Đến dỗ anh này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Viễn, không có việc gì, em về trước đây."

Trương Gia Nguyên nghe thấy người nào đó nói chuyện, tay đang đánh chữ đột nhiên khựng lại, yên lặng co chân. Chờ Bá Viễn nói chú ý an toàn xong, liền thấy người nọ mặc áo khoác đen đi ngang qua trước mặt cậu.

Anh cũng chẳng nói gì với Trương Gia Nguyên, chỉ có mùi gỗ trầm lạnh lẽo lưu lại trong không khí khi lướt qua người, đó là mùi hương chỉ thuộc về mình anh. Trong chớp mắt ấy, Trương Gia Nguyên ngẩn ra như đang nhớ lại điều gì, mãi cho tới khi Bá Viễn vỗ vai cậu, cậu mới kịp phản ứng quay lại nhìn, chỉ là người nào đó cũng đã đi xa.

Chỉ có thể nhìn đến một bóng lưng lạnh lùng, hình ảnh này mấy tháng trước cậu cũng từng nhìn thấy ở Sáng tạo doanh, khi đó Châu Kha Vũ nói anh có thể sẽ chuyển phòng, sau khi nói xong cũng đi thẳng ra ngoài như vậy.

Nhìn lại, thật giống như sau lưng đã chẳng còn bất luận điều gì có thể giữ anh ở lại.

"Anh ấy thật đúng là nói được làm được, mặc kệ mình rồi."

Lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần, trong lòng giống như có một tảng đá thật to, ép xuống khiến cậu không cách nào thở nổi, cầm lấy di động bên cạnh tuỳ tiện lướt lung tung vài lần, cuối cùng lại bực bội bỏ xuống.

Bá Viễn thấy vậy khẽ thở dài, chọc chọc vào tay cậu nhẹ giọng hỏi, "Lại giận dỗi gì với Kha Vũ à?"

...... Trương Gia Nguyên im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khó chịu trả lời: "Em không có giận ảnh."

"Thế là làm sao?"

"......... Là ảnh không cần em nữa, bởi vì em không chịu nghe lời."

Đơn giản mấy chữ, lại làm Trương Gia Nguyên bị cuốn vào một nỗi bi thương to lớn, chẳng ai lại đi thích một đứa nhỏ không nghe lời, cậu không ngoan, còn hay thích đối nghịch với anh, cho dù anh đã bảo cậu rất nhiều lần không được đi chân trần, nhưng cuối cùng cậu vẫn bất chấp để chân trần, chạy trên tuyết chơi ném tuyết, còn lấy đó như sự phản nghịch của mình.

Châu Kha Vũ kiên nhẫn gọi cậu đi vào, cậu chẳng qua chỉ lỡ miệng nói với Châu Kha Vũ một câu không cần anh quan tâm, hiện tại mỗi câu mỗi chữ đều như đang đâm vào tim cậu, chỉ là chờ đến khi cậu hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, Châu Kha Vũ đã không để ý đến cậu nữa rồi.

Lịch sử tin nhắn đã dừng lại ở câu đi ngủ sớm một chút mấy ngày trước, tuy nói mấy ngày nay, Châu Kha Vũ vẫn sẽ pha thuốc phòng cảm cúm cho cậu, nhưng chẳng còn lải nhải kêu cậu phải mặc nhiều áo vào như trước.

Dạng quan tâm không nóng không lạnh này, cậu biết, hai đứa cậu lại chiến tranh lạnh mất rồi, dựa theo trước đây, lẽ ra cậu đã phải chuẩn bị làm ra vẻ chiến tranh lạnh, nhưng rất kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy Châu Kha Vũ, bản thân vẫn nhịn không được muốn ỷ lại anh, không nhịn được tới gần anh, Trương Gia Nguyên thậm chí còn nghĩ có nên thử trượt chân một phát, ngã vào lòng anh hay không.

Sau đó cậu thực sự làm vậy, nhưng cuối cùng người đỡ cậu lên lại là AK, hắn có hoạt động bên ngoài, vừa về đến toà A, trực tiếp bị màn nằm bẹp trên đất chào mừng này của Trương Gia Nguyên doạ sợ, vừa đỡ cậu dậy vừa nói đùa: "Anh đây biết mình quyến rũ, nhưng cũng không cần mày chào đón kiểu này nhen."

Xung quanh có người cười ra tiếng, nhưng Trương Gia Nguyên được đỡ dậy lại cười không nổi, cậu xấu hổ đứng dậy, còn cho là mình lại làm trò hề trước mặt Châu Kha Vũ, bối rối lau đi vết bụi trên mặt, nhìn ra sau, mới phát hiện, Châu Kha Vũ sớm đã đi mất rồi.

"Ghét mình đến vậy sao."

Trương Gia Nguyên cảm thấy mất mát, sau đó lại không khỏi hoài nghi, Châu Kha Vũ có phải muốn chia tay hay không, hay có khi nào thấy bộ mặt thật của cậu rồi nên không cần cậu nữa, tuy nói hiện tại bất luận là loại nào, đều có thể hiểu được, nhưng mà, Trương Gia Nguyên không muốn nó xảy ra.

Hôm nay Bắc Kinh lại có tuyết rơi, các thành viên đã sớm tan làm, quay về ký túc xá tắm nước nóng, ngoại trừ Trương Gia Nguyên, cậu không trở về phòng, ngồi một mình ở cổng toà A, chính cậu cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy như vậy có thể cách Châu Kha Vũ gần thêm một chút.

Nhưng gió lạnh thấu xương, những bông tuyết nhỏ trộm rơi vào cổ áo không được che kín của Trương Gia Nguyên, lạnh đến mức làm cậu thoáng rùng mình, quần áo mỏng manh trên người hiện tại có vẻ cũng không kham nổi, chân đã đông cứng đến không còn tri giác, nhưng cậu vẫn bất chấp ngồi ở đây.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, rơi trên những tán lá, rơi trên nóc nhà, rơi xuống đỉnh đầu Trương Gia Nguyên, đèn đường bật sáng ở phía xa, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mặt tuyết trắng, không hiểu sao lại làm cậu sinh ra vài phần ấm áp.

Trương Gia Nguyên trước kia không hiểu trông mơ giải khát* là gì, giờ cũng đã hiểu, muốn lấy điện thoại chụp lại cảnh này, sau này cho Châu Kha Vũ xem, nhưng ngay lúc cầm điện thoại lên, liếc mắt thấy một chiếc áo khoác đen cạnh mình, thoáng sửng sốt ngẩng đầu, liền thấy chủ nhân của chiếc áo Châu Kha Vũ.

Anh lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên, làm cậu không hiểu sao có chút chột dạ. lúng túng quay mặt đi không nhìn anh nữa. Hai người cứ như vậy đứng đó nửa ngày không ai nói chuyện, Trương Gia Nguyên còn tưởng rằng anh sẽ cứ như vậy bỏ đi, không nghĩ tới Châu Kha Vũ lại ngồi xổm người xuống, luồn tay vào túi áo cậu, nắm lấy tay cậu dắt vào toà A.

Nhắn một cái tin cho Lưu Vũ, mới biết anh hiện tại đang ở bên phòng Santa, Trương Gia Nguyên ngồi bên giường Châu Kha Vũ, cảm giác căng cứng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

"Cạch."

Châu Kha Vũ từ ngoài mở cửa đi vào, Trương Gia Nguyên nghe tiếng nhìn sang, phát hiện trên tay trống không khi nãy giờ lại có thêm một ly trà gừng ấm nóng, cậu không thích mùi gừng, nhìn ly trà hơi nhíu mày.

Chỉ là lần này cậu không muốn cầm cũng phải cầm, nhìn Châu Kha Vũ mặt vẫn lạnh tanh, cậu nghĩ, không biết chừng uống hết cốc trà gừng này cũng có thể phá tan lớp băng giữa hai đứa đâu. Thế là cậu nhíu chặt mắt uống một ngụm lớn, kết quả mùi gừng sộc thẳng vào mũi và vị giác, cậu căn bản không dám ngậm trong miệng, cố gắng nuốt hết một hơi, lại không ngờ một giây sau, cả người đúng là ấm hẳn lên.

Có điều cậu còn không kịp cảm thán, giày đã bị Châu Kha Vũ cởi ra, cảm nhận được độ ấm từ tay anh, Trương Nguyên không biết sao đỏ mặt.

Châu Kha Vũ lấy miếng giữ ấm từ trong túi ra, dán lên gan bàn chân, sau đó ấn nhẹ, chân còn lại cũng thế, đợi dán xong, lại cởi áo khoác cho Trương Gia Nguyên, nhẹ nhàng vén chăn lên, để người nằm xuống, lại đem người bọc lại từ đầu đến chân.

Trong chăn còn lưu lại độ ấm và mùi hương của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên chưa từng cảm thấy ấm áp đến vậy, cậu chớp mắt không biết nên làm thế nào, chỉ biết chăm chăm nhìn Châu Kha Vũ.

Thay cậu dịch lại góc chăn cuối cùng, thuận tiện tắt đèn phòng, đổi sang một chiếc đèn ngủ nho nhỏ toả ra ánh sáng vàng nhạt, dưới ánh đèn, gương mặt lạnh lùng của Châu Kha Vũ cuối cùng cũng có độ ấm.

Ánh mắt chạm nhau, hai người nhìn nhau không nói, Trương Gia Nguyên cứ nghĩ bọn họ sẽ cứ đối mặt với nhau như vậy mãi, đến khi thời gian cũng đi vào quên lãng, nhưng chẳng được bao lâu, Châu Kha Vũ đã mở miệng trước, phá vỡ sự yên tĩnh, anh nhìn vào mắt Trương Gia Nguyên nói:

"Chăm sóc tốt chính mình." Thanh âm khàn khàn vọng lại bên tai Trương Gia Nguyên, cậu còn không kịp suy nghĩ ra sao, Châu Kha Vũ lại mở miệng, như đang khẩn cầu, nói: "Xin em đấy."

Trương Gia Nguyên chớp mắt không biết nên trả lời thế nào, mở tròn hai mắt hơi ướt nhìn anh, cuối cùng, Châu Kha Vũ khẽ hôn lên trán cậu rồi rời đi.

Trương Gia Nguyên muốn mở miệng gọi anh, lại phát hiện yếu hầu khó chịu như nuốt phải xương cá, thế nên cậu không động đậy, nằm lại như cũ, mặc cho nước mắt lăn qua má, cuối cùng dưới ánh đèn lờ mờ, chìm vào giấc ngủ.

Lúc Trương Gia Nguyên tỉnh lại đã là gần hai giờ khuya, dụi dụi hai mắt còn đang ngái ngủ, chợt phát hiện Châu Kha Vũ đang nằm bên cạnh mình, chỉ là cách cậu một khoảng, Trương Gia Nguyên theo bản năng dịch người, muốn nhào qua, nhưng cậu vừa xích lại gần, Châu Kha Vũ đã tỉnh. Hơi nghiêng người giải thích với cậu: "Trên người anh còn hơi lạnh, dựa vào anh sẽ lạnh đấy."

Cho dù là vậy, Trương Gia Nguyên vẫn nhào tới, trốn trong lòng Châu Kha Vũ cảm nhận nhiệt độ của anh, lúc này, cậu mới nhớ tới chuyện chiều nay ngồi trước toà A, để phòng Châu Kha Vũ lại không để ý đến mình, cậu sắp xếp lại từ ngữ rồi mới ngẩng đầu, khẽ gọi anh một tiếng, "Kha Vũ."

"Ừm." Châu Kha Vũ nhắm mắt lên tiếng.

"À thì... chiều hôm qua không phải em muốn nghịch tuyết đâu....."

Châu Kha Vũ nghe vậy mở mắt, nhìn người trong lòng hai mắt sáng lấp lánh, hôn một cái hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"

"Đến dỗ anh đó."

Châu Kha Vũ hơi ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, khoé miệng cũng không tự giác cong lên, anh ôm Trương Gia Nguyên càng chặt, khẽ nói bên tai cậu: "Em dỗ được rồi này."

End.

------------

*望梅止渴 – hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro