Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

<Mình sẽ chết chỗ này sao?Cành cây này có thể chống đỡ được bao lâu?Không có nước, không có đồ ăn, toàn thân không còn chút sức lực nào, mình có thể kiên trì tới khi cứu hộ tới sao?>Jaejoong dựa vào ý thức nói.

<Lẽ nào đời mình tới đây là kết thúc sao?Không thể nhìn thấy cha mẹ, còn có các chị gái, còn có-Yunho, thực sự không cam lòng mà, nếu như có thể gặp lại Yunho, mình sẽ ôm chặt anh, nói cho anh biết mình còn thương anh cỡ nào, cầu xin anh đừng quay lại bên bạn gái của anh,Yunho, em không muốn mất anh>Thế nhưng , sẽ không có cơ hội cho cậu, cậu sắp chết rồi.

'' Jaejoong! Jaejoong!''Là tiếng của Yunho.

<Mình đang nằm mơ sao?Hay là mình đã chết?Bằng không làm sao nhìn thấy mặt Yunho, làm sao nghe đượcti ếng Yunho?''Jaejoong thật sự rất muốn ngủ, vì vậy cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

'' Jaejoong! Jaejoong!Đừng ngủ, mau tỉnh lại!Cảm tạ trời đất, anh rốt cuộc tìm được em''Tâm tình sắt đá như Yunho cũng không kịp được nước mắt chảy dài. Đã ba tiếng tìm kiếm, Yunho nếm được cảm giác mất người yêu đau khổ như thế nào, thế nhưng hắn không bỏ cuộc, hắn vẫn nghe tiếng Jaejoong đang kêu tên hắn, hắn tin tưởng Jaejoong vẫn còn sống, ba mẹ hắn cũng vì tai nạn giao thông mà chết đi, hắn quyết không để ông trời cướp người hắn yêu thương một lần nữa.

Cảm giác có người ôm mình vào lòng, Jaejoong chậm rãi mở mắt, suy yêu nói ra vài chữ:''Yunho. . .Thực sự. . .là anh sao?''

'' Jaejoong, là anh! Em cố gắng một chút, nghìn vạn lần xin em đừng có ngủ''

''Yunho, điện thoại anh cho em , rớt bể rồi, đó là vật duy nhất anh để lại cho em. . .''

'' Đứa ngốc,anh chỉ muốn cứu em, điện thoại có liên quan gì , chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ mua điện thoại cặp ''Yunho liên túc nói chuyện với Jaejoong, để cậu không ngủ, một bên đeo dây bảo hộ bên hông mình đeo cho Jaejoong.Khi xác định dây bảo hộ đã được buộc chặt , hắn liền ôm chặt Jaejoong, chỉ thị Changmin và HuynJoong đang ngồi trên trực thăng thu dây lên, đem cả hai lên trực thăng.

''Điện thoại cặp?Anh không phải đi cầu xin bạn gái tha lỗi rồi sao?''

''Em như vậy liền tin thật?Nghe rõ , anh không nói lại lần thứ hai đâu, anh Jung Yunho, chỉ có một Jung phu nhân người đó là Kim Jaejoong!Thế nhưng do Jung phu nhân ngốc ngốc không tin lời Jung Yunho nên hại Jung Yunho phải nói những lời tuyệt tình như thế''Yunho ôm thật chặt lấy Jaejoong, đem Jaejoong vào người hắn, lần này hắn sẽ không buông tay, vĩnh viễn!

Lần này ông trời cho cậu một cơ hội để sống, cậu sẽ không bỏ qua:''Yunho, em yêu anh, anh đừng có bỏ em nữa''

'' Đứa ngốc, nếu như anh bỏ em, anh sẽ không sống nổi. Jaejoong, anh yêu em'' Khi cả hai đang lơ lửng giữa trời bên trên là trời, bên dưới là rừng núi, cả hai rốt cuộc cũng nói ra tuyên ngôn bên nhau trọn đời, Đúng như câu trời đất chứng nhận.

Jaejoong rốt cuộc không kiên trì nối, Yunho thấy ánh mắt Jaejoong muốn nhắm lại, vì vậy liền đem môi mình dám lên đôi môi khô khốc của Jaejoong, hắn không thâm nhập vào bên trong, chỉ ôn nhu liếm đôi môi của câu.Đây là Jaejoong của hắn, chỉ có môi Jaejoong mới ngọt ngào như vậy.

Nụ hôn của hoàng tử đem công chúa đánh thức tỉnh lại:''Yunho.. .Em cũng yêu anh''

''Anh biết,Jaejoong, vì anh, em kiên trì lên''

Rốt cục,Yunho cũng ôm Jaejoong thuận lợi lên trực thăng.Jaejoong vì thể lực yếu chống đỡ không nổi liền bất tỉnh.Trên trực thăng bác sĩ lập tức cấp cứu cho Jaejoong.Khi biết Jaejoong không có nguy hiểm đến tính mạng,Yunho, Changmin và HuynJoong đều thở dài một hơi.

Mặc dù mất đi ý thức, thế nhưng tay của Jaejoong vẫn nắm thật chặt tay của Yunho. . .Nguyện ý mãi không bao giờ buông ra.

Trải qua trận sinh ly tử biệt, không còn cái gì có thể cản trở tình yêu của họ nữa.

. . .

Mặc dù mạng sống không có nguy hiểm, thế nhưng toàn thân Jaejoong nhiều chỗ bị ngoại thương nghiêm trọng, não bộ bị chấn động nhẹ, chân trái, bắp chân ,xương bị nứt, có thể phải nằm giường một thời gian dài.

Trong phòng bệnh, Yunho nắm thật chặt tay của Jaejoong,thỉnh thoảng hôn nhẹ lên môi cậu, Yunho ngồi nhìn Jaejoong vẫn còn hôn mê không chớp mắt, , hình như sợ chỉ cần hắn nháy một cái Jaejoong sẽ tan biến.Lần này cảm giác hiểu được cái gì gọi là chân tình, sinh ly tử biết, chỉ một lần nhưng làm hắn muốn chết đi cho rồi,Yunho hắn đảm bảo. . chuyện này không được có lần thứ hai.

Lúc này, HuynJoong và Changmin đi vào phòng bệnh.

''Yunho huynh, vừa nãy bác Kim gọi điện thoại cho nhà Jaejoong, nhưng là chị tám Jaejoong nghe mấy, chúng ta đem chuyện Jaejoong nói thực hư cho chị ấy nghe, chị ấy nói sẽ không nói cho cha mẹ biết, một mình đi lên thăm Jaejoong , rất nhanh sẽ tới thành phố.''

''Anh đã biết, các ơn hai người. Changmin, vậy làm phiền em đi đón chị của Jaejoong,còn có chuyện công ty sắp em giải quyết giúp huynh, trong khoảng thời gian sắp tới huynh sẽ ở lại với Jaejoong, huynh sẽ lo cho Jaejoong''

''Được, chuyện công ty huynh không cần lo lắng, em sẽ xử lí tốt''Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Yunho, Changmin không khỏi lo lắng cho huynh:'' Yunho huynh, huynh nghỉ ngơi một chút, Jaejoong không thể nhanh như vậy tỉnh lại''

''Huynh không sao, huynh muốn đợi Jaejoong tỉnh lại, huynh mong khi Jaejoong sau khi tỉnh lại người đầu tiên thấy là huynh''Mặc dù đang cùng Changmin nói chuyện, nhưng ánh mắt không một khắc nào rời khỏi Jaejoong.

Đã như vậy Changmin cũng không thể nói gì nữa, cậu và HuynJoong thức thời rời khỏi phòng bệnh, đem không gian trả lại cho hai người yêu nhau xém tí nữa âm dương cách biệt.

Đi ra phòng bệnh, HuynJoong mang theo bộ dáng tươi cười khi đi bên cạnh Changmin nói rằng:''Shim tiên sinh thích Jaejoong sao?''

Changmin dừng lại cước bộ'' Ha hả, bị Kim tiên sinh nhìn ra rồi''

''Bất luận là ai thích Jaejoong tôi đều không thấy ngạc nhiên''

''Tôi rất thích Jaejoong, nhưng tôi cũng rất thích Yunho có thể nói Yunho là một tấm gương sáng''Changmin chính mắt thấy Yunho quên đi bản thân mà cứu Jaejoong, vì Jaejoong mà rơi lệ, nếu như cậu nhớ không lầm,Yunho huynh đã rơi lệ nhưng là cách năm năm trước.

''Tình cảm Jung tiên sinh đối Jaejoong, thực sự khiến người khác cảm động''

''Trước đây tôi còn cho rằng Yunho huynh đối Jaejoong là nhất thời mới mẻ, chỉ là thái độ chơi đùa, xem ra tôi thực sự sai rồi.Huynh ấy không hổ là Yunho huynh tôi sùng bái.''

''Nhưng với giới tính của hai người thì con đường phía trước còn dài lắm''

''Đúng vậy, thế nhưng tôi đối Yunho huynh rất tin tưởng, huynh ấy sẽ không để Jaejoong chịu bất kìa tổn thương nào''

''Tôi cũng nghĩ vậy''

. . .

Jaejoong có người kêu tên của cậu.

'' Jaejoong! Jaejoong, em đã tỉnh chưa?''Thấy lông mi của Jaejoong hơi rung động, Yunho kích động đến đứng lên, vội vàng nghiêng người , dựa sát vào Jaejoong, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt to trong đang chớp chớp mắt nhìn hắn.

Jaejoong vừa mở mắt, liền thấy gương mặt anh tuấn, gương mặt này viết lên hai chứ kích động, còn có mừng rỡ còn có lo lắng.

Jaejoong chẫm rãi giơ hai tay lên xoa xoa gương mặt anh tuấn, nhẹ nhàng nói rằng:''Là Yunho sao?''

''Là anh, Jaejoong, anh là Yunho, thật tốt quá, em cuối cùng cũng tỉnh.Anh đi kêu bác sĩ'' Thế nhưng Yunho vừa mới chuyển thân thể Jaejoong liền kéo ống tay áo của anh, Yunho nghi ngờ xoay người nhìn Jaejoong, ôn nhu hỏi:'' Làm sao vậy?''

''Yunho, đừng''

Thấy Jaejoong bộ dạng muốn khóc, Yunho đâu thể bỏ đi được:'' Hảo hảo hảo!Anh không đi! anh không bao giờ ... nữa rời xa em nữa''

' Thế nhưng nước mắt vẫn là không nhịn được chảy xuống, nghẹn ngào nói:''Yun. . .Yunho. . Đừng bỏ rơi em. . .Đừng xa em nữa''

Nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt , không ngừng rơi xuống, Yunho luống cuống, hắn nhanh lên ôm lấy Jaejoong vào trong lòng:'' Bảo bối, làm sao vậy?Anh chỉ muốn đi tìm bác sĩ''

Cái đầu nhỏ trong ngực Yunho liên tục lắc lắc:'' Không đúng không đúng!Anh phải đi, thấy em tỉnh, không sao, anh đi đi''

''Jaejoong , em bị sao vậy?''

''Yunho ở vách núi anh nói những lời đó chỉ là động viên em , em biết, anh chỉ là động viên em thôi!

Yunho hít sâu một hơi, tự khuyên nhủ bản thân không nên tức giận, để tránh trường hợp như kỳ trước. Hắn cuối cùng là nghe rõ, tên tiểu tử này vẫn là chưa tin lời hắn nói, vẫn là chưa tin hắn có bao nhiêu thương cậu.

Nếu như điều không phải tiểu tử kia lần này bị thương rất nặng, Yunho sẽ lập tức tụt cái quần của Jaejoong, sau đó hung hắng đánh vô cái mông nhỏ của cậu. Thế nhưng Yunho cuối cùng là nhịn được, không ngừng mà ở trong lòng thì thầm: Không thể tức giận! Không thể tức giận!

Rốt cuộc muốn hắn làm như thế nào, Jaejoong mới có thể hiểu trái tim của hắn, đã sớm yêu cậu đến không thể kiếm chế nữa rồi.

'' Jaejoong, hãy nghe anh nói, anh thực sự yêu em, anh là Jung Yunho không vĩ đại như vậy, anh sẽ không vì động viên một người sắp chết mà nói như vậy 'Anh yêu em' ba chữ, ba chữ này nặng bao nhiêu, là có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng sao?''Yunho kề miêng vô lỗ tai Jaejoong nói nho nhỏ, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc Jaejoong, làm cho Jaejoong bình tĩnh trở lại, cũng để cho mình giữ được tĩnh táo.

'' Thế nhưng, ngày đó, ở trong túc xá. . .''

''Cũng tại vì em chọc anh tức giận, lúc tức giận có thể nói thật không?Hơn nữa ngày hôm đó em cũng rất nhẫn tâm với anh mà''

'' Ô ô ô. . .Anh. . . Ngươi'' Jaejoong hít hít mũi tiếp tục nói:''Anh nói là chưa bao giờ quen biết em!Còn có muốnt ìm bạn gái xin tha thứ''

Bảo bối, anh sai rồi, có được không?Tất cả trái tim đều trên người em, làm sao có thể tìm người khác?Nếu như anh thực sự không quen biết em, hiện tại anh sẽ không xuất hiện ở đây đâu''

''Anh gạt em!''

''Em ngốc như vậy, gạt em anh không được gì cả?''

''Thật sự không có gạt em lần nữa chứ?'' Jaejoong ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Yunho.

'' Không có!''

''Thực sự yêu em sao?''

''Yêu''

''Thật sự không gạt em sao?''

Yunho không chịu nổi, hắn lật người Jaejoong lại, nhanh chóng tụt quần của cậu, sau đó đánh vô mông nhỏ của cậu

'' Ô ô ô. . .Yun. . .Đau''

''Anh thật sự không muốn đánh em, thế nhưng phải đánh, ở trong mắt em , lẽ nào anh mở miệng ra đều nói dối sao?'' Nói xong đánh thêm mấy cái nữa.

''A ô. . Đau. . .Anh đánh em đau quá''Cậu chỉ là không có cảm giác an tâm thôi mà, cho nên mới hỏi xác định một lần nữa, thế nhưng Yunho thế nào lại đánh mông của cậu, đau quá!Cậu là bệnh nhân đó!

Không để ý tới tiếng khóc của Jaejoong,Yunho ngồi một bên từ từ ngui giận, mặc cho Jaejoong nằm sấp trên giường.

Thế nhưng một lát sau, Yunho nghe không được tiếng khóc của Jaejoong, nhất thời sợ hãi, vì vậy nhanh chóng lại xem người cậu thế nào.

Chỉ thấy Jaejoong mở to mắt tròn tròn, không khóc cũng không nháo, quay đầu chỉ im lặng nhìn Yunho một cái.

Thấy bộ dáng khả ái của Jaejoong, trong lòng của Yunho đều mềm nhũn.

'' Bảo bối, thực sự đau lắm hả?''

''Đúng rồi'' Jaejoong không gật đầu.

''Anh không phải cố tình muốn đánh em, đều bị em đả kích, em thực sự không tin anh sao?''

''Em tin anh, em chỉ sợ-----''

''Ở gần anh , em không có cảm giác an toàn sao?''

''Dạ.Yunho anh ưu tú như vậy, đẹp trai, gia thể hiển hách, mà em lại hai bàn tay trắng''

''Ai nói?Ai nói hai bàn tay trắng?Jaejoong trên người em có nhiều đồ tốt như vậy, người khác không có đâu.Anh chỉ thương em thôi, Jaejoong!''

''Thật. . .''Jaejoong vừa định nói 'Thực vậy chăng' liền vội vàng ngừng lại, cạu sợ cái mông mình lại ăn đòn nữa.

Yunho nhịn không được cười ra tiếng,hắn biết bảo bối của mình lại muốn nói 'Thực vậy chăng'

''Bảo bối, rốt cục em đã có kinh nghiêm rồi nha''

''Anh! Đại phôi đản!''

''Còn muốn bị anh đánh sao?Thế nào không lật người trở lại?''

''Em. . .Chân của em. . .''

Đậu phộng, hắn thế nào đã quên chân bó thạch cao của Jaejoong?Vừa rồi động tác hắn có chút thô lỗ, sẽ không đế cho Jaejoong bị thương nặng thêm chứ?Hắn nhanh chóng đem người Jaejoong lật lại, ánh mắt hắn không tự chủ lại nhìn cái mông nhỏ của cậu, trắng trắng tròn tròn in toàn 5 ngón tay, nên nhìn đo đỏ, giống như trái đào, một trái đào đáng yêu nha.

<Trời ạ! Bây giờ là lúc nào, mình thế nào lại muốn nữa> Yunho không khỏi ở trong lòng khinh bỉ chính mình.Thế nhưng thân thế khô nóng không sao quên lãng được.

< Tiểu yêu tinh,chờ anh vỗ béo em xong, thân thể tốt một tí, anh sẽ làm thịt em > Yunho phẫn hận nghĩ

Hoàn Chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro