YOU ARE NOT MY LOVER

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You are not my Lover

Author: Aki

Summary:

Anh không phải người em yêu...

...mà anh là nơi em có được hạnh phúc!

Em không phải người anh yêu...

...mà em là cả thế giới của anh!

Part 1_You are

-Jae Joong!

Nghe thấy có tiếng gọi, Jae Joong quay đầu lại, nhìn thấy người gọi mình, khóe môi xinh đẹp của cậu nở một nụ cười.

-Hyung! Anh lại tới đón em hả?

Nghịch ngợm cầm lấy tay người đó, cậu vui vẻ cười nói. Dạo này sức khỏe hyung của cậu có vẻ đã khá hơn, ngày nào cũng tới trường đón cậu. Hi vọng hyung sẽ mau khỏi bệnh.

-Jae! Anh không được đi lâu đâu, đẩy mãi chú lái xe mới chịu đi. Trong lúc chú ý chưa quay lại chúng mình đi dạo nhé!

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, chậm rãi kéo đi. Jae Joong mỉm cười, bước đi theo anh.

Hai người sóng bước đi trên con đường nhỏ nằm giữa rừng lá phong , bây giờ là cuối thu, tiết trời se lạnh và lá phong cũng đã chuyển màu. Từng chiếc lá đỏ bay phất phơ, phủ đầy con đường mòn nhỏ dẫn tới hồ nước. Jae Joong đưa tay hứng lấy một chiếc lá, cậu thích thú ngắm nhìn những vân sắc màu đỏ của nó, mùi lá khô phảng phất trước mũi. Đi dạo ở nơi này thật là yên tĩnh.

Ngước nhìn sang bên cạnh, cậu mỉm cười khi nhìn anh đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đã bao lâu rồi anh chưa ra khỏi nhà nhỉ?? Căn bệnh quái ác đó không biết sẽ còn hành hạ anh tới khi nào nữa đây, nhưng hôm qua, cậu có nghe cha nói bệnh của hyung sắp chữa được rồi.Thật may quá!

-Jae Joong này!

Chợt anh lên tiếng, phá vỡ không gian tịch mịch xung quanh.Cậu nhìn anh, yên lặng chờ đợi.

-Có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không??

-Lần đầu? Dĩ nhiên là em nhớ!

Cậu nháy mắt, khóe miệng nhỏ lại cong lên. Cậu nhớ ngày đầu tiên anh và cậu gặp nhau...đó là một chiều mưa...

_____________Flash back_________________

-Jae Joong! Đây là anh trai con, từ nay con phải gọi Yunho là hyung, có rõ chưa?

Tôi từ từ ngước nhìn người trước mặt, hyung của tôi lớn hơn tôi 3 tuổi, anh có vẻ xanh xao và ốm yếu. Cha nuôi nói hyung bị bệnh từ bé nên không bao giờ ra khỏi nhà, cha hi vọng tôi có thể bầu bạn với hyung ở trong căn biệt thự rộng lớn này.Đó có lẽ là lý do tôi được nhận nuôi.

-Em tên Jae Joong đúng không? Anh là Yunho!

Hyung bước tới gần và chìa bàn tay mảnh khảnh ra trước ngực tôi. Tôi ngước đôi mắt của mình nhìn anh ấy....thật chậm...tay tôi giơ lên và chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hyung.

-Rất vui vì được gặp em!

Hyung mỉm cười, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như bầu trời đêm khẽ nheo lại.Tôi ngây ngốc đứng nhìn...đôi môi nhỏ cũng bất giác cong lên.

Hyung...anh là....nơi em có được hạnh phúc!

..

Lần đầu tiên nhìn thấy em, trái tim lạnh lẽo và yếu ớt của tôi chợt xao động. Em đứng đó, thân hình bé nhỏ nấp sau chân của cha, đôi mắt nâu to tròn cứ chớp chớp đảo quanh nhìn mọi thứ, hai cánh môi nhỏ cứ mím lại thật đáng yêu.

Chiều đó, trời mưa tầm tã, bầu trời âm u và xám xịt .Nó u ám hệt như cuộc đời của tôi từ lúc mới sinh ra tới nay, ngày ngày làm bạn với những con thú bông vô tri, ngắm nhìn bốn bức tường và sống bằng một đống những loại thuốc.Tôi chưa một lần chạm tới thế giới ....cho tới khi gặp em.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của em, tôi cảm thấy thật ấm áp. Bàn tay lạnh lẽo của tôi khẽ run rẩy, trái tim tôi cũng rung động. Tôi thấy ánh sáng, thấy những màu sắc khác ngoài màu xám ảm đạm, thấy những điều tôi chưa một lần biết đến .

-Rất vui vì được gặp em!

Lần đầu tiên tôi biết tới cái gọi là nụ cười...

Em là...cả thế giới của anh!

.......

____________________End Flash Back___________________

-Hyung! Em nghe cha nói bệnh của anh sắp chữa được rồi! Có đúng không??

Jae Joong ngồi trên ghế đá, tinh nghịch bắt lấy những bông cỏ xanh bé tý xíu bay phất phơ. Gương mặt cậu trong ánh nắng chiều tà như bừng lên, hai gò má hơi ửng đỏ, đôi mắt nâu thỉnh thoảng lại chớp động, chiếc miệng nhỏ không ngừng líu lo.

Yunho nhìn cậu, khẽ mỉm cười.Nhẹ nhàng gạt đi một bông cỏ bám trên mái tóc đen mềm mại, anh luôn là người kiệm lời. Cuộc sống tù túng có lẽ đã khiến anh khó có thể cởi mở tâm hồn của mình, mỗi khi ở cùng Jae Joong, người nói luôn là cậu và người nghe vẫn luôn là anh, Anh không hề cảm thấy khó chịu bởi cái miệng nhỏ kia cứ huyên thuyên không ngừng ,trái lại anh rất thích được nghe và được nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu khi nói chuyện.

Chỉ cần được ở bên Jae Joong, anh biết mình đang ở trong thế giới muôn màu sắc, xinh đẹp và yên bình. Chứ không còn ở bên trong chiếc lồng âm u và xám xịt kia nữa.

Chỉ vậy là đủ!

-Anh không biết!

-Vậy sao?? Mà hôm trước cha đưa em tới bệnh viện!

Cậu chu chiếc miệng nhỏ, hồn nhiên nói. Yunho chợt ngạc nhiên, anh lập tức hỏi lại:

-Cha đưa em tới bệnh viện làm gì?

-Em không biết! Làm một đống xét nghiệm, đặc biệt cha rất quan tâm đến tim của em. Hình như cha sợ em bị bệnh về tim hay sao ý??

Yunho sững người, "bệnh về tim" ?Jae Joong từ trước tới giờ luôn là một đứa trẻ khỏe mạnh, đột nhiên cha lại đưa em ý tới bệnh viện để kiểm tra. Chẳng lẽ...

-Jae Joong! Năm nay em vừa đúng 15 tuổi đúng không?

-Đúng vậy! Em là thanh niên rồi đấy!_Cậu nghiêng đầu dựa lên vai anh, ngón tay nhỏ ngoắc ngoắc nghịch ngợm.

Jae Joong 15 tuổi , mình 18 tuổi. Đó là tuổi thích hợp để làm phẫu thuật ghép tim.

Không lẽ...đây là lý do cha nhận nuôi Jae Joong??

-Hyung! Anh sao vậy??

Cậu ngây ngốc nhìn anh, hình như có chuyện gì khiến anh suy nghĩ. Hyung của cậu rất thông minh chắc sẽ nghĩ ra ngay thôi.Mỉm cười vu vơ, cậu lại an nhàn dựa đầu lên vai anh, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn hồ nước phẳng lặng trước mặt.

-Jae Joong này! Anh mong...em sẽ đến được nơi em có thể hạnh phúc!

Yunho ngả đầu xuống, mái tóc mềm của cậu mơn trớn da mặt của anh. Mùi thơm của hoa thoang thoảng và dịu nhẹ khiến anh cảm thấy thật thoải mái. Gía như có thể mãi mãi như thế này.

-Thật không??

Cậu ngước mắt nhìn anh, nụ cười xinh đẹp nở rộ như mẫu đơn rực rỡ.Nơi cậu sẽ được hạnh phúc ư...

-Thật! Một nơi mà em luôn có thể mỉm cười...!

Dù nơi đó sẽ không có anh nhưng anh mong em vẫn sẽ được hạnh phúc. Thế giới của anh à!

-Vậy em nhát định sẽ đến nơi đó!

Cậu ôm lấy cánh tay anh, gật đầu nói chắc nịch. Yunho vuốt nhẹ gò má cậu, mỉm cười thật xót xa.

Nơi em sẽ có được hạnh phúc ư??

......

Jung gia

-Ông chủ! Mọi xét nghiệm đã hoàn tất, có thể tiến hành ca mổ bất cứ lúc nào.

-Được rồi! Bảo bác sĩ chuẩn bị đi, Yunho không thể cứ sống với đám thuốc men đó mãi được.Thời gian của nó cũng không còn nhiều.

-Dạ! Tôi sẽ báo cho bác sĩ.

Người trợ lý cúi đầu và lui ra.Anh ta khép lại cánh cửa sau lưng, chậm rãi rời đi.

Một bóng đen cũng từ biến mất ở sau ngã rẽ.

....

-Yoochun à!

-Vâng! Cậu chủ có gì sai bảo??

Yoochun là vệ sĩ của Yunho, anh ta là người tuyệt đối trung thành và đáng tin tưởng. Anh cũng là người mà Yunho có thể tin cậy duy nhất trong đám người mà cha gửi tới.

-Giúp tôi một chuyện được không??

Yoochun chợt cảm thấy kì lạ, ánh mắt của cậu chủ lúc này đây.Vì sao lại thê lương tới thế??

-Cậu chủ!

-Giúp tôi...phá hủy thế giới này!

Em không phải là người anh yêu....

...mà em là thế giới của anh!

......

-Hyung! Có chuyện gì vậy??

Jae Joong ngơ ngác nhìn những kẻ xung quanh mình. Đột nhiên anh dẫn cậu tới một nhà máy bỏ hoang , rồi có những kẻ cậu không biết mặt xuất hiện. Hyung vẫn chỉ im lặng từ lúc rời khỏi nhà tới giờ, cậu cảm thấy có chút hoang mang.

-Làm đi!

Yunho trầm giọng, cảm giác ứ nghẹn ở cổ khiến cho anh khó thở. Trái tim không tự chủ mà nhói lên, anh sợ mình không thể trụ được nữa.

-Hyung...có chuyện gì vậy?? Các người muốn làm gì?? Bỏ ra, bỏ tôi ra!!!

Jae Joong sợ hãi lùi lại, gạt đi những bàn tay dơ bẩn muốn chạm vào người mình. Đôi mắt nâu trong suốt phủ một mảng mịt mờ và bàng hoàng.Có chuyện gì...rút cục là CÓ CHUYỆN GÌ???

XOẠC!!!

Sợ hãi ép mình vào bức tường lạnh lẽo phía sau, chiếc áo sơ mi của cậu bị một kẻ xé rách. Làn da trắng tinh khiết lộ ra, ba bốn tên đàn ông vây quanh cậu, chúng thèm khát được chạm vào cậu, được chà đạp thân hình mỏng manh của cậu...Muốn vấy bẩn nó!

-HYUNG...HYUNG À!!!

Cậu khóc, nước mắt không ngừng lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp. Tiếng gọi thảm thiết vang vọng khắp căn nhà hoang phế, nhưng...sao anh vẫn chỉ đứng đó.

-Nhìn em đi...làm ơn hãy nhìn em đi!! Huhuhu!! Làm ơn..Yunho à!! Nhìn em đi, nói với em có chuyện gì dã xảy ra???

Bị hai tên đàn ông đè xuống sàn đất lạnh giá, từng mảnh vải trên ngươi bị lột xuống.Cậu mặc kệ chúng, cậu mặc kệ tất cả, cậu chỉ muốn được nhìn thấy đôi mắt anh. Chỉ muốn anh hãy nhìn và nói với cậu...

-Một thứ đồ chơi!_Yunho từ từ ngửng lên, ánh mắt đen trống rỗng đờ đẫn nhìn Jae Joong, tiếng nói trầm khàn như mắc nghẹn ở cổ. –Một thứ để mua vui, tất cả chỉ có như vậy. Tôi chán rồi và muốn vứt bỏ.

Yoochun đứng đằng sau cẩn thận chống trụ cho Yunho, dường như cậu chủ đang gồng mình chống đỡ, có lẽ nên rời khỏi đây nhanh một chút.

-KHÔNG!! NÓI DỐI!! HYUNG NGHĨ NÓI RA MỘT LÝ DO VỚ VẨN NHƯ VẬY LÀ ĐƯỢC SAO??? EM KHÔNG TIN!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG TIN!!!

Cậu điên cuồng hét lên, nước mắt nhạt nhòa , trái tim như thể bị xé nát. Hai cánh tay cố với tới phía trước, móng tay cắm xuống nền đất cứng rắn không chịu nổi mà bật máu. Nhưng mặc kệ tất cả...cậu không tin vào những lời nói đó.

Không bao giờ tin!

-Em...không phải người tôi yêu!

Anh buông câu nói cuối cùng và quay đi.Không muốn tiếp tục nhìn những thứ trước mắt. Trái tim...đau...

-KHÔNG!!! EM KHÔNG CẦN HYUNG YÊU EM !!! KHÔNG CẦN!!! ĐỪNG ĐI!! LÀM ƠN ĐỪNG ĐI!!!

Tiếng hét như muốn phá vỡ thanh quản của cậu, đôi mắt nhòa đi vì nước mắt, cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi những tên đàn ông đang kiềm giữ mình. Cậu muốn nắm lấy bàn tay của anh, muốn nắm lấy hơi thở lạnh giá đó. Không thể để vuột mất....không thể...

-KHÔNG PHẢI ANH NÓI EM HÃY ĐẾN NƠI CÓ HẠNH PHÚC SAO?? VÌ SAO LẠI VỨT BỎ EM???

Bước chân của Yunho chợt dừng lại...

Tách!

Một giọt nước rơi xuống nền đá lạnh lẽo ....

Phải! Em hãy đến nơi có hạnh phúc!

Những bước chân nặng nề lại tiếp tục, dáng người quen thuộc dần biến mất. Jae Joong đau đớn , cuống loạn hét lên:

-YUNHOOO!! KHÔNGGGG!!! YUNHOOOO!!!!

Tiếng thét thảm thiết và thê lương vang vọng khắp không gian. Nước mắt hòa cùng máu lan tràn khắp nơi, bao trùm khoảng không là tiếng gào khóc đau đớn và quặn thắt.

Bi thương và thống khổ!!

Thế giới của ta...đã hoàn toàn sụp đổ!

-Cho nổ đi!!

-Cậu chủ??

-CHO NỔ NGAY ĐI!!

Yunho hét lên, đôi mắt tràn ngập điên cuồng cùng đau đớn.Yoochun sững người rồi nhanh chóng tìm tới cái công tắc kích nổ trong túi.

Bấm nút!

BÙM!!!! BÙM!!!

Trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh, mọi thứ đã sụp đổ, tất cả chỉ còn lại ngọn lửa hung tàn và tàn khốc đó. Nó thiêu cháy mọi thứ, giết chết mọi thứ...phá hủy toàn bộ thế giới của anh.

Không! Kẻ làm cho thế giới sụp đổ không phải là ngọn lửa đó.Mà chính là anh...chính anh đã giết chết thế giới của mình.

Hãy đến nơi có hạnh phúc...

Một nơi mà không có anh!

Tách!! Tách!!

Vết máu kéo dài trên đất, một thân hình xiêu vẹo bước đi. Mỗi bước chân của người đó lại kéo theo một vệt máu dài trên đất. Màn đêm bao phủ khắp nơi, chỉ có ánh lửa leo lắt rọi sáng gương mặt người đó, gương mặt bê bết máu như chính cái thân xác tàn tạ , rách nát đang cố gắng tóm lấy sự sống mong manh.

Phải!

Nhất định phải sống!!

Nhất định...

End part 1

Part 2_My world

Ba năm sau:

-Cậu chủ! Hôm nay chúng ta có cuộc họp tạiSolePlaza!

Yoochun vừa thông báo lịch trình tiếp theo vừa đưa cho Yunho một chiếc khăn thấm mồ hôi.

-Tôi biết rồi!

Sau hai tiếng chơi thể thao, anh cảm thấy cơ thể mình không thể chống đỡ được nữa. Các tế bào và dây thần kinh đang run rẩy , kêu gào anh không nên tiếp tục hành hạ bản thân như vậy.

-Cậu chủ! Cậu ổn chứ?

Yoochun nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Yunho mà cảm thấy lo lắng.Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

-Tôi không sao! Đừng để cha tôi biết!

Anh mỉm cười nhẹ và đứng dậy, bước vào phòng thay đồ, chuẩn bị trở về công ty.

Yoochun đứng nhìn theo , ánh mắt anh nhuốm màu ảm đạm. Từ ngày đó, cậu chủ chưa lúc nào ngừng làm những việc có hại cho bản thân. Nhưng dù có làm gì thì ông chủ vẫn sẽ kéo cậu chủ từ tay diêm vương trở về, ông chủ không bao giờ buông tha ....Dù cậu Jae Joong đã chết!

Không bao giờ...có thể thoát được!

/-Con nghĩ mình đã làm gì?

-Không gì cả! Con thấy chướng mắt với nó!

ROẠT!

Mọi thứ trên bàn bị hất đổ, giấy tờ bay tung tóe ra khắp sàn. Nhưng người con trai vẫn cứ bình thản đứng một chỗ, ánh mắt trống rỗng cúi nhìn khoảng không gian lạc lõng xung quanh mình. Anh ta không phải đang sống, anh ta đã chết rồi, bây giờ chỉ còn thân xác đang tồn tại mà thôi.

Phải! Anh không phải đang sống....mà là đang tồn tại!

-Con điên sao? Không có trái tim của nó con nghĩ mình sẽ trụ được trong bao lâu??

Ông Jung giận giữ hét lớn. Phải rất khó khăn ông mới tìm được trái tim thích hợp để cho con trai mình có thể thay , vậy mà nó lại vứt bỏ cơ hội sống của chính mình. Thật ngu ngốc!

-Con ...không cần!

Yunho mỉm cười , anh cúi đầu chào cha mình rồi chậm rãi bước tới cửa. Anh không muốn tiếp tục nói nữa, mọi chuyện nên chấm dứt ở đây.

-Yunho!

Chợt ông Jung cất tiếng gọi. Anh dừng bước, bàn tay đặt lên tay nắm cửa.

-Con...không phải con yêu...Jae Joong sao?

Yêu ư?

Không đâu...không phải đâu!

-Không! Con không yêu Jae Joong!

Cạch!

Khép cánh cửa lại sau lưng, anh chậm rãi bước đi trên dãy hành lang dài. Bóng hình cô độc trải dài , tiếng bước chân đều đều vang vọng...Chợt, một giọt nước lại rơi.../

Từng cơn gió lạnh cuốn lấy mọi thứ, tiếng rì rào của hàng cây ven đường, tiếng côn trùng kêu rả rich, màn đêm buông xuống, phủ một màu đen u ám cho sông Hàn. Trên mặt nước, lấp loáng ảo ảnh phản chiếu của ánh trăng. Ánh sáng nhập nhoạng hắt lên , phản chiếu một bóng người đứng bất động. Người đó...đã đứng đó hàng tiếng đồng hồ.

-Này! Đi tìm vài em đi chúng mày!

-Hay đấy! Tới hộp đêm nhé!!

-Được! Được!!

Hahaha!!

Trong màn đêm lạnh lẽo , một nhóm thanh niên cười nói ngả ngớn xuất hiện. Chúng vừa đi vừa nói chuyện, lời lẽ dung tục và dâm đãng, tiếng cười khả ố phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

-Này, này!!

Một tên hình như phát hiện ra gì đó, chợt kéo mấy tên khác lại, mắt hắn sáng rực như thể tìm thấy một thứ gì vô cùng hay ho.

-Sao thế??_Mấy tên khác hào hứng đứng lại.

-Nhìn kìa!

Hắn hất mặt về phía trước, bọn bạn nhìn theo, sau đó mắt tên nào cũng sáng ngời đầy thích thú.

Hiện vào trong mắt chúng giờ đây là một người 'con gái' có mái tóc bạch kim dài tới ngang lưng đang đứng một mình bên bờ sông. 'Cô gái' đó có thân hình không tệ, dong dỏng cao và mảnh khảnh, không những thế mái tóc bạch kim mềm mại cứ luôn bay phất phơ trong gió.

Là một mỹ nhân!

Chúng nghĩ như vậy và đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay vớ bẫm rồi!

-Này cô em! Đi chơi với bọn anh không??

Bọn chúng tiếng tới gần ' cô gái' đó. Chỉ nhìn nghiêng một bên cũng đã có thể thấy chiếc mũi cao và làn da trắng nhợt nhạt của 'cô gái'.Nhưng vì mái tóc dài của 'cô' che mất nửa khuôn mặt mà chúng cũng chỉ có thể thấy như vậy.

-Này em, đi cùng bọn anh đi!

Nghĩ rằng người đẹp lạnh lùng , một tên tiến tới chạm lên vai của ' cô gái'.

Người đó từ từ quay lại nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên:

-Cút!

Hắn trợn trừng mắt, vẻ mặt sợ hãi như thể thấy quỷ, run lẩy bẩy ngã xuống đất. Hắn bò trở lại chỗ đám bạn , thở dốc nói:

-Chạy...chạy chúng mày ơi!!!

-Sao?? Sao thế??

Mấy tên khác không hiểu gì chỉ giữ hắn lại, làm gì mà như gặp ma vậy??

-Chạy đi! Chạy...chạy mau!!!

Hắn bỏ chạy , mấy tên khác thấy vậy cũng đuổi theo, nhiều tên cón tỏ vẻ tiếc nuối mà ngoái nhìn lại.

Người đó vẫn đứng bất động, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ. Chợt một cơn gió lớn thổi qua, mái tóc dài rũ xuống bên mặt của người đó bị thổi tung, dưới ánh trăng lạnh lẽo, gương mặt của người đó chợt hiện ra.

Một nửa gương mặt bên phải....đã không còn nguyên vẹn!

.......

-Về rồi sao??

Junsu vừa cặm cụi ghi chép một cái gì đó vừa ngước mắt nhìn người vừa bước vào. Đi lâu thật!

-Uhm!

Người đó lặng lẽ đóng cửa rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. Mái tóc dài che khuất gương mặt , chỉ có thể nhận thấy người đó đang nhìn thẳng phía trước.

-Có đói không? Tôi nấu cái gì nhé??

Junsu buông bút xuống, rời ghế đến bên cạnh người đó.Hình như tâm trạng không được tốt lắm.

-Không cần đầu!

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, có vẻ như cậu ta đang rất mệt mỏi.Đi lang thang cả ngày như thế, không mệt mới lạ.

-Jae Joong à!

Junsu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, một nụ cười nhẹ khẽ nở ra.Jae Joong vẫn chỉ ngồi yên không lên tiếng. Chợt Junsu đưa tay lên cao, vén ra mái tóc dài mềm mại của cậu.....

-Có bị ai trông thấy không??

Chạm nhẹ lên phần gương mặt bị hủy hoại của Jae Joong, Junsu bình thản hỏi.Phần gương mặt này không phải không thể phẫu thuật nhưng là Jae Joong không muốn, cậu muốn giữ lại nó.

-Có!

Đáp lại một cách lạnh lùng, dường như đó chẳng phải việc liên quan tới cậu. Nếu đã muốn giữ lại vết thương này thì cậu còn sợ gì người khác nhìn thấy . Sau đêm đó, mọi thứ đã có thể hoàn toàn biến mất nhưng cậu muốn giữ lại gương mặt xấu xí này, vết bỏng đó cũng giống như vết thương trong trái tim...Không bao giờ có thể biến mất và cậu cũng không muốn nó biến mất!

-Bao giờ cậu sẽ thực hiện điều đó?

Junsu có hơi ngập ngừng nhưng cũng mở miệng chậm rãi hỏi.Dù sao cũng không thể tránh được, nên thẳng thắn vẫn tốt hơn.

-Sẽ nhanh thôi!

Trả lời Junsu, rồi cậu lại chìm vào sự ảm đạm vốn có của mình, lặng yên nhìn về phía trước.Junsu cũng không nói gì nữa, quay người lại dựa vào ghế, khẽ khép lại hai mắt. Chợt những kí ức của ba năm trước lại hiện ra trong đầu...ngày đó...

____-Flash back____

(- Bác sĩ!Anh mau trở về!)

-Không đâu! Hôm nay tôi không trực nữa!

Cạch!

Nhăn Nhó cúp điện thoại, Junsu ngó nghiêng xung quanh. Đúng thật là ngược đãi quá đáng, đôi lúc cũng muốn rũ bỏ cái khả năng thiên phú này quá đi.

-Đi đâu bây giờ??

Ư...ư..~~

CỘP!!

-Gì vậy?

Đang thơ thẩn suy nghĩ tiếp đến nên đi đâu chơi, chợt Junsu nghe thấy có tiếng động ở đồng lau phía trước mặt.

-Không phải chứ?? Đừng nói có ma nha!

Nhìn chằm chằm vào bụi lau, Junsu khẽ lẩm bẩm.Không phải y sợ ma, một người suốt ngày loanh quanh với máu me và những cái xác như y thì còn biết gì là sợ. Bất quá chỉ là , y không nghĩ đi tới tận đây cũng sẽ không được buông tha.

Cứu...ư...~~

-Có tiếng kêu??

Cẩn thận bước tới nơi phát ra tiếng động, Junsu vén những bụi lau dài ra, dò dẫm cầm chiếc đèn pin nhỏ soi xung quanh.

-Này! Có ai không??

Cứu...

-Hướng kia rồi!!

Y cầm đèn và rọi tới chỗ bụi lau thưa thớt bên phải. Nheo mắt lại để nhìn cho rõ, y thấy...

-Này...cậu gì ơi???

Vội vã chạy lại bên cạnh thân xác nhuốm đầy máu me đang nằm bất động, y hoảng hốt kiểm tra hơi thở và mạch của người đó.

-Vẫn còn thở!

Khẽ thở hắt ra, người nay vẫn còn sống dù thực sự sinh mệnh vốn còn rất mỏng manh.Nhưng chỉ cần còn một hơi thở thì y nhất định sẽ cứu được.

....

-Cậu ta....!

Nhìn những gì trước mắt, y cảm thấy có chút bàng hoàng. Nhìn chằm chằm thân xác bất động nằm trên giường, y dường như không thể tin được... Người này...sao có thể vẫn sống??

Một thân nhuốm đầy máu me, khắp người đều là vết bỏng, một bên chân bị dập nát.Thậm chí gương mặt của cậu ta còn bị hủy hoại thật kinh khủng và những tổn thương ở bên trong đang chảy máu.Với người bình thường sao có thể vẫn có thể sống.

Y cẩn thận định chạm vào bàn tay bị bỏng nặng của cậu ta...chợt...BỘP!!!

-Cậu...cậu...!

Y sững người, cánh tay bị bàn tay nhuốm máu của cậu ta tóm lấy.

-Cứ...cứu..là..làm ơn!

Cậu ta hé mở mắt, đôi mắt nhuốm đỏ một màu, máu từ khóe mắt chảy xuống. Giống như cậu ta...đang khóc vậy!

-Cậu...vì sao lại có ý chí mạnh mẽ như vậy??

Y không tin vào mắt mình, người này đã chết đến 90% rồi, cơ thể tàn tạ và nhiều chỗ bị bỏng, dập nát.Không những thế máu còn không ngừng chảy...Vậy mà...vậy mà cậu ta vẫn sống, thậm chí còn có thể mở miệng nói.

-Sống...tôi..nhất...định..phải sống!

Người con trai cố gắng thều thào, máu từ miệng cậu ta tuôn ra thấm ướt tấm ga giường màu trắng. Bàn tay nắm lấy tay y cũng lỏng dần và rồi buông thõng xuống...

-Cậu...!

Nhìn những giọt máu chảy từ khóe mắt cậu ta rồi nhìn tới vết máu trên tay mình, lần đầu tiên ...Y muốn cứu sống một người tới như vậy!

-Tôi nhất định sẽ giúp cậu sống!

...

-Tháo băng ra nhé! Cẩn thận đừng vội mở mắt, sẽ hơi chói một tý!

Junsu cẩn thận gỡ bỏ những tấm băng trắng bao xung quanh đầu của người đó xuống. Cẩn thận từng chút một.

Khi tấm băng cuối cùng được gỡ bỏ, người đó khẽ động đậy mắt, không quen với ánh sáng nên người đó hơi run rẩy, mắt có lẽ cũng cảm thấy hơi đau.

-Còn một vết thương bên má phải. Nếu như cậu muốn tôi sẽ làm cho nó biến mất!

-Tôi...tôi muốn nhìn mình!

Sau khi được khâu lại thanh quản, giọng nói có chút không giống như ban đầu lắm nhưng vẫn rất dễ nghe.Y cũng không hiểu vì sao thanh quản của cậu ta lại ra nông nỗi đó.

-Được! Gương đây!

Mang một chiếc gương lại cho cậu ta.Lần đầu tiên từ đêm đó, người này mới có thể mở mắt.

Jae Joong nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ đã trở thành thứ gì thế này. Từ từ đưa bàn tay bị băng trắng của mình lên, chạm nhẹ vào vết bỏng nơi má phải, cơ thể cậu không kiềm được mà run rẩy.

-Jae Joong! Đừng xúc động, sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu.

Vội vàng bỏ tấm gương xuống và đỡ lấy cậu.Y lo lắng nhìn Jae Joong, cậu có vẻ như lại nhớ tới đêm hôm đó.

-Tôi sẽ phẩu thuật để bỏ nó đi! Đừng sợ, sẽ không sao đâu!

Cố gắng trấn an để Jae Joong không run nữa, y nghĩ có lẽ cậu đang thấy kinh hãi chính gương mặt của mình. Phải, có một gương mặt đẹp như vậy mà bị hủy hoại thì thật sự mấy ai chịu đựng được.Y biết vậy vì vết bỏng chiếm ¼ gương mặt, nếu như bỏ nó đi thì sẽ thấy gương mặt của Jae Joong sẽ vô cùng hoàn hảo và tuyệt mĩ.

-Không...đừng! Tôi không muốn bỏ nó đi!

-Sao cơ?

Nghĩ rằng mình nghe nhầm, y nhíu mày nhìn cậu.

-Tôi muốn giữ lại gương mặt này!

Jae Joong nắm lấy tay y, ánh mắt thật kiên định và quả quyết. Y ngỡ ngàng trước quyết định của cậu, giữ lại một gương mặt như thế này để làm gì?? Y đã quá quen với những hình ảnh này nên không hề cảm thấy khó chịu hay sợ hãi nhưng để những người khác nhìn thấy , không ngại mà dọa họ chạy ư?

-Nhưng..._Định nói gì đó nhưng nhìn gương mặt ủ rũ và thê lương của Jae Joong, y lại thôi. Có lẽ cậu có lý do riêng, ai mà chẳng có những bí mật của riêng mình, nếu Jae Joong không muốn nói, vậy y cũng sẽ không hỏi.

-Tôi hiểu rồi!

...

-Junsu! Sao tóc tôi lại như vậy??

Jae Joong nhìn vào trong gương, không tin những gì mình đang nhìn thấy.Mái tóc đen mượt của cậu...sao lại??

-Cái này...là do trong lúc điều trị! Vì cậu phải dùng quá nhiều thuốc và hóa chất nên tế bào bị biến đổi, tóc trở thành màu trắng.

Junsu cẩn thận giải thích, để giữ được mạng sống của cậu , y phải dùng hết tất cả những gì có thể. Lẽ dĩ nhiên, không thể không có tác dụng phụ.

-Vậy à?

Jae Joong khẽ gật đầu, ánh mắt ảm đạm khẽ cúi xuống, chậm rãi đi tới gần cửa sổ, lặng lẽ đứng.

Junsu nhìn vậy cũng không biết nói gì hơn. Y không phải là Jae Joong, y không hiểu được nỗi đau trong trái tim cậu , cũng chẳng thể an ủi, vì y không thích những lời lẽ sáo rỗng, những điều đó chẳng có ích gì cả.

Từ ngày có thể đi lại và sinh hoạt bình thường, Jae Joong chưa bao giờ cười...

Cậu ấy...đã đánh mất điều gì sao?

-Junsu à!

Đang miên man suy nghĩ, chợt Jae Joong cất tiếng gọi, y nhanh lấy lại tinh thần và bước lại.

-Sao vậy??

-Tôi...tôi muốn trở về nơi tôi có được hạnh phúc!

Nơi...em có được hạnh phúc!

Nơi đó...

___End Flash back____

End part 2

Part 3_You are not my lover

"Ngày hôm nay, trên thị trường chứng khoán, cổ phiếu của tập đoàn Juniel đã bị giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sự. Nếu tình hình không đươc giải quyết, tập đoàn Juniel rất có khả năng đứng trước nguy cơ phá sản"

Phụt!

-Sắp phá sản?

Junsu quay lại nhìn người vừa tắt ti vi. Có vẻ như càng ngày y càng phải ngạc nhiên trước khả năng và con người của cậu ta. Chỉ trong vòng 10 ngày, cậu ta khiến cho một tập đoàn lớn nhất Hàn quốc đứng trước bờ vực hủy diệt.

Qủa nhiên...sự hận thù rất nặng nề!

-Ngày mai....tập đoàn đó sẽ chỉ còn là quá khứ!

Jae Joong bình thản lật dở tờ báo mới ra sáng nay, ánh mắt ảm đạm không có chút cảm xúc. Mái tóc dài phủ đi bên gương mặt đi hủy hoại của cậu, nét âm trầm và lạnh lẽo lại càng tỏa ra mạnh mẽ.

Giống như những gì Junsu nói về cậu. ....

Một ác quỷ lạnh lẽo tới từ địa ngục!

-Vậy...cậu hận người đó tới vậy sao?

Junsu liếc nhìn Jae Joong, y biết mỗi khi nhắc tới kẻ đã hại cậu thì gương mặt Jae Joong sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Nhưng ngày đó sắp tới...y cũng muốn biết .

Jae Joong trầm ngâm nhìn tờ báo rồi chậm rãi ngước nhìn y. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng:

-Không! Tôi không hận người đó!

Dứt lời, Jae Joong đặt tờ báo xuống và đứng dậy, trở lại phòng ngủ của mình, bỏ lại Junsu với vẻ mặt cùng ánh nhìn tràn đầy khó hiểu.

-Không hận ư? Sao có thể??

......

-Khụ!! Khụ!!!

Yunho ho rũ rượi, anh gập người lại, lồng ngực đau buốt vì bị co thắt . Từng hơi thở trở nên khó khăn hơn, gương mặt anh trở nên trắng bệch, toàn thân khẽ run lên. Sắp đến lúc rồi...

-Cậu chủ!

Yoochun lo lắng đỡ lấy anh, cậu ta đưa cho Yunho mấy viên thuốc và một cốc nước. Sau khi uống vào thì cơn ho đã bị đầy lùi, Yunho mệt mỏi nằm xuống giường, ánh mắt đỏ hoe ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

-Công ty sao rồi?

Cất tiếng hỏi Yoochun, giọng nói anh khàn đi và trầm hơn rất nhiều.Gương mặt mệt mỏi và tiều tụy khiến anh trở nên thật thảm hại.Có lẽ là báo ứng chăng? Cái giá cho việc anh đã hủy hoại cả thế giới, đã giết chết một bầu trời!

-Rất tệ! Ông chủ đang cực kì tức giận!

Yoochun cúi đầu, nhẹ giọng trả lời. Chuyện ngày hôm nay , có lẽ cũng đã được dự đoán trước , nhân quả là lẽ thường mà.

-Vậy sao?

Anh khẽ cười, ánh mắt mơ hồ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Yunho không cảm thấy buồn hay tiếc nuối mà chỉ cảm thấy một niềm vui sướng ấp ủ trong tim đang trỗi dậy. Phải! Anh đang hạnh phúc, vì sao ư? Vì anh sắp được giải thoát!

Giải thoát bởi điều gì?

Thoát khỏi sự kiềm cặp và cố chấp của người cha độc đoán và tàn nhẫn.

Thoát khỏi sự đau đớn dày vò và gặm nhắm qua từng giờ, từng ngày.

Thoát khỏi cuộc sống như một con rối vô tri...

Và...trên mọi thứ!

Anh muốn được trở lại thế giới của mình!

Thế giới thuộc về anh...

-Cũng đến lúc rồi!

Khẽ thì thầm nho nhỏ, Yunho rơi vào giấc ngủ sâu nhờ thuốc an thần. Yoochun lặng lẽ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh rồi cậu ta cũng bước ra ngoài.

-Tôi hi vọng, cậu được sống! Cậu chủ ạ!

Cạch!

Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, Yoochun bước từng bước dài trên hành lang, tiếng 'cộp,cộp' của gót giầy vang vọng. Hành lang dài và đen tối dần nuốt gọn dáng hình người con trai ấy vào trong bóng tối u ám của nó. Mọi thứ sắp kết thúc rồi!

.....

-ĐI ĐIỀU TRA KẺ ĐỨNG ĐẰNG SAU VIỆC NÀY CHO TA!!!

Ông Jung điên cuồng hét lớn, trên bàn giấy tờ bay loạn xạ. Thật không thể tin, chỉ trong 10 ngày từ một ông chủ lớn nhất , giờ đây ông ta đã sắp hoàn toàn trắng tay. Rút cục là kẻ nào??Kẻ nào làm chuyện này??

-Ông chủ ! Chúng tôi đi ngay!

Hai tên đàn em sợ hãi cúi đầu và chạy nhanh ra cửa, nhưng khi chúng vừa mở cửa...một vật thể to lớn bay nhanh tới....

-Cái gì vậy??

Hai tên đàn em ép sát vào tường nhìn cái thứ vừa lao về phía mình. Đó...không phải là Yang sao?? Hắn là vệ sĩ canh cửa...sao lại...

-ĐỨA NÀO DÁM..._Ông Jung trợn trừng mắt quát lớn, dám xông vào nơi đây ,đúng là gan to bằng trời mà.

-Xin chào! Đã lâu không gặp......!

Cả ba người trong phòng trợn trừng mắt nhìn người vừa xuất hiện ở cửa. Một người có thân hình mảnh khảnh, phủ toàn bộ một màu đen , chiếc áo khoác ngoài dài tới ngang bắp đùi có mũ trùm che đi khuôn mặt của hắn ta. Ba người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau...không hiểu kẻ này là ai?

-Mày là ai??_Ông Jung trừng mắt quát.

Người đó chỉ khẽ cười, chậm rãi bước vào phòng rồi lại từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng ngoài ướt máu ra....Dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn, dáng hình người đó hiện ra rõ rệt.

Một gương mặt nhỏ nhắn, một làn da nhợt nhạt và gần như trong suốt, một mái tóc bạch kim dài rũ xuống mặt và vai. Đặc biệt...chính là đôi mắt! Không, chỉ là một bên mắt trái, ánh mắt lạnh lẽo và hằn lên sự cuồng nộ tột đỉnh.Ông Jung cảm giác như thể mình nếu tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó thì sẽ bị cắn nuốt tới chết mất nên ông vội vàng hướng mắt tới nơi khác.Khục khặc vài tiếng để lấy lại tinh thần.

-Mày là kẻ nào?

Hai tên đàn em sau lưng lớn tiếng nói, chúng đã rút súng ra để thủ thế.

-Ai ư? Cha à! Người không phải đã quên con rồi chứ?

Jae Joong cười lạnh , cậu chậm rãi bước tới gần ông Jung.

-Mày...Jae Joong?? Không phải mày đã bị Yunho giết rồi sao??

Ông Jung sợ hãi ngã quỵ, ngày đó khi ông cho người đi điều tra thì kết quả là đứa con nuôi này đã chết tan xác trong cái nhà kho đó. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?? Không thể nào!

-Cha à! Nhưng thứ mà ông không ngờ tới, còn rất nhiều!

Cậu bình thản đáp, vẻ mặt lãnh khốc tràn đầy sát ý.

-Mày quay về đây để trả thù Yunho ư?

Ông ta gằn giọng, ánh mắt hằn những tia máu nhìn Jae Joong.

-Phải! Tôi trở về để trả thù nhưng không phải là Yunho!

-Vậy mày...trả thù ai?

-Điều đó còn không quá rõ ràng sao?

-Ý mày...nhưng tao đã cưu mang mày, đã cho mày ăn cho mày học, cho mày một cuộc sống đầy đủ._Ông ta có chút run rẩy, cố gắng hét lớn để lấn át. Kẻ trước mặt ông ta giờ không còn là đứa trẻ ngây thơ năm đó nữa, mà giờ nó giống một tử thần hơn.

-Phải! Nuôi lớn để rồi giết tôi như một con thú thảm hại, có đúng vậy không?

Cậu vẫn cứ bình thản nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta.

-Chuyện đó...chuyện đó...Nhưng Yunho cần trái tim đó, mày không phải rất yêu thương Yunho sao?

-Nhầm rồi! Không phải vì Yunho, ông làm là vì ông.Ông chưa bao giờ nghĩ cho anh ấy, ông chỉ ép buộc và kiềm giữ anh ấy bởi những luật lệ hà khắc và vô vị của mình.Ông chỉ muốn làm cho cuộc đời của mình hoàn hảo mà thôi. Nếu anh ấy không phải là đứa con độc nhất của ông thì có lẽ ông cũng chẳng ngần ngại mà vứt bỏ.

Jae Joong cười lạnh, giọng nói nhuốm màu phẫn nộ và cả sự khinh bỉ.

Ông Jung tức giận siết chặt hai bàn tay, bao nhiêu năm qua ông ta đã ra sức che giấu , chèn ép điều đó trong trái tim mình .Vậy mà ngày hôm nay lại bị một thằng nhóc vạch trần.

Phải! Có một đứa con yếu ớt như Yunho là một vết nhơ trong cuộc đời của ông ta. Ông ta là ai chứ? Là người kế thừa gia tộc Jung hùng mạnh , là người đã đưa Jung gia lên một đỉnh cao chói lọi, ông ta sẽ là hoàn hảo...nếu như...

Không có một đứa con như Yunho!

-Dù mày có nói gì, thì ta vẫn vì sinh mạng của Yunho mà thôi._Ông ta cười nhẹ, con mắt giảo hoạt liếc nhìn hai tên đàn em , ra lệnh lại gần.

-Anh ấy...không phải đang sống! Mà là đang tồn tại, tôi sẽ không để chuyện này tiếp tục nữa!

Cậu mỉm cười chua chát, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Đêm nay ,cậu sẽ kết thúc mọi thứ...toàn bộ mọi thứ!

-GIẾT NÓ CHO TA!!!

......

-Tại sao gió lại to như vậy??

Yunho chậm rãi mở cửa sổ. Từng cơn gió dữ dội quất vào mặt anh đau rát, mọi giấy tờ trong phòng bay tứ tung, rèm cửa sổ cũng tung bay phất phới như thể muốn bung ra, những cành cây đập vào cửa kính dữ dội, thỉnh thoảng một vài tia chớp lại nhá sáng trên bầu trời.

-Sắp bão sao?

ĐÙNG!!!

Một tia sấm chớp đánh mạnh xé rách bầu trời đêm, Yunho cảm thấy có gì đó bất ổn, cái lạnh ở sau gáy làm anh bồn chồn. Dường như...có ai đó...

ĐÙNG!! ĐÙNG!!

Sấm chớp nhá lên từng hồi, trong căn phòng tối u ám, Yunho sững người nhìn phía trước....Sau ánh chớp vừa rồi, anh nhìn thấy sau lưng mình...một hình người.

-Ai vậy??

Chớp điện nhá từng đợt, ánh sáng nhập nhèm lúc sáng lúc tối. Bóng người mờ ảo phía trước cũng ẩn hiện từng hồi.Yunho lần mò tới cái công tắc đèn, cố gắng chạm vào nó.

Tách!

Đèn sáng, Yunho thở hắt ra rồi từ từ đứng thẳng dậy...

-A~~

Trợn mắt nhìn và hét lớn, anh sợ hãi khi cái bóng người lúc ẩn lúc hiện giờ đã ở sát mặt mình. Cẩn thận nhìn kĩ , anh nhận ra đó là một người...là một cậu thanh niên với mái tóc dài màu trắng.

-Cậu...là ai?

Vuốt ngực để làm xuôi đi sự khó chịu ở ngực, Yunho nheo mắt nhìn người đó. Anh biết chắc cậu ta vào đây không phải để ăn trộm nhưng cũng không biết lý do mà cậu ta tới đây.

Người con trai đó không trả lời, gương mặt lấp sau mái tóc dài toát lên vẻ bi thương, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn bàn, Yunho thấy đôi mắt của người đó...Sao lại xót xa tới vậy??

-Cậu..._Giật mình khi nhìn thấy bàn tay của cậu ta giơ lên rồi nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình, Yunho như chết trân tại chỗ. Cảm giác này....

/-Hyung! Mặt lại hóp vào rồi!

Cậu áp hai tay lên gương mặt anh, cái miệng nhỏ khẽ chu lên.

-Jae Joong à!

Anh phì cười, bàn tay đưa lên cao, chạm lấy bàn tay đang đặt trên má mình. Tay của cậu rất ấm, ít ra thì là như vậy khi so với anh.

-Hyung à! Đừng rời xa em nhé!

Cậu mỉm cười, đôi mắt sáng bừng sự hạnh phúc. Gương mặt xinh đẹp như hòa với ánh nắng, tỏa sáng lấp lánh, Yunho ngây ngốc ngắm nhìn người trước mặt....Cứ như vậy mà gật đầu!/

-Vì sao?

Khóe miệng của người đó khẽ mấp máy, bàn tay gầy guộc chạm lên gương mặt nhợt nhạt của anh. Tại sao lại vẫn đau khổ như vậy??

-Jae...Jae Joong?? Là em sao??

Anh run rẩy nói, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Không thể nào, năm đó...không phải là...

-Sao? Thất vọng khi thấy em ở đây sao?Anh đang thấy bàng hoàng vì sao ngày đó em lại không chết trong biển lửa đó ư?

Jae Joong nhếch miệng cười, giọng nói chứa đựng sự đau đớn đên tột cùng.Ngày đó, vì sao lại làm như thế??

Yunho đờ đẫn nhìn Jae Joong, các tế bào trong cơ thể như thể tê liệt, anh cố gắng bám láy tấm rèm cửa đằng sau lưng nếu không sẽ ngã quỵ mất. Đây là sự thật sao?? Không...không thể nào!!

-Em...trở lại vì muốn trả thù tôi sao??

Cố gắng nặn ra một nụ cười đểu giả nhất có thể, anh ngước nhìn cậu. Ngày đó...vì sao...??

ĐÙNG!! ĐÙNG!!!

Tiếng sấm chớp giật liên hồi, phản chiếu gương mặt người đối diện. Yunho sững sờ khi nhìn gương mặt của Jae Joong hiện ra trong mắt...Gương mặt xinh đẹp ngày nào...

-Vết bỏng này là từ đêm đó, Yunho à!

Cậu mỉm cười, bàn tay giơ lên, vén phần tóc mai dài qua một bên, toàn bộ gương mặt hiện ra rõ ràng...

......

-Cậu chủ!!

Yoochun thở dốc , gương mặt anh tràn đầy vẻ kinh hoàng. Ông chủ đã bị giết chết , khi anh chạy tới đây thì những người vệ sĩ canh cửa cũng đã không còn ai sống sót. Là kẻ nào dám??

-Dừng lại!

Đang chạy trên cầu thang, chợt có một tiếng người vang lên.Anh từ từ ngước lên, từ trong bong tối, một người từ từ xuất hiện.

-Cậu là ai?

-Đừng làm phiền họ!

Người đó khẽ mỉm cười, gương mặt ẩn trong bong tối. Giọng nói mềm nhẹ, dễ nghe vang vọng ơ nơi hành lang vắng vẻ. Yoochun khẽ nhíu mày, chậm rãi tới gần hơn.

-Cảm phiền, cậu có thể nói rõ hơn không??

Người đó nhẹ gật đầu, khóe miệng lại nhếch lên.

.......

-Em chắc hận tôi lắm nhỉ??

Yunho thả mình xuống ghế, ra vẻ bất cần để nói chuyện. Cho tới bây giờ, anh vẫn cứ muốn ôm một mình nỗi đau đó .

-Vì sao lại làm như thế??

Jae Joong đứng sau lưng anh khẽ hỏi, ánh mắt cậu trầm xuống, gương mặt lạnh lẽo tới đáng sợ.

-Chẳng vì sao hết, là tôi muốn như vậy. Cậu chỉ là một...món đò chơi, tôi lúc nào chẳng có thể vứt bỏ.

Miệng cứ tiếp tục tuôn ra những lời lẽ khó nghe nhưng lòng lại đau như cắt.Anh cố gắng kiềm chế, níu giữ những giọt nước mắt đang đong đầy nơi khóe mắt.

-Ngốc nghếch!!

Yunho giật mình khi có một vòng tay choàng qua vai ,ôm lấy anh, mái tóc bạch kim dài rũ xuống...

-Anh nghĩ nói những lời vớ vẩn đó thì em sẽ tin sao?? Yunho! Đừng che giấu nữa, anh không thấy mệt mỏi sao?? Lần cuối cùng, hãy thành thật với em đi!

Jae Joong thì thầm bên tai anh, tiếng nói đã trầm hơn năm xưa, vòng tay của cậu cũng đã lạnh hơn rất nhiều .Đây là những gì anh mong muốn sao?

Không!

Không phải vậy!

-Anh...đã không thể bảo vệ em!

Một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay cậu, giọng anh run rẩy...chậm rãi nói...

-Anh không thể chống lại cha mình nhưng cũng không muốn em phải chịu đựng sự nhơ bẩn trong tâm hồn!

Cậu vẫn cứ lặng lẽ ôm lấy anh...

-Anh nghĩ mình đã điên mất rồi! Anh là một kẻ ích kỷ, anh muốn trong trái tim em chỉ có duy nhất hình bong anh, dù là hận ....thì hãy hận anh! Như vậy, em cũng vẫn nhớ tới anh! Hahaha!!

Yunho ngửa cổ cười vang, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Phải! Anh là một kẻ điên, anh hủy diệt thế giới của mình, anh chính là một thằng điên đấy! Anh không muốn ai chạm vào cậu, không muốn cậu sẽ mang trong mình oán hận và phẫn nộ với cha, vậy thì thà để chính anh phá hủy cậu, hãy để cậu hận anh.Như vậy, thì cậu vẫn sẽ là của anh...vẫn là thể giới mà chỉ có duy nhất anh sống mà thôi.

Thế gới...của riêng anh!

-Anh ...vì sao lại phải chịu đựng từng ấy năm? Thật ngốc!

Jae Joong chậm rãi đứng dậy, cậu tới trước mặt anh , nhẹ nhàng ngồi vào trong lòng anh. Hơi ấm này, đêm nào cậu cũng oơ thấy nó.

-Jae Joong!

Ôm lấy cậu trong tay, anh không chú ý vì sao chiếc áo sơ mi của cậu lại ướt như vậy. Chiếc áo sơ mi đen...rất thích hợp khi phải che giấu một thứ gì đó.

-Anh luôn tự gánh lấy những đau đớn, cố gắng khoác lên mình sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Nhưng...anh không thể che giấu ánh mắt mình.

......

-Như vậy...nghĩa là?

Yoochun trầm giọng hỏi người trước mặt. Khuôn mặt anh trắng bệch và thất thần, những gì anh vừa nghe...thật sự...

-Hãy để cho họ được giải thoát! Sự ràng buộc ở thế giới này chỉ làm cho số phận họ nghiệt ngã hơn thôi.

Junsu mỉm cười, ánh mắt đượm buồn ngắm nhìn những hạt mưa đang đập vào cửa kính.

Ngoài trời, mưa thật lớn!

....

-Em có hận anh không?

Yunho chạm nhẹ lên gương mặt đã không còn nguyên vẹn của Jae Joong, ánh mắt xót xa pha lẫn sự đau đớn. Ngày đó, anh nhớ, mình cũng đã đau tới mức tưởng rằng có thể chết luôn đi.Vậy mà, cha vẫn có thể níu kéo anh lại.

-Yunho! Em chưa bào giơ hận anh!

Jae Joong mỉm cười, cậu đút một tay vào túi áo. Mục đích để cậu có thể sống cho tới ngày hôm nay....

-Em tới đây chỉ để...giải thoát cho anh!

Phập!

Máu ...chậm rãi rơi tý tách trên nền nhà.Từng giọt, từng giọt, lặng lẽ rơi.

-Anh sẽ không phải chịu đau đớn nữa, sẽ không còn ai có thể trói buộc anh. Hãy tự dơ! Yunho à!

Cắm sâu con dao vào trong ngực Yunho, Jae Joong vừa cười vừa nói, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má. Cậu muốn anh hãy được tự do, thoát khỏi sự hành hạ của bệnh tật , thoát khỏi sự kiềm soát của cha...Một lần thôi, hãy tự do đi!

Yunho không hề bàng hoàng hay sững sờ, anh chỉ mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ giống như năm xưa, khi anh ở cùng với cậu. Một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện!

-Em...không phải người anh yêu! Em là cả thế giới của anh!

Yunho khẽ nói, máu từ khóe miệng rỉ ra.Máu chảy nhưng nước mắt đã ngừng rơi, như vậy là đủ rồi.Anh không cần tồn tại, anh muốn được sống. Sống trong thế giới của mình, anh muốn được tự do!

Hơi thở của Yunho yếu dần, vòng tay ôm cậu cũng lỏng dần. Anh gục đầu lên mái tóc mềm mại của Jae Joong, cơ thể tự giác buông lỏng....

Jae Joong nhìn cánh tay trên người mình trượt dầnvà buông thõng xuống. Cậu dựa người vào ngực anh, nước mắt sao vẫn rơi thật nhiều...

-Nói sai rồi! Phải là...em không chỉ là người anh yêu chứ?

Jae Joong cười, tiếng cười hòa cùng tiếng khóc. Cơn mưa ngoài kia sao vẫn thật dữ dội, để có thể chống chọi trong từng ấy năm, cậu cuối cùng cũng đã có thể làm được rồi.

Rút từ trong túi ra một chiếc lọ cậu mở nắp và ném nó lên giường.

ĐOÀNG!!!

Bắn một phát lên chiếc lọ đó, một màn lửa bùng lên, cuốn lấy những tấm rèm xa hoa, những chiếc gối mềm mại...rất nhanh nó đã lan ra cả căn phòng.

Tiếp tục dựa vào người Yunho, Jae Joong mỉm cười, ánh mắt mệt mỏi...

-Yunho à! Có biết, nơi em có thể có hạnh phúc là đâu không?

Chiếc áo sơ mi của cậu ướt sũng, từng dòng máu đỏ tươi chảy lan dần lên đùi rồi nhỏ giọt xuống sàn. Những tên vệ sĩ kia cũng không phải dễ dàng mà hạ được.

-Nơi em có dược hạnh phúc...chính là nơi nào có anh ở đó! Có biết không?

Cậu cảm thấy cơ thể mình thật mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, rất muốn ngủ.Có lẽ không nên để Yunho đợi quá lâu.

-Anh...không chỉ là người em yêu! Anh là nơi em có được hạnh phúc! Vì thế đừng bao giờ rời xa em!

Cạch!

Khẩu súng bị thả rơi trên sàn nhà, đám cháy to dữ dội, lửa liếm lấy mọi thứ. Cả căn phòng bừng sáng, tất cả đều dần dần sụp đổ...Trên chiếc ghế bành, hai thân người dựa dẫm vào nhau, yên bình say ngủ. Trên môi họ, một nụ cười mãn guyện hé nở.

Phải!

Anh và em...chúng ta đừng bao giờ rời xa nhau!

....

-Họ đã được tự do rồi!

Junsu mỉm cười, một gitoj nước mắt rơi vào miệng. Mặn chát! Y đang mừng cho họ nhưng cũng xót thương cho họ.Kết cục này...vẫn thật đau đớn.

-Đừng có vừa khóc vừa cười như thế!

Yoochun cầm khăn lau nước mắt cho y, khóe mắt anh cũng ướt đẫm, là mưa hay là nước mắt?

-Tôi mất một người bạn rồi!

Junsu buồn bã nói, hai hốc mắt y đã đỏ ửng lên rồi.

-Tôi đã mất cậu chủ mà mình yêu quý nhất!

Yoochun hướng mắt nhìn đám cháy, tiếng cười khẽ vang lên.

Hai người cùng lúc ngước nhìn nhau, rồi không ai nói gì lại quay mặt đi.

Nếu như đã có kết thúc vậy từ giờ sẽ là bắt đầu...

Một bắt đầu mới tươi sáng hơn chăng?

You are ...not my lover!

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro