Mở đầu: Bạn của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu chân chính là gì?

Tôi suy nghĩ về câu hỏi trên màn hình điện thoại khi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa. Tôi đang xem trang web chính thức của một bộ phim truyền hình bắt đầu phát sóng vào tháng Tư vừa qua.

Tháng Năm đã đến, Tuần lễ Vàng đến rồi đi, mà tôi vẫn chưa xem được một tập nào của bộ phim.

Tôi đoán đó là một bộ phim tình cảm lãng mạn về thời cao trung buồn vui lẫn lộn. Thành thật mà nói, lý do duy nhất khiến tôi tìm kiếm nó ngay từ đầu là nhờ một bài báo mà tôi tìm thấy nói rằng đây là "bộ phim hay nhất trên TV".

Bộ phim được đánh giá là "thực tế và lãng mạn đến từng chi tiết", và khi xem nó thì dường như được "trở lại thời thanh xuân của mình".

Dù sao đi nữa, giữa bài đánh giá đó và câu chủ đề ở trên đầu trang web của bộ phim- "Tình yêu chân chính là gì?" -Tôi thấy tâm trí mình đang lang thang đến một câu hỏi khác.

Mà "thực tế" nghĩa là gì...?

Tôi, Yotsuba Hazama, một cô gái mười sáu tuổi rất thực tế, vừa mới bắt đầu năm thứ hai trong cuộc sống cao trung thực tế không kém của mình. Dẫu vậy, có một điểm mâu thuẫn lớn giữa cái "thực tế" của tôi và cái được gọi là cái "thực tế" trong bộ phim đó.

“Quên tình yêu chân chính đi – tôi thậm chí còn chưa từng chạm tới tình yêu giả tạo bao giờ!” tôi lơ đãng lẩm bẩm với chính mình. Tôi cũng chẳng quá phóng đại mọi thứ. Cho đến nay, thời gian học cao trung của tôi vẫn bình thường và trần tục nhất có thể.

Nhưng một lần nữa, chúng ta hãy nhìn lại điều này từ một góc độ khác: Nếu thế giới lãng mạn trong bộ phim đó được coi là "thực tế", thì chẳng phải điều đó sẽ chứng tỏ cuộc sống của tôi đã quá tầm thường sao?

Một năm ở cao trung của tôi đã trôi qua, nhưng tôi thậm chí chưa từng trải qua dù chỉ là một chút tình yêu nhỏ nhất. Tôi còn không có bạn khác giới chứ nói gì đến việc có bạn trai!

Chết tiệt, tôi thậm chí còn không nói lời chào buổi sáng với bất kỳ chàng trai nào!
      
Nhân vật chính của bộ phim được cho là "thực tế" đó là một học sinh năm hai cao trung, giống như tôi, nhưng theo cốt truyện tôi đã đọc, cô ấy rõ ràng có ba chàng trai "đẹp mã" đang tranh giành tình cảm của cô. Một trong số họ thậm chí còn là người yêu cũ mà cô ấy đã hẹn hò trong năm đầu tiên!

Hãy để tôi nói cho bạn biết: Không thể nào điều đó là "thực tế" được! Một chút cũng không!

"Dù sao thì cũng không có chàng trai nào muốn hẹn hò với một cô gái như tôi" tôi lẩm bẩm, nhấn mạnh sự tự ti của mình bằng một tiếng thở dài nặng nề.

Thực tại nghiệt ngã đó đã tồn tại từ rất lâu trước cả khi tôi vào cao trung. Nghĩ lại thì ngay cả sơ trung hay thậm chí là tiểu học tôi cũng thế. Tôi chưa bao giờ nếm trải dù chỉ một chút hương vị tuổi trẻ buồn vui lẫn lộn đó với một chàng trai. Nghiêm túc mà nói, thậm chí không có một lần nào.

Không phải là tôi xấu hay gì đâu, chắc vậy? Tôi có hai đứa em gái, và cả hai đứa đều dễ thương hết mức có thể. Chắc chắn là tôi có thể hơi thiên vị một chút vì họ là gia đình các thứ, nhưng đó không chỉ là phỏng đoán của tôi.

Tôi cũng biết một sự thật là họ đã bị tán tỉnh và được tỏ tình rất nhiều lần. Tôi có cùng DNA với họ, nên về lý thuyết thì tôi cũng không xấu đến mức ma chê quỷ hờn đâu, phải không? Dù sao thì tôi cũng muốn tin vào điều đó.

Tuy nhiên, điều đó vẫn để lại câu hỏi lớn chưa được trả lời: Điều gì đang cản trở tôi? Nếu đó không phải là ngoại hình của tôi thì đó là tính cách của tôi?

Đợi đã... đó là tính cách của tôi à? Tôi không nghĩ mình là người xấu tính hay gì đó, nhưng cũng không phải là tôi chưa từng gây ra rắc rối chỗ này chỗ kia...

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng bắt đầu cảm thấy lo sợ rằng tính cách của tôi thực sự có một khuyết điểm lớn nào đó khiến tôi không thể không lo lắng. Trên thực tế, điều đó làm tôi khó chịu đến mức tôi vô thức mở một cuộc trò chuyện nhóm với một vài người bạn và gõ: "Này, có phải tớ hoàn toàn không đáng yêu hay gì không?" và nhấn gửi-

Đợi đã, gah! C-Tôi đang làm gì thế này?! Chắc chắn là điều đó làm tôi khó chịu, nhưng đó không phải là điều mà bạn có thể hỏi bạn bè mình! Và aagh, cách tôi nói nó nghe có vẻ như siêu khoa trương, hoặc giống như tôi đang tìm kiếm những lời khen ngợi hay gì đó!
      
"Khô-Không sao đâu, không có vấn đề gì, chỉ cần xóa đi và mọi thứ sẽ ổn- trời ơi tôi đã gửi nó rồi! Bạn không thể thu hồi tin nhắn trong ứng dụng này! Tệ thật, uhh...đúng rồi! Tôi sẽ diễn như thể tôi đang đùa thôi! Điều đó-gaaah?!"

Chỉ vài giây sau khi tôi gửi tin nhắn, một dấu nhỏ xuất hiện bên cạnh cho biết một, không, hai người đã đọc nó. Và ngay sau đó...

[ Chuyện gì vậy? ]
[ Có chuyện gì đã xảy ra à? ]

...họ lo lắng cho tôi. Tôi thậm chí không có thời gian để cố gắng giải thích rằng đó là một trò đùa. Điều đó có nghĩa là nếu tôi cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch xem nó như một trò đùa thì có lẽ điều đó sẽ chỉ khiến họ càng lo lắng hơn mà thôi! Không còn lựa chọn nào khác... Tôi phải thành thật với họ thôi.

[Không, tớ chỉ đang thắc mắc tại sao mình lại không được mọi người yêu thích thôi!]

Cái gì?! KHÔNG! Thành thật quá rồi! Hết cứu thật rồi!

[ Không được yêu thích? Cậu? ]
[ Cậu biết rõ không phải là như thế mà? ]

Gah, tôi biết mà! Họ không hiểu tôi đang nói về điều gì và giờ họ đang lo lắng cho tôi kìa! Nó không chỉ đúng mà còn đúng đến mức bạn bè tôi lựa chọn diễn đạt câu trả lời của họ dưới dạng câu hỏi khiến họ trông hết sức tận tình. Họ đang lãng phí thời gian cho một đứa dở hơi như tôi đấy, tôi thề!

Hai người họ cũng hoàn toàn không giống tôi ở một điểm chính. Bây giờ, hoàn toàn rõ ràng, tôi ít nhiều phải chấp nhận việc bản thân không được yêu thích. Tôi không được yêu thích, và mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy! Mà hai cô gái mà tôi đang nhắn tin cùng thì sao? Họ là những tồn tại sống ở thế giới hoàn toàn khác so với tôi.

Chắc chắn rồi, cuối cùng họ đã hành động như thể chúng tôi là một nhóm những đứa trẻ không nổi tiếng đang an ủi lẫn nhau nhờ chủ đề thiếu sáng suốt mà tôi đã nêu ra, nhưng thực ra, họ sống ở một thế giới hoàn toàn khác.

Bạn có biết "yuri" là gì không?

Nói theo nghĩa đen thì đó chỉ là từ tiếng Nhật có nghĩa là hoa lily, nhưng khi vào cao trung, tôi đã biết được rằng từ này còn có một nghĩa phụ rất khác. Khi hai cô gái yêu nhau, đó là yuri. Tôi đoán họ gọi nó như vậy vì nó là một dạng tình yêu đẹp và trong trắng như một bông hoa đang nở rộ.

Tại sao tôi lại đề cập đến điều này? Bởi vì đối với mọi người xung quanh, hai người bạn đó của tôi chính xác là đang có mối quan hệ như vậy. Hầu hết mọi người đều tin rằng họ là cặp đôi yuri hoàn hảo.

Gia đình họ đã có mối quan hệ tốt đẹp kể từ khi hai người họ sinh ra và kết quả là họ đã lớn lên cùng nhau. Kết quả là giữa hai người họ có một liên kết sâu sắc và họ là tri kỉ của nhau. Đặc biệt là cả hai đều xinh đẹp đến nghẹt thở và có tài năng đáng kinh ngạc.

Mang vẻ đẹp tuyệt trần tựa một nàng công chúa, đáng yêu đến mức chỉ cần nhìn cô thôi cũng thôi thúc mạnh mẽ mong muốn bảo vệ cô. Cô ấy cũng là một thần đồng và luôn đạt điểm cao nhất trong khối của chúng tôi. Tên cô ấy là Yuna Momose.

Tựa một chàng hoàng tử lạnh lùng từ vẻ ngoài đến cách cư xử, cô ấy có dáng người như một người mẫu chính hiệu. Và khả năng chơi thể thao của cô ấy cũng rất xuất sắc. Tên cô ấy là Rinka Aiba.

Khi đứng một mình thì có lẽ họ sẽ nổi bật giữa đám đông, nhưng tôi gần như không bao giờ có cơ hội kiểm chứng suy nghĩ đó đó. Bởi hai người họ luôn ở bên nhau và vô cùng tình cảm với nhau.

Về cơ bản, mức độ tình tứ của họ vượt xa trên bảng xếp hạng yuri. Mối quan hệ của họ trong sáng và cao quý đến mức những học sinh còn lại ở trường chúng tôi đã nhanh chóng xem họ là "bất khả xâm phạm". Khoảng không gian giữa họ là thánh địa: một vương quốc thiêng liêng mà không ai dám bước vào

Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều đó, những quý tộc (trong hệ thống phân cấp của trường chúng tôi)- không, những hoàng gia đó-không, những nữ thần thực sự ngự trị ở bầu trời phía trên đang...

[ Tớ có thể kể ra tất cả những điều tốt đẹp về cậu, Yotsuba! ]
[ Thật vậy. Tớ có thể liệt kê cả ngày cũng không hết. ]

...bằng cách nào đó họ đã phối hợp với nhau để khen tôi, một thường dân hết sức tầm thường! Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra chứ?! Đây là loại tình huống chỉ có thể xảy ra trong những giấc mơ điên rồ nhất của tôi, tuy nhiên khi tôi nhìn lại điện thoại của mình, tôi thấy một cuộc trò chuyện sôi nổi về những điểm tốt của tôi vẫn tiếp tục diễn ra. Và càng chìm sâu vào việc họ thực sự đang nói về tôi, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn khi đọc…

"Hả? Đợi một chút... 'Cái cách cậu trượt tất cả các môn?!', 'Cái cách mà cậu luôn bắt bóng bằng mặt trong môn bóng né?!' Cái quái gì vậy?!"

[ Cậu nghĩ đó là điểm TỐT của tớ?! ]
[ Đúng! Chúng khiến cậu trở nên rất quyến rũ. ]
[ Mà, tớ có thể phần nào hiểu được tại sao cậu lại không cảm thấy đó là điểm tốt của cậu. ]

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng hai người họ cười khúc khích trước sự phản đối của tôi. Các câu trả lời của họ vẫn đồng bộ một cách hoàn hảo như mọi khi và điện thoại của tôi cứ liên tục báo tin nhắn này đến tin nhắn khác.

Vào khoảng thời gian họ bắt đầu gửi tin nhắn rác cho tôi bằng những nhãn dán trò chuyện hài hước, tôi đã đi đến một kết luận không thể tránh khỏi.

"Họ hoàn toàn đang chế nhạo tôi!"

Chà, vâng. Tôi thực sự không thể giải thích bằng cách nào và tại sao, nhưng hai người họ là bạn của tôi mặc dù chúng tôi chỉ mới quen nhau từ khi vào cao trung hơn một năm trước.

Đúng vậy, hai người bạn thân nhất, cặp bạn thuở nhỏ quấn quít bên nhau, cặp đôi yuri mà cả trường dõi theo với cảm giác ấm áp và tự hào đầy tôn kính, chính "cặp đôi bất khả xâm phạm" ấy, bằng cách nào đó đã trở thành bạn của tôi.

Đó là một tình huống khó tin đến mức cho dù có véo má mình bao nhiêu lần, tôi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy sau giấc mơ dài và phức tạp này. Điều đó chứng tỏ rằng trên thực tế, đó là sự thật. Sau khi xác nhận lại nhiều lần thì tôi mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, tôi không thể dập tắt giọng nói nhỏ bé ghê tởm bản thân đó trong tâm trí luôn hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu làm bạn với tôi chỉ là một phần trong quan hệ tình cảm giữa họ?

Ý tôi là, hai người họ thật tuyệt vời! Họ thật giống như những tiên nữ giáng xuống trần thế, và tôi thì...có lẽ là...thấp hơn mức trung bình. Tôi chắc chắn rằng đối với những người khác, tôi chỉ là kẻ thứ ba đáng ghét bị kẹp giữa cặp đôi yuri yêu thích của họ.

Một ngày nào đó, "cặp đôi bất khả xâm phạm" sẽ không còn làm bạn với tôi nữa.

Có lẽ tôi quá bi quan, phải không? Chưa kể còn hết sức thảm hại… Tôi lắc đầu để xua dòng suy nghĩ đó ra khỏi đầu và đưa mình trở lại thực tại. Họ là bạn của tôi và tôi phải bắt đầu tập trung vào vấn đề thực sự trước mắt: làm cách nào để khiến họ ngừng trêu chọc tôi một cách không thương tiếc trong cuộc trò chuyện nhóm của chúng tôi.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì…linh cảm của tôi vào thời điểm đó thực ra không hề sai lầm chút nào. Cuối cùng thì tôi thực sự đã không còn làm bạn với Momose và Aiba nữa. Và đó cũng không phải là chuyện xảy ra trong tương lai xa. Chúng tôi đã không còn là bạn trước cả khi mùa mưa kết thúc; trước khi cái nóng rực của mùa hè ập xuống thị trấn của chúng tôi.

Nó xảy ra theo cách mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro