yunjea Người đẹp với chả quái vật [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: nonroman [ d new me again ]

genre: SA, original SA, all for SA

rating: G [ General ]

pairing: YunJae 100% JaeHo, RunRê 1000% RêHô

disclaimer: ok, i dont want yj to be mine, and they're not mine ~

warning: SA and be careful if you’re a YunJae normal fangirl, because author is a Super Anti YunJae in new way lolz~

note: trên tinh thần viết để mọi người cùng hiểu, không tâm thần~

tôi là tôi cực tởm mấy bạn cho em Jae manly nhà tôi nữ tính ~

-----Phần 1: Người đẹp và quái vật.

1.

* bước bước bước *

Đây là “Người đẹp với chả quái vật” [ aka “Quái vật và người đẹp” ], fanfic + pink + kid version.

Ai đang tìm cái gì khác mấy thứ đó [ như ya và rồ mân ] thì có quyền bước ra * cười *

* bước bước bước *

2.

Nó đang bước chân sáo líu lo trong rừng, tay cầm tấm bản đồ mà góc trái khoanh một vòng tròn méo xẹo to tướng, bên trong vòng tròn ghi “Rừng”

Thế đấy! Đám bạn chết tiệt, những thằng đã thách nó đi khắp vùng 8 làng này một mình, đã bảo là chúng nó vẽ bản đồ rất chi tiết. Chi tiết thế đấy!

“Xấu xa thật!” nó chửi đổng đúng chất kid

“Cậu đang rủa ai thế?”

“Đám bạn vô dùng của tôi chứ…” nó trả lời rồi giật mình quay lại đằng sau lưng mình. Kẻ vừa hỏi là một thằng con trai da trắng bóc, mắt to tròn ươn ướt và môi đỏ chót “…ai~” nó nói nốt câu

“Ồ thế à? Họ đã làm gì cậu à?” cái thằng đấy hỏi

“Chắc cậu cũng bị lạc ở đây hm?” nó đưa cho thằng đấy tấm bản đồ “Cậu xem này! Chúng nó vẽ bản đồ như này mà bảo là chi tiết đấy”

Thằng đấy nhận từ tay nó tấm bản đồ, săm soi một hồi lâu rồi xoa cằm bảo:

“Chi tiết thật!”

“Cái gì?” nó giãy nãy “Thế này mà chi tiết á? Cậu có bị gì không vậy?”

Thằng kia mở tròn xoe mắt nhìn nó rồi chỉ vào đám “Rừng”, nhấc gọng kính trong tưởng tượng rồi nói:

“Cậu xem này! Chúng ta đang ở bìa phải của khu rừng” – ra vẻ ra vẻ

“Ờ” – chăm chú chăm chú

“Chỗ này, bìa trái, có một dấu x nhỏ. Đúng không?” – bác học bác học

“Ờ phải! Ờ phải!” – mắt sáng rỡ sáng rỡ

“Đó là nhà tớ. Trước cửa nhà tớ có một dấu x y chang thế!” – tự hào tự hào

“Ồ…” – trầm trồ trầm trồ - “Nhà cậu ngay trong rừng á?”

“Ừ! Muốn đến chơi không?” – rụ rỗ rụ rỗ

“Dĩ nhiên rồi! Mà cậu tên gì?” – rốt cuộc nó cũng để tâm tới vụ tên tuổi

“Jaejoong. Tớ là Jaejoong. Có thể gọi là Jaejae hoặc Joongie” - tự hào, lại tự hào

“Còn tớ là Yunho. Gọi là mồm Ho hay Yunnie đều được” – tự hào, cũng bắt chước tự hào

* tung tăng *

* tung tăng *

“Cậu là cậu may lắm đấy nhé!” – Jaejoong nói trong khi cả hai đang đi đến nhà cậu ấy – “Dạo này má tớ khoẻ hẳn ra, chắc chắn má sẽ tìm những món ăn ngon cho cậu và tớ”

“Má cậu ốm à?” – nó hỏi

“Ừ! Cả tháng nay tớ phải tự ra ngoài tìm thức ăn về cho má. Nhưng tớ tìm được ít lắm! Vậy mà má vẫn bảo nhờ tớ mà má khoẻ lên.”

“Má cậu tốt thật đấy! Y chang má tớ!”

Nó cười ríu rít, và Jaejoong cũng cười. Nghĩ… nghĩ về những món ăn ngon~~~~~~

[ Đi được một lúc … ]

“Jaejoong ah… Chờ với… Sao cậu đi nhanh thế…”

“Tại cậu chậm chứ sao?”

“Đường xa ghê… Chân tớ mỏi nhừ rồi… Jaejoong ah…”

“Cậu đúng là yếu như sên~ Đi từ bìa rừng này đến bìa rừng bên kia thì phải xa chứ!”

“Jaejoong ah…”

“…” – bỏ đi 1 nước

“Jaejoong ah~~~ Á!” – vấp té

Jaejoong quay lại, lắc đầu nhìn nó kiểu bó-tay-với-cậu-đấy. Cậu ta nắm lấy tay nó kéo lên.

Tự dưng thấy mắc cỡ ghê~

“Cảm ơn nhé!” – cười mà mắc cỡ, mắc cỡ ghê

“Chẹp! Lên đây đi. Cõng cho!” – Jaejoong quỳ xuống, quay lưng về phía Yunho

“Cõng á? Tớ nặng lắm đấy!”

“Tớ thì khoẻ. Lẹ lên đi. Tớ là Super Kid mà. Lo gì…”

“…”

Mắc cỡ ghê mắc cỡ ghê~

Tự dưng có một đứa thấy mắc cỡ [ và sướng ] ghê~ Trong khi đứa còn lại gồng mình khổ ghê~

3.

Nói vậy thôi chứ Jaejoong đúng là khoẻ. Thoắt cái mà cậu ấy đã chạy đến nhà của mình, với Yunho trên lưng, băng qua đám hàng rào dây thép gai và mảnh đất có cái hố to hình chữ x [ đúng là cái bản đồ chi tiết thật, nó phục rồi ].

“Cậu khoẻ thật đấy Jaejoong! Khoẻ thật đấy!” – tíu tít tíu tít

“Hehehe…”

Jaejoong cười tự hào. Xong, cậu ta dắt nó vào một cái hang. Một cái hang rộng. Đi sâu vào trong nữa thì có một chỗ rất sáng nhờ cái lỗ lớn phía trên. Ánh sáng rọi xuống từ đó rất đẹp. Jaejoong bảo buổi tối có thể nhìn thấy sao. Nhưng cái lỗ cũng nguy hiểm, nên đến mùa mưa phải bịt kín lại bằng thân và lá cây để tránh mưa, tránh thú.

Yunho rất thích thú với ngôi nhà của Jaejoong. Nó nhìn thấy nhiều tảng đá lớn xếp giữa nhiều tảng đá nhỏ hơn, hẳn là bàn và ghế. Ngoài ra còn có cả giường, và nhiều chỗ nữa nó không biết để làm gì. Rồi nó miêu tả nhà của mình, gắng để Jaejoong mường tượng ra. Jaejoong cũng lắng nghe rất chăm chú.

Đến khi bụng bắt đầu kêu ọt ọt thì Yunho với mực nhớ ra và hỏi:

“Má cậu đâu rồi Jaejoong? Tớ thấy đói rồi”

“Ừ nhỉ? Không biết má ở đâu rồi nữa. Có lẽ má mệt nên đi tìm người nào đó lạc vào rừng rồi.”

“Tìm người lạc á? Sao lại thế?” – nó tròn xoe mắt, há hốc miệng

“Thì để ăn cho hồi sức chớ sao? Cậu không vậy à?”

“Hở?!” – nó bỗng thấy lạnh người – “Vậy cậu là…”

“À… Quên chưa nói. Tớ là Xà Tinh! Rắn ấy mà! Nhưng nhờ má nên tớ có thể hoá thành người được. Má bảo ra bìa rừng bên kia là phải hoá thành người, không thì bị đánh, bị mần thịt. Má còn bảo bắt mấy người cao cao, bự bự về ăn cho sướng nữa ^^. À mà… tớ phát hiện hình như ăn người xấu tính thì chóng khoẻ hơn đấy! Tin không?”

“Hả hả?” – đổ mồ hôi hột, đổ mồ hôi đạn

“Cậu cũng lạc mà hen?” – nói rồi Jaejoong dần dần hiện thành một con rắn to – “Nhưng cậu vừa lùn vừa nhỏ vừa yếu xìu, lại tốt bụng nữa. Hay cậu chơi với tớ đi. Tớ chẳng có ai…”

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ~~~~~~”

Nó hét lên và bỏ chạy thục mạng. Chạy ngay qua đám hang rao gai thép, tự dưng mắt nó thấy tấm bảng “Coi chừng bỏ mạng” bị vứt xó cạnh chân hàng rào. Lại tiếp tục hét + chạy.

Tấm bản đồ trên tay nó bay phấp phới phấp phới. Mặt sau là dòng chữ “x: nghe người lớn bảo là nhà của quái vật, tốt nhất mày không nên vào khu vực này làm chi”.

Hẳn ban nãy Jaejoong đã nhìn thấy dòng này.

[ aut ] Hêhêhê…

[ Yun ] Hu hu hu~

-----Phần 2: Quái vật vs chả người đẹp

4.

“Tớ chẳng có ai…”

. . .

Ế~!

Yunnie chạy mất tiêu rồi~!

. . .

“… để chơi chung hết …”

. . .

Ế~!

Yunnie chạy mất tiêu rồi…

Quên luôn cả đói rồi à…?

5.

“Yunnie ra bờ sông lấy nước. Là lá la la…

Yunnie ra bờ sông lấy nước. Là lá la là…”

Thật ra… Yunnie đã vừa tắm sông vừa hát như thế~

“Là lá la la… Joongie cũng ra bờ sống lấy nước…

Là lá la là… Nhưng hổng có cởi truồng rồi tắm như Yunnie…

La la la…”

“La la…” – Yunnie hát

“La la la… “ – Joongie hát

“La la la lá lá lá” – Yunnie hát nữa, tự thấy nguy hiểm và quay lại sau lưng

“ÁÁÁÁÁ~~~~~~~~~~~” – lại hét nữa rồi

Joongie liền lấy một tay bịt mồm nó lại, tay kia đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng:

“Yunnie be bé cái mồm thôi. Tắm mà hét lên cho người ta tới nhòm hay gì?” sau đó từ từ lấy tay ra

“ÁÁÁ~~~” - á nữa

* bịt * “Yunnie hư quá à…”

“Á~”

“Bịt nữa giờ! Gông cổ đem vào rừng cho sói ăn giờ”

Hết á~

“Ngoan ngoan… Joongie thương…” – vỗ vỗ đầu Yunnie

“Joong… Joongie không ăn thịt tớ hả?” – sợ sợ

“Trời~ Má chỉ bảo bắt mấy người bự bự mà. Cậu còm nhom, xương xẩu lòi ra hết * chỉ chỉ *, ku còn chưa phát triển kìa…”

“Joongie ăn nói bớt thô bỉ chút được không?” – người đang tồng ngồng

“Gì cơ?”

“Cái gì mà ku. Ai lại nói thẳng ra thế” – vẫn tồng ngồng

“Ku á? Không được nói thế á? Vậy thì không gọi ku nữa… Cái dài dài còn chưa phát triển…” – chỉ chỉ và tiếp tục

“Thôi được rồi mà…” – nó trèo lên bờ - “…Tớ biết Joongie không ăn tớ rồi. Mà sao hôm nọ Joongie không chỉ tớ mấy cái ghi chú sau tấm bản đồ?”

“Ghi chú nào?”

“Mấy dòng chữ sau tấm bản đồ á?”

“Chữ gì? Tớ tưởng bạn Yunnie vẽ ký hiệu ổ giun?”

“…” – không nói nên lời

“…” – không hiểu chuyện

“…” – hồn bay phách tán

“Yunnie sao thế?”

“Joongie không biết chữ hả?” – hồn đã nhập xác

“Chỉ có má biết thôi, mà má không chịu dạy… Má dạy cái dài dài, má dạy hành động giống người, má không chịu dạy chữ…”

“…”

“Vậy Yunnie có chơi với tớ không?”

“…” – tiếp tục đông đá

“…” – chờ

“…” – đông đá

“Yunnie?”

. . .

“Tớ sẽ chơi với Joongie” – chắc nịch

Và rồi Jaejoong lại tíu tít ríu rít, nói không ngừng về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, trong rừng ngoài làng với Yunho.

Trong khi Yunho vẫn tồng ngồng ngồi chăm chú nghe kể chuyện…

Là lá la…

Có hai đứa bị mắng vì đi lấy nước cả chiều…

La lá là…

Lại còn quên cả thùng lẫn nước ở bờ sông…

La la la…

Và đó là author đang hát~

6.

Yunho bị hắt hủi

À không, nó bị bo xì.

Bọn trong làng nói rằng nó chơi với quái vật, thế là không ai chơi với nó nữa.

Nó chơi với Jaejoong. Nói chuyện với Jaejoong, đá bóng rơm và bắn bi đất với Jaejoong. Vậy vui và thích hơn nhiều. Nó chẳng thèm bọn kia nữa.

Mọi người trong làng cuối cùng cũng biết. Họ nói nó bị xà tinh ám, bị xà tinh dụ dỗ. Nó mặc kệ. Khi nào rảnh nó cũng đến chơi với Jaejoong. Ba má nó buồn, nhưng chẳng đứa nào chơi với nó, vậy là nó toàn lén đi chơi.

Nó thấy ở cạnh Jaejoong vui hơn ở trong làng nhiều.

. . .

“Tụi tao đã nhờ mấy chục người lớn đêm qua đốt cái hang đó rồi.”

Tụi bạn nó nói. Hang nào ấy nhể? Nhà Jaejoong à? Ồ… Lời lẽ trôi tuồn tuột.

“Trước kia thì ai cũng sợ nó. Nhưng đông người, chẳng ai thèm sợ nó nữa. Có hai con thì phải? Hình như con mẹ đang ốm hay gì đấy nên chúng chẳng dám ra ngoài đánh trả. Chớp thời cơ, đốt rơm rồi thảy tất vào cái lỗ bên trên, chặn cả cửa trước. Hết thoát, thế là chỉ còn lại tro…”

Tiếp tục trôi tuồn tuột…

“Từ giờ mày được giải thoát rồi đó. Tụi tao thương mày mới làm vậy thôi. Tiếc gì cái thứ đó. Một thời gian sau mày sẽ quên thôi.”

Trôi tuồn tuột…

“Đừng khóc. Anh hùng thà đổ máu không đổ lệ mà…”

Tuồn tuột…

7.

Ế~!

Yunnie tự dưng nhớ ra một thứ~

Ế ế ế~!

Yunnie thực sự đã nhớ ra một thứ~

Ế~!

Đúng là vậy rồi ~~

8.

Tràn giang đại hải các năm sau đó, Yunho lên thành phố học. Bỏ làng, bỏ rừng, bỏ nhà Jaejoong mà đi.

Nó gặp một thằng con trai da trắng bóc, mắt to tròn ươn ướt và môi đỏ chót. Cậu ta đang sống với mẹ. Cậu ta khoẻ cực kỳ, và thân với nó lắm nhé!

Cậu ta bảo cậu ta tên là Jaejoong, có thể gọi là Jaejae hoặc Joongie [ bốc mùi tự hào ]. Cậu ta nói mình là xà tinh hiện đại, cần học tập bổ sung thêm tri thức.

Hình như cậu ta đang dụ dỗ Yunho thì phải…

~~~~ * đổ mồ hôi hột đạn *

- - -

Xin chào bạn. Tớ là Jaejoong.

Có thể gọi là Jaejae hoặc Joongie...

MnB / End.

extra:

* khều khều *

“Yunnie ngó nè… Thiệt ra nhà tớ có tới ba cửa lận. Đằng sau này nếu bấm vô đây sẽ có một cái cửa mở ra. Đó, mở rồi đó! Sang bên kia có một cục đá, đẩy cái là cửa đóng, đẩy cái nữa cửa mở. Ngó nè! Hay không? Khó khăn lắm tớ mới tìm được đấy! Chỗ này là vùng khác luôn, không phải vùng 8 làng của Yunnie nữa đâu. Thấy Joongie giỏi không? Giỏi không?”

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro