Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, một sinh viên năm 3, có tiền, có gương mặt, chỉ yêu giày và mỹ nữ. Theo lí mà nói thì với điều kiện như tôi sẽ có rất nhiều người hâm mộ, thư tình chất thành đống.

Tuy nhiên, người anh em tốt của tôi cố tình cũng là kiểu vạn người mê, chính là cái thể loại hấp dẫn cả nam lẫn nữ.

Chỉ khổ thân tôi, một chàng trai với hai mươi bốn đức tính tốt đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp với mong muốn nhận được sự yêu mến của những cô em gái xinh đẹp lại trở thành tay nhận thư tình cho người anh em tốt của tôi.

Trong giờ học, một cô gái đang đứng bên ngoài lớp học lén nhìn vào, tôi liền không biết xấu hổ nghĩ đó là một người có cảm tình với tôi.

Tôi dựa vào cửa, ân cần hỏi: "Em tìm ai?"

Và cô gái ấy đột nhiên phấn khích và vô cùng ngại ngùng và nói với tôi: "Học trưởng là anh em tốt của học trưởng Gấu Nhỏ ạ? Anh có thể đưa bức thư này cho anh ấy được không?"

Nhìn vào bức thư được dán bằng một trái tim tình yêu màu đỏ, vẻ mặt hoàn hảo của tôi như nứt ra.

Tuân thủ nguyên tắc một quý ông không thể làm phụ nữ thất vọng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói đồng ý với một nụ cười chắc chắn.

"Thật tuyệt, từ lâu em đã nghe nói rằng tiền bối là người siêu tốt bụng, không bao giờ từ chối giúp mọi người chuyển đồ."

Được rồi, dù sao đi nữa, tôi vẫn nổi tiếng.

Để tôi cho mọi người nghe về người anh em tốt của tôi, cậu ấy tên là Điền Hồng Kiệt, biệt danh là Gấu Nhỏ.

Để miêu tả khuôn mặt của cậu ấy thì..... Thuần khiết! Thật mẹ nó thuần khiết.

Khi cậu cười, đôi mắt của cậu sáng đến nỗi ngay cả tôi, một thẳng nam sắt thép, cũng suýt không cầm lòng được.

Tại buổi tiệc đón sinh viên mới, một ca khúc "Núi cao và thung lũng" đã ngay lập tức chiếm được tình cảm của rất nhiều khán giả.

Và tôi, chỉ vì cậu ấy mỉm cười với tôi khi cùng đăng ký học, tôi đã khiêng hành lí giúp cậu ấy lên lầu 6 tận 3 lần.

Tôi tự nguyện làm điều đó. Khi cậu ấy cười, bạn thực sự sẽ muốn đối xử tốt với cậu ấy.

Gấu Nhỏ xúc động nên túm lấy tôi nói hãy kết bạn đi, thật tình cờ khi bọn tôi cũng được phân chung phòng ký túc xá.

Đó là sự khởi đầu của tình anh em.

Cậu ấy giúp tôi làm quen những cô gái mà tôi thích, và tôi giúp cậu ấy chặn một số bông hoa đào đã tàn, chẳng hạn như.....

"Tiền bối Gấu Nhỏ, xin hãy ở lại với em."

Tôi: "?" Em trai, em là đàn ông đó.

Dù sao lúc đó tam quan của tôi cũng bị ảnh hưởng thật đấy, nhưng Gấu Nhỏ vẫn bình tĩnh, nói rằng cậu đã quen.

Tóm lại, từ khi tôi biết cậu ấy cũng sẽ được đàn ông đuổi theo, tôi bắt đầu đồng cảm với cậu ấy, sự chính nghĩa rạo rực trong lòng.

Tôi sẽ không bao giờ để bắp cải của mình bị những con lợn khác đào về!

Nói đến việc chặn hoa đào nát, tôi đã làm từ khi còn nhỏ.

Lý do là tôi có một người anh đẹp trai nhưng tinh tướng.

Anh trai tôi tên là Hồ Vũ Đồng, đẹp trai và giàu có, nhưng đi kèm với đó là kĩ năng chọc tức người khác ở mức độ thượng thừa.

"Anh ơi, em không có tiền."

"Ồ, anh có tiền."

"..."

Tiền sinh hoạt của tôi luôn được để dành để mua giày, và anh tôi là người kiểm soát chi tiêu của tôi - chỉ cần anh ấy nói một tiếng, bố tôi sẽ không đưa tiền cho tôi nữa.

Mà anh vốn đã độc lập về kinh tế, mỗi lần hai túi tôi trống rỗng thì đều lượn qua lượn lại với mùi tiền khắp người.

"Bất cứ khi nào tôi cảm thấy áp lực, tôi đều tiêu tiền." Anh trai tôi nói trong một cuộc phỏng vấn.

Nhìn người này, thực sự là....

Một thiên thần nhỏ ngây thơ đầy ấm áp và một tên Ma Vương xấu xa bụng đen, làm sao có thể kết nối hai con người này lại với nhau, cho đến một ngày....

Tôi đã hẹn với Gấu Nhỏ, nếu cả hai đều còn độc thân thì vào ngày thất tịch, chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau.

Nhờ có Điền Hồng Kiệt, tôi đã độc thân trong hai năm liên tiếp, lý do chính là vì cậu thực sự quá xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, khiến tôi luôn cảm thấy nếu cậu ấy là con gái thì tốt rồi, sau này khi gặp người nào tôi đều vô tình đem cậu ra làm thước đo so sánh.

Không dịu dàng bằng Gấu, loại.

Không xinh đẹp bằng Gấu, loại.

Không mềm mại bằng Gấu, loại.

Được rồi, với tiêu chí chọn vợ như vậy thì xứng đáng độc thân hai năm.

Vẫn là ngày thất tịch, chúng tôi hẹn nhau đi ăn tối, bỗng trời đổ mưa rào, mấy đôi giày mà Gấu đang phơi ngoài ban công cũng bị dội cho ướt đẫm

Cậu nhìn xuống đôi dép của mình và do dự: "Thôi thì đừng đi nữa."

"Đừng, hôm nay bít tết chỉ còn nửa giá thôi. Vì anh tớ hạn chế sinh hoạt phí nên tớ đã không ăn thịt mấy ngày rồi." Tôi thương tâm nhìn cậu.

Bé Gấu rất khó xử: "Nhưng tớ không có giày sạch".

"Tớ cho cậu mượn" Tôi vỗ vỗ ngực, "Tớ là vua giày."

Tôi mở tủ giày quý giá của mình và để Gấu chọn bất cứ thứ gì cậu ấy muốn.

"Có mắt nhìn đó! Đôi này là món quà sinh nhật mà anh tớ đã tặng cho tớ vào sinh nhật 18 tuổi. Nó được đặt làm riêng và là đôi duy nhất trên thế giới."

"Wow, anh của cậu tuyệt thật đấy."

"Coi như cũng được." Tôi giả vờ tỏ ra không quan tâm.

"Gia đình cậu làm về kinh doanh, vậy anh cậu cũng tham gia vào lĩnh vực tài chính hả?"

"Không, chuyện dài lắm. Chắc cậu không hứng thú đâu. Để sau rồi nói. Đi nhanh thôi." Tôi thúc giục.

Lúc đó, tôi hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì tôi cho mượn một đôi giày mà hai người này sau này lại "có cái gì đó".

Sau khi ăn uống xong, Gấu Nhỏ đột nhiên nói rằng cậu ấy muốn đi đến trung tâm mua sắm nên chúng tôi đã đến quảng trường lớn nhất trong khu vực.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu giữa chừng, vì vậy tôi đã đi vào nhà vệ sinh một mình.

Nhưng ai có thể ngờ rằng mọi thứ sẽ đi chệch hướng sau chuyến đi ngắn ngủi này.

Từ xa tôi nhìn thấy chú Gấu Nhỏ đang nói chuyện với một người, cậu có vẻ rất vui và cười rất tươi.

Mà người kia tôi càng nhìn lại càng thấy quen.

Jumpsuit màu đỏ chẳng khác gì đồ lao động, giày cao cổ màu đỏ, mái tóc dày xõa tung ra....

Tôi đi đây, đây không phải là anh trai Hồ Vũ Đồng của tôi sao?

Tôi hoảng hốt hét lên Gấu Nhỏ, cậu quay đầu lại nhìn tôi và vẫy tay chào tôi một cách nhiệt tình.

"Anh à, sao anh lại ở đây?" Còn ăn mặc lẳng lơ như thế. Tôi không dám nói nửa câu sau.

"Có hoạt động ở gần đây."

Gấu Nhỏ nhìn trái nhìn phải, trong lòng đột nhiên vui vẻ: "Vậy anh chính là người anh mà Tiểu Hồ mỗi ngày treo bên miệng."

Hồ Vũ Đồng nghe thấy điều này liền nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lại hỏi Gấu Nhỏ: "Nó toàn nói xấu anh chứ gì."

Gấu Nhỏ vội xua tay: "Không phải, cậu ấy nói anh trai anh rất tốt với cậu ấy." Sau đó cậu chỉ vào đôi giày dưới chân mình: "Cậu ấy rất thích món quà mà anh tặng".

Tôi lúng túng đứng ho bên cạnh.

Hồ Vũ Đồng: "Anh biết nó là cái dạng người gì."

Nghe vậy, con Gấu Nhỏ quay đầu lại và thè chiếc lưỡi nhỏ của mình với tôi.

"Tại sao hai người lại nói chuyện cùng nhau?" Cuối cùng tôi cũng có thể chuyển chủ đề.

Hồ Vũ Đồng hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên: "Đôi giày này, anh nhìn thấy nhầm.....Gấu Nhỏ thành em nên đi qua chào hỏi."

Tôi không biết đó có phải là ảo giác của tôi hay không nhưng tôi thấy mặt của Điền Hồng Kiệt hơi đỏ khi cậu nghe tiếng Gấu Nhỏ phát ra từ miệng anh trai tôi.

Không phải chứ, không phải chứ, tại sao bầu không khí lại kỳ lạ như vậy?

Tôi cố gắng thay đổi bầu không khí: "Vậy, anh dựa vào đôi giày mới nhận ra em trai anh?"

Thấy anh gật đầu, tôi không thể tin được: "Anh ơi! Em và Gấu Nhỏ khác nhau đến mức này mà cũng nhầm được. Anh nhớ đôi giày này còn hơn cả giọng nói và ngoại hình của em trai mình à!"

Hồ Vũ Đồng: "Đúng vậy, làm sao anh có thể nhầm được." Trước khi tôi thu lại vẻ mặt hài lòng, anh ấy lại nói thêm một câu.

"Người ta lớn lên thật đẹp."

Thua, hoàn toàn thua.

Gấu Nhỏ tội nghiệp đang bối rối bên cạnh là con một, không có anh chị em, không biết rằng đây là cách giao tiếp giữa anh em chúng tôi, cậu ấy nghĩ chúng tôi đang thật sự cãi nhau.

"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, hai anh em phải hòa thuận, từ từ nói chuyện mới tốt."

Hồ Vũ Đồng bật cười khi thấy vẻ nghiêm túc của cậu.

"Gấu Nhỏ, phải không? Tên anh là Hồ Vũ Đồng. Giới thiệu một chút, anh là anh trai của thằng nhóc này, và anh là một tay trống, chơi trong ban nhạc."

Gấu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, rất vui vẻ.

Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi tôi không có mặt, hai người họ đã nói về những gì? Làm thế nào tôi lại có thể cảm thấy rằng Gấu Nhỏ của tôi sắp bị bắt cóc.

Ngay sau khi anh trai tôi rời đi, tôi liền nóng lòng dò hỏi Gấu Nhỏ.

"Ồ, bởi vì anh ấy nhận nhầm tớ là cậu, tớ đã giải thích với anh ấy rằng cậu đang ở trong nhà vệ sinh, và sau đó tụi tớ chỉ nói mấy chuyện vặt vãnh trong khi đợi cậu."

"Mà này, tại sao cậu không nói với tớ rằng anh trai của cậu chơi nhạc?"

Tôi cố gắng nhớ lại: "Tớ không phải đã nói rồi sao? Không quan trọng lắm, tớ cũng không hiểu lắm về vòng luẩn quẩn này."

Gấu Nhỏ lại bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó: "Vậy thì cậu kể thêm về chuyện của anh trai cậu cho tớ đi."

Tôi khó hiểu: "Tại sao?"

"Tớ cũng thích hát, coi như là có điểm chung."

Tôi không quan tâm đến sự nghiêm trọng của vấn đề, chỉ nghĩ rằng cậu ấy chỉ đơn giản là muốn kết thêm bạn trong giới âm nhạc.

Thành thật mà nói, tôi không muốn Gấu Nhỏ làm thân với anh trai tôi. Anh ấy rất bá đạo, một cái bụng đen thui thường xuyên làm cho người ta đoán không ra tâm trạng.

Buồn thì nhăn mặt là chuyện bình thường, mà vui thì vung tiền cũng là chuyện thường tình trong phút chốc.

Tất nhiên, những tình huống này hiện chỉ xảy ra với tôi.

Tuy nhiên, một người ngây thơ và vô hại như Gấu Nhỏ, bằng tuổi tôi, lại còn là anh em tốt của tôi, không có gì chắc chắn anh tôi sẽ không xem cậu ấy là tôi mà đối xử.

Vì vậy, tôi hết lòng khuyên bảo: "Gấu Nhỏ, hai người quen biết nhau thì được, chứ nếu thân nhau, e rằng sau này anh ấy sẽ đối xử với cậu một cách hơi quá mức. Anh ấy là kiểu sẽ không kiêng nể gì với người thân quen cả."

"Là vậy à?"

"Đúng như vậy, đúng như vậy."

"A ..." Gấu Nhỏ trở nên uể oải ngay lập tức.

Tưởng cậu buồn nên tôi liền mềm lòng, nhanh chóng an ủi.

"Nhưng anh trai tớ đối với bạn bè tuyệt đối là một người đàn ông tốt đầy đủ 24 đức tính. Anh ấy cũng đối đãi với âm nhạc mà anh ấy yêu thích tương tự như vậy."

Kết quả là mắt của Gấu Nhỏ bắt đầu sáng lên từng chút một.

"Anh ấy nên là một người như vậy."

Cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay áo của tôi và nói một cách hào hứng: "Ban nhạc của anh trai cậu có buổi biểu diễn vào cuối tuần này phải không?"

Tôi nghĩ về điều đó một lúc: "Không phải là một buổi biểu diễn, đây là lần cuối cùng ban nhạc của họ làm việc cùng nhau. Những người khác đã đi học, thay đổi nghề nghiệp và đi làm các công việc khác nhau."

"Vậy thì anh ấy bỏ cuộc sao?"

Tôi bàng hoàng: "Làm sao có thể! Hồ Vũ Đồng không thể từ bỏ thứ gì đó trong cuộc đời mình. Dù điều anh ấy thích đôi lúc không phù hợp, dù nhiều khi phải ôm lấy bụi gai thì anh ấy cũng cố chấp giữ lấy nó, quyết không buông tay."

Gấu Nhỏ gật đầu, cậu có thể cảm nhận được.

Cậu ấy nắm lấy tay áo tôi và lắc qua lắc lại.

"Tiểu Hồ, lúc đó chúng ta đi xem một chút đi."

Rất nhanh đã đến ngày ban nhạc của nah trai tôi giải tán, tôi đã không từ chối yêu cầu của Gấu Nhỏ và đi cùng cậu ấy đến buổi biểu diễn.

Có rất nhiều người, tôi và Gấu Nhỏ của tôi lặng lẽ chen chúc trong đám đông.

Bố cục sân khấu là một cảnh livehouse rất đơn giản, giúp sự tương tác được đẩy lên cao hơn.

Gấu Nhỏ im lặng trong suốt buổi diễn, ngay cả khi đám đông hò reo, cậu vẫn bất động, cậu nhìn lên sân khấu, cũng không biết đang nghĩ gì.

Ánh sáng của sân khấu chiếu vào mặt cậu ấy, và nó cũng chiếu vào mặt tôi.

Tôi nhìn thấy anh trai tôi ở góc sân khấu. Ánh sáng nghệ thuật bao phủ từ trên đầu của anh ấy, nửa mặt anh ấy chìm trong bóng tối mập mờ, gương mặt anh kiên định lại có chút mềm mại.

Với tư cách là một người em trai, tôi có thể cảm nhận được sự không nỡ của anh ấy, khi thành lập ban nhạc này, anh ấy rất hài lòng về mọi mặt, nhưng vì hai hướng khác nhau nên họ phải chia tay nhau.

Họ đã hát tổng cộng chín bài hát, tất cả đều là bản gốc tự họ sáng tác.

Sau khi người hát chính hoàn thành bài hát cuối cùng, bốn người còn lại bắt đầu tuyên bố giải thể lần cuối.

Hồ Vũ Đồng không nói một lời trong suốt quá trình, chỉ cười và vỗ tay, rồi nhìn bốn người còn lại đi sớm vì phải bắt máy bay rời thành phố.

Sau khi tất cả bọn họ rời đi, Hồ Vũ Đồng yên lặng ngồi ở đó, sau khi ngồi một lúc lâu, ở hiện trường cũng không có tiếng động, mọi người yên lặng chờ đợi, bao gồm cả tôi và Gấu Nhỏ.

Chúng tôi nhìn lên Hồ Vũ Đồng, người duy nhất trên sân khấu có ánh sáng.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nấc, rồi càng lúc càng to và tôi nhận ra đó là một cô gái bên cạnh đang khóc.

Cô ấy đang cầm album đầu tiên của ban nhạc trên tay, và dải ruy băng của ban nhạc được buộc vào cổ tay của cô ấy.

Những người đang khóc là những người hâm mộ cũ.

Tôi không thể đồng cảm, nhưng hiểu được.

Ngay khi tôi nghĩ rằng nó đã kết thúc, Hồ Vũ Đồng trên sân khấu đã lên tiếng.

Anh nhẹ nhàng kề vào mic nói: "Thực ra, tôi đã chuẩn bị bài hát thứ mười, nhưng không bọn họ không kịp hát cùng, bây giờ chỉ có thể đánh cho mọi người nghe. Tên của nó là "Hãy để em ở bên anh"".

Gấu Nhỏ vốn đang yên lặng ở cạnh tôi bỗng nhiên bước lên trên sân khấu, đứng tại vị trí của hát chính.

Khi khán giả vẫn chưa phản hứng kịp với người đột ngột xuất hiện này, Gấu Nhỏ đã nắm chặt micro và một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến tai mọi người.

"Xin chào mọi người, xin hãy cho phép tôi hát bài hát này cho mọi người cùng với Hồ Vũ Đồng."

Ngay khi mọi người vẫn chưa rõ tình hình, cậu ấy quay đầu lại và nói với Hồ Vũ Đồng: "Em muốn hợp tác với anh trong bài hát này. Em sẽ cố gắng hát thật tốt."

"Được rồi, chúng ta thử xem."

Sáng sớm, khi đồng hồ báo thức reo, tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường và lắc lắc đầu, đêm qua uống say như chết nên bây giờ vẫn còn chóng mặt.

Tôi vén màn của giường Điền Hồng Kiệt phía bên kia.

Tôi hét vào mặt cậu ấy: "Điền Hồng Kiệt! Chuyện giữa cậu và anh trai tớ là như thế nào???? Có chắc hai người chỉ vừa gặp nhau không?"

Chỉ mới tối hôm qua, sự hiểu biết ngầm, tình cảm sâu đậm giữa họ, làm sao có thể quen nhau được chưa đầy một tuần?

Gấu Nhỏ mở đôi mắt ngái ngủ, vẫn còn mê man.

"Ừm, lần đầu tiên gặp nhau cũng là lần anh ấy nhận nhầm tớ thành cậu."

Tôi không tin: "Không thể nào, theo tình hình tối hôm qua, hai người phải có ít nhất hơn nửa năm 'gian tình'?"

Cậu ấy dở khóc dở cười: "Thật sự không phải, tớ thề."

Đó thực sự là một mớ hỗn độn. Tối hôm qua họ thực sự rất ăn ý, đoạn cuối cùng họ còn tương tác với nhau.

Tiếng hét tại hiện trường cho đến nay tôi vẫn không thể quên được.

Vậy mà dám nói mới quen thôi, ai mà tin được!

Không chỉ vậy, ngày hôm qua có người quay video và tung lên mạng, bên cạnh việc cảm thán về sự thấu hiểu ngầm giữa hai người thì mọi người còn phát hiện ra rằng ca sĩ chính mới rất xinh xắn và dễ thương.

Ngay lập tức, nhóm người hâm mộ của hai người đã tăng lên nhanh chóng.

Điền Hồng Kiệt 'thoát vòng' ra khỏi khuôn viên trường rồi.

Sau đó, tôi cảm nhận được mọi chuyện càng ngày càng không bình thường và Gấu Nhỏ đã bắt đầu không đi ăn với tôi nữa.

"Gấu Nhỏ, cậu định ăn gì? Một cửa hàng bít tết mới mở cửa. Chúng ta cùng ăn thử nhé? Tớ sẽ đãi cậu."

"A, Tiểu Hồ, tớ có hẹn rồi, lần sau nhé."

Cậu ấy không đợi tôi hỏi lý do đã quay người bỏ chạy.

Ấp a ấp úng, thần thần bí bí, tôi xoa xoa cằm suy tư.

"Anh chàng này không phải đang lén tôi bí mật hẹn hò chứ?"

Là anh em tốt của nhau, thấy Gấu Nhỏ có đối tượng, tôi đương nhiên vui mừng nhưng cậu ấy giấu tôi như thế này lại có chút mất mát.

Là sợ tôi quá đẹp trai, sẽ quyến rũ bạn gái của cậu ấy hả?

Hầy, khi bạn quá tốt, bạn sẽ vô tình gây áp lực cho những người xung quanh bạn.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại: Không được, bé Gấu ngây thơ lắm, lỡ bị lừa dối tình cảm thì nó sẽ biến thành bóng ma tâm lý cả đời.

Nhưng nếu bí mật theo dõi và bị Gấu Nhỏ biết được thì thật không tốt chút nào.

Gấu Nhỏ vốn không giỏi lươn lẹo, chỉ cần hỏi thì nhất định sẽ hỏi ra chuyện nhưng gần đây cậu ấy lại bỏ trốn rất nhanh sau giờ học, đến tận khuya muộn mới về, thậm chí thường xuyên ngủ ngoài trường vì vậy tôi không có cách nào hỏi được.

Tôi là một người không thể nhịn được cái miệng nhiều chuyện của mình nên sau khi suy nghĩ, tôi đã nói với anh trai Hồ Vũ Đồng về vấn đề này.

"Anh ơi, dạo này Gấu Nhỏ yêu đương rồi, anh có biết là ai không?"

Bên kia hiếm khi hồi âm ngay lập tức: "Làm sao anh biết được."

Tôi tiếp tục gõ: "Cũng đúng, hai người không quen lắm."

Bên kia: "......"

"Có thấy người yêu cậu ấy không?"

"Không phải vậy. Chỉ là hành vi của cậu ấy gần đây hơi bất thường, hình như có người ở bên ngoài."

"Hành vi gì?"

Ngay khi nói về điều này, tôi bắt đầu cảm thấy tràn đầy sinh lực, gõ chữ không ngừng kể lể.

"Cậu ấy không chịu ăn tối với em, em nói bao cậu ấy ăn bít tết cậu ấy cũng không chịu. Bít tết! Là món cậu ấy thích nhất, cậu ấy vậy mà từ chối! Cả ngày không thấy người đâu, lần trước cậu ấy về muộn, a đúng rồi, em hỏi cậu ấy ở đâu, cậu ấy bảo đi hóng mát bằng moto. Gấu không thể đi xe, chỉ có thể là cô gái kia, có thể tưởng tượng ra cô ấy phải hoang dã đến mức nào, em sợ Gấu Nhỏ sẽ bị ăn mất thôi."

Hồ Vũ Đồng rất lâu không trả lời. "Anh hai, anh ngủ à?"

"Không, mới mười hai giờ trưa."

"Vậy thì em sẽ nói tiếp. Chuyện quá đà hơn nữa là Gấu Nhỏ sẽ không về trường vào buổi tối cuối tuần, nói rằng cậu ấy sẽ đi tập hay cái gì đó, còn tập cái gì nữa, chắc chắn là cô gái kia không cho cậu ấy về. "

Tôi bỗng im lặng.

"Có chuyện gì vậy? Ngủ rồi?"

"Không, mới 12 giờ trưa. Không phải Gấu Nhỏ bị tổ chức nào đó khống chế đúng không? Anh hai! Chúng ta phải cứu Gấu Nhỏ."

Hồ Vũ Đồng ném một icon biểu hiện khuôn mặt của sự chậm phát triển trí tuệ.

"Sao em không viết tiểu thuyết luôn đi? Với cái trí tưởng tượng này của em làm sao sau này kế thừa gia sản."

"Anh hai, sao anh không giúp em hỏi cậu ấy."

Hồ Vũ Đồng nghi ngờ: "Sao em lại quan tâm nhiều như vậy?"

"Cậu ấy là anh em tốt của em, câuh ấy rất đẹp trai, cậu ấy vô hại và ngây thơ, càng không có kinh nghiệm tình trường. Là một trong số ít anh em trong sáng của cậu ấy, em phải bảo vệ cậu ấy?"

"Trong sáng? Ý của em là?"

"Chịu thôi, xưa nay có rất nhiều người tiếp cận để theo đuổi cậu ấy, bất kể giới tính, em cũng đã giúp cậu ấy chặn không ít hoa đào nát. Chỉ có em thật lòng hi vọng cậu ấy có thể tìm được người tốt."

Lời tôi đầy ẩn ý: "Đừng nhìn cậu ấy cười mỗi ngày, đối xử ấm áp với mọi người. Kỳ thực cậu ấy luôn rất bất an, vì khuôn mặt đó nên cậu ấy nhận được rất nhiều sự chú ý, cho nên ai cũng yêu cầu cậu ấy phải thật hoàn hảo. Chỉ cần một chút không hoàn hảo, cậu ấy sẽ bị chế giễu là bình hoa, chỉ có cái mặt."

"Cậu ấy là người luôn muốn cho người khác ấm áp, muốn hạnh phúc đơn giản ổn định, muốn đi vào lòng cậu ấy cũng rất đơn giản, cậu ấy có thể chân thành báo đáp gấp mười lần lòng tốt của người khác. Cậu ấy cứ như thế này, em lại càng sợ cậu ấy bị tổn thương".

Tôi đang rất xúc động với những gì mình nói thì bỗng thấy Hồ Vũ Đồng đã lâu không lên tiếng nhắn qua sáu chữ: "Em giống như mẹ già vậy."

Cản xúc bị quét đi, tôi không khỏi trợn mắt một cái: "Em là con trai, chỉ có thể là cha già."

"Anh sẽ giúp em."

"Giúp em cái gì?" Tôi hơi mất trí nhớ.

"Giúp em xem thử chuyện gì đang xảy ra."

Tôi ngay lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc biết ơn: "Cảm ơn anh trai! Chỉ cần giúp em xem cô gái đó như thế nào".

"Được."

Một tuần mới lại bắt đầu, cũng đã một tuần rồi từ lúc tôi nhờ anh trai xem giúp tình hình.

Trong tuần này, tôi càng tin tưởng hơn nữa vào suy luận Gấu Nhỏ! Lén! Lút! Yêu! Đương!

Lâu lâu cậu lại bĩu môi nhìn điện thoại thất thần, chuông điện thoại vừa reo liền vứt bỏ bộ dáng sầu muộn, vui vẻ như đứa trẻ cao 1m85.

Có khi nửa đêm không ngủ mà lén chạy ra ban công gọi điện thoại, lâu lâu tôi rướn người nghe lỏm được vài câu vu vơ "bảo bối".

Cái mùi chua của tình yêu này.

Nhưng điều tôi tò mò là từ khi livehouse kết thúc, Gấu Nhỏ hình như đã bắt đầu chế độ yêu đương, nhưng cậu ấy luôn ở cùng tôi từ trước đến nay, nếu có quen người khác thì không thể nào mà tôi không biết.

Tôi bật điện thoại, khung chat vẫn dừng lại ở tin nhắn với anh trai vào tuần trước.

"Anh, anh, anh."

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh đã hỏi chưa?" Tôi lo lắng.

"Rồi."

"Người thế nào?"

"Người theo đuổi cậu ấy lớn lên rất đẹp, giàu có, tình cảm và tận tâm với Gấu Nhỏ."

Chậc, con gái nhà ai hoàn hảo như vậy. Sao tôi lại không biết.

Lại một tin nhắn khác được gửi qua: "Sao không thấy em quan tâm đến anh trai mình nhiều như vậy?"

Tôi đảo mắt nhưng thật may là anh ấy không nhìn thấy: "Anh á? Anh à, anh không đi gây họa cho người ta là may rồi. Anh có biết mẹ nói gì mỗi khi bàn về bạn gái của anh không? Heo nhà mình lại đi đào cải trắng nhà người ta rồi."

"..."

"Chuyện gì đây, sao tự nhiên lại đưa tiền cho em?"

"Mua cho em một đôi giày."

Tôi hỏi thẳng: "Nói đi, anh muốn em giúp cái gì?"

"Anh muốn em kể cho anh tất cả về Gấu Nhỏ."

"Tại sao?"

"Anh muốn cậu ấy trở thành hát chính của anh."

"Không thể!" Tôi thề: "Gấu Nhỏ tuy rất thích ca hát nhưng sẽ không tham gia ban nhạc. Trước đây trong trường có nhiều ban nhạc mời cậu ấy nhưng cậu ấy không đồng ý, nói rằng cậu ấy muốn tập trung vào việc học."

"Nếu anh mời được thì sao?"

"Mời được, em ba ngày ba đêm không ngủ nói chuyện Gấu Nhỏ cho anh."

"Ba ngày ba đêm không được, anh là người, cũng phải đi ngủ, quyết định như vậy đi."

"Một lời đã định."

"Cái gì?! Cậu định gia nhập ban nhạc của anh trai tớ sao?" Mới sáng, tôi đã bị tin tức này làm cho choáng váng, "Gấu Nhỏ, cậu không do dự một chút à?"

"Tại sao phải chần chừ? Là tớ chủ động hỏi Đồng ca." Gấu Nhỏ nghiêm túc nói.

Những lời thề mà tôi và Hồ Vũ Đồng hứa hẹn đêm qua hiện lên trong tâm trí tôi.

Tất cả đều là bong bóng.

Tôi vẫn có thể giãy dụa: "Gấu Nhỏ, anh trai tớ có nhiều kinh nghiệm rồi. Cậu chỉ là một người mới, nếu khoảng cách quá lớn, cậu sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa, đôi khi anh trai tớ rất nóng tính, sẽ không dịu dàng giống như bình thường, liệu cậu có thể chịu được khí chất của anh ấy không?"

Cậu ấy cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu kiên quyết gật gật đầu.

"Tớ đã nghĩ qua tất cả những vấn đề mà cậu đề cập. Thực tế, tớ đã chạy đến chỗ Đồng ca rất thường xuyên trong những tuần qua. Tớ quả thực chưa đủ trưởng thành với âm nhạc, nhưng tớ sẽ nỗ lực. Khoảng cách không phải là vấn đề, không phải Hoàng tử bé cũng đã vượt qua vũ trụ để tìm thấy bông hồng của cậu ấy sao?"

"Vậy mấy tuần nay cậu không ăn cơm với tớ mà ăn cơm với anh trai tớ??"

"Ừm."

"Vậy mấy buổi tối đi đua xe, ngắm trăng ngắm sao cũng là đi với anh tớ?"

"Ừm."

"Vậy mấy ngày tâm lý thất thường là vì cãi nhau với anh tớ?"

"Ừ ừm..."

Tôi đập đầu, và bắt đầu tua lại tất cả những lời anh trai tôi nói trong đầu như một bộ phim.

"Người đang đuổi theo cậu ấy."

"Rất đẹp."

"Có tiền."

"Biết cậu ấy thích gì."

"Tình cảm và tận tâm."

Chết tiệt! Tôi thực sự muốn tự cho mình một cú. Lẽ ra tôi đã nghĩ đến khả năng này từ lâu.

Gấu Nhỏ ở bên tôi mỗi ngày, tất cả những cô gái theo đuổi cậu ấy đều bị từ chối.

Mà gần đây, cậu ấy chỉ mới quen biết với một mình anh trai Hồ Vũ Đồng của tôi.

Chỉ là tôi suy nghĩ quá thẳng nên mới bỏ qua khả năng này.

Vậy mới nói, tại sao người không quan tâm đến bất cứ điều gì trước giờ lại đột nhiên muốn giúp đỡ tôi một cách hào hứng như vậy.

Vậy mới nói, người thường xuyên hạn chế chi tiêu của tôi lại cho tôi tiền một cách vô tiền khoáng hậu chỉ để làm quen với người không mấy liên quan đến anh.

Những gì tôi nói, những gì tôi làm, có khác gì một kẻ ngốc không.

Tất cả đều trở nên hợp lý!

Điều khiến tôi càng không thể tin được là anh tôi từng có rất nhiều bạn gái, có thể nói là một thẳng nam sắt thép vậy mà vẫn thua trong tay Gấu Nhỏ.

Ngoài sự hài lòng thì tôi vẫn rất sốc.

Còn Gấu Nhỏ ngốc nghếch vui vẻ nói: "Đồng ca thật là tốt, kỹ năng tuyệt vời, rất bao dung với tớ. Các ban nhạc có mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng sau khi cãi nhau, bọn tớ còn thân thiết hơn cả người yêu"

Tôi hào hứng: "Người yêu?"

"Hả? Tớ đang làm một phép so sánh."

Theo tình huống này thì anh tôi sợ chưa ôm được Gấu, Gấu ngây ngô vẫn chưa hiểu gì.

"Gấu Nhỏ, cậu nghĩ gì về anh trai của tớ?"

Sau khi nghe câu hỏi này, Gấu Nhỏ bắt đầu suy nghĩ về nó.

Tóm lại một câu: "Không biết, thân quá thì rất khó tả."

Tôi ngạc nhiên: "Hai người mới quen nhau bao lâu? Sao thân nhau vậy?"

Gấu Nhỏ xấu hổ gãi đầu: "Tớ ở với Đồng ca gần như cả tuần nay. Anh ấy dạy tớ hát, cao độ chuẩn xác, còn mời tớ đi ăn bít tết. Khi tâm trạng không vui, anh ấy sẽ đưa tớ đi đua xe để cảm nhận tốc độ của gió."

"Đua xe? Moto chính là bảo bối của anh ấy. Anh ấy phải rất rất thích cậu mới cho cậu lên đấy."

Một điều hiện lên trong đầu, tôi liền hỏi: "Có mấy đêm cậu cầm điện thoại gọi bảo bối, cục cưng là như thế nào?"

Tôi thực sự không nói gì, nhưng khuôn mặt của Gấu Nhỏ đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Không, Đồng ca nói rằng anh ấy thua trò chơi với bạn. Anh ấy phải yêu cầu người anh ấy nhắn tin gần nhất gọi bảo bối. Tớ chỉ....."

Trò quỷ gì đây? Nhưng anh tôi vốn là hố đen trò chơi nên đúng là có thể thật.

Cậu ấy ngập ngừng nói: "Đồng ca rất nhiệt tình, nói cũng nhiều. Anh ấy đối xử với tớ rất tốt."

Ông anh mặt lạnh của tôi, nhiệt tình? Nói nhiều? Cậu đang nói về Hồ Vũ Đồng?

Gấu Nhỏ lấy điện thoại di động của mình và đưa nó cho tôi.

Khá lắm, kể từ khi concert kết thúc, hai người đã thêm WeChat, mỗi buổi sáng đúng giờ vào lúc 6 giờ đều gửi lời chào, nhân tiện hỏi thăm tôi luôn.

"Chào buổi sáng, Gấu Nhỏ, em trai anh dậy chưa?"

"Vẫn chưa dậy, anh tìm cậu ấy làm gì?"

"Nó giặt giày mệt rồi nên cứ để nó ngủ đi. Em trai anh mềm cứng không ăn ngay từ nhỏ, chỉ thích giày. Về cơ bản, nó là một kẻ ngốc trong cuộc sống. Gia đình luôn vì nó mà phiền lòng. Mà nó luôn có những định kiến nhất định với anh. Anh có thể hỏi thêm về nó thông qua em trong tương lai được không? "

"Đương nhiên là được ạ."

Gấu Nhỏ vỗ vỗ vai tôi nói: "Nhìn này, Đồng ca vẫn rất quan tâm đến cậu."

Mặt tôi đen thui, người này là ai? Chỉ thương tôi đang làm người tự dưng trở thành công cụ.

Đương nhiên, phần phía sau không hề khó đoán....

"Gấu Nhỏ dậy chưa? Ăn sáng chưa?"

"Em còn chưa ăn, chờ Tiểu Hồ dậy."

"Mấy giờ rồi? Nếu không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày. Em ăn trước đi quan tâm nó làm gì."

Một ví dụ khác.....

"Đồng ca, hôm nay Tiểu Hồ ngã cầu thang, nhưng không có chuyện gì."

"Em có sao không? Nó là kiểu sẽ níu người bên cạnh khi ngã xuống. Em có bị liên lụy không?"

"Em không sao, Đồng ca."

"Tốt, em nói nó nhớ uống thuốc đầy đủ, đi xuống cầu thang mà cũng để ngã được."

Mẹ kiếp! Tôi bực bội trả lại điện thoại cho Gấu Nhỏ.

Quá tiêu chuẩn kép rồi!

Trước kia khi anh trai tôi trả lời WeChat của tôi, một câu không bao giờ vượt quá mười từ!

Gần đây nói nhiều hơn cũng là vì Gấu Nhỏ.

Tôi ngay lập tức chạy ra ngoài để gửi một tin nhắn cho Hồ Vũ Đồng.

"Anh thực sự tự khen mình giỏi nhỉ, Hồ tiên sinh."

"E hèm?"

"Đẹp trai, giàu có, tình cảm và tận tâm."

"Chỉ số thông minh của em cũng không quá thấp nhỉ."

Tôi: "......"

Tôi hít một hơi thật sâu: "Nghiêm túc mà nói, anh thực sự thích Gấu Nhỏ đến vậy sao?"

Rất lâu sau bên kia mới gửi được một câu: "Còn hơn em là em ruột nữa."

Tôi nghẹn ngào, và bàn tay đánh máy của tôi trở nên vô cùng nặng nề.

"Anh có nghiêm túc không?"

"Nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn."

"Gấu Nhỏ biết không?"

"Em ấy không biết, nhưng anh sẽ cho em ấy biết, vì vậy anh cần sự giúp đỡ của em."

Tôi thật sự chịu không nổi: "Đó là anh em tốt của em! Hiện tại anh muốn em giúp anh theo đuổi, biến cậu ấy trở thành chị dâu của em."

Gấu Nhỏ của tôi, cây bắp cải mà tôi bảo vệ bấy lâu nay cứ thế mà bị chính con heo nhà mình đào mất, khóc mất thôi.

"Anh à, để em nói thẳng với anh nhé. Gấu Nhỏ chưa từng gặp phải trở ngại nào trong cuộc đời. Nó bình dị và bình thường thôi. Em đã từng nghĩ rằng sau này ai có thể ở bên Gấu thì quả thực may mắn, mặc dù em nghĩ anh trải qua quá nhiều cuộc tình rồi, không xứng với cậu ấy về mặt tình cảm, nhưng nếu cậu ấy cũng thích anh thì em không còn gì để nói. Hai người một là anh trai, một là bạn thân, dù em không muốn thì nó vẫn xảy ra. Em ngoài chúc phúc thì còn có thể làm gì đây."

"Anh biết, chỉ cần em ấy giữ chặt, anh cũng sẽ không buông tay."

Tự dưng tôi cảm thấy muốn khóc, trên đời này còn nhiều người, và mùa hè này, một chú Gấu Nhỏ đã đâm vào một gốc cây ngô đồng.

Tôi vác máy ảnh chạy đi chạy lại khắp sân khấu, tìm vị trí đẹp nhất.

Cánh tay tôi đau đến mức tôi phải hét lên với Hồ Vũ Đồng "Anh! Rốt cuộc anh muốn vị trí như thế nào mới thỏa mãn?"

"Không, không, nếu em đứng ở đây thì sẽ bỏ lỡ tình yêu trong mắt anh dành cho Gấu Nhỏ."

Tôi đảo mắt và nói, "Vậy em để luôn máy ảnh trước mặt anh nhé, OK?"

Hồ Vũ Đồng, người luôn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn nhếch mép đồng ý.

Ông trời của tôi ơi, đúng là tình yêu sẽ khiến người ta mất trí nhớ, người ta nói rằng khi yêu thì chỉ số IQ bằng 0, quả nhiên sau hai năm, Hồ Vũ Đồng không thông minh lên mà ngược lại còn trở nên ngốc nghếch.

Hai năm trước, Hồ Vũ Đồng đã chính thức tỏ tình với Gấu Nhỏ trước sự chứng kiến của nhiều người thân và bạn bè trong bữa tối sau lễ tốt nghiệp của Gấu Nhỏ.

Trong hai năm qua sau khi tốt nghiệp, Hồ Vũ Đồng thành lập lại một ban nhạc và Điền Hồng Kiệt trở thành hát chính duy nhất của anh ấy.

Vào ngày kỷ niệm đầu tiên thành lập ban nhạc, Hồ Vũ Đồng đã công bố tình yêu của họ với cả thế giới.

"Em ấy là hát chính nhỏ của tôi, và tôi sẽ luôn là tay trống của em ấy."

Nó đã gây ra một sự chấn động trong cộng đồng của fan họ, nhưng cuối cùng họ vẫn nhận được hàng gạn lời chúc phúc từ rất nhiều người.

Còn Gấu Nhỏ, từ "Đồng ca" thành "Lão Hồ", dần dần được Hồ Vũ Đồng chiều chuộng trở thành đại tiểu thư ngạo kiều, tính cách lúc trước vốn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nay đã học được cách chọc người.

Hai năm sau, tôi vẫn còn độc thân, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, khi đám cưới kết thúc, họ sẽ ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận.

Khung cảnh đám cưới rất thơ mộng, chú Gấu Nhỏ thích câu chuyện về hoàng tử bé nên đã dàn dựng một đám cưới theo chủ đề hoàng tử bé với rất nhiều hoa hồng.

Nhiều năm trước, sau khi vượt qua sự hỗn loạn, fan đã nói dù họ không đến được hiện trường đám cưới nhưng vẫn muốn đóng góp gì đó, vì vậy họ đã quyên tiền làm tường hoa ủng hộ, tái hiện lại sân khấu đầu tiên của hai người.

Còn tôi vì học nhiếp ảnh nên đã được Hồ Vũ Đồng cho đảm nhận toàn bộ phần ảnh cưới.

Giờ phút này, tôi đang bị "Bên A" hành hạ dã man mà không có tiền lương.

Tôi đành chịu: "Anh đủ rồi đấy, kén cá chọn canh như vậy thì Gấu Nhỏ làm sao mà chịu được anh".

Hồ Vũ Đồng nhìn tôi chăm chú, đến mức tôi sởn cả gai ốc.

Sau đó, tôi thấy anh ấy lấy điện thoại di động của mình ra và bấm bấm gì đó, sau nữa thì điện thoại di động của tôi đổ chuông.

"Tài khoản Alipay của bạn đã nhận được 30.000 nhân dân tệ."

Tôi hít một hơi, bình tĩnh đứng thẳng người, kiên quyết nói với anh ấy: "Nếu anh có cái gì không vừa lòng, em sẽ thay đổi!"

Tôi, đại trượng phu co được duỗi được.

Khi đám cưới chính thức bắt đầu, tôi khoèo đồn máy ảnh để chụp bất cứ lúc nào.

Trong khi trao nhẫn, Hồ Vũ Đồng nhìn chăm chú Điền Hồng Kiệt dưới ánh nhìn của tất cả gia đình và bạn bè.

Anh nói: "Trong phần đời còn lại của mình, anh sẽ viết ca khúc vào mùa đông và lưu diễn vào mùa hè. Bốn mùa đều bên em".

Điền Hồng Kiệt trả lời với đôi mắt đỏ hoe: "Khi em gặp anh, em còn trẻ. Cảnh vật em đã nhìn thấy, những cây cầu em đã đi qua và cơn mưa em đã từng chịu qua đều không bằng một phần vạn của thế gian này, nhưng nó đều có hình bóng của anh, vì vậy Winnie the Pooh đã tìm thấy người đồng hành suốt đời của mình."

Sau đó họ hôn nhau trong sự cổ vũ và nhận được sự chúc phúc của mọi người.

Sau đó, tôi gửi băng ghi hình đám cưới đã được xử lý cho Hồ Vũ Đồng, người đang đi hưởng tuần trăng mật ở Praha.

Anh ấy hài lòng, và tôi cũng hài lòng.

Trên thực tế, đây là lần quay chụp nhẹ nhàng nhất của tôi. Không chỉ vì sự hoàn hảo của hiện trường đám cưới, tình yêu giữa Hồ Vũ Đồng và Điền Hồng Kiệt không cần phải được tô đậm qua ống kính, nó được bộc lộ một cách tự nhiên như không. Không phải ống kính mang lại cho họ cảm giác về vẻ đẹp, là tình yêu của họ đã tạo ra ngôn ngữ của ống kính.

Tôi nhớ rằng một giờ trước lúc bước ra lễ đường, tôi vào phòng thay đồ và nhìn thấy Gấu Nhỏ đang loay hoay, có lẽ cậu quá lo lắng.

Tôi cố gắng giúp cậu ấy thư giãn: "Hãy nghĩ về những điều khiến cậu đặc biệt hạnh phúc khi nghĩ về nó."

"Có không?"

"Có." Quả nhiên, Gấu Nhỏ mỉm cười nhẹ.

Tôi hỏi: "Là gì vậy?"

Chú Gấu Nhỏ chìm vào ký ức trong khi nở nụ cười.

"Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Lão Hồ, anh ấy vỗ vai tớ và gọi tên cậu, khi tớ quay đầu lại, anh ấy đã làm tớ đỏ cả mặt. Phản ứng đầu tiên của tớ là anh ấy lớn lên giống như Tigger, giờ khi tớ nhớ về nó, nó có lẽ là số phận."

Liệu tình yêu sét đánh có thực sự tồn tại? Ai biết được, nhưng nghĩ kĩ lại thì hẳn là phải.

Nghĩ đến điều này, tôi giơ tay và gửi một câu hỏi cho Hồ Vũ Đồng.

"Em dường như chưa bao giờ hỏi anh, anh đã yêu Gấu Nhỏ từ khi nào? Không phải hai người lâu ngày sinh tình sao?"

Thực sự thì tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi này rồi, tôi chỉ đang chờ xác nhận thôi.

Không ngoài dự đoán, bên kia trả lời lại rất nhanh.

"Chính là lần kia." Tôi lắc đầu bất lực, quả nhiên là anh em ruột, hiểu nhau quá mà.

Chính là lần kia.

Chính là lần livehouse tan rã của ban nhạc của Hồ Vũ Đồng, và bài hát cuối cùng là "Hãy để em ở bên anh".

Hồ Vũ Đồng đã nghĩ rằng anh ấy sẽ phải chơi và hát một mình.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bàn tán xôn xao, anh ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng ở vị trí của hát chính.

Còn nói ra những lời như vậy.

Nói xong quay đầu lại nói với Hồ Vũ Đồng: "Em có thể hợp tác với anh không?"

Hồ Vũ Đồng không biết làm thế nào để miêu tả ánh mắt chân thành của chàng trai dưới ánh đèn sân khấu, và sự chân thành đó đã khiến anh không thể từ chối.

Trong buổi biểu diễn đó, từng nhịp trống rung động lòng người, giọng hát truyền cảm cũng đủ để mọi người cảm nhận được sự chân thành, là lần đầu tiên hoàn toàn không có gì có thể so sánh được.

Trước khi kết thúc, Điền Hồng Kiệt đã đến phía sau Hồ Vũ Đồng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh và hát câu cuối cùng.

Tâm tình của Hồ Vũ Đồng lúc đó đều đặt trên bàn tay trên vai, xung quanh có tiếng la hét, anh đều thờ ơ, chỉ nghe thấy câu hát đó.

"Hãy để em ở bên cạnh anh và cùng anh trải qua tất cả."

Được rồi, hãy ở bên nhau mãi mãi, Hồ Vũ Đồng nghĩ.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro