Câu chuyện tình yêu giữa chàng giám đốc và anh nhà quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện tình yêu giữa chàng giám đốc và anh nhà quê

(总裁和农民攻的俗套爱情)

Tác giả: Bó hoa quý hiếm ()

Editor: Mây

Thể loại: đoản văn, nhẹ nhàng, ấm áp, HE

Couple: YunJae

Một.

Kim JaeJoong vừa từ châu Âu trở về đã nhận được thông báo công trường bên làng du lịch thuộc quyền quản lý của công ty xảy ra một số chuyện. Một số công nhân bị rơi từ tầng thượng xuống trọng thương do không chấp hành tốt an toàn lao động. JaeJoong nới lỏng cravat màu xanh ngọc nhìn tập tài liệu thư kí mới đưa tới, càng xem mặt càng đen lại, cuối cùng giận dữ ném tài liệu và mặt người phụ trách quát lớn:

"Xảy ra chuyện lớn thế này sao không báo cho tôi biết sớm? Trên đây viết người bệnh đã nằm bệnh viện cả tuần nay, tôi trả lương cho mấy người làm gì hả?!"

Người phụ trách là một người đàn ông trung niên mập mạp, từ lúc vào cửa vẫn cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chàng trai đang tức giận kia, bộ dạng khúm núm lấm lét khiến JaeJoong càng cảm thấy phiền chán:

"Sao hả? Tôi nhớ rõ không dạy mấy người từ 'kéo dài' viết thế nào, xảy ra chuyện này sao không báo cáo ngay hả?!"

Người đàn ông trung niên vươn tay lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Là...phó giám đốc Cho yêu cầu chúng tôi không cần nói với ngài, ngài ấy nói mọi chuyện ngài ấy sẽ xử lý!"

Cho An? JaeJoong bất chợt nhíu mày nói: "Lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ tới bệnh viện xem qua một chút!"

"Vâng!" Vừa nghe được có thể rời đi, người đàn ông trung niên vội vã chạy như bay khỏi nơi khiến hắn khó thở như thế này.

...

Ngồi trong xe, JaeJoong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay đặt lên chỗ dựa trên ghế, trên đùi đặt xấp tài liệu bệnh án của công nhân kia, ngón trỏ chậm rãi gõ từng nhịp khiến cho người phụ trách ngồi đằng trước thần kinh căng lên như dây đàn. Ai làm ở công ty được vài năm cũng sẽ biết, lúc giám đốc của bọn họ cáu giận hay phiền não điều gì đó, ngón tay sẽ như vô ý thức gõ gõ bất cứ thứ gì bên cạnh lúc ấy. Trong mỗi cuộc họp, chỉ cần nhìn giám đốc có gõ bàn hay không là biết tâm trạng giám đốc ra sao rồi.

Bệnh viện cách không qúa xa công ty của JaeJoong, không bao lâu xe đã chậm rãi dừng lại.

Xuống xe, JaeJoong đi theo người phụ trách tới phòng bệnh. Vừa vào đại sảnh đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng, bên cạnh còn có rất nhiều bác sỹ, y tá, hộ lý mặc đồ trắng đi tới đi lui, nhưng JaeJoong không để ý, trong lòng chỉ ngẫm nghĩ cách trấn an người công nhân gặp tai nạn kia.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc!" Mãi đến khi có người gọi bên tai, JaeJoong mới thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, thản nhiên liếc nhìn ánh mắc kinh ngạc của người phụ trách, đôi môi khẽ hé mở: "Tới rồi?"

Đến tận bây giờ chưa từng thấy qua giám đốc sẽ có lúc thất thần như vậy, người phụ trách sửng sốt một chút, rồi nhìn ra được chút khó chịu trong mắt JaeJoong mới vội vàng gật đầu, chỉ về cảnh cửa cách đó không xa:

"Chính là phòng đó, tầng này đều là những phòng bệnh cao cấp, thiết bị y tế hiện đại, phó tổng đã phân phó cho người bệnh đến đây!"

Gật gật đầu, JaeJoong đi nhanh hơn tới trước cửa phòng, cúi đầu nhìn tay cầm cửa sáng bóng màu bạch kim, cắn cắn môi, sau đó mới nhẹ nhàng xoay, cửa liền mở.

"Ah tổng giám đốc, đừng tiến vào!" Nhìn thấy tổng giám đốc đã đẩy cửa bước vào, người phụ trách mặt tái mét đột nhiên nhớ tới một việc, thế nhưng ngăn cản cũng không kịp rồi, trong phòng bệnh đã truyền tới tiếng BANG chói tai. Hắn vội càng chạy vào theo đã thấy cấp trên của mình lưng gập xuống, hai tay ôm đầu, dưới chân còn có mảnh vớ của cốc thủy tinh trong suốt.

"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Người phụ trách càng luống cuống, không thèm nhìn người bệnh nhân vẫn đang hùng hùng hổ hổ trên giường mà muốn qua xem xét xem cấp trên có sao không, nhưng không nghĩ tới JaeJoong lại buông lỏng tay ra, phất tay với hắn, giọng nói không lớn nhưng có chút nghẹn: "Tôi không sao!"

Màu đỏ?! Người phụ trách trừng lớn mắt xác nhận, trong lòng bàn tay cấp trên của hắn rõ ràng có chất lỏng màu đỏ, trên trán còn có từng giọt máu chảy xuống.

"Tổng giám đốc, ngài chảy máu rồi! Nên đi băng bó lại thì hơn!" Máu chảy rất nhiều, người phụ trách vội vàng nhắc nhở.

"Không sao!" JaeJoong lắc đầu, tầm mắt chuyển dời đến tên đầu sỏ gây án. Ngồi trên giường là một chàng trai mới hơn hai mươi, tóc cắt ngắn ngủn, dáng người cao to, làn sa ngăm đen, mắt tuy không to nhưng là loại mắt một mí quyến rũ, nhìn qua rất có thần. Cậu ta nhìn cái trán đổ máu của anh cũng có chút hoảng. Nhìn thấy biểu tình thú vị đó của chàng trai, JaeJoong đột nhiên vui vẻ muốn cười, hỏi:

"Cậu khiến tôi chảy máu thế này, có thể đưa tôi hộp giấy thấm hay khăn tay không, tôi muốn lau một chút!"

"Ah..." Lúc này chàng trai mới phản ứng lại. Lần đầu tiên cậu thấy một người đàn ông mà lại đẹp như thế, người đó còn đang nói chuyện với cậu nữa chứ. Cậu vội vàng lấy giấy thấm trên bàn đưa cho JaeJoong.

"Cám ơn!" Rút giấy thấm từ hộp ra, JaeJoong chấm nhẹ lên vết thương, tay trái vẫn ấn giữ giấy. Trong quá trình đó, chàng trai nhìn chằm chằm vào động tác của JaeJoong, cho đến khi nhìn tới ngón tay trắng nõn đặt trên trán mới lấy lại tinh thần nói:

"Này....anh không thể để như thế, nên đi băng lại đi, máu chảy nhiều lắm!"

"Sớm biết thế này sao cậu còn xuống tay mạnh vậy?!" Đây đơn giản chỉ là câu nói giỡn nhưng JaeJoong không ngờ rằng chàng trai lại đỏ mặt, gãi đầu giải thích: "Trước đó cô hộ lý báo trước cho tôi anh đến, tôi vẫn tưởng người đến là cái tên phó tổng giám đốc chó má kia, vì vậy mới không nhìn là ai đã ném cái cốc trên bàn vào anh!"

Nghe xong chàng trai nói, JaeJoong cau mày hỏi: "Có vẻ cậu rất hận anh ta?!"

Thấy JaeJoong nhắc tới người này, chàng trai bực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi cùng người cạnh tôi là công nhân ở công trường, xảy ra chuyện lớn thế này ngay ngày đầu tiên hắn ta đã xuất hiện. Mới đầu để cho chúng tôi được nằm trong phòng tốt như vậy chúng tôi còn cảm ơn hắn không kịp. Thế nhưng hôm sau đã thấy hắn phái người tới đưa một hợp đồng ép chúng tôi ký tên. Đó đúng là loại hợp đồng chó má, thỏa thuận chỉ cần bồi thường năm vạn đồng là xong chuyện, còn muốn đuổi việc nhóm công nhân bọn tôi. Hơn nữa, hắn để bọn tôi nằm phòng tốt thế này chỉ vì muốn giám thị chúng tôi, ngay cả đến bác sỹ hay y tá đều bị mua chuộc, không cho phép chúng tôi bước khỏi bệnh viện nửa bước, sợ chúng tôi tố cáo. Chúng tôi không đồng ý, hắn ta ngày nào cũng phái người đến thương thuyết, hôm qua có lẽ là bị bọn tôi bức đến nóng giận nên hắn ta nói nếu chúng tôi không ký, kết cục của chúng tôi sẽ không mấy tốt đẹp!"

Nghe thấy câu nói cuối cùng, mặt JaeJoong càng nhăn hơn, anh nhìn người đàn ông đầu quấn băng kín mít giường bên cạnh hỏi: "Ông ta tốt chứ?!"

"Ông Hwang hôn mê rất lâu mới tỉnh lại được, nhưng vừa mới nghe điều kiện mà tên phó tổng kia đưa ra đã tức giận quá độ mà hôn mê tiếp. Bác sỹ nói chân ông Hwang dù có được chữa trị tốt thì đi lại vẫn có chút bất tiện. Trong nhà ông Hwang còn ba đứa con nhỏ và mẹ già tám mươi, già trẻ trong nhà đều dựa vào đồng lương ông ấy kiếm được bên ngoài. Giờ thì tốt rồi, bồi thường có năm vạn và bị đuổi việc, hơn nữa sức khỏe ông Hwang kém thế này rất khó xin việc khác, công ty rõ ràng muốn tuyệt đường sống của người ta!"

Người phụ trách đứng bên cạnh JaeJoong ngày càng khẩn trương, hắn đã cảm nhận ra được hàn khí tỏa ra xung quanh người tổng giám đốc đáng sợ của hắn.

JaeJoong quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, ông ấy bị thương là do công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ nhận trách nhiệm, hơn nữa nhóm công nhân bên cậu sẽ không bị sa thải, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý!"

Chàng trai nháy mắt trong ánh mắt sáng lên, nhưng sau đó lại tối sầm lại: "Anh, anh nói thế tôi sẽ tin anh sao?"

"Hẳn là nên tin, vì tôi là tổng giám đốc!"

"Tổng giám đốc?!" Vhangf trai kinh ngạc mở to mắt, rồi thở dài: "Ai biết mấy người cá mè một lứa với nhau chứ!"

Còn biết dùng thành ngữ sao?! Xem ra cậu ta cũng có học hành bài bản.

"Trong vòng ba ngày tôi sẽ xử lý tốt!" JaeJoong gật đầu đứng lên, định rời khỏi phòng bệnh, ra đến cửa phòng đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Cậu có thể cho tôi xem bản hợp đồng kia không?"

"Được..." Chàng trai lục thùng rác ra một xấp giất nhăn nhúm, nhìn ánh mắt thắc mắc của JaeJoong mới ngượng ngùng giải thích: "Vì tức giận nên tôi đã ném nó vào thùng rác".

JaeJoong cầm xấp giấy nhăn nhúm rồi gật đầu: "Tôi có thể hiểu được. Đúng rồi, cần gì thì trực tiếp nói với tôi là được", sau đó đưa danh thiếp cho chàng trai. "Về sau mọi người muốn làm gì sẽ không có ai ngăn cản, chờ ông Hwang tỉnh lại thì gửi lời hỏi thăm giúp tôi, giúp ông ấy dưỡng bệnh!" Nói xong đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~

P/S: Mọi người phát hiện gì chưa? :"> Ko phải ai Jae cũng đưa số điện thoại cho đâu ;))

Hai

Đi đến góc quẹo ở hành lang, JaeJoong mới nhíu mày, cảm giác được lòng bàn tay ẩm ướt, bỏ tay trái xuống mới thấy máu chảy ướt sũng cả giấy thấm liền ném nó vào thùng rác.

Nhờ y tá băng bó qua loa xong JaeJoong mới rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người quản lý nói: "Cái này được gọi là xử lý tốt hả? Đã học được cách uy hiếp người khác rồi?!"

"Xin lỗi tổng giám đốc, là do phó tổng chỉ đạo, chúng tôi là cấp dưới không dám không nghe theo!"

"Anh ta hiện giờ đang ở đâu?"

Biết người cấp trên hỏi chính là phó tổng, người phụ trách vội vàng trả lời: "Đang ở thành phố H, phó tổng qua bên đó xử lý một chút chuyện công ty".

"Uh" JaeJoong lấy di động ra lục tìm một dãy số trong danh bạ định gọi, nhưng suy nghĩ một lúc rồi không gọi qua nữa. "Giờ về luôn công ty, thông báo quản lý các ngành khoảng mười phút sau vào phòng họp, không được tới muộn, nếu muộn trực tiếp biến khỏi công ty luôn đi!"

"Vâng!"

.

.

.

JaeJoong gọi những người liên quan đến vụ việc lần này tới trách mắng một chút rồi mới dặn dò họ đi xử lý tình huống. Anh kiểm tra tài liệu suốt đêm để sáng hôm sau phân phó thư kí mang một hợp đồng khác tới bệnh viện, hỏi họ xem còn có chỗ nào chưa hài lòng thì trực tiếp nói ra.

Trở lại căn nhà sau hai tháng công tác, JaeJoong trước tiên đi tắm rồi thay một bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, sau đó làm một bát mì đơn giản ăn, cả ngày không ăn gì bụng đã sớm rỗng tuếch.

Vừa ăn được mấy miếng di động bỗng vang lên, nhìn hai chữ Cho An nhấp nháy trên màn hình, JaeJoong nhíu mày nhận cuộc gọi.

"JaeJoong ah, về nước rồi sao?" Giọng nói quen thuộc cách tai nghe truyền tới tai JaeJoong giờ phút này lại khiến anh cảm thấy chút phiền.

"Uhm" Đảo đảo bát mì, JaeJoong thản nhiên đáp.

"Làm sao thế? Tâm tình không tốt sao?"

"Cho An, cậu......công ty có chuyện lớn xảy ra như vậy sao không nói với tôi?"

"Cậu nói việc này hả, đây cũng không phải vấn đề lớn gì nên tớ nghĩ không cần nói cho cậu biết, sợ cậu phân tâm" Giọng nói bên kia dừng lại một chút rồi tiếp tục "Ngày mai tớ sẽ về, tớ có mua cho cậu ít đồ đó, vì cảm thấy nó rất hợp với cậu, mai tớ mang về để cậu xem!"

"Thiếu chút nữa có tai nạn chết người cậu còn cho là không phải việc lớn?" Cơ tức của JaeJoong lại ập tới, thanh âm đột nhiên cao hơn: "Cho An, tôi không nghĩ cậu lại là người như vậy, cậu là xã hội đen à, biết cách uy hiếp người khác rồi. Nếu cậu ngã từ trên lầu xuống rồi bị thương, tôi nói chỉ bồi thường cho cậu năm vạn đồng là xong việc thì cậu nghĩ thế nào hả?!"

"Jae...JaeJoong..." Người ở đầu dây bên kia tất nhiên không nghĩ tới việc một người vốn tính tình ôn hòa như JaeJoong lại tức giận, thanh âm lắp bắp "Ah...là tớ không tốt, cậu chờ tớ về sẽ giải thích sau!"

"Giải thích?! Ah....Cho An, cậu cảm thấy giải thích với tôi xong là xong chuyện hả, giải thích xong là mọi chuyện sẽ thành quá khứ. Cậu vẫn luôn như thế, chưa bao giờ biết lo lắng cho người khác!" Nói xong JaeJoong ngay lập tức tắt máy, sau đó tháo pin luôn.

JaeJoong và Cho An vốn là bạn học cùng đại học, sau khi tốt nghiệp tìm không được công việc vừa ý mới quyết định hợp tác cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Lúc mới bắt đầu, công ty chỉ có hai người, những bước đi đầu tiên rất gian nan, họ phải chạy vạy khắp nơi, ngồi ăn ở những quán cơm ven đường. Khi đó tuy không có tiền nhưng họ đều có những khát vọng lớn, không hề ngại khó ngại khổ.

Sau này, công ty cũng dần lớn mạnh, trở thành công ty lớn nhất nhì thành phố S, JaeJoong mới phát hiện ra bạn tốt của mình quá ích kỉ, chưa bao giờ biết suy nghĩ cho người khác, cho dù bản thân sai lầm nhưng vẫn tìm cớ trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng dù sao thì công ty vẫn là do cả hai thành lập nên JaeJoong cũng không nói nhiều, vẫn biết Cho An cứ giữ tính ấy thì sớm muộn cũng có chuyện, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế thôi.

Buổi sáng ngày hôm sau, JaeJoong bị một tiếng chuông liên hồi đánh thức, vừa mở cửa đã thấy Cho An mệt mỏi đứng trước cửa.

JaeJoong không nói gì thế, xoay người đi về phòng.

"JaeJoong" Cho An kéo hành lý đuổi theo "Cậu bị thương sao?"

Uống xong hớp nước, JaeJoong liền đi về phía phòng tắm, CẠCH một tiếng đóng cửa lại, mặc Cho An ngơ ngẩn đứng ngoài.

Cho An đành phải ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, lúc này di động trên bàn vang lên, anh ta tùy tay ấn nhận.

JaeJoong đi ra khỏi phòng tắm phát hiện sắc mặc Cho An cực không tốt, lại gần rồi hỏi: "Cậu làm sao thế?"

"Kim JaeJoong, tớ thích cậu!" Cho An thình lình nói ra một câu khiến JaeJoong đang lau tóc sững sờ.

"Cậu nói gì vậy?"

"Tớ biết cậu thích đàn ông, cho nên từ lúc học đại học đến giờ vẫn còn chưa có bạn gái, hiện tại đã hơn ba mươi nhưng vẫn chưa lập gia đình!"

Bị phát hiện ra tâm tư nhưng JaeJoong chỉ lạnh nhạt đáp: "Đúng, tôi thích đàn ông!"

Cho An cúi đầu: "Tớ thích cậu, từ khi học đại học đến giờ!"

"Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau, ngay từ đầu tôi chỉ coi cậu là bạn!"

"Tớ đã từng có bạn gái, cũng đã từng lên giường với vài chàng trai, hết thảy chỉ là để che dấu cảm tình của mình với cậu thôi, nhưng hiện tại cậu đang thích một người đúng không?" Cho An ngẩng đầu nhìn JaeJoong "Người vừa gọi điện thoại tới cho cậu có đúng là người cậu thích không?"

"Ai?" JaeJoong mím mối, không hiểu lời hắn nói.

"Cậu ta nói cậu ta là người công nhân bị thương đang nằm trong bệnh viện, hôm qua cậu đến thăm và đã cho cậu ta số. Tớ biết, bình thường người lạ mặt cậu sẽ không bao giờ cho người đó số điện thoại riêng".

Trong não JaeJoong nhất thời hiện lên hình ảnh chàng trai trong bệnh viện hôm qua và anh không phủ nhận điều đó.

Cho An trầm mặc, rồi không nói gì nữa bước ra ngoài.

JaeJoong dựa vào ghế sô pha thở dài. Anh sao có thể không phát hiện ra Cho An có tình cảm với mình chứ, nhưng không yêu là không yêu, chuyện này không thể gượng ép.

Rồi bỗng nghĩ tới điều gì đó, JaeJoong vội cầm di động lên, lật lại list các cuộc gọi trước đó, nhấn vào một dãy số gọi lại.

Ba.

JaeJoong hẹn gặp chàng trai ngốc trong bệnh viện kia tới công viên gần đó gặp mặt.

Lúc JaeJoong tới nơi, chàng trai đã ở đó chờ rồi, vừa trông thấy anh liền lập tức tươi cười.

"Đợi lâu rồi phải không?" JaeJoong vẻ mặt xin lỗi nói.

Chàng trai lắc đầu nhìn băng gạc trên trán JaeJoong ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi!"

"Hôm qua cậu đã giải thích rồi mà!" JaeJoong bật cười "Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tôi đại diện cho toàn bộ nhóm công nhân đến cảm ơn anh, không nghĩ mọi chuyện có thể giải quyết nhanh như thế!" Chàng trai dừng một chút rồi nói "Còn có...tôi muốn xem thương thế của anh thế nào rồi?!"

"Đây vốn là lỗi của chúng tôi, không cần phải cảm ơn gì hết!" Sờ băng gạc trên trán, JaeJoong hỏi "Cậu chắc chắn đã biết tên của tôi rồi, vậy tên cậu là gì?"

"Jung Yunho, tôi tên là Jung Yunho!"

JaeJoong nhìn xung quanh, nhận thấy mọi người tụ tập ở đây khá ồn ào ầm ĩ nên đề nghị tới quán ăn gần đây nói chuyện, Yunho chần chờ một chút rồi gật đầu.

JaeJoong biết vì sao Yunho chần chờ như thế nên đã cố ý dẫn cậu tới một nhà hàng nhỏ, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ. Ngồi xuống bàn, hai người gọi món rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Nhìn qua dáng vẻ của cậu có lẽ tuổi còn nhỏ, sao lại làm việc ở công trường vậy?" JaeJoong tách vỏ lạc, vừa ăn vừa hỏi.

"Tôi năm nay đã 21 tuổi, không tính là còn nhỏ nữa rồi. Điều kiện trong nhà không tốt lắm, dưới tôi còn có một em trai, học rất tốt, mà tôi thì lại không thích học nhiều nên đã bỏ học đi tìm việc làm. Hơn nữa, tôi cũng đã tốt nghiệp cấp ba, ra ngoài đi làm đã được 2 năm rồi"

JaeJoong gật đầu: "21 tuổi? Hai chúng ta vừa hơn kém nhau đúng 10 tuổi!"

"Ah?" Yunho há hốc mồm ngạc nhiên khiến JaeJoong bật cười.

"Làm sao vậy?!"

Ý thức được bản thân thất thố, Yunho lắc đầu, ăn ngay nói thật "Tôi vẫn nghĩ anh không lớn hơn tôi nhiều lắm mà đã làm tổng giám đốc nên hơi ngạc nhiên một chút!"

"Ha ha ha ~ tuổi của tôi có khi còn làm chú cậu được nữa đấy!" JaeJoong cười càng vui vẻ, chẳng trách hôm qua ở bệnh viện cậu kinh ngạc đến thế.

...

Bắt đầu từ hôm đó, Yunho vẫn ở công trường làm việc chăm chỉ, JaeJoong như trước ngồi trong phòng của mình xửa lý tài liệu, nhìn qua thì là hai con người hoàn toàn xa lạ nhưng thực chất khoảng cách giữa họ đang dần gần lại.

Mỗi tuần Jung Yunho đều có một ngày nghỉ ngơi, hai người sẽ hẹn nhau cùng đi ăn cơm, sau đó đến rạp xem phim hoặc đi chơi ở chợ đêm.

Có một lần JaeJoong đổ bệnh, Yunho còn xin phép nghỉ chạy đến nhà JaeJoong chăm sóc anh cả ngày, cho đến khi thân thể anh tốt lên mới rời đi.

Mệt nhọc cả một ngày, Yunho đến nhà tắm công cộng tắm rửa rồi mới về nhà trọ của mình. Nhìn thấy mấy người cùng phòng ngồi vây quanh trên giường, cậu thở dài, biết cuộc nói chuyện phiếm mỗi ngày bắt đầu rồi.

Jung Yunho không có hứng thú nên ngồi sang một bên, lôi di động mua không lâu trước đó ra chơi game. Thực ra trong máy cũng chỉ có vài trò đơn giản, trẻ con cũng chả thèm ngó, nhưng cậu lại vô cùng hứng thú với chúng.

Chung phòng với Yunho toàn là thanh niên, tránh không được chuyện nói tới đề tài lịch sử tình yêu của nhau. Vì thế, lúc mọi người cười cười nói nói kể về chuyện tình của mình mới nhớ tới Yunho vẫn chưa kể nên ầm ĩ gọi cậu. Yunho ngồi trên giường tầng nghi hoặc cúi xuống hỏi: "Gì thế?"

"Yunho, trong số chúng ta cậu có vẻ đẹp trai nhất, nói đi, đã quen bao nhiêu bạn gái rồi hả?"

"Chưa từng thích ai hết!" Yunho nhức đầu, cậu nói thật đó, từ nhỏ cậu đã sống ở nông thôn, căn bản không hề chú ý đến chuyện tình cảm linh tinh gì hết.

Tất nhiên có vài người không tin "Tất cả mọi người đều nói rồi, cậu cũng đừng giấu nữa, nói thật mau, cậu đã 'làm' bao nhiêu em rồi?!"

Yunho đen mặt, chưa từng yêu ai thì làm gì có chuyện làm này làm nọ, , thế nên cậu quay mặt vào trong, không thèm để ý bọn họ nữa.

Thấy Yunho không nói, họ cũng không ép cậu nữa, lại bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất.

Yunho lại bắt đầu chơi game, nhưng trong đầu vẫn thắc mắc cảm giác thích một người là như thế nào. Suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ ra sao nên cậu nhắn tin hỏi JaeJoong, hỏi anh nếu thích một người thì sẽ có cảm giác gì.

Lúc nhận được tin nhắn của Yunho, JaeJoong đang lái xe về nhà, đọc nội dung tin nhắn, anh sửng sốt một lúc, đỗ xe lại ven đường rồi nhắn lại, sau đó gục đầu trước vô lăng, ngón tay nắm chặt tay lái, suy nghĩ mông lung.

"Làm sao thế?" Yunho đọc tin nhắn đáp lại của anh, ngây ngốc cười rồi nhắn lại tiếp___ "Không có gì. Chỉ là đột nhiên tò mò thôi!"

Đọc tin nhắn, JaeJoong viết ra vài điều đơn giản trả lời, xem ra nói chuyện qua điện thoại dễ hơn nhiều so với nói trực tiếp.

"Thích một người sẽ thường xuyên nhớ tới người đó, chỉ cần một câu người đó nói cũng khiến bản thân vui vẻ hay đau khổ, luôn muôn gặp người đó, muốn tiếp xúc thân mật với người đó, rồi mơ thấy người ấy trong mộng, chỉ cần được gặp người đó trong lòng sẽ ngập tràn cảm giác vui sướng, cảm giác như có được toàn bộ thế giới..." Đọc tin nhắn của JaeJoong, Yunho cân nhắc một lúc và càng thấy có gì đó không thích hợp, vội vàng tắt máy, buộc bản thân không nghĩ vớ vẩn nữa.

...

"A_____" Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Yunho giật mình, mấy người xung quanh thấy cậu sắc mặt không tốt liền hỏi thăm, cậu lắc đầu, chỉ nói là gặp ác mộng. Thấy Yunho sắc mặt cũng dần khôi phục lại bình thường, họ cũng không hỏi gì nữa, lục tục kéo nhau ra ngoài làm vệ sinh cá nhân.

Yunho vươn tay sờ sờ quần lót ướt đẫm lạnh lẽo, tuy rằng là đàn ông bình thường thì đều biết thế nào là di tinh nhưng vấn đề là ai khiến bản thân di tinh ấy. Yunho cũng không phải là đồ đầu gỗ ngốc, tất nhiên biết có vấn đề rồi. Nhớ lại cảm giác vui vẻ, thoải mái mấy hôm nay khi ở cạnh người đó khiến cậu giật mình, vội mắng mình một câu "Bệnh thần kinh!"

Bốn.

Gần đây JaeJoong cảm thấy có điều gì đó quái lạ, trước đây ngày nào Yunho cũng nhắn tin cho anh, nhưng từ ngày cậu hỏi anh cảm giác thích một người là thế nào thì gần tháng nay anh không hề nhận được một tin nhắn nào từ cậu nữa.

Gọi điện thoại cho Yunho thì máy cậu tắt máy, đi tới công trường tìm thì lại được báo là cậu đã xin nghỉ.

Chẳng lẽ Yunho đã làm cô gái nào có thai, hay vì mải mê yêu đương ai đó mà quên anh đi rồi?

Nghĩ tới rất có thể có khả năng này, JaeJoong dùng sức nắm chặt di động, trong mắt tràn đầy mất mát. Đàn ông bình thường đều yêu phụ nữ không phải sao, JaeJoong ném điện thoại lên bàn, mệt mỏi dựa vào ghế, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà rồi đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức nước mắt cũng tuôn rơi. Yunho không phải đồng tính, mà có đồng tính đi nữa thì sao, có thể để ý đến một người hơn cậu tới 10 tuổi chắc.

Di động trên bàn rung rung, tưởng tin nhắn của Yunho, JaeJoong kích động bật dậy xem, nhưng hóa ra lại là tin nhắn của Cho An, chỉ có vài dòng ngắn ngủn____Chúng ta trước kia hay tới bar chơi, giờ rảnh đến uống vài chén đi.

Cũng được thôi, JaeJoong cầm áo khoác đứng dậy, xuống gara lấy xe chạy tới quán bar.

Vừa bước vào cửa đã thấy Cho An vẫy tay gọi, JaeJoong cười cười đi tới.

"Này ~ tớ đã gọi giúp cậu loại rượu cậu hay uống rồi đó!" Cho An tươi cười đưa cho JaeJoong ly rượu.

"Tối nay tôi không muốn uống loại này nữa!" JaeJoong gọi phục vụ đưa tới loại rượu khác.

Cho An cau mày nhìn JaeJoong điên cuồng uống, một ly tiếp một ly, cuối cùng không thể nhịn được nữa mới giật cốc rượu lại.

"Cậu hôm nay làm sao vậy? Lẽ ra người bị cự tuyệt là tớ mới mượn rượu giải sầu chứ, cậu sao lại........"

Lúc này mặt JaeJoong đã đỏ hồng, vươn tay sờ soạng lung tung trên bàn cũng không đụng tới được cái cốc, lầm rầm muốn uống rượu, chắc chắn đã say quắc rồi.

Cho An nhìn người trước mặt ánh mắt mê man vô cùng mê người liền thở dài, nếu không biết JaeJoong là người nói một là một, nói hai là hai...không yêu chắn chắn là không yêu, hắn nhất định sẽ không buông tha.

Loạng choạng đỡ JaeJoong lên xe, Cho An lái xe đưa anh về nhà.

Vừa mới đỡ cái người đang say mơ màng không biết gì ra khỏi xe, Cho An đã bị một bóng đen lao tới đánh thẳng vào mặt.

"Cậu làm cái gì vậy?" Cho An té ngã trên mặt đất, kéo JaeJoong cũng ngã theo.

"Tôi mới là người hỏi anh muốn làm gì?!" Thực ra mấy hôm nay Yunho dành thời gian suy nghĩ kỹ, hiểu rõ mọi chuyện rồi mới tới tìm JaeJoong lại phát hiện không có ai ở nhà, vì thế mới phải ngồi chồm hổm trước cửa nhà chờ. Thế nhưng đợi một lúc lâu sau mới thấy JaeJoong được tên phó tổng cậu ghét cay ghét đắng đỡ xuống, nhìn qua chắc chắn là đã say rượu rồi. Yunho chợt nhớ tới trong phim thường có tình tiết diễn viên nam chuốc say diễn viên nữ rồi giở trò đồi bại, cậu tức giận mới xông ra đánh Cho An một đòn. (Mây: tưởng tượng cái dáng anh Jung ngồi chồm hổm mà đau bụng =))))))))

Xoa xoa vết máu ở khóe miệng, Cho An đứng lên, dưới ngọn đèn đường hắn có thể thấy rõ mặt kẻ đánh hắn là ai, càng nhìn càng quen mắt, rồi đột nhiên nhớ ra cậu ta chính là người công nhân trong bệnh viện lúc trước, cũng là ý trung nhân trong mắt JaeJoong, hơn nữa nếu như hắn không đoán sai thì đêm nay JaeJoong uống say như vậy cũng là vì người này thôi. Ánh mắt căm ghét của cậu ta nhìn chằm chằm vào hắn, xem ra cậu ta cũng không phải là không có cảm giác với JaeJoong.

"Người cậu ấy thích chính là cậu, hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy!" Nói hết câu, Cho An ngay lập tức rời đi.

Câu nói của Cho An khiến Yunho hơi giật mình, nhưng sau đó cậu mỉm cười, đỡ cái người vẫn nằm bẹp trên đất không nhúc nhích nổi lên, lấy chìa khóa từ túi áo anh rồi bế vào nhà.

Vận lộn giúp JaeJoong tắm rửa rồi thay quần áo sạch, sau đó bế anh lên giường, Yunho mới nhẹ nhàng thở phào. Cậu đắp chăn cẩn thận cho JaeJoong rồi vào bếp nấu canh giải rượu.

...

Khi Yunho bưng bát canh vào phòng đã không thấy người trên giường đâu hết. Cậu vội vàng đặt bát lên bàn, tìm kiếm xung quanh phòng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng JaeJoong ngoài ban công.

Giớ đêm thổi có chút lạnh, Yunho cầm chăn mỏng khoác lên người anh. JaeJoong quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt to tròn trong trẻo khiến Yunho mất tự nhiên sờ sờ mũi: "Bên ngoài rất lạnh, có muốn vào không?"

Lắc đầu.

"Hay có muốn uống canh giải rượu không?"

Lại lắc đầu.

Rõ ràng đã là một người đàn ông hơn 30 nhưng lại nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh vô tội như thế, nhìn qua chẳng khác nào một đứa trẻ nhõng nhẽo. Yunho nhẫn nại ngồi xổm bên JaeJoong nhẹ nhàng hỏi: "Vậy anh muốn gì?"

Con ngươi xinh đẹp khẽ chớp chớp: "Tôi muốn Yunho!"

Tuy từ miệng Cho An đã biết anh có tâm tư để ý đến cậu, nhưng Yunho vẫn muốn xác định lại, vì vậy cậu hỏi: "Vì sao lại muốn Yunho?"

"Bởi vì cậu ấy rất tốt. Cậu ấy lúc được nghỉ sẽ xem phim kinh dị với tôi, giúp tôi đi mua sắm, còn giúp tôi làm đồ ăn rất ngon, thậm chí khi tôi bị bệnh, cậu ấy còn xin nghỉ đến chăm sóc tôi... Tôi rất thích cậu ấy!!"

"Anh không chê cậu ta chỉ là một tên công nhân nghèo khổ sao?"

"Sao tôi phải ghét cậu ấy?" Nói xong câu ấy JaeJoong bỗng nhiên mím môi: "Thế nhưng cậu ấy hình như ghét tôi rồi, đã lâu lắm rồi cậu ấy không thèm liên lạc với tôi. Cậu ấy đang yêu người khác. Cậu ấy không để ý tới tôi!!"

"Không phải vậy, cậu ta sẽ không làm như thế đâu!" Kéo JaeJoong ôm vào lồng ngực, Yunho cảm thấy hạnh phúc tràn ngập.

"Thật không?"

"Uhm, cậu ta nói cậu ta cũng thích anh, muốn mãi mãi ở cùng anh!!"

Năm.

Dỗ nửa ngày mới đưa được JaeJoong đáng yêu trở về giường uống canh. Nhìn gương mặt xinh đẹp khi ngủ của anh, Yunho cảm thấy quyết định của mình là chính xác.

Vừa mới làm việc nhiều như thế, người ra đầy mồ hôi, xác định JaeJoong đã ngủ, Yunho thả lỏng tâm trí đi tắm.

Nhưng lúc ra khỏi phòng tắm Yunho lại được một phen giật mình hoảng sợ. JaeJoong sao lại không thành thật đi ngủ đi chứ?!

Vừa mới định cất tiếng gọi JaeJoong thì một bóng người đã nhào lên ôm lấy cổ cậu, bám chặt như sam.

"Làm sao vậy?!" Xoa đầu JaeJoong, Yunho hỏi.

"Vừa rồi cậu nói thích tôi là thật đúng không?!" JaeJoong thầm thì vào tai cậu.

Yunho sửng sốt một chút rồi lúng túng hỏi: "Anh không say?"

"Bị lăn đi lăn lại như thế đã tỉnh từ lâu rồi!" JaeJoong cắn nhẹ lên vành tai cậu, trong giọng nói đầy ý cười "Nói như vậy chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt, thế nên có thể hôn môi đúng không?!"

"Hả?" Mặt Yunho đỏ bừng lên, ngay lập tức cảm giác được bờ môi mềm mại của người kia đang dán lên môi mình. Trong nháy mắt Yunho cảm tưởng như tim đập nhanh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Ôm lấy thắt lưng JaeJoong xinh đẹp, ngốc nghếch đáp lại nụ hôn của anh. Cho đến khi hai người ngã lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, thân thể đã sớm xích lõa.

Từ sau khi nhận ra cảm giác của bản thân với JaeJoong, khi đi làm Yunho thường trốn vào phòng vệ sinh cạnh công trường, ngó trái ngó phải không thấy ai mới vội vàng, run rẩy đưa tay vào trong quần âu yếm Yun nhỏ cương cứng. Không những thế cậu còn lên mạng học cách làm tình giữa hai người đàn ông với nhau. Nhìn hạ thân trắng hồng mềm mại của JaeJoong, Yunho bị kích thích quá độ, nơi đó cũng đã sớm cứng ngắc.

Nhẹ nhàng khiêu khích đầu lưỡi JaeJoong, bàn tay không an phận cũng đã trượt xuống dưới xoa nắn đầu nhũ hồng hồng đáng yêu, cuối cùng chạy tới cầm hạ thể đã cương lên của người yêu mà âu yếm.

Nghe tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn của JaeJoong, Yunho vươn đầu lưỡi liếm lên hầu kết đang không ngừng rung động ấy, sau đó dùng sức mút, trong nháy mắt làn da bị mút trên cổ JaeJoong đã chuyển sang màu hồng đậm. Tay Yunho chuyển động càng nhanh hơn, ngón tay xoa nắn đầu chop hồng hồng của cái đó, khiến toàn thân JaeJoong run rẩy.

Cho đến khi trong tay tràn ngập chất lỏng trắng nóng ấm, Yunho dần dần chuyển tay xuống cặp mông tròn trịa, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên lỗ nhỏ gợi cảm. Trong mắt xẹt qua tia do dự, mọi động tác dừng lại. Cảm giác được Yunho dừng lại, JaeJoong mở đôi mắt vẫn còn mờ hơi nước vì dục vọng ra, hôn từ cổ lên môi cậu: "Không sao đâu, JaeJoong muốn Yunho!"

"Nhưng........"

Lật mình một cái, JaeJoong đè lên thân thể Yunho, hôn lên môi cậu, sau đó lấy lọ bôi trơn ở đầu giường bóp một chút ra tay. Rồi ngay trước sự kinh ngạc của Yunho, JaeJoong tự đưa ngón tay đã thấm dịch bôi trơn vào trong lỗ nhỏ của mình, chậm rãi khuếch trương.

Yunho đau lòng nhìn JaeJoong vì đau đớn mà trán nhăn lại, nhưng không thể làm gì hơn, anh không muốn cậu ngăn lại.

"Được rồi!" Nhẹ nhàng khuếch trương cho đến khi ngón tay đã ướt đẫm dịch thể, JaeJoong chậm rãi nhếch mông ngồi lên hạ thân thô to cương cứng của Yunho. Đau đớn ập đến nhưng JaeJoong vẫn cắn răng chịu đựng, không rên lên một tiếng, cố gắng ngồi vào, cho đến khi hạ thể Yunho hoàn toàn nhập sâu vào trong.

Yunho đau lòng hôn lên cái trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi của JaeJoong, hôn lên khóe mắt ướt nước xinh đẹp, rồi sau đó là chóp mũi yêu kiều, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại luôn khiến cậu khát khao.

Chậm rãi hé miệng để đầu lỡi Yunho có thể tiến vào trong, JaeJoong nhẹ nhàng gật đầu di chuyển mông sau khi cảm thấy bên trong cơ thể mình đã dần thích ứng với vật lạ.

Giây phút kích tình, thân thể hai người dính đầy hỗn hợp mồ hôi cùng tinh dịch nhưng vẫn mãnh liệt cọ xát vào nhau, không ngừng triền miên hôn môi rồi đưa đẩy.

...

Khi JaeJoong tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy được ánh mắt dịu dàng của Yunho. Trong nháy mắt tất cả những hình ảnh kích tình đêm qua tua lại trong tâm trí, đêm qua chính bản thân mình đã tự khuếch trương rồi uốn éo trên cơ thể chàng trai kia dâm dẫng thế nào, hay rên rỉ gợi tình ra sao..... Mặt JaeJoong lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Này.....cái đó......"

Nhẹ nhàng hôn lên môi JaeJoong, Yunho tươi cười nói: "Sớm ah ~~~"

Giật mình đưa tay lên che môi, hai mắt mở to ngạc nhiên: "Cậu....Cậu đúng là Jung Yunho hả?"

Xoa xoa trán JaeJoong, Yunho buồn cười nói: "Không sốt mà sao lại nói mê thế này?"

"Bởi vì lúc trước lâu như vậy mà cậu lại không liên lạc với tôi, mà quan hệ giữa chúng ta lại đột nhiên biến thành thế này nên tôi vẫn không dám tin!" Hai người trần trụi ôm nhau nằm cùng một chỗ, JaeJoong ngại ngùng xích ra một chút lại bị Yunho kéo lại ôm trong lồng ngực. JaeJoong nghe được tiếng tim đập trầm ổn cùng giọng nói dịu dàng của Yunho sát bên tai: "Lúc đó bỗng nhiên phát hiện có cảm giác với anh khiến tôi không thể tin được, cho nên mới quyết định cách xa anh một chút. Nhưng không nghĩ tới càng làm như vậy lại càng nhớ tới anh, tôi thậm chí còn chạy đi tìm đủ mọi tài liệu liên quan đến chuyện này để tìm hiểu thêm. Cuối cùng tôi vẫn quyết định nhận mệnh là đã yêu anh rồi, vậy nên phải về nhà một chuyến!"

"Về nhà??" JaeJoong đột nhiên có cảm giác không tốt: "Cậu không phải là...."

"Uhm, tôi quyết định về nhà nói cho mọi người biết tôi thích đàn ông!" Vuốt ve mái tóc mềm mại của JaeJoong, Yunho tiếp tục nói: "Anh cũng biết tôi sống ở nông thôn mà, tư tưởng của mọi người rất bảo thủ, thế nên....nhưng vẫn còn may tôi không phải con trai độc nhất trong nhà!"

"Cậu không sao chứ??" JaeJoong lo lắng nhìn Yunho. Cậu lắc đầu. "Tuy ba tôi hơi mạnh miệng nhưng ông ấy vẫn thương tôi, cho nên chỉ đánh tôi một chút thôi, sau đó bắt tôi quỳ ở nhà vài ngày. Cuối cùng thấy không lay chuyển được mới thả tôi đi".

"Cậu thấy cậu ngốc không hả, nếu tôi không thích đàn ông cậu phải làm gì đây?" JaeJoong thở dài.

"Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn chúng ta được ở cùng nhau thôi. Tôi muốn giải quyết sạch sẽ mọi chuyện, không muốn anh thương tổn, sau đó tôi sẽ cố theo đuổi anh!!"

"Cậu đúng là đồ ngốc!!" Tuy rằng những lời từ miệng Yunho nói nghe rất đỡn giản, nhưng JaeJoong biết ở nông thôn người ta rất khó chấp nhận tình yêu đồng tính như thế nào.

"Uhm, tôi là đồ ngốc. Hiện tại tên ngốc này phải rời giường làm bữa sáng rồi!" Vỗ vỗ lưng người yêu, Yunho ngồi dậy mặc quần áo.

"Ưm!"

Mặc quần áo xong, Yunho cúi xuống hôn JaeJoong một cái rồi mới ra khỏi phòng.

JaeJoong nhìn theo bóng dáng cao lớn của Yunho mà cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được một nửa của mình rồi.

~~~~ Hoàn ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae