( yunjaeship) Còn nữa, anh yêu em....( chap III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM KHÔNG LÀ THIÊN THÂN......?

Từ rất lâu rồi, Yunho cũng không còn nhớ nữa.

Trước đây, trong giấc mơ của anh, kí ức về ngày đó thỉnh thoảng lại trở về, rõ mồn một như chỉ vừa xảy ra hôm qua mà thôi.

Giống một thước phim quay ngược… chưa bao giờ có thể ngừng vậy.

Sự thật mà ngay cả Yoochun, Jaejoong cũng không biết được.

Không một ai

Ngoài Yunho và Jung JiHoon.

.

.

.

Yunho lặng lẽ bước đi trên con hẻm nhỏ u tối và chật hẹp, anh nhìn lên bầu trời đầy mây đen xám xịt rồi khẽ thở ra, phải rồi, ngày đó… là một ngày cuối đông với những cơn mưa phùn lạnh buốt đến tận tâm can, không một chút ánh sáng, cũng không một chút hơi ấm…

Anh lại đi tiếp về phía trước, dừng lại, quẹo qua phải vào cái ngõ chất đành rác rưởi, tanh hôi đến không chịu nổi. Nơi này không hề xa lạ với Yunho, anh bật cười đầy mỉa mai, vì sao ư? Đơn giản thôi, Jung Yunho đã được sinh ra ở đây kia mà!

Yunho hướng ánh nhìn đến thứ màu đen đang co rúm trong góc tường, đứa trẻ đó choàng lên người mình tấm áo bằng nilon màu đen, cả người lem luốc bẩn thỉu, đầu tóc thì bù xù bết lại khô cứng. Thoạt nhìn… có lẽ không ai nghĩ nó là một con người. Duy nhất chỉ có đôi mắt…

Trong cái ẩm ướt ghê rợn và mùi mốc meo đậm đặc, đôi mắt của nó sáng quắc ánh lên những tia lạnh lẽo hướng về khoảng không trước mặt. Tựa như một con thú bị dồn đền chân tường, sẵn sàng liều chết với bất kì ai.

Ở khu ổ chuột này, kẻ nhanh chân thì tìm được chỗ trú ẩn và ngược lại, những đứa như nó phải co rúc trong góc tường mong tránh khỏi sự trêu ngươi của ông trời.Thật buồn cười! Chính nó còn không biết, tại sao mình phải chịu đựng những thứ này, tại sao lại có mặt trên đời mà ngay cả cái tên của mình cũng không rõ ?

Ai là người đã sinh ra nó?

Ai là người đã vứt bỏ nó?

Câu trả lời lại là, không một ai cả!

Hahaha! Thượng đế là cái gì? Thật sự hiện hữu sao? Nò nguyền rủa!

Ông trời à, ông hãy chống mắt lên mà xem, nó sẽ sống! 

Nó phải sống!!

.

.

.

« Con trai, có muốn theo ta không? »

Thân hình vững chãi của Yunho bỗng cứng lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước đứa trẻ đó, anh khẽ khép đôi mắt màu nâu, lặng lẽ cảm nhận từng chút từng chút một lời nói ngày hôm ấy của ông, những lời đã làm thay đổi cuộc đời của một con người…

.

.

.

Người đàn ông ấy có một giọng nói trầm lặng, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm cùng bá khí khiến kẻ khác phải e sợ. Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn ngăn cản tất cả kẻ nào dám bước lại gần. Người đó khẽ nhếch miệng cười một cách thích thú, cuối cùng ông cũng đã tìm được…đứa trẻ có trái tim của sói !

« Chúng ta… chơi một trò chơi được chứ ? »

« Từ giờ… con sẽ là Jung Yunho! »

Yunho vẫn nhớ, giao ước của anh và người đàn ông tên Jung Jihoon ngày đó. Chỉ là… có những thay đổi mà cả anh lẫn ông đều không thể ngờ.

Lúc Yoochun được đưa đến Jung gia, Yunho nhìn thấy nỗi ân hận và bất an len lỏi trong con người kiên định lạnh lùng ấy… Khoảng cách giữa họ càng kéo rộng ra, tưởng chừng vĩnh viễn sẽ không có gì có thể kết nối lại với nhau nữa. Yunho sắt đá tàn nhẫn như một con nhím xù lông, Jung Jihoon hèn nhát ích kỷ luôn dằn vặt bởi quá khứ, Yoochun vô cảm nhốt mình trong thế giới của những tổn thương sâu sắc không thể phai nhòa… Cả 3 con người đều đắm chìm trong màn đêm buốt giá sâu thẳm như thế…

Cho đến một ngày đầu thu, Jung Jihoon bế trên tay đứa bé chỉ vài tháng tuổi về, trước sự khó hiểu của Yunho và Yoochun, ông mỉm cười, nụ cười ấm áp pha nỗi sung sướng hạnh phúc không nói thành lời… Jung Jihoon nhìn 2 đứa trẻ đang lặng đi mà cất giọng yêu thương vui vẻ trước đây chưa từng có :

« Mau đến, là em trai của hai con»

Yunho trong vô thức bước tới bên Jung Jihoon, có cái gì đó len lỏi trong tim thôi thúc anh phải nhìn thấy sinh linh bé bỏng ấy, muốn ôm lấy nó, bảo vệ nó…

.

.

.

Gấu ngốc của em… còn chưa chịu dậy àh ?

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân khẽ vang lên bên tai Yunho, rồi anh như cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve mái tóc mình đầy dịu dàng. Không thèm mở mắt, Yunho quay qua vòng tay ôm lấy eo người đó rồi gối đầu lên chân cậu luôn. Jaejoong bật cười, con gấu này lại nhõng nhẽo nữa rồi !

- Yunnie… anh hư quá… sẽ trễ giờ làm đấy… – Cậu vừa thì thầm vừa dùng tay kéo kéo tóc Yunho, quyết không chịu thỏa hiệp.

- Năm phút thôi… Joongie… – “Gấu” chủ tịch dụi đầu vào lòng Jaejoong, tỏ vẻ vô cùng đáng thương ra sức năn nỉ + trả giá.

Jaejoong nhìn bộ dạng làm nũng của Yunho mà thờ dài, sao ai cũng bị vẻ bề ngoài lịch thiệp của anh đánh lừa vậy? Nếu được chứng kiến một Yunho lăn qua lăn lại mè nheo đòi ngủ nướng như thế, tất cả thiếu nữ dưới gầm trời này sẽ gào thét đến chết mất thôi ! (><)

Cậu với tay lấy cái remote kéo hết rèm cửa của phòng ra, vỗ vỗ vào má Yunho cằn nhằn :

- Anh mà còn ngủ nữa… em khỏi làm bữa sáng, để trưa ăn luôn một thể đó?

Trước lời đe dọa “khủng bố” của Jaejoong, Yunho lười biếng từ từ tỉnh dậy, anh thật không bao giờ thắng được con mèo nhỏ này a.

Nắng sớm xuyên qua ô cửa kính tràn ngập cả căn phòng màu hồng pha trắng, khắp không gian là mùi hoa bách hợp thoang thoảng nhẹ dịu… như chính chủ nhân của nó…

Chỉ cần mở mắt, sẽ bắt gặp hình ảnh của thiên sứ xinh đẹp nhất thế gian…

Nụ cười của Jaejoong như hòa với ánh sáng, sưởi ấm cả tâm hồn của một con người. Thấy Yunho cứ ngây ra nhìn mình không chớp, Jaejoong khúc khích cốc nhẹ lên trán anh một cái.

- Ngốc, anh còn mơ ngủ sao?

Yunho vươn người kéo Jaejoong nằm gọn trong vòng tay mình, hít lấy mùi hương tỏa ra từ cậu… Phải, chỉ cần thế này, chỉ cần vĩnh viễn thế này… Yunho sẽ không mong gì hơn nữa… Jaejoong của anh, Jaejoong yếu ớt nhưng mạnh mẽ, trong sáng thánh thiện như một tờ giấy trắng, Jaejoong tinh nghịch bướng bỉnh, luôn tìm cách trêu chọc anh, luôn cười với anh, Jaejoong lúc nào cũng cẫn che chở, nâng niu…

- Thật tốt quá, Joongie à…

Thật tốt… vì còn có em…

Nhìn Yunho ngoan ngoãn vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, nụ cười trên môi Jaejoong vụt tắt khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa. Cậu biết, tất cả những gì Yunho trải qua vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của anh, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Có một sự thật, mà Yunho, Yoochun và ngay cả Jung Jihoon cũng không biết được.

Lúc còn nhỏ, Jaejoong đã tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa appa và Yunho… Từ đó, Jaejoong đã luôn giữ lấy bí mật ấy cho riêng mình… Đến khi điều hành chuỗi nhà hàng In Heaven, cậu đã nhờ HyeSung bí mật điều tra tất cả sự thật đằng sau tuổi thơ thuộc về Yunho…

Quá khứ của Jung Yunho, thân phận của Jung Yunho là một tấm màn đen mà Jaejoong không bao giờ muốn vén lên.

Chỉ một mình cậu bước vào đó, chỉ mình cậu nhuốm màu bóng tối, đã quá đủ rồi.

« Xin anh… đừng giữ những kí ức không vui nữa… vì còn có em đây… »

.

.

.

Jaejoong yêu Yunho, ngay từ lúc nhận thức được điều đó, cậu đã không thể ngừng lại. Giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, dù kết cục có là địa ngục cũng không muốn quay đầu. Sự dịu dàng, ôn nhu của Yunho dành cho cậu quá ấm áp, bao bọc cậu cẩn thận đến bỏng rát, đến cần thiết như hơi thở… Jaejoong đã từng nghĩ… đó có lẽ chỉ vì cậu đã quen thuộc với vòng tay của anh, cho nên cậu càng sợ hãi phải mất đi, càng sợ hãi nếu rời xa, tựa như con bướm không muốn chui ra khỏi kén của chính mình. Nhưng khi Jaejoong chấp nhận đánh cược mạng sống, trong cậu chỉ là hình bóng của Yunho, vì Yunho… vì không muốn để anh cô độc một mình, vì không muốn trái tim của anh vĩnh viễn khép lại… Jaejong biết mình đã đắm chìm quá lâu, cả đời này… Người đàn ông tên Jung Yunho ấy đã trói chặt tâm hồn lẫn tình yêu của cậu rồi.

Đến lúc nào đó, Yunho có thể tìm được một người để dựa vào, để yêu thương và tin tưởng… không phải là cậu, thì cậu sẽ buông tay.

Buông tay ?

Jung Jaejoong có thể cao thượng đến vậy sao ?

Trong thâm tâm dù có chết cũng không đời nào Jaejoong chấp nhận như thế, khi Yunho quyết định kết hôn với Hwang Mi Young, cậu đã từng muốn lao đi giết cô ta ! Jaejoong hận những kẻ tiệp cận Yunho, van cầu tình yêu của anh. Cậu căm ghét tất cả !

Đó là điều mà cậu vĩnh viễn cũng không làm được.

Rất muốn nói với anh, Yunnie à, em không muốn là em trai…

Rất muốn cho anh biết, người mà em luôn ngưỡng mộ, người đàn ông trong mơ mà em luôn kể với anh, là Jung Yunho…

Là Jung Yunho, anh biết không ?

Anh vĩnh viễn không hiễu, cũng vĩnh viễn không nhận ra.

Jung Yunho, anh tàn nhẫn đến mức nào, anh biết không ?

Nhưng cậu lấy quyền gì mà đòi hỏi anh, lấy quyền gì mà bắt anh chấp nhận ?

Jaejoong biết, nếu cậu kiên trì một chút, nhẫn nại một chút, từng ngày cho Yunho thấy tình yêu của cậu, những cảm xúc mà chỉ những người yêu nhau mới có thì mọi chuyện sẽ khác. Vị trí của Jaejoong trong lòng Yunho vốn đã không thể thay thế, chỉ cần cậu cố gắng làm cho tình yêu của anh hường về mình, chỉ cần cậu biểu lộ rõ hơn…

Jaejoong cũng biết, Yunho là người đã yêu ai thì sẽ yêu cả đời, và nếu người ấy là cậu… Đối với anh… rất dễ dàng…

Khi Jaejoong sinh ra, bác sĩ đã tiếc nuối nói rằng cậu không thể sống quá 18 tuổi.

Tình yêu của Jaejoong… đã dừng lại từ câu nói « rất tiếc » ấy mất rồi.

Đến năm cậu 20 tuổi, Changmin lại nói thời gian của cậu, dài nhất có lẽ chỉ 5 năm nữa thôi…

Mà 5 năm đó, cậu lại phải đánh cược mới có thể lấy được.

Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Yunho khi nắm tay cậu, đôi mắt mạnh mẽ vốn có lại đỏ hoe đau đớn đến cùng cực, cậu đã van xin Changmin đững cho bất kì ai biết thời hạn 5 năm đó, chỉ cần để anh tin rằng, nếu Jaejoong vượt qua cuộc phẫu thuật định mệnh ấy thì sẽ không bao giờ cậu rời xa anh nữa…

5 năm…

Lẳng lặng làm chỗ dựa cho anh, lẳng lặng để anh tìm kiếm hạnh phúc của đời mình.

Để khi cậu đi rồi, anh sẽ không như đứa trẻ khi xưa, mất đi phương hướng, mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

Dù có đau buồn, cũng sẽ không vì cậu mà đánh mất linh hồn, đánh mất cả bản thân.

Bởi lẽ… Jaejoong sẽ không là người Jung Yunho yêu cả đời.

Đêm qua, cơn đau lại tái phát nhanh hơn mọi khi làm Jaejoong càng hiểu rõ… Giới hạn ấy không thể thay đổi được. Nhưng cậu không kiềm được ý nghĩ muốn đốc chiếm Yunho, càng không muốn anh đến với Hwang Mi Young, cậu chỉ biết, người phụ nữ ấy đã là vợ của anh, đã sinh con cho anh, vậy đã quá sức chịu đựng của cậu rồi ! Nếu cứ tiếp tục, sợ rằng cậu sẽ nổ tung mất… Cho nên… còn một ngày, cậu sẽ bên anh một ngày, không để cô ta hay bất kì ai cướp anh đi khỏi cậu. Thời gian, có thứ ấy cô ta còn lo gì chứ ? Jaejoong chỉ còn 5 năm, còn Mi Young có cả nửa cuộc đời…

Yunnie ơi… con người em vốn không có trong sáng hay thánh thiện gì cả

Em không phài thiên thần, Yunnie à…

Em chỉ là một con người bình thường, biết yêu, biết hận, biết đau đớn mà… 

Rốt cuộc, đều sai cả sao?

Nhưng, em không hối hận! Tuyệt đối không vì những gì mình đã làm mà hối hận!

Thượng đế đã không cho em một trái tim khỏe mạnh, cũng không cho em một cuộc sống lâu dài…

Em chỉ muốn có một người thuộc về mình mãi mãi… Đơn giản như vậy cũng không được phép ư ? 

Thế thì, em sẽ tự mình giành lấy !

Tình yêu của em, tình yêu ích kỉ của em.

Yunnie… Jung Yunho của em. 

End chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro