Con dâu vào thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con dâu vào thôn

Tác giả: Hạ Vị Ương Tâm

Raw: CaptainSnowballYJ

Edit cho mục đích phi lợi nhuận với sự hỗ trợ của QT và GG.

Tại Trung là người thành phố bị lừa bán cho nhà họ Trịnh ở thôn quê. Sau đó là những màn gà bay chó sủa và tấu hề ở nhà họ Trịnh.

-------------------------------

Trong thôn Đông có một trưởng thôn họ Trịnh, trong nhà trưởng thôn có hai người con trai, con trai cả là Trịnh Duẫn Hạo còn con trai thứ là Kim Tuấn Tú. Có người muốn hỏi tại sao cùng một nhà lại có hai họ. Là vì... Kim Tuấn Tú này được Trịnh trưởng thôn đem về, vì chuyện này mà không ít người ở trước mặt Trịnh Duẫn Hạo khua môi múa mép nói Kim Tuấn Tú là con của Trịnh trưởng thôn và goá phụ ở thôn Tây bên cạnh sinh ra, về đây giành gia sản với hắn. Lúc nghe được mấy lời này Trịnh Duẫn Hạo vừa làm xong việc đồng áng, cởi trần vác cuốc đi bộ về nhà, nghe được mấy lời đó hắn cầm cuốc rượt theo mấy người kia chạy qua mấy con đường. Xử mấy người ăn nói lung tung xong về nhà thì đã hơi muộn. Trịnh trưởng thôn ngồi chồm hổm ở cửa rút tẩu thuốc ra đập đầu tẩu thuốc bộp bộp xuống đất, thấy Trịnh Duẫn Hạo đã về, nhìn hắn nói: "Rửa mặt rồi đi ăn cơm, cơm ở trên bếp đấy."

Trịnh Duẫn Hạo đưa tay lau mồ hôi trên trán, đáp lời rồi bỏ cuốc xuống, xách một xô nước giếng rửa mặt.

Sau đó, hắn bới một bát cơm và ngồi xuống bên cạnh Kim Tuấn Tú đang làm bài tập về nhà.

"Tú, muốn viết chữ thì viết cho đàng hoàng, chữ mày viết nhìn như gà bới." Trịnh Duẫn Hạo xúc một thìa cơm vừa ăn vừa nói.

Kim Tuấn Tú hừ một tiếng, đưa cái tay đen như than lên lau nước mũi sắp chảy xuống miệng rồi chùi lên quần áo.

Nó chùi chùi nước mũi: "Anh biết cái đếch gì, tui phải viết lẹ rồi còn theo Nhị Cẩu Tử đến bờ sông bắt cá." Nói xong, dường như nhớ ra chuyện gì, kéo tai Trịnh Duẫn Hạo lại bên miệng rì rầm nói: "Ca, tui nghe cha nói cha sẽ tìm vợ cho anh."

Thôn Đông có nhiều đàn ông, ít phụ nữ, hơn nữa trong nhà Trịnh Duẫn Hạo tổng cộng có 3 người đàn ông cả lớn cả bé và một con heo mẹ trong chuồng, nếu như gả vào đây thì không có người nào để chuyện trò còn phải hầu hạ 3 người, chắc chẳng ai muốn. Vậy nên Trịnh Duẫn Hạo đã 25 tuổi rồi, người vừa chân chất thật thà vừa khoẻ mạnh mà vẫn chưa tìm được vợ.

Trịnh Duẫn Hạo ở trần, ngày nào cũng phơi nắng làm lụng, nên cả người rám nắng, nhưng hàm răng rất trắng, vừa nghe hai chữ tìm vợ đã mở miệng nhe răng cười khoe hàm răng trắng, khiến Kim Tuấn Tú run lên vì sợ.

Trịnh Duẫn Hạo đẩy Kim Tuấn Tú đang ở bên cạnh: "Sao thế, chưa lạnh đã rùng mình."

Kim Tuấn Tú siết góc áo nhỏ giọng nói: "Không phải là bị anh doạ hay sao."

Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến nó, vẻ mặt vui mừng, ai da, vậy là sắp có vợ rồi.

Con người là vậy, nếu người khác không nhắc đến thì sẽ không nghĩ gì, chỉ cần nói bên tai một chút thì sẽ không tự chủ mà ngày nào cũng nghĩ đến. Sau khi Kim Tuấn Tú nói ông Trịnh muốn tìm vợ cho hắn, Trịnh Duẫn Hạo dù ra đồng hay cho heo ăn, thậm chí trước khi đi ngủ đều nghĩ nghĩ xem vợ tương lai của hắn sẽ như thế nào.

Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo không nhịn được nữa.

"Cha, cha định tìm vợ cho tui hả?" Trịnh Duẫn Hạo dựa vào cửa gãi gãi tay hỏi.

Cha Trịnh đứng lên khạc ra cục đờm, dẫm giày lên, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo hỏi: "Sao, mày muốn vợ à?"

Trịnh Duẫn Hạo ngồi chồm hổm dưới đất bĩu môi lẩm bẩm: "Không có... sao có thể chớ?"

Trịnh trưởng thôn cầm tẩu thuốc lá đập vào đầu Trịnh Duẫn Hạo: "Không có tiền đồ, muốn vợ thì muốn vợ, õng ẹo như phụ nữ làm gì?"

Trịnh Duẫn Hạo vuốt mồ hôi chảy đầy trên mặt và cổ, ngồi chồm hổm không nói lời nào.

Trịnh trưởng thôn nhìn cây đại thụ trước cửa rồi lên tiếng: "Mày không cần sốt ruột, cha sẽ kiếm cho mày một cô vợ đẹp hơn mấy đứa con gái trong thôn."

Ngày nọ, Trịnh Duẫn Hạo đang đào khoai lang trên ruộng thì thấy Kim Tuấn Tú chạy tới: "Ca... ca... Nhanh về nhà gặp vợ kìa."

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe xong, ném cái cuốc chạy theo về nhà.

Kim Tuấn Tú và Trịnh Duẫn Hạo lén lút áp sát cửa sổ, thoáng thấy cha Trịnh lén lén móc ra một xấp tiền trong túi đưa cho người khác.

"Sao hả? Cô này đẹp không?" Người kia hỏi.

"Đẹp thì đẹp" Cha Trịnh có chút không yên tâm: "Nhưng sao tóc cô này ngắn vậy?"

"Ông thì biết gì, người thành phố bây giờ thích như vậy, họ kêu cái này là mốt." Người kia nói.

Cha Trịnh không hài lòng lắm: "Ngực phẳng mông lép như này có đẻ được không?"

Người kia hơi mất kiên nhẫn: "Tôi nói với ông này, ông nhìn mặt người ta xem, mắt ra mắt mũi ra mũi, ông còn như vậy nữa thì thôi, có nhiều người muốn lắm đấy. Ông tưởng làm chuyện này dễ lắm à, dây dưa lằng nhằng thấy ghét."

Cha Trịnh vội nhận sai, nhìn ngoại hình của cô gái này, ngoại trừ chuyện không có mông nẩy ngực nở, thì dáng dấp không tồi. Chỉ cần là phụ nữ thì sinh con được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì.

"Ông cho nó uống bao nhiêu thuốc rồi, khi nào mới tỉnh lại?" Cha Trịnh lo lắng hỏi.

Nhìn theo ánh mắt của cha Trịnh, Trịnh Duẫn Hạo thấy một người đang nằm trên giường, nhưng không thấy rõ hình dạng ra sao, nhưng không giống với người trong thôn. Không giống chỗ nào thì Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói được, cách cửa sổ xa quá không nhìn rõ.

Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tuấn Tú đứng bên cửa sổ một lúc, sau đó cha Trịnh và người kia đi ra. Cha Trịnh thấy Trịnh Duẫn Hạo ở đó thì trừng mắt với hắn tiễn người kia ra ngoài.

"Tí* lại đây!!" Cha Trịnh đứng bên cửa gọi Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tuấn Tú cũng theo đuôi chạy tới.

*Bản gốc là耗子nghĩa là con chuột. Mình đổi thành Tí cho nó thuần Việt :v

Cha Trịnh nhíu mày: "Tú, mau ra ngoài đi bắt cá với Nhị Cẩu Tử đi, đừng có nhảy nhót trước mặt cha."

Kim Tuấn Tú mặc kệ, miệng chu ra đến mức có thể treo được ấm nước: "Bắt cái gì mà bắt, Nhị Cẩu Tử hôm qua bị chó cắn bây giờ còn ở trên giường rên hừ hừ, con không đi đâu hết, con muốn xem chị dâu."

"Đệt, lăn xa một chút." Cha Trịnh kéo Trịnh Duẫn Hạo tránh xa nó một chút.

"Tí, trong phòng là vợ cha tìm cho mày, mày nhìn kỹ xem, đáng ra tiền để mua quan tài cho cha đều ở bên trong rồi, không còn dư tiền mở tiệc rượu cho mày đâu."

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe là vợ cha tìm cho mình, vui mừng khôn xiết, vội hỏi: "Cha, vợ tui đẹp không?"

Cha Trịnh liếc mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo: "Nhìn mày chẳng có chút tiền đồ, cha đã xem cho mày rồi, vợ mày đẹp nhất thôn luôn, đêm nay ngủ với người ta, tranh thủ năm nay có cháu cho cha ôm."

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe xong thì đỏ cả hai tai, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngủ....cái gì... ngủ, tui sợ làm người ta sợ."

"Mày thật nhát ké, đi tới cổng thôn gọi chú ba và mấy người thân thích đến ăn bữa cơm tối, coi như tiệc cưới." Cha Trịnh đá Trịnh Duẫn Hạo một cái.

"Tui muốn đi ngó vợ đã." Trịnh Duẫn Hạo đứng im.

"Đi đi, đừng làm nó tỉnh, nếu không thì nó kêu oai oái lên phiền lắm."

Trịnh Duẫn Hạo rón rén vào phòng, rồi lại đóng cửa lại như ăn trộm, bước đến bên giường ngồi xuống bất động nhìn người trước mặt.

Trịnh Duẫn Hạo ngây ngẩn, vợ mới của mình thật là xinh đẹp, khuôn mặt trắng như bánh màn thầu, không biết người thành phố ăn gì mà lớn, chẳng giống như mình gương mặt thô ráp. Dù nhắm mắt nhưng cũng có thể nhìn ra mắt to, mi dài như cái quạt nhỏ quạt vào lòng hắn ngưa ngứa. Trịnh Duẫn Hạo chân chất nhưng thấy người đẹp thì không đàng hoàng, cúi đầu chu môi hôn xuống, mềm quá hô hô hô, không biết ôm vào thì có cảm giác gì. Trịnh Duẫn Hạo nhìn trái nhìn phải, vợ chỗ nào cũng đẹp nhưng mà tóc ngắn quá, sau này không cho vợ cắt tóc ngắn như vậy nữa. Quần áo cũng khó coi, trời nóng nực mà mặc dày như vậy. Hôm nào đó họp chợ trên trấn thì xé vài thước vải bố, xanh xanh hồng hồng, may quần áo cho vợ, chắc sẽ rất xinh.

"Tí, ở trong phòng sờ trứng gì vậy!! Còn không mau đi mời khách." Cha Trịnh ở bên ngoài phòng rống lên.

"Tới liền." Trịnh Duẫn Hạo vội vàng ra khỏi phòng, chạy theo hướng đi đến cổng thôn.

Không ít người trên đường chào hỏi Trịnh Duẫn Hạo. "Tí, nghe nói cha mày tìm con gái trong thành phố cho mày hả, đẹp không?"

"Đẹp, đẹp." vừa nghe đến vợ mình, trên gương mặt ngăm đen của Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện màu hồng.

"Có đẹp như con gái nhà họ Phác không?"

Con gái nhà họ Phác là hoa khôi thôn Đông, trắng trẻo mềm mại, không ít thanh niên trong thôn đều lén dựa tường ngắm nghía, cha Phác không thể làm gì khác hơn là nuôi một con chó mực trong sân, bắt được ai thì cắn người đó. Sau đó thì không cần chó nữa, con gái nhà họ Phác gả cho con trai nhà họ Thẩm ở thôn bên.

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ về con gái nhà họ Phác, đáp lại, "Vợ tui đẹp hơn."

Bên trong nhà họ Trịnh, Kim Tuấn Tú đứng bên cửa sổ nhìn xong rồi chạy đến ngồi bên cạnh cha Trịnh.

"Cha, sau này con cũng muốn cưới vợ đẹp như chị dâu."

Cha Trịnh hút một hơi thuốc, "Cưới cái trứng, anh mày đã hoang phí bao nhiêu tiền rồi, mua cho anh mày một người vợ đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm, cha nói rõ với hai đứa mày, trông chừng cho kỹ cô gái bên trong kia, tính tình của con gái trong thành phố rất dữ, đừng để nó chạy trốn."

Kim Tuấn Tú nghe xong thì gật đầu, "Con đi lấy ổ khoá lớn khoá cửa."

Trong phòng, Kim Tại Trung nghe lời của cha Trịnh nói thì tim đập thình thịch. Đầu còn hơi choáng nhưng cũng nhận ra tình trạng hiện tại của mình, bị lừa bán, còn là bị hiểu nhầm thành phụ nữ bán vào nhà này làm vợ. Kim Tại Trung có chút hoảng sợ, biết làm sao đây, ở chỗ chim không đẻ trứng này chạy cũng không chạy được, trời xa đất lạ chỗ này chết cũng không biết. Hơn nữa, vừa nghe bên ngoài nói tiền của gia đình này đã xài hết để mua mình, nếu biết cậu là đàn ông chắc sẽ băm mình ra cho chó ăn. Kim Tại Trung càng nghĩ càng sợ, không thể làm gì khác hơn là đi một bước rồi tính một bước, ai ui, đây là nghiệp gì vậy.

Vào buổi tối, cô tám dì bảy ngồi quanh một bàn, coi như là làm tiệc cưới cho Trịnh Duẫn Hạo.

"Tí, uống ít rượu một chút, lát nữa còn động phòng!"

"Tí" Chú ba đến bên cạnh tai Duẫn Hạo nói "Biết lát nữa động phòng thế nào không? Xem mày vẫn còn non lắm, coi chừng lát bị vợ đá xuống giường."

Thím ba ở bên cạnh đánh cho chú ba một cái "Bớt nói xàm."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm chú ba, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, nhìn rượu trong bát cũng không dám uống cạn, sợ chút nữa gần vợ bị vợ ghét bỏ, tối nay còn nấu một nồi nước sôi, tắm rửa chà đi một lớp da trên người.

Tàn tiệc, Trịnh Duẫn Hạo bị cha Trịnh đẩy vào phòng.

Kim Tại Trung ngồi trên giường nhìn chằm chằm người vừa vào phòng. Đây là một người đàn ông nông dân bình thường, nhưng hắn ta trông đẹp trai hơn bọn họ, vóc người rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn.

"Anh làm gì vậy?" Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo từng bước đi lên giường, co người lại vì sợ hãi.

Trịnh Duẫn Hạo thấy thế thì biết mình doạ sợ cậu, lui về sau "Này... đừng sợ, tui không làm gì đâu, tui muốn hỏi một chút em có đói bụng không."

Kim Tại Trung lắc đầu không nói lời nào.

"Vậy có khát không? Tui mang cho em bát nước nha?" Trịnh Duẫn Hạo lại hỏi.

Kim Tại Trung lại lắc đầu.

Hỏi có đói không có khát không xong rồi Trịnh Duẫn Hạo không biết phải hỏi gì nữa nên chỉ nhìn Kim Tại Trung chằm chằm.

Cha Trịnh ở ngoài cửa nóng nảy, quát vào phòng: "Tí, mày chỉ cần nhìn là tòi ra được thằng cu à? Cha đã nói với mày là nhét vào mông ấy nhớ không?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong mặt đỏ tới mang tai: "Cha, cha đang ở xó nhà nghe cái gì vậy, tui biết phải làm sao, cha mau đi đi."

Trịnh Duẫn Hạo nói xong vừa nhảy lên giường một bước thì Kim Tại Trung hét lên, ném hết gối và chăn bông lên người Trịnh Duẫn Hạo, vừa ném vừa mắng: "Anh lại đây làm gì, mau cút đi cho tôi," trong lòng cậu nghĩ chắc mấy cô gái bị lừa bán cũng phản ứng như thế này, không biết mình học theo có giống không.

Trịnh Duẫn Hạo da dày thịt béo đánh cũng không đau, cứ chịu đựng như vậy: "Sao chứ, em là vợ mới cưới của tui, em bảo tui cút đi đâu?"

"Vợ cái gì, tên nhà quê này, các người đang phạm pháp biết không? Sẽ bị ở tù đấy!" Kim Tại Trung đỏ mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo hét lên.

Vợ đẹp thì đẹp thật nhưng tính tình lại xấu, Trịnh Duẫn Hạo không lường được "Phạm pháp hay không tui không biết, tui chỉ biết em là người tui mua cưới về, em không thể chạy."

"Anh... anh... đồ thất học." Kim Tại Trung hoảng sợ.

Trịnh Duẫn Hạo siết góc áo cười thật thà, "Tui chưa từng đọc sách thì sao đâu, hôm nay cũng khuya rồi, ngày mai còn phảo đi làm đồng, nghỉ ngơi sớm chút đi nha?" Nói xong đến gần đầu giường, ôm chặt Kim Tại Trung không buông tay. Vợ thơm tho mềm mại, ôm rất thoải mái, nhưng mà gầy quá, ngực hơi phẳng.

Kim Tại Trung bị ôm vào lòng, giãy giụa mãi cũng không được, Kim tại Trung cắn mạnh một cái lên cổ của Trịnh Duẫn Hạo.

"Oái!" Trịnh Duẫn Hạo bị đau kêu lên. Kim Tại Trung thấy thế, thừa lúc đá Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo bị đụng trúng cạnh bàn, ngay lập tức bị đau đến nhe răng nhếch miệng.

Kim Tại Trung thấy có chuyện chẳng lành, lo lắng nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kim Tại Trung, vui mừng nói "Đau quá!"

Nhìn Kim Tại Trung quấn chăn co người lại một cục như con thỏ bị người ta ăn hiếp lại không nỡ, dù sao cũng là vợ đã cưới về rồi, vịt chết còn sợ nó chạy sao, ngày còn dài, càng phải thương vợ gấp bội, không sợ em ấy không đổi ý. Trấn an bản thân xong Trịnh Duẫn Hạo cũng nghĩ thông suốt, nói với Kim Tại Trung "Vậy tui cũng không làm phiền em nữa, em ngủ trên giường tui ngủ dưới đất, đảm bảo không chọc em, em đừng sợ, mau ngủ đi nha?" Nói xong liền nằm trên mặt đất.

Kim Tại Trung thấy vậy vội vàng nói: "Anh bị ngốc hả, trên đất dơ vậy mà không ngại à?"

"Vậy thì phải làm sao?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.

"Làm sao, làm sao, biết rồi còn hỏi làm sao," Kim Tại Trung có chút tức giận trừng mắt với Trịnh Duẫn Hạo "Đàn ông đàn ang như vậy mà không có chút ý kiến nào hả, không thấy bên cạnh có tấm ván gỗ sao."

Trịnh Duẫn Hạo bị Kim Tại Trung trừng xương cốt đều mềm nhũn, vội chạy đến đem ván gỗ để xuống đất, rồi nằm xuống, những ngày mùa hè cũng khá mát mẻ.

Kim Tại Trung ngủ trên giường, Trịnh Duẫn Hạo ngủ trên mặt đất, hai người nằm quay lưng lại với nhau. Kim Tại Trung nghiêng người vào tường, nghĩ xem sau này phải làm thế nào, chạy ra ngoài thế nào, nếu như bị phát hiện là đàn ông thì phải làm sao? Làm sao đối phó với người nhà này? Nếu như người nhà này tình nguyện thả mình đi thì tốt rồi. Kim Tại Trung nghĩ những chuyện này đến đau cả đầu, không thể không thở dài.

Vì hôm trước thức quá khuya, lúc Trịnh Duẫn Hạo thức dậy thì Kim Tại Trung còn đang ngủ, Trịnh Duẫn Hạo cũng không muốn gọi cậu dậy nên rón ra rón rén mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng.

Cha Trịnh đã dậy từ sớm, đang ở bên cạnh chuồng heo cho heo ăn, thấy Trịnh Duẫn Hạo ra ngoài thì la lên... nói "Giờ mới dậy, mặt trời chiếu tới mông rồi."

"Tui dậy trễ." Trịnh Duẫn Hạo múc nước rửa mặt, rồi đổ một chậu nước đầy định đem vào phòng, bị cha Trịnh gọi lại.

"Mày làm cái gì thế con, nhìn bộ dáng không chút tiền đồ kìa, đại lão gia lại múc nước rửa mặt cho phu nhân ha, mau kêu đứa lười kia dậy."

Trịnh Duẫn Hạo không vui "Cha đừng có lớn tiếng như vậy, đánh thức cô ấy thì sao, trong bếp có gì ăn không?"

"Ăn c*t heo không?"

Trịnh Duẫn Hạo không thèm để ý, chạy đến bếp lấy bánh nướng rồi bước vào phòng. Để cha Trịnh đứng đó tức đến phùng râu trợn mắt.

Trịnh Duẫn Hạo vừa vào phòng thì thấy Kim Tại Trung đã tỉnh, mở to mắt nhìn hắn.

Trịnh Duẫn Hạo bị nhìn đến ngại, để chậu nước xuống đất, rồi lấy bánh nướng để trên bàn. "Đói bụng không? Có bánh nướng nè, vẫn còn nóng em ăn đi, tui biết với người trong thành phố như em đồ này không ngon, em cũng đừng ghét bỏ, ăn đỡ đi, lần sau đi chợ tui sẽ mua đồ ăn ngon cho em."

Kim Tại Trung lắc đầu, "Không cần phiền anh, tôi không chê."

"Vậy em ngủ tiếp đi, tui ra đồng làm việc, em ăn xong rồi cũng không vội thu dọn, chờ tui về rồi làm."

Kim Tại Trung hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Đừng đối xử tốt với tôi như vậy."

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong bật cười: "Em là người nhà của tui, tui không đối tốt với em thì tốt với ai."

Khi Trịnh Duẫn Hạo ra đồng, không ít nông dân đã làm việc được nửa ngày, thấy Trịnh Duẫn Hạo chống eo đi đến thì bắt đầu chọc ghẹo.

"Hạo ca, bị con gái thành phố hành cho không thể xuống giường được hả?"

"Hạo ca, con gái trong thành phố và con gái trong thôn có giống nhau không? Có phải mềm mại hơn rất nhiều không?"

"Chắc cũng không phải là rất mềm mại, nếu không thì sao làm trễ như vậy mới đến?"

Trịnh Duẫn Hạo bị trêu không nói được lời nào, trong lòng có chút không vui, liền mắng, "Chưa ăn sáng hả? Mới sáng đã xàm, không ngậm miệng lại thì bảo vợ mày lấy kim chỉ khâu lại."

Mọi người thấy Trịnh Duẫn Hạo bình thường dễ nói chuyện bỗng nổi giận, tất cả đều ngậm miệng lại, trong lòng không vui, hừ, cưới vợ là người thành phố thì vểnh mông lên tới trời à?

Sau khi tức giận, Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi, bứt cây bứt cỏ, trong lòng rất khó chị, vợ không chịu gần gũi với mình là một chuyện quan trọng. Ngại mình khiếm khuyết gì sao? Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn những nông phu ngồi bên ruộng như mình, bĩu môi, mình còn vừa mắt hơn mấy tên thúi tha kia nhiều.

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn lên, ai ui, kia không phải là con gái nhà họ Phác đã cưới tiểu Bính của nhà họ Thẩm sao.

"Tiểu Bính, có chuyện gì vậy?" Trịnh Duẫn Hạo rất thích tiểu Bính của nhà họ Thẩm, lớn lên đẹp trai, gọn gàng, mặt mày thông minh.

"Hạo ca, không phải anh mới cưới vợ hả, sao nhìn anh không vui vậy?" Thẩm Xương Mân móc ra một nắm đậu phộng đưa cho Trịnh Duẫn Hạo. "Hạo ca ăn không? Đậu phộng của Tiểu Thiên rang rất giòn."

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, "Anh không ăn đâu, Tiếu Bính, mày có kín miệng không?"

Thẩm Xương Mân chỉ vào miệng mình, hỏi: "Đây là cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn một cái rồi nói: "Miệng, còn đang nhai đậu phộng."

"Sai, đây là cửa đã bị khoá." Thẩm Xương Mân nói, trừng đôi mắt to của mình.

Trịnh Duẫn Hạo thở dài một hơi, "Là chị dâu mày, vợ anh, em ấy... em ấy không cho anh động vào người." Trịnh Duẫn Hạo càng nói càng nhỏ giọng, cúi thấp đầu.

"Chị dâu sao lại như vậy? Vợ mà không ngủ với chồng là lý lẽ gì, cưới về làm gì?" tiểu Bính tức giận.

"Tiểu Bính nói nhỏ một chút, anh đoán là do chị dâu mày là người thành phố, nên xấu hổ."

Thẩm Xương Mân không để bụng: "Con gái thành phố thì sao, con gái thành phố thì không phải là con gái à? Em thấy chị ấy thấy anh hiền nên muốn bắt nạt anh thì có."

Thẩm Xương Mân nhìn dáng vẻ lúng túng của Trịnh Duẫn Hạo, bỗng nghĩ tới một chuyện liền hỏi: "Em nghe cha Tiểu Thiên nói chị dâu là người cha Trịnh mua về hả?"

"Đúng là vậy."

Thẩm Xương Mân bỗng hiểu ra, gật đầu: "Vậy thì khó trách, Hạo ca đừng vội, em về nhà bàn bạc với Tiểu Thiên một chút, bảo Tiểu Thiên đến nhà anh thuyết phục chị dâu. Tiểu Thiên mà mở miệng thì c*t bò cũng nói thành cháo mè."

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ đến cháo mè thì có chút buồn nôn, "Vậy thì anh cảm ơn mày trước tiểu Bính.

Trong sân nhà họ Trịnh, cha Trịnh gọi Kim Tuấn Tú đang vuốt lông con chó mực lớn ở góc nhà lại đây.

"Tú, mày vào phòng kêu đứa lười kia dậy, còn ở trên giường quấn chăn như giòi hả, gả đến nhà tao thì phải làm việc, làm gì có chuyện trơ mặt mà ngủ nướng như vậy!!"

"Tối hôm qua chị dâu mệt mà, cho ngủ thêm một lát cũng được đi." Kim Tuấn Tú trợn tròn mắt.

Cha Trịnh ngạc nhiên, tiểu tử này mở miệng nói mấy lời nhạy cảm như vậy, cha Trịnh đá mông Kim Tuấn Tú một cái: "Mày đọc sách dưới mương hả? Nói tầm bậy cái gì vậy, mau cút đi kêu chị dâu mày dậy."

Kim Tuấn Tú miễn cưỡng vào phòng, ghé vào đầu giường, không gọi Kim Tại Trung dậy mà nhìn vào cậu không chớp mắt. Kim Tại Trung ngủ không sâu, mở mắt thấy Kim Tuấn Tú đầu tóc bù xù như ổ gà nhìn mình lom lom, sợ đến giật bắn người.

"Mày... làm gì vậy?"

Kim Tuấn Tú đem nước mũi sắp chảy xuống miệng quẹt hết lên đệm của ông anh nhà mình, cười khì khì: "Chị dâu dậy đi, không thì cha tức đến giậm chân giậm cẳng kìa."

Kim Tại Trung xuống giường, theo Kim Tuấn Tú ra khỏi phòng.

Cha Trịnh thấy Kim Tại Trung bước ra, mặt mày cau có, sai Kim Tại Trung: "Thấy cứt gà cứt vịt đầy sân không? Lấy chổi quét sân đi."

Kim Tại Trung không dám nói lời nào, cũng không dám nói không, trong lòng nghĩ vậy thì không làm tốt, làm loạn nhà ông ta thì ông còn dám xem cậu là con dâu không? Vậy nên cầm chổi quét lung tung trên sân. Kim Tại Trung lập tức làm hoà thượng Thiếu Lâm, quất chổi xoẹt xoẹt, Kim Tuấn Tú xem mà trợn mắt há mồm, ồ... thì ra chị dâu cũng đã luyện võ rồi...

Cha trịnh ngồi chồm hổm trong hố xí xong rồi vừa đi ra thì thấy trong sân khói bay mù mịt, gà bay chó sủa, lập tức nổi trận lôi đình, mặt giận đến trắng bệch, rống lên mắng Kim Tại Trung: "Đồ đàn bà phá nhà, mày có biết quét rác không? Mày cố ý quậy phải không?"

Giật lấy cây chổi trong tay Kim Tại Trung: "Mày còn biết làm gì?"

Kim Tại Trung thành thật lắc đầu, trả lời: "Không biết làm gì hết."

Cha Trịnh nghẹn họng nói không ra lời, lát sau nói với Kim Tại Trung: "Vậy ra chuồng heo cho heo ăn đi, cái này thì biết chứ?" Rồi móc ra một bọc giấy gì đó: "Đây là thuốc chuột, mấy ngày nay chuột quậy, mày và chuột... à không*!! Mày rải trong phòng của mày và Duẫn Hạo một chút, biết không?"

*Chỗ này ông cha nói nhầm tên ở nhà của anh Hạo và con chuột :v

Kim Tại Trung nghe xong gật đầu.

"Nửa ngày không nói được một câu!" Cha Trịnh vừa chửi vừa khạc một bãi đờm rồi bỏ đi.

Kim Tại Trung đứng cạnh chuồng heo, quần áo trên người không có túi nên đặt thuốc chuột lên bệ chuồng heo. Xoay người lại cậu thấy Kim Tuấn Tú nhìn mình chằm chằm. Kim Tại Trung cảm thấy gương mặt của đứa nhóc này tròn tròn rất vui, nên chủ động hỏi: "Sao em không đi học?"

"Cha tui bảo tui coi chừng chị, sợ chị chạy." Kim Tuấn Tú thành thật trả lời.

Kim Tại Trung im lặng, thảo nào ông già này lại yên tâm bỏ đi.

"Chị?" Kim Tuấn Tú nhìn ngực Kim Tại Trung hỏi.

Kim Tại Trung bị nhìn thì không được tự nhiên hỏi lại: "Sao?"

"Sao ngực chị còn không to bằng ngực của ca tui?"

Kim Tại Trung bị hỏi thì cả người run lên, trong lòng sợ hãi, không chú ý tay đụng trúng cái gói thuốc chuột rớt xuống máng heo

Buổi chiều Trịnh Duẫn Hạo làm xong việc trên đồng thì vội chạy lên trấn, về đến nhà thì trời cũng đã tối, vừa vào sân bị cha Trịnh thấy, "Làm gì mà chạy nhanh như vậy?"

Cha Trịnh thấy trong túi Trịnh Duẫn Hạo phồng lên, bộ dạng như vừa trộm gạo của người ta, thì không vui: "Mày giấu thứ gì ngon cho vợ mày à?"

"Làm...làm gì có giấu gì.... Cha, vợ tui đâu?" Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa đè lên túi áo đi vào trong.

"Trong phòng, tự vào xem đi. Tao nuôi mày mà sao giống mắc nợ mày quá."

Trịnh Duẫn Hạo vào phòng, thấy Kim Tại Trung đang ngồi trên giường với đôi mắt mở to.

Trịnh Duẫn Hạo lấy đồ ăn ngon trong túi ra đưa cho Kim Tại Trung cứ như dâng lên đồ quý hiếm: "Tui đặc biệt chạy lên quầy bán đồ ăn vặt trên trấn mua về đấy, ăn ngon lắm."

Kim Tại Trung nhìn bánh mì nhỏ trước mặt đã bị vò thành một cục mà trong lòng cảm thấy chua xót như bị kim đâm, người đàn ông trước mắt này đối xử với mình thật tốt, nhưng bản thân mình lại không còn chút lương tâm nào mà lừa hắn. Ba mẹ cậu đã qua đời từ lúc cậu còn nhỏ vì tai nạn giao thông, còn lại mình cậu được thím nuôi, nhưng cũng không phải người một nhà, Kim Tại Trung không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Kim Tại Trung cảm thấy tủi thân, mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Trịnh Duẫn Hạo thấy tình huống này thì hoảng, luống cuống tay chân vén tay áo muốn lau nước mắt cho Tại Trung, nhưng lại sợ Kim Tại Trung ngại bẩn, nên chỉ có thể vò đầu bứt tai như khỉ: "Em... em... đừng khóc, nếu em không thích cái này thì tui sẽ mua cho em cái khác."

"Đại ca... anh là người tốt... nhưng tôi thật sự không thể làm vợ anh." Kim Tại Trung thở hổn hển.

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe như vậy thì trái tim vỡ vụn như rơi vào hầm băng: "Tui biết em ghét tui, đúng rồi, một người lớn lên ở thành phố như em sao có thể an tâm ở với tui cả đời."

"Đại ca... anh hiểu lầm rồi... tôi chưa bao giờ nghĩ vậy." Kim Tại Trung muốn giải thích, không hiểu sao khi nhìn dáng vẻ khổ sở của Trịnh Duẫn Hạo thì trong lòng cũng cảm thấy khổ sở theo.

Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến cậu, tiếp tục nói, "Tui đã gặp người trong thành phố rồi, người nào bước đi lỗ mũi cũng muốn hất lên trời, tui lần đầu thấy em đã thấy thích em rồi. Tui đã nghĩ rằng em khác với người thành phố, nhưng vẫn đúng là giống nhau, nồi nào vung nấy, là tui đã trèo cao rồi."

Kim Tại Trung không thể xem Trịnh Duẫn Hạo hạ thấp bản thân mình như vậy, tức giận hét lớn một tiếng: "Anh đừng nói nữa!!"

Trịnh Duẫn Hạo sợ giật bắn người, trong ngực có chút buồn bực: vừa rồi mình nghe được âm thanh của đàn ông có phải không ta.

Kim Tại Trung hét xong mới thấy sai sai, không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại giọng nói, "Đại ca, anh đừng nghĩ như vậy, anh cao to khoẻ mạnh như vậy sao lại không tìm được vợ?" Trong lòng Kim Tại Trung thở dài, cổ họng khó chịu như bị kim châm.

"Nhưng tui thích em." Trịnh Duẫn Hạo cứng rắn nói.

"Tôi nói cho anh biết, sau này anh sẽ hối hận." Kim Tại Trung thật sự không hiểu nổi cái người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ kia.

Trịnh Duẫn Hạo thấy Kim Tại Trung hơi thả lỏng thì vui vẻ ngay, "Chỉ cần em không muốn trốn về nhà, chúng ta có thể sống thật tốt, sau này đẻ một đám con."

Sinh con, sinh con, là đàn ông mà sinh con cái khỉ gì! Kim Tại Trung đi đến bên giường, kéo chăn che đầu lại, mắt không thấy tâm không phiền.

"Vợ, lâu vậy rồi còn chưa biết tên em là gì?" Trịnh Duẫn Hạo chợt nhớ ra.

Đợi một lúc lâu, trong chăn phát ra âm thanh nghẹt nghẹt, "Đại ca, tôi tên là Kim Tại Trung."

Bỗng bên ngoài truyền ra tiếng của cha Trịnh, "Tiểu Bính và con gái nhà họ Phác!! Hai đứa tới làm gì vậy?"

Thì ra là Tiểu Bính nhà họ Thẩm về nhà đã nói với Phác Hữu Thiên về chuyện của Trịnh Duẫn Hạo.

Phác Hữu Thiên cắn chỉ trong tay, bỏ chiếc quần đã vá sang một bên, vỗ lên ngực chồng mình, "Vậy có gì cơm nước xong xuôi chúng ta đến nhà Trịnh đại ca, nói đỏ thành trắng."

Lúc Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên qua thì cha Trịnh đang ở trong bếp nướng bánh, chuẩn bị cơm tối. Thẩm Xương Mân nghe mùi liền đến chỗ nhà bếp, đứng bên nồi rồi đứng lại.

"Chú, đang làm bánh nướng hả?" Thẩm Xương Mân cố ý hỏi.

"Ừ, hôm nay ăn tối ở nhà chú đi." Cha Trịnh nói.

"Được!!" Thẩm Xương Mân nhanh chóng trả lời.

Phác Hữu Thiên sợ bị Thẩm Xương Mân làm mất mặt, vội vàng nói, "Con đi gặp chị dâu."

Phác Hữu Thiên vừa vào nhà thì thấy Kim Tại Trung bọc chăn nằm trên giường, Trịnh Duẫn Hạo đứng bên cạnh. Vội bắt chuyện, "Trịnh đại ca, chị dâu."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn qua Phác Hữu Thiên giống như nhìn thấy Quan Thế Âm, thở phào nhẹ nhõm, "Hữu Thiên đến rồi hả? Vậy nói chuyện với chị dâu đi, anh đi tìm tiểu Bính."

Trịnh Duẫn Hạo vừa đi, Phác Hữu Thiên đã ngồi xuống giường, kéo tay Kim Tại Trung, ngọt ngào gọi một tiếng, "Chị ơi."

Kim Tại Trung tức giận không chỉ vì âm thanh ngọt ngào kia mà còn vì một tiếng 'chị' kia.

Lúc sáng Phác Hữu Thiên nghe Thẩm Xương Mân nói con dâu nhà họ Trịnh xinh đẹp như tiên nữ, trong lòng tò mò như mèo cào, ánh mắt quét lên người Kim Tại Trung, trong lòng khen ngợi, "Chị dâu thật là đẹp, hèn chi Trịnh đại ca một lòng một dạ với chị."

Kim Tại Trung nhìn Phác Hữu Thiên, hiểu ra người này là giúp Trịnh Duẫn Hạo đến nói chuyện với mình, không nghĩ đến chuyện người kia nhìn ngốc nghếch nhưng đầu óc lại linh hoạt như vậy.

Kim Tại Trung còn chưa mở miệng, Phác Hữu Thiên lại nói, "Chị nói xem cuộc đời phụ nữ sống dựa vào gì?"

"Tôi không biết." Kim Tại Trung cáu kỉnh nói.

"Để em nói với chị."

"Làm phụ nữ khổ lắm," không đợi Kim Tại Trung tiếp lời, Phác Hữu Thiên thiếp tục nói, "Chị nghe em phân tích cho chị nha, một là kết hôn, phải tìm người đàn ông đáng tin cậy, chọn đi chọn lại cuối cùng lại bất đắc dĩ chọn người không đáng tin, lại phí thời gian và sức lực. Hai là, sau khi kết hôn, nếu gặp người không đáng tin thì lại càng khổ, mỗi ngày gà vừa gáy sẽ phải cắt rau heo, cho heo ăn, nhóm bếp... Làm xong thì mệt đến sống dở chết dở, nếu chồng không hài lòng thì lại khiến cho mình tủi thân, nếu gặp trúng chồng đoản mệnh, vô tình thành goá phụ, lại phải tái hôn."

Kim Tại Trung nghe xong đầu óc quay cuồng, nghe như bên tai có cả trăm con vịt kêu quạc quạc.

Phác Hữu Thiên còn chưa nói xong, uống một hớp nước, nói tiếp, "Cho nên mới nói, chuyện quan trọng nhất cả đời phụ nữ là có thể tìm được một người đàn ông tốt, em thấy Duẫn Hạo ca rất tốt, đẹp trai, người vừa hiền lành lại biết thân biết phận, chị gâu gả cho anh ấy là phúc của chị đó."

Kim Tại Trung vốn muốn nói gì đó nhưng trong đầu bị Phác Hữu Thiên nói đến rối nùi, há miệng cũng không biết nên nói gì.

Trong lòng Phác Hữu Thiên đắc ý, vừa muốn nói thêm lại nghe một tiếng hét thảm thiết bên ngoài, "Con heo của tao!!! Mạng mày sao lại thảm vậy!!"

Kim Tại Trung và Phác Hữu Thiên nghe tiếng kêu gào thảm thiết nên vội vàng nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng. Trong sân đã trở thành một mớ hỗn độn.

Kim Tại Trung và Phác Hữu Thiên vừa ra, cha Trịnh đã đỏ mắt chạy lại chỗ Kim Tại Trung, Phác Hữu Thiên sợ hãi né qua một bên. Thật đáng sợ, cha Trịnh nhìn giống như muốn ăn thịt người.

Cha Trịnh kéo Kim Tại Trung lại mắng, "Mày nói xem có phải mày muốn đến nhà tao trả thù không?!! Nhà tao có lỗi với mày chỗ nào, đào mộ tổ tiên hay là đánh tổ tông nhà mày mà mày giết heo của tao, xem tao đánh mày như thế nào!!" Nói rồi giơ cái muôi cho heo ăn muốn đập lên người Kim Tại Trung.

Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy nghiêm mặt hét lớn với cha Trịnh, "Cha!! Làm gì vậy!!" Hắn kéo Kim Tại Trung ra phía sau lưng mình, che trước mặt cậu. Lần đầu tiên hắn trừng mắt với cha Trịnh, "Cha, có gì từ từ nói được không? Sao lại đánh em ấy?"

Cha Trịnh tức giận ném mạnh cái muôi xuống đất, hổn hển nói, "Cái gì!! Mày bây giờ tiến bộ rồi hả? Có vợ rồi không cần cha mày nữa!! Hỏi xem cái đứa vợ phá của này đã làm gì, hôm nay có nó thì không có tao, có tao thì không có nó."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Cha Trịnh rồi lại nhìn Kim Tại Trung, khép nép nói với cha Trịnh rồi nói, "Cha, đừng nói lẫy, chuyện này còn chưa rõ ràng, đừng tuỳ tiện đổ lên đầu tiểu Kim."

Cha Trịnh nổi điên, to tiếng với Trịnh Duẫn Hạo, "Không trách nó thì trách ai, thằng nhãi con bây giờ mày còn bao che cho nó."

Phác Hữu Thiên đứng bên cạnh hóng chuyện, kéo Thẩm Xương Mân, ngửa cổ nhìn đông nhìn tây, "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Xương Mân thở dài, ghé lại bên tai Phác Hữu Thiên bất đắc dĩ trả lời, "Còn chuyện gì nữa, mấy con heo của chú vẫn còn nằm trong chuồng, chúng nó là tâm sức của chú đáng giá mấy đồng tiền, bây giờ bị vợ của Trịnh Duẫn Hạo giết chết, em nói xem chú có tức không?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong cha Trịnh nói thì không dám hé răng, trong chốc lát chỉ có tiếng thở hổn hển của cha Trịnh trừng mắt nhìn Kim Tại Trung không tha.

Lát sau, Trịnh Duẫn Hạo quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Kim Tại Trung hỏi, "Tiểu Kim, là em làm phải không? Đừng sợ, có tui ở đây, cha tui sẽ không trách em."

Giờ Kim Tại Trung mới tỉnh táo lại, lúc nãy... cha Trịnh muốn đánh mình... Trịnh Duẫn Hạo che cho mình ở phía sau... bây giờ còn hỏi mình... Kim Tại Trung chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, trong lòng cũng hơi khó chịu, vì vậy nói, "Tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi để thuốc chuột ở trên bệ chuồng heo, sau đó không thấy đâu."

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, nhìn Kim Tại Trung, ánh mắt vẫn như cũ nhưng chẳng biết vì sao Kim Tại Trung lại cảm thấy nỗi buồn của Trịnh Duẫn Hạo. Kim Tại Trung chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, đặc biệt là trong lồng ngực nhoi nhói. Không tự chủ mà nói với Trịnh Duẫn Hạo, "Ca, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..."

Trịnh Duẫn Hạo thở dài một hơi, xoay người lại nói với cha Trịnh vẫn còn đang nổi nóng, "Cha, chuyện này hay là thôi đi."

"Thôi cái gì mà thôi! Mày đi hỏi mấy con heo đó xem tụi nó có thôi không!" Cha Trịnh mắng Trịnh Duẫn Hạo.

"Cha!! Tui đã nói là thôi đi mà." Trịnh Duẫn Hạo lần đầu tiên cãi lại cha Trịnh.

Cha Trịnh tức giận, ném tẩu thuốc, đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn cha Trịnh sầm cửa đi ra ngoài không biết phải nói gì, nhìn Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên đứng bên chuồng heo lại càng đau đầu hơn, "Hết tuồng rồi còn chưa đi hả?"

Thẩm Xương Mân cười ngượng sau đó bị Phác Hữu Thiên kéo đi bằng cửa sau gần chuồng heo.

Bây giờ trong sân chỉ còn lại hai người Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết nên nói gì.

"Trịnh đại ca..." Kim Tại Trung do dự hỏi, "Anh không trách tôi sao?"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, lắc đầu.

"Là do tôi, tôi xin lỗi anh" Vẻ mặt Kim Tại Trung buồn bã.

"Suy cho cùng cũng là nhà chúng tui có lỗi với em, đang ở thành phố yên ổn lại bị đưa đến đây," Trịnh Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, dường như hạ quyết tâm rất lớn, cắn chặt răng hỏi, "Tiểu Kim, em muốn về nhà không?"

Kim Tại Trung ngạc nhiên, đang yên đang lành tự nhiên sao lại đi hỏi chuyện này. Lúc trước vốn nghĩ là khiến cho nhà hắn rối loạn rồi nhân cơ hội đó bỏ trốn, nhưng bây giờ... Người ta muốn thả mình đi rồi mà trong lòng mình sao lại không muốn đi. Có chút không nỡ, nhưng là không nỡ ai chứ... Kim Tại Trung chầm chậm ngẩng đầu, từ lúc bị bắt đến giờ đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đánh giá người trước mặt mình. Mày rậm, mũi cao, dáng người cao ráo, dù có mặc áo ba lỗ quần đùi cũng đẹp trai, quan trọng nhất là hắn có tấm lòng nhân hậu. Hỏi mình cần gì, thiếu gì, thích gì, ghét gì... Kim Tại Trung cảm thấy mình không thể rời bỏ sự quan tâm của hắn dành cho mình.

Kim Tại Trung nhìn ánh mắt chờ mong của Trịnh Duẫn Hạo, liền nói, "Tôi vẫn mong được về nhà."

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo trầm xuống.

"Nhưng mà..." Tại Trung vừa muốn nói tiếp thì đã bị âm thanh ngoài cửa cắt ngang.

"Ca... Tui đi học về rồi nè..."

Kim Tại Trung trừng mắt, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để nói mấy lời với Trịnh Duẫn Hạo vậy mà bị cái đứa nhóc xui xẻo này ngắt lời.

Kim Tuấn Tú không biết vì sao cả anh trai và chị dâu đều nhìn mình chằm chằm, hơi tủi thân, "Tui... định hỏi có gì ăn không?"

Trịnh Duẫn Hạo sờ đầu Kim Tuấn Tú nói, "Trên bếp có bánh vừa mới nướng đấy, mày đi ăn đi." Rồi lại quay người nói với Kim Tại Trung, "Tiểu Kim... Đi ăn cơm trước đã."

Ba người ngồi gặm bánh trên bàn cơm, không ai mở miệng nói chuyện.

Kim Tuấn Tú nhìn một chút, nhận ra có chuyện không ổn, thiếu mất một người, nên hỏi, "Ca, cha đâu rồi?"

Trịnh Duẫn Hạo cắn một miếng bánh nói, "Anh với cha gây nhau một trận, cha giận bỏ ra ngoài rồi."

"Lát nữa chúng ta ra ngoài tìm xem!" Bỗng Kim Tại Trung nói. Dù thế nào thì cậu đã có lỗi với cha Trịnh.

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, "Cha đói bụng sẽ tự về thôi."

Kim Tuấn Tú nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo thắc mắc: "Ca, anh có phải là con ruột của cha không?"

Cơm nước xong, Kim Tại Trung muốn dọn rửa, nhưng Trịnh Duẫn Hạo không cho, lấy chén trên bếp rửa xoẹt xoẹt hai ba phát là xong, Kim Tại Trung không thể làm gì khác hơn là trở về phòng. Trịnh Duẫn Hạo rửa chén xong thì thấy Kim Tuấn Tú ở trong sân đùa với chó, kêu Kim Tuấn Tú lại, hai anh em ngồi trong sân, Kim Tuấn Tú nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, hắn nhìn lên trời, mặt mày buồn bã.

"Ca..." Kim Tuấn Tú chọt Trịnh Duẫn Hạo, "Sao anh lại cau mày?"

"Tú, mày có thích chị dâu mới đến không?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.

"Thích."

"Thích điều gì?"

"Đẹp nè, mặt mày trắng bóc, ngực lại phẳng."

Cái gì mà lung tung beng vậy, Trịnh Duẫn Hạo cắt lời Kim Tuấn Tú, lại hỏi, "Vậy mày thấy anh thế nào?"

"Tui thấy anh tốt với tui, tuy tui chỉ là con nuôi được cha nhặt về, nhưng ca chưa bao giờ ghét tui, tui thấy vậy cũng được rồi..." Kim Tuấn Tú muốn nói tiếp, lại bị Trịnh Duẫn Hạo ngắt lời.

"Tú... anh không hỏi anh đối xử với mày thế nào, anh muốn hỏi mày nghĩ anh có xứng với chị dâu không." Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy nói chuyện nghiêm túc với Kim Tuấn Tú thật tốn công tốn sức.

Kim Tuấn Tú cảm thấy anh trai mình thật đáng ghét, muốn đả kích hắn: "Ca, tui thấy anh không xứng với chị dâu"

"Thật vậy sao?" Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu.

"Chị dâu đẹp như vậy, anh xấu như vậy." Kim Tuấn Tú tiếp tục đả kích.

Đầu Trịnh Duẫn Hạo càng cúi thấp hơn.

"Chị dâu là người thành phố, anh là nông dân." Kim Tuấn Tú nói trúng tim đen.

Đầu Trịnh Duẫn Hạo muốn chôn xuống đất.

"Quan trọng nhất là ngực anh còn bự hơn của chị." Kim Tuấn Tú lớn tiếng hét vào tai Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo vừa định gật đầu thì phản ứng kịp, đánh Kim Tuấn Tú một phát: "Nhóc con không được nói như vậy."

Kim Tại Trung ở phía sau bọn họ nghe được mặt đỏ tới mang tai, hai anh em nói cái gì đâu không. Vừa định quay người đi, câu đầu tiên nghe được khiến cậu đơ người.

"Anh muốn đưa chị dâu về nhà." Trịnh Duẫn Hạo nói.

Kim Tuấn Tú trừng mắt to như viên bánh trôi, "Ca, đầu anh bị úng nước hả?"

"Dưa hái xanh thì không ngọt, lòng dạ của em ấy cũng không ở đây, anh giữ người của em ấy ở đây thì có ích gì."

"Ca, anh nhát chết quá," Kim Tuấn Tú tức giận, "Chị dâu không thích anh thì anh đối xử tốt với chị ấy, khiến chị ấy thích anh."

"Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy nhưng không thích là không thích, mày có thể ghép cặp chuột với mèo được sao?"

Kim Tuấn Tú không nói gì.

Trịnh Duẫn Hạo lấy ra một túi vải đưa tới mặt Kim Tuấn Tú, căn dặn, "Tú, ngày mai lúc anh ra đồng, mày đưa túi tiền này đưa cho chị dâu, lúc cha không để ý thì đưa chị dâu lên trấn, nói cho chị dâu biết làm sao bắt xe vào thành phố, biết không?"

Kim Tuấn Tú cảm thấy hình tượng của anh mình bỗng nhiên vĩ đại hơn, cẩn thận hỏi, "Ca, anh không đau lòng hả, mất vợ đẹp như hoa như ngọc đấy."

Trịnh Duẫn Hạo đẩy Kim Tuấn Tú ra, "Tránh ra! Tránh ra! Coi chừng lát nữa anh đổi ý."

Trịnh Duẫn Hạo về phòng, thấy Kim Tại Trung đang nằm trên giường quay lưng lại với mình, không biết là ngủ hay thức.

Kim Tại Trung cảm thấy ánh mắt phía sau như muốn thiêu đốt mình, trong lòng cậu vừa thấy vui lại vừa cảm động. Nước mắt dâng lên nhưng không dám khóc, sợ Trịnh Duẫn Hạo phát hiện. Lớn đến vậy rồi, lần đầu tiên có người nâng niu mình như báu vật, Kim Tại Trung nghĩ nếu còn gây rối nữa thì mình không phải là người.

Trịnh Duẫn Hạo ở phía sau Kim Tại Trung nhìn thêm một lúc, ây dà, ngày mai này sẽ không còn thấy được nữa, hắn rón rén nhẹ nhàng bước đến bên đèn dầu, thổi tắt đèn, rồi cũng nằm xuống ngủ.

Nửa đêm, Kim Tại Trung ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài nhà có tiếng động, hình như không phải là tiếng chuột. Không phải là trộm chứ? Tim Kim Tại Trung đập mạnh, muốn đánh thức Trịnh Duẫn Hạo, nhưng nhìn hắn ngủ ngon cậu không nỡ đánh thức hắn dậy. Cậu cầm gậy đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, thấy bếp sáng đèn, cảm thấy ngạc nhiên, tên trộm này gan quá, còn dám bật đèn. Nhưng cái nhà này có gì để mà trộm, Kim Tại Trung men theo vách tường đi vào bếp, nhìn thấy cha Trịnh đang cúi người cầm một cái bánh nhét vào miệng, trong chốc lát không nói nên lời.

Cha Trịnh bị bắt gặp, không ngại ngùng gì, thẳng lưng ưỡn ngực.

Kim Tại Trung muốn cười nhưng không dám, nên nói: "Cha, ăn lạnh không tốt, tôi hâm nóng cho cha." Sau đó, cậu đi về phía bếp lò.

"Sao! Đầu độc heo của tao xong giờ muốn đầu độc tao ha!!" Cha Trịnh to tiếng... sau đó nhận ra, "Mày... mày vừa mới gọi tao là gì?!!"

Hôm sau trời vừa sáng Trịnh Duẫn Hạo đã thức dậy. Hắn bước đến chỗ Kim Tại Trung vẫn còn đang ngủ, ngồi xổm xuống.

"Tiểu Kim... hôm nay em đi rồi. Tui không dám nhìn em đi, sợ là không chịu nổi."

"Tiểu Kim... sau này về thành phố rồi cũng không được cắt tóc ngắn như vậy đâu, con gái để tóc dài thì đẹp hơn... Nhưng mà, tóc ngắn hay tóc dài em cũng đều đẹp." Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục lảm nhảm.

Kim Tại Trung cố nén cười, muốn giả bộ ngủ, trong lòng nghĩ Trịnh Duẫn Hạo mau đi đi, nếu không cậu sẽ bật cười mất.

Trịnh Duẫn Hạo không biết rằng Kim Tại Trung đã tỉnh, bây giờ hắn đang chìm trong nỗi buồn vì mất vợ. Không để ý là Kim Tại Trung đang cắn môi khổ sở nhịn cười.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, chợt nhớ đến lời của cha Trịnh: sắp chết phải ăn một bữa no. Vì vậy, lấy hết quyết tâm hôn xuống.

Kim Tại Trung bỗng cảm thấy trên môi âm ấm, chỉ là một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến tim cậu rung lên thình thịch. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng vì nụ hôn mang theo độ ấm của Trịnh Duẫn Hạo, nên đã làm trái tim của Kim Tại Trung xao động. Khi Trịnh Duẫn Hạo đi rồi, Kim Tại Trung vẫn chưa hồi phục tinh thần. Cuối cùng khi bình tĩnh lại, Kim Tại Trung phát hiện ra một vấn đề quan trọng, hình như cậu thích Trịnh Duẫn Hạo mất rồi. Chuyện quan trọng nhất là: cậu là một người đàn ông! Kim Tại Trung bỗng cảm thấy mình tự làm bậy thì không thể sống.

Gần đến trưa, Trịnh Duẫn Hạo lại không muốn về nhà, chỉ đành ra sức cày cấy trên ruộng. Một buổi sáng người ta chỉ cày được một luống rưỡi, Trịnh Duẫn Hạo lại cày được ba luống, giống như được tiêm máu gà.

"Tí!! Không dành sức trên giường mà phí sức trên đồng làm gì?" Người cùng thôn ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi uống nước, chọc hắn.

Bây giờ Trịnh Duẫn Hạo nghe đến vợ là nổi giận, nhưng mấy người kia hết lần này đến lần khác cứ chọc hắn, thật là đau trứng. Trịnh Duẫn Hạo quay đầu lại mắng, "Nhị Cẩu, cái miệng của mày có thể bịt lại không? Không bị lại được thì trét phân lên, cả ngày rảnh không biết làm gì chỉ biết nhảm ruồi."

Tốt bụng hỏi thăm nhưng lại bị mắng, Nhị Cẩu cũng bắt đầu mắng lại, "Sao hả, nói mấy câu cũng không được à, cưới vợ trong thành phố xong là làm như Thiên Cung à? Ai biết mặt mũi ra sao?"

Trịnh Duẫn Hạo không nói lời nào, cầm cuốc lên muốn chạy tới đánh người. Một đám người hóng chuyện biết có chuyện không hay, nhanh chóng kéo hai người lại.

Thẩm Xương Mân kéo Trịnh Duẫn Hạo tới một gốc cây lớn, đưa cho Trịnh Duẫn Hạo một chén nước, hỏi, "Ca, anh làm gì vậy? Trong lòng không vui hả?"

Trịnh Duẫn Hạo vừa định nói gì đó, Thẩm Tiểu Bính bỗng kêu một tiếng, "Vợ anh tới."

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong cũng mặc kệ nó, mệt mỏi nói, "Tiểu Bính, cả mày cũng muốn trêu chọc anh."

"Em trêu anh làm gì, anh tự ngẩng đầu lên nhìn đi."

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu lên, muốn xoa hai mắt của mình, hắn đang nằm mơ sao?

Kim Tại Trung đang cầm một cái giỏ tre trong tay, vì không quen đi trên bờ ruộng nên cẩn thận bước đi sợ bị trượt chân ngã. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy con đường Kim Tại Trung đang đi hoa nở khắp nơi.

"Hạo ca, anh ngốc đó làm gì, còn không đi đón chị dâu đi." Tiểu Bính nhắc nhở.

Trịnh Duẫn Hạo vội vàng đứng dậy, vỗ quần và bước nhanh về phía Kim Tại Trung.

"Em?..." Trịnh Duẫn Hạo nhận lấy cái rổ trong tay Kim Tại Trung, không biết nên nói gì.

"Sao?" Kim Tại Trung thích thú nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

"Không phải em về nhà sao?" Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngơ ngác ngác hỏi.

"Anh có muốn tôi về nhà không?" Kim Tại Trung không trả lời câu hỏi của Trịnh Duẫn Hạo.

"Tui không muốn." Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, "Nhưng em không về nhà thì sẽ không vui. Tui không muốn thấy em buồn, dù tui sẽ không vui khi em về nhà." Trịnh Duẫn Hạo nói năng lộn xộn.

"Tôi cũng không muốn anh buồn nên sẽ không về nhà." Kim Tại Trung kéo tay áo Trịnh Duẫn Hạo, "Anh ngồi ăn chút đi. Tôi thấy anh chưa ăn gì nên tôi mang đồ ăn cho anh."

Sau khi nghe những gì Kim Tại Trung nói, Trịnh Duẫn Hạo vui muốn bay lên trời. Bất chấp tất cả ôm Kim Tại Trung thật chặt, run rẩy vì xúc động, "Em đồng ý với tui rồi, sau này đừng đổi ý nha!"

"Tôi sợ anh sẽ hối hận..." Kim Tại Trung suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Đầu tui đâu có bị lừa đá mà không cần vợ." Trịnh Duẫn Hạo nói.

"Nếu không phải vợ thì sao?" Kim Tại Trung hỏi dò.

"Không phải vợ thì là gì?"

"Tôi..."

"Tí... ôm vợ không cày ruộng nữa ha!!" Mấy người cùng thôn nhìn Trịnh Duẫn Hạo ôm vợ không buông nên chọc ghẹo.

Lúc này Kim Tại Trung mới nhớ ra, vội đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, mặt hơi hoảng.

"Ăn chút gì đi." Kim Tại Trung nói.

"Hì hì... vui quá nên quên, ở đây nắng nóng lắm, em trắng mềm như vậy đến không thể để rám nắng." Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa kéo Kim Tại Trung đến dưới tán cây lớn.

Thẩm Tiểu Bính nhìn Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo đi về phía mình, không biết điều cứ ngồi ngây ra đó.

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ Thẩm Tiểu Bính bình thường đầu óc thông minh nhanh nhạy, sao hôm nay lại trơ như vậy, không biết né chỗ.

Hắn muốn nói chuyện tâm tình với vợ đấy, nó ngồi vậy là sai quá sai.

Thẩm Tiểu Bính mặc kệ Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn chằm chằm như muốn đục lỗ trên người mình, nó chỉ nhìn chằm chằm vào cái rổ trong tay Kim Tại Trung.

"Chị dâu, trong giỏ có cái gì vậy?" Thẩm Tiểu Bính cố ý hỏi.

"Tôi đã hấp bánh bao cuộn và bánh bao."

"Bánh bao? Tiểu Thiên không biết hấp bánh bao." Thẩm Hiểu Băng có chút ủ rũ.

"Nhưng Tiểu Thiên biết rán đậu phộng, mau về ăn đi." Trịnh Duẫn Hạo vội nói.

"Bây giờ em không muốn ăn đậu phộng, chị dâu, bánh bao nhân gì vậy?"

Kim Tại trung nghĩ một chút rồi nói, "Nhân đậu que ngâm chua."

"Nhân đậu que ngâm chua ăn ngon, vừa chua vừa giòn, vừa giòn vừa tươi. Lần sau chị dâu nhớ cho thêm chút tóp mỡ vào, cắn một miếng trong miệng toàn mỡ." Thẩm Tiểu Bính nói với vẻ thèm thuồng muốn chảy nước dãi. Trịnh Duẫn Hạo bỗng muốn đánh Thẩm Tiểu Bính một cái, nghiến răng hỏi, "Hôm nay mắt mày mọc trên đầu hả?"

Kim Tại Trung thấy mắt Thẩm Tiểu Bính dán lên cái rổ cũng không chọc nó nữa, cầm bánh bao cho nó rồi đuổi nó đi.

"Cuối cùng cũng yên tĩnh." Trịnh Duẫn Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Kim Tại Trung bật cười, Thẩm Xương Mân thì ra thích ăn như vậy.

"Anh nếm thử xem bánh bao ngon không?" Kim Tại Trung đưa một cái bánh bao cho Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo nhận lấy rồi cắn một miếng lớn, "Ngon, ngon hơn mấy cái bán ở thị trấn."

"Nhắc đến thị trấn, tôi chưa bao giờ đến thị trấn."

"Đợi họp chợ, tui đưa em lên thị trấn, nhân tiện mua quần áo cho em, xem em đang mặc gì kìa, mặc áo dài quần tây không sợ nóng ha."

"Sao, anh bắt đầu ghét tôi đấy à," Kim Tại Trung cáu kỉnh nói.

"Không... không..." Trịnh Duẫn Hạo vội vàng giải thích, "Tui thấy có lỗi với em."

Kim Tại Trung hít sâu, người này thật là giỏi nói mấy câu ngọt ngào.

"Trịnh đại ca, tôi muốn hỏi anh một chuyện." Kim Tại Trung cảm thấy mình chuẩn bị tâm lý trước cho Trịnh Duẫn Hạo.

"Hả? Em nói đi."

"Anh thấy tôi khác gì so với những người phụ nữ khác trong thôn?"

"Đẹp hơn bọn họ." Trịnh Duẫn Hạo nói mà không cần suy nghĩ.

"Còn gì nữa không?"

"Trắng hơn bọn họ."

"Còn gì nữa không?" Sao không nói vào trọng điểm gì thế.

Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút, do dự nói: "Tui nói xong em đừng giận."

"Không giận."

"Em... ngực em không lớn bằng bọn họ..." Trịnh Duẫn Hạo đỏ mặt nói, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn tới chỗ đó.

Đồ lưu manh này! Kim Tại Trung nghĩ, nhất thời không muốn nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo nữa, quê mùa muốn chết, đi tìm cô nào ngực bự về làm vợ của anh đi.

"Tiểu Kim..." Trịnh Duẫn Hạo kéo Kim Tại Trung, hơi uất ức, "Là em kêu tui nói thật mà, với lại, tui không chê."

"Thật không?" Kim Tại Trung đột ngột hỏi.

"Không quan trọng, bây giờ nhỏ thế nào thì kệ. Tui nghe nói sau này có thể lớn hơn." Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc nói.

"Nếu sau này không bao giờ... lớn hơn thì sao?"

"Không phải là đàn ông, sao lại không lớn được." Trịnh Duẫn Hạo không tin.

"Vì tôi là đàn ông." Kim Tại Trung kích động nói, má ơi, cuối cùng cũng nói ra rồi.

Ngay khi Kim Tại Trung nói ra câu nói gây sốc này, Trịnh Duẫn Hạo tức giận đến mức ném bánh bao trên tay, đứng bật dậy.

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy trước mặt bỗng có thêm một cái bóng, cứ tưởng là ma. Mặt Trịnh Duẫn Hạo u ám, còn Kim Tại Trung thì sợ đến mức lui về sau dựa vào thân cây.

"Sao thế... anh muốn đánh tôi sao... Tôi... Tôi không cố ý muốn lừa anh..." Kim Tại Trung run lẩy bẩy, Trịnh Duẫn Hạo bình thường trông giống như một kẻ ngốc, lúc tức giận thì lại rất đáng sợ.

Trịnh Duẫn Hạo vừa thấy mình đã doạ người ta sợ, lập tức dịu mặt, nhưng trong lòng vẫn không vui. "Tại trung... Tui không sợ em chê tui, tui thích em, yêu em, nhưng em không thể dằn vặt tấm lòng của tui."

Kim Tại Trung nghe vậy thì không vui, "Tôi... nếu tôi không thích anh, sao tôi lại làm bánh bao cho anh?"

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, "Sao em lại nói em là đàn ông? Nếu như em không thích tui thì em cứ nói, tui sẽ để em đi."

"Thôi quên đi! Nói với anh cũng không rõ ràng được." Kim Tại Trung xoay người muốn đi.

"Nói không rõ thì phải nói cho rõ, em chỉ ghét tui thôi!" Trịnh Duẫn Hạo kéo Kim Tại Trung lại không cho cậu đi.

"Nói rõ con khỉ, anh buông tay tôi ra." Kim Tại Trung tức giận, muốn cởi quần ra ở đây cho hắn xem.

Trịnh Duẫn Hạo thấy tay Kim Tại Trung đã đỏ lên, lập tức đỡ Kim Tại Trung ngồi xuống, đặt tay Kim Tại Trung lên chân mình, nhẹ nhàng xoa.

Kim Tại Trung muốn rút tay ra, nhưng kéo mãi không ra, chỉ có thể để yên cho Trịnh Duẫn Hạo cầm với vẻ mặt khó chịu.

"Còn đau không? Em biết tui thô lỗ, không biết nặng nhẹ mà." Trịnh Duẫn Hạo tự trách bản thân.

"Đừng nói chuyện với tôi, anh là ai? Tôi có quen anh không?" Kim Tại Trung quay đầu sang một bên.

"Hì hì..." Lúc Tiểu Kim cáu kỉnh cũng đẹp như vậy, khiến lòng hắn ngứa ngáy.

"Được rồi, được rồi, tôi không phải làm từ đậu phụ, tôi về nhà đây." Kim Tại Trung đứng dậy vỗ mông.

"Về nhà nào?" Trịnh Duẫn Hạo lo lắng hỏi.

"... Nhà chúng ta." Kim Tại Trung trợn tròn mắt, tên ngốc này.

"Chúng ta cùng... cùng nhau về." Lúc này Trịnh Duẫn Hạo mới trở nên vui vẻ, vác cuốc đi theo sau Kim Tại Trung.

Vừa về đến nhà đã thấy cha Trịnh đang giậm chân trong sân, còn Kim Tuấn Tú thì ngồi xổm bên cạnh gặm bánh. Thấy Kim Tại Trung đã về, lại mắng: "Mày còn dám quay lại!! Mày còn mặt mũi mà quay lại!! Xem tao có đánh gãy chân mày hay không."

Trịnh Duẫn Hạo thẩy không ổn nên đã chắn trước mặt Kim Tại Trung, "Cha bị sao vậy!!"

Kim Tại Trung cũng mù tịt, cậu lại phạm lỗi gì?

Cha Trịnh tức giận chạy vào phòng bếp, lấy một giỏ đồ rồi tức giận chạy ra, đặt cái giỏ trước mặt Kim Tại Trung, "Nhìn xem vợ mày đã làm gì!!"

Một giỏ bánh bao trắng được đặt trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, hắn xem như báu vật, "Cái này do Tiểu Kim làm, ngon lắm, cha cũng ăn thử đi."

"Ăn cái trứng!! Vợ mày đem bột mì trắng tao không nỡ ăn ra làm hư hết rồi! Mày không phải chuột mà bột mì tao giấu kĩ như vậy mày vẫn tìm ra được!!" Cha Trịnh chỉ vào Kim Tại Trung mắng, miệng nhếch lên vì tức giận.

Kim Tại Trung muốn nói rằng tôi không phải là chuột, con trai của ông mới là chuột. Nhưng Kim Tại Trung không dám nói lại cha Trịnh, vậy nên cậu lấy một cái bánh bao trong giỏ đưa cho cha Trịnh, "Cha ăn thử đi, tôi không cố ý."

Cha Trịnh nhìn Kim Tại Trung, rồi lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang ngó mình chằm chằm, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng chán ghét cầm lấy, cắn một miếng, "Hừ! Cũng giống đồ cho người ăn."

Trịnh Duẫn Hạo đứng bên cạnh đắc ý nói, "Đúng rồi, cũng phải xem là do vợ ai làm."

"Biết làm bánh bao thì có tác dụng gì, nếu không biết đẻ con, tao kêu con trai tao bỏ mày." Cha Trịnh lớn tiếng nói xong thì ngậm cái bánh bao đi ra ngoài.

Nghe mấy lời này Kim Tại Trung đỏ mặt, Trịnh Duẫn Hạo cũng vậy, nhưng điều này cũng khiến hắn tỉnh ra, nếu vợ đã không muốn chạy, lòng dạ cũng ở đây, thì cũng nên làm chút chuyện phải không nhỉ.

"Tôi xuống bếp nấu bữa tối." Kim Tại Trung nói xong chạy đi không quay đầu lại.

"Mới qua buổi trưa mà nấu bữa tối cái gì..." Nghĩ lại, Trịnh Duẫn Hạo mới nhận ra là vợ đang xấu hổ... thật tốt... "Vợ!! Tui giúp em!!"

Vào buổi tối, sau cơm xong, cha Trịnh và Kim Tuấn Tú ở trong sân hóng mát.

"Cha, sao anh và chị dâu vào phòng sớm vậy?" Kim Tuấn Tú ngồi trên băng ghế nhỏ, hỏi.

Cha Trịnh hút một hơi thuốc, vui vẻ nói: "Bọn nó vào phòng đẻ em bé."

"Con muốn đi xem." Kim Tuấn Tú nói xong thì muốn đi.

Cha Trịnh túm nó lại, nghiêm mặt, "Xem cái gì mà xem, làm như mày chưa thấy bao giờ ấy."

"Con xem lúc nào, con không nhớ rõ."

"Mày quên rồi à? Lúc chị dâu của Nhị Cẩu Tử đẻ em bé mày đang ở trong sân nhà nó chơi với nó còn gì!"

"À!" Kim Tuấn Tú vỗ đầu một cái, kéo cha Trịnh ra sân, "Cha! Đẻ em bé ồn lắm, chúng ta nên đợi ở ngoài thôi, chờ ca với chị dâu từ từ đẻ."

Trong phòng, Kim Tại Trung đang vá quần áo cho Trịnh Duẫn Hạo.

"Xem anh kìa, quần bị rách một lỗ lớn vậy mà không biết, không thấy khó coi hả?" Kim Tại Trung tập trung vá quần không ngẩng đầu lên.

"Tui cũng không để ý. Tui không biết vướng cây nào." Trịnh Duẫn Hạo cười khúc khích.

"Đúng là đồ đầu trâu! Sau này không thể làm hỏng quần áo của anh nữa đâu." Kim Tại Trung nói.

"Tui biết rồi."

Trong chốc lát, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung không nói tiếng nào, căn phòng im phăng phắc, ngoại trừ tiếng kêu lốp bốp của lũ bọ thỉnh thoảng bị ngọn đèn dầu đốt, ánh đèn dầu sáng rực khiến Kim Tại Trung đỏ mặt, có lẽ là trong phòng hơi nóng, trên chóp mũi Kim Tại Trung lấm tấm mồ hôi, đôi môi xinh đẹp của cậu mím nhẹ, còn lấp lánh ánh nước. Trịnh Duẫn Hạo ngây ngẩn nhìn Kim Tại Trung, không hiểu sao tim hắn đột nhiên đập loạn xạ như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn nên cẩn thận lấy tay che ngực, nhịp tim của hắn đập quá nhanh khiến hắn sắp không thể chịu được nữa.

Lúc Kim Tại Trung vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo, ánh mắt vô tình gặp nhau khiến hai người có cảm giác gần gũi, đồng thời cũng khiến Trịnh Duẫn Hạo bạo dạn hơn mà ngồi xuống bên cạnh Kim Tại Trung.

"Anh... làm gì mà ngồi gần tôi như vậy?" Kim Tại Trung nói với giọng run run.

Trịnh Duẫn Hạo không nói lời nào, chống người, vươn đầu đến, chạm nhẹ vào môi Kim Tại Trung. Môi chạm môi như châm thêm lửa vào lòng Trịnh Duẫn Hạo, đốt đến mức toàn thân khó chịu, miệng của Trịnh Duẫn Hạo không có kĩ thuật gì mà gặm cắn Kim Tại Trung. Kim Tại Trung không chịu được, cả người mềm nhũn nằm trên giường, Trịnh Duẫn Hạo thừa dịp đè lên.

"Tiểu Kim... cho tui được không?" Trịnh Duẫn Hạo ghé vào tai Kim Tại Trung nói, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai Kim Tại Trung, khiến cậu khó xử.

"Tôi..." Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo không nói nên lời.

"Đừng sợ..." Trịnh Duẫn Hạo sờ sờ tóc của Kim Tại Trung, sợ Kim Tại Trung bị doạ nên trấn an cậu. Thực ra, hắn cũng sợ, đây cũng là lần đầu tiên của hắn mà, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ.

Kim Tại Trung muốn nói tôi không sợ, nhưng không biết lát nữa có sợ không. Dù sao đưa đầu ra cũng chịu một đao, rụt đầu cũng chịu một đao, nói không rõ thì cứ để cho để cho Trịnh Duẫn Hạo xem. Dù sao Trịnh Duẫn Hạo rất xem trọng cậu, Trịnh đại ca, lát nữa anh cần phải chịu đựng nha.

"Tiểu Kim... đừng lo... tui muốn em... tui muốn em là người của tui." Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa lần vào trong quần áo.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy cơ thể Kim Tại Trung mềm mại thơm tho, xoa xoa gương mặt trắng nõn, sờ sờ bóp bóp từng chút một. Lúc hắn sờ lên ngực, Kim Tại Trung run rẩy. Tiêu... tiêu rồi... trong lòng Kim Tại Trung yên lặng đếm ngược.

"Tiểu Kim... đừng sợ... đừng sợ... Tui không chê ngực em nhỏ." Trịnh Duẫn Hạo sợ Kim Tại Trung nghĩ là mình chê em ấy, vội vã an ủi. Nhưng mà cũng nhỏ quá chừng, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ ngày mai nên đến trang trại nuôi bò trên trấn mua chút sữa bò về cho Kim Tại Trung bồi bổ.

"Trịnh Duẫn Hạo?"

"Ừ?"

"Thật ra heo của nhà anh không phải do tôi giết chết."

"Hả?" Trịnh Duẫn Hạo dừng tay lại, khó hiểu nhìn Kim Tại Trung, lúc này tự nhiên lại nhắc mấy con heo làm gì.

"Heo nhà anh bị ngu chết!"

"..."

Trên đời này có người ngốc như vậy sao? Kim Tại Trung không chịu nổi, nắm tay Trịnh Duẫn Hạo đặt lên hạ thân mình.

Trịnh Duẫn Hạo sợ hãi rút tay về như bị giật điện. Kim Tại Trung nhiệt tình đến vậy sao, làm mình ngượng quá... Không đúng!!! Cảm giác có thứ gì dư ra vậy?!! Trịnh Duẫn Hạo cố gắng trấn an mình bình tĩnh, nhìn về phía Kim Tại Trung, hơi chần chừ hỏi, "Tui... có thể... sờ lần nữa được không?"

"Không cần phiền như vậy." Kim Tại Trung nói xong thì quần cũng cởi ra luôn...

"..." Trịnh Duẫn Hạo bỗng có cảm giác mình đã sống uổng 25 năm nay!!

Kim Tại Trung đẩy Trịnh Duẫn Hạo trên người mình ra, thu mình vào góc tường, vẻ mặt kiểu anh xem rồi làm sao thì làm.

Trịnh Duẫn Hạo thấy như mình vừa bị thiên lôi đánh vào đầu, bây giờ vẫn còn có thể thấy khói bốc lên. Sốc đến tận óc! Trịnh Duẫn Hạo bi tráng lau mặt một cái, nhìn Kim Tại Trung, run giọng hỏi. "Tiểu Kim? Em biến hình lại được không?"

Kim Tại Trung lắc đầu, "Tôi luôn là đàn ông."

Trịnh Duẫn Hạo không biết nói gì... một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần trở lại, Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng nói, "Sao em không nói cho tui biết? Em nghĩ tui ngốc, nên em có thể tuỳ tiện trêu đùa tôi sao. "

Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy khỏi giường nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn thấy con chó mực to đang cuộn tròn trong ổ, hắn cũng có thể nhìn thấy cha Trịnh đang bị Kim Tuấn Tú kéo vào sân.

"Tôi đã nói với anh hồi trưa, nhưng anh không tin tôi." Kim Tại Trung cảm thấy oan ức.

"Lâu như vậy rồi, trưa nay em mới nói với tui, em cảm thấy vậy mà được sao?"

"Trịnh đại ca... anh nói như vậy là sao, đây đâu phải lỗi của tôi." Kim Tại Trung cảm thấy mấy lời Trịnh Duẫn Hạo nói ra như dao cắt vào lòng cậu.

"Đúng vậy, là lỗi của tui. Là tui đùa giỡn với em, người thành phố các em chỉ biết gạt người ta, lừa người ta còn không nhận." Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn Kim Tại Trung, hốc mắt đỏ lên. "Tui đi ra ngoài một chút, em ngủ sớm đi, mai tui đưa em trở về." Nói xong thì mở cửa, không quay đầu mà chạy ra ngoài, để lại một mình Kim Tại Trung ngơ ngác ngồi trên giường.

Vừa ra khỏi phòng thì Trịnh Duẫn Hạo đụng phải cha Trịnh và Kim Tuấn Tú.

"Ca, sao không ở trong phòng đẻ em bé mà ra đây làm gì?" Vừa nói xong đã bị cha Trịnh vỗ đầu một cái, "Còn nói mấy câu tầm xàm nữa tao đập mày đấy!!" Cha Trịnh nhìn về hướng Trịnh Duẫn Hạo hỏi, "Tí, trễ vậy mà mày còn đi đâu thế?"

Trịnh Duẫn Hạo ậm ừ câu được câu không nói ra ngoài một chút rồi chạy mất.

Trịnh Duẫn Hạo buồn bã ngồi một mình trong ruộng ngô. Trịnh Duẫn Hạo không biết tại sao chuyện lại trở thành ra thế này, vợ đang yên đang lành tự nhiên lại thành đàn ông. Tâm trạng lúc này cứ như vào mùa xuân mình vất vả gieo khoai tây xuống đất, tưới nước bón phân xong, mùa đông vui vẻ đến ruộng xem thử lại thấy khoai tây mình thích mọc thành khoai lang. Trịnh Duẫn Hạo thích khoai tây và khoai lang ngang nhau, Trịnh Duẫn Hạo đau lòng là vì từ đầu đến cuối nó không nói với mình nó là khoai lang, lừa mình nói với mình nó là khoai tây.

Lúc Thẩm Xương Mân đến ruộng ngô nhà mình thì thấy một người đàn ông ngồi xổm bên bờ ruộng, Thẩm Xương Mân nghĩ thầm được lắm, dám tới ruộng nhà tao trộm ngô. Thẩm Xương Mân mò mẫm tìm chiếc liềm trong gùi, lén tới gần người kia. Trước khi Thẩm Xương Mân lấy liềm ra, Trịnh Duẫn Hạo đã quay người lại.

"Tiểu Bính? Mày làm gì thế?"

Thẩm Xương Mân vội cất liềm đi, nhìn Trịnh Duẫn Hạo thắc mắc, "Ca, anh làm gì mà chạy đến ruộng ngô hóng gió vậy? Cãi nhau với chị dâu hả?"

"Haizzz..." Trịnh Duẫn Hạo thở dài thườn thượt, một hơi thở dài hơn bất cứ lần thở dài nào khác, khiến Thẩm Xương Mân nhận ra có chuyện lớn rồi.

"Ca... có phải là cãi nhau với chị dâu không?"

"Tiểu Bính, sao mỗi lần thấy mày là anh gặp chuyện vậy?"

"Ủa nói gì ngộ, phải là mỗi lần anh có chuyện thì đến gặp em chứ." Thẩm Xương Mân ngồi bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, làm bạn tâm tình.

"Nếu vậy, em hỏi anh vài chuyện, anh chỉ cần gật đầu là được."

"Ừ."

"Có phải liên quan đến chị dâu không?" Thẩm Xương Mân hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu.

"Rốt cuộc anh cũng đã phát hiện ra chị dâu là đàn ông?"

Sét đánh giữa trời quang!! Trịnh Duẫn Hạo ngã phịch mông xuống ruộng, sau đó đứng lên kéo áo Thẩm Xương Mân hét, "Sao mày biết?!"

Thẩm Xương Mân nghiêng đầu qua một bên, vai run run, khổ sở nhịn cười.

Trịnh Duẫn Hạo ỉu xìu buông Thẩm Xương Mân ra, hờn tủi, "Mấy người biết hết, chỉ có tui không biết, mấy người lừa tui."

Thẩm Xương Mân vỗ vai Trịnh Duẫn Hạo, an ủi, "Thật ra là do Tiểu Thiên nói với em, ẻm nói chị dâu rất nam tính, hôm đó lúc chị dâu tới tìm anh, em cố tình nhìn một chút thì đã nhìn ra."

Trịnh Duẫn Hạo kinh hãi, "Mày nhìn sao ra?"

Thẩm Xương Mân hỏi lại, "Thế sao anh lại nhìn ra?"

Trịnh Duẫn Hạo lắp ba lắp bắp nói, "Thì... thì... Tiểu Kim cởi quần áo... sau đó... anh thấy..."

"Hahaha!!!" Thẩm Xương Mân nghe xong thì cười lăn lộn trên mặt đất, quẹt nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, "Trời ơi! Ca, em thấy anh đúng là quá ngốc."

Trịnh Duẫn Hạo cũng cảm thấy mình ngốc như heo, ngắt lời Thẩm Xương Mân, đưa tay ôm mặt, buồn bực nói: "Mày nói xem anh phải làm sao đây?"

"Chuyện này có gì khó? Nếu anh thực sự thích anh dâu thì cứ sống với anh ấy. Nếu anh không thích anh ấy và thấy ghê tởm anh ấy thì đuổi anh ấy về nhà, để anh ấy đi."

"Anh... không muốn em ấy đi" Trịnh Duẫn Hạo nói.

"Vậy không phải xong rồi sao, nếu không nỡ xa thì vui vẻ sống với anh dâu."

"Tiểu Bính... mày không thấy ghê tởm sao?" Trịnh Duẫn Hạo lo lắng hỏi.

Thẩm Xương Mân nghe xong cười khúc khích, "Em không thấy ghê tởm ai hết, huống chi người này là ca. Hơn nữa, chuyện trong nhà mình đóng cửa lại là chuyện của mình, quan tâm người khác đàm tiếu làm cái gì!"

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, "Cuộc sống là của riêng mình, được sống với những người mình thích mới đúng là sống. Anh đã hiểu rồi, anh thích Tiểu Kim, dù em ấy là nam hay nữ, anh cũng sẽ đối xử tốt với em ấy."

"Đúng rồi." Thẩm Xương Mân mỉm cười.

"Nhưng mà... trong lòng anh còn vướng mắc chuyện kia. Anh bực chuyện Tiểu Kim lừa anh." Nói cho cùng, Trịnh Duẫn Hạo vẫn cảm thấy lòng dạ mình dành hết cho Kim Tại Trung nhưng Kim Tại Trung không cần.

Thẩm Xương Mân trợn mắt "Ca có phải muốn anh dâu tới đấm lưng anh nhận lỗi hay không?"

Trịnh Duẫn Hạo quay đầu, chẳng lẽ không được à.

Đúng là buổi tối thì không nên nói xấu người khác, hai anh em vừa nói xong thì loáng thoáng thấy có người đang đi đến chỗ bọn họ.

Thẩm Xương Mân hiểu ra, đứng dậy nói "Người nhận lỗi với anh đến rồi, em đi đây. Ra ngoài bẻ ngô cũng tốn công như vậy. Được rồi ca, lúc nào rảnh rỗi đến chỗ phòng khám trong thôn tìm Tửu Bình Trần đi."

Tìm Tửu Bình Trần làm gì? Trịnh Duẫn Hạo không hiểu sao Thẩm Xương Mân lại nói chuyện này.

Thẩm Xương Mân vừa đi thì Kim Tại Trung đến, ngồi bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, mở miệng kêu một tiếng Trịnh đại ca.

Trịnh Duẫn Hạo ngoan cố cứng miệng, xụ mặt "Kêu ai đại ca vậy? Tui hông dám nhận em làm huynh đệ đâu."

"Trịnh đại ca... tôi biết tôi sai rồi... ngày mai tôi sẽ đi."

"Lừa tui xong rồi đi?" Trịnh Duẫn Hạo vẫn không nhìn Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung nghe xong mấy lời này, nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong lòng buồn bã, mắt cay cay, nước mắt chảy dài trên mặt.

Trịnh Duẫn Hạo không nghe KimTại Trung trả lời, xoay người vừa nhìn thấy thì luống cuống tay chân nói "Ai ui vợ tui, nói khóc là khóc liền vậy."

"Tôi.. tôi đâu có khóc." Kim Tại Trung nghẹn ngào.

"Em như vậy mà còn nói là không khóc ha." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung vừa bực mình vừa buồn cười, "Muốn khóc thì bây giờ phải là tui khóc, tui chưa khóc mà em khóc cái gì."

"Anh cười nhạo tôi..." Kim Tại Trung xấu hổ.

Trịnh Duẫn Hạo thấy bộ dạng của Kim Tại Trung, dù cơn giận có lớn hơn cũng bay biến mất tiêu, đúng như lời cha Trịnh nói, trời sinh có người tới đòi nợ mình.

"Trịnh đại ca... anh đừng giận tôi." Kim Tại Trung nói.

"Trịnh đại ca... anh đừng đuổi tôi đi." Kim Tại Trung lại nói.

"Trịnh đại ca... em thích anh."

"Trịnh đại ca... em muốn sống với anh trọn đời."

Lời tỏ tình đột ngột này như máy bay ném bom khiến cho trái tim của Trịnh Duẫn Hạo nổ tung. Trịnh Duẫn Hạo kích động kéo tay Kim Tại Trung, "Tiểu Kim... em thích tui thật sao?"

"Em không nói dối anh, chỉ cần anh không chê em là đàn ông."

"Không chê, em là nam hay nữ tui đều yêu."

"Nói hươu nói vượn, yêu cái gì mà yêu, không thấy buồn nôn hả?"

"Sao lại nói là buồn nôn?"

"Vì nói mấy lời nghe ghê đến nổi da gà."

"Hìhì... vậy hả, em không thích thì tui hông nói nữa."

"Thật ra... thật ra thỉnh thoảng nói thì được, em cũng có lúc thích nghe."

"Được, lúc nào em muốn nghe mấy lời buồn nôn thì tui nói cho em nghe."

"Được, vậy bây giờ em muốn nghe."

Cứ vậy, hai con người sến súa nói mấy chuyện sến súa đến buồn nôn trên ruộng ngô cả đêm. Đêm còn dài, ngày của Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung cũng còn dài...

--Hoàn—

Phiên ngoại 1

Chuyện của Tửu Bình Trần

Tửu Bình Trần không phải tên là Tửu Bình Trần, Tửu Bình Trần có tên gọi rất êm tai là Trần Ích Trúc. Cái tên nho nhã này là của bố mẹ y đặt cho. Nhưng vì đọc sách nhiều quá bị hỏng mắt nên ngày nào cũng đeo cặp kính dày như đít chai rượu, lâu ngày không ai gọi y là Trần Ích Trúc nữa mà gọi thành Tửu Bình Trần. Hôm nay, Tửu Bình Trần đang ở trong phòng khám đọc sách thì có một người đến, không mua thuốc cũng không khám bệnh mà chỉ đi loanh quanh một mình. Sau khi người kia lượn vài vòng như ruồi thì cuối cùng cũng đậu xuống, Tửu Bình Trần bó tay, bỏ sách xuống, nhìn người kia hỏi "Anh trai, anh đến đây tìm gì?"

Người đàn ông kia nhìn Tửu Bình Trần một chút, thành thật nói "Tui tìm Tửu Bình Trần."

Tửu Bình Trần nói "Là tôi, anh tìm tôi làm gì?"

"Là Thẩm Tiểu Bính kêu tui tới tìm cậu, tui cũng không biết sao nó lại kêu tui tới tìm cậu làm gì."

Ánh mắt Tửu Bình Trần rạng rỡ, vội vã kéo người kia qua, hỏi "Anh là Trịnh Duẫn Hạo?"

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, ngạc nhiên hỏi "Sao cậu biết?"

Tửu Bình Trần cười cười, đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo với vẻ mặt thần bí "Tiểu Bính nói cho tôi biết anh cưới một người đàn ông, bảo tôi dạy cho anh chút chuyện."

Trịnh Duẫn Hạo có chút khó chịu, cái thằng Tiểu Bính này miệng mồm không biết giữ, lại đi nói lung tung, tức giận nói: "Nó kêu cậu dạy tui cái gì?"

"Anh có muốn làm thế này... thế nọ... thế kia... với vợ không?" Tửu Bình Trần vừa nói vừa ra hiệu.

Trịnh Duẫn Hạo hiểu ra ngay lập tức, hắn luôn muốn làm thế này... thế nọ... thế kia... với Tiểu Kim nhưng không biết làm thế nào, mà có lẽ Kim Tại Trung cũng như vậy. Đôi mắt Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên phát sáng, nhưng hắn kiềm chế lại, giả bộ nói: "Đàn ông với đàn ông thì có thể làm gì?"

"Ngoài chuyện có con ra thì cái gì cũng làm được."

"..."

Buổi chiều, lúc Kim Tại Trung đang quét sân thì nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo xách một túi đồ vui vẻ về nhà.

"Anh lên trấn mua gì vậy?" Kim Tại Trung hỏi, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo đưa một chiếc túi cho Kim Tại Trung "Tui mua quần áo cho em."

Kim Tại Trung cầm lấy túi rồi lại hỏi, "Trong túi kia là gì?"

Trịnh Duẫn Hạo đỏ mặt nói "Không nói với em đâu."

"Tánh kì."

Vào buổi tối, Trịnh Duẫn Hạo tắm rửa xong thì vào phòng.

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo lấy làm lạ hỏi "Hôm qua anh tắm rồi mà, sao hôm nay lại tắm nữa?"

"Hôm nay tui ra mồ hôi, cả người rất hôi, tui sợ em không thích" Trịnh Duẫn Hạo ngồi cạnh Kim Tại Trung nói.

"Ờ" Kim Tại Trung không nói gì thêm.

"Mà này, quần áo tui mua cho em đâu? Sao em không mặc?"

"Anh không nói thì thôi, xem xem anh mua quần áo gì cho em, đồ này em mặc được sao?" Trên tay Kim Tại Trung là mấy món đồ in hoa hồng đỏ đỏ trên nền xanh lục, ống tay áo còn thêu kim tuyến chỉ vàng.

"Tui biết em ghét đồ nữ tính, trước mắt thì em phải chịu khổ một chút, chờ qua một thời gian rồi tui nói rõ với cha."

Kim Tại Trung sờ lên trán Trịnh Duẫn Hạo "Đầu anh bị cháy hư rồi hả? Cha anh mà biết thì sẽ xé xác em ra đấy."

Trịnh Duẫn Hạo nắm tay Kim Tại Trung "Nhưng chuyện này giấu mãi cũng ko được. Tui nghĩ cách để đối phó với cha tui là chúng ta phải nói cho ông chuyện gì nghiêm trọng hơn việc em là con trai trước, nếu ông có thể chịu được thì chuyện này càng dễ bàn."

"..." Kim Tại Trung nghĩ Trịnh Duẫn Hạo nhất định không phải là con ruột của cha Trịnh.

"Tiểu Kim, em thử mặc quần áo tui mua cho em đi, da em trắng, mặc gì cũng đẹp." Trịnh Duẫn Hạo lại nói.

"Được, anh quay mặt trước đi, em cởi quần áo." Kim Tại Trung nói.

Trịnh Duẫn Hạo không đồng ý "Đều là đàn ông có gì mà không thể nhìn?"

Kim Tại Trung nghĩ lại cũng đúng, hai tay vừa cởi đồ ra thì Trịnh Duẫn Hạo liền đè lên.

Một cú lừa! Thì ra là đã có âm mưu từ trước! Kim Tại Trung tức giận.

"Anh... anh làm gì vậy... đè em không thở được." Kim Tại Trung đẩy Trịnh Duẫn Hạo nhưng đẩy không ra, cả người Trịnh Duẫn Hạo cứ như tấm ván bằng sắt nóng, khiến cho Kim Tại Trung nóng theo.

"Tiểu Kim... động phòng với tui được không?" Trịnh Duẫn Hạo hơi kích động, tam muội chân hoả đốt hắn miệng khô lưỡi khô.

"Anh có biết làm không chứ?" Kim Tại Trung quay đầu nhỏ giọng nói.

"Tui biết, cứ giao hết cho tui được không?" Trịnh Duẫn Hạo liếm lên tai Kim Tại Trung, thì thầm.

Kim Tại Trung không nói gì mà chỉ dịu dàng vòng tay qua cổ Trịnh Duẫn Hạo, đôi chân thon dài quấn lấy eo Trịnh Duẫn Hạo, cho Trịnh Duẫn Hạo sự cổ vũ lớn nhất. Trịnh Duẫn Hạo kéo chăn đắp cho hai người, quấn thành một cục.

Một lát sau, một bàn tay yếu ớt duỗi ra ngoài chăn bông, tiếng rên rỉ ẩn trong chăn cũng truyền ra ngoài, khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.

Phiên ngoại 2

Nhiều ngày sau khi Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung động phòng, cha Trịnh đang ngồi xổm bên cạnh giếng rửa khoai lang. Trịnh Duẫn Hạo vừa đi làm đồng về thấy cha mình đã hỏi ngay "Vợ tui đâu rồi?"

Cha Trịnh không ngẩng đầu, "Đang nấu ăn trong bếp."

"À" Trịnh Duẫn Hạo đặt cuốc xuống, đi tới chỗ Cha Trịnh, hỏi "Cha, hôm nay tâm trạng của cha có tốt không?"

Cha Trịnh ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả."

"Vậy thì cha nghĩ gì về Tiểu Kim?"

Cha Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỹ năng nấu nướng được."

"Vậy thì tui nói với cha chuyện này cha đừng tức giận."

Cha Trịnh sốt ruột, "Rốt cuộc mày có nói không?"

"Thật ra... thật ra... Tiểu Kim không thể đẻ con!"

"Mày đang nói cái gì vậy?!!!"

"Ối cha ơi! Sao cha lại đổ khoai xuống giếng."

Kim Tại Trung nghe thấy bên ngoài một trận gà bay chó sủa, vội vã chạy ra ngoài xem thì thấy cha Trịnh cầm cuốc đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo chạy quanh sân.

"Không thể đẻ mà bây giờ mày mới nói cho tao biết, hả? Đầu mày bị úng nước phải không? Xem tao có đánh chết cái đồ thiếu suy nghĩ này không."

Kể từ ngày đó, cha Trịnh bắt đầu mắt điếc tai ngơ với Kim Tại Trung. Cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy các món ăn do Kim Tại Trung nấu, nhưng không thể nhìn thấy người Kim Tại Trung. Thỉnh thoảng lại đứng trước mặt Kim Tại Trung thở dài, nuôi một con gà không đẻ được trứng thì có ích gì?

Kim Tại Trung cũng không giận, mỗi ngày giặt giũ, quét nhà, nấu ăn, cho heo ăn, dạy Kim Tuấn Tú đọc, làm tốt mọi việc.

Cha Trịnh ngồi xổm trong sân hút thuốc, nhìn Kim Tại Trung giặt quần áo, trong lòng nghĩ nếu có thể đẻ con thì tốt biết bao nhiêu.

Kim Tại Trung đang giặt quần áo thì nghe phịch một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn, vẻ mặt sợ hãi, cha Trịnh thì nằm dài trên mặt đất.

Kim Tại Trung vội vàng cõng cha Trịnh trên lưng chạy đến phòng khám ở cổng thôn.

Cha Trịnh không hoàn toàn mất ý thức, ông mơ màng cảm thấy như có ai đó đang cõng mình, bộ dạng gấp gáp. Cha Trịnh dùng hết sức lực mở mắt ra nhìn thấy mồ hôi chảy dài trên mặt trên cổ của Kim Tại Trung, trái tim ông dịu lại thở dài một hơi.

Đến phòng khám thì bác sĩ bảo không bị gì cả, truyền một bình đường gluco là được rồi. Lúc này, Trịnh Duẫn Hạo cũng vội vàng chạy đến phòng khám, cha Trịnh sống chết không chịu ở lại phòng khám, nói là lãng phí tiền bạc, bảo Trịnh Duẫn Hạo cõng ông về. Trịnh Duẫn Hạo cũng không thể ép ông được nên đành phải làm theo.

Khi về đến nhà, Kim Tại Trung ngày nào cũng đổi nấu các món đa dạng cho cha Trịnh ăn, mỗi sáng một quả trứng ngâm nước đường chẳng khác nào chăm sóc người ở cữ.

Cha Trịnh ghi vào lòng, hôm nay Kim Tại Trung đem trứng đến bên giường cho cha Trịnh.

Cha Trịnh cắn một miếng rồi nói: "Cha cũng không muốn khó dễ mày nữa, mày là một đứa con dâu tốt. Mày không thể đẻ con cũng không sao, còn có Kim Tuấn Tú."

Trịnh Duẫn Hạo vừa định vào nhà nghe thế thì bước tới hỏi: "Cha, cha thật sự không chê sao?"

"Cha có thể làm gì, cũng không phải nó ở với cha." Nói xong, ông lại cắn một miếng trứng chần.

"Vậy thì cha, tui có thể nói với cha một điều nữa được không?"

Cha Trịnh sợ Trịnh Duẫn Hạo, chỉ vào Kim Tại Trung ậm ờ nói "Mày nói đi."

Kim Tại Trung liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo, rồi lấy hết can đảm nói: "Thực ra con không phải là phụ nữ."

"..." Miếng trứng cha Trịnh cắn không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra.

Thật lâu sau đó, ngày nào cha Trịnh cũng kéo Kim Tuấn Tú để hỏi nó thích nam hay nữ, Kim Tuấn Tú cũng cảm thấy rất phiền não.

Phiên ngoại 3

(Bởi vì trước đây đã thấy đoạn này được viết đại trà nên bắt chước viết theo, đã muốn viết như này từ lâu (mài nắm đấm))

Mở đèn, "Con dâu vào thôn" thuận lợi đóng máy

MC: Bộ phim hài lãng mạn nông thôn này do nhóm nhạc nổi tiếng TVXQ diễn xuất. Sau đây, xin mời các diễn viên của "Con dâu vào thôn."

Mỗi người nói một câu nào, chúng tôi để "nữ chính" duy nhất trong vở kịch này ra trước. (Người hâm mộ hét lên, muốn bay nóc nhà)

Park Yoochun "Thực ra tôi cũng là đàn ông"

Shim Changmin "Tôi thích Kim Junsu hơn Park Yoochun"

Kim Junsu "Tại sao trong cả bộ phim lại để tôi diễn với người lớn tuổi, hơn nữa chỉ mình tôi độc thân!!"

Cha Trịnh 😭

Nếu nhắc đến cha Trịnh, vậy thì xin mời cha Trịnh hãy nói gì đó.

Cha Trịnh "Thực ra, tôi là fan của Kim Jaejoong (Trong mắt Kim Jaejoong bị Jung Yunho đánh bại.)"

Jung Yunho "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi, và cảm ơn nhà biên kịch Tiểu Tống đã cho chúng tôi đóng vai chính trong một tác phẩm tuyệt vời như vậy. Thật ra trước đây quản lí rất kiên quyết phản đối việc để chúng tôi đóng vai chính trong các chủ đề nông thôn, các thành viên cũng cảm thấy rằng vị trí của TVXQ không phù hợp, (người hâm mộ: == Mọi người vốn là một nhóm nông dân, được chứ?) TVXQ sẽ mang đến những bộ phim truyền hình và âm nhạc xuất sắc hơn cho các Cassiopeias trong tương lai. Và cả mong mọi người luôn bảo vệ... "[Nói nhiều quá, bị các thành viên kéo xuống.]

Kim Junsu chạy đến chỗ nhà biên kịch trong lúc hỗn loạn, cố gắng thực hiện quy tắc ngầm "Tiểu Tống đại nhân, sao không để tôi làm nhân vật chính, tôi là số mệnh của cô."

Các nhà biên kịch không thể cưỡng lại sự dụ dỗ để trốn thoát.

Kim Jaejung (cuối cùng cũng đến lượt tôi) "Mong biên kịch lần sau hãy thêm vài đoạn H nữa nhé."

Các thành viên-_-#

Jung Yunho bị kéo đến góc tường Q_Q [Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae