3. Lướt Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Kỳ sáng hôm nay soạn cặp chuẩn bị đi học, nhìn ba mình cũng chuẩn bị đi làm, cô gật đầu chào ba mẹ rồi nhanh đi ra cửa. Kịp nghe ba dặn :

- Đi học chăm chỉ nha con gái.

Cô dạ một cái rõ to rồi trèo lên chiếc xe đạp, đạp đến trường, vừa chạy vừa hát vu vơ, gió lùa vào từng lọn tóc làm da đầu cô mát rượi.

Dựng xe gọn ở nhà xe, cầm lấy phiếu xe, đi thong dong ra cửa thì một tiếng nói lớn :

- Chị Vũ Kỳ phải không ?

Vũ Kỳ quay lại, một cô gái xinh xắn đứng trước mặt mình, phù hiệu đề rõ lớp 12A1, rõ ràng là cùng lớp. Nhưng quả thật không nhớ tên, cũng không dám nhìn quá lâu vào ngực người ta :

- Ờ, em là......

- Em là Thư Hoa, lớp trưởng 12A1.

Vũ Kỳ đi cùng Thư Hoa lên lớp, trên vai mang balô nặng trịch, nhìn người bên cạnh.........Bọn họ bàn với nhau chủ yếu là về việc học, trao đổi mấy mẹo học hành, mấy trang wed có ích cho việc học và mấy cuộc thi về Toán Đại Số sắp tới.

Vào lớp, cô đã thấy một anh chàng ngồi ngay chỗ của mình, đang nói chuyện với Tiểu Quyên, Vũ Kỳ đứng đó chần chừ, không biết có nên nói anh ta trả chỗ cho mình không thì đã thấy Tiểu Quyên lên tiếng :

- Quốc Anh, về lớp cậu đi. Chị Kỳ vào rồi, trả chỗ cho chị ấy.

Quốc Anh là hotboy của khối, thích Tiểu Quyên nhưng không được Tiểu Quyên đáp trả, một năm nay vẫn luôn theo đuổi nàng như thế. Anh ta đứng dậy rồi nhìn nàng cười :

- Vậy mình về, cậu nhớ ăn bánh với uống nước cam mình mua nha.

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, không thèm dòm Vũ Kỳ lấy lần nào.

Vũ Kỳ ngồi vào chỗ, lấy sách ra xem bài trước, cũng không thèm nhìn người bên cạnh. Thấy một đống đồ ăn  trên bàn, chắc là của Quốc Anh mua cho nàng.

- Ê mông trắng, chị quen với Thư Hoa sao ? - Tiểu Quyên khi nãy thấy Vũ Kỳ đi vào cùng với Thư Hoa liền hỏi.

- Gặp ngoài nhà xe thôi. Mà đừng có gọi tôi là mông trắng, kì muốn chết.

- Hửm ? Chị đi xe đạp hả mông trắng ? - Tiểu Quyên bỏ ngoài tai lời nhắc kia, tiếp tục tò mò.

* Gật gật *

Hừ, tên Vũ Kỳ chết tiệt, mở miệng trả lời tôi một cái bộ hao nước miếng lắm hay gì mà gật đầu ? Tiểu Quyên ngoay ngoắc nơi khác. Đúng là tên mông trắng đáng ghét.

Thật ra nhà Tiểu Quyên có một quán cafe lớn, tuy gia đình khá giả nhưng nàng vẫn thích đạp xe đạp đến trường. Tuy là xe đạp nhưng là loại đắt tiền chứ không phải thường đâu nha. Khi nãy nghe Vũ Kỳ nói đi xe đạp, liền thấy thích thú, định hỏi nhà Vũ Kỳ ở đâu, có cùng đường không, đi về chung cho vui. Ai ngờ tên mặt lạnh đó gật đầu làm nàng tuột mood nên không thèm hỏi luôn.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Tiểu Quyên nghe tiếng trống hết tiết liền mừng như hốt được vàng, gấp gáp soạn cặp ra về.

- Tiểu Quyên, đừng quên chiều nay có tiết học thể dục đó. - Mỹ Duyên thấy Tiểu Quyên đang đi ra cửa, tốt bụng nhắc nhở con bạn ham chơi.

Tiểu Quyên uể oải đi ra nhà xe, leo lên xe đạp phi thẳng ra cửa.

Chạy được một đoạn, từ đâu phía sau một đám thanh niên chạy tới, đâm sầm vào nàng rồi nhanh chóng bỏ đi. Nàng nhìn kĩ lại, thì ra là đám bên lớp 12C2, chuyên gia đua xe đạp. Mọe bà, ngày mai nhất định kêu đàn em qua cho mỗi đứa một trận, dám đụng trúng chị đại Tiểu Quyên rồi bỏ chạy ?

Nằm dài trên vệ đường, Tiểu Quyên phủi bụi dính trên quần áo của mình, phủi bụi trên tay chân nữa. Lồm cồm bò dậy, dựng chiếc xe lên, trời ơi, chiếc xe bị ngã văng dây sênh ra ngoài rồi. Đúng là xui xẻo tận mạng mà. Hồi đó giờ có làm mấy chuyện này đâu, bây giờ nhìn cọng dây sênh bị văng ra khỏi đường ray, không biết làm cách nào đành ngồi đó dòm xem có ai đi ngang không để mà nhờ vả.

* Két * - 2p sau. Một chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt nàng.

Tiểu Quyên ngước mắt lên, miệng vô thức mỉm cười, là Vũ Kỳ. Hỡi ơi, Vũ Kỳ xuất hiện như một soái tỷ trong ngôn tình, dưới ánh nắng giữa trưa, cô như một vị thiên sứ, luôn đến đúng lúc để giúp đỡ nàng.

- Xe bị hư hả ?

- Hư dây sênh. Chị có biết sửa không ? - Tiểu Quyên ngước lên trông chờ.

- Không. Tôi đâu phải thợ sửa xe.

Nói rồi lướt xe qua, chạy thẳng. LƯỚT - QUA - NHƯ - MỘT - VỊ - THẦN.

Ơ, cái tình huống cẩu huyết gì đây ? Tên Tống Vũ Kỳ chết tiệt này, hỏi qua loa mấy câu rồi chạy đi vậy đó hả ? Trời ơi, đừng để tôi gặp lại chị, nhất định sẽ băm chị ra cho heo ăn, sẽ nói với cả thế giới biết rằng mông chị trắng như thế nào. Đồ mông trắng đáng ghét. Chị có lương tâm không hả ? Bỏ một cô gái tội nghiệp ở bên đường như thế này mà được hả.

Đúng là muốn khóc cũng khóc không được mà.

Vũ Kỳ chạy một đoạn mới tạch lưỡi, có quá tuyệt tình không ? Nhưng mà cô cũng là con gái mà, cô đâu có biết sửa xe, ở đó chỉ thêm vướng tay vướng chân.

Chân cô đạp xe chậm hơn, thấy phía trước một người con trai, dáng vẻ quen thuộc, liền mở miệng gọi :

- Quốc Anh.

Chàng trai dừng xe, nhìn lại phía sau, nhíu mày :

- Cô là.....?

- Cậu là Quốc Anh, bạn của Tiểu Quyên đúng không ? Xe cô ấy bị hư đằng kia, chạy lại đó giúp cô ấy đi. - Vũ Kỳ nhớ ra đây là chàng trai buổi sáng ở lớp nói chuyện với Tiểu Quyên, liền chỉ tay về phía sau, nơi có một cô gái đang cần sự giúp đỡ.

Nói rồi lên xe, tiếp tục chạy về nhà, xem như đã giúp được Tiểu Quyên, lòng cũng nhẹ nhàng hơn, không còn thấy áy náy nữa.

Miệng huýt sáo hát nghêu ngao chạy xe về nhà, ăn cơm rồi chuẩn bị đi học thể dục thôi.

Tiểu Quyên sau khi được Quốc Anh sửa xe giúp liền chạy một mạch về nhà, ấm ức hầm hầm trong lòng. Vũ Kỳ chết tiệt, chết tiệt. Nàng ngồi ăn trưa, đâm miếng thịt bò mà cảm nhận y như đâm vào mặt Tống Vũ Kỳ, trong lòng hả dạ vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro