Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Gia Nguyên mười tuổi, cậu được bố mẹ Châu Kha Vũ đưa về nhà. Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ, người chỉ lớn hơn cậu một chút, nhưng lại toát ra khí chất người lạ chớ lại gần. Anh ngước mắt lên khỏi sách giáo khoa liếc nhìn cậu, rồi tiếp tục vùi đầu làm việc của riêng mình.

"Nguyên Nguyên đừng sợ, Kha Vũ chỉ là có hơi sợ người lạ, sau này hai đứa sẽ ở chung nhiều hơn, khi lớn lên con sẽ gả cho anh ấy." Mẹ Kha Vũ dịu dàng vuốt tóc Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên nghe thấy mặt liền đỏ bừng, chưa kịp phản ứng thì Châu Kha Vũ đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Ai nói con sẽ lấy cậu ta?" Nói xong, chạy ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Trương Gia Nguyên biết Châu Kha Vũ không thích mình, thậm chí là ghét cậu, nhưng điều đó không ngăn được Trương Gia Nguyên thích Châu Kha Vũ. Cậu luôn thích trêu chọc thiếu gia cao quý kiêu ngạo, nhìn anh bị cậu nói không đáp lại được.

"Về sau anh phải cưới em, làm sao mà đến cãi nhau cũng cãi không lại em?" Trương Gia Nguyên dựa vào ghế sô pha, ăn một viên lại một viên ô mai, so về mồm mép, không một đứa trẻ cùng tuổi nào có thể sánh được với cậu.

"Cậu, cậu, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy, ai, ai nói muốn lấy cậu?" Châu Kha Vũ tức đến mức hai tai đỏ bừng, lắp bắp muốn phản bác.

Trương Gia Nguyên thấy anh bị mình làm cho tức giận đến mức không còn chút dáng vẻ thiếu gia, cười nghiêng ngả, "Kha Vũ, nói thật đi, anh có ghét em không?"

Đôi mắt đen láy của bạn nhỏ nhìn cậu chằm chằm. Châu Kha Vũ trong phút chốc lại không nói ra được lời chán ghét cậu, anh sợ ngay khi mình nói ra, trong mắt của bạn nhỏ đối diện sẽ mất đi ánh sáng.

"Tôi phải làm bài tập về nhà," Châu Kha Vũ chạy trối chết rời khỏi nơi này.

Chỉ còn lại Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh, nhếch miệng cười, "Không thú vị."

Trước năm mười tám tuổi, cách thức hai người ở bên nhau đều như thế này. Trương Gia Nguyên theo sau Châu Kha Vũ không ngừng nói liên miên, Châu Kha Vũ mặc kệ cậu. Trương Gia Nguyên cũng không cần anh trả lời, một mình cậu có thể tự nói chuyện.

Cuộc sống yên bình bị phá vỡ vào ngày Châu Kha Vũ phân hóa. Trương Gia Nguyên còn đang ngủ say thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài. Cậu chạy ra thì thấy mẹ Châu đang thay giày ở cửa, "Nguyên Nguyên, không sao đâu, trở về phòng ngủ đi, Kha Vũ ca ca của con phân hóa, ba mẹ đưa nó đi."

Khi cửa đóng lại, Trương Gia Nguyên vẫn còn có chút mơ màng, một mình nấu cơm ăn no bụng, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ bọn họ trở về.

Sau đó chỉ có một mình Châu Kha Vũ quay lại, anh kéo Trương Gia Nguyên vào phòng ngủ với vẻ mặt u ám rồi khóa trái cửa. Đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên có hơi sợ hãi Châu Kha Vũ, "Anh, anh sao vậy? Là do phân hóa thành Alpha à, ba mẹ đâu? Sao không cùng trở về?" Trương Gia Nguyên tuy rằng chưa phân hóa, nhưng cũng có thể cảm giác được khí thế của Châu Kha Vũ càng mạnh hơn.

Châu Kha Vũ vẫn không có biểu cảm gì như trước, "Nếu tôi rời khỏi, hãy chăm sóc cha mẹ tôi thật tốt."

"Sao anh lại rời đi, anh đi đâu vậy?" Trương Gia Nguyên hơi hoảng sợ, ngón tay run rẩy nắm lấy cổ tay Châu Kha Vũ. Từ nhỏ cậu đã quen đi theo sau Châu Kha Vũ, đột nhiên nghĩ đến cuộc sống không có anh, cậu cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn đôi tay bị Trương Gia Nguyên nắm lấy. Bàn tay của Trương Gia Nguyên mỏng manh nhưng trắng bóc, có chút ẩm ướt do mồ hôi. Bọn họ đã lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy. "Hãy tự bảo vệ mình nữa", Châu Kha Vũ gỡ tay Trương Gia Nguyên xuống rồi đi ra khỏi cửa, không bao giờ quay lại nữa.

Hôm đó, sau khi Châu Kha Vũ đi, mẹ Châu mới nói với Trương Gia Nguyên.

"Kha Vũ bị cha nó đón đi rồi, năm đó cha thằng bé đã bỏ rơi hai mẹ con vì một cuộc hôn nhân thương mại. Vì vậy mẹ mới gặp bố Châu bây giờ. Đứa con trai của ông ta phân hóa thành Omega, không thể kế thừa công ty. Ngay khi nghe tin Kha Vũ phân hóa thành Alpha, ông ta đã đưa nó đi."

"Vậy liệu anh ấy ở đó có bị những người khác bắt nạt không?"

"Mấy lão già trong công ty của cha nó đang nhìn nó chằm chằm. Thằng bé chỉ là người thừa kế trên danh nghĩa, chỉ cần nó nghe lời, bọn họ sẽ không làm khó thằng bé.

"Anh ấy là một người mạnh mẽ như vậy, sao có thể làm con rối của người khác?" Trương Gia Nguyên nghĩ đến Châu Kha Vũ sẽ sống không tốt, hai mắt đỏ hoe, "Mẹ, con muốn qua đó cùng anh ấy".

"Nguyên Nguyên, con là một đứa trẻ ngoan. Bao nhiêu năm nay, mẹ luôn coi con như con ruột của mình. Đây là lựa chọn của chính Kha Vũ. Lúc trước nói sẽ chờ con lớn lên rồi lấy nó đều, đều chỉ là nói đùa, con đừng coi là thật."

Mẹ Châu nói được một nửa cũng có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nén nước mắt." Hơn nữa con còn chưa phân hóa, nếu phân hóa thành Alpha, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một. . .người vợ tốt. "

Trương Gia Nguyên lần đầu tiên cảm thấy mình cần phải trưởng thành. Trách nhiệm nặng nề của gia đình này đột nhiên đổ lên vai cậu, chẳng trách Châu Kha Vũ trước khi đi phải dặn dò bản thân. Anh lo lắng rằng mình chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Trương Gia Nguyên một năm này không khiến mọi người thất vọng, tự mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhưng cậu không tìm được chút tin tức gì về Châu Kha Vũ, không biết một năm này Châu Kha Vũ sống có tốt không.

Trương Gia Nguyên sắp trưởng thành. Cậu lo lắng không biết mình sẽ phân hóa thành cái gì. Nếu phân hóa thành Alpha hay Beta, cậu có thể thay Châu Kha Vũ chăm sóc tốt cho ba mẹ. Nhưng nếu phân hóa thành Omega, cậu có nên đi tìm Châu Kha Vũ không? Cậu rất bối rối.

Kỳ phát tình tới mà không kịp chuẩn bị trước, Trương Gia Nguyên vẫn đang ngủ lại cảm thấy cả người mình ướt đẫm mồ hôi, hậu huyệt chảy ra nước, mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Cậu mơ thấy lúc trước mình cùng Châu Kha Vũ đi học. Trời mưa rất to, Châu Kha Vũ bước đi rất nhanh, cậu chỉ có thể lon ton chạy theo sau. Gió thổi mạnh khiến tán ô nghiêng ngả làm cho cậu suýt không đứng vững.

Châu Kha Vũ quay người gập ô của cậu lại, yêu cầu cậu cùng anh dùng chung một chiếc ô, trên mặt vẫn là dáng vẻ kia, "Còn không mau vào đi." Sau đó đến trường Trương Gia Nguyên mới phát hiện ra rằng một nửa bên vai của Châu Kha Vũ đã bị ướt sũng.

Lúc tỉnh dậy, mẹ Châu đang gọt táo. Người phụ nữ xinh đẹp mấy năm trước nay trên đầu đã có vài sợi tóc bạc trắng.

"Mẹ".

Mẹ Châu ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên đã tỉnh dậy, bỏ quả táo trong tay xuống, ôm Trương Gia Nguyên vào lòng.

"Mẹ, con xin lỗi."

Trương Gia Nguyên vùi trong vòng tay bà khóc như một đứa trẻ. Mẹ Châu cũng biết Trương Gia Nguyên đã có quyết định, vuốt lưng cậu.

"Không sao, đi tìm Kha Vũ đi, mẹ cũng rất nhớ nó, đừng lo lắng, chúng ta sẽ tự chăm sóc cho bản thân."

Đám cưới diễn ra rất sơ sài, có thể thấy một năm nay Châu Kha Vũ không được coi trọng như thế nào. Trương Gia Nguyên cũng không quan tâm đám cưới ra sao, bởi vì từ đầu đến cuối cậu chưa hề nhìn thấy chú rể của mình, nằm trong chăn đỏ cho đến khi mơ màng buồn ngủ cửa phòng mới được mở ra từ bên ngoài.

Chỉ với liếc mắt đầu tiên khi nhìn thấy Châu Kha Vũ, cậu đã không thể ngăn được nước mắt. Khi đi anh vẫn còn là một thiếu niên tinh thần hăng hái, giờ đã gầy đi rất nhiều, mắt thâm đen, môi không còn chút máu, cần hai người hầu gái đỡ anh ngồi vào bên giường.

Trương Gia Nguyên không quan tâm hai người hầu gái vẫn ở đó, nỗi nhớ nhung giống như thủy triều nuốt chửng lấy cậu, cậu đau lòng cho Châu Kha Vũ. Không biết một năm này anh đã trải qua những gì mà trở thành như bây giờ. Cậu mạnh mẽ ôm lấy cổ người trước mặt, khóc rất nhiều, Châu Kha Vũ căn bản không thể phản kháng, cổ sắp bị cậu bẻ gãy, "Ngày đầu tiên kết hôn đã muốn làm góa phụ rồi à?"

Nhận ra sự mất bình tĩnh của mình, Trương Gia Nguyên nghẹn ngào yêu cầu hai người hầu gái đi xuống rồi đỡ Châu Kha Vũ lên giường. Không để ý đến vẻ mặt thờ ơ của Châu Kha Vũ, cậu chui vào trong vòng tay anh, để anh ôm mình.

"Em bị bọn họ ép tới đây à?"

Trương Gia Nguyên từ trong vòng tay anh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, "Em vừa mới phân hóa liền đòi đi tìm anh, sao anh lại như vậy, anh không nhớ em sao?"

"Ngủ đi," Châu Kha Vũ quay lưng về phía Trương Gia Nguyên tắt đèn.

"Châu Kha Vũ, chẳng lẽ anh có vấn đề, hay là anh không được, anh có phải đàn ông không hả?" Trương Gia Nguyên ỷ mình có sức lực, trong bóng tối đè Châu Kha Vũ dưới thân, bắt đầu cởi quần áo của mình. Ánh trăng chiếu rọi qua cơ thể trắng nõn, khiến cho Châu Kha Vũ nhìn rõ từng chi tiết trên cơ thể cậu.

Trương Gia Nguyên đã trưởng thành hơn rất nhiều trong một năm này, trước mặt Châu Kha Vũ lại giống như biến trở lại thành bạn nhỏ trước kia. Cậu lấy gel bôi trơn trên giường, bóp ra một ít rồi đút vào phía sau.

"Ưm," Lần đầu tiên mày mò tự mở rộng khiến Trương Gia Nguyên cũng không dễ chịu. Ngón tay đâm đâm chọc chọc cũng không đi vào được, gel bôi trơn chảy ra nhỏ giọt trên quần Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên một tay chống lên cơ bụng của Châu Kha Vũ, tay còn lại thì không hề có kỹ xảo mà mở rộng, bởi vì không thành công, hai mắt mau chóng đẫm lệ chuẩn bị khóc.

Châu Kha Vũ rốt cuộc không chịu nổi nữa, mượn lực xoay người đặt Trương Gia Nguyên ở dưới thân, hôn lên đầu lưỡi đỏ mọng lộ ra do vừa rồi thở hổn hển, một tay đưa tới phía sau Trương Gia Nguyên, nắm lấy ngón tay cậu ra vào hậu huyệt.

"Ưm a," Môi hé mở, Trương Gia Nguyên không chịu nổi mà thở hổn hển, bởi vì hậu huyệt được chăm sóc kỹ lưỡng, cậu không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ.

"Nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe được, phòng này của anh mỗi ngày đều có người nghe lén."

Hơi nóng khi Châu Kha Vũ nói chuyện truyền vào tai Trương Gia Nguyên. Cậu rụt cổ lại, cảm thấy đau lòng vì mỗi ngày Châu Kha Vũ phải sống trong sự giám sát của người khác. Cậu ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, đem tất cả thở dốc của mình truyền đến bên tai Châu Kha Vũ.

Khi Châu Kha Vũ đi vào, Trương Gia Nguyên phải cắn chặt môi dưới vì sợ phát ra tiếng.

"Đừng cắn."

Châu Kha Vũ đưa ngón tay vào miệng cậu khuấy động, giải cứu môi dưới, đưa tay vào trong miệng cậu.

"Nếu đau thì cắn anh," nói xong không chút thương tiếc đâm vào đến tận cùng.

Không có cảm giác bị xé rách như trong tưởng tượng, Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy cả người đều bị lấp đầy, cảm giác đau nhức tê dại từ xương cụt truyền đến não bộ, khiến cậu choáng váng.

Châu Kha Vũ một chút lại một chút đâm hướng lên trên, "Có thích không?" Châu Kha Vũ nhéo nhéo hai má phúng phính của Trương Gia Nguyên.

"Ừm, thích."

Hai chân Trương Gia Nguyên thuận thế siết chặt thắt lưng Châu Kha Vũ, theo anh đâm chọc cũng đong đưa qua lại, ngón tay bấu chặt vào lưng anh, muốn Châu Kha Vũ hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể của chính mình.

Khi chạm đến khoang sinh sản, một cảm giác đau đớn kéo Trương Gia Nguyên ra khỏi biển dục vọng, nước mắt cũng ứa ra, "Đau quá, Kha Vũ."

"Không sao đâu, anh không vào." Châu Kha Vũ hôn lên nước mắt của Trương Gia Nguyên an ủi cậu, sau khi chạy nước rút mấy chục lần, anh rút ra rồi bắn lên bụng dưới của cậu.

Trương Gia Nguyên lần đầu tiên nếm trải cuộc yêu, mệt đến mức chỉ muốn ngủ, lại bị Châu Kha Vũ ôm lấy rồi lật người lại, đâm vào từ phía sau, "Nguyên Nhi, chúng ta làm lại lần nữa nhé."

Cảm giác sung sướng dày đặc nhanh chóng cuốn trôi chút tỉnh táo duy nhất trong đầu Trương Gia Nguyên. Cậu chỉ có thể bị động thừa nhận va chạm từ phía sau, hai chân không tự chủ được run lên. "Anh ôm em đi." Trương Gia Nguyên nức nở quay đầu lại nhìn Châu Kha Vũ.

Cánh tay thon dài của Châu Kha Vũ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trương Gia Nguyên, mạnh mẽ đè cậu xuống dưới thân, đụ người phía dưới càng kịch liệt hơn. Khi đến cao trào, Trương Gia Nguyên bật khóc, cắn gối nức nở bắn ra, nằm liệt trên giường, thậm chí không còn đủ sức để nhấc nổi cánh tay lên.

Thân thể ướt đẫm mồ hôi của Châu Kha Vũ kề sát Trương Gia Nguyên, ôm lấy người trong lòng, hôn trán cậu nhiều lần, "Ngủ đi, ngày mai sẽ ổn thôi."

Trời còn chưa sáng, hai người hầu gái đi vào rửa mặt cho Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên hé mắt, nhìn bọn họ giúp Châu Kha Vũ thay quần áo, lại nhắm chặt mắt, trong lòng nghĩ thầm, cứ như thể cái người mãnh liệt tối hôm qua không phải là anh vậy.

Trong một gia tộc lớn như vậy, Châu Kha Vũ phải dùng cách này để mọi người mất cảnh giác với mình. Chỉ có thân thể tiều tụy và dáng vẻ không hề có ham muốn quyền lực mới có thể tồn tại ở đây. Châu Kha Vũ chỉ đang chờ đợi một cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro