậy, có điều trông ra thì rất dịu dàng, nhưng tính cách chẳng giống thế chút nào. "Đây là sứ giả thần chết!" - Min Min giới thiệu, nó có vẻ như đang tức lắm, cố kiềm chế không đánh vào mồm tôi một phát vì tội hôn Jae Jae của tôi (của tôi chứ không phải của nó nhá). "Sứ giả thần chết gì bé tẹo thế kia? Được mỗi cái họng to!" - Tôi cười phá lên. Và ngay lập tức, con "sứ giả thần chết" ấy liền chứng minh không chỉ có cái họng là to, nó bay đến và nắm lấy tóc tôi giựt giựt, đau ra phết. Rồi như chưa hả cơn giận, con bé ấy lại cắn một phát rõ đau vào cổ tôi. Nếu không nhịn thì tôi đã đập dẹp nó như một con muỗi. "AAAAAA AAAA!!! MIN MIN MIN MIN!" - nó bay ngay bên lỗ tai tôi mà hét lên. "Gì nữa?" - Min Min cũng có vẻ nhức đầu với cái giọng của nó rồi. "THẰNG HÔN JAE JAE.... THẰNG HÔN JAE JAE....." "Biết rồi, làm sao?" - Min Min khó chịu hỏi, nhưng vẫn rất kiên nhẫn chờ câu trả lời. "ĐẸP TRAI QUÁ!!! ĐẸP TRAI QUÁ!!!!" Ngay lập tức, Min Min với tay nắm lấy con "sứ giả thần chết" mang tên Kuchan siết chặt, thảy vào trong đất và vùi lại. Sau đó, nó quay sang tôi đàm phán: "Thôi, anh biến đi cho, phiền phức quá thể!! Người, ma không yêu nhau được. Khi nào anh chết mà không bị hút linh hồn đi thì bay về đây, tôi cho anh thử yêu Jae Jae." "Vậy cậu giúp tôi chết ở đây để làm ma ở đây nhá!" - tôi hí hửng hỏi. "Không, biến đi!" - nó quạu. Rõ ràng hôm nay nó quạu hơn hôm qua. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Kibum xuất hiện. "Tới sớm dữ hén!" - Min Min lập tức mỉa mai - "Ở nhà ăn cho hết đi đã rồi hãy đi chứ!" Kibum im lặng không trả lời, hắn có vẻ bối rối. Min Min không thèm đoái hoài đến, quay mặt bỏ đi một nước đến chỗ Jae Jae. Dù rằng không ưa lắm tên Kibum này, nhưng tôi cũng có chút lòng thương người, bèn mon men lại hỏi chuyện: "Sao vậy? Sao thiếu gia nhà ngươi phật ý rồi?" "Im đi!" - tên đó sửng cồ. "Hay ngươi lấy đồ gì của cậu ta?" "Lấy là lấy cái gì?" - Kibum đột nhiên quạu - "Ai mà biết cậu ấy lại giận như thế?" "Sao nào, kể nghe đi, biết đâu giúp ích được nhà ngươi!!" Có vẻ sự nhiệt tình của tôi cộng với ức chế của hắn, Kibum thật thà kể lể: "Hôm nay sinh nhật cậu ấy, ta tặng cậu ấy một con dao luyện phép rất quý!" "Thế thì sao lại giận?" "BIẾT THÌ NÓI LÀM GÌ NỮA? ĐỒ TÂM THẦN!" - Kibum gào lên - "Cậu ta đang vui vẻ, đột nhiên đổ quạu, hất đổ cả đống đồ ăn ta vừa làm xong." "Đồ ăn?" "Đói thì ăn chứ sao!" Tôi khẽ nhếch mép: "Ngươi thật là khờ, nó thích đồ ăn hơn con dao của ngươi rồi, vậy mà ngươi lại còn ăn trước mặt nó, ở với nó từng ấy thời gian mà chẳng hiểu gì cả!" "Sao ngươi biết!" "Nghe là hiểu thôi chứ sao! Dù sao thì Jung Yunho này cũng là học sinh ưu tú của ngành báo chí. À, mai mốt ta sẽ viết một bài báo về mình như: Jung Yunho - liên hệ trang web..., sinh viên xuất sắc ngành báo chí đã mở rộng sang lĩnh vực tư vấn và hoàn thành một cách tuyệt vời. Với tài trí thông minh, Yunho-ssi đã giải quyết được bao mối nghi vấn... Này.. ngươi đi đâu đấy, ta đã nói hết đâu!" "Tâm thần!" - Kibum không chỉ bất lịch sự bỏ đi lúc tôi đang nói mà hắn còn dám đối xử với con người cao cả quan tâm đến hắn như vậy, thật không tin được. "Này, nếu ta làm cho nó hết giận ngươi thì ngươi giúp ta đến với Jae Jae, nhé!" - tôi dụ dỗ. Kibum im lặng, hắn tỏ vẻ suy nghĩ rất lâu rồi thở hắt ra: "Cứ thử đi đã rồi ta giúp ngươi!" Tôi mỉm cười, kéo hắn lại gần Min Min một cách kín đáo, rồi giả vờ thì thầm đủ cho nó nghe: "Cái gì? Sao ngươi lại làm như thế?" - tôi vờ gào lên nho nhỏ thì ngay lập tức Min Min cũng tỏ vẻ khựng lại và lắng nghe - "Ngươi thật khờ quá đi, làm Sứ giả Diêm Vương gì mà... Haizzz nghe ta nói này! Con dao là món quà phụ thì phải để sau chứ, ai bảo tặng đầu tiên làm gì cho phản tác dụng. Cậu ấy giận ngươi rồi thì món quà thật sự của ngươi tặng cho ai đây? Thật uổng phí quá đi! Nào là sushi, rồi bánh kem choco, rồi mấy món hải sản ngươi tự làm đó, đổ đi thì thật có tội! Nhưng cậu ta giận người rồi, ta không biết đâu, ngươi cứ đổ đi vậy! Haizz!" Ngay lập tức, Min Min thô bạo đẩy tôi qua một bên, nhìn Kibum chăm chú: "Thật không?" "Th... thật...!" - Kibum lắp bắp trả lời theo dấu hiệu của tôi. "Này! Kibum!" - Min Min hất cao mặt - "Ta tha cho ngươi, nhưng ngươi không được đổ đồ ăn đi một cách phí phạm như thế, nghe rõ chưa!" "Rõ, cậu đừng lo!" - Kibum trở về con người vốn có, lạnh lùng đáp, nhưng vẫn không giấu được nụ cười mỉm trên môi - "Thôi, quay lại việc của tên tâm thần... à, của Yunho... ta nghĩ có cho hắn làm ma thì cũng không sao!" "Sao lại không sao?" - Jae Jae gào lên, em đang thương tiếc tôi đó ư? - "Tôi chết không nhắm mắt vì một thằng khốn, bây giờ chết đi lại dính vào một tên tâm thần, cuộc đời tôi có đáng bị đày ải thế không hả?" Cái gì? Không thể tin được, tôi không phải là người đầu tiên em yêu sao? Tại sao em lại lừa dối tôi như thế hả em ma? Em ngoại tình cả trước khi chết hay sao? Em dám chống lại định mệnh của chúng ta à? Nhưng tôi biết, tôi là con người rộng rãi đến chừng nào. Jae Jae của tôi, tôi tha thứ cho em, chỉ cần từ nay về sau em không nghĩ đến ai khác ngoài tôi là được. Tôi biết em không thể nào sống thiếu tôi... ý tôi là không thể nào tồn tại nếu thiếu tôi. "Ai lừa dối em? Anh sẽ trả thù cho em. Không sao đâu Jae Jae, em đừng ngại, anh không giận vì em ngoại tình đâu!" - tôi lên tiếng trấn an em ma. Hình như em vừa nhếch một mép lên, nhưng chắc là tôi đã lầm. "Vậy thì trả thù cho hyung ấy đi!" - Min Min cười đểu - "Nếu anh làm cho tên kia cảm thấy trời đất sụp đổ vì bị lừa dối như hyung ấy thì được! Anh có biết vì sao hyung ấy chết không? Tên bạn trai của hyung rút ống thở chỉ vì muốn chiếm tiền bảo hiểm để đi ăn chơi với một đứa con gái." "Hắn ở đâu?" - tôi gầm lên, hắn dám làm em ma đau khổ. "Trong thị trấn. Rất gần thôi!" - Min Min nhếch cười. "Rồi làm sao để tôi chết nhẹ nhàng chứ?" - tôi lo lắng hỏi nó, sợ rằng sau này cơ thể ma của tôi bị biến dạng. Min Min lôi con Kuchan ra và phe phẩy: "Nó hút linh hồn cho, sứ giả thần chết mà!" "KHÔNG KHÔNG!" - Kuchan lại ré lên - "MIN MIN QUÁ ĐÁNG, EM KHÔNG LÀM ĐÂU!! SAO LẠI DỒN ÉP NGƯỜI TA NHƯ VẬY?" "Sao thế? Min Min không nói cho thần chết biết đâu mà lo! Cứ lén ghi tên vào sổ là được mà!" - Min Min trấn an nó. "KHÔNG KHÔNG, EM KHÔNG LÀM ĐÂU!!!! EM KHÔNG HÚT LINH HỒN CỦA NGƯỜI ĐẸP TRAI VẬY ĐÂU. UỔNG LẮM... EM RUN TAY!!!!!" Min Min nhếch mép, nó lại thô bảo thảy con "sứ giả thần chết" đang ré lên vào túi áo và đập bẹp. "Ta sẽ giúp ngươi tìm ra tên kia!" - Kibum lên tiếng - "Sau đó là việc của ngươi!" "Thôi, cứ cho như thế là đã trả ơn rồi đi!" - tôi thở hắt ra, rõ ràng là không trông mong được gì vào những người này. Chỉ có tôi là tài giỏi. Haizz!! PART 6: Cuối cùng thì tôi cũng thấy được cái tên đó. Kẻ thù của em, hay còn gọi là... ân nhân của tôi. Nếu em không chết thì tôi chẳng thấy được em ma như bây giờ mà hẳn em vẫn còn đang hí hửng cười đùa cạnh thằng đó hệt như nhỏ bạn gái kia của hắn vậy. Em nói rằng chỉ cần hắn đau khổ là em thỏa mãn rồi, như vậy, kế hoạch của tôi là làm cho tất cả bạn gái của hắn phải từ bỏ hắn đi. Chuyện đó không hẳn là khó, với một con người tài năng như tôi, đẹp trai như tôi và siêu việt như tôi thì không có gì ngăn cản được chuyện ấy phải xảy ra. Tôi sẽ làm hắn khóc thét lên vì không một ai bên cạnh, làm hắn chỉ muốn chết đi mà thôi. Min Min và mọi người, ý tôi là dù họ không phải là người nhưng cứ tạm gọi thế, dẫn tôi đến nhà của hắn. Thật dễ dàng cho tôi kéo một người giúp việc trong nhà và hỏi chuyện, cô ta mê mẩn sắc đẹp trời phú này và phun toẹt ra cả. Sau khi nghe cô ta nói, tôi quay lại tìm Min Min, nhìn nó một cách khổ sở. "Nghe thấy chưa? - tôi hỏi, mặt xịu xuống. "Nghe rồi!" - Min Min cười phì - "Cố lên, đó là chuyện của anh cơ mà!" Tôi thảm rồi. Em chết được 40 năm thì tên ấy hẳn cũng phải già đi 40 tuổi. Và bây giờ hắn đang lọm khọm trong nhà, vợ cuỗm tiền đi quen tên khác, con thì đang âm mưu giết hắn để có được tiền bảo hiểm. THẾ TÔI LÀM CHO HẮN MUỐN CHẾT ĐƯỢC ÍCH GÌ NỮA?? Thôi, hãy để tôi nói ngắn gọn nhé. Nhờ trí thông minh tuyệt đỉnh của một sinh viên xuất sắc ngành báo chí Hàn Quốc, tôi đã nhanh chóng tìm ra cách giải quyết. Nhưng, những việc này nhất quyết không được quá công khai, kẻo mai sau, người ta viết báo về tôi không được hay cho lắm, chẳng hạn như: "Jung Yunho, sinh viên xuất sắc ngành báo chí Hàn Quốc, một công dân danh dự của đất nước này vừa thực hiện một hành động tội ác đáng sợ. Tội ác của anh cho thấy anh là một con người thông minh xuất chúng, chỉ có những cái đầu siêu việt mới có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy. Và anh vừa bị khép vào tội danh: lừa đảo tài sản lẫn tinh thần của một công dân hạng C. Tuy rằng chúng tôi đứng về phía hành động của anh vì chính nghĩa, nhưng luật pháp vô tình, không rõ sẽ trừng phạt anh ra sao. Hình phạt nặng nhất được đề ra là tước đi danh hiệu công dân mẫu mực, đồng thời giải tán fanclub. Thông tin về cậu sinh viên xuất sắc này, xin liên hệ..." Thật đáng sợ! Tôi rùng mình. Rồi fanclub của tôi sẽ đi về đâu, họ sẽ khóc đến xỉu mất. Tôi cố trấn tĩnh mình và bước vào trong nhà với vẻ ngoài vô cùng lịch sự. Người ta cho tôi vào là chuyện đương nhiên, tôi đến giả danh người của cơ quan địa phương hay luật sư gì gì ấy. Lão ta già lắm rồi, haizzz, già đến mức tôi thấy như mình làm cho lão ấy sống còn khó hơn. Nhìn cái cách lão hom hem ho sù sụ với một đống vi trùng văng ra tay rồi chìa ra nắm lấy tay tôi giựt giựt khiến tôi buồn nôn: "Cậu phải giúp tôi mới được... bao nhiêu tôi cũng trả, thằng con bất hiếu quá rồi!" - lão tin sái cổ việc tôi là luật sư, thật nực cười. Tôi nhẹ nhàng rút tay lại, len lén lau tay và ngồi xuống một cách vô cùng đĩnh đạc. Phong thái của tôi trước nay đã thế nên không cần phải giả bộ làm gì, con người tôi lúc nào mà chẳng sang trọng quý phái cơ chứ. "Tôi hiểu rồi, ông chưa chết, bảo hiểm chưa lọt vào tay thằng con ông đâu. Nhưng nó sẽ giết ông trong nay mai thôi. Tôi có cách để giữ tiền cho ông... chỉ sợ... ông không đồng ý." Sao ngày xưa em yêu hắn được nhỉ? Chắc hẳn hồi xưa em ma của tôi bị đục thủy tinh thể rồi. Nhìn lão đi, chết đến nơi mà vẫn chỉ lo cho tiền của mình. Mà thật tôi sắp sợ chết đây, lão cứ ho sù sụ mà tiến đến gần tôi nắm lấy tay tôi lay lay như thể một ông già sắp gả con gái đi vậy. Tôi đưa ra cho lão một hợp đồng và kêu lão ký, đồng thời giúp lão viết di chúc. "Tại sao lại phải ghi là..." - lão thắc mắc - "là... do có cảm tình với một cậu trai tên Jung Yunho mà để tiền lại cho cậu ấy?" "Thì tên tôi đó còn gì, chỉ như vậy thì tôi mới giữ tiền được cho ông thôi, hay ông muốn chết đi rồi thì con ông lấy hết gia sản hả? Ghi đi, để lại tiền cho fanclub của Jung Yunho. Đây là một tổ chức phi chính phủ, ông nhét tiền vào đấy không cần thuế, mà được người người xem là một hành động từ thiện. Tiện đôi đường còn gì." Thôi, tôi không kể chi tiết lằng nhằng nữa, vì mỗi lần nói về sự việc này là lại nhớ đến cái tay tôi dính đầy những thứ gây chết người của lão ta. Tôi tếch ra khỏi đấy an toàn với tờ di chúc trong tay và bản hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho fanclub cùng với một tờ ngân phiếu trị giá 20 000 000 Won. "Anh lấy 20 000 000 Won làm gì?" - mọi người hỏi khi tôi về đến nơi. "Mai mốt tôi chết đi thì còn có thứ cho fanclub tổ chức đám tang hoành tráng chứ. Tôi sẽ để di chúc lại bảo rằng chi phí đó cho fanclub tự do hoạt động, đồng thời phải tưởng nhớ chúng ta hàng năm." "Chúng ta?" - Min Min ngạc nhiên. "Không phải cậu, là tôi và em ma." - tôi nhìn em ma, hí hửng. "Tiền đối với hắn là nhất rồi, nên anh làm thế xem như cũng được." - em ma lúc này mới lên tiếng, gật gù. "Hyung dễ dãi nhỉ!" - thằng Min Min chen vào. Dễ dãi là đúng rồi, em phải tạo điều kiện cho người yêu của mình tiến tới chứ. "Rồi, thực hiện lời hứa giúp tôi được ở bên Jae Jae của tôi chứ nhỉ!" - tôi nhìn Min Min, hấp háy mắt - "Tôi đã gửi tiền cho fanclub rồi, mọi chuyện cũng lo đầy đủ. Làm sao để tôi chết cho đẹp chứ!" Min Min thở hắt ra, miễn cưỡng: "Tôi nói trước, làm ma ở đây không có dễ đâu đấy, mà khi anh chết đi, nếu tâm hồn bị vẩn đục quá nhiều là có người lôi anh xuống địa ngục ngay ấy." "Không sao, cứ làm đi, tôi chỉ sợ có ai đó kéo mình lên thiên đàng làm công dân hạng A nữa." - tôi hí hửng. Min Min thở hắt ra, giãy con nhái ra khỏi chân mình và hất về phía con đại bàng rồi thò tay vào túi áo, bóc con Kuchan - sứ giả thần chết ra. Nhưng... bóc mãi mà nó không ra. "Kuchan, ra đây mau!" - Min Min bực mình kêu, rồi đột nhiên nó gào lên - "Ái... ái... ĐAU, CÁI CON NÀY.....NẰM TRONG TÚI ÁO ĐỪNG CÓ CẮN CHỖ ĐÓ! ĐAU...... AISHHHHHH!" Trong khi thằng Min Min nhảy dựng lên vì có vẻ con Kuchan vừa nằm trong túi áo nó vừa cắn xong thì con Kuchan lò đầu ra nhìn Kibum vẻ sợ hãi: "NẰM MƠ CHỨ BỘ...!" - tuy sợ hãi thì giọng của nó vẫn gào toáng lên. Kibum không đoái hoài đến nó, trừng mắt một cái rồi quay đi. "TÔI KHÔNG RÚT LINH HỒN CỦA ANH ĐÂU, THẦN CHẾT SẼ BỨT ĐẦU TÔI MẤT!" - nó nhìn tôi gào lên. "Còn nếu mi không làm thì ta bứt đầu mi ngay đây!" - Min Min nóng đỏ cả mặt, bóp con Kuchan trong tay và đưa lên miệng. "ÁI ÁI.... ĐẦU BỊ BỨT MỌC LẠI LÂU LẮM... ĐỪNG ĐỪNG... LÀM MÀ... LÀM MÀ.......!" "Anh thích làm ma hay làm tinh linh?" - Min Min thả con Kuchan ra và quay sang hỏi tôi. Tôi nhìn em ma đang nói chuyện với con ma Chunnie rồi mỉm cười: "Làm ma cơ. Em của tôi là ma cơ mà!" "Muốn chết kiểu nào đây?" - Min Min thở hắt ra - "Kibum à, ta sẽ bị phụ vương giết chết mất." "Không đến nỗi đâu, chắc Ngài ấy chỉ cấm Đại thiếu gia ăn trong vài ngày thôi." - Kibum nháy mắt với tôi. "GÌ CHỨ? TA KHÔNG LÀM ĐÂU!" - Min Min nhảy dựng lên. "Không sao đâu, ta dự trữ sẵn rất nhiều thức ăn cho cậu rồi!" - Kibum vỗ vai Min Min theo dấu hiệu của tôi. "Kibum...!" - Min Min quay ra nhìn Kibum - "Trước nay ta không biết anh tốt vậy đó." "Này, hai người, giúp đỡ tôi đi chứ!" - tôi cắt ngang, sốt ruột. "Yunho, anh mà chết đi thì cũng chưa chắc tôi yêu anh đâu đấy!" - Jae Jae lên tiếng. "Yêu ngay thôi, yêu mấy hồi, không lo, không lo!" - tôi xua tay, hí hửng. "Sao lại không lo?" - Jae Jae bay đến gần tôi hỏi. "Anh thông minh, đẹp trai và hoàn hảo thế này, còn ai tốt hơn đâu chứ, em sẽ yêu thôi." Em nhếch mép: "Hừ... thế nữa. Mà tôi nói nhá, không được tùy tiện nằm trong mộ tôi đấy!" - em ma căn dặn. "Được mà, anh sẽ có cách kêu em vào mộ anh nằm!" - tôi hí hửng. "Thôi, thế thì chết đi cho đỡ nói nhiều!" - em ma đã chịu thua tình yêu của tôi với em nên đành phải nói thế. "Chỉ sợ chết rồi còn lắm mồm hơn thôi!" - Min Min thở dài. "Chết nào, chết nào!" - tôi vỗ tay - "Tôi có kế hoạch chết hoành tráng rồi." "Sao?" - mọi người đồng loạt hỏi - "Bệnh cỡ nào?" "Không, bình thường lắm, tôi mỉm cười." "TRỜI ƠI, SẮP MẤT ĐẦU RỒI!!!" - con Kuchan lại gào lên. ********************************** Cảnh sát ồ ạt đến ngôi nhà bên cạnh nghĩa trang, tất cả người dân gần đó cũng trợn tròn mắt lên nhìn. "Chậc xem kìa! Con người có khác, thấy lạ là bu vào ngay...!" - Min Min lắc đầu. "Người ta đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh đó Jae Jae!" - tôi mặc kệ nó, quay sang nhìn em ma, nắm lấy bàn tay tròn tròn của em. Tay tôi cũng tròn mất rồi. Khi thành ma, tôi trở nên mập hơn một chút, cơ thể tôi không còn hoàn hảo như ngày xưa nữa, vậy mà em vẫn mê mệt tôi. "Sao mà anh nghĩ cái gì quái thế không biết, người ta không đổ xô lên coi mới lạ." - em ma lúc lắc đầu. Có gì kỳ đâu nhỉ? Tôi thấy đẹp thế còn gì, lại làm cho người ta không dám đem tôi đi chôn ở đâu. Nhìn xem, tôi mặc mộc cái quần jeans bạc và áo thun bó sát người, như thế người ta mới thấy được cơ thể của tôi. Xác tôi nằm trước cửa nhà, xung quanh được Min Min tạo cho một vòng lửa nhỏ cháy liên tục, như thế mới giống như thiên thần tái thế. Vòng lửa đó dẫn đến nghĩa trang, và nếu họ đem xác tôi chôn chỗ khác thì lửa sẽ không tắt. Đẹp tuyệt vời thế còn gì! Tôi thấy Heechul hyung và Hankyung hyung "của Heechul hyung" đang đến nhìn xác tôi đầy thương xót. Heechul hyung dựa vào người Hankyung hyung và thút thít nhưng tay thì vẫn tốc ký về hiện trường. Hyung ấy cũng là một sinh viên xuất sắc chỉ thua mỗi tôi thôi. Tôi bay đến gần hyung ấy và vỗ vai hyung rồi hiện hình trước mặt hyung ấy mỉm cười và ngay lập tức lại biến mất. "AAAAAAAAAAAAA! MA!!!!!" - giọng Heechul hyung có thể so sánh một chín một mười với con Kuchan - "Hankyung, ma Yunho kìa...!" "Thôi, Heechul à, ngoan nào, không sao đâu!" - Hankyung hyung vỗ về. Thế đấy, cuối cùng thì tôi cũng dọa ma được Heechul hyung. "Làm ma thích thật!" - tôi nhìn em. Bây giờ thì tôi có thể đánh con ma Chunnie cho nó hết nhiều chuyện, nó bay đến đâu thì tôi cũng bay được đến đó. Chỉ là lúc nào nó cũng núp sau lưng em ma của tôi. Hừ, không sao, tôi sẽ xử mối thù khác trước. Bây giờ tôi cũng đã là ma... Không chần chừ, tôi bay thẳng vào con sói. "Mày chết với tao!" - tôi gào lên và bay đến bóp cổ nó. Hàng ngày, sáng ra tôi cứ việc đùa giỡn bằng cách bóp cổ con sói rồi lại sai bảo Chunnie, chết xem ra còn sướng hơn khi sống. Fanclub của tôi tổ chức hoành tráng lắm. Đám tang của tôi đủ các em xinh đẹp đi dự. "Xinh nhỉ!" - em nhận xét. "Xinh không bằng em ma!" - tôi mỉm cười, bây giờ làm ma rồi, tôi nắm được tay em rồi. Ôm em một cái nào. Em vùng vẫy kìa, đáng yêu chưa. Nhưng mà sao thoát được cơ chứ! Khà khà! Ta là ma, khà khà!!!! ************************************* Một vài tuần sau, một người lại dọn đến căn nhà nghĩa trang này. Một sinh viên báo chí khác, cùng trường với tôi. Tôi biết thế khi nhìn thấy xấp tài liệu trên tay nó hệt như tài liệu của Heechul hyung đưa cho tôi ngày trước. Nó vừa đi vừa lầm bầm: "Hyung quá đáng, ở đây có người chết mà cứ đẩy mình lên là sao chứ. Giỏi giang như mình, xuất sắc như mình... hừ!" Thằng nhóc đàn em này khá đây, rất bản lĩnh giống tôi ngày xưa. Tôi kéo em ma và Chunnie ra xem. "Hello?" - nó bắt điện thoại lên nghe - "Ở đây chán chết mày ơi, làm người thế này khổ còn hơn chó nuôi. Tao... tao..." - nó lập tức sững lại khi thấy chúng tôi. Em ma giữ tay tôi lại không cho bay gần hơn, nhưng con ma Chunnie thì khác, nó nhẹ nhàng lượn trước mặt thằng nhóc mới đến. Nó im lặng, giữ điện thoại trong tay, tiến đến gần Chunnie nhìn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay lên nắm lấy bàn tay tròn vo của Chunnie rồi nói: "Tao muốn làm ma cơ!" Mặt Chunnie đang trong suốt đi mất rồi. Nó lại thế, tôi nghe thấy tiếng nó lí nhí: "Susu nhớ ra tớ à...!" Trong suốt hẳn rồi. Thôi kệ nó, tôi kéo em ma quay vào trong mộ mình... THE END. . EXTRA 1: Tại một tờ báo địa phương. Tổng biên tập giận dữ ném xấp bản thảo vào mặt một nhân viên: "Cậu viết thế đấy hả? Cậu chưa viết báo bao giờ à? Cậu đang quảng cáo cho người chết hay viết về cái chết của người đó hả? Cậu quen với người chết sao mà tâng bốc đến thế này hả?" "Không... sao kỳ quá... sếp à... em nhớ mình viết khác, không hiểu sao... em..." "Cút ra viết lại cho tôi." ............. 10 phút sau.......... "Được rồi, cút đi in đi!" .................Báo được in ra..................... "Một cái chết kỳ lạ bên ngôi nhà cạnh nghĩa trang. Mọi người hẳn đều biết đến Jung Yunho, cậu thanh niên ưu tú của ngành báo chí Hàn Quốc, vừa ra đi vì một nguyên nhân kỳ lạ. Chưa một ai giải thích được hiện tượng lửa cháy bao quanh xác của anh ta, chỉ biết rằng trong vòng lửa đó, Yunho-ssi đẹp như một thiên thần. Quần jeans và áo bó sát khiến cơ thể anh ta trông thật quyến rũ. Nguyên nhân cái chết vẫn đang được điều tra, nhưng chắc chắn không phải chết do nghịch lửa ngu hay bị nhóm thanh niên nào cưỡng bức vì vẻ đẹp đó. Yunho-ssi khi chết đi, fanclub của anh được nhận tiền từ di chúc một triệu phú tại vùng thị trấn này và đã tổ chức tang lễ cho anh rất hoành tráng, chơi nhạc rock liên tục 1 tuần tại trường anh và một số nơi gần đó. Số tiền dư sẽ được dành làm lễ tưởng nhớ anh cùng với Jae Jae - một người bạn anh đề cập trong nhật ký - hàng năm. Về Yunho-ssi, đó là một sinh viên tài năng. Anh đã giành được 3 học bổng lớn của trường mà không cần thức thâu đêm suốt sáng để rị mọ từng chữ học bài, tất cả đều do sự thông minh bẩm sinh. Nhưng, người ta nói, "thiên tài chỉ có 1% là năng khiếu, còn 99% còn lại là do chăm chỉ học hành", Yunho ssi không là ngoại lệ. Mặc dù tư chất tuyệt vời, nhưng anh không hề kiêu ngạo, vẫn chăm chỉ đi học đều và hòa đồng cùng các bạn. Ngoài ra, theo thông tin cá nhân cho biết, Jung Yunho đã được 12 năm liền học sinh xuất sắc toàn khối, đạt được nhiều thành tựu cá nhân không tiện kể ra. Mọi chi tiết xin liên hệ website cá nhân của anh: http://www.jungyunhossi.edu.com . Khi vào website, phiền các bạn đăng ký làm thành viên cộng với việc đóng quỹ hàng quý để được nằm trong fanclub của anh... Tuy anh không còn, nhưng những gì anh cống hiến là mãi mãi, nên fanclub vẫn tồn tại. Sau đây xin nói rõ hơn về người bạn Jae Jae của anh..." ************************* "Anh đi đâu về vậy?" - Jae Jae hỏi. "À, anh lên chỗ in báo có chút việc." - tôi mỉm cười. "Nhớ nghề à?" - em ma nhướn mắt. "Ừ, lên đó, viết một bài cuối cùng thôi." "Thế viết được chưa?" "Xuất bản rồi, mai có báo đấy!" - tôi nhe răng cười - "Mai anh mua cho em một tờ nhé." "Ừ!" - em ma mỉm cười và bay vào mộ. Làm ma thích thật. END EXTRA 1. EXTRA 2: "Bên kia có kem kìa Chunnie!" - Susu khều vai tôi. "Phải băng qua đường đó Susu!" - Chunnie rụt vai lại. "Thì băng qua!" - Susu hí hửng lôi tay Chunnie đi. "Ừ, đi thôi!" - Chunnie thấy thế cũng phấn khích theo. Đèn dành cho người qua đường: đỏ. "Ta đi thôi!" - Susu kéo tay Chunnie. "Ừ, chúng mình sắp có kem ăn rồi!" - Chunnie mỉm cười. "Kem kem kem... ta ăn kem...!" - Susu vừa nắm tay Chunnie băng qua đường, vừa tít mắt lại, hí hửng. "Xe đó đèn sáng quá kìa Susu!" - vừa nắm chặt tay Susu trong tay, Chunnie vừa chỉ chiếc xe tải đang phóng như bay đến. "Kệ nó, mình sắp ăn kem nè!" - Susu vẫn tít mắt lại. "Nhìn nó kìa, đèn sáng trưng Susu ơi...!" - Chunnie vẫn chạy qua đường tay trong tay với Susu và chỉ về phía chiếc xe. TIN TIN. KÉTTTTT! RẦM!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!! CÓ NGƯỜI CHẾT KÌA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! "Sao mình nằm đó được vậy Susu, sao tụi mình lơ lửng vậy Susu?" - Chunnie đưa tay lên gãi đầu và thấy tay mình tròn vo - "Sao tay tớ tròn vo vậy Susu? Hồi nãy tớ thấy xe đó đâm mình đó Susu. Susu... cậu cũng lơ lửng giống tớ nè, tay cũng tròn vo nè. Ai vậy...?" - Chunnie tròn mắt nhìn một bóng thiên thần bay xuống một cách sợ hãi. "Ta là thiên thần đưa người đi đầu thai!" - thiên thần trả lời. "Vậy Susu và Chunnie có được đầu thai chung không?" - Chunnie tròn mắt hỏi. "Không, ngươi làm ma. Ngươi đã thấy được cái chết của mình, phải làm ma để diệt trừ linh hồn tội lỗi. Còn người này, do nhắm mắt từ đầu, nên không rõ mình đã chết, ta cho đầu thai." "A, không chịu đâu!" - Chunnie nhảy dựng lên, khóc lóc - "Susu ơi, mở mắt ra đi làm ma với tớ!! Susu." Thiên thần bay đi, Susu vẫn nhắm tít mắt, miệng hí hửng: "Mình sắp có kem ăn, Chunnie ơi!" END EXTRA 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro