Kén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Musu

Editor: Flower Nhật

Thể loại: Ngắn, có chút ngược, ma quái, 1vs1, HE.

Nguồn:

Note: Bản edit đã được sự đồng ý của tác giả.

.

MỘT

Jung YunHo đã chú ý đến cậu từ rất lâu.

Đó là một cậu thanh niên trắng nõn mà tuấn mỹ, mày rậm mắt to, vai rộng eo nhỏ, một đôi chân vừa dài lại vừa thẳng.

Mặc quần áo đã mê người như vậy, nếu cởi ra thì...

YunHo liếm môi, trong mắt ánh lên vài tia đen tối. Hắn thường xuyên đến đây, chờ cậu thanh niên rời khỏi siêu thị, sau đó chạy ô tô theo sau.

Cậu thanh niên mang theo túi đồ vừa mua đi rất vội, dường như đang có việc gấp. YunHo thả chậm tốc độ theo sau, khi cậu thanh niên đi chậm lại, hắn đột nhiên đạp chân ga.

RẦM!

Cậu thanh niên lập tức ngã xuống, túi hàng vừa mua rơi vung vãi, đồ vật bên trong văng ra ngoài. Thấy vậy, YunHo vội ngừng xe, hoảng hốt chạy ra ngoài.

"Cậu không sao chứ?" YunHo lo lắng đứng một bên, vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu.

"Không sao." Cậu thanh niên mỉm cười, rất nhanh đem mọi vật bỏ lại vào túi. Cậu vừa định đứng lên, cơ thể không giữ thăng bằng được lại ngã xuống.

"Chân cậu làm sao vậy?"

"Vừa nãy đụng vào vết thương." Cậu thanh niên tựa vào xe làm điểm tựa, giống như trấn an, nhìn về phía YunHo cười, "Không sao đâu, là vết thương cũ."

YunHo vừa nghe, vội nói: "Đều là lỗi của tôi, để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần." Cậu thanh thiên bước đi chầm chậm, "Tôi đang có việc." Cậu nói xong, muốn rời đi, đột nhiên nhận ra cánh tay bị kéo lại.

"Lên xe đi," YunHo nói, "Cậu đi như vậy khi nào mới đến nơi."

*

**

HAI

Nhìn người đàn ông trước mắt, JaeJoong có chút đau đầu.

Người này tên Jung YunHo, quá mức nhiệt tình.

Tuy rằng vết thương của cậu là do YunHo gây ra, nhưng đối phương không chỉ giúp cậu làm xong việc, đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, làm thủ tục giúp cậu, còn nói phải đích thân chăm sóc đến khi cậu hoàn toàn mạnh khỏe...

Kim JaeJoong không phải chưa nghĩ đến việc anh ta có mục đích khác, nhưng cậu chỉ có hai bàn tay trắng, thực sự không thể lừa gạt được gì.

Tuy vậy, đề phòng trong lòng JaeJoong vẫn không suy giảm. Đối với sự ân cần của YunHo, cậu luôn mỉm cười cảm ơn, khách khí mà xa cách.

Sau khi ăn xong, Kim JaeJoong đột nhiên muốn đi toilet. Bởi vì vết thương cũ lại tái phát, hành động của cậu không còn linh hoạt. Nhưng không muốn phải nhờ người hầu hạ giải quyết, vì thế, cậu thừa lúc YunHo ra ngoài, cẩn thận bước xuống giường. Không ngờ chân vừa chạm đất, YunHo đã trở lại.

"JaeJoong, sao cậu lại xuống giường? Mau nằm xuống, bác sĩ nói vết thương của cậu phải an dưỡng..."

"Tôi muốn đi toilet." JaeJoong ngắt lời hắn, chân hướng về phía toilet trong phòng.

YunHo thấy vậy, bước qua đỡ cậu.

"Tôi có thể tự đi." JaeJoong muốn đẩy tay đối phương ra, lại nhận thấy thân thể bị nhấc bổng lên–

Cậu bị người khác bế lên.

"Anh... anh... thả tôi xuống!" JaeJoong tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.

YunHo vẫn bế chặt cậu trong tay, cười nói: "Không sao, không ai thấy đâu."

"Anh..."

Trong lúc nói chuyện, YunHo đã bế JaeJoong bước vào toilet, thả cậu xuống, sau đó lại vươn tay cởi quần cho cậu.

"Tôi tự làm!" JaeJoong lớn tiếng nói, "Anh đi ra ngoài đi!"

YunHo chỉ cười, rồi cũng đi ra ngoài. JaeJoong nhìn theo bóng dáng YunHo, bất giác lại đỏ mặt.

*

Theo thời gian, JaeJoong dần dần không từ chối ý tốt của YunHo nữa, cũng dần dần buông lỏng đề phòng trong lòng. Kim JaeJoong là một cô nhi, không cha không mẹ, cũng không bạn bè thân thích, cho nên, đối với những hành động của YunHo, JaeJoong thật sự rất cảm động. Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu đã từ từ từng bước tiếp nhận Jung YunHo, xem hắn như bạn bè.

"YunHo, anh không đi làm sao?"

Sau hai tuần nằm viện, cuối cùng JaeJoong cũng hỏi ra nghi vấn làm cậu ray rứt bao lâu nay.

"Tôi nghỉ phép." YunHo vẫn mỉm cười nhìn cậu, "Để chăm sóc cậu cho đến khi xuất viện."

"... Cám ơn anh." JaeJoong nói xong, bất giác cúi đầu, lỗ tai nhiễm một màu hồng phấn.

YunHo cười, "JaeJoong, bác sĩ nói vài ngày nữa cậu có thể xuất viện. Hôm đó cũng nên mở tiệc ăn mừng chứ?"

"Được."

*

Ngày xuất viện, sau khi YunHo giúp JaeJoong làm xong thủ tục, YunHo chở cậu về nhà hắn. JaeJoong ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng vui vẻ mỉm cười.

Nhà của YunHo rất lớn, hơn hai trăm mét vuông, ngoài ra còn có một ban công to oành. Gam màu chủ đạo là gam lạnh, đơn giản mà tao nhã, qua đó có thể thấy được tính cách của chủ nhân.

Vào phòng ăn, JaeJoong thấy giữa phòng là một bàn thức ăn vô cùng phong phú và vài chai rượu ngoại. Cậu nhìn kỹ, mới nhận ra đồ ăn toàn là những món ăn cậu rất thích, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên vài phần lo lắng. Lúc này, YunHo bước đến bên cạnh cậu, kéo ghế ra, ý mời cậu ngồi.

"Những món này là tôi gọi người đến làm, không biết có hợp khẩu vị cậu hay không." YunHo sau khi ngồi xuống, gắp thức ăn cho JaeJoong.

JaeJoong ăn thử, nhẹ giọng khen: "Ngon lắm."

YunHo nghe vậy mỉm cười, nâng ly chúc mừng JaeJoong xuất viện, sau đó nhấp một ngụm.

Hai người ăn uống chuyện trò một hồi lâu, rượu đã uống gần hết, thần trí có chút mơ hồ. Gò má JaeJoong hơi phiếm hồng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn YunHo, cười hì hì.

"Sao vậy?" YunHo buông ly rượu, cưng chiều nhìn cậu.

"YunHo... Ợ..." JaeJoong uống hơi say, không tự chủ được ợ một tiếng, cậu ngượng ngùng che miệng lại nói: "Anh thật tốt."

YunHo nhìn cậu một chốc, lắc đầu nói: "Không, tôi chỉ tốt với mỗi cậu."

"Sao cơ?"

"Biết tại sao không?" YunHo nói xong, đứng dậy bước đến bên cạnh cậu.

"Chúng ta là bạn bè... Ưm!"

JaeJoong kinh ngạc mở to hai mắt, bị độ ấm xa lạ bất ngờ áp lên môi khiến cậu có chút bối rối.

"JaeJoong, tôi thích em." YunHo khẽ hôn JaeJoong, sau đó nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nhu tình.

"Tôi..." JaeJoong cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không thể làm bạn bè sao?" Dừng một chút, cậu ngẩng đầu, lấy hết dũng khí nói: "YunHo, anh tốt lắm, nhưng... nhưng tôi không thích đàn ông... Xin lỗi..."

"Vậy sao?" YunHo thấp giọng nói, gương mặt nhuốm màu đau thương.

JaeJoong thấy anh như vậy, vội nói: "YunHo, thật xin lỗi, tôi..."

"Không sao đâu." YunHo cười khẽ, "Tiếp tục ăn đi."

"Ừ." JaeJoong đáp, đột nhiên đầu óc quay cuồng, tay chân không còn chút sức lực nào.

Chỉ một chốc sau, JaeJoong đã xụi lơ trên ghế, chỉ có cơ mặt là còn có thể động.

"YunHo, đây là...?" JaeJoong không thể tin được nhìn về phía hắn.

"Đừng sợ," YunHo dịu dàng chạm vào mặt JaeJoong, "Sáng mai em sẽ bình thường trở lại ."

"Anh... Rốt cuộc muốn gì..." JaeJoong cố gắng mở to mắt, nhưng để nói được vài câu rời rạc cũng thật khó khăn.

YunHo nhẹ nhàng mỉm cười, "Em đã không muốn, vậy anh..." Hắn mạnh mẽ ôm lấy JaeJoong, "Chỉ có thể ép buộc em."

BA

Kim JaeJoong bị giam cầm.

Người từng rất tốt bụng dịu dàng, hiện tại lại trở thành một con người... vô cùng đáng sợ.

CẠCH

Cửa phòng mở, con người đáng sợ kia bước vào. Hắn vừa tắm xong, nước vẫn còn tích lại trên thân thể cường tráng, nửa người dưới quấn hờ một chiếc khăn tắm.

"Khốn nạn! Biến thái! Cút đi!" JaeJoong hét lớn lùi về phía sau, nhưng tay chân đã bị xích lại, xa lắm cậu cũng chỉ lùi lại đến mép giường, không cách nào có thể trốn thoát.

"Bé yêu," Tâm tình YunHo có vẻ rất tốt, "Không phải đã nói với em rồi, phải gọi là 'Chồng' sao?"

"Cút! Cút xa tôi ra!" JaeJoong hét lớn, thấy YunHo đang từng bước từng bước bước đến bên giường, JaeJoong hoảng sợ giãy giụa kịch liệt.

YunHo ung dung chặn cậu lại, nói: "Anh cút, ai đến thỏa mãn em?" Nói xong, hắn dùng ánh mắt dâm tà quét nhìn dấu vết đêm qua hắn lưu lại trên cơ thể JaeJoong.

Làn da mịn màng trắng nõn như ngọc in hằng vô số những dấu hôn đỏ hồng nhàn nhạt, thậm chí còn có vài chỗ bị bầm tím, kéo dài đến nơi sâu kín nhất. Đầu ngực sưng đỏ, nhìn qua như một loại trái cây chín mọng, càng thêm mê người.

"Nơi này sưng lên rồi," Tay YunHo lần ra phía sau JaeJoong, "rất đau phải không?"

Tuy nói vậy, nhưng ngón tay lại mạnh mẽ đâm vào.

"A!" JaeJoong bị đau khẽ kêu lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

YunHo cong khóe miệng, ngón tay chạm vào nếp uốn nơi thầm kín của JaeJoong, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi khi còn đâm nhẹ vào, khiến cơ thể JaeJoong không tự chủ được khẽ run rẩy.

"Ưm..." JaeJoong hơi nhích eo lên, ý muốn tránh khỏi tay hắn.

YunHo mỉm cười, rút ngón tay ra, sau đó đè cả người lên thân thể cậu, vật thể cứng rắn kia cọ nhẹ vào đôi chân trần trắng muốt của JaeJoong.

Mặc dù đã có một tầng khăn tắm ngăn cách, nhưng JaeJoong vẫn cảm nhận rõ ràng vật kia, điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm, lại cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cậu cắn môi, nhìn chằm chằm YunHo, trong con ngươi tràn ngập lửa giận

YunHo hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vùi đầu vào cổ JaeJoong, nhẹ nhàng liếm vành tai cậu, "Bé yêu, anh đói bụng."

"Cút ngay... Ưm!"

JaeJoong bị YunHo hôn một cách mãnh liệt, cậu giãy giụa muốn thoát ra, nhưng không ngờ YunHo lại giữ chặt cằm cậu, buộc JaeJoong phải há miệng, bá đạo cắn lấy môi cậu, đùa giỡn đầu lưỡi non mềm... JaeJoong bị cưỡng hôn, nơi ghê tởm kia càng ngày càng thô cứng. Cậu tức giận, dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn.

"A!" YunHo bị đau, khẽ kêu, ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm JaeJoong. Hắn vươn đầu lưỡi đầu máu, chậm rãi liếm môi, trên mặt hiện lên vài phần hung ác.

JaeJoong trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt là tràn đầy ghê tởm và căm thù.

"Ha~" YunHo lại mỉm cười, vươn tay cầm lấy Joongie nhỏ đang mềm nhũn.

"... Buông ra!"

YunHo không chút nào để ý đến, thậm chí tốc độ lên xuống còn nhanh hơn, thỉnh thoảng còn xoa nắn hai viên cầu nhỏ. Tay kia thì lần ra phía sau, nhẹ nhàng đâm vào.

"A..." JaeJoong khẽ rên rỉ, nhưng cậu lập tức ngậm chặt miệng lại, tức giận mắng: "Khốn nạn... Mau buông ra! Buông ra!"

"Buông ra?" YunHo cong khóe môi, bàn tay lướt qua Joongie bé nhỏ đã đứng thẳng, "Rõ ràng em đang rất muốn."

Lời còn chưa dứt, JaeJoong đột nhiên co chân, dùng lực đầu gối rất mạnh đâm vào giữa hai chân YunHo. YunHo thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng dùng tay ngăn JaeJoong lại.

"Xem ra là tại anh cưng chiều em quá rồi!" YunHo nhíu mày cởi khăn tắm xuống, tách chân JaeJoong ra, vật thể cứng rắn cực nóng kia không chút do dự, đâm vào–

"A a a!" JaeJoong hét lớn, vì bị đau mà giọng nói có chút thay đổi. Cậu tái mặt, há miệng thở dốc, hốc mắt đỏ hồng.

YunHo ôm thắt lưng JaeJoong, cảm nhận được nơi sâu kín kia chặt chẽ bao bọc lấy hắn, trên mặt lộ ra biểu tình say mê. JaeJoong nhắm mắt, cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Theo động tác lên xuống của YunHo, những âm thanh dâm tà vang vọng khắp phòng.

Dường như là không vừa lòng vì người bên dưới chỉ có một tư thế, YunHo cởi bỏ dây xích cho JaeJoong, sau đó nâng JaeJoong dậy, lại mạnh mẽ đâm vào.

"A... Đau... Đừng cử động..."

Bị vật thô cứng kia tiến vào cơ thể, khiến JaeJoong không nhịn được hét lên, nước từ trong mắt tràn ra, chảy xuống hai má.

Thấy JaeJoong như vậy, YunHo càng hưng phấn hơn, gương mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh. Hắn khẽ liếm nước mắt trên má JaeJoong, dưới thân lại chuyển động nhanh hơn...

YunHo chà đạp thân thể xinh đẹp này không biết bao nhiêu lần, một lần lại một lần lên cao trào trong cơ thể cậu, nội tâm thỏa mãn vô cùng.

Cuối cùng, YunHo cũng ngừng động tác, có chút mệt mỏi nằm xuống bên cạnh JaeJoong. Hắn nhẹ nhàng yêu thương hôn khuôn mặt người dưới thân, khẽ thì thầm –

"JaeJoong, em là của anh..."

JaeJoong vẫn không phản ứng, thân thể xụi lơ không hề động đậy, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Tuy rằng đối phương ôm rất chặt, nhưng cậu chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

*

Sau đó, JaeJoong có lẽ đã khuất phục, cho dù YunHo có hung ác như thế nào cũng không phản kháng. Ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

YunHo rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của JaeJoong, không xích cậu lại nữa, mà chỉ khoá chặt cửa sổ và cửa chính.

Hôm nay, YunHo tan ca sớm. Vừa bước xuống khỏi xe, đã thấy một người đàn ông vẻ mặt hoảng sợ đứng trước nhà mình, nhìn quần áo có lẽ là nhân viên chuyển phát nhanh.

『Xin hãy cứu tôi』

Nhân viên chuyển phát vừa đến nhà này ấn chuông, không ngờ được dưới khe cửa lại có một tờ giấy bị đẩy ra. Hắn hoảng sợ, lấy bút viết vội vài câu, rồi chuyển lại vào trong.

『Tôi bị giam, hãy báo cảnh sát』

Nhân viên chuyển phát bị dọa đến phát khiếp. Hắn tính hỏi lại cho rõ ràng, đột nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp.

"Đang làm gì vậy?"

YunHo bước nhanh đến trước mặt hắn, khuôn mặt có vài tia tức giận.

"Cái... Cái này..." Nhân viên chuyển phát run rẩy đưa tờ giấy trong tay ra.

"À," YunHo hơi cong khóe môi, trong mắt lại không hề có ý cười, "Là em trai tôi nghịch ngợm, đầu óc của em ấy không được bình thường."

"Ra là vậy." Nhân viên chuyển phát thở phào nhẹ nhõm, đưa kiện hàng cho YunHo, "Đây là bưu phẩm của anh, xin hãy ký nhận."

Sau khi nhân viên chuyển phát rời đi, YunHo mở cửa, nhìn thấy JaeJoong đang ôm chăn cuộn mình ngồi cạnh cửa. Cậu ngẩng đầu lên, thấy YunHo bước vào, tia sáng nhỏ nhoi trong mắt lập tức tắt ngấm, thoáng chốc lại biến thành một màn đêm tĩnh lặng.

"Bé yêu, vì sao em muốn rời khỏi anh?" YunHo quỳ một chân xuống, dịu dàng đến gần cậu.

JaeJoong quay mặt đi, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên, hắn hoàn toàn không đáng để cậu phải chú ý.

YunHo cũng không tức giận, cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười nói: "Phải rồi, anh mới mua một vài thứ, đợt lát nữa chúng ta cùng thử nhé..."

Thân thể JaeJoong khẽ run rẩy, YunHo nhận thấy, mỉm cười thì thầm vào tai JaeJoong, dịu dàng vỗ về lưng cậu.

"Đừng sợ, bé yêu, anh sẽ nhẹ nhàng."

*

YunHo chăm chú nhìn sắc mặt ửng hồng của người nằm trên giường, cười tà mị ấn điều khiển từ xa trong tay.

"A...Ư... Ưm..."

JaeJoong nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ, hai chân bị xích cố ma sát với nhau, giữa hai chân, vật nho nhỏ hồng nhạt đã đứng thẳng, trên đỉnh tràn ra chất lỏng trong suốt. Cậu cảm nhận được vật kia trong cơ thể mình đang rung động, đôi khi còn tấn công đến chỗ mẫn cảm của cậu. Đầu ngực cũng vì vậy mà đứng thẳng, đỏ tươi ướt át, khiến người ta thèm khát không thôi.

"Cho tôi... Ưm..."

JaeJoong bị tra tấn cả người đều đỏ hồng, nhưng không cách nào giải thoát được, bởi vì Joongie nhỏ đang bị buộc chặt.

"Bé yêu, muốn bắn sao?" YunHo buông điều khiển từ xa, chậm rãi bước đến trước mặt cậu.

"Ừm... Ư..."

"Nhưng, nếu chỉ như vậy thì không chơi đùa được rồi." YunHo chỉ những món đồ hình thù kỳ lạ trên giường, khó xử nói: "Có lẽ không cho em bắn sớm như vậy được đâu..."

"Không... Đừng..." JaeJoong cố sức lắc đầu, đôi mắt to chứa một tầng hơi nước, van cầu nhìn hắn: "Ai đó... Cứu..."

YunHo vừa nghe, ánh mắt đen lại. Hắn mỉm cười, rút vật trong người cậu ra, sau đó cởi quần xuống, thong thả mà mạnh mẽ tiến nhập vào nơi thầm kín sớm đã được khai thông của JaeJoong.

"A..."

Hai người cùng rên rỉ một lúc, chốc lát sau, YunHo cúi đầu, điên cuồng hôn JaeJoong...

*

Giúp JaeJoong tắm rửa sạch sẽ xong, YunHo ôm cậu về giường, dịu dàng vuốt ve làn da mềm mịn trên người cậu, một tấc cũng không buông tha.

"Em là của anh..." YunHo si mê nhìn chăm chú vào thân thể người bên cạnh: "JaeJoong, em là của anh..."

"Tôi không phải của anh."

JaeJoong vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

"... Cái gì?"

"Jung YunHo, anh không thể giam tôi được." JaeJoong nói.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có thể thấy được biểu tình trên mặt cậu, là một loại biểu tình quái dị không thể nói thành lời.

"Giam không được? Làm sao lại giam không được..." YunHo đột ngột áp người lên thân thể cậu, "Không phải em đang nằm dưới thân của tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm sao?"

JaeJoong giống như không nghe thấy, cậu chỉ mỉm cười, ánh mắt hờ hững đảo qua khuôn mặt YunHo, trong con ngươi ẩn hiện vài tia thương hại.

"Em cười cái gì? Không cho phép em nhìn tôi như vậy!"

YunHo cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn nhìn thân thể trần trụi của JaeJoong, dục hoả bắt đầu thiêu đốt. Bàn tay lần theo thắt lưng JaeJoong đến đùi non của cậu, sau đó tách hai chân cậu ra.

"Em là của tôi, vĩnh viễn!"

Tiến vào, YunHo kiên định nói. Hắn ra vào một hồi, thoáng nhìn thấy ánh mắt của JaeJoong, ánh mắt khiến người khác hoảng hốt. Vì thế hắn lấy gối, che ánh mắt JaeJoong lại.

Dường như là che giấu điều gì, động tác của YunHo rất mạnh, rất dùng sức, cho đến khi chất lỏng ấm áp từ nơi kết hợp của hai người chảy ra.

Có lẽ là máu.

YunHo giật mình, ngừng động tác, chỉ là không ngờ, JaeJoong lại bật cười, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Ha ha..."

"Em cười cái gì? Cười cái gì?"

YunHo chịu không được, phẫn nộ quát, trả lời hắn cũng chỉ có tiếng cười đứt quãng.

"Ha ha ha..."

Đau lòng vừa nãy nháy mắt đã bị phẫn nộ thay thế. YunHo điên cuồng tiến vào rút ra, giống như muốn đem thân thể bên dưới phá nát.

Qua cao trào, YunHo cúi xuống cắn cổ JaeJoong, không ngừng dùng sức, cho đến khi mùi máu tươi lan tỏa trong không trung.

Người bên dưới không giãy giụa, cũng không kêu đau, chỉ cười một tiếng.

YunHo ngẩng đầu dậy, chăm chú nhìn JaeJoong một chốc, đột nhiên cũng bật cười.

"Ha ha... Ha ha ha..."

BỐN

Khi YunHo tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng. Hắn với tay nhìn vào di động, nhận ra lúc này mới ba giờ. Theo thói quen, YunHo nhìn sang bên cạnh, nhưng... trống rỗng.

Không thấy Kim JaeJoong.

YunHo hoảng hốt, lập tức xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng.

Phòng khách, phòng làm việc, phòng bếp, phòng tắm... Như thế nào cũng không tìm thấy JaeJoong, cửa chính và cửa sổ cũng không có dấu vết gì. Cậu tựa như không khí, hoàn toàn biến mất.

YunHo nhớ lại lời nói của JaeJoong, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất lành.

Không, không thể nào. Cửa đã khóa chặt, cậu không thể chạy trốn. YunHo ngẫm nghĩ, đột nhiên thấy cửa kính thông với ban công ở phía trên bị vỡ một mảng lớn.

Trên đó còn dính vết máu rất mới.

YunHo sửng sốt, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Hắn vội lấy chìa khóa mở cửa, xông ra ngoài ban công.

Không có ai.

YunHo thất thần bước ra ban công, từ tầng 26 nhìn xuống, thấy dòng người bên dưới chỉ là những điểm nhỏ bé xa xăm.

Nếu nhảy xuống... sẽ có cảm giác gì?

Đang lúc YunHo miên man suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm kỳ lạ, giống như...

Tiếng vỗ cánh.

YunHo vội quay đầu, thấy được một loại hồ điệp rất lớn... Không, không phải hồ điệp, đó là... Kim JaeJoong?

Nói một cách chính xác, là JaeJoong có một đôi cánh bướm sau lưng.

Đôi cánh đen ôm lấy thân thể cậu, hoa văn rực rỡ ba màu, hoa mỹ mà tinh xảo. Dưới vầng trăng, đôi cánh ánh lên một ánh sáng ma quái mà xinh đẹp.

"Tôi nói rồi, anh không giam được tôi đâu."

JaeJoong nói, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía YunHo.

"Em... em..."

Hình ảnh trước mắt quá mức đáng sợ, khiến YunHo nhất thời không biết phải nói gì. Hắn dụi mắt, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

"Bướm một ngày nào đó sẽ phá kén." JaeJoong vẫn nhìn hắn, "Cho dù kén có dày đến đâu, cũng không thể trói buộc được."

YunHo vẫn ngơ ngẩn, môi mấp máy, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

"Tôi phải đi," JaeJoong hơi cong khóe miệng, "Jung YunHo, hẹn gặp lại... Không, phải là hẹn không bao giờ gặp lại." Nói xong, cậu vỗ cánh, tung mình vào bầu trời đêm.

"Khoan đã!" YunHo cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lảo đảo đuổi theo JaeJoong, "JaeJoong! Đừng đi! Đừng đi –"

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy bóng của JaeJoong ngày một xa.

"JaeJoong!"

YunHo rướn người, vươn tay cố bắt lấy mắt cá chân của JaeJoong.

Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi...

Đột nhiên, YunHo mất đà, cả người mất cân bằng, ngã nhào xuống dưới...

Cảm giác từ tầng 26 nhảy xuống, lúc này hắn đã hiểu.

YunHo mỉm cười nhẹ, nụ cười như được giải thoát, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

"A a a –"

YunHo bật dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường.

Thì ra là mơ... YunHo thở hắt ra, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, như trước không có ai. Không phải, là không một chút dấu vết gì.

Lại nhìn xung quanh khắp phòng, vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, không hỗn độn giống như hôm qua. Nhưng sạch sẽ kiểu này cũng không phải do được dọn dẹp, mà ngay từ đầu nó đã là như thế, dường như...

Kim JaeJoong chưa từng tồn tại qua.

Trái tim YunHo đập mạnh một nhịp, sau đó liên tục lắc đầu, ý muốn xua đi ý nghĩ kỳ lạ này. YunHo mặc quần áo chỉnh tề, sau đó bước vào phòng khách, đột nhiên hắn lặng người.

Tờ lịch trên tường, đang hiện rõ ngày đầu tiên hắn gặp JaeJoong!

Cái này... Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Là đang mơ hay thời gian quay ngược lại?

YunHo chạy như bay ra khỏi cửa, xuống lầu lấy xe, vội vã chạy đến ngã tư đường đã gặp JaeJoong. Hắn đỗ xe ở ven đường, yên lặng ngồi chờ.

Nhưng người thương nhớ vẫn chậm chạp chưa chịu xuất hiện.

YunHo cảm thấy có chút bức bối, nên kéo cửa kính ô tô xuống hít thở không khí bên ngoài. Lúc này, hắn thấy một cô gái mặc áo trắng đang cầm một đóa hoa cúc đi đến, khuôn mặt có vài phần quen thuộc.

Cô gái kia đi đến góc ngã tư đường rồi dừng lại, quỳ xuống đặt đóa hoa ở ven đường, thành kính cúi lạy ba lạy. YunHo nhìn một chốc, mở cửa xe bước xuống.

"Xin hỏi, cô là đang..." Do dự một lúc, YunHo mở miệng hỏi.

Cô gái quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười, "Thăm viếng."

"Xin lỗi," YunHo vội hỏi, "Là người thân của cô sao?"

"Ừ," Cô gái gật đầu, "Là anh hai thất lạc nhiều năm của tôi. Năm trước chúng tôi hẹn nhau đến đây gặp mặt, lại không ngờ..." Cô dừng một chút, trong mắt hiển hiện đau thương, "Anh ấy bị xe đụng, lúc đưa đến bệnh viện thì không còn kịp nữa."

YunHo nghe xong ngẩn ra, những mảnh ghép trong đầu đang liên kết lại với nhau, biến thành một đáp án không thể tưởng tượng được.

Sau một lúc lâu, YunHo lại hỏi, giọng nói không tự chủ được hơi run rẩy.

"Anh hai cô... Tên gì?"

"Kim JaeJoong."

"Jae... Joong..."

.

.

..

KẾT

Người đàn ông nằm trên giường bệnh khẽ lẩm nhẩm gì đó, mở mắt ra cố sức ngồi dậy.

Cử động khá cứng ngắc, anh đưa tay chạm vào khóe mắt, nhận ra nơi đó có một dòng lệ. Dường như anh đã ngủ say thật lâu, mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ có một người anh yêu vô cùng, yêu đến cho dù phải ép buộc, phải giam cầm, cũng phải giữ cậu lại cho bằng được.

Đáng tiếc, chỉ là mơ.

Bởi vì anh thấy, trên thành cửa sổ có xác một con bướm. Đôi cánh màu đen phủ lên thân thể nhỏ bé, hoa văn rực rỡ ba màu, hoa mỹ mà tinh xảo.

Hệt như người trong giấc mộng.

Người đàn ông cử động tay chân, muốn bước xuống giường, đột nhiên nghe tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một bóng lưng y tá vội vã chạy đi.

"Giường 26 tỉnh! Người ở giường 26 tỉnh rồi!"

Người ở giường 26 dần dần nhớ lại, tên mình là Jung YunHo, là một quản lý tên tuổi của một công ty lớn, vì gặp tai nạn giao thông mà sống đời sống thực vật. Theo lời y tá, ban đầu có một nhóm bạn thân thay phiên nhau chăm sóc anh, nhưng mấy tháng sau không ai đến nữa. Ngay cả tiền viện phí đã sử dụng hết mà anh vẫn không tỉnh, bệnh viện hết cách, định rút ống thở của anh, lúc đó, anh đột nhiên tỉnh lại.

"Vậy nên mới nói, đây thật sự là một kỳ tích!" Y tá trẻ tuổi kết luận, ngắm người đàn ông anh tuấn trên giường, hai má cô hơi ửng hồng.

Jung YunHo chỉ mỉm cười không nói gì, trong tay là một hộp nhỏ đựng thi thể của con bướm đen. Y tá sau khi thăm hỏi dặn dò một lúc lâu cũng rời khỏi.

"JaeJoong..." YunHo nhẹ giọng gọi, sau đó xuống giường ra khỏi phòng bệnh, bước đến vườn sau của bệnh viện. Tìm một nơi thoáng mát sạch sẽ, YunHo ngồi xuống, đào một hố nhỏ, đặt chiếc hộp vào. YunHo làm xong những việc này thì đứng lên, đột nhiên cảm nhận được sau lưng có người ôm mình. Anh ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một cậu thanh niên mặc áo blouse trắng.

"Yunnie," Cậu thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi cong thành một nụ cười nhàn nhạt, "Là em."

"Jae... Joong..."

Nhìn biểu tình vừa sợ vừa vui của đối phương, JaeJoong mỉm cười.

Dường như cậu đã thành công.

Một năm trước, Kim JaeJoong vô tình thấy Jung YunHo ở góc ngã tư đường kia đã nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên, nhưng không ngờ, lúc gặp lại anh là khi anh bị tai nạn giao thông, dở sống dở chết. Tuy rằng cậu muốn chăm sóc YunHo, nhưng cậu không phải là bác sĩ phụ trách của anh, chỉ có thể mỗi ngày lén lút bước vào phòng bệnh thăm anh.

Cậu từng nghe nói, nếu muốn người sống đời sống thực vật tỉnh lại, thì phải có người không ngừng nói chuyện với anh ta, chạm vào những điều vướng bận sâu nhất trong nội tâm anh ta, thì ý thức của người đó mới có thể trở về.

Nhưng JaeJoong lại không hiểu biết nhiều về YunHo, lại càng không biết anh vướng bận những điều gì. Tuy nhiên, Kim JaeJoong biết mình yêu Jung YunHo, thế nên...

Cậu muốn trở thành vướng bận sâu sắc nhất của Jung YunHo.

Vì thế, JaeJoong mỗi ngày đều thôi miên một YunHo đang ngủ say, cậu nói với YunHo rằng: Người anh yêu tên là Kim JaeJoong, anh lần đầu tiên nhìn thấy JaeJoong là ở ngã tư đường, anh vì theo đuổi JaeJoong mà dùng tất cả thủ đoạn... Đôi khi cậu còn nói cụ thể hơn, chẳng hạn như thời tiết hôm đó ra sao, hoa nở có mùi hương gì, hoặc những cánh bướm bay chập chờn đẹp như thế nào...

Kim JaeJoong nói xong, cũng không biết những lời này trong đầu YunHo sẽ hình thành những cảnh tượng gì. Mà cho dù không có tác dụng, cậu cũng vui vẻ ở cạnh anh, bởi vì đối với Kim JaeJoong mà nói, được thấy Jung YunHo mỗi ngày là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Cậu thậm chí còn hy vọng, YunHo cứ mãi hôn mê như vậy.

Cậu muốn trói anh bằng những sợi tơ độc chiếm của mình, bện thành một cái kén thật dày, thật chắc. Cả đời thuộc về một mình cậu mà thôi.

Một thời gian sau, sau khi tiền viện phí của YunHo đã sử dụng hết, bệnh viện đành phải giải thoát cho anh. JaeJoong lo lắng vô cùng, gấp đến độ muốn tự mình bỏ tiền, không ngờ lại nhận được tin YunHo tỉnh dậy.

Giấc mộng... Cuối cùng cũng tỉnh.

Là mộng của Jung YunHo, cũng là mộng của Kim JaeJoong.

Lớp kén dày kia, cũng nên phá vỡ.

Cũng như bươm bướm, dù kén có dày đến đâu, một ngày nào đó nó cũng sẽ phá kén chui ra.

Vài ngày sau khi YunHo tỉnh dậy, JaeJoong cũng chưa đến thăm. Cậu sợ mình kiềm chế không được lại làm vài việc khác thường, khiến đối phương thấy phản cảm.

Nhưng hôm nay lúc nhìn thấy YunHo ở vườn sau bệnh viện, JaeJoong kiềm không được chạy đến ôm anh, thăm dò hỏi.

YunHo thế nhưng lại nhớ rõ.

Quá tốt, thật sự quá tốt.

JaeJoong cười, sau đó cậu được ai đó kéo vào lòng, là một cái ôm thật mạnh mẽ, thật chắc chắn. Jung YunHo vùi đầu vào cổ cậu, dịu dàng liếm làn da mịn màng, rồi kề sát tai cậu, nói rõ ràng từng chữ –

"Kim JaeJoong, em là của anh."

"Ừ, em là của anh."

.

.

.

END

.

.

.

*Lời của tác giả:

YunHo là bị JaeJoong thôi miên, hình ảnh ở trong óc, có thể xem là mộng. Nhưng cũng không hẳn là mộng, bởi vì YunHo lúc này là đang hôn mê chứ không phải đang ngủ, hơn nữa những hình ảnh này không phải từ ý thức của YunHo, mà là do ý thức của người khác gieo vào.

YunHo tuy rằng hôn mê, não bộ không phản ứng, nhưng thính giác vẫn hoạt động, đây là điều kiện tiên quyết của ngôn ngữ thôi miên.

Về phần vì sao YunHo mơ JaeJoong không yêu mình, sau đó còn giam giữ cậu, cái đó là do JaeJoong nói "Vì theo đuổi JaeJoong mà dùng tất cả thủ đoạn", hơn nữa cũng vì trình độ thôi miên của JaeJoong không đủ cao.

Còn về phần vì sao YunHo lại mơ được diện mạo của một người xa lạ như JaeJoong, không đơn giản chỉ vì JaeJoong đã miêu tả qua những lần thôi miên, nguyên nhân chủ yếu là do: Khi JaeJoong đối với YunHo nhất kiến chung tình, thì ngay lúc đó YunHo cũng đã để ý đến cậu! Vì thế, cuối cùng YunHo yêu JaeJoong, không phải chỉ vì những hình ảnh này ảnh hưởng đến đầu óc, mà bởi vì YunHo đã có tình cảm với JaeJoong từ trước.

Kết lại, đây là một câu chuyện về hai người yêu và được yêu, mà ý niệm độc chiếm đối phương của cả hai đều mãnh liệt vô cùng.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae