2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01.

Gió thu vừa nổi cũng là mùa cua đặc gạch béo ngậy, bạn xách một túi chật ních cua lông, rảo bước trên con đường nhỏ trong chợ. Tiểu Bát, Tiểu Thập ở đằng trước, dáng vẻ hiên ngang. Tiểu Thập ngậm túi bánh tổ và rau vừa mới mua ở miệng, Tiểu Bát đi phía trước khoe khoang uy thế, chân ngắn chạy rất nhanh phát ra tiếng lộc cộc. Mặc dù một chú Doberman to lớn như Tiểu Thập đi sau Tiểu Bát, một Maltese bé nhỏ, sẽ tạo cho ra cảm giác cáo giả oai hùm, nhưng trên thực tế bạn biết rõ dũng khí của Tiểu Bát có thể đem ra so với chó ngao Tây Tạng, còn Tiểu Thập chỉ bằng 80% của Teacup Poodle thôi.

Lần trước cô bạn thân của bạn bảo rằng anh chàng Doberman này sắp bị nuôi thành một chú Golden Triever rồi, làm gì có ai dắt chó đi dạo lại mặc hoodie oversize cùng với quần ống rộng caro xấu xí, hơn nữa còn để nó giúp bạn xách thức ăn.

- Mày nhìn mày xem, Doberman nhà người ta đều là mỹ nữ xe hương, mày thì ngược lại, đi nuôi nó thành một bảo mẫu nhỏ.

Bạn liếc vật nhỏ trong lòng một cái, nó xách đồ không phải vì muốn giúp bạn đâu, mà là bởi Tiểu Bát rất hay ngửi đồ ăn trong túi. Lúc trước, khi mà túi đồ còn nằm trong tay bạn, nó thường lẽo đẽo theo sau, nhảy lên nhảy xuống đủ kiểu. Muốn ngửi quả hồng vàng óng một hơi, muốn gặm cục xương một gặm, lá rau xanh non còn đọng nước cũng phải nếm thử một chút, mỗi lần về nhà túi nilon đều bị gặm đến rách tươm. Giữa đường bạn cũng hay nhìn Tiểu Bát gầm gầm gừ gừ cắn túi nilon, sau đó thở dài một hơi, ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng.

Nhưng cái giá phải trả cho việc được xách đồ hộ là bị chúng nó lạnh lùng bỏ lại phía sau, đó là lần đầu tiên bạn nhớ rằng Doberman thật sự là một giống chó cỡ khủng.

Cuối cùng bạn quyết định giao nhiệm vụ vinh quang là xách đồ ăn này cho Tiểu Thập, từ bây giờ Tiểu Bát liền trở thành hộ vệ của Tiểu Thập, mỗi khi cả ba cùng nhau ra ngoài mua đồ đều có cảm giác nghi thức.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai đứa chúng nó chạy lên trước, kéo theo bạn phía sau.

A mệt quá, mùa đông có thể cho tuyết rơi luôn được không, nếu có bạn sẽ lập tức chốt đơn mua xe trượt tuyết. À thôi quên đi, mùa đông đến có khi còn lười chả ra đến cửa.

Một chiếc lá quẹt vào tóc của bạn rồi rơi xuống, cây ngô đồng được trồng hai bên phố, gió thu lướt qua liền để lại một mảng màu rực rỡ.

Lá cây ngô đồng rất to, những chiếc lá vàng khô teo rải rác trên mặt đất. Vì mất đi độ ẩm nên lá co lại thành một khối, trong thoáng chốc bạn còn nhìn thành một con cua vàng óng.

Bạn giẫm chân xuống, cứ như vậy mà từng "con cua" béo ngậy vỡ ra giòn tan.

Giẫm lên lá rụng là một việc rất ngây thơ nhưng cũng vô cùng thú vị, bạn ở phía sau vui vẻ chơi đùa, lá khô vỡ kêu răng rắc, và rõ ràng là Tiểu Bát đã phát hiện ra điều này. Chủ nào chó nấy, quả cầu chớp trắng tinh Maltese xin được xuất chiến, nơi nào Tiểu Bát đi qua, lá vàng đều bị quét sạch. Bỏ lại một Tiểu Thập đang cẩn thận hết lòng hết sức ngậm chiếc túi bên trong toàn là rau củ lộn xộn, ngơ ngác nhìn hai người vừa đi vừa nhảy loạn trên đường giống như đang khiêu vũ.

Bạn đang giẫm chân thì bỗng dừng lại giữa chừng, hít vào một hơi. Tiểu Bát cũng ngừng, ngẩng đầu vẫy đuôi, đột nhiên hào hứng hướng về phía trước sủa loạn, cái đuôi lắc như cánh quạt, làm Tiểu Thập phải đè nó lại vì sợ nó sẽ bay lên.

02。

Năm phút sau, bạn ôm khoai lang nướng và hạt dẻ tẩm đường tiếp tục đi bộ trên con đường về nhà.

Hoà vào hương thơm của mùa thu, bạn ôm túi giấy nóng hổi, mùi khoai lang và hạt dẻ ngọt ngào bao quanh chóp mũi. Chó con rất nhạy cảm với mùi hương, kể từ khi ngửi thấy mùi đậu rang ở cửa hàng, nó đã ngửa đầu, chân phát ra tiếng lộc cộc chạy theo bạn, nếu không phải nhờ Tiểu Thập ở phía sau túm lấy, còn suýt chút nữa ngã vào một cái hố nhỏ trên đường.

Chỉ cần rửa tay xong là có thể ăn túi ngập đồ ngon này rồi, nghĩ đến đây các bạn liền nhanh nhanh chóng chóng phi về nhà.

Trước khi ăn, bạn sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, lót một tấm đệm bông, sau đó rót cốc trà trái cây, xếp hạt dẻ và khoai lang vào một cái đĩa nhỏ xinh rồi đặt lên bàn, trước hết phải rút điện thoại ra chụp lại một tấm, sau đó mới vui vẻ ăn.

Bạch, một đôi chân nhỏ âm ấm đè lên đầu gối của bạn, miệng mở rộng thè ra đầu lưỡi nhỏ, là Tiểu Bát của bạn đang căng mắt tròn nhìn chủ.

Bạn chớp chớp mắt, cẩn thận xúc một thìa cho vào miệng, nhìn ánh mắt của Tiểu Bát dõi theo tay bạn. Bạn cầm lấy miếng khoai lang nướng còn bốc hơi nóng, Tiểu Bát hơi ngẩng đầu. Tay bạn di chuyển sang bên phải, nó cũng quay đầu nhìn theo. Bạn cầm miếng khoai quay một vòng quanh đỉnh đầu nó, nó cũng ngửa đầu đi theo vòng tròn, sau đó ngã phập xuống một miếng đệm trước ghế sofa.

Bạn cười không ngừng, sau khi đỡ nó ngồi dậy, Tiểu Bát thở phì phò nằm giữa đùi bạn, không thèm để ý tới bạn nữa.

Yo yo yo lại nổi giận rồi, bạn ghé sát lại gần hôn tai nó, bị nó nghiêng đầu né tránh. Tiểu Thập tới hôn, nó cũng tức giận vểnh mõm sang bên khác.

Bạn tựa vào vách ghế sofa phía sau, miệng vẫn còn ngậm chiếc thìa nhỏ, vừa cười vừa lấy điện thoại lên Baidu tra xem liệu chó con có thể ăn được khoai lang nướng hay không. Các chuyên gia mang lại tin tốt cho Tiểu Bát, chó con có thể ăn khoai lang, vì vậy bạn bẻ vụn ra một miếng bé rồi đút cho nó.

Tiểu Bát, tên thì nghĩa là nhỏ nhưng tính cáu kỉnh lại rất lớn, nó quay mặt, không ăn. Miếng khoai này bị Tiểu Thập cắn mất. Một miếng nhỏ này không là gì so với thân hình của nó, Tiểu Thập ăn xong chẹp chẹp miệng, tiến lại gần bạn muốn xin thêm, lần đầu tiên bạn thấy nó chủ động xin ăn như này là vào buổi sáng hôm nọ khi ăn bánh rán, không để ý một chút đã bị nó ăn hơn phân nửa. Lần này Tiểu Bát gấp gáp, sủa om sòm, tiến đến trước mặt Tiểu Thập liếm bên miệng còn sót đồ ăn, sau đó quay sang bạn hung hăng cắn một miếng thật lớn.

Nó tròn xoe mắt nhìn bạn, miệng vẫn còn nhai, bỗng nấc lên một cái, nghẹn rồi. Bạn vội vàng lấy sữa trên bàn cho nó uống, chân của cún con màu trắng đè lên tay bạn, liếm liếm ống hút, trái tim bạn như tan mềm ra vì chiếc lưỡi hồng nhỏ của nó. Bạn hôn cún trắng một cái! Quá hài lòng! Sau đó cún đen lại hôn cún trắng một cái mạnh hơn của bạn! Đỉnh cao nhân sinh!

03.

Sau khi bận rộn với những con cua lông lớn trong nồi, bạn thả mình trên ghế ngồi đợi món ngon. Tiểu Bát, Tiểu Thập cũng nằm trên sofa, hai đứa tranh nhau cắn một cái gối ôm hình quả quýt.

Ngoài cửa sổ có một cơn gió mạnh, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa và nhiệt độ sẽ hạ thấp xuống. Cua lông đang hấp trong nồi, khoai lang và hạt dẻ nướng đã ăn được bảy, tám phần, quần áo ở nhà cũng từ quần đùi áo cộc thành đồ dài tay.

A, mùa thu hoàn toàn đến rồi.

Mùa thu ở quê, hoa quế ngập tràn khắp thành phố, đứng ở ban công cửa sổ cũng có thể ngửi thấy mùi hương. Lúc còn là một đứa trẻ, bạn thường đi dạo tối với gia đình vào mùa này, và hương thơm hoa quế tượng trưng cho mùa thu của bạn. Khi đó bạn còn xem thường, tưởng rằng mùa thu là chuyện đương nhiên, bây giờ ở nơi đất khách quê người mới hiểu được đó là hương vị gia đình.

Đúng lúc này điện thoại reo lên cuộc gọi đến của mẹ, giọng nói ấm áp hỏi thăm tình hình con dạo gần đây thế nào.

Chú ý thân thể, cẩn thận lúc giao mùa, đi đâu cũng phải mang theo khẩu trang và nước rửa tay.

Vâng vâng vâng, bố mẹ cũng phải chú ý thân thể, trời hạ nhiệt rất lạnh, chú ý an toàn.

Lớn rồi, học được cách quan tâm chúng tôi rồi, không tệ không tệ. À, quà tặng của đơn vị năm nay là hồ đào, mai bảo bố gửi cho con nhé?

Hồ đào? Bạn chợt nhớ tới giấc mơ kỳ quái đêm qua, trong đó Tiểu Thập, Tiểu Bát biến thành hai chàng trai mà trước kia bạn từng mơ thấy, hai bọn họ túm lấy nhau, tranh nhau túi hạt hồ đào, đang cướp dở thì biến lại thành chó con, ngồi xổm trên mặt đất sủa đối phương.

Này, này? Con cưng? Có muốn không đây? Bóc sẵn hồ đào rồi gửi lên cho con nhé, có cả quần áo mùa đông nữa.

Dạ? Vâng ạ vâng ạ, cảm ơn bố mẹ.

Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, vừa đúng lúc Tiểu Thập, Tiểu Bát leo lên ngồi cạnh bạn. Cún con màu đen gối đầu lên tay bạn, cún nhỏ màu trắng thì nằm trên đùi, cơ thể nóng hừng hực áp vào người bạn.

Bảo bối, một thân một mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, bố mẹ chỉ mong con mỗi ngày đều vui vẻ, khỏe mạnh, đừng mệt mỏi quá.

Khoé miệng bạn vô thức cong lên, tay gãi đầu Tiểu Bát, vuốt lưng Tiểu Thập, nhìn hai chúng nó thoải mái ngáy khò khò.

Vâng, bố mẹ yên tâm, mùa thu năm nay ấm áp lắm ạ.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro