Thân Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân Cận

Tác giả: Y Linh Kiển

Editor: Flower Nhật

Thể loại: Ngọt ngào, nhẹ nhàng, 1vs1, HE.

Note: Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả.

Edit vì mục đích cá nhân, phi thương mại.

.

Chương 1

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

☆ ☆ ☆

.

JaeJoong hùng hổ xông vào tiệm cà phê, cô phục vụ bị giật mình suýt chút nữa làm rơi cái khay đang cầm trên tay. Đáng tiếc, JaeJoong lại hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của người khác, tầm mắt của cậu chỉ tập trung vào một đôi nam nữ ngồi cách đó ba dãy bàn về phía bên phải.

Cậu biết bọn họ đang làm cái gì, hành vi ngồi trò chuyện trong tiệm cà phê chính là đang thúc đẩy quan hệ bất bình thường của nam và nữ, bản chất của việc này chẳng khác gì việc ra chợ thì mua củ cải, vào tiệm hoa quả thì mua dưa hấu cả. Mà hậu quả của hành vi này rất nghiêm trọng, sẽ làm lãng phí nguồn tài nguyên quốc gia vì tăng thêm một miệng ăn. Quả là nghiêm trọng, nghiêm trọng nha. Nhưng bọn họ lại cố tình làm như vậy, quả thật không biết xấu hổ.

JaeJoong nhấp một ngụm nước, tiếp tục nghĩ. Hành vi khủng bố này, còn có tên gọi tắt là xem mắt. Hành động xem mắt này cần phải thủ tiêu, cần phải hoàn toàn bị hủy diệt mới đúng, đạo lý đơn giản như vậy, vì sao lại không ai chịu hiểu?

JaeJoong trợn mắt lườm đôi nam nữa kia, đúng lúc này người đàn ông hơi quay đầu về phía sau, JaeJoong giật mình vội nghiêng người trốn sau chậu hoa.

Ngoại hình của người đàn ông rất anh tuấn, tuy rằng ngũ quan không đẹp xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì lại mê người cực kỳ. Hiển nhiên là cô gái kia rất vừa lòng với anh ta, cứ đỏ mặt thẹn thùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Bởi vậy mới nói, xem mắt là cần phải thủ tiêu! JaeJoong hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương cho thần kinh thoải mái một chút, cậu liên tục tự nói với bản thân, không sao không sao, anh ấy sẽ không để ý đến cô ta đâu.

Đang nghĩ ngợi, JaeJoong lại thấy người đàn ông lấy khăn tay ra đưa cho cô gái, ý bảo mặt cô có dính gì đó, cô gái càng đỏ mặt hơn, thẹn thùng nhận khăn tay lau mặt, sau đó nói gì đó rồi xếp khăn tay giữ lại.

Cậu chỉ cần liếc mắt liền biết. Cô gái đang lấy cớ là giặt khăn tay xong sẽ trả lại cho anh ta, nhân cơ hội gặp mặt thêm lần nữa. Đáng chết, bà nội này thâm hiểm quá!

Lúc này, người đàn ông nhìn đồng hồ, sau đó nói gì nữa, trên mặt cô gái hiện lên biểu tình tiếc nuối, rồi hai người đứng dậy, rời khỏi khỏi quán.

JaeJoong cũng lập tức gọi phục vụ tính tiền, chạy theo hai người kia.

Sau khi phát hiện người đó chỉ đón taxi cho cô gái chứ không tự mình đưa cô ta về nhà, cậu mới âm thầm thở dài một hơi. Đừng có đùa, nếu tự mình đưa cô ta trở về, thì mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn a.

Đúng lúc JaeJoong định xoay người về nhà, đột nhiên nhận ra, người đàn ông sau khi tiễn đối tượng xem mắt đi, lại quay trở về, hơn nữa, đôi chân dài kia lại bước đến chỗ cậu đang ẩn nấp.

JaeJoong hoảng hốt trợn to đôi mắt vốn đã rất to của cậu, lo sợ không biết nên lập tức chạy trốn hay chờ anh ta lại đây đánh cho cậu một quyền bất tỉnh. Tim JaeJoong đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, lúc này cậu cả thở cũng không dám thở, chứ đừng nói gì đến động đậy.

"Xin hỏi..." Người đàn ông kia đến trước mặt cậu, có chút nghi hoặc, nhưng thái độ rất lịch sự: "Xin hỏi, cậu có phải là bạn trai của Go Ah Ra không?"

"Hả?" Go Ah Ra là ai?

"Không phải sao...?" Người đàn ông bối rối tự làm rối tóc, "Bởi vì ngay từ đầu cậu cứ trừng mắt hung dữ nhìn tôi, lại không muốn bị chúng tôi phát hiện, cho nên tôi mới đoán cậu là bạn trai của cô Go Ah Ra..."

Cái gì cái gì và cái gì? Go Ah Ra? Chẳng lẽ là tên của cô gái khi nãy? JaeJoong vừa định phủ nhận, nhưng một ý nghĩ trong đầu chợt lóe, cậu hiên ngang gật đầu.

"Đúng vậy, Go Ah Ra là bạn gái của tôi. Xem mắt chỉ là mẹ cô ấy yêu cầu nên cô ấy mới đi thôi, anh đừng mong có suy nghĩ không an phận với cô ấy." Nói xong, JaeJoong mới ý thức được mình vừa nói cái gì, cậu thật muốn tự vả vào mồm mình.

Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng tự nói:

"Quả nhiên là như vậy..." Sau đó, ánh mắt của anh lại tập trung trên người JaeJoong, cười nói, "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô Go Ah Ra phải khó xử."

"Nói vậy, anh sẽ không gặp lại cô ấy?"

"Sẽ không."

"Điện thoại cũng không gọi?"

"Ừ."

"Vậy nếu cô ấy gọi cho anh thì sao?"

"Tôi sẽ tỏ rõ thái độ, cậu yên tâm đi."

"Ồ, vậy cám ơn anh."

"Không có gì."

JaeJoong đột nhiên nhận ra, cuộc đối thoại đến lúc này thì không thể tiếp tục nữa, nhưng cậu lại không muốn phải bỏ qua một cơ hội hiếm có như thế này, nhìn người đàn ông đối diện sắp mở miệng cáo từ, cậu lập tức cướp lời:

"Vậy chúng ta vào trong uống một ly đi, tôi mời."

"Sao?" Người đàn ông hoàn toàn ngốc lăng.

JaeJoong ý thức được mình vừa nói cái gì, lại muốn tự vả vào mồm mình thêm một cái, nhưng JaeJoong thấy biến không sợ hãi, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục nói:

"Khó có được người hiểu lý lẽ như anh, nên tôi rất muốn kết bạn, ha ha ha."

"Như vậy..." Người đàn ông cân nhắc một chút, sau đó mỉm cười, "Cũng được."

Vì vậy, chỉ vài phút sau, hai người đã ngồi đối diện nhau trong tiệm cà phê.

"Tôi tên Kim JaeJoong, còn anh Jung, anh tên gì?"

Kết quả, anh Jung nghe xong thiếu chút nữa bị sặc cà phê, kinh ngạc nhìn người trước mặt không biết bản thân đã lỡ lời, âm thầm thở dài, chắc có lẽ cậu ta muốn biết mình tên gì.

"Tôi họ Jung, tên YunHo."

"Ừ, vậy anh Jung YunHo, điều kiện của anh tốt như vậy, vì sao còn phải đi xem mắt?"

"Vì sao cậu biết điều kiện của tôi tốt?"

"Hả? Ý tôi là điều kiện bên ngoài... điều kiện bên ngoài thôi..."

"Thật không? Cám ơn cậu đã khen" YunHo mỉm cười, nói, "Bởi vì tôi chưa từng có bạn gái, cũng không muốn có bạn gái, nên mẹ tôi hơi sốt ruột."

"Thật tình... Khuyên mẹ anh đi, anh còn rất trẻ, đàn ông bốn mươi tuổi lấy vợ cũng không muộn."

"Đúng vậy, nhưng cậu cũng thật có phúc, cô Go Ah Ra rất được."

JaeJoong nghe xong có chút không vui, bĩu môi không thèm trả lời. Hai người cứ như vậy câu được câu mất trò chuyện, đại ý là nói về làm sao để thăng chức và vân vân thứ khác, cho đến khi YunHo lại nhìn đồng hồ.

"Có việc gấp sao?" JaeJoong nhớ lại, lúc nãy ở cùng với Go Ah Ra, anh ta đã nhìn đồng hồ.

"Phải, hai giờ tôi có một cuộc họp."

"Sao? Nhưng bây giờ đã là hai giờ hai mươi phút rồi."

"Vậy nên chắc tôi phải đi thôi." YunHo khó xử cười, lấy danh thiếp trong túi ra, nhưng nghĩ gì lại bỏ vào lại. Sau đó lấy giấy ghi chú màu vàng ra, gỡ một tờ, nghiêm túc viết xuống số điện thoại và tên mình, đưa cho JaeJoong, "Đây là số điện thoại của tôi, có rảnh thì gọi. Hẹn gặp lại."

JaeJoong ngốc lăng nhận tờ giấy, cũng nói hẹn gặp lại, sau đó dõi mắt theo bóng lưng của YunHo rời khỏi. Cậu nhìn tờ giấy trong tay một lần nữa, bất giác cười ngây ngô.

.

.

.

Chương 2

Có một người lặng lẽ, sống bên em chân thành

.

.

Trong thời gian nửa tháng, JaeJoong vô số lần muốn gọi cho YunHo, nhưng như thế nào cũng không tìm được một lý do hợp lý, thế nên đành một lần rồi một lần từ bỏ. JaeJoong nhớ đã từng đọc một quyển sách, nói rằng, nếu một người chỉ mới gặp mặt một lần, mà nửa tháng không liên hệ nữa thì sẽ trở thành người xa lạ. Hôm nay đúng lúc là ngày thứ mười bốn, JaeJoong khẽ cắn môi, cuối cùng cũng bấm số điện thoại kia.

"A lô?" Giọng nói trầm ấm của đối phương vang lên, khiến trái tim của JaeJoong không tự chủ được lại nhảy lên.

"A lô, xin hỏi có phải là anh Lee không? Tôi là Kim JaeJoong..."

"..........." Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười, nói, "Cậu Kim JaeJoong, cậu gọi nhầm rồi, tôi là người đã gặp cậu lần trước, Jung YunHo."

"Hả??? Chẳng lẽ tôi bấm nhầm số?" Bàn tay cầm điện thoại của JaeJoong toàn là mồ hôi, nghĩ thầm, lời nói dối đơn giản như vậy lại quá an toàn, thật may mắn.

"Ừ, có lẽ là vậy, tôi còn tự hỏi không biết vì sao cậu Kim trong khoảng thời gian này lại không gọi cho tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu học khoa vậy lý phải không? Chỗ tôi đúng lúc có hai vé miễn phí xem triển lãm về thanh học và quang học, trừ cậu ra, bạn bè tôi không ai hứng thú với đề tài này. Ngày mai là ngày triển lãm cuối cùng, còn tưởng rằng hai tấm vé này không thể dùng được chứ, cũng may cậu gọi cho tôi, nếu có hứng thú thì cậu đến lấy vé, rồi cùng bạn cậu đi xem vậy."

"Sao? Là triển lãm gần đây của công viên Soul phải không?" JaeJoong thầm nghĩ, đâu phải ai học vật lý cũng thấy hứng thú với vật lý đâu chứ. Chẳng hạn như cậu này, cậu chán muốn chết.

"Đúng, chính là nó."

"Ngày mai... Bạn tôi đều có việc..." JaeJoong nhắm chặt mắt lại, để cho bản thân sau này đừng hối hận, thì vế sau nhất định phải nói, "Anh Jung ngày mai có rảnh không? Nếu không có việc gì ngày mai chúng ta cùng đi đi!"

"......... Như vậy à........."

JaeJoong hồi hộp nghe thanh âm kéo dài của đối phương, thầm nghĩ xong rồi, trăm phần trăm sẽ bị từ chối, nhưng YunHo lại đột nhiên mỉm cười, tiếp tục nói, "Không vấn đề gì, mười giờ ngày mai gặp tại công viên Soul, được chứ?"

JaeJoong sửng sốt, cố gắng kiềm chế lại để cho giọng nói đừng bị biến đối quá nhiều, bình tĩnh trả lời:

"Vậy cũng được, ngày mai gặp."

Đương nhiên, sau khi ngắt điện thoại, cậu liền rú lên mà cười.

Hôm sau, JaeJoong đã ra khỏi cửa từ rất sớm, nhưng lại không nghĩ YunHo còn đến sớm hơn cậu. JaeJoong nhìn đồng hồ, kiềm không được hỏi người tươi cười đầy mặt phía trước: "Rốt cuộc anh đến lúc mấy giờ vậy?"

"Cũng vừa mới đây, vốn định đi mua sắm vài món trong công viên, lại không ngờ cậu cũng đến sớm như vậy."

"Ha ha..." JaeJoong cười gượng hai tiếng không đáp, hai người sau khi soát vé xong thì vào công viên.

Hôm nay là ngày cuối tuần, người trong công viên rất nhiều, nếu không phải bố mẹ đưa con đi dạo, thì cũng là các cặp tình nhân tranh cãi ầm ĩ. JaeJoong không tự giác nhíu mày lại.

"Sao thế? Nhiều người nên không quen?" YunHo hỏi.

"Ừ... Nhiều người một chút liền đau đầu." JaeJoong ăn ngay nói thật.

"Vậy chúng ta đến khu triển lãm đi, có lẽ bên trong sẽ ít người hơn."

JaeJoong gật đầu.

Nhưng, nửa giờ sau, bọn họ xót xa phát hiện ra, cả hai đã phỏng đoán sai lầm. Bên trong khu triển lãm đều là các nhóm học sinh tiểu học, ríu ra ríu rít nhìn những đồ vật kỳ lạ, còn các thầy cô giáo thường xuyên la hét quản thúc học sinh.

JaeJoong đen mặt, YunHo cũng xấu hộ khụ một tiếng, mặt có chút đỏ, nói:

"Thật xin lỗi... Tôi không nghĩ, lại có nhiều trẻ con như vậy."

JaeJoong nhìn dáng điệu quẫn bách của YunHo, cố nén để bản thân đừng bật cười, an ủi:

"Không sao, dường như cũng rất thú vị."

Triển lãm chia thành hai khu, thanh học và quang học, thiết bị rất hiện đại, vì vậy nên mới hấp dẫn nhiều trẻ con. Khi đi vào, mỗi người đều tự tìm tòi xem các loại máy móc này hoạt động như thế nào, nhưng cũng chỉ là suy đoán, bởi vì các loại máy sẽ không được sử dụng ngay lúc này.

Tuy nhiên, bọn họ lần này đến đây cũng không phải vô ích, bởi vì có một cô nhân viên rất nhiệt tình, đi theo họ cả quá trình để giải thích cặn kẽ tỉ mỉ. Do nguyên tắc hoạt động của các thiết bị này rất rối rắm, nếu không ai giải thích thì không thể hiểu được. Thế nên tuy có người đi theo, JaeJoong cũng không có bất mãn gì.

Chưa hết, ở khu quang học có một cái máy rất thú vị, là cần hai người ngồi đối mặt nhau, một người sẽ bị gương che một bên mắt, mắt còn lại dùng để nhìn người đối diện. Không gian xung quanh hai người cũng đều là gương.

JaeJoong hoàn toàn không nghe cô nhân viên đang giải thích cái gì, có một cơ hội quang minh chính đại như vậy để nhìn chằm chằm đối phương, đứa ngốc mới có thể bỏ qua. Thế là JaeJoong không nói hai lời, lập tức kéo YunHo đi thử máy. Cậu phát hiện ra, ánh mắt của YunHo không lớn nhưng rất có thần, lông mi dài bất ngờ, sóng mũi thẳng tắp cũng giống như thái độ làm người của anh ta, môi mỏng, khi cười rộ lên sẽ lộ hàm răng trắng đều chói mắt.

"Thật là đẹp quá...." JaeJoong thì thầm tự nói. YunHo không nghe thấy, nhưng cô nhân viên bên cạnh lại nghe được, kiềm không được bật cười thành tiếng.

"Có chuyện gì vậy?" YunHo hỏi.

"Không có gì..." JaeJoong bĩu môi, cũng không trả lời.

"Vậy chúng ta đổi chỗ đi, tôi cũng muốn nhìn thử." YunHo nói, anh là muốn biết ở vị trí đối diện của loại máy này thì sẽ thấy những gì. Thế nên hai người đổi vị trí cho nhau.

JaeJoong cảm giác rất rõ ràng, tầm mắt của YunHo đang nhìn chằm chằm vào người cậu, cậu phải cố gắng lắm mới không xô ghế bỏ chạy, trên mặt cũng nóng lên. Lúc này, cậu nghe YunHo thấp giọng nói:

"Cậu đẹp thật."

JaeJoong chưa kịp có phản ứng, cô nhân viên đã bật cười, nói:

"Hai anh thật thú vị, cả câu nói cũng nói giống nhau."

JaeJoong cảm thấy mặt mình bây giờ có thể luộc chín cả trứng gà, muốn mở miệng nói gì đó, lại nhận ra người đối diện cũng đỏ mặt.

Đoạn đường tiếp theo, cả hai đều không được tự nhiên, chỉ thành thật nghiên cứu các loại máy móc, tuy nhiên khi khám phá ra điều gì mới mẻ, cả hai cũng sẽ cùng bật cười, cứ như vậy, bọn họ lại vô tình nói chuyện với nhau.

Lúc này, cô nhân viên nói:

"Ở đây có chụp ảnh lưu niệm để lưu lại trong bản ghi chép của khu triển lãm." Cô nói xong nhìn JaeJoong và YunHo, "Tuy nhiên, các anh cũng có thể chụp chung hai lần, để mỗi người có thể mang ảnh về."

JaeJoong cảm thấy được, số lần đỏ mặt mấy năm nay của cậu cộng lại, cũng không nhiều bằng hôm nay. Còn YunHo thì rất thoải mái đáp ứng.

Buổi tối, JaeJoong lấy bức ảnh chụp chung ra, cẩn thận cắt nhỏ, rồi cất vào ví tiền. Nhưng là, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người còn lại trong bức ảnh, ở một nơi khác cũng đang làm việc tương tự.

.

.

.

Chương 3

Tình trong như đã, mặt ngoài còn e

JaeJoong kỳ thật không nhớ rõ đã thích YunHo như thế nào, chỉ nhớ là hồi còn học đại học, cậu và anh học cùng cấp, nhưng khác ngành, thậm chí là khác trường, nhưng để nhìn thấy YunHo, cậu luôn qua trường anh xem các trận bóng đá hoặc bóng rổ vào các kỳ đại hội thể dục thể thao. Tuy rằng đối phương không biết cậu, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện. Cậu nghĩ rằng, chỉ cần YunHo có bạn gái, thì cậu có thể chấm dứt loại thầm mến đáng cười lẫn đáng thương này, nhưng lại không nghĩ rằng, người đó học bốn năm đại học, cho đến bây giờ cũng chưa từng quen bạn gái, trong khi nữ sinh thích anh ta có cả một đội ngũ. Điều này làm cho tâm cậu muốn chết cũng chết không được.

Sau khi tốt nghiệp, JaeJoong hiểu rõ, có thể cả đời này không thể gặp lại anh, bởi vậy cậu không dám đi xem người đó lúc mặc đồng phục tốt nghiệp. Lại không ngờ, chưa đến hai tháng sau tốt nghiệp, cậu lại gặp anh, chính là trong quán cà phê, khi anh đang xem mắt!

Lần đầu tiên gặp nhau, lại là trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa cậu còn nói dối như cuội, cậu hoàn toàn không phải là bạn trai của cô Go Ah Ra gì đó, chuyện này phải thế nào mới êm thấm đây.

Từ sau khi tham quan triển lãm, hai người dường như đã thành bạn bè chân chính, thường xuyên gặp nhau trên mạng hoặc nhắn tin qua điện thoại, đôi khi còn có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, vân vân, nhưng tâm lý JaeJoong vẫn còn đè nén một bí mật, cho nên cậu cảm thấy rất ray rứt, cũng may YunHo chưa từng đề cập đến Go Ah Ra.

JaeJoong mặc dù có một trái tim lãng mạn, nhưng giữa cuộc sống bộn bề, cậu cũng phải sống một cuộc sống thực tế. JaeJoong cảm thấy, bản thân cậu và YunHo cứ là bạn bè như vậy là được rồi, làm người bạn tốt nhất của anh ấy, những điều xa xôi khác, cậu không dám nghĩ.

Hôm nay trời chạng vạng tối, YunHo gọi điện thoại hỏi cậu buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm không, JaeJoong đương nhiên sẽ không từ chối. Vì thế, bảy giờ, bọn họ đã ngồi trong một góc nhà hàng sang trọng.

Trong lúc chờ phục vụ mang đồ ăn lên, hai người câu được câu mất trò chuyện, YunHo đột nhiên hỏi:

"Đúng rồi, dạo gần đây cô Go Ah Ra thế nào rồi? Tôi với cậu gặp nhau, cô ấy không có ý kiến gì chứ?"

JaeJoong cảm thấy tim mình nhói một cái, rất đau. Vốn biết đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng vẫn làm cho cậu có chút khó chịu.

"Hôm nay uống một ly đi." JaeJoong không trả lời vấn đề của YunHo, nói.

Thấy YunHo nghi hoặc nhìn mình, JaeJoong không chờ YunHo trả lời, trực tiếp gọi phục vụ mang đến một tá rượu.

"Sao lại gọi nhiều như vậy?" YunHo kinh ngạc hỏi.

"Thế nào? Anh không muốn uống với tôi?" JaeJoong nhướn mày hỏi, rõ ràng chỉ là vẻ mặt bình thường, không hiểu vì sao YunHo lại cảm thấy một loại như là khiêu khích và gây hấn.

YunHo đành thở dài, nói: "Uống thì uống."

Vì thế, trong bữa tối này, đồ ăn chỉ ăn hơn phân nửa, rượu đã uống hết toàn bộ. Vốn tửu lượng của JaeJoong không cao lắm, khi về thì người đã lảo đảo, dựa vào người YunHo.

"Cậu... Nhà cậu ở đâu... Tôi đưa cậu về." Giọng YunHo có chút không rõ ràng, nhưng may là vẫn còn giữ được một tia thanh tỉnh.

"Tôi ở trọ, nhà trọ bây giờ đóng cửa rồi." JaeJoong ngoan ngoãn trả lời.

YunHo kỳ quái nhìn JaeJoong, đối phương cũng dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại YunHo, YunHo dường như phát hiện chuyện gì, thử hỏi:

"Cậu mấy tuổi?"

"24."

"Ông nội cậu họ gì?"

"Kim."

Được rồi, xem ra là say thật.

YunHo đưa ra kết luận. Tuy nhiên, anh không ngờ người này một khi say thì hỏi gì sẽ đáp đấy, trở thành một bé yêu vô cùng thành thật. Thật là có hứng thú trêu đùa.

Đầu óc mơ hồ của YunHo đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, cuối cùng vẫn mang bé yêu về nhà mình.

Đặt JaeJoong nằm ngay ngắn trên giường, anh đi tắm rửa thay đồ. Khi quay lại đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Anh nhìn người đang ngủ thoải mái trên giường, thở dài, sau đó bước đến đánh thức cậu.

"Dậy dậy. Tắm một chút rồi ngủ tiếp, được không?"

"Không được." JaeJoong mơ mơ màng màng mở mắt, lại trả lời rất rành mạch.

"Cậu thường xuyên cùng người khác uống rượu sao?"

"Không có, rất ít."

YunHo nhìn JaeJoong bởi vì say rượu mà mặt đỏ rực, lại thở dài. Nhẹ giọng mà kiên định hỏi:

"Cậu thích tôi, đúng không?"

"............" Lần này, JaeJoong không nói gì, cậu vẫn giương đôi mắt to vô tội nhìn YunHo, nhưng vẫn không trả lời.

"Nói đi, tôi ghét nhất là thầm mến và những thứ đại loại như vậy. Thích thì cứ nói, giấu giếm thì còn thành cái dạng gì nữa."

JaeJoong vẫn ngậm chặt miệng, trong ánh mắt lại dâng lên một tầng hơi nước.

"Cậu không phải là bạn trai của Go Ah Ra phải không? Mẹ cô ấy đã mất sớm, cậu lại bảo mẹ cô ấy yêu cầu cô ấy đến xem mắt."

JaeJoong quay mặt đi chỗ khác, YunHo lại nâng cằm kéo mặt cậu trở về, bắt cậu phải đối diện chính mình.

"Nếu lý do không phải Go Ah Ra, cậu ngày đó hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi, cũng chỉ bởi vì, cậu thích tôi, phải không?"

"Tôi muốn... Kết bạn." JaeJoong khó khăn phun ra vài từ này, làn nước trong mắt càng lúc càng đậm.

"Tôi ghét nhất chính là làm bạn với người thích mình."

Vừa dứt lời, làn nước kia đã chảy dài xuống dưới.

YunHo đau lòng, kiềm không được cúi đầu hôn lên nước mắt cậu, cố chấp hỏi:

"Cậu thích tôi, đúng không?"

"Anh có gì đặc biệt hơn người khác đâu..." Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, "Vừa ngớ ngẩn lại vừa cố chấp..."

"JaeJoong, không phải lúc uống say, cậu rất ngoan sao? Trả lời tôi, cậu thích tôi, đúng hay không?"

"Đúng... Rồi thì sao..." JaeJoong buông xuôi, trả lời, nhưng còn chưa dứt lời, môi đã bị một vật gì đó ấm áp ngăn lại.

"Lần sau phải bắt em uống nhiều hơn một chút..." YunHo rời khỏi môi JaeJoong, không nhìn đến biểu tình khiếp sợ trên mặt đối phương, cười nói:

"Anh ghét nhất chính là làm bạn với người thích mình. Đối với người khác thì là phiền phức, đối với em thì không giống vậy."

"Tại sao lại không giống?" Biểu tình của JaeJong ngây ngốc, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

YunHo chỉ mỉm cười, nói "Biết rồi còn hỏi", sau đó lại cúi xuống, tiếp tục ngăn miệng JaeJoong lại.

.

Kết

Không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là tất nhiên

.

.

Rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện đơn giản, dễ gặp, không có gì đặc biệt.

Chính là một người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó đã biết tâm ý của bé-yêu-ngoan-ngoãn-nào-đó rồi vẫn vờ như không biết, cố ý trêu đùa trái tim non nớt của bé. Rõ ràng thời gian thích đối phương của cả hai không kém gì nhau, nhưng sau này mỗi lần cãi vã giận dỗi, người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó có thể đúng tình hợp lý, vênh váo tự đắc đứng trước bé yêu mà nói: Là em theo đuổi anh trước, là em tỏ tình trước, cũng là em quyến rũ anh trước!

Về phần đại học của người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó, bởi vì thấy bé yêu xinh đẹp kia luôn mượn cớ tiếp cận anh, thế nên anh mới liều mạng mà tham gia các trận bóng đá, bóng rổ vào những kỳ đại hội thể dục thể thao, còn lần đi xem triển lãm hôm đó hay những lúc mời đi ăn cơm với tư cách bạn bè đều là người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó kiếm cớ, nhưng có đánh chết, anh cũng sẽ không nhận. Càng khỏi phải nói, địa điểm đi xem mắt vốn là một khách sạn năm sao xa hoa, nhưng vô tình người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó thấy bé-yêu-ngoan-ngoãn-nào-đó đứng gần tiệm cà phê, nên mới khẩn cấp đổi địa chỉ.

Đương nhiên, người-bụng-dạ-xấu-xa-nào-đó sẽ giữ thật kỹ thật kỹ bí mật này, đem người ta ăn đến sạch sẽ.

Và cũng đương nhiên, bé-yêu-ngoan-ngoãn-nào-đó cũng rất cam tâm tình nguyện mà sập bẫy, không oán thán lấy nửa câu.

.

.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae