Khuynh mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuynh mộ(*) như thế

(*) ý chỉ ngưỡng mộ, hâm mộ, tôn thờ, sùng bái

Tác giả : 尚在否 (Thượng Tại Phủ)

Biên tập : Trà ft Yên Nhi

[Khuynh mộ – Duẫn Hạo]

Tôi khuynh mộ em, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vừa mới bước vào "Lưu Lạc" tôi dường như muốn điếc cả lỗ tai khi bị những âm thanh chát chúa vùi dập màng nhĩ.

Mà em lại đứng nơi cao nhất chói mắt nhất kia, trang phục đều toàn là một màu đen huyền, ôm lấy cây ghi-ta điện màu đỏ, điên cuồng lắc đầu theo giai điệu.

Tất cả mọi người đều đứng dưới chân em mà cố vươn tay về phía vũ đài hò hét đến chói tai, thật giống như âm binh địa phủ hướng thiên đường mà vái lạy.

Giọng hát của em như cây chủy thủ sắc nhọn, xuyên thấu qua cả trái tim của người nghe.

Tôi cứ thế yên lặng đứng nơi góc khuất tối tăm mà nhìn em. Sau đó tôi càng ngày càng mê đắm cảm giác này.

Tôi nghĩ, nếu đám đồng nghiệp biết một Trịnh Duẫn Hạo cổ lổ sĩ mỗi tuần đều kiên trì đến quán bar, không biết bọn họ sẽ có nét mặt gì nữa.

Tôi nhấp một ngụm nước, lẳng lặng nở nụ cười.

Tôi vẫn chưa hỏi tên em là gì, tôi chỉ biết em là linh hồn của "Lưu Lạc". Tôi biết, nếu tùy tiện hỏi một ai đó thì sẽ biết ngay đáp án, nhưng mà tôi lại không làm như vậy. Có lẽ tôi đang mong rằng một ngày nào đó tự em chính miệng mình nói cho tôi biết.

Nhưng đó cũng chỉ là mong ước mà thôi.

Tôi khuynh mộ em, khuynh mộ hết thảy mọi thứ thuộc về em.

.

[Khuynh mộ – Tại Trung]

Tôi khuynh mộ anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khi lần đầu tiên tôi chạy vào tòa nhà kia thì anh ấy lại từ tháng máy bước ra.

Nửa giờ trước tôi mới sực nhớ ra mình vừa mới chuyển nhà, cho nên sau khi trình diễn xong liền chạy vội về.

Anh đeo kính, mặc vest cùng áo sơ mi trắng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, cả gương mặt toát nên vẻ anh khí bức người nhưng lại lại mang một nụ cười khiến người nìn thấy đều cảm thấy thoải mái.

Lúc tôi chạy ngang qua cây ghi-ta của tôi vô tình đụng nhẹ vào vai anh ấy. Anh dừng lại giúp tôi sửa lại đàn.

[Cám ơn.] Tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì mình tẩy trang xong mới trở về.

[Không có chi.] Anh ôn hòa mỉm cười, sau đó chúng tôi gặp nhau thoáng qua chỉ như thế.

Anh sống ở phòng đối diện, là một nhân viên nhỏ trong một công ty nào đó, cuộc sống khá đơn giản, sáng 6h thức, tối 9h đi ngủ, không có bạn gái.

Đừng nên hỏi làm thế nào mà Kim Tại Trung tôi lại biết được điều đó.

Tôi bắt đầu chú ý đến cử chỉ lời nói và cả thời giờ nghỉ ngơi của mình. Tôi đem cây đàn ghi-ta cùng trang phục biểu diễn bắt mắt để hết ở quán bar. Sau đó còn từ chối hết các buổi diễn quá nửa đêm.

Mỗi ngày tôi sẽ học cách dậy sớm, mặc quần dài áo sơ mi, rửa mặt đánh răng, sau đó chải cho mái tóc phủ lấy trán, rồi ôm một cái cặp ngồi ngoài cửa mang giày.

Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ấy mở cửa.

Cho nên mỗi ngày khi bước ra khỏi cửa, anh đều có thể chạm mặt với tôi.

[Chào buổi sáng.] Tôi dùng nụ cười sáng lạng nhất của mình mà nói. [Đi làm à?]

[Đúng vậy. Đi học sao?] Anh cũng nở nụ cười mà trả lời tôi, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Thảm. Trong lòng tôi đau khổ thét gào. Anh lại xem tôi như học sinh.

[Phải cố gắng nha.] Anh thấy tôi không nói gì cứ nghĩ tôi đang cam chịu, cư nhiên mà bày ra bộ dáng người lớn.

Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó lúc ở thang máy lén nhìn bộ dáng của mình phán chiếu qua gương, quả thật... non choẹt. Không khỏi ảo não mà mím môi.

Anh vẫn cười như cũ, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu tôi.

Cả người tôi cứng đờ. Tay anh rất to nhưng lại vô cùng mềm mại, động tác ấy mang một loại dịu dàng trong mong ước xa xôi của tôi.

Mùi bột giặt nơi quần áo anh cứ quấn quít xung quanh, tôi cúi đầu.

[Ngày hôm qua đi ngủ trễ.] Tôi oán giận nói, dùng hai tay che đi ánh mắt đang nóng lên của mình.

Tôi khuynh mộ anh, khuynh mộ hết thảy mọi thứ từ anh.

.

[Khuynh mộ — Duẫn Hạo]

Em rất cô độc, tôi rất muốn biết biểu tình chân thật được che dấu dưới tướng mạo tinh xảo của em là như thế nào.

Em cao ngạo quét mắt nhìn hết thảy mọi thứ, giống như tất cả đều là phù du dưới chân em, không gì có thể lưu luyến, em dùng âm nhạc độc nhất vô nhị của mình mà rung động bọn họ, mê hoặc bọn họ, làm cho bọn họ sùng bái em, tôn thờ em, quỵ lụy vì em.

Nhưng mà nếu nhìn sâu vào đối mắt ấy thêm từng chút từng chút nữa, liền có thể nhìn thấy nỗi cô đơn ngập tràn trong đáy mắt.

Nhưng bởi vì em hấp dẫn người khác đến thế cho nên có rất ít người muốn đứng ở xa ngắm nhìn em.

Tôi lại là một trong số ít đó.

Bởi vì tôi đứng ở một nơi xa xôi đến vậy mà cũng bị em mê hoặc lấy, nhưng lại không dám tiến lại gần thêm một bước nào nữa.

Tôi sợ nếu như tôi bước khỏi vị trí này thì một số thứ ít ỏi kia, sẽ biến mất.

Cuối cùng cũng đến thứ bảy, tôi đang nghĩ xem em sẽ mang đến tiết mục gì mới cho đêm nay, thì bất giác mẹ tôi gọi điện thoại đến.

Bà háo hức bảo tôi về nhà một chuyến.

Tôi hiểu rất rõ ý tứ của bà, tôi cũng đã 25 tuổi rồi. Là con trai duy nhất cũng là anh lớn trong nhà, mọi người trong gia đình ai cũng hy vọng nhân dịp này tôi mang về cho gia đình một thành viên mới.

Đối với tuổi già của ba mẹ, tôi không thể làm một đứa con ngỗ nghịch.

Cô gái kia nhìn cũng rất được, giọng nói rất êm tai. Lại có làn da trắng nõn, đôi mắt to cùng mái tóc dài đen óng.

Nhìn thấy sự cầu khẩn trong ánh mắt của ba mẹ, tôi đành gật đầu.

Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, dưới ánh đèn trông rất đẹp.

Từ đó về sau, mỗi tối thứ bảy tôi cũng không còn có thời gian rãnh rỗi đi đến quán bar nữa.

Nhưng tôi lại như cũ mà thấy em cùng giọng hát che dấu đầy vẻ tịch mịch trong giấc mơ của mình.

Mặc dù tôi đã không còn có thể tận mắt nhìn thấy nữa.

Tôi khuynh mộ em, đến độ không thể dứt bỏ được.

.

[Khuynh mộ – Tại Trung]

Anh đã không còn ghé qua " Lưu Lạc" nữa rồi, tôi nghĩ rằng có lẽ anh đã thấy nhàm chán nơi này.

Nhưng mà có một ngày, lúc anh trở về nhà thì trời đã khuya, tôi đi theo phía sau lưng anh mà vào phòng trọ, tôi nghe thấy hình như anh đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, xưng hô rất thân mật rồi chúc ngủ ngon.

Tôi rất muốn khóc, nhưng tôi không làm vậy.

Bởi vì anh chưa một lần mang bất kỳ người con gái nào về nhà. Cho nên tôi không có cách nào khiến mình hết hy vọng.

Tôi vẫn như cũ, mỗi ngày mặc đồng phục học sinh mà gặp anh trong thang máy. Chúng tôi tán gẫu một ít chủ đề linh tinh lang tang.

Nụ cười của anh rạng rỡ đến chói mắt khiến cho tôi bị cuốn hút vào sâu trong đó.

Ngày ấy, trời mưa rất to, tôi lại để quên mất chìa khóa ở quán bar. Lúc tôi một mình lạnh run ngồi co ro ở cầu thang run vọc điện thoại thì anh về.

[Sang nhà tôi đợi một chút?] Anh hỏi tôi.

Tôi vốn không muốn đi nhưng đột nhiên rất muốn nhìn một chút nơi mà anh sinh sống mỗi ngày.

Mấy căn phòng trong nhà trọ luôn giống nhau, nhưng phòng anh ấy thì rõ ràng so với tôi sạch sẽ hơn nhiều lắm.

Vật dụng này nọ cũng không rườm rà, cách bày trí rất có nghề, màu trắng và đen làm chủ đạo, nhìn rộng lớn nhưng không hề cảm thấy trống trải.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ôm túi chườm nóng cẩn thận mà quan sát, không có mấy thứ liên quan đến phụ nữ cũng không có ảnh chụp của bất kỳ cô gái nào trong phòng anh. Cuối cùng tôi cũng hài lòng mỉm cười.

Anh rót cho tôi một chén trà gừng, nhìn biểu hiện chán ghét của tôi mà nghiêm khắt bắt tôi uống cho bằng hết.

Tôi chỉ chậm rãi uống từng ngụm một. Hương vị quả nhiên không quá khó uống.

Anh đi ra ngoài, sau đó quay lại cùng với một cái khăn mặt trên tay.

Tôi nhoài người đến lấy. Anh lại né sang một bên.

[Để tôi lau cho cậu, cậu lo uống hết nó đi.] Anh ngồi xuống cạnh tôi, sau đó dùng đầu ngón tay linh hoạt của mình mà xuyên qua mái tóc vì mưa mà ướt đẫm của tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy một cỗ khí nóng nổi lên trong người đủ để đám bọt nước dính trên người bay hơi hết đi.

Anh vẫn nhẹ nhàng xoa tóc tôi, khoảng cách gần như thế khiến tôi có thể nghe thấy rõ ràng từng hơi thở cũng như nhịp đập của anh.

Trầm ổn mà hữu lực.

Tôi khuynh mộ anh, đến không thể thoát ra được.

.

[Khuynh mộ—Duẫn Hạo]

Tôi thất tình.

Cô gái kia đã đá tôi.

Cô ta chất vấn tôi vì sao không yêu cô mà lại muốn kết hôn với cô.

Tôi giật mình nói "Anh thực sự thích em mà"

Cô ấy chỉ nở nụ cười mà nước mắt ràn rụa. Cô ấy nói [Trịnh Duẫn Hạo đây là yêu của anh sao?] Sau đó cô ấy xoay người đi không hề quay đầu lại.

Anh thực sự thích em nhưng mà thực có lỗi. Em lại không thể khiến anhmê luyến được.

Tôi nhìn mái tóc của cô ấy tung bay trong gió, thứ duy nhất tồn tại trong đầu của tôi lúc bấy giờ lại là ý nghĩ rốt cục thì cuối tuần cũng có thể đến "Lưu lạc" rồi.

Nhưng khi bước vào "Lưu lạc" tôi lại nghe thấy mọi người trong bar kêu khóc.

"Hero đập vỡ đàn ghi-ta—" Bọn họ cứ thi nhau lặp lại câu này.

"Làm sao bây giờ—" bọn họ đau khổ rơi nước mắt.

Đập đàn ghi-ta sao? Tôi nghi hoặc hỏi một người được coi là tỉnh táo nhất.

[Bảo bối quý nhất Hero khi trở thành ca sĩ không phải là cây đàn ghi-ta sao? Nay Hero đập vỡ bảo bối của mình. Vậy có nghĩa là cậu ấy sẽ không bao giờ hát nữa.] Người kia nói cho tôi biết, hắn nói rất nhiều thứ, nhưng tôi chỉ nghe thấy được duy nhất câu này.

Tại sao? Đầu óc tôi trống rỗng.

Đột nhiên ngọn đèn bật sáng, mọi người thét chói tai như muốn vỡ nóc nhà. Tất cả bọn họ đều kêu lên một cái tên.

Tôi rốt cục cũng hướng về về vũ đài huy hoàng kia mà bước đến bước đầu tiên từ trước đến nay.

[Thực xin lỗi.] Người đó đứng sau microphone, không có trang điểm nên sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn em như vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng thánh khiết.

[Thực xin lỗi.] Em lặp lại một lần nữa. Căn bản bởi vì câu trước vừa nói ra thì mọi người đã nức nở mà bị vùi lấp mất nên phải đợi sau khi bình tĩnh mới lặp lại.

[Tôi—] Em cũng không nói hết câu, bởi vì tôi vừa lúc đó đã đẩy người cuối cùng cản bước chân tôi ra khỏi để đứng ở nơi gần em nhất.

Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy với vẻ mặt đang ngạc nhiên cùng cực, đôi con ngươi giống như màu ngọc lưu ly nhìn về phía tôi.

[Tôi sẽ không đến đây nữa.] Em không để ý mọi người đang khóc, nói liền một câu trọn vẹn, chất giọng ấy khinh mà êm ái, mái tóc màu đen mềm mại ôm lấy hai bên gò má.

[Bởi vì tôi—] Em nở ra nét tươi cười tuyệt diễm. [Đã tìm được thính giả trân quý nhất của đời mình.]

Em buông microbước về phía tôi, sân khấu quá rộng lớn, cho nên em bắt đầu chạy.

Tôi giang rộng đôi tay về phía em.

Tôi khuynh mộ em như thế đó.

.

[Khuynh mộ – Tại Trung]

Lúc tôi nhìn thấy anh ôm lấy cô gái kia mà mỉm cười hạnh phúc. Tầm mắt tôi đột nhiên trở nên mù mịt.

Nụ cười dịu dàng quen thuộc ấy, cùng cô gái xinh đẹp hoạt bát kia, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau đó.

Kim Tại Trung tôi. Quả nhiên "Thầm mến" vẫn chưa thể nào làm cho tôi cảm thấy toại nguyện.

Ngày đó ở "Lưu lạc" tôi đập vỡ cây ghi-ta mà mình quý trọng nhất.

Những vụn gỗ màu đỏ cứ thế tung bay, đẹp đến thê lương khiến tôi khiếp sợ.

Sau đó tôi nghe thấy toàn hội trường đầy tiếng nức nở hốt hoảng.

Em sẽ không bao giờ hát nữa. Nếu như anh đã không thể nghe thấy tiếng lòng em.

Vốn nghĩ sẽ không bao giờ bước vào "Lưu lạc" này nữa, bởi vì còn có chút lưu luyến nên đành ghé qua lần cuối.

Xin giải thích một chút ở đây. Bởi vì ông chủ của " Lưu lạc" đầy vẻ cầu xin bám lấy tay áo tôi nói tôi nếu không chịu giải thích rõ ràng với mọi người thì bọn họ sẽ đập tan tành cái quán này của ông mất.

Tôi chỉ có thể đứng ở dưới ánh đèn chói mắt trên sân khấu mà nhìn mọi người ở bên dưới nức nở khóc.

Lúc tôi nói câu đầu tiên là lúc tôi nhìn thấy anh.

Anh vẫn đứng ở một góc khuất như cũ .

Tôi không hề nhìn anh, bởi vì tôi thật sự chán ghét cái cảm giác thấy không rõ mặt cũng như biểu tình của một người ở một khoảng cách xa như vậy.

Nhưng mà anh rốt cục cũng chịu rời khỏi chỗ mịt mờ mình đang đứng kia mà xuyên qua đám người bước về phía tôi.

Tôi đã không còn biết bản thân nói những gì. Tôi nhìn thấy nụ cười của anh, nhìn thấy anh rạng rỡ anh tuấn giang rộng vòng tay.

Tôi đã làm chuyện điên cuồng nhất cuộc đời này.

Tôi chạy, từ trên sân khấu mà nhảy xuống.

Đôi tay mạnh mẽ ấy gắt gao ôm lấy eo tôi, hơi ấm đó đánh sâu vào trái tim tôi từng chút một.

[Tại Trung. Tại Trung.] Tôi nghe thấy anh gọi tên tôi. [Tôi yêu em.]

Tôi kinh ngạc nhìn ánh mắt dịu dàng của anh.

[Anh không hề nhớ.] Tôi nói.

Anh đem gương mặt tôi áp vào trong ngực mình.

Dùng giọng nói nhẹ nhất nhu tình nhất thì thầm vào tai tôi.

[Anh chưa bao giờ quên.]

[Duẫn Hạo, em cũng vậy. Em yêu anh.] Tôi mỉm cười. Ngước mặt lên, đón lấy nụ hôn đang từ từ hạ xuống.

Tôi khuynh mộ anh, là như thế đấy.

.

[Như thế]

Từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó là trong một con hẻm nhỏ phía sau "Lưu lạc". Chỉ là Tại Trung vô tình đụng phải Duẫn Hạo trên đường về nhà mà thôi.

Quần áo nhuộm màu của cậu làm bẩn quần áo anh .

[Thực xin lỗi, tôi là Kim Tại Trung. Tôi sẽ bồi thường cho anh—]

[Không cần.]

Nói xong. Anh dùng áo khoác che đi chỗ bẩn.

Cậu nhìn anh đầy áy náy nhưng anh đã vội vàng đi rồi.

Chỉ là gặp nhau chưa đầy một phút.

[Anh không nhớ rõ.]

[Anh chưa bao giờ quên.]

Khuynh mộ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bắt đầu.

Như thế mà thôi.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae